Trọng Sinh [Edit] Trọng Sinh Chờ Em Lớn Lên - Hạng Đình Sinh

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Angels of Death, 12 Tháng bảy 2020.

  1. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 31: Những Sự Kiện Chính Trong Kiếp Trước (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong giờ nghỉ trưa ngày hôm sau, phó hiệu trưởng tuyên bố trên đài phát thanh, ông nói:

    "Tôi biết rằng gần đây các bạn học đều rất áp lực, đặc biệt là những bạn năm ba. Áp lực rất lớn, nhà trường hiểu và và cũng hết sức thông cảm cho các bạn, nhưng trong trường học có một số việc tuyệt đối không thể chấp nhận được, mong các bạn hiểu và suy nghĩ rõ."

    "Tối qua, trong thời gian tự học buổi tối, tôi đi tuần ở trong trường và gặp một đôi bạn học kết giao."

    "Ngay khi thấy tôi xuất hiện bạn nam đã bỏ chạy. Thật ra chạy cũng bình thường, rất bình thường nhưng cậu ấy lại quên mang theo bạn nữ sinh kia. Cậu ta chạy một mình ở phía trước, bạn nữ chạy theo phía sau. Sau đó bạn nữ.. bị ngã và tôi dừng lại."

    "Các bạn cũng biết tôi là một giáo viên giáo dục thể chất, ngay cả khi tôi lớn tuổi một chút, nhưng tôi vẫn dư sức để bắt được bạn nam sinh kia, nhưng bạn học nữ bị ngã ngay đống cỏ dại lẫn sỏi, nên tôi dừng lại. Bởi lương tâm trách nhiệm và đạo đức, tôi dừng lại, nhưng bạn nam kia đã làm gì? Bạn nghe thấy tiếng kêu của bạn nữ thì quay lại nhìn một chút và sau đó.. tiếp tục chạy."

    "Tôi giúp bạn nữ đứng dậy, bạn hất tay tôi ra và tiếp túc chạy. Bạn ấy lại ngã lần nữa, nhưng bạn nam vẫn bỏ chạy và không hề ngoảnh lại."

    "Tôi có thể làm gì khác? Tôi thả bạn nữ. Các bạn hỏi tại sao? Bởi tôi nghĩ không có bất kỳ hình phạt nào so với việc bạn nữ vừa trải qua một màn càng làm cho người đau khổ và cảnh giác."

    "Tôi muốn nói với bạn nữ rằng, tôi không biết bạn là ai, ngày hôm qua tôi đã không hỏi, sau đó cũng không điều tra, nhưng tự bản thân bạn hãy suy nghĩ, liệu có đáng không? Nhìn xem bạn tìm thứ gì chứ, nó thật ngớ ngẩn!"

    "Cuối cùng, tôi muốn nói với bạn nam sinh kia một câu, bạn cũng được tính là đàn ông sao?"

    * * *

    Hứa Đình Sinh, Hoàng Á Minh và Phó Thành lén tìm Tống Ni.

    Hoàng Á Minh nói, nếu hắn lại tìm cậu, chúng tôi sẽ đánh hắn, tìm một lần đánh một lần.

    Tống Ni nói: "Không cần các cậu quản, tớ tự đi tìm anh ta."

    Hứa Đình Sinh nói: "Nếu cậu còn đi tìm cậu ta, chúng tớ cũng đánh. Tìm một lần đánh một lần."

    Phó Thành nói: "Đánh gãy chân."

    Buổi tối hôm sau nam sinh lén tìm Tống Ni. Cậu ta nói:

    "Thật xin lỗi, anh không thể bị bắt. Nếu bị bắt anh sẽ bị hủy hoại. Kỳ thi đại học sắp tới. Gia đình anh rất kỳ vọng vào anh, anh không thể tự hủy hoại chính mình.. Em hiểu anh mà đúng không? Xin em hay tha thứ cho anh."

    Tống Ni nói: "Vậy còn tôi thì sao?"

    Cậu ta nói: "Anh, hy vọng của anh lớn hơn một chút, thành tích của em.."

    Tống Ni nói: "Thì ra anh nghĩ như vậy."

    Cậu ta nói: "Thứ bảy đến nhà anh được không, bố mẹ anh không ở nhà."

    Tống Ni trở về tìm Hứa Đình Sinh: "Anh ta vừa tới tìm tớ."

    Ba người lôi nam sinh kia lên sân thượng đánh cho một trận.

    Trở lại, thấy Tống Ni đang vùi trên bàn ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng cười khổ nói: "Không đả thương tay chứ? Anh ta còn muốn thi đại học."

    Phó Thành nói: "Ông đây quay lại đánh gãy tay hắn."

    Tống Ni phì cười, cô nói: "Đừng lo lắng, tớ không ngu ngốc như vậy đâu."

    Hứa Đình Sinh vỗ vỗ đầu Tống Ni nói: "Học hành chăm chỉ và an tâm thi đại học thật tốt. Về sau Trung Quốc sẽ có hai ngàn vạn quang côn*, và sẽ có rất nhiều đàn ông tốt cho cậu chọn, hãy chọn người tốt."

    *quang côn: Người đàn ông độc thân

    Sau tiết tự học buổi tối, Tống Ni tìm Hứa Đình Sinh nói: "Rõ ràng phó hiệu trưởng biết tên và lớp học của tớ."

    Hứa Đình Sinh mỉm cười: "Điều đó có nghĩa thầy ấy là một phó hiệu trưởng tốt, đừng lo lắng. Sẽ không ai biết cả."

    Hôm sau trước khi trở về nhà, đợi bốn bề vắng lặng Hứa Đình Sinh tìm cơ hội lẻn vào văn phòng phó hiệu trưởng. Anh nói: "Bây giờ tất cả mọi người đều khen thầy phó hiệu trưởng. Thầy quản lý khoan dung và nhân đạo. Em hy vọng thầy sẽ luôn giữ kín bí mật này."

    Phó hiệu trưởng mỉm cười: "Yên tâm, tôi đã sắp quên chuyện này. Ngoài ra cậu có tò mò vì sao tôi lại chấp nhận đề nghị của cậu, áp dụng biện pháp xử lý như vậy không?"

    Trong ấn tượng của Hứa Đình Sinh, vị phó hiệu trưởng đáng yêu lại có tài này kỳ thực có chút thiếu sót, hoặc là nói quá chân chất, anh phối hợp lắc đầu.

    Phó hiệu trưởng nói: "Bởi vì hậu quả mà cậu nói với tôi.. quá nghiêm trọng. Sau đó tôi đã nghĩ về nó, và tôi thực sự nên cảm ơn cậu. Một người quê mùa như tôi, nếu cậu không tới tìm tôi kịp thời, mọi chuyện có thể sẽ phát triển theo những gì cậu nói."

    Hứa Đình Sinh nói: "Đó là vì bản thân hiệu trưởng là người có tu dưỡng và đạo đức tốt nên em mới có cơ hội thuyết phục thầy, cảm ơn thầy."

    Phó hiệu trưởng nói: "Bây giờ tôi rất tò mò, tại sao cậu biết tình hình lúc đó? Có phải cậu cũng bỏ tiết?"

    Hứa Đình Sinh lẻn ra khỏi văn phòng. Thực tế, hậu quả nghiêm trọng mà anh mô tả với phó hiệu trưởng thực sự đã xảy ra ở kiếp trước.
     
    LieuDuong thích bài này.
  2. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 32: Những Sự Kiện Chính Trong Kiếp Trước (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kiếp trước, bởi tính nghiêm trọng của sự việc, vào đêm xảy ra sự việc phó hiệu trưởng đã triệu tập cuộc họp với các giáo viên của văn phòng chính trị và tôn giáo và thông báo tất cả tình huống mà ông thấy. Về sau, ông lại chỉ tên nói họ những người trong cuộc. Tất cả những gì ông thấy, bao gồm cả việc ông nhìn thấy cảnh váy của Tống Ni bị vén lên, về sau đều bị người hiểu chuyện và được "người có tâm" lan truyền. Sau đó dẫn đến Tống Ni nhảy lầu và bị thương nặng cuối cùng thôi học, từ đó mất tin tức của cô, vì vậy Phó hiệu trưởng cũng bị xử phạt và cách chức.

    Sau sự kiện đó, vị kia đã lén khuyên phó hiệu trưởng "loạn thế dùng trọng điển" nhanh chóng có cơ hội lấp vào chỗ trống và được thăng chức làm phó hiệu trưởng.

    Vài năm sau, ông ta trở thành hiệu trưởng và phó chủ tịch hội nghị hiệp thương. Ông ta ở vị trí này tận gần mười năm cho đến khi bị người nhà một nữ sinh bị ông ta làm cho có thai không màng tất cả kiện ông ta ra tòa, khi đó công chúng mới biết được mấy năm nay ông ta đã làm hại nhiều nữ sinh và nữ giáo viên trẻ, và phạm một loạt tội trạng khác nữa.

    Trong kiếp này, Hứa Đình Sinh đã cắt đứt bước đầu tiên của ông ta.

    "Hy vọng ông ta sẽ không bò lên nữa." Hứa Đình Sinh thầm nghĩ.

    * * *

    Trên thực tế, khi Tống Ni tuyên bố rằng cô đang yêu đương với nam sinh thì Hứa Đình Sinh mơ hồ nhớ lại những chuyện xảy ra sau đó.

    Nhưng ký ức của anh không đủ chính xác. Kiếp trước Hứa Đình Sinh không trực tiếp tham gia vào vụ việc này, khi sự việc đã xong xuôi thì anh mới dần biết được tình huống cụ thể xảy ra, nhưng lại không biết thời gian chính xác của nó.

    Kết quả là lúc anh vẫn luôn suy nghĩ cách giải quyết vấn đề này thì nó đã xảy ra. Khi phát hiện Tống Ni không có trong lớp học hôm đó, Hứa Đình Sinh đã cảm thấy khả năng đã xảy ra chuyện. Sau đó, anh tìm thấy cô trong tình trạng người đầy bùn đất, toàn bộ ký ức của anh đã trở nên đầy đủ rõ ràng.

    Tối hôm đó, sau khi Tống Ni trở về ký túc xá, Hứa Đình Sinh vội vã đến văn phòng phó hiệu trưởng thể thực hiện biện pháp khắc phục.

    Khi Hứa Đình Sinh gõ cửa văn phòng phó hiệu trưởng, vị phó hiệu chưởng kiêm quản giáo này đang nhấc điện thoại chuẩn vị thông báo cho nhân viên có liên quan tổ chức cuộc họp.

    Hứa Đình Sinh hy vọng thuyết phục được phó hiệu trưởng coi chuyện này chưa bao giờ xảy ra.

    Cuối cùng phó hiệu trưởng đã đồng ý tiếp nhận ý kiến xử lý nhẹ của Hứa Đình Sinh, ý kiến bảo vệ học sinh, nhưng ông ta kiên quyết không đồng ý hoàn toàn bỏ qua chuyện này. Bởi vậy mà sau đó mới có chuyện ông đã phát biểu trên đài phát thanh.

    Điều mà Hứa Đình Sinh có thể tiếp nhận là xử lý như vậy, ngay cả khi có ai đó đoán ra rằng người đêm đó là Tống Ni cùng tra nam, cũng chỉ biết bọn họ đang hẹn hò, mà không biết biết được chuyện gì đã xảy ra trong vườn cây nhỏ.

    Bị bắt khi đang hẹn hò là việc rất bình thường. Hứa Đình Sinh nhớ rõ sau đó Hoàng Á Minh và Đàm Thanh Linh cũng bị bắt một lần, nhưng mọi chuyện xảy ra trước ngày thi đại học vài ngày nên nhà trường đã bỏ qua không truy cứu.

    "Mình sẽ không nhắc cậu ta." Hứa Đình Sinh vui sướng khi người gặp họa nghĩ.

    Từ ngày 14 tháng 4 đến ngày 16 tháng 6, Hứa Đình Sinh xin nghỉ phép ba ngày.

    Thời kỳ đặc biệt này xuống xin nghỉ phép thật ra rất dễ dàng, bạn chỉ cần đến phòng y tế, ôm trán nói bản thân hơi chóng mặt, y tá của trường sẽ lập tức tránh xa hơn mười mét, sau đó bảo bạn tự lấy nhiệt kế để đo nhiệt độ cơ thể.

    Đương nhiên, nếu bạn thật sự không phát sốt thì đừng nói là xin nghỉ phép, trước tiên bạn sẽ bị nhốt lại trước.

    "Không sốt." Hứa Đình Sinh nói.

    Cô y tá thở phào nhẹ nhõm một hơi.

    "Nhưng em cảm thấy như mình sắp phát sốt rồi." Hứa Đình Sinh nói.

    Sau đó y tá sẽ "muốn lấy gì thì ta cứ lấy", muốn nghỉ phép mấy ngày thì sẽ cấp cho nghỉ mấy ngày, cô ấy không quan tâm bạn có sốt hay không, miễn là không sốt ở trường là được.

    Ngày 15 tháng 4, Hứa Đình Sinh đương nhiên sẽ không nhớ sai ngày này.

    Nhưng liệu thế giới này có thể xuất hiện chút sai lệch vì hiệu ứng cánh bướm gì hay hay không?

    Hứa Đình Sinh không chắc lắm nên anh quyết định đợi thêm vài ngày nữa.

    Ngày 14 tháng 4, Hứa Đình Sinh đi theo ba Hứa cả ngày, ba Hứa đi đâu thì anh đi đó, đương nhiên, không cho phép ba đến gần núi, kiếp trước ba Hứa xảy ra chuyện ngoài ý muốn chính là ở trên núi.

    Ba Hứa bị đi theo đến nỗi cảm thấy sợ hãi luôn.

    Hứa Đình Sinh đành phải nói mình gặp ác mộng, mơ thấy ông bô xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên rất lo lắng.

    Đáng tiếc ba Hứa không tin chuyện này.

    Ngày 15 tháng 4, Hứa Đình Sinh giả vờ ốm, trong lòng anh run sợ cả ngày trời, thậm chí ngay cả một cái chớp mắt cũng không dám chớp, ba Hứa cũng ở bên cạnh anh ở ngày, nắm tay Hứa Đình Sinh, xoa bóp các huyệt và lòng bàn tay cho anh.
     
    LieuDuong thích bài này.
  3. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 33: Nguyện Dùng Tất Cả Để Đổi Lấy Năm Tháng Dài Lâu Của Ba (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Có lẽ trong ký ức mỗi người đều có một đôi bàn tay thô ráp nhưng ấm áp và mạnh mẽ như vậy, nó đã giúp bạn những bước học đi chập chững, nuôi dưỡng bạn trưởng thành và nâng đỡ cho bạn bay cao.

    Hứa Đình Sinh đã từng mất đi đôi tay này, lúc này đây anh quyết không thể để ác mộng tái diễn nữa.

    Từ rạng sáng đến đêm khuya, Hứa Đình Sinh nhìn đồng hồ treo tường, kim đồng hồ tích tắc nhảy qua ô cuối cùng. Ngày 15 tháng 4 đã trôi qua an toàn, không có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra, Hứa Đình Sinh thở phào nhẹ nhõm.

    Cuộc sống từng khiến anh đau đớn vô cùng này cuối cùng cũng bình thường trở lại.

    Ngày 16 tháng 4, Hứa Đình Sinh quyết định ở lại trông coi một ngày cuối cùng, anh vốn không có ý định giả bệnh nhưng anh lại thực sự bị bệnh, cả người toát mồ hôi lạnh, làn da cảm giác như nhiễm tĩnh điện, lặp đi lặp lại, cơn đau bụng quặn lên không thể chịu được.

    Cộng thêm việc trước đó anh giả bệnh một ngày, đây là ngày thứ hai, hai ngày liên tục sinh bệnh nằm trên giường, lần này ba Hứa hoàn toàn hoảng sợ rồi, nói đi nói lại sẽ đưa Hứa Đình Sinh đi bệnh viện nhưng Hứa Đình Sinh sống chết cũng không chịu đứng lên, dù là ba Hứa bế anh lên thì anh cũng sẽ giãy dụa nằm trở về.

    "Sống qua ngày này, chỉ cần vượt qua ngày này là được." Hứa Đình Sinh nghĩ.

    Cơm trưa Hứa Đình Sinh ăn không nổi, mẹ Hứa lại đặc biệt dựng nồi hấp để nấu bún, Hứa Đình Sinh miễn cưỡng ăn một chút.

    Có lẽ bởi vì thân thể quá mức mệt mỏi, thần kinh căng thẳng mấy ngày nay bị quá tải nên sau bữa trưa, Hứa Đình Sinh không hiểu sao đã ngủ thiếp đi.

    Đợi đến khi anh tỉnh lại thì ba Hứa đã không còn ở đó nữa, người canh giữ bên cạnh anh lại là mẹ Hứa.

    "Mẹ, ba con đâu?" Hứa Đình Sinh nức nở vội hỏi.

    Mẹ Hứa bị phản ứng lớn như vậy của con trai làm cho ngẩn người: "Ba con nói đi kiếm ít thảo dược cho con, người nhà họ Hứa không phải bị sỏi thận" gia truyền "hay sao? Ba con sợ con cũng mắc bệnh tương tự nên lên núi hái chút kim tiền thảo rồi."

    Lên núi.

    Hai chữ này giống như tiếng sét đánh thẳng vào đầu anh, hơi lạnh truyền từ xương cụt lên đỉnh đầu khiến Hứa Đình Sinh toàn phân phát lạnh.

    Hứa Đình Sinh hoảng loạn từ trên giường bò dậy.

    "Núi nào, ba nói ba đi đến đỉnh núi nào?"

    "Bên kia." Mẹ Hứa chỉ phương hướng: "Đình Sinh, con làm sao vậy?"

    Hứa Đình Sinh không trả lời, liều mạng xông ra ngoài cửa, bởi vì - chính là ngọn núi kia.

    "Này, xảy ra chuyện gì thế? Bên ngoài trời đang mưa mà." Mẹ Hứa ở phía sau hét lên.

    Sắc trời u ám, mưa to xối xả như trút nước, những ngọn đồi phủ đầy đất đỏ năm xưa bị khai phá khiến chúng trở nên lầy lội không chịu nổi.

    Hứa Đình Sinh điên cuồng chạy trong mưa, hò hét và gào khóc.

    "Ba, con là Đình Sinh, ba ở đâu?"

    "Ba, Hứa Kiến Lương, ba ở đâu?"

    "Ba ra đây đi!"

    * * *

    Vì sợ hãi và hoảng sợ, cơ thể phát ra năng lượng cuối cùng.

    Nhưng cảm giác suy yếu bắt đầu không ngừng ập đến thần kinh của Hứa Đình Sinh, phía trước từng đợt từng đợt biến thành màu đen.

    Anh vẫn kiên trì, không ngừng chạy và la hét, cả người dính đầy bùn đất.

    Cuối cùng, trên một sườn dốc phía xa, bóng dáng ba Hứa đứng lên vẫy tay.

    "Đình Sinh, sao con lại chạy ra đây thế?"

    Hứa Đình Sinh liều mạng lao về phía ba Hứa, đưa hai tay lên trước miệng, dùng sức lực cuối cùng hét lên: "Ba, ba về mau đi, mau đi về!"

    Đột nhiên trước mắt tối sầm, hai chân Hứa Đình Sinh nhũn ra, lảo đảo vài bước rồi ngã sấp xuống đất, thân thể từ trên dốc núi lăn xuống.

    Hứa Đình Sinh đang hôn mê, ký ức đau đớn kiếp trước như sóng triều vọt tới.

    Kiếp trước, trước khi ba Hứa gặp chuyện không may, hai ba con đang trong thời kỳ chiến tranh lạnh, nguyên nhân dẫn đến chiến tranh lạnh đã bị lãng quên từ lâu, Hứa Đình Sinh chỉ nhớ rằng lần đó kéo dài rất lâu.

    Cuối tuần trước khi xảy ra chuyện kia, Hứa Đình Sinh đột nhiên xúc động, anh pha một tách trà cho ba Hứa, đang làm việc ở trong ruộng, nhờ mẹ Hứa mang cho ba Hứa.

    Sau đó mẹ Hứa nói ngày hôm đó ba Hứa rất vui vẻ, uống tách trà đó giống như uống rượu Mao Đài, tràn đầy hài lòng và tươi cười.

    Đáng tiếc, đó là tách trà cuối cùng là Hứa Đình Sinh pha cho ba Hứa.

    Xảy ra chuyện ngày hôm đó, Hứa Đình Sinh đang ở lớp tự học buổi tối, một người chị họ sống ở huyện đột nhiên xuất hiện trước cửa lớp học rồi đưa Hứa Đình Sinh lên xe.

    Mãi đến lúc trở về nhà cô ấy mới nói với Hứa Đình Sinh rằng ba Hứa đã xảy ra chuyện.

    Hứa Đình Sinh thậm chí còn không được nhìn mặt ba Hứa lần cuối.

    Ngày đó Hứa Đình Sinh không khóc lóc thảm thiết, anh cứ ngồi im lặng như vậy suốt đêm.

    Anh nhớ lại khi còn bé ba dạy anh bơi lội, ánh mặt trời chiếu xuống mặt nước, hai ba con cười vui vẻ.

    Anh nhớ tới khi còn bé chơi bùn trong xưởng gạch ngói của ba, ba Hứa làm xe tăng lớn cho anh.
     
    LieuDuong thích bài này.
  4. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 34: Nguyện Dùng Tất Cả Để Đổi Lấy Năm Tháng Dài Lâu Của Ba (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Anh nhớ tới lúc thành tích của anh rất tốt, ba mẹ anh luôn tranh nhau đi họp phụ huynh, nở nụ cười kiêu ngạo tự hào, sau đó anh bắt đầu sa sút, thành tích không ngừng thụt lùi, ba Hứa lần nào cũng vẫn đi, đối mặt với sự phê bình, chỉ trích của giáo viên vẫn kiên định tin tưởng con mình.

    * * *

    Hứa Đình Sinh tỉnh lại trong luồng hơi ấm, đó là ấm áp đến từ ba mình.

    Ba Hứa cõng Hứa Đình Sinh trên lưng chạy vội ở dưới mưa.

    Hứa Đình Sinh giơ tay lên vỗ vỗ mặt mình, anh sợ rằng đây chỉ là một giấc mơ, thật sự từ khi sống lại tới nay anh vẫn luôn có nỗi sợ này, sợ hãi đây chỉ là một giấc mơ.

    Đau quá, đây không phải là mơ.

    Ba Hứa bình yên vô sự.

    Số phận cuối cùng cũng thay đổi.

    "Ba." Hứa Đình Sinh nhẹ giọng gọi.

    Hốc mắt ba Hứa đỏ lên, như là muốn tức giận nhưng nhìn Hứa Đình Sinh yếu đuối như vậy cuối cùng vẫn là thương tiếc.

    "Tỉnh rồi? Sao con lại chạy đến đấy, thật là.." Giọng điệu của ba Hứa nhẹ nhàng trách móc anh.

    Hứa Đình Sinh lau nước mắt: "Con đã nói với ba là con gặp ác mộng rồi, sao ba lại không chịu nghe vậy?"

    Ba Hứa tức đến không nói nên lời: "Con nói con ấy, chỉ là một giấc mơ.."

    "Giấc mơ này cho con biết con có một người ba tốt đến nhường nào, cho con biết con không thể rời xa ba bao nhiêu, để con bắt đầu hiểu chuyện, ba, con nguyện dùng tất cả để đổi lấy năm tháng dài lâu của ba."

    Năm tháng dài lâu cũng không phải cách diễn đạt nói miệng, câu cuối cùng Hứa Đình Sinh dùng thực ra là lời bài hát "Ba" của Chopstick Brothers. Bài hát này đến năm 2012 mới được phát hành, nó đã từng khiến cho Hứa Đình Sinh khóc không biết bao nhiêu lần.

    "Ước gì con có thể nắm lấy bàn tay ấm áp của ba như trước nhưng ba đã không còn bên cạnh con nữa."

    "Người ba luôn mạnh mẽ cả đời, cảm ơn tất cả những gì ba đã làm, hai tay chống đỡ gia đình chúng ta, luôn làm hết sức mình, đem điều tốt nhất đến cho con."

    "Con là niềm tự hào của ba phải không, ba vẫn còn lo lắng cho con sao?"

    "Con nguyện đánh đổi tất cả để đổi lấy năm tháng dài lâu của ba."

    * * *

    Thật ra ba Hứa cũng không quen biểu đạt như vậy, quan niệm của thế hệ bọn họ, còn có bản sắc người nông dân làm cho bọn họ càng quen che giấu cảm xúc xuống tận đáy lòng, dùng sự quan tâm thầm lặng để biểu đạt.

    Nhưng lúc này đây ba Hứa nghe theo lòng mình, ông nâng tay lên vỗ vỗ lưng Hứa Đình Sinh: "Ba biết rồi, yên tâm đi."

    Hứa Đình Sinh cười cười: "Ba, ba thả con xuống đi, bây giờ con có thể tự đi được, ngã một cái bụng cũng không còn đau nữa."

    Ba Hứa nghiêng đầu cười cười: "Ba còn chưa già, vẫn cõng con được."

    Hai ba con đi được nửa đường thì gặp mẹ Hứa cầm ô, bị mắng một trận ra trò.

    Về đến nhà tắm nước nóng xong, Hứa Đình Sinh cảm giác thân thể tốt hơn nhiều, ngoại trừ tình trạng thân thể suy yếu và mệt mỏi ra. Sau khi ba mẹ Hứa cẩn thận hỏi thăm, cuối cùng cũng yên lòng.

    Hứa Đình Sinh vì một cơn ác mộng mà phản ứng và thay đổi lớn như vậy ba mẹ Hứa cũng thấy rất ngạc nhiên, nhưng tương đối mà nói thì họ càng cảm thấy cảm động hơn, hơn nữa, bọn họ cũng thật sự nhận ra rằng con trai họ dường như đã đột ngột trưởng thành, hiểu chuyện.

    Bởi vậy khi Hứa Đình Sinh đưa ra yêu cầu muốn ba Hứa đồng ý không bao giờ lên ngọn núi kia nữa, ba Hứa cũng nghiêm túc đồng ý.

    Mẹ Hứa tương đối mê tín nên đương nhiên càng tán thành hơn.

    Ngày hôm sau, Hứa Đình Sinh vẫn kiên trì trở về trường học cho dù ba Hứa, mẹ Hứa đều không đồng ý, bởi vì anh biết nếu không trở về trong ngày 17 hôm nay, những ngày kế tiếp ba mẹ sẽ không dám để cho anh trở về nữa.

    Ngày 18, người bệnh bị nghi ngờ nhiễm SARS sẽ nhảy lầu bỏ trốn vào lúc rạng sáng, toàn bộ huyện Lệ Bắc đều sẽ lâm vào trong khủng hoảng.

    Ba Hứa đưa Hứa Đình Sinh tới trường học bằng xe đạp.

    Đã rất lâu, Hứa Đình Sinh không được ba chở đi bằng xe đạp. Được ngồi phía sau xe đạp của ba là ký ức tuổi thơ của rất nhiều người, anh ngồi rung đùi, rảnh rỗi nhìn chung quanh.

    Một tòa cao ốc đang xây dựng xuất hiện trong tầm mắt của anh.

    Cao ốc Kim Thành, thật ra gọi nó là cao ốc thì cũng không phù hợp, nhưng nó là tòa kiến trúc cao hơn 10 tầng đầu tiên ở huyện Lệ Bắc, khách sạn cấp sao đầu tiên trong huyện Lệ Bắc sẽ xuất hiện ở nơi này, còn là siêu thị tự chọn cỡ lớn đầu tiên.

    Kinh doanh khách sạn liên quan đến rất nhiều thứ, bao gồm mạng lưới quan hệ rộng, liên hệ với các đơn vị, các loại dịch vụ ăn uống, đó là các yếu tố mang lại thu nhập chính cho khách sạn trong giai đoạn này, Hứa Đình Sinh cũng không có đủ các loại tài nguyên này.

    Nhưng tòa siêu thị kia thì khác, trong trí nhớ của Hứa Đình Sinh, cho đến năm 2015, đây vẫn là một trong hai cái siêu thị cỡ lớn ở huyện Lệ Bắc, làm ăn rất tốt.
     
    LieuDuong thích bài này.
  5. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 35: Khi khoác lác biến thành trò cười (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Thohongmeomeo

    Huyện Lệ Bắc chỉ là một huyện nhỏ, bao gồm thị xã Tiệm Nam thì còn lại tám huyện, có lẽ vì thị trường không đủ lớn, mãi cho đến năm 2015 đều không có Wal-Mart, Đại Nhuận Phát toàn bộ lợi nhuận đều tập trung vào loại hình kinh doanh siêu thị liên kết cỡ lớn.

    Nói cách khác, đây là một cơ hội kinh doanh luôn đẻ ra tiền, một con gà đẻ trứng vàng nhiều năm không suy giảm, hơn nữa, còn có xu hướng khuyếch trương, lũng đoạn thị trường kinh doanh trong huyện.

    Trong khoảng thời gian ngắn, suy nghĩ này làm Hứa Đình Sinh có chút kích động, nhưng nghĩ đến lời nói lúc trước của ba Hứa, trong nhà tổng cộng chỉ có hơn 3 vạn đồng, nhịp tim của anh ngay lập tức trở lại bình thường.

    "Ba, ba nói thử xem một tòa nhà lớn như vậy, tầng dưới chót kinh doanh cái gì thì tốt?" Hứa Đình Sinh giả bộ lơ đãng hỏi.

    Ba Hứa suy nghĩ một chút nói: "Ba không nghĩ ra được cái gì, ba cũng không thể xây lò gạch ở chỗ này được."

    Hứa Đình Sinh cười cười: "Con cảm thấy mở một siêu thị lớn sẽ làm ăn rất tốt, mấy ngày nay, con ra ngoài nhìn thấy loại siêu thị tự do cỡ lớn, bên trong bán tất cả mọi thứ, khách hàng đẩy xe đi mua sắm, chọn đủ đồ vật thì đẩy xe tới cửa tính tiền, làm ăn vô cùng tốt, mấy quầy thu ngân đều hoạt động liên tục không hết việc, trong huyện chúng ta không có loại siêu thị lớn này, nếu có thể mở ra, nhất định sẽ rất nổi."

    Ba Hứa nhìn cao ốc trước mặt, trong lòng đánh giá tính toán một chút, lắc đầu nói: "Kinh doanh như vậy cần rất nhiều tiền vốn, nhà chúng ta không thể làm nổi."

    "Cũng đúng." Hứa Đình Sinh nghĩ nghĩ, không tiếp tục đề tài này nữa.

    "Khó trách, tất cả mọi người đều nói, khó khăn nhất là nguồn vốn ban đầu." Hứa Đình Sinh có chút rầu rĩ, kiếp trước, mình không có hứng thú với việc chơi xổ số, nếu không thì bây giờ, có thể nhớ rõ được mấy dãy số, tốt biết bao nhiêu.

    Ba Hứa Ba đưa Hứa Đình Sinh đến cổng trường học.

    Trên đường từ cổng trường học đến phòng học ban 10, điều làm cho Hứa Đình Sinh có chút không hiểu, đó là ánh mắt của mọi người nhìn mình, cùng những lời xì xào bàn tán quá nhiều, nhiều đến nỗi làm anh nhớ lại tình cảnh mình đứng trên bục phát biểu làm kiểm điểm ngày đó.

    Những ánh mắt này có bình thường, có đồng tình hoặc khó hiểu, lại có chút chế giễu và châm chọc.

    Trên đường thậm chí có mấy người quen đi tới an ủi Hứa Đình Sinh: "Đừng nản lòng, vẫn còn thời gian, lần sau cố gắng hơn."

    Cũng có người bất đắc dĩ nói: "Đã sớm nói với cậu, có mục tiêu thì không cần lo lắng, cậu đó, đừng quá để ý, đừng quan tâm người khác nói gì, quan tâm bản thân mình là tốt rối, từ từ đi."

    "Nhìn tình hình này, không lẽ mình thi rớt rồi?" Hứa Đình Sinh hơi nghi ngờ một chút, theo suy đoán của mình, tiến vào top 20 hẳn là không thành vấn đề.

    Hứa Đình Sinh đi vào phòng học, dưới sự chú ý của tất cả mọi người, ngồi xuống chỗ của mình, Hoàng Á Minh và Phó Thành với vẻ mặt áy náy cầm sấp bài thi đi tới.

    "Thật xin lỗi, vì cậu phải phụ đạo cho hai chúng mình, kết quả lại đi xuống." Hoàng Á Minh mặt ủ mày ê nói.

    Hứa Đình Sinh nói: "Tình huống như thế nào? Đừng chỉ nói những lời như vậy, làm cho mình rất sốt ruột nha."

    Phó Thành đem sấp bài thi trong tay để lên bàn của Hứa Đình Sinh.

    Toán học, 62 điểm.

    Hứa Đình Sinh có chút kích động, muốn lấy cục tẩy hình súc sắc trong người ra tẩy một cái, vận may này thực sự quá mức tưởng tượng.

    Hứa Đình Sinh rất hài lòng, nhưng Hoàng Á Minh và Phó Thành không thấy như vậy, trong khái niện của bọn họ, Hứa Đình Sinh học Toán, cho dù không được tốt lắm, nhưng đi thi vẫn có thể đạt 90 điểm là chuyện bình thường, nhưng sau khi hai người họ phụ đạo, kết quả bây giờ lại rớt xuống 60 điểm, trong lòng hai người đều cảm thấy áy náy.

    "Các cậu thì sao? Các cậu thi thế nào?" Hứa Đình Sinh hăng hái hỏi.

    "128."

    "134."

    "Thi tốt như vậy?"

    "Đúng vậy.."

    Hai "thầy giáo" phụ đạo bản thân mình thì có tiến bộ, phụ đạo cho học sinh lại đi xuống, vì vậy mà càng thêm áy náy.

    "Các môn thi khác thì sao?" Hứa Đình Sinh hỏi.

    "Còn chưa có kết quả.."

    Hai người giải thích một lúc, cuối cùng Hứa Đình Sinh đã hiểu rõ.

    Bởi vì có liên quan đến dịch SARS, bài thi thử lần này không có đưa đến thành phố để thống nhất chấm, mà là trường học tự tiến hành tổ chức chấm, nhờ các giáo viên lớp 10, lớp 11 hỗ trợ.

    Hứa Đình Sinh thấy qua rất nhiều lần chấm bài thi, biết thời gian cần thiết ở từng môn có sự chênh lệch rất lớn, chẳng hạn như bài thi môn lịch sử chấm rất chậm, nói ở một mức độ nào đó, bài thi môn ngữ văn, Toán học và địa lý là chấm xong nhanh nhất.

    Lần này không có ngoại lệ, tổ Toán học và địa lý hoàn thành việc chấm bài thi trước nhất, nhưng bởi vì địa lý là ở bên trong văn tổng ba khoa, còn phải chờ kết quả chấm bài thi của hai tổ chính trị và lịch sử mới có thể công bố thành tích cùng một lúc, cho nên, trước mắt chỉ có bài thi Toán học được phát ra vào tối hôm qua.
     
    LieuDuong thích bài này.
  6. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 36: Khi khoác lác biến thành trò cười (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau đó, vì Hứa Đình Sinh mạnh miệng nói muốn thi vào tốp 20, nên bị mọi người chú ý. Lúc này thành tích toán học chỉ có 62 điểm của anh đã bị truyền ra ngoài với tốc độ điên cuồng, từ cao trung ban 10 đến 4 ban khoa văn, đến toàn bộ các lớp cao trung, và đến hơn phân nửa trường học.

    Bài thi điểm tổng là 150, nhưng toán học chỉ đạt 62 điểm.

    "Cậu ta nói gì? Phải thi vào top 20?"

    Thế là nghị luận, chế giễu, đồng tình, đều đã tới.

    "Có phải hai người các cậu cảm thấy rất hổ thẹn đúng không?" Hứa Đình Sinh hỏi Hoàng Á Minh và Phó Thành.

    Hai người họ mặc dù không nói lời nào, nhưng chính hành động trên cũng khẳng định lại câu hỏi của Hứa Đình Sinh.

    "Buổi trưa mời mình ăn cơm đi, mình muốn ăn rau xào ở lầu ba."

    ", được."

    Hứa Đình Sinh vì lừa được một bữa cơm rau xào mà vô cùng vui vẻ, lúc này, Diêu Tịnh lại đến.

    Mặc dù Diêu Tịnh có chút nam tính, ngày thường nhìn cũng rất phóng khoáng, nhưng dù sao cũng là con gái, còn là một cô gái đang đi tìm mối tình đầu, cho nên ngày đó, sau khi đồng ý với Hứa Đình Sinh, Diêu Tịnh ngược lại không được tự nhiên, ngày thường ở trong lớp, không những không dám ngồi cùng một chỗ cười cười nói nói với ba người Hứa Đình Sinh, Hoàng Á Minh, Phó Thành giống như trước đây, ngay cả nói chuyện cũng ít đi.

    Diêu Tịnh ngồi xuống bên cạnh Hứa Đình Sinh Trong sự chú ý của mọi người.

    Chuông vào học vang lên, bạn học ngồi cùng bàn với Hứa Đình Sinh trở lại, Diêu Tịnh ngẩn ngơ, lúng túng nói: "Tiết tự học sau, mình đổi chỗ với cậu có được không? Mình.. Mình ngồi chỗ này."

    "Ồ." Bạn học cùng lớp bắt đầu ồn ào.

    Trước khi "trọng sinh", Hứa Đình Sinh thích Diêu Tịnh gần hai năm, mặc dù Diêu Tịnh không có đáp lại, nhưng cũng không cự tuyệt, cho nên trong cái nhìn của các bạn học, quan hệ của hai người thuộc về trạng thái nửa công khai "Người yêu chưa đủ", lần này ít nhiều có ý chính thức công khai.

    Bạn học ngồi cùng bàn nháy mắt ra hiệu, thu dọn vài cuốn sách đi qua chỗ ngồi khác.

    Mấy bạn học "không biết xấu hổ" còn chạy tới chúc mừng.

    "Đều nhìn cái gì, học tập đi!"

    Diêu Tịnh rốt cục phát huy tinh thần "dũng cảm", rống lên một câu, các bạn học vừa mới cười vang, sau đó đồng loạt xoay người sang chỗ khác, vùi đầu học tập.

    "Dũng cảm" qua đi, Diêu Tịnh có chút lúng túng nhìn Hứa Đình Sinh: "Cậu, cậu đừng nản lòng, một lần sai lầm không nói lên điều gì, mình nhìn thấy cậu thật sự đã rất cố gắng."

    Hứa Đình Sinh mỉm cười gật đầu, nói thật ra, giờ phút này anh cảm thấy ấm áp và cảm động, Diêu Tịnh không phải người biết cách thể hiện sự dịu dàng và quan tâm người, lúc này cô làm như vậy, chắc chắn là đã cố gắng rất nhiều, hàm ý trong đó không nói cũng hiểu.

    Hứa Đình Sinh biết, việc này đối với cô mà nói, rất khó.

    "Cậu đưa bài thi cho mình nhìn thử, mình giảng cho cậu một chút, mặc dù giáo viên cũng sẽ giảng lại, nhưng mình nói, cậu sẽ dễ hiểu hơn, có gì thắc mắc có thể hỏi bất cứ lúc nào." Diêu Tịnh nói.

    "Được, cảm ơn cậu." Tình hình trước mắt, cho dù Hứa Đình Sinh không thích học toán, cũng không thể từ chối được.

    Diêu Tịnh kiên nhẫn, tỉ mỉ nói hết một tiết học, vì không muốn cô tốn công vô ích, Hứa Đình Sinh cũng nghiêm túc nghe hết một tiết, thỉnh thoảng cũng đặt câu hỏi.

    Hứa Đình Sinh phát hiện thật ra mình vẫn có thể nghe hiểu một được một ít.

    Trong cái nhìn của các bạn học, hình ảnh "đôi tình nhân" cố gắng học tập thật sự ấm áp và cảm động.

    "Buổi trưa cùng nhau ăn cơm được không? Hoàng Á Minh và Phó Thành mời khách, chúng ta đi ăn ở lầu ba." Sau khi tan học, để tỏ lòng cảm ơn, Hứa Đình Sinh mời Diêu Tịnh đi ăn cơm.

    Diêu Tịnh hơi do dự, thật ra bình thường cô đều thân thiết với Hoàng Á Minh và Phó Thành, nhưng hôm nay nếu đi ăn cơm chung, thế nào lại có cảm giác lấy thân phận bạn gái của Hứa Đình Sinh đi gặp bạn tốt của anh vậy.

    Đi, hay là không đi?

    "Đi cùng nhau, đi cùng nhau." Phó Thành lại gần nói.

    "A, được." Diêu Tịnh cứ như vậy mơ mơ hồ hồ đồng ý.

    Thời gian ăn cơm trưa, đoạn đường từ khu dạy học đến nhà ăn tập trung đông người nhất. Bữa sáng có người ăn sáng trong nhà ăn, cũng có người không ăn, trước lúc ăn cơm chiều còn có hoạt động ngoại khóa, mọi người cũng sẽ không tập trung ở nhà ăn nhiều, chỉ có thời gian ăn cơm trưa, sau khi tiếng chuông kết thúc tiết học cuối vang lên đến 12 giờ trưa, tất cả mọi người đều tập trung ở đây.

    Dọc theo đường đi tất cả đều là người.

    Hứa Đình Sinh cảm thấy mình giống như con khỉ của đoàn xiếc thú đi trong đám người.

    Bởi vì thầy Trương, giáo viên chủ nhiệm ban 7 tuyên truyền, lời nói lúc trước Hứa Đình Sinh mạnh miệng nói ra cũng đã sớm truyền khắp nơi, sau đó vài ngày anh lại đứng trên bục phát biểu làm kiểm điểm, ca hát trên mái nhà, thế giới lớn như vậy..
     
    LieuDuong thích bài này.
  7. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 37: Đàn ông đảm nhiệm công việc này (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vì nữ sinh mà đánh nhau, những sự việc này cùng lúc bị truyền đi làm mọi người bàn tán xôn xao, Hứa Đình Sinh mạnh miệng nói thi vào top 20 cũng gây sự chú ý càng ngày càng nhiều của mọi người.

    Rất nhiều người đều đang chờ mong nhìn thấy kết quả này.

    Trước mắt, nếu nhìn vào thành tích Toán học, Hứa Đình Sinh sẽ trở thành kẻ khoác lác, để cho mọi người chê cười.

    Hứa Đình Sinh đi trong đám đông, có thể không để ý cái nhìn của mọi người, nhưng lời nói chế giễu thì không cách nào bỏ qua.

    "Mau tránh ra, đại thần tới."

    "Đây chính là bạn học Hứa Đình Sinh nha, thế giới lớn như vậy, tôi muốn đi xem một chút, xem ra thật sự là muốn về nhà làm khoai lang rồi."

    "Tại sao lại nói như vậy?"

    "Cậu không biết sao? Câu ta thi môn Toán học chỉ có 62 điểm."

    "Hả?"

    "Có một số người vì muốn nổi bật, ngay cả mặt mũi cũng không cần."

    "Các cậu ở trước mặt người ta nói những lời này, không thấy quá đáng sao?"

    "Người anh em, tôi nhớ được lần trước cậu đánh cược Hứa Đình Sinh thắng, bây giờ thì sao? Lúc nào cậu mời chúng tôi đi ăn cơm đây?"

    "Chờ tuần sau, khi nào tôi có tiền sẽ mời, nhưng mà, các cậu có thể đừng nói ở đây được không, Hứa Đình Sinh nghe được sẽ không hay?"

    "Ôi, hại cậu bị thua, cậu còn đau lòng dùm cậu ta à?"

    ..

    ..

    "Tớ cũng muốn lọt vào top 20 của năm, các cậu cảm thấy được không?"

    "Cậu cho rằng mình là đại thần ban 10 lớp người ta à, đừng quên ban 7 chúng ta không phải đồ ăn trên bàn."

    "Tớ cảm thấy chúng ta có thể đã hiểu lầm rồi, Hứa đại thần nói hẳn là top 20 đếm ngược ấy."

    "Ha ha, vậy tớ cá là cậu ấy có thể làm được.."

    Khi những lời này truyền đến tai, "trong lòng ông chú" Hứa Đình Sinh cũng không hề tức giận, anh chỉ hơi hoang mang, trong ấn tượng của kiếp trước, học sinh ban 7 có tố chất cũng không đến nỗi tệ lắm mà.

    "Có phải tôi quá" ngầu "hay không?" Hứa Đình Sinh cười khổ lắc đầu.

    Diêu Tịnh sợ Hứa Đình Sinh buồn nên kéo góc áo anh, nhìn anh an ủi.

    "Không sao." Hứa Đình Sinh mỉm cười lắc đầu.

    Hoàng Á Minh và Phó Thành chắn trước người Hứa Đình Sinh.

    "Các cậu muốn chết phải không?" Hoàng Á Minh trầm giọng nói.

    "Thế nào, đánh một trận với Bào Minh là đã tự cho mình là đại ca rồi à? Các cậu đánh tôi thử xem? Xem trường học xử lý như thế nào. Đừng quên các cậu đều đang phải chịu hình phạt đấy, còn có người đang bị thầy Lưu quản chế nữa." Có người không phục ưỡn ngực nghênh đón.

    "Không liên quan gì đến Hứa Đình Sinh, tôi chỉ muốn thử xem.."

    Hoàng Á Minh vừa định lao tới đã bị Hứa Đình Sinh kéo lại.

    Hứa Đình Sinh liếc nhìn xung quanh, trong số những nam sinh ban 7 có một người tránh né ánh mắt của anh, vô thức lùi lại một bước trốn sau lưng người khác. Nhìn thấy cậu ta, Hứa Đình Sinh liền biết tại sao đám nam sinh ban 7 này lại làm như vậy, hóa ra là có người châm ngòi.

    Người này chính là tên bạn trai cũ cặn bã của Tống Ni, tên ngu ngốc bị hiệu phó hỏi trên đài phát thanh: "Cậu có còn là đàn ông không?" Hứa Đình Sinh nghĩ đi nghĩ lại cũng không nhớ nổi hắn tên gì.

    "Lưu Khánh, cậu quá đáng lắm rồi đấy?"

    Người nói chuyện lại là Diêu Tịnh, người mà cô ghét nhất là Lưu Khánh, bạn cùng lớp năm đầu trung học của cô.

    "Xì, dựa vào phụ nữ ra mặt." Lưu Khánh không trực tiếp trả lời Diêu Tịnh mà cười khẩy một tiếng.

    Diêu Tịnh bộc phát khí chất nam nhi, cô tiến lên một bước rồi nói: "Đừng làm như không ai biết cậu vào được lớp trọng điểm như thế nào.. Bố cậu lúc làm trưởng phòng đúng là công tư liêm minh thật đấy."

    Ba Phó Thành là phó cục trưởng phòng công thương quận, có thể ông ta cũng không động tay động chân giúp Phó Thành vào lớp trọng điểm, hoặc có thể là Phó Thành tự từ chối.

    Thành tích của Lưu Khánh này cũng không đủ để vào lớp trọng điểm nhưng ba cậu ta vừa hay lại là phó cục trưởng khóa này cho nên sĩ số ban 7 từ 50 người đã được định trước tăng lên thành 51 người.

    Cậu ta quả thật không có tư cách vênh váo tự đắc mà cười nhạo ai.

    Nhìn Lưu Khánh kia thẹn quá hóa giận, lại bởi vì không thể chấp nhận một cô gái đứng ra bảo vệ mình nên Hứa Đình Sinh tiến lên một bước, giảng hòa nói: "Quên đi, các cậu cũng cười cho qua đi, chúng tôi còn đang vội đi ăn cơm đây."

    Nói xong Hứa Đình Sinh xoay người, một tay lôi kéo Diêu Tịnh, một tay lôi kéo Hoàng Á Minh đi về phía nhà ăn.

    Đi chưa được hai bước, phía sau vang lên giọng nói trong trẻo:

    "Các cậu muốn so thành tích thì có thể so với tớ, tuy tớ kém một lớp và vẫn là sinh viên ban tự nhiên nhưng ngữ văn, toán học và tiếng anh vẫn có thể so một chút."

    Hứa Đình Sinh quay người lại, Ngô Nguyệt Vi đứng ở đó.

    Cô vốn đang tức giận nhưng nhìn thấy Hứa Đình Sinh thì nhất thời thay đổi sắc mặt, ngượng ngùng thè lưỡi, đỏ mặt nhìn Hứa Đình Sinh, như thể sợ anh không hài lòng với những gì cô vừa làm.
     
    LieuDuong thích bài này.
  8. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 38: Đàn ông đảm nhiệm công việc này (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cô ấy không phải là một cô bé dịu dàng thuần phác sao? Sao lại dũng mãnh như vậy?" Hứa Đình Sinh đau đầu không thôi.

    Hứa Đình Sinh biết trong kỳ thi tuyển sinh trung học cơ sở vị trí đầu tiên của Ngô Nguyệt Vi cách biệt vị trí thứ hai 60 điểm, biết sau này cô tốt nghiệp nghiên cứu sinh đại học Tiệm Hải nhưng thành tích hiện tại của cô anh lại không hay biết gì.

    "Trước đây tớ tò mò có hỏi thăm rồi, bây giờ em ấy vẫn có thể bỏ cách hạng hai tới 60 điểm, đứng đầu ban tự nhiên lớp 11, là người có triển vọng nhất ở trường Lệ Bắc vào Thanh Bắc gần mười năm qua." Hoàng Á Minh dựa vào nói thầm: "Nếu em ấy cãi nhau với mấy tên ban 7 kia, tớ đoán là trường học sẽ xử lý mấy tên ban 7."

    "Em gái cậu." Hứa Đình Sinh dựa vào con gái hai lần trong cùng một lúc, lòng tự trọng sắp sụp đổ hoàn toàn rồi.

    "Thật ngại quá." Hứa Đình Sinh đối với đám người ban 7 còn đang tức giận lại thêm mờ mịt lắc lắc tay tỏ vẻ áy náy, lại chuyển hướng nói với Ngô Nguyệt Vi: ".. Cùng đi ăn cơm đi."

    Lời trách cứ cô, Hứa Đình Sinh không nói được.

    * * *

    Nội dung cốt lõi của cuộc thảo luận về Hứa Đình Sinh bắt đầu chuyển từ điểm toán 62 của anh sang "sự tích truyền kỳ" của hai người con gái đứng ra bảo vệ anh.

    "Đàn ông đến mức này chúng ta còn gì để nói chứ." Đám nam sinh thiện ý nói.

    "Đàn ông đến mức này thật con mẹ nó mất mặt mà." Còn đây là cách nói ác ý.

    Các nữ sinh lại càng nói chuyện say sưa, các cô vốn có thiên phú buôn chuyện vô tận, cộng với trí tưởng tượng siêu phàm của mình sẽ ra đời một câu chuyện có thể so sánh với cung đấu cũng nên.

    "Mỹ nhân đứng đầu lớp 11 đang tranh giành một nam sinh khóa trên với nữ sinh lớp 12."

    Thế nhưng, người đàn ông mạnh miệng này chỉ thi toán được 62 điểm đang biến thành một trò cười nhạo.

    "Cậu ta dựa vào cái gì chứ?"

    Vấn đề này, học sinh trung học lớp 11 và giáo viên chủ nhiệm lớp Ngô Nguyệt Vi cũng rất muốn hỏi, khi tin tức truyền đến tai bọn họ, bọn họ chỉ hy vọng Hứa Đình Sinh sẽ nhanh chóng hoàn thành kỳ thi tuyển sinh đại học và cút đi.

    Sau khi nghe Phòng Chính trị và Giáo dục báo cáo, phó hiệu trưởng phụ trách giáo dục chính trị nở nụ cười thần bí nói:

    "Là thằng bé đó, rất bình thường mà, tôi đã từng tiếp xúc với nó, nó cũng không phải một cậu bé bình thường đâu, được con gái người ta thích cũng không phải chuyện gì lạ."

    "Xử lý nó? Lý do? Làm bậy, nó phạm sai lầm gì chứ? Sắp thi tốt nghiệp trung học rồi, mọi người yên tĩnh một chút cho tôi. Tôi ở đây nói nghiêm túc cho mà biết, chỉ cần nó không gây chuyện thì không ai được động đến nó, nếu không các cô các cậu phải giải thích cho tôi."

    Ở trong mắt vị hiệu phó lương thiện này, Hứa Đình Sinh đối với ông rất tốt, nếu không phải ngày đó anh xuất hiện đúng lúc ngăn cản ông..

    Thật ra Hoàng Á Minh và Phó Thành đang vùi đầu ăn cơm rất muốn hỏi Hứa Đình Sinh: "Dựa vào cái gì? Không công bằng!"

    Nhà ăn trường trung học Lệ Bắc chia làm ba tầng, tầng một và tầng hai không có gì khác biệt, chỉ là ký hợp đồng nhận thầu cho người khác kinh doanh, dùng sự cạnh tranh để nâng cao chất lượng đồ ăn.

    Tầng thứ ba đặc biệt một chút, hơi giống một nhà hàng tầm trung bên ngoài, phục vụ toàn những món ăn "sang chảnh" như bên ngoài như là món xào, món lẩu. Phần lớn thời gian nơi này chỉ có giáo viên và con cháu nhà giàu mới có thể tới.

    Bên chiếc bàn tròn nhỏ dành cho sáu người thì có năm người, hai người con gái ngồi cạnh nhau, Hứa Đình Sinh ngồi ở giữa, ngoài ra còn có Hoàng Á Minh và Phó Thành.

    Không khí của bữa cơm này thật "quỷ dị".

    Hoàng Á Minh và Phó Thành vốn định điều tiết bầu không khí nhưng nhanh chóng bỏ cuộc. Hai cô gái cùng bàn, đàn chị đàn em xưng hô lễ phép, thỉnh thoảng còn trò chuyện thân thiết vài câu nhưng trong mắt bọn họ, sóng ngầm mãnh liệt.

    Hứa Đình Sinh bình tĩnh ăn cơm, ít nhất thì trông anh vẫn bình tĩnh, mặc dù bốn người trên bàn đều nhìn anh tràn đầy cẩn thận và lo lắng.

    Dọc đường đi này những lời nghị luận kia bọn họ cũng đều nghe thấy, tại trong ấn tượng trước đó của bọn họ, Hứa Đình Sinh cũng không phải người cởi mở và bình tĩnh cho nên lúc này đây anh biểu hiện càng bình tĩnh, bọn họ càng lo lắng.

    Hứa Đình Sinh cảm nhận được bầu không khí này liền nói: "Rau xanh rất ngon, củ niễng cũng thế, các cậu ăn nhiều một chút."

    Nghe xong đề nghị cả bốn người đều rất phối hợp gắp vài đũa rau xanh và củ niễng, Hứa Đình Sinh thì tự mình tranh thủ thời gian tiếp tục ăn thịt hết sức có thể.

    "Chết tiệt, nhìn cậu không biết xấu hổ này."

    Hoàng Á Minh và Phó Thành cuối cùng cũng kịp phản ứng lại, bắt đầu tranh giành mấy đĩa thịt với Hứa Đình Sinh, bầu không khí trên bàn bị lấn át bởi tiếng ồn ào của ba chàng trai và tiếng cười thanh thúy của hai cô gái mà trở nên thoải mái hẳn lên.
     
    LieuDuong thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...