Welcome! You have been invited by Hoa Nguyệt Phụng to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 536 Tìm chủ đề
[HIDE-THANKS]
Chương 1021: Bị heo ủi

"Có anh ở bên người, người phụ nữ ghê tởm kia nhìn em một cái, anh cũng có thể chắn giúp em, để tránh ánh mắt của cô ta làm bẩn quần áo em."

"Anh cũng có thể đi chắn. Anh không cần đi làm." Nam Cung Vân lập tức nói chuyện.

"Bình thường anh của anh còn bận hơn anh, anh ấy đều không cần đi làm, anh càng không cần đi." Em trai ruột của Nam Cung Vân là Nam Cung Chính mặc dù đang lái xe, nhưng một chút cũng không muốn bản thân bị bỏ qua.

"Anh cũng có thể."

"Anh cũng đang nghỉ phép, mấy ngày này không cần tới bộ đội."

Mấy người anh trai nhao nhao hứng thú bày tỏ bản thân có rảnh, cũng muốn đi, sau đó ba ba mà nhìn Nam Cung Noãn Noãn.

Noãn Noãn đau đầu, đang nghĩ có nên đồng ý hay không, ba người cậu cũng nghiêm túc nói chuyện.

"Vừa lúc gần đây quân khu bên thành phố Giang xuất hiện tình huống, cậu cần đi bên kia nhìn một chút."

Nhìn về phía Nam Cung Thuật, Nam Cung Noãn Noãn: "..."

Một người thủ trưởng lớn như ngài, tám gậy tre đều không đánh tới quân khu thành phố Giang, đi làm cái gì?

Bên này Nam Cung Thuật vừa nói dứt lời, Nam Cung Cần ở phía sau cũng nói chuyện: "Chủ tịch hội đồng quản trị như cậu, chỉ khi nào công ty có chuyện quan trọng phát sinh, hoặc là họp hội đồng quản trị cậu mới phải đi công ty, bình thường cậu đều không có việc gì làm. Noãn Noãn, cháu có thể không mang người khác, nhưng cháu nhất định phải mang cậu hai theo."

Nam Cung Noãn Noãn: "..."

"Lúc trước phó bộ trưởng bộ ngoại giao ở thành phố Giang bị kinh sợ, lại thêm ông ta là người nhà họ Tiếu, bên thành phố Giang bị sợ hãi luôn gọi điện thoại tới bộ ngoại giao xin lỗi, cậu vẫn là tự mình đi an ủi bọn họ một chút đi."

Nam Cung Noãn Noãn: "..."

"Mấy người đều đi rồi, chẳng lẽ để một mình lão già này ở thủ đô? Không được, ông cũng muốn đi. Noãn Noãn, nghe Xích lão nói, lúc trước cháu nhặt lậu 15 viên nguyên thạch ở Lăng Vân Hiên, lần này ông đi cùng cháu, cháu cũng nhặt mấy cái giúp ông?"

"..."

Cuối cùng Nam Cung Noãn Noãn không thể chịu được nữa cũng không chịu nổi mà lên án nói: "Ông à, nguyên thạch ở Lăng Vân Hiên đã bị cháu nhặt hết rồi. Hơn nữa cháu đánh giá cháu có thể đã tiến vào sổ đen của Lăng Vân Hiên. Bọn họ khẳng định sẽ không bán nguyên thạch cho cháu."

Nam Cung lão gia tử: "..."

"Không sao, cháu có thể mang ông đi nhặt lậu tranh chữ gì đó."

Tiểu Linh Nhi ở một bên cười híp mắt nói: "Cô, cháu cũng muốn đi học tập. Chúng ta là giống nhau."

Nam Cung Noãn Noãn biết Tiểu Linh Nhi cũng có dị năng giống cô, chẳng qua hiện tại con bé còn nhỏ, cho nên năng lực thấu thị còn không tốt lắm. Nhưng mà, đây là muốn mang cả gia đình đi ra ngoài cùng cô sao?

"Cô, Tiểu Linh Nhi đều đi, cháu và Tiểu Linh Nhi là không thể tách ra."

Tiểu Thái Dương vẫn luôn tương đối vững vàng, là người mở miệng cuối cùng, hơn nữa một chút đều không lo lắng bản thân không được đi.

Cậu biết, cho dù cô của cậu không mang theo tất cả mọi người đi, cũng sẽ mang theo cậu cùng Tiểu Linh Nhi.

Rốt cuộc hai người bọn họ lớn lên rất đáng yêu.

Cuối cùng, dưới sự tranh thủ của tất cả mọi người nhà họ Nam Cung, Nam Cung Noãn Noãn không có biện pháp, chỉ có thể đồng ý nếu Chung Thiên Thiên quay về thành phố Giang, ngày mai sẽ mang theo mọi người cùng nhau về thành phố Giang.

Nhưng mà mọi người đều muốn đi thành phố Giang nhìn xem nơi mà Nam Cung Ngọc đã từng sinh hoạt, muốn đi xem người đàn ông cặn bã của công chúa nhà bọn họ, quan trọng nhất, bọn họ muốn đi nhìn người "chồng chưa cưới" của tiểu công chúa nhà bọn họ.

Tuy rằng vẫn luôn biết Xích Dương được đánh giá rất tốt, vẫn là cháu trai của Xích lão, là con trai của Xích Trạch Hạo, nhưng mà..

Chỉ cần nghĩ tới bảo bối cục cưng bọn họ nâng trong lòng bàn tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan vừa mới nhận về nhà này, còn chưa kịp hưởng thụ cuộc sống công chúa ở trong nhà, cũng đã bị heo ủi..

Nhóm người đàn ông nhà họ Nam Cung bản năng liền muốn che chắn vấn đề này.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 536 Tìm chủ đề
[HIDE-THANKS]
Chương 1022: Móng heo lớn

Tuy rằng con heo này là một con heo chất lượng tốt, nhưng nó vẫn là heo!

Noãn Noãn nhà bọn họ ngoan ngoãn như vậy, vậy mà ôm một cái móng heo lớn như vậy, cái này làm cho bọn họ nghĩ như thế nào đều khó chịu!

Xích Dương xa ở thành phố Giang căn bản là không biết bản thân bị xem thành một con heo chất lượng tốt, đã bị sói đầu đàn để mắt tới, đang chuẩn bị mang theo đàn sói tới gặm heo. Không thể hiểu được mà đánh mười mấy cái hắt xì, cảnh vệ viên còn tưởng là anh bị cảm, lặng lẽ chuẩn bị cho anh một hộp thuốc trị cảm.

Bởi vì chuyên môn chuẩn bị tiệc tiếp đón phóng viên, cho nên buổi sáng trước khi ra khỏi cửa, mọi người đều đã ăn sáng. Cho nên mặc dù lúc đến biệt thự của Nam Cung Cần cũng đã qua hai giờ chiều, nhưng mà mọi người đều không đói.

Nhưng mà buổi sáng trước khi ra cửa, Nam Cung Cần vẫn dặn dò quản gia, nhất định phải chuẩn bị bánh ngọt, hoa quả cùng đồ ăn vặt mà con gái thích ăn dựa theo tiêu chuẩn cao nhất.

Đây là lần đầu tiên Nam Cung Noãn Noãn đặt chân vào biệt thự của Nam Cung Cần.

Biệt thự tọa lạc ở bán đảo sơn trang. Đời trước bởi vì không thích nhà họ Nam Cung cũng chán ghét nhà họ Cố, cho nên từ trước đến giờ Nam Cung Noãn Noãn chưa từng bước vào đây.

Lần này đi vào, mới cảm thán sự mạnh mẽ ở nơi đây.

Thủ đô là nơi tấc đất tấc vàng, nơi này không bằng thủ đô nước Y. Nước Y đất nhiều người ít, cho nên cho dù trang viên của cô rộng lớn đến làm người giận sôi, nhưng mà cũng không có người quay về cảm thán diện tích đất nơi này.

Nhưng mà bán đảo sơn trang lại không giống nhau.

Nó tọa lạc bên cạnh công viên hoàng gia, dựa núi gần sông, giống như một bồng lai tiên cảnh khác.

Những biệt thự dưới núi cũng đã vô cùng đẹp đẽ tinh xảo, nhưng mà tới đỉnh núi, khi nhìn thấy biệt thự của Nam Cung Cần, Nam Cung Noãn Noãn vẫn là không nhịn được mà cảm thán.

Biệt thự ở phía trên cùng hoàn toàn khác với những biệt thự ở phía dưới, chỉ là người một nhà, cũng đã chiếm vị trí cả một đỉnh núi.

Đồng thời mặc dù nơi đây là núi, nhưng mà đúng ra nên nói là dãy núi, sườn núi bằng phẳng, cho dù là đỉnh núi cũng có một vùng đất vô cùng to lớn, đất bằng rộng tới mấy hecta. Nhà họ Nam Cung đã cho xây dựng khu đất bằng này thành một sân gôn.

Biệt thự nhà họ Nam Cung là một nhóm biệt thự, được chia làm bốn khu.

Biệt thự chủ lớn nhất, có sáu tầng, có hai biệt thự chia đôi ở hai bên, phân biệt là năm tầng, bốn tầng, bốn tầng, vừa đúng xây thành hình dáng lâu đài, nhưng thực ra rất giống với trang viên ở châu Âu của cô.

"Nhà của cậu ở giữa, có lúc ông cháu tới đây cũng ở lại đây. Bốn tầng phía bên trái nhất là nhà cậu cả cháu, tòa nhà ở bên cạnh nhà cậu cả cùng nhà của cậu kia, là xây cho mẹ cháu, tuy rằng mẹ cháu không còn nữa, nhưng mà ở trong đó vẫn giữ lại đồ vật mà mẹ cháu thích nhất khi còn bé và sau khi lớn lên cùng với bức tranh mà mẹ cháu vẽ. Tòa nhà bốn tầng bên phải kia, là nhà cậu ba cháu." Nam Cung Cần chỉ vào từng toàn nhà sau đó giới thiệu cụ thể.

Noãn Noãn lắng nghe một cách cẩn thận, trong lòng thì lại là cảm xúc lẫn lộn.

Mẹ cô đã rời khỏi thế giới này nhiều năm như vậy, nhưng mà dưới tình huống rõ ràng đã biết bà ấy đã chết, người nhà của bà ấy vẫn xây một tòa nhà giống như lâu đài cho bà ấy. Có thể thấy trước kia mẹ cô ở nhà họ Nam Cung được cưng chiều như thế nào.

Cảm nhận được ánh mắt chân thành của mọi người, Noãn Noãn cảm thấy bản thân giống như đột nhiên tìm thấy được suối nguồn chảy mãi không cạn, dòng nước ấm trong lòng không ngừng lưu chuyển.

Lại thêm quan hệ anh em của ba người vô cùng hòa thuận, cho nên chỉ cần đến cuối tuần, mọi người đều sẽ đón lão gia tử tới đây, cùng nhau đến ở nơi này.

Ở nơi tấc đất tấc vàng như thủ đô, biệt thự nhà họ Nam Cung có thể nói là có giá trị rất lớn. Tuy rằng không thể có được biệt thự cao cấp như nhà họ Nam Cung, nhưng rất nhiều du khách nước ngoài vô cùng thích chụp ảnh du lịch ở ngoài bán đảo sơn trang này làm kỷ niệm.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 536 Tìm chủ đề
[HIDE-THANKS]
Chương 1023: Bị kéo tay

"Noãn Noãn, cháu chơi với mấy tên nhãi nhanh này một lúc, cậu đi nấu cơm cho cháu. Cháu thích ăn cái gì? Thích ăn loại hương vị nào?"

Lúc này, Nam Cung Cần đã buộc tạp dề, cuộn ống tay áo lên, một bộ dáng người đàn ông của gia đình. Nơi nào có thể nhìn ra bộ dáng rung chuyển đất trời của chủ tịch Nam Cung?

"Cái gì đều được sao?" Nam Cung Noãn Noãn nhìn về phía Nam Cung Cần.

"Ha hả, Noãn Noãn à, cháu thật là xem thường cậu hai cháu, đồ ăn cậu hai cháu làm còn ngon hơn chú hai nhà họ Xích của cháu. Cháu xem hiện tại mợ béo như vậy, đều là bị tay nghề của cậu hai cháu làm cho thành như vậy."

Mợ hai biết thời gian gần đây chồng bà vẫn luôn bận luyện tập nấu nướng, chính là vì làm cho vị tiểu công chúa này ăn. Mặc dù không rõ tại sao đám đàn ông nhà họ Nam Cung lại cuồng con gái như vậy, nhưng nếu đã gả cho chồng bà, bà sẽ vô điều kiện giúp đỡ chồng bà.

Biết mục tiêu lớn nhất hiện tại của chồng bà, không phải là đưa mấy công ty con phụ thuộc tập đoàn ra thị trường, mà là đánh bại Xích Trạch Nghiêu, thành công nắm bắt được dạ dày của Noãn Noãn, cho nên mợ hai lập tức đứng ra quảng cáo cho chồng bà một trận. Đương nhiên cũng không quên làm thấp đi chú hai nhà họ Xích một chút.

Trong mắt Noãn Noãn thoáng hiện một nét cười, "Cháu thích ăn cay, ăn chua ngọt, ăn chua cay, ăn ngọt, thích ăn gà, ăn vịt quay, ăn ngỗng, ăn cá.."

Nghe Noãn Noãn báo nhiều như vậy, đám người trợn mắt há mồm.

Cuối cùng vẫn là cậu hai phản ứng kịp thời, gật đầu tổng kết nói: "Noãn Noãn nhà chúng ta là một cô gái ngoan, không kén ăn. Cháu đi chơi cùng nhóm anh trai cháu đi, cậu đi làm cơm."

"..."

Noãn Noãn im lặng. Cô là không kén ăn sao? Cô rõ ràng là dạ dày lớn. Chẳng qua cũng có thể hiểu là như vậy.

Nam Cung Cần nói xong liền gào một tiếng, "Nam Cung Chính, đi ra ngoài nông trường bắt hai con vịt, hai con gà, mười con thỏ lại đây."

"Noãn Noãn không phải nói muốn ăn ngỗng sao?"

"Sáng nay đã giết ba con ngỗng rồi, không cần ngỗng nữa."

"Được rồi."

Ở trong nhà, đàn ông nhà họ Nam Cung hoàn toàn không giống một bộ dáng khí thế mạnh mẽ của người đàn ông giới thượng lưu như lúc ở bên ngoài.

Ở trong nhà, Nam Cung lão gia tử chính là người ông hiền từ nhất, lôi kéo cậu cả chơi cờ.

Mấy người cậu cùng anh trai đều là một bộ dáng người đàn ông của gia đình, hỗ trợ giúp đỡ Nam Cung Cần.

Ngược lại là một nhóm người giúp việc nhà họ Nam Cung, lúc này đều rời đi, chỉ để lại một người quản gia ở lại, tất cả mọi người đều tham dự vào đội ngũ làm cơm trưa tối.

Nam Cung Noãn Noãn cũng muốn nhìn xem nông trường nhà họ Nam Cung là bộ dạng gì, thế là đi ra ngoài cùng Nam Cung Chính.

Nam Cung Chính thấy vậy, cười hỏi: "Noãn Noãn, em đi bắt gia cầm cùng anh sao?"

"Ừ."

"Được, đi. Mang em đi nhìn đám động vật mà nhà chúng ta nuôi."

Nói xong, Nam Cung Chính rất tự nhiên mà kéo tay của Noãn Noãn, đi ra ngoài phòng.

Mấy người cậu nhà họ Nam Cung: "..."

Mấy người anh trai nhà họ Nam Cung: "..."

Nam Cung lão gia tử: "..."

"Cô, cháu cũng muốn đi!" Tiểu Linh Nhi nhìn cái móng heo đang kéo lấy tay của cô cô, lập tức thoát khỏi ngực của Nam Cung Thuật, bước chân ngắn nhỏ chạy về phía cô cô.

Cô cô là của cô, nhà này, chỉ có cô cùng cô cô mới là giống nhau, bọn họ nên là thân nhất mới đúng. Cô muốn bảo về cô cô thật tốt.

"Cháu cũng đi!" Tiểu Thái Dương cũng lập tức đuổi kịp.

"Anh cũng đi!"

"Noãn Noãn, anh đi cùng em!"

"Nếu mọi người đều muốn đi, vậy đều cùng nhau đi. Noãn Noãn, ông đi với cháu." Nam Cung lão gia tử cũng không chơi cờ nữa, đứng người lên, đi về phía Noãn Noãn.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 536 Tìm chủ đề
[HIDE-THANKS]
Chương 1024: Thi đấu

Ông là người nhận ra cháu gái đầu tiên, ông còn chưa được dắt tay của cháu gái bảo bối nhà ông, vậy mà bị nhãi ranh Nam Cung Chính lặng yên không tiếng động mà dắt tay trước, lão gia tử bày tỏ vô cùng canh cánh trong lòng.

Nam Cung Noãn Noãn cũng không quen bị người đàn ông nào khác anh Xích Dương kéo tay, cho dù là anh trai cũng không thói quen.

Thế là sau khi ông ngoại ra tiếng, cô không dấu vết mà rút tay về, sau đó quay đầu, kéo lấy cánh tay của ông ngoại.

Nam Cung Chính cười nhìn Noãn Noãn, vẻ mặt hạnh phúc như một tên ngốc.

Mấy người anh trai ở bên cạnh lấy ánh mắt nhìn chằm chằm móng heo lớn của Nam Cung Chính, cắn răng một cái.

Quá ghen tị..

"Súng đến rồi!

Nam Cung Trạch cầm bảy chiếc súng, chia cho sáu người cháu trai cùng Nam Cung NoãnNoãn.

Noãn Noãn nhướn mày," Tại sao phải lấy súng? "

" Bởi vì những súc vật này phân bố rải rác ở trên núi, nhìn thấy người tới sẽ biết là tới bắt bọn chúng, chạy khắp núi, không dễ dàng mà bắt được. "

" Như vậy trên người bọn chúng sẽ có viên đạn? "

" Không sao, anh là bác sĩ, anh sẽ lấy viên đạn. Noãn Noãn, đợi lát nữa chúng ta đến so xem tốcđộ lấy viên đạn của ai nhanh hơn, được không? "

Nam Cung Noãn Noãn giương môi, cảm thấy Nam Cung Trạch quả thực không phải là nhàm chán bình thường," Muốn so phải so tốc độ bắt gia cầm bằng tay không, xem ai bắt được nhiều, bắt được con lớn hơn. Thua, ăn cơm xong phải rửa bát, như thế nào? "

" Được. "Sáu anh em trăm miệng một lời, một bộ dáng xoa tay hằm hè.

Ở đây có bốn người đã được chứng kiến vũ lực của Noãn Noãn, hai người còn lại chưa được chứng kiến, sau khi trở về nghe được cũng đều không dám khinh thường tiểu công chúa nhà bọn họ.

Từ trước đến nay đều là một bên, chưa từng chính diện mà thi đấu, đối với nhóm đàn ông nhà họ Nam Cung từ nhỏ đã bị đưa tới bộ đội đặc chủng tham gia các loại huấn luyện, bọn họ đều rất muốn triển lãm thực lực của bản thân trước mặt Noãn Noãn.

" Ông cùng hai cậu tới làm trọng tài cho bọn cháu, có được không? "

Nhìn nét cười tràn đầy trên khuôn mặt của NoãnNoãn, lão gia tử cùng hai người cậu sao có thể nói không đồng ý? Cũng là tràn đầy hứng thú mà đồng ý.

Đây thật đúng là một ngọn núi nhỏ.

Trong núi nhỏ có đồ vật mà cắm trại giữ lại, vừa nhìn liền biết là của Tiểu Thái Dương cùng Tiểu Linh Nhi. Có giá nướng cùng bộ đồ ăn nấu cơm dã ngoại, nhìn ra được, cuối tuần của nhà họ Nam Cung rất thoải mái nhàn nhã vui vẻ.

Một đoàn người ngồi xe du lịch tới lối vào đỉnh núi, sau đó đi bộ vào.

Lão gia tử cùng hai người cậu thì ở trong xe chờ mọi người.

Tiểu Thái Dương cùng Tiểu Linh Nhi tính là một người, cũng gia nhập đội ngũ bắt gia cầm.

" Có bốn loại cần bắt là vịt, gà, thỏ và cá, những loại khác đều không được tính. Mọi người bắt thoải mái, nhưng nếu là bắt cá, nhất định phải dùng thùng. Còn nữa, lúc bắt thì nhẹ nhàng một chút, dù sao chúng ta không ăn nhiều như vậy, còn lại vẫn là thả bọn chúng trở về. "Nam Cung Thuật thông báo quy tắc, sau đó nói một tiếng" Bắt đầu. "

Một nhóm cháu trai nhà họ Nam Cung vừa nghe lệnh liền tản ra. Nam Cung Noãn Noãn nhìn Tiểu Thái Dương và Tiểu Linh Nhi, có chút đau lòng cho bọn nhỏ.

" Hai đứa cho dù là hai tính một, không phải cũng là thua chắc rồi sao? "

Tiểu Linh Nhi bĩu môi một cái:" Cô, cô khôngcần xem thường cháu, thực ra cháu cùng anh trai rất lợi hại. Không tin trong chốc lát cô sẽ biết. "

Nam Cung Noãn Noãn sờ sờ cái mũi của con bé," Được rồi. Chẳng qua nếu là hai đứa thua cô có thể rửa bát giúp hai đứa. "

Nghe được câu nói này, trái tim bị thương của hai đứa nhỏ lập tức được chữa lành, Tiểu Linh Nhi lộ ra một nét cười cực kỳ đáng yêu," Cô, cô là tốt nhất."
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 536 Tìm chủ đề
[HIDE-THANKS]
Chương 1025: Đánh vịt

Thấy Tiểu Thái Dương không nói chuyện, vẻ mặt khốc khốc. Nam Cung Noãn Noãn nghi ngờ, "Tiểu Thái Dương, tại sao hôm nay cháu lại không cười lấy một cái?"

Cô nhớ là bình thường mặc dù Tiểu Thái Dương luôn tỏ ra khốc khốc đối với người khác, nhưng mà lại rất hay cười với cô!

Bị cô nói như vậy, miệng của Tiểu Thái Dương càng mím chặt hơn, trên mặt còn hiện lên một mảnh mây đỏ đáng nghi.

Tiểu Linh Nhi hố anh trai bằng thực lực nói: "Bởi vì hôm qua răng cửa của Tiểu Thái Dương đột nhiên bị rụng mất hai cái!"

Nam Cung Noãn Noãn: "..."

Nhìn dáng vẻ xấu hổ của Tiểu Thái Dương sau khi bị bán đứng, Nam Cung Noãn Noãn không nhịn được sờ sờ đầu nhỏ của Tiểu Thái Dương, cảm thấy đứa bé này thật sự quá đáng thương. Bảo vệ em gái như vậy nhưng lại luôn bị em gái hố.

"Tuy rằng Tiểu Thái Dương bị thiếu mất răng cửa nhưng vẫn là rất đẹp trai, ai bảo cháu vốn là đẹp trai đâu?"

Tiểu Thái Dương nghe được, phút chốc không nhịn được mà lộ ra một nụ cười lớn.

Hai cái răng cửa đều có thể bị gió thổi lọt, bộ dáng không thể hiểu được mà có chút buồn cười. Nam Cung Noãn Noãn không nhịn được mà cười "Phốc phốc" ra tiếng.

Tiểu Thái Dương biết bản thân bị lừa lập tức bày tỏ tâm hồn thuần khiết nhận lấy đả kích: "..."

"Ha ha ha ha.." Lão gia tử cùng hai người cậu ở bên cạnh nghe được cuộc nói chuyện của ba người, không nhịn được mà cười lớn ha ha.

Thấy cả người Tiểu Thái Dương đều không tốt, Nam Cung Noãn Noãn cũng nhận ra được sai lầm của bản thân, không nhịn được mà ngồi xổm xuống, "Bẹp bẹp" một cái, hôn lên hai má của Tiểu Thái Dương.

Trong chốc lát, khuôn mặt căm giận của Tiểu Thái Dương bị xoa dịu, còn lộ ra một đóa mây đỏ rất đáng yêu.

"Cô cô cô cô", Tiểu Linh Nhi tha thiết chờ mong mà nhìn Nam Cung Noãn Noãn, "Cháu cũng muốn hôn một cái."

Nam Cung Noãn Noãn không cần nghĩ, cúi người xuống "Bẹp bẹp" mà hôn lên hai má thịt đô đô của Tiểu Linh Nhi. Tiểu Linh Nhi được hôn nên cười vô cùng xán lạn, lão gia tử cùng hai người cậu ở bên cạnh đều bị nụ cười này làm hoa mắt.

Bọn họ cũng muốn hôn một cái..

Đáng tiếc không tiện nói..

Sau đó, Nam Cung Noãn Noãn cùng hai đứa nhỏ cũng tách ra, một nhóm người bắt đầu tách ra bắt gia cầm.

Toàn bộ gia cầm của cả ngọn núi đều bị sự gia nhập của một nhóm người nhà họ Nam Cung mà trở nên gà bay chó sủa.

Nam Cung Noãn Noãn khó hiểu, tại sao mọi người đều bắt gia cầm ở bên kia, mà không bắt ở bên này, chẳng lẽ là chuyên môn nhường cô?

Khóe miệng Noãn Noãn giơ lên, cô cần người khác nhường sao? Đánh giá sáu người kia thêm vào, cũng sẽ không có người lợi hại bằng cô.

Nhìn thấy Noãn Noãn, nhóm vịt đều cao ngạo mà nâng đầu lên, kêu mấy tiếng "Cạc cạc cạc", phía sau, một đám vịt vậy mà đều xuống nước theo khẩu hiệu.

Cái này quả thực làm Noãn Noãn vô cùng hiếm lạ.

Vậy mà là một con vịt dẫn đầu.

"Này, đồng bạn của mày đều trốn đông trốn tây, mày lại mang một đám chị em nghịch nước ở đây, mày xác định mày là một lão đại tốt sao?"

"Cạc cạc cạc!"

Vịt dẫn đầu tiếp tục kêu to với nhóm vịt ở phía sau, căn bản là không để ý đến Noãn Noãn. Một lúc sau, một đám vịt con đong đưa hai chân từ hướng khác đi ra, vô cùng đáng yêu.

Noãn Noãn bị vịt dẫn đầu coi thường, mặc dù cô cũng cảm thấy con vịt này rất đẹp, rất béo khỏe, ăn rất đáng tiếc, nhưng ai làm nó không để ý đến cô?

"Này, nói chyện với mày đâu! Tại sao mày lại không để ý đến tao?"

Nói xong, Noãn Noãn cho tay xuống nước, "Ồn ào" một tiếng, văng lên vô số bọt nước, vẩy lên con vịt dẫn đầu đang nhàn nhã mà mang theo một đám vịt đẹp cùng một đám vịt con bơi lội.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 536 Tìm chủ đề
[HIDE-THANKS]
Chương 1026: Dị năng của nhà họ Nam Cung

Vịt dẫn đầu không nghĩ tới người phụ nữ này lại bất lịch sự như vậy, cả người đều bị hất ướt sũng, ngay cả khăn trùm đầu cùng tạp dề đều bị ướt.

Vịt dẫn đầu tức giận, "Cạc cạc cạc" mà kêu mấy tiếng, sau đó Noãn Noãn phát hiện, mười mấy con vịt vậy mà tiến lên vây quanh cô. Mỗi một con đều khí thế hung dữ, bọn chúng kích động vỗ cánh, trong nháy mắt liền bao vây cô lại.

Không cho Noãn Noãn thời gian để phản ứng, một đám vịt tập hợp gây chuyện, bắt đầu điên cuồng mổ vào chân của cô.

"Ai ya mẹ ơi!"

Không nghĩ tới bản thân không bị người khác làm tổn thương, lại bị một đám vịt cắn, cả người Noãn Noãn đều không tốt.

Lấy tốc độ vô cùng nhanh chóng mà lao ra ngoài, mắt lạnh nhìn vịt dẫn đầu đang không thoải mái bởi vì khăn trùm đầu cùng tạo dề bị ướt.

"Là bản thân mày tự tìm, vậy mày đừng trách tao!"

Noãn Noãn nhặt mấy hòn đá nhỏ trên mặt đất, đánh vào động mạch chủ ở cổ của một đám vịt.

Sau khi cổ đám vịt bị hòn đá nhỏ đánh trúng, trong nháy mắt kinh mạch bị chặn, trực tiếp ngã ở trên mặt đất.

Vịt dẫn đầu có chút trợn tròn mắt, tức giận mà "Cạc cạc cạc" mấy tiếng, sau đó bộ dáng liều mạng mà xông về phía Nam Cung Noãn Noãn.

Noãn Noãn cầm một cái, một phát liền bắt được cổ của nó.

Con vịt này cũng không phải là ăn chay, ngược lại là một miệng mổ về phía tay của Noãn Noãn.

Noãn Noãn càng thêm không phải ăn chay, nó nhanh, động tác của cô càng nhanh, bàn tay đánh "Pằng" một cái, đầu của con vịt đều bị cô đánh lệch.

Thời gian quy định của trận đấu là mười lăm phút, sau khi Noãn Noãn khống chế được tất cả mấy con vịt ở bên này, nhìn thấy có một chiếc xe dừng ở bên hồ, vừa lúc chỗ cô có nhiều vịt, thế là cô lập tức ném gần 100 con vịt lớn nhỏ ở chỗ này lên xe.

Vẻ mặt vịt dẫn đầu tức giận cùng không biết làm sao, ánh mắt bi thương, khăn trùn đầu cùng tạp dề cũng bị xé hỏng, vẻ mặt sống không còn gì để luyến tiếc.

Lúc đến chỗ cửa ra ở bên này, mấy anh trai nhà họ Nam Cung cũng đều vừa mới tới, đang dỡ con mồi của bản thân xuống, để mấy người cậu đếm.

Nhìn thấy Noãn Noãn tới, mọi người đều cười vây quanh cô.

"Oa, Noãn Noãn, em vậy mà mang theo một xe con mồi, mau làm mọi người đếm xem có bao nhiêu! Anh đã nói với bọn họ rồi, thi đấu với em, tất cả mọi người đều thua tâm phục khẩu phục!"

Nam Cung Trạch là người lao lên đầu tiên, vịt dẫn đầu ở trên xe nhìn thấy Nam Cung Trạch, trong nháy mắt liền kêu lên "Cạc cạc cạc".

Nam Cung Trạch, nó là quen biết.

Nhìn thấy con vịt dẫn đầu này, vẻ mặt của Nam Cung Trạch cứng lại một chút.

"Này.."

Nam Cung Trạch lên xe liền sững sỡ, mấy người anh trai cũng đi theo mà bao vây lên, lúc nhìn thấy con vịt dẫn đầu kia cũng là ngạc nhiên.

Noãn Noãn nhướn mày, "Sao vậy, có vấn đề?"

Chẳng lẽ đây là con vịt không thể bắt tới ăn?

Cho dù không thể bắt tới ăn, vậy cũng có thể bắt tới cho đủ số. Dù sao cô chắc chắc là đứng đầu.

Lúc này ông ngoại cùng hai người cậu cũng đi tới, nhìn thấy con vịt mang theo khăn trùm đầu đang vô cùng đáng thương mà nhìn chăm chú vào bọn họ, cậu cả không nhịn được kêu một tiếng-

"Phì Phì?"

"Cạc!"

Phì Phì nghe được thanh âm của cậu cả, nước mắt đều rơi xuống, bộ dáng vô cùng đáng thương kia, hoàn toàn là một bộ dáng thiếu nữ ngây thơ bị người phụ nữ mạnh mẽ cưỡng bức, thảm đến một đám.

"Đây là vịt sủng vật, không phải là để ăn?" Nam Cung Noãn Noãn nhìn về phía đám người, thấy đám người đều không nói chuyện, không nhịn được mở miệng nói: "Dù sao cũng không ăn nó, chỉ là bắt nó mà thôi, ai làm nó mang theo một đám vịt tới mổ cháu? Một xe vịt này, mọi người tính số lượng một chút, dù sao cháu thắng chắc rồi."

Đám người một trận im lặng.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 536 Tìm chủ đề
[HIDE-THANKS]
Chương 1027: Nhà của Noãn Noãn

Cuối cùng, cậu ba Nam Cung Triệu không nhịn được, hỏi: "Noãn Noãn, ngoài dị năng thấu thị ra, cháu còn có thể nghe thấy bọn chúng nói chuyện sao?"

"Chẳng lẽ phụ nữ nhà họ Nam Cung không những có thấu thị, còn có thể giao lưu với động vật? Cháu không thể! Cháu chỉ có thấu thị." Nam Cung Noãn Noãn cũng cảm thấy mới lạ, thành thật mà trả lời.

Cậu ba nghiêm túc gật gật đầu, "Ừ, phụ nữ nhà họ Nam Cung có thấu thị, đàn ông có thể nghe hiểu ngôn ngữ động vật."

"Thật sao?" Vẻ mặt Noãn Noãn ngây ngốc mà hỏi Nam Cung Triệu.

Thấy vẻ mặt Nam Cung Triệu nghiêm túc mà gật đầu, Noãn Noãn cũng tới hứng thú, nhìn con vịt béo dáng vẻ vô cùng đáng thương này, không nhịn được hỏi: "Vậy cậu biết nó đang nói cái gì không?"

Nam Cung Triệu gật đầu nói một cách thần bí, "Đương nhiên biết."

"Nó nói cái gì?"

"Nó nói-Tôi là ngỗng! Tôi là ngỗng-!

" Phụt ha ha ha ha ha! "

Nhóm đàn ông nhà họ Nam Cung cuối cùng không thể nhịn được nữa, toàn bộ đều cười ra tiếng.

Nam Cung Noãn Noãn:".. -_-

"

Cô đã nói mà, dị năng nghe hiểu ngôn ngữ động vật là cái quỷ gì, làm nửa ngày hóa ra là đang chê cười cô.

Nhìn ngỗng mẹ ngay cả kiểu tóc cũng không có, còn bị cô đánh mấy cái vào mông trút giận, cũng là vô cùng thê thảm, trong lòng Noãn Noãn tràn đầy cảm giác tội lỗi.

Ngỗng vịt gì đó, cô chỉ phụ trách ăn, lại không phụ trách giao lưu với bọn nó, cho nên..

Cô không biết nấu ăn, chỉ biết ăn đồ ăn, từ trước đến giờ thật sự không chú ý sự khác nhau giữa vịt và ngỗng.

Đối với cô mà nói, những cái này chỉ chia thành hai loại là có thể ăn và không thể ăn.

Cuối cùng, Nam Cung Noãn Noãn thi đấu thua. Bởi vì trong những loại gia cầm cần bắt không có ngỗng.

Người dẫn đầu, lại là hai đứa nhỏ mà Noãn Noãn không xem trọng nhất.

Bởi vì đôi song sinh này ôm ba thỏ và mẹ thỏ ở trong ngực, sau đó một đám thỏ con chạy theo ba mẹ tới bên này. Dù sao quan hệ của ba thỏ và mẹ thỏ cùng hai đứa nhỏ này rất tốt.

Cuối cùng, mọi người thả đám gia cầm này đi, chờ bọn họ rời đi, mấy anh trai nhà họ Nam Cung mới lặng lẽ meo meo mà chuẩn bị ở sau, bắt mấy con gia cầm đi ở cuối cùng lên xe.

Đám gia cầm đã rời đi kia căn bản là không biết, vẫn cho rằng nơi đây là công viên của bọn chúng.

Cùng những gia cầm này về nhà, còn có Phì Phì với cái mông đang sưng lên một đống.

Nhìn thấy Phì Phì không có khăn trùm đầu, cũng không có tạp dề, mợ hai chạy ra ngoài, trực tiếp ôm Phì Phì vào trong lòng," Ai ya, Phì Phì đây là bị sao vậy? Sao mông lại sưng lên như vậy? Mày đây là lại bị ngỗng đực khác trêu đùa sao? "

Nam Cung Noãn Noãn:"..."

Thật không hiểu được, chỉ là một con ngỗng mà thôi, tại sao lại có nhiều suất diễn như vậy.

Sau lại mới biết được, hóa ra là sau khi cặp song sinh được sinh ra không bao lâu, đã từng có người ẩn nấp vào nhà họ Nam Cung muốn trộm hai đứa nhỏ đi. Sau khi bị phát hiện, rất nhanh đã bị bắt giữ, chỉ có một người chạy nhanh, chạy trốn lên trên ngọn núi kia, ẩn nấp ở phía dưới hồ nước.

Kết quả lại bị Phì Phì phát hiện, mang theo một đám ngỗng lớn mổ người đó ra ngoài.

Bởi vì Phì Phì lập công, cho nên nhà họ Nam Cung chuẩn bị không ăn nó, để nó tự do tự tại sống cho tới khi chết già như vậy.

Nhìn bộ dáng Phì Phì ở trong lòng của mợ hai, Noãn Noãn nghĩ tới Đại Bạch nhà cô.

Có vẻ như-

Đã rất lâu rồi cô chưa nhìn thấy Đại Bạch, cũng đã rất lâu rồi chưa nhìn thấy Phượng Thánh Hiên cùng Bách Lý Nguyệt.

Đồ ăn mà Nam Cung Cần làm không phải là ngon bình thường.

Nam Cung Noãn Noãn cảm thấy quả thực khó phân thắng bại với trình độ làm cơm của chú hai.

Dưới sự lao động tập thể của mọi người, năm giờ chiều người một nhà ăn xong cơm tối. Mặc dù Noãn Noãn thua, cần phải rửa bát, nhưng mà ngay khi cô đứng dậy dọn dẹp bát đũa, toàn bộ đàn ông nhà họ Nam Cung đều đứng lên giúp cô. Cuối cùng bát đều rửa xong, nhưng mà tay cô lại không bị ướt một chút nào..
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 536 Tìm chủ đề
[HIDE-THANKS]
Chương 1028: Người nhà quan tâm

Sau đó, Nam Cung Cần mang Noãn Noãn đi xem tòa nhà như một tòa lâu đài của mẹ cô kia. Mặc dù từ trước đến nay không có người sống ở đây, nhưng toàn bộ đồ vật đều không dính một hạt bụi, Noãn Noãn xem mà cảm động không thôi.

Bởi vì Noãn Noãn chỉ có một người, sống ở căn nhà to lớn như vậy quá trống vắng, cho nên mấy người cậu lại mang cô tới phòng mà sau này cô sẽ sống ở nhà Nam Cung.

Phòng của cô vốn dĩ là phòng của Nam Cung Vân, phó chủ tịch rung chuyển trời đất của tập đoàn Đế Cung, một trong những người đàn ông độc thân hoàng kim chất lượng cao nhất nước Z. Bởi vì có sự gia nhập của cô, Nam Cung Cần trực tiếp đá Nam Cung Vân tới một căn phòng bất kỳ khác.

Sỡ dĩ làm Nam Cung Vân nhường chỗ, là bởi vì trong toàn bộ khu biệt thự này, ngoài phòng của lão gia tử ra thì phòng của anh là phòng tốt nhất.

"Mặc dù mẹ cháu đã mất, nhưng may mắn mẹ cháu còn giữ lại một huyết thống là cháu. Noãn Noãn, bắt đầu từ hôm nay, đây chính là nhà của cháu, cháu, chồng của cháu, con cái của cháu, vĩnh viễn đều có tư cách sống ở trong ngôi nhà này, bởi vì chúng ta là người một nhà, mà cháu, là sự tồn tại không thể thiếu của nhà họ Nam Cung."

Nhìn căn phòng với trang trí màu xám bạc, trong lòng Nam Cung Noãn Noãn rất cảm động.

"Cảm ơn cậu cả, cậu hai, cậu ba."

Nhìn mấy người đàn ông dáng vẻ hiên ngang, diện mạo có chút tương tự với cô ở trước mặt.

Hóa ra, cảm giác của tình thân chính là như vậy.

Ấm áp, thân thiết, như dòng nước nhỏ chảy dài.

Nam Cung Noãn Noãn đi vào phòng ngủ của mình, ngồi trên chiếc giường mềm mại thoải mái, cách trang trí trong phòng ngắn gọn nhưng cũng không mất sự ấm áp, điệu thấp nhưng cũng không mất sự xa hoa, thật sự là vô cùng trùng hợp với cách trang trí căn phòng mà chú hai đưa cho cô.

Nhìn ánh mắt ba ba của ba người cậu, cô biết bọn họ muốn hôm nay cô ở lại nơi này.

Theo lý mà nói, cô quả thực nên ở lại nơi này, nhưng mà..

Ông nội cùng chú hai khẳng định còn đang trông mong cô trở về.

Nhà họ Nam Cung, là một gia đình rất náo nhiệt. Ông ngoại có một đám con trai cùng cháu trai, chắt trai chắt gái hiếu thuận như vậy, rất là náo nhiệt. Nhưng mà ông nội chỉ có chú hai cùng anh Xích Dương, mà anh Xích Dương lại quanh năm không ở bên người ông, một năm khó được nhìn thấy mấy lần.

Cho nên cho dù biết mọi người sẽ thất vọng, nhưng Noãn Noãn vẫn quyết định trở về.

Sau khi ngồi trong phòng một lúc, Noãn Noãn đi xuống nhà cùng ba người cậu.

Dưới nhà, sáu người anh trai cùng Tiểu Thái Dương và Tiểu Linh Nhi đều dùng ánh mắt không muốn xa rời nhìn cô, điều này làm Nam Cung Noãn Noãn cảm giác vô cùng có lỗi.

Nhưng mà nghĩ tới ông nội cùng chú hai đang cô đơn ở trong nhà, trong nháy mắt cảm giác tội lỗi liền tan thành mây khói.

"Noãn Noãn, ông biết ý nghĩ của cháu, cháu không cần cảm thấy áy náy. Mặc dù mọi người đều muốn cháu ở lại, nhưng mà người nhà ông nội Xích Dương cũng không nhiều, cháu là vợ chưa cưới của Xích Dương, thay thế Xích Dương ở bên cạnh người nhà của cậu ta cũng là điều nên làm. Mọi người đều là người thân thân nhất của cháu, mà đây là nhà của cháu, ở nơi này, cháu chỉ cần dùng dáng vẻ thoải mái nhất, tâm trạng thả lỏng nhất đến là được. Biết chưa?"

"Đúng vậy, Noãn Noãn, mặc dù từ trước đến giờ trong 17 năm vừa qua chúng ta không sinh hoạt ở bên nhau, đột nhiên chung sống với nhau, có thể sẽ có chút xa lạ cùng không thói quen, nhưng giống như ông cháu đã nói, trước mặt người nhà, cháu muốn như thế nào liền như thế đó, nhà, chính là nơi làm cháu thả lỏng. Cho dù cháu mệt mỏi, chịu tổn thương, hay là khó chịu, vui vẻ, nơi này vĩnh viễn đều là cảng của cháu. Mọi người, vĩnh viễn đều là hậu thuẫn của cháu."

Nam Cung Noãn Noãn nhìn ông ngoại..
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 536 Tìm chủ đề
[HIDE-THANKS]
Chương 1029: Cô bé lọ lem và nữ hoàng

Cùng ba người cậu, mợ, còn có sáu người anh trai, thậm chí còn có Tiểu Thái Dương và Tiểu Linh Nhi với vẻ mặt chân thành đứng trước mặt cô, trong nháy mắt hốc mắt cô liền đỏ lên.

Đối mặt những người thân này, cô cảm động tới mức không biết nên nói gì mới tốt.

"Cô cô cô cô."

Tiểu Linh Nhi bước về phía trước, kéo góc áo của cô, vẻ mặt đáng yêu hỏi: "Cháu cùng Tiểu Thái Dương có thể tới nhà ông cố Xích chơi không?"

Nam Cung Noãn Noãn giật mình, cười nói: "Đương nhiên là có thể, nhưng mà cái này còn phải hỏi ý kiến của ba mẹ cháu."

Vợ của Nam Cung Kình, mẹ của Tiểu Thái Dương cùng Tiểu Linh Nhi, cũng chính là Một Thần Hương, nữ hoàng điện ảnh tiếng tăm lừng lẫy.

Mặc dù ở trước mặt màn ảnh, cô là một người phụ nữ tỏa sáng rực rỡ không gì sánh được, nhưng mà ở nhà họ Nam Cung, cô lại là là một cháu dâu tốt không hay nói chuyện.

Nam Cung Noãn Noãn không tiếp xúc nhiều với cô, nhưng mà đối với chị dâu cả vô cùng dịu dàng này, cô còn rất thích.

Mộ Thần Hương nghe được, sao có thể không muốn, "Muốn đi thì đi đi, dù sao cũng đi cùng cô con, mẹ cũng yên tâm."

"Thật sao? Mẹ thật tốt!"

Sau khi Tiểu Linh Nhi khen ngợi mẹ xong, lập tức nhìn về phía Nam Cung Noãn Noãn, "Cô, mẹ đã đồng ý rồi, bọn cháu có thể đi không?"

Nam Cung Noãn Noãn mỉm cười, "Đương nhiên."

Mặc dù không nói với ông nội cùng chú hai, nhưng mà cô biết, ông nội cùng chú hai khẳng định là hoan nghênh.

"Vừa lúc ông cũng có chuyện muốn tìm lão Xích, vậy hôm nay như vậy đi, các người chơi, ông với Tiểu Thái Dương và Tiểu Linh Nhi cùng Noãn Noãn đi sang bên kia trước."

Bởi vì tối nay Tiểu Linh Nhi cùng Tiểu Thái Dương được đi sang chỗ cô, ngủ cùng cô, vui mừng đến mức vốn dĩ cảm thấy một ngày vui sướng kích động như ngày hôm này sắp kết thúc rồi, nhưng mà lại phát hiện hiện tại mới vừa bắt đầu.

"Noãn Noãn, cháu chờ một chút, hôm nay lúc chú hai cháu làm cơm có để lại một phần cho ông nội cùng chú hai của Xích Dương. Hiện tại còn không muộn, cháu gọi điện thoại cho bọn họ, bảo bọn họ tối nay không cần nấu cơm." Mợ hai nói, sau đó đưa mấy túi đóng gói đồ ăn chín vào trong tay Noãn Noãn.

"Vâng, cảm ơn cậu hai, cảm ơn mợ hai."

"Đứa nhỏ này, khách sáo cái gì? Đều nói là người một nhà, còn khách sáo như vậy."

"Đúng rồi, ba, ngày mai chúng ta đều đi? Để con còn đặt vé máy bay."

"Noãn Noãn, cháu cảm thấy thế nào?" Nam Cung lão gia tử nhìn về phía Noãn Noãn, chuyện này, đương nhiên là để Noãn Noãn tới quyết định.

"Vậy mười giờ."

Noãn Noãn vừa mở miệng, cả nhà quả quyết đồng ý.

Thế là Nam Cung Thuật lập tức gọi điện thoại cho trợ lý, làm anh ta chuẩn bị máy bay tư nhân trước mười giờ ngày mai.

Xích lão gia tử đang lẻ loi một mình mà xem tin tức ở nhà, lúc chiều thân thể của Xích Trạch Nghiêu có chút không thoải mái, vẫn luôn nghỉ ngơi tới bây giờ cũng chưa dậy.

May mà trong tin tức, chuyện của Noãn Noãn ngày hôm nay được tiến hành rất tốt đẹp.

Mỗi một kênh, báo chí, tin tức internet, đều che trời rợp đất mà ghi lại chuyện xảy ra vào buổi trưa ngày hôm nay.

[Kinh! Giải mã tiểu công chúa nhà họ Nam Cung, tiểu công chúa chân chính vậy mà là em gái của Chung Thiên Thiên!]

[Xem mạng người như cỏ rác, lấy mèo đổi thái tử! Nhà họ Nam Cung phẫn nộ tố cáo người mẹ kế ác độc!]

[Trời xanh có mắt: Bé gái bị lừa bán năm đó bây giờ thành danh viện đứng đầu nước Y cùng nước Z.]

[Cô bé lọ lem cái gì! Người ta vốn dĩ chính là nữ hoàng!]

* * *

Lão gia tử làm quản ra lấy tất cả tin tức ở trong tivi, internet, báo chí ra, ông xem lần lượt từng cái một, một cái đều không muốn bỏ qua.

Nghĩ tới Noãn Noãn vậy mà bị đối xử ác ý như vậy, trong lòng vừa tức giận vừa đau lòng.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 536 Tìm chủ đề
[HIDE-THANKS]
Chương 1030: Chú hai ngã xuống

Nhưng mà nhìn nhà họ Nam Cung bảo vệ Noãn Noãn như vậy, nhìn Noãn Noãn vả mặt sảng khoái như vậy, trong lòng lại cảm thấy rất đã nghiền.

Mà nhà họ Nam Cung cũng rất chú ý bảo vệ Noãn Noãn, tất cả truyền thông đều đánh mosaic lên mặt của Noãn Noãn, ngay cả các giải trí bát quái lúc trước đã từng đăng tin ghi chép lại khuôn mặt của Noãn Noãn, cũng đều bị xóa bỏ hoặc là đánh mosaic sau đó đăng lại lần nữa.

"Ông nội."

Đột nhiên, thanh âm của Noãn Noãn vang lên ở ngoài cửa, điều này làm Xích lão gia tử ngạc nhiên, còn tưởng là bản thân nghe nhầm.

Nhưng ông vẫn nhìn về phía bên ngoài.

Khóa cửa nhà họ Xích là phải quét đồng tử, lúc trước bọn họ đã nhập đồng từ của Noãn Noãn vào máy, cho nên Noãn Noãn có thể tùy ý mà mở cổng ngoài.

Hơn nữa, cảnh vệ viên ở bên ngoài biết Noãn Noãn, cho nên Noãn Noãn đều đi vào, Xích lão gia tử mới phát hiện thật là Noãn Noãn.

Nhanh chóng đứng dậy, kích động mà hỏi: "Noãn Noãn, sao cháu lại trở về? Không phải là cháu đến nhà ông ngoại cháu sao?"

"Cái gì mà ông ngoại? Lão Xích, ông không xem tin tức ngày hôn nay sao? Tôi đã tuyên bố trước mặt tất cả truyền thông, Noãn Noãn đổi thành họ Nam Cung. Đều đã họ Nam Cung, sao có thể gọi tôi là ông ngoại được?"

Nam Cung lão gia tử cũng từ bên ngoài đi vào.

Hai tay trái phải của ông đều kéo theo một đứa bé đáng yêu.

Sau khi vào nhà, Tiểu Thái Dương và Tiểu Linh Nhi cúi đầu 90 độ với Xích lão gia tử, mở miệng đồng thanh nói: "Chào ông cố!"

Xích lão gia tử thích nhất là trẻ con, chỉ tiếc người nhà họ Xích điêu tàn.

Bây giờ nhìn thấy hai đứa nhỏ như là bước ra từ trong tranh này, quả thực là vui mừng đến mức đôi mắt đều phải nheo lại. Nhanh chóng làm người giúp việc mang đồ ăn vặt ra cho Tiểu Thái Dương cùng Tiểu Linh Nhi ăn.

"Ông nội, không cần phiền phức như vậy, trên đường đi cháu đã mua một chút đồ vật mà hai đứa thích ăn rồi. Nhưng mà, tối nay hai đứa nhỏ muốn ngủ ở đây, chỉ có thể làm phiền quản gia thu xếp một phòng cho hai đứa nhỏ."

Xích lão gia tử nghe được, tối nay vậy mà có khách ngủ ở nhà ông, vui vẻ tới mức cả người đều ánh sáng mặt trời lên.

Nhìn bộ dáng vui vẻ bận trong bận ngoài cho Tiểu Thái Dương cùng Tiểu Linh Nhi của ông nội, Nam Cung Noãn Noãn quả thực vô cùng đau lòng.

Nếu tuổi của cô lớn một chút thì tốt rồi, như vậy cô có thể sớm mà sinh hai đứa chắt ra chơi với ông nội.

Sự bi thảm nhất đời người không gì hơn là thơ ấu mất người thân, trung niên góa phụ, tuổi già mất con.

Mà ba điều này, ông nội lại đều đã tự mình thể nghiệm.

Cho nên cô muốn để cuộc sống tuổi già của ông nội có thể vui sướng một chút.

"Chú hai đâu? Tại sao hôm nay chú hai không ở nhà?"

Bình thường có chú hai ở nhà, trong nhà nhất định sẽ bị quản lý gọn gàng ngăn nắp, cho dù có khách đến, cũng tuyệt đối sẽ không lộn xộn.

"Haiz." Xích lão gia tử thở dài một tiếng.

"Ông nội, chú hai làm sao vậy?"

"Hôm nay thân thể của chú hai cháu không thoải mái, vẫn luôn nằm từ trưa tới giờ. Ông làm chú hai cháu đi bệnh viện, chú hai cháu chết sống cũng không đi."

Bởi vì lúc trước Noãn Noãn đã nói đoạn thời gian này Xích Trạch Nghiêu có thể sẽ không bị đau nhức, kết quả hôm nay lại đau nhức, điều này làm tâm tình của lão gia tử rất không tốt.

Noãn Noãn cầm tay của Xích lão gia tử, an ủi nói: "Ông nội đừng lo lắng, cháu đi lên nhìn chú hai."

"Được được, vậy cháu mau lên xem chú hai cháu đi."

Xích lão gia tử nghĩ tới thuật châm cứu của Noãn Noãn, sự lo âu trong đôi mắt đều ít đi rất nhiều.

Nhìn Noãn Noãn lên tầng, Xích lão gia tử rất muốn lên cùng, nhưng mà nghĩ tới cần phải có người tiếp đón Nam Cung lão gia tử, ông chỉ có thể chịu đựng.

"Ông nhanh đi lên xem đi. Thuận tiện nghe xem là xảy ra chuyện gì, ngày mai Noãn Noãn về thành phố Giang, đến lúc đó trong lòng ông mới có nắm chắc, phải không?"
[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Back