Ngôn Tình [Edit] Cô Vợ Ngọt Ngào: Tổng Tài Xin Hãy Kiềm Chế - Dạ Tiểu Nhiên

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Venus0412, 26 Tháng năm 2022.

  1. Venus0412

    Bài viết:
    0
    Chương 60: Toàn thân như đang thiêu đốt (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ánh mắt Ninh Kiều Kiều nhìn thẳng vào Úc Thiếu Mạc.

    Cô không hiểu gì cả, cô không biết ai đang tham dự bữa tiệc, và cô cũng không biết nó sẽ mang lại lợi ích gì.

    Nói một cách đơn giản.. Ngây thơ một cách buồn cười.

    Đôi mắt ưng của Úc Thiếu Mạc nhìn chằm chằm Ninh Kiều, đặt cốc kem lên bàn trà, quay mặt lấy khăn giấy lau mặt, lau sạch giọt kem rơi trên ngón tay.

    Ánh mắt Ninh Kiều Kiều nhìn thẳng vào động tác của Úc Thiếu Mạc, đột nhiên cô có linh cảm xấu, chẳng lẽ cô lại nói sai điều gì sao?

    "Ninh Kiều Kiều, lúc ra ngoài làm việc, cô có từng nghĩ đến việc mình có vui vẻ không?"

    Đôi môi mỏng lạnh lẽo của Úc Thiếu Mạc phun ra câu này, đôi mắt đại bàng liếc sâu vào Ninh Kiều Kiều, dáng người mảnh khảnh đứng dậy rời đi.

    "..."

    Ninh Kiều Kiều sững sờ.

    Nhìn thẳng vào bóng lưng Úc Thiếu Mạc, phải một lúc lâu mới tỉnh táo lại.

    Ý của anh ấy là.. Bất chấp chính mình?

    Một người như Úc Thiếu Mạc lại có lúc không thể giúp chính mình sao?

    Ninh Kiều Kiều kinh ngạc nhìn chằm chằm cửa phòng tắm nơi Úc Thiếu Mạc biến mất.

    Thu hồi ánh mắt nhìn hộp quần áo, Ninh Kiều mím môi, đi tới nhặt chiếc hộp lên.

    Thứ mà Úc Thiếu Mạc mang về là một chiếc váy dạ hội màu xanh, với thiết kế áo ống và viền váy xòe không đều nhau.

    Lúc Ninh Kiều Kiều thay váy, Úc Thiếu Mạc vừa mới đi ra khỏi phòng tắm, nghe thấy động tĩnh phía sau, Ninh Kiều Kiều quay đầu lại nói: "Tôi đang thay quần áo."

    Đôi mắt ưng đen láy của Úc Thiếu Mạc lóe lên vẻ kinh ngạc, nhìn chằm chằm Ninh Kiều vài giây, đi về phía cô:

    "Đến đây."

    Úc Thiếu Mạc dừng lại cách Ninh Kiều Kiều vài bước.

    Ninh Kiều Kiều cầm váy đi tới, đôi mắt ưng của Úc Thiếu Mạc cứ nhìn chằm chằm vào cô, khi cô đi đến trước mặt, đột nhiên anh duỗi tay về phía cô.

    Thân thể Ninh Kiều Kiều vô thức lùi về phía sau một chút, nhưng phát hiện ra anh không muốn đánh cô, đích đến của tay anh chính là sợi dây thun trên đầu cô!

    Tháo dây ra, mái tóc dài của cô rơi ra, xõa xuống sau đầu như rong biển, có vài sợi rải rác trên đôi vai trắng như tuyết của cô.

    Đôi mắt ưng của Úc Thiếu Mạc nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều: "Về sau, nếu không có sự cho phép của tôi, cô không được phép cắt tóc ngắn, hiểu không?"

    Ninh Kiều Kiều sững sờ, gật đầu: "Tôi biết."

    Úc Thiếu Mạc liếc mắt nhìn cô thật sâu, xoay người đi về phía ghế sofa, lạnh giọng ra lệnh: "Đi tới trước bàn trang điểm đợi."

    Ninh Kiều Kiều liếc mắt nhìn bóng lưng Úc Thiếu Mạc, đi về phía bàn trang điểm, yên lặng ngồi xuống theo chỉ dẫn.

    Một lúc sau, Lục Nghiêu đi cùng một chuyên gia trang điểm, sau khi Ninh Kiều Kiều trang điểm xong thì đi dự tiệc với Úc Thiếu Mạc.

    Địa điểm tổ chức tiệc là trong biệt thự, trang trí nội thất sang trọng, khiến Ninh Kiều Kiều lảo đảo.

    Ninh Kiều Kiều ngồi trong một góc, nhìn Úc Thiếu Mạc đang bị những người khác vây quanh ở giữa đại sảnh, may mà anh cũng không để cô đứng đó, nếu không cô sẽ không biết đặt tay vào đâu.

    Thế nhưng, bây giờ Ninh Kiều Kiều có chút thiện cảm với Úc Thiếu Mạc, rõ ràng anh không muốn đến bữa tiệc này, nhưng bây giờ lại bị bao vây bởi rất nhiều người..

    "Ninh Kiều Kiều?"

    Đột nhiên một giọng nữ không chắc chắn vang lên sau lưng cô.

    Ninh Kiều Kiều sững sờ một lát, sau đó tỉnh táo lại, cau mày, thật là một giọng nói quen thuộc!
     
    chiqudollLieuDuong thích bài này.
  2. Venus0412

    Bài viết:
    0
    Chương 61: Không trốn được (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cô là Ninh Kiều Kiều?"

    Giọng nói của người phụ nữ phía sau lại vang lên, tiếp theo là tiếng giày cao gót đến gần, nghe âm thanh thì tiếng bước chân của cô ta rất nhanh, như thể cô ta rất nóng lòng muốn biết mình là ai.

    Dường như không có cách nào để trốn.

    Ninh Kiều nhìn rượu trái cây trong tay, đặt chén lên bàn, hơi cong khóe môi, xoay người nhìn người nói: "Thật là trùng hợp."

    Đó không phải là một sự trùng hợp sao? Chỉ đơn giản là trong cuộc sống có thể gặp nhau ở bất cứ đâu!

    Hàn Lộ bị Ninh Kiều Kiều đột nhiên xoay người lại làm cho giật mình, cô ta dừng lại, nhìn thẳng vào Ninh Kiều Kiều, phải mất hai giây mới phản ứng lại, đột nhiên nhìn chằm chằm vào cô bằng ánh mắt sắc bén, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ninh Kiều Kiều! Quả nhiên là cô!"

    "Cô đang tìm tôi sao?" Ninh Kiều Kiều nhìn Hàn Lộ, cười nhạt.

    Trong chiếc váy dạ hội màu đen, eo thon, ngực nang cao, Ninh Kiều Kiều nhìn Hàn Lộ trang điểm tinh xảo, dùng ánh mắt quét qua ngực cô ta, đột nhiên nhíu mày có chút kinh ngạc.. To quá? Đay là nâng ngực hay là nhét miếng độn ngực bên trong?

    Nhờ có Úc Thiếu Mạc, hiện tại sự hiểu biết của Nhiễm Kiều Kiều về sản phẩm dành cho phụ nữ này có thể nói là đã tiến bộ nhảy vọt.

    "Tìm cô? Đúng, tôi đang tìm cô! Món nợ lần trước của tôi và cô còn chưa xong đâu!"

    Hàn Lộ tức giận đi tới, thoạt nhìn, giống như chuẩn bị đánh nhau với Ninh Kiều Kiều.

    "Hả? Món nợ gì?" Ánh mắt Ninh Kiều Kiều sáng lên có chút lạnh lùng, giả vờ không biết.

    "Cô sẽ biết món nợ đó là gì!"

    Trong lúc nói, Hàn Lộ đã đi tới trước mặt Ninh Kiều Kiều, đột nhiên cánh tay giơ lên, cô ta thật sự muốn tát Ninh Kiều Kiều! Tại một địa điểm như vậy!

    Ánh mắt Ninh Kiều Kiều sáng lên, cô chuẩn bị ngả người ra sau né tránh, nhưng không ngờ tay Hàn Lộ lại đột nhiên bị một bàn tay khác nắm lấy.

    Ninh Kiều nhìn bàn tay của người đàn ông đang nắm cánh tay Hàn Lộ, đôi mắt giống như quả nho màu tím hơi mở to, cô liếc mắt nhìn Hàn Lộ.

    "Thả em ra!" Hàn Lộ mắng Nhiễm Văn Hiên, nhưng cô ta không biết rằng giọng nói của mình đã thu hút sự chú ý của người khác.

    Nhiễm Văn Hiên kín đáo liếc mắt nhìn Ninh Kiều, biết rằng cô không bị đánh, anh ta thở phào nhẹ nhõm, nhíu mày nhìn Hàn Lộ, hạ thấp giọng nói: "Lộ Lộ, đừng làm loạn! Em có biết mọi người đang nhìn chúng ta không! Cũng may chúng ta vừa nhận được thiệp mời để vào, cho nên đừng gây rắc rối."

    Trong bữa tiệc rượu này không phải ai cũng có thể đến, để có được thiệp mời này phải bỏ ra rất nhiều tiền, nhưng nếu họ có thể mở ra một mạng lưới quan hệ trong bữa tiệc rượu này, thì số tiền bỏ ra là xứng đáng!

    Nhiễm Văn Hiên cau mày nhìn Hàn Lộ, hy vọng Hàn Lộ hiểu ý của anh ta, thậm chí còn đi giúp Hàn Lộ vuốt tóc che đậy sự hớ hênh của mình.

    Đáng tiếc Hàn Lộ không cảm kích chút nào, Nhiễm Văn Hiên vừa đến gần, đột nhiên bị Hàn Lộ đẩy ra, đôi mắt đẹp của cô ta hung ác nhìn chằm chằm Nhiễm Văn Hiên: "Em bị làm sao? Cô ấy làm bỏng mặt em mà anh còn không tách cô ấy! Anh nói em gây rối? Anh thật sự cho rằng em đang gây rối sao?"

    Hàn Lộ đột nhiên nhìn thấy Ninh Kiều Kiều đứng dậy muốn rời đi, trông mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, cô ta vội vàng chạy tới, cầm ly rượu trong tay lên..

    "Ôi Chúa ơi!" Xung quanh vang lên những tiếng kêu thất thanh.

    "Lộ Lộ!" Nhiễm Văn Hiên muốn ngăn chặn nó quá muộn.

    Khuôn mặt xinh đẹp của Ninh Kiều bị chất lỏng màu đỏ sậm bắn tung tóe!

    Rượu vang đỏ nhỏ giọt xuống, chiếc váy đắt tiền cô đang mặc bị bẩn.

    Ninh Kiều Kiều sững sờ đứng đó, hai mắt nheo lại, quai hàm dần dần nghiến chặt.

    Vốn dĩ cô muốn rời khỏi nơi đúng sai này, nhưng không ngờ lại trốn không được!

    "Cô hất trà nóng vào tôi, tôi ném ly rượu vang đỏ vào người cô! Được lợi cho cô rồi!"
     
    LieuDuongMạnh Thăng thích bài này.
  3. Venus0412

    Bài viết:
    0
    Chương 61: Không trốn được (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hàn Lộ tức giận ném ly rượu lên người Ninh Kiều Kiều, lại rơi xuống thảm.

    "Lộ Lộ!" Nhiễm Văn Hiên đi tới và túm lấy Hàn Lộ vẫn còn đang nói.

    Tất nhiên Hàn Lộ không vui, hai người bọn họ lại tranh cãi.

    Ninh Kiều nhìn chiếc cốc lăn vài lần quanh chân mình, hai mắt lóe lên, đột nhiên cô ngẩng đầu lên, cánh tay mảnh khảnh đ duỗi ra kéo cơ thể Nhiễm Văn Hiên lại.

    Khi mọi người không phản ứng, cô đã tát mạnh vào mặt Hàn Lục!

    "Chát!"

    Tất cả mọi người đều bị cái tát này làm cho choáng váng, Hàn Lộ che mặt một lúc lâu, cũng chưa định thần lại.

    Ninh Kiều nhìn chằm chằm Hàn Lộ, giễu cợt nói: "Hàn Lộ, cô cho rằng tôi vẫn là Ninh Kiều để cô tùy ý bắt nạt sao?"

    "Kiều Kiều!" Nhiễm Văn Hiên vội vàng bước đến chỗ Ninh Kiều Kiều, nhưng Ninh Kiều đã xua tay.

    "Nam nữ thụ thụ bất thân, xin tiên sinh tự trọng!"

    Ninh Kiều lạnh lùng liếc mắt nhìn Nhiễm Văn Hiên, xoay người rời đi.

    "Cô dám đánh tôi, Nhinh Kiều Kiều, cô đứng lại cho tôi!" Sau khi Hàn Lộ tỉnh táo lại, cô ta hét lên với Ninh Kiều Kiều.

    Ninh Kiều Kiều không thèm để ý đến cô ta, bây giờ cô đang ở trong tình trạng rất tồi tệ, cô phải đến nhà vệ sinh để rửa ngay lập tức.

    "Cô đứng lại cho tôi!" Thấy Ninh Kiều không để ý đến mình, Hàn Lộ điên cuồng đuổi theo, nhưng lại bị Nhiễm Văn Hiên ôm trong tay, thấp giọng khiển trách: "Đủ rồi, Lộ Lộ!"

    "Đủ rồi, anh không thấy cô ấy đánh em sao! Anh bị mù sao, không nhìn thấy sao!" Hàn Lộ điên cuồng mắng Nhiễm Văn Hiên.

    "Tôi cũng nghĩ là chưa đủ."

    Đột nhiên một giọng nói lạnh lùng vang lên trong đám đông, bước chân của Ninh Kiều Kiều chợt dừng lại, cô xoay người về phía sau.

    Nhìn thấy đám đông xung quanh đám đông tự động tách ra một đường, một bóng dáng mảnh khảnh và cao lớn xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, đôi chân dài chậm rãi đi tới.

    Ánh mắt Ninh Kiều Kiều mở to, cô cắn môi, cúi đầu xuống, cho đến khi một đôi giày da màu đen xuất hiện trước mắt cô rồi dừng lại, Ninh Kiều cúi đầu nói: "Xin lỗi, tôi đã làm xấu mặt anh."

    Ngay cả Úc Thiếu Mạc cũng phải ra ngoài kiếm sống khiến cô tưởng tượng nó quan trọng đến mức nào, nhưng trong dịp như vậy cô lại làm ầm ĩ lên như vậy.

    Dù sao, những người này không biết cô, cô không phải mất mặt, mà là Úc Thiếu Mạc đã đưa cô đến đây.

    Úc Thiếu Mạc xuất hiện, xung quanh lập tức yên tĩnh đến lạ thường, mọi người đều ngạc nhiên nhìn Ninh Kiều.

    Một đôi tay khéo léo nâng cằm Ninh Kiều Kiều lên, lông mi của Ninh Kiều Kiều khẽ run lên.

    "Nhìn tôi." Anh lạnh lùng ra lệnh.

    Ninh Kiều Kiều sững sờ, chậm rãi ngước mắt lên nhìn Úc Thiếu Mạc, nhưng thứ tiếp theo quả thực là một bóng đen bao phủ.

    Ninh Kiều Kiều vô thức nhắm mắt lại, sau đó cảm nhận được lớp vải mềm mại chạm vào làn da của mình.

    Thì ra anh đang dùng khăn tay lau rượu trên mặt cô.

    Ninh Kiều Kiều lại mở mắt ra, đôi mắt nho tím nhìn thẳng vào Úc Thiếu Mạc, dưới ánh đèn rực rỡ trên đầu, Úc Thiếu Mạc đối diện với ánh sáng dường như được bao phủ bởi một lớp hào quang, chói mắt đến mức khiến Ninh Kiều không dám nhìn thẳng.

    Úc Thiếu Mạc mím môi, từng chút một lau rượu đỏ trên mặt Ninh Kiều

    Nhiễm Văn Hiên đang đứng sau lưng hắn, ôm Hàn Lộ nhìn bóng lưng hắn, trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo không dễ nhận ra.

    Vẻ mặt Ninh Kiều Kiều dần trở lại trắng bệch, Úc Thiếu Mạc nâng cằm nhìn trái nhìn phải, đôi mắt ưng mang theo cảm xúc không thể phân biệt chìm xuống, lắc đầu có chút tiếc nuối nói: "Đáng tiếc là lớp trang điểm đã bị trôi!"
     
    LieuDuongMạnh Thăng thích bài này.
  4. Venus0412

    Bài viết:
    0
    Chương 62: Tốt bụng (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ánh mắt Ninh Kiều Kiều khẽ chớp, cắn môi, không nói gì.

    Úc Thiếu Mạc liếc mắt nhìn cô, ném chiếc khăn tay đã bị thấm rượu đỏ xuống đất, duỗi cánh tay trên ôm Ninh Kiều Kiều vào lòng, đột nhiên xoay người đối mặt trực tiếp với Hàn Lộ và Nhiễm Văn Hiên.

    Úc Thiếu Mạc vô cảm nhìn chằm chằm bọn họ, đột nhiên giơ tay lên búng ngón tay.

    "Mạc thiếu." Lập tức có hai vệ sĩ đi tới.

    Úc Thiếu Mạc nâng cằm lên, liếc mắt nhìn Hàn Lộ đầy khinh thường, nói: "Ấn cô ta xuống cho tôi."

    Vệ sĩ nhận được mệnh lệnh lập tức bước lên ấn Hàn Lộ xuống, Nhiễm Văn Hiên muốn giúp đỡ, nhưng ngay cả anh ta cũng bị ngăn cản.

    Mọi người đều biết có gì đó không ổn, trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, nhưng không ai dám ra mặt ngăn chặn.

    Ai dám đắc tội với Úc Thiếu Mạc?

    "Buông tôi ra! Buông ra!" Thân thể Hàn Lộ vặn vẹo, giãy giụa, nhưng lại vô dụng.

    "Úc Thiếu Mạc, anh định làm gì?" Ninh Kiều Kiều có chút lo lắng nhìn Úc Thiếu Mạc, cô cũng sợ hãi.

    "Sao anh lại bắt tôi, là cô ấy đổ trà nóng vào tôi trước! Vừa rồi cô ấy còn đánh tôi!"

    Hàn Lộ thấy Úc Thiếu Mạc muốn ra mặt giúp Ninh Kiều Kiều lập tức hét lớn.

    Úc Thiếu Mạc cười lạnh, đôi mắt đại bàng lạnh lùng khinh thường nhìn Hàn Lộ, nói: "Đánh cô thì sao? Cô không nghĩ rằng nếu cô đổ ly rượu lên người phụ nữ của tôi thì cô ấy sẽ tát cô đúng không?"

    Trong thế giới của Úc Thiếu Mạc, chưa từng có nói chuyện bình đẳng!

    "Vậy cô ấy đổ trà vào người tôi! Cô ấy đổ trà nóng như vậy, suýt chút nữa tôi bị hủy dung, món nợ này sao có thể không tính được!"

    Hàn Lộ hét lên rằng chính là Ninh Kiều Kiều đổ nước trà vào người cô ta, nhưng cô ta không nói đến lý do tại sao Ninh Kiều Kiều đổ trà, người đổ trà hoàn toàn không phải là Ninh Kiều Kiều.

    "Lộ Lộ!" Nhiễm Văn Hiên cau mày, nhìn Hàn Lộ.

    Không phải Hàn Lộ không biết Úc Thiếu Mạc, nhưng cô ta vẫn muốn gây rắc rối với Úc Thiếu Mạc, cô ta muốn làm gì!

    Cô ta không biết bọn họ không thể đắc tội với Úc Thiếu Mạc sao? Ít nhất.. Là chưa!

    Ninh Kiều Kiều nhìn Hàn Lộ có chút gớm ghiếc, không muốn biện hộ chút nào.

    "Ý cô là lần cô đến đồn cảnh sát?" Giống như vừa mới nhớ lại chuyện này, Úc Thiếu Mạc liếc mắt nhìn Hàn Lộc, thản nhiên nói: "Ngày cô vào đồn cảnh sát cô ấy cũng đi vào, chỉ mới ba ngày trước, mới bốn ngày mà thôi, bây giờ cô trông như thế nào.. Bị hủy dung?"

    Vẻ mặt Hàn Lộ có chút cứng đờ.

    Úc Thiếu Mạc nhìn chằm chằm Hàn Lộ chế nhạo, trịch thượng nói: "Vả lại, cho dù cô ấy có đổ trà vào người cô thì sao? Sao cô dám đổ lại lên người cô ấy?"

    "Cô thích rót rượu vang đỏ lắm phải không? Được rồi, hôm nay tôi sẽ để cô rót đủ!" Úc Thiếu Mạc nhếch môi cười tàn nhẫn, lạnh lùng liếc nhìn Hàn Lộ, sau đó quay đầu nhìn người phục vụ ở bên cạnh nói: "Mang hết rượu vang đỏ đến đây cho tôi!"

    "Úc Thiếu Mạc.."

    Ninh Kiều Kiều đã đoán được Úc Thiếu Mạc định làm gì.

    Úc Thiếu Mạc cúi đầu nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều, đôi mắt đại bàng lạnh lùng: "Không phải vừa rồi cô nói làm tôi mất mặt sao? Bây giờ lấy lại mặt mũi cho tôi đi!"

    "..."

    Ninh Kiều Kiều sững sờ.

    Người phục vụ nhanh chóng đẩy rượu qua, có năm chiếc xe đẩy, tất cả đều là rượu vang đỏ quý giá có giá trị lớn.

    "Rót đầy ly!" Úc Thiếu Mạc ra lệnh.

    Người phục vụ ngay lập tức tìm một ly rót đầy rượu.

    Úc Thiếu Mạc dẫn theo Ninh Kiều Kiều, đi về phía Hàn Lộ, vừa nói vừa nói: "Tôi sẽ cho cô hai lựa chọn, thứ nhất là đổ hết rượu này lên người cô, thứ hai là tát mặt cô đến sưng lên, cô có thể chọn cái mà cô muốn."

    Cho dù là chọn cái nào, Hàn Lộ đều mất mặt.
     
    LieuDuong thích bài này.
  5. Venus0412

    Bài viết:
    0
    Chương 62: Tốt bụng (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người phục vụ vẫn đang rót rượu, đôi mắt giống như quả nho tím của Ninh Kiều Kiều nhìn Hàn Lộ đang chật vật, cau mày.

    "Kiều Kiều, cô ấy là chị gái em." Nhiễm Văn Hiên ở bên cạnh cau mày, nhắc nhở Ninh Kiều Kiều.

    Ánh mắt Ninh Kiều Kiều lóe lên, cô nhìn về phía Nhiễm Văn Hiên, chỉ thấy Nhiễm Văn Hiên đang nhìn cô, trong đôi mắt đen láy có ánh sáng quen thuộc.

    Giống như Văn Hiên, anh trai cũ của cô..

    "Chị, sao tôi thấy cô ta còn nhỏ hơn cô."

    Úc Thiếu Mạc nhìn chằm chằm Hàn Lộ, hỏi Ninh Kiều Kiều.

    Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Hàn Lộ, anh đã nhận ra Hàn Lộ là ai, bởi vì trong lần điều tra trước đây của Ninh Kiều Kiều, đã có ảnh của người nhà cô.

    Nhưng tuổi của Hàn Lộ không được đánh dấu, vì vậy Úc Thiếu Mạc nhìn chằm chằm Hàn Lộ với vẻ dò xét, cúi đầu hỏi bên tai Ninh Kiều Kiều: "Chị gái cô chăm sóc bản thân giỏi như vậy?"

    Nhiễm Văn Hiên không trả lời câu hỏi này, ánh mắt Ninh Kiều Kiều lóe lên, cô nhìn Hàn Lộ lắc đầu, nói: "Không có, nguyên bản cô ta nhỏ hơn tôi hai tuổi."

    Bây giờ Hàn Lộ vẫn còn là trẻ vị thành niên.

    Lông mày Úc Thiếu Mạc nhướng lên, anh liếc nhìn Hàn Lộc, chế nhạo.

    Trong chớp mắt, anh đã hiểu được mối quan hệ gia đình phức tạp của Ninh Kiều Kiều.

    "Mạc Thiếu, rượu vang đỏ đã chuẩn bị xong." Người phục vụ ở bên cạnh cung kính nói.

    Úc Thiếu Mạc quay đầu liếc mắt nhìn, người phục vụ đi tới, một chiếc xe đẩy đầy ly rượu vang đỏ đi tới, đỗ trước mặt Ninh Kiều Kiều.

    "Bây giờ đến lượt cô, nhớ kỹ, tôi sẽ xem cô đổ hết rượu này lên mặt cô ta."

    Giọng nói lạnh lùng của Úc Thiếu Mạc truyền đến bên tai Ninh Kiều Kiều, sau đó anh xoay người đi về phía ghế sofa ở bên cạnh, ngồi xuống ghế sofa nhìn Ninh Kiều Kiều.

    "Kiều Kiều, em không thể làm thế." Nhiễm Văn Hiên đưa ra lời can ngăn cuối cùng.

    Nhưng tay Ninh Kiều Kiều đã dần dần cầm ly rượu vang đỏ lên.

    Đôi mắt đại bàng của Úc Thiếu Mạch lóe lên vẻ tán thưởng, anh thích thú nhìn Ninh Kiều Kiều, như thể sắp xem một tiết mục sắp bắt đầu.

    "Ầm!"

    Ly rượu vang đỏ đầu tiên đổ lên mặt Hàn Lộ.

    Ninh Kiều Kiều nhìn Hàn Lộ nói: "Ly này vẫn là trả lại cho sự bắt nạt mà cô và mẹ cô đã đối xử với tôi và mẹ Trương nhiều năm như vậy."

    "Ầm!"

    Ly rượu vang đỏ thứ hai đổ lên mặt Hàn Lộc.

    "Ly này sẽ trả lại cho cô và và mẹ cô đã chia rẽ mối quan hệ cha con chúng tôi!" Ninh Kiều Kiều lại nói.

    "Ầm!"

    Ly rượu vang đỏ thứ ba ném thẳng vào mặt Hàn Lộ.

    Ngón tay Ninh Kiều Kiều cầm chặt ly rượu đỏ có hơi xanh, cô nghiến răng nghiến lợi nhìn Hàn Lộ, nói từng chữ một: "Ly này, trả lạ cho cô vì đã bất kính với mẹ tôi!"

    Đại sảnh yên tĩnh như trống không, ngay cả tiếng hít thở cũng không có, những người luôn có thái độ xem vở kịch đều nghe thấy lời nói của Ninh Kiều Kiều, cuối cùng đều nhìn cô với chút thương hại.

    Nhưng thương hại.. Ninh Kiều Kiều không cần!

    Ném ly rượu vang đỏ xuống đất, Ninh Kiều Kiều nhìn thẳng Hàn Lộ nói: "Hàn Lộ, từ giờ phút này trở đi, ân oán của chúng ta đã được giải quyết! Sau này gặp lại, chúng ta sẽ là người xa lạ! Ngươi đi đường dương quan của ngươi, ta đi cầu mộc kiều của ta, tốt nhất là chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa!"

    Nói xong, cuối cùng Ninh Kiều Kiều lạnh lùng liếc mắt nhìn Hàn Lục, xoay người đi về phía ghế sofa.

    "Tôi muốn ra khỏi đây."

    Ninh Kiều Kiều nhìn Úc Thiếu Mạc nói.

    Úc Thiếu Mạc liếc mắt nhìn Hàn Lộ bị rượu vang đỏ tạt vào mặt, sau đó liếc mắt nhìn một xe rượu đỏ còn sót lại, giễu cợt, ôm Ninh Kiều Kiều vào lòng, cúi đầu nói bên tai cô: "Ninh Kiều Kiều, dám giở trò trước mặt tôi, cô to gan lắm!"
     
    LieuDuong thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...