Truyện Ma [Edit] Âm Hôn Khó Chia Lìa - Tích Vân Khát Vũ

Discussion in 'Đã Hoàn' started by Mèo A Mao Huỳnh Mai, May 31, 2020.

  1. Chương 222: Yếm da người

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mặc dù tôi và Tề Sở biết Trần Kim Sí hơi quái dị, nhưng chúng tôi không ngờ rằng anh ta lại có sở thích quái dị như thế, cư nhiên lại xăm hình xăm hoa hồng lộng lẫy như vậy trên cơ thể.

    Hoa hồng nửa kín nửa hở, hoa văn rất đẹp, cánh hoa xếp tầng, màu sắc rõ nét nhưng không có mắt kim xăm, nhìn y như thật.

    Chỉ là làn da hơi quá mịn thì phải?

    Khi chúng tôi nhìn chằm chằm vào, hoa hồng đó dường như co lại một chút, như thể đang xấu hổ, tôi vốn tưởng mình đã nhìn lầm, nhưng Tề Sở lại đưa thẳng mặt vào đóa hoa hồng đó.

    Tiếng cười khúc khích dường như phát ra từ trong đóa hoa hồng, giống như một người phụ nữ đang che mặt cười khẽ, cố gắng để người khác phát hiện ra.

    Ma xui quỷ khiến, tôi đưa tay ra và chạm vào bộ ngực của Trần Kim Sí.

    Cảm xúc như mỡ, trơn bóng ẩm ướt, khiến người ta không nỡ bỏ tay xuống, tôi nhịn không được lại muốn chạm vào, nhưng Tề Sở đã nắm lấy tay tôi, lắc đầu với tôi, rồi vô thức chạm vào.

    Khi anh ta chạm vào, trên mặt lộ ra vẻ thích thú, sau khi dừng lại, anh ta bấm đầu ngón tay, cuối cùng nói với tôi: "Đây là da người!"

    Tôi biết đó là da người mà? Trần Kim Sí không phải là người sao?

    Thấy tôi không hiểu, Tề Sở kéo chiếc áo sơ mi trên người Trần Kim Sí ra, rồi lật người anh ta lại.

    Bây giờ Trần Kim Sí giống như một khúc gỗ, mặc cho chúng tôi lật.

    Vừa cởi áo ra, đã nhìn thấy trên người Trần Kim Sí có nhiều đường đen trắng rõ ràng, trước ngực trắng mịn, nhưng cánh tay, eo, bụng, phía sau lưng đều nổi lên lớp da sần sùi, bóng nhờn với lỗ chân lông to.

    Nhìn qua trông giống như anh ta đang mặc một chiếc yếm hồng có hoa văn, chẳng qua chiếc yếm này tương đối nhỏ, chỉ đủ che ngực, rõ ràng là kiểu yếm của phụ nữ, nên không che được vóc dáng to lớn của anh ta!

    Sau khi Tề Sở đưa tay cạo cạo nó lên, xác định miếng da người đã hoàn toàn dính vào cơ thể của Trần Kim Sí, không phải dán vào, càng không phải mặc vào.

    Bây giờ chúng tôi không biết lai lịch của thứ này, nhưng nó quyến rũ lạ thường, chúng tôi cũng không dám lộn xộn.

    Tề Sở xoay người đi ra ngoài, vác trợ lý đi vào, để tôi đánh thức hỏi chuyện.

    Mê hồn hương có thể mê hồn, nên rất dễ xử lý.

    Quả nhiên, sau khi hỏi ra, mới biết Trần Kim Sí gần đây tính tình rất quái dị, khi tốt khi xấu, đặc biệt thích gọi đàn ông vào văn phòng của mình, đến mức khiến mỹ nữ trợ lý người ta cũng cảm thấy xấu hổ, nhưng sau khi người đàn ông rời đi, anh ta lại không nhớ gì cả, giống như ban đầu, việc công xử theo phép công, mọi người trong công ty chỉ nghĩ rằng gần đây ông Trần đã thay đổi xu hướng tính dục.

    Nhận thức về đồng tính luyến ái thời buổi này rất bình thường, mọi người có thể chấp nhận điều đó, nên cũng không nói gì, hơn nữa Trần Kim Sí chỉ phát tình ở trong văn phòng, cho nên cũng không phải là vấn đề gì lớn.

    Sau khi hỏi xong, Tề Sở lại đưa trợ lý ra ngoài, rồi nhìn quanh văn phòng của Trần Kim Sí.

    Hầu hết các ông chủ lớn đều tin vào phong thủy, tòa nhà của Trần Kim Sí có phong thủy khá tốt, tầng 9 nơi đặt văn phòng cũng là nơi tụ tài của cải, cũng không có tà khí, ô uế gì.

    Tôi cũng nhìn qua trên người Trần Kim Sí, chiếc yếm bằng da người rõ ràng là được làm từ da của phụ nữ, nhưng nó hoàn toàn dán chặt vào làn da của Trần Kim Sí, ngoại trừ sự tương phản màu sắc rõ ràng thì không thể nhìn thấy khớp nối nào cả.

    Giống như anh ta quanh năm mặc một chiếc yếm như vậy để phơi nắng, mấy chỗ khác đều có màu đen tuyền, nhưng mặt dưới của chiếc yếm này lại trắng mịn.

    Tôi thực sự không thể nhìn ra bất cứ điều gì, tôi và Tề Sở thực sự tò mò về vấn đề này, lại cũng cảm thấy hơi kích thích, loại chuyện khúc chiết và kỳ lạ này thực sự rất hấp dẫn.

    Tôi dứt khoát bóc lá bùa ra, rót một cốc nước tạt vào mặt Trần Kim Sí để đánh thức.

    Anh ta vừa tỉnh lại, đã tức giận nhìn chúng tôi, đưa tay quệt nước lạnh trên mặt, sau đó quay người đi đến bàn làm việc nhấn cuộc gọi nội bộ.

    Không ngờ anh ta lại bình tĩnh như vậy, tôi và Tề Sở còn chưa kịp biết anh ta định làm gì thì đã nghe thấy anh ta quát: "Bảo vệ, trong văn phòng của tôi có hai người, lập tức lên đây cho tôi!"

    Không nói một lời liền gọi điện thoại cho bảo vệ, nhưng mà Tề Sở và tôi cũng không hoảng sợ, sau cuộc điện thoại, Trần Kim Sí lấy từ ngăn kéo ra một khẩu súng ngắn có thể gập lại, tạch tạch hai tiếng liền nạp đạn, rồi lặng lẽ dựa vào bàn nhìn chúng tôi: "Vào bằng cách nào?"

    Tôi đá người đàn ông đang hôn mê trên mặt đất, mùi tanh tưởi tràn ngập trong không khí, nhìn Trần Kim Sí cười nhẹ nói: "Tôi là Vân Thanh của Xem Hương Môn, Phố Hương Hỏa giới thiệu tới để xem chiếc yếm trên người của anh. Xuất phát từ sự bảo mật cho khách hàng, chúng tôi đã tự lên đây, nếu anh gọi bảo vệ đến, chúng tôi cũng không ý kiến, chỉ là người này.."

    Người đàn ông nằm dưới đất vẫn chưa mặc quần, nằm trên mặt đất có hơi bất nhã, lộ hai cái mông ra, trán của Trần Kim Sí nổi gân xanh, vô cùng cảnh giác lườm chúng tôi.

    Tôi đưa điện thoại cho Tề Sở, bảo anh ta cầm đưa sang.

    Kết quả, thằng mắm này là một thằng mắc toi, anh ta liếc nhìn cơ thể trần truồng của Trần Kim Sí, đặc biệt là phần eo của anh ta: "Trải nghiệm của anh thế nào hả? Nghe nói anh chỉ tìm những người đàn ông mạnh mẽ, gia đình anh đã đắc tội với chủ nhân của chiếc yếm bằng da người đó mới dữ dội làm sao!"

    Lúc này Trần Kim Sí mới chú ý đến quần áo của mình khác lạ, nhưng đã có tiếng bước chân nặng nề và nhanh chóng từ hành lang bên ngoài vang lên, có lẽ là nhân viên bảo vệ của Trần Kim Sí đã lên đến.

    Tề Sở càng lúc càng nhìn chằm chằm vào ngực của Trần Kim Sí giống như đang xem kịch vui, thấy Trần Kim Sí sắp nổi trận lôi đình, tôi dùng ngón tay nắm quần áo trên ghế sô pha và ném sang.

    Anh ta nhìn lướt qua địa chỉ được gửi đến trên điện thoại di động, dùng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo vào, khi bảo vệ đi vào, anh ta chỉ vào người đàn ông nằm dưới đất kêu bảo vệ mang đi, cho dù vẻ mặt của bảo vệ nhìn tôi và Tề Sở rất không thích hợp, nhưng Trần Kim Sí lại rất bình thường, cho nên chỉ phải kéo người đàn ông trên mặt đất đi, hiển nhiên là nhân viên bảo vệ biết sở thích gần đây của Trần Kim Sí.

    Sau khi bảo vệ rời đi, Trần Kim Sí châm một điếu thuốc rồi nói với chúng tôi: "Đến khách sạn nói chuyện đi, tôi đi tắm trước đã!"

    Tình huống đó của anh ta, có lẽ không đơn giản chỉ là tắm rửa, chắc chắn là hận không thể..

    Tình tiết thối nát hiện lên trong đầu, tôi ho nhẹ một tiếng, quay người cùng Tề Sở đi ra ngoài, đánh thức lễ tân, lại đưa cô ấy đang mơ màng đi xuống.

    Trần Kim Sí tắm rửa rất lâu, nhưng cũng đã đặt một nhà hàng gần đó, chúng tôi đi qua trực tiếp ăn.

    Chỉ là khi anh ta đến, dáng đi của anh ta rõ ràng là không ổn, có lẽ là do chơi quá đà nên bị thương, có lẽ người phụ nữ bám vào chiếc yếm bằng da người đó rất hận Trần Kim Sí!

    Lúc ăn, anh ta cũng không có khẩu vị gì, anh ta nhìn tôi và Tề Sở đánh giá hết lần này đến lần khác, mới mở miệng.

    Gia đình anh ta ở thành phố này làm giàu là do ông nội anh ta mở xưởng sản xuất giày da, nhưng thật ra thì ở quê quán của anh ta, nghề thủ công này là nghề gia truyền, tổ tiên của gia đình mở xưởng da, nhưng sau khi chiến tranh nổ ra, cả nhà chạy trốn, vì cuộc sống nên chuyển đến thành phố này.

    Ông cố của anh ta ở vào thời loạn lạc, cuộc sống khó khăn, nhưng việc kinh doanh đồ da lại không tệ.

    Thời buổi này việc kinh doanh đồ da không dễ dàng, đồ da thường được làm từ da lợn, cừu, da bò hoặc nguyên miếng lông thỏ, da rắn, vân vân.. những miếng da lớn không còn nữa, phải bảo vệ hệ sinh thái, yêu động vật.

    Khi đó, con người vì cuộc sống còn bị ép làm gái mại dâm, ăn không đủ nó, cho nên làm gì quan tâm đến việc bảo vệ môi trường, vì thế nhiều người dân miền núi đã cố gắng nghĩ mọi cách để có da, có được tấm da tốt, gia đình sẽ không bị chết đói.

    Nghe nói khi đó, mặc dù Đông Bắc thờ phụng Hoàng Đại Tiên, nhưng một số người vì để cả nhà có cơm ăn mà vẫn bắt Hoàng Bì Tử* lột da để kiếm tiền.

    *Hoàng Bì Tử: Da thú màu vàng

    Nếu ăn không đủ no, thì không thể nói đến tín ngưỡng, càng đừng nói đến những điều kiêng kỵ, cũng sẽ không có sự công bằng về mặt đạo đức.

    Vào thời điểm đó, Trần gia cũng đã có chút danh tiếng ở quê quán, chuyên làm đồ da thú cho đại quan, nhà quý nhân, phu nhân, tiểu thư nhà giàu, tuy nói cũng khó tránh khỏi bị khinh bỉ, nhưng cũng dựa vào tầng quan hệ này, ở thời loạn mới có chỗ dựa vào.

    Nhưng một ngày nọ, phu nhân của một quân phiệt thường đến đặt hàng da thú đã gọi ông cố của Trần Kim Sí là Trần Quý Sinh đến, nói là có một bộ da tốt, yêu cầu ông ta mang người đến tự mình lột và chế tạo.

    Các quân phiệt thường đi săn trên núi là chuyện bình thường, săn được con gì thì sẽ muốn xem tay nghề người lột da, để mua vui, nhân tiện dọa thuộc hạ dọc đường cũng là chuyện bình thường.

    Khi đó người Trần gia cũng không nghĩ nhiều, nhưng cho dù nghĩ tới cũng không dám không đi, quân phiệt đó mặc dù không lớn, nhưng ở địa phương chính là lão Thiên Vương (ông trời).

    Chỉ là khi Trần Quý Sinh đến biệt thự thì cũng không thấy quân phiệt, chỉ thấy quân phiệt phu nhân đang ngồi ở đó, một người phụ nữ xinh đẹp bị cởi trần nằm trên mặt đất, mặc dù cô ta đã bất tỉnh nhưng ngực vẫn phập phồng.

    Ngày đó, tranh giành sủng ái không chỉ là tiền bạc, mà còn là tính mạng, khi Trần Quý Sinh nhìn thấy thân thể của người phụ nữ đó, thì vội vàng quay đầu đi, nhưng quân phiệt phu nhân đó lại cười, nói gần đây bà ta sợ nóng, nghe nói da người lạnh, mặc một bộ áo da người lên người có thể lạnh thấu xương.

    Nói chung, những tấm da có thể lột sống được là tốt nhất, vì vậy Trần Quý Sinh được yêu cầu lột da của người phụ nữ đó để làm nguyên liệu làm một chiếc yếm và quần lót cho bà quân phiệt phu nhân đó.

    Có khá nhiều kỹ thuật làm đồ da, nhưng để làm ra một tấm da tốt thực sự không hề dễ dàng.

    Da của người thật sự cũng không phải chưa từng có, khi Chu Nguyên Chương giết Lam Ngọc, đã lột da sống của ông ta, truyền cho tất cả các quan lại đến xem, để răn đe những đại thần có ý định xấu xa.

    Thư viện Quốc gia Hoa Kỳ cũng có sách da người, trong thời kỳ Nazi, còn có những người đặc biệt đam mê thu thập da người để làm chụp đèn và nhiều thứ khác.

    Nghe nói trước đây khi tà giáo còn thịnh hành, còn có rất nhiều tín đồ cuồng tín xăm kinh thư lên người, xăm xong sẽ lột da sống, để truyền cho chúng giáo xem, tỏ lòng thành kính.

    Nhưng lột da người còn sống thật sự không phải người bình thường có thể làm được, da người mỏng manh, một khi tay run, da thịt liền rách nát, toàn bộ da hoàn chỉnh đều sẽ bị hủy hoại.

    Nhưng khi họng súng chĩa vào đầu, Trần Quý Sinh cũng không còn cách nào khác, vì mạng sống của mình, đành phải rót rượu cho người phụ nữ đó, nhìn cơ thể người phụ nữ từ từ chuyển sang màu đỏ, sau đó ở ngực từ từ xuất hiện một đóa hoa hồng, xinh đẹp lạ thường, trong lòng mặc dù giật mình, nhưng cũng không kinh ngạc chút nào, cho rằng đó chẳng qua chỉ là một hoa văn máu chim bồ câu, sau khi lưu thông máu sẽ xuất hiện, nhưng hoa hồng đó quá đỏ quá chói, khiến người nhìn đến không thể rời mắt khỏi nó.

    Vì mạng sống, ông ta cũng không nhìn lâu, còn dao bắt đầu từ trong nách, từng chút một lột ra một mảng da.

    Cũng không biết quân phiệt phu nhân đó cho uống thuốc gì, sau khi toàn bộ lớp da bị lột sạch, người phụ nữ đó vẫn không tỉnh lại, ngực phập phồng, ngã xuống đất máu tươi đầm đìa, không chết!

    Quân phiệt phu nhân cực kỳ vừa lòng, yêu cầu Trần Quý Sinh mang da người đi, sau khi làm xong đưa đến cho bà ta.

    Về phần người phụ nữ bị lột da đó xử lý thế nào, Trần Quý Sinh cũng không dám hỏi, chỉ biết ngẩn ngơ giả vờ như không biết, khi đó mạng người có khi không bằng một cái bánh bao.

    Khi trở lại xưởng ở nhà, ông ta thấy rất nhiều người canh gác bên ngoài, biết là quân phiệt phu nhân đó đang nhìn chằm chằm vào mình, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất nhồi da cho tốt, làm một chiếc yếm và quần lót, rồi đưa đến cho quân phiệt phu nhân đó.

    Ông ta không dám hỏi thăm người bị lột da là ai, đưa da xong về nhà liền bị bệnh nặng, từ đó ban đêm ông ta thường lang thang trong xưởng như bị ma ám, thỉnh thoảng còn bóp giọng nói ca hát, nghe rất kinh hoàng.

    Có một đêm ông ta chạy ra ngoài, đến ngày thứ ba thì được tìm thấy trong ổ ăn mày dưới gầm cầu, quần bị xé toạc, nửa người dưới bê bết máu, trên ngực có một đóa hoa hồng đẫm máu.

    Editor: Vì lý do copy lộn raw nên edit nhầm. Nên tranh thủ edit chương 222. Các bạn thông cảm nha. Hu hu
     
    Last edited: Jun 28, 2023
  2. Chương 223: Tôi muốn mượn cô một thứ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vào thời đó, người dân không đủ ăn, người ăn xin và người vô gia cư rất nhiều, nhu cầu sinh lý của họ tự nhiên không thể đáp ứng được, Trần Quý Sinh mang vẻ mặt quyến rũ của phụ nữ rơi vào ổ ăn mày, kết quả có thể tưởng tượng được.

    Khi người của Trần gia nhìn thấy đóa hoa hồng đó trên ngực ông ta, họ liền biết đó là do chiếc yếm bằng da của người đó, nhân lúc quân phiệt phu nhân còn chưa có ra tay, ông ta đã đưa ông nội của Trần Kim Sí và những đứa trẻ nam khác trong nhà ra ngoài, để ông ta và các thế hệ đồng lứa canh giữ xưởng để yểm hộ.

    Gia tộc chính là như vậy, cho dù biết mình sẽ chết, nhưng vì bảo vệ truyền thừa, người đứng đầu gia tộc cũng sẽ là người đứng ở phía trước.

    Khi ông nội của Trần Kim Sí đang đợi thuyền ở bến tàu, ông liền nghe tin xưởng da của Trần gia đã bốc cháy vào lúc nửa đêm, cả gia đình đều bị thiêu chết, ông ta muốn quay lại để tế bái, nên không có lên thuyền cùng mấy anh em họ khác, quay đầu chạy trở về.

    Tuy nhiên, khi ông ta trở lại quê hương, lại nghe nói quân phiệt phu nhân giống như bị điên, một khắc đều không thể rời xa đàn ông, thậm chí còn lôi kéo đàn ông làm việc Chu Công đó ở trước mặt mọi người, cho quân phiệt đội vô số nón xanh, sau đó bị quân phiệt đánh chết ở đường cái.

    Nghe nói khi bà ta bị quất roi, máu chảy khắp mặt đất, như thể máu trên người bà ta sẽ không bao giờ cạn, và dường như bà ta là một người da bọc máu, trong thân thể tất cả đều là máu, một roi quất vào, máu từ chỗ bị trầy da chảy ra ào ạt, sau khi chết máu đó cũng không đông lại, cũng không nhuốm tro tàn, đỏ tươi như hoa hồng, còn có mùi thơm, chỗ nào động thì động còn không động thì sẽ chảy dài trên mặt đất.

    Xưởng da của Trần gia đã không còn gì, chỉ còn một đống tro tàn, ông nội của Trần Kim Sí đầu tóc rối bù nhếch nhác, giả làm một người ăn xin và khóc một lần trước đống đổ nát, liền vội vã trốn chạy, kết quả nghe nói ngày đó chiếc thuyền đáng lẽ ông ta đi đã bị bọn cướp cướp, chúng cướp tiền tài xong, còn đánh bất tỉnh mọi người ném xuống sông, không một người anh em họ nào của ông ta sống sót.

    Ông nội của Trần Kim Sí khi đó vẫn còn nhỏ, nhưng cũng biết việc này không đơn giản, nên ông ta đã theo những người tị nạn đến thành phố này để ăn xin, dựa vào tay nghề chế da tìm được một công việc, lúc này mới bén rễ nảy mầm, sau đó mở cửa hàng giày da, sau đó lại mở xưởng giày da.

    "Làm thế nào mà cái yếm da người đó lại dính vào người anh vậy?" Tôi nghe câu chuyện có hơi lâu, nhưng không biết tại sao tôi luôn nghĩ đến cái yếm da người đó có một cảm giác quen thuộc, luôn khiến tôi nghĩ đến Mộng Điệp.

    Khi Trần Kim Sí nói điều này, anh ta đột nhiên cười khổ sở: "Cha tôi đã chết ba tháng trước!"

    Những lời này nghe qua có vẻ không có chút nào liên quan, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại, dường như cũng có thể hiểu được.

    Tôi không chắc chắn nhìn Trần Kim Sí, nhẹ giọng nói: "Cái yếm này được truyền từ đời này sang đời khác trong gia đình anh?"

    Điều này nghe có vẻ không đúng lắm thì phải?

    Không phải là nói đưa cho quân phiệt phu nhân sao? Hơn nữa ông cố của anh ta khi chết trên người đã có hoa hồng, vậy thì đó cũng phải là trên người ông cố của anh ta chứ? Sao lại được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác được?

    "Tôi cũng không biết sao lại như vậy, nhưng sau khi cha tôi qua đời, cơ thể tôi bắt đầu hơi ngứa và da trên ngực tôi đã thay đổi, sau đó, bất cứ khi nào tôi phấn khích hoặc uống rượu, hoa hồng đó sẽ xuất hiện." Trần Kim Sí hút một hơi thuốc, cau mày nói: "Ông đây không sợ chết, nhưng mà bị người ta làm thì quá ư là ấm ức, chuyện của quân phiệt đó nhà tôi cũng đã tra xét, năm đó, quân phiệt nhỏ đó thực sự chỉ là thủ lĩnh của binh lính và thổ phỉ địa phương, không được xem là nhân vật quan trọng nào, trong biên niên sử của huyện cũng không có ghi chép, chúng tôi trở về điều tra cũng không thể tìm ra, cho nên ông ta cuối cùng sống hay chết, đi đến kết cục gì gia đình chúng tôi cũng không biết."

    Trong thời chiến, mọi thứ đã thay đổi nhanh chóng, tin tức cũng không phát triển như bây giờ.

    Trần Kim Sí nói, vẻ mặt đầy oán hận hút một hơi thuốc, nhìn chằm chằm vào ngực mình, một lúc sau, anh ta cởi nút áo, lại thấy làn da mịn màng và hoa hồng vốn có đã biến mất, sự khác biệt về màu sắc trên cơ thể cũng không còn nữa, không thấy có bất thường nào cả.

    Tôi và Tề Sở chép miệng kinh ngạc, cho dù nhìn thấy rất nhiều chuyện lạ, nhưng chuyện này vẫn rất thú vị.

    Khó trách Hương Hành không nhận việc này, giao cho tôi, nhất định là đã biết.

    Có một số thứ càng lâu năm thì đạo hạnh càng cao, chiếc yếm da người đó vẫn được nhà họ Trần truyền từ đời này sang đời khác, không biết nó đã hấp thu bao nhiêu tinh khí rồi.

    Tôi dùng mê hồn hương cũng khống chế không được, khi đối mặt với tôi và Tề Sở càng không hề tỏ ra sợ hãi, chỉ nghĩ về những việc tà dâm đó, tôi nghĩ đó chắc hẳn là một nhân vật lợi hại.

    Như vậy năm năm trước, nhà họ Trần mua lại phố Hương Hỏa, chẳng lẽ cũng liên quan đến chuyện này?

    Tôi và Tề Sở hít một hơi, cảm thấy chuyện này thật khó làm.

    Đầu tiên, tôi đưa cho Trần Kim Sí một vài viên khẩu đàn (đàn hương ngậm), bảo anh ta ngậm nó bất cứ khi nào anh ta cảm thấy có gì đó không ổn, Tề Sở thì đem địa chỉ quê quán của nhà họ Trần nói cho chị Dương, để chị ấy điều tra chuyện năm đó.

    "Nếu các người đã làm đồ da, tại sao còn mở lò hỏa táng?" Thấy Tề Sở sắp xếp, tôi vừa ăn vừa vô tình hỏi Trần Kim Sí.

    Việc kinh doanh lò hỏa táng không phải là việc mà người bình thường có thể làm được, nếu nhà họ Trần đã dính vào chuyện yếm da người này, thì đúng lý họ phải rất kiêng kỵ việc này mới phải, vậy tại sao họ lại có thể mở lò hỏa táng?

    Trần Kim Sí cũng không giấu giếm: "Ông nội tôi cũng thu thập một số thứ khác để làm đồ da, lợn chết gì đó không thể ăn, nhưng da thì không thể lãng phí, vì vậy đã lột da còn lợn thì đem thiêu. Ngoài ra còn có một ít rắn do người khác đưa đến, chó mèo và các loại tương tự, xác của những con vật này muốn xử lý thì phải chôn, nhưng đất đai cũng đâu có diện tích lớn như vậy, cho nên lúc đó không phải là đem thiêu sao? Ông nội của tôi là người có có đầu óc kinh doanh, nên đã mua một mảnh đất trong huyện mở lò thiêu, giờ đổi thành nhà tang lễ, mảnh núi đó cũng là của gia đình tôi, giờ còn làm nghĩa địa công cộng, cô có cần không? Chỉ cần giải quyết vấn đề này cho tôi, nơi chôn cất của cả nhà cô tôi sẽ bao hết, bảo đảm trọn gói, không để cho cô tốn một đồng nào."

    Lời này nói ra nghe thật hào hùng, nhưng nghe lại không phải ý như vậy, luôn có cảm giác trong nháy mắt tôi muốn giết cả nhà mình vậy, tuy rằng ý tốt, nhưng cũng không tốt chút nào!

    Tôi nghĩ đến những ngọn núi gần đó đều là của anh ta, vì vậy tôi đã lập tức hỏi về ngọn núi bên cạnh đường cao tốc nơi chôn những thùng hàng, kết quả thật đúng là của Trần Kim Sí.

    Lần này cảm thấy có chút kỳ diệu, ngay cả Tề Sở cũng dò xét nhìn Trần Kim Sí, nhưng vẻ mặt của anh ta thẳng thắn, nhìn không ra vấn đề gì.

    Tôi đề nghị Trần Kim Sí đến cửa hàng của tôi ở một lúc, nhưng Trần Kim Sí bận công việc nên từ chối đi, anh ta hỏi tôi xem hương có được không, nếu không được thì anh ta sẽ tìm người khác.

    "Phố Hương Hỏa cũng là đất của gia đình anh phải không? Tại sao kéo lâu như vậy, họ cũng không dám đến, chỉ đợi tôi trở về?" Tôi nghe điều này thì cười, nhìn chằm chằm vào Trần Kim Sí và nói: "Ông cố của anh đã có thứ này trên người, ông nội của anh, cha của anh có lẽ đã nghĩ ra rất nhiều cách rồi nhỉ, nhưng cũng đều không có gấp như anh, cho nên đoán là đã cố gắng áp chế, vậy vì sao đến phiên anh lại không thể áp được chứ?"

    Mặt của Trần Kim Sí xám như tro tàn, nhìn tôi một cách nghiêm túc, để mặc cho điếu thuốc trên đầu ngón tay của anh ta bập bùng ánh lửa.

    "Hãy cho tôi sinh thần bát tự của ba thế hệ nhà anh, nói cho tôi biết tất cả những điều còn che giấu, nếu không sẽ không ai có thể giúp được anh." Tôi gõ chiếc đũa vào bát, nhìn Trần Kim Sí và vui vẻ nói: "Đặc biệt là tại sao lại mở lò hỏa táng!"

    Lò hỏa táng đó gây cho chúng tôi rất nhiều rắc rối, nhưng thật kỳ lạ là chị Dương vẫn không niêm phong lò hỏa táng, công việc của chúng tôi đang rối ren nên chưa đến xem qua, bây giờ nghĩ lại, tôi cảm thấy có chút không đúng.

    Trần Kim Sí im lặng không nói lời nào, hút xong điếu thuốc, ném tàn thuốc đi, xoay người rời đi không chút lưu luyến.

    "Không cản à?" Tề Sở vừa ăn vừa nói với tôi: "Cô nói công việc này là Hương Hành đặc biệt dành cho cô, hay là có người nói rõ là tìm cô?"

    "Ai biết đâu nè. Anh ta sẽ lại tìm đến thôi!" Tôi bưng một bát canh, đồ ăn ở khách sạn này khá ngon, còn lại mắc, không ăn thì phí.

    Vì vậy, khi tôi và Tề Sở rời đi, bị phục vụ chặn lại để tính tiền, tôi và Tề Sở tái mặt, ước gì có thể đánh chết Trần Kim Sí.

    Tề Sở đau lòng tính tiền, quay lại cửa hàng hương, tôi và Tề Sở tra thông tin về lò hỏa táng đó, thậm chí còn tra xét cả ngọn núi mà Trần Kim Sí đã đề cập, quả nhiên giàu có quyền thế, người khác gom đất, nhà anh ta vây núi, còn là bắt đầu vây núi hơn 20 năm trước, lúc đó bất động sản còn chưa bắt đầu đầu cơ, núi rất rẻ, hiện tại nhà họ Trần làm mộ phần, không biết đã tăng lên mấy chục lần, đừng nói Trần Kim Sí, ba đời sau của nhà anh ta đều có thể nằm mà ăn.

    Nhưng hoạt động nghiệp vụ của nhà tang lễ không phải do Trần Kim Sí điều hành, mà cho người khác thuê, sau khi xác chết lọt ra ngoài, chị Dương đã tra xét và bắt giữ người phụ trách nhà tang lễ cùng một số người đốt lò, nhưng đó chỉ là giao dịch lén lút giữa bọn họ, cũng không đề cập đến Trần Kim Sí.

    Nhưng quá nhiều sự trùng hợp, khiến người ta cảm thấy không an tâm.

    Thông tin về Trần Quý Sinh bên chị Dương vẫn chưa điều tra ra, tôi luôn nghĩ về thời dân quốc và tư thế quyến rũ giống như Mộng Điệp đó, làm tôi luôn có linh cảm xấu.

    Trần Kim Sí có lẽ đã hồi phục sau sự hoảng loạn ban đầu, anh ta cũng không còn vội vàng nữa, qua mấy ngày cũng không liên lạc với tôi.

    Tôi cũng đến chỗ chị Dương để xem Bố Đạm Trần, anh ta vẫn chưa tỉnh, chị Dương vẫn chưa tìm được bệnh viện tâm thần, nên không biết âm hồn của anh ta đã đi đâu, tôi đã thử dùng hương dẫn hồn nhưng cũng không có kết quả.

    Ngay khi tôi đang do dự có nên đến gặp Mặc Dật, hỏi trực tiếp Vân Hương hay không, thì Mặc Dật Vân Nga lại đến cửa hàng.

    Vết thương trên người Vân Nga có lẽ còn chưa lành hẳn, nửa người cô ta dựa vào trong ngực Mặc Dật, ánh mắt thâm thúy nhìn tôi, trên mặt mang theo nụ cười nhu hòa, nụ cười làm toàn thân tôi tê dại, rất là sợ hãi.

    "Dưỡng hồn hương đến bảy ngày mới dùng một lần, hiện tại còn chưa đến lúc mà phải không?" Bọn họ tới cửa đều không có chuyện gì tốt, tôi trực tiếp mở miệng, sau đó nhìn về phía Mặc Dật nói: "Hơn nữa, khả năng điều khiển hương của tôi tuyệt đối không bằng Vân Hương, sao Phủ Quân không đưa Vân Hương đến đây, để tôi tìm cách đánh thức, sau này có Vân Hương bên cạnh chăm sóc Đế Vu, ngài cũng yên tâm một chút không phải sao?"

    Tôi vừa nói ra lời này, sắc mặt Mặc Dật tối sầm lại, Vân Nga xoay tròng mắt, chậm rãi thu lại nụ cười, nhưng cũng không có trả lời.

    Chỉ nhìn tôi rồi nhẹ nhàng nói: "Tôi muốn mượn cô một thứ."

    Nói nghe hay nhỉ, tôi không khỏi lùi lại một bước, Tề Sở ngay lập tức đứng trước mặt tôi, bảo vệ tôi, cảnh giác nhìn Vân Nga.

    Cô ta có thể tìm tôi mượn đồ, không phải là đứa trẻ trong bụng tôi đó chứ?

    Lúc trước Thanh La ở trong quan tài ngũ hành, chính là muốn đứa trẻ trong bụng tôi

    @Shownu1806: Editor ơi sao mình đọc không thấy chương 222 vậy ạ

    Editor: Mình đã sửa rồi, do copy lộn raw. Cảm ơn ban đã ủng hộ nà. Yêu yêu
     
    Last edited: Jun 28, 2023
  3. Chương 224: Tịnh trong tinh hoa

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  4. Chương 227: Tôi cũng không có mặt mũi

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
    Editor: Cảm ơn bạn @Thập tứ nương đã tặng xu ủng họ Mèo ạ! ❤️❤️❤️
     
  5. Chương 228: Mặt mèo

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
    Editor: Cảm ơn bạn @Vivian Hoang đã tặng xu ủng hộ ạ ❤️❤️❤️
     
    Last edited: Aug 4, 2023
  6. Chương 229: Đêm thám thính

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  7. Chương 231: Vô tình

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
Thread Status:
Not open for further replies.
Trả lời qua Facebook
Loading...