Ngôn Tình [Edit] Áo Lót Tiểu Tổ Tông Của Tư Gia Lại Rơi Mất - Mianmian

Discussion in 'Đã Hoàn' started by MD0802, Jun 5, 2023.

  1. MD0802

    Messages:
    1
    LieuDuong likes this.
  2. MD0802

    Messages:
    1
    Chương 071: Nhìn bóng lưng an nhàn rửa bát của Tư gia

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ôn Vãn ngẩn người.

      Sau đó, bĩu môi, "A, bạn cùng bàn của tôi."

      Tư Cảnh Hạc bưng một bát canh ngô sườn thơm phức, đưa đến trước mặt Ôn Vãn, "Không phải em và cậu ấy vừa mới ngồi chung bàn thôi sao? Nhanh như vậy đã thân quen?"

      Ánh đèn ấm áp trong phòng ăn chiếu vào những món ăn tinh xảo, đủ màu sắc, hương thơm và mùi vị, kích thích sự thèm ăn của Ôn Vãn.

    Cô thích thú ăn đồ ăn ngon, nói: "Cũng được, hôm nay cậu ấy bị phạt chạy bộ với tôi gặp chút tai nạn, bây giờ cậu ấy đang nằm trong bệnh viện, chắc là vừa mới ngủ dậy buồn chán, cho nên tìm tôi tán gẫu."

      Nghe vậy, Tư Cảnh Hạc hơi nheo mắt lại.

    "Cậu ấy thế nào?"

    "Kiệt sức mà ngất đi." Ôn Vãn bình tĩnh nói: "Nghe quản gia nói, bởi vì cậu ấy sinh non, từ nhỏ sức khỏe không tốt, may mắn lần này không gặp nguy hiểm gì, nếu không thì sự nghiệp của giáo viên trường tôi kiếp này coi như xong."

      Tư Cảnh Hạc nhớ lại khi Lăng Việt còn nhỏ, sức khỏe của hắn có vẻ không tốt, những năm qua là nhờ cô nuôi dưỡng cẩn thận, hắn mới có thể sống yên ổn đến bây giờ.

       Ôn Vãn uống một ngụm canh, đột nhiên ngước mắt nhìn anh, "Tư tiên sinh, hình như anh rất có hứng thú với bạn cùng bàn của tôi thì phải?"

      Cô vốn dĩ chỉ muốn tìm hiểu, xem người đàn ông này có nói thật với mình hay không, không ngờ, ăn trộm gà không thành còn mất gạo, suýt chút nữa cô đã đem chôn chính mình.

      Anh trả lời như vậy--

       "Đó là bởi vì, anh có hứng thú với em Vãn Vãn."

       "Cho nên, mới đi quan tâm đến những người những việc xung quanh em."

      ..

      Sau khi ăn xong, Tư Cảnh Hạc rất có ý thức tự dọn dẹp đống bừa bộn.

       Anh xắn ống tay áo trắng đến khuỷu tay, đứng bên bồn rửa, hơi khom người, kiên nhẫn rửa chén mà không nói lời nào.

       Ôn Vãn đứng sang một bên, hơi nghiêng đầu, trên môi nở một nụ cười nhẹ.

      Vừa ngắm nhìn dáng vẻ của Tư Cảnh Hạc làm việc nhà, vừa dán miếng dán giữ ấm cho trẻ sơ sinh lên bụng dưới do người đàn ông chuẩn bị, thật ấm áp dễ chịu

      Tư Cảnh Hạc trầm mặc hồi lâu, cuối cùng không nhịn được quay đầu nhìn cô, "Anh biết anh đẹp trai, nhưng em cũng không thể cứ nhìn anh, cười khúc khích như vậy được không?"

      Ôn Vãn nhướng mày, nụ cười trên môi càng rộng hơn, nán lại không kiềm chế được, "Hiếm thấy được dáng lưng an nhàn rửa bát của Tư gia, không được nhìn kỹ một chút sao?"

      Tư Cảnh Hạc nghiêm túc gật đầu, "Ừm, đây là lần đầu tiên anh làm việc nhà, cơ hội hiếm có, em nên trân trọng."

    Anh từ khi sinh ra đã ngậm chắc thìa vàng, cả đời sống an nhàn sung sướng, đừng nói rửa bát, ở nhà anh còn chưa từng lau sàn, chứ đừng nói mỗi ngày dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho một cô gái.

      Cha nói, tay của anh dùng để cầm bút và kinh doanh.

       Nếu không cần thiết, thì không được phép lãng phí thời gian quý báu vào những công việc nhà tẻ nhạt và tốn sức này.

      Xưa nay anh vẫn luôn tuân theo nguyên tắc này.

      Nhưng từ khi gặp Ôn Vãn, cô đã trở thành "cần thiết".

      Ôn Vãn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông, đột nhiên hỏi: "Tư tiên sinh, tôi rất hiếu kì, anh luôn quan tâm đến các cô gái như vậy sao?"

      Đường Miên đã điều tra thông tin lai lịch của Tư Cảnh Hạc, phần lớn là một số ngành nghề đứng tên anh, cũng như các cuộc phỏng vấn của giới truyền thông với anh, thông tin thực tế quá ít, đặc biệt là về tình cảm cá nhân, gần như là một tờ giấy trắng.

       Khó khó để tưởng tượng, anh xuất thân từ gia đình giàu có hàng đầu, nắm nhiều quyền lực trong giới kinh doanh, lại có ngoại hình cực phẩm, vậy mà không có điểm xấu nào sao?

      Ôn Vãn đã từng nghi ngờ, người đàn ông này Kim ốc tàng kiều (nhà vàng cất người đẹp), hoặc có xu hướng tình dục khác thường.

      Bản thân cô càng hướng tới cái suy nghĩ đầu hơn.
     
    LieuDuong likes this.
  3. MD0802

    Messages:
    1
    LieuDuong likes this.
  4. MD0802

    Messages:
    1
    Chương 073: Đã diễn trò thì phải diễn cho xong

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dưới ánh đèn lạnh lẽo, đường nét khuôn mặt tuấn mỹ của người đàn ông vô cùng sắc sảo, một đôi mắt sâu thẳm ánh lên vẻ nhẫn nhịn, anh đột nhiên kéo căng cằm, toàn thân đều yên lặng một chút.

      Không khí bỗng trở nên căng thẳng.

      Ôn Vãn ngay lập tức nhận ra sức nặng của mình trong lòng Tư Cảnh Hạc.

       Một khi đã đạt được mục tiêu, thì cố gắng lại cũng vô nghĩa.

       Cô ngừng động tác vẽ lại, cười một tiếng, mang theo trêu ghẹo, "Đừng khẩn trương, tôi chỉ đùa thôi!"

    Cô ngồi xuống, dễ dàng thoát khỏi vòng tay của người đàn ông, ngáp một cái vươn vai, "Mấy ngày nay tôi dễ buồn ngủ, tôi lên lầu ngủ trước, lúc ra khỏi cửa anh giúp tôi khóa cửa nhé!"

    Tư Cảnh Hạc xoay người, tấm lưng lười biếng nhưng lạnh lùng của cô lọt vào tầm mắt.

      Anh mím chặt môi, suy nghĩ dâng trào trong mắt.

      ..

      Nhờ có canh gừng do Tư Cảnh Hạc nấu, mà Ôn Vãn quả thật đã ngủ cả đêm, khi tỉnh lại sắc trời hơi sáng, mây mù mịt.

      Mặc dù bụng dưới vẫn còn hơi đau, nhưng so với trước, đã đỡ nhiều rồi!

      Cô ấy cảm thấy không thể tin được.

       Căn bệnh cứng đầu đeo bám cô bao nhiêu năm, không nghĩ tới không cần chích thuốc uống thuốc, cũng có thể nhẹ nhõm dịu đi!

      Với tâm trạng vui vẻ, cô đứng dậy rời giường, thay một chiếc áo sơ mi thoải mái và quần jean, sau khi tắm rửa sạch sẽ, khoác cặp lên lưng đi học.

      Hôm nay Tư Cảnh Hạc không đứng ở cửa đợi cô, càng không có làm cơm.

      Ôn Vãn vậy mà xấu hổ.

       Nhưng chỉ trong chốc lát.

      Cô đi vào thang máy, cùng lúc đó Đường Miên gọi tới.

       "Lão đại, chị đã tìm được manh mối về người giả làm người bán hàng rong, hắn có một vị hôn thê mở tiệm giặt quần áo ở phía nam thành phố, nếu cô ấy có thể cung cấp manh mối, nói không chừng chúng ta có thể tra ra tung tích của người đó!"

      Ôn Vãn suy nghĩ vài giây.

    Thang máy đi xuống lầu một, khi mở cửa ra lần nữa, cô bình tĩnh nói: "Em biết rồi, chị cầm chiếc áo khoác lần trước em đưa cho chị đi giặt, gửi cho tiệm giặt quần áo này, em đến xử lý."

    "OK!"

       Đường Miên cúp điện thoại, tìm áo khoác nam đã giặt sạch, suy nghĩ một chút, từ trong bếp tìm ra một lọ tương ớt.

       Cô vặn nắp, vẩy một ít tương ớt lên áo khoác.

      Tư gia, đừng trách tôi làm hỏng y phục của anh.

      Đã diễn trò, phải diễn cho tới.

      Tôi cũng là bất đắc dĩ!

      ..

      Vào cuối buổi học, các học sinh trong lớp rất nhạy cảm phát hiện ra thái độ của chủ nhiệm lớp đối với Ôn Vãn có vẻ.. thân thiện hơn?

       Có học sinh không kiềm nén được đi đến trước mặt Ôn Vãn nói chuyện.

       "Ôn Vãn, cậu hôm nay có phát hiện thái độ của chủ nhiệm đối với cậu có điểm không đúng không?"

       Ôn Vãn nhét sách giáo khoa vào trong cặp, nhướng mày, "Có sao?"

      Ủy viên ban học tập Lý Chiêu gật đầu thật mạnh: "Đương nhiên là có! Chủ nhiệm lớp rõ ràng đối với cậu càng khoan dung và thân thiết hơn, quả thực quay ngoắt 180 độ rồi!"

       Ôn Vãn ngẫm nghĩ, hình như là như vậy.

      Hôm nay cô nhiều lần lơ là, nhưng chủ nhiệm cũng không gọi tên cô, ngay cả bài tập về nhà cũng không nộp kịp, cô chỉ tùy tiện càm ràm vài câu.

      Nếu là bình thường, cô đã bị gọi lên văn phòng phê bình nặng nề rồi.

       Cô gật đầu, nhàn nhạt ừ một tiếng, mặt vẫn tĩnh lặng như mặt hồ.

      Các bạn học nhìn thấy vẻ ngoài thờ ơ của cô, họ nghĩ cô đang làm dáng.

      Cut, không phải là mượn danh giành được vị trí đầu tiên trong triển lãm nghệ thuật sao?

       Còn không phải là một học tra sao, có gì đặc biệt hơn người đâu!

      Đột nhiên, có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên--

       "Ôn Vãn, em hôm qua đưa Lăng Việt đi bệnh viện, em ấy thế nào? Khi nào thì có thể đến lớp?"
     
    LieuDuong likes this.
  5. MD0802

    Messages:
    1
    Chương 074: Đưa bài ghi chép cho Lăng Việt

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ôn Vãn ngước mắt nhìn cô gái xinh đẹp này, bên môi nở một nụ cười giễu cợt, "Cậu quan tâm cậu ấy như vậy, sao không vào bệnh viện thăm cậu ấy đi?"

       Cô gái có thân hình mảnh mai, nhỏ nhắn, mái tóc ngắn ngang vai che nửa khuôn mặt trắng trẻo thanh tú, hết lần này tới lần khác cặp mắt to linh động thu hút sự chú ý của người khác, nhìn trong sáng lanh lợi.

      Ôn Vãn biết cô, là đại diện của lớp mỹ thuật.

      Cô không chỉ kính trọng thầy cô, mà thành tích học tập cũng tương đối tốt, ít nhất trong cái lớp với phong cách lười học như thế này, cô là một học sinh giỏi hiếm có.

       Triệu Mân Na có chút xấu hổ khi bị Ôn Vãn vạch trần thẳng thắn như vậy.

       Cô cảm nhận được những ánh mắt mơ hồ và khinh thường từ xung quanh nhìn mình, cảm thấy dái tai nóng lên, xấu hổ vô cùng.

       Cắn môi, rụt rè nói: "Tôi cũng không biết cậu ấy nằm phòng nào, hơn nữa.. Tôi cũng chưa thân quen với cậu ấy.."

       Ôn Vãn nhìn ra tâm tư nhỏ của cô.

      Cô yêu Lăng Việt, muốn đến thăm hắn, nhưng không tìm được cơ hội.

      Ôn Vãn dứt khoát giúp người hoàn thành ước nguyện, "À, nói về Lăng Việt, cậu ấy hôm nay muốn tôi ghi bài và đưa đến bệnh viện cho cậu ấy, nhưng tôi thực sự không có thời gian.."

      Triệu Mân Na nghe vậy, vội vàng tiến cử mình, "Tôi đã ghi chép, có sẵn! Còn không.. tôi thay cậu đi đưa?"

       "Được, vậy phiền cậu vất vả một chuyến!"

      Ôn Vãn đeo cặp sách lên vai, đứng dậy, đến gần Triệu Mân Na, thì thầm vào tai cô ấy, địa chỉ của khu bệnh viện.

       Triệu Mân Na cảm kích nói tiếng cảm ơn.

      Thật ra Ôn Vãn không khốn nạn như lời đồn đâu!

       Ôn Vãn đút một tay vào túi quần, phất phất tay đi ra khỏi phòng học, "Tôi có chút việc, đi trước đây!"

      Sau khi cô rời đi, một nhóm nữ sinh đổ xô đến Triệu Mân Na như một tổ ong--

       "Mân Na, vừa rồi Ôn Vãn thì thầm với cậu cái gì vậy?"

       "Cậu thật ngốc, nhất định cậu ấy nói cho Mân Na biết Lăng Việt ở phòng bệnh nào!"

       "Nói thì nói, còn lén lút, làm như chúng ta đều muốn đi thăm Lăng Việt vậy, có gì mà đắc ý!"

       Câu nói này, cố ý hay vô ý đâm vào người Triệu Mân Na.

       Cô lúng túng nắm chặt tay, sắc mặt có chút khó coi.

    Cô gái nói lời này liếc nhìn cô, tựa hồ chợt nhận ra mình nói sai, vội vàng giải thích: "Mân Na, đừng hiểu lầm, tôi không có ý đó, tôi chỉ là.. không quen nhìn Ôn Vãn!"

      Cô gái bên cạnh cũng hùa theo, "Đúng vậy, cậu đừng để trong lòng!"

      Triệu Mân Na lắc đầu cười nhạt, "Không sao, tôi biết rồi."

       "Thời gian không còn sớm, tôi đi trước đây, tạm biệt!"

       Cô trở lại chỗ ngồi, thu dọn cặp sách, cơ hồ vội vàng rời khỏi lớp.

      Ở lại thêm một giây, cô đều cảm thấy dày vò!

       Lăng Việt, cậu đợi tôi!

      ..

      Ôn Vãn vừa mới ra khỏi cổng trường, đang định bắt taxi, thì có người gọi cô từ phía sau--

    "Vãn Vãn!"

      Giọng nói quen thuộc, vẫn như trước đây khiến người ta chán ghét.

      Ôn Vãn không quay đầu lại, mặt không thay đổi nhìn chiếc xe trên đường.

       Một lúc sau, cô gái mặc váy vàng nhàn đi tới trước mặt cô, vừa mở miệng chính là trách móc.

       "Vãn Vãn, em không nghe thấy chị gọi sao?"

      Khuôn mặt của Ôn Cần đầy vẻ không hài lòng.

      Cô là chị, mà Ôn Vãn không bao giờ đặt cô vào mắt!

    Không có giáo dục!

       Ôn Vãn nhấc cặp sách lên, không nhịn được nhướng mày, "Tìm tôi làm gì?"

       "Mấy ngày nay em không về nhà, định ở bên ngoài bao lâu?"

      Ôn Cần thực ra rất khó hiểu, Ôn Vãn không một xu dính túi, mấy ngày nay cô sống ở đâu?

       Chẳng lẽ, cô thật sự vụng trộm với bạn trai?
     
    LieuDuong likes this.
  6. MD0802

    Messages:
    1
    Chương 075: Vãn Vãn, em thật tàn nhẫn

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ôn Vãn hờ hững nhìn Ôn Cần, ngữ khí tựa hồ có chút lãnh đạm, "Tôi không trở về, chẳng phải là hợp ý với nguyện vọng của các người sao?"

      Đặc biệt phù hợp với mong muốn của Ôn Cần.

    Kể từ khi Ôn Vãn trở về nhà họ Ôn năm mười hai tuổi, cô đã nhận thấy ác ý của chị gái mình, sau nhiều năm ở chung, cô ngày càng tin rằng Ôn Cần coi mình như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt.

      Cô ước gì mình sẽ không bao giờ quay trở lại ngôi nhà đó!

       Ôn Cần bị vạch trần ý nghĩ trong lòng, thẹn quá tức giận siết chặt tay, "Chị có ý tốt tìm em trở về, em nhất định phải tính khí ác độc với chị như vậy sao?"

    Nghĩ lại những năm qua, Ôn Vãn đối xử với cô thái độ ác liệt, cô cảm thấy ủy khuất: "Mấy ngày nay mẹ bởi vì chuyện của em, cả ngày đau đầu buồn bực, chị ban ngày đến lớp, ban đêm ở nhà chăm sóc mẹ, lại lo em ở bên ngoài có ổn hay không, có cơm ăn áo mặc không?"

       "Chị thật không dễ dàng, em không hiểu cũng không sao, em vậy mà còn đối với chị cay nghiệt như vậy!"

       "Ôn Vãn, lương tâm của m bị chó ăn mất rồi sao!"

       Ôn Vãn thần sắc lãnh đạm, thậm chí còn cười nửa miệng hừ lạnh một tiếng, "Chị không dễ dàng, là lỗi của tôi sao?"

    Cô híp mắt, ngữ khí dần dần trở nên lạnh lùng, "Mấy ngày nay tôi không có ở nhà, chị liền vội vàng như vậy, lúc trước tôi sống chết không rõ, cũng không nhìn ra chị lo lắng như vậy?"

      Ôn Cần lập tức ngậm miệng.

      Sau khi Ôn Vãn bị đổi cho cô trở về, ba tháng không có tin tức gì, cả nhà đều cho rằng Ôn Vãn nhất định đã chết không còn nghi ngờ gì nữa.

      Bởi vì chuyện này quá mức tàn nhẫn, cả nhà đều ngầm hiểu việc xa cách Ôn Vãn.

      Bọn họ còn không gọi cảnh sát, chứ đừng nói là nhờ người đến giải cứu Ôn Vãn.

      Bọn họ tự lừa mình dối người, cho rằng chỉ cần không đề cập đến chuyện này, liền có thể bỏ qua chuyện này, quên đi sự hi sinh Ôn Vãn.

       Mãi cho đến một tháng trước, Ôn Vãn đột nhiên trở về, tấm màn này mới được vén lên.

      Người cha cả ngày không dám về nhà vì áy náy, người mẹ suốt ngày lo lắng cho cô, thể trạng mỗi ngày một sa sút, gia đình lại rơi vào cảnh hỗn loạn.

       Ôn Cần có lúc nghĩ, tại sao Ôn Vãn lại trở về?

       Tất cả là do cô, một gia đình tốt mới tan thành mây khói như bây giờ!

       Ôn Cần âm thầm nắm chặt tay, "Đúng vậy, chuyện lần đó quả thực là lỗi của chúng ta, chị và cha mẹ có lỗi với em! Nhưng chuyện đã lâu như vậy, em không cần cố chấp mãi không buông?"

      Cho nên, cái này cũng là lỗi của Ôn Vãn?

       Ôn Vãn thật ra trong lòng cũng không có cảm giác gì, từ lâu cô đã quen với cách đổi trắng hay đen của Ôn Cần, cho nên không cảm thấy kinh ngạc.

       Cô khẽ cười một tiếng, "Nếu không phải các người hết lần này đến lần khác khiêu khích tôi, chị cho rằng tôi muốn nhớ lại chuyện kinh tởm kia sao?"

       Mỗi khi nghĩ đến chuyện bị mẹ lừa để thay thế Ôn Cần, cô liền cảm thấy buồn nôn!

    Ôn Vãn khoanh tay trước ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú tràn đầy uể oải cùng lạnh lùng, "Chị không cần tới tìm tôi nữa, trở về nói với cha mẹ, cuối tuần này tôi sẽ trở về một chuyến, thu dọn đồ đạc xong sẽ đi."

       "Từ nay về sau, cái nhà đó không liên quan gì đến tôi nữa!"

      Ôn Cần cau mày, giọng trầm xuống, "Em muốn đoạn tuyệt với chúng tôi sao?"

       Ôn Vãn thẳng thắn gật đầu, vẻ mặt lãnh đạm.

      Ôn Cần nhìn chằm chằm vào Ôn Vãn một lúc lâu, sau đó lặng lẽ mở miệng.

       "Vãn Vãn, em thật tàn nhẫn!"

       Ôn Vãn nhếch khóe môi, tùy ý cười nói: "Chị quá khen rồi, xét về độ tàn nhẫn, tôi không bằng một nửa chị!"
     
    LieuDuong likes this.
  7. MD0802

    Messages:
    1
    Chương 076: Bà Có Vị Hôn Phu

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ôn Vãn còn có việc phải làm, lười nói chuyện với Ôn Cần, lúc này tình cờ nhìn thấy một chiếc taxi, phất tay gọi lại, rồi nhanh chóng rời khỏi trường học.

       Ôn Cần nhìn xe, suy nghĩ một chút, sau đó cũng gọi một chiếc taxi, lẳng lặng đi theo sau..

      ..

      Cửa hàng giặt quần áo Mạn Mạn--

       Đây là một cửa hàng nhỏ cũ kỹ nhưng ngăn nắp, mở cửa kính ra, bên trong chỉ có một chiếc bàn đơn giản, nhìn thoáng qua có thể thấy đủ loại quần áo đắt tiền treo trên tường.

      Những bộ quần áo này đã được giặt sạch sẽ và ủi phẳng phiu, thứ dễ thấy nhất là chiếc áo khoác sẫm màu của Tư Cảnh Hạc.

      Kết cấu tốt, từng đường cắt được thực hiện bởi các nhà thiết kế hàng đầu.

       "Tiểu thư, cô tới lấy quần áo sao?"

      Đột nhiên, một người phụ nữ trung niên bụ bẫm từ phòng trong bước ra.

      Bà chủ cầm trong tay bộ quần áo mới giặt, đang định đi ra ngoài ủi, nhìn thấy Ôn Vãn, trên mặt nở nụ cười ôn hòa, lộ ra một tia buồn bực khó phát hiện.

       Ôn Vãn nhếch môi cười, đồng thời ngón tay thon dài chỉ vào bức tường trước mặt, "Ừ, tôi tới lấy cái áo khoác kia."

      Bà chủ nhìn theo ánh mắt của cô, nhìn sang.

       "Hóa ra chiếc áo khoác này là của cô à!"

    Bà đi tới, đem áo khoác xuống, cẩn thận gấp lại ngay ngắn, trong mắt hiện lên một tia ghen tị, "Tiểu cô nương, lần sau cùng bạn trai ăn lẩu, phải cẩn thận một chút, áo khoác tốt như vậy không thể để bị giày vò như vậy đâu!"

       Ôn Vãn khẽ nhíu mày, "Ăn lẩu, bạn trai?"

      Bà chủ ừ một tiếng, gật đầu, "Cô không biết sao? Quần áo vừa mới giao tới, trên áo dính rất nhiều vết dầu ớt, tôi giặt rất lâu mới giặt sạch được!"

       "Này, tôi nói cho cô biết, cô đi khắp Vân Thành này, chỉ có tôi mới có thể giặt quần áo sạch như vậy!"

      Ôn Vãn lập tức hiểu ra những khúc mắc trong lời nói của bà chủ.

      Trong lòng cô thầm cho Đường Miên một chữ "công", nhưng ngoài mặt lại bình tĩnh nói: "Gây phiền phức cho bà rồi, thế này vậy, tôi trả thêm cho bà một ít tiền!"

       "Không cần không cần! Lúc sáng người đưa quần áo đến đã trả tiền rồi!"

      Ôn Vãn thấy bà chuẩn bị gấp quần áo, vội vàng hỏi: "Bà chủ, cửa hàng này một mình bà kinh doanh sao? Không có giúp đỡ, xử lý được không?"

      Nghe vậy, bà chủ động tác chợt dừng lại.

       Sau đó, lại tiếp tục, lơ đãng cười cười: "Tôi có một vị hôn phu, anh ấy thường cùng tôi kinh doanh cửa hàng này, nhưng không biết mấy ngày nay xảy ra chuyện gì, liên lạc với anh ấy cũng không được.."

       Mấy ngày nay bà cứ nghĩ đi nghĩ lại, vừa rồi có phải bà ép cưới quá mạnh, khiến hắn bực mình không?

       Nhưng cho dù bản thân không muốn kết hôn thì hai người cũng nên ngồi lại nói rõ sự việc một cách thẳng thắn.

      Sao phải chơi trò mất tích!

      Ôn Vãn bình tĩnh quan sát vẻ mặt của người phụ nữ, sau đó xác định bà có lẽ không biết vị hôn phu của mình đã không còn sống.

      Nàng giả vờ tùy ý đề cập, "Yên tâm đi, chỉ cần người còn sống, sẽ liên lạc với bà, chỉ sợ là.."

      Đột nhiên, điện thoại di động reo lên--

      Bà chủ bảo Ôn Vãn đợi một chút, sau đó lấy điện thoại di động từ trong túi ra, "Xin chào, tiệm giặt khô Mạn Mạn xin nghe."

       "Xin chào, cô Trương, tôi là Cục cảnh sát thành phố, xin hỏi Lưu Đại Lợi là người yêu của cô phải không?"
     
    LieuDuong likes this.
  8. MD0802

    Messages:
    1
    Chương 077: Tiểu Ôn Vãn, đã lâu không gặp

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bà chủ cứng đờ người.

       Có một linh cảm chẳng lành nhanh chóng trỗi dậy từ tận đáy lòng.

    Cô liếc nhìn Ôn Vãn, sau đó quay người, dùng ngón tay thô ráp nắm chặt điện thoại, nhỏ giọng hỏi: "Vâng, đồng chí cảnh sát, Lưu Đại Lợi là người yêu của tôi, anh ấy sao vậy? Có chuyện gì sao?"

      Giọng nói nghiêm túc của cảnh sát phát ra từ đầu dây bên kia.

       "Lưu Đại Lợi có liên quan đến một vụ án giết người, hắn đã chết cách đây sáu ngày, sau khi điều tra, hắn đã tự sát sau khi đánh nhau. Xin hãy đến đồn cảnh sát để nhận thi thể.."

       "Rầm --" một tiếng, điện thoại rơi xuống đất.

      Những lời còn lại, bà chủ nghe không rõ nữa.

      Bà như bị sét đánh, máu trong người như đông lại trong tích tắc, đầu óc quay cuồng tất cả đều là thông tin người yêu qua đời.

    "Chết?"

       "Không.. làm sao có thể?"

       "Trước đó anh ấy đã bàn bạc rõ ràng với tôi về sính lễ kết hôn, nói rằng sau khi xử lý xong chuyện với ông chủ, anh ấy có thể lấy tiền cho bố mẹ tôi một lời giải thích thỏa đáng!"

       "Làm sao đột nhiên lại chết?"

       "Tôi không tin, tôi không tin!"

      Bà chủ gần như suy sụp, nước mắt giàn giụa trên mặt.

      Ôn Vãn bắt lấy trọng điểm.

      Sính lễ, ông chủ, tiền.

       "Bà chủ, bà có biết ông chủ của người yêu bà là ai không?"

    Bà chủ lúc này ngẩn người, tâm trạng vô cùng bi thương không cho phép bà suy nghĩ, vì sao Ôn Vãn lại hỏi vấn đề này, bà rơm rớm nước mắt trả lời: "Cụ thể như thế nào thì tôi cũng không biết, chỉ biết là gần đây anh ấy thường xuyên làm việc cho người này, nhận được không ít thù lao!"

       "Cô bé, lấy áo khoác đi, tôi phải đóng cửa đi đến cục cảnh sát đây!" Bà chủ nhặt điện thoại lên, lau nước mắt trên mặt, gấp gọn áo khoác.

       Ôn Vãn nhận lấy quần áo từ tay bà chủ, xoay người mở cửa kính, bước ra ngoài.

      Bà chủ vội khóa cửa lại, vừa cất chìa khóa, đang định đạp xe, đột nhiên cảm thấy khó thở vô cùng, cả người co giật dữ dội ngã xuống đất.

      Bà thở hồng hộc, cố gắng đứng dậy, nhưng không còn chút sức lực nào.

       Thấy vậy, Ôn Vãn lập tức ngồi xổm xuống, kiểm tra sơ qua dấu hiệu sinh tồn của người phụ nữ, lấy từ bên hông cô ra mấy cây kim bạc, nhanh chóng bình tĩnh đâm vào mấy huyệt đạo trên người bà.

      Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong vài giây, người phụ nữ ngừng co giật, nằm bất tỉnh trên mặt đất.

       Ôn Vãn giữ cổ tay bà, bắt mạch, thở phào nhẹ nhõm khi biết đã tạm thời kiểm soát được sự lây lan của chất độc.

       Lúc này, một tiếng còi xe cảnh sát vang lên từ xa đến gần.

       Nhìn xung quanh, có ba chiếc xe cảnh sát đang chạy nhanh về phía này..

       Cùng lúc đó, chiếc điện thoại rơi xuống đất rung lên, Ôn Vãn liếc nhìn số người gọi, đó là một số ở nước ngoài giống như một cuộc gọi lừa đảo.

      Trực giác nói với cô, cuộc gọi này nhất định không đơn giản.

       Cô nhấc điện thoại, nhấn nút trả lời--

       "Tiểu Ôn Vãn, đã lâu không gặp, em có khỏe không?"

       Cái giọng này!

       Sau bốn tháng, cuối cùng giọng nói khàn khàn nội liễm này lại vang lên bên tai Ôn Vãn.

       Gần như ngay lập tức, thần kinh của cô trở nên căng thẳng.

       Bình tĩnh tỉnh táo lại toàn thân tràn ngập đề phòng, như một con báo ẩn nấp trong bóng tối.

    "Đã được một thời gian dài."

    Ôn Vãn khẽ nhếch môi, lấy điện thoại di động ra gửi dãy số định vị cho Đường Miên, giọng cực kỳ lạnh lùng nói: "Ngươi vẫn là chuột nhắt như cũ, chỉ dám trốn trong cống ngầm tối tăm mà thôi, làm một số chuyện xấu xa không ra người!"
     
    LieuDuong likes this.
  9. MD0802

    Messages:
    1
    Chương 078: Anh muốn em trực tiếp trị liệu cho anh

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người ở đầu dây bên kia dường như không bị kích thích bởi lời nói của cô.

      Giọng điệu của người đàn ông vẫn dịu dàng, thậm chí còn tăng thêm vài phần kích động, "Hình như em đang tức giận, xem ra món quà này anh chuẩn bị cho em, không uổng phí tâm huyết của anh dành cho em."

    Quà.

      Hắn coi cuộc sống trong lành và ngây thơ, như một trò chơi với Ôn Vãn.

    Không ngoài ý muốn.

       Tên biến thái này, chính là độc ác như vậy!

      Ôn Vãn gửi tin nhắn cho Đường Miên: 【Nhanh lên, hắn sắp cúp máy rồi. 】

      Đường Miên: 【Đang tra, em cố gắng kéo dài thời gian một chút. 】

    Ôn Vãn ngước mắt nhìn chiếc xe cảnh sát đang càng lúc càng gần mình, khẽ hừ lạnh một tiếng: "Lần trước ngươi dốc sức gài bẫy tôi như vậy, năm mạng người cũng không thể đưa tôi vào trại giam, ngươi nghĩ lần này chỉ có một cái mạng, có thể làm khó được tôi sao?"

       Đầu dây bên kia truyền đến một tràng cười nhàn nhạt, "A.. Có thể hay không, phải xem năng lực của em."

       Nam nhân ngữ khí chậm lại, chậm rãi nói: "Cho dù không bẫy được em, có thể khiến cho em cảm thấy ngột ngạt cũng tốt."

       Tiếng cười này lọt vào tai Ôn Vãn cực kỳ chói tai.

       "Ngươi nhất định bị tâm thần, có cần tôi giới thiệu bác sĩ tâm lý cho không?"

       Ngừng một chút, cô nói thêm: "Chúng ta tốt xấu gì cũng quen biết qua, tôi có thể giảm giá cho ngươi 10%."

      Người đàn ông có lẽ đang châm một điếu thuốc, tiếng bật lửa từ điện thoại vang lên, "Nếu có thể, anh muốn em điều trị riêng cho anh."

      Hắn biết phương pháp thôi miên của Ôn Vãn cực cao.

       Nếu không, lúc trước đã không phá hủy căn cứ của hắn dễ dàng như vậy!

       Ôn Vãn đối với lời trêu chọc của hắn có chút không kiên nhẫn, "Tôi đắt tiền, ngươi mời không nổi."

    "À?"

      Người đàn ông mơ hồ nhướng mày trong làn khói thuốc, "Trên đời này không có ai mà anh không mời nổi, ngoài tiền ra, luôn có những con bài khác, phải không?"

       Hai chữ "con bài", hắn cắn răng nặng nề.

       Ôn Vãn nhắm mắt lại, trước mắt hiện lên một bóng người.

       Đột nhiên, điện thoại rung lên, là Đường Miên gửi tin nhắn.

      Đường Miên: 【Hiện tại chỉ có thể xác nhận hắn đang ở một thị trấn nhỏ ở nước M, không thể truy ra vị trí chính xác. 】

       Ôn Vãn tắt điện thoại, bỏ vào túi.

       Không cần nói nhảm với tên biến thái này nữa.

       Cô lạnh lùng nói: "Đừng lòng vòng, nói thẳng ra, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?"

      Người đàn ông thoải mái nhả ra một làn khói, nói: "Tiểu Ôn Vãn, sao em lại mất kiên nhẫn nhanh như vậy? Là đã tra được định vị của anh ở đâu sao?"

      Ôn Vãn không trả lời.

      Đầu bên kia cười khẽ, "Được được, không đùa với em nữa!"

       "Anh chỉ muốn nhắc em một tiếng, từ đây cho đến khi kết thúc trò chơi thời gian không còn nhiều."

      Người đàn ông quay lại chủ đề chính, nhưng giọng điệu vẫn như cũ ngả ngớn, "Nếu như em tiếp tục chơi, như vậy người phụ nữ này chỉ là mới bắt đầu, sau này sẽ còn có nhiều người vô tội bị liên lụy."

       "Nhưng nếu em chọn từ bỏ, thì trò chơi này có thể kết thúc ngay lập tức."

       "Tiểu Ôn Vãn, nói cho anh biết sự lựa chọn của em?"

    Những đốt ngón tay cầm điện thoại của Ôn Vãn trắng bệch, nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh như cũ: "Lựa chọn của tôi có quan trọng không? Sự thật là, cho dù tôi không tham gia trò chơi tồi tệ của ngươi, ngươi cũng sẽ giết người để thỏa mãn sự biến thái của mình, không phải sao?"

      Người đàn ông suy nghĩ một lúc.

      Sau đó, vui vẻ bất đắc dĩ cười ra tiếng, "Tiểu Ôn Vãn, anh nên nói em có cái gì tốt đây? Có lúc em tỉnh táo đôi thật sự khiến người khác.. chán ghét!"

      So ra, hắn vẫn thích cô gái nhỏ không tỉnh táo hơn.
     
    LieuDuong likes this.
  10. MD0802

    Messages:
    1
    Chương 079: Giở trò ma quỷ trước mặt bác sĩ pháp y

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ôn Vãn không muốn nói nhảm với tên biến thái nữa.

       Cô nhìn ánh đèn sáng lập lòe trên xe cảnh sát, thanh âm lạnh như băng, "Ngươi nghe cho kỹ, tôi không chỉ tiếp tục chơi trò chơi này, mà còn phải trở thành người chiến thắng!"

       "Ngươi có gan, thì cùng tôi so tài, xem ngươi hại người nhanh hơn, hay là tôi cứu người nhanh hơn!"

      Cô nói xong, liền cúp máy.

       Lúc này tất cả các xe cảnh sát đều đã dừng lại, các cảnh sát mặc đồng phục trang nghiêm lần lượt bước xuống xe, bao vây Ôn Vãn.

       Một người đàn ông cao gầy đi tới, hắn giơ cao chứng minh thư của mình lên, đủ để Ôn Vãn nhìn rõ.

       "Chúng tôi đến từ Đội cảnh sát hình sự của Sở cảnh sát thành phố, chúng tôi nhận được báo án, có một vụ mưu sát ở đây. Tôi là Trương Lăng, người phụ trách vụ án này, đây là giấy tờ tùy thân của tôi."

       "Cảnh sát Trương, chúng ta lại gặp nhau." Ôn Vãn khẽ mím môi, tư thế bình tĩnh.

       Trương Lăng nhìn cô gái có vẻ ngoài thanh tú đến khó tin trước mặt, không hiểu vì sao, chỉ trong một tuần ngắn ngủi, mà cô luôn dính vào các vụ án giết người.

       Hơn nữa, dáng vẻ bình tĩnh này không giống thái độ của một tên sát nhân chút nào.

      Nếu không phải cô vô tội, vậy chỉ có thể nói, tố chất tâm lý của cô gái nhỏ này cường đại đáng sợ.

       Trương Lăng khẽ nhíu mày, thanh âm có chút lạnh lùng, "Nếu có thể, tôi không muốn gặp lại cô trong trường hợp này."

       Nói xong, hắn liếc nhìn bà chủ đang nằm trên mặt đất, vẫy tay ra hiệu cho bác sĩ pháp y tiến lên khám nghiệm.

      Mấy bác sĩ pháp y áo trắng, lần lượt đi tới.

      Đột nhiên, cô gái bên cạnh nhỏ giọng nói: "Không cần lãng phí thời gian, bà ấy bị hạ độc bằng xyanua kali."

    "Cái gì?"

       Trương Lăng nhất thời không kịp phản ứng.

    Sau đó, giọng nói lạnh lùng của cô gái lại vang lên: "Vừa rồi ta dùng kim bạc phong ấn huyệt đạo của bà ấy, tạm thời ngăn chặn chất độc khuếch tán, các người chỉ có 20 phút, bây giờ đưa đến bệnh viện, còn có cơ hội cứu chữa."

       Giọng nói của cô lạnh lùng mà khắc chế, như băng thấu vào lòng người, trên mặt rõ ràng mang theo nụ cười nhàn nhạt, nhưng trong mắt lại có một tia hắc ám đáng sợ.

       Trong nháy mắt, Trương Lăng đã bị Ôn Vãn lấn át.

       Nhưng lý trí từ đầu đến cuối vẫn luôn chiếm thượng phong.

       Hắn cau mày, giữ giọng chất vấn, "Chỉ bằng cô? Một đứa trẻ học cấp ba thôi, đoán chừng còn chưa nghĩ ra công thức của kali xyanua, tôi dựa vào cái gì mà tin tưởng cô?"

       Trên thực tế, không chỉ có hắn, mà tất cả những người khác đều chế nhạo Ôn Vãn.

      Một cô bé còn chưa trưởng thành, chỉ vì học vài năm, học được một ít kiến thức mà dám khoe khoang trước mặt cảnh sát, giở trò ma quỷ trước mặt bác sĩ pháp y.

      Huyệt đạo đều bị châm bằng kim bạc, sao cô không nói cô là cao thủ Trung Y?

       Ôi, nực cười làm sao!

       Đối mặt với sự nghi ngờ và khinh thường của mọi người, Ôn Vãn không lo lắng cũng không khó chịu.

    Cô lấy điện thoại di động ra bắt đầu đếm ngược, "Tôi đã nói đến như vậy, tin hay không tùy các người, chỉ là tôi cần nhắc nhở anh một chuyện, bây giờ mạng sống của người phụ nữ này nằm trong tay anh, nếu như bà ấy vì phán đoán sai lầm của anh, mà bỏ lỡ cơ hội tốt nhất cứu chữa, anh không chỉ mất việc, mà còn phải mặc cảm áy náy cả đời!"

       "Cảnh sát Trương, mức độ thế nào, anh phải tự mình cân đo đong đếm."

       Thấy bộ dáng nghiêm túc của Ôn Vãn, trong lòng Trương Lăng không khỏi do dự.

       Đột nhiên, một trong các bác sĩ pháp y hét lớn: "Đội trưởng Trương, phán đoán sơ bộ của chúng tôi, người phụ nữ này có thể thật sự bị hạ độc bằng kali xyanua!"
     
    LieuDuong likes this.
Tags:
Thread Status:
Not open for further replies.
Trả lời qua Facebook
Loading...