Bạn được Automne.echo mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
1 người đang xem

Thùy Minh

Đọc bài trong phần "Thông tin" nha!
Bài viết: 2022 Tìm chủ đề
28576 5,720
Đề kiểm tra đọc hiểu truyện ngắn Lang Rận - Nam Cao bao gồm hệ thống các câu hỏi phân bố theo 4 cấp độ nhận biết, thông hiểu, vận dụng, vận dụng cao giúp các bạn học sinh củng cố lại phần kiến thức đã học và kỹ năng làm bài đọc hiểu. Các kĩ năng cơ bản đó là: Nhận diện đề tài, chủ đề chính, chủ đề phụ, tư tưởng, giá trị văn hóa, triết lí nhân sinh, sự kiện, nhân vật, chi tiết quan trọng, không gian, thời gian, người kể chuyện toàn tri, hạn tri, sự thay đổi điểm nhìn.. của các văn bản truyện; so sánh được hai văn bản văn học viết cùng đề tài.

Đọc hiểu: Lang Rận - Nam Cao

Đọc đoạn trích sau:

(Lược: Lang Rận là một thầy lang bốc thuốc. Ông cựu Đậu định uống thuốc của Lang Rận nên đưa Lang Rận về nhà, cho ở nhờ. Bà Cựu vốn ưa sạch sẽ, thấy Lang Rận bẩn thỉu, nhếch nhác, nên chỉ miễn cưỡng bằng lòng).

Anh chàng có cái mặt trông dơ dáng thật. Mặt gì mà nặng chình chĩnh như mặt người phù, da như da con tằm bủng, lại lấm tấm đầy những tàn nhang. Cái trán ngắn ngủn, ngắn ngùn, lại gồ lên. Đôi mắt thì híp lại như mắt lợn sề. Môi rất nở cong lên, bịt gần hai cái lỗ mũi con con, khiến anh ta thở khò khè. Nhưng cũng chưa tệ bằng cái lúc anh cười. Bởi vì lúc anh cười thì cái trán chau chau, đôi mắt đã híp lại híp thêm, hai mí gần như dính tịt lại với nhau, môi càng lớn thêm lên, mà tiếng cười, toàn bằng hơi thở, thoát ra khìn khịt. Trời đất ơi! Cái mặt ấy, dẫu cho mỗi ngày rửa ba lượt xà phòng, bà cựu trông thấy vẫn còn buồn mửa. Huống chi anh chàng lại bẩn gớm, bẩn ghê. Có lẽ mỗi buổi sáng ra cầu ao, anh ta chỉ nhúng mấy ngón tay, rửa độc một tí đầu mũi mà thôi. Mặt anh mốc meo lên. Còn quần áo thì gố ghỉnh, thì đầy dỉ, đứng cách ba thước còn ngửi thấy mùi chua, mà rách rưới, mà mất cúc, mà sứt chỉ, mà lôi thôi lếch thếch. Không hiểu anh ta chỉ có một bộ quần áo hay sao mà từ ngày đến nhà bà đến giờ vẫn chưa thay. Hèn chi mà rận lắm hơn giòi. Chúng bò lổm ngổm ở trên cổ, ở hai vai, ở dưới lưng. Chúng bò lổm ngổm xuống cả cái giường mà anh nằm. Anh ngồi chỗ nào, lúc đứng lên, thế nào cũng có vài chú rận kềnh nằm ngửa, múa máy những cái chân nhỏ li ti, như một người bụng to ngã chổng kềnh, không biết làm thế nào để đứng lên. Thỉnh thoảng, gặp những lúc không có việc gì làm, anh ta ra ngồi ở đầu hè, cởi áo ra, nhặt rận đưa lên miệng nhấm kêu lép tép. Còn cái gì tởm cho bằng cái cảnh một ông lang trần trùng trục, ngồi bắt rận trong một ngôi nhà sạch sẽ như nhà bà cựu, có một người đàn bà trẻ, đầu lúc nào cũng mượt trơn, yếm lúc nào cũng trắng bong, quần lụa cạp điền lúc nào cũng buông chùng đến gót chân, và một cô con gái chưa chồng có tiếng là đỏm dáng, gọn gàng như cô Đính, em ông cựu? Bởi vậy, mỗi lần bà cựu và cô Đính trông thấy thế, cả hai cùng sầm mặt, nguýt lang. Rồi họ lắc đầu, bĩu môi, đưa mắt nhìn nhau, như để chia sẻ với nhau nỗi bực mình. Nhưng bực mình thì bực mình, họ cũng phải bật cười. Và họ đặt tên cho lang là lang Rận.

[..] Mụ Lợi là người ở nhà bà. Không một người đàn bà nào có thể xấu hơn. Mụ béo trục, béo tròn, mặt mũi như tổ ong bầu, mắt trắng, môi thâm mà đen như thằng quỷ. Ở quanh đấy, người ta vẫn lấy tên mụ ra mà dọa trẻ. Hơi trẻ nhà nào khóc, người ta lại bảo: "Nín đi! Nín đi! Mụ Lợi kia kìa!..". Thế mà mụ Lợi hiền lành lắm. Phải, hiền lành mà tốt nhịn, bảo sao nghe vậy, thì thế mới ở nhà bà cựu được. Nhưng hồi mới đến, mụ cũng phải cái tật nói leo. Bà cựu mắng như băm, như bổ vào mặt cho, không còn biết mấy mươi lần. Bây giờ thì mụ chừa rồi. Ai cười, ai nói, mặc! Suốt ngày, mụ chỉ im như thóc.

(Lược: Mụ Lợi và Lang Rận đem lòng cảm mến nhau).

Được ít lâu, bà cựu và cô Đính biết. Họ bảo nhau:

- Buồn cười quá, chị ơi! Con mụ Lợi vá áo cho thằng lang Rận.

- Thật ư? Cô trông thấy bao giờ?

- Vừa lúc nãy. Nó đang vá, thấy em, vội giấu vào trong cái cối xay. Em vờ như không biết, sai nó đi lấy cái chậu thau. Nó đi rồi, em lại cái cối xem, mới biết là cái tổ rận của thầy lang.

- Thế thì dễ thường anh chị phải lòng nhau. Tôi cũng thấy chúng nó ít lâu nay hay cười cợt với nhau lắm. Mà con kia thì mua quà bánh cho thằng ấy luôn đấy. Sao cũng được chết với nó thôi? Dễ thường chúng nó vẫn ngủ với nhau ở trong buồng bếp nhà mình.

- Thật đấy, ta phải rình bắt quả tang một mẻ, rồi liệu cho chúng nó. Những đồ vô phúc! Nhà mình là nhà làm ăn..

Tuy nói vậy, nhưng thực ra thì bà cựu tò mò hơn tức giận. Cả cô Đính cũng thế. Cuộc dò la, rình chực đem một chút thú vị đến cuộc đời của họ, nhạt phèo và buồn tẻ, bởi vì nhàn quá. Họ đùa bỡn, cười hi hí suốt cả ngày thật đấy, nhưng vẫn buồn..

Một đêm, cô Đính rón rén vào buồng bà cựu, bấm bà một cái. Bà cựu biết ngay là có sự lạ rồi. Bà thì thầm hỏi em chồng:

- Gì thế?

- Lang Rận vào buồng mụ Lợi!

- Mới vào à?

- Mới vào, mà vào xong chúng đóng cửa ngay.

- Được rồi! Khe khẽ chứ, kẻo chúng nó nghe thấy. Cái khóa đâu rồi? Đưa tôi.

Lặng lẽ như hai cái bóng, họ rón rén ra khỏi buồng, đi xuống bếp. Cửa buồng bếp quả nhiên đóng thật. Mụ Lợi xưa nay không có thói cài cửa trong khi ngủ. Nếu không rước ông lang Rận vào trong ấy, sao mụ phải cài kỹ thế. Bà cựu thấy một cảm giác giống như là hai cái đanh khuy. Tay kia đưa cái khóa lên. Cái khóa đồng kêu một tiếng nho nhỏ. Đồng thời, tim bà cựu nhảy thót lên vì sung sướng. Bà không giữ nổi một tiếng cười đắc chí. Cô Đính, đứng đằng sau chị, véo mạnh chị một cái, rồi cũng cười nho nhỏ.

Chắc là anh chị ở trong buồng nghe thấy. Họ thì thào như để hỏi nhau. Rồi áng chừng một người đi thật khẽ, ra chỗ cửa. Y rút cái then cửa thật gượng nhẹ; từng tí một, từng tí một.. Rồi cánh cửa hé ra một chút, nhưng vướng cái khóa không mở thêm được nữa. Im lặng trong vài phút, rồi lại có tiếng thì thào. Ý chừng họ bảo cho nhau biết rằng họ bị người ta nhốt, và bàn bạc. Những tiếng bàn bạc trước còn rụt rè, lẻ tẻ, dần dần trở nên náo nhiệt. Có lúc, tiếng nói thầm gay gắt quá, bật lên thành những tiếng ở ngoài nghe rõ. Sau cùng thì họ làm như là cắn rứt lẫn nhau. Ờ, mà thật ra thì chính là họ đang vặc lẫn nhau.

[..]

Sáng hôm sau..

Ông cựu vừa về đến ngõ, bà cựu đã chạy ra, nhăn nhở:

- Ông chỉ đi suốt đêm, chả ở nhà mà xem.. Đêm qua, chúng tôi bắt được thằng kẻ trộm.

- Chỉ bậy thôi!

- Thật đấy! Thằng kẻ trộm lẻn vào buồng mụ Lợi. Tôi lừa khóa được cửa, nhốt cu cậu trong ấy. Ông về xem mặt nào.

Cô Đính đưa mắt nhìn anh, cười ranh mãnh. Bà cựu nháy em chồng, cười. Ông cựu biết ngay là có chuyện gì rắc rối. Ông lật đật đi thẳng vào buồng bếp. Vợ và em vừa theo, vừa khúc khích:

- Cô đưa chìa khóa cho anh mở..

Cô Đính đưa chìa khóa cho ông cựu. Ông mở khóa. Ông đẩy tung hai cánh cửa ra. Và ông giật nẩy mình. Mặt ông quay lại, tái ngắt đi. Mắt ông là đôi mắt của một người hoảng hốt. Bà cựu và cô Đính ngạc nhiên:

- Gì thế?

Họ nhìn vào căn buồng vừa mở cửa. Một đôi chân tím bầm lủng lẳng trên không khí. Đó là ông lang Rận. Ông thắt cổ! Ông thắt cổ bằng cái ruột tượng gốc của mụ Lợi. Cái mặt ông đọng máu sưng lên bằng cái thớt. Cái đầu ông ngoẹo xuống, như một thằng bé khi nó dỗi. Trông thật là thiểu não. Nhưng không ai kịp ái ngại cho ông cả. Đây là án mạng! Lôi thôi lắm! Lôi thôi lắm! Cả nhà ông cựu cuống quýt, lo xanh mắt. Riêng mụ Lợi vẫn nằm ngủ, miệng há hốc và ngáy to như xẻ gỗ. Bà cựu phát mụ đôm đốp năm, sáu cái mụ mới giật mình, choàng dậy. Mụ ngơ ngác nhìn quanh. Và khi trông thấy tình nhân, mụ rú lên. Mụ vật vã người, khóc rống như một con chó chưa quen xích. Tội nghiệp cho con người quá ù lì! Sau khi cãi nhau rồi, mụ lăn ra ngủ thật say. Mụ có ngờ đâu trong lúc ấy thì tình nhân ngồi nghĩ ngợi xa gần. Y thẹn. Y buồn. Y giận đời. Y giận trời. Y giận thân. Y tím ruột, tím gan. Y nghĩ đến cái nhục sáng hôm sau..

Ấy thế rồi y đã bật diêm lên, tìm một cái gì có thể làm một cái dây..

53281016822_1010e2eb1d_o.jpg

Trả lời câu hỏi:

Câu 1. Xác định thể loại, đề tài của văn bản.

Câu 2. Truyện được kể theo ngôi thứ mấy?

Câu 3. Nhận xét về ngoại hình của Lang Rận và mụ Lợi được miêu tả trong đoạn trích.

Câu 4. Thái độ của bà cựu và cô Đính như thế nào khi biết chuyện Lang Rận và mụ Lợi cảm mến nhau?

Câu 5. Theo em, vì sao Lang Rận lại treo cổ chết? Cái chết của Lang Rận phản ánh bi kịch gì của nhân vật này?

Câu 6. Qua câu chuyện trên, em hiểu được điều gì về số phận những con người thấp mọn trong xã hội cũ?

Câu 7. Một trong những nét đặc sắc của truyện là sự kết hợp giữa yếu tố tự sự với miêu tả, biểu cảm. Theo em, sự kết hợp đó có tác dụng như thế nào?

Câu 8. Theo em, đâu là ý nghĩa phê phán của truyện?

Câu 9. Nhận xét tình cảm, thái độ của nhà văn đối với nhân vật Lang Rận?

Câu 10. Chủ đề chính, chủ đề phụ của câu chuyện trên là gì?

Gợi ý trả lời câu hỏi:

Câu 1.


- Thể loại: Truyện ngắn;

- Đề tài của văn bản: Đề tài người nông dân trước Cách mạng tháng Tám.

Câu 2. Truyện được kể theo ngôi thứ ba (người kể chuyện giấu mình) ;

Câu 3.

- Ngoại hình của Lang Rận và mụ Lợi được miêu tả trong đoạn trích:

+ Lang Rận: Mặt gì mà nặng chình chĩnh như mặt người phù, da như da con tằm bủng, lại lấm tấm đầy những tàn nhang. Cái trán ngắn ngủn, ngắn ngùn, lại gồ lên. Đôi mắt thì híp lại như mắt lợn sề. Môi rất nở cong lên, bịt gần hai cái lỗ mũi con con, khiến anh ta thở khò khè. Nhưng cũng chưa tệ bằng cái lúc anh cười. Bởi vì lúc anh cười thì cái trán chau chau, đôi mắt đã híp lại híp thêm, hai mí gần như dính tịt lại với nhau, môi càng lớn thêm lên, mà tiếng cười, toàn bằng hơi thở, thoát ra khìn khịt.

+ Mụ Lợi: Không một người đàn bà nào có thể xấu hơn. Mụ béo trục, béo tròn, mặt mũi như tổ ong bầu, mắt trắng, môi thâm mà đen như thằng quỷ.

- Nhận xét: Ngoại hình của cả hai nhân vật được miêu tả vô cùng xấu xí, lem luốc, nhếch nhác..

Câu 4. Khi biết chuyện Lang Rận và mụ Lợi cảm mến nhau, thái độ của bà cựu và cô Đính: Mỉa mai, giễu cợt: Họ coi chuyện đó là chuyện "buồn cười", họ gọi hai người là "con mụ", "thằng", họ coi chuyện

Hai người yêu nhau là "vô phúc", họ quyết "rình" bắt quả tang hai người..

Câu 5.

- Theo em, Lang Rận treo cổ chết vì buồn, vì giận, hận người, hận đời, vì nghĩ đến nỗi nhục sáng hôm sau mọi người sẽ biết chuyện vụng trộm của hắn với mụ Lợi; hàng loạt các câu văn: Y thẹn. Y buồn. Y giận đời. Y giận trời. Y giận thân. Y tím ruột, tím gan. Y nghĩ đến cái nhục sáng hôm sau.. nhấn mạnh tâm trạng đau khổ, dằn vặt, nhục nhã của nhân vật.

- Cái chết của Lang Rận phản ánh bi kịch nhân vật: Bi kịch của một con người bình thường, muốn sống cuộc sống bình thường, có gia đình, có hạnh phúc, tình yêu nhưng chỉ vì những bất công của xã hội, vì sự miệt thị, dè bỉu, phân biệt giai cấp của những kẻ tầng lớp trên nên không có được hạnh phúc, cuối cùng phải chết trong nhục nhã.

Câu 6. Qua câu chuyện trên, cho ta hiểu số phận những con người thấp mọn trong xã hội cũ:

- Đời sống vật chất nghèo khổ, khốn cùng.

- Đời sống tinh thần đày bi kịch: Khát khao hạnh phúc nhỏ bé, bình dị cũng không với tới. Có khi, ngoại hình của họ, đời sống tình cảm của họ còn trở thành trò cười, trò mua vui cho những kẻ nhà giàu.

Câu 7. Một trong những nét đặc sắc của truyện là sự kết hợp giữa yếu tố tự sự với miêu tả, biểu cảm. Sự kết hợp những yếu tố đó có tác dụng:

Nếu bạn chưa có tài khoản, hãy đăng kí miễn phí tại đây để đọc tiếp nha: LINK

Bạn cần đăng nhập và nhấn Thích để xem
Câu 8. Ý nghĩa phê phán của truyện: Truyện phê phán xã hội bất công, những kẻ giàu có sống tàn ác, vô tâm, miệt thị những người nghèo; những người nghèo khổ thì đói rách, không có được hạnh phúc nhỏ nhoi, phải chết trong tủi nhục.

Câu 9. Nhận xét tình cảm, thái độ của nhà văn đối với nhân vật Lang Rận:

Viết về Lang Rận xấu xí, nhếch nhác, nhưng Nam Cao không hề bôi nhọ người nông dân. Giọng kể lạnh lùng của nhà văn ẩn chứa tầm lòng cảm thông sâu sắc dành cho nhân vật: Thương xót cho cảnh nghèo, phải lang thang, ăn nhờ, ở đậu; thương xót cho cảnh bị miệt thị, coi thường, thương xót cho chuyện tình yêu của Lang Rận bị gia đình ông Cựu can thiệp thô bạo ẫn đến cái kết đắng lòng.

Câu 10.

- Chủ đề chính: Truyện phản ánh tình cảnh khốn cùng của người nông dân trước cách mạng, họ bị tước đi quyền sống, quyền hạnh phúc vì những bất công xã hội, mâu thuẫn giai cấp.

- Chủ đề phụ: Ca ngợi khát vọng tình yêu..
 
Last edited by a moderator:

Những người đang xem chủ đề này

Back