Ngôn Tình [Edit] Áo Lót Tiểu Tổ Tông Của Tư Gia Lại Rơi Mất - Mianmian

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi MD0802, 5 Tháng sáu 2023.

  1. MD0802

    Bài viết:
    1
    Chương 080: Cảnh sát Trương, các người còn có 17 phút

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dứt lời, tất cả mọi người há hốc mồm, kinh ngạc suýt nữa tròng mắt đều rớt xuống đất.

      Cái này, cái này, cái này.. vậy mà thật sự là ngộ độc kali xyanua!

      Nha đầu kia là mèo mù đụng vào chuột chết, mơ hồ?

      Ôn Vãn nhìn đồng hồ điện thoại, nhắc nhở, "Cảnh sát Trương, các người vẫn còn 17 phút."

      Nghe vậy, Trương Lăng thở một hơi, hét lớn: "Còn thất thần làm gì nữa? Mau đem người đến bệnh viện gần nhất để cấp cứu!"

      Sau khi nhận được lệnh, mấy bác sĩ pháp y vội vàng cẩn thận khiêng bà chủ đang hôn mê vào trong xe cảnh sát, phóng nhanh về phía bệnh viện.

      Trương Lăng chỉ huy một số cảnh sát phong tỏa hiện trường, tìm kiếm bằng chứng.

       Nửa giờ sau, Trương Lăng nhận được cuộc gọi từ bác sĩ pháp y--

       "Trương đội trưởng, chúng tôi đã tới bệnh viện, nạn nhân xác thực trúng độc Kali Xyanua, hiện tại đang cấp cứu!"

    Trương Lăng nheo mắt lại, qua cửa kính nhìn thật sâu vào cô gái đứng dưới gốc cây, cô cúi đầu, thỉnh thoảng dùng ngón chân đá vào gốc cây, bóng dáng mảnh khảnh của cô như tan vào bên trong sắc trời.

       Anh trầm giọng nói đã hiểu, rồi cúp điện thoại.

       Cởi găng tay ra, bước ra khỏi tiệm giặt khô, đi đến trước mặt Ôn Vãn.

       "Ôn tiểu thư, cô Trương đang được cấp cứu, với tư cách là nhân chứng và là nghi phạm duy nhất vào thời điểm xảy ra vụ việc, xin hãy theo tôi đến cục cảnh sát một chuyến, tiếp nhận điều tra."

       Ôn Vãn gật đầu, không nói lời nào, hết sức phối hợp đi theo Trương Lăng lên xe cảnh sát.

       Một màn này, tình cờ được ghi lại bằng một chiếc điện thoại di động giấu trong xe taxi..

      ..

      Cục cảnh sát thành phố, phòng thẩm vấn--

       Đây là một căn phòng không rộng lắm, ngọn đèn sợi đốt treo trên trần tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, ba bức tường trắng đơn điệu lạnh lẽo, bên trong chỉ có một cái bàn và hai cái ghế.

      Một là để Trương Lăng ngồi, thẩm vấn những kẻ tình nghi.

       Một là để Ôn Vãn ngồi, dùng để giữ hai tay cô.

    Trương Lăng bật thiết bị ghi âm, ngồi thẳng dậy, nói với thái độ như một doanh nhân: "Cô Ôn Vãn, từ giờ trở đi, mọi lời cô nói sẽ được ghi lại, xin hãy nói những gì cô biết, hãy trả lời tất cả một cách thành thật!"

      Ôn Vãn hợp tác gật đầu, "Bắt đầu đi, cảnh sát Trương."

       Trương Lăng vừa viết ghi chép, vừa hỏi: "Đầu tiên, cô và nạn nhân có quan hệ gì? Tại sao cô lại xuất hiện ở hiện trường vụ án?"

       Ôn Vãn thành thật trả lời, giọng đều đều: "Tôi và bà ấy là quan hệ giữa bà chủ và khách hàng, áo khoác của tôi bị bẩn, nên tôi đem đến chỗ bà ấy giặt."

    Trương Lăng nhanh chóng ghi lại những lời của Ôn Vãn, tiếp tục hỏi: "Đây có phải là lần đầu tiên hai người gặp nhau không? Ngoài ra, Lưu Đại Lợi, một trong những nạn nhân trong vụ án giết người có liên quan đến cô tuần trước, có quan hệ tình cảm với bà chủ Trương, cô có biết chuyện này không?"

       "Chúng tôi là lần đầu tiên gặp mặt."

      Ôn Vãn mở to mắt nhìn Trương Lăng, "Về mối quan hệ giữa họ - cảnh sát Trương, tôi bây giờ mới biết."

       Trương Lăng khẽ nhíu mày.

       Tại sao hắn lại cảm thấy mình bị nha đầu nhỏ này làm cho rung động?

      Như cô đã nói, tất cả dường như là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.

      Trên đời làm sao có nhiều trùng hợp như vậy?

      Đặc biệt là, những vấn đề liên quan đến tính mạng con người!

       "Đừng làm như bản thân mình trong sạch như vậy!"

    Trương Lăng sắc mặt âm trầm, nghi ngờ hỏi: "Cho dù theo như lời cô nói, tất cả những chuyện này đều là trùng hợp, cô giải thích thế nào, trong hai vụ án mạng chỉ trong một tuần đều liên quan đến cô, hai nạn nhân lại có mối quan hệ thân mật như vậy?"
     
    LieuDuong thích bài này.
  2. MD0802

    Bài viết:
    1
    Chương 081: Cô sao lại xui xẻo như vậy

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ôn Vãn chỉ ngả người ra sau, uể oải dựa vào ghế, khuôn mặt thanh tú tràn đầy vẻ bất lực, "Về điểm này, thật ra tôi cũng rất khó hiểu, tại sao mình lại xui xẻo như vậy?"

       "Nếu như anh nhất định muốn tôi nói cho anh biết nguyên nhân, chỉ có thể trách tôi xui xẻo."

       Cô khẽ thở dài.

       Có vẻ ảo não.

    "..."

       Đột nhiên, cô khẽ nhướng mày, vẻ mặt vô tội chợt hiểu ra: "Cảnh sát Trương, anh làm cảnh sát, không phải có trách nhiệm phá án sao?"

       Giỏi lắm, dăm ba câu liền đá sang cho hắn.

       Trương Lăng nhìn cô gái trước mặt thật sâu.

       Hắn đặt bút xuống, một tay xoa cằm, lại nhìn Ôn Vãn, xóa bỏ mọi thành kiến trước đó, cố gắng tìm kiếm điều gì đó trên khuôn mặt cô gái nhỏ này.

       Nhưng cuối cùng, chẳng thu hoạch được gì.

      Cô vẫn điềm tĩnh lộ ra chút bộ dáng vô tội.

       Có thể gọi cô là máu lạnh, nhưng ánh mắt của cô ấy tràn đầy sự ngây thơ trong sáng, khiến người ta không khỏi thương tiếc, không thể liên tưởng cô với sát nhân là cùng một dạng được.

      Trái tim cô giống như một cái kén dày, khiến người ta không thể nào hiểu được.

      ..

      Mười phút sau, cuộc thẩm vấn kết thúc.

      Trương Lăng tắt thiết bị ghi âm, cất giấy bút, đứng dậy.

       "Cô Ôn, cô tốt nhất nên cầu nguyện có thể cứu cô Trương thành công, nếu không, cô có thể phải ở lại cục cảnh sát một thời gian, cho đến khi vụ án được đưa ra ánh sáng."

       Ôn Vãn ngáp một cái, "Vậy thì tốt, ta cứu ngươi đi học."

      Trương Lăng cau mày, nhưng vẫn nhắc nhở: "Nếu cần luật sư, tôi có thể liên hệ giúp cô."

    "Không cần."

      Ôn Vãn hếch cằm lên, ra hiệu cho Trương Lăng nhìn vào cổ tay mình, "Bây giờ mở cái này ra cho tôi được không? Tôi ngồi lâu quá, mông có chút đau."

       Biểu hiện của Trương Lăng thay đổi.

       Hắn lấy chìa khóa, đi tới mở khóa, nhưng khi đến gần Ôn Vãn, ngửi thấy mùi tóc của cô, trong nháy mắt, tinh thần hắn bị lung lay.

    "Cảm ơn!"

      Giọng nói tươi cười của cô gái lọt vào tai hắn, hắn chợt tỉnh táo trở lại.

      Trương Lăng thân thể có chút căng thẳng, hầu kết của hắn bắt đầu nhấp nhô, "Không có gì."

       Hắn đáp lại, nhưng ánh mắt lại lảng tránh.

       Sau đó, vội vàng rời đi.

       Ôn Vãn nhìn bóng lưng vội vã của hắn, xoay cổ tay, trong mắt lóe lên âm trầm.

      ..

      Khách sạn Cảnh Trình.

      Trong phòng tổng thống rộng lớn, vài người đàn ông tư thế ung dung đang ngồi cùng nhau, thoạt nhìn, đều là công tử nhà quý tộc, nhìn rất quyến rũ.

       Chu Dĩ Thâm dựa vào ghế sofa, cúi đầu chơi điện thoại di động, thỉnh thoảng ngáp vài cái, trông có vẻ buồn ngủ.

      Ngồi bên cạnh anh ấy, Diệp Tu Viễn và Cố Trình Liễm đang chơi mạt chược trên điện thoại di động của họ một cách vô cùng thích thú.

       Cố Trình Phong đang ngồi ngay ngắn trên ghế tre bên trong, bắt chéo chân, ngón tay mảnh khảnh lật giở tờ tạp chí, thỉnh thoảng liếc nhìn Tư Cảnh Hạc đang ngồi đối diện.

      Người đàn ông mặc một bộ vest đắt tiền được cắt may cẩn thận, cổ áo hơi mở, để lộ xương quai xanh gợi cảm.

       Anh nửa dựa vào sô pha, một tay chống đầu, nhắm mắt lại, tựa hồ đang ngủ.

      Nhưng ngay cả khi đang ngủ, toàn bộ cơ thể vẫn tỏa ra khí chất trang nghiêm.

      Trong một bầu không khí yên bình như vậy, lại ẩn giấu một tia u ám.

      Đột nhiên, điện thoại reo.

       Chu Dĩ Thâm trả lời ngay lập tức, nhấn loa ngoài--

       "Chu tiên sinh, thật xin lỗi, chuyện anh bàn giao cho chúng tôi hỏng rồi!"

      Chu Dĩ Thâm đột nhiên nhíu mày, ngữ khí hiển nhiên không vui, "Chuyện gì xảy ra? Các người là phế vật sao? Đến nữ nhân cũng không coi chừng được?"
     
    LieuDuong thích bài này.
  3. MD0802

    Bài viết:
    1
    LieuDuong thích bài này.
  4. MD0802

    Bài viết:
    1
    LieuDuong thích bài này.
  5. MD0802

    Bài viết:
    1
    Chương 084: Anh không sợ tôi kiện các người sao?

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phòng giam--

       Qua một cánh cổng sắt lạnh lẽo, Ôn Vãn nhìn thấy Tư Cảnh Hạc.

      Anh mặc một bộ vest đen đắt tiền, áo khoác ngoài màu xanh đậm, đứng bên ngoài với vẻ mặt nghiêm túc, thần sắc nghiêm khắc.

       Ánh mắt chạm nhau, Ôn Vãn nhìn đi chỗ khác trước.

       "Ôn Vãn, cô đã được bảo lãnh, hiện tại có thể đi!"

    Một nữ cảnh sát lấy chìa khóa, mở ổ khóa, lẩm bẩm nói: "Nhưng trước khi vụ án kết thúc, cô phải phối hợp với cục cảnh sát để đến tiếp nhận điều tra, nếu không, chúng tôi sẽ phải áp dụng biện pháp cưỡng chế!"

       "Hiểu rồi, cảnh sát!"

      Cửa mở, Ôn Vãn xách theo một cái túi bước ra.

      Cô đi tới trước mặt Tư Cảnh Hạc, "Làm sao anh biết tôi ở đây.."

       "Không vội, về nhà rồi nói."

       Tư Cảnh Hạc nhẹ nhàng ngắt lời cô, ánh mắt dịu dàng nhu tình nhìn cô.

       Anh nắm lấy tay Ôn Vãn, duỗi dài đôi chân dài, dẫn cô đi ra ngoài.

       Ôn Vãn cúi đầu, nhìn tay mình bị bàn tay rộng rãi ấm áp của nam nhân bao lấy, có chút xuất thần.

    Về nhà?

      Hừm.. nghe cũng không tệ.

       Hai người đi qua hành lang dài, vừa định đi ra khỏi sảnh đồn cảnh sát, đột nhiên bị Trương Lăng đang vội vàng chạy tới chặn lại.

    "Đợi đã!"

      Tư Cảnh Hạc dừng bước.

      Trong bầu trời đen kịt, anh mặt không chút thay đổi nhìn người đàn ông chặn đường mình, hơi nheo mắt lại, "Cảnh sát Trương, có chuyện gì vậy?"

      Trương Lăng chạy một mạch đến đây, thở hổn hển, lảo đảo nói: "Tư tiên sinh, tôi nghe nói anh muốn nộp tiền bảo lãnh thả cô Ôn tại ngoại?"

      Tư Cảnh Hạc gật đầu, "Cực khổ để anh quan tâm, các thủ tục đã hoàn tất, bây giờ tôi đưa cô ấy về."

       Trương Lăng hai tay chống nạnh, đầu tiên là liếc nhìn cô gái đang đứng bên cạnh, sau đó là nhìn hai bàn tay đang nắm lấy nhau, ánh mắt hơi trầm xuống.

       "Cô ấy chưa thể rời đồn cảnh sát ngay được."

      Tạm dừng, giải thích thêm, "Nạn nhân của vụ án mà cô Ôn có liên quan ngày hôm nay, có mối quan hệ rất thân thiết với Lưu Đại Lợi, người đã chết trong vụ án giết người mà cô ấy có liên quan lần trước."

       "Tôi có lý do để nghi ngờ rằng đây là một vụ án giết người hàng loạt. Với tư cách là nhân chứng duy nhất tại hiện trường của hai vụ án giết người, cô Ôn có khả năng là nghi phạm rất cao, vì vậy, cô ấy phải ở lại đồn cảnh sát để điều tra!"

      Hắn đây là định giam Ôn Vãn không thả.

       Ôn Vãn không nói gì, trên mặt lộ ra vẻ bình tĩnh.

    Sắc mặt Tư Cảnh Hạc bất động, khuôn mặt tuấn tú bình tĩnh như cũ: "Nghi ngờ của anh là có lý, Ôn tiểu thư nhất định sẽ phối hợp điều tra với anh, nhưng tôi đã làm xong thủ tục bảo lãnh rồi, hôm nay nhất định phải đưa cô ấy đi."

       Anh và Trương Lăng nhìn nhau, ánh mắt sắc bén, "Nếu anh có bất kỳ ý kiến phản đối nào, hãy đến gặp Cục trưởng Chu, bảo ông ấy trực tiếp đến nói chuyện với tôi."

       Trương Lăng híp mắt, trầm giọng nói: "Anh là dùng Cục trưởng Chu dọa tôi?"

       "Thẳng thắn mà nói, tôi không muốn phiền phức như vậy, nhưng nếu anh cứ khăng khăng muốn giữ người của tôi không thả-"

       Tư Cảnh Hạc liếc nhìn cánh tay dài của anh, kéo Ôn Vãn vào trong ngực.

       Anh hơi câu môi, khí thế giữa hàng lông mày thoáng chốc trở nên sắc bén, "Vậy tôi cũng không ngại phụng bồi anh tới cùng, chơi đùa với anh!"

       Anh cười rõ tươi, nhưng lời nói nào cũng đanh đá.

      Trương Lăng cảm nhận được một tràn uy hiếp.

       Hắn nghiến răng, "Anh trắng trợn đe dọa cảnh sát, không sợ tôi kiện các người sao?"

    Tư Cảnh Hạc nhướng mày, nói, trong giọng nói lộ ra vẻ bất đắc dĩ: "Cảnh sát Trương, hình như anh không hiểu tình hình hiện tại. Mặc dù cô Ôn bị tình nghi giết người, nhưng chỉ là do cô ấy tình cờ có mặt ở hiện trường vụ án mà thôi, anh không có bằng chứng, cho nên anh không thể buộc cô ấy ở lại đồn cảnh sát."
     
    LieuDuong thích bài này.
  6. MD0802

    Bài viết:
    1
    Chương 085: Công phu mèo ba chân cũng có thể cứu người

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Hơn nữa, tôi đã lo thủ tục bảo lãnh cho cô ấy. Việc tôi đưa cô ấy đi là hợp lý hợp pháp, ngược lại là anh-"

      Tư Cảnh Hạc có chút buồn bực, "Có lý do gì không thả cho cô ấy đi, còn lý do gì kiện tôi?"

      Giảng đạo lý mà hắn không nghe.

       Rơi vào đường cùng, đành phải bảo cục trưởng chủ trì công đạo, nhưng lại thành đe dọa hắn.

      Tư Cảnh Hạc bất đắc dĩ thở dài, cảnh sát bây giờ điều cơ bản nhất cũng không biết phân xử đúng sai sao?

       Trương Lăng sửng sốt trước những gì anh nói, quả thực không có bất kỳ từ nào để phản bác Tư Cảnh Hạc.

       Hắn một lần nữa sắp xếp lại toàn bộ sự việc, cuối cùng nhận ra, quả thật hắn đã thực sự bế tắc.

      Đừng nói đến chuyện Ôn Vãn có phải là hung thủ hay không, cho dù được phép quay về, cô chỉ là một vị thành niên cũng không thể làm ra trò quỷ gì.

      Nếu hắn triệu tập, Ôn Vãn sẽ không dám không đến đồn cảnh sát.

       Trương Lăng cuối cùng cũng thỏa hiệp, tránh sang một bên, thả hai người họ rời đi.

       Hắn nhìn bóng lưng của người đàn ông đang vòng tay ôm lấy cô gái từng bước rời đi, chậm rãi nắm chặt thành quyền..

      ..

      Gia viên Lan Phong--

       Khi hai người đến khu dân cư, mới hơn tám giờ, sắc trời âm u, như báo hiệu sắp có mưa.

      Cửa thang máy mở ra, Tư Cảnh Hạc bước ra ngoài trước.

       Ôn Vãn nhìn bóng lưng hờ hững của anh, không nói lời nào đi theo anh.

      Đèn cảm biến chiếu sáng toàn bộ lối đi của cả tầng, Ôn Vãn nhìn thấy một người đàn ông đứng trước cửa nhà mình, tựa hồ muốn đi vào là chuyện đương nhiên.

       Cô bước lên phía trước, sau khi ấn một chuỗi mật mã, cửa mở ra, đi đến chỗ thay dép lấy dép ra.

      Tư Cảnh Hạc đi theo vào, thuận tay đóng cửa lại.

       Ôn Vãn đi tới sô pha nằm xuống, thuận tay ném túi áo, "Này! Áo khoác lần trước anh cho tôi mượn, đã giặt sạch rồi, lát nữa nhớ lấy mang về."

       Cô đưa tay lên xoa xoa thái dương với vẻ mặt mệt mỏi.

       Tư Cảnh Hạc liếc nhìn túi áo, sau đó ngồi xuống bên cạnh Ôn Vãn.

       "Em bị cuốn vào vụ án này, là vì chiếc áo khoác này?"

       Ôn Vãn nhướng mi, nhìn anh một chút, "Chuyện này chân tướng rõ ràng, anh không phải rõ hơn tôi sao?"

       Vì anh có thể ngay lập tức biết cô đã bị đưa vào đồn cảnh sát, điều đó có nghĩa là anh đã cho người theo dõi cô.

      Anh có lẽ đã nghĩ giống cô, bắt đầu từ Trương Mạn Mạn, điều tra vụ án giết người của Lưu Đại Lợi, rồi tìm ra người mà họ đang muốn tìm.

       Chả trách sáng nay anh không chuẩn bị cơm hộp..

      Tư Cảnh Hạc bị Ôn Vãn vạch trần, mặt không chút thay đổi giải thích nói: "Như em nghĩ, tất cả những gì xảy ra hôm nay, anh đều đã xem qua video giám sát."

       "Khi thấy em cứu người, anh cũng như Dĩ Thâm, đều cảm thấy kinh ngạc như vậy, không nghĩ tới cô gái nhỏ bị đau bụng kinh hành hạ bất lực, lại biết dùng kim châm châm huyệt!"

      Về việc cứu người, sau khi anh rời khách sạn Chu Dĩ Thâm đã gọi điện nói với anh khi đang trên đường đến đồn cảnh sát.

       Trương Mạn Mạn bị trúng độc kali xyanua, nhờ Ôn Vãn kịp thời châm cứu bằng kim châm để ngăn chặn chất độc khuếch tán, nên mới có thể kéo dài thời gian đến bệnh viện cấp cứu.

      Mặc dù người đó còn chưa tỉnh, nhưng tốt xấu gì cũng giữ được mạng!

       Về điều này, Tư Cảnh Hạc rất tự hào.

      Ôn Vãn tiếp tục xoa xoa thái dương, uể oải trả lời: "Chỉ là một chút công phu mèo ba chân mà thôi. Khi còn nhỏ tôi đã bí mật học trộm từ một ông lão Trung Y nên biết được!"

      Công phu mèo ba chân cũng có thể cứu người.

      Vậy nếu nghiêm túc học, có phải còn hơn vậy không?

       Tư Cảnh Hạc cảm thấy Ôn Vãn đã không nói sự thật.

      Nhưng anh không tiếp tục đi sâu vào, mà thay đổi câu hỏi, "Em đã nghe một cuộc gọi trên điện thoại di động của Trương Mạn Mạn, là ai gọi đến? Em và người đó đã nói gì?"
     
    LieuDuong thích bài này.
  7. MD0802

    Bài viết:
    1
    Chương 086: Ăn no liền hạnh phúc

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Chỉ là gọi quấy rầy thôi."

      Ôn Vãn bất đắc dĩ cười cười, "Hiện tại lừa đảo thật sự tràn lan, tràn lan lấy cắp thông tin người dùng, còn nói những lời nói dối viễn vông để lừa tiền, thật sự là nực cười!"

      Tư Cảnh Hạc khoanh chân, ngả người ra sau, cánh tay dài khoác trên ghế sô pha, "Vậy em giải thích thế nào, xung quanh khu phố có nhiều tiệm giặt khô như vậy, nhưng em lại chạy từ trung tâm thành phố xuống phía nam thành phố?"

      Ôn Vãn im lặng thở dài, "Đương nhiên là bởi vì cửa hàng này vừa túi tiền, danh tiếng lại tốt!"

    Nghĩ đến Đường Miên, cô nói thêm: "Nguyên nhân chính là do, cửa hàng đầu tiên tôi chọn không đáng tin cậy, ngay cả việc ủi đồ đơn giản nhất cũng không làm được, nếu không tôi đã không nhờ người đem đến cửa hàng Trương Mạn Mạn."

      Tư Cảnh Hạc nhướng mày, "Rắc rối nhiều như vậy, chỉ vì một chiếc áo khoác sao?"

       Ôn Vãn đột nhiên ngừng xoa huyệt thái dương, mở to đôi mắt đẹp nhìn nam nhân, "Anh cho rằng tôi đang nói lung tung?"

       "Anh chỉ thay em cảm thấy không đáng thôi." Trong giọng nói bình tĩnh của người đàn ông có chút bất đắc dĩ.

      Vì một bộ quần áo, mà rước họa vào thân, thật chẳng đáng.

       Ôn Vãn nhún vai, thở dài, "Không còn cách nào khác, ai bảo tôi xui xẻo?"

      Tư Cảnh Hạc không nói gì.

       Một lúc sau, anh đứng dậy, bộ dáng muốn đi vào bếp, "Muốn ăn gì?"

       Ôn Vãn suy nghĩ một chút, sau đó chớp chớp mắt nhìn nam nhân, "Mì!"

      ..

       Nửa giờ sau, hai bát mì rau xanh thịt băm nóng hổi được bưng ra--

       Ôn Vãn đi tới nhà ăn ngửi thấy mùi thơm, kéo ghế ngồi xuống, không thể chờ đợi cầm đũa gắp mì ăn.

      Thấy cô ăn một cách say sưa ngon lành, Tư Cảnh Hạc bất đắc dĩ cười cười, lông mày và ánh mắt đều là vẻ cưng chiều.

      Anh cầm đũa, khi ăn mì cũng rất nhã nhặn.

       So ra, Ôn Vãn có vẻ hơi thô lỗ.

      Ôn Vãn sớm đã đói bụng, vừa hút mì, liền phát ra tiếng húp.

      Tư Cảnh Hạc dừng lại.

       Anh ngẩng đầu nhìn cô đang ăn một cách ngon lành, một lúc lâu sau, mới khẽ nói: "Đây là lần đầu tiên, anh biết một cô gái khi ăn mì lại có thể phát ra âm thanh như vậy."

      Những cô gái xung quanh anh, đều là dáng vẻ yểu điệu, lời nói hành động đều nho nhã hào phóng, chưa nói đến lúc ăn cơm không phát ra âm thanh, thậm chí uống nước cũng uống từng ngụm nhỏ.

       Quả thực đây là lần đầu tiên, anh thấy một người như Ôn Vãn.

       Ôn Vãn uống vài ngụm nước ấm đun sôi để nguội, "Tôi cùng với những thiên kim bên cạnh anh không giống nhau, các cô ấy khi còn nhỏ đã được danh nhân giáo dục, tôi ở nông thôn nghịch bùn!"

       Cô nhớ lại những ký ức tuổi thơ, khóe môi nở một nụ cười chân chất: "Đối với tôi mà nói, mỗi ngày có thể ăn no, chính là hạnh phúc lắm rồi, đâu có tâm tư đi để ý mấy cái lễ nghi."

      Nghe đến đây, tim Tư Cảnh Hạc đau lòng trùng xuống.

       Ban đầu khi điều tra về Ôn Vãn, anh đặc biệt chú ý đến việc Ôn Vãn bị lạc khi còn nhỏ.

      Theo dữ liệu, vào năm sinh nhật 3 tuổi Ôn Vãn đã vô tình bị lạc, khi cùng gia đình đến công viên giải trí ở phía bắc thành phố.

      Khi đó, vợ chồng Ôn gia rất yêu quý cô.

      Để tìm được đứa con gái nhỏ yêu quý nhất của mình, họ đã không tiếc tiền xây dựng mối quan hệ, đăng quảng cáo, tiền bạc phơ như nước chảy, không có trở lại.

      Nhưng mặc dù thế nào, Tiểu Ôn Vãn vẫn không có tin tức gì.

      Cuối cùng vào năm thứ ba, vợ chồng Ôn gia đã từ bỏ việc tìm kiếm.

       Ngay khi họ nghĩ rằng họ sẽ không bao giờ gặp lại cô con gái nhỏ của mình trong cuộc đời này, thì đột nhiên một ngày, một cô bé gầy gò, ăn mặc tồi tàn, gõ cửa ngôi nhà cũ của Ôn gia.
     
    LieuDuong thích bài này.
  8. MD0802

    Bài viết:
    1
    Chương 087: Người xưa

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chín năm sau, Ôn Vãn mười hai tuổi trở về.

      Nhưng thái độ của gia đình Ôn gia đối với cô rất khác, cha mẹ chán ghét, chị gái thờ ơ, họ hàng chế giễu cùng ghét bỏ..

      Chỉ nghĩ đến thôi, Tư Cảnh Hạc đã cảm thấy cổ họng mình như nghẹn lại.

       Anh đặt đũa xuống, đưa tay chống cằm, trong mắt tràn đầy tiếc thương, "Em có thể nói cho anh biết, em đã sống sót qua những năm tháng lưu lạc như thế nào không?"

      Những năm đó..

      Ôn Vãn đặt cốc nước xuống, một tay chống cằm giống Tư Cảnh Hạc, cô nhắm mắt lại, trong mắt người đàn ông hiện lên vẻ trầm ngâm.

      Chiếc đèn chùm trong phòng ăn chiếu ánh sáng vàng ấm áp lên khuôn mặt trắng như tuyết của cô, như thể một tầng lọc kính đã được thêm vào, khiến cô trông mềm mại thanh tú hơn.

      Tư Cảnh Hạc có chút không kiên nhẫn.

    Một lúc lâu sau, Ôn Vãn mở mắt ra, thản nhiên cười nói: "Đã lâu như vậy, có rất nhiều chuyện tôi không nhớ rõ, chỉ nhớ khi còn nhỏ mỗi lần làm sai chuyện gì, đều bị cha trừng phạt, nếu không sẽ bị mẹ nuôi phạt đứng tấn dưới ánh nắng mặt trời, hoặc là ngày mưa chạy bộ, hoặc là đọc sách thâu đêm."

      Cô cúi đầu bật cười: "Cho nên, tôi bây giờ ghét nhất chính là đi học, nhìn thấy mấy chữ dày đặc kia, tôi liền đau đầu."

       Cô phàn nàn, nhưng lông mày và đôi mắt của cô đầy ôn nhu cùng hoài niệm.

       "Nghe có vẻ như, mẹ nuôi của em đối với em rất tốt." Tư Cảnh Hạc phỏng đoán, quan hệ của hai người nhất định rất tốt.

      Ít nhất, tốt hơn so với gia đình ban đầu.

       Ôn Vãn thẳng thắn gật đầu, "Tuy bà ấy nghiêm khắc với tôi, nhưng đối với tôi, nhưng bà ấy là người tốt nhất với tôi trên đời này, nếu như không có bà ấy, tôi cũng không biết có thể sống đến bây giờ hay không."

      Tư Cảnh Hạc suy nghĩ một chút rồi nói: "Có thể nói với anh về bà ấy không?"

       Ôn Vãn cau mày, ra vẻ chật vật.

      Trong ấn tượng, mẹ nuôi quá hoàn hảo, trong lúc nhất thời, không tìm được từ ngữ thích hợp để miêu tả bà.

       Một lúc sau, cô kết luận: "Bà ấy là sự kết hợp giữa trí tuệ và sắc đẹp, cực kỳ mê màu đỏ.. một người phụ nữ số khổ!"

      Tư Cảnh Hạc lông mày run lên.

       Câu nói này anh nghe quen quen, chẳng khác nào cảm giác như nữ chủ nhân trong mấy bộ phim truyền hình cẩu huyết vậy!

    Nhưng--

      Anh thản nhiên nói: "Anh biết một người, bà ấy cũng rất thích màu đỏ."

    "Ai?"

       Ôn Vãn hỏi trong tiềm thức, giác quan thứ sáu nói cho cô biết, người này nhất định có mối liên hệ sâu sắc với Tư Cảnh Hạc.

      Tư Cảnh Hạc vẻ mặt nhàn nhạt, nhẹ giọng đáp: "Không có gì, chỉ là người xưa mà thôi."

      Ôn Vãn biết anh nói qua loa.

      Anh rõ ràng không muốn nói thêm chủ đề này, Ôn Vãn liền không hỏi tới nữa.

      Mặc dù, cô khá tò mò..

       Sau khi ăn xong, Tư Cảnh Hạc chủ động đi rửa chén như thường lệ.

      Sau khi thu dọn xong, không đợi Ôn Vãn đuổi khách, anh lấy áo khoác rời đi.

      Ôn Vãn chỉ đơn giản là đi tắm, nằm trên giường mở điện thoại lên, liền nhìn thấy rất nhiều tin nhắn WeChat của Đường Miên.

       Đại khái là cô ấy phái người đến thị trấn nhỏ ở nước M tìm manh mối, nếu có tin tức gì, sẽ lập tức báo cho cô.

       Ôn Vãn trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, ngón tay thon dài nhanh chóng gõ trên bàn phím: 【 Uhm, Trương Mạn Mạn bây giờ thế nào rồi? 】

       Gần như ngay lập tức, nhận được hồi âm.

      Đường Miện【Tạm thời qua khỏi nguy hiểm, còn chưa tỉnh. 】

      Ôn Vãn đã đoán trước được kết quả như vậy, tiếp tục gõ chữ: 【Cử vài người âm thầm bảo vệ bà ấy, tên biến thái kia sẽ không dễ dàng bỏ cuộc đâu. 】

      Đường Miên: 【Biết rồi! 】

      Sau khi Ôn Vãn giao phó xong, cô đang muốn thoát WeChat để xem các đoạn video ngắn một lúc, thì Đường Miên lại gửi một tin nhắn WeChat tới.
     
    LieuDuong thích bài này.
  9. MD0802

    Bài viết:
    1
    Chương 088: Ôn Vãn lên hot search

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đường Miên: 【Lão đại, lúc Tư tiên sinh đến đón em, em có cảm thấy anh ấy rất phong độ đẹp trai không, em có phải cảm động không? 】

       Trên mặt Ôn Vãn đột nhiên xuất hiện vài tia hắc ám.

       Cô nguy hiểm nheo mắt lại: 【Chọc ghẹo em, ngứa da à? 】

      Đường Miên: 【Đừng, lão đại, chị sai rồi.. 】

       Ôn Vãn bất lực lắc đầu, tắt cuộc trò chuyện với Đường Miên.

      Khi cô chuẩn bị đăng xuất khỏi WeChat, lại có người gửi tin nhắn cho cô!

      Lần này, là Tư Cảnh Hạc--

      Nội dung người đàn ông gửi ngắn gọn nhưng đầy ấm áp.

      Anh nói: 【Vãn Vãn, ngủ ngon. 】

       Ngay sau đó, lại gửi một biểu tượng cảm xúc hình gấu dễ thương.

      Thử tưởng tượng một chút, một người đàn ông ngày thường luôn cao lãnh cấm dục, đột nhiên dùng ngữ khí mềm mại chúc ngủ ngon, đây là trải nghiệm gì?

       Chuyện này.. rất quỷ dị!

      Ôn Vãn không tự chủ được cong lên một nụ cười, mà cô thậm chí còn không nhận ra, trả lời: 【Ngủ ngon. 】

       Sau khi đợi một lúc, xác định người đàn ông sẽ không trả lời tin nhắn nữa, cô mới thoát khỏi WeChat.

       Sau khi lướt qua các video ngắn và Weibo một lúc, mới tắt đèn đi ngủ.

      ..

      Buổi sáng, Ôn Vãn đi ra ngoài, nhìn thấy ở cửa có một hộp cơm, trên đó dán một tờ giấy, nét chữ đậm nét--

      Vãn Vãn, nhớ ăn sáng.

      Tâm trạng Ôn Vãn bỗng vui vẻ hơn rất nhiều.

      Cô bóc tờ giấy nhắn, mang theo hộp cơm bước vào thang, đi đến trường học.

      Lớp 12/10--

      Ôn Vãn vừa mới đi lên cầu thang, liền nghe thấy trong lớp bàn tán xôn xao.

       Nhưng điều kỳ lạ là, cô vừa bước vào lớp, thì những cuộc thảo luận đột ngột im bặt.

      Các học sinh đang túm tụm thành một nhóm, nhìn thấy cô như nhìn thấy ôn thần, lần lượt tản ra, vội vàng trở về chỗ ngồi.

      Ôn Vãn cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng cô không quan tâm tới, cô một mặt bình tĩnh đi đến chỗ ngồi của mình, nhét cặp sách vào ngăn kéo, ngồi xuống.

       "Ôn Vãn, sao cậu lại tới đây?"

      Ôn Vãn ngẩng đầu lên, Đinh Nhiên và Đinh Hạo nhìn cô như nhìn thấy ma.

      Cô không hiểu lắm cười phá lên, "Hôm nay không phải ngày nghỉ, tôi đến trường có gì lạ?"

      Cô lấy hộp cơm ra, mở ra thì thấy Tư Cảnh Hạc đã chuẩn bị sủi cảo chiên và sữa đậu nành cho bữa sáng hôm nay.

      Khi Ôn Vãn cắn một miếng sủi cảo chiên, nước thịt trào ra khỏi miệng, sau đó uống sữa đậu nành nóng hổi, thật sự không quá thỏa mãn!

      Anh em nhà họ Đinh nhìn cô như không có chuyện gì, không nhịn được hỏi: "Đã đến lúc nào rồi, cậu còn ăn được sao?"

      Ôn Vãn ăn say sưa ngon lành, vui vẻ hỏi: "Bây giờ là buổi sáng, sủi cảo chiên này ăn ngon như vậy, tôi vì cái gì không ăn được?"

      Đinh Hạo không kiềm lòng được nhìn miếng sủi cảo chiên béo ngậy, âm thầm nuốt nước miếng.

      Đinh Nhiên nhìn xung quanh, thấy các học sinh đều đang lặng lẽ nhìn về phía bọn họ, hắn hạ giọng nói với Ôn Vãn: "Cậu thật sự ngu ngốc hay lòng dạ lớn? Cậu không biết chuyện gì xảy ra sao?"

      Ôn Vãn thật sự không đành lòng nhìn vẻ mặt thèm ăn của Đinh Hạo, liền gắp một cái sủi cảo chiên nói: "Há mồm ra."

    "..."

       Đinh Hạo giống như một con chim đang chờ được cho ăn, há to miệng, cắn chặt miếng sủi cảo chiên.

       Cho ăn thành công!

       Hắn nhai kỹ, sau đó hai mắt lấp lánh ánh vàng, ăn rất ngon!

      Ôn Vãn cười cười, đáp lại Đinh Nhiên: "Không biết, sao vậy?"

    Đinh Nhiên xích lại gần Ôn Vãn, thì thầm một cách bí ẩn, "Sáng sớm hôm nay, một bức ảnh chụp cậu bị cảnh sát bắt đi đã lan truyền trên Weibo, chỉ mới mấy giờ, nó đã được hơn một triệu người, chiếm giữ vị trí đầu tiên ở Vân Thành!"
     
    LieuDuong thích bài này.
  10. MD0802

    Bài viết:
    1
    Chương 89: Bản thân khó bảo toàn còn ngang tàng cái gì

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ôn Vãn như có điều suy nghĩ híp đôi mắt xinh đẹp, "Xem ra.. tôi thành người nổi tiếng rồi?"

    Đinh Nhiên bất đắc dĩ thở dài, "Còn không phải sao! Bài viết kia phần bình luận đã tăng vọt! Dư luận đại đa số đều cho rằng cậu là sát nhân, ngay cả học sinh lớp chúng ta cũng ầm ĩ lên, vừa rồi trước khi cậu bước vào cửa trước, bọn họ đang nói về cậu!"

      Đinh Hạo phẫn nộ nói: "Dựa vào hai bức ảnh kia, một đám anh hùng bàn phím đã tưởng tượng ra quá trình phạm tội cụ thể của cậu. Hừ! Bọn chúng đều mắc chứng hoang tưởng cường vọng, đầu óc có bệnh không nhẹ!"

       Ôn Vãn lấy điện thoại ra mở Weibo, rất nhanh đã thấy hot search liên quan tới mình.

      Tiêu đề ngắn gọn nhưng rất bắt mắt: Một vụ án giết người xảy ra tại một tiệm giặt khô ở phía nam thành phố, nghi phạm là một trẻ vị thành niên!

      Có hai bức ảnh phía dưới, Trương Mạn Mạn nằm bất tỉnh trên đất và Ôn Vãn bị cảnh sát bắt đi.

      Hình ảnh rõ nét, góc chụp chính xác, người chụp có thể nói là dụng tâm rất cao.

      Sau đó, Ôn Vãn vào trang chủ của người đăng, đúng như dự đoán, là một người dùng mới vừa đăng ký Weibo hôm nay.

      Cố ý gây sự với cô?

    A! Thật thú vị!

       Khóe miệng Ôn Vãn chậm rãi nhếch lên, gợi lên một nụ cười tinh nghịch.

      Tuy nhiên, ánh mắt không có chút ấm áp nào.

       Anh em nhà họ Đinh cảm thấy nụ cười của Ôn Vãn thật nham hiểm, trong lòng không khỏi sởn gai ốc.

      Đột nhiên, lớp trưởng Trương Cường đi đến chỗ Ôn Vãn.

       Hắn cao lớn cường tráng, đứng nhìn Ôn Vãn với thái độ trịch thượng, "Ôn Vãn, tối hôm qua cậu đã làm gì, vì sao lại bị cảnh sát bắt đi?"

      Giọng điệu rõ ràng là đang dò hỏi.

      Sự thèm ăn của Ôn Vãn đột nhiên biến mất.

       Cô đặt đũa xuống, không nói lời nào dọn hộp bento.

       Thấy Ôn Vãn không để ý tới mình, lớp trưởng cao giọng hỏi lại: "Ôn Vãn! Tôi đang nói chuyện với cậu, cậu điếc, không nghe thấy sao?"

       "Ôn Vãn, Ôn Vãn!"

       Sau khi kêu mấy tiếng, Ôn Vãn lười biếng liếc hắn một cái, "Cậu chẳng lẽ không nhìn ra, tôi không muốn nói chuyện với cậu sao?"

       Đội trưởng ngẩn người.

       Hắn dường như không ngờ Ôn Vãn bình thường không lộ mặt trước mọi người, bây giờ ở trước mặt cả lớp, để cho hắn mất mặt như vậy.

       Hắn nhìn xung quanh, phát hiện ánh mắt của cả lớp đều đổ dồn về phía mình, tràn đầy ý xem náo nhiệt.

      Hắn cảm thấy vô cùng xấu hổ.

      Một khuôn mặt ngăm đen dần đỏ bừng lên vì tức giận.

      Nhưng do da ngăm đen quá, bên trong lộ ra ánh đỏ, nhìn rất buồn cười.

       "Bang!" một tiếng, hắn đập mạnh xuống bàn của Ôn Vãn--

       "Ôn Vãn, tôi cảnh cáo cậu, tôn trọng tôi một chút!"

       "Hiện tại cậu bị nghi giết người, bản thân khó bảo toàn tính mạng, còn có thể làm cái gì?"

    "..."

       Ôn Vãn nhướng mày, đôi mắt to tràn đầy nghi hoặc, "Cậu khẳng định như vậy, chẳng lẽ chính mắt thấy tôi giết người?"

       Trương Cường đương nhiên không tận mắt chứng kiến.

    Nhưng vẫn tự tin nói: "Tôi không nhìn thấy, nhưng bức ảnh chụp cảnh cậu bị cảnh sát mang đi tại hiện trường vụ án đã được đăng trên Weibo, chẳng lẽ bức ảnh đó là giả sao? Cậu còn có thể bị oan sao?"

       Lúc này, rất nhiều học sinh thấp giọng phụ họa theo.

       "Đúng vậy, bạn mình kiểm tra tấm ảnh rồi, là ảnh gốc, chưa qua photoshop!"

       "Vớ vẩn! Đây là án mạng, ai rảnh mà hãm hại cậu ấy?"

       "Đúng vậy, tin đồn nhảm liên quan đến cảnh sát, hẳn là muốn ăn cơm tù!"

       "A, cậu ấy thật là bị bánh trôi**, xem cậu ấy còn ngụy biện như thế nào!"

    ** chỉ những bằng chứng rõ ràng như video, hình ảnh.
     
    LieuDuong thích bài này.
Từ Khóa:
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...