Chương 60.1. Thổ lộ khi chạy trốn 1
Edit. Lương Bảo Thanh
Còn tiếp
Edit. Lương Bảo Thanh
Trong phòng Lăng Lạc Thiên cùng Triệu Dục vội vội vàng vàng chạy ra, Võ Dương ném mâm trong tay xuống, bước nhanh tới.
“Ngươi sao lại ra đây?” Triệu Dục vừa mở cửa ra, thấy khuôn mặt Trần Diệp Thanh tái nhợt ngồi xổm trên mặt đất bộ dạng thống khổ bất kham, tiến lên bế hắn lên, đồng thời, nóng lòng mắng.
Lăng Lạc Thiên ánh mắt quái dị nhìn Trần Diệp Thanh, liền nhìn về phía Võ Dương: “Không phải bảo ngươi hầu hạ nương nương chu đáo sao?”
Võ dương thực ủy khuất: “Thuộc hạ là hầu hạ cẩn thận, vừa rồi nương nương vừa uống thuốc, thuộc hạ nhớ trong phòng có mâm táo đỏ, này liền về phòng muốn rửa sạch sẽ mang qua cho nương nương ăn, lại không nghĩ rằng mới vừa ra tới liền thấy nương nương ở……”
“Ai u! Ai u! Triệu Dục, Dục nhi … ta đau …!” Trần Diệp Thanh đột nhiên kêu đau, cổ ôm Triệu Dục như quỷ khóc sói gào. Thời khắc mấu chốt, lão tử cũng không thể chết trong tay Võ Dương tiểu tử này.
Triệu Dục lúc này, trong mắt đều lo cho bụng nhỏ đau đớn của Trần Diệp Thanh, trừng mắt liếc mắt Võ Dương một cái, trách mắng: “Bảo ngươi chiếu cố một người cũng không xong, xem bổn vương về sau trị tội ngươi như thế nào!”
Võ Dương bị Triệu Dục mắng đã sợ, còn bị quỷ gào Trần Diệp Thanh làm sợ tới mức không nhẹ, tức khắc cúi đầu không dám nói lời nào, một đôi tay bất an cuốn vạt áo.
Triệu Dục lại ôm Trần Diệp Thanh về phòng, liền cho gọi quân y đã ngủ tới.
Trần Diệp Thanh dựa vào trong lòng Triệu Dục mặc cho quân y bắt mạch. Nhìn lão nhân kia trong chốc lát nhíu mày trong chốc lát nhướng mi, sợ hắn phát giác mình chính là ngụy trang, Trần Diệp Thanh thường còn rên rầm rì vài tiếng, phải làm như thật nên véo vài cái trên đùi, đau đến trên đầu ứa ra mồ hôi lạnh, nước mắt chảy ròng.
“Vương bát ngươi đừng khóc, hài tử sẽ không có việc gì, ngươi cũng sẽ không có việc gì!” Triệu Dục nhìn hắn bi thảm như thế, đến nói chuyện cũng có chút run rẩy. Chỉ có Lăng Lạc Thiên cái đồ tồi kia, nhàn nhã mà loạng choạng quạt, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Trần Diệp Thanh.
Trần Diệp Thanh biết, giờ phút này có thể dựa vào chính mình, thậm chí đến Triệu Dục cũng không thể hoàn toàn tin tưởng.
Tưởng hắn toàn tâm toàn ý phối hợp hạ bệ Triệu Lễ, lại không nghĩ rằng ở cuối cùng chỉ có một thương (súng) giơ lên, Lăng Lạc Thiên lại đem tâm tư động trên người hắn. Kỳ thật, Trần Diệp Thanh cũng hiểu mục đích Lăng Lạc Thiên làm như vậy, bởi vì Triệu Lễ làm cho bọn họ rất là đau đầu, Triệu Triệt con rối này mất tích càng là làm cho kế hoạch bọn họ lại lần nữa thay đổi, hiện giờ, duy nhất có thể trông cậy vào cái bụng này của hắn.
Chính là, việc làm Trần Diệp Thanh rất tức giận là Lăng Lạc Thiên bất cần nhân tình, chưa đạt mục đích không từ thủ đoạn. Tốt xấu gì bọn họ cũng là chiến hữu cùng một chiến hào, sao lại có thể nói lợi dụng liền lợi dụng? Hiện tại, hắn có giá trị ngươi muốn lợi dụng hắn, cho hắn ăn ngon uống tốt, nếu tương lai hắn không còn giá trị lợi dụng, thì cũng giống như Triệu Lễ, hạ bệ hắn sao?
Cẩn thận ngẫm lại, thật sự là làm tâm người lạnh a. Lăng Lạc Thiên tựa như một con bạch nhãn lang không lương tâm, vì tự vệ mình, quả thực dùng bất cứ thủ đoạn nào. Cùng loại người này hợp tác, giống như chơi với sói, cũng có lúc gặp nguy hiểm. Phải tự mình lo tốt cho mình. Hơn nữa, còn có điểm nho nhỏ làm Trần Diệp Thanh không hài lòng chính là vì sao khi Lăng Lạc Thiên nói lợi dụng cái bụng hắn, Triệu Dục không ra tiếng che chở hắn?
Chẳng lẽ, Triệu Dục cũng thay lòng đổi dạ? Hắn muốn cùng Lăng Lạc Thiên bỏ lại hắn sao?
Trần Diệp Thanh nằm ở trong lòng Triệu Dục, nắm ống tay áo hắn nỗ lực ngẩng đầu nhìn hắn, thấy gia hỏa này trong ánh mắt lo lắng cũng không giống như làm bộ, rõ ràng là quan tâm hắn, sao còn phải trầm mặc đối mặt với lời đề nghị của Lăng Lạc Thiên?
Trải qua một lúc ầm ĩ, mọi người bận đến sau nửa đêm. Cũng may thân hắn vốn dĩ suy yếu, lại vì khẩn trương tức giận thật nên thai khí hỗn loạn. Quân y tiểu lão đầu là một phụ khoa đại phu rất có ý thức trách nhiệm, lại một lần lên án mạnh mẽ Triệu Dục một phen, sau khi chậm vài cái trên người Trần Diệp Thanh, thần sắc mỏi mệt đi xuống nghỉ ngơi.
Võ Dương biết chính mình gây ra họa, vẫn muốn cẩn thận ở bên cạnh hầu hạ. Triệu Dục bảo hắn lui ra, lúc này mới ba bước quay đầu một lần rời đi. Còn Lăng Lạc Thiên, gia hỏa này từ đầu tới đuôi đều nhìn chằm chằm Trần Diệp Thanh kỹ càng xem xét mỗi một biểu tình của hắn, khi thấy mặt hắn trắng bệch, mới nơi lỏng đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Triệu Dục và Trần Diệp Thanh. Triệu Dục lo lắng cho hắn, thanh minh muốn ở lại châm sóc. Trần Diệp Thanh từ lúc biết hai người này có ý xấu, tự đáy lòng phản cảm sự chiếu cố của hắn, tùy tiện tìm lý do tống cổ hắn qua phòng kế bên nghỉ ngơi. Nói nếu có việc phát sinh, chắc chắn sẽ lớn tiếng kêu hắn.
Vốn trong phòng náo nhiệt, thực mau lại an tĩnh. Trần Diệp Thanh kéo chăn ngồi trên giường, bàn tay vuốt ve bụng nhỏ, vừa tự hỏi.
Lăng Lạc Thiên là đồ trục lợi, nhớ trước đây bọn họ ba người kết minh, một lòng muốn Triệu Lễ chết, nâng đỡ Triệu Triệt đăng cơ, chờ thời cơ chín mùi lại bảo tiểu bằng hữu Triệu Triệt thoái vị. Nhưng hiện tại tình huống đã thay đổi. Triệu Lễ cùng Triệu Triệt đồng thời biến mất, Tiêu thái hậu ở kinh thành như hổ rình mồi. Tuy rằng Triệu Dục hiện giờ tay cầm binh quyền, nhưng hắn lại bị Triệu Lễ cản trở tay chân, một bên Tiêu thái hậu như ruồi bọ chết e ngại trước mắt. Tình huống cũng không lạc quan như trong tưởng tượng. Cũng khó trách Lăng Lạc Thiên thời điểm này muốn tá ma giết lừa, lợi dụng phôi thai trong bụng của Trần Diệp Thanh.
Hơn nữa, căn cứ đủ loại tình huống cho thấy, nếu tương lai Lăng Lạc Thiên cùng Triệu Dục thành đại sự, hắn chưa chắc sẽ có trái ngon để ăn. Là hoàng thúc, hắn tự mình trực tiếp khống chế con rối hoàng đế vẫn hơn cho Thái Hậu khống chế, rồi hoàng thúc lại khống chế Thái Hậu sao?
Người thông minh, chỉ sợ đều sẽ lựa chọn cái thứ nhất. Thái Hậu tuy rằng chỉ là cái chức suông, nhưng thời điểm mấu chốt sẽ là cái gai trong mắt. Hắn cũng không dám bảo đảm một ngày không cẩn thận hai người bọn họ lại hợp cùng nhau đem hắn đi xử lý!
Trần Diệp Thanh càng nghĩ càng trái tim băng giá, càng nghĩ càng hiểu thấu. Lúc trước trong lòng lấy điểm này làm mộng đẹp rốt cuộc lại tỉnh ngộ. Lúc trước hắn giả điên giả dại, nhưng lại cấu kết cùng Lăng Lạc Thiên, hiện tại tốt đi, lão công không thấy, nhi tử cũng không thấy, chính hắn lại chạy qua cầu ‘thống khổ ’.
Trần Diệp Thanh từ nhỏ có bản năng, đó là xu lợi tị hại! Nếu biết bên này đã không an toàn, hắn tự nhiên sẽ không ở lại chờ chết. Tuy rằng lúc này rời đi đã chậm, nhưng nếu để đao đặt trên cổ thì càng hối hận hơn. Lại nói, Lăng Lạc Thiên và Triệu Dục biết lợi dụng hài tử trong bụng của hắn, chẳng lẽ hắn không biết lợi dụng sao?
Triệu Lễ là Hỗn Cầu không giả, nhưng hắn lại không nhận hài tử ruột của mình sao? Cùng lắm nếu hắn biết chân tướng sự thật thì lại biếm hắn vào lãnh cung gặm bánh bao.
Còn Đi tiểu quân cùng Triệu Dục, nếu thật sự bọn họ thành công, thì cùng lắm chém hắn một đao, mười tám năm sau vẫn là một hảo hán!
Trần Diệp Thanh đã tính toán tốt cá chết lưới rách, nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ đen nhánh, cắn chặt răng, lén lút xuống giường, đẩy cửa phòng, bước chân nhẹ nhàng, nhìn ngoài sân không một bóng người, liền đi nhanh ra ngoài.
“Ngươi sao lại ra đây?” Triệu Dục vừa mở cửa ra, thấy khuôn mặt Trần Diệp Thanh tái nhợt ngồi xổm trên mặt đất bộ dạng thống khổ bất kham, tiến lên bế hắn lên, đồng thời, nóng lòng mắng.
Lăng Lạc Thiên ánh mắt quái dị nhìn Trần Diệp Thanh, liền nhìn về phía Võ Dương: “Không phải bảo ngươi hầu hạ nương nương chu đáo sao?”
Võ dương thực ủy khuất: “Thuộc hạ là hầu hạ cẩn thận, vừa rồi nương nương vừa uống thuốc, thuộc hạ nhớ trong phòng có mâm táo đỏ, này liền về phòng muốn rửa sạch sẽ mang qua cho nương nương ăn, lại không nghĩ rằng mới vừa ra tới liền thấy nương nương ở……”
“Ai u! Ai u! Triệu Dục, Dục nhi … ta đau …!” Trần Diệp Thanh đột nhiên kêu đau, cổ ôm Triệu Dục như quỷ khóc sói gào. Thời khắc mấu chốt, lão tử cũng không thể chết trong tay Võ Dương tiểu tử này.
Triệu Dục lúc này, trong mắt đều lo cho bụng nhỏ đau đớn của Trần Diệp Thanh, trừng mắt liếc mắt Võ Dương một cái, trách mắng: “Bảo ngươi chiếu cố một người cũng không xong, xem bổn vương về sau trị tội ngươi như thế nào!”
Võ Dương bị Triệu Dục mắng đã sợ, còn bị quỷ gào Trần Diệp Thanh làm sợ tới mức không nhẹ, tức khắc cúi đầu không dám nói lời nào, một đôi tay bất an cuốn vạt áo.
Triệu Dục lại ôm Trần Diệp Thanh về phòng, liền cho gọi quân y đã ngủ tới.
Trần Diệp Thanh dựa vào trong lòng Triệu Dục mặc cho quân y bắt mạch. Nhìn lão nhân kia trong chốc lát nhíu mày trong chốc lát nhướng mi, sợ hắn phát giác mình chính là ngụy trang, Trần Diệp Thanh thường còn rên rầm rì vài tiếng, phải làm như thật nên véo vài cái trên đùi, đau đến trên đầu ứa ra mồ hôi lạnh, nước mắt chảy ròng.
“Vương bát ngươi đừng khóc, hài tử sẽ không có việc gì, ngươi cũng sẽ không có việc gì!” Triệu Dục nhìn hắn bi thảm như thế, đến nói chuyện cũng có chút run rẩy. Chỉ có Lăng Lạc Thiên cái đồ tồi kia, nhàn nhã mà loạng choạng quạt, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Trần Diệp Thanh.
Trần Diệp Thanh biết, giờ phút này có thể dựa vào chính mình, thậm chí đến Triệu Dục cũng không thể hoàn toàn tin tưởng.
Tưởng hắn toàn tâm toàn ý phối hợp hạ bệ Triệu Lễ, lại không nghĩ rằng ở cuối cùng chỉ có một thương (súng) giơ lên, Lăng Lạc Thiên lại đem tâm tư động trên người hắn. Kỳ thật, Trần Diệp Thanh cũng hiểu mục đích Lăng Lạc Thiên làm như vậy, bởi vì Triệu Lễ làm cho bọn họ rất là đau đầu, Triệu Triệt con rối này mất tích càng là làm cho kế hoạch bọn họ lại lần nữa thay đổi, hiện giờ, duy nhất có thể trông cậy vào cái bụng này của hắn.
Chính là, việc làm Trần Diệp Thanh rất tức giận là Lăng Lạc Thiên bất cần nhân tình, chưa đạt mục đích không từ thủ đoạn. Tốt xấu gì bọn họ cũng là chiến hữu cùng một chiến hào, sao lại có thể nói lợi dụng liền lợi dụng? Hiện tại, hắn có giá trị ngươi muốn lợi dụng hắn, cho hắn ăn ngon uống tốt, nếu tương lai hắn không còn giá trị lợi dụng, thì cũng giống như Triệu Lễ, hạ bệ hắn sao?
Cẩn thận ngẫm lại, thật sự là làm tâm người lạnh a. Lăng Lạc Thiên tựa như một con bạch nhãn lang không lương tâm, vì tự vệ mình, quả thực dùng bất cứ thủ đoạn nào. Cùng loại người này hợp tác, giống như chơi với sói, cũng có lúc gặp nguy hiểm. Phải tự mình lo tốt cho mình. Hơn nữa, còn có điểm nho nhỏ làm Trần Diệp Thanh không hài lòng chính là vì sao khi Lăng Lạc Thiên nói lợi dụng cái bụng hắn, Triệu Dục không ra tiếng che chở hắn?
Chẳng lẽ, Triệu Dục cũng thay lòng đổi dạ? Hắn muốn cùng Lăng Lạc Thiên bỏ lại hắn sao?
Trần Diệp Thanh nằm ở trong lòng Triệu Dục, nắm ống tay áo hắn nỗ lực ngẩng đầu nhìn hắn, thấy gia hỏa này trong ánh mắt lo lắng cũng không giống như làm bộ, rõ ràng là quan tâm hắn, sao còn phải trầm mặc đối mặt với lời đề nghị của Lăng Lạc Thiên?
Trải qua một lúc ầm ĩ, mọi người bận đến sau nửa đêm. Cũng may thân hắn vốn dĩ suy yếu, lại vì khẩn trương tức giận thật nên thai khí hỗn loạn. Quân y tiểu lão đầu là một phụ khoa đại phu rất có ý thức trách nhiệm, lại một lần lên án mạnh mẽ Triệu Dục một phen, sau khi chậm vài cái trên người Trần Diệp Thanh, thần sắc mỏi mệt đi xuống nghỉ ngơi.
Võ Dương biết chính mình gây ra họa, vẫn muốn cẩn thận ở bên cạnh hầu hạ. Triệu Dục bảo hắn lui ra, lúc này mới ba bước quay đầu một lần rời đi. Còn Lăng Lạc Thiên, gia hỏa này từ đầu tới đuôi đều nhìn chằm chằm Trần Diệp Thanh kỹ càng xem xét mỗi một biểu tình của hắn, khi thấy mặt hắn trắng bệch, mới nơi lỏng đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Triệu Dục và Trần Diệp Thanh. Triệu Dục lo lắng cho hắn, thanh minh muốn ở lại châm sóc. Trần Diệp Thanh từ lúc biết hai người này có ý xấu, tự đáy lòng phản cảm sự chiếu cố của hắn, tùy tiện tìm lý do tống cổ hắn qua phòng kế bên nghỉ ngơi. Nói nếu có việc phát sinh, chắc chắn sẽ lớn tiếng kêu hắn.
Vốn trong phòng náo nhiệt, thực mau lại an tĩnh. Trần Diệp Thanh kéo chăn ngồi trên giường, bàn tay vuốt ve bụng nhỏ, vừa tự hỏi.
Lăng Lạc Thiên là đồ trục lợi, nhớ trước đây bọn họ ba người kết minh, một lòng muốn Triệu Lễ chết, nâng đỡ Triệu Triệt đăng cơ, chờ thời cơ chín mùi lại bảo tiểu bằng hữu Triệu Triệt thoái vị. Nhưng hiện tại tình huống đã thay đổi. Triệu Lễ cùng Triệu Triệt đồng thời biến mất, Tiêu thái hậu ở kinh thành như hổ rình mồi. Tuy rằng Triệu Dục hiện giờ tay cầm binh quyền, nhưng hắn lại bị Triệu Lễ cản trở tay chân, một bên Tiêu thái hậu như ruồi bọ chết e ngại trước mắt. Tình huống cũng không lạc quan như trong tưởng tượng. Cũng khó trách Lăng Lạc Thiên thời điểm này muốn tá ma giết lừa, lợi dụng phôi thai trong bụng của Trần Diệp Thanh.
Hơn nữa, căn cứ đủ loại tình huống cho thấy, nếu tương lai Lăng Lạc Thiên cùng Triệu Dục thành đại sự, hắn chưa chắc sẽ có trái ngon để ăn. Là hoàng thúc, hắn tự mình trực tiếp khống chế con rối hoàng đế vẫn hơn cho Thái Hậu khống chế, rồi hoàng thúc lại khống chế Thái Hậu sao?
Người thông minh, chỉ sợ đều sẽ lựa chọn cái thứ nhất. Thái Hậu tuy rằng chỉ là cái chức suông, nhưng thời điểm mấu chốt sẽ là cái gai trong mắt. Hắn cũng không dám bảo đảm một ngày không cẩn thận hai người bọn họ lại hợp cùng nhau đem hắn đi xử lý!
Trần Diệp Thanh càng nghĩ càng trái tim băng giá, càng nghĩ càng hiểu thấu. Lúc trước trong lòng lấy điểm này làm mộng đẹp rốt cuộc lại tỉnh ngộ. Lúc trước hắn giả điên giả dại, nhưng lại cấu kết cùng Lăng Lạc Thiên, hiện tại tốt đi, lão công không thấy, nhi tử cũng không thấy, chính hắn lại chạy qua cầu ‘thống khổ ’.
Trần Diệp Thanh từ nhỏ có bản năng, đó là xu lợi tị hại! Nếu biết bên này đã không an toàn, hắn tự nhiên sẽ không ở lại chờ chết. Tuy rằng lúc này rời đi đã chậm, nhưng nếu để đao đặt trên cổ thì càng hối hận hơn. Lại nói, Lăng Lạc Thiên và Triệu Dục biết lợi dụng hài tử trong bụng của hắn, chẳng lẽ hắn không biết lợi dụng sao?
Triệu Lễ là Hỗn Cầu không giả, nhưng hắn lại không nhận hài tử ruột của mình sao? Cùng lắm nếu hắn biết chân tướng sự thật thì lại biếm hắn vào lãnh cung gặm bánh bao.
Còn Đi tiểu quân cùng Triệu Dục, nếu thật sự bọn họ thành công, thì cùng lắm chém hắn một đao, mười tám năm sau vẫn là một hảo hán!
Trần Diệp Thanh đã tính toán tốt cá chết lưới rách, nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ đen nhánh, cắn chặt răng, lén lút xuống giường, đẩy cửa phòng, bước chân nhẹ nhàng, nhìn ngoài sân không một bóng người, liền đi nhanh ra ngoài.