Ngôn Tình [Dịch] Nữ Phụ Muốn Làm Lão Đại - Nhĩ Phong Trùng

Discussion in 'Đã Hoàn' started by thuynga0203, Sep 5, 2020.

  1. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 1371: Cô thích người trẻ tuổi hơn cô sao?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Địch nhị gia lại một lần nữa lái xe đưa Long Nguyệt Thiên trở về.

    Tâm tình của Long Nguyệt Thiên so với lần trước còn muốn bất an hơn.

    "Không thoải mái sao?" Địch nhị gia hỏi.

    "Không có." Cô không có không thoải mái, chỉ là có chút không được tự nhiên.

    "Cô thích người trẻ tuổi hơn cô sao?" Địch nhị gia lại hỏi.

    Ngữ khí vững vàng, nghe như bên trong cũng không có chút tình cảm nào.

    "Cái gì? Tôi khi nào nói tôi thích người trẻ tuổi hơn tôi?" Long Nguyệt Thiên nghĩ cô ấy nhiều năm như vậy cũng không có xuống tay đối với những tiểu tử so với mình nhỏ tuổi hơn.

    Địch nhị gia không có trả lời, vẻ mặt chuyên chú mà lái xe.

    Long Nguyệt Thiên không hiểu được ý tứ của Địch nhị gia.

    Nhìn sườn mặt lạnh lùng của ông ấy, Long Nguyệt Thiên không hiểu được không yên tâm.

    Không giống như lần trước đưa Long Nguyệt Thiên tới cửa sau đó quay trở về, lần này Địch nhị gia muốn đưa Long Nguyệt Thiên vào cửa.

    "Cái kia.. Không cần đưa tôi đi vào."

    "Không thói quen sao?" Địch nhị gia hỏi, đôi mắt thâm thúy.

    "Quả thật có một chút." Long Nguyệt Thiên vẫn là lần đầu tiên được nam nhân đưa về đến cửa nhà.

    "Cần có thói quen một chút."

    Quả thật.. Long Nguyệt Thiên cũng biết nếu chính mình đã đáp ứng với Địch nhị gia giao dịch này, về sau cũng phải cùng nhau ra vào.

    "Được rồi, tôi sẽ tập thói quen một chút." Long Nguyệt Thiên kiềm chế sự bất an trong lòng, để cho Địch nhị gia đưa mình vào cửa nhà.

    "Không mời tôi đi vào ngồi một chút sao?"

    Đều đã đến nhà cửa, giống như trực tiếp đuổi người đi cũng không tốt lắm.

    Long Nguyệt Thiên chỉ có thể kiên trì mời Địch nhị gia vào nhà ngồi.

    Long Nguyệt Thiên pha cho Địch nhị gia một ly trà.

    "Anh còn phải lái xe trở về, tôi sẽ không rót rượu cho anh."

    "Ân."

    Địch nhị gia ngồi ở bên trong phòng khách nhà Long Nguyệt Thiên phẩm trà.

    Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

    Long Nguyệt Thiên cảm thấy vô cùng lo lắng.

    Chỉ cảm thấy chén trà này uống quá chậm.

    Cô ấy nhịn không được nghĩ đến, Địch nhị gia còn không đi, có thể còn muốn làm chuyện gì khác hay không?

    Nửa đêm, cô nam quả nữ..

    Trong đầu Long Nguyệt Thiên mạnh mẽ chạy ra những hình ảnh không tốt lắm.

    Vạn nhất Địch nhị gia đối với cô ấy làm như vậy, cô ấy phản kháng hay là thuận theo đây?

    Cô ấy có thể phản kháng sao?

    Thể lực cùng ý chí lực của cô ấy có cho phép cô ấy phản kháng không?

    Rốt cục, thời điểm ở trong đầu Long Nguyệt Thiên đang giao chiến ba mươi hiệp, Địch nhị gia đứng lên.

    Không có thêm động tác nào khác, ông ấy rời đi.

    Long Nguyệt Thiên thả lỏng một hơi, nhưng đồng thời cũng không hiểu sao có chút mất mác.

    ###

    Cuối tuần, mọi người xuất phát đi đến địa điểm leo núi.

    Địa điểm này nằm trong vùng hoang dã và phù hợp hơn cho những người leo núi đã có kinh nghiệm.

    Phong cảnh xung quanh cũng không tệ lắm, bên cạnh còn có thác nước, có vườn hoa.

    Bên cạnh vườn hoa có thể dựng lều trại, có thể cắm trại dã ngoại.

    Long Nguyệt Thiên, Trình Dịch, Giản Dật Hành là ba người bắt đầu đi đầu tiên.

    Giản Dật Hành làm đầu tàu gương mẫu, lúc những người khác mới đi được một nửa chặng đường anh ấy cũng đã leo lên tới đỉnh.

    Trình Dịch tuy rằng cũng là người có kinh nghiệm, nhưng mà về mặt thể lực so không bằng Giản Dật Hành, bị Giản Dật Hành bỏ lại ở phía sau.

    Long Nguyệt Thiên tuy rằng là nữ nhân, nhưng mà so với nữ nhân bình thường biểu hiện xuất sắc hơn nhiều, cùng Trình Dịch có lực lượng ngang nhau, hai người cùng nhau đi.

    Bên cạnh lều trại, Địch nhị gia ngồi ở ghế mây, ánh mắt dừng ở trên mấy người đang leo lên vách đá.

    Vốn tưởng rằng hôm nay ông ấy cũng sẽ đi, nhưng mà thoạt nhìn, Địch nhị gia chỉ tính toán đến để xem náo nhiệt.

    Long Nguyệt Thiên đi một vòng quay trở về, đầu đổ đầy mồ hôi, Giản Nhất Lăng đưa cho cô ấy khăn mặt.

    "Cám ơn bảo bối." Long Nguyệt Thiên lau mồ hôi và nói.

    Lau mồ hôi xong, Giản Nhất Lăng lại đưa đến một dĩa hoa quả đã gọt vỏ.

    "Bảo bối chị yêu em." Long Nguyệt Thiên thừa dịp Địch Quân Thịnh không ở bên cạnh, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Giản Nhất Lăng.
     
    LieuDuong likes this.
  2. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 1372: Không có thói quen sao?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hắc hắc, quả nhiên đại bảo bối là đáng yêu nhất.

    Khuôn mặt nhỏ này, nhìn là muốn hôn lên.

    Long Nguyệt Thiên cũng không phải ngày đầu tiên đùa giỡn Giản Nhất Lăng.

    Nếu cô ấy là một nam nhân, sớm đã cùng Địch Quân Thịnh đoạt vợ.

    Trình Dịch leo xong sau khi trở về, nhìn Long Nguyệt Thiên cười khanh khách mà nói, "Long tiểu thư thật là lợi hại."

    Long Nguyệt Thiên đồng dạng khen ngợi Trình Dịch, "Cậu cũng không kém, cậu cũng đừng gọi tôi là Long tiểu thư, hoặc là giống như Nhất Lăng gọi tôi là Nguyệt Thiên, hoặc là gọi tôi chị Nguyệt."

    "Vậy được, về sau tôi sẽ giống Tiểu Lăng gọi chị là Nguyệt Thiên." Trình Dịch nói, "Trong chốc lát chúng ta lại leo lên chỗ cao kia đi?"

    "Tôi cũng đang định đi khiêu chiến một chút."

    "Vậy tốt, chúng ta nghỉ ngơi một chút trước, trong chốc lát lại qua đi."

    Trên mặt Trình Dịch cùng Long Nguyệt Thiên đều treo nụ cười tươi đẹp, thoạt nhìn ở chung thật sự hòa hợp.

    La Tú Ân tiến đến bên tai Giản Nhất Lăng, nhỏ giọng nói, "Quen biết thằng nhãi Trình Dịch này nhiều năm như vậy, chị vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cậu ta đối với một nữ nhân sống sờ sờ lộ ra loại biểu tình này, thật là sống lâu mới thấy, Nhất Lăng bảo bối nếu không chúng ta xem ở nhiều năm đồng sự giúp cậu ta một phen đi?"

    "Giúp như thế nào?" Giản Nhất Lăng cũng không sẽ làm loại chuyện này.

    Chính chuyện tình yêu của cô cũng đều mơ màng hồ đồ trải qua hoàn thành.

    "Cái này sao.." La Tú Ân hỏi.

    Bởi vì cô ấy cũng không có tốt hơn gì so với Giản Nhất Lăng, nếu mà nghĩ kỹ, cô ấy hẳn là càng mơ màng hồ đồ hơn so với Giản Nhất Lăng.

    Hai người mắt to trừng mắt nhỏ trong chốc lát, sau đó La Tú Ân từ bỏ, "Bỏ đi, chúng ta ở trong lòng yên lặng mà vì Trình Dịch cổ vũ cố lên đi, dư lại, xem chính cậu ta."

    Không thể ủng hộ bằng hành động thực tế, cũng chỉ có thể ủng hộ một ít bằng tinh thần.

    Long Nguyệt Thiên đang muốn cùng Trình Dịch lần thứ hai tỷ thí leo núi, di động của Trình Dịch liền vang lên, là viện nghiên cứu bên kia gọi lại đây, có tình huống khẩn cấp đột phát, yêu cầu anh ấy lập tức trở về xử lý.

    Trình Dịch tuy rằng không bỏ được, nhưng cũng phân rõ nặng nhẹ.

    Vì thế vội vội vàng vàng mà cùng Long Nguyệt Thiên chào tạm biệt, hỏa tốc chạy xe về viện nghiên cứu.

    Trình Dịch vừa đi, Long Nguyệt Thiên cũng không vội mà đi khiêu chiến độ cao.

    Cô ấy ngồi ở bên cạnh xem Giản Nhất Lăng làm đồ ăn.

    Khóe mắt dư quang liếc liếc mắt Địch nhị gia một cái, ông ấy đang cùng người khác gọi điện thoại, bên cạnh một người cấp dưới còn đang cầm máy tính cho ông ấy xem, hẳn là đang bận rộn công việc.

    Ông ấy thật đúng là cái người bận rộn, cho dù ra đi chơi, cũng không rời đi khỏi công việc.

    Nghe nói mấy chục năm ông ấy vẫn luôn như thế, trước nay cũng không cho chính mình nghỉ ngơi.

    Nghĩ đến ông ấy vì Địch gia, vì người nhà của mình, nhiều năm qua đều say mê công việc, lẻ loi một mình, trong lòng Long Nguyệt Thiên liền sinh ra một ít cảm giác kỳ lạ.

    Sau khi ăn trong chốc lát, Long Nguyệt Thiên tính toán tiếp tục leo núi.

    Lại nhận được tin nhắn Địch nhị gia gửi cho cô.

    [Có việc nói chuyện một chút.]

    Long Nguyệt Thiên có tật giật mình, cô ấy thật cẩn thận mà nhìn nhìn chung quanh.

    Xác định Giản Nhất Lăng bọn họ đều đang bận rộn chuyện của chính mình.

    Long Nguyệt Thiên trộm mà hàng cỏ lau bên cạnh.

    Địch nhị gia đã ở bên kia chờ cô ấy.

    "Cái kia.. Có chuyện gì sao?" Long Nguyệt Thiên hỏi.

    "Không có thói quen sao?" Địch nhị gia hỏi Long Nguyệt Thiên, một đôi mắt giống như chim ưng nhìn cô ấy.

    "Thói quen? Cái gì?" Long Nguyệt Thiên không có lập tức phản ứng lại đây.

    "Cùng tôi chung sống."

    "Không có, nào có nhanh như vậy, chúng ta chỉ là.."

    "Còn cần tôi làm cái gì sao?" Địch nhị gia hỏi.

    Cần ông ấy làm cái gì, cô ấy làm sao biết còn cần ông ấy làm cái gì.
     
    LieuDuong likes this.
  3. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 1373: Tôi xác thật có kế hoạch cùng cô kết hôn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vấn đề của ông ấy luôn là như vậy làm cô ấy không biết làm sao.

    "Nếu không, chúng ta vẫn là thôi đi?" Long Nguyệt Thiên muốn rút lui.

    "Long tổng muốn nói không giữ lời sao?"

    "Không phải."

    Làm kinh doanh chú ý một cái chữ tín, Long Nguyệt Thiên là tổng tài tập đoàn Long Hằng nhiều năm như vậy sẽ không không biết đạo lý này.

    "Vậy được." Long Nguyệt Thiên thỏa hiệp.

    "Nhưng mà tôi có một cái yêu cầu."

    "Cô nói."

    Long Nguyệt Thiên lại nói với Địch nhị gia, "Có thể tạm thời không cần đem chuyện của chúng ta nói cho Nhất Lăng bọn họ hay không."

    "Lý do."

    "Sẽ có chút xấu hổ." Long Nguyệt Thiên cũng không nói lên được vì cái gì.

    "Sợ ảnh hưởng đào hoa sao?"

    "Cái gì đào hoa?" Long Nguyệt Thiên không biết chính mình có cái gì đào hoa có thể ảnh hưởng.

    "Vị nghiên cứu viên trẻ tuổi kia đối với cô có chút ý tứ."

    "Anh là nói, Trình Dịch sao?" Long Nguyệt Thiên cười, "Cậu ấy như thế nào sẽ là đào hoa của tôi, chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường, có cùng sở thích mà thôi."

    "Tôn trọng quyết định của cô." Địch nhị gia trả lời.

    Sau đó Địch nhị gia vươn một bàn tay.

    "Thử xem."

    Đây là muốn Long Nguyệt Thiên nắm lấy tay ông ấy.

    Long Nguyệt Thiên lại sửng sốt một chút, nhìn bàn tay của Địch nhị gia, rõ ràng không biết làm sao.

    Bàn tay Địch nhị gia rất lớn, bàn tay dày rộng, ngón tay rất dài, vừa thấy liền rất có lực lượng.

    Nhớ tới ngày đó ở bãi đỗ xe, ông ấy một tay cầm cây côn đánh mấy tên côn đồ.

    Đó là một đôi tay thập phần hữu lực.

    Long Nguyệt Thiên như là đã chịu cái gì mê hoặc đem bàn tay của mình đưa tới.

    Hai tay chạm vào cùng nhau, lòng bàn tay đối lòng bàn tay.

    Long Nguyệt Thiên từ đầu đến chân đều là khẩn trương.

    Toàn thân lực chú ý đều ở trên bộ phận thân thể cùng Địch nhị gia tiếp xúc.

    Long Nguyệt Thiên đang xuất thần, bỗng nhiên phía sau hàng cỏ lau truyền đến động tĩnh khác thường.

    Phía sau Giản Vũ Mân từ hàng cỏ lau ra tới.

    Anh ấy nghiêng ngả lảo đảo thiếu chút nữa té ngã, thật vất vả mới đứng vững.

    Giản Vũ Mân quay đầu nhìn về phía Long Nguyệt Thiên cùng Địch nhị gia, đầy mặt xấu hổ.

    So với anh ấy càng xấu hổ chính là Long Nguyệt Thiên.

    Cô ấy vội vàng rút tay khỏi lòng bàn tay Địch nhị gia.

    Giản Vũ Mân xấu hổ mà cười, "Cái kia, hai người tiếp tục, hai người tiếp tục, chúng ta cái gì đều không có thấy!"

    "Chúng ta?"

    Không chỉ có một người sao?

    Giản Vũ Mân đây là không đánh đã khai.

    Sau đó từ hàng cỏ lau lại đi ra ba người.

    Giản Nhất Lăng, Địch Quân Thịnh còn có La Tú Ân.

    Bốn người, bốn lần xấu hổ.

    Long Nguyệt Thiên rời đi không đến hai phút, Giản Nhất Lăng liền có chút việc muốn tìm Long Nguyệt Thiên.

    Vì thế ba người cùng Giản Nhất Lăng đi tìm.

    Sau đó liền đụng đến một màn này làm cho bọn họ trợn mắt há hốc mồm.

    Bất động thanh sắc Địch nhị gia thế nhưng cùng Long Nguyệt Thiên có một chân!

    "Không phải các người nghĩ như vậy, không phải như vậy." Long Nguyệt Thiên ý đồ giải thích với mọi người quan hệ của mình cùng Địch nhị gia.

    Địch Quân Thịnh cong cong môi, nụ cười tà mị, ánh mắt sắc bén có quang, "Long tổng không cần khẩn trương như vậy, cô là bạn của Nhất Lăng, cùng chú hai kết giao là chuyện tốt, về sau chính là thím hai của Nhất Lăng."

    Địch Quân Thịnh quay đầu nói với Giản Nhất Lăng, "Về sau em phải đổi cách gọi Nguyệt Thiên là thím hai, hẳn là sẽ không không có thói quen đi?"

    "Sẽ không không có thói quen." Giản Nhất Lăng trả lời.

    "Không phải, không phải như thế." Long Nguyệt Thiên giải thích không rõ ràng lắm.

    Long Nguyệt Thiên quay đầu lại nhìn về phía Địch nhị gia, muốn ông ấy hỗ trợ giải thích, "Nhị gia, anh giải thích cho bọn họ một chút, nói cho bọn họ chúng ta không phải cái loại quan hệ này."

    "Tôi xác thật có kế hoạch kết hôn cùng với cô." Địch nhị gia trả lời.

    Không những không có giải thích, ngược lại càng bôi càng đen.

    Nhị gia như thế nào có thể trả lời như vậy chứ!
     
    LieuDuong likes this.
  4. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 1374: Lại một lần nữa anh hùng cứu mỹ nhân (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tuy rằng ông ấy nói chính là sự thật, nhưng ông ấy nói như vậy, sẽ hoàn toàn làm cho người khác hiểu lầm quan hệ giữa hai người bọn họ!

    Long Nguyệt Thiên bốn người trước mặt, cảm giác chính mình thật sự nhảy vào sông Hoàng Hà cũng đều tẩy không sạch.

    "Không phải, chúng tôi.. chúng tôi chính là.." Long Nguyệt Thiên nghèo từ.

    Khóe miệng Địch Quân Thịnh ngậm cười, "Chúng tôi hiểu."

    Cậu hiểu cái gì a!

    Cậu đừng có lừa người được không?

    "Đúng đúng đúng, chúng tôi cũng hiểu." Giản Vũ Mân tán thành.

    Các người xác định là các người thật sự hiểu sao?

    Tôi như thế nào lại không tin chứ!

    Long Nguyệt Thiên thật sự không biết nên giải thích chuyện này như thế nào.

    "Về trước lều trại đi." Địch nhị gia nói.

    "Đúng đúng đúng, về trước lều trại." Giản Vũ Mân tán thành, sau đó nhanh chóng lôi kéo vợ mình rời đi.

    Quấy rầy cặp đôi người ta chỗ chính là không có đạo đức, huống chi người này vẫn là Địch nhị gia, anh ấy nhưng không nghĩ bị Địch nhị gia ghi hận.

    Địch Quân Thịnh cúi đầu nói với Giản Nhất Lăng, "Chúng ta cũng đi thôi."

    "Ân." Giản Nhất Lăng gật đầu, sau đó kéo tay Địch Quân Thịnh rời đi.

    Trên đường trở về khóe miệng Địch Quân Thịnh ngậm cười.

    Giản Nhất Lăng hỏi anh, "Anh đang cười cái gì."

    "Cười nhiệm vụ sinh sản hậu đại của Địch gia chúng ta đã có người thay chúng ta chia sẻ."

    "Chú hai thích Nguyệt Thiên sao?" Giản Nhất Lăng hỏi.

    Địch Quân Thịnh câu môi cười, "Nam nhân Địch gia chúng ta sẽ không vì mục đích khác mà kết hôn với một nữ nhân."

    Giản Nhất Lăng nói, "Trình Dịch cũng thích Nguyệt Thiên."

    Địch Quân Thịnh hỏi, "Em ủng hộ ai?"

    Giản Nhất Lăng lắc lắc đầu, "Chuyện tình cảm, em không hiểu, không thể quản được."

    Đối với lĩnh vực mình không am hiểu, Giản Nhất Lăng sẽ không nhúng tay.

    Cô ấy không nghĩ làm trở ngại chứ không giúp gì.

    Địch Quân Thịnh cười cười, "Chúng ta đây liền nhìn, không nhúng tay."

    Tuy rằng có chút muốn giúp chú hai, nhưng Địch Quân Thịnh càng thêm tôn trọng ý nghĩ của Giản Nhất Lăng.

    Từ đám cỏ lau đi ra, Long Nguyệt Thiên không dám đối mặt với mọi người, liền quay đầu lại đi leo núi.

    Lần này cô ấy khiêu chiến độ cao khó khăn hơn.

    Trình Dịch cũng không ở, cô ấy liền một mình leo.

    Nhưng bởi vì tâm phiền ý loạn, trong đầu thường thường mà nghĩ đến món nợ hồ đồ của mình cùng với Địch nhị gia, leo lên một nửa vì không cẩn thận mà bị hụt chân.

    Còn may là có dây an toàn, Long Nguyệt Thiên không có bị ngã xuống, nhưng mà theo dây thừng đong đưa, đầu gối của Long Nguyệt Thiên bị đập mạnh vào trong vách đá.

    Sau đó thân thể lại nhiều lần cọ qua vách đá, ở trên người cô ấy để lại không ít vết thương.

    Người ở phía dưới khiếp sợ.

    "Nguyệt Thiên!"

    "Long tiểu thư!"

    "Long tổng!"

    Mọi người vội vàng vây quanh qua đi.

    La Tú Ân hướng về phía Long Nguyệt Thiên gọi, "Long tiểu thư cô đừng sợ, chúng tôi hiện tại liền đi lên cứu cô."

    "Tôi không có việc gì." Long Nguyệt Thiên còn tính là bình tĩnh, cô ấy chỉ là bị treo ở giữa không trung, thân thể còn đang đong đưa, thường thường mà đụng vào vách đá.

    Bởi vì đầu gối bị thương, chân không có cách nào dùng sức, cô ấy đã vài lần thử bắt lấy vách đá đều thất bại.

    Lúc này, một thân ảnh mạnh mẽ không có sử dụng bất cứ thiết bị phòng hộ nào, tay không leo lên vách đá, thẳng hướng đến Long Nguyệt Thiên mà đi.

    Phản ứng tốc độ so với nhân viên an toàn ở khu cắm trại còn muốn nhanh hơn nhiều.

    Là Địch nhị gia, ông ấy duỗi tay nhanh nhẹn, hành động tấn mãnh.

    Ông ấy không có đổi trang bị leo núi, thậm chí không có đeo dây an toàn.

    Cái này làm cho người phụ trách cùng nhân viên an toàn ở khu cắm trại đều rất sợ hãi.

    "Vị tiên sinh này, anh đừng xằng bậy, anh làm như vậy quá nguy hiểm."

    "Trời ơi! Ông ấy không mang theo bất kỳ trang bị an toàn nào!"

    "Mau xuống dưới, như vậy quá nguy hiểm!"

    Trong lúc mọi người la hét, Địch nhị gia đã bò được một nửa.
     
    LieuDuong likes this.
  5. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 1375: Lại một lần nữa anh hùng cứu mỹ nhân (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Long Nguyệt Thiên đang bị treo ở không trung, một đôi tôi lớn ôm lấy vòng eo của cô, đem cô kéo vào trong lòng ngực.

    Làm thân thể của cô có chỗ dựa vào, không còn lung lay.

    "Không phải sợ."

    Địch nhị gia nói với Long Nguyệt Thiên.

    Thanh âm của ông ấy như là có ma lực nào đó, tự nhiên làm cho người ta cảm thấy an tâm.

    Long Nguyệt Thiên xác thật không hoảng hốt.

    Địch nhị gia một người tay không leo lên vách đá đã phi thường kinh người.

    Hiện tại một bàn tay leo lên vách đá, một bàn tay ôm eo Long Nguyệt Thiên, cái động tác này người bình thường căn bản làm không được.

    Người chung quanh nhìn thấy đều hãi hùng khiếp vía, sợ ông ấy một khi không cẩn thận từ phía trên té xuống.

    Vị trí của bọn họ cách mặt đất khoảng bảy tám mét, tương đương với căn nhà ba tầng, nếu ngã từ trên đó xuống, không chết cũng bị thương.

    Long Nguyệt Thiên khuyên Địch nhị gia buông tay, "Anh buông ra đi, tôi không có việc gì, tôi có dây an toàn, anh làm như vậy quá nguy hiểm."

    Long Nguyệt Thiên cảm thấy Địch nhị gia so với cô ấy còn muốn nguy hiểm hơn nhiều.

    Cô ấy tuy rằng bị thương, nhưng mà có dây an toàn cột lấy sẽ không xảy ra chuyện gì.

    "Không có việc gì, yên tâm giao cho tôi." Thanh âm Địch nhị gia trầm ổn, làm người không khỏi mà tin phục.

    Địch nhị gia duy trì tư thế một tay leo lên vách đá, một tay ôm Long Nguyệt Thiên.

    Nhân viên công tác nhanh chóng điều tới thang máy phòng cháy.

    Địch nhị gia ôm Long Nguyệt Thiên lên thang máy.

    Theo thang máy di động, hai người bình an mà đi tới trên mặt đất.

    Trong lòng mọi người cũng đã bớt lo lắng.

    "Cái kia, tôi không có việc gì, anh thả ta xuống dưới đi."

    Long Nguyệt Thiên bị Địch nhị gia ôm kiểu công chúa, rất là không được tự nhiên.

    Nhiều người như vậy nhìn đâu.

    "Đầu gối cô bị thương."

    Đầu gối bên phải của Long Nguyệt Thiên bị trầy xước thật sự nghiêm trọng, da tróc thịt bong tất cả đều là máu.

    Trên cánh tay cũng có một vài chỗ trầy da, nhưng mà không có nghiêm trọng như đầu gối.

    Giản Nhất Lăng đã cầm hộp thuốc lại đây.

    Địch nhị gia ôm Long Nguyệt Thiên, Giản Nhất Lăng xử lý vết thương nơi đầu gối cho Long Nguyệt Thiên.

    Long Nguyệt Thiên xấu hổ đến không dám ngẩng mặt nhìn người chung quanh.

    Xong rồi xong rồi, một đời anh danh của cô ấy muốn bị huỷ hoại.

    Chuyện này làm cho cô ấy về sau còn gặp người như thế nào a!

    Lại là dắt tay bị gặp được, lại là bị ôm công chúa.

    "Sẽ bị sẹo sao?" Địch nhị gia hỏi Giản Nhất Lăng.

    "Sẽ không." Giản Nhất Lăng thực khẳng định mà trả lời, "Nhưng mà yêu cầu đúng giờ bôi thuốc, chăm sóc cẩn thận."

    Tuy rằng bị trầy da, nhưng mà Giản Nhất Lăng vẫn có biện pháp làm cho miệng vết thương của Long Nguyệt Thiên không bị lưu lại vết sẹo.

    "Sẽ có chút đau, kiên nhẫn một chút." Giản Nhất Lăng nói với Long Nguyệt Thiên.

    "Không có việc gì, chị không sợ." Long Nguyệt Thiên không sợ đau.

    "Cố gắng nhẹ một chút." Địch nhị gia nói.

    Không sợ đau không đại biểu không đau.

    Mười phút sau, Giản Nhất Lăng xử lý xong miệng vết thương cho Long Nguyệt Thiên.

    "Thời tiết còn tương đối nóng, cho nên tạm thời không cần băng bó, nhưng mà chú ý không được chạm vào những thứ khác, càng thêm không được đụng đến miệng vết thương."

    Giản Nhất Lăng dặn dò.

    Sau khi Giản Nhất Lăng xử lý xong, Long Nguyệt Thiên liền muốn xuống dưới.

    "Nhị gia, để tôi đứng xuống đi." Long Nguyệt Thiên nhỏ giọng nói.

    "Không thể đụng đến miệng vết thương." Địch nhị gia lặp lại lời dặn dò của Giản Nhất Lăng.

    Nói cách khác, trước khi miệng vết thương khép lại, Long Nguyệt Thiên không thể đi đường, bằng không có khả năng sẽ dẫn tới miệng vết thương lại lần nữa vỡ ra.

    "Không có việc gì, thật sự, lưu sẹo cũng không sao." Long Nguyệt Thiên không quá để ý đến chuyện lưu sẹo.

    Địch nhị gia cúi đầu nhìn thoáng qua cặp chân dài của Long Nguyệt Thiên, "Tôi không hy vọng chúng nó lưu lại vết sẹo."

    Phát hiện Địch nhị gia nhìn chính là đôi chân của mình, huyết khí của Long Nguyệt Thiên vọt lên tới trên má.

    Trời ơi, ông ấy như thế nào có thể.. trắng ra mà.. xem chân cô ấy như vậy!

    Không bao lâu, Giản Nhất Lăng cho người đưa chiếc xe lăn lại đây.
     
    LieuDuong likes this.
  6. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 1376: Tình tay ba (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc này mới làm cho Địch nhị gia giải phóng đôi tay.

    Long Nguyệt Thiên sau khi ngồi trên xe lăn như trút được gánh nặng.

    Vẫn là đại khả ái Nhất Lăng tốt nhất.

    Địch Quân Thịnh cười khẽ ở bên tai Giản Nhất Lăng nói nhỏ, "May việc này là em làm, đổi thành người khác nên bị tội."

    Giản Nhất Lăng không phải thực hiểu ý tứ trong lời này của Địch Quân Thịnh, "Em làm sai cái gì sao?"

    "Không có, em không có làm sai bất cứ chuyện gì." Ý cười của Địch Quân Thịnh nồng đậm, rất có hương vị đang xem kịch vui.

    Long Nguyệt Thiên bị thương, chuyến dã ngoại hôm nay cũng liền kết thúc sớm.

    Địch nhị gia đưa Long Nguyệt Thiên về nhà.

    Lần này là có tài xế lái xe, Địch nhị gia ngồi ở ghế sau với Long Nguyệt Thiên.

    Ghế sau của chiếc xe này thực mở, Long Nguyệt Thiên cơ hồ là nằm, bị thương ở chân chỉ có thể nằm.

    Lúc bọn họ đi Địch nhị gia không phải đi chiếc xe này, cho nên Long Nguyệt Thiên có thể suy đoán được, đây là sau khi cô bị thương, Địch nhị gia cho người lái xe lại đây.

    Long Nguyệt Thiên thường thường mà nhìn về phía người bên cạnh.

    Ông ấy thật sự rất đẹp, một chút đều nhìn không ra tới đã hơn bốn mươi tuổi.

    Nhớ tới cảnh tượng vừa mới rồi ông ấy không màng nguy hiểm đi lên cứu mình, Long Nguyệt Thiên chỉ cảm thấy máu cả người chạy với tốc độ nhanh hơn.

    Không biết Địch nhị gia có phải nhận thấy được Long Nguyệt Thiên khác thường hay không, bỗng nhiên quay đầu tới, để sát vào Long Nguyệt Thiên.

    Một bàn tay dán lên trên trán Long Nguyệt Thiên.

    "Anh.. Làm gì?" Long Nguyệt Thiên càng khẩn trương, "Tôi không phát sốt, tôi là bị thương ở đầu gối, không phải cảm mạo.."

    "Để ngừa vạn nhất, nhiễm vi khuẩn cũng sẽ khiến cho nhiệt độ cơ thể tăng lên." Địch nhị gia nói.

    Tốt đi, ông ấy nói có đạo lý.

    "Giống như có chút nóng." Địch nhị gia nói.

    "Không có, tôi không có phát sốt, tôi chỉ hơi nóng mà thôi." Long Nguyệt Thiên giải thích.

    Cô nơi nào là phát sốt, căn bản chính là ông ấy dán tay lên trán của cô dẫn tới tim cô đập nhanh hơn!

    Tới cửa nhà Long gia, Địch nhị gia lại bế Long Nguyệt Thiên lên xe lăn, đẩy xe lăn đưa cô ấy đi vào.

    "Không cần, để người làm nhà tôi đẩy vào là được rồi."

    Địch nhị gia là người nào, để cho ông ấy tự mình đẩy xe lăn, Long Nguyệt Thiên thật sự là cảm thấy ngượng ngùng băn khoăn.

    Địch nhị gia cũng không có ý muốn bỏ ra, người làm Long gia đứng ở bên cạnh cũng không dám tiến lên.

    Lúc này, Trình Dịch chạy tới.

    Anh ấy sau khi nhận điện thoại của La Tú Ân biết được Long Nguyệt Thiên bị thương khi leo núi.

    Vừa vặn công việc khẩn cấp trên tay cũng đã xử lý xong rồi, vì thế vội vội vàng vàng chạy tới nhà của Long Nguyệt Thiên để thăm cô ấy.

    Vừa lúc đuổi kịp lúc Địch nhị gia đưa Long Nguyệt Thiên về tới nhà.

    "Nguyệt Thiên, cô thế nào?" Trình Dịch nôn nóng mà dò hỏi Long Nguyệt Thiên, đồng thời ánh mắt dừng ở chỗ đầu gối bị thương của Long Nguyệt Thiên.

    "Không có việc gì, bị thương một chút ngoài da." Long Nguyệt Thiên cũng là ngượng ngùng, chính mình chỉ bị thương một chút ngoài da, lại làm cho mọi người bận trước bận sau.

    "Đây chỉ là vết thương ngoài da sao? Vết thương này rất nghiêm trọng. Đã khử trùng chưa? Đã chích ngừa uốn ván chưa?" Trình Dịch vội hỏi.

    "Nhất Lăng xử lý qua."

    "Nhất Lăng xử lý, vậy không thành vấn đề." Trình Dịch nói, "Nhưng mà vẫn phải chú ý, thuốc của Nhất Lăng tuy rằng tốt, nhưng nếu không chăm sóc, vẫn là sẽ lưu lại vết sẹo."

    Trình Dịch chỉ lo quan tâm thương thế của Long Nguyệt Thiên, không có chú ý tới phía sau Long Nguyệt Thiên còn có một cái Địch nhị gia.

    Thẳng đến cảm giác được một ánh mắt lạnh thấu xương, Trình Dịch mới ngẩng đầu lên.

    Nhìn thấy Địch nhị gia, Trình Dịch xấu hổ mà cười cười, "Nhị gia ông cũng ở a."

    Trình Dịch cũng giống đa số mọi người, đối với vị Địch gia nhị gia uy danh truyền xa này có chút sợ hãi.

    Địch nhị gia không để ý đến Trình Dịch, đẩy xe lăn vào Long gia.

    Trình Dịch cũng đi vào theo.
     
    LieuDuong likes this.
  7. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 1377: Tình tay ba (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Biệt thự Long gia, ba của Long Nguyệt Thiên nghe nói con gái bị thương, vội vội vàng vàng từ trên lầu xuống dưới.

    "Nguyệt Thiên a, con bị thương sao? Thế nào, bị thương có nghiêm trọng không hả?"

    Ba của Long Nguyệt Thiên là Long Khiếu lớn lên đặc biệt uy vũ khí phách, để râu cá trê, dáng người đặc biệt cao lớn.

    Nhìn ông mấy liền hiểu rõ vì sao Long Nguyệt Thiên là một nữ nhân mà lại cao đến 1m7, bởi vì cô ấy có một người ba cao 1m9 trở lên, cô ấy không cao đến 1 mét 8 đều xem như thất bại.

    Nghe nói thời trẻ trà trộn giang hồ, người ngoài đều gọi ông ấy là Long lão đại.

    Lời đồn bên ngoài ông ấy uy vũ khí phách, hung tàn đến cực điểm.

    Nhưng mà nhìn thấy ông ấy vội vội vàng vàng chạy tới Long Nguyệt Thiên, cùng với lời đồn một chút đều không phù hợp.

    "Ba, con không có việc gì, chỉ bị thương ngoài da." Long Nguyệt Thiên giải thích.

    "Cái gì bị thương ngoài da, một vết sẹo lớn như vậy, chảy thật nhiều máu!"

    Long Khiếu thực tức giận, quay đầu hỏi hai người nam nhân cùng đi vào với Long Nguyệt Thiên, "Là hai người hại con gái tôi bị thương sao?"

    "Không phải thưa bác." Trình Dịch giải thích.

    "Ba, ba đừng đoán mò, do con tự làm, không có quan hệ với bọn họ." Ngữ khí Long Nguyệt Thiên bất đắc dĩ.

    "Đúng không?" Biểu tình của Long Khiếu hòa hoãn một ít.

    Sau đó bắt đầu lẩm nhẩm, "Con như thế nào lại không cẩn thận như vậy a, hiện tại có đau hay không a? Ba ba đem bác sĩ gọi tới nhìn cho con nha."

    "Ba, con không có việc gì, Nhất Lăng đã xử lý miệng vết thương cho con." Biểu tình của Long Nguyệt Thiên bất đắc dĩ.

    Lão ba của mình thật sự có chút quá mức.

    "Nhất Lăng xử lý sao? Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Long Khiếu đối với Giản Nhất Lăng đã cứu mạng con gái mình rất là tín nhiệm.

    "Vậy con hiện tại đã ăn gì chưa? Có đói bụng không?" Long Khiếu hỏi xong không đợi Long Nguyệt Thiên trả lời, liền gân cổ lên kêu người làm trong nhà, "Chị Tiền, mau đi nấu cái gì đó cho tiểu thư ăn, nấu canh xương hầm bồ câu để bồi bổ! Không đúng nên nấu canh giò heo, ăn gì bổ đó."

    "Ba, con ăn xong mới trở về, con không đói bụng."

    "Vậy thì đi nghỉ ngơi cho tốt, chảy nhiều máu như vậy, phải dưỡng lại mới được." Long Khiếu đau lòng con gái, nhìn miệng vết thương càng nhìn càng lo lắng.

    Long Khiếu từ nhỏ liền đem con gái trở thành con trai tới dạy dỗ, ông dạy cô các loại kỹ năng sinh hoạt, bảo đảm cô ấy sẽ không bị thương tổn.

    Nhưng mà mỗi lần nhìn thấy con gái bị thương ông lại còn khó chịu hơn so với chính mình bị thương.

    Đừng nhìn ông ấy ở trước mặt người ngoài uy phong lẫm lẫm không ai bì nổi, con gái bị thương ông ấy lại sẽ trộm lau nước mắt.

    Vợ ông còn thường xuyên phải an ủi ông.

    Nhưng mà tuy rằng đau lòng, nhưng Long Khiếu vẫn kiên trì đem con gái xem như con trai tới dạy dỗ, bởi vì ông ấy không muốn con gái về sau bị khi dễ.

    Sau đó Long Khiếu lại tinh tế mà đánh giá hai người nam nhân đưa con gái mình về.

    Bỗng nhiên linh quang chợt lóe, "Hai người, đã kết hôn chưa?"

    Long Khiếu như là bố vợ xem con rể mà nhìn hai người trước mặt.

    Ông ấy chỉ có một đứa con gái này, hơn ba mươi tuổi còn không có kết hôn, ông ấy gấp đến độ chờ không được, phàm là thấy nam nhân có điều kiện không tồi đều muốn đem về làm con rể, càng đừng nói hai người trước mắt này có bề ngoài xuất chúng như vậy.

    "Ba, vị này chính là Địch nhị gia." Ngữ khí của Long Nguyệt Thiên vô cùng bất đắc dĩ.

    "Cậu chính là Địch nhị gia?" Long Khiếu có chút kích động, đôi tay nắm lấy tay Địch nhị gia, "Không nghĩ tới cậu trẻ tuổi như vậy!"

    Địch nhị gia rất ít xuất hiện, Long Khiếu chỉ nghe qua tên của ông ấy, lại không có cơ hội cùng chân nhân gặp mặt.

    Địch nhị gia chủ động duỗi tay cùng Long Khiếu bắt tay, "Long tiên sinh."

    "Địch nhị gia, cậu.. vì sao cậu lại cùng Nguyệt Thiên nhà tôi cùng nhau trở về?"

    Không đợi Địch nhị gia mở miệng trả lời, Long Nguyệt Thiên vội vàng giải thích, "Ba, anh ấy là chú hai của Nhất Lăng!"
     
    LieuDuong likes this.
  8. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 1378: Tình tay ba (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ây da ây da, đúng đúng đúng." Long Khiếu thiếu chút nữa đã quên, con gái mình cùng thiếu phu nhân Địch gia là bạn tốt, mạng của con gái còn là được đối phương cứu.

    Hôm nay ra cửa cũng là cùng đối phương cùng nhau đi ra ngoài.

    Khó trách sẽ được Địch gia nhị gia đưa về tới nhà.

    Sau đó Long Khiếu lại nhìn về phía Trình Dịch bên cạnh.

    Không đợi Long Khiếu mở miệng dò hỏi, Trình Dịch liền tự giới thiệu: , "Cháu tên là Trình Dịch, là đồng nghiệp cũ của Nhất Lăng."

    Hóa ra là như thế này.

    Mặt Long Khiếu đầy tươi cười, "Tới tới tới, ngồi ngồi ngồi, vất vả hai người đã đưa Nguyệt Thiên trở về."

    Một đôi mắt không được mà đánh giá hai người.

    Địch nhị gia uy vũ khí phách, thành thục ổn trọng, là người có thể phó thác chung thân, đáng giá dựa vào.

    Trình Dịch tuy rằng trẻ tuổi một chút, nhưng là lịch sự văn nhã học thức uyên bác, gien hẳn là không tồi, là người thích hợp được chọn ở rể Long gia bọn họ.

    Long Khiếu đối với hai người đều thực vừa lòng, vì thế mời hai người ngồi xuống.

    "Ba, Địch nhị gia cùng Trình tiên sinh đều rất bận." Long Nguyệt Thiên nơi nào có thể không biết tâm tư của lão ba mình.

    Lão ba cũng thật là đủ rồi đi.

    "Không bận." Địch nhị gia lại ngoài dự đoán mọi người mà nói chính mình không bận.

    Trình Dịch cũng nói, "Chuyện của cháu xử lý xong rồi, hiện tại vừa lúc có thời gian rảnh."

    Long Khiếu phá lệ cười đến vui vẻ, "Con xem đi, đều có thời gian rảnh đây, con cũng lại đây, cùng nhau ngồi xuống tâm sự."

    Long Khiếu mời Địch nhị gia cùng Trình Dịch đi đến phòng trà.

    Mới vừa ngồi xuống, Long Khiếu đã bắt đầu hỏi thăm chuyện của hai người.

    Chuyện gia đình, những cái yêu thích, chiều cao cân nặng, sở thích, phàm là có thể nghĩ đến, Long Khiếu đều hỏi.

    Mà Địch nhị gia cùng Trình Dịch đều rất phối hợp mà trả lời.

    Long Nguyệt Thiên như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than.

    Đây hoàn toàn chính là xem mắt a!

    Mấu chốt Địch nhị gia cùng Trình Dịch đều phối hợp như vậy là chuyện gì đã xảy ra?

    Long Nguyệt Thiên nhớ tới lần trước mình cùng Địch nhị gia xem mắt, đều không có xấu hổ như vậy.

    Long Khiếu là người có tính tình ngay thẳng dũng cảm, nói chuyện không quá quanh co lòng vòng, sau khi biết Địch nhị gia cùng Trình Dịch đều là người đàn ông độc thân, liền nhịn không được hỏi, "Không biết hai người thích cái dạng nữ nhân gì? Giống con gái tôi như vậy, hai người cảm thấy thế nào?"

    Long Nguyệt Thiên hận không thể đào cái hầm ngầm chui vào.

    Cô ấy liều mạng lôi kéo cánh tay Long Khiếu, hy vọng ông ấy không cần nói nữa.

    Long Khiếu nơi nào nguyện ý bỏ lỡ cơ hội như vậy.

    Con gái ông ấy đều đã ba mươi mấy tuổi, còn không có kết hôn, con bé chính mình không nỗ lực, ông ấy làm lão ba nếu là lại không xem trọng một chút, vậy cuộc đời này của con bé liền phải cô độc sống quãng đời còn lại.

    "Cô ấy thực tốt, tôi chuẩn bị cùng cô ấy kết hôn." Lời nói của Địch nhị gia không làm người ta sợ hãi là không chịu được.

    Một khi mở miệng, đã đem Long Khiếu xoay vòng vòng.

    Ông ấy chỉ là muốn hỏi đối phương một chút có khả năng cùng con gái của mình phát triển quan hệ yêu đương hay không.

    Kết quả đối phương nói thẳng là muốn cưới?

    Trình Dịch cũng sửng sốt.

    Quay đầu nhìn về phía Địch nhị gia bên cạnh, cảm giác được nguy cơ xưa nay chưa từng có.

    Địch nhị gia bản thân cực có tính nguy hiểm, cùng ông ấy gần như vậy sẽ không hiểu sao có áp lực.

    Hiện tại ông ấy thế nhưng nói muốn cưới Long tiểu thư, thân phận thành tình địch của mình, lần này tế bào toàn thân của Trình Dịch đều khẩn trương lên.

    Long Nguyệt Thiên thật muốn mua khối đậu hủ đâm chết.

    Địch nhị gia như thế nào có thể gặp người liền nói muốn cùng cô kết hôn vậy!

    Rõ ràng hai người bọn họ đã ước định chỉ là vì ích lợi hai bên mà suy xét.

    Cô ấy căn bản không có chuẩn bị tâm lý tốt!

    Long Khiếu hơn nửa ngày mới phản ứng lại đây, ngơ ngác hỏi con gái mình, "Nguyệt Thiên, việc này là thật sao? Con cùng Địch nhị gia muốn kết hôn sao?"

    "Con.." Long Nguyệt Thiên không biết nên giải thích như thế nào, "Ba, chuyện của con cùng Địch nhị gia không phải như vậy, chúng con chỉ là.."
     
    LieuDuong likes this.
  9. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 1379: Tình tay ba (4)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Long Nguyệt Thiên nhìn về phía Địch nhị gia, sau khi nhìn đến đôi mắt thâm thúy của đối phương, câu nói kế tiếp đột nhiên không biết nên nói như thế nào.

    Nói cô ấy muốn đổi ý sao? Nói bọn họ chỉ là xuất phát từ ích lợi mà suy xét muốn có lệ đối với gia trưởng hai bên? Giống như không thích hợp.

    Trình Dịch cảm giác trong lòng tắc lại.

    "Nguyệt Thiên, cô cùng Địch nhị gia.. đã ở bên nhau sao?" Trên mặt Trình Dịch đã không có nụ cười.

    Tư vị thất tình chua xót tràn đầy trong lòng.

    Nếu bọn họ thật sự đã bắt đầu kết giao, anh ấy cũng không thể lại làm cái gì.

    Anh ấy còn không đến mức đi phá hư tình cảm của người khác.

    Nhưng nếu đây chỉ là Địch nhị gia một bên tình nguyện, vậy anh ấy liền sẽ không dễ dàng từ bỏ.

    Chẳng sợ đối phương là Địch nhị gia, là một nam nhân khủng bố như vậy, anh ấy cũng sẽ vượt khó mà lên.

    Ba nam nhân nhìn Long Nguyệt Thiên, chờ Long Nguyệt Thiên trả lời.

    Long Nguyệt Thiên hít sâu một hơi, "Đúng vậy, con xác thật cùng Địch nhị gia chuẩn bị kết hôn, bởi vì con cảm thấy chúng con là thích hợp nhất. Chúng con kết hôn đối với hai nhà chúng ta đều tốt, hơn nữa chúng con hai người thân thiết, kết hôn với ở chung cũng sẽ tương đối hài hòa."

    Long Nguyệt Thiên lựa chọn ăn ngay nói thật.

    Trình Dịch nghe được lời nói của Long Nguyệt Thiên cũng không thích Địch nhị gia, anh ấy thả lỏng một hơi.

    Nhưng đồng thời còn có một vấn đề tương đối nghiêm túc đang ở trước mặt anh ấy, nếu Long Nguyệt Thiên vẫn quyết định bởi vì thích hợp mà cùng Địch nhị gia ở bên nhau, anh ấy nên làm cái gì bây giờ?

    Long Khiếu sau khi nghe con gái nói xong không có vui mừng ngược lại lại lộ ra sự ngưng trọng.

    Ông ấy nhìn Địch nhị gia lại nhìn con gái mình.

    Sau đó nghiêm túc nói với Long Nguyệt Thiên, "Nguyệt Thiên, lão ba xác thật thúc giục con kết hôn, cũng cảm thấy tuổi con lớn, nên tìm đối tượng, cũng muốn con suy xét gia thế đối phương, nhưng mà có một cái tiền đề quan trọng, đối tượng kết hôn nhất định phải thực lòng thiệt tình thích con, mà không phải vì 'thích hợp' các điều kiện, càng thêm không phải đối với Long gia chúng ta tốt, đối với tập đoàn Long Hằng tốt là được."

    Sau đó Long Khiếu quay sang Địch nhị gia xin lỗi, "Thực xin lỗi Địch nhị gia, con gái tôi không hiểu chuyện, cùng cậu có ước định như vậy, nhưng mà ước định của hai người như vậy tôi sẽ không đồng ý, tôi chỉ có một đứa con gái như vậy, tôi hy vọng con bé hạnh phúc, mà không phải tạm chấp nhận. Hy vọng cậu có thể tha thứ sự xúc động của con gái tôi."

    Tuy rằng lời nói kiên định như vậy, nhưng trong lòng Long Khiếu vẫn là thấp thỏm.

    Địch nhị gia rốt cuộc không phải người bình thường, chọc cậu ấy tức giận, cho dù là Long gia bọn họ cũng không có trái cây ngon ăn.

    Địch nhị gia cũng không có tức giận, "Không có quan hệ, không thể làm Nguyệt Thiên thích tôi là vấn đề của tôi."

    Nghe thấy Địch nhị gia nói như vậy, Long Khiếu cũng liền an tâm rồi, đồng thời trong lòng đối với Địch nhị gia ấn tượng càng tốt.

    Long Nguyệt Thiên không dám nhìn thẳng đôi mắt Địch nhị gia.

    Cô ấy cũng rất bực bội chính mình, vì cái gì không lý trí mà đáp ứng phương án mà Địch nhị gia đưa ra như vậy, lúc sau lại dao động lên.

    Long Nguyệt Thiên thật muốn cho chính mình một bạt tai, làm cho chính mình thanh tỉnh một chút.

    Địch nhị gia nhìn ra được Long Nguyệt Thiên khẩn trương, "Bác Long, Nguyệt Thiên hôm nay mệt mỏi, để cô ấy nghỉ ngơi trước, cháu xin phép cáo từ."

    "Được được được." Long Khiếu vội vàng đứng dậy đưa Địch nhị gia rời đi.

    "Cô nghỉ ngơi cho khỏe." Địch nhị gia trước khi rời đi dặn dò Long Nguyệt Thiên.

    "Ân." Long Nguyệt Thiên đáp ứng, đôi mắt như cũ không dám nhìn thẳng Địch nhị gia.

    Trình Dịch cũng không ở lại lâu, sau khi lưu luyến nhìn Long Nguyệt Thiên vài lần, cũng rời khỏi Long gia.

    Nhưng mà anh ấy còn không có từ bỏ, cho dù đối thủ là Địch nhị gia, anh ấy cũng không thể dễ dàng từ bỏ, anh ấy là thiệt tình thích Long Nguyệt Thiên, không đến một khắc cuối cùng anh ấy tuyệt không từ bỏ.
     
    LieuDuong likes this.
  10. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 1380: Nhân quả báo ứng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giản Nhất Lăng đi Tần gia.

    Tuy rằng không phải rất muốn lại cùng Tần Xuyên có liên quan, nhưng mà cô biết mình cần phải đi một chuyến này.

    Tần Du Phàm tự mình mở cửa.

    Nhìn thấy Giản Nhất Lăng, Tần Du Phàm cười khổ một chút, "Không nghĩ tới cô còn nguyện ý tới nhà tôi."

    Sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy, Tần Du Phàm cho rằng Giản Nhất Lăng sẽ không lại nguyện ý đặt chân đến nhà bọn họ.

    "Tôi chính là tới nhà cô." Giản Nhất Lăng nói.

    Mâu thuẫn giữa cô cùng Tần Xuyên cũng không ảnh hưởng đến quan hệ giữa cô cùng với Tần Du Phàm.

    Tần Du Phàm cười một chút, tiến lên ôm lấy Giản Nhất Lăng, "Cảm ơn cô, Nhất Lăng."

    "Không cần cảm ơn."

    Tần Du Phàm lôi kéo Giản Nhất Lăng vào cửa nhà, "Tần Xuyên không ở nhà, anh ta đã dọn đến nhà của mẹ anh ta."

    "Tôi biết." Cho nên Giản Nhất Lăng mới có thể lại đây.

    Tần Du Phàm nói, "Anh ta còn đem cổ phần ở tập đoàn Tần thị chuyển tới danh nghĩa của tôi."

    Thời điểm nói đến Tần Xuyên, biểu tình của Tần Du Phàm thực phức tạp.

    Cô ấy thật sự không thể hiểu được Tần Xuyên.

    Lúc Tần Xuyên vừa mới bắt đầu làm những chuyện đó, Tần Du Phàm hận anh ta, tức giận anh ta, bực bội anh ta.

    Nhưng mà khi anh ta đem cổ phần tập đoàn Tần thị chuyển cho cô ấy, Tần Du Phàm lại như lạc vào mê cung.

    Cô ấy thật sự không thể hiểu được, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, làm anh ta trở nên làm người khác khó có thể lý giải như vậy.

    Ngày đó cô ấy nhìn vào đôi mắt Tần Xuyên, cảm thấy đôi mắt kia cất giấu rất nhiều thống khổ.

    Anh ta như một linh hồn lẻ loi, cô độc mà du đãng ở cái thế gian này.

    Một khắc kia, Tần Du Phàm bắt đầu đau lòng anh ta.

    Rốt cuộc là người anh trai ở cùng mình hai năm qua, cô ấy thật sự không đành lòng nhìn thấy anh ta biến thành bộ dạng như hiện tại, chẳng sợ biết là chính bản thân anh ta tạo ra.

    Giản Nhất Lăng nói, "Tôi không hận anh ta."

    Giản Nhất Lăng cũng không nói lên được đối với Tần Xuyên là cái dạng tâm tình gì.

    Nhưng cô đối với anh ta thật sự không có hận ý.

    Kiếp trước, trước khi lâm chung cô đã từng vô cùng hận anh ta, bởi vì cô đã từng yêu anh ta.

    "Đúng rồi, Mạc Thi Vận thật sự điên rồi." Tần Du Phàm nói cho Giản Nhất Lăng, "Tôi không biết ngay từ đầu cô ta có phải thật sự có bệnh tâm thần hay không, nhưng mà khi bác sĩ khoa tâm thần đến chẩn bệnh, xác thật là bị bệnh, có thể là bởi vì Tần Xuyên đối với cô ta thấy chết mà không cứu, ba tôi thật sự không có nhìn lầm, Tần Xuyên là một thương nhân đủ tư cách, cũng đủ tàn nhẫn độc ác, so với tôi càng giống ông ấy hơn."

    Tới giờ khắc này rồi, Tần Du Phàm thế nhưng cảm thấy Mạc Thi Vận có chút đáng thương.

    Đại khái chính là nhân quả báo ứng đi.

    Đối với chuyện này Giản Nhất Lăng không có đánh giá.

    Tần Du Phàm cùng Giản Nhất Lăng nói chuyện một hồi lâu, còn muốn hẹn cùng đi spa làm đẹp.

    Trước khi ra cửa, Tần Du Phàm nhận được điện thoại của mẹ Tần Xuyên.

    Tiếp xong điện thoại, sắc mặt Tần Du Phàm trở nên rất khó xem.

    Cô ấy ngơ ngẩn mà nói với Giản Nhất Lăng, "Tần Xuyên bị bệnh."

    "Bệnh gì?" Giản Nhất Lăng hỏi.

    "Ung thư phổi."

    Ung thư phổi?

    Vì sao?

    Đời trước Tần Xuyên chưa từng bị ung thư phổi, thậm chí không có bệnh khác.

    "Anh ta đang ở bệnh viện nào?" Giản Nhất Lăng hỏi.

    "Bệnh viện phụ thuộc đại học Kinh Thành."

    "Đưa tôi đi."

    "Được."

    Tần Du Phàm lập tức lái xe, chở Giản Nhất Lăng đi đến bệnh viện Tần Xuyên nằm.

    Ở trong phòng VIP bệnh viện, Giản Nhất Lăng cùng Tần Du Phàm gặp được Tần Xuyên đang nằm trên giường bệnh.

    Ăn mặc trang phục bệnh nhân, trên tay truyền dịch, thân mình gầy gò hơn trước.

    Mẹ anh ta nhìn thấy Giản Nhất Lăng, vừa kích động lại thấp thỏm.

    Bà ấy biết con trai mình làm những chuyện đó, cho nên không mặt mũi nào cầu xin Giản Nhất Lăng cứu con mình.

    Nhưng làm một người mẹ, lại hy vọng con trai có thể được cứu giúp, mà Giản Nhất Lăng lại là người có khả năng cứu con mình nhất.
     
    LieuDuong likes this.
Trả lời qua Facebook
Loading...