Khi giả sạch sẽ gặp phải chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế thực sự 11 Chương 45: Phì Chanh được xóa nợ 1 Bấm để xem Hứa Hằng Hiên không biết là USB ai, nhặt lên trước một bước: "Phì Chanh, nhóc lấy từ đâu ra?" Hồng Phong nói: "Hẳn là USB của tôi." Hứa Hằng Hiên sửng sốt một chút: "Đồ đạc của anh bị mất không phải là cái này chứ?" Hồng Phong: "Ừm." Hứa Hằng Hiên không hỏi nhiều nữa, rút khăn giấy lau sạch nước miếng trên USB rồi đưa cho Hồng Phong. May mà USB này là loại có mũ khóa, dính chút nước miếng mèo hẳn là cũng không đến mức không thể dùng được. Hồng Phong nhận lấy USB cầm trong tay im lặng một lát, nhẹ nhàng sờ sờ trên cái đầu lớn của Phì Chanh, một lát sau hắn cười nói: "Phì Chanh, sau này cho phép nhóc tùy tiện đến nhà tôi chơi được không?" Phì Chanh nghiêng đầu nhìn Hồng Phong, lại nhìn Hứa Hằng Hiên: "Meo meo~" Hứa Hằng Hiên cười nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Phì Chanh: "Có thể đi xem cá còn không tốt sao? Anh trai hàng xóm bảo nhóc sau này có thể tùy tiện đến nhà anh chơi." Phì Chanh giống như thật sự nghe hiểu, cẩn thận đi qua cọ cọ trên ống quần Hồng Phong. Hứa Hằng Hiên đương nhiên sẽ không chỉ trích nó, mà Hồng Phong, nhìn một chút cũng không nói gì. Trong thực tế, trước đây anh thực sự không thích động vật có lông bởi vì bọn nó luôn luôn rụng lông. Cũng chỉ trong quân đội, đồng đội nuôi quân khuyển anh còn tương đối thích. Nhưng bây giờ, anh thấy rằng mình có thêm một sinh vật yêu thích.. Chính xác mà nói, hẳn là có thêm một cá thể lông mới tương đối thích, chính là tiểu mập mạp đối diện này. Thật sự là quỷ tinh quỷ tinh, làm cho người ta chán ghét không nổi. Tuy rằng lúc gây sự cũng thật sự làm cho người ta đau đầu, nhưng lúc ngoan cũng rất đáng yêu. "Hai người thật đúng là, không coi ai bên cạnh ra gì a.." Ngưu Hữu Đức trong tay cầm một cái xương ngỗng nói: "Nhiều người sống lớn sờ sờ như vậy ở đây, cậu, cậu ánh mắt hai người này sững sờ, sững sờ không nhìn nơi khác." "Không phải là Phì Chanh tìm được thứ hàng xóm tôi làm mất sao." Hứa Hằng Hiên hơi lúng túng nói xong, quay đầu nhìn về phía Hồng Phong: "Đúng rồi, không phải nó chủ động lấy đi chứ?" Nhưng ngàn vạn lần đừng giống như trộm cá vậy! "Không phải, là một người bạn của tôi làm mất, may mắn là Phì Chanh đã tìm lại." Hồng Phong cất USB vào túi: "Ở đây có không ít thứ, đối với tôi rất quan trọng, cũng may Phì Chanh thật thông minh." "Meo meo!" Phì Chanh ngẩng mặt tròn lên, ngạo kiều nhìn Hồng Phong. Hồng Phong đột nhiên nhớ tới, lúc trước anh hình như đã nói với tiểu mập mạp này, nếu như có thể giúp anh tìm lại đồ đạc, chuyện lúc trước liền hoàn toàn xóa bỏ. Chẳng lẽ tiểu mập mạp này thật sự thông minh đến mức ngay cả cái này cũng có thể nhớ? Hồng Phong luôn cảm thấy một con mèo, thông minh đến đâu cũng không thể hiểu được hàm ý sâu sắc như vậy, nhưng đó là chuyện anh đã hứa hẹn. Quên đi, vẫn là trễ một chút lại nói với Hứa Hằng Hiên đi, dù sao hiện tại nhiều người như vậy. * * * Vừa vặn Lý Nhiên và Hàn Lập Tùng thập phần tò mò Hồng Phong có phải là ân nhân mà đại đội trưởng bọn họ nói hay không, hai người cắt ngang sự việc đã được chuyển hướng thành công. Hồng Phong cũng không nghĩ tới ăn cơm với hàng xóm còn có thể gặp được đồng đội, ăn uống liền tán gẫu đến những việc lúc trước ở trong quân đội. "Ai! Không phải đều nói lão binh khi dễ tân binh sao?" Tôn Hạo hỏi: "Hồng Phong anh đã từng trải qua chuyện này chưa?" "Không phải tất cả các nơi đều như vậy. Lúc ấy đại đội trưởng chúng tôi quản lý đặc biệt nghiêm ngặt, cơ hồ sẽ không có loại tình huống này, bởi vì một khi có người đánh nhau chính là toàn đội bị phạt, hơn nữa dẫn đầu còn phải đi cho heo ăn một tháng." Hồng Phong không biết nghĩ đến cái gì, đáy mắt mang theo một tia tươi cười: "Kỳ thật lúc mới đi đúng là không thích ứng, nhưng sau đó quen cũng cảm thấy rất tốt. Tôi có rất nhiều thói quen được hình thành trong quân đội, bây giờ tôi vẫn chạy bộ buổi sáng." "Tôi cùng Lập Tùng ngược lại không dậy sớm chạy." Lý Nhiên nói: "Nhưng mỗi buổi sáng và buổi tối mỗi người ba trăm cái chống đẩy." "Thói quen tốt." Hồng Phong nói: "Tôi chạy buổi sáng, buổi tối chống đẩy." "Chạy bộ tôi cũng được, Lập Tùng không thích chạy bộ nhất." Lý Nhiên cười nói: "Hắn thà làm năm trăm cái chống đẩy cũng không muốn chạy một cây số." "Lúc tôi mới đến bộ đội, đội trưởng chúng tôi đặc biệt biến thái, anh ấy thích lấy thước so xem chăn gấp thẳng hay không. Tôi vẫn không thể gấp chăn thẳng. Đội trưởng nói gấp chăn không tốt thì phải chạy, tôi chạy sắp nôn mửa rồi." Hàn Lập Tùng cau mày nói "Vừa nói chạy bộ đầu tôi đều đau." "Ha ha ha ha ha, đến mức đó sao? Tôn Hạo nâng chén:" Nào, nhanh lên, vì cậu sau này có thể nghĩ không chạy là có thể không chạy cạn một chén. " " Cạn chén! "Hàn Lập Tùng tương đối sảng khoái, một ngụm liền uống hết. " Trước kia tôi cũng muốn đi lính, đáng tiếc không dám. Tôi vừa nhắc tới hai chữ "đi lính" bà nội tôi liền ngồi đó khóc, ngay cả cơm cũng không ăn, thiếu chút nữa đi treo cổ. "Lương Hách Thành nhớ tới khi đó nhịn không được muốn cười:" Có một thời gian tôi còn cảm thấy rất tiếc nuối, nhưng hiện tại ngẫm lại không đi cũng có chỗ tốt, nếu đi có lẽ tôi không gặp được Lộ Ninh nhà tôi. " " Chính xác, Lộ Ninh thật tốt đúng không? "Hứa Hằng Hiên cười ôm Lộ Ninh, bên tay trái hắn là Hồng Phong, bên tay phải chính là Lộ Ninh:" Thật không phải tôi khoe khoang anh em tôi nha, Lộ Ninh thật sự xinh đẹp, trù nghệ lại tốt, năng lực làm việc cũng mạnh mẽ, người còn sạch sẽ lưu loát, quả thực chính là đối tượng tốt ngàn vạn dặm mới chọn được một. " " Đúng vậy, mừng là hai người không gọi điện nhiều, nếu không tôi chắc chắn không có chuyện gì. "Lương Hách Thành vội vàng rót rượu cho Hứa Hằng Hiên:" Nào nào, kính cậu một chén. " " Hứa ca anh cũng đừng chỉ khen Lộ ca của chúng tôi, tôi cảm thấy anh cũng đặc biệt sạch sẽ. "Lý Nhiên nói:" Tôi lớn như vậy còn chưa từng thấy qua nam nhân nào sạch sẽ như anh vậy. " " Ừm, tôi cũng chưa từng thấy qua. "Hồng Phong nói:" Sạch sẽ đến trình độ này quả thật rất khó có được, cùng mẹ tôi liều mạng. " " A, đúng vậy, đúng vậy? "Hứa Hằng Hiên cười gượng hai tiếng:" Uống rượu!" Lộ Ninh nghẹn cười đến mặt đau nhức, nhưng lúc này dù nói gì anh cũng phải đứng về phía huynh đệ! Hứa Hằng Hiên bất động thanh sắc nhìn Hồng Phong, sau đó lặng lẽ ném xương ngỗng trước bàn mình vào thùng rác nhỏ, lại lấy khăn giấy lau sạch một mẫu ba phần đất của hắn rồi mới dùng. Khăn giấy đã qua sử dụng hắn cũng không giống như trước kia vứt lung tung, mà là thành thành thật thật ném vào thùng rác. Ông trời ơi! Đột nhiên có cỗ áp lực là chuyện gì xảy ra? Hứa Hằng Hiên âm thầm thở ra, ma xui quỷ khiến đánh giá hoàn cảnh trong phòng. Một ngàn dường như không phải vô ích, nhưng cảm giác sạch sẽ thực sự tốt như vậy? Thật ra.. Nếu không sạch sẽ, không phải chỉ là nơi để ăn và ngủ thôi sao?
Khi giả sạch sẽ gặp phải chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế thực sự 11 Chương 45: Phì Chanh được xóa nợ 2 Lúc này Phì Chanh không biết lấy từ đâu ra một món đồ chơi giống như sợi len, sau khi chơi một hồi nó lại chạy tới ngậm một con cá nhỏ bằng gỗ. Cá chơi xong, nó lại lấy ra một quả bóng da nhỏ, chính mình ở đó lăn bóng qua lăn qua liền chơi như vậy. Hứa Hằng Hiên thấy thế theo thói quen nói một câu: "Phì Chanh, chơi đồ chơi xong nhớ rõ thu dọn, tốt nhất là trực tiếp đưa về giỏ đồ chơi của mình có biết không?" Phì Chanh "Meo meo~" một tiếng. Please login and pay 500 xu to view this content.
Khi giả sạch sẽ gặp phải chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế thực sự 12 Chương 46: Chạy bộ cùng trai đẹp 1 Bấm để xem Phì Chanh ở nhà vẫn không đợi được Hứa Hằng Hiên trở về mới nghĩ đến đi tìm Hồng Phong, bởi vì nó nhìn thấy Hứa Hằng Hiên đi cùng với Hồng Phong, nó cảm thấy tìm được Hồng Phong có lẽ có thể tìm được Hứa Hằng Hiên. Mặc dù cuối cùng hai người đều không tìm thấy, nhưng không biết vì lý do gì, một lần nữa có thể đi vào ban công tầng hai của anh trai hàng xóm, vì vậy nó đi vào và chờ đợi. Không còn cách nào khác, nhà anh trai hàng xóm có cá, ngôi nhà mới của những con cá đó còn phát sáng, vào ban đêm còn tự động tỏa sáng, làm cho chúng rõ ràng hơn. Nó nằm đối diện với bể cá lớn có thể luôn luôn nhìn thấy những con cá đẹp bơi xung quanh. Mặc dù không thể bắt được cá hơi chút đáng tiếc, nhưng lần này anh trai hàng xóm đã mua một số lượng cá đặc biệt nhiều, nó nằm cách đó không xa có thể ngửi thấy mùi tanh của ca. "Nhóc thích cá của tôi vậy à?" Hồng Phong vốn định đi ngủ, nghe tiếng Phì Chanh kêu, anh lại đi vào phòng khách. Anh nhìn thấy Phì Chanh ngồi xổm cách bể cá mới khoảng ba bốn mét, nhịn không được ngồi xuống ghế sa lon bên cạnh nhìn Phì Chanh. "Meo meo!" còn có con mèo nào không thích cá không? "Được rồi, hai chúng ta cũng coi như có chung sở thích." Hồng Phong châm một điếu thuốc chậm rãi hút, bất tri bất giác nhìn con cá xuất thần một lát: "Anh trai nhóc.." "Meo meo?" Phì Chanh vừa nghe thấy "anh trai", theo thói quen quay đầu lại. "Quên đi, không có gì." Hồng Phong cũng lên tiếng xong mới phản ứng lại mình nói cái gì, nhíu nhíu mày, sau khi dập tắt điếu thuốc đứng dậy: "Nhóc tùy tiện tìm một chỗ ngủ, sáng mai cùng nhau chạy bộ?" "Meo meo!" Phì Chanh giật giật tai, dùng móng vuốt lau mặt mèo. Hồng Phong xoay người lên lầu, sau khi vào phòng ngủ lại không ngủ ngay lập tức. Anh nghĩ đến Phì Chanh vẫn ngồi xổm hoặc nằm sấp trên sàn nhà, lo lắng ban đêm nó có bị cảm lạnh hay không, liền đi lấy một cái thảm nhỏ đưa đến bên cạnh Phì Chanh. Phì Chanh thấy Hồng Phong tiếp cận, theo bản năng đứng lên, sau đó nhìn thấy Hồng Phong buông chăn ngồi xổm xuống. Hồng Phong gõ cửa nhà: "Cái lạnh này, lên trên này ngủ có biết không?" Phì Chanh "Meo meo meo~" một tiếng, vui vẻ cọ cọ mặt vào chân Hồng Phong, sau đó lăn một vòng trên thảm. Nó cũng cảm thấy hơi lạnh, nhưng nó không nỡ rời xa cá nên vẫn ở lại bên này xem. Anh trai hàng xóm thật tuyệt vời! Ban ngày Hồng Phong sau khi lại nhìn thấy USB một lần nữa sờ sờ đầu Phì Chanh, phát hiện cảm giác tay cũng rất tốt. Trách không được muội muội nhà cô hắn luôn nói "đấm mèo", "hút mèo", xem ra đều có nguyên nhân. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, Phì Chanh thật sự là quá thông minh, cảm giác giống như một con quân khuyển gọi là "Thái Cực" cùng anh lúc ở trong quân đội. Phì Chanh vẫn có thể nhìn cá, tâm tình rất tốt, cái đuôi ở phía sau chậm rãi quét qua quét lại. Lúc này nó đột nhiên cảm giác được anh trai hàng xóm cũng nằm xuống? Hồng Phong thấy Phì Chanh còn rất thoải mái, liền ở bên cạnh chống đẩy một lát. Vốn là chạy bộ buổi sáng vẫn kiên trì, chống đẩy là tùy tình huống làm hay không, dù sao buổi tối có đôi khi có bữa tiệc, có khi về muộn. Nhưng tối nay, anh cảm thấy bầu không khí tốt. Phì Chanh nghiêng đầu, nhìn Hồng Phong đang chống đẩy, một lát sau nó cảm thấy mới mẻ, cũng bắt đầu ngồi xổm xuống, đứng lên, lại ngồi xổm xuống, lại đứng lên.. "Phì Chanh.." Hồng Phong dừng lại, có chút muốn cười: "Nhóc sẽ không bắt chước tôi chứ?" "Meo meo!", anh trai hàng xóm anh đang làm gì vậy? Không vui chút nào đâu! "Nhóc tại sao lại đáng yêu như vậy?" Hồng Phong lại sờ sờ Phì Chanh: "Không phải lại giống anh trai nhóc chứ?" "Meo meo meo.." Lời nói của Hồng Phong đương nhiên Phì Chanh nghe không hiểu, nhưng nếu hiểu, hơn nữa nó có thể nói chuyện, lúc này nó nhất định sẽ nói cho Hồng Phong biết, anh trai hàng xóm anh có một "điểm" hiểu lầm với anh trai tôi, hơn nữa "điểm" này có thể lớn như dải Ngân Hà. Đôi khi "hiểu lầm" này thực sự làm cho con mèo đau đầu. Hồng Phong không thể hiểu được sóng não của Phì Chanh, cho nên anh kiên trì làm xong ba trăm cái chống đẩy rồi lên lầu. Vốn tưởng rằng cuối tuần sẽ tương đối nhàm chán, không nghĩ tới cuộc sống còn rất đặc sắc. Mặc dù buổi sáng có một khởi đầu không tốt, nhưng buổi chiều và buổi tối thật là tốt. * * * Hứa Hằng Hiên cũng cảm thấy, cuối tuần này trôi qua quá "quá đặc sắc", đầu tiên là ngẫu nhiên gặp được bạn trai cũ, hắn nói dối thiếu chút nữa còn bị phát hiện. Không những không bị phát hiện lại có thêm bạn trai giả mới, cuối cùng em trai mèo của hắn còn đến nhà bạn trai giả mới này ngủ.. Quên đi, dù sao cũng không ngủ được, đứng lên giày vò một chút. Hứa Hằng Hiên bật đèn, đem toàn bộ chậu hoa hắn trồng hạt giống trước đó đều mang xuống đất, sau đó bên trong bất kể là tỏi tây hay cải dầu, hắn đều nhổ, dù sao giữ lại cũng vô dụng. Nếu nhiều một chút còn tốt, giống nhau cứ như vậy một hai cây, sau khi nhổ ra trồng cái khác cũng tốt hơn để ở chỗ này nhắc nhở chuyện hắn bị lừa gạt. Nếu những người gọn gàng hoặc thường xuyên làm việc nhà, chắc chắn sẽ muốn đặt một cái gì đó trên mặt đất trước khi làm điều đó. Hứa Hằng Hiên lại không biết, hắn trực tiếp đặt trên sàn nhà nhổ hết cây trong chậu hoa, làm đất. Đất này hắn cũng không quét, đem cỏ cùng cải dầu.. Cỏ vứt đi, cải dầu suy nghĩ một hồi liền để lại, sáng mai có thể ăn cùng mì ăn liền! Nhìn ghi chú trên điện thoại di động, sáng mai nên ăn mì ăn liền có hương vị nấm hầm gà, thêm một ít cải dầu cũng tốt. Hứa Hằng Hiên sau khi nghĩ kỹ rốt cục cũng có chút buồn ngủ, sau khi tắm rửa sạch vào phòng ngã xuống liền ngủ thiếp đi. Ngày hôm sau, Hồng Phong dậy sớm như bình thường, nhưng anh không thấy Phì Chanh. Anh kêu vài tiếng, Phì Chanh cũng không lên tiếng. Phì Chanh về nhà ăn tối. Nó cảm thấy ở nhà anh trai hàng xóm thật tốt, nhưng ở đó không có thức ăn mèo cá mà nó thích ăn, cho nên đêm qua nó ở nhà anh trai hàng xóm bị đói và khát. Trước đây khi anh trai hàng xóm sử dụng bể cá sứ đẹp để nuôi cá, nó vẫn có thể lấy một ít nước bên trong để uống, bởi vì nước bên trong rất sạch sẽ. Nhưng bây giờ đổi thành nuôi rùa, nước kia chẳng những ít mà còn bẩn, nó không uống được. Lúc này Hứa Hằng Hiên còn chưa dậy, sau khi Phì Chanh trở về nhà quen thuộc tìm chỗ ăn. Ăn no uống đủ, nó lại nhẹ nhàng nhảy lên giường Hứa Hằng Hiên đi gọi Hứa Hằng Hiên rời giường. Hứa Hằng Hiên bình thường đều phải từ bảy giờ đến bảy giờ rưỡi mới có thể dậy, sau đó bắt đầu giày vò những hạt giống giả kia, hắn liền đổi thành sáu giờ đến sáu giờ rưỡi, cũng không ngủ ngon quá sớm. Hiện tại hạt giống giả đều lộ ra bộ mặt thật, hắn cũng lười biếng. Hắn khó khăn lắm mới mở một con mắt nhìn Phì Chanh, khàn giọng hỏi: "Biết trở lại rồi?" Phì Chanh "Meo Meo ô~" một tiếng, lấy đầu cọ cọ mặt Hứa Hằng Hiên, sau đó không biết lấy từ đâu ra một đóa hoa nhỏ màu lam nhạt đặt lên mặt Hứa Hằng Hiên. Hứa Hằng Hiên vốn lại nhắm mắt định ngủ tiếp, lúc này cảm giác được xúc cảm dị thường, mở mắt ra, sau đó bình tĩnh nhìn, sợ tới mức vụt một cái ngồi dậy hỏi: "Nhóc nhóc nhóc nhóc! Nhóc sẽ không lại đến nhà anh trai hàng xóm ăn trộm hoa chứ?"
Khi giả sạch sẽ gặp phải chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế thực sự 12 Chương 46: Chạy bộ cùng trai đẹp 2 Bấm để xem Mẹ kiếp càng nhìn càng giống, hoa này trong tiểu khu bọn họ không có nha! Phì Chanh lấy đâu ra? Phì Chanh liếm móng vuốt, nhảy xuống giường chạy đi. Hứa Hằng Hiên hung hăng lau mặt, vội vàng ra ban công xem miêu tiểu đệ đi đâu, vừa nhìn nó thật sự lại đi tìm Hồng Phong. Hồng Phong sau khi rửa mặt đơn giản thay đổi bộ đồ thể thao đi ra, đang cân nhắc có nên gọi Phì Chanh một tiếng hay không, không ngờ Phì Chanh liền tự mình nhảy từ cửa sổ nhảy xuống đất. Hắn xoa xoa đầu mèo: "Sớm nha, Phì Chanh, khi nào nhóc về nhà? Tôi thậm chí không biết." Phì Chanh "Meo meo meo~" một tiếng, quay đầu lại nhìn ban công nhà mình. Hứa Hằng Hiên đang muốn giả ngu, lúc này một người một mèo nhìn qua, hiển nhiên có chút giả bộ không thành, vì thế hắn dứt khoát mở cửa sổ gọi tên Hồng Phong: "Hàng xóm, hoa này là của nhà anh sao?" Hồng Phong nói: "Là Phì Chanh đưa cho cậu sao?" Hứa Hằng Hiên: "..." Lời này làm cho hắn không biết có nên nói thật hay không! Hồng Phong thấy Hứa Hằng Hiên không lên tiếng, cười nói: "Là hoa nhà tôi, chẳng qua chỉ là hoa giống bình thường trong hoa viên." Hứa Hằng Hiên vội vàng thở phào nhẹ nhõm: "Tối hôm qua phiền toái anh rồi, anh định chạy bộ sao?" Hồng Phong: "Đúng vậy, cậu có muốn xuống cùng chạy không?" Hứa Hằng Hiên trong lòng tự nhủ, người lười biếng như tôi làm sao có thể đi chạy bộ? Nó chỉ đơn giản là một trò đùa! Một giây sau, hắn hét lên với bên ngoài: "Vậy làm phiền chờ tôi một chút! Tôi thay quần áo rồi xuống liền!" Hứa Hằng Hiên tuy rằng lười biếng, nhưng từng bị bác sĩ Hứa nhắc tới đau đầu cũng từng hứng khởi ý muốn rèn luyện thân thể trong đầu, hơn nữa mỗi lần hứng khởi loại ý niệm này trong đầu hắn đều mua cho mình một thân đồ mới, cho nên khi vận động, hắn đều có giày dép và quần áo còn rất mới. Hắn chọn bộ đồ màu xám trắng, sau đó dùng tốc độ chiến đấu đánh răng rửa mặt, thay quần áo chạy ra ngoài tổng cộng chỉ mất vài phút. Khi Hứa Hằng Hiên tiếp cận, Hồng Phong cảm thấy mình ngửi thấy một mùi đặc biệt sảng khoái. "Hoạt động đơn giản một chút đi." Hồng Phong nói. "Ừm." Hứa Hằng Hiên học Hồng Phong, hoạt động mắt cá chân, vung tay. ".. Hai người thực sự giống nhau." Hồng Phong không đầu không đuôi nói. "Ý anh là sao?" "Tối hôm qua tôi làm chống đẩy, Phì Chanh ở bên cạnh làm động tác đè người lên xuống. Khả năng bắt chước của nó là mạnh mẽ." Hồng Phong như có như không uốn cong khóe môi dưới: "Cậu khả năng bắt chước cũng rất mạnh." "Hả?" Hứa Hằng Hiên vừa nhìn, cũng không phải bắt chước, hắn chỉ theo bản năng học Hồng Phong nha! Loại nhận thức này khiến hắn không thể giải thích được Hồng Phong gật đầu rồi bắt đầu chạy đều đặn theo lộ trình chạy bộ buổi sáng thường ngày trước đây. * * * Ngay từ đầu Hứa Hằng Hiên còn có thể chạy sóng vai với Hồng Phong, nhưng khi chạy chưa đến một phần tư lộ trình hắn đã có chút không theo kịp. Trước kia hắn hoặc là đi bộ hoặc là lái xe, đã bao nhiêu năm không chạy bộ, hơn nữa ngày thường vốn đã lơ là rèn luyện, vừa chạy lên, thật sự muốn mạng người nha! Phì Chanh so với Hứa Hằng Hiên tốt hơn nhiều, bất luận Hồng Phong chạy nhanh đến cỡ nào nó cũng có thể theo kịp, cứ như vậy Hứa Hằng Hiên tự mình tụt lại phía sau. Hồng Phong đã cố ý chờ Hứa Hằng Hiên, nhưng Hứa Hằng Hiên chạy được một nửa cũng đã không thở nổi nữa, đây cũng không phải là vấn đề mà hắn có thể giải quyết chậm lại. "Tôi, tôi không chạy nổi nữa!" Hứa Hằng Hiên sắc mặt ửng hồng, đầu đầy mồ hôi dựa vào trên cây dồn dập thở dốc: "Các người, các người chạy đi, tôi cũng không, không chạy nữa khụ khụ.." "Thể chất này của cậu cũng quá kém đi, bình thường không vận động sao?" Hồng Phong chạy bước nhỏ tại chỗ hỏi. "Nếu vận, vận động, còn có thể như vậy sao?" Hứa Hằng Hiên phất tay: "Các người chạy đi, tôi, tôi đợi lát nữa nghỉ ngơi đủ rồi mới trở về." "Vậy được rồi, tốt hơn là cậu hoạt động ở biên độ nhỏ trước, đừng dừng lại đột ngột." "Ừm." Hứa Hằng Hiên gật gật đầu, đứng thẳng dậy học Hồng Phong chạy tại chỗ, chẳng qua tần suất nhấc chân chậm hơn Hồng Phong rất nhiều. Hồng Phong thấy thế có chút muốn cười, nhưng anh còn phải vội vàng đến công ty, cho nên không có biện pháp chờ đợi. Hứa Hằng Hiên thấy người đi rồi, vội vàng dừng lại, dứt khoát đặt mông ngồi xuống bụi cỏ gần đó. Hắn thở dài một hơi, tiện tay nhặt một chiếc lá cây từ bên cạnh, quạt gió cho mình, thì thầm: "Hứa Hằng Hiên à Hứa Hằng Hiên, mày chính là tự gây nghiệt không thể sống, không phải là hàng xóm đẹp trai một chút sao, mày liền điên cuồng cùng người khác chạy bộ, không mệt mỏi sao? Hả?" "Meo meo meo.." Bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng mèo kêu quen thuộc. "Phì Chanh?" Hứa Hằng Hiên sợ tới mức giật mình, cứng ngắc quay đầu, sau đó cả người đều không tốt. Không phải nói đi rồi sao? Tại sao lại quay lại?
Khi giả sạch sẽ gặp phải chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế thực sự 13 Chương 47: Làm bạn trai không tốt sao 1 Bấm để xem Nếu xấu hổ có thể làm cho một người điên cuồng, vậy Hứa Hằng Hiên bây giờ ít nhất cũng phải ở mức độ bệnh tâm thần siêu nặng. Hắn liền nghĩ không ra, Hồng Phong vì sao mỗi lần đều phải xuất hiện vào thời điểm mấu chốt như vậy? Tổng cộng anh ấy đã làm điều đó hai lần. "Khụ, sao anh lại về?" Hứa Hằng Hiên nhìn Hồng Phong giả vờ bình tĩnh. "Cũng không có chuyện gì, chỉ là muốn hỏi cậu có muốn cây giống hoa lan hay không?" Hồng Phong cố gắng khống chế bản thân, đừng cười: "Chỗ tôi mới mọc không ít cây con, cỏ dại và rau quả trong chậu hoa của cậu cuối cùng khẳng định không thể lấy, nếu cậu muốn trồng thêm một chút giống khác, tôi có thể tặng cậu chút hoa giống." "A, vậy, vậy cũng được." Hứa Hằng Hiên nhìn trời nhìn đất, chỉ là không nhìn người đàn ông đối diện: "Cám ơn." "Đừng khách khí. Hơn nữa.." Hồng Phong dừng một chút: "Lại nói là tôi nên cảm ơn cậu mới đúng." "..." Hứa Hằng Hiên có chút ngây ngốc: "Cảm ơn tôi cái gì?" "Cảm ơn cậu khen ngợi tôi." Hồng Phong tựa tiếu phi tiêu nói xong, xoay người gọi một tiếng. "Phì Chanh, đi thôi." "Meo meo!" Phì Chanh vây quanh Hứa Hằng Hiên một vòng, nhanh nhẹn đuổi theo Hồng Phong. "Khi nào tôi khen.." Hứa Hằng Hiên mờ mịt một chút, ngay sau đó nghĩ đến lời mình nói lúc trước, dứt khoát đập đầu vào thân cây bên cạnh. Hứa Hằng Hiên mày thật ngốc nghếch! Xấu hổ chết đi được a a a! Lại nói mèo kia không phải của lão tử sao? Anh nói như thế nào thông đồng đi liền thông đồng đi? Phì Chanh nhóc là cái thứ vô lương tâm! Lúc Hứa Hằng Hiên chạy đến đỏ mặt, lúc này đi không chạy mặt càng đỏ. Bác sĩ Hứa tạm thời về nhà lấy đồ, nhìn bộ dáng con trai vẻ mặt mới lạ: "Chậc, con trai, mùa hè này mèo cũng không phát xuân nữa, con mới bắt đầu phát xuân? Đã nói con ăn những thứ này cả ngày có độc mà. Nội tiết bị rối loạn." Hứa Hằng Hiên đang ăn thêm hai gói mì ăn liền với hai cây cải dầu và trứng gà, nghe vậy thiếu chút nữa phun ra ngoài: "Ba! Ngài chỗ nào thấy con phát xuân? Ngài đừng nói bậy." "Ba nói bậy?" Bác sĩ Hứa vẻ mặt "tiểu tử con không thành thật nha", "Ba nói bậy hay không nói bậy con trong lòng biết. Hôm nay khi ba trở về, có người nói với ba, nói buổi sáng thấy con đi ra ngoài với một người đàn ông." "Con cùng một nam nhân xuất hiện. A, ba nói Hồng Phong à, vậy không phải chỉ chạy.." Hứa Hằng Hiên miệng ăn một ngụm mì ăn liền, suy nghĩ một chút nên dùng từ gì, cuối cùng nghĩ đến: "Không phải chỉ là bạn chạy thôi sao?" "Cái gì?" Bác sĩ Hứa nghe không phải đặc biệt rõ ràng. "Bạn chạy!" Chơi mạt chược được gọi là bạn bài bạc, chạy cùng nhau gọi bạn chạy, không có vấn đề! Hứa Hằng Hiên tự giác dùng từ chính xác, lại không chú ý tới mình vừa ăn một miếng mì ăn liền vừa nói âm thanh cũng không rõ ràng. "Con.." Bác sĩ Hứa nhíu mày thật chặt: "Con hiểu được đối phương làm người như thế nào sao? Có đáng tin cậy không?" "Ba yên tâm, con đã bao nhiêu tuổi rồi. Hơn nữa, người nọ cũng ở trong tiểu khu của chúng ta, biệt thự đối diện chúng ta chính là nhà hắn, cho nên con hẹn hắn đặc biệt thuận tiện." Hứa Hằng Hiên hoàn toàn không phát hiện cha già nhà mình đã xuyên tạc lời nói của hắn ra ba trăm sáu mươi độ, còn ở đó vừa ăn vừa nói: "Hôm qua chúng con còn cùng nhau ăn cơm." "Phải không?" Bác sĩ Hứa sờ sờ bộ râu: "Vậy con phải chú ý một chút an toàn, hiện tại thế đạo này quá loạn." "Ừm, biết ba rồi, ngài yên tâm." Hứa Hằng Hiên gắp một miếng rau cải dầu sau khi nấu xong còn chưa dài bằng ngón trỏ ăn vào: "Chậc, cái này cũng quá nhỏ, cũng chưa từng nếm ra mùi đâu." "Lộ Ninh trước kia không phải lấy qua cho con một ít cải dầu về nhà mình trồng sao? Con còn muốn nếm thử cái gì nữa?" "Vậy thì không giống, cái này tốt xấu gì cũng là do con tự mình trồng nha." Hứa Hằng Hiên đột nhiên phát hiện, cảm giác rất đặc biệt: "Ba, hay là con cũng trồng ít rau ở ban công ngài xem có được không?" "Đất trong phòng này con cũng không nghĩ tới quét qua, còn trồng món gì? Đừng làm thiêu thân nữa, làm cho hiệu thuốc của con thật tốt là được." Bác sĩ Hứa đi vào phòng ngủ của mình lấy mấy quyển sách bỏ vào trong túi vải: "Ba đi đây, con nhớ ăn cơm đàng hoàng, đừng lúc nào cũng ăn mì ăn liền nghe chưa? Cẩn thận sau này nước tiểu sẽ bị cong!" "Ai nghe rồi, ba trên đường cẩn thận một chút." Hứa Hằng Hiên nâng bát giả vờ uống canh, kì thực nhìn trộm lão gia tử đã đi hay chưa. Hắn nghe được tiếng đóng cửa, lập tức buông bát xuống, sau đó đẩy về phía trước bàn, thậm chí không nghĩ đến tô mì mà đi làm việc khác. * * * Hôm nay trong hiệu thuốc không có hoạt động gì, cũng không phải cuối tuần, có lẽ cũng sẽ không quá bận rộn. Hứa Hằng Hiên cân nhắc có nên thật sự đi làm một cái giàn hoa hay không, sau đó bày thêm một cái chậu thật dài, mua chút đất dinh dưỡng, trồng chút rau ăn. Hắn nhìn thấy trong tiểu khu có bác gái làm như vậy, nhìn cũng rất thú vị, hơn nữa nếu thật sự trồng rau, sau này lúc hắn ăn mì có thể tiện tay hái một chút rửa rồi ném vào nồi mì, vừa có dinh dưỡng lại an toàn, không phải cũng rất tốt sao? Chậc chậc! Đây là bước vào nhịp điệu của cuộc sống tuổi già trước. Hứa Hằng Hiên thay quần áo thể thao xuống, quyết định suy nghĩ làm gì thì làm luôn! Ban công nhà hắn diện tích rất lớn, lúc này ngoại trừ hai chậu hoa do ba hắn trồng, cái khác còn để không, nếu thật sự hắn muốn ở chỗ này làm giàn hoa sau đó trồng rau, hẳn là còn có thể trồng không ít. Hứa Hằng Hiên gọi điện thoại đến hiệu thuốc, hỏi nhân viên xác định hôm nay hiệu thuốc không bận, lái xe của mình chạy tới chợ hoa, chim và cá. Hắn lưu loát chọn ba giàn hoa còn có một đống chậu hoa dài thích hợp trồng rau, để cho người giao tận nhà, sau đó lại liên hệ với Lộ Ninh đòi hạt giống rau. Những hạt giống bán trên thị trường luôn khiến người ta liên tưởng đến biến đổi gen, cho nên Hứa Hằng Hiên vẫn quyết định tìm Lộ Ninh. Lộ Ninh trước kia làm trợ lý cho Lương Hách Thành, hiện tại cũng làm trợ lý nhưng có một nửa thời gian lại bán thêm thực phẩm hữu cơ, các loại hạt giống rau tốt quả thực không cần quá nhiều.
Khi giả sạch sẽ gặp phải chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế thực sự 13 Chương 47: Làm bạn trai không tốt sao 2 Bấm để xem "Cậu nói cậu định trồng rau?" Lộ Ninh vừa mới thuê một cửa hàng, đang nhìn nhân viên mới tuyển đặt mẫu lên trên, nghe vậy ngây dại: "Lúc này cậu định trồng loại rau gì vậy?" "Trồng cải dầu, rau bina gì đó, rau xanh có thể ăn mì ăn liền cũng được." Hứa Hằng Hiên nói: "Ngay cả đất và chậu tôi cũng mua xong rồi, chỉ cần cậu cho tôi chút hạt giống cậu để lại là được." "Thật sự là phục cậu, nói gió chính là mưa." Lộ Ninh nhìn đồng hồ: "Vậy được, nhưng cậu phải chờ vài ngày. Trong tay tôi bây giờ không có tất cả những loại hạt giống này, hạt giống đều để ở quê. Nếu cậu cần gấp, tôi bảo bà tôi đóng gói sẵn, sau đó chờ nhân viên vận chuyển ngô về mang đến cho cậu" "Được, được, vậy liền quyết định như vậy nha, bây giờ đã tháng tám cậu nhanh một chút nha!" "Cậu còn biết bây giờ là tháng tám sao?" Lộ Ninh im lặng, người ta đều bắt đầu thu hoạch vị Hứa dược sư này mới muốn đi xin hạt giống: "Được, cậu chờ điện thoại của tôi đi." "Đúng là anh em tốt! Vậy tôi sẽ chờ!" Hứa Hằng Hiên cách điện thoại hôn Lộ Ninh. Hắn hưng phấn đem đất chuyển về nhà, đợi đến khi người bán giàn hoa mang giàn hoa cùng chậu hoa đến đây cho hắn, hắn lại bắt đầu vội vàng bày ra ban công, giày vò như vậy cũng không chú ý tới thời gian trôi qua, chờ phản ứng kịp thì trời đều tối. Hôm nay Hứa đại phu vẫn ở phòng khám không về nhà, một mình Hứa Hằng Hiên cũng lười làm quá nhiều chiêu trò, liền dứt khoát làm thêm một bát mì ăn liền. Lần này là mì trộn, hương thịt bò nấm tương! Lúc Phì Chanh trở về ngửi thấy mùi nấm hương, ghét bỏ trốn thật xa, ngay cả chậu nước cũng kéo sang một bên. Hứa Hằng Hiên biết Phì Chanh không thích hương vị nấm hương nhất, cười nói: "Nhóc về trễ một chút là được rồi, không chừng khi đó anh trai đã thu thập xong tất cả những thứ này." Phì Chanh "Meo meo meo~" một tiếng, ngồi xổm ở một bên nhìn Hứa Hằng Hiên. Nếu không phải vì muốn uống nước, nó cũng không về nhà sớm như vậy. Hứa Hằng Hiên rốt cục cũng đổ canh mì buổi sáng đi, sau đó tất cả bát đĩa bỏ vào trong máy rửa chén, từ trong tủ lạnh lấy một chai sữa chua đi ra. Hắn vừa vặn nắp chai sữa chua vừa hỏi Phì Chanh: "Phì Chanh, tối nay nhóc còn đến nhà anh trai hàng xóm ở không?" Phì Chanh nghiêng đầu nhìn Hứa Hằng Hiên, không trả lời. Nhưng Hứa Hằng Hiên rất nhanh đã biết, mèo tiểu đệ này lại định ngủ đêm ở nhà Hồng Phong, bởi vì nó ăn no uống đủ không bao lâu lại đi ra ngoài. Thời gian trước bình thường vào lúc này nó cũng sẽ không ra ngoài nữa. Hứa Hằng Hiên không biết cá nhà Hồng Phong đối với Phì Chanh mà nói có bao nhiêu hấp dẫn, bất quá hắn cảm thấy nếu Hồng Phong không thèm để ý mà Phì Chanh lại không quấy rối, kỳ thật ở nhà Hồng Phong cũng được. Này, chờ đã! Tiểu tử này sẽ không phải sau này đều tính toán đem nơi này của hắn làm nhà hàng, đem Hồng Phong bên kia làm khách sạn chứ? * * * "Đại thiếu gia, mèo này sao lại tới đây?" Dì giúp việc nhà Hồng Phong vừa định đưa tấm thảm nhỏ đáng lẽ phải ở tầng hai trở lại lầu hai, lại thấy con mèo họa tinh kia lại tới. Con mèo ấn chân vào tấm thảm nhỏ để bà ấy không lấy nó đi. "Tôi nói với nó, sau này có thể tùy tiện đến nhà tôi chơi. Tối qua nó còn ngủ ở đây." Hồng Phong sờ sờ đầu Phì Chanh "Tấm thảm này dì để ở đây đi, tối hôm qua tôi lấy xuống cho nó, nó thích nằm sấp ở chỗ này." "Ách.." Dì giúp việc thầm nghĩ thời gian trước ngài còn bởi vì con mèo này tức giận đến mức ấn trán, bây giờ sao lại quen thân với nó như vậy? "Meo meo!" Phì Chanh vừa thấy tấm thảm lại thả trở lại, đặc biệt vui vẻ đến bên cạnh Hồng Phong cọ cọ. Dì giúp việc dường như biết tại sao. Con mèo này.. Thật tâm cơ! Phì Chanh lại ngủ thiếp đi trước bể cá, ngày hôm sau lại giống như ngày hôm trước trở về nhà một chuyến, ăn thức ăn cho mèo, uống nước, sau đó ra ngoài chạy bộ cùng Hồng Phong. Khác với ngày hôm trước, Hứa Hằng Hiên không ra, Hồng Phong cũng không cố ý gọi Hứa Hằng Hiên. Hứa Hằng Hiên cũng nghĩ ra đến, làm sao thực sự là ngượng nghịu mặt mũi. Hắn cảm thấy nếu là biến thành người khác ởsau lưng của hắn nói hắn là bạn trai còn nói hắn dáng dấp đẹp trai, hắn phải hai trăm phần trăm cho rằng đối phương yêu thầm hắn. Nghĩ như vậy, hắn cũng không biết nên dùng biểu tình gì để đối mặt với Hồng Phong. Hắn cảm thấy Hồng Phong nhất định sẽ suy nghĩ nhiều, dù sao lời hắn nói như vậy, dễ dàng làm cho người ta suy nghĩ nhiều như vậy! Thật đặc biệt sao làm cho người ta chua xót nha. Hứa Hằng Hiên lặng lẽ đi ra ban công nhìn, xác định Hồng Phong đã ra ngoài mới dám đi xuống đến hiệu thuốc. Đúng vậy hắn đang trốn Hồng Phong, mấu chốt là những chuyện hắn làm sau khi bị Hồng Phong gặp phải tại chỗ thật sự là quá xấu hổ. Hồng Phong ngay từ đầu không chú ý tới Hứa Hằng Hiên đang trốn mình, anh cho rằng Hứa Hằng Hiên cũng đang bận rộn, nhưng ngay cả mấy ngày cũng không gặp Hứa Hằng Hiên, liền cảm thấy có chút kỳ quái. Mấu chốt là mỗi ngày Phì Chanh đều đến nhà hắn ở, nhưng Hứa Hằng Hiên ngoại trừ ngày đầu tiên hỏi qua ra cũng chưa từng hỏi qua. Kỳ thật ngẫm lại tựa hồ cũng có thể đoán được nguyên nhân. Nhưng.. Còn có nguyên nhân nào khác không? Hồng Phong phát hiện Hứa Hằng Hiên này còn rất xấu hổ, nhưng nói đi cũng phải nói lại, người này rốt cuộc bắt đầu thích anh từ khi nào? Một điểm báo hiệu đều không có. "Phong ca, Phong ca?" "Ừ?" Hồng Phong sửng sốt một chút: "Ồ, cậu tiếp tục nói tiếp đi." "Ách, tôi đã nói xong rồi." Trợ lý Dương phát hiện mấy ngày gần đây số lần cấp trên thất thần hình như có chút nhiều: "Phong ca, hay là ngày mai anh nghỉ ngơi một ngày? Gần đây có phải anh quá mệt mỏi không?" "Không, cậu đi làm việc đi. Chiều mai đừng quên sắp xếp cho người đi đón Trình tổng một chút." "Ngài yên tâm, tôi đã dặn dò qua." Trợ lý Dương dứt lời dừng xe lại: "Phong Ca đi thong thả." "Ừm." Hồng Phong sau khi xuống xe chậm rãi đi về nhà, lúc mở cửa viện, đột nhiên có loại cảm giác kỳ quái, giống như có người đang nhìn anh. Anh còn tưởng rằng là Hứa Hằng Hiên hoặc là Phì Chanh, không nghĩ tới lại là một ông lão. "Ngài.. Có chuyện gì vậy?" Hồng Phong thầm nghĩ ông lão này tại sao lại dùng ánh mắt kỳ quái như vậy nhìn mình? Họ có biết nhau không? "Không có việc gì." Mấy ngày nay ông cố ý hay vô tình thường xuyên trở về lấy chút đồ, rốt cục ông cũng nhìn thấy một lần! Bác sĩ Hứa chỉ vào biệt thự nhà Hồng Phong: "Tiểu tử cậu ở đây à?" "Vâng." Hồng Phong nghi hoặc: "Có vấn đề gì không ạ?" "Không có gì, phòng ốc không tệ, người cũng không tệ." Bác sĩ Hứa cười nói xong đưa tay về phía sau, vừa đi về phía cửa tiểu khu vừa nhíu mày. Điều kiện của chàng trai này thật tốt, làm bạn trai không tốt sao? Sao lại làm bạn pháo? (bạn giường) Ánh mắt con trai ông quả nhiên giống như theo đuổi mỹ thực, đều không đáng tin cậy!
Khi giả sạch sẽ gặp phải chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế thực sự 14 Chương 48: Lộ tẩy Please login and pay 500 xu to view this content.
Khi giả sạch sẽ gặp phải chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế thực sự 15 Chương 49: Ngượng ngùng 1 Bấm để xem Mặt Hứa Hằng Hiên đỏ lên, trong mắt nhanh chóng hiện lên một tia bối rối. Mà Phì Chanh vừa nhìn thấy quần áo bẩn, ngay lập tức chạy đến kéo một bộ kéo đến bên cạnh máy giặt. Đối với nó mà nói làm chuyện này giống như đã sớm thành thói quen. Nếu Hứa Hằng Hiên biết đào hang, hắn thề lúc này hắn nhất định ở cách mặt đất ba trăm mét. Nhưng mà còn không đợi hắn làm cái gì, đầu kia ba hắn ngược lại mở miệng. "Mày một tiểu nghịch ngợm!" Hứa đại phu tức giận chỉ vào Phì Chanh: "Con trai, ba nói con nè con không thể luôn nuông chiều nó? Con nhìn xem, nó chất đống tất cả mọi thứ của con ở đây, con không tìm thấy sao?" Lão gia tử nhìn về phía Hồng Phong nhíu mày đến mức có thể kẹp chết mấy con ruồi: "Anh bạn trẻ, cháu biết không, Hằng Hiên hai ngày trước còn nói với tôi làm sao mặc bộ quần áo mà sau đó tìm không thấy, cháu nói xem đều là nhóc Phì Chanh này nghịch ngợm." "Meo meo~?" Làm gì tôi vậy? Phì Chanh chạy về lấy bộ quần áo thứ hai, trông mong nhìn Hứa đại phu. "Meo meo cái gì? Nói mày hai câu còn không đúng sao? Trong nhà mày là nghịch ngợm nhất!" Hứa đại phu dường như bị ảnh đế phụ thể, đem vừa yêu vừa hận biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn: "Lúc trước mày từ bên ngoài lấy được một đống thi thể cá, đông chôn một khối Tây chôn một khối, làm cho trong nhà bốc mùi hôi thối, mày nói xem có phải là mày nghịch ngợm hay không?" "Meo meo meo.." Phì Chanh ngẩng đầu, quả thực không biết rốt cuộc sai ở chỗ nào. Gia gia vì sao đột nhiên hung dữ như vậy, trước kia rõ ràng đều rất thích nó. Còn có a còn có a, nó mỗi lần kéo quần áo ca ca đều khen nó nha, lần này cũng không khen. "Ba, ba đừng nói nữa." Hứa Hằng Hiên càng nghe mặt càng đỏ. Hắn cảm giác lúc này đánh bao nhiêu miếng vá cũng vô dụng, hơn nữa càng đánh càng lúng túng. Mấu chốt vừa rồi đánh mặt quá nhanh quá ác độc. Hắn nói rằng hắn không lau nhà, ba của hắn lại nhấn mạnh một cách chắc chắn rằng hắn rất sạch sẽ, dọn dẹp nhà cửa và giặt quần áo mỗi ngày. Nhưng trên mặt đất những bộ quần áo này, chậc chậc chậc, tối thiểu cũng phải ba năm ngày chưa giặt. Hứa Hằng Hiên theo thói quen đều đem quần áo bẩn tích góp cùng một chỗ, sau đó để cho người của tiệm giặt ủi đến lấy. Mặc dù có máy giặt trong nhà, hắn cũng chỉ giặt đồ lót của mình, hơn nữa vẫn tùy vào tâm trạng. Hầu hết thời gian, hắn ném quần áo mặc của mình ở khắp mọi nơi, khi nào thấy Phì Chanh ở nhà đều để cho Phì Chanh ngậm đến bên cạnh máy giặt - nơi đó có một cái giỏ chuyên để đặt quần áo bẩn. Bây giờ thì tốt rồi, thói quen này thực sự làm cho hắt mất hết mặt mũi, ném đến tận Siberia. Biểu cảm của Hồng Phong trở nên vô cùng vi diệu. Anh bắt đầu cau chặt mày, hiển nhiên đối với thói quen sinh hoạt này của hai người Hứa gia thập phần không đồng ý. Nhưng sau đó anh phát hiện anh không có lập trường gì, dù sao bạn trai cũng là giả, anh và Hứa Hằng Hiên chính thức tính toán cũng chỉ là hàng xóm và bạn bè. Nhưng! Nhìn thật sự náo loạn nha! Đối với một người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế gọn gàng, nhìn thấy hoàn cảnh lộn xộn như vậy quả thực khó chịu so sánh, giống như toàn thân đều không thể kìm được. Mẹ của Hồng Phong là một người rất gọn gàng, thói quen dành cho anh là chú ý từ nhỏ. Sau đó khi đến quân đội, tuy rằng mỗi ngày huấn luyện đều giống như khỉ bùn, nhưng lúc đó huấn luyện mệt mỏi không chịu nổi, căn bản không rảnh để lo lắng làm không sạch sẽ, mà huấn luyện xong là có thể trở về tắm rửa. Nhiều năm như vậy Hồng Phong vẫn duy trì thói quen sinh hoạt tốt, có đôi khi dì giúp việc không có ở đây, anh còn tự mình dọn dẹp dọn dẹp nhà cửa, cho nên thoạt nhìn loại vật bẩn thỉu này tích góp cùng một chỗ làm việc thật sự là.. "Tôi đi.. Lấy đồ đi." Trên mặt Hồng Phong mang theo nụ cười khó tả, thập phần cứng ngắc nặn ra một câu như vậy rồi mở cửa rời đi. * * * "Còn sững sờ làm gì vậy?" Hứa đại phu nghe được tiếng đóng cửa, vỗ vỗ lưng nhi tử: "Còn không mau thu dọn?" "Thu dọn cái gì nữa? Người đều đi rồi." Hứa Hằng Hiên rầu rĩ nhặt quần áo trên mặt đất, tay kéo kéo nút áo. "Con nói gì? Ba không nghe rõ!" "Con nói thu dọn cái gì nữa! Người đều đi rồi." "Không phải lát nữa còn tới sao!" Hứa đại phu giống như trước kia chọc chọc đầu nhi tử: "Đừng vặn vẹo nữa, mau đi làm đi!" "Biết rồi. Biết rồi!" Hứa Hằng Hiên trừng mắt nhìn cửa phòng trộm một cái, đáy mắt tâm tình có chút phức tạp. Nhưng cuối cùng hắn vẫn nghe lời Hứa đại phu nói. Hắn thừa nhận hắn từ trong mắt Hồng Phong nhìn thấy kinh ngạc cùng có như có như không ghét bỏ trong lòng rất buồn, là loại khổ sở rất rõ ràng, không thể bỏ qua. Thì ra hắn đã để ý đến ý kiến của người kia sao? Trong đầu Hứa Hằng Hiên miên man suy nghĩ, trên tay một khắc cũng không ngừng bận rộn. Không ai biết Hứa Hằng Hiên cũng từng sạch sẽ, kể cả Lộ Ninh cũng không biết, Hứa Hằng Hiên thậm chí còn sạch sẽ hơn so với bạn bè cùng trang lứa bình thường. Khi đó ba mẹ hắn còn chưa ly hôn, mẹ hắn cũng chưa bỏ đi, một nhà ba người cùng một chỗ, một người hành y, một người đi học, một người mỹ danh chiếu cố gia đình. Chẳng qua hành nghề y là hành nghề y thật, đi học cũng là thật đi học, mà nói chăm sóc gia đình, lại không chiếu cố gia đình tốt bao nhiêu. Mẹ Hứa Hằng Hiên chính là một người lười biếng mười phần, một nhà ba người bọn họ cùng nhau so sánh, bà hẳn là người lười nhất. Lúc đó bà ở nhà cả ngày, nhưng cũng không thể để cho hai người Hứa gia ăn một miếng cơm nóng hổi, cũng không dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ bao nhiêu. Bà ấy thoạt nhìn rất sạch sẽ, nhưng nhà cửa thì không. Sau đó bạn học hứa Hằng Hiên đến nhà chơi, trong lúc vô tình nói một câu. Nhà của Hứa Hằng Hiên chính là chuồng lợn! Lúc ấy bọn họ còn nhỏ, cũng chỉ là năm thứ hai, nói những lời này cũng không có ác ý gì, làm việc cũng đều là thẳng tới thẳng lui. Nhưng Hứa Hằng Hiên lại đem lời này để trong lòng. Sau đó, hắn nói với mẹ mình: Mẹ, mẹ mỗi ngày ở nhà cũng không cần phải đi ra ngoài để làm việc, có thời gian mẹ dọn dẹp nhà đi, con thật xấu hổ khi mời các bạn cùng lớp đến nhà chơi. Lúc ấy mẹ Hứa cười nói. Vậy thì đừng để bạn học con đến là được. Đến đây mẹ còn ngại ồn ào. Nói xong lời này, bà ta cầm cho Hứa Hằng Hiên hai mươi đồng tiền lẻ, bảo hắn tự mình mua đồ ăn, sau đó liền xách túi ra ngoài chơi mạt chược. Cửa bị gió mang theo tiếng va chạm vang dội dị thường, khi đó Hứa Hằng Hiên ngoại trừ bất đắc dĩ vẫn là bất đắc dĩ. Thật ra trong lớp có không ít bạn học đều hâm mộ Hứa Hằng Hiên cách năm ba ngày liền có tiền tiêu vặt, muốn ăn cái gì là có thể mua chút gì ăn. Nhưng bọn họ không biết, Hứa Hằng Hiên ngược lại hâm mộ những bạn học kia mỗi ngày về nhà đều có mẹ nấu cơm, còn có khăn quàng đỏ đã ủi thật phẳng. Hứa Hằng Hiên khi đó thường xuyên ở trong lòng tự an ủi mình, cá và tay gấu không thể có cả hai, ít nhất hắn cũng có, cũng nên thỏa mãn. Nếu như không phải sau này mẹ Hứa ngoại tình, có lẽ Hứa Hằng Hiên sẽ luôn an ủi mình như vậy, hơn nữa còn vững vàng lớn lên. Nhưng tai nạn luôn luôn đến thường xuyên. Hứa Hằng Hiên cũng không nói rõ cụ thể là bắt đầu từ ngày nào, mẹ vừa ra ngoài liền chơi mạt chược suốt đêm không về nhà, rõ ràng trước kia đều chỉ chơi ban ngày, nhưng khoảng thời gian đó ban đêm cũng sẽ đi ra ngoài, hơn nữa có thể vừa ra ngoài mấy ngày cũng không trở về. Sau đó tiền tiêu vặt bà đưa cho hắn bắt đầu nhiều hơn, từ hai ba mươi biến thành ba năm mươi, lại từ ba năm mươi biến thành tám mươi một trăm. Mà số lần bà không về nhà cũng giống như số tiền bà đưa cho hắn, tăng vọt.
Khi giả sạch sẽ gặp phải chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế thực sự 15 Chương 49: Ngượng ngùng 2 Bấm để xem Sau đó ba Hứa nhìn không được, hai vợ chồng bắt đầu sinh ra mâu thuẫn như vậy, cãi nhau tựa hồ trở thành chuyện thường ngày. Có một lần Hứa Hằng Hiên nhìn thấy trên mặt mẹ có vết thương, mà mẹ hắn khăng khăng đòi ly hôn, liền hỏi mẹ: "Phải như thế nào mẹ mới có thể không ly hôn với ba?" Có lẽ đối với một đứa trẻ ở độ tuổi đó, luôn luôn muốn có có một người mẹ. Trên mặt mẹ Hứa vẫn mang theo nụ cười trêu chọc đứa nhỏ chỉ có khi đối mặt với con trai. Con có thể mỗi ngày đem nhà này dọn dẹp sạch sẽ, vậy mẹ liền không đi. Hứa Hằng Hiên không muốn ba mẹ mình ly hôn, dù sao đó vẫn là ba mẹ ruột của hắn, cho nên hắn thật sự tin lời bà, bắt đầu trở nên siêng năng hơn. Trước đây sau giờ học hắn luôn xem ti vi một lát rồi mới làm bài tập về nhà, nhưng từ đó hắn bắt đầu không xem ti vi nữa, sau khi tan học về nhà kịp thời làm bài tập về nhà liền quét sàn nhà, lau bàn, dọn dẹp nhà cửa những nơi hắn có thể lau dọn đều chỉnh tề. Nhưng điều buồn cười là mẹ hắn vẫn đi. Càng buồn cười chính là, hắn cho là vết thương trên mặt bà ta là do ba hắn đánh, kỳ thật là người đàn ông mà mẹ hắn ngoại tình đánh, chẳng qua lúc ấy ba hắn không muốn để cho hắn biết mẹ hắn ngoại tình, cho nên mới không nói cho hắn biết. Hứa Hằng Hiên có đôi khi cảm thấy hai người bọn họ thật sự là đặc biệt ngốc, vì một người như vậy đáng giá sao? Hứa Hằng Hiên về nhà bật ti vi một lần nữa, trước khi đi ngủ một lần nữa mới làm xong bài tập về nhà, một lần nữa trở nên thích thu dọn liền thu dọn một chút, không thích thu dọn liền ném đồ vật lung tung. Dù sao, những người hắn muốn giữ lại đều đi rồi.. Phải, tất cả. "Ba trở lại phòng khám, nấu cháo cho con trong nồi, con nhớ uống." Hứa đại phu nhìn đứa con trai cầm giẻ lau trong tay trầm mặc lau giá sách, hồi lâu cũng không lên tiếng: "Nghỉ ngơi đi, đừng lau nữa." "Ừm." Trên tay Hứa Hằng Hiên không ngừng, ngoài miệng lại nói: "Dù sao con cũng không thích sạch sẽ." "Nghe không rõ!" Hứa đại phu chỉ mơ hồ nghe được có động tĩnh, có phải con nói chuyện với ba hay không? " " Cũng không muốn ba nghe rõ. "Hứa Hằng Hiên nhỏ giọng nói thầm một tiếng thở dài, xoay người hô to:" Biết rồi ba! Ba đi đi! " " Được rồi, vậy ba đi đây. Đừng quên ăn cháo, lần trước ba mang bánh bao về cho con con đừng quên ăn đó. " " Con nhớ rồi ba! Ba đi đi! "Hứa Hằng Hiên cười đẩy Hứa đại phu, vốn có lòng muốn giữ ông cùng nhau ăn cơm xong rồi lại đi, nhưng nghĩ đến dì nấu cơm trong phòng khám mỗi ngày đều nấu cho ba ăn, cũng không giữ ông lại. Trời sắp tối rồi. Hứa Hằng Hiên nhìn cửa một lần nữa đóng lại và căn phòng một lần nữa trở nên sạch sẽ, đi vào phòng bếp múc cháo và bánh bao, sau đó một mình im lặng ăn xong, cuối cùng thu dọn rác xuống lầu ném. Ước chừng là cảm giác được tâm tình của hắn khác thường, đêm nay Phì Chanh không đi tìm Hồng Phong, nhưng ở dưới lầu, nó vẫn chạy vài bước tới trước cửa nhà Hồng Phong. Sau đó, nó chạy trở lại. Hứa Hằng Hiên ngồi xổm xuống sờ sờ đầu nó:" Nhà anh ấy rốt cuộc có cái gì tốt? Em thích cá, anh trai cũng có thể mua cho em. " Meo meo meo~" một tiếng, nâng đầu nhẹ nhàng cọ cọ tay Hứa Hằng Hiên. Hứa Hằng Hiên cười cười: "Sau này em vẫn nên ít đến nhà anh trai hàng xóm đi, đặc biệt là vào những ngày mưa, ngàn vạn lần đừng lên nhà anh ấy in dấu hoa mai. Anh trai hàng xóm đó là một người rất sạch sẽ." "Anh biết!" "Em thì biết cái gì.. Hả?" Hứa Hằng Hiên không nói gì quay đầu: "Anh sao còn chưa đi?" Không phải Lý Đông tự kỷ cuồng bệnh xà tinh thì là ai! "Anh biết em là hàng xóm với người kia, anh ta xuống lầu về nhà anh đều nhìn thấy, cũng không quay lại nữa." Lý Đông bộ dáng ai cũng đừng hòng lừa gạt hắn: "Hằng Hiên, anh biết trước kia là anh sai rồi, nhưng bây giờ anh đã trở lại không phải sao? Hơn nữa sau này anh nhất định sẽ thay đổi, nhất định chỉ đối tốt với một người là em, chúng ta tái hợp đi được không?" "Không. Tôi thà độc thân cả đời còn hơn ở bên anh, cho nên anh đi thôi, đừng quấn lấy tôi nữa được không?" Hứa Hằng Hiên bỏ Lý Đông ra: "Còn nữa, phiền anh đừng đến tiểu khu chúng tôi nữa, bằng không tôi thật sự báo cảnh sát, báo anh quấy nhiễu dân chúng." ".. Em có thực sự thích anh ta không?" "Tôi thích ai liên quan gì đến anh?" Hứa Hằng Hiên không kiên nhẫn mở cửa căn hộ chuẩn bị trở về. "Chờ một chút!" Lý Đông lại một lần nữa giữ chặt tay Hứa Hằng Hiên: "Hằng Hiên, em dám dùng tài vận ba mươi năm tới của em thề em thật thích hàng xóm kia của em sao? Nếu em dám, anh hứa sẽ không bao giờ làm phiền em nữa." "Có cái gì không dám? Tôi thích người hàng xóm của tôi, nếu tôi nói một câu nói dối, nguyền rủa tôi trong ba mươi năm tới không kiếm được mì ăn liền không thể ăn được. Được rồi, đi đi!" "Nhưng hắn không thích em." Lý Đông buông tay ra: "Em không cần lừa gạt anh, anh nhìn ra được." * * * "Ầm! Hứa Hằng Hiên đóng cửa lại, về nhà! Một lát sau, hắn đột nhiên nhớ tới cái gì, lại đi xuống lầu:" Phì Chanh, Phì Chanh? Phì.. " " Meo meo ô! "Phì Chanh đáp một tiếng, vội vàng từ trên cây nhảy xuống, vui vẻ đi theo Hứa Hằng Hiên vào cửa nhà. Mặc dù nó có thể tự mình leo lên cây về nhà, nhưng anh trai nhớ đến nó nó vẫn rất hạnh phúc! " Đinh Dong! "Hứa Hằng Hiên vừa mang theo Phì Chanh vào phòng, đột nhiên truyền đến tiếng chuông cửa. " Hàng xóm? "Hứa Hằng Hiên cầm lấy điện thoại có thể nhìn thấy, vừa nhìn lại là Hồng Phong? " Sau khi trở về bận một hội nghị trực tuyến, vừa vặn dì lại nấu cơm cho nên không vội tới, trễ một chút, xin lỗi. "Hồng Phong xách đồ trên tay lên:" Còn trồng sao? " " A, trồng chứ. "Hứa Hằng Hiên sờ sờ mũi:" Tôi còn tưởng rằng anh không tới đâu. " " Vậy cậu có muốn tôi tới không? "Hồng Phong hỏi. " Ách.. Ồ, oh. "Hứa Hằng Hiên cảm thấy Hồng Phong vẻ mặt nghiêm túc hỏi ra loại lời này cũng thật mộng bức, vấn đề này trả lời thế nào cũng sẽ rất xấu hổ nha! Hắn ấn nút mở cửa xuống, thuận tay mở cửa chống trộm. " Vừa rồi hình như nhìn thấy bạn trai cũ kia của cậu? "Hồng Phong nói:" Hắn cứ không đi mãi như vậy sao? " " Ai biết được, giống như bệnh xà tinh bệnh.. "Động tác cầm dép lê của Hứa Hằng Hiên đột nhiên cứng đờ:" Anh, anh đến từ khi nào? " " Cái gì? "Hồng Phong hỏi. " Chính là.. anh, anh vừa rồi đến, Lý Đông, tôi nói tên bệnh xà tinh, hắn đi rồi sao? " " Đúng vậy. " " A, vậy quên đi, không có gì. "Hứa Hằng Hiên xoay người len lén vỗ vỗ ngực. Thật là, làm hắn sợ muốn chết! Hắn còn tưởng Hồng Phong lại gặp phải" hiện trường tai nạn"nữa chứ! Lại nói vừa rồi hắn chính là thổ lộ biến tướng nha, cũng không thể để Hồng Phong nghe được. Hồng Phong thật sự không nghe thấy sao? Hứa Hằng Hiên nhịn không được vụng trộm đánh giá Hồng Phong, lại phát hiện bên miệng Hồng Phong mang theo nụ cười như có như không. Vì vậy, cuối cùng anh có nghe hay không vậy? Hứa Hằng Hiên muốn phát điên, lại không biết Hồng Phong nghĩ thật ra là.. Phòng này thu thập thật sạch sẽ, nhìn thật khiến người ta thư thái. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tại sao cậu ấy lại nhìn tôi? Tôi có nên quay đầu lại không? Quên đi hay là đừng quay lại, anh vừa quay đầu cậu ấy nhất định sẽ ngượng ngùng nhìn lại. Phải là một quý ông Hồng tiên sinh có tu dưỡng! Vì vậy, một phút trôi qua.. Hứa Hằng Hiên. Cho nên rốt cuộc anh có nghe thấy không? Hồng Phong rốt cuộc còn phải xem dép lê bao lâu?
Khi giả sạch sẽ gặp phải chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế thực sự 16 Chương 50: Duyên phận Bấm để xem Cuối cùng vẫn là Hồng Phong chịu không nổi vẫn giả ngu, quay đầu trước một bước: "Khụ, mặc dù tôi không phải là người hay ngượng ngùng, nhưng cậu nhìn tiếp như vậy tôi vẫn sẽ ngượng ngùng nha." Hứa Hằng Hiên rốt cục ý thức được mình đã làm cái gì, vội vàng xoay người đi: "Này, cái gì, tôi đi lấy chậu hoa trước." "Dép lê." Hồng Phong gọi Hứa Hằng Hiên lại: "Dép lê trong tay cậu không phải mang cho tôi sao?" "Hả? Ồ, đúng vậy." Hứa Hằng Hiên đi nhanh, sắp đi ra ban công rồi, lại bị gọi trở về. Hắn đặt dép lê trước mặt Hồng Phong: "Xin lỗi." "Không có gì." Hồng Phong thay giày: "Có báo loại hay túi nilon lớn hơn không? Để trải cây sau đó trồng cây con, kẻo làm bẩn mặt sàn nhà." "Những thứ đó thì không có.. Thùng carton có được không?" "Cũng được." Hứa Hằng Hiên đi vào phòng bếp, đem thùng mì ăn liền mới chỉ ăn một phần ba để trống, sau đó trải phẳng đặt lên gạch nhà bếp -- là Hồng Phong đề nghị ở bên này làm, nói là gạch lát sàn tương đối dễ lau. Lúc trước Hồng Phong đến không vào phòng bếp, cũng không biết Hứa Hằng Hiên bình thường luôn ăn mì ăn liền, vừa nhìn thấy rương đều lộ ra, cười hỏi một câu. "Cậu sẽ không thường xuyên ăn thứ này chứ?" "Ừm." Hứa Hằng Hiên chọn cách nói: "Chủ yếu là ba tôi thường xuyên ở phòng khám, một mình tôi cũng lười làm, cứ tùy tiện đối phó một ngụm là được. Tôi không chú ý nhiều đến thức ăn." Tuy nói mỗi lần Lộ Ninh tới, hắn đều biểu hiện ra bộ dáng đặc biệt muốn ăn cơm gia đình, nhưng phần lớn thời gian thật ra không phải vui vẻ có người nấu đồ ăn cho hắn, mà là vui vẻ vì có bạn bè có thể cùng nhau nói chuyện phiếm. Đại khái là có chút tịch mịch đi, hắn vốn là một người rất thích náo nhiệt. "Chú Hứa là bác sĩ?" "Ừm, Đông y." Hứa Hằng Hiên cười đến xấu xa: "Anh có muốn đi khám không? Mọi người đều là hàng xóm, tôi nói ba tôi khám cho anh miễn phí." "Nếu có cơ hội thì đi, nhưng làm sao tôi lại cảm thấy cậu không có ý tốt vậy?" "Ừm hừ, ba tôi khám nam khoa, rất lợi hại nha." Hứa Hằng Hiên cười nói: "Anh nếu cần thì nói cho tôi biết, tôi có thể giúp anh hẹn trước ông ấy ở nhà chuyên môn khám cho anh." "Đùa cái gì vậy, cậu nhìn tôi giống như cần khám nam khoa sao?" Hồng Phong nhướng mày: "Cậu có hiểu lầm gì với tôi không?" "Này, nói đùa thôi. Trồng hoa, trồng hoa nào." Hứa Hằng Hiên không quen với cảm giác đối diện Hồng Phong, hắn phát hiện điều đó sẽ khiến tim hắn đập không ổn định. Vì vậy, hắn lạch cạch chạy đi lấy một cái xẻng hoa nhỏ: "Anh xem cái này có thể dùng được không?" "Có thể, cậu chuẩn bị mấy thứ này còn rất đầy đủ." "Tôi hỏi Lộ Ninh xin ít hạt giống rau để trồng, trồng một ít rau xanh. Lúc trước khi đi mua đất thuận tiện mua tất cả những thứ này. Anh xem có cần thứ gì khác không, tôi tìm xem." "Không cần, những thứ này rất tốt." Hồng Phong phát hiện Hứa Hằng Hiên đã rửa sạch chậu hoa trước, thu dọn phòng ốc rất triệt để. Vì thế anh đem hoa giống lúc trước lấy cho Hứa Hằng Hiên bày ra, xem loại hoa nào trồng trong chậu nào thích hợp, cuối cùng lần lấp đầy rêu và cỏ nước các loại. Hồng Phong luôn tập trung khi trồng hoa lan, khi người đàn ông tập trung làm việc luôn có phần quyến rũ. Hứa Hằng Hiên ngay từ đầu nhìn hoa lan, sau đó không biết tại sao lại biến thành yên lặng nhìn Hồng Phong. Hồng Phong đương nhiên cảm giác được tầm mắt đặt trên người mình, nhưng anh cũng giống như lúc trước, vẫn không vội vàng lên tiếng. Thẳng đến khi anh đem tất cả hoa giống trồng vào trong chậu, anh mới ngẩng đầu nhìn Hứa Hằng Hiên: "Hứa dược sư, lại nhìn tôi phải thu phí." Hứa Hằng Hiên một tay chống cằm, ánh mắt cũng không chuyển, cười nói: "Thu thì thu, cho dù táng gia bại sản, muốn xem cũng phải xem." Hồng Phong ngược lại không nghĩ tới Hứa Hằng Hiên lại trực tiếp như vậy, ngẩn người, mới hỏi: "Cậu thích nhìn tôi?" Hứa Hằng Hiên chần chờ một lát, cẩn thận suy nghĩ vấn đề này. Hồng Phong người này bộ dạng có chút hung dữ, lúc không cười đi, luôn cảm thấy bộ dáng đặc biệt nghiêm khắc. Nhưng hình như hắn thích nhìn anh. Vì thế hắn gật đầu: "Ừm." Lúc này hắn mới nhớ rõ dời ánh mắt khỏi người Hồng Phong. Tuy rằng Hứa dược sư không mặc áo khoác trắng da mặt rất dày, nhưng có đôi khi vẫn cảm thấy có chút ngượng ngùng. Hồng Phong ngược lại không nói được hay không được, một tay bưng chậu lan đứng lên: "Mấy chậu hoa này cậu định đặt ở đâu?" Hứa Hằng Hiên cũng không biết hoa lan thích môi trường sinh trưởng như thế nào, nói: "Nơi nào thích hợp thì đặt ở đó đi." Hồng Phong nói với Hứa Hằng Hiên tốt nhất là nơi có tán xạ ánh sáng, không nên đặt ở nơi có ánh sáng trực tiếp, Hứa Hằng Hiên tổng cộng nghĩ đến hai chỗ, cuối cùng quyết định bày ở thư phòng của mình. Nơi này bình thường đóng cửa, phần lớn thời gian Phì Chanh sẽ không vào quấy rối, hơn nữa còn có thể đặt ở giá sách. Đây là lần đầu tiên Hồng Phong vào thư phòng của Hứa Hằng Hiên, anh phát hiện các loại sách dược bên trong cùng sách liên quan đến đông y đặc biệt nhiều, còn có một ít văn xuôi, truyện tranh các loại, gần như bày ra một cái giá sách lớn. Hứa Hằng Hiên nhìn thấy Hồng Phong chú ý đến những quyển truyện tranh của hắn, cười nói: "Lúc đi học thích, không nỡ bán, vẫn giữ lại đến bây giờ. Đáng tiếc có loại đã không còn đầy đủ nữa." Hồng Phong chú ý tới: "Thất Long Châu thiếu hai quyển." (Truyện bảy viên ngọc rồng chắc chế nào cũng đọc rồi nhỉ) Nói đến đây Hứa Hằng Hiên liền có chút buồn bực: "Hình như là lúc tôi học tiểu học đi, bạn học của tôi mượn hai quyển sau đó làm mất. Mặc dù sau đó cậu ấy đã nói sẽ đền gấp năm lần số tiền cho tôi, nhưng cũng làm tôi đau đớn." Hồng Phong vừa nghe nói đến chuyện này, trên mặt bất thình lình hiện lên một tia thần sắc quái dị: "Vậy hắn bồi thường sao?" Hứa Hằng Hiên nhớ lại một chút: "Bồi thường. Nhưng tôi không muốn tiền của cậu ấy, liền để cậu ấy mời tôi ăn sườn sốt chua ngọt. Kết quả lấy một đĩa tám đồng trong đĩa, hắn tự mình ăn sáu đồng, tôi mới ăn hai đồng." Hồng Phong: "..." Lúc Hứa Hằng Hiên nói không tự giác mang theo chút ủy khuất, lúc Hồng Phong nhìn hắn, không hiểu sao cảm thấy có chút chột dạ, nhưng Hứa Hằng Hiên đột nhiên đắm chìm trong tiếc nuối do không thể tìm lại sách truyện yêu thích, nhất thời không phát hiện. Hồng Phong lúc này ho nhẹ một tiếng: "Hôm nay đã quá muộn, tôi về trước. Những cây hoa này thích ẩm ướt, cậu có thể phun nước cho chúng, để rêu luôn ở trạng thái hơi ẩm là được." Hứa Hằng Hiên có thể coi những bông hoa lan này là bảo bối, nghe vậy đáp ứng nhất định sẽ chăm sóc thật tốt. Hắn nghĩ kỹ rồi, sau này không có việc gì liền có thể gọi Hồng Phong tới xem những bông hoa này có lớn lên hay không, như vậy cơ hội ở chung không phải sẽ trở nên nhiều hơn sao? Hừ hừ hừ! Hồng Phong khi đi đã giúp cầm đi thùng carton bẩn thỉu và cỏ nước, rêu bị cắt bỏ. Căn nhà Hứa Hằng Hiên một lần nữa khôi phục sạch sẽ, hắn ngồi trên ghế mây trong thư phòng ngắm nhìn những cây hoa lan kia. Kỳ thật hắn muốn cùng Hồng Phong nói chuyện nhiều một lát, bất quá đã mười giờ, lại để cho người ta ở lại, hình như quả thật có chút dễ dàng làm cho người ta suy nghĩ nhiều. Quên đi, dù sao còn có rất nhiều cơ hội! Hứa Hằng Hiên buông chậu hoa lan xuống: "Phì Chanh? Nhóc ngủ chưa?" Không có tiếng trả lời. Hứa Hằng Hiên đi ra ngoài nhìn một chút, tiểu tử thúi này lại chạy ra ngoài! Nhất định là chạy đến nhà Hồng Phong! Hắn vội vàng đi ra ban công nhìn xuống, chỉ thấy Phì Chanh đứng bên cạnh Hồng Phong! Hồng Phong vừa vứt rác xong, liền nhìn thấy Phì Chanh từ trên cây nhảy xuống đi theo anh. Anh vốn cầm điện thoại di động đang muốn gửi một đoạn thoại cho em họ, thấy Phì Chanh ở đây, anh hơi do dự quyết định chuyển sang gửi văn bản. Tố Quan Hà Đỉnh: Trước đó cậu tìm cho tôi hai quyển truyện tranh Thất Long Châu cậu lấy từ đâu ra? Hồng Hải: Truyện tranh Thất Long Châu gì? Tố Quan Hà Đỉnh: Chính là lúc cậu học tiểu học làm mất hai quyển của tôi! Sau đó không phải cậu tìm cho tôi hai cuốn sách bổ sung trở lại? Nó ở đâu ra? Bên kia thật lâu trả lời, phải mất khoảng năm phút sau mới nhắn lại một tin. Hồng Hải: À, anh nói truyện tranh đó à. Đó là em dùng hai đồng sườn sốt chua ngọt đổi nó với với bạn cùng lớp của em. Hồng Phong thấy tin tức không nhịn được, trực tiếp gọi điện thoại qua: "Trước kia không phải cậu nói với tôi cuốn sách kia là cậu mua từ trong tay bạn học sao? Tiểu tử cậu còn đòi gấp hai mươi lần tiền từ lão tử!" Hồng Hải: "Không phải tại em muốn xin anh một chút tiền tiêu vặt còn sợ anh đánh em sao! Thực tế, em chỉ mất có hai đồng xương nước sốt." Tố Quan Hà Đỉnh: "..." Hồng Phong cúp điện thoại, giờ phút này nhịn không được muốn giết chết em họ! Anh vẫn chưa từng hỏi Hứa Hằng Hiên bao nhiêu tuổi, nhưng xem ra bộ dáng đại khái hai mươi sáu, hai mươi bảy, nhìn tuổi của hắn quả thật không sai biệt lắm. Vì vậy.. Hồng Phong xoa xoa thái dương, sau khi về đến nhà trực tiếp đi thư phòng. Anh mở hai quyển Thất Long Châu ra, sau đó chú ý tới một quyển trong đó còn có một chỗ bị dùng bút xóa bôi qua. Sau khi lấy được thứ này anh cũng không động đến chỗ đó, miễn cho nhìn thấy tên người khác trong lòng khó chịu -- không có biện pháp, ai bảo anh cũng có một thời kỳ trung nhị, vẫn là mang chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế. Hồng Phong đi tới đi lui trong thư phòng, cuối cùng lấy ra một con dao khắc nhỏ từ trong ngăn kéo, anh cạo sạch mảnh mực bút xóa, lộ ra tên thanh tú của chủ nhân quyển sách.. Hứa Hằng Hiên: .