Trọng Sinh Trở Về Làm Thiên Tài - Vô Danh

Discussion in 'Truyện Của Tôi' started by vodanh12, Sep 2, 2022.

  1. vodanh12

    Messages:
    0
    Chương 90: Viết lại

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đột nhiên, tôi nhận ra mình đang ở trong một căn phòng, xuất hiện trước mặt tôi là một cậu thanh niên chắc tầm tuổi tôi đang ngồi trên một chiếc ghế màu đỏ và đang thao tác trên bàn phím máy tính. Tôi tiếp cận, thấy cậu ta đang soạn thảo từng từ trên một phần mềm viết, tôi hỏi cậu ta đang làm gì, cậu ta trả lời rằng mình đang viết truyện. Sau khi trả lời câu hỏi của tôi, cậu ta bất ngờ khi thấy tôi vào được phòng cậu ta mà cậu ta không hề hay biết. Cậu ta hỏi tôi là ai, tôi giới thiệu mình là Trần Văn Long, điều này lại làm cậu ta bất ngờ lần nữa, bởi vì tên của nhân vật nam chính trong truyện của cậu ta đang viết trùng với tên tôi.

    Tôi đọc nhanh qua một số chương truyện của cậu ta đang viết thì nó đúng với những gì tôi từng trải qua. Tôi hỏi cậu ta vì sao cậu ta lại chủ yếu viết về những khoảnh khắc giữa tôi và Ly, chỉ thi thoảng mới thêm chi tiết tôi giỏi cái này cái kia mà lại đặt tên truyện là "Trở về làm thiên tài". Cậu ta giải thích rằng cậu ta cảm thấy việc viết về những khoảnh khắc giữa tôi và Ly sẽ hay và tạo thêm nhiều ý tưởng hơn so với việc chỉ viết tôi giỏi, tôi là thiên tài sẽ dẫn đến truyện trở nên rất nhàm chán. Tôi thấy cũng hợp lý nên đã hỏi tại sao cậu ta không đặt tên khác, chẳng hạn như "Trở về để yêu em", cậu ta nói rằng cậu ta thấy cái tên "Trở về làm thiên tài" khá hay nên đã quyết định chọn nó và vào thời điểm đó, cậu ta cũng chưa nghĩ ra được cái tên nào khác. Tôi chẳng hiểu cậu ta nghĩ gì nữa và bắt đầu trách cậu ta:

    - Ông là tác giả mà viết truyện của mình như thế à! Tôi đang là nhân vật chính, tại sao ông lại để tôi chết? – Trần Văn Long nói.

    - À! Chỉ là đến đoạn đó tôi không nghĩ thêm được ý tưởng gì nên mới viết vậy! Nếu tôi không viết như thế thì làm sao cậu có thể đứng đây nói chuyện được với tôi. – Vodanh12 nói.

    - Thiếu ý tưởng thì viết như thế à! Đúng là cái thằng người yêu thì không có mà chó thì chẳng có con nào. Không hiểu được tình cảm, cảm xúc của những người có người yêu.

    - Ơ kìa, tôi hơi tự ái đấy! Sao cậu lại biết điều đó? Và tôi có hai con mèo, thay cho chó và người yêu, được chứ?

    - Tôi nhìn ông là biết. Thôi bỏ đi, đừng quan tâm đến chuyện đó nữa. Tôi cảm thấy thời gian của tôi không còn nhiều, tôi chỉ muốn nhắc nhở ông là hãy viết truyện một cách nghiêm túc, rõ ràng tôi là nhân vật chính mà ông cho tôi chết và cũng đang là mùng 4 Tết, ông lại viết tôi gặp tai nạn, không chỉ một mà còn hai lần bị xe tông, người ta nói không ai tắm hai lần trên cùng một dòng sông cơ mà! Chuyện quan trọng thì tôi nhắc hai lần.

    - Được rồi, tôi xin lỗi! Tôi hứa sẽ viết truyện một cách nghiêm túc và tôi cũng có ý định cho cậu chết đâu, tầm nhìn chỉ mờ thôi mà.

    - Chỉ được cái cãi cùn. Thôi, không tranh cãi với ông nữa, viết lại truyện hộ tôi, viết đoạn nào thì tùy ông quyết định.

    Sau cuộc trò chuyện vừa rồi, tôi chào tạm biệt cậu ta và từ từ biến mất.

    Do Long yêu cầu nên tôi, Vodanh12 sẽ viết đoạn nào thì lát các bạn sẽ biết và các bạn không nên bắt chước Long và Ly, không được chơi đùa trên đường, chạy ra giữa đường, khi qua đường hãy chú ý nhìn xe cộ (với ai thắc mắc về cuộc gặp gỡ giữa tôi và Long thì tôi đang tưởng tượng mình vừa trở thành Long để đối thoại với chính bản thân mình, cũng như vừa trở thành người trung gian để viết đoạn hội thoại giữa chính mình với Long. Nếu không hiểu, tức là tôi đã phân thân ra làm ba người, một người là tôi, một người là Long, người còn lại là người viết đoạn hội thoại. Và một điều nữa, cho ai chưa biết hoặc ai biết rồi thì kệ thì những lần tôi viết trong dấu ngoặc đơn sẽ có một trong ba nhân vật nói, hoặc là tôi, hoặc là Long, hoặc là người đọc giống như các bạn). Dưới đây là phần truyện được viết lại:

    Tôi cầm theo điện thoại rồi cùng Ly đi dạo, sau 30 phút đi bộ, bọn tôi ngồi nghỉ bên đường. Tại đây, tôi lấy điện thoại ra mở ứng dụng đánh đàn và chơi một số bài mà tôi thuộc, Ly rất thích những bài đó, cô ấy bảo tôi đánh những bài cô ấy biết hát. May thay, tôi cũng biết đánh mấy bài mà cô ấy chọn. Khi đang đàn và hát, thằng An đã nhắn tin cho tôi rằng có người tới nhà chơi nên tôi và Ly nhanh chóng trở về nhà (về để lấy tiền mừng tuổi chứ sao). Sau khi người đó về, tôi lại lên phòng mình chơi game cùng thằng em nhưng Ly tới và nói tôi không được chơi game. Tôi chợt nghĩ ra một cách, tôi chạy sang phòng Lan và bảo em ấy chơi cùng Ly và không được để cô ấy rời khỏi phòng. Lan nghe theo lời tôi, em ấy sang phòng tôi kéo Ly về phòng em ấy, miệng thì luôn nói có cái này muốn cho cô ấy xem. Ly chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo Lan, tôi vẫy tay chào Ly, cô ấy không ngờ tôi lại nghĩ ra cách này để đối phó cô ấy.

    Sau khi Ly vào phòng Lan, tôi tiếp tục chơi game cùng thằng An cho đến hơn 22 giờ 30 phút thì nó đi ngủ, tôi đành phải ra ngoài ban công tầng hai (không phải ban công phòng tôi) để không làm phiền nó ngủ. Sau khi lấy chìa khóa cửa ban công (ban công có khóa bởi vì sợ mấy đứa trẻ con đến nhà tôi chơi sẽ lên đây để đùa nghịch), tôi rời khỏi phòng và đóng cửa phòng mình lại rồi tới mở cửa ban công. Tôi ngồi xuống sàn, dựa lưng vào lan can ban công và chắc chắn rằng mình đã ngồi đối diện với cửa phòng để biết sẽ có ai ra đây hay không (để tránh trường hợp đang chơi game thì bị dọa). Chơi vài ván game xong, tôi cho mắt nghỉ ngơi bằng cách đặt điện thoại xuống sàn để giảm nhiệt và đứng dậy ngắm cảnh ban đêm. Mải chăm chú ngắm cảnh và hít thở không khí, tôi bất ngờ cảm thấy có cái gì đó chạm vào vai trái của mình, tôi ngoảnh sang nhưng không thấy gì, tôi nghĩ rằng có lẽ mình đã cảm nhận sai và tiếp tục ngắm cảnh.

    Bỗng nhiên, tôi lại cảm thấy có cái gì đó chạm vào vai phải mình nhưng khi quay sang, tôi không thấy gì cả, tôi bắt đầu hoang mang và định trở về phòng ngủ. Khi tôi quay người, tôi đã thấy Ly ngồi ngay dưới chân mình, cô ấy đang cúi đầu xuống và lấy tay che miệng cười khúc khích. Tôi nhận ra rằng mình đã bị Ly trêu nên đã nghĩ ra một cách trả thù cô ấy. Tôi quay trở lại vị trí cũ và khi cảm nhận được tay Ly chạm vào người mình, tôi nắm lấy tay cô ấy rồi quay người lại và từ từ dồn Ly vào tường. Tôi hỏi lý do cô ấy trêu mình, Ly không ngờ rằng mình bị phát hiện, cô ấy nói rằng cô ấy muốn trả thù tôi vì tôi đã bảo Lan kéo cô ấy về phòng em ấy, tôi cười vì chẳng biết phải nói gì. Sau đó, tôi trở lại chỗ lan can để tiếp tục hóng gió, Ly cũng làm theo tôi và hai bọn tôi đứng đó trò chuyện khá lâu, bọn tôi đã nói về đủ mọi thứ, đủ mọi lĩnh vực, cuối cùng bọn tôi chuyển từ đứng sang ngồi và trò chuyện tiếp đến gần 1 giờ sáng.
     
  2. vodanh12

    Messages:
    0
    Chương 91: Thừa nước đục thả câu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau một lúc ngồi trò chuyện, Ly đột nhiên tựa đầu vào vai tôi hỏi tôi tại sao lại quen và yêu cô ấy, cô ấy không tin lời nói trước đây của tôi là do ông nội cô ấy giới thiệu. Tôi khẳng định với Ly điều đó là sự thật nhưng cô ấy vẫn nhất quyết không tin và muốn nghe sự thật, vì vậy tôi đành tiết lộ cho cô ấy biết là vào đêm trước ngày nhận lớp 6, tôi đã mơ thấy các cụ báo mộng cho mình phải yêu một cô gái tên là Ly. Tôi vừa nói xong, Ly nhìn tôi và bảo rằng nếu tôi đã muốn nói thì phải nói thật, tránh nói dối, tuy nhiên tôi lại nói dối cô ấy, cô ấy bái phục tôi vì trình độ nói dối của mình, tôi nói mình mơ thấy thật, Ly không tin lời tôi và yêu cầu tôi đừng nói nữa.

    Tôi hỏi Ly lý do vì sao cô ấy chấp nhận yêu mình, Ly trả lời rằng lúc đó cô ấy cũng rất ngạc nhiên khi tự dưng có người tới bắt chuyện khi vừa mới nhận lớp, còn tặng quà cho cô ấy nhiều lần mà không đòi hỏi gì cả. Cô ấy không biết tôi có ý gì nhưng mỗi lần như vậy, trong lòng cô ấy thấy vui một cách bất thường tựa như đã từng quen biết hay gặp ở đâu đó trước đây. Lâu dần, cô ấy cảm thấy thích tôi nên mới chấp nhận yêu tôi. Khi Ly kể thêm về những kỉ niệm mà tôi từng giúp cô ấy, tôi chỉ biết im lặng rồi mỉm cười (cho các bạn hỏi tại sao tôi hay cười, là vì kiếp trước, khi học lớp 6, tôi trong lớp lúc nào cũng buồn chán nên cô giáo chủ nhiệm đã nói trêu tôi rằng mặt tôi như bánh đa dấp nước. Từ đó, để tránh bị cô giáo nói nên tôi thường xuyên cười và cười đúng lúc đúng chỗ) và mỗi lần Ly khen tôi, tôi lại thấy chạnh lòng lần đó bởi vì tôi bỗng nhiên nhận ra mình của kiếp trước tồi tệ đến mức độ nào. Nhưng tôi đã gặp được cô ấy của kiếp trước để xin lỗi, mặc dù lời nói có quá muộn nhưng tốt hơn là không nói và tôi cũng không biết dạo này cô ấy sống như thế nào.

    Mải suy nghĩ về những chuyện khác mà không để ý đến Ly, khi tôi nhìn sang, cô ấy đã ngủ trên vai tôi từ bao giờ mà tôi không hề hay biết. Tôi định bế Ly vào phòng Lan nhưng sợ cô ấy và Lan tỉnh dậy, vì vậy tôi đã nhẹ nhàng di chuyển người cô ấy để cô ấy nằm xuống và đặt đầu cô ấy lên đùi mình. Thấy Ly vẫn đang ngủ và lo rằng ban đêm sẽ lạnh nên tôi đã cởi áo khoác của mình, đắp lên người cô ấy (còn sàn nhà thì chắc không lạnh đâu), sau đó, tôi gạt những sợi tóc trên mặt Ly sang hai bên và ngắm nhìn cô ấy khi ngủ. Đã rất lâu rồi tôi mới có cơ hội nhìn thấy Ly ngủ ở khoảng cách gần như thế này.

    Tôi bất giác mà chạm vào má của Ly, tưởng rằng cô ấy sẽ thức giấc nhưng không, cô ấy vẫn đang ngủ say. Tôi lắc đầu mỉm cười bởi vì cô ấy ngủ một cách vô tư, không một chút phòng bị nào, và còn ngủ rất ngon nữa.

    - Anh không chắc anh có thể ở bên em để bảo vệ được em suốt đời trong kiếp này nhưng anh chắc chắn một điều rằng anh sẽ yêu em và khiến em hạnh phúc hơn so với kiếp trước. – Tôi nói.

    Ngay lúc tôi vừa nói xong, Ly đã trở mình, khiến tôi bất ngờ và nhận ra mình đã vô thức nói thành tiếng câu vừa rồi và bất ngờ hơn là Ly đã tỉnh dậy. Tôi lo lắng không biết phải giải thích thế nào thì cô ấy đã ngồi dậy, nhìn tôi cười một cái rồi lại nằm xuống đùi tôi ngủ. Tôi đơ người một lúc bởi vì không hiểu chuyện gì xảy ra, cũng không biết giải thích hiện tượng này kiểu gì. Tôi cố nhớ lại xem kiếp trước Ly có bị như vậy không, nhưng không, trong kí ức của tôi cô ấy không hề bị vậy hoặc cũng có thể là cô ấy đã nghe thấy lời tôi nói và đang trêu tôi. Tôi đắp lại áo của mình lên người Ly và bắt đầu suy nghĩ lý do để mai giải thích với cô ấy. Sau một lúc suy nghĩ, tôi đã tìm được lý do đó là thấy câu này trong bí kíp tán gái trên mạng, nếu Ly muốn xem, tôi sẽ tìm tạm một trang chứa những câu nói tán gái và chỉnh sửa nội dung bên trong.

    Với một lý do vô cùng thuyết phục, tôi tự tin khi đối mặt với câu hỏi của Ly. Trong lúc đang hài lòng với suy nghĩ của mình, Ly lại trở mình, làm tôi giật mình. Tôi nhìn xuống và thấy cô ấy vẫn đang ngủ ngon lành, tôi mới yên tâm trở lại. Một ý tưởng táo bạo và đen tối xuất hiện trong đầu tôi, tôi nở nụ cười hơi tà ác. Để chắc chắn rằng Ly không thức giấc, tôi đã chờ khoảng 5 đến 10 phút sau mới bắt đầu hành động. Tôi nhanh chóng cầm lấy điện thoại để chụp ảnh Ly đang ngủ nhưng do trời quá tối và tôi cũng không dám bật đèn pin của điện thoại nên tôi đã từ bỏ ý tưởng táo bạo và đen tối kia (tôi không phải là người thừa nước đục thả câu như các bạn nghĩ đâu nhưng tôi thích ý nghĩ của các bạn đó).
     
  3. vodanh12

    Messages:
    0
    Chương 92: Cô ấy trông giống con lợn?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chợt tôi nghe thấy một giọng nói:

    - Nhà có giường không nằm mà hai đứa chúng mày lại lôi nhau ra đây ngủ? Mà ngủ cũng ngon đấy chứ! Gần 8 giờ sáng rồi đấy!

    Nghe thấy tiếng, tôi mơ màng nhận ra rằng giọng đó là của mẹ tôi. Tôi ngơ ngác không biết là mình đang mơ hay là đã tỉnh, thấy điện thoại nằm ngay bên cạnh, tôi lấy để xem giờ và thật sự là đúng 8 giờ như mẹ tôi nói. Tôi dần dần chuyển sang trạng thái tỉnh táo hơn do khi tôi ngước mặt nhìn lên, thấy mọi người trong nhà đang đứng ở cửa nhìn mình và Ly. Tôi liền gọi Ly dậy, cô ấy nói muốn ngủ thêm chút nữa, tôi nói mọi người trong nhà đang nhìn hai đứa mình, Ly mới mở mắt. Cô ấy nhận ra rằng mình đang nằm trên đùi tôi và mọi người đang hướng mắt về phía mình.

    Ly nhanh như chớp đứng dậy, lấy áo mà tôi đã khoác trên người cô ấy che mặt và vụt chạy khỏi phòng, mọi người không ngừng cười và trêu chọc hai bọn tôi. Tôi nhận ra bố mẹ Ly cũng có mặt ở đây, tôi định đứng dậy chào họ thì một cảm giác quen thuộc giống ở đâu đó khiến tôi không thể đứng lên. Tôi đã hiểu nguyên nhân (chắc các bạn chắc cũng vậy), tôi không cử động được hai bên chân của mình, may mắn thay bên chân trái đã cử động được một chút, tôi bám vào lan can rồi kéo cơ thể mình đứng dậy. Thấy mình đã đứng vững, tôi vội vàng chào bố mẹ Ly, họ cũng đáp lại lời chào của tôi. Tôi định hỏi vì sao họ đến đây nhưng bố tôi đã nói rằng sau khi xuống ăn sáng sẽ nói tiếp, sau đó, ông ấy bảo mọi người cùng nhau xuống ăn cơm.

    Chờ mọi người rời đi, tôi đứng yên ở đó, vừa thực hiện một số bài tập giãn cơ chân, vừa suy nghĩ xem mình đã ngủ từ bao giờ. Một lúc sau, tôi dần cảm nhận được bên chân phải của mình, tôi tiếp tục tập và đi bộ nhiều lần tại chỗ, cuối cùng tôi cũng có thể hoàn toàn cử động được chân phải nhưng tôi không thể nhớ được mình đã ngủ từ lúc nào.

    Tôi cầm điện thoại, bước ra khỏi phòng ban công và khóa cửa lại. Cất xong chìa khóa và điện thoại vào trong phòng mình, tôi chuẩn bị xuống dưới nhà thì gặp Ly cũng đang chuẩn bị đi xuống, cô ấy nhìn thấy tôi xấu hổ, trả lại cho tôi chiếc áo trong khi cúi mặt xuống đất. Tôi nhanh chóng nhận lại chiếc áo và mặc vào, tôi nói cho Ly biết rằng bố mẹ cô ấy đã đến đây, cô ấy bất ngờ và ngẩng đầu lên nhìn tôi hỏi liệu tôi nói có đúng không. Tôi trả lời rằng nếu cô ấy không tin, cô ấy có thể nhìn xuống tầng. Khi Ly nhìn xuống, cô ấy thấy đúng như lời tôi nói, bố mẹ cô ấy đang ngồi cùng gia đình tôi.

    Ly quay về phía tôi, có vẻ như cô ấy muốn nói điều gì đó nhưng lại bị một giọng nói cắt ngang:

    - Hai đứa kia, làm gì trên đấy đấy? Có xuống ăn cơm không? Đừng để cả nhà phải đợi.

    Tôi nhìn xuống và thấy bố tôi đang đứng dưới cầu thang nói.

    - Bọn con sẽ xuống ngay đây ạ. – Tôi nói.

    Tôi và Ly cùng nhau bước xuống cầu thang.

    - Trông kìa, có khác gì đôi vợ chồng mới cưới đâu chứ! Chồng đi trước, vợ lẽo đẽo theo sau.

    Tôi ngạc nhiên và nhìn xem ai đã nói câu vừa nãy, hóa ra là bố Ly. Ông ấy nói xong, mọi người đều bật cười nhưng tôi và Ly thì không, bọn tôi nhanh chóng ngồi vào mâm. Vừa ngồi chưa ấm chỗ, mẹ tôi hỏi Ly rằng cô ấy ngủ trên đùi tôi có êm không, Ly gật đầu, mẹ tôi cười và nói tiếp là cô ấy ngủ ngon như vậy thì làm sao không êm được. Nói xong, mẹ tôi đưa điện thoại cho Ly xem, cô ấy bất ngờ khi biết cô ấy và tôi đã bị chụp ảnh. Tôi xem ảnh cùng Ly, tôi ngạc nhiên vì mình ngủ với tư thế khoanh tay trước ngực và đầu cúi xuống, trước đó tôi đã giơ hai tay sang hai bên tránh chạm vào người Ly. Còn Ly, duy nhất một tư thế là quay mặt về phía người tôi ngủ say sưa. Xem ảnh xong, Ly trả điện thoại cho mẹ tôi, bà ấy hỏi cảm nhận của bọn tôi sau khi xem xong những bức ảnh, bọn tôi không biết phải trả lời thế nào chỉ nhìn nhau ngại ngùng cười, may thay, bố tôi đã bảo mẹ tôi đừng hỏi nữa bởi vì mặt hai bọn tôi đỏ như quả cà chua.

    Ngồi ăn cơm một lúc, tôi hỏi bố mẹ Ly vì sao họ đến đây, họ trả lời rằng bố tôi đã gọi cho họ nói có cảnh hay để xem, mới đầu hai người họ từ chối nhưng bố tôi khăng khăng rằng họ phải tới để chứng kiến, nghe bố mẹ Ly nói, tôi chẳng biết phải nói gì ngoài mỉm cười. Sau khi ăn cơm và cất dọn xong, gia đình tôi và gia đình Ly ra phòng khách để trò chuyện. Bố Ly nói rằng vì Ly đã đến nhà tôi chơi hôm qua nên hôm nay tôi phải sang nhà cô ấy chơi một hôm (có qua có lại), tôi giật mình khi nghe bố Ly nói vậy và định từ chối nhưng bố mẹ tôi lại đồng ý với ý kiến của bố Ly. Bố Ly nói tiếp rằng sẽ mượn tôi nguyên một ngày và sẽ trả vào sáng mai, tôi giật mình lần hai, tưởng chừng bố mẹ tôi không đồng ý nhưng hai người họ lại đồng ý trước sự ngỡ ngàng của tôi.

    Sau khi trò chuyện thêm một lúc, tôi lên phòng mình để lấy một số đồ mang theo. Trong lúc chuẩn bị, tôi thấy Ly đang đứng ngoài cửa phòng. Tôi hỏi cô ấy tại sao lại lên đây, Ly trả lời rằng cô ấy lên phòng tôi để tránh bị mọi người hỏi, tôi bật cười. Chuẩn bị đồ xong (đồ không có gì nhiều đâu, chủ yếu là tôi lấy cái túi, bỏ điện thoại với sạc và một số thứ linh tinh của tôi vào), tôi nhìn thấy một thứ, khiến tôi nói với Ly một câu làm cô ấy ngơ người một lúc, sau đó thì vui vẻ. Các bạn biết tôi nói câu gì không, đương nhiên là không rồi. Thôi, không đùa các bạn nữa, tôi nói với Ly câu cô ấy trông giống con lợn, các bạn rất ngạc nhiên đúng không, Ly cũng vậy, cô ấy ngơ người không tin tôi dám nói cô ấy như vậy. Thấy Ly đang tiến gần tới mình, tôi nhanh chóng lấy con cá lợn đưa ra trước mặt và nói rằng cô ấy trông giống con lợn này (là con cá heo đó các bạn, tôi gọi nó là cá lợn chỉ bởi vì tôi thích thế, ai không nhớ thì đó là một trong ba con thú nhồi bông tôi nhận được lúc ném phi tiêu hồi đi hội). Ly thay đổi thái độ rất nhanh, từ tức giận sang vui vẻ và nhận con cá lợn từ tay tôi.
     
    LieuDuong, Dương2301 and chiqudoll like this.
  4. vodanh12

    Messages:
    0
    Chương 93: Đến chơi nhà và cái kết

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi và Ly nhanh chóng xuống dưới nhà sau khi bố mẹ cô ấy gọi. Tôi đã cùng gia đình cô ấy về nhà của họ. Trên xe, tôi hỏi bố Ly vì sao ông ấy bảo tôi đến chơi nhà, ông ấy cho tôi biết rằng do Ly nhắc tới tên tôi suốt ngày ở nhà, ông ấy chưa kịp dứt lời, Ly đã chen ngang và phủ nhận điều đó, nhưng mẹ Ly khẳng định những lời bố Ly nói là sự thật. Ly không thể phản bác mà chỉ có thể ngồi nghe bố mẹ mình nói tiếp, tôi vừa cười vừa nghe hai người họ nói. Đến nhà Ly, tôi cùng gia đình cô ấy bước vào nhà, ngay khi vừa mới bước vào, bố Ly đã nói tôi cứ tự nhiên như ở nhà mình, tôi vâng lời. Ngoài ra ông ấy còn nói riêng với tôi rằng buổi trưa cả nhà ông ấy sẽ đến nhà bố ông ấy (ông nội Ly) ăn cơm và tôi có thể không cần phải đi bởi vì chuyện lúc trước có thể xảy đến. Tôi nói rằng mình sẽ đi cùng họ và không còn quan tâm tới những chuyện trước đây.

    Khi tôi và bố Ly đang trò chuyện, Ly đã tiến gần, nắm tay tôi và dẫn tôi lên phòng cô ấy vì cô ấy nói có chuyện muốn nói với tôi. Khi bước vào phòng, tôi ngạc nhiên trước phòng của Ly, với gam màu trắng hồng tạo nên không gian hài hòa, nhẹ nhàng và tinh tế. Tôi tiếp tục quan sát do đây là lần đầu tiên tôi bước vào phòng cô ấy, tôi đã ăn ngay một cái gối vào mặt, Ly nói rằng tôi không được ngó nghiêng phòng cô ấy. Tôi đành phải quay sang nhìn Ly, cô ấy lại ném con cá lợn vào mặt tôi và nói rằng tôi không được nhìn cô ấy vì ánh mắt của tôi trông rất gian, tôi chẳng hiểu Ly đang nghĩ gì, trong khi rõ ràng cô ấy đã kéo tôi lên phòng cô ấy.

    Tôi trả gối với con cá lợn cho Ly, sau đó ngồi dựa vào tủ quần áo gần cửa ra vào, giả vờ nhìn vào điện thoại trong tay để trò chuyện với cô ấy. Tôi hỏi Ly rằng cô ấy muốn nói gì với mình, Ly đã trả lời rằng vào buổi trưa, cô ấy sẽ cùng bố mẹ đến nhà ông nội để ăn cơm và cô ấy không biết liệu tôi có muốn đi cùng không. Tôi nói với Ly rằng bố cô ấy cũng nói với mình điều tương tự và đã trả lời là mình có đi. Ly rất vui khi nghe thấy tôi đồng ý đi cùng.

    - Anh ngồi lên ghế bên bàn học của em kìa! Sao phải ngồi đất thế? – Ly nói.

    - Vì em không cho anh nhìn phòng nên anh làm sao biết chỗ nào là bàn học của em? – Tôi nói.

    Nghe tôi nói, Ly đã đồng ý cho tôi quan sát phòng cô ấy, tôi đứng dậy, nhìn quanh phòng Ly một lượt và tiến tới bàn học của cô ấy. Tôi bất ngờ khi thấy một tủ chật kín những quyển sách đặt ngay cạnh bàn học, khác hẳn với phòng tôi, chẳng có tủ hay quyển sách nào (nhưng tủ quần áo của tôi to hơn tủ quần áo của cô ấy). Tôi định lấy một quyển để xem nội dung, bỗng nhìn thấy bức tranh đang vẽ dở của Ly trên bàn học, tôi lại gần để xem và nhận ra dường như cô ấy đang vẽ tôi. Tôi cầm bức tranh lên hỏi Ly, cô ấy trả lời mình đang tập vẽ và lấy tôi làm mẫu để một ngày nào đó tặng. Tôi mỉm cười và hỏi cô ấy có giấy vẽ không, Ly chỉ vào túi giấy A4 dưới ngăn bàn, tôi cúi xuống, lấy một tờ giấy, sau đó mượn bút chì của Ly, cô ấy ngạc nhiên khi tôi cũng biết vẽ. Tôi nói với Ly rằng hãy đợi tôi một chút và ngồi xuống bàn để bắt đầu vẽ.

    Ngồi một hồi, Ly hỏi tôi đang vẽ gì mà tại sao thỉnh thoảng tôi lại nhìn lên cửa sổ, tôi trả lời cô ấy rằng tôi đang tưởng tượng cảnh cô ấy mặc đồ đi biển. Nghe thấy điều đó, Ly vội vàng rời giường, đến bên cạnh tôi, tôi nhanh chóng che đi bức tranh mình đang vẽ, nói rằng mình chưa hoàn thành, tuy nhiên, Ly yêu cầu tôi cho cô ấy xem bức vẽ, tôi từ chối. Cứ như vậy sau hai phút giằng co, Ly không tài nào xem được nội dung của bức tranh tôi đang vẽ. Khi tôi chuẩn bị nói rằng cô ấy nên ngồi đợi ở giường để tôi hoàn thành bức vẽ, đột nhiên, cô ấy môi chạm môi tôi, khiến tôi đứng hình trong thoáng chốc, nhân cơ hội đó, Ly giật lấy bức tranh từ tay tôi.

    - Đẹp thế! Anh vẽ ai vậy? Đây là em à? – Ly nói.

    - Nếu không phải em thì còn ai nữa. – Tôi nói.

    - Đây là vẽ chân dung mà, sao anh nói anh đang tưởng tượng cảnh em mặc đồ đi biển?

    - Anh tưởng tượng chứ anh có vẽ đâu.

    Ly chẳng biết phải nói gì với tôi, tôi bảo cô ấy đưa cho mình bức vẽ để hoàn thiện nhưng Ly cho rằng bức vẽ đã hoàn thành. Tôi khẳng định rằng vẫn còn một chi tiết quan trọng chưa hoàn thành, Ly nghe tôi nói vậy, cô ấy đưa tôi bức vẽ, tôi lấy bút chì và đánh bóng cho bức tranh. Sau khi đánh bóng xong, tôi đưa cho Ly, cô ấy sững sờ vì sau khi đánh bóng, bức tranh trở nên đẹp hơn trước. Ly hỏi tôi tại sao cái gì tôi cũng giỏi, tôi khiêm tốn trả lời rằng vẫn còn nhiều thứ mình chưa giỏi, cô ấy hỏi những thứ gì, tôi nói rằng chưa tìm ra đường vào tim cô ấy.

    Ly ngơ người khi nghe tôi nói vậy, cô ấy nói rằng tôi đang nói về đường vào tim ai chứ không phải cô ấy, tôi cũng ngơ người khi nghe Ly nói vậy. Tôi hỏi Ly rằng liệu cô ấy có muốn biết tôi đang nói về ai không, trong lúc tôi đang nói, tôi từ từ tiến gần Ly, cô ấy thấy tôi tiến gần, cô ấy chủ động lùi lại và nói rằng cô ấy muốn biết. Tôi tiếp tục tiến gần Ly, Ly lại lùi ra sau. Bọn tôi cứ như vậy cho đến khi Ly chạm vào giường và nằm xuống, tôi tận dụng cơ hội đó chống hai tay xuống giường, không cho cô ấy đứng dậy. Tôi chuẩn bị nói, Ly thúc đầu gối lên chỗ nào thì chắc các bạn cũng biết. Tôi ôm đau đớn và gục xuống sàn (xin lỗi các bạn, tôi không muốn viết thế đâu nhưng hoàn cảnh không cho phép và tôi cũng có cảm giác giống Long đấy, ai là đàn ông con trai cũng hiểu mà).

    - Nói thì không nói, lại đi làm trò gì vậy? Cho chừa cái tội. – Ly nói.

    - Em đã biết là em rồi, còn hỏi gì nữa? Lần sau đừng có đánh vào chỗ này nữa! – Tôi nói.

    Ly nói rằng thầy giáo ở học viện đã dạy khi bị kẻ biến thái tấn công, cần đánh vào những yếu điểm để thoát thân, tôi chẳng muốn phản bác lời của cô ấy. Cô ấy lại tiếp tục giảng lại cho tôi nghe về những kiến thức về tim trên học viện, để tôi hiểu rõ hơn đường vào tim cô ấy. Tôi đã cảm thấy bất lực từ trước, mà giờ đây lại càng bất lực hơn, không biết cô ấy học cái tính này từ ai. Tôi không nói được câu nào, chỉ nằm ôm đau đớn và luôn nghĩ thầm trong đầu nhất định phải trả thù cho cú đánh vào chỗ này, tuy nhiên khi nào mới có thể trả được thù thì tôi không biết.
     
    LieuDuong and chiqudoll like this.
  5. vodanh12

    Messages:
    0
    Chương 94: Giương đông kích tây

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một lúc sau, tôi đã trở lại trạng thái bình thường. Tôi đứng dậy, nhìn vào bức vẽ chưa hoàn thiện của Ly, tôi đề nghị giúp cô ấy hoàn thành bức vẽ nhưng cô ấy từ chối, cô ấy muốn tự mình hoàn thành. Tôi đề xuất hướng dẫn cô ấy vẽ nhưng cô ấy vẫn không đồng ý, thậm chí tôi còn đề nghị làm mẫu cho cô ấy vẽ nhưng cô ấy vẫn không chấp nhận, cô ấy muốn tự tưởng tượng và tự vẽ. Vì lời từ chối của Ly, tôi chẳng biết phải làm gì nên tôi lấy điện thoại ra xem và tình cờ nhấn vào phần ghi âm, phát hiện có một số đoạn ghi âm mà mình lưu trước đó. Tôi không nhớ rõ nội dung của những đoạn này nên bấm vào nghe lại. Thật ngạc nhiên khi những đoạn ghi âm đó là những đoạn mà tôi đàn và hát khi mới biết đánh đàn.

    - Long ơi! Cậu đang làm gì thế!

    Tôi giật mình khi nghe thấy đoạn ghi âm này và Ly cũng nghe được. Cô ấy hỏi đó là giọng của ai, tôi trả lời rằng mình không biết nhưng tay vẫn tiếp tục bấm để nghe những đoạn ghi âm khác, trong đó có "Long ơi! Cậu có nhớ tớ không? Còn tớ thì đang rất nhớ cậu" và nhiều câu khác nữa mà tôi không tiện kể. Tôi nhận ra đây là giọng của Ly từ thời mới quen tôi, có lẽ là hồi lớp 7 hay lớp 8, nhưng Ly lại không nhận ra giọng của mình. Cô ấy bước xuống giường, lao tới chỗ tôi đang ngồi, với ý định giật điện thoại của tôi nhưng tôi đã nhanh chóng giấu nó sau lưng. Ly yêu cầu tôi đưa điện thoại cho cô ấy để cô ấy xem ai đang nói với giọng rất khó nghe, tôi nói rằng giọng đó rất hay.

    - Anh bênh à, mau đưa em điện thoại! – Ly nói.

    Tôi quyết không đưa điện thoại, dù sau đó Ly đã cố gắng làm thêm mọi cách nhưng kết quả vẫn vậy. Đột nhiên, cô ấy giơ tay phải lên cao, tôi nghĩ cô ấy sắp đánh mình nên đã chuyển điện thoại sang tay trái rồi giơ tay phải lên đỡ nhưng nào ngờ, Ly dùng chiêu giương đông kích tây và tôi bị một cú vỗ nhẹ từ tay trái của cô ấy (nhẹ thật mà) vào bên má trái của mình. Sau cú vỗ đó, tôi dâng điện thoại cho cô ấy, Ly cầm lấy và bắt đầu nghe từng đoạn ghi âm, cô ấy nhận ra giọng trong từng đoạn ghi âm rất quen nhưng không biết đã nghe ở đâu. Tôi nói rằng đó là giọng của cô ấy nhưng cô ấy không tin, tôi buộc phải tìm lại đoạn tin nhắn giữa tôi và cô ấy trong ứng dụng nhắn tin. Sau một lúc tìm kiếm, tôi đã tìm thấy và cho Ly nghe, nghe được một đoạn, cô ấy định giật điện thoại của tôi nhưng tôi nhanh tay đưa nó ra xa. Ly yêu cầu tôi tắt đi, tôi từ chối và tiếp tục nghe, cô ấy ngại ngùng nên đã lên giường, chùm chăn kín người nói không nghe thấy gì cả.

    Tôi cũng leo lên giường, đưa điện thoại gần Ly để cô ấy nghe. Tuy nhiên, cô ấy vội mở chăn và giật điện thoại từ tay tôi, tôi bị bất ngờ bởi hành động đó nên đứng hình không hiểu chuyện gì xảy ra. Sau đó, cô ấy trả lại điện thoại cho tôi, tôi kiểm tra thì đã mất hết những đoạn ghi âm và đoạn thoại của cô ấy, Ly mở chăn và cười to. Tôi phải nghĩ cách trả thù cô ấy và tự dưng một ý tưởng xuất hiện trong đầu tôi. Tôi bắt đầu tiếp cận Ly, khi đã đến gần, tôi đẩy cô ấy nằm xuống giường, tiếp theo tôi chống hai tay ngang đầu cô ấy và nói rằng giờ đây, tôi sẽ trả thù vì cô ấy đã xóa đoạn ghi âm và đoạn thoại.

    Ly dùng hai tay đẩy tôi nhưng không thể được vì tôi đang ở trên người cô ấy (tôi vẫn giữ khoảng cách đấy, không như các bạn nghĩ đâu), tôi nói rằng chống cự là vô ích và bắt đầu nở nụ cười tà ác. Ly nói tôi làm gì cô ấy thì làm bởi vì cô ấy biết tôi sẽ chụp ảnh cô ấy, thay vì chụp ảnh, tôi đã quay lưng về phía Ly, một tay giữ chân, một tay thọc lét ở bàn chân cô ấy, khiến cô ấy cười như chưa bao giờ được cười (cô ấy mặc quần dài nên các bạn không phải lo). Ly xin tôi tha cho cô ấy, tôi dĩ nhiên không nghe, vẫn tiếp tục làm tiếp.

    Cô ấy muốn co chân lại nhưng đã bị tôi giữ chặt. Tôi ngoảnh về đằng sau xem biểu cảm của Ly, thấy cô ấy đang chống một tay xuống giường để ngồi dậy và dùng tay kia đẩy tôi ra nhưng lực không đủ. Tôi đắc ý, bất chợt, tôi cũng cảm thấy buồn cười, hóa ra Ly đang thọc lét vào bên sườn của tôi, tôi không ngờ cô ấy lại nghĩ tới cách này để đối phó với tôi.

    Do buồn cười quá nên tôi buông tay khỏi chân Ly, tận dụng cơ hội, cô ấy liên tiếp thọc vào sườn tôi. Tình thế đảo ngược, tôi bị nằm dưới và Ly ngồi trên người tôi (tôi đang nằm úp xuống giường), mỗi lần cô ấy thọc tay vào hai bên sườn tôi là tôi cười thành tiếng, tôi không ngừng xin tha nhưng mặt Ly không cảm xúc, vẫn tiếp tục thọc lét. Tôi gồng mình lên, rồi hơi ngả người về bên phải, tưởng Ly sẽ ngã nhưng không, cô ấy bám chặt vào áo tôi, hết cách tôi chỉ đành ngả cả người về bên phải, Ly theo đó cũng ngã xuống giường.

    Tôi nhanh chóng thoát khỏi bàn tay của Ly và tiếp tục một tay chống xuống giường, nhưng tay kia nâng cằm Ly. Hai bọn tôi nhìn nhau đắm đuối, chuẩn bị môi chạm môi (lý do tôi dùng môi chạm môi thay từ hôn là vì để cho câu nó dài), bất ngờ có tiếng mẹ Ly nói ngoài cửa phòng:

    - Hai đứa làm cái gì mà ồn ào thế?
     
    LieuDuong and chiqudoll like this.
  6. vodanh12

    Messages:
    0
    Chương 95: Phần tiếp của chương trước và khắc phục hậu quả gây ra

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi và Ly giật mình khi nghe thấy giọng nói của mẹ Ly, bọn tôi nhanh chóng bật dậy để chỉnh lại quần áo. Ly sau đó đã tiến đến mở cửa, giải thích rằng:

    - Bọn con không làm gì đâu ạ. Bọn con chỉ đang xem một đoạn phim hài nên mới cười to lên thôi.

    Mẹ Ly dường như tin vào lời giải thích của Ly nên đã rời đi ngay sau đó.

    Khi mẹ Ly đi xuống, Ly quay trở lại phòng, cả hai bọn tôi bốn mắt nhìn nhau chẳng biết nói gì. Tôi bất ngờ nhận thấy ngón trỏ phải của Ly thiếu mất móng (móng giả thôi, không phải móng thật), có lẽ do vừa nãy hai bọn tôi đùa nhau nên nó mới bung ra. Tôi nhìn xuống giường để tìm chiếc móng và đã tìm thấy nó, tôi nhặt lên và đưa cho Ly. Cô ấy ngạc nhiên khi nhìn xuống tay mình, sau đó cô ấy vỗ mạnh vào vai trái tôi và trách móc rằng tại tôi mà cô ấy bị như vậy, và giờ không biết phải làm sao vì bộ móng này là do người giúp việc trong nhà cô ấy làm và họ hiện đang nghỉ tết. Tôi xin lỗi Ly và đề nghị cô ấy đến tiệm làm đẹp, nhưng cô ấy nói rằng không có tiệm nào mở vào mùng 5 Tết, tôi khẳng định rằng có và bảo cô ấy chuẩn bị để tôi dẫn đi.

    Ly nghe lời tôi nói, vội vàng chuẩn bị đồ. Trong lúc chuẩn bị, cô ấy hỏi liệu tiệm làm đẹp có xa không, tôi trả lời rằng nó cách nhà cô ấy khoảng 2km. Tôi nói xong, Ly cũng đã chuẩn bị xong. Bọn tôi cùng nhau xuống dưới nhà, bố của Ly thấy bọn tôi, hỏi bọn tôi định đi đâu.

    - Con định dẫn Ly đến tiệm làm đẹp ạ. Vì con làm bung mất móng giả của cô ấy. – Tôi nói.

    Bố Ly cười và nhắc nhở bọn tôi nhanh chóng đi rồi về do sắp tới giờ đến nhà ông nội của Ly. Bọn tôi vâng lời, ra đến cửa, tôi hỏi Ly xem nhà cô ấy có xe điện hay xe máy để tôi có thể chở cô ấy đến tiệm làm đẹp một cách nhanh chóng, cô ấy nói nhà cô ấy có xe máy nhưng điều quan trọng là liệu tôi có biết lái không. Tôi khẳng định rằng tôi biết lái vì việc lái xe máy giống như lái xe điện, Ly nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ, cô ấy nói tôi và cô ấy nên nhờ chú tài xế riêng của bố cô ấy lái ô tô đưa đến tiệm làm đẹp. Thấy Ly không tin tưởng, tôi đành mở điện thoại ra và cho cô ấy xem bằng lái xe của mình, Ly bất ngờ, hỏi tôi đã thi bằng lái xe khi nào, tôi trả lời rằng tôi đã thi hồi học năm nhất đại học.

    Ly vỗ mạnh vào vai tôi, trách tôi thi mà không rủ cô ấy thi cùng. Tôi cười và đáp rằng tôi sẽ làm tài xế cho cô ấy suốt đời nên cô ấy không cần phải thi bằng lái xe máy.

    - Vậy nếu một ngày nào đấy anh bận và không thể chở em được thì sao? – Ly nói.

    - Thì thôi vậy. – Tôi nói.

    Ly bất lực với tôi, nhưng cô ấy vẫn vào nhà mượn chìa khóa xe máy từ bố mình và đưa cho tôi. Để đảm bảo rằng quyết định của mình là chính xác, trước khi đưa chìa khóa xe, Ly đã hỏi tôi về điểm số của hai phần thi lý thuyết và thực hành. Tôi trả lời rằng tôi đã làm đúng tất cả các câu hỏi lý thuyết chỉ trong 5 phút (thực ra là 1 – 2 phút, thời gian còn lại tôi dùng để kiểm tra lại các câu), còn phần thực hành thì tôi đã đi đúng hình và không chạm vạch, chống chân lần nào. Ly tỏ vẻ tin tưởng lời tôi nói, cô ấy lên xe và tôi bắt đầu lái xe.

    Trên đường đi, Ly liên tục ôm eo tôi, tôi khuyên cô ấy không cần phải lo lắng vì cô ấy sẽ không bao giờ ngã được, nhưng Ly vẫn nhất quyết ôm chặt lấy tôi (tôi không thích cô ấy ôm vì nó khiến tôi buồn, buồn cười đó các bạn). Để tạo thêm phần kích thích, tôi giả vờ tăng tốc độ một chút rồi dùng phanh chân để giảm tốc và tình huống tiếp theo chắc ai cũng đoán được là Ly đã chống tay vào lưng tôi (không giống các bạn nghĩ đúng không, nhưng tôi thích ý nghĩ của các bạn đấy). Sau hành động vừa rồi của tôi, cô ấy thừa nhận rằng cô ấy hối hận khi tin vào lời tôi, tôi cười khi nghe cô ấy nói vậy. Đến nơi, Ly ngạc nhiên khi tôi đưa cô ấy đến tiệm làm đẹp này, bởi vì cô ấy nghe nói rằng nơi này rất đắt, tôi nói mặc dù đắt nhưng chất lượng. Nói xong, tôi kéo Ly vào bên trong, chắc hẳn ai cũng biết đây là tiệm làm đẹp nào, đúng vậy, đây là LB Salon.

    Khi bước vào bên trong, bọn tôi được thông báo bởi nhân viên rằng do đang trong dịp Tết nên giá của các dịch vụ được giảm một nửa, hơn nữa bọn tôi cũng là khách hàng thứ 1000 nên lại được giảm thêm nửa giá khi làm móng và làm tóc tại đây. Ly ngạc nhiên nhìn tôi, tôi giả vờ nói rằng không ngờ lại may mắn như thế và nhanh chóng lựa chọn dịch vụ làm móng và làm tóc cho cô ấy, sau đó, nhân viên đã dẫn Ly đến chỗ làm móng và tóc, tôi cũng được nhân viên chỉ đến chỗ ngồi chờ.
     
    LieuDuong and chiqudoll like this.
  7. vodanh12

    Messages:
    0
    Chương 96: Hoàn thành việc khắc phục hậu quả và gặp người quen

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi ngồi một lúc, tôi bất ngờ được một nhân viên đến nói thầm rằng giám đốc (vợ Long Nhất) có việc muốn nói với tôi. Nghe vậy, tôi liền đi theo nhân viên đó để gặp vợ Long Nhất, tới nơi, qua cuộc trò chuyện, tôi biết được rằng tiệm có thêm ba sinh viên đến đây làm thêm trong dịp Tết và bọn họ chỉ xin làm đúng một tuần rồi nghỉ để sau đó lên trường đi học. Vợ Long Nhất không biết phải giải quyết như thế nào, đành cho ba sinh viên này bắt đầu công việc từ hôm qua nhưng hôm qua mới là buổi hướng dẫn các bước làm đẹp, không tính vào công đi làm. May mắn thay, hôm nay tôi đến tiệm nên mời tôi vào đây để tham khảo ý kiến, tôi đề nghị cho phép ba sinh viên cứ tiếp tục làm tại đây, nếu họ làm tốt thì trả lương cho một tuần làm việc tính cả buổi hướng dẫn, nếu không thì cũng chẳng sao bởi vì điều này sẽ giúp ba sinh viên đó có thêm kinh nghiệm.

    Vợ Long Nhất đồng ý với quan điểm của tôi, do đó đã gọi ba sinh viên kia vào để tôi có thể nhìn thấy họ và cũng thông báo cho họ về quyết định vừa rồi. Vợ Long Nhị dẫn ba sinh viên mà vợ Long Nhất đã đề cập vào phòng. Tôi ngạc nhiên khi nghe thấy có người gọi tên tôi, tôi quay ra thì thấy đó là em họ của Ly (à quên mất, các bạn chưa biết tên em họ của Ly phải không, tên em ấy là Linh, giới thiệu sơ qua thì Linh là em họ bên ngoại của Ly, tức là mẹ của Ly là chị ruột của mẹ của Linh, tuổi thì chắc ai cũng biết là bằng tuổi với thằng em tôi và em ấy đang theo học tại trường kinh tế mà kiếp trước Ly đã từng học).

    - Bảo sao em thấy chị Ly ở ngoài kia, em tưởng chị ấy tới đây một mình, hóa ra là anh đang ở trong đây. – Linh nói.

    - Sao em lại đến đây? Và em đến đây làm gì? – Tôi nói.

    Tôi cố tình hỏi Linh như vậy để em ấy không biết rằng tôi đã biết em ấy đang làm ở đây.

    - Em cùng hai đứa bạn đến đây làm thêm trong dịp Tết, bên trái em là Thảo, bên phải em là Mai (Linh đưa tay về phía tôi), giới thiệu với hai người đây là anh rể mình, tên là Long.

    - Bọn em chào anh ạ! – Thảo và Mai nói.

    - Chào hai đứa! – Tôi nói.

    Tôi đã hỏi Linh, Thảo và Mai về thời gian họ bắt đầu đi làm, Linh cho biết em ấy và hai người bạn của mình đã xin vào làm ở đây từ mùng 3 Tết nhưng hôm qua bọn họ mới được nhận vào, nghĩ sẽ được đi làm luôn, nào ngờ chỉ là buổi hướng dẫn các bước làm đẹp, không được tính là đi làm. Tôi hỏi tiếp rằng tại sao họ chọn tiệm này để làm, Linh giải thích rằng Thảo và Mai rủ em ấy tới đây, Thảo nói thêm rằng vì Mai nhìn thấy tiệm này mới mở. Tôi tiếp tục hỏi họ sẽ sử dụng số tiền kiếm được như thế nào, tất cả đều đồng lòng trả lời rằng sẽ dùng số tiền đó cùng với số tiền bố mẹ đưa để chi tiêu khi học tại trường, điều này khiến tôi bật cười.

    Linh đã hỏi tôi vì sao tôi lại ở trong đây và trò chuyện với giám đốc tiệm, tôi giải thích rằng tôi và Ly là khách thứ 1000 của tiệm nên vào đây để xác nhận. Linh bất ngờ, không ngờ tôi và Ly lại may mắn như vậy, em ấy liền hỏi lý do tôi và Ly tới đây, tôi nói do tôi làm bung móng tay giả của Ly nên dẫn cô ấy tới đây làm lại. Nghe tôi nói xong, cả ba đứa Linh, Thảo, Mai đều cười tôi.

    Bốn bọn tôi mải trò chuyện mà quên mất sự có mặt của hai người là vợ Long Nhất và vợ Long Nhị cũng đang ở đó. Tôi nhận ra điều này nên hỏi hai người liệu họ đã xác nhận xong việc tôi và Ly là khách thứ 1000 chưa để tôi trở lại chỗ Ly. Vợ Long Nhất trả lời rằng họ đã xác nhận xong và tôi và có thể tự do rời đi sau khi Ly hoàn thành việc làm tóc và móng. Khi tôi chuẩn bị rời phòng, Linh gọi tôi lại và nhờ tôi không tiết lộ việc em ấy đang làm ở đây với Ly, vì nếu không cô ấy sẽ bắt em ấy ở nhà không cho đi. Tôi đồng ý với Linh và đặt ra một điều kiện cho em ấy (điều kiện này sẽ được tiết lộ sau, nhưng có lẽ sẽ hơi lâu một chút). Tôi chào tạm biệt mọi người trong phòng và rời đi.

    Tôi trở lại chỗ ngồi đợi Ly, thấy tôi trở lại, cô ấy hỏi tôi, tôi trả lời rằng tôi đi vệ sinh. Cô ấy không tin vì tôi đã đi khá lâu, nên tôi phải thừa nhận rằng tôi đã được giám đốc tiệm mời vào để xác nhận là khách thứ 1000. Ly dường như tin lời tôi. Khoảng 15 phút sau, Ly đã hoàn thành việc làm tóc và móng, cô ấy hỏi tôi xem cô ấy có đẹp không, tôi trả lời là không, Ly ngơ người khi tôi nói như vậy, tôi nói thêm rằng tôi chưa nói hết, tôi nói rằng vẻ đẹp của cô ấy không nên dùng từ "đẹp" mà phải dùng từ "xinh đẹp", Ly không biết phải nói gì với tôi. Sau đó, bọn tôi chào tạm biệt nhân viên của tiệm, cũng như gửi lời cảm ơn đến họ (đương nhiên là cả những người trong phòng làm việc của vợ Long Nhất).
     
    LieuDuong and chiqudoll like this.
  8. vodanh12

    Messages:
    0
    Chương 97: Số điện thoại là cái gì?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi đưa Ly về nhà cô ấy và một tiếng sau, tôi cùng gia đình cô ấy đến nhà ông nội cô ấy. Tới nơi và vào bên trong nhà, tôi ngồi nghe cuộc trò chuyện giữa bố mẹ Ly và bố mẹ Thắng, biết được rằng Thắng có điều gì đó muốn thông báo và sẽ có một vị khách đặc biệt đến chơi. Điều này khiến tôi rất tò mò.

    Đã đến giờ cơm và tất cả đều có mặt đông đủ nên mọi người nhanh chóng ngồi vào mâm, tôi dĩ nhiên sẽ được ngồi cùng mâm với gia đình Ly và gia đình Thắng. Tôi đang tự hỏi vì sao Thắng vẫn chưa xuống, bất ngờ cậu ta xuất hiện, nắm tay ai đó bước xuống cầu thang, nhìn kĩ hơn chắc ai cũng biết đó là ai, đó là Trang. Sự xuất hiện của Trang tại đây khiến tôi rất ngạc nhiên, khi tôi nói với Ly, cô ấy cũng tỏ ra ngạc nhiên không kém.

    Thắng đã đưa Trang xuống đến những bậc cầu thang cuối cùng, ngay sau đó, cậu ta dẫn Trang tới mâm ông và bố mẹ cậu ta đang ngồi và giới thiệu Trang là người yêu của mình và cũng là vị khách đặc biệt mà cậu ta đã nói từ trước. Sau khi giới thiệu, mọi người đều ngạc nhiên khi không biết Thắng dẫn Trang lên tầng từ lúc nào và cô ấy đến nhà từ lúc nào mà không ai biết. Thắng chỉ cười và nói rằng đó là bí mật của cậu ta.

    Do không nhận được câu trả lời từ Thắng nên mọi người đã quay sang hỏi Trang, cô ấy chỉ trả lời là Thắng không cho phép nói. Mọi người chỉ đành đổi câu hỏi khác rằng có ai đi cùng cô ấy không, cô ấy trả lời rằng không, vì Thắng là người đã đưa cô ấy đến đây, mọi người bất ngờ trước câu trả lời của Trang và bảo cô ấy nhanh chóng ngồi vào mâm. Trang nói rằng cô ấy hơi ngại khi ngồi ở chỗ này, tôi liền nhường chỗ của mình cho cô ấy. Trang thấy vậy đã tới chỗ tôi và cảm ơn tôi, tôi cười đáp lại rồi chuyển lên gần chỗ Thắng. Trong suốt bữa ăn, Ly vừa ăn vừa trò chuyện với Trang, thỉnh thoảng cô ấy lại liếc nhìn về phía tôi, tôi biết điều đó nhưng không quan tâm lắm, tôi chỉ cắm đầu vào ăn, có lúc thì nói chuyện với Thắng (hướng nội quá).

    Sau bữa cơm, mọi người tụ tập ở phòng khách để trò chuyện, riêng tôi, thì xin phép ra ngoài hóng gió. Tôi đến bên hồ, nơi từng cứu Thắng khỏi đuối nước, để ngắm nhìn đàn cá nhưng thay vì thấy cá, tôi chỉ thấy khá nhiều rác. Chẳng có gì khiến mình vui và cũng chẳng biết nên làm gì, tôi đã tìm hai cây que dài để gom rác lên bờ. Khi gom hết rác xung quanh, tôi di chuyển sang chỗ khác, sau đó tôi ném hết rác vào thùng và quay lại nhìn ngắm thành quả của mình đã làm. Tôi chợt thấy một số chú cá bơi gần bờ và quanh chỗ tôi, tôi cảm thấy như chúng đang cảm ơn mình (trí tưởng tượng phong phú quá).

    Đang mải ngắm cảnh, ai đó đã che mắt tôi và hỏi tôi có biết đó là ai không, tôi trả lời rằng tôi không biết, mặc dù trong đầu tôi đã biết đó là ai (các bạn chắc cũng biết). Người đó tiếp tục nói rằng sẽ cho tôi một gợi ý, đó là người thường đi cùng tôi và là người yêu của tôi. Tôi chần chừ một lúc và nói rằng tôi không có người yêu. Ngay sau khi nói xong, mắt tôi không còn bị che nữa, tôi quay lại đằng sau, thấy Ly có vẻ như đang giận dỗi điều gì đó. Tôi định hỏi, cô ấy đã hỏi trước, cô ấy là gì của tôi mà không phải người yêu, tôi cười và nói rằng cô ấy là vợ của tôi, không phải người yêu.

    Nghe lời tôi vừa nói, Ly đã quay lưng lại, nói tôi vô vị. Tôi tiếp cận Ly và đề xuất rằng nếu tôi vô vị, thì tôi và cô ấy nên giả vờ không quen biết rồi bắt đầu làm quen lại từ đầu. Ly thấy ý tưởng này thú vị và quay lại hỏi tôi rằng ai sẽ là người làm quen trước, tôi nói rằng cô ấy sẽ là người bắt đầu trước, và Ly nhanh chóng đồng ý.

    Tôi đứng cách Ly khoảng một mét và quay lưng về phía cô ấy.

    - Bạn ơi! Bạn có người yêu chưa? Nếu chưa, cho mình xin số điện thoại để làm quen nhé! – Ly vỗ vai tôi nói.

    - Mình chưa có người yêu và đây là số điện thoại của mình. – Tôi nói.

    Ly ngạc nhiên, cô ấy không thể tin rằng tôi lại nói rằng mình chưa có người yêu và đưa số điện thoại cho người khác. Tôi giải thích rằng tôi và cô ấy chỉ đang giả vờ không quen biết và bắt đầu làm quen lại, không phải là hai người lạ mặt và khi người ta hỏi thì mình cho là đúng và cô ấy cũng là vợ tôi, không phải người yêu. Ly không hài lòng với cách tôi ứng xử, cô ấy yêu cầu tôi làm lại, sau đó, Ly bước về sau khoảng một mét.

    - Bạn ơi! Bạn có người yêu chưa? Nếu chưa, cho mình xin số điện thoại để làm quen nhé!

    - Số điện thoại là cái gì? Nó có phải là tên của một món ăn không? Mình không có số điện thoại, nhưng nếu bạn có thì có thể cho mình xin không? Vì mình chưa ăn gì từ hôm qua.

    Ly ngơ người, cô ấy không hiểu tại sao tôi lại trả lời như vậy, cô ấy cười trong sự bất lực. Tôi hỏi cô ấy tại sao cô ấy cười mình, liệu mình có nói gì sai không. Ly trả lời rằng nếu tôi từ chối thì từ chối theo cách khác, cách từ chối của tôi thì cô ấy chưa từng thấy, vì làm gì có ai không biết số điện thoại là gì và lại tưởng tượng được rằng số điện thoại là tên của một món ăn giống như tôi. Tôi phản bác lời cô ấy rằng đó là cách làm quen của tôi, khi tôi nói những lời như vừa nãy sẽ có một số trường hợp cô gái cho tôi số điện thoại. Tôi chưa kịp dứt lời, Ly bảo tôi đừng nói nữa.
     
    Nghiên Di, chiqudoll and LieuDuong like this.
  9. vodanh12

    Messages:
    0
    Chương 98: Ngủ chung

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đến lượt của tôi, tôi cũng lùi ra sau Ly một mét. Đang chuẩn bị tiếp cận cô ấy, tôi bỗng chốc phát hiện một thứ khiến tôi thích thú, tôi quay người lại để tiếp tục quan sát. Mải mê ngắm mà quên mất Ly, cô ấy đã vỗ vai tôi và hỏi tôi đang làm gì mà không đến làm quen cô ấy. Tôi chỉ tay về phía trước, Ly nhìn theo hướng tay tôi, sau đó cô ấy tát vào vai tôi, vì cô ấy nghĩ tôi đang nhìn một cô gái khác, tôi nói mình không nhìn cô gái mà nhìn một thứ khác. Tôi bảo Ly đứng yên tại chỗ để tôi chạy lên trên hỏi, sau khi hỏi xong, tôi chạy về chỗ Ly và kéo cô ấy theo mình.

    Tới nơi, tôi vào trong và hỏi chủ quán, ông ấy đã đồng ý. Đến đoạn này, chắc hẳn ai cũng thắc mắc tôi đang làm gì, tôi sẽ trả lời ngắn gọn là tôi định thuê một chiếc xe để đi dạo chơi cùng với Ly khi thấy hai người vừa nãy lái nó, còn xe gì thì lát nữa các bạn sẽ biết. Sau khi thuê được xe, tôi nhanh chóng bảo Ly ngồi lên để mình lái thử, ban đầu, tôi lái chưa quen cho lắm vì đầu xe hơi nặng, sau một lúc, tôi đã có thể điều khiển được nó. Không để các bạn phải chờ lâu, xe tôi đang đi là xe xích lô, vừa nhìn thấy nó lúc nãy tôi đã thấy thích thú rồi do tôi chưa từng đi nó. Ly hơi sợ vì lần đầu tiên cô ấy ngồi trên xe xích lô, tôi nói cô ấy không phải lo lắng và sẽ quen sau một lúc, đúng như lời tôi nói, Ly đã vui vẻ trên chiếc xe.

    Đi ngang qua nhà Thắng, tôi bắt gặp cậu ta và Trang vừa mới rời khỏi cổng nhà. Tôi lập tức rủ cậu ta thuê một chiếc xe xích lô để cùng bọn tôi đi dạo phố, Thắng đồng ý. Và từ đó, tôi và Thắng trở thành người lái xe cho Ly và Trang, bọn tôi đã đi khắp nơi, chơi hết mọi trò chơi và kéo dài đến tận gần tối. Sau khi trả xe, bọn tôi có ghé qua một quán nước để trò chuyện một lát trước khi trở về nhà Thắng. Về đến nhà Thắng và ở lại ăn cơm tối, ăn xong, tôi cùng gia đình Ly trở về nhà cô ấy.

    Sau khi về nhà Ly, bố Ly đã nói một câu khiến tôi và mẹ Ly phải sững sờ, các bạn có biết câu đó không, chắc chắn là có, chỉ cần nhìn vào tên chương là biết. Tôi không thể ngờ rằng ông ấy lại bảo tôi ngủ chung phòng với Ly, cả tôi và mẹ Ly đều đồng một quan điểm rằng tôi và Ly không nên ngủ chung với nhau, còn Ly thì không nói gì.

    - Anh tin thằng Long không dám làm gì với con bé Ly. Nếu nó muốn, nó đã làm từ lâu rồi, em xem xem, sáng nay thằng Long và con Ly như thế nào thì em chắc cũng biết.

    Bố Ly nói xong, ông ấy bất ngờ quay sang nhìn và vỗ vai tôi, nói rằng ông ấy tin tưởng tôi không dám làm gì vượt quá giới hạn với Ly. Nghe bố Ly nói, mẹ Ly thấy hợp lý nên cho phép cho tôi và Ly ngủ chung phòng, tôi không muốn nhưng đành phải chấp nhận (sướng bỏ gì ra còn giả vờ).

    Lên phòng Ly và ngồi xuống ghế chỗ bàn học của cô ấy, tôi không hiểu tại sao bố Ly lại bảo tôi ngủ chung phòng với Ly. Trong lúc đang thắc mắc, tôi chợt nhìn thấy Ly tủm tỉm cười một mình, tôi nghĩ rằng phải chăng đây là ý tưởng của cô ấy nhưng chẳng có bằng chứng nào để chứng minh điều đó. Tôi định lấy điện thoại của mình để chơi game nhưng thấy rằng điện thoại sắp hết pin, tôi đành phải cắm sạc và để nó sang chỗ khác (không vừa sạc vừa chơi). Tôi hỏi mượn laptop của Ly để chơi game, cô ấy nhanh chóng nhập mật khẩu và đưa máy cho tôi. Tôi nhận laptop từ tay Ly và kiểm tra cấu hình của máy.

    Sau một phút kiểm tra, tôi thấy rằng cấu hình laptop của cô ấy thuộc mức trung bình, đủ để chơi một số tựa game nhưng không đủ dung lượng để cài đặt, hai ổ đĩa đều hiện đỏ. Tôi hỏi Ly tại sao cô ấy để hai ổ đĩa hiện đỏ, cô ấy trả lời rằng mình không biết. Tôi bắt đầu kiểm tra hai ổ đĩa, đầu tiên là ổ đĩa thứ nhất, tôi sững sờ khi thấy cô ấy để thùng rác đầy các tệp đã xóa và không biết cách làm sạch nó. Tôi dùng trình dọn dẹp có sẵn của máy để dọn dẹp thùng rác và ổ đĩa này, khi dọn dẹp xong, ổ đĩa đã trống dung lượng nhiều hơn trước nhưng vẫn còn đỏ. Tôi tiếp tục nhấn tổ hợp phím và gõ vào đó tên của ba thư mục và xóa các tệp trong đó, xóa xong, ổ đĩa lại trống thêm rất nhiều dung lượng.

    Tiếp theo, tôi hỏi Ly về những phần mềm không cần thiết hoặc không sử dụng để tôi có thể gỡ bỏ và xóa cả thư mục gốc của chúng. Tiếp đó, tôi vào phần tải xuống của máy và rất sốc khi biết Ly đã giữ lại tệp cài đặt của tất cả các phần mềm mà cô ấy cài đặt, tôi đã phải vừa xóa vừa giải thích cho cô ấy hiểu. Xóa xong, tôi lần lượt truy cập vào từng thư mục một để xóa những thứ không cần thiết. Cuối cùng, sau khi hoàn tất các bước, ổ đĩa thứ nhất đã không còn đỏ vì nó trống hơn một nửa dung lượng tổng của ổ đĩa. Đến lượt ổ đĩa thứ hai, do trình dọn dẹp có sẵn trên máy không dùng được với ổ này, tôi lại phải truy cập từng thư mục để xóa những cái không cần, dọn xong, ổ đĩa thứ hai này cũng đã trống giống ổ đĩa thứ nhất.

    Ly nhìn tôi với ánh mắt đầy ngưỡng mộ, cô ấy không thể tin được rằng tôi đã biến hai ổ đĩa laptop của cô ấy không còn đỏ, tôi chỉ biết cười khi nghe Ly nói vậy. Tôi hỏi Ly liệu cô ấy có muốn tôi tối ưu hóa giao diện và một số thứ khác trên laptop của cô ấy không, Ly gật đầu, và tôi lại bắt đầu công việc của mình. Sau khi tối ưu hóa xong, laptop của Ly đã có thể chạy mượt mà nhưng tôi lại không thể chơi game được vì đã là 11 giờ đêm (mai tôi còn phải dậy để về nhà mình nữa), tôi bất ngờ khi biết mình đã dành 3 tiếng từ 8 giờ tối chỉ để dọn dẹp và tối ưu hóa laptop của Ly. Tôi nhớ ra là điện thoại của mình đang sạc nên đi đến rút sạc và pin đã đầy, tôi thất vọng bởi vì tôi không hay sạc điện thoại đến khi pin đầy do rất dễ làm hỏng pin.
     
    Nghiên Di and LieuDuong like this.
  10. vodanh12

    Messages:
    0
    Chương 99: Ngủ chung (tiếp)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi nói với Ly rằng tôi không chơi game trên laptop của cô ấy nữa, thay vào đó, tôi sẽ đi ngủ. Ly vội cất laptop, dọn chỗ trên giường để tôi có thể nằm cùng, tuy nhiên tôi từ chối và nói tôi sẽ nằm dưới sàn nhà. Nói xong, tôi nằm xuống khoảng trống giữa giường của cô ấy và tủ quần áo. Ly lo lắng rằng tôi cảm thấy lạnh nếu nằm như vậy vào ban đêm và vẫn mời tôi lên giường nằm cùng, nhưng tôi đảm bảo mình không sao. Cô ấy định lấy chăn, gối và đệm cho tôi nhưng tôi khẳng định mình không cần.

    Ly ngồi trên giường nhìn tôi nằm dưới sàn với ánh mắt mà tôi không biết diễn tả như thế nào. Tôi khuyên cô ấy nên nằm xuống và ngủ nhưng cô ấy vẫn lo lắng cho tôi, tôi cười và khẳng định mình không sao. Hết cách với tôi, cô ấy đành nghe theo lời tôi nằm xuống giường. Cô ấy đột nhiên trò chuyện với tôi, tôi cũng đáp lại lời của cô ấy. Sau một lúc, tôi giả vờ không trả lời Ly để cô ấy tưởng rằng tôi đã ngủ. Kế hoạch của tôi đã thành công khi Ly không nghe thấy tôi nói gì nữa.

    - Anh ngủ rồi phải không? Vậy thì em cũng sẽ ngủ. Chúc anh có giấc ngủ ngon! – Ly nói.

    Tôi giật mình khi nghe thấy Ly chúc tôi ngủ ngon và nhận ra là mình vẫn chưa kịp chúc cô ấy nhưng do tôi đã giả vờ ngủ nên tôi chỉ đành tiếp tục giả vờ.

    Tôi bỗng thấy mình đang trong một không gian màu trắng, tôi chẳng hiểu vì sao mình lại ở nơi này. Tôi bước về hướng trước mặt để biết mình sẽ gặp gì, đang quan sát xem cảnh quan có thay đổi không thì đầu tôi đụng phải một thứ gì đó và cảnh quan tự nhiên biến đổi. Tôi nhận ra mình đang đứng trong sân nhà cũ, bên trái là ngôi nhà ngói và bên phải đặc biệt nhất vẫn là cây ổi.

    Khi tôi nhìn xem đầu mình đã đụng phải thứ gì, tôi bất ngờ nhận ra đó là quả gấc, tôi nhớ lại đây là cảnh nhà cũ của tôi sau khi có thêm giàn sắt lớn ở giữa sân (cả kiếp trước lẫn kiếp này), bà tôi đã trồng gấc với quả lặc lè ở vườn ngay sau sân rồi cho nó leo lên giàn sắt này. Kí ức tự nhiên tràn về, mỗi khi gấc trĩu quả, cả nhà tôi đi qua đều phải chú ý nhìn để tránh bị đụng đầu. Mặc dù giàn sắt cao hơn tôi nhiều nhưng do nó được thiết kế theo chiều chéo từ dưới lên mà phần dưới cao hơn tôi một chút và cần đi qua phần dưới để đến cổng, quá tự tin vào bản thân, tôi đi mà không để ý trên đầu, khi ngẩng đầu lên đã đánh đầu vào quả gấc nhưng không hề cảm thấy đau (mà chỉ cảm thấy ngại) và còn vô số lần khác cũng vậy.

    Tôi mơ hồ không biết là mình đang mơ hay đã tỉnh vì thấy mình đắp chăn và gối đầu trên gối, nhưng tôi nhận ra mình đang nằm dưới sàn, chắc chắn tôi đã tỉnh. Tôi ngồi dậy nhìn quanh thì thấy Ly nằm ngay bên cạnh, tôi ngạc nhiên khi cô ấy lại xuống đây nằm cùng tôi. Tôi vội vàng bế Ly cùng với chăn lên rồi đặt xuống giường, tôi không quên lấy theo chiếc gối và kê lên đầu cô ấy. Khi hoàn thành, tôi ngồi xuống sàn và kiểm tra điện thoại, biết mới 6 giờ sáng nên tôi đã ngẫm xem tại sao Ly lại xuống nằm cùng mình, tại sao cô ấy lại để tôi gối đầu trên gối trong khi cô ấy không có chiếc gối nào để gối đầu và tại sao tôi lại mơ thấy cảnh đánh đầu vào quả gấc, liệu có phải là do lời chúc từ Ly không.

    Trong lúc mải mê suy nghĩ, tiếng gõ cửa đã khiến tôi giật mình. Tôi vội mở cửa và thấy bố mẹ Ly đang đứng đây. Họ hỏi tôi có làm gì với Ly không, tôi nói không, nhưng tôi cảm nhận được rằng họ dường như không tin tưởng tôi. Mẹ Ly vào trong gọi Ly dậy để hỏi sự thật, vừa mới tỉnh, Ly bất ngờ khi thấy bố mẹ mình trong phòng, mẹ cô ấy hỏi lại và Ly gật đầu, khiến bố mẹ cô ấy và tôi đều ngỡ ngàng. Thôi xong tôi rồi, giờ có nhảy xuống cái hố nào cũng không thể thoát được tội dù tôi không hề làm gì cô ấy. Sau đó, Ly giải thích rằng tôi đã bế cô ấy lên giường vì lúc đầu cô ấy nằm dưới đất cùng tôi. Nghe Ly giải thích, bố mẹ cô ấy và tôi mới thở phào nhẹ nhõm, tôi cũng thoát khỏi tình huống khó xử.

    Ly kể lại mọi chuyện cho bố mẹ mình và tôi nghe rằng do thấy tôi nằm co ro dưới đất nên cô ấy mang chăn và gối xuống nằm cùng, cô ấy đã đắp chăn và nhấc đầu tôi lên gối, cuối cùng thì ngủ cùng tôi. Tôi hơi bất ngờ khi Ly làm vậy, nhưng nhờ lời đó của cô ấy mà tôi đã được chứng minh là trong sạch.

    7 giờ sáng, tôi cùng gia đình Ly ăn sáng, bọn tôi vui vẻ trò chuyện với nhau và một tiếng sau, tôi đã về nhà. Gia đình tôi và gia đình Ly tiếp tục ngồi trò chuyện với nhau và trò chuyện đến bữa trưa, sau khi ăn trưa xong, gia đình Ly đã về. Tôi cũng lên phòng mình để nghỉ ngơi và nhận ra rằng ngày kia tôi phải lên học viện để tiếp tục việc học, tôi đã dành thời gian còn lại để ở bên gia đình, đặc biệt là Lan, em ấy rất buồn khi biết tôi phải lên học viện để học, tôi đã an ủi em ấy rằng không cần phải buồn, tôi sẽ đi chuyến xe tối để có thêm nhiều thời gian chơi với em ấy. Lan vui hơn khi nghe những lời an ủi từ tôi.
     
    Nghiên Di, LieuDuong and chiqudoll like this.
Trả lời qua Facebook
Loading...