Thấy người ta nối liền mê Chẳng dài thì ngắn cũng "vê" vài vần Cho xa xích lại thêm gần Cho thơ "say ngủ" lại ngân trong lòng.
Bao lâu đã chẳng chờ mong Sóng đời gấp gáp cuốn dòng người đi Gặp nhau chẳng được mấy khi Bất ngờ lại thấy chút gì xuyến xao
Chiều tàn gió bấc hanh hao Vô đây gửi một lời chào chị thương Tiếng thơ mời gọi vấn vương Cô em ghé lại níu nương chút tình.
Quả là vui bất thình lình Một ngày nắng đẹp em mình ghé chơi. Tiệc thơ bày sẵn, xin mời Chờ người đến nối đôi lời yêu thương.
Tính em dở dở ương ương Thấy quán thơ hay bên đường đông vui Đằng nào cũng phải chung vui Mong rằng không làm mất vui, ha ha
Nào ngồi xuống, uống tách trà Hoa thì đã có, còn cần thơ ca Uống rồi lời vào thơ ra Vui ta cùng thưởng, hỡi người tri âm!
Thôi thôi tri kỷ tri âm Tối rồi vác rượu, xách đầm ai chơi Ngủ đi! Ngày mai sáng ngời Mình lại ngắm hoa làm thơ nhé Sầu!
Cầu còn chẳng được đó Sa Nhớ lời hẹn ước ngắm hoa cùng Sầu! Canh thâu trăng sáng như vầy Rượu đầy một hũ nên Sầu còn phê
Đọc thơ mà thấy tê tê Thâu đêm suốt sáng đê mê nối vần Một lời thương gửi xa gần Trà, hoa, thi, tửu, đủ phần chia nhau
Ô hay ý tưởng vui sao Dana xin phép gửi vào đôi câu Một mình sao hết u sầu Có mình có bạn buồn rầu cũng vơi