Đam Mỹ [Edit] Khi Y Lộ Thước Xuyên Qua Võ Hiệp Thế Giới - Quân Hậu Hữu Thiên

Discussion in 'Đã Hoàn' started by GiangNgan, Jan 13, 2024.

  1. GiangNgan

    Messages:
    3
    Khi Y Lộ Thước Xuyên Qua Võ Hiệp Thế Giới

    Tác giả: Quân Hậu Hữu Thiên

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 16 :(b)

    Y Lộ Thước nói:

    - Phía trước ngươi hôn mê, là ta vận chuyển ngươi tới đây.

    * * *!

    Làm một lần hàng hóa Sở Lưu Hương.

    Ho khan một tiếng, hắn nói:

    - Cấp cô nương thêm phiền toái.

    Y Lộ Thước gật đầu nói:

    - Xác thật là phiền toái, thiếu chút nữa khiêng không nổi.

    * * *

    Mọi người buồn cười.

    * * *!

    Hương Soái đón gió lưu nước mắt.

    Không phải khiêng đi mà là lôi đi!

    Ngượng ngùng ho khan một tiếng, Sở Lưu Hương nói:

    - Hôm qua hôn mê, hẳn là đã trúng thuốc mê, lại không biết là loại thuốc mê gì, lợi hại đến như thế.

    Ở trước mặt người mình thích, nam nhân luôn thích biểu hiện chính mình, nữ nhân cũng vậy.

    Giáng tử nữ nhân hiển nhiên bị "ái tình" làm hôn mê đầu óc, cười khúc khích không chút cố kỵ nói:

    - Ngươi đã nhìn thấy biển hoa kia.

    Sở Lưu Hương nói:

    - Không giống phàm trần, đẹp không tả xiết.

    Y Lộ Thước thản nhiên quét mắt nhìn Giáng tử nữ hài một cái, trước tiên điểm cho nàng cây đèn cầy.

    Thạch Quan Âm đang ở ngay ngoài cửa, muội giấy ngươi nhất định phải chết.

    Ai ai!

    Mí mắt Y Lộ Thước nhảy lên, muội giấy kéo chân sau, hắn cảm giác vô lực sâu sắc.

    - Các ngươi đến đây làm gì?

    Bỗng nhiên một đạo thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng đánh vỡ không khí kỳ quái trong phòng.

    Một bạch y nữ tử đeo khăn che mặt tiến vào, người đến là Khúc Vô Dung.

    Nhất Điểm Hồng nhìn thấy nàng, ánh mắt liền không hề dời đi.

    Khúc Vô Dung vẫn là hình dạng cao lãnh, Giáng tử nữ hài đương nhiên nhìn không quen, nghe giọng điệu hưng sư vấn tội của nàng, bất mãn nói:

    - Đưa cơm.

    Khúc Vô Dung hỏi:

    - Đưa cơm? Hiện tại?

    Giáng y nữ tử hừ lạnh một tiếng, nói:

    - Có quan hệ gì với ngươi đâu.

    Cần gì quản rộng như vậy.

    Y Lộ Thước nói:

    - Ngươi lại vì sao đến trong này, chẳng lẽ là vì..

    Ánh mắt lướt qua đoàn người diễn viên một vòng, cười nói:

    - Thămg tình lang?

    Khúc Vô Dung ngẩn ra, đôi mắt đẹp không tự chủ được liếc nhìn qua Nhất Điểm Hồng.

    Nhất Điểm Hồng luôn nhìn nàng chăm chú không chớp mắt, lúc nàng nhìn qua, tầm mắt hai người nhất thời đan xen cùng một chỗ.

    Trong lòng nhảy dựng, Khúc Vô Dung chỉ cảm thấy trên mặt vô cùng nóng bức, nóng tới mức muốn thiêu cháy.

    Nếu không có khăn che mặt, vẻ lúng túng của nàng tất sẽ bại lộ không nghi ngờ.

    Trong mắt Nhất Điểm Hồng lóe qua cái gì đó, đôi ánh mắt bén nhọn sáng ngời chuyên chú nhìn kỹ nàng, trong mắt chỉ có nàng.

    Khúc Vô Dung nhanh chóng dời đi tầm mắt, thu thập xong cảm xúc, vẫn là dáng vẻ lãnh đạm.

    Sở Lưu Hương cùng Cơ Băng Nhạn nhìn nhau cười, đều vì bằng hữu của mình cảm thấy cao hứng.

    Người ở hiện trường không cao hứng chính là Giáng tử nữ nhân, bĩu môi, trong miệng mang châm chọc nói:

    - Ngày thường giả vờ thanh cao lãnh ngạo, cũng chỉ là giả đứng đắn.

    Gặp không người để ý nàng, nàng lại quấn Sở Lưu Hương nói chuyện.

    Đột nhiên Y Lộ Thước ngắt lời nói:

    - Câm miệng!

    Giáng tử cả kinh, rồi sau đó không vui nói:

    - Liên quan gì tới ngươi, nếu ngươi muốn nói cũng không người cản ngươi.

    Đối phương đích thị là ghen tỵ nàng có thể thân cận với Đạo Soái anh tuấn tiêu sái, nghĩ như thế, trong lòng tất nhiên đắc ý, còn lộ hẳn ra ngoài.

    Hoàng y nữ tử vốn là tỷ muội thân thiết với nàng, Y Lộ Thước mới nhắc nhở nàng, nhìn thấy nàng không biết điều, cũng không tiếp tục nói thêm, chỉ nói:

    - Nếu ngươi không câm miệng thì đã chậm.

    - Đã chậm.

    Đột nhiên một thanh âm kiều nhu từ ngoài phòng truyền tới.

    Mọi người nâng mắt nhìn qua, chỉ thấy một hồng y nữ tử diễm lệ nện bước đi vào.

    Trên mặt nàng lộ vẻ tươi cười ngọt ngào, trong tươi cười giấu diếm sát cơ, tựa như một con rắn độc làm người không lạnh mà run.

    Nàng thản nhiên liếc mắt nhìn Y Lộ Thước, tầm mắt dừng trên người Giáng tử, than thở nói:

    - Thích một người không sai, nhưng vì sao ngươi không biết nắm chắc đúng mực.

    Hồng y nữ tử khác với Khúc Vô Dung, nghĩ tới thủ đoạn âm nhu của nàng, Giáng tử sắc mặt trắng bệch, thân thể run lên, phác thông một tiếng quỳ rạp xuống đát, sợ hãi nói:

    - Sư muội biết lỗi, mong sư tỷ tha cho ta một mạng..

    Nghiêng người tránh nàng cúi lạy, Trưởng Tôn Hồng hô:

    - Sao ngươi lại đi quỳ ta, sư phụ đối đãi chúng ta đều như nhau, bị nàng nhìn thấy không khỏi sẽ sản sinh hiểu lầm.

    Nghe nói, Giáng tử run rẩy đứng lên, như đem khí lực toàn thân đều tháo nước, một thân mồ hôi lạnh ướt đẫm quần áo.

    Trưởng Tôn Hồng sóng mắt vừa chuyển, cười nói:

    - Nha đầu ngươi cũng thật là lớn mật, lời gì cũng dám nói ra bên ngoài.

    Giáng tử khẩn cầu:

    - Chỉ mong sư tỷ đừng báo cho sư phụ.

    Trưởng Tôn Hồng trầm ngâm nói:

    - Gạt sư phụ?

    Sau đó nàng mở miệng cười, tươi cười vừa ngọt lại tàn khốc:

    - Ta cũng không muốn cùng ngươi cùng nhau chịu phạt.

    Giọng vừa dứt, ngọc thủ liền đánh ra ngoài, tốc độ cực nhanh làm lòng người kinh.

    Giáng tử phản ứng không kịp, thảm hô một tiếng, thân hình vừa lệch liền ngã gục.

    Khúc Vô Dung nhíu mày, thần sắc lại không thay đổi, như đã sớm quen thuộc.

    Trưởng Tôn Hồng thu hồi ngân đao, dùng khăn cẩn thận chà lau máu tươi lây dính, cười nói:

    - Có phải ngươi đang suy nghĩ vì sao lòng dạ ta độc ác như thế.

    Lời này là hỏi Sở Lưu Hương, chỉ thấy hắn nhu nhu mũi, thở dài nói:

    - Vừa rồi cô nương cũng đã nói không muốn dính líu, chỉ là tại hạ có chút không rõ vì sao ngươi cần giết nàng.

    Trưởng Tôn Hồng cười nói:

    - Nói những lời không nên nói, mất tính mạng thì trách được ai.

    Sở Lưu Hương cười khổ một tiếng, thầm nghĩ:

    - Là mình hại vị cô nương kia.

    Phảng phất biết ý nghĩ của hắn, Trưởng Tôn Hồng ha ha cười nói:

    - Ngươi không cần tự trách, tuy nàng bởi vì ngươi mà chết, nhưng lại là gây tội thì phải chịu tội.

    Mơ tưởng đồ vật không thuộc về mình, chỉ có con đường chết.

    Nàng lại nói:

    - Nguyên bản nàng không cần chết, đáng tiếc ai bảo vận khí của nàng không tốt, làm chuyện sai bị sư phụ bắt quả tang.

    Sắc mặt Sở Lưu Hương biến đổi, nói:

    - Chẳng lẽ Thạch phu nhân đã đến qua.

    Hắn lại không hề phát hiện.

    Trưởng Tôn Hồng cười nói:

    - Đó là tự nhiên, ngươi nhất định đang kỳ quái phu nhân vì sao không gặp ngươi một mặt.

    Sở Lưu Hương sờ sờ mũi, nói:

    - Còn mong cô nương giải thích nghi hoặc.

    Trưởng Tôn Hồng nói:

    - Việc này ngươi phải hỏi Hoàng Thường, nàng rõ ràng hơn so với ta.

    Sở Lưu Hương nhìn qua hoàng y nữ tử, lại thấy đôi mắt "nàng" híp lại, cười mang theo ý tứ hàm xúc thâm trường.
     
  2. GiangNgan

    Messages:
    3
    Khi Y Lộ Thước Xuyên Qua Võ Hiệp Thế Giới

    Tác giả: Quân Hậu Hữu Thiên

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 18 :(a)

    Vì sao hai người Cơ Băng Nhạn tức giận, Sở Lưu Hương thoáng tự hỏi liền hiểu được, ngay sau đó khuôn mặt tuấn mỹ nhân thần cộng phẫn của Hương soái liền tối đen.

    Sức tưởng tượng của các ngươi cũng quá phong phú đi!

    Đối với nữ nhân tuổi tác lớn có thể làm mẹ của ta bất luận thế nào cũng không sản sinh nổi hứng thú!

    Đây là mẹ của Vô Hoa, ta cũng không muốn làm cha của hắn!

    Cho dù đẹp như thiên tiên nhưng dù sao vẫn là mỹ nhân rắn rết phải rời xa!

    Nói thế nào ả cùng từng cùng tiểu Hồ thành thân động phòng, ta sẽ không bính nữ nhân của huynh đệ!

    Sở Lưu Hương không đường chọn lựa than thở một tiếng nói:

    - Các ngươi.. bảo ta làm sao nói đây..

    - Đinh! Diễn viên nhẫn nhịn khổ bức mà người thường không thể chịu được cùng Thạch Quan Âm đấu trí so dũng khí, ba vị bằng hữu lại hoài nghi hành vi thường ngày của hắn, diễn viên thật ưu sầu.

    - Đinh! Trên đời này rốt cục không có nam nhân nào càng có thể nhẫn nại hơn diễn viên, hệ thống thay mặt diễn viên có thể so sánh với Ninja rùa tỏ vẻ, sớm muộn gì sẽ có một ngày thu thập thứ người đào khí như ký chủ.

    - Đinh! Nỗi buồn bực trong lòng diễn viên khó giải, mời ký chủ cho mượn cánh tay mạnh mẽ.

    Chỉ nghe một tiếng phốc, hai thiếu nữ đỡ lấy Sở Lưu Hương té xỉu dưới đất. Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Sở Lưu Hương đứng thẳng người.

    Hắn nhìn hoàng y nữ tử một lúc lâu, khẽ mỉm cười nói:

    - Phú huynh.

    Y Lộ Thước túm hai tiểu chòm râu trên môi, nghiêng đầu hồ nghi nói:

    - Ngươi làm sao biết là ta.

    Sở Lưu Hương cười không đáp.

    - Đinh! Ký chủ ngụy trang bị nhìn thấu, diễn viên thật có ánh mắt, thưởng hai quyển sách cho diễn viên, mời ký chủ tìm cơ hội đem phần thưởng giao cho diễn viên.

    Nguyên lai Sở Lưu Hương nhận ra thân phận đối phương, cho nên mới quan sát "nàng", không phải vì đơn phương yêu thầm gì đó, Cơ Băng Nhạn cuối cùng hiểu được mình đã nghĩ sai phương hướng rồi. Nhưng khi nhìn thấy vẻ tươi cười của Sở Lưu Hương, hắn lại cảm thấy quái dị nói không nên lời.

    - Ngươi không trúng thuốc mê?

    Nhất Điểm Hồng đột nhiên lên tiếng, đánh đứt suy nghĩ của Cơ Băng Nhạn.

    Sở Lưu Hương nói:

    - Đúng vậy.

    Cơ Băng Nhạn ngẩn ra, chợt nghĩ tới cái mũi chỉ dùng bày biện của hắn, lắc đầu cười nói:

    - Không ngờ cả chúng ta cũng bị ngươi lừa qua được.

    Sở Lưu Hương cười nói:

    - Như vậy mới có thể lừa được mọi người, không phải sao.

    Y Lộ Thước đột nhiên nói:

    - Ngươi đem Thạch Quan Âm giải quyết rồi?

    Không biết nghĩ tới điều gì, Sở Lưu Hương ho nhẹ một tiếng nói:

    - Không sai biệt lắm.

    - Nhìn không ra được..

    Nỉ non một tiếng, Y Lộ Thước lại nói:

    - Ngươi làm sao làm được.

    Sở Lưu Hương hít sâu một hơi, ánh mắt hơi lóe ra, sau đó mới nói:

    - Việc này cần đa tạ Phú huynh.

    - Đa tạ ta?

    Chẳng lẽ diễn viên đã biết Thạch Quan Âm mặc thành như vậy là bị mình ảnh hưởng, cho nên chế nhạo mình sao?

    Sở Lưu Hương cười nói:

    - Trước ngươi giảng cho chúng ta nghe qua chuyện xưa, ta cũng giảng một chuyện xưa cho Thạch Quan Âm nghe.

    Y Lộ Thước mở to mắt hiếu kỳ nói:

    - Chuyện gì vậy?

    Sở Lưu Hương chỉ cười không đáp.

    Y Lộ Thước:

    * * *!

    Treo khẩu vị người khác mẹ nó là đáng ghét nhất.

    Lại là nụ cười này.

    - Thạch Quan Âm phỏng chừng đang điên lắm, trong thời gian ngắn sẽ không tới đây, chúng ta nhân lúc này đi thôi.

    Không hổ là diễn viên!

    Mỹ nhân trước mặt lại có thể không loạn, còn quyết tâm đem mỹ nhân chọc giận nổi điên, công lực như vậy người bình thường không có khả năng so sánh.

    Y Lộ Thước cuối cùng xem trọng liếc mắt nhìn diễn viên một cái.

    - Đinh! Độ hảo cảm của ký chủ +5, tiến độ trước mắt 35/100.

    - Ngươi bị thương.

    Y Lộ Thước nhạy cảm phát hiện điểm không phù hợp.

    Sở Lưu Hương giật mình, sờ sờ mũi cười nói:

    - Đem vị Thạch Quan Âm kia tức giận thành như vậy, cũng phải có chút ít trả giá.

    Y Lộ Thước nhíu mày, che chắn thanh âm leng keng của hệ thống, nói:

    - Sự kiện này xem như ta không đúng.

    Sở Lưu Hương khó hiểu nói:

    - Việc này lại có quan hệ gì với Phú huynh.

    Y Lộ Thước nói:

    - Kiểu ăn mặc kia của Thạch Quan Âm là ta chỉ dẫn.

    Sở Lưu Hương mỉm cười nói:

    - Phú huynh làm như thế hẳn là có nguyên nhân của mình.

    - Đúng.

    Y Lộ Thước gật đầu nói:

    - Ta nghĩ nhìn ngươi bị chê cười.

    * * *!

    Nụ cười trên mặt Sở Lưu Hương ngừng lại.

    Cơ Băng Nhạn nói:

    - Sở Lưu Hương từng đắc tội qua ngươi?

    Y Lộ Thước lắc đầu.

    Nhất Điểm Hồng không tán đồng nói:

    - Vậy ngươi không nên làm như thế.

    Giữa bằng hữu trọng yếu nhất là giảng nghĩa khí, bằng hữu lâm vào khốn cảnh không giúp đỡ trái lại còn giẫm thêm một cước, làm sao còn gọi là bằng hữu.

    Y Lộ Thước nháy mắt nhìn chằm chằm diễn viên:

    - Ngươi nhất định tò mò vì sao ta cần chỉnh ngươi.

    Sở Lưu Hương sờ mũi, cười khổ nói:

    - Trừ bỏ vì chán ghét ta không nghĩ ra nguyên nhân khác.

    Chán ghét?

    Y Lộ Thước chán ghét diễn viên sao?

    Hắn nhận chân tự hỏi, mấp máy môi nói:

    - Chỉ là nhìn ngươi chướng mắt.

    Đến tận bây giờ Y Lộ Thước cũng chưa từng chán ghét người nào, nếu cố gắng tìm một thì..

    Tây Tác? Hành vi của hắn chỉ là có chút quỷ dị mà thôi, rốt cục không có máy ATM nào càng tốt hơn hắn.

    Tiểu Kiệt? Mặc dù cướp đi Killua khả ái nhà hắn, nhưng tốt xấu còn cho đồ cưới làm bồi thường.

    Khố Lạc Lạc, luôn cùng hắn cướp sinh ý, cướp chén cơm rất đáng ghét.

    Tịch Ba ba ba, luôn giảm bớt trích phần trăm nhiệm vụ của hắn, thật sự thiếu đánh, mẹ Cơ Cừu thật nên lấy roi quất hắn nhiều một chút.. ách.. hình như lại đang nói chuyện gì không đúng lắm.

    Mẹ Cơ Cừu, mỗi lần gặp mặt đều kêu lên chói tai, làm cho hắn hối hận sinh ra trên đời này.

    Trịnh Tra, thật dễ lừa.

    Trương Kiệt, cãi bướng lòng mềm dễ khi dễ.

    Sở Hiên..

    Như thế tính tới người hắn chán ghét vẫn còn nhiều đấy thôi!

    - Không biết ta có chỗ nào làm không tốt?

    Đối với Y Lộ Thước, Sở Lưu Hương luôn rất có hảo cảm, hảo cảm ngày càng gia tăng theo thời gian quen biết ngày càng lâu hơn.

    Hiện tại chợt nghe đối phương chán ghét hắn, trong lòng lại có chút mất mát.

    Về phần đối phương nói « chỉ là xem có chút chướng mắt », lời giải thích này là cách nói uyển chuyển của ý tứ chán ghét mà thôi.

    Kể từ khi xuyên qua võ hiệp thế giới, Y Lộ Thước có thật nhiều « ủy khuất » cần nói ra, mà những « ủy khuất » này toàn bộ đều do diễn viên tạo thành.

    Giống như hắn phải cực khổ làm nhiệm vụ nên mới đạt được phần thưởng là đương nhiên. Trong khi diễn viên việc gì cũng không cần làm cũng có phần thưởng, thật không đáng!

    Việc này rơi lên người ai đều cảm thấy không thăng bằng, bằng cái gì diễn viên có thể không công mà hưởng, mặc dù chỉ là bị động được thưởng, nhưng nhị hóa hệ thống rất bất công đem diễn viên thương yêu như con ruột cũng chính là lỗi của diễn viên.
     
  3. GiangNgan

    Messages:
    3
    Khi Y Lộ Thước Xuyên Qua Võ Hiệp Thế Giới

    Tác giả: Quân Hậu Hữu Thiên

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 18 :(b)

    Thế là hắn nói thẳng:

    - Ta có một đồng bạn, ta nhận thức hắn lâu như vậy nhưng hắn luôn giúp người khác hố ta.

    Hắn nhìn diễn viên, thần sắc nghiêm túc mà nhận chân:

    - Ngươi không có gì không tốt, là bởi vì ngươi rất xuất sắc, ta mới nhìn ngươi chướng mắt. Võ công cao siêu, tướng mạo tuấn mỹ, khí chất tuyệt cao, còn vô cùng có vận khí tốt, có người như ngươi tồn tại, đồng bạn của ta mới « lấy tay bắt cá »!

    -!

    Mọi người không lời.

    Ngừng, trên khuôn mặt vốn không chút biểu lộ của Y Lộ Thước chợt xuất hiện chút dao động:

    - Hắn luôn lấy ngươi so sánh với ta, đem ta soi mói đem ta phê bình không có chỗ nào tốt, đối với ngươi lại khen không dứt miệng, ai nói ngươi một câu nói xấu hắn liền chít chít méo mó hận không thể đem đối phương đánh văng xuống đất. Càng quá đáng chính là..

    Y Lộ Thước trừng mắt nhìn diễn viên:

    - Ngay cả ta cũng không thể nói xấu ngươi một câu!

    Huynh đệ ngươi vì sao phải nói xấu ta?

    Sở Lưu Hương mở miệng, sau một lúc lâu mới cười khổ nói:

    - Thật có lỗi.

    Trong tiếng kháng nghị của hệ thống, Y Lộ Thước bình tĩnh nói:

    - Không quan hệ, việc này không phải lỗi của ngươi, là chính đầu óc bản thân hắn không được tốt.

    Khóe miệng Sở Lưu Hương vừa kéo, không biết làm sao trả lời.

    Cơ Băng Nhạn lại cười nói:

    - Nói vậy đồng bạn của ngươi thập phần thích hắn.

    Y Lộ Thước gật đầu, lấy ra một túi hương ném vào trong lòng diễn viên.

    Đó là một túi hương màu vàng, tinh mỹ khéo léo, mặt trên thêu đóa uất kim hương màu tím, thoạt nhìn thần bí cao quý.

    Mũi của Sở Lưu Hương không dùng được, một khắc này lại ngửi được mùi uất kim hương thanh nhã.

    Hắn đưa túi hương lên mũi ngửi, trong lòng cả kinh.

    Thật sự, hắn thật sự ngửi được hương vị.

    - Túi hương này..

    Y Lộ Thước ngắt lời nói:

    - Hắn cấp lễ gặp mặt cho ngươi.

    Gãi gãi khuôn mặt, hắn lại nói:

    - Ngượng ngùng, phía trước quên cấp ngươi.

    Một nữ nhân tặng túi hương cho nam nhân, ý tứ không cần nói cũng biết.

    Sở Lưu Hương ấp úng nói:

    - Tại hạ..

    Y Lộ Thước vung tay ngắt lời của hắn:

    - Đây là lễ gặp mặt của các ngươi.

    Nói xong lại lấy ra hai túi hương khác.

    Cơ Băng Nhạn trầm mặc, nói:

    - Đồng bạn của ngươi thật thú vị.

    Không chỉ tặng người trong lòng túi hương, còn tặng luôn bạn của người trong lòng.

    Thú vị!

    Đương nhiên, biểu tình Sở Lưu Hương càng thú vị.

    Nhất Điểm Hồng vốn không thu, nhưng Y Lộ Thước cầm túi hương lắc lắc trước mặt hắn, ngửi được mùi vị cỏ cây tươi mát, hắn duỗi tay thu vào trong tay áo.

    Đến lúc này mọi người hẳn đã biết tác dụng của túi hương rồi đi.

    Đúng vậy, túi hương giải độc.

    Sở Lưu Hương cầm túi hương quan sát, liền ngửi được mùi hương thanh nhã, hắn nghĩ nghĩ cầm lấy một quả anh đào trên bàn lên ngửi, lập tức ngửi được mùi hoa quả thơm ngát. Nếu đem túi hương đưa ra xa, rốt cục không ngửi được mùi hoa quả.

    Sở Lưu Hương kinh hãi, chẳng lẽ mũi hắn còn có thể cứu?

    Nhưng thần y nổi danh nhất Giang Nam Diệp Thiên Sĩ đều nói mũi hắn không có thuốc cứu, lại không biết bên trong túi hương này đựng thảo dược gì, lại làm cho mũi hắn thông khí ngửi được hương vị.

    - Phú huynh, túi hương này là..

    - Túi hương giải độc, phối phương cụ thể thứ cho ta không thể nói.

    Kỳ thật là không biết.

    Sở Lưu Hương mỉm cười, tỏ vẻ lý giải, điểm kiêng kỵ này hắn vẫn hiểu được.

    - Phải rồi..

    Y Lộ Thước mở to mắt nhìn diễn viên, nói:

    - Đồng bạn của ta kêu hệ thống, tiếc nuối duy nhất của hắn là không thể chính miệng thổ lộ ý ngưỡng mộ đối với ngươi, ngươi có thể chào hỏi hắn không? Chỉ nói ta thật thích hệ thống.

    Bức bách người khác nói thích mình là không đúng!

    Mí mắt Sở Lưu Hương nhảy lên, miễn cưỡng cười nói:

    - Làm vậy không tốt lắm đâu, sợ sẽ tổn hại khuê danh của nàng.

    - Khuê danh?

    Y Lộ Thước nghiêng đầu nói:

    - Hắn là nam.

    Sở Lưu Hương:

    * * *!

    Phú huynh đừng nói giỡn.

    Cơ Băng Nhạn:

    * * *!

    Không nghĩ tới mị lực của Sở Lưu Hương lớn tới mức nam nữ ăn hết.

    Nhất Điểm Hồng:

    * * *!

    Giống như nghe được chuyện gì thật nguy hiểm.

    Y Lộ Thước không để ý hệ thống leng keng không ngừng, thẳng tắp nhìn chằm chằm diễn viên chờ hắn lên tiếng.

    Sở Lưu Hương nhíu chặt mày, nội tâm đấu tranh gian nan, cuối cùng thầm thở dài một tiếng.
     
  4. GiangNgan

    Messages:
    3
    Khi Y Lộ Thước Xuyên Qua Võ Hiệp Thế Giới

    Tác giả: Quân Hậu Hữu Thiên

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 19 :(a)

    - Thật có lỗi, ta nói không ra lời.

    Lời hạ xuống, mặt mày hắn giãn ra, thần sắc chợt nhẹ nhõm.

    Sở Lưu Hương đúng là phong lưu đa tình, nhưng sẽ không lừa gạt cảm tình của người khác.

    Mặc dù hồng nhan tri kỷ thật nhiều, nhưng hắn chưa từng nói lời như vậy với ai.

    Đối với hắn mà nói mấy chữ "ta thích ngươi" tương tự là "Yêu".

    Yêu đối với lãng tử như Sở Lưu Hương mà nói, phiêu miểu mà xa xôi.

    Mặc dù hắn có rất nhiều đoạn cảm tình, mỗi đoạn cảm tình đều xuất phát từ thật tâm, đối với những nữ tử kia hắn hoặc là hân thưởng, hoặc trân trọng, hoặc ưa thích..

    Đáng tiếc, lại không có yêu.

    Đến tận bây giờ hắn còn chưa gặp được một người nào có thể làm cho hắn buông tay đi yêu, có lẽ tận cả đời cũng chưa chắc sẽ gặp được.

    Nghe diễn viên trả lời, Y Lộ Thước nhướng mày cười:

    - Không sao, ta chỉ nói giỡn với ngươi.

    Diễn viên không đáp ứng, hệ thống khóc rồi.

    Sở Lưu Hương:

    * * *!

    Hoàn toàn nhìn không ra ngươi đang nói giỡn.

    Kỳ thật ý tưởng của Y Lộ Thước thật đơn giản.

    Hệ thống thiên vị diễn viên như vậy, theo hắn xem ra hẳn là thích diễn viên, nhưng bởi vì thân là trí não nên không cách nào truyền đạt tình yêu, thế là hệ thống trong lòng khổ bức nên áp bức ký chủ "đáng thương lại vô tội".

    Cho dù diễn viên cự tuyệt cũng không tổn thất, có thể làm cho hệ thống ảm đạm thần thương khóc rống lưu nước mắt thì đã đủ!

    Rồi mới..

    Hệ thống quân thật sự khóc rống lưu nước mắt.

    Đúng vậy, hệ thống quân đã bị ký chủ ngu xuẩn khóc. Không ngừng đóng máy trọng khải, trọng khải lại đóng máy biểu đạt tâm tình ói máu của chính mình.

    Nhìn vẻ tươi cười trên mặt Sở Lưu Hương sắp tan mất, Cơ Băng Nhạn lắc lắc đầu.

    Có một bằng hữu thích trêu cợt mình, tự cầu nhiều phúc đi.

    Sở Lưu Hương sờ sờ mũi, đang định nói gì thì bị một sự vật hấp dẫn tầm mắt.

    Trên bàn gỗ tử đàn, một đống hoa quả, còn có vỏ hạt dưa, những lá bài nằm tán loạn.

    Nhìn một bàn lá bài, khoé môi hắn hơi run rẩy, nói:

    - Các ngươi.. đang chơi bài.

    Ngay trong lúc hắn cùng Thạch Quan Âm đấu trí so dũng khí, ba vị bằng hữu lại đang chơi bài!

    Thật sự là thảnh thơi hạnh phúc làm lòng người vi diệu.

    - Ngươi cũng muốn chơi?

    Y Lộ Thước ngồi xuống ghế, bắt đầu tẩy bài:

    - Vậy chơi thêm một vòng.

    * * *!

    Sở Lưu Hương.

    Huynh đệ chúng ta đang đào mạng a!

    Có chút cảm giác nguy cơ được không!

    Ngươi đừng tẩy bài ta thật sự không muốn chơi.

    Ít nhất.. hiện tại không muốn.

    Sở Lưu Hương có chút sụp đổ, nói:

    - Phú huynh, chúng ta trước tiên rời khỏi nơi này rồi hãy nói đi.

    Đối với năng lực của diễn viên, Y Lộ Thước vẫn tín nhiệm, hắn nhìn diễn viên nói:

    - Ngươi không phải nói Thạch Quan Âm bị ngươi làm điên lắm, trong thời gian ngắn sẽ không đến tìm, ta tin tưởng ngươi, chơi xong một vòng lại đi cũng không thành vấn đề.

    Tựa hồ là vẻ tín nhiệm trong ánh mắt đối phương làm lây nhiễm, Sở Lưu Hương ma xui quỷ khiến theo sát ngồi xuống ghế.

    Chờ hắn phát hiện mình đang làm gì, thân thể cứng ngắc không nhúc nhích.

    Lại nhìn Cơ Băng Nhạn cùng Nhất Điểm Hồng cũng ngồi xuống bên cạnh.

    Lão Cơ các ngươi vì sao không phản đối một chút!

    Liều chết bị trúng một chưởng của Thạch Quan Âm chẳng lẽ là vô ý nghĩa hay sao a!

    Nơi ngực hiện tại còn mơ hồ làm đau luôn cảm thấy có chút thiệt thòi đâu!

    Trong lòng Sở Lưu Hương không ngừng rít gào, một mặt sờ bài, sau đó thuận thế nhìn chằm chằm khuôn mặt của Y Lộ Thước. Vừa rồi còn không chú ý, hiện tại cẩn thận nhìn lại dáng vẻ của đối phương thật buồn cười khả ái nha.

    Tướng mạo hoàng y nữ tử bình thường vô cùng, thậm chí có chút xấu xí, Sở Lưu Hương dùng "khả ái" hình dung đối phương, có thể thấy ánh mắt thẩm mỹ của hắn đã xuất hiện dị thường.

    Đương nhiên đây là chỉ tạm thời.

    Bị mỹ nhân rắn rết nhiệt tình như lửa lại ôn nhu như nước nhưng tùy thời có thể ăn người xương cốt bột phấn đều không thừa độc hại nửa ngày, có chút di chứng cũng khó tránh.

    Y Lộ Thước xem bài xong, hơi giương mắt liền đối diện tầm mắt chuyên chú của diễn viên.

    Mở trừng hai mắt, hắn tự tay dùng lá bài ngăn cản, phòng ngừa thị lực diễn viên quá tốt nhìn lén bài của hắn.

    Diễn viên còn đang nhìn hắn!

    Diễn viên đang làm gì vậy!

    - Đinh! Cùng Thạch Quan Âm đấu trí, tâm trí lao lực quá độ, trong lòng khóc ròng. Diễn viên đang dùng ngài tắm ánh mắt, độ hảo cảm của diễn viên +1, tiến độ trước mắt 54/100.

    Nga!

    Đáng thương diễn viên.

    Y Lộ Thước kéo kéo tiểu chòm râu, thò tay vào trong túi sờ soạng bình trị thương ném cho đối phương.

    Sở Lưu Hương tiếp bình thuốc, thu vào trong tay áo, nhìn động tác kéo chòm râu của đối phương, đôi mắt trong suốt chớp nháy.

    - Đinh! Hai tiểu chòm râu thật khả ái! Độ hảo cảm của diễn viên +5, tiến độ trước mắt 59/100. Phần thưởng đã phát ra, ký chủ tiếp tục chà đầy độ hảo cảm đi!

    Bàn tay Y Lộ Thước khựng lại, sau đó giật chòm râu xé xuống.

    Diễn viên ngươi tỉnh đi!

    Cơ Băng Nhạn lạnh lẽo, nhìn hai người động với nhau, diễn cảm càng thêm ngưng trọng.

    Sở Lưu Hương ngươi nhìn chằm chằm một đại nam nhân không cảm thấy kỳ quái sao?

    Cho dù hiện tại đối phương dịch dung thành nữ nhân nhưng bản chất vẫn là nam nhân a!

    Đã đi khuê phòng của Thạch Quan Âm một chuyến sao ngươi lại biến thành hình dạng này, nàng rốt cục đã làm gì ngươi!

    Nếu không phải biết Sở Lưu Hương chỉ thích nữ nhân, nói không chuẩn Cơ Băng Nhạn sẽ hiểu sai.

    Không khí của ba người rất quái, Nhất Điểm Hồng chỉ nhìn chằm chằm bài trong tay mình.

    Đánh bài bình thường càng đánh càng thích thú, một vòng còn chưa đã ghiền, nhưng chỉ có thể rời đi.

    Đúng lúc này Sở Lưu Hương ngồi xổm người xuống, hai tay bận rộn vô cùng.

    Y Lộ Thước nhìn thấy hắn cởi thắt lưng hai nữ tử, trừng mắt nghi hoặc hỏi:

    - Hương soái, ngươi đang làm cái gì?

    Sở Lưu Hương ngẩng đầu nói:

    - Lão Cơ bọn hắn trúng thuốc mê, ta muốn mượn thắt lưng buộc bọn họ để dễ cõng hơn.

    Y Lộ Thước gật đầu lý giải.

    - Cho nên giữa ban ngày ban mặt, ở trước mặt chúng ta ngươi cởi thắt lưng của hai vị cô nương này.

    * * *!

    Lời chế nhạo chua cay ập tới, thật sự sặc người.

    Nụ cười của diễn viên ngươi sao lại vỡ tan đây?

    Y Lộ Thước nghĩ nghĩ lại sửa lời:

    - Ta biết ngươi là chính nhân quân tử, sẽ không nhân cơ hội chiếm tiện nghi của các nàng.

    Sở Lưu Hương:

    * * * Cảm ơn.
     
  5. GiangNgan

    Messages:
    3
    Khi Y Lộ Thước Xuyên Qua Võ Hiệp Thế Giới

    Tác giả: Quân Hậu Hữu Thiên

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 19 :(b)

    Diễn viên, khuôn mặt tuấn mỹ của ngươi sao đen thui vậy?

    Y Lộ Thước xem xét, đề nghị:

    - Kỳ thật ta có thể giúp cõng một người.

    * * *!

    Tay Sở Lưu Hương run lên, cả người trong nháy mắt cứng đờ.

    Nguyên lai, còn có biện pháp này.

    Sao hắn không nghĩ tới?

    Chờ nhìn thấy một thân quần áo trên người Y Lộ Thước, liền hiểu ra.

    Hắng giọng, Sở Lưu Hương có chút ngượng ngùng nói:

    - Ta đúng là đã quên một điểm này.

    Y Lộ Thước nói:

    - Không chỉ một điểm này.

    Mí mắt Sở Lưu Hương nhảy lên, chỉ thấy đối phương xuất ra túi hương quơ quơ trước mặt hắn.

    * * *!

    Hắn ngốc, thật là ngu ngốc.

    Đánh một vòng bài, đầu liền choáng váng, đã quên việc này.

    * * *!

    Cơ lão bản vây xem thập phần không lời.

    Quả nhiên, Thạch Quan Âm đã làm gì đó với Sở Lưu Hương đi.

    Biểu tình ngu xuẩn thấu thật sự làm người ta không đành lòng nhìn thẳng a!

    Cơ Băng Nhạn cùng Nhất Điểm Hồng đã giải độc, sự tình dễ làm hơn.

    Không bao lâu sau bốn người đi tới một gian nhà đá.

    Nước suối lưu động, tiếng nước róc rách, hai nữ tử đang tát nước chơi đùa.

    Chứng kiến bốn người đột nhiên xông vào phòng, hai nữ tử kinh hô.

    Trong đó một người dùng bàn tay che ngực ngồi xuống, một người vội vàng tìm quần áo che khuất thân mình.

    Cảnh tượng này thật mãnh liệt, Sở Lưu Hương thầm nghĩ cười một tiếng: Ha ha.

    Hành trình đến sa mạc lần này của Sở Lưu Hương là vì tìm Tô Dung Dung các nàng, chờ hỏi hai nữ tử xong, biết Tô Dung Dung bọn họ không ở đây, thần sắc của hắn biến thành khó xem.

    Y Lộ Thước đột nhiên nói:

    - Ngươi không cần lo lắng, các nàng không có gặp nguy hiểm. Quên cho ngươi biết một sự kiện, Hắc Trân Châu là nữ nhân. Vì sao nàng lại đem ba người Tô Dung Dung mang đi, tự ngươi suy nghĩ.

    Sở Lưu Hương:

    * * *!

    Không nghĩ ra.

    - Hoàng Thường!

    Thanh âm nữ nhân thanh thúy vang lên.

    Nữ tử ngồi chồm hổm ngẩng đầu nhìn Y Lộ Thước, trong mắt lộ ra nghi hoặc:

    - Sao ngươi ở cùng một chỗ với bọn hắn?

    - Đinh! Tuyết Lê, 15 tuổi. Khuê mật: Hoàng Thường, người yêu thầm: Nam sủng số 49 của Thạch Quan Âm. Tâm nguyện: Biến thành xinh đẹp thành xinh đẹp..

    Y Lộ Thước liếc mắt nhìn đối phương, bình tĩnh nói:

    - Ai bảo mị lực của Hương soái lớn, ta tự nhiên muốn đi theo hắn.

    Đi theo diễn viên có thưởng.

    Lời này nghe vào trong tai người khác lại biến thành ý nghĩa khác.

    Sắc mặt Cơ Băng Nhạn nghiêm túc, không biết suy nghĩ chuyện gì.

    Sở Lưu Hương sờ sờ mũi, giác quan thứ sáu mãnh liệt cho biết có người muốn xui xẻo.

    Nhất Điểm Hồng nhắm mắt dưỡng thần.

    Nữ tử kia mắt hạnh trợn tròn, chỉ vào Y Lộ Thước hồi lâu mới lớn tiếng nói:

    - Ngươi không biết liêm sỉ.

    Mí mắt Y Lộ Thước vừa nhấc, thập phần khó hiểu:

    - Ta không đi theo Hương soái, chẳng lẽ lại đi theo lão bà như Thạch Quan Âm?

    Sét đánh!

    Thần sắc hai thiếu nữ chấn kinh, phảng phất không dám tưởng tượng đối phương sao dám nói lời đại nghịch bất đạo như thế.

    - Hoàng Thường, sao ngươi dám nhục mạ phu nhân!

    Thiếu nữ còn lại nói.

    - Đinh! Hiểu Nguyệt, 17 tuổi. Khuê mật: Hoàng Thường, tình nhân yêu thầm: Nam sủng số 85 của Thạch Quan Âm. Tâm nguyện, biến xinh đẹp, gả chồng tốt!

    - Đinh! Ký chủ sản nghiệp nhiều lắm, sơn trang không người quản lý, mở nhiệm vụ « Thu em gái thu tiểu đệ ».
     
  6. GiangNgan

    Messages:
    3
    Khi Y Lộ Thước Xuyên Qua Võ Hiệp Thế Giới

    Tác giả: Quân Hậu Hữu Thiên

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 20:

    Y Lộ Thước không cho là đúng nói:

    - Con của Thạch Quan Âm đều có thể làm cha của chúng ta, bà ta không tính già, chẳng phải chúng ta đều là búp bê còn bú sữa mẹ.

    Sở Lưu Hương nhịn không được xuy một tiếng bật cười, ngay lập tức bị hai vị cô nương trợn mắt mà nhìn, đành thu liễm nụ cười.

    Tuy trên mặt Cơ Băng Nhạn cùng Nhất Điểm Hồng không có biểu lộ, trong mắt cũng có ý cười.

    Sắc mặt hai thiếu nữ đỏ hồng, không biết là tức giận hay là ngượng ngùng.

    - Đinh! Mở hình thức dẻo miệng của hoàng y nữ tử, mở hình thức ký chủ trang bức bại hoại, mở quang hòn cuốn hút lòng người vô địch thủ.

    Phút chốc một thân khí thế của Y Lộ Thước liền thay đổi.

    Trong lòng hai thiếu nữ có chút bối rối lộn xộn, hai nàng chỉ cảm thấy mới một ngày không gặp hảo tỷ muội bỗng nhiên biến thành vô cùng xa lạ.

    Trong nháy mắt thân ảnh của nàng đột nhiên nhìn thật cao lớn.

    Y Lộ Thước nhìn qua thiếu nữ lớn tuổi hơn hỏi:

    - Hiểu Nguyệt, chúng ta biết nhau đã bao lâu?

    Hiểu Nguyệt nói:

    - Đã có mười năm.

    - Ngươi cũng biết ta là người như thế nào?

    Hiểu Nguyệt trầm tư một lát, nói:

    - Ôn nhu quan tâm, khéo hiểu lòng người, lòng dạ trải rộng, nhiệt tình tràn trề.

    Y Lộ Thước liếc nàng:

    - Nói lời thật lòng.

    Hiểu Nguyệt cau chặt mày, do dự nói:

    - Điêu ngoa cay nghiệt, dữ dằn dũng mãnh, mồm miệng lanh lợi, thẳng thắn dễ lừa.

    Mọi người:

    * * *!

    Vẻ mặt Y Lộ Thước không thay đổi:

    - Ta có từng lừa qua các ngươi?

    Hiểu Nguyệt, Tuyết Lê cùng lắc đầu.

    Y Lộ Thuóc lại nói:

    - Lời nói của ta các ngươi có tin tưởng?

    Hiểu Nguyệt, Tuyết Lê:

    - Tin.

    Y Lộ Thước nói:

    - Giữa tỷ muội tốt chúng ta là không có bí mật, ta nói đúng không?

    Hiểu Nguyệt, Tuyết Lê gật đầu nói:

    - Vốn nên như thế.

    - Được, tốt lắm.

    Y Lộ Thước chậm rãi xoay người lại, chứng kiến vẻ mặt của hắn mọi người đều sửng sốt.

    Chỉ thấy sắc mặt hắn nặng nề, cau chặt mày, phảng phất như đang làm quyết định khó khăn gì đó.

    Sau đó hắn thở dài một tiếng, nói:

    - Ta có một bí mật chưa từng nói cho các ngươi biết, chỉ vì bí mật thật trọng yếu, sau khi các ngươi biết chẳng những không ích lợi gì, trái lại còn gặp tai họa.

    Trái tim Tuyết Lê nhảy lên thình thịch, thật khẩn cấp muốn biết bí mật là cái gì, nói:

    - Chúng ta vốn là tỷ muội tốt, nên có nạn cùng gánh.

    Y Lộ Thước nghiêng qua liếc mắt nhìn nàng nói:

    - Ngươi trước tiên mặc lại quần áo đã.

    * * *

    Nguyên lai nàng còn chưa mặc quần áo a! Tuyết Lê đỏ mặt xấu hổ mặc quần áo.

    Đợi nàng mặc xong, Y Lộ Thước nói:

    - Các ngươi có biết vì sao Thạch Quan Âm có thể bảo trì thanh xuân mỹ lệ?

    Khuôn mặt Tuyết Lê đỏ hồng, diễn cảm có chút mất tự nhiên nói:

    - Chẳng lẽ không phải vì thái dương bổ âm?

    Thạch Quan Âm có rất nhiều nam sủng, định ngày một đám đổi một đám.

    Về « bí tịch thanh xuân"của Thạch Quan Âm, tựa hồ liên quan tới võ công tu luyện của ả, mà võ công này tựa hồ có chút quan hệ với nam nhân.

    Đây là do các cô nương trong bí cốc suy đoán, chân tướng như thế nào chỉ có Thạch Quan Âm tự mình biết.

    Lời của Tuyết Lê thật sự là ngoài dự đoán mọi người, Y Lộ Thước hiển nhiên là cả kinh, yên lặng trầm tư:

    - Nguyên lai còn có loại chuyện này, bí mật của Thạch Quan Âm thật nhiều.

    Khuôn mặt Sở Lưu Hương như ăn mừng, Cơ Băng Nhạn nhìn hình dạng của hắn, không biết vì sao có chút thay hắn cảm thấy bi thương.

    - Thái dương bổ âm chỉ là suy đoán của tỷ muội chúng ta, Thạch Quan Âm có thể thanh xuân vĩnh trú, lại có nguyên nhân khác.

    Nữ nhân, rất ít người không thèm để ý dung mạo của mình.

    Hai người Tuyết Lê cùng Hiểu Nguyệt tư sắc thường thường, tâm nguyện lớn nhất cuộc đời là biến thành xinh đẹp. Trình độ như Thạch Quan Âm hai nàng không dám tưởng tượng, có được 1/10 thì đã đủ.

    Nếu.. nếu các nàng biết được bí mật kia..

    Nghĩ tới tâm nguyện có thể thực hiện, tâm tình Hiểu Nguyệt kích động, thân thể run rẩy:

    - Ngươi đừng nghĩ lừa gạt chúng ta.

    - Các ngươi cũng biết con người của ta chưa bao giờ nói dối.

    Y Lộ Thước chắp tay sau lưng, hơi ngẩng đầu, thần sắc cao thâm khó đoán:

    - Thạch Quan Âm có thể bảo trì mỹ lệ, chỉ vì bà ta dùng mặt màng.

    - Mặt màng?

    Mọi người ngạc nhiên.

    Y Lộ Thước thò tay vào lòng lấy ra từng xấp mặt màng.

    Cung cấp đủ nước trơn mịn da mặt, se khít lỗ chân lông, dưỡng ẩm mượt mà, thanh thấu trắng đẹp, trị mụn trị nám..

    Hoa dạng vô số, chủng loại đầy đủ, xếp thành hai thước cao. Đều là hệ thống nhị hàng thưởng cho hắn.

    * * *

    Mọi người trợn mắt há hốc mồm.

    Ai u uy!

    Nhiều đồ vật như vậy ngươi làm sao nhét hết được vào trong lòng!

    Y Lộ Thước vung tay quảng cáo:

    - Làn da hoàn mỹ, cần làm ra tuyển chọn chính xác. Mặt màng hệ thống, bắt đầu từ hiện tại làm cho ngươi hưởng thụ sự mỹ lệ.

    * * *!

    Mọi người.

    Từ mỹ lệ làm cho Tuyết Lê tâm động, nàng trộm đưa móng vuốt vươn về hướng mặt màng, lại bị một ánh mắt làm hoảng sợ rút tay về.

    Anh anh anh!

    Hoàng Thường thật hung tàn.

    Tuyết Lê chỉ cảm thấy chính mình thật ủy khuất thật ủy khuất.

    Trong tiếng anh anh của nàng, Y Lộ Thước theo thứ tự cấp cho mỗi người hai bộ mặt màng.

    Ôm mặt màng, Tuyết Lê viên mãn.

    Y Lộ Thước xe bao gói, lấy ra mặt màng chậm rãi mở ra, bắt đầu thông dụng tri thức cho mọi người.

    Luận mặt màng mang đến kinh diễm!

    Xem mặt màng như vậy làm sao trong một ngày bắt Thạch Quan Âm!

    Người dựa vào lụa đẹp dựa vào mặt màng!

    Vấn đề làm đẹp vượt thời đại thành công lừa dối người cổ đại.

    Ánh mắt Cơ Băng Nhạn càng lúc càng sáng, lật tới lật lui xem hộp nằm trong tay, cuối cùng đưa mắt nhìn đống mặt màng cao hơn hai thước.

    Sở Lưu Hương sờ sờ mũi, chẳng lẽ chỉ có một mình hắn cảm thấy những lời quảng cáo kia là khúc nhạc dạo hố người sao.

    Nói nhiều lời kết quả bị khát nước, Y Lộ Thước thò tay vào trong lòng sờ sờ, sờ soạng ra một lon fanta, mở nắp bình tưới một ngụm.

    Mọi người:

    * * *!

    Y Lộ Thước tiếp theo nói:

    - Hiểu Nguyệt, ngươi còn nhớ được Lục đại hiệp?

    Khuôn mặt tươi cười dần biến mất, Hiểu Nguyệt mấp máy môi ưu thương nói:

    - Làm sao có thể quên.

    Y Lộ Thước nhướng mày, vỗ tay đánh một chưởng xuống sàn, sau một tiếng vang lớn mặt đất chợt xuất hiện một chưởng ấn thật lớn.

    Một tay này hiển nhiên chấn nhiếp mọi người.

    Hiểu Nguyệt lui ra sau, cùng Tuyết Lê ôm nhau lạnh run.

    Hoàng Thường, ngươi từ lúc nào đã biến thành võ lâm cao thủ, cũng có thể đối quyết với sư phụ lão nhân gia rồi.

    Y Lộ Thước cúi đầu nhìn chưởng ấn, trầm giọng nói:

    - Thật có lỗi, cảm xúc có chút không khống chế được.
     
  7. GiangNgan

    Messages:
    3
    Khi Y Lộ Thước Xuyên Qua Võ Hiệp Thế Giới

    Tác giả: Quân Hậu Hữu Thiên

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 20:

    - Không sao.

    Hiểu Nguyệt xua tay ý tứ không để ý.

    Y Lộ Thước nói:

    - Hiểu Nguyệt, kỳ thật ta thật tức giận.

    Thân hình Hiểu Nguyệt cứng đờ, sợ hãi nói:

    - Ta biết mình có rất nhiều khuyết điểm, ta nhất định sẽ sửa..

    Đừng đánh ta.

    Y Lộ Thước lắc đầu thở dài nói:

    - Ta chỉ là thay ngươi cảm thấy không đáng giá.

    Hiểu Nguyệt:

    * * *?

    Y Lộ Thước:

    - Ngươi như thế nào là một vị cô nương như vậy lại đi thích một nam nhân dung tục thô lỗ như thế, làm tỷ muội trong lòng ta thay ngươi khổ sở.

    Hiểu Nguyệt:

    - Ngươi không phải giận ta?

    Y Lộ Thước nói:

    - Ta chỉ giận ngươi không biết tự ái.

    Hiểu Nguyệt:

    * * *!

    Tỷ tỷ ngươi giống như dùng sai từ, ta chỉ là yêu thầm Lục đại hiệp mà thôi.

    Trải qua hệ thống nhắc nhở, phát hiện chính mình thật sự dùng sai từ, Y Lộ Thước mặt không đổi sắc nói:

    - Họ Lục hắn tính cái gì, không phải nhìn bộ dạng hình người cẩu dạng hay sao, ngươi thế nào liền trúng ý hắn.

    Người trong lòng bị mắng, Hiểu Nguyệt lập tức lớn gan, chưởng ấn gì đó đã là mây bay, nàng lớn tiếng phản bác:

    - Lục đại hiệp tư thế oai hùng táp thích, phóng lãng phóng túng, là người quang minh lỗi lạc, nào có kém như lời ngươi nói.

    Y Lộ Thước hừ lạnh một tiếng, nói:

    - Dù tốt cũng chỉ uổng trường một đôi mắt chó. Ngươi còn không phục phải không, nhìn xem chính ngươi, trước lồi sau kiều, mắt mày cong cong, thanh tú động lòng người.. ngươi có thừa nhận mình là một vị cô nương tốt thuần khiết tràn đầy tươi trẻ hay không?

    Hiểu Nguyệt nhìn lại chính mình, quả nhiên phát hiện mình đúng là thuần khiết tươi vui, dù là ai cũng không thể phủ nhận.

    Thấy nàng động dung, Y Lộ Thước lại nói:

    - Một cô nương tốt như ngươi nếu thích một người, nhất định là vinh dự tám đời tổ tông của hắn. Nhưng Lục đại hiệp cố tình không cảm kích, cam chịu sa đọa cùng một đoàn nam nhân tranh phong dấm chua tranh đoạt sự sủng ái của một nữ nhân..

    Đột nhiên trong phòng vang lên thanh âm tiếng khóc bi thương thê thảm.

    Y Lộ Thước nhìn lại, chỉ thấy Tuyết Lê quỳ rạp dưới đất gào khóc.

    Sai đối tượng cần khóc rồi chứ!

    Hiểu Nguyệt cũng bị lây nhiễm khóc theo.

    Nàng càng nghĩ càng cảm thấy tỷ muội tốt nói thật hữu lý, càng cảm thấy hữu lý khóc càng thương tâm.

    Một cô nương tốt như ta Lục đại hiệp không đạo lý không yêu thích!

    Thế giới này làm sao như vậy?

    Đối phó với nữ nhân không ai so được với Sở Lưu Hương, Y Lộ Thước ra dấu bằng mắt với hắn.

    Sở Lưu Hương lắc đầu, đối phó nữ nhân đang khóc, hắn cũng hết cách.

    Tiếng khóc chói tai làm Y Lộ Thước nhớ tới Cơ Cừu, liền cảm thấy đau đầu lạnh giọng quát:

    - Câm miệng!

    * * *!

    Hai nữ tử bị quát hoảng sợ nín bặt.

    * * *!

    Ba người Sở Lưu Hương vô cùng đồng tình.

    Y Lộ Thước ngữ khí dịu dàng nói:

    - Thiên nhai nơi nào không có cỏ thơm, Hiểu Nguyệt, ngươi cần gì treo cổ chết trên một thân cây.

    Tuyết Lê lại phun nói:

    - Phi! Lục Trại tính là cây gì, hắn chỉ là cọng cỏ đuôi chó!

    Hiểu Nguyệt gật đầu tán đồng.

    * * *!

    Ba người Sở Lưu Hương.

    Nữ nhân thật sự là thiện biến, thái độ chuyển biến quá nhanh làm người có chút không theo kịp.

    - Hiểu Nguyệt tỷ.

    Tuyết Lê cầm tay Hiểu Nguyệt, chân tình nói:

    - Ngươi là một đóa hoa tươi cần gì cắm lên bãi phân trâu, quên mất Lục Trại đi!

    Hiểu Nguyệt gật đầu, cảm động nói:

    - Vậy ngươi cũng quên Lý đại hiệp đi.

    Tuyết Lê mắc nghẹn, thần sắc rối rắm một lúc lâu mới hàm chứa nước mắt nói:

    - Ta cũng nên quên rồi.

    Anh anh anh, hai người lại ôm nhau khóc.

    Sở Lưu Hương:

    * * *!

    Nữ nhân thật là khó hiểu.

    Cơ Băng Nhạn:

    * * *!

    Không khí thật quỷ dị.

    Nhất Điểm Hồng:

    * * *!

    Các nàng thật là kỳ quái.
     
  8. GiangNgan

    Messages:
    3
    Khi Y Lộ Thước Xuyên Qua Võ Hiệp Thế Giới

    Tác giả: Quân Hậu Hữu Thiên

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 21 :(a)

    Nhân sinh luôn thay đổi ở những giây phút không ngờ nhất.

    Hai vị muội giấy khóc xui xẻo rầm, nhân sinh quan giá trị quan bị nước mắt xói mòn đã hoàn toàn thay đổi.

    Sở Lưu Hương tới gần Y Lộ Thước, thì thầm hỏi:

    - Bí mật kia rốt cục là..

    Y Lộ Thước liếc xéo hắn "Ngươi sao có thể bát quái như vậy" thành công làm đối phương im lặng.

    Cân nhắc tới việc mọi người đang chạy trốn, Y Lộ Thước lạnh cứng nói với hai thiếu nữ:

    - Khóc cái gì, lau khô nước mắt cho ta.

    Lời của hắn giống như là thánh chỉ, hai muội giấy lập tức dừng khóc, cúi đầu lau nước mắt.

    Ba người Sở Lưu Hương nhìn thấy không khỏi sinh ra bội phục.

    Y Lộ Thước nói:

    - Ta từng nghe người ta nói qua, một thiếu nữ thuần khiết tươi trẻ càng có mị lực hơn một lão bà dù xinh đẹp nhưng nội tâm hư không.

    Tuyết Lê siết chặt khăn, kích động nói:

    - Lời này giảng, rất có đạo lý.

    Ba người Sở Lưu Hương:

    * * *!

    Muội giấy ngươi còn nhớ kỹ Thạch Quan Âm là sư phụ của ngươi không?

    Hiểu Nguyệt thở dài nói:

    - Mỹ nhân tuổi xế chiều thật làm cho người ta bi ai.

    Ba người Sở Lưu Hương:

    * * *!

    Thạch Quan Âm xác thực làm cho người ta bi ai.

    - Các ngươi hiểu được thì tốt lắm.

    Y Lộ Thước cao lãnh cười, nói:

    - Thạch Quan Âm đúng là mỹ lệ xinh đẹp, nhưng có một điểm tuyệt đối không sánh bằng các ngươi.

    Hiểu Nguyệt, Tuyết Lê ngẩng đầu lên, đoan chính thái độ rửa tai cung kính nghe.

    Sở Lưu Hương, Cơ Băng Nhạn, Nhất Điểm Hồng ba người cũng không khỏi giơ lên lỗ tai chờ đợi đoạn dưới.

    - Các ngươi trẻ tuổi hơn bà ta, thiện lương hơn bà ta, ấm áp tươi vui hơn bà ta.. quan trọng nhất là, một trăm Thạch Quan Âm cũng không thuần khiết bằng các ngươi.

    Hiểu Nguyệt, Tuyết Lê luôn gật đầu, đầy mặt tôn kính lẫn sùng bái nhìn tỷ muội tốt, chỉ kém không quỳ xuống đất cúng bái.

    Ba người Sở Lưu Hương:

    * * *!

    Không cách nào phản bác.

    Tầm mắt rất lửa nóng, Y Lộ Thước thật có cảm giác thành tựu, khẽ mỉm cười nói:

    - Các ngươi tốt đẹp như vậy, nam nhân yêu mến các ngươi còn không sắp xếp từ Giang Nam đến đại sa mạc sao? Trăm ngàn mỹ nam, anh tuấn, ưu nhã, ánh mặt trời, bá khí, khả ái, lãnh khốc.. chỉ cần các ngươi đi ra đại sa mạc, mỹ nam chân thành chờ các ngươi đến kén chọn.

    Tương lai quá mỹ hảo, hai vị muội giấy vuốt nhẹ khuôn mặt đỏ hồng của mình, một khuôn mặt đầy hướng tới.

    Nam giới ở hiện trường trừ bỏ người phát ngôn, cùng nhau rùng mình. Vì sao bọn hắn cảm thấy tràng cảnh như vậy thật đáng sợ?

    Từ trong ảo tưởng tốt đẹp hồi phục lại, Hiểu Nguyệt chần chờ nói:

    - Vậy.. có phải hơi nhiều quá hay không?

    Khoản hình nhiều lắm, khó thể chọn lựa a!

    - Nhiều lắm?

    Y Lộ Thước nhíu mày, thản nhiên nói:

    - Nhiều lắm, dễ làm thôi! Một ngày đổi một, một năm bốn mùa mỗi ngày không lặp lại. Dễ dàng!

    Sở Lưu Hương: Phú huynh, chúng ta đều là nam nhân a!

    Cơ Băng Nhạn: May mắn chưa từng đắc tội qua hắn.

    Nhất Điểm Hồng:. thật đáng sợ.

    Nghe quân nói chuyện một ngày, còn hơn đọc sách mười năm.

    Hiểu Nguyệt cùng Tuyết Lê đều nghĩ chính mình mười mấy năm nhân sinh đều uổng phí, ngay cả nam nhân như Lục a Lý a các nàng còn xem như bảo bối mong nhớ ngày đêm nhớ mãi không quên.

    Thật là đáng sợ!

    Ánh mắt các nàng rốt cục nông cạn tới mức nào chứ?

    Mắt bị mù sao?

    Hai nàng chính là ếch ngồi đáy giếng!

    Một khắc này trong lòng hai muội giấy đột nhiên hiện lên một cảm xúc kỳ diệu, từ đó các mỹ nam tử ở trong lòng hai nàng hoàn toàn không còn địa vị gì đáng nói.

    Hết thảy chỉ vì nhân sinh giá trị quan của hai nàng chiếm được bay vọt thật lớn, ngay cả mỹ nam ưu chất như Sở Lưu Hương cũng có thể làm được khinh thường.

    Tuyết Lê lau nước mắt nín khóc.

    Thân là nữ nhân, nàng thật kiêu ngạo, thật tự hào.

    Con đường nhân sinh dài đăng đẳng, nàng cần học tập chậm rãi hưởng thụ.

    Nàng chậm rãi sửa sang lại dung mạo, thuận tiện ném một cái nhìn xem thường về hướng Đạo soái ưu nhã thần bí trong truyền thuyết.

    Đạo soái vô tội nằm thương:

    * * *!

    Hiểu Nguyệt sửa sang tóc, thuận tiện lại ném một ánh mắt xem thường cho Đạo soái phong lưu đa tình vô số hồng nhan tri kỷ.

    Đạo soái lại trúng thương:

    * * *!

    - Đinh! Diễn viên đột nhiên phát giác nữ nhân là sinh vật ngang ngạnh, độ hảo cảm của diễn viên +3, tiến độ trước mắt 63/100. Độ hảo cảm vượt qua 60, phần thưởng đã phát ra, mời ký chủ tra duyệt.

    - Đinh! Phá khai mê vụ, tâm tình đột phá, thưởng diễn viên "Tiêu Diêu quyết".

    - Đinh! Độ hảo cảm đối với diễn viên +5, tiến độ trước mắt 40/100.

    Đại khái nhìn một chút phần thưởng của hệ thống, ánh mắt Y Lộ Thước chợt sáng lên, tâm tình vui vẻ hào phóng bỏ thêm +5 độ hảo cảm cho diễn viên.

    Hắn nói:

    - Trong bí cốc thật nhiều mỹ nam, các ngươi cẩn thận ngẫm lại, lúc Thạch Quan Âm ăn thịt, các ngươi có từng uống qua canh?

    Tuyết Lê mắt hạnh trợn tròn, hoàn toàn sực tỉnh nói:

    - Hoàng Thường tỷ, ngươi vừa nói liền nhắc nhở chúng ta. Lão bà Thạch Quan Âm chính mình mỗi ngày ăn thịt, canh cũng không lưu cho chúng ta một ngụm, thật quá phận!

    Hiểu Nguyệt hừ lạnh nói:

    - Đừng nói canh, ngẫm lại những nam nhân quét rác kia, bà ta lưu lại cho chúng ta chỉ là cặn bã mà thôi đi.

    Ba người Sở Lưu Hương:

    * * *!

    Hai vị muội giấy, lời nói của các ngươi thật trắng ra.

    Y Lộ Thước gật đầu nói:

    - Việc này không tính cái gì, nhưng chuyện mặt màng bà ta không nên giấu diếm chúng ta.

    Hiểu Nguyệt, Tuyết Lê không hẹn mà cùng cắn răng nói:

    - Lão bà ích kỷ đáng giận!

    Y Lộ Thước:

    - Các ngươi cũng biết, ngay cả Hồng tỷ (Trưởng Tôn Hồng) bà ta cũng không cho biết.

    Hiểu Nguyệt, Tuyết Lê nghiến răng nói:

    - Buồn cười.

    Xinh đẹp còn hơn hết thảy, ba người Sở Lưu Hương tự giác lập đội điểm nến cho Thạch Quan Âm.

    Y Lộ Thước nói:

    - May mắn ta mạo hiểm sinh mạng trộm được phối phương mặt màng, đây chính là thành phẩm.

    Nhìn thấy thần sắc các nàng kích động, lại nói:

    - Đừng gấp, ta sao chép một phần cấp các ngươi.

    - Hoàng Thường tỷ, ngươi đối với chúng ta thật sự là quá tốt, chúng ta có năng lực gì..

    Đưa tay che miệng, Tuyết Lê thút thít.

    Hiểu Nguyệt cúi đầu lau nước mắt.

    Y Lộ Thước dùng ngón út lau đi giọt nước mắt không tồn tại nơi khóe mắt, hạ giọng nói:

    - Ba người chúng ta chính là tỷ muội tốt a!

    Anh anh anh, rất cảm dộng điểu!

    Hiểu Nguyệt, Tuyết Lê lại ôm nhau khóc. Y Lộ Thước bởi vì đứng xa nên không bị mang vào.

    Sở Lưu Hương:

    * * *!

    Phú huynh, ngươi quá đầu nhập rồi, tỉnh đi, ngươi là nam nhân a.

    Sau một lúc lâu, Y Lộ Thước than thở nói:

    - Các vị tỷ muội đều đi theo bà ta hơn mười năm, nhân sinh chân chính lại không cách nào hưởng thụ.

    Tuyết Lê lau nước mắt, nghiến răng nói:

    - Nhân sinh của chúng ta do mình làm chủ, lão bà Thạch Quan Âm xong đời đi thôi!

    Kháo!

    Muội giấy thật hung tàn.

    Hiểu Nguyệt nói thẳng:

    - Chúng ta thu xếp hành lý trực tiếp trốn chạy đi!

    Tuyết Lê đột nhiên nói:

    - Lỡ như trốn chạy thất bại, chúng ta..
     
  9. GiangNgan

    Messages:
    3
    Khi Y Lộ Thước Xuyên Qua Võ Hiệp Thế Giới

    Tác giả: Quân Hậu Hữu Thiên

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 21:

    Nghĩ tới bị bắt trở về phải nhận trừng phạt, hai người liếc mắt nhìn nhau, mặt không còn huyết sắc.

    Y Lộ Thước lại chỉ diễn viên hỏi:

    - Ta hỏi các ngươi, hắn là ai?

    Tuyết Lê nói:

    - Sở Lưu Hương.

    Y Lộ Thước chậm rãi nói:

    - Nếu biết hắn là Sở Lưu Hương, các ngươi còn có gì để lo lắng?

    Hiểu Nguyệt do dự một lúc lâu, hoài nghi nói:

    - Hắn thật có thể đánh bại Thạch Quan Âm?

    Y Lộ Thước:

    - Đây là đương nhiên.

    Hai vị muội giấy không nói gì nữa, trong mắt tràn ngập sùng bái nhìn Sở Lưu Hương.

    Sở Lưu Hương:

    * * *!

    Mặc dù không có ý tưởng PK với Thạch Quan Âm, nhưng hình như cũng phải cứng rắn xông lên.

    Y Lộ Thước vỗ vai diễn viên, bảo chứng nói:

    - Các ngươi cứ yên tâm, chờ Hương soái giải quyết không được Thạch Quan Âm, ta liều chết cũng sẽ đi lên thay hắn đối kháng.

    Ánh mắt Hiểu Nguyệt cùng Tuyết Lê lập tức biến thành xem thường.

    Sở Lưu Hương:

    * * *!

    Được tỷ muội như vậy, còn cầu gì hơn?

    Hiểu Nguyệt vô cùng cảm động, hào khí nói:

    - Ta đi cùng các ngươi, chúng ta là tỷ muội tốt, muốn chết cùng chết!

    Tuyết Lê vỗ ngực nói:

    - Mặc dù võ công ta không cao, nhưng cũng có thể thay Hương soái đỡ vài chiêu, tranh thủ cơ hội!

    Sở Lưu Hương:

    * * *!

    Các muội giấy hào hùng như vậy, vì sao trong lòng hắn hết sức buồn bã?

    Y Lộ Thước nhìn hai muội giấy chỉ biết kéo chân sau, nói:

    - Trăm ngàn mỹ nam đợi cùng các ngươi gặp nhau.

    * * *!

    Hiểu Nguyệt, Tuyết Lê.

    Mím chặt môi, Tuyết Lê cắn răng nói:

    - Chúng ta là tỷ muội tốt..

    Y Lộ Thước ngắt lời nói:

    - Mặt màng.

    * * *!

    Tuyết Lê không lời.

    Hiểu Nguyệt:

    - Ta muốn đi giúp các ngươi.

    Y Lộ Thước nghiêm túc:

    - Mỹ nam.

    * * *!

    Tuyết Lê, Hiểu Nguyệt nắm tay nhau rưng rưng.

    * * *!

    Ba người Sở Lưu Hương: Nói chuyện đều là những câu trạc trọng tâm, thủ đoạn hay!

    Nhìn thấy hai muội giấy bị mình lừa hoàn toàn, Y Lộ Thước thập phần hài lòng nói:

    - Cuối cùng, cần hỏi các ngươi một vấn đề.

    Hiểu Nguyệt:

    - Ngươi nói.

    - Các ngươi muốn biết vì sao ta kêu Thạch Quan Âm là lão bà không?

    Tuyết Lê nói:

    - Hoàng Thường tỷ chỉ là nói lời thật lòng, chúng ta cũng không cho rằng ngươi xuất phát từ ghen tỵ.

    Hiểu Nguyệt: +1!

    Sở Lưu Hương cảm thấy đã tới trọng điểm.

    - Lão bà chỉ là cách gọi thay thế, kỳ thật bí mật chân chính là..

    Y Lộ Thước thở dài một tiếng, diễn cảm thật nghiêm túc.

    - Thạch Quan Âm già thì cũng thôi, bà ta còn.. còn..

    Trong ánh mắt chăm chú của mọi người, biểu tình nghiêm túc dần dần thay đổi, phảng phất như hồi ức kinh nghiệm gì không tốt, ngưng trọng mà thống khổ.

    Tỷ muội tốt thống khổ như vậy, Hiểu Nguyệt cùng Tuyết Lê cũng thật sâu cảm nhận được đau đớn.

    - Đinh! Ngay thời điểm tuyệt hảo, nặn không được nước mắt thì sao? Hệ thống cho thuốc nhỏ mắt, dùng thật an tâm, dùng thật thư tâm, mời ký chủ tùy ý sử dụng.

    Y Lộ Thước không đường chọn lựa đành sử dụng.

    Chỉ trong nháy mắt nước mắt rưng rung, Y Lộ Thước trầm giọng nói:

    - Hiểu Nguyệt, Tuyết Lê, các tỷ muội đều bị Thạch Quan Âm lừa dối. Các ngươi biết vì sao bà ta được đến thể xác cùng tinh thần của nam nhân xong rồi thì ném như ném giày cũ không? Các ngươi có biết vì sao bà ta luôn đổi nam nhân.. các ngươi biết bà ta vì sao ngay cả con của mình cũng không thương yêu không?

    Chỉ thấy Y Lộ Thước một khuôn mặt đau khổ nói:

    - Chỉ bởi vì bọn hắn là nam nhân.

    * * *!

    Mọi người.

    Là.. là ý tứ gì?

    Hiểu Nguyệt thất thanh:

    - Chẳng lẽ bà ta thích nữ nhân? Nhưng bà ta rõ ràng cũng hạ độc thủ với nữ nhân a!

    Y Lộ Thước tức giận nói:

    - Các tỷ muội, Thạch Quan Âm lừa gạt cảm tình của chúng ta. Chúng ta chỉ biết bà ta xinh đẹp lại tự tin, lại không biết bà ta tự luyến. Bà ta không thích bất luận kẻ nào trên thế gian, chỉ yêu chính mình. Các ngươi vĩnh viễn sẽ không nghĩ tới bà ta nhìn vào trong gương làm chuyện bẩn thỉu gì với hình ảnh của chính mình trong đó!

    Một bầy quạ bay qua.

    Hiểu Nguyệt:

    -!

    Tuyết Lê:

    -!

    Ba người Sở Lưu Hương:

    -!

    Hiểu Nguyệt, Tuyết Lê cực kỳ tức giận.

    - Lão bà Thạch Quan Âm thật âm hiểm, lại lừa gạt cảm tình của chúng ta như thế, khó trách không đem sinh mạng của chúng ta xem ra gì.

    Tuyết Lê lớn tiếng rít gào, lượng hô hấp đột phá 8000, đã siêu việt người phàm.

    Y Lộ Thước lộ vẻ quýnh mặt, muội tử ngươi có thể luyện võ công Hà Đông sư rống được rồi đó!

    - Lão bà Thạch Quan Âm biến thái, đều oán bà ta làm cho ta tới bây giờ cũng không tìm được nam nhân.

    Hiểu Nguyệt tức giận run lên, đôi tay siết chặt đấm mạnh lên tường lộ ra cái hố.

    Ngay cả sát thủ lãnh khốc như Nhất Điểm Hồng cũng không nhịn được khẽ run lên.

    Trời ạ!

    Nữ nhân tịch mịch hư không thật đáng sợ.

    Y Lộ Thước liếc nhìn các nàng, phút chốc nghĩ tới nhiệm vụ còn chưa hoàn thành, liền lấy ra một khối ngọc bội màu đen đưa qua:

    Ta đã dự đoán được việc hôm nay, đã sớm có an bài, các ngươi cầm khối ngọc bội này đến Tấu Địch Khách sơn trang..

    Hai muội giấy rưng rưng tiếp ngọc bội, lại không cân nhắc đối phương làm sao qua mặt được Thạch Quan Âm an bài loại chuyện này.

    Hiện tại các ngươi nhanh đi tổ chức những tỷ muội đáng tin, phải biết rằng con đường sau này của chúng ta còn dài vô cùng.

    Ánh mắt chợt động, hắn kéo dài thanh âm nói:

    Ai! Đáng tiếc những tỷ muội không tin được..

    Để cho các nàng chôn cùng lão bà đi thôi!

    Năm tháng dài không chiếm được ái tình càng chồng chất lên, Hiểu Nguyệt càng thêm hung tàn, chân dài duỗi ra, trên vách tường lại tăng thêm một cái hố.

    Chỉ với thời gian uống một chén trà nhỏ, sư phụ được kính ngưỡng trong lòng hai muội giấy đã biến thành một lão bà biến thái mọi rợ, khiến cho người cảm thấy bi thương.

    Vẻ mặt Y Lộ Thước như có cảm giác mất mát, trầm mặc hồi lâu nói:

    Nhớ kỹ, vàng bạc châu báu tuy là tài sản, nhưng là chúng ta nên được, Thạch Quan Âm cần bồi thường phí tổn thất tinh thần mười mấy năm cho chúng ta.

    Sở Lưu Hương:

    * * *!

    Nhất định là hắn suy nghĩ nhiều.

    Hiểu Nguyệt tất nhiên là đáp ứng:

    Được rồi, sau khi đánh bại Thạch Quan Âm, nhớ kỹ sớm về nha, các tỷ muội đều chờ ngươi trở về.

    Tuyết Lê hạ giọng nức nở nói:

    Hoàng Thường tỷ, ngươi đừng..

    Hiểu Nguyệt véo nàng, Tuyết Lê vội đánh vào miệng mình, nói:

    Phi phi phi! Miệng con quạ!

    * * *

    Thật là đáng sợ.

    Hai vị muội giấy mỗi bước lại quay đầu vẫy tay từ giã Y Lộ Thước, Sở hương soái cùng Cơ lão bản đưa mắt nhìn nhau, từ trong mắt đối phương nhìn thấy được tình tự của chính mình.

    Nhất Điểm Hồng đột nhiên nói:

    - May mắn chưa từng đắc tội qua hắn.

    Nghe vậy, thân thể Sở Lưu Hương cứng đờ.

    Phú huynh thường vui đùa với mình, chẳng lẽ là bởi vì chính mình trong lúc vô ý đắc tội qua hắn?

    Hẳn là không có đi?
     
  10. GiangNgan

    Messages:
    3
    Khi Y Lộ Thước Xuyên Qua Võ Hiệp Thế Giới

    Tác giả: Quân Hậu Hữu Thiên

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 22 :(a)

    Muội giấy quá cảm tính, cảm giác của Y Lộ Thước không khỏi càng thêm đồng tình, đôi mắt rưng rưng cùng hai nàng nói lời từ biệt.

    Chờ khi thân ảnh các nàng biến mất, lập tức liền thu hồi nước mắt.

    - Đinh! Ký chủ thành công thu phục hai muội giấy, Tấu Địch Khách sơn trang còn thiếu một quản gia, mong ký chủ sớm xem xét nhân tuyển.

    Trên mặt đều là nước mắt, Y Lộ Thước đang định dung tay áo lau mặt, một bàn tay thon dài đưa tới trước mặt hắn.

    Nhìn khăn tay màu lam nhạt trong tay đối phương, hắn ngẩn ra, thuận thế nhìn lên.

    Chỉ thấy dưới ánh mặt trời, diễn viên ưu nhã tuấn mỹ hơi nhếch môi cười nhìn mình, nụ cười nhạt ôn nhu thật đẹp cùng chói mắt.

    * * *!

    Ánh mặt trời thật chói mắt a!

    Y Lộ Thước dụi mắt, tiếp nhận khăn tay lau mặt mình.

    Diễn viên tựa hồ cười càng thêm ôn nhu sao?

    Rốt cục ngươi lại có mưu ma chước quỷ gì?

    Y Lộ Thước yên lặng đưa trả khăn tay cho diễn viên.

    Sở Lưu Hương xác thực rất cao hứng, hiện tại hắn có thể xác định mình cũng không có đắc tội qua đối phương.

    Vì thế không cần lo lắng mình sẽ giống như Thạch Quan Âm, dưới tình huống không rõ bị người hung hăng hố một phen.

    Cứ như vậy tâm tình làm sao có thể không tốt, đương nhiên tươi cười càng thêm sáng lạn.

    Mắt không thấy tâm không phiền, Y Lộ Thước rõ ràng quay đầu nhìn sát thủ, tốt xấu hai người nghề nghiệp giống nhau cũng có lời nói chung, có thể cùng nhau đàm nhân sinh đàm lý tưởng!

    Nhất Điểm Hồng nhìn hắn nói:

    - Các ngươi đi trước.

    Y Lộ Thước hỏi:

    - Ngươi muốn làm gì?

    Nhất Điểm Hồng nói:

    - Ta muốn đi tìm một người.

    Y Lộ Thước nghĩ nghĩ, nói:

    - Khúc cô nương sao? Chỉ sợ nàng sẽ không đi với chúng ta.

    - Các ngươi ai cũng không đi được.

    Thanh âm trong trẻo lạnh lùng bỗng nhiên vang lên.

    Khúc Vô Dung đi tới, một than áo trắng cùng khăn bịt mặt, mọi người chấn kinh nhìn nàng, nhìn cánh tay phải của nàng.

    Chỉ thấy cổ tay phải của nàng đã gãy, quấn lên tầng tầng vải xô, còn chảy ra chút hồng sắc, nhìn thật chướng mắt kinh tâm.

    Kịch tình vẫn vô cùng cường đại.

    Tuy có Y Lộ Thước làm biến đổi, nhưng Thạch Quan Âm vẫn sản sinh nghi kỵ với Khúc Vô Dung như trong nguyên tác, bức nàng tự mình chặt bỏ cổ tay phải.

    Nhất Điểm Hồng gắt gao nhìn chằm chằm cánh tay phải của Khúc Vô Dung, khàn giọng nói:

    - Tay ngươi..

    Khúc Vô Dung lạnh lùng nói:

    - Liên quan gì ngươi.

    Người có thể làm Khúc Vô Dung bị thương sẽ là ai?

    Nhất Điểm Hồng trầm mặc, đôi con ngươi sắc bén tràn ngập sát ý, sát ý đối với Thạch Quan Âm.

    Sau một lúc lâu, hắn trầm giọng nói:

    - Ngươi đi theo ta.

    Khúc Vô Dung cười lạnh nói:

    - Vì sao ta phải đi theo ngươi.

    Nhất Điểm Hồng nói:

    - Nếu ngươi không đi, ta sẽ lưu lại cùng ngươi.

    Thân hình Khúc Vô Dung run lên, lớn tiếng quát:

    - Ngươi đang uy hiếp ta sao? Nếu ngươi muốn chết thì cứ lưu lại! Chết sống của ngươi lại có quan hệ gì với ta!

    Tuy nói như thế nhưng nàng lại chảy nước mắt.

    Vây xem một màn này, Y Lộ Thước âm thầm vươn ngón cái với Nhất Điểm Hồng.

    Đừng thấy lãnh khốc sát thủ sẽ không biết nói lời ngọt ngào, lời nói ra uy lực lại lớn gấp trăm lần, trong nháy mắt liền thu hoạch được một vị muội giấy.

    Còn chưa bỏ dịch dung, Y Lộ Thước vẫn sắm vai Hoàng Thường, một tay vỗ lên vai Khúc Vô Dung, nói:

    - Xú nha đầu, thích thì cùng đi đi thôi, dây dưa lại giống cái gì chứ.

    Khúc Vô Dung giật tay hắn, lạnh giọng nói:

    - Ta còn chưa thể đi.

    Y Lộ Thước trừng mắt nhìn, nói:

    - Không bao lâu nữa các tỷ muội trong cốc đều sẽ rời khỏi, ngươi muốn một mình lưu lại sao?

    Khúc Vô Dung nhíu mày hỏi:

    - Rời khỏi?

    Y Lộ Thước nói:

    - Nếu không tin thì ngươi có thể hỏi Hồng huynh, lời của hắn ngươi nên tin đi.

    Khúc Vô Dung nhìn qua Nhất Điểm Hồng, đợi hắn giải thích xong, nàng vùng vẫy một phen, cuối cùng nói:

    - Được.

    Ngay lúc này Y Lộ Thước lại nghe được thanh âm hệ thống.

    - Đinh! Nhân tình mà Thạch Đà thiếu Cơ lão bản đã trả xong, mời ký chủ trong vòng năm phút từ biệt đoàn người diễn viên.

    Y Lộ Thước dừng chân lại, thấy mọi người nhìn về phía hắn, bèn nói:

    - Các vị, ta nên đi rồi.

    Mọi người sửng sốt, Sở Lưu Hương dẫn đầu phản ứng, nói:

    - Ngươi không rời khỏi cùng chúng ta sao?

    Y Lộ Thước nhíu mày, thản nhiên nói:

    - Hương soái còn nhớ được tình cảnh lần đầu tiên chúng ta gặp nhau?

    Một thùng nước lạnh, một đoạn ngâm thơ, họa diện thả vè trong trí óc.

    Sở Lưu Hương nói:

    - Ký ức còn mới mẻ.

    Chợt ngừng lại, hắn nói:

    - Khi đó những lời ngươi nói.. không phải vui đùa?

    Y Lộ Thước ngẩng đầu nhìn trời, thần sắc cao thâm khó đoán:

    - Con người của ta cũng không nói dối.

    * * *!

    Sở Lưu Hương, Cơ Băng Nhạn từng nghe hắn nói dối vô số lần!

    - Như vậy từ biệt, có duyên giang hồ gặp.

    « Nàng » đối diện mọi người, khuôn mặt hiện vẻ tươi cười nhàn nhạt, hai tay bắt chéo trước ngực, ánh mặt trời phủ thêm cho « nàng » một tầng áo khoác thánh khiết, trong ánh mắt chấn kinh của mọi người, thân hình nhu nhược của « nàng » nhẹ nhàng bay lên, cuối cùng..

    Bay lên trời!

    - Ta chịu ý chỉ của thần, cứu các ngươi trong nước sôi lửa bỏng..
     
Thread Status:
Not open for further replies.
Trả lời qua Facebook
Loading...