Bạn được thichbts mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
382 ❤︎ Bài viết: 122 Tìm chủ đề
Chương 80: Gia đình Ly tới chơi

Tôi, sau khi ngủ một giấc dài và vừa mở mắt lên nhìn đồng hồ thấy mới hơn 9 giờ sáng, tôi định ngủ tiếp bỗng tiếng mẹ tôi từ dưới nhà vang lên gọi ba anh em tôi xuống ăn cơm, tôi nhanh chóng rời khỏi giường, vệ sinh cá nhân và xuống dưới nhà. Sau khi đã ăn và cất dọn xong, gia đình tôi đang chuẩn bị đi chúc tết thì có người tới chơi, đó là hai anh chị, anh là con ruột của bác tôi, còn chị thì là vợ anh ấy. Họ có vẻ hơi ngạc nhiên khi thấy Lan và sau khi nghe bố tôi giải thích, họ rất vui vẻ chào em ấy, hai người đã ở lại chơi một lúc rồi đi về, trước khi đi, anh chị đã mừng tuổi cho ba anh em tôi, đương nhiên là Lan nhận được nhiều hơn.

Sau khi hai anh chị về, cũng là lúc gia đình tôi đi chúc tết, bọn tôi sẽ lên bên nội. Đầu tiên, cả nhà tôi đã vào từng nhà các bác chúc tết, sau đó cùng với gia đình hai bác là chị gái ruột của bố tôi ghé chơi lần lượt nhà ba chị em của bà tôi, ai gặp cũng đều thích Lan và mừng tuổi nhiều cho em ấy, em ấy rất vui mừng về điều đó, cuối cùng, với những cảnh đi chơi đó đã kết thúc ngày mùng một của tôi. Mùng hai, sau khi ăn sáng xong, cả nhà tôi tiếp tục xuống bên ngoại, giống như mùng một, cả nhà tôi cũng lần lượt đi chơi hết các nhà bên ngoại và ăn cơm trưa và tối ở đây, mùng hai lại trôi qua rất nhanh chóng. Mùng ba, bố mẹ tôi làm cơm tại nhà và mời các anh chị em cùng các cháu bên nội bên ngoại đến ăn cơm. Vào lúc 11 giờ trưa, sáu mâm cơm đã được chuẩn bị xong, mọi người từ nội ngoại đều đã đến đủ và nhanh chóng ngồi vào mâm, hai mâm đầu đương nhiên là nơi của hai ông (ông nội và ông ngoại), những bác, bố và những anh tôi ngồi. Hai mâm đầu là của đàn ông thì hai mâm sau sẽ là của phụ nữ với vị trí tương tự, hai mâm cuối là của mấy đứa trẻ con và tôi thì không ngoại lệ ngồi luôn vào mâm thứ năm.

Ngồi chưa kịp ấm chỗ, một trong số anh tôi đã nói sao tôi lại ngồi mâm dưới, tôi trả lời một cách ngây thơ rằng tôi vẫn còn là trẻ con, vừa dứt lời tôi đã bị các bác gọi lên ngồi mâm thứ hai, tôi chẳng còn cách nào khác ngoài cầm bát đũa lên đấy ngồi, thằng em thấy thế thì cười tôi. Khi lên ngồi, tôi bị các anh của mình nói lên mời ông và những bác một chén, tôi vội từ chối (nghiện còn ngại) thì bố tôi nói cứ mời đi, không uống được thì thôi. Tôi đành phải cầm chén mời cả hai mâm một chén trước, sau đó tôi mời riêng hai ông, các bác, bố và các anh một chén, uống xong năm chén, thấy mặt tôi không hề đổi sắc, các bác nói rằng tôi không uống mà đổ rượu đi, tôi chỉ cười và mời luôn những người nói mình đổ rượu. Tôi mời xong, mọi người sợ tôi (về khả năng uống rượu). Bố tôi bỗng nói:

- Nếu sau này các bác hành em, em về nhà em gọi con em.

Khi bố tôi nói xong câu đó, mọi người trong nhà đều phá lên cười.

Tôi đang ăn thì hai anh hỏi tôi lên trên đại học đã tán được ai chưa, tôi bảo chưa nhưng tôi có rồi.

- Mỗi năm anh cũng nghe mày nói câu này nhưng chưa thấy bóng dáng đâu cả. Nhà nó có gần không, gọi lên đây xem nào. – Một trong số anh tôi nói.

Tôi quên mất là tôi mới chỉ công khai Ly với gia đình mình chứ chưa cho họ hàng biết. Những năm trước tôi luôn nói câu này bởi vì một phần là do tôi và Ly đã gần nhau suốt cả năm học nên giờ cần một khoảng thời gian riêng tư, còn chín phần còn lại là do gì thì sau các bạn sẽ rõ.

Tôi liên tục giải thích rằng cô ấy có thể đang bận đi chúc tết, thì bỗng dưng bọn trẻ con nói có ba người đang đứng trước cổng nhà tôi. Tôi chạy ra xem và bất ngờ đó là Ly và bố mẹ cô ấy, tôi sững sờ, liền gọi bố tôi ra ngoài và ông ấy cũng ngạc nhiên, hai bố con tôi vội mời ba người nhà Ly vào nhà. Khi ba người ngồi vào mâm, tôi hỏi Ly tại sao cô ấy lại đến nhà mình thì bố cô ấy đã nói rằng Ly cứ nằng nặc đòi đến nhà tôi.

- Bố này. – Ly nói.

Tôi chỉ biết cười và gãi đầu vì chẳng biết phải nói gì.

Mọi người trong nhà thắc mắc ba người vừa vào là ai thì tôi giới thiệu ba người với họ, họ đều tỏ ra ngạc nhiên. Mọi người hỏi tôi và Ly quen nhau từ bao giờ, tôi nói mình quen Ly từ hồi lớp sáu, điều này lại càng làm mọi người bất ngờ hơn và không tin vào lời tôi nói. Tôi cười rồi nói rằng ai không tin thì mình sẽ mời người đó đến khi tin thì thôi, sau câu nói đó của tôi, không ai nói gì cả. Tôi lại nói rằng mình chỉ đang đùa và bảo mọi người tiếp dùng bữa vì tôi đã say (thực ra tôi tìm cớ để thoát khỏi việc bị hỏi thêm). Nói xong, tôi rời khỏi chỗ ngồi và lên trên phòng.
 
382 ❤︎ Bài viết: 122 Tìm chủ đề
Chương 81: Giấc mơ kỳ lạ

Vì không muốn nằm ngủ nên tôi chơi game trên laptop của mình. Khi đang mải mê chơi, Ly từ ngoài bước vào trong phòng và đến chỗ tôi, cô ấy nhẹ nhàng nắm lấy tay phải của tôi, buộc tôi phải tạm dừng ván game lại để xem cô ấy làm gì mình. Từ trong túi của mình, Ly lấy ra một sợi dây có móc ở hai đầu và quấn nó xung quanh cổ tay tôi hai đến ba vòng rồi móc nó lại. Sợi dây có thể co dãn này khiến tôi cảm thấy khá thú vị và hạnh phúc khi nhận được món quà từ Ly. Trước khi tôi kịp hỏi vì sao cô ấy tặng tôi chiếc vòng tay này thì Ly nhanh chóng rời đi, tuy nhiên, tôi đã nắm được tay cô ấy. Tôi hỏi Ly tại sao cô ấy tặng tôi vòng tay lại bỏ chạy, tôi không hề làm gì cô ấy để khiến cô ấy phải sợ cả. Ly chẳng trả lời tôi, vẫn tìm cách thoát khỏi tay tôi và cô ấy luôn quay mặt đi mà không thèm nhìn tôi lấy một cái.

- Nếu em không nói thì cũng không sao nhưng hãy thử làm như này. – Tôi nói.

Tôi buông tay Ly ra, cô ấy quay đầu lại nhìn tôi, tôi bảo cô ấy làm theo mình, tôi đan hai tay vào nhau và giơ các ngón tay lên. Khi Ly làm xong, tôi nhanh chóng đan tay phải vào tay cô ấy và gập các ngón tay của mình xuống rồi giơ cao tay lên, tay trái tôi đặt vào lưng Ly rồi từ từ ép sát cô ấy vào tường (chắc ai cũng biết trò này rồi).

- Vào phòng tôi rồi mà vẫn còn muốn chạy? Em nghĩ tôi không dám làm gì được em sao?

Nói xong, tôi liền dùng tay trái nâng cằm Ly lên định môi chạm môi cô ấy (tôi chỉ đang trêu đùa Ly thôi).

- Mọi người đang nhìn kìa. – Ly nói.

Tôi giật mình, nhìn ra ngoài cửa nhưng không có ai, nhân lúc tôi không để ý, Ly đá một cú vào hạ bộ tôi, một nỗi đau thấu xương đến bất chợt, tôi vội buông tay mình khỏi tay Ly để ôm phần dưới thì cô ấy lại cho tôi thêm một cú đấm vào bụng. Nhận hai nỗi đau liên tiếp khiến tôi gục ngã hoàn toàn xuống đất, nhân cơ hội đó, Ly chạy đi trước ánh mắt đầy bất lực của tôi.

Tôi nằm đau đớn được 5 phút thì cơn đau tan biến, tôi ra cửa phòng và thấy bên dưới Ly đang chơi cùng chị tôi, Lan và những đứa cháu của tôi (chị tôi hơn tôi và Ly một tuổi, còn những đứa cháu kia là con của các anh chị tôi khoảng cấp một cấp hai). Tôi thấy chị tôi và Ly vừa cười vừa nói rất nhiều nên nghĩ hai người họ trò chuyện khá hợp nhau. Đang mải nhìn trời, tôi bỗng thấy chị tôi, Ly, Lan và những đứa cháu của tôi bị một con chó sủa, chị tôi đã lấy que dài để đuổi nó đi nhưng nó vẫn đứng đấy sủa, Ly thì ở sau bảo vệ bọn trẻ, Lan định chạy đi gọi người lớn nhưng con chó lại hướng mắt sang nhìn em ấy. Tôi nhanh chóng vào phòng lấy một chiếc dép rồi chạy ra ban công ném và trúng người con chó, con chó bị giật mình, nó kêu lên một tiếng rồi chạy đi. Tôi vẫn đứng trên tầng bảo trả cho mình chiếc dép, chị tôi cầm chiếc dép rồi chạy lại gần ném mạnh lên chỗ tôi đang đứng, tôi nhanh tay bắt được nó và ném nó vào trong phòng.

Sau đó, chị tôi trở lại chỗ Ly đang đứng và thì thầm điều gì đó với cô ấy. Tôi nói to là bọn họ nên cảm ơn tôi một tiếng, sau đó chị tôi đã tiến gần nói cảm ơn tôi.

Chợt tôi thấy hai con chó từ đâu chạy đến, một trong số đó là con vừa nãy bị tôi ném dép trúng. Tôi vội bảo chị tôi, chị tôi quay người lại cầm theo que dài đi đến chỗ Ly, tôi nhanh chóng vào phòng đi dép rồi lấy đà từ trong phòng. Sau một cú bật nhảy từ trên ban công của phòng mình, tôi đã đáp đất an toàn vì nhờ có đôi dép làm giảm lực tác động (ai cũng không nên làm theo, làm theo sẽ bị Long đấm đấy), tất cả đều bất ngờ trước hành động của tôi, tôi vội lót dép vào cổ tay chạy nhanh đến và đỡ phát cắn của con chó khi nó gần cắn trúng chị tôi. Vì lực cắn của con chó đó khá mạnh nên chiếc dép của tôi đã dính vào miệng của nó, còn con chó kia, nó nhận ra chiếc dép vừa nãy phi trúng người nó và bạn của nó đang tìm cách gỡ chiếc dép khỏi miệng nên nó đã từ từ lùi lại. Nhân lúc đó, tôi tặng nó thêm một phát nữa, con chó kêu lên rồi chạy đi, còn con chó kia, nó không tài nào gỡ chiếc dép ra được nên tôi đã tới giúp nó. Khi tôi vừa gỡ dép của mình khỏi miệng của nó thì nó đã định cắn trả thù tôi một phát nhưng tôi nhanh hơn đã dùng tay trái bịt miệng nó lại, tay phải tôi cầm chiếc dép tát liên tiếp vào toàn thân con chó.

Khi tôi thả con chó đó ra, nó vội chạy đi, tôi quay người lại định nói mình đã xử lí xong thì chị tôi bảo tôi coi chừng đằng sau. Tôi quay ngoắt lại thì thấy con chó khác đang lao nhanh đến chỗ mình, tôi giật mình tỉnh dậy, thấy mình đang nằm trong phòng, tôi đoán vừa nãy là mơ và không hiểu sao mình lại mơ giấc mơ đó. Tôi đứng dậy và cảm thấy bên dưới của mình vẫn còn nhói, thế là hai cú nhận từ Ly là không phải mơ. Tôi ra ban công ngắm cảnh thì thấy chị tôi, Ly, Lan và những đứa cháu của tôi đang chơi với nhau, tôi ngạc nhiên vì nó khá giống trong giấc mơ. Tôi vẫn đứng đó để kiểm tra xem tất cả những gì xảy ra sau đó có giống như trong giấc mơ của mình hay không nhưng không, đầu tiên là chẳng có con chó nào lại gần chỗ chị tôi và sau đó, trong nhà tôi có tiếng nhạc và tiếng hát, tôi không cần xuống dưới cũng biết đó là bố tôi bởi vì năm nào ông ấy cũng trổ tài giả giọng nữ cho mọi người nghe, tôi đã quá quen với việc này, sau khi nghe bố tôi hát hết bài thì lần lượt những người ở đó cũng góp giọng.

Tôi nhận thấy Ly cứ hay liếc lên nhìn mình nhưng khi tôi nhìn cô ấy thì cô ấy lại quay đi, chắc vẫn còn dư âm của việc đánh tôi. Tôi vào trong phòng lấy điện thoại của mình ra chụp ảnh do thấy bầu trời khá đẹp, sau một loạt thao tác chỉnh sửa trên điện thoại, tôi đã có những bức hình như mình mong muốn. Đột nhiên, Ly ở dưới nói to, cô ấy yêu cầu tôi xóa những bức ảnh vừa chụp, do cô ấy tưởng tôi chụp cô ấy, tôi nói mình sẽ không xóa vì mình không hề chụp cô ấy, chỉ chụp bầu trời, Ly không tin tôi, cô ấy chạy vào trong nhà, tôi đoán là lên phòng tôi. Tôi vội vàng đóng cửa chính lại rồi ung dung trong phòng, nào ngờ, cửa phòng tự nhiên mở ra, bước vào phòng chính là Ly, tôi bất ngờ và đến kiểm tra lại cửa thì tôi phát hiện rằng mình chỉ đóng chứ chưa khóa (cửa phòng tôi là loại vặn chốt hai lần là khóa, vừa nãy chắc do tôi mới vặn có một lần). Ly bảo tôi đưa điện thoại cho cô ấy, tôi chỉ đành làm theo, nhân cơ hội Ly kiểm tra điện thoại tôi, tôi lặng lẽ khóa cửa chính lại và nở nụ cười tà ác, Ly nhận ra sai lầm của mình.

- Lần này thì tôi đố em thoát ra khỏi phòng đấy, em yêu của tôi.

Nói xong, chưa đợi Ly trả lời, tôi nhanh chóng tới và bế cô ấy kiểu công chúa rồi đặt cô ấy lên giường (các bạn yên tâm, tôi chỉ trêu cô ấy thôi, sẽ không xảy ra như các bạn nghĩ đâu). Tôi lấy điện thoại của mình khỏi tay Ly và tay trái tôi chống xuống giường, tay phải tôi nâng cằm cô ấy lên (các bạn có thắc mắc tại sao tôi lại hay nâng cằm Ly lên không? Để tôi giải thích cho, đó là vì tôi thích thế chứ không có lý do gì cả), Ly dùng hai chân thúc lên lưng tôi.

- Em chưa nghe câu chống cự là bụng sẽ bự à.

Ly sợ hãi nói tôi tha cho cô ấy, tôi nói không và môi chạm môi với Ly. Sau đó tôi xuống khỏi người Ly, nói mình chỉ trêu cô ấy (kiềm chế bản thân tốt nhỉ), Ly chẳng biết phải nói gì với tôi.
 
382 ❤︎ Bài viết: 122 Tìm chủ đề
Chương 82: Đối kháng

Vì Ly đang ở trong phòng, tôi cũng không biết phải làm gì với cô ấy. Bỗng nhiên, tôi nảy ra ý tưởng là rủ cô ấy chơi game (hết trêu lại đến dụ dỗ con gái nhà người ta). Ban đầu, Ly từ chối nhưng khi tôi nói nếu thắng tôi thì cô ấy sẽ có quà, Ly ngay lập tức đồng ý chơi với tôi. Tôi liền mở tựa game đối kháng trên laptop của mình và hướng dẫn cho Ly làm quen với những nút đánh, nút di chuyển, nút dùng chiêu thức và tôi sẽ không chỉ cô ấy cách kết hợp các chiêu thức với nhau để tạo thành một chuỗi tấn công liên hoàn (chơi bẩn). Sau 10 phút làm quen, Ly đã chọn được nhân vật để đấu với tôi, tôi chẳng lấy làm lạ khi mà cô ấy chọn nhân vật nữ, nhân vật này khiến cho tỉ lệ thắng của tôi cao hơn bởi vì chiêu thức đơn giản, ít khống chế và rất dễ bắt bài.

Trận đầu tiên đương nhiên là trận thử nghiệm, tôi luôn nhường Ly tấn công trước. Kết quả không ngoài dự đoán, cô ấy đã thắng tôi hai ván và giành chiến thắng trong trận đó (một trận gồm ba ván, người nào thắng hai ván trước là người đó thắng). Trận hai là trận chính thức, tôi cho Ly biết thế nào là áp đảo hoàn toàn, tôi đã đánh bại nhân vật cô ấy những hai lần trong khi nhân vật của tôi không mất một chút máu nào. Trận tiếp theo, tôi vẫn áp đảo Ly nhưng chỉ được ván đầu, hai ván sau đó, cô ấy liên tục sử dụng một chiêu duy nhất, chiêu này rất khó chịu khi nó có thể tấn công từ xa và khiến cho đối phương bị bật lùi mỗi khi bị trúng đòn nên tôi chẳng thể nào tiếp cận cô ấy, kết quả tôi thua trận này. Trận cuối cùng là trận quyết định xem tôi hay là Ly thắng và như trận vừa rồi, Ly tiếp tục sử dụng chiêu thức đó, khiến tôi chỉ biết cười trong sự bất lực do không thể làm gì được cô ấy (tôi chẳng dám nói với Ly rằng như thế là chơi bẩn đâu, bởi vì tôi là người chơi bẩn trước). Tôi đành ngậm ngùi thua thêm trận nữa.

- Đâu? Quà của em đâu? – Ly quay sang nhìn tôi hỏi.

Tôi chỉ vào bản thân mình và nói rằng mình chính là quà, Ly nhìn tôi với ánh mắt không biết phải nói gì, tôi mỉm cười và bảo mình chỉ đang đùa, sau đó tôi đi tới chỗ tủ quần áo lấy ra một chiếc hộp và đưa cho Ly. Khi cô ấy mở hộp, tôi nhanh chóng giật lại từ tay cô ấy và nói rằng mình đã đưa nhầm (tôi không chắc Ly đã kịp nhìn thấy nó hay chưa nhưng trên nét mặt cô ấy không thể hiện ra bất kỳ biểu cảm nào với những thứ trong hộp). Tôi cất lại hộp đó vào trong tủ và lấy ra một chiếc hộp khác và khẳng định đây mới là hộp đúng. Ly vội vàng mở hộp để xem món đồ bên trong, đó là một chiếc váy tennis màu trắng. Tôi hỏi Ly liệu cô ấy có muốn mặc thử không và cô ấy đã yêu cầu tôi đưa cho cô ấy cái hộp vừa nãy (thế là Ly đã nhìn thấy đồ bên trong).

Đương nhiên là tôi từ chối nhưng Ly đã bảo rằng nếu tôi không đưa thì cô ấy sẽ tự lấy, vì vậy tôi buộc phải đưa cho Ly. Sau khi đưa xong, cô ấy hỏi xem tôi có còn hộp nào khác không, tôi bất ngờ và hỏi tại sao cô ấy lại biết, Ly nói rằng mình đoán bừa may mắn đã trúng, tôi chẳng biết phải nói gì trước trực giác của cô ấy. Tôi lấy hết những hộp còn lại trong tủ đưa cho Ly, cô ấy vội ôm hết những hộp đó vào trong phòng tắm của tôi, trước khi vào, cô ấy đã bảo tôi cấm nhìn trộm, tôi nói mình không dám (nói thẳng ra thì tôi cũng được nhìn thấy rồi nhưng đó là trong quá khứ chứ còn hiện tại là chưa bao giờ). Hơn 20 phút sau, Ly bước ra từ phòng tắm, tôi ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của cô ấy và không biết phải dùng câu từ gì để miêu tả (như tiên giáng trần này, nghiêng nước nghiêng thành này và còn nhiều thế mà không biết dùng, chán), nhưng trong đầu tôi đã thốt lên một chữ "đẹp". Thấy tôi im lặng, Ly liền tới gần và hỏi tại sao tôi chọn hầu hết đều là đồ màu trắng thì tôi mới tỉnh lại và giải thích rằng mình chọn đồ trắng để cô ấy chỉ cần trang điểm nhẹ nhàng là sẽ đẹp.

- Từ bờm tóc, mắt kính gọng tròn, dây chuyền, vòng tay, đôi tất cổ cao, bộ đồ cả trong lẫn ngoài cho đến cả đôi giày. Làm sao anh biết được kích cỡ của em? Hay anh đã đo lúc nào mà em không hay biết? – Ly nói.

Tôi trả lời rằng mình nhìn và đoán.

- Anh đừng lừa em. Chiếc áo dài tay và áo phông em đang mặc rất vừa vặn, không quá rộng cũng không quá chật. Thậm chí mẹ em còn thỉnh thoảng mua nhầm cỡ cho em nữa là, và cả hai đồ bên trong của em cũng vậy, không thể nào có chuyện anh nhìn và đoán trúng được. – Ly vừa nói vừa lườm tôi.

Tôi nói với Ly rằng tôi cũng giống như cô ấy, cũng may mắn đoán bừa rồi trúng nhưng cô ấy không hề tin lời tôi, bắt tôi phải nói thật. Tôi chợt nghĩ ra một lý do nên nói với Ly rằng cô ấy không biết là đàn ông có khả năng chỉ cần nhìn vào người một phụ nữ sẽ có thể biết được kích cỡ của người đó đang mặc, thêm vào đó tôi còn là chồng trong tương lai (và từng là trong quá khứ) của cô ấy.

Ly chẳng biết phải nói gì với tôi mà chỉ mỉm cười.
 
382 ❤︎ Bài viết: 122 Tìm chủ đề
Chương 83: Lấy thân báo đáp

Tôi lấy gương từ trong tủ rồi đặt nó lên trên bàn học của mình, sau đó tôi bảo Ly ngồi xuống ghế để giúp cô ấy trang điểm với tết tóc. Ly ngạc nhiên khi biết tôi có thể tết tóc, vì cô ấy mới chỉ biết tôi biết trang điểm từ dịp cosplay mà học viện tổ chức, tôi giải thích rằng tôi đã học để chuẩn bị cho ngày hôm nay. Khi Ly ngồi xuống, tôi bắt đầu công việc của mình, bước đầu tiên, tôi sẽ tết tóc cho Ly theo kiểu phồng hai bên (chắc không cần ghi các bước ra đâu nhỉ), ngay sau khi tết tóc xong, bước tiếp theo là trang điểm, tôi lấy từ trong tủ một bộ trang điểm (tủ thần kì à), Ly không quá ngạc nhiên với nó. Tôi tháo kính mà cô ấy đang đeo và tiến hành tẩy trang lần lượt những vùng cần trang điểm lại, sau đấy tôi trang điểm lại cho Ly. Bước cuối là hoàn thành, tôi đeo lại kính cho cô ấy, Ly ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của mình, cô ấy không tin rằng đây là mình đã qua bàn tay tôi, tôi cũng như Ly không ngờ rằng mình vừa mới trang điểm cho một thiên thần.

Tôi bảo Ly đứng lên để mình chụp ảnh, cô ấy nghe theo tôi liền đứng dậy tạo dáng, nhưng trong phòng lại không có góc nào đẹp nên tôi bảo Ly thử ra ngoài ban công. Kết quả là trời xanh, mây trắng, nắng vàng, phông nền rất tuyệt cho việc chụp ảnh (đoạn này không phải thơ đâu, đừng ai đọc theo kiểu ngắt nhịp giống thơ, ngang lắm đấy), tôi chụp một tấm xem thì đúng thật, cảnh đẹp người đẹp, tôi cho Ly xem thì cô ấy không khỏi bất ngờ, cô ấy vội tạo thêm đủ mọi dáng và tôi cứ chụp liên tiếp. Sau khi chụp xong, bọn tôi tổng kết và chọn ra những ảnh đẹp nhất rồi gửi nó lên laptop và lại qua bàn tay chỉnh sửa ảnh của tôi, những bức ảnh đó lại càng đẹp hơn.

Khi Ly đang mải chìm đắm trong việc xem những bức ảnh, tôi từ đằng sau che mắt cô ấy bằng một tay, đồng thời yêu cầu cô ấy không được cử động, Ly nghe theo tôi, tôi nhanh chóng cầm chiếc túi để dưới chân lên và đưa ra trước mặt cô ấy. Tôi bỏ tay khỏi mắt Ly, cô ấy bất ngờ vì tôi tặng cô ấy thêm một món quà khác và vui vẻ nhận lấy từ tay tôi, cô ấy tò mò không biết bên trong có gì, tôi bảo cô ấy chỉ được mở khi đã về đến nhà.

- Em đang ở nhà chồng mình mà, vậy nên em sẽ mở nó ngay bây giờ. – Ly nói.

- Lém lỉnh quá nhỉ! Được thôi, em muốn mở luôn cũng được. – Tôi nói.

Ly mở hộp quà trong chiếc túi, đó là hộp gồm một son môi, một phấn má hồng và dưới hộp là một chiếc vòng tay cặp với tôi. Ly cầm chiếc vòng tay lên hỏi tại sao tôi không đưa cho cô ấy sớm hơn để cô ấy chụp ảnh, tôi giải thích rằng mình không đưa sớm vì cô ấy đang đeo vòng tay cùng màu với bộ đồ, nếu đeo vòng tay khác màu vào thì sẽ không đẹp. Nhưng Ly không quan tâm, cô ấy đeo vòng tay vào và yêu cầu tôi chụp một kiểu ảnh với nó và với cả tôi, tôi chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc làm theo yêu cầu của cô ấy.

Chụp ảnh xong, tôi nói với Ly rằng tôi cũng muốn được cô ấy tặng quà, Ly trả lời rằng do tôi thua nên tôi phải chấp nhận, cô ấy cũng đã nhắc nhở tôi rằng cô ấy đã tặng tôi một chiếc vòng tay. Tôi chẳng biết phải nói gì, nhưng Ly tiếp tục nói là cô ấy sẽ tặng tôi một món quà khác, tôi rất háo hức mong chờ xem quà của cô ấy là gì. Khi Ly mở túi xách của mình, cô ấy nhận ra rằng cô ấy không có quà nào để tặng tôi, cô ấy cười ngượng ngùng và nói mình quên mang theo, tôi thì thầm rằng không mang theo thì lấy thân báo đáp. Tôi chẳng hiểu sao Ly đã nghe thấy lời tôi nói, cô ấy liền thách thức tôi, tôi cười và bế Ly lên, đặt cô ấy lên giường. Tay trái tôi chống xuống giường, tay phải tôi nâng cằm Ly và nói rằng giờ cô ấy thách tôi nữa đi, Ly quay mặt sang phải, nói tôi làm gì thì làm và che mặt lại. Chắc hẳn các bạn đã đoán ra tôi sẽ làm gì với Ly, đúng như các bạn nghĩ, tôi đã chụp ảnh cô ấy bằng điện thoại của mình. Nghe thấy tiếng chụp, Ly liền bỏ tay ra nhìn, cô ấy vùng dậy định giật lấy điện thoại của tôi nhưng tôi đã nhanh hơn cô ấy, đã giơ cao điện thoại lên.

- Anh đúng thật là cái đồ.. - Ly nói.

- Đồ gì? Đồ đáng yêu à hay là đồ đáng ghét? – Tôi nói.

- Đồ đáng ghét!

- Ghét của nào trời trao của đó.

Ly không thể phản bác được nữa, cô ấy chỉ có thể nhìn tôi chụp và lưu thêm những hình ảnh của cô ấy một cách bất lực.

Đột nhiên, tiếng gọi "Ly ơi" vang lên, phá vỡ bầu không khí trong phòng. Ly nghe thấy, liền chạy ra xem. Đó là bố cô ấy gọi cô ấy xuống để về nhà, Ly chuẩn bị rời đi, tôi hỏi cô ấy về việc đồ của cô ấy đã thay ra thì phải làm sao. Ly trả lời rằng cô ấy sẽ để tôi giữ đồ đó, tôi hỏi lại rằng cô ấy không sợ tôi có hành động biến thái với đồ cô ấy à, nhưng Ly lại thách tôi. Tôi chẳng biết phải nói gì, chỉ tạm biệt cô ấy và cất gọn đồ của cô ấy vào trong tủ của mình (tất nhiên, tôi không hề có ý định làm gì với đồ cô ấy).

Tôi ra ban công phòng mình để xem Ly đã về chưa, thì thấy cô ấy đang nói chuyện với bố mẹ mình ở dưới, tôi đoán chắc họ đang ngạc nhiên với tạo hình mới này của Ly và hỏi ai đã làm cho cô ấy. Khoảng 3 phút sau, gia đình Ly đã lên xe và về nhà, tôi quay lại phòng, bỗng có tiếng chuông thông báo tin nhắn từ điện thoại, tôi kiểm tra thì thấy Ly đã nhắn cho tôi, hỏi tôi về một món đồ lạ trong túi của cô ấy. Tôi trả lời rằng đó là lọ nước hoa mà tôi tặng cô ấy, sau đó Ly đã cảm ơn tôi vì đã tặng cô ấy rất nhiều thứ, tôi chỉ nhắn lại rằng không có gì (cho các bạn hỏi lý do tại sao tôi tặng Ly rất nhiều quà là vì không vì lý do nào cả, còn lý do những năm trước tôi không rủ Ly đến nhà mình trong dịp mùng ba tết cũng rất đơn giản thôi, đó là để cô ấy không phải rửa bát và may mắn là năm nay cô ấy đã thoát được nhưng những năm sau đó thế nào thì sau sẽ rõ).
 
382 ❤︎ Bài viết: 122 Tìm chủ đề
Chương 84: Hội Long Nhất đến chơi và cảnh đi chơi hội

Tôi tỉnh dậy trong trạng thái mơ hồ, nhìn đồng hồ thấy đã gần 7 giờ tối, do sau khi Ly về tôi chẳng biết phải làm gì nên đã chợp mắt một lúc. Tôi vội vàng kiểm tra điện thoại, may mắn là không có tin nhắn và thông báo nào mới. Tôi để điện thoại trên phòng và xuống nhà xem có gì để ăn, thật trùng hợp là bố mẹ tôi đang chuẩn bị cơm tối, tôi nhanh chóng phụ họ và cả gia đình cùng ngồi ăn tối. Khoảng 8 giờ 30 phút, sau khi dọn dẹp xong, cả nhà tôi đang ngồi xem ti vi thì bất ngờ hội Long Nhất đứng trước cửa nhà. Tôi ngạc nhiên chạy ra hỏi, Long Nhất trả lời rằng tôi đã bảo họ buổi tối hôm nay đến nhà mình trong lúc uống rượu, tôi cố nhớ lại xem thì hình như không có chuyện đó. Tuy nhiên, vì bọn họ đã ở đây thì chẳng lẽ lại đuổi họ về nên tôi bảo bọn họ vào trong nhà.

- Chào cả nhà và chúc cả nhà một năm mới vui vẻ. – 11 người cùng nói (11 người bao gồm 9 người từ Long Nhất đến Long Cửu, hai người còn lại là vợ Long Nhất và vợ Long Nhị).

- Chào mọi người, tôi không biết mọi người là ai mà lại đến chúc tết gia đình tôi. Hình như tôi đã thấy anh ở đâu đó rồi thì phải? – Bố tôi nói.

Em trai tôi bỗng nói rằng Long Nhất chính là Long Vương mà lúc trước nó đã thấy trên ti vi, bố mẹ tôi giật mình nên mời hội Long Nhất ngồi xuống ghế. Long Nhất nhanh chóng giải thích rằng ông ta không phải Long Vương mà chỉ là người đại diện cho Long Vương bởi vì Long Vương không muốn xuất hiện trên truyền hình. Bố mẹ tôi ngạc nhiên trước thông tin này và hỏi lý do hội Long Nhất đến nhà, Long Nhất cho bố mẹ tôi biết ông ta đến đây là vì tôi, vì tôi đang làm việc cho công ty của họ nên họ tới đây để chúc tết và tặng quà khen thưởng. Bố mẹ tôi nhìn sang tôi, tôi giải thích rằng tôi không hẳn là làm việc cho công ty, mà tôi cùng với các nhân viên trong công ty đi giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn, giống như sinh viên tình nguyện.

Bố mẹ tôi hiểu và vui mừng khi biết tôi đã góp một phần giúp đỡ người khác, ngoài ra bố mẹ tôi cũng hỏi Long Nhất về việc cứu được một quan chức cấp cao nước ngoài, Long Nhất trả lời rất khiêm tốn, cho rằng đó không phải là công của riêng mình mà là công của tất cả mọi người trong Long Hội. Bố mẹ tôi rất vui khi biết tôi có thể gặp được những người như thế này. Trò chuyện đến hơn 10 giờ, hội Long Nhất xin phép về, khi tôi tiễn họ ra cổng, Long Ngũ đã nói thầm với tôi rằng không có chuyện tôi mời bọn họ đến chơi mà là Long Nhất đã nghĩ ra chuyện đó. Tôi ngạc nhiên trước lời nói của Long Ngũ và đã đúng khi nhớ rằng mình không mời bọn họ đến chơi nhà khi uống rượu, nhưng thôi, cho bọn họ đến chơi một lần cũng chẳng sao.

Sau khi hội Long Nhất rời đi, tôi lên trên phòng và do không có việc gì làm nên tôi quyết định ngủ sớm. Sáng hôm sau, tôi thức dậy, vệ sinh cá nhân và tập thể dục như bao ngày, khi tập thể dục về, tôi ăn sáng, trong lúc ăn, bố tôi nói với ba anh em tôi khi nào ăn xong thì lên trên phòng nghỉ ngơi và chuẩn bị quần áo, giày dép vì một tiếng sau cả nhà sẽ đi chơi hội. Hai anh em tôi không hứng thú lắm bởi vì những năm trước, khi bọn tôi đi chơi hội thì nơi đây rất đông người (hội nào mà chẳng thế), tôi nhớ có một lần khi cả nhà tôi đang đi qua một đoạn đường, đột nhiên có rất nhiều người đổ xô đến và tạo ra cảnh chen lấn trong đoạn đường đó, cả nhà tôi đã bị mọi người dồn tới gần tường, lúc đó, hai anh em tôi còn bé, bố tôi đã phải bảo vệ hai anh em khỏi việc bị người khác dồn vào sát tường (cả kiếp trước lẫn kiếp này, không thể tránh được). Nhưng Lan lại rất hào hứng khi được đi chơi hội, nên hai anh em tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc đi cùng, chỉ hy vọng rằng Lan không thất vọng khi nhìn thấy cảnh chen chúc.

Một tiếng sau, cả nhà tôi xuất phát từ nhà để đi chơi hội. Đến nơi, không có gì lạ khi thấy rất đông người, sau khi gửi xe, cả nhà tôi bắt đầu đi vào khu vực hội. Đứng ngay tại cổng, nhìn sang hai bên đường đều tràn ngập các sạp hàng bày bán đủ thứ, từ đồ ăn, đồ chơi, đồ lưu niệm và cả quần áo. Vào bên trong cổng, giống như bên ngoài nhưng có thêm các quán ăn, quán nước để khách có thể nghỉ chân và thưởng thức âm nhạc từ những người hát trên thuyền trên một cái ao to gần đó (chắc các bạn cũng biết là hát gì rồi). Cả nhà tôi bắt đầu cuộc hành trình leo núi, vì từ trên cao nhìn xuống sẽ thấy được rất nhiều cảnh đẹp, trước khi leo núi, bọn tôi đã vào lễ bái và cho Lan khám phá xung quanh khu vực dưới chân núi, do đây cũng là lần đầu tiên em ấy tới đây, em ấy rất ngạc nhiên khi thấy rất nhiều tượng được thờ cúng ở đây.

Trong quá trình leo núi, có rất nhiều người đi cùng, khiến gia đình tôi khá chật vật do đường đi hẹp và hai bên đường lại là các quán nước, quán ăn nhỏ, mỗi lần bọn tôi chỉ tiến được một bậc thang hoặc thậm chí là phải đứng yên tại chỗ. Sau khoảng một tiếng, gia đình tôi mới đặt chân lên đỉnh núi, tôi nhận thấy Lan dường như còn rất nhiều năng lượng sau chuyến leo núi vừa rồi. Khi tôi hỏi, em ấy chỉ cười và nói rằng mình không hề mệt, tôi nhắc nhở em ấy vẫn còn phải leo thêm một số bậc nữa để lên tới đỉnh, nghe tôi nói vậy, nụ cười trên môi Lan dần nhạt dần. Bọn tôi tiếp tục đi lên để tiến gần hơn với đỉnh núi, nơi có một tượng Phật khổng lồ (đến đây thì chắc một số bạn cũng biết nơi tôi đi là đâu và tôi ở đâu). Lan bất ngờ khi nhìn thấy tượng Phật ở gần, em ấy không thể tin rằng tượng Phật lại to đến như vậy và đã đặt rất nhiều câu hỏi với hai anh em tôi và bố mẹ tôi, tôi cảm thấy mọi mệt mỏi trong người Lan đã tan biến khi nhìn thấy tượng Phật này. Tại đây, gia đình tôi nhờ người chụp ảnh rồi in ra làm kỷ niệm, ngoài ra, Lan còn được thưởng thức món xoài lắc muối ớt mà lúc ở nhà tôi đã kể cho em ấy.

Sau khi vào xem bên trong tượng Phật (thực ra là bên trong tòa mà tượng Phật đang ngồi), gia đình tôi đi sang tòa tháp gần đó, tại đây, bọn tôi cũng chụp rất nhiều ảnh. Một lúc sau, bọn tôi bắt đầu xuống núi, trên đường xuống, tôi cảm thấy đường vắng đến lạ thường, bởi vì có rất ít người đi xuống bằng con đường này, có vẻ như mọi người thường đi xuống bằng đường dẫn lên tượng, tôi không quan tâm lắm về điều này. Khi xuống tới chân núi và chuẩn bị về, tôi nhìn thấy một gian hàng chơi trò ném phi tiêu trúng bóng để nhận quà, tôi khá hứng thú với trò này, mặc dù lúc đi lên tượng, tôi không chú ý tới nó.

- Bố ơi! Cho con xin ít tiền để con chơi trò kia. – Tôi chỉ tay vào gian hàng và nói.

- Bảo mẹ ấy chứ, bố làm gì có tiền. – Bố tôi nói.

Sau khi nhận tiền từ mẹ, tôi liền chạy tới gian hàng. Thấy trên bảng ghi "ném trúng 30 quả bóng bay sẽ nhận được hai con thú nhồi bông tự chọn", tôi mua đúng 30 phi tiêu, chủ gian hàng đã cho tôi ném thử một lần. Tôi không ngần ngại mà chấp nhận ném thử, tôi cố tình ném trượt để xem phản ứng của mọi người, chẳng có gì bất ngờ khi mọi người đều nói "chỉ còn một chút nữa là trúng", "nếu ném thật có khi trúng đấy". Sau lần ném thử, chủ gian hàng đưa lại cho tôi một phi tiêu và nói rằng giờ là lúc ném thật, tôi cười và ném một phi tiêu, tất nhiên không ngoài dự đoán, một quả bóng trong số đó đã nổ, từ đó, mỗi lần tôi ném một phi tiêu, các quả bóng liên tục nổ từng quả một cho đến quả cuối cùng. Kết quả tôi đã ném nổ 30 quả với 30 phi tiêu, mọi người xung quanh không tin tôi có thể làm được và vỗ tay tán thưởng. Chủ gian hàng ngạc nhiên trước khả năng ném của tôi và khuyến mãi thêm cho tôi một con thú bông, cũng như hoàn lại toàn bộ số tiền mua phi tiêu. Tôi vui vẻ chọn ba con thú nhồi bông và nhận lại tiền từ tay chủ gian hàng.

Tôi trở lại nơi cả nhà đang đứng và trả lại tiền cho mẹ nhưng bà ấy bảo tôi cứ giữ lấy mà tiêu, tôi nhanh chóng cất tiền vào túi. Tôi quay sang hỏi Lan xem em ấy muốn chọn con thú nhồi bông nào và sau một lúc đắn đo suy nghĩ, em ấy đã chọn con cừu.

- Anh định tặng con cá heo và con gấu cho chị Ly phải không ạ? – Lan hỏi.

- Đúng vậy. – Tôi trả lời.

Trong lúc tôi đang trò chuyện với Lan, thằng An xen vào và hỏi tôi có thể cho nó một con thú nhồi bông không, tôi hỏi lại nó rằng nó định tặng cho em họ Ly đúng không, và nó gật đầu nên tôi đưa con gấu cho thằng An, nó thích thú như vừa nhặt được vàng.
 
382 ❤︎ Bài viết: 122 Tìm chủ đề
Chương 85: Ký ức đáng quên ùa về

Cả nhà tôi trở về nhà sau khi lấy xe tại nơi gửi xe. Về đến nhà, đã hơn 11 giờ rưỡi, cả nhà tôi chuẩn bị cơm trưa để cùng nhau ăn, ăn xong thì nghỉ ngơi. Tôi đang ngủ, thằng An đã đánh thức tôi dậy, nói cho tôi biết rằng hai anh em được mừng tuổi 100 nghìn và Lan cũng như vậy, nó nói tiếp là ba bạn của bố đến chơi, một chú trong đó đã mừng tuổi nó 50 nghìn và một tờ nữa cầm lên cho tôi, tuy nhiên nó bảo với chú đó rằng nó lớn rồi nên không nhận nhưng chú đó đã mừng tuổi thêm cho mỗi thằng 50 nghìn. Tôi chẳng biết nói gì chỉ mỉm cười, tôi nhìn lên đồng hồ, thì đã 2 giờ chiều.

Đột nhiên, bố tôi từ dưới nhà gọi to:

- Long ơi! Xuống nhà mời các chú mấy chén rượu.

Ngay khi nghe thấy tiếng gọi của bố tôi, tôi nhanh chóng xuống nhà. Như lời thằng em tôi đã nói, có ba chú đến chơi, tất nhiên, họ cũng dẫn theo vợ và con cái tới (mỗi chú đều ở một xã khác nhau). Khi tôi ngồi xuống mâm, một chú hỏi tôi liệu thằng An đã đưa tôi tiền mừng tuổi chưa, tôi trả lời rằng mình đã nhận được, sau đó hai chú còn lại cũng mừng tuổi tôi và hai đứa em của tôi, họ cũng hỏi về tình hình học tập và tình trạng yêu đương của tôi, tôi trả lời một cách nửa thực nửa hư. Sau khi nghe tôi nói xong, các chú mời tôi một chén và bắt đầu kể về những câu chuyện ngày xưa đi học cùng bố tôi, câu chuyện rất thú vị và hấp dẫn, mặc dù hàng năm tôi đã nghe một số chuyện nhưng chúng vẫn rất hay. Tôi nhận thấy rằng thời học sinh của bố tôi cũng vui, hài hước nhưng học sinh thời đó thường rất nghịch nên dễ xảy ra đánh nhau.

Một lúc lâu sau, bố tôi với ba chú và gia đình của ba chú đã cùng nhau đi chúc tết một người bạn khác, nhà chú này cùng xã với nhà gia đình tôi nhưng lại ở một thôn khác. Họ vừa rời đi, ba anh em tôi đã bắt đầu dọn dẹp mâm cơm, vì mẹ tôi vắng nhà nên việc dọn dẹp của bọn tôi mất khoảng 20 phút, sau khi hoàn thành, tôi đã lên phòng nghỉ ngơi. Chỉ mới nằm được gần 10 phút, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa, tôi mở cửa và bất ngờ khi Ly xuất hiện trước mặt mình.

- Em đến đây làm gì? Mà anh đang buồn ngủ lắm nên tạm biệt nhé! – Tôi đóng cửa và quay lại giường nằm.

- Thái độ vừa nãy của anh là sao? Tại sao anh lại cư xử như thế với em? – Ly mở cửa, tiến đến gần chỗ tôi đang nằm và nói.

- Ly à, sao em vẫn hồ đồ như ngày nào để rồi bị tôi lừa vậy! – Tôi kéo Ly nằm xuống cạnh mình.

Ly không thốt lên lời nào, chỉ quay mặt đi.

Tôi hỏi Ly lý do vì sao cô ấy đến nhà tôi, cô ấy cho tôi biết rằng Lan đã nhắn tin rủ cô ấy đi chơi, tôi lại hỏi Ly tại sao cô ấy không đi chơi với Lan mà lại lên phòng mình, Ly giải thích rằng Lan muốn cả ba bọn tôi cùng đi chơi nên cô ấy đã lên phòng tôi để gọi tôi. Nghe xong, tôi nhanh chóng rời giường, vào phòng tắm để sửa soạn quần áo, khi tôi ra ngoài, Ly đã đợi tôi ở cửa phòng. Tôi cầm theo điện thoại rồi cùng Ly xuống nhà. Khi tôi xuống tới dưới nhà, tôi thấy hai đứa em của mình đã sẵn sàng, tôi hỏi thằng An vì sao nó lại muốn đi cùng bọn tôi, nó trả lời rằng Lan muốn nó đi cùng, tôi định bảo nó ở nhà trông nhà (anh em kìa), nhưng mẹ tôi lại vừa về nên bọn tôi đã xin phép đi chơi. Mẹ tôi đồng ý và còn cho bọn tôi thêm ít tiền tiêu vặt.

Bọn tôi rời nhà và hướng tới công viên để chơi, bởi vì bọn tôi biết rằng sẽ chưa có cửa hàng hay siêu thị nào mở cửa vào ngày mùng 4 Tết. Tôi nói với Lan rằng nếu em ấy mệt thì bảo tôi để tôi cõng em ấy, bất ngờ, Ly chạy lên phía trước, nắm tay Lan và kéo em ấy đi nhanh, miệng còn nói rằng chị sẽ cõng em, ngoài ra cô ấy còn quay lại trêu chọc tôi. Tôi cười và hiểu rằng Ly đang ghen với Lan, tôi và thằng An tiếp tục đi từ từ phía sau Ly và Lan. Khi đến nơi, tôi thấy hai người họ đang ngồi chờ trên chiếc ghế dài, tôi tiến gần và hỏi họ có mệt không và khuyên Ly đừng nên làm mấy trò như vậy nữa. Nhưng Ly khẳng định rằng sẽ có lần sau, tôi chỉ biết bó tay trước cô ấy. Tôi và thằng em ngồi xuống ghế cùng Ly và Lan.

Một lúc sau, tôi hỏi Ly và Lan liệu họ đã nghỉ đủ sức để tiếp tục đi chơi chưa, cả hai đều nhanh chóng đứng dậy. Bốn người bọn tôi tiếp tục dạo quanh công viên, và tôi bất giác nhớ lại lần tôi và Lan gặp Ly ở đây, cũng như cả cái tát đã nhận ở trong siêu thị. Trong lúc tôi đang ngẫm lại những chuyện cũ, Lan kéo ống tay áo tôi (tôi đang mặc áo dài tay) và nói rằng em ấy cần đi vệ sinh. Tôi nhìn xung quanh và thấy có nhà vệ sinh công cộng gần đây nên tôi dẫn em ấy đến đó và bảo em ấy vào trong, còn mình thì ngồi trên ghế gần đó chờ. Ngay khi Lan vừa mới bước vào, Ly từ đằng sau nói:

- Anh Long ơi! Em mệt rồi, anh cõng em đi.
 
382 ❤︎ Bài viết: 122 Tìm chủ đề
Chương 86: Nỗi đau không tự nhiên sinh ra cũng không tự nhiên mất đi

Tôi tới gần Ly, cô ấy đột nhiên giơ hai tay ra trước, dường như đang chờ đợi tôi cõng nhưng thay vì làm theo, tôi lại thách thức cô ấy rằng nếu cô ấy đuổi kịp tôi, tôi sẽ cõng cô ấy. Nói xong, tôi lập tức quay người và chạy về phía trước, trong lúc chạy, tôi liên tục nhìn lại xem Ly có đuổi kịp tôi hay không. Tôi khá tự tin về khả năng chạy của mình, khi đang tự đắc với thành tích của bản thân, tôi bất ngờ nghe thấy tiếng thằng An hỏi Ly có sao không. Tôi dừng chạy và quay người lại, thấy Ly ngã sau khi theo tôi được một đoạn, cảnh tượng này khiến tôi nhớ lại lần Ly đã ngã khi cố gắng đuổi theo tôi trong kiếp trước. Tôi vội vàng chạy lại chỗ Ly để kiểm tra xem cô ấy có sao không và khi cúi xuống, tôi bị cô ấy véo tai.

- Anh chạy tiếp đi, chạy nữa đi, xem anh chạy được bao xa? Bây giờ, anh phải cõng em như đã nói. – Ly nói.

Tôi chẳng còn cách nào khác ngoài nghe theo Ly, tôi quay người và ngồi xuống để Ly có thể leo lên lưng mình, tôi hỏi cô ấy đã sẵn sàng chưa để mình đứng dậy, Ly trả lời rằng cô ấy đã sẵn sàng và bảo tôi chuẩn bị xuất phát. Khi tôi đứng dậy, tôi cảm nhận được một cảm giác kỳ lạ từ tay mình, như chạm phải một thứ gì đó. Tôi đỡ Ly bằng một tay và nhìn vào tay kia, phát hiện ra là vết máu, tôi nhìn xuống hai chân Ly và thấy bên đầu gối chân phải cô ấy có vết máu (tôi tự hỏi tại sao mình không phát hiện ra điều này sớm hơn, hay là do Ly che nó quá kỹ). Tôi vội đưa Ly đến chiếc ghế dài gần gốc cây và để cô ấy ngồi xuống, Ly thắc mắc tại sao tôi không cõng cô ấy.

- Chân em chảy máu mà tại sao em không nói cho anh biết? – Tôi nói.

- Chỉ là vết thương nhỏ thôi, anh không cần phải lo lắng quá! – Ly nói.

- Chẳng lẽ anh phải phạt em thì em mới chịu quan tâm đến bản thân mình à.

Ly không biết nên nói gì.

Tôi quỳ một chân xuống đường và yêu cầu Ly đưa chân bị thương của mình ra trước, tôi đặt chân cô ấy lên chân không quỳ của tôi, sau đó bảo thằng An đưa tôi chai nước lọc để rửa sạch vết thương cho Ly. Khi đã rửa xong, tôi lấy chiếc khăn mỏng từ trong túi áo (tôi mang theo với ý định biểu diễn ảo thuật nhưng giờ không làm được nữa) và dùng nó lau khô vết thương cho Ly, sau đó tôi quấn khăn xung quanh đầu gối cô ấy. Khi hoàn thành, tôi nhận thấy Ly đang nhìn đi phía khác, có lẽ để giảm bớt cảm giác đau. Và để làm cho không khí tốt hơn, tôi đã nói:

- Nhìn từ góc này tuyệt vời ghê! Khiến cho tay mình làm chậm hơn so với mọi hôm trên lớp.

Ly nghe thấy lời tôi thì vội nhìn xuống và nhận ra rằng cô ấy đang mặc váy. Cô ấy đỏ mặt, nói tôi là biến thái và tát một cái vào má của tôi, cụ thể là bên trái (thế là nỗi đau không tự nhiên sinh ra cũng không tự nhiên mất đi, nó chỉ truyền từ người này sang người khác). Tôi tự nhiên thấy có hàng ngàn ngôi sao đang lấp lánh trên đầu mình nhưng chúng nhanh chóng biến mất ngay khi tôi nghe thấy tiếng cười của thằng em mình (đừng ai học theo tôi, mà chắc chả có ai đâu và tôi chỉ dám nói chứ nào tôi dám nhìn).

Lan bỗng quay lại, thấy bọn tôi mỗi người một chỗ, em ấy tới và hỏi tôi vì sao bên má trái của tôi lại đỏ, trong khi An cứ cười còn Ly dường như đang bực tức với ai đó. Tôi trả lời Lan rằng không có gì cả, chỉ là mình đã trêu Ly và bị cô ấy trả đũa, nên thằng An nhân dịp đó cười mình, em ấy có vẻ như đã hiểu được một chút về tình hình qua lời kể của tôi.

Lan đi đến chỗ Ly và nói rằng em ấy muốn chụp ảnh với cô ấy bởi vì nhìn cô ấy với chiếc khăn quấn quanh chân trông rất ngầu. Tôi nắm bắt cơ hội này, yêu cầu hai người tạo dáng để tôi chụp ảnh, tôi cảm thấy như Lan đang giúp tôi và Ly làm lành với nhau. Ly đứng dậy và tạo dáng cùng Lan, cả hai trông rất đẹp trong ảnh. Sau khi chụp và xem ảnh, bọn tôi tiếp tục đi dạo, do tôi đã buộc khăn khá chặt vào chân Ly nên cô ấy di chuyển hơi khó khăn, tất nhiên, tôi phải tuân theo lời đã nói là cõng cô ấy. Dạo được một vòng và quay trở lại lối vào công viên, tôi thấy rằng có nhiều người ra vào siêu thị, tôi tưởng rằng siêu thị sẽ chưa mở cửa vào mùng 4 Tết. Tôi hỏi ý kiến của ba người và họ đều đồng ý tới siêu thị.

Đến cửa siêu thị, tôi hỏi Ly liệu cô ấy có muốn xuống không, do tôi sợ cô ấy sẽ cảm thấy ngại khi có nhiều người nhìn, tuy nhiên, Ly nói rằng cô ấy vẫn muốn tôi cõng cô ấy, vì vậy, tôi chẳng có lý do gì khác để cô ấy xuống và cứ thế cõng cô ấy bước vào siêu thị. Bên trong, tôi bất ngờ khi thấy rất đông người tụ tập bên gian hàng cánh phải, tôi định chen vào xem nhưng do quá đông người nên tôi chẳng nhìn thấy gì. Tôi quyết định cùng hai đứa em của mình đi mua đồ trước, sau đó sẽ quay lại sau. Tôi hỏi Ly và hai đứa em của mình xem bọn họ có muốn mua gì không để tôi mua cho nhưng cả hai đứa em tôi đắn đo chưa biết mua gì và Ly thì không trả lời tôi. Tôi bảo rằng cứ tiếp tục đi và nếu thấy gì muốn thì hãy nói với tôi, chợt Ly hơi ngập ngừng nói rằng cô ấy muốn mua thêm quần áo.

- Hai đứa cùng nhau đi xem có đồ nào muốn mua thì chọn, sau đó tới chỗ quầy thanh toán, anh trả tiền cho. Anh cùng chị Ly ra kia một lát. – Tôi nói.

Hai đứa em vâng lời tôi.
 
382 ❤︎ Bài viết: 122 Tìm chủ đề
Chương 87: Đỏ hơn quả cà chua

Sau khi hai đứa em tôi rời đi, cũng là lúc tôi bắt đầu cõng Ly di chuyển tới quầy bán quần áo, tôi hỏi cô ấy muốn chọn bộ nào, nhưng cô ấy nói tôi cứ tiếp tục đi cho đến khi cô ấy bảo tôi dừng.

- Ồ, cô gái kia là ai mà lại xinh như thế nhỉ? – Tôi nói.

- Ai? Ở đâu? Anh muốn bị đánh à? – Ly nói.

- Kìa! Ngay trước mặt kìa! Cô gái mà anh đang cõng trên lưng đấy, rất xinh đẹp nhưng hay giận dỗi vô cớ và còn hay đánh chồng nữa kìa! – Tôi nói và chỉ vào chiếc gương đặt cạnh dãy quần áo.

Ly nhìn về phía trước và nhận ra bản thân mình trong gương, cô ấy đỏ mặt, chẳng nói câu nào, chỉ lấy hai tay che mặt và cúi xuống vai tôi. Tôi nói Ly rằng đừng ngại ngùng nữa, hãy ngẩng mặt lên cười cho tôi xem, Ly nghe theo lời tôi, cô ấy vừa ngẩng mặt lên và cười thì tôi nhanh chóng rút điện thoại từ túi quần rồi chụp một tấm (sơ hở là chụp ảnh), Ly thấy vậy liền tát mạnh vào vai tôi. Tôi nói rằng bức ảnh rất đẹp và nếu cô ấy không tin thì xem ảnh. Tôi đưa điện thoại cho Ly xem, cô ấy cũng ngạc nhiên khi thấy bức ảnh chụp qua gương thực sự rất đẹp.

Tôi vẫn để Ly giữ điện thoại của mình và tiếp tục đi. Khi đi được một đoạn, Ly bất ngờ nói tôi ngầu, tôi thắc mắc không hiểu tại sao cô ấy lại nói tôi như vậy, Ly cầm điện thoại của tôi, đưa ra trước mặt tôi. Tôi không ngờ cô ấy đã vào thư viện ảnh để xem tất cả các ảnh của tôi. Tôi nói với Ly rằng cô ấy đang xâm phạm vào quyền riêng tư của tôi nhưng cô ấy chỉ cười và nói tôi mà cũng có quyền riêng tư với cô ấy, tôi đành lặng im và mặc cho cô ấy tiếp tục xem ảnh của mình. Nói về bức ảnh mà Ly đưa cho tôi xem, do lúc ấy tôi chẳng biết làm gì nên đã tự ngồi chụp bản thân mình bằng camera trước của điện thoại. Tôi mặc chiếc áo gió màu cam, đeo khẩu trang y tế màu xanh da trời và tạo dáng bằng cách đặt ngón trỏ trái lên môi (động tác giữ im lặng), đầu hơi nghiêng sang bên phải, mắt hướng xuống. Sau khi chụp xong, tôi cởi bỏ khẩu trang, áo gió rồi bắt đầu chỉnh sửa bức ảnh như làm đậm màu của áo, khẩu trang, làm tối bên mắt phải và còn nhiều thứ khác, dĩ nhiên tôi chỉ chụp phần thân trên chứ phần thân dưới là tôi đang mặc quần đùi.

Ly hỏi tôi có thể để cô ấy gửi tấm ảnh tôi mặc áo màu cam từ điện thoại tôi sang điện thoại của cô ấy được không, tôi đồng ý. Ly vui vẻ gửi rồi đặt ảnh đó làm màn hình chính cho điện thoại của mình và quay sang khoe với tôi, tôi mỉm cười vì chẳng biết phải nói gì.

Khi đi gần hết quầy quần áo, tôi hỏi Ly đã chọn được đồ mà cô ấy muốn mua chưa, cô ấy bảo rằng mình đã chọn được rồi nhưng sợ tôi không dám vào. Tôi nói mình không sợ, nhưng vừa dứt lời, Ly đã chỉ vào phía đồ nội y, tôi hỏi lại Ly rằng cô ấy chắc chắn muốn tới đó chưa và cô ấy đã gật đầu, tôi đành phải cõng Ly tới đó. Đến nơi, tôi không dám ngó lên, chỉ dám nhìn thẳng xuống dưới chân mình, Ly bảo rằng cô ấy không muốn mua nội y, tôi ngẩng đầu lên và quay sang trách cô ấy nhưng Ly nói rằng cô ấy muốn mua quần tất do cô ấy thấy ở gần đây bày bán. Tôi thở phào nhẹ nhõm và bắt đầu đi tới chỗ quầy quần tất, Ly nói hôm trước tôi mua cho cô ấy đủ cả bộ mà sao tôi phải ngại khi nhìn thấy đồ nội y, tôi trả lời cô ấy rằng tôi chỉ nói kích cỡ đồ rồi nhờ mẹ mua hộ. Ly bật cười khi nghe thấy lời tôi nói.

Đến chỗ quầy quần tất, Ly hỏi tôi cô ấy nên chọn màu gì. Tôi đang đắn đo không biết nên trả lời cô ấy thế nào, bỗng có nhân viên nữ đến trò chuyện. Ly quyết định chọn màu quần cùng với màu da cô ấy nhờ sự tư vấn của cô nhân viên kia và Ly cũng được mặc thử, cô nhân viên liền chỉ chỗ cho Ly để vào đó mặc thử. Tôi định đứng đợi Ly ở đây nhưng cô ấy lại bảo tôi đi cùng, tôi không muốn nhưng cuối cùng cũng phải đi theo cô ấy. Đến nơi, tôi nhận ra là mình đã chọn sai, trước mặt tôi toàn là đồ nội y, và không hề có ghế để ngồi đợi, tôi chỉ đành đứng ngay bên cạnh cửa phòng mà Ly đang thay đồ mà cửa phòng lại còn là tấm rèm có thể kéo ra kéo vào được, khiến tôi vừa đứng dựa vào tường vừa hướng mắt xuống dưới, chẳng dám nhòm ngó lung tung (từng là một ông chú 40 tuổi cơ mà, sao giờ lại phải ngại và không dám nhìn đồ đó).

Lúc sau, tôi nghe thấy tiếng Ly gọi:

- Anh Long ơi! Anh có ngoài đó không? Vào đây giúp em một chút.

- Em dở hơi à, thay đồ thì thay nhanh lên, giúp cái gì mà giúp. – Tôi nói.

Ly bỗng ngó mặt ra ngoài nói:

- Ô kìa! Anh vẫn đứng đây à! Mà sao mặt chồng em lại đỏ hơn quả cà chua thế kia! Phải chụp lại mới được.

- Nào, đừng có trêu anh.

Ly vẫn ở đó cười tôi rồi yêu cầu tôi nhìn cô ấy nhưng tôi từ chối, cô ấy bảo cô ấy chưa cởi đồ nên tôi không cần phải lo, tôi vẫn một mực không nhìn. Ly bỗng nhiên giơ tay ra kéo lấy tay tôi, nhờ tôi tháo hộ chiếc khăn mà tôi đã buộc ở chân cô ấy, vì cô ấy không tháo được, tôi thấy vậy liền quay sang, định cúi người xuống tháo chiếc khăn, ai ngờ Ly lại đưa một bên chân của mình ra và hỏi tôi có trắng không, tôi lập tức quay mặt đi nói cô ấy trêu tôi.

- Anh đã thích lại còn giả vờ. Nào, quay mặt lại đây nhìn em cái nào. – Ly nói.

Tôi liên tục nói không và bảo cô ấy thay đồ nhanh lên bởi vì hai đứa em của mình còn đang đợi. Ly nghe thấy thì bật cười rồi nói mình sẽ thay nhanh thôi. Một lúc sau, Ly bước ra khỏi phòng, cô ấy hỏi tôi rằng cô ấy có đẹp không, tôi không nhìn mà bảo đẹp, cô ấy vội đi tới phía trước người tôi, hơi cúi người xuống, hai tay cô ấy đưa ra chạm vào hai bên má tôi, ép tôi phải nhìn cô ấy. Khi tôi nhìn lên, Ly hỏi tại sao tôi không nhìn cô ấy, tôi nói sợ bị cô ấy lừa, Ly cười và kéo tôi ra khỏi chỗ thay đồ. Đến nơi thanh toán chỗ quầy quần áo, tôi trả tiền rồi cùng Ly quay trở lại chỗ hai đứa em của mình (tôi mừng thầm vì không phải cõng Ly nữa).
 
382 ❤︎ Bài viết: 122 Tìm chủ đề
Chương 88: Cầu hôn

Trên đường tới chỗ hai đứa em tôi, tôi yêu cầu Ly trả chiếc khăn cho mình, tuy nhiên cô ấy cho tôi biết cô ấy vẫn đang quấn khăn quanh chân và lúc nãy cô ấy chỉ tháo ra rồi quấn lại là vì tôi đã quấn nó rất chặt, nghe Ly nói xong, tôi chẳng biết phải nói gì nhưng trong lòng cảm thấy hơi ấm ức khi cô ấy đã lừa mình không tháo khăn ra được. Thấy hai đứa em đang đứng chờ, hai bọn tôi nhanh chóng tiến tới và cùng hai đứa nó thanh toán những đồ đã mua.

Sau khi hoàn tất việc thanh toán, bọn tôi quyết định trở lại nơi đông người khi mới vào siêu thị, may mắn thay khi đến nơi, nơi này đã vắng người nên bọn tôi dễ dàng vào xem, hóa ra là đang tổ chức một cuộc thi ăn. Tôi đọc thể lệ cuộc thi và thấy có hai giải thưởng, một giải thưởng dành cho hai người như bạn bè, người thân và một giải thưởng khác dành cho cặp đôi. Về giải thưởng cho hai người là tiền mặt còn giải thưởng cho cặp đôi là nhẫn đôi có giá trị tương đương với số tiền kia. Cuộc thi sẽ kết thúc và trao giải vào lúc 17 giờ 30 phút, và bây giờ đã là 17 giờ 10 phút, tôi đứng xem để biết ai sẽ giành được giải nhất. Đột nhiên, có người đến đứng bên cạnh tôi và chào tôi, tôi quay sang nhìn thì thấy đó là Long Tứ.

- Anh cũng đến tham gia cuộc thi này à? – Long Tứ nói.

- Không, tôi chỉ đi ngang qua, thấy đông người ở đây nên mới tới đây xem. Còn cậu thì sao? – Tôi nói.

- Em dẫn người yêu tới đây chơi và thấy nơi này đang tổ chức cuộc thi nên em đã bảo cô ấy tham gia. Hiện tại, bọn em đang đứng ở vị trí thứ nhất.

Tôi thực sự bất ngờ khi biết Long Tứ có bạn gái và còn sắp giành giải nhất trong cuộc thi ăn này. Anh ta cũng không quên giới thiệu bạn gái của mình với tôi. Sau khi trò chuyện và nghe Long Tứ kể về mối quan hệ của họ, tôi càng ngạc nhiên khi biết họ đã quen nhau qua mạng và đã yêu nhau được 6 tháng. Khi tôi hỏi tại sao anh ta không thông báo cho mọi người trong Long Hội, Long Tứ cho biết anh ta sẽ thông báo vào tháng sau vì họ sẽ kết hôn vào tháng đó, điều này khiến tôi cảm thấy sốc. Tôi hỏi tiếp Long Tứ rằng tiền lương của anh ta không đủ để mua chiếc nhẫn hay gì mà anh ta lại tham gia cuộc thi này, anh ta nói muốn tạo ra một kỉ niệm vui cho cả hai. Tôi cười và nói rằng tôi sẽ giành giải nhất của anh ta và hy vọng anh ta đừng buồn, Long Tứ tự tin khẳng định rằng tôi không thể phá vỡ kỷ lục của anh ta và bạn gái. Ngay sau khi Long Tứ nói xong, người dẫn chương trình cho cuộc thi thông báo rằng đã có cặp đôi giành được vị trí thứ nhất với thành tích là 15 phút, trong khi Long Tứ là 16 phút. Long Tứ thất vọng vì mỗi người chỉ được tham gia một lần và nếu tham gia lần nữa cũng không đủ sức để ăn nhiều như lần đầu.

Tôi thấy vậy liền tìm đến Ly và hỏi cô ấy có muốn tham gia cuộc thi này không. Ly vừa gật đầu đồng ý, tôi lập tức kéo cô ấy vào, người dẫn chương trình rất ngạc nhiên khi biết đã 17 giờ 15 phút rồi mà vẫn còn người tham gia. Anh ta cho rằng bọn tôi không thể thắng nhưng tôi khẳng định chắc chắn sẽ thắng, người dẫn chương trình không tin tôi, vì vậy tôi đề xuất nếu thua, tôi sẽ trả tiền bánh gấp đôi tiền thưởng của giải nhất và ngược lại, người dẫn chương trình cũng phải như thế. Người dẫn chương trình nhanh chóng đồng ý và tôi cũng bảo mọi người làm chứng cho mình. Khi bọn tôi ngồi vào vị trí, Ly hỏi sao tôi lại nói như vậy, tôi chỉ nói cô ấy hãy ăn trước, còn lại sẽ tính sau. Tôi và Ly bắt đầu ăn, đồng hồ cũng bắt đầu tính giờ từ 17 giờ 17 phút, chiếc bánh pizza cỡ khổng lồ này đối với hai bọn tôi thì đúng 5 phút đã hết hơn một nửa chiếc bánh. Mọi người rất ngạc nhiên và họ càng ngạc nhiên hơn khi bọn tôi ăn hết phần còn lại của chiếc bánh chỉ trong 4 phút tiếp theo. Tổng cộng, bọn tôi mất 9 phút để xử lý xong chiếc bánh.

Tôi và Ly ăn xong, mọi người xung quanh đều thốt lên không thể tin nổi, những người còn đang tham gia cuộc thi phần cặp đôi không muốn tiếp tục nữa bởi vì họ biết thời gian sắp hết và họ cũng không thể nào phá được kỷ lục của hai bọn tôi. Do đó, cuộc thi đã kết thúc sớm hơn 2 phút. Người dẫn chương trình công bố tôi và Ly giành giải nhất trong cuộc thi ăn bên cặp đôi và anh ta tặng cho bọn tôi một phiếu ăn pizza miễn phí trong một tháng tại siêu thị vì anh ta không có đủ tiền mặt như đã hứa với tôi. Tôi đồng ý nhận phiếu ăn thay cho tiền mặt (quá có lợi cho tôi).

Tôi đi đến chỗ Long Tứ và nói rằng tôi đã giành giải nhất, anh ta rất bất ngờ với tốc độ ăn của tôi và Ly. Anh ta định tạm biệt tôi để cùng người yêu về nhưng tôi đã gọi anh ta lại và tặng anh ta cặp nhẫn.

- Tại sao anh không giữ mà lại đưa cho em? – Long Tứ nói.

- Tôi đã có rồi, cậu không cần phải lo lắng. Giờ thì, cái này là của cậu, hãy tặng nó cho người cậu yêu. – Tôi nói.

Long Tứ vội nhận cặp nhẫn từ tôi, tay anh ta run rẩy. Bỗng, Long Tứ quỳ xuống để cầu hôn bạn gái nhưng do quá căng thẳng, anh ta quỳ cả hai chân khiến mọi người xung quanh bật cười. Tôi đến nhắc nhở anh ta chỉ nên quỳ một chân, Long Tứ nhanh chóng điều chỉnh và kết quả thì chắc ai cũng biết là bạn gái của anh ta đã đồng ý. Sau đó hai người họ cảm ơn tôi, tôi nói không có gì, và họ xin phép về trước, tôi cũng cùng Ly và hai đứa em mình rời siêu thị.

Ra khỏi siêu thị, Ly hỏi tôi về hai người vừa nãy, tôi nói rằng họ là người quen của mình. Khi Ly hỏi thêm, tôi giả vờ nói rằng tôi đã gặp Long Tứ khi học võ trước đây, và hai bọn tôi đã làm kèo ai thua sẽ gọi người thắng là anh và Long Tứ đã thua, còn cô gái kia là bạn gái của anh ta (cho ai thắc mắc thì cuộc trò chuyện giữa tôi và Long Tứ trước đó không được Ly và hai đứa em của tôi nghe thấy). Ly tạm tin lời tôi. Thằng An đến gần và thì thầm vào tai tôi rằng nó nhận ra Long Tứ giống một trong những người ở Long Hội đến nhà chơi hôm qua nhưng tôi nói rằng nó đã nhìn nhầm và nó không còn lựa chọn nào khác ngoài việc không hỏi thêm.
 
382 ❤︎ Bài viết: 122 Tìm chủ đề
Chương 89: Kết thúc

Khi ba anh em tôi chuẩn bị tạm biệt Ly để trở về nhà thì bất chợt cô ấy nhận được cuộc gọi. Sau khi nghe xong, Ly nói rằng bố mẹ cô ấy sẽ không ở nhà tối nay và nếu cô ấy về thì chỉ có một mình. Lan nhanh chóng mời Ly đến nhà chơi để cô ấy không phải ở một mình, tôi cũng đề nghị Ly tạm thời về nhà tôi, cô ấy cũng có thể trở về nhà cô ấy bất cứ khi nào cô ấy muốn. Ly hơi do dự nhưng sau đó cô ấy đã đồng ý với đề nghị của tôi.

Về đến nhà tôi, Ly kể lại sự việc vừa nãy cho bố mẹ tôi, họ rất vui khi biết cô ấy sẽ ăn tối ở đây và đã chuẩn bị nhiều món hơn. Tranh thủ thời gian này, Lan đã dẫn Ly lên phòng của em ấy, tôi đoán rằng em ấy rất vui khi có Ly chơi cùng. Tôi cũng lên phòng của mình nằm.

Khi tôi đang đợi thằng em tắm xong (để giải thích cho những ai chưa biết hoặc tôi đã giải thích nhưng lại quên mất thì phòng của Lan hiện tại trước đây là phòng của thằng An, bởi vì có thêm Lan nên thằng An đã chuyển đồ sang phòng tôi, do tôi cũng ít khi từ học viện về nhà), Lan bỗng chạy sang phòng tôi và hỏi:

- Anh Long ơi! Anh có quần áo nào vừa với chị Ly không? Nếu không có, em sẽ xuống hỏi mẹ.

- Ly không có đồ để mặc à! Để anh kiểm tra trong tủ xem. – Tôi nói.

Tôi rời khỏi giường đến mở tủ quần áo và lấy ra túi đồ đã chuẩn bị sẵn từ trước, định mang sang cho Ly nhưng Lan đã ngăn tôi lại.

- Đây là quần áo cho chị Ly phải không ạ? – Lan nói.

- Đúng vậy. – Tôi nói.

- Em sẽ mang sang cho chị ấy, vì chị ấy đang tắm và nhờ em tìm đồ giúp.

Nghe Lan nói vậy, tôi đưa túi đồ cho em ấy, em ấy nhanh chóng nhận đồ từ tay tôi và trở về phòng mình (với những ai hỏi tại sao trong phòng anh em tôi có phòng tắm riêng thì để tránh trường hợp muốn sử dụng nhưng lại có người trong đó). Một lúc sau, thằng An tắm xong và đã xuống dưới nhà, tôi cũng chuẩn bị tắm thì Ly sang phòng tôi. Cô ấy hỏi tôi có làm gì với đồ cô ấy không, tôi nói không vì khi cô ấy để đồ lại, tôi đã cất chúng vào túi và để trong tủ chờ đến mùng 5 nhờ mẹ giặt. Ly tiếp tục hỏi tại sao đồ cô ấy có mùi thơm, tôi nói rằng tôi đã xịt một ít nước hoa vào đồ cô ấy trước khi đưa cho Lan mang sang (cho ai không nhớ, túi đồ tôi đưa cho Lan là quần áo của Ly lúc mùng 3 Tết tới nhà tôi chơi).

Đột nhiên, thằng An xuất hiện ở cửa phòng, yêu cầu tôi và Ly mau chóng xuống ăn cơm. Tôi trả lời rằng tắm xong tôi sẽ xuống và bảo Ly cùng thằng An xuống trước, nói xong, tôi lấy quần áo và bước vào phòng tắm. Tôi mở cửa phòng tắm sau khi tắm xong, thấy Ly đang ngồi trên giường, tôi tới gần và hỏi cô ấy, cô ấy nói rằng cô ấy đang chờ tôi để cùng xuống, sau đó, tôi cùng Ly xuống nhà ăn cơm. Mọi người trong nhà đều trò chuyện vui vẻ với Ly khiến cô ấy tươi cười không ngừng và như tôi đã dự đoán, mọi người lại kể cho Ly nghe về những chuyện lúc nhỏ của tôi. Tôi chẳng biết phải làm gì ngoài việc ngồi yên và ăn mà chẳng nói lời nào.

Sau khi ăn cơm và cất dọn xong, tôi lên phòng để chơi game cùng thằng em. Khi vừa mới hết trận và chuẩn bị chơi trận tiếp theo, Ly đứng ở cửa phòng yêu cầu tôi và thằng em ngừng chơi game. Tôi vội đặt điện thoại xuống, đi đến đóng cửa phòng lại, đóng cửa xong, tôi quay lại giường, cầm điện thoại và chuẩn bị bấm vào nút bắt đầu thì Ly vẫn đứng trước cửa nói to:

- Nếu anh không mở cửa, em sẽ gọi bố mẹ lên đấy!

Tôi chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc mở cửa phòng. Tôi hỏi Ly muốn tôi làm gì khi không cho tôi chơi game nhưng cô ấy chẳng trả lời, tôi bất lực đành đề nghị cô ấy đi dạo cùng mình và Ly gật đầu đồng ý. Tôi cầm theo điện thoại rồi cùng Ly đi dạo, sau 30 phút đi bộ, bọn tôi ngồi nghỉ bên đường. Tại đây, tôi lấy điện thoại ra mở ứng dụng đánh đàn và chơi một số bài mà tôi thuộc, Ly rất thích những bài đó, cô ấy bảo tôi đánh những bài cô ấy biết hát. May thay, tôi cũng biết đánh mấy bài mà cô ấy chọn. Sau khi đàn và hát xong, bọn tôi tiếp tục đi dạo, khi đi qua nhà văn hóa thôn, bọn tôi đã vào chơi một lúc, khi ra ngoài và chuẩn bị về nhà, Ly bỗng thách tôi bắt được cô ấy, nói xong, cô ấy chạy lên trước, tôi thấy vậy đã đuổi theo sau.

Chạy được một quãng, Ly quay lại xem tôi đuổi đến đâu. Tôi giả vờ chạy chậm lại để cô ấy nghĩ rằng cô ấy chạy nhanh hơn tôi. Bọn tôi cứ tiếp tục đuổi nhau từ lề đường rồi chạy ra giữa đường, đoán rằng chẳng có ai ngoài đường thì bỗng nhiên, tôi thấy một chiếc ô tô tải đang đi tới và Ly đang quay lại nhìn tôi, tôi nghĩ chiếc xe sẽ tránh bọn tôi nhưng không, nó không có dấu hiệu dừng lại hoặc tránh đi chỗ khác. Tôi vội chạy nhanh lên phía trước, khiến Ly bất ngờ, cô ấy quay người lại định chạy thì hoảng hốt khi thấy chiếc ô tô đang lao đến. Cô ấy không kịp phản ứng và chỉ đứng yên tại chỗ, tôi liền lao tới, đẩy Ly sang bên đường. Kết quả, tôi bị chiếc xe tông, tầm nhìn của tôi dần trở nên mờ nhưng tôi vẫn nhìn thấy Ly đang ôm mình khóc, tôi mỉm cười và dùng tay lau đi nước mắt của Ly. Sau đó, tầm nhìn của tôi càng trở nên mờ hơn.
 
382 ❤︎ Bài viết: 122 Tìm chủ đề
Chương 90: Viết lại

Đột nhiên, tôi nhận ra mình đang ở trong một căn phòng, xuất hiện trước mặt tôi là một cậu thanh niên chắc tầm tuổi tôi đang ngồi trên một chiếc ghế màu đỏ và đang thao tác trên bàn phím máy tính. Tôi tiếp cận, thấy cậu ta đang soạn thảo từng từ trên một phần mềm viết, tôi hỏi cậu ta đang làm gì, cậu ta trả lời rằng mình đang viết truyện. Sau khi trả lời câu hỏi của tôi, cậu ta bất ngờ khi thấy tôi vào được phòng cậu ta mà cậu ta không hề hay biết. Cậu ta hỏi tôi là ai, tôi giới thiệu mình là Trần Văn Long, điều này lại làm cậu ta bất ngờ lần nữa, bởi vì tên của nhân vật nam chính trong truyện của cậu ta đang viết trùng với tên tôi.

Tôi đọc nhanh qua một số chương truyện của cậu ta đang viết thì nó đúng với những gì tôi từng trải qua. Tôi hỏi cậu ta vì sao cậu ta lại chủ yếu viết về những khoảnh khắc giữa tôi và Ly, chỉ thi thoảng mới thêm chi tiết tôi giỏi cái này cái kia mà lại đặt tên truyện là "Trở về làm thiên tài". Cậu ta giải thích rằng cậu ta cảm thấy việc viết về những khoảnh khắc giữa tôi và Ly sẽ hay và tạo thêm nhiều ý tưởng hơn so với việc chỉ viết tôi giỏi, tôi là thiên tài sẽ dẫn đến truyện trở nên rất nhàm chán. Tôi thấy cũng hợp lý nên đã hỏi tại sao cậu ta không đặt tên khác, chẳng hạn như "Trở về để yêu em", cậu ta nói rằng cậu ta thấy cái tên "Trở về làm thiên tài" khá hay nên đã quyết định chọn nó và vào thời điểm đó, cậu ta cũng chưa nghĩ ra được cái tên nào khác. Tôi chẳng hiểu cậu ta nghĩ gì nữa và bắt đầu trách cậu ta:

- Ông là tác giả mà viết truyện của mình như thế à! Tôi đang là nhân vật chính, tại sao ông lại để tôi chết? – Trần Văn Long nói.

- À! Chỉ là đến đoạn đó tôi không nghĩ thêm được ý tưởng gì nên mới viết vậy! Nếu tôi không viết như thế thì làm sao cậu có thể đứng đây nói chuyện được với tôi. – Vodanh12 nói.

- Thiếu ý tưởng thì viết như thế à! Đúng là cái thằng người yêu thì không có mà chó thì chẳng có con nào. Không hiểu được tình cảm, cảm xúc của những người có người yêu.

- Ơ kìa, tôi hơi tự ái đấy! Sao cậu lại biết điều đó? Và tôi có hai con mèo, thay cho chó và người yêu, được chứ?

- Tôi nhìn ông là biết. Thôi bỏ đi, đừng quan tâm đến chuyện đó nữa. Tôi cảm thấy thời gian của tôi không còn nhiều, tôi chỉ muốn nhắc nhở ông là hãy viết truyện một cách nghiêm túc, rõ ràng tôi là nhân vật chính mà ông cho tôi chết và cũng đang là mùng 4 Tết, ông lại viết tôi gặp tai nạn, không chỉ một mà còn hai lần bị xe tông, người ta nói không ai tắm hai lần trên cùng một dòng sông cơ mà! Chuyện quan trọng thì tôi nhắc hai lần.

- Được rồi, tôi xin lỗi! Tôi hứa sẽ viết truyện một cách nghiêm túc và tôi cũng có ý định cho cậu chết đâu, tầm nhìn chỉ mờ thôi mà.

- Chỉ được cái cãi cùn. Thôi, không tranh cãi với ông nữa, viết lại truyện hộ tôi, viết đoạn nào thì tùy ông quyết định.

Sau cuộc trò chuyện vừa rồi, tôi chào tạm biệt cậu ta và từ từ biến mất.

Do Long yêu cầu nên tôi, Vodanh12 sẽ viết đoạn nào thì lát các bạn sẽ biết và các bạn không nên bắt chước Long và Ly, không được chơi đùa trên đường, chạy ra giữa đường, khi qua đường hãy chú ý nhìn xe cộ (với ai thắc mắc về cuộc gặp gỡ giữa tôi và Long thì tôi đang tưởng tượng mình vừa trở thành Long để đối thoại với chính bản thân mình, cũng như vừa trở thành người trung gian để viết đoạn hội thoại giữa chính mình với Long. Nếu không hiểu, tức là tôi đã phân thân ra làm ba người, một người là tôi, một người là Long, người còn lại là người viết đoạn hội thoại. Và một điều nữa, cho ai chưa biết hoặc ai biết rồi thì kệ thì những lần tôi viết trong dấu ngoặc đơn sẽ có một trong ba nhân vật nói, hoặc là tôi, hoặc là Long, hoặc là người đọc giống như các bạn). Dưới đây là phần truyện được viết lại:

Tôi cầm theo điện thoại rồi cùng Ly đi dạo, sau 30 phút đi bộ, bọn tôi ngồi nghỉ bên đường. Tại đây, tôi lấy điện thoại ra mở ứng dụng đánh đàn và chơi một số bài mà tôi thuộc, Ly rất thích những bài đó, cô ấy bảo tôi đánh những bài cô ấy biết hát. May thay, tôi cũng biết đánh mấy bài mà cô ấy chọn. Khi đang đàn và hát, thằng An đã nhắn tin cho tôi rằng có người tới nhà chơi nên tôi và Ly nhanh chóng trở về nhà (về để lấy tiền mừng tuổi chứ sao). Sau khi người đó về, tôi lại lên phòng mình chơi game cùng thằng em nhưng Ly tới và nói tôi không được chơi game. Tôi chợt nghĩ ra một cách, tôi chạy sang phòng Lan và bảo em ấy chơi cùng Ly và không được để cô ấy rời khỏi phòng. Lan nghe theo lời tôi, em ấy sang phòng tôi kéo Ly về phòng em ấy, miệng thì luôn nói có cái này muốn cho cô ấy xem. Ly chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo Lan, tôi vẫy tay chào Ly, cô ấy không ngờ tôi lại nghĩ ra cách này để đối phó cô ấy.

Sau khi Ly vào phòng Lan, tôi tiếp tục chơi game cùng thằng An cho đến hơn 22 giờ 30 phút thì nó đi ngủ, tôi đành phải ra ngoài ban công tầng hai (không phải ban công phòng tôi) để không làm phiền nó ngủ. Sau khi lấy chìa khóa cửa ban công (ban công có khóa bởi vì sợ mấy đứa trẻ con đến nhà tôi chơi sẽ lên đây để đùa nghịch), tôi rời khỏi phòng và đóng cửa phòng mình lại rồi tới mở cửa ban công. Tôi ngồi xuống sàn, dựa lưng vào lan can ban công và chắc chắn rằng mình đã ngồi đối diện với cửa phòng để biết sẽ có ai ra đây hay không (để tránh trường hợp đang chơi game thì bị dọa). Chơi vài ván game xong, tôi cho mắt nghỉ ngơi bằng cách đặt điện thoại xuống sàn để giảm nhiệt và đứng dậy ngắm cảnh ban đêm. Mải chăm chú ngắm cảnh và hít thở không khí, tôi bất ngờ cảm thấy có cái gì đó chạm vào vai trái của mình, tôi ngoảnh sang nhưng không thấy gì, tôi nghĩ rằng có lẽ mình đã cảm nhận sai và tiếp tục ngắm cảnh.

Bỗng nhiên, tôi lại cảm thấy có cái gì đó chạm vào vai phải mình nhưng khi quay sang, tôi không thấy gì cả, tôi bắt đầu hoang mang và định trở về phòng ngủ. Khi tôi quay người, tôi đã thấy Ly ngồi ngay dưới chân mình, cô ấy đang cúi đầu xuống và lấy tay che miệng cười khúc khích. Tôi nhận ra rằng mình đã bị Ly trêu nên đã nghĩ ra một cách trả thù cô ấy. Tôi quay trở lại vị trí cũ và khi cảm nhận được tay Ly chạm vào người mình, tôi nắm lấy tay cô ấy rồi quay người lại và từ từ dồn Ly vào tường. Tôi hỏi lý do cô ấy trêu mình, Ly không ngờ rằng mình bị phát hiện, cô ấy nói rằng cô ấy muốn trả thù tôi vì tôi đã bảo Lan kéo cô ấy về phòng em ấy, tôi cười vì chẳng biết phải nói gì. Sau đó, tôi trở lại chỗ lan can để tiếp tục hóng gió, Ly cũng làm theo tôi và hai bọn tôi đứng đó trò chuyện khá lâu, bọn tôi đã nói về đủ mọi thứ, đủ mọi lĩnh vực, cuối cùng bọn tôi chuyển từ đứng sang ngồi và trò chuyện tiếp đến gần 1 giờ sáng.
 
382 ❤︎ Bài viết: 122 Tìm chủ đề
Chương 91: Thừa nước đục thả câu

Sau một lúc ngồi trò chuyện, Ly đột nhiên tựa đầu vào vai tôi hỏi tôi tại sao lại quen và yêu cô ấy, cô ấy không tin lời nói trước đây của tôi là do ông nội cô ấy giới thiệu. Tôi khẳng định với Ly điều đó là sự thật nhưng cô ấy vẫn nhất quyết không tin và muốn nghe sự thật, vì vậy tôi đành tiết lộ cho cô ấy biết là vào đêm trước ngày nhận lớp 6, tôi đã mơ thấy các cụ báo mộng cho mình phải yêu một cô gái tên là Ly. Tôi vừa nói xong, Ly nhìn tôi và bảo rằng nếu tôi đã muốn nói thì phải nói thật, tránh nói dối, tuy nhiên tôi lại nói dối cô ấy, cô ấy bái phục tôi vì trình độ nói dối của mình, tôi nói mình mơ thấy thật, Ly không tin lời tôi và yêu cầu tôi đừng nói nữa.

Tôi hỏi Ly lý do vì sao cô ấy chấp nhận yêu mình, Ly trả lời rằng lúc đó cô ấy cũng rất ngạc nhiên khi tự dưng có người tới bắt chuyện khi vừa mới nhận lớp, còn tặng quà cho cô ấy nhiều lần mà không đòi hỏi gì cả. Cô ấy không biết tôi có ý gì nhưng mỗi lần như vậy, trong lòng cô ấy thấy vui một cách bất thường tựa như đã từng quen biết hay gặp ở đâu đó trước đây. Lâu dần, cô ấy cảm thấy thích tôi nên mới chấp nhận yêu tôi. Khi Ly kể thêm về những kỉ niệm mà tôi từng giúp cô ấy, tôi chỉ biết im lặng rồi mỉm cười (cho các bạn hỏi tại sao tôi hay cười, là vì kiếp trước, khi học lớp 6, tôi trong lớp lúc nào cũng buồn chán nên cô giáo chủ nhiệm đã nói trêu tôi rằng mặt tôi như bánh đa dấp nước. Từ đó, để tránh bị cô giáo nói nên tôi thường xuyên cười và cười đúng lúc đúng chỗ) và mỗi lần Ly khen tôi, tôi lại thấy chạnh lòng lần đó bởi vì tôi bỗng nhiên nhận ra mình của kiếp trước tồi tệ đến mức độ nào. Nhưng tôi đã gặp được cô ấy của kiếp trước để xin lỗi, mặc dù lời nói có quá muộn nhưng tốt hơn là không nói và tôi cũng không biết dạo này cô ấy sống như thế nào.

Mải suy nghĩ về những chuyện khác mà không để ý đến Ly, khi tôi nhìn sang, cô ấy đã ngủ trên vai tôi từ bao giờ mà tôi không hề hay biết. Tôi định bế Ly vào phòng Lan nhưng sợ cô ấy và Lan tỉnh dậy, vì vậy tôi đã nhẹ nhàng di chuyển người cô ấy để cô ấy nằm xuống và đặt đầu cô ấy lên đùi mình. Thấy Ly vẫn đang ngủ và lo rằng ban đêm sẽ lạnh nên tôi đã cởi áo khoác của mình, đắp lên người cô ấy (còn sàn nhà thì chắc không lạnh đâu), sau đó, tôi gạt những sợi tóc trên mặt Ly sang hai bên và ngắm nhìn cô ấy khi ngủ. Đã rất lâu rồi tôi mới có cơ hội nhìn thấy Ly ngủ ở khoảng cách gần như thế này.

Tôi bất giác mà chạm vào má của Ly, tưởng rằng cô ấy sẽ thức giấc nhưng không, cô ấy vẫn đang ngủ say. Tôi lắc đầu mỉm cười bởi vì cô ấy ngủ một cách vô tư, không một chút phòng bị nào, và còn ngủ rất ngon nữa.

- Anh không chắc anh có thể ở bên em để bảo vệ được em suốt đời trong kiếp này nhưng anh chắc chắn một điều rằng anh sẽ yêu em và khiến em hạnh phúc hơn so với kiếp trước. – Tôi nói.

Ngay lúc tôi vừa nói xong, Ly đã trở mình, khiến tôi bất ngờ và nhận ra mình đã vô thức nói thành tiếng câu vừa rồi và bất ngờ hơn là Ly đã tỉnh dậy. Tôi lo lắng không biết phải giải thích thế nào thì cô ấy đã ngồi dậy, nhìn tôi cười một cái rồi lại nằm xuống đùi tôi ngủ. Tôi đơ người một lúc bởi vì không hiểu chuyện gì xảy ra, cũng không biết giải thích hiện tượng này kiểu gì. Tôi cố nhớ lại xem kiếp trước Ly có bị như vậy không, nhưng không, trong kí ức của tôi cô ấy không hề bị vậy hoặc cũng có thể là cô ấy đã nghe thấy lời tôi nói và đang trêu tôi. Tôi đắp lại áo của mình lên người Ly và bắt đầu suy nghĩ lý do để mai giải thích với cô ấy. Sau một lúc suy nghĩ, tôi đã tìm được lý do đó là thấy câu này trong bí kíp tán gái trên mạng, nếu Ly muốn xem, tôi sẽ tìm tạm một trang chứa những câu nói tán gái và chỉnh sửa nội dung bên trong.

Với một lý do vô cùng thuyết phục, tôi tự tin khi đối mặt với câu hỏi của Ly. Trong lúc đang hài lòng với suy nghĩ của mình, Ly lại trở mình, làm tôi giật mình. Tôi nhìn xuống và thấy cô ấy vẫn đang ngủ ngon lành, tôi mới yên tâm trở lại. Một ý tưởng táo bạo và đen tối xuất hiện trong đầu tôi, tôi nở nụ cười hơi tà ác. Để chắc chắn rằng Ly không thức giấc, tôi đã chờ khoảng 5 đến 10 phút sau mới bắt đầu hành động. Tôi nhanh chóng cầm lấy điện thoại để chụp ảnh Ly đang ngủ nhưng do trời quá tối và tôi cũng không dám bật đèn pin của điện thoại nên tôi đã từ bỏ ý tưởng táo bạo và đen tối kia (tôi không phải là người thừa nước đục thả câu như các bạn nghĩ đâu nhưng tôi thích ý nghĩ của các bạn đó).
 
382 ❤︎ Bài viết: 122 Tìm chủ đề
Chương 92: Cô ấy trông giống con lợn?

Chợt tôi nghe thấy một giọng nói:

- Nhà có giường không nằm mà hai đứa chúng mày lại lôi nhau ra đây ngủ? Mà ngủ cũng ngon đấy chứ! Gần 8 giờ sáng rồi đấy!

Nghe thấy tiếng, tôi mơ màng nhận ra rằng giọng đó là của mẹ tôi. Tôi ngơ ngác không biết là mình đang mơ hay là đã tỉnh, thấy điện thoại nằm ngay bên cạnh, tôi lấy để xem giờ và thật sự là đúng 8 giờ như mẹ tôi nói. Tôi dần dần chuyển sang trạng thái tỉnh táo hơn do khi tôi ngước mặt nhìn lên, thấy mọi người trong nhà đang đứng ở cửa nhìn mình và Ly. Tôi liền gọi Ly dậy, cô ấy nói muốn ngủ thêm chút nữa, tôi nói mọi người trong nhà đang nhìn hai đứa mình, Ly mới mở mắt. Cô ấy nhận ra rằng mình đang nằm trên đùi tôi và mọi người đang hướng mắt về phía mình.

Ly nhanh như chớp đứng dậy, lấy áo mà tôi đã khoác trên người cô ấy che mặt và vụt chạy khỏi phòng, mọi người không ngừng cười và trêu chọc hai bọn tôi. Tôi nhận ra bố mẹ Ly cũng có mặt ở đây, tôi định đứng dậy chào họ thì một cảm giác quen thuộc giống ở đâu đó khiến tôi không thể đứng lên. Tôi đã hiểu nguyên nhân (chắc các bạn chắc cũng vậy), tôi không cử động được hai bên chân của mình, may mắn thay bên chân trái đã cử động được một chút, tôi bám vào lan can rồi kéo cơ thể mình đứng dậy. Thấy mình đã đứng vững, tôi vội vàng chào bố mẹ Ly, họ cũng đáp lại lời chào của tôi. Tôi định hỏi vì sao họ đến đây nhưng bố tôi đã nói rằng sau khi xuống ăn sáng sẽ nói tiếp, sau đó, ông ấy bảo mọi người cùng nhau xuống ăn cơm.

Chờ mọi người rời đi, tôi đứng yên ở đó, vừa thực hiện một số bài tập giãn cơ chân, vừa suy nghĩ xem mình đã ngủ từ bao giờ. Một lúc sau, tôi dần cảm nhận được bên chân phải của mình, tôi tiếp tục tập và đi bộ nhiều lần tại chỗ, cuối cùng tôi cũng có thể hoàn toàn cử động được chân phải nhưng tôi không thể nhớ được mình đã ngủ từ lúc nào.

Tôi cầm điện thoại, bước ra khỏi phòng ban công và khóa cửa lại. Cất xong chìa khóa và điện thoại vào trong phòng mình, tôi chuẩn bị xuống dưới nhà thì gặp Ly cũng đang chuẩn bị đi xuống, cô ấy nhìn thấy tôi xấu hổ, trả lại cho tôi chiếc áo trong khi cúi mặt xuống đất. Tôi nhanh chóng nhận lại chiếc áo và mặc vào, tôi nói cho Ly biết rằng bố mẹ cô ấy đã đến đây, cô ấy bất ngờ và ngẩng đầu lên nhìn tôi hỏi liệu tôi nói có đúng không. Tôi trả lời rằng nếu cô ấy không tin, cô ấy có thể nhìn xuống tầng. Khi Ly nhìn xuống, cô ấy thấy đúng như lời tôi nói, bố mẹ cô ấy đang ngồi cùng gia đình tôi.

Ly quay về phía tôi, có vẻ như cô ấy muốn nói điều gì đó nhưng lại bị một giọng nói cắt ngang:

- Hai đứa kia, làm gì trên đấy đấy? Có xuống ăn cơm không? Đừng để cả nhà phải đợi.

Tôi nhìn xuống và thấy bố tôi đang đứng dưới cầu thang nói.

- Bọn con sẽ xuống ngay đây ạ. – Tôi nói.

Tôi và Ly cùng nhau bước xuống cầu thang.

- Trông kìa, có khác gì đôi vợ chồng mới cưới đâu chứ! Chồng đi trước, vợ lẽo đẽo theo sau.

Tôi ngạc nhiên và nhìn xem ai đã nói câu vừa nãy, hóa ra là bố Ly. Ông ấy nói xong, mọi người đều bật cười nhưng tôi và Ly thì không, bọn tôi nhanh chóng ngồi vào mâm. Vừa ngồi chưa ấm chỗ, mẹ tôi hỏi Ly rằng cô ấy ngủ trên đùi tôi có êm không, Ly gật đầu, mẹ tôi cười và nói tiếp là cô ấy ngủ ngon như vậy thì làm sao không êm được. Nói xong, mẹ tôi đưa điện thoại cho Ly xem, cô ấy bất ngờ khi biết cô ấy và tôi đã bị chụp ảnh. Tôi xem ảnh cùng Ly, tôi ngạc nhiên vì mình ngủ với tư thế khoanh tay trước ngực và đầu cúi xuống, trước đó tôi đã giơ hai tay sang hai bên tránh chạm vào người Ly. Còn Ly, duy nhất một tư thế là quay mặt về phía người tôi ngủ say sưa. Xem ảnh xong, Ly trả điện thoại cho mẹ tôi, bà ấy hỏi cảm nhận của bọn tôi sau khi xem xong những bức ảnh, bọn tôi không biết phải trả lời thế nào chỉ nhìn nhau ngại ngùng cười, may thay, bố tôi đã bảo mẹ tôi đừng hỏi nữa bởi vì mặt hai bọn tôi đỏ như quả cà chua.

Ngồi ăn cơm một lúc, tôi hỏi bố mẹ Ly vì sao họ đến đây, họ trả lời rằng bố tôi đã gọi cho họ nói có cảnh hay để xem, mới đầu hai người họ từ chối nhưng bố tôi khăng khăng rằng họ phải tới để chứng kiến, nghe bố mẹ Ly nói, tôi chẳng biết phải nói gì ngoài mỉm cười. Sau khi ăn cơm và cất dọn xong, gia đình tôi và gia đình Ly ra phòng khách để trò chuyện. Bố Ly nói rằng vì Ly đã đến nhà tôi chơi hôm qua nên hôm nay tôi phải sang nhà cô ấy chơi một hôm (có qua có lại), tôi giật mình khi nghe bố Ly nói vậy và định từ chối nhưng bố mẹ tôi lại đồng ý với ý kiến của bố Ly. Bố Ly nói tiếp rằng sẽ mượn tôi nguyên một ngày và sẽ trả vào sáng mai, tôi giật mình lần hai, tưởng chừng bố mẹ tôi không đồng ý nhưng hai người họ lại đồng ý trước sự ngỡ ngàng của tôi.

Sau khi trò chuyện thêm một lúc, tôi lên phòng mình để lấy một số đồ mang theo. Trong lúc chuẩn bị, tôi thấy Ly đang đứng ngoài cửa phòng. Tôi hỏi cô ấy tại sao lại lên đây, Ly trả lời rằng cô ấy lên phòng tôi để tránh bị mọi người hỏi, tôi bật cười. Chuẩn bị đồ xong (đồ không có gì nhiều đâu, chủ yếu là tôi lấy cái túi, bỏ điện thoại với sạc và một số thứ linh tinh của tôi vào), tôi nhìn thấy một thứ, khiến tôi nói với Ly một câu làm cô ấy ngơ người một lúc, sau đó thì vui vẻ. Các bạn biết tôi nói câu gì không, đương nhiên là không rồi. Thôi, không đùa các bạn nữa, tôi nói với Ly câu cô ấy trông giống con lợn, các bạn rất ngạc nhiên đúng không, Ly cũng vậy, cô ấy ngơ người không tin tôi dám nói cô ấy như vậy. Thấy Ly đang tiến gần tới mình, tôi nhanh chóng lấy con cá lợn đưa ra trước mặt và nói rằng cô ấy trông giống con lợn này (là con cá heo đó các bạn, tôi gọi nó là cá lợn chỉ bởi vì tôi thích thế, ai không nhớ thì đó là một trong ba con thú nhồi bông tôi nhận được lúc ném phi tiêu hồi đi hội). Ly thay đổi thái độ rất nhanh, từ tức giận sang vui vẻ và nhận con cá lợn từ tay tôi.
 
382 ❤︎ Bài viết: 122 Tìm chủ đề
Chương 93: Đến chơi nhà và cái kết

Tôi và Ly nhanh chóng xuống dưới nhà sau khi bố mẹ cô ấy gọi. Tôi đã cùng gia đình cô ấy về nhà của họ. Trên xe, tôi hỏi bố Ly vì sao ông ấy bảo tôi đến chơi nhà, ông ấy cho tôi biết rằng do Ly nhắc tới tên tôi suốt ngày ở nhà, ông ấy chưa kịp dứt lời, Ly đã chen ngang và phủ nhận điều đó, nhưng mẹ Ly khẳng định những lời bố Ly nói là sự thật. Ly không thể phản bác mà chỉ có thể ngồi nghe bố mẹ mình nói tiếp, tôi vừa cười vừa nghe hai người họ nói. Đến nhà Ly, tôi cùng gia đình cô ấy bước vào nhà, ngay khi vừa mới bước vào, bố Ly đã nói tôi cứ tự nhiên như ở nhà mình, tôi vâng lời. Ngoài ra ông ấy còn nói riêng với tôi rằng buổi trưa cả nhà ông ấy sẽ đến nhà bố ông ấy (ông nội Ly) ăn cơm và tôi có thể không cần phải đi bởi vì chuyện lúc trước có thể xảy đến. Tôi nói rằng mình sẽ đi cùng họ và không còn quan tâm tới những chuyện trước đây.

Khi tôi và bố Ly đang trò chuyện, Ly đã tiến gần, nắm tay tôi và dẫn tôi lên phòng cô ấy vì cô ấy nói có chuyện muốn nói với tôi. Khi bước vào phòng, tôi ngạc nhiên trước phòng của Ly, với gam màu trắng hồng tạo nên không gian hài hòa, nhẹ nhàng và tinh tế. Tôi tiếp tục quan sát do đây là lần đầu tiên tôi bước vào phòng cô ấy, tôi đã ăn ngay một cái gối vào mặt, Ly nói rằng tôi không được ngó nghiêng phòng cô ấy. Tôi đành phải quay sang nhìn Ly, cô ấy lại ném con cá lợn vào mặt tôi và nói rằng tôi không được nhìn cô ấy vì ánh mắt của tôi trông rất gian, tôi chẳng hiểu Ly đang nghĩ gì, trong khi rõ ràng cô ấy đã kéo tôi lên phòng cô ấy.

Tôi trả gối với con cá lợn cho Ly, sau đó ngồi dựa vào tủ quần áo gần cửa ra vào, giả vờ nhìn vào điện thoại trong tay để trò chuyện với cô ấy. Tôi hỏi Ly rằng cô ấy muốn nói gì với mình, Ly đã trả lời rằng vào buổi trưa, cô ấy sẽ cùng bố mẹ đến nhà ông nội để ăn cơm và cô ấy không biết liệu tôi có muốn đi cùng không. Tôi nói với Ly rằng bố cô ấy cũng nói với mình điều tương tự và đã trả lời là mình có đi. Ly rất vui khi nghe thấy tôi đồng ý đi cùng.

- Anh ngồi lên ghế bên bàn học của em kìa! Sao phải ngồi đất thế? – Ly nói.

- Vì em không cho anh nhìn phòng nên anh làm sao biết chỗ nào là bàn học của em? – Tôi nói.

Nghe tôi nói, Ly đã đồng ý cho tôi quan sát phòng cô ấy, tôi đứng dậy, nhìn quanh phòng Ly một lượt và tiến tới bàn học của cô ấy. Tôi bất ngờ khi thấy một tủ chật kín những quyển sách đặt ngay cạnh bàn học, khác hẳn với phòng tôi, chẳng có tủ hay quyển sách nào (nhưng tủ quần áo của tôi to hơn tủ quần áo của cô ấy). Tôi định lấy một quyển để xem nội dung, bỗng nhìn thấy bức tranh đang vẽ dở của Ly trên bàn học, tôi lại gần để xem và nhận ra dường như cô ấy đang vẽ tôi. Tôi cầm bức tranh lên hỏi Ly, cô ấy trả lời mình đang tập vẽ và lấy tôi làm mẫu để một ngày nào đó tặng. Tôi mỉm cười và hỏi cô ấy có giấy vẽ không, Ly chỉ vào túi giấy A4 dưới ngăn bàn, tôi cúi xuống, lấy một tờ giấy, sau đó mượn bút chì của Ly, cô ấy ngạc nhiên khi tôi cũng biết vẽ. Tôi nói với Ly rằng hãy đợi tôi một chút và ngồi xuống bàn để bắt đầu vẽ.

Ngồi một hồi, Ly hỏi tôi đang vẽ gì mà tại sao thỉnh thoảng tôi lại nhìn lên cửa sổ, tôi trả lời cô ấy rằng tôi đang tưởng tượng cảnh cô ấy mặc đồ đi biển. Nghe thấy điều đó, Ly vội vàng rời giường, đến bên cạnh tôi, tôi nhanh chóng che đi bức tranh mình đang vẽ, nói rằng mình chưa hoàn thành, tuy nhiên, Ly yêu cầu tôi cho cô ấy xem bức vẽ, tôi từ chối. Cứ như vậy sau hai phút giằng co, Ly không tài nào xem được nội dung của bức tranh tôi đang vẽ. Khi tôi chuẩn bị nói rằng cô ấy nên ngồi đợi ở giường để tôi hoàn thành bức vẽ, đột nhiên, cô ấy môi chạm môi tôi, khiến tôi đứng hình trong thoáng chốc, nhân cơ hội đó, Ly giật lấy bức tranh từ tay tôi.

- Đẹp thế! Anh vẽ ai vậy? Đây là em à? – Ly nói.

- Nếu không phải em thì còn ai nữa. – Tôi nói.

- Đây là vẽ chân dung mà, sao anh nói anh đang tưởng tượng cảnh em mặc đồ đi biển?

- Anh tưởng tượng chứ anh có vẽ đâu.

Ly chẳng biết phải nói gì với tôi, tôi bảo cô ấy đưa cho mình bức vẽ để hoàn thiện nhưng Ly cho rằng bức vẽ đã hoàn thành. Tôi khẳng định rằng vẫn còn một chi tiết quan trọng chưa hoàn thành, Ly nghe tôi nói vậy, cô ấy đưa tôi bức vẽ, tôi lấy bút chì và đánh bóng cho bức tranh. Sau khi đánh bóng xong, tôi đưa cho Ly, cô ấy sững sờ vì sau khi đánh bóng, bức tranh trở nên đẹp hơn trước. Ly hỏi tôi tại sao cái gì tôi cũng giỏi, tôi khiêm tốn trả lời rằng vẫn còn nhiều thứ mình chưa giỏi, cô ấy hỏi những thứ gì, tôi nói rằng chưa tìm ra đường vào tim cô ấy.

Ly ngơ người khi nghe tôi nói vậy, cô ấy nói rằng tôi đang nói về đường vào tim ai chứ không phải cô ấy, tôi cũng ngơ người khi nghe Ly nói vậy. Tôi hỏi Ly rằng liệu cô ấy có muốn biết tôi đang nói về ai không, trong lúc tôi đang nói, tôi từ từ tiến gần Ly, cô ấy thấy tôi tiến gần, cô ấy chủ động lùi lại và nói rằng cô ấy muốn biết. Tôi tiếp tục tiến gần Ly, Ly lại lùi ra sau. Bọn tôi cứ như vậy cho đến khi Ly chạm vào giường và nằm xuống, tôi tận dụng cơ hội đó chống hai tay xuống giường, không cho cô ấy đứng dậy. Tôi chuẩn bị nói, Ly thúc đầu gối lên chỗ nào thì chắc các bạn cũng biết. Tôi ôm đau đớn và gục xuống sàn (xin lỗi các bạn, tôi không muốn viết thế đâu nhưng hoàn cảnh không cho phép và tôi cũng có cảm giác giống Long đấy, ai là đàn ông con trai cũng hiểu mà).

- Nói thì không nói, lại đi làm trò gì vậy? Cho chừa cái tội. – Ly nói.

- Em đã biết là em rồi, còn hỏi gì nữa? Lần sau đừng có đánh vào chỗ này nữa! – Tôi nói.

Ly nói rằng thầy giáo ở học viện đã dạy khi bị kẻ biến thái tấn công, cần đánh vào những yếu điểm để thoát thân, tôi chẳng muốn phản bác lời của cô ấy. Cô ấy lại tiếp tục giảng lại cho tôi nghe về những kiến thức về tim trên học viện, để tôi hiểu rõ hơn đường vào tim cô ấy. Tôi đã cảm thấy bất lực từ trước, mà giờ đây lại càng bất lực hơn, không biết cô ấy học cái tính này từ ai. Tôi không nói được câu nào, chỉ nằm ôm đau đớn và luôn nghĩ thầm trong đầu nhất định phải trả thù cho cú đánh vào chỗ này, tuy nhiên khi nào mới có thể trả được thù thì tôi không biết.
 
382 ❤︎ Bài viết: 122 Tìm chủ đề
Chương 94: Giương đông kích tây

Một lúc sau, tôi đã trở lại trạng thái bình thường. Tôi đứng dậy, nhìn vào bức vẽ chưa hoàn thiện của Ly, tôi đề nghị giúp cô ấy hoàn thành bức vẽ nhưng cô ấy từ chối, cô ấy muốn tự mình hoàn thành. Tôi đề xuất hướng dẫn cô ấy vẽ nhưng cô ấy vẫn không đồng ý, thậm chí tôi còn đề nghị làm mẫu cho cô ấy vẽ nhưng cô ấy vẫn không chấp nhận, cô ấy muốn tự tưởng tượng và tự vẽ. Vì lời từ chối của Ly, tôi chẳng biết phải làm gì nên tôi lấy điện thoại ra xem và tình cờ nhấn vào phần ghi âm, phát hiện có một số đoạn ghi âm mà mình lưu trước đó. Tôi không nhớ rõ nội dung của những đoạn này nên bấm vào nghe lại. Thật ngạc nhiên khi những đoạn ghi âm đó là những đoạn mà tôi đàn và hát khi mới biết đánh đàn.

- Long ơi! Cậu đang làm gì thế!

Tôi giật mình khi nghe thấy đoạn ghi âm này và Ly cũng nghe được. Cô ấy hỏi đó là giọng của ai, tôi trả lời rằng mình không biết nhưng tay vẫn tiếp tục bấm để nghe những đoạn ghi âm khác, trong đó có "Long ơi! Cậu có nhớ tớ không? Còn tớ thì đang rất nhớ cậu" và nhiều câu khác nữa mà tôi không tiện kể. Tôi nhận ra đây là giọng của Ly từ thời mới quen tôi, có lẽ là hồi lớp 7 hay lớp 8, nhưng Ly lại không nhận ra giọng của mình. Cô ấy bước xuống giường, lao tới chỗ tôi đang ngồi, với ý định giật điện thoại của tôi nhưng tôi đã nhanh chóng giấu nó sau lưng. Ly yêu cầu tôi đưa điện thoại cho cô ấy để cô ấy xem ai đang nói với giọng rất khó nghe, tôi nói rằng giọng đó rất hay.

- Anh bênh à, mau đưa em điện thoại! – Ly nói.

Tôi quyết không đưa điện thoại, dù sau đó Ly đã cố gắng làm thêm mọi cách nhưng kết quả vẫn vậy. Đột nhiên, cô ấy giơ tay phải lên cao, tôi nghĩ cô ấy sắp đánh mình nên đã chuyển điện thoại sang tay trái rồi giơ tay phải lên đỡ nhưng nào ngờ, Ly dùng chiêu giương đông kích tây và tôi bị một cú vỗ nhẹ từ tay trái của cô ấy (nhẹ thật mà) vào bên má trái của mình. Sau cú vỗ đó, tôi dâng điện thoại cho cô ấy, Ly cầm lấy và bắt đầu nghe từng đoạn ghi âm, cô ấy nhận ra giọng trong từng đoạn ghi âm rất quen nhưng không biết đã nghe ở đâu. Tôi nói rằng đó là giọng của cô ấy nhưng cô ấy không tin, tôi buộc phải tìm lại đoạn tin nhắn giữa tôi và cô ấy trong ứng dụng nhắn tin. Sau một lúc tìm kiếm, tôi đã tìm thấy và cho Ly nghe, nghe được một đoạn, cô ấy định giật điện thoại của tôi nhưng tôi nhanh tay đưa nó ra xa. Ly yêu cầu tôi tắt đi, tôi từ chối và tiếp tục nghe, cô ấy ngại ngùng nên đã lên giường, chùm chăn kín người nói không nghe thấy gì cả.

Tôi cũng leo lên giường, đưa điện thoại gần Ly để cô ấy nghe. Tuy nhiên, cô ấy vội mở chăn và giật điện thoại từ tay tôi, tôi bị bất ngờ bởi hành động đó nên đứng hình không hiểu chuyện gì xảy ra. Sau đó, cô ấy trả lại điện thoại cho tôi, tôi kiểm tra thì đã mất hết những đoạn ghi âm và đoạn thoại của cô ấy, Ly mở chăn và cười to. Tôi phải nghĩ cách trả thù cô ấy và tự dưng một ý tưởng xuất hiện trong đầu tôi. Tôi bắt đầu tiếp cận Ly, khi đã đến gần, tôi đẩy cô ấy nằm xuống giường, tiếp theo tôi chống hai tay ngang đầu cô ấy và nói rằng giờ đây, tôi sẽ trả thù vì cô ấy đã xóa đoạn ghi âm và đoạn thoại.

Ly dùng hai tay đẩy tôi nhưng không thể được vì tôi đang ở trên người cô ấy (tôi vẫn giữ khoảng cách đấy, không như các bạn nghĩ đâu), tôi nói rằng chống cự là vô ích và bắt đầu nở nụ cười tà ác. Ly nói tôi làm gì cô ấy thì làm bởi vì cô ấy biết tôi sẽ chụp ảnh cô ấy, thay vì chụp ảnh, tôi đã quay lưng về phía Ly, một tay giữ chân, một tay thọc lét ở bàn chân cô ấy, khiến cô ấy cười như chưa bao giờ được cười (cô ấy mặc quần dài nên các bạn không phải lo). Ly xin tôi tha cho cô ấy, tôi dĩ nhiên không nghe, vẫn tiếp tục làm tiếp.

Cô ấy muốn co chân lại nhưng đã bị tôi giữ chặt. Tôi ngoảnh về đằng sau xem biểu cảm của Ly, thấy cô ấy đang chống một tay xuống giường để ngồi dậy và dùng tay kia đẩy tôi ra nhưng lực không đủ. Tôi đắc ý, bất chợt, tôi cũng cảm thấy buồn cười, hóa ra Ly đang thọc lét vào bên sườn của tôi, tôi không ngờ cô ấy lại nghĩ tới cách này để đối phó với tôi.

Do buồn cười quá nên tôi buông tay khỏi chân Ly, tận dụng cơ hội, cô ấy liên tiếp thọc vào sườn tôi. Tình thế đảo ngược, tôi bị nằm dưới và Ly ngồi trên người tôi (tôi đang nằm úp xuống giường), mỗi lần cô ấy thọc tay vào hai bên sườn tôi là tôi cười thành tiếng, tôi không ngừng xin tha nhưng mặt Ly không cảm xúc, vẫn tiếp tục thọc lét. Tôi gồng mình lên, rồi hơi ngả người về bên phải, tưởng Ly sẽ ngã nhưng không, cô ấy bám chặt vào áo tôi, hết cách tôi chỉ đành ngả cả người về bên phải, Ly theo đó cũng ngã xuống giường.

Tôi nhanh chóng thoát khỏi bàn tay của Ly và tiếp tục một tay chống xuống giường, nhưng tay kia nâng cằm Ly. Hai bọn tôi nhìn nhau đắm đuối, chuẩn bị môi chạm môi (lý do tôi dùng môi chạm môi thay từ hôn là vì để cho câu nó dài), bất ngờ có tiếng mẹ Ly nói ngoài cửa phòng:

- Hai đứa làm cái gì mà ồn ào thế?
 
382 ❤︎ Bài viết: 122 Tìm chủ đề
Chương 95: Phần tiếp của chương trước và khắc phục hậu quả gây ra

Tôi và Ly giật mình khi nghe thấy giọng nói của mẹ Ly, bọn tôi nhanh chóng bật dậy để chỉnh lại quần áo. Ly sau đó đã tiến đến mở cửa, giải thích rằng:

- Bọn con không làm gì đâu ạ. Bọn con chỉ đang xem một đoạn phim hài nên mới cười to lên thôi.

Mẹ Ly dường như tin vào lời giải thích của Ly nên đã rời đi ngay sau đó.

Khi mẹ Ly đi xuống, Ly quay trở lại phòng, cả hai bọn tôi bốn mắt nhìn nhau chẳng biết nói gì. Tôi bất ngờ nhận thấy ngón trỏ phải của Ly thiếu mất móng (móng giả thôi, không phải móng thật), có lẽ do vừa nãy hai bọn tôi đùa nhau nên nó mới bung ra. Tôi nhìn xuống giường để tìm chiếc móng và đã tìm thấy nó, tôi nhặt lên và đưa cho Ly. Cô ấy ngạc nhiên khi nhìn xuống tay mình, sau đó cô ấy vỗ mạnh vào vai trái tôi và trách móc rằng tại tôi mà cô ấy bị như vậy, và giờ không biết phải làm sao vì bộ móng này là do người giúp việc trong nhà cô ấy làm và họ hiện đang nghỉ tết. Tôi xin lỗi Ly và đề nghị cô ấy đến tiệm làm đẹp, nhưng cô ấy nói rằng không có tiệm nào mở vào mùng 5 Tết, tôi khẳng định rằng có và bảo cô ấy chuẩn bị để tôi dẫn đi.

Ly nghe lời tôi nói, vội vàng chuẩn bị đồ. Trong lúc chuẩn bị, cô ấy hỏi liệu tiệm làm đẹp có xa không, tôi trả lời rằng nó cách nhà cô ấy khoảng 2km. Tôi nói xong, Ly cũng đã chuẩn bị xong. Bọn tôi cùng nhau xuống dưới nhà, bố của Ly thấy bọn tôi, hỏi bọn tôi định đi đâu.

- Con định dẫn Ly đến tiệm làm đẹp ạ. Vì con làm bung mất móng giả của cô ấy. – Tôi nói.

Bố Ly cười và nhắc nhở bọn tôi nhanh chóng đi rồi về do sắp tới giờ đến nhà ông nội của Ly. Bọn tôi vâng lời, ra đến cửa, tôi hỏi Ly xem nhà cô ấy có xe điện hay xe máy để tôi có thể chở cô ấy đến tiệm làm đẹp một cách nhanh chóng, cô ấy nói nhà cô ấy có xe máy nhưng điều quan trọng là liệu tôi có biết lái không. Tôi khẳng định rằng tôi biết lái vì việc lái xe máy giống như lái xe điện, Ly nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ, cô ấy nói tôi và cô ấy nên nhờ chú tài xế riêng của bố cô ấy lái ô tô đưa đến tiệm làm đẹp. Thấy Ly không tin tưởng, tôi đành mở điện thoại ra và cho cô ấy xem bằng lái xe của mình, Ly bất ngờ, hỏi tôi đã thi bằng lái xe khi nào, tôi trả lời rằng tôi đã thi hồi học năm nhất đại học.

Ly vỗ mạnh vào vai tôi, trách tôi thi mà không rủ cô ấy thi cùng. Tôi cười và đáp rằng tôi sẽ làm tài xế cho cô ấy suốt đời nên cô ấy không cần phải thi bằng lái xe máy.

- Vậy nếu một ngày nào đấy anh bận và không thể chở em được thì sao? – Ly nói.

- Thì thôi vậy. – Tôi nói.

Ly bất lực với tôi, nhưng cô ấy vẫn vào nhà mượn chìa khóa xe máy từ bố mình và đưa cho tôi. Để đảm bảo rằng quyết định của mình là chính xác, trước khi đưa chìa khóa xe, Ly đã hỏi tôi về điểm số của hai phần thi lý thuyết và thực hành. Tôi trả lời rằng tôi đã làm đúng tất cả các câu hỏi lý thuyết chỉ trong 5 phút (thực ra là 1 – 2 phút, thời gian còn lại tôi dùng để kiểm tra lại các câu), còn phần thực hành thì tôi đã đi đúng hình và không chạm vạch, chống chân lần nào. Ly tỏ vẻ tin tưởng lời tôi nói, cô ấy lên xe và tôi bắt đầu lái xe.

Trên đường đi, Ly liên tục ôm eo tôi, tôi khuyên cô ấy không cần phải lo lắng vì cô ấy sẽ không bao giờ ngã được, nhưng Ly vẫn nhất quyết ôm chặt lấy tôi (tôi không thích cô ấy ôm vì nó khiến tôi buồn, buồn cười đó các bạn). Để tạo thêm phần kích thích, tôi giả vờ tăng tốc độ một chút rồi dùng phanh chân để giảm tốc và tình huống tiếp theo chắc ai cũng đoán được là Ly đã chống tay vào lưng tôi (không giống các bạn nghĩ đúng không, nhưng tôi thích ý nghĩ của các bạn đấy). Sau hành động vừa rồi của tôi, cô ấy thừa nhận rằng cô ấy hối hận khi tin vào lời tôi, tôi cười khi nghe cô ấy nói vậy. Đến nơi, Ly ngạc nhiên khi tôi đưa cô ấy đến tiệm làm đẹp này, bởi vì cô ấy nghe nói rằng nơi này rất đắt, tôi nói mặc dù đắt nhưng chất lượng. Nói xong, tôi kéo Ly vào bên trong, chắc hẳn ai cũng biết đây là tiệm làm đẹp nào, đúng vậy, đây là LB Salon.

Khi bước vào bên trong, bọn tôi được thông báo bởi nhân viên rằng do đang trong dịp Tết nên giá của các dịch vụ được giảm một nửa, hơn nữa bọn tôi cũng là khách hàng thứ 1000 nên lại được giảm thêm nửa giá khi làm móng và làm tóc tại đây. Ly ngạc nhiên nhìn tôi, tôi giả vờ nói rằng không ngờ lại may mắn như thế và nhanh chóng lựa chọn dịch vụ làm móng và làm tóc cho cô ấy, sau đó, nhân viên đã dẫn Ly đến chỗ làm móng và tóc, tôi cũng được nhân viên chỉ đến chỗ ngồi chờ.
 
382 ❤︎ Bài viết: 122 Tìm chủ đề
Chương 96: Hoàn thành việc khắc phục hậu quả và gặp người quen

Sau khi ngồi một lúc, tôi bất ngờ được một nhân viên đến nói thầm rằng giám đốc (vợ Long Nhất) có việc muốn nói với tôi. Nghe vậy, tôi liền đi theo nhân viên đó để gặp vợ Long Nhất, tới nơi, qua cuộc trò chuyện, tôi biết được rằng tiệm có thêm ba sinh viên đến đây làm thêm trong dịp Tết và bọn họ chỉ xin làm đúng một tuần rồi nghỉ để sau đó lên trường đi học. Vợ Long Nhất không biết phải giải quyết như thế nào, đành cho ba sinh viên này bắt đầu công việc từ hôm qua nhưng hôm qua mới là buổi hướng dẫn các bước làm đẹp, không tính vào công đi làm. May mắn thay, hôm nay tôi đến tiệm nên mời tôi vào đây để tham khảo ý kiến, tôi đề nghị cho phép ba sinh viên cứ tiếp tục làm tại đây, nếu họ làm tốt thì trả lương cho một tuần làm việc tính cả buổi hướng dẫn, nếu không thì cũng chẳng sao bởi vì điều này sẽ giúp ba sinh viên đó có thêm kinh nghiệm.

Vợ Long Nhất đồng ý với quan điểm của tôi, do đó đã gọi ba sinh viên kia vào để tôi có thể nhìn thấy họ và cũng thông báo cho họ về quyết định vừa rồi. Vợ Long Nhị dẫn ba sinh viên mà vợ Long Nhất đã đề cập vào phòng. Tôi ngạc nhiên khi nghe thấy có người gọi tên tôi, tôi quay ra thì thấy đó là em họ của Ly (à quên mất, các bạn chưa biết tên em họ của Ly phải không, tên em ấy là Linh, giới thiệu sơ qua thì Linh là em họ bên ngoại của Ly, tức là mẹ của Ly là chị ruột của mẹ của Linh, tuổi thì chắc ai cũng biết là bằng tuổi với thằng em tôi và em ấy đang theo học tại trường kinh tế mà kiếp trước Ly đã từng học).

- Bảo sao em thấy chị Ly ở ngoài kia, em tưởng chị ấy tới đây một mình, hóa ra là anh đang ở trong đây. – Linh nói.

- Sao em lại đến đây? Và em đến đây làm gì? – Tôi nói.

Tôi cố tình hỏi Linh như vậy để em ấy không biết rằng tôi đã biết em ấy đang làm ở đây.

- Em cùng hai đứa bạn đến đây làm thêm trong dịp Tết, bên trái em là Thảo, bên phải em là Mai (Linh đưa tay về phía tôi), giới thiệu với hai người đây là anh rể mình, tên là Long.

- Bọn em chào anh ạ! – Thảo và Mai nói.

- Chào hai đứa! – Tôi nói.

Tôi đã hỏi Linh, Thảo và Mai về thời gian họ bắt đầu đi làm, Linh cho biết em ấy và hai người bạn của mình đã xin vào làm ở đây từ mùng 3 Tết nhưng hôm qua bọn họ mới được nhận vào, nghĩ sẽ được đi làm luôn, nào ngờ chỉ là buổi hướng dẫn các bước làm đẹp, không được tính là đi làm. Tôi hỏi tiếp rằng tại sao họ chọn tiệm này để làm, Linh giải thích rằng Thảo và Mai rủ em ấy tới đây, Thảo nói thêm rằng vì Mai nhìn thấy tiệm này mới mở. Tôi tiếp tục hỏi họ sẽ sử dụng số tiền kiếm được như thế nào, tất cả đều đồng lòng trả lời rằng sẽ dùng số tiền đó cùng với số tiền bố mẹ đưa để chi tiêu khi học tại trường, điều này khiến tôi bật cười.

Linh đã hỏi tôi vì sao tôi lại ở trong đây và trò chuyện với giám đốc tiệm, tôi giải thích rằng tôi và Ly là khách thứ 1000 của tiệm nên vào đây để xác nhận. Linh bất ngờ, không ngờ tôi và Ly lại may mắn như vậy, em ấy liền hỏi lý do tôi và Ly tới đây, tôi nói do tôi làm bung móng tay giả của Ly nên dẫn cô ấy tới đây làm lại. Nghe tôi nói xong, cả ba đứa Linh, Thảo, Mai đều cười tôi.

Bốn bọn tôi mải trò chuyện mà quên mất sự có mặt của hai người là vợ Long Nhất và vợ Long Nhị cũng đang ở đó. Tôi nhận ra điều này nên hỏi hai người liệu họ đã xác nhận xong việc tôi và Ly là khách thứ 1000 chưa để tôi trở lại chỗ Ly. Vợ Long Nhất trả lời rằng họ đã xác nhận xong và tôi và có thể tự do rời đi sau khi Ly hoàn thành việc làm tóc và móng. Khi tôi chuẩn bị rời phòng, Linh gọi tôi lại và nhờ tôi không tiết lộ việc em ấy đang làm ở đây với Ly, vì nếu không cô ấy sẽ bắt em ấy ở nhà không cho đi. Tôi đồng ý với Linh và đặt ra một điều kiện cho em ấy (điều kiện này sẽ được tiết lộ sau, nhưng có lẽ sẽ hơi lâu một chút). Tôi chào tạm biệt mọi người trong phòng và rời đi.

Tôi trở lại chỗ ngồi đợi Ly, thấy tôi trở lại, cô ấy hỏi tôi, tôi trả lời rằng tôi đi vệ sinh. Cô ấy không tin vì tôi đã đi khá lâu, nên tôi phải thừa nhận rằng tôi đã được giám đốc tiệm mời vào để xác nhận là khách thứ 1000. Ly dường như tin lời tôi. Khoảng 15 phút sau, Ly đã hoàn thành việc làm tóc và móng, cô ấy hỏi tôi xem cô ấy có đẹp không, tôi trả lời là không, Ly ngơ người khi tôi nói như vậy, tôi nói thêm rằng tôi chưa nói hết, tôi nói rằng vẻ đẹp của cô ấy không nên dùng từ "đẹp" mà phải dùng từ "xinh đẹp", Ly không biết phải nói gì với tôi. Sau đó, bọn tôi chào tạm biệt nhân viên của tiệm, cũng như gửi lời cảm ơn đến họ (đương nhiên là cả những người trong phòng làm việc của vợ Long Nhất).
 
382 ❤︎ Bài viết: 122 Tìm chủ đề
Chương 97: Số điện thoại là cái gì?

Tôi đưa Ly về nhà cô ấy và một tiếng sau, tôi cùng gia đình cô ấy đến nhà ông nội cô ấy. Tới nơi và vào bên trong nhà, tôi ngồi nghe cuộc trò chuyện giữa bố mẹ Ly và bố mẹ Thắng, biết được rằng Thắng có điều gì đó muốn thông báo và sẽ có một vị khách đặc biệt đến chơi. Điều này khiến tôi rất tò mò.

Đã đến giờ cơm và tất cả đều có mặt đông đủ nên mọi người nhanh chóng ngồi vào mâm, tôi dĩ nhiên sẽ được ngồi cùng mâm với gia đình Ly và gia đình Thắng. Tôi đang tự hỏi vì sao Thắng vẫn chưa xuống, bất ngờ cậu ta xuất hiện, nắm tay ai đó bước xuống cầu thang, nhìn kĩ hơn chắc ai cũng biết đó là ai, đó là Trang. Sự xuất hiện của Trang tại đây khiến tôi rất ngạc nhiên, khi tôi nói với Ly, cô ấy cũng tỏ ra ngạc nhiên không kém.

Thắng đã đưa Trang xuống đến những bậc cầu thang cuối cùng, ngay sau đó, cậu ta dẫn Trang tới mâm ông và bố mẹ cậu ta đang ngồi và giới thiệu Trang là người yêu của mình và cũng là vị khách đặc biệt mà cậu ta đã nói từ trước. Sau khi giới thiệu, mọi người đều ngạc nhiên khi không biết Thắng dẫn Trang lên tầng từ lúc nào và cô ấy đến nhà từ lúc nào mà không ai biết. Thắng chỉ cười và nói rằng đó là bí mật của cậu ta.

Do không nhận được câu trả lời từ Thắng nên mọi người đã quay sang hỏi Trang, cô ấy chỉ trả lời là Thắng không cho phép nói. Mọi người chỉ đành đổi câu hỏi khác rằng có ai đi cùng cô ấy không, cô ấy trả lời rằng không, vì Thắng là người đã đưa cô ấy đến đây, mọi người bất ngờ trước câu trả lời của Trang và bảo cô ấy nhanh chóng ngồi vào mâm. Trang nói rằng cô ấy hơi ngại khi ngồi ở chỗ này, tôi liền nhường chỗ của mình cho cô ấy. Trang thấy vậy đã tới chỗ tôi và cảm ơn tôi, tôi cười đáp lại rồi chuyển lên gần chỗ Thắng. Trong suốt bữa ăn, Ly vừa ăn vừa trò chuyện với Trang, thỉnh thoảng cô ấy lại liếc nhìn về phía tôi, tôi biết điều đó nhưng không quan tâm lắm, tôi chỉ cắm đầu vào ăn, có lúc thì nói chuyện với Thắng (hướng nội quá).

Sau bữa cơm, mọi người tụ tập ở phòng khách để trò chuyện, riêng tôi, thì xin phép ra ngoài hóng gió. Tôi đến bên hồ, nơi từng cứu Thắng khỏi đuối nước, để ngắm nhìn đàn cá nhưng thay vì thấy cá, tôi chỉ thấy khá nhiều rác. Chẳng có gì khiến mình vui và cũng chẳng biết nên làm gì, tôi đã tìm hai cây que dài để gom rác lên bờ. Khi gom hết rác xung quanh, tôi di chuyển sang chỗ khác, sau đó tôi ném hết rác vào thùng và quay lại nhìn ngắm thành quả của mình đã làm. Tôi chợt thấy một số chú cá bơi gần bờ và quanh chỗ tôi, tôi cảm thấy như chúng đang cảm ơn mình (trí tưởng tượng phong phú quá).

Đang mải ngắm cảnh, ai đó đã che mắt tôi và hỏi tôi có biết đó là ai không, tôi trả lời rằng tôi không biết, mặc dù trong đầu tôi đã biết đó là ai (các bạn chắc cũng biết). Người đó tiếp tục nói rằng sẽ cho tôi một gợi ý, đó là người thường đi cùng tôi và là người yêu của tôi. Tôi chần chừ một lúc và nói rằng tôi không có người yêu. Ngay sau khi nói xong, mắt tôi không còn bị che nữa, tôi quay lại đằng sau, thấy Ly có vẻ như đang giận dỗi điều gì đó. Tôi định hỏi, cô ấy đã hỏi trước, cô ấy là gì của tôi mà không phải người yêu, tôi cười và nói rằng cô ấy là vợ của tôi, không phải người yêu.

Nghe lời tôi vừa nói, Ly đã quay lưng lại, nói tôi vô vị. Tôi tiếp cận Ly và đề xuất rằng nếu tôi vô vị, thì tôi và cô ấy nên giả vờ không quen biết rồi bắt đầu làm quen lại từ đầu. Ly thấy ý tưởng này thú vị và quay lại hỏi tôi rằng ai sẽ là người làm quen trước, tôi nói rằng cô ấy sẽ là người bắt đầu trước, và Ly nhanh chóng đồng ý.

Tôi đứng cách Ly khoảng một mét và quay lưng về phía cô ấy.

- Bạn ơi! Bạn có người yêu chưa? Nếu chưa, cho mình xin số điện thoại để làm quen nhé! – Ly vỗ vai tôi nói.

- Mình chưa có người yêu và đây là số điện thoại của mình. – Tôi nói.

Ly ngạc nhiên, cô ấy không thể tin rằng tôi lại nói rằng mình chưa có người yêu và đưa số điện thoại cho người khác. Tôi giải thích rằng tôi và cô ấy chỉ đang giả vờ không quen biết và bắt đầu làm quen lại, không phải là hai người lạ mặt và khi người ta hỏi thì mình cho là đúng và cô ấy cũng là vợ tôi, không phải người yêu. Ly không hài lòng với cách tôi ứng xử, cô ấy yêu cầu tôi làm lại, sau đó, Ly bước về sau khoảng một mét.

- Bạn ơi! Bạn có người yêu chưa? Nếu chưa, cho mình xin số điện thoại để làm quen nhé!

- Số điện thoại là cái gì? Nó có phải là tên của một món ăn không? Mình không có số điện thoại, nhưng nếu bạn có thì có thể cho mình xin không? Vì mình chưa ăn gì từ hôm qua.

Ly ngơ người, cô ấy không hiểu tại sao tôi lại trả lời như vậy, cô ấy cười trong sự bất lực. Tôi hỏi cô ấy tại sao cô ấy cười mình, liệu mình có nói gì sai không. Ly trả lời rằng nếu tôi từ chối thì từ chối theo cách khác, cách từ chối của tôi thì cô ấy chưa từng thấy, vì làm gì có ai không biết số điện thoại là gì và lại tưởng tượng được rằng số điện thoại là tên của một món ăn giống như tôi. Tôi phản bác lời cô ấy rằng đó là cách làm quen của tôi, khi tôi nói những lời như vừa nãy sẽ có một số trường hợp cô gái cho tôi số điện thoại. Tôi chưa kịp dứt lời, Ly bảo tôi đừng nói nữa.
 
382 ❤︎ Bài viết: 122 Tìm chủ đề
Chương 98: Ngủ chung

Đến lượt của tôi, tôi cũng lùi ra sau Ly một mét. Đang chuẩn bị tiếp cận cô ấy, tôi bỗng chốc phát hiện một thứ khiến tôi thích thú, tôi quay người lại để tiếp tục quan sát. Mải mê ngắm mà quên mất Ly, cô ấy đã vỗ vai tôi và hỏi tôi đang làm gì mà không đến làm quen cô ấy. Tôi chỉ tay về phía trước, Ly nhìn theo hướng tay tôi, sau đó cô ấy tát vào vai tôi, vì cô ấy nghĩ tôi đang nhìn một cô gái khác, tôi nói mình không nhìn cô gái mà nhìn một thứ khác. Tôi bảo Ly đứng yên tại chỗ để tôi chạy lên trên hỏi, sau khi hỏi xong, tôi chạy về chỗ Ly và kéo cô ấy theo mình.

Tới nơi, tôi vào trong và hỏi chủ quán, ông ấy đã đồng ý. Đến đoạn này, chắc hẳn ai cũng thắc mắc tôi đang làm gì, tôi sẽ trả lời ngắn gọn là tôi định thuê một chiếc xe để đi dạo chơi cùng với Ly khi thấy hai người vừa nãy lái nó, còn xe gì thì lát nữa các bạn sẽ biết. Sau khi thuê được xe, tôi nhanh chóng bảo Ly ngồi lên để mình lái thử, ban đầu, tôi lái chưa quen cho lắm vì đầu xe hơi nặng, sau một lúc, tôi đã có thể điều khiển được nó. Không để các bạn phải chờ lâu, xe tôi đang đi là xe xích lô, vừa nhìn thấy nó lúc nãy tôi đã thấy thích thú rồi do tôi chưa từng đi nó. Ly hơi sợ vì lần đầu tiên cô ấy ngồi trên xe xích lô, tôi nói cô ấy không phải lo lắng và sẽ quen sau một lúc, đúng như lời tôi nói, Ly đã vui vẻ trên chiếc xe.

Đi ngang qua nhà Thắng, tôi bắt gặp cậu ta và Trang vừa mới rời khỏi cổng nhà. Tôi lập tức rủ cậu ta thuê một chiếc xe xích lô để cùng bọn tôi đi dạo phố, Thắng đồng ý. Và từ đó, tôi và Thắng trở thành người lái xe cho Ly và Trang, bọn tôi đã đi khắp nơi, chơi hết mọi trò chơi và kéo dài đến tận gần tối. Sau khi trả xe, bọn tôi có ghé qua một quán nước để trò chuyện một lát trước khi trở về nhà Thắng. Về đến nhà Thắng và ở lại ăn cơm tối, ăn xong, tôi cùng gia đình Ly trở về nhà cô ấy.

Sau khi về nhà Ly, bố Ly đã nói một câu khiến tôi và mẹ Ly phải sững sờ, các bạn có biết câu đó không, chắc chắn là có, chỉ cần nhìn vào tên chương là biết. Tôi không thể ngờ rằng ông ấy lại bảo tôi ngủ chung phòng với Ly, cả tôi và mẹ Ly đều đồng một quan điểm rằng tôi và Ly không nên ngủ chung với nhau, còn Ly thì không nói gì.

- Anh tin thằng Long không dám làm gì với con bé Ly. Nếu nó muốn, nó đã làm từ lâu rồi, em xem xem, sáng nay thằng Long và con Ly như thế nào thì em chắc cũng biết.

Bố Ly nói xong, ông ấy bất ngờ quay sang nhìn và vỗ vai tôi, nói rằng ông ấy tin tưởng tôi không dám làm gì vượt quá giới hạn với Ly. Nghe bố Ly nói, mẹ Ly thấy hợp lý nên cho phép cho tôi và Ly ngủ chung phòng, tôi không muốn nhưng đành phải chấp nhận (sướng bỏ gì ra còn giả vờ).

Lên phòng Ly và ngồi xuống ghế chỗ bàn học của cô ấy, tôi không hiểu tại sao bố Ly lại bảo tôi ngủ chung phòng với Ly. Trong lúc đang thắc mắc, tôi chợt nhìn thấy Ly tủm tỉm cười một mình, tôi nghĩ rằng phải chăng đây là ý tưởng của cô ấy nhưng chẳng có bằng chứng nào để chứng minh điều đó. Tôi định lấy điện thoại của mình để chơi game nhưng thấy rằng điện thoại sắp hết pin, tôi đành phải cắm sạc và để nó sang chỗ khác (không vừa sạc vừa chơi). Tôi hỏi mượn laptop của Ly để chơi game, cô ấy nhanh chóng nhập mật khẩu và đưa máy cho tôi. Tôi nhận laptop từ tay Ly và kiểm tra cấu hình của máy.

Sau một phút kiểm tra, tôi thấy rằng cấu hình laptop của cô ấy thuộc mức trung bình, đủ để chơi một số tựa game nhưng không đủ dung lượng để cài đặt, hai ổ đĩa đều hiện đỏ. Tôi hỏi Ly tại sao cô ấy để hai ổ đĩa hiện đỏ, cô ấy trả lời rằng mình không biết. Tôi bắt đầu kiểm tra hai ổ đĩa, đầu tiên là ổ đĩa thứ nhất, tôi sững sờ khi thấy cô ấy để thùng rác đầy các tệp đã xóa và không biết cách làm sạch nó. Tôi dùng trình dọn dẹp có sẵn của máy để dọn dẹp thùng rác và ổ đĩa này, khi dọn dẹp xong, ổ đĩa đã trống dung lượng nhiều hơn trước nhưng vẫn còn đỏ. Tôi tiếp tục nhấn tổ hợp phím và gõ vào đó tên của ba thư mục và xóa các tệp trong đó, xóa xong, ổ đĩa lại trống thêm rất nhiều dung lượng.

Tiếp theo, tôi hỏi Ly về những phần mềm không cần thiết hoặc không sử dụng để tôi có thể gỡ bỏ và xóa cả thư mục gốc của chúng. Tiếp đó, tôi vào phần tải xuống của máy và rất sốc khi biết Ly đã giữ lại tệp cài đặt của tất cả các phần mềm mà cô ấy cài đặt, tôi đã phải vừa xóa vừa giải thích cho cô ấy hiểu. Xóa xong, tôi lần lượt truy cập vào từng thư mục một để xóa những thứ không cần thiết. Cuối cùng, sau khi hoàn tất các bước, ổ đĩa thứ nhất đã không còn đỏ vì nó trống hơn một nửa dung lượng tổng của ổ đĩa. Đến lượt ổ đĩa thứ hai, do trình dọn dẹp có sẵn trên máy không dùng được với ổ này, tôi lại phải truy cập từng thư mục để xóa những cái không cần, dọn xong, ổ đĩa thứ hai này cũng đã trống giống ổ đĩa thứ nhất.

Ly nhìn tôi với ánh mắt đầy ngưỡng mộ, cô ấy không thể tin được rằng tôi đã biến hai ổ đĩa laptop của cô ấy không còn đỏ, tôi chỉ biết cười khi nghe Ly nói vậy. Tôi hỏi Ly liệu cô ấy có muốn tôi tối ưu hóa giao diện và một số thứ khác trên laptop của cô ấy không, Ly gật đầu, và tôi lại bắt đầu công việc của mình. Sau khi tối ưu hóa xong, laptop của Ly đã có thể chạy mượt mà nhưng tôi lại không thể chơi game được vì đã là 11 giờ đêm (mai tôi còn phải dậy để về nhà mình nữa), tôi bất ngờ khi biết mình đã dành 3 tiếng từ 8 giờ tối chỉ để dọn dẹp và tối ưu hóa laptop của Ly. Tôi nhớ ra là điện thoại của mình đang sạc nên đi đến rút sạc và pin đã đầy, tôi thất vọng bởi vì tôi không hay sạc điện thoại đến khi pin đầy do rất dễ làm hỏng pin.
 
382 ❤︎ Bài viết: 122 Tìm chủ đề
Chương 99: Ngủ chung (tiếp)

Tôi nói với Ly rằng tôi không chơi game trên laptop của cô ấy nữa, thay vào đó, tôi sẽ đi ngủ. Ly vội cất laptop, dọn chỗ trên giường để tôi có thể nằm cùng, tuy nhiên tôi từ chối và nói tôi sẽ nằm dưới sàn nhà. Nói xong, tôi nằm xuống khoảng trống giữa giường của cô ấy và tủ quần áo. Ly lo lắng rằng tôi cảm thấy lạnh nếu nằm như vậy vào ban đêm và vẫn mời tôi lên giường nằm cùng, nhưng tôi đảm bảo mình không sao. Cô ấy định lấy chăn, gối và đệm cho tôi nhưng tôi khẳng định mình không cần.

Ly ngồi trên giường nhìn tôi nằm dưới sàn với ánh mắt mà tôi không biết diễn tả như thế nào. Tôi khuyên cô ấy nên nằm xuống và ngủ nhưng cô ấy vẫn lo lắng cho tôi, tôi cười và khẳng định mình không sao. Hết cách với tôi, cô ấy đành nghe theo lời tôi nằm xuống giường. Cô ấy đột nhiên trò chuyện với tôi, tôi cũng đáp lại lời của cô ấy. Sau một lúc, tôi giả vờ không trả lời Ly để cô ấy tưởng rằng tôi đã ngủ. Kế hoạch của tôi đã thành công khi Ly không nghe thấy tôi nói gì nữa.

- Anh ngủ rồi phải không? Vậy thì em cũng sẽ ngủ. Chúc anh có giấc ngủ ngon! – Ly nói.

Tôi giật mình khi nghe thấy Ly chúc tôi ngủ ngon và nhận ra là mình vẫn chưa kịp chúc cô ấy nhưng do tôi đã giả vờ ngủ nên tôi chỉ đành tiếp tục giả vờ.

Tôi bỗng thấy mình đang trong một không gian màu trắng, tôi chẳng hiểu vì sao mình lại ở nơi này. Tôi bước về hướng trước mặt để biết mình sẽ gặp gì, đang quan sát xem cảnh quan có thay đổi không thì đầu tôi đụng phải một thứ gì đó và cảnh quan tự nhiên biến đổi. Tôi nhận ra mình đang đứng trong sân nhà cũ, bên trái là ngôi nhà ngói và bên phải đặc biệt nhất vẫn là cây ổi.

Khi tôi nhìn xem đầu mình đã đụng phải thứ gì, tôi bất ngờ nhận ra đó là quả gấc, tôi nhớ lại đây là cảnh nhà cũ của tôi sau khi có thêm giàn sắt lớn ở giữa sân (cả kiếp trước lẫn kiếp này), bà tôi đã trồng gấc với quả lặc lè ở vườn ngay sau sân rồi cho nó leo lên giàn sắt này. Kí ức tự nhiên tràn về, mỗi khi gấc trĩu quả, cả nhà tôi đi qua đều phải chú ý nhìn để tránh bị đụng đầu. Mặc dù giàn sắt cao hơn tôi nhiều nhưng do nó được thiết kế theo chiều chéo từ dưới lên mà phần dưới cao hơn tôi một chút và cần đi qua phần dưới để đến cổng, quá tự tin vào bản thân, tôi đi mà không để ý trên đầu, khi ngẩng đầu lên đã đánh đầu vào quả gấc nhưng không hề cảm thấy đau (mà chỉ cảm thấy ngại) và còn vô số lần khác cũng vậy.

Tôi mơ hồ không biết là mình đang mơ hay đã tỉnh vì thấy mình đắp chăn và gối đầu trên gối, nhưng tôi nhận ra mình đang nằm dưới sàn, chắc chắn tôi đã tỉnh. Tôi ngồi dậy nhìn quanh thì thấy Ly nằm ngay bên cạnh, tôi ngạc nhiên khi cô ấy lại xuống đây nằm cùng tôi. Tôi vội vàng bế Ly cùng với chăn lên rồi đặt xuống giường, tôi không quên lấy theo chiếc gối và kê lên đầu cô ấy. Khi hoàn thành, tôi ngồi xuống sàn và kiểm tra điện thoại, biết mới 6 giờ sáng nên tôi đã ngẫm xem tại sao Ly lại xuống nằm cùng mình, tại sao cô ấy lại để tôi gối đầu trên gối trong khi cô ấy không có chiếc gối nào để gối đầu và tại sao tôi lại mơ thấy cảnh đánh đầu vào quả gấc, liệu có phải là do lời chúc từ Ly không.

Trong lúc mải mê suy nghĩ, tiếng gõ cửa đã khiến tôi giật mình. Tôi vội mở cửa và thấy bố mẹ Ly đang đứng đây. Họ hỏi tôi có làm gì với Ly không, tôi nói không, nhưng tôi cảm nhận được rằng họ dường như không tin tưởng tôi. Mẹ Ly vào trong gọi Ly dậy để hỏi sự thật, vừa mới tỉnh, Ly bất ngờ khi thấy bố mẹ mình trong phòng, mẹ cô ấy hỏi lại và Ly gật đầu, khiến bố mẹ cô ấy và tôi đều ngỡ ngàng. Thôi xong tôi rồi, giờ có nhảy xuống cái hố nào cũng không thể thoát được tội dù tôi không hề làm gì cô ấy. Sau đó, Ly giải thích rằng tôi đã bế cô ấy lên giường vì lúc đầu cô ấy nằm dưới đất cùng tôi. Nghe Ly giải thích, bố mẹ cô ấy và tôi mới thở phào nhẹ nhõm, tôi cũng thoát khỏi tình huống khó xử.

Ly kể lại mọi chuyện cho bố mẹ mình và tôi nghe rằng do thấy tôi nằm co ro dưới đất nên cô ấy mang chăn và gối xuống nằm cùng, cô ấy đã đắp chăn và nhấc đầu tôi lên gối, cuối cùng thì ngủ cùng tôi. Tôi hơi bất ngờ khi Ly làm vậy, nhưng nhờ lời đó của cô ấy mà tôi đã được chứng minh là trong sạch.

7 giờ sáng, tôi cùng gia đình Ly ăn sáng, bọn tôi vui vẻ trò chuyện với nhau và một tiếng sau, tôi đã về nhà. Gia đình tôi và gia đình Ly tiếp tục ngồi trò chuyện với nhau và trò chuyện đến bữa trưa, sau khi ăn trưa xong, gia đình Ly đã về. Tôi cũng lên phòng mình để nghỉ ngơi và nhận ra rằng ngày kia tôi phải lên học viện để tiếp tục việc học, tôi đã dành thời gian còn lại để ở bên gia đình, đặc biệt là Lan, em ấy rất buồn khi biết tôi phải lên học viện để học, tôi đã an ủi em ấy rằng không cần phải buồn, tôi sẽ đi chuyến xe tối để có thêm nhiều thời gian chơi với em ấy. Lan vui hơn khi nghe những lời an ủi từ tôi.
 
Từ khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back