Ngôn Tình [Edit] Áo Lót Tiểu Tổ Tông Của Tư Gia Lại Rơi Mất - Mianmian

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi MD0802, 5 Tháng sáu 2023.

  1. MD0802

    Bài viết:
    1
    Chương 060: Cậu bé bước ra từ truyện tranh

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi Ôn Vãn đến trường, chính xác là 7: 50, còn mười phút nữa là đến giờ học buổi sáng.

      Cô kéo ghế ngồi xuống, mở hộp bento ra, món cơm chiên tôm và giăm bông nóng hổi, cùng với hai món đồ chấm ăn kèm ngon lành, đập vào mi mắt.

    Bên cạnh, còn có một bịch sữa tươi còn ấm.

      Mùi thơm ngào ngạt, thu hút sự chú ý của nhiều người.

      Đinh Nhiên và Đinh Hạo đồng thời quay đầu lại, nhìn hộp cơm thơm ngon này, lập tức cảm thấy bánh rán trong tay không thơm.

       "Ôn Vãn, đây là bữa sáng mẹ cậu chuẩn bị cho cậu sao? Mùi thơm quá, nhất định ăn rất ngon!" Đinh Nhiên ghen tị chảy nước miếng.

       "Tôi không được đối xử tốt như vậy, bà ấy chỉ chuẩn bị bữa sáng cho chị gái Ôn Cần."

      Ôn Vãn cầm đũa lên, nếm thử một miếng, sau đó híp mắt hưởng thụ, "Đây là hàng xóm làm cho tôi!"

      Kỹ năng nấu ăn của người đàn ông đó thực sự tuyệt vời, ngay cả món cơm chiên trứng đơn giản nhất cũng có thể ngon như vậy!

       Đinh Hạo khẽ thở dài, "Hàng xóm tốt như vậy, sao chúng ta lại không gặp được hàng xóm tốt như vậy?"

       Đinh Nhiên vỗ vai em trai, "Muốn ăn gì, sáng mai anh làm cho em!"

       Đinh Hạo trợn mắt lên, "Đừng, anh không thức dậy trễ, là đã được Bồ Tát phù hộ rồi!"

       "Vậy thì em tiếp tục ăn bánh rán đi!"

      ..

      Ôn Vãn nhìn hai anh em cãi nhau, trong lúc bất tri bất giác, thì chuông vào học đã vang lên, cô cũng vừa mới ăn hết bữa sáng, cất hộp cơm đi.

       Sau khi ăn uống no nê, Ôn Vãn ợ hơi.

      Giáo viên chủ nhiệm ôm sách Ngữ văn bước vào, theo sau lưng, là một cậu bé đội mũ lưỡi trai, mặc bộ đồ thể thao màu trắng.

      Lý Nhiễm đem sách Ngữ văn đặt ở trên bàn, trên mặt mang theo nụ cười lớn tiếng nói: "Các học sinh, yên lặng một chút!"

       "Tuần trước tôi đã nói với các em, hôm nay lớp chúng ta sẽ có một học sinh mới, bây giờ để tôi giới thiệu với một chút, người đứng bên cạnh tôi, là bạn học mới, Lăng Việt!"

      Tất cả ánh mắt của học sinh đều đổ dồn vào cậu bé.

       Dưới những cặp mắt quan sát, chàng trai duyên dáng cởi chiếc mũ lưỡi trai, đứng thẳng lưng, ngẩng đầu lên, để lộ khuôn mặt đẹp trai đến kinh ngạc--

    Hắn dáng người cao gầy, làn da trắng nõn, dưới mái tóc ngắn màu nâu nhạt, là một đôi mắt hoa đào dịu dàng mà sắc bén, sống mũi cao, môi mỏng hồng hào, ngũ quan thanh tú, đường nét khuôn mặt mềm mại.

       Thoạt nhìn, cả người mang đến cho người ta một loại cảm giác ôn nhuận như ngọc, nhưng lại thập phần yêu nghiệt.

      Một người đàn ông đẹp trai như vậy trông giống như hắn vừa bước ra từ truyện tranh.

      Lăng Việt giơ tay chào hỏi: "Chào mọi người, tôi tên Lăng Việt, sau này chúng ta sẽ là bạn học, xin mọi người hãy chiếu cố cho tôi."

      Ngay lập tức, các nữ sinh trong lớp hét lên, sự phấn khích của họ không thể kiểm soát được.

       "A, a, hắn đẹp trai quá!"

       "Tôi đã lớn như vậy, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một nam nhân đẹp trai như vậy, hắn còn đẹp trai hơn cả những người nổi tiếng!"

       "Làm ơn, hắn không trang điểm! Với vẻ đẹp nghịch thiên như vậy, có thể đánh bại những người nổi tiếng đó vài con phố!"

       "Đẹp trai quá, ước gì được làm bạn với hắn!"

      ..

       Trong một sắc mê muội, chỉ có Ôn Vãn là không bị ảnh hưởng, hai tay chống cằm, vẻ mặt bình tĩnh, không chút hứng thú, đọc sách.

       Cô cụp mắt xuống, sự lạnh lùng trong mắt cô giống như những mảnh ánh sao.

       Lăng Việt chú ý đến cô.

       "Học sinh Lăng Việt, nhìn xem, em đến quá muộn, không còn chỗ tốt, em nhìn xem mình muốn ngồi ở đâu, cùng các bạn học thảo luận đổi chỗ ngồi?"
     
    LieuDuong thích bài này.
  2. MD0802

    Bài viết:
    1
    Chương 061: Xin chào bạn học, tôi tên Lăng Việt

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chủ nhiệm lớp có chút bất đắc dĩ, hiện tại trong lớp chỉ còn lại một chỗ trống bên cạnh Ôn Vãn.

      Nhưng cái ghế trống đó, ở trong góc lớp.

      Hơn nữa, Ôn Vãn luôn là một cao thủ không nghe lời trong lớp, nếu Lăng Việt ngồi cùng cô nhất định sẽ bị ảnh hưởng.

       Nhưng những học sinh khác thậm chí còn không muốn ngồi cùng Ôn Vãn, vậy bây giờ nên làm gì đây..

       Ngay lúc cô đang lúng túng, Lăng Việt chậm rãi nói: "Giáo viên không cần phiền như vậy, em thấy bên kia vẫn còn một chỗ trống, em ngồi đó vậy!"

       Lý Nhiễm nhìn theo ánh mắt của hắn, thì ra là chỗ bên cạnh Ôn Vãn!

       Cô do dự, "Học sinh Lăng Nguyệt, bên kia là hàng cuối cùng, em có nhìn thấy bảng đen không?"

       Lăng Việt câu môi, "Không sao, thị lực của em rất tốt."

       "Được, vậy tạm thời để em chịu ủy khuất, sau này tôi sẽ sắp lại!"

    "Cám ơn giáo viên!"

       Dưới sự theo dõi của cả lớp, Lăng Việt một chân dài bước đến chỗ Ôn Vãn.

       Hắn cúi đầu nhìn Ôn Vãn.

    Cô đang cúi đầu đọc sách, mái tóc đen dài đơn giản buộc thành đuôi ngựa, lộ ra chiếc cổ thiên nga xinh đẹp, làn da trắng nõn, ngũ quan thanh tú lộ ra vẻ lãnh đạm tự nhiên, nhưng đôi môi đỏ mọng kia lại thêm mấy phần kinh diễm.

       Hắn ngồi xuống, tùy ý nhét cặp sách vào trong ngăn kéo, đưa tay về phía Ôn Vãn tỏ vẻ thân thiết, "Chào bạn học, tôi tên Lăng Việt."

       Ôn Vãn lười biếng liếc hắn một cái, trên môi mang theo nụ cười, nhưng không có bắt tay hắn, "Xin chào, tôi tên Ôn Vãn."

      Sự xa lánh, rõ ràng là đối với một người đàn ông đẹp trai như Lăng Việt không có hứng thú.

       Đây là lần đầu tiên, một cô gái miễn nhiễm với sự quyến rũ của hắn.

       A, thú vị đấy!

       Lăng Việt cười cười, khéo léo rút tay về, tựa hồ không phát hiện ra ngượng ngùng, bình tĩnh lấy sách Ngữ Ôn ra, đốt ngón tay lật qua lật lại trang sách.

       Đinh Nhiên và Đinh Hạo quay lại, chào Lăng Việt một cách nồng nhiệt.

       "Xin chào, tôi là Đinh Nhiên!"

       "Xin chào, tôi là Đinh Hạo!"

       "Xin chào!" Khi Lăng Việt cười, khóe miệng lộ ra một lúm đồng tiền nhàn nhạt.

      Đinh Nhiên liếc nhìn Ôn Vãn, làm dịu nói, "Cậu đừng bận tâm, Ôn Vãn là như vậy, sau khi cậu ở bên cậu ấy lâu, sẽ phát hiện cậu ấy thực sự là một người rất tốt!"

       Lăng Việt quay đầu nhìn Ôn Vãn, "Ừm, nhìn ra!"

       "Chúng ta ngồi cùng nhau đã là duyên phận rồi, từ giờ trở đi, cậu chính là huynh đệ của chúng ta!" Đinh Hạo mạnh dạn nói, giơ ngón tay cái lên.

       Lăng Việt gật đầu, nói cám ơn.

      Ba nam sinh nhanh chóng làm quen..

      Trong lúc đọc sách, Ôn Vãn lặng lẽ quan sát người bạn mới cùng bàn, cô luôn cảm thấy người này không đơn giản.

      Tiết học cuối cùng vào buổi chiều là tiết vật lý--

       "Nào các em, lật sách đến trang 17, chủ đề này là về.."

      Giáo viên Trương bụng phệ đang nói về chủ đề này trong khi nước bọt trong miệng phun tứ tung, ông đã nhìn chằm chằm vào cô gái đang ngồi thẫn thờ trong góc hồi lâu.

      Cuối cùng, khi sắp tan học, không nhịn được nữa ông ném sách lên bàn, giận dữ hét lên--

       "Học sinh Ôn Vãn!"

       Hét một tiếng, đầu óc đang lang thang của Ôn Vãn đột nhiên bị kéo trở lại.

       Cô ngồi thẳng, nhìn giáo viên vật lý, khuôn mặt của giáo viên lúc này đỏ bừng vì tức giận, nhất định đã phát hiện cô sớm lơ là.

       "Cùng tôi đến văn phòng, những học sinh khác chờ tan học!" Giáo viên vật lý nói xong, tức giận rời đi.

      Đinh Nhiên chắp tay, cầu nguyện cho Ôn Vãn, "Hy vọng đừng tìm chủ nhiệm lớp, nếu không cậu thảm rồi!"

       Đinh Hạo gật đầu tán thành, "Thật ra, giáo viên Trương rất tốt, thái độ cậu có thể khách sáo hơn một chút, nhận lỗi đi, thầy nói với cậu vài câu là sẽ ổn thôi!"
     
    LieuDuong thích bài này.
  3. MD0802

    Bài viết:
    1
    Chương 062: Cẩn thận tôi ăn chết cậu

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ôn Vãn nhìn hai huynh đệ đang lo lắng cho mình, một mặt vô vị cười cười: "Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, đừng lo lắng!"

      Cô đứng dậy, đút hai tay vào túi quần, bước theo chân thầy vật lý.

       Lăng Việt nhìn bóng lưng của cô, trong mắt lóe lên một tia sáng nhỏ.

      Trong văn phòng giáo viên--

       Đây là một căn phòng rộng rãi, bên trong có nhiều bàn học, các giáo viên lớp (1), cơ bản đều làm việc ở đây.

      Ôn Vãn đứng dựa vào tường, nhìn xuống đất, lắng nghe lời khuyên nghiêm túc của giáo viên vật lý.

       "Ôn Vãn, em cần phải biết rõ tình hình hiện tại của em, mặc dù trước đó em đã đọc qua nội dung trong sách, nhưng đến tột cùng có thể dùng được bao nhiêu, bảng điểm của em, chính là bằng chứng chứng minh tốt nhất!"

       "Bây giờ đã có thể đi học lại lần nữa, nên nắm bắt cơ hội, đừng lãng phí thời gian như vậy nữa!"

       "Thầy tin, em thực sự là một đứa trẻ thông minh, nếu không lần này đã không giành được hạng nhất trong triển lãm nghệ thuật, em chỉ là không tập trung vào việc học của mình mà thôi."

       "Được rồi được rồi, thầy nói nhiều rồi, cũng đã muộn, em về nhà suy nghĩ kỹ đi!"

      Giáo viên vật lý bất đắc dĩ phắc tay, cúi đầu, chuẩn bị xem bài tập của học sinh.

       Ôn Vãn xoay người, bước ra khỏi văn phòng.

      Trở về phòng học, cả lớp không còn một bóng người, chỉ còn lại Lăng Việt ngồi trên ghế nghịch điện thoại.

       Thấy Ôn Vãn quay lại lấy cặp sách, hắn đặt điện thoại xuống, "Ôn Vãn, cậu có vội về nhà không?"

      Ôn Vãn ngay từ đầu đã biết Lăng Việt sẽ không tan học, là đang đợi cô.

      Cô bừa bãi nhét sách giáo khoa vào cặp sách, "Có việc gì?"

       "À, tôi muốn mời cậu ăn cơm."

    Ôn Vãn kéo khóa cặp sách, tùy ý khoác lên vai phải, nở nụ cười xinh đẹp: "Bạn học Lăng Việt, chúng ta mới ngồi cùng bàn có một ngày, hình như chưa thần quen đến mức ăn cơm chung nhỉ?"

      Lăng Việt trong mắt hiện lên một tia cố chấp, "Nhưng cũng không đến mức không quen, ngay cả ăn cơm cũng cự tuyệt."

       Ôn Vãn suy nghĩ một chút, sau đó đi về phía trước, "Đã như vậy.. cẩn thận tôi ăn chết cậu!"

       Lăng Việt cười nói: "Không sao, cậu cứ mạnh dạn mà ăn, tôi có rất nhiều tiền!"

      ..

      Trung tâm thành phố, nhà hàng Mạc Thức--

      Những ngọn đèn vàng nhạt đang từ từ lan tỏa, cùng với tiếng nhạc nhẹ nhàng trầm bổng, toàn bộ nhà hàng tạo nên một bầu không khí thư thái.

      Ôn Vãn và Lăng Việt chọn một chỗ cạnh cửa sổ ngồi xuống, người phục vụ đưa thực đơn ra rồi đứng sang một bên chờ đợi.

       "Muốn ăn gì, tùy ý gọi."

      Lăng Việt đưa thực đơn đến trước mặt Ôn Vãn, mỗi cử chỉ đều có thêm một chút xa xỉ, không thể thấy ở trường học.

       Ôn Vãn khẽ mỉm cười, ngón tay trắng nõn mảnh khảnh lướt qua thực đơn.

       Rất nhanh, phục vụ đã đem món lên.

      Những món ăn cô gọi hầu hết đều là những món đặc sản của nhà hàng, Lăng Việt đề xuất ăn bít tết với rượu vang đỏ, sau đó mở một chai Lafite đắt tiền.

      Trong bữa ăn, Lăng Việt luôn tìm rất nhiều chủ đề thú vị, hai người trò chuyện vui vẻ.

      Khi thanh toán hóa đơn, khi Lăng Việt lấy ra một tấm thẻ vàng kim, Ôn Vãn bất động nhướng mày.

      Chỉ có 100 thẻ vàng kim được phát hành trên thế giới, hắn lại là một trong những chủ sở hữu..

      Bạn cùng bàn mới của cô, địa vị thật sự không nhỏ.

      Ra khỏi nhà hàng, Lăng Việt đề nghị đưa Ôn Vãn về nhà, nhưng bị từ chối.

       Lăng Việt nhìn bóng đêm đen kịt, ngữ khí bất đắc dĩ nói: "Được, vậy cậu đi chậm một chút, ngày mai gặp lại ở trường học!"

       Ôn Vãn cười nói: "Được, ngày mai gặp!"

       Lúc này, một chiếc taxi vừa vặn chạy tới, Ôn Vãn phất phất tay.

       Cô lên xe, vừa đóng cửa liền lấy điện thoại di động gọi cho Đường Miên--

       "A Miên, giúp tôi tra một chút về Lăng Việt."
     
    LieuDuong thích bài này.
  4. MD0802

    Bài viết:
    1
    Chương 063: Em uống rượu

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cửa thang máy mở ra, ánh đèn rực rỡ ùa vào hành lang tối om, người đàn ông dựa vào góc ngẩng đầu, vừa nhìn thấy cô, vẻ cô đơn trong mắt anh lập tức tiêu tan.

       Anh đứng thẳng dậy, trên môi mang theo nụ cười, "Vãn Vãn, em về rồi."

       Ôn Vãn có chút kinh ngạc, "Anh đang đợi tôi?"

      Tư Cảnh Hạc đứng thẳng dậy, vừa định đến gần Ôn Vãn, chợt ngửi thấy trên người cô có mùi rượu.

       Anh khẽ nhíu mày, trong đôi mắt đen láy hiện lên cảm xúc phức tạp, "Em uống rượu?"

       Ôn Vãn đưa tay sờ sờ gò má, quả nhiên có chút nóng, "Ừm, cùng bạn học ăn cơm có uống một chút."

       "Mùi rượu rất đậm sao?"

       Cô nói xong, cúi đầu xuống ngửi cơ thể như một con hồ ly.

       Quai hàm Tư Cảnh Hạc hơi căng cứng, giống như không thèm để ý hỏi: "Nhìn em chơi thật vui vẻ, họp lớp à?"

       "Không phải, bạn học mới đến, tình cờ ngồi chung bàn, hắn mời tôi ăn cơm, nên tôi đi."

    "Nam?"

       "Sao anh biết?" Ôn Vãn ngẩng đầu đụng phải con ngươi thâm thúy của nam nhân.

      Không biết vì cái gì, cô cảm thấy có chút chột dạ..

      Đột nhiên, đèn cảm biến tắt.

       Ánh trăng sáng chiếu vào, hành lang nhỏ hẹp chìm trong bóng tối, bầu không khí dần trở nên huyền ảo.

      Mặc dù lúc này cô không nhìn rõ mặt người đàn ông, nhưng Ôn Vãn vẫn có thể cảm nhận được hơi nóng trong mắt anh.

       Tư Cảnh Hạc giật giật đôi môi mỏng, vốn muốn nói rất nhiều lời, nhưng cuối cùng lại nuốt xuống hết, chậm rãi nói: "Sở dĩ anh ở đây đợi em, là có chuyện muốn nói cho em biết."

       Hầu kết của anh nhấp nhô, giọng nói trầm thấp đầy uy lực tràn ra, "Cục cảnh sát đã điều tra vụ án giết người, những người đó quả thật đã tự sát, họ đã loại trừ khả năng nghi ngờ em, em không cần phải lo lắng nữa."

      Xử lý gọn gàng, nhanh chóng rất phù hợp với phong cách của người đàn ông này.

       Trong dự tính, Ôn Vãn nói cám ơn.

      Tư Cảnh Hạc lấy hộp thuốc lá từ trong túi quần ra, vừa châm lửa vừa chậm rãi hỏi: "Đúng rồi, hôm đó khi em gặp bọn họ, em có nhìn thấy ai khác trong ngõ không?"

       Ôn Vãn cẩn thận suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu, "Không nhớ."

       Đúng vậy, là một cô gái, gặp phải tình huống như vậy nhất định rất sợ hãi, làm sao còn tâm trí để ý xem xung quanh mình còn có người khả nghi hay không?

       "Sao vậy? Cảnh sát có lo ngại gì à?"

      Tư Cảnh Hạc phun khói thuốc ra, "Không có, anh chỉ tùy tiện hỏi thôi."

       Ôn Vãn như gà mổ thóc gật đầu, sau đó vươn tay ngáp một cái, "A.. Lên lớp một ngày mệt mỏi quá, tôi về nhà ngủ trước!"

       Cô vừa nói, vừa bước từng bước, "Ngủ ngon, Tư tiên sinh!"

      Tư Cảnh Hạc không đáp.

       Anh nhìn cô đi xa dần, sau đó là tiếng đóng cửa, xung quanh lại trở nên yên tĩnh.

       Anh từ từ nheo mắt lại, làn khói xám gần như nhấn chìm anh.

      ..

      Sau khi Ôn Vãn đóng cửa lại, cô dựa vào cửa hồi lâu, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa ở phía đối diện, mới lên lầu, vào phòng tắm tắm rửa.

      Sau khi tắm rửa thay bộ đồ ngủ thoải mái, Ôn Vãn mở WeChat ra, thấy Đường Miên đã gửi thông tin cá nhân của Lăng Việt, nhấp vào xem.

      Ôn Vãn không quan tâm đến thông tin cá nhân của Lăng Việt, điều khiến cô thực sự quan tâm, là thông tin về cha mẹ của Lăng Việt--

      Cha: Không rõ.

      Mẹ: Tư Nghê Điệp.

       Nếu như nhớ không nhầm, thì cô của Tư Cảnh Hạc tên là Tư Nghê Điệp.

      Nếu hai người phụ nữ này là cùng một người..

       A, thú vị đấy!
     
    LieuDuong thích bài này.
  5. MD0802

    Bài viết:
    1
    Chương 064: Bữa sáng tình yêu của Tam ca cho em

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi Ôn Vãn ra ngoài vào buổi sáng, nhìn thấy Chu Dĩ Thâm mặc bộ đồ ngủ nhung, ngáp dài mang theo hộp cơm, ngồi xổm ở cửa thang máy.

      Thấy cô, hắn đứng dậy, "Này, đây là bữa sáng tình yêu của Tam ca làm cho em!"

       Ôn Vãn cau mày, "Anh ấy đâu?"

       "Đang xem bưu kiện của công ty trong phòng." Chu Dĩ Thâm bất đắc dĩ cong môi, "Không biết cái gì kích thích anh ấy, sáng sớm mặt mày tối sầm, như thể cả thế giới nợ tiền anh ấy vậy!"

      Hắn có dự cảm, ngày hôm nay của hắn sẽ không quá dễ dàng.

       36 kế chạy là thượng sách, lát nữa sẽ ngủ bù sau, buổi chiều vẫn là nên tranh thủ dọn đồ rời đi!

       "Thời gian không còn sớm, em mau đi học đi, anh về ngủ một lát!" Chu Dĩ Thâm nhét hộp cơm vào tay Ôn Vãn, vội vàng chạy về.

       Ôn Vãn nhìn hộp cơm trên tay, trong mắt hiện lên ngàn vạn ý nghĩ..

      ..

       Khi Ôn Vãn bước vào lớp, Lăng Việt đã tới một lúc, đang ngủ trên bàn.

       Ôn Vãn không quấy rầy hắn, lẳng lặng mở hộp cơm --

      Bữa sáng hôm nay là mì trộn tương đen, ngoài ra còn có một cốc sữa đậu nành cho đỡ ngấy.

       Đinh Hạo ghen tị nuốt nước bọt, "Ôn Vãn, hàng xóm của cậu lại làm cho cậu à?"

      Ôn Vãn cầm đũa lên, tâm trạng vui vẻ ừ một tiếng.

       Đinh Nhiên vỗ vỗ vai anh trai, "Anh, anh cứ ăn bánh bao của mình đi, càng nhìn càng thèm!"

       Đinh Hạo thấy cũng có lý, xoay người, yên lặng cắn một miếng bánh bao thịt..

      Mì trộn tương đen không chỉ có mùi tương thơm nồng, mà từng sợi mì đều mềm mịn, nhấp một ngụm sữa đậu nành êm dịu, đúng là hạnh phúc vỡ òa!

      Ôn Vãn không nhịn được nghĩ đến cảnh Tư Cảnh Hạc đeo tạp dề, tay cầm thìa, dáng vẻ bận rộn trong bếp..

      Không tự chủ được, khóe môi cô giương lên.

      Lăng Việt bị mùi thơm của mì đánh thức.

       Hắn mở mắt, khuôn mặt tươi cười ấm áp của cô đập vào đôi mắt hoa đào tràn đầy tơ máu của hắn, "Nhìn vẻ mặt tươi cười của cậu, mì rất ngon sao?"

       Ôn Vãn hơi nghiêng đầu, nhìn thiếu niên mệt mỏi, đầu tiên là ừ nhẹ một tiếng, sau đó hỏi: "Tối hôm qua cậu đi ăn trộm sao? Mắt đỏ như vậy, nhìn rất buồn ngủ."

    Không biết Lăng Việt thật sự buồn ngủ, hay là cố ý phối hợp với nàng, hắn ngáp một cái thật to, ngữ khí tràn đầy uể oải, "Tối hôm qua cùng đồng đội chơi game cả đêm, sáng vừa chợp mắt một cái, liền bị gọi đi học, bây giờ buồn ngủ quá!"

    Ôn Vãn uống một hớp sữa đậu nành, chậc chậc nói: "Người ta quậy phá sông hồ, sớm muộn gì cũng phải trả giá, tiết học buổi sáng hôm nay và hai tiết đầu tiên là của chủ nhiệm lớp, cậu cẩn thận một chút!"

      Lăng Việt làm động tác OK.

       Nói xong, hắn nuốt nước miếng nói: "Cái kia.. Buổi sáng tôi vội vàng dậy, còn chưa kịp ăn sáng, mì của cậu có thể.."

    "Không thể!"

      Ôn Vãn dứt khoát cắt đứt dòng suy nghĩ của Lăng Việt, sau đó ăn một ngụm mì lớn.

       Lăng Việt thấp giọng lẩm bẩm nói: "Hôm qua tôi mời cậu ăn cơm hơn hai mươi vạn tệ, cậu ngay cả mì cũng không cho tôi ăn.."

       Thực ra bữa tối hôm qua tôi cũng không tiêu nhiều lắm, điểm mấu chốt là chai Lafite.

       Ôn Vãn nhìn dáng vẻ u ám của hắn, khẽ cong môi, cười phóng túng nói: "Ngoan, chỉ cần cậu không đụng tới món mì xào này, cậu muốn ăn gì cũng được!"

      Nghe vậy, Lăng Việt tinh thần tỉnh táo, "Cậu mời khách?"

      Ôn Vãn gật đầu, dứt khoát đồng ý rất có phong thái của những hộ gia đình.

       Lăng Nguyệt búng tay một cái, "Được, một lời đã định!"
     
    LieuDuong thích bài này.
  6. MD0802

    Bài viết:
    1
    Chương 065: Hình như có chuyện không ổn

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Không khí trong lành, ánh nắng ấm áp chiếu vào lớp qua những ô cửa kính.

      Trong lớp học yên tĩnh, học sinh vùi đầu vào sách vở, chỉ có tiếng cô giáo đứng trên bục giải thích nội dung sách giáo khoa.

       Ôn Vãn lơ đãng chống cằm, tuy mắt dán vào sách nhưng trong đầu vẫn nghĩ đến những lời Chu Dĩ Thâm nói lúc sáng.

      Cô mơ hồ biết tại sao người đàn ông lại tức giận.

       Nhưng cô biết rõ hơn, Tư Cảnh Hạc tiếp cận cô là có mục đích.

      Ngay cả khi anh ấy giải quyết vụ án giết người cho cô, chuẩn bị bữa sáng mỗi ngày cho cô, cô thực sự khinh thường, những tình cảm có tính toán như vậy!

       "Các em, xem câu này đi, trong bài này nó đóng vai trò khởi, thừa, chuyển, hợp.. Ôn Vãn!"

      Cái hét của Lý Nhiễm không làm Ôn Vãn sợ hãi, ngược lại đánh thức Lăng Việt đang buồn ngủ, sụp mí mắt.

       Hắn mở to hai mắt, ngẩng đầu liền thấy chủ nhiệm lớp đang tức giận nhìn Ôn Vãn, nhân tiện liếc hắn một cái, như hận không rèn sắt thành thép.

       Rất tiếc, bị bắt quả tang ngủ gật..

      Lý Nhiễm vẻ mặt ủ rũ lạnh lùng nói: "Nếu tâm trí của em không ở trên lớp, vậy em đi sân vận động chạy bộ đi, chạy ba mươi vòng, khi nào chạy xong, thì trở về!"

      Sân vận động trong trường rất rộng, trong giờ học thể dục nữ sinh có thể chạy liên tiếp ba vòng, đã là rất tốt rồi.

       Bây giờ Ôn Vãn được yêu cầu chạy ba mươi vòng, đó không phải là giết cô sao!

      Nhiều bạn học nhìn cô đầy thiện cảm, nhưng phần lớn vẫn giữ tâm lý xem trò vui, che miệng cười.

      Cái này Ôn Vãn chính là không biết tốt xấu, chẳng phải vừa đoạt giải nhất trong một cuộc thi triển lãm nghệ thuật sao? Có cái gì hay đâu chứ!

       Lên lớp lơ là, đáng bị chủ nhiệm lớp phạt!

       Ôn Vãn uể oải đứng dậy, hai tay đút túi quần, không nói một lời đi ra khỏi lớp.

       Lý Nhiễm mắt không thấy tâm không phiền, vừa định tiếp tục giảng bài, Lăng Việt đột nhiên giơ tay --

       "Giáo viên, em có hơi buồn ngủ, có thể xuống dưới chạy vài vòng, cho tỉnh táo được không?"

      ..

      Khi tan học, các học sinh đang đi dạo trong sân chơi, không hẹn mà đều nhìn vài giây, một nam và một nữ đang chạy bộ trong sân vận động.

      Hầu hết mọi người đều biết Ôn Vãn, nhưng họ lại rất xa lạ với chàng trai đẹp trai bên cạnh cô.

      Khi nào trường có một nam sinh đẹp trai như vậy?

      Hắn cùng chạy trong sân với Ôn Vãn, chẳng lẽ hắn cũng là học sinh học kém nhất trường?

      Trong lúc nhất thời, nhiều ánh mắt biết nói đổ về phía hai người, như thể nước biển sắp nhấn chìm họ.

       "Ôn Vãn, cậu không mệt sao?"

       Lăng Việt thở hổn hển hỏi, tính đến hiện tại, bọn họ đã chạy hai mươi vòng rồi.

      So với sự mệt mỏi của hắn, hơi thở của Ôn Vãn đều đều, tựa hồ không hề cảm thấy mệt mỏi.

      Ôn Vãn nhìn khuôn mặt vốn trắng nõn ửng hồng của nam sinh, không khỏi nở nụ cười, "Cũng may, tôi bình thường có thói quen vận động, chạy thêm 20 vòng cũng không thành vấn đề!"

       Lăng Việt không khỏi giơ ngón tay cái lên, "Trâu bò!"

      Lăng Việt thực sự đã đạt đến cực hạn, nhưng để đi cùng Ôn Vãn, tránh cho cô ở một mình tiếp nhận ánh mắt kỳ lạ của người khác, hắn vẫn nghiến răng kiên trì.

      Cuối cùng, nửa giờ sau cũng chạy xong.

       Hắn khom người, thở hổn hển, hơi chóng mặt, tim đập rất mạnh.

      Hình như, có gì đó không ổn..

       Ôn Vãn đột nhiên vỗ vỗ bả vai hắn, "Không nghĩ tới cậu kiên trì như vậy, cậu còn kiên trì.. Lăng Việt? Lăng Việt!"

      Ôn Vãn không kịp chuẩn bị nhìn Lăng Việt ngã xuống đất, sắc mặt tái nhợt, đau đớn cuộn tròn thành một quả bóng..
     
    LieuDuong thích bài này.
  7. MD0802

    Bài viết:
    1
    Chương 066: Ôn Vãn, đừng đi

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bệnh viện, khoa cấp cứu-

      Hành lang dài nồng nặc mùi thuốc khử trùng, ánh đèn trắng hắt xuống từ trần nhà lạnh lẽo và hoang vắng, ai cũng đang hồi hộp chờ đợi.

       Ôn Vãn dựa lưng vào bức tường lạnh lẽo, cách bức rèm xanh, quan tâm nam sinh đang nằm bên trong cấp cứu.

      Nghe quản gia của Lăng Việt nói, do sinh non nên từ nhỏ hắn sức khỏe đã rất kém, lúc trước vẫn luôn thận trọng chăm sóc, vật nặng đều không để hắn làm qua.

       Mãi cho đến khi lên cấp ba, mới buông lỏng hắn hơn một chút.

       Không nghĩ tới, vừa đi học được hai ngày, đã bị chủ nhiệm phạt chạy đến tái phát bệnh!

       "Hiệu trưởng Vương, chuyện này tôi cũng đã biết, thiếu gia nếu như có thể bình an vô sự, như vậy hết thảy đều dễ dàng nói chuyện, nếu như có cái gì không đúng.."

      Mặc một bộ âu phục màu đen, lão quản gia khuôn mặt nghiêm nghị nheo mắt lại, hừ lạnh một tiếng, "Các người tốt hơn cái gì cũng đừng nghĩ!"

      Ngụ ý, là để họ chôn cùng với hắn!

      Nghe vậy, tất cả lãnh đạo trường đều toát mồ hôi lạnh.

      Là thủ phạm, Lý Nhiễm sợ đến mức run chân.

    Lạy Trời!

      Cô biết Lăng Việt thể chất không tốt, lại không nghĩ chạy mấy vòng sân vận động lại nguy hiểm tính mạng!

      Cái này.. phải làm sao mới được đây!

      Ngay khi một nhóm người đang vội vàng xoay người lại, bức màn đột nhiên bị kéo ra, bác sĩ cấp cứu bước ra.

      Cách lớp khẩu trang, bác sĩ thở hổn hển, nhàn nhạt toát ra vẻ vui mừng, "Mọi người, đứa trẻ này được cứu rồi!"

      Lời nói vừa dứt, mọi người lộ ra vẻ vui mừng.

      Lý Nhiễm, người đã suy sụp cả buổi chiều, ngã quỵ trên mặt đất và kêu lên, "Cảm ơn trời đất, quá tốt rồi! Học sinh Lăng Việt không sao.. Quá tốt rồi!"

      Cô muốn xông lên nắm tay bác sĩ, rối rít cảm ơn.

      Tuy nhiên, sau khi cố gắng nhiều lần, chân run đứng lên không nổi.

      Đột nhiên, một bàn tay trắng và mảnh khảnh đáp xuống trước mặt cô--

       Cô ngẩng đầu, là Ôn Vãn sắc mặt lạnh lùng.

       "Ôn.. học sinh Ôn Vãn?"

       Ôn Vãn đỡ cô đứng lên, không chút tình cảm an ủi cô, "Lăng Việt sẽ không trách cô, cô đừng đặt nặng trong lòng."

      Lý Nhiễm không ngờ, giờ phút này người đầu tiên an ủi mình lại học tra mà mình luôn coi thường.

      Có lẽ, cô nên phân định lại học sinh tốt và học sinh xấu.

       "Đứa trẻ, cám ơn em!" Lý Nhiễm lau nước mắt, từ tận đáy lòng cảm ơn.

       Ôn Vãn mím môi không nói gì.

      Lăng Việt vừa được cứu ra còn rất yếu, nằm yếu ớt trên giường bệnh, y tá đẩy hắn vào phòng bệnh.

      Khi giường bệnh đi ngang qua Ôn Vãn, Lăng Việt đột nhiên nắm lấy tay cô, dùng sức giật giật khóe môi, phát ra một âm thanh yếu ớt.

       "Ôn Vãn, đừng đi.."

       Ôn Vãn nhắm mắt lại, khẽ gật đầu, đi theo bọn họ về phòng bệnh.

       Lão quản gia bất động nhìn cảnh này, giơ tay đỡ kính, đi theo các lãnh đạo trường.

      ..

       "Hứa tiên sinh, Lăng Việt đã không sao, vậy chúng tôi không quấy rầy em ấy nghỉ ngơi, trở về trường học trước!"

       Ngừng một chút, hiệu trưởng nói thêm, "Ngày mai, chúng tôi lại đến thăm!"

       Quản gia gật đầu, khách sáo cười nói: "Được, tôi tiễn các người!"

      Ông nói vậy, nhưng không có ý định di chuyển.

      Hiệu trưởng Vương chỉnh lại kính, đôi mắt nhỏ khôn khéo, "Không cần phiền phức, tốt hơn là ông nên ở lại chăm sóc Lăng Việt cho tốt. Còn nữa, nếu nhìn thấy Tư cô nương, xin giúp tôi gửi lời hỏi thăm!"

    "Nhất định!"
     
    LieuDuong thích bài này.
  8. MD0802

    Bài viết:
    1
    Chương 067: Công tử đẹp trai lại nhiều tiền

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi tiễn một nhóm lãnh đạo trường đi, người quản gia để mắt đến cô gái đang ngồi bên giường bệnh, lặng lẽ quan sát Lăng Việt khi hắn đang ngủ.

      Xem xét một lúc lâu, ông đưa ra hai kết luận--

      Đẹp, không đơn giản.

       Ông bước tới, khẽ gọi: "Tiểu thư, mời ra ngoài với ta một chuyến."

       Lăng Việt thật vất vả mới ngủ say, Ôn Vãn nhẹ nhàng đứng dậy, đi theo quản gia ra khỏi phòng bệnh, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

       Ông vừa mở miệng, liền đi thẳng vào vấn đề: "Ôn tiểu thư, thiếu gia của tôi là vì cô, mới xin phép giáo viên cùng chạy, phải không?"

       Ôn Vãn nghĩ nghĩ, chắc là vậy.

    Cô gật đầu, sau đó liền nghe thấy giọng nói uy nghiêm thăng trầm của quản gia, "Lần này là giờ thiếu gia phúc lớn mạng lớn, bình an vô sự, nếu không ta không chỉ truy cứu trách nhiệm trường học, mà cô cũng chạy không thoát."

       Cho nên, đây là đang trách cô à?

      Ôn Vãn vốn dĩ có chút áy náy, nhưng nhìn thấy dáng vẻ ngang ngược của lão quản gia, chút bi thương cuối cùng cũng bị xua tan.

    Cô nhếch môi, cười giễu cợt: "Vị quản gia này, ông có thể nhầm rồi, tôi không ép Lăng Việt chạy cùng, hôm nay coi như cậu ấy có xảy ra chuyện gì, cái mũ cũng không phải chụp trên đầu tôi!"

      Ngụ ý là, chuyện này là do thiếu gia của ông tự mình đa tình.

       Quản gia nheo mắt lại, khóe mắt có nhiều nếp nhăn, cười nửa miệng nói: "Tiểu nha đầu, không chỉ có dung mạo xinh đẹp, miệng lưỡi cũng rất sắc bén!"

       "Cả m ơn!" Ôn Vãn không chút khách khí đáp lại.

       "À, nhân tiện, tôi nghe nói cô Ôn được cho là học sinh học kì 2 lớp 12, có vẻ như vì vụ.. vụ bắt cóc đó, mới ở lại một kì có phải không?" Quản gia đổi chuyện, trong lời nói mang theo chút khinh miệt.

       Ôn Vãn nhướng mày, thanh âm có chút lạnh lùng, "Xem ra ông rất có hứng thú với tôi, trong lúc cấp bách còn điều tra tôi."

    "Đương nhiên!"

    Quản gia tháo kính xuống, nhàn nhã lấy khăn tay lau tròng kính, chậm rãi cười nói: "Chỉ cần là chuyện của thiếu gia, đặc biệt là những người xung quanh, tôi sẽ kiểm tra từng người một, chỉ cần có chút tâm tư không đơn thuần, tôi đều loại bỏ từng người một!"

       "Ông cho rằng tôi cố tình tiếp cận cậu ấy?"

      Quản gia thẳng thắn thừa nhận: "Công tử vừa đẹp trai lại giàu có, chẳng phải là mẫu người lý tưởng mà các cô gái nhỏ thèm muốn sao?"

       Ôn Vãn buồn cười, khuôn mặt thanh tú tràn đầy ngang ngược, "Ồ! Chỉ là một phú nhị đại thôi mà, chỉ bằng cậu ấy, tôi không thèm!"

       Điệu bộ ngạo mạn này, khiến người quản gia bỗng nghiến chặt quai hàm.

       Ông ngẩng đầu lên, đeo chiếc kính đã lau sạch vào, ánh mắt lạnh lùng nghiêm khắc nhìn Ôn Vãn, "Tiểu nha đầu, tuổi cũng còn nhỏ, nhưng khẩu khí rất kiêu ngạo!"

       Ôn Vãn ngáp một cái, trong mắt tràn đầy uể oải cùng khinh thường, "Cũng như nhau mà thôi, ông lão đầu bạc gần đất xa trời, nói chuyện cũng rất khó chịu."

       "Ngươi.. Cha mẹ ngươi không quản ngươi sao, thật là không có gia giáo!"

       "Ông không cần biết bố mẹ tôi quản tôi như thế nào, nhưng nếu ông có con thì nhất định cũng không dạy dỗ chúng tốt được bao nhiêu!"

       "Ngươi.. ngươi.. ngươi thật làm càn!"

      Quản gia mặt đỏ bừng, ngực như thắt lại, nói không rõ lời.

       Nha đầu thúi này thật sự rất sắc sảo, rất kiêu ngạo!

       Cô nửa điểm giáo dưỡng cũng không thấy đâu?

       Tại sao thiếu gia lại coi trọng nha đầu thúi này?

      Ôn Vãn không muốn lãng phí thời gian với lão gia nữa, cô nhấc chân, đi ngang qua quản gia, ung dung rời khỏi bệnh viện..
     
    LieuDuong thích bài này.
  9. MD0802

    Bài viết:
    1
    Chương 068: Lão nam nhân kia không để ý đến cô

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi Tư Cảnh Hạc xuống lầu để vứt rác, anh tình cờ gặp Ôn Vãn, đang đi về phía anh với chiếc cặp đi học trên lưng.

      Bốn mắt nhìn nhau.

       Ôn Vãn trong lúc vô tình bước nhanh hơn, cô nhàn nhạt cười, chào hỏi: "Này, xuống đổ rác sao?"

      Tư Cảnh Hạc liếc cô một cái, nhẹ buông tay, túi ni lông đen liền rơi vào thùng rác.

       Điều này dường như đang nói: Biết rõ còn hỏi, em có bị mù không?

       Sau đó, anh quay người, đi về phía thang máy.

       Trọng điểm: Không để ý đến Ôn Vãn!

      Nụ cười trên môi Ôn Vãn lập tức cứng đờ, cô híp mắt nhìn theo.

      Khi cửa thang máy sắp đóng lại, một bàn tay trắng nõn vươn ra với tốc độ cực nhanh, giây tiếp theo, cửa lại từ từ mở ra.

       Ôn Vãn chen vào thang máy, ngẩng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt đen kịt của người đàn ông.

       Anh mím chặt đôi môi mỏng, dáng vẻ im lặng nhưng không hề tức giận, trong thang máy tràn ngập bầu không khí ngột ngạt.

      Lão đàn ông này hôm nay bị làm sao vậy, hung dữ như vậy..

      Ăn thuốc súng?

       Tới tháng?

       Ôn Vãn trong lòng chửi thầm, rất nhanh, thang máy đã đi lên tầng 8, cửa mở ra.

      Người đàn ông bước ra ngoài trước, để lại cô với tấm lưng rộng lớn lạnh lùng.

       Ôn Vãn mím môi, sau đó đi vào nhà, đóng cửa lại, bực bội ném cặp sách lên sô pha, lao vào phòng bếp, mở tủ lạnh, lấy một chai nước mận chua ướp lạnh.

       Sau khi nhấp vài ngụm, mới miễn cưỡng dập tắt lửa trong lòng.

       Chờ đã.. lửa?

      Tại sao cô phải tức giận?

       Chẳng lẽ chỉ vì lão đàn ông kia mặc kệ cô sao?

      Ôn Vãn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, sao cô có thể dễ dàng bị người khác ảnh hưởng như vậy!

      Không.. chắc tại mình rảnh quá..

      Cô phải kiếm chuyện làm, hay là chơi hai ván trò chơi vậy!

      Cô đi đến sofa nằm xuống, lấy điện thoại di động ra, đăng nhập vào trò chơi bằng tài khoản kèn trumpet, một lúc sau, người chơi 【Trung Đơn Chân Nam Nhân】gửi yêu cầu mời cùng nhau thi đấu vòng loại.

      Cô đồng ý, bước vào phòng.

       "Anh Vãn, sao hôm nay em online sớm vậy?"

      Giọng nói hơi êm dịu của Chu Dĩ Thâm vang lên trong phòng hộp đen trò chuyện của đội.

       Ôn Vãn ngón tay thon dài gõ nhẹ lên màn hình, nhanh chóng trả lời: 【Hôm nay tan học sớm, bắt đầu. 】

    "Được rồi!"

       Chu Dĩ Thâm nói xong, bắt đầu trận đấu..

      Một ván trò chơi, kết thúc sau hai mươi phút.

       Chu Dĩ Thâm giành chiến thắng, anh cười vui vẻ, "Không hổ danh là anh Vãn, lại là MVP của cả trò chơi, quá trâu rồi!"

    **MVP (Most Valuable Professional hoặc Most Valuable Player) : Người chơi có thành tích tốt nhất

       Ôn Vãn có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều, nhấp hai ngụm nước đào chua ướp lạnh, gõ chữ: 【Bắt đầu. 】

       Ngay sau đó, ván thứ hai bắt đầu.

       Trong ván này, đụng phải một đồng đội lợn, có chút khó đối phó, nhưng cuối cùng vẫn là nhờ Ôn Vãn có kỹ thuật cao, Chu Dĩ Thâm hùng hùng hổ hổ chiến thắng.

       "Trời ơi, ba tân binh đó, tôi thực sự bó tay rồi!"

       "Xếp hạng gì mà nó chơi hay thế, đi đấu tay đôi, hay trại huấn luyện, không hay hơn sao?"

       "May mà có ngươi ở đây, nếu không ta sớm chết rồi!"

       "Anh Vãn.. Em có đang nghe không? Anh Vãn?"

       Chu Dĩ Thâm nói chuyện hồi lâu cũng không thấy Ôn Vãn trả lời, trong lòng không khỏi nghi ngờ, Ôn Vãn cho rằng hắn ồn ào quá nên tắt âm thanh đi, phải không?

       Sự thật là, Ôn Vãn thực sự không nghe hắn nói, bởi vì lúc này cô đang ngồi trên bồn cầu trong phòng tắm, một bên ôm bụng, cảm thấy máu từ trong người liên tục chảy ra.

      Bởi vì đau bụng kinh, nên lúc này sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra sau lưng..
     
    LieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng sáu 2023
  10. MD0802

    Bài viết:
    1
    Chương 069: Lật mặt như lật sách

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ôn Vãn thường xuyên bị đau bụng kinh, mấy ngày này bụng dưới đau không chịu nổi.

       Mấy ngày nay có nhiều chuyện như vậy, cô quên thời gian đến tháng, nếu không, cô tuyệt đối không uống nổi chai nước đào chua lạnh đó!

       Bây giờ càng lúc càng đau, như có một thanh sắt đang cựa quậy trong bụng..

       Quả nhiên, không tìm đường chết thì sẽ không chết!

       Ôn Vãn hối hận nghiến răng nghiến lợi, lúc đưa tay tìm băng vệ sinh trong hộp các tông, không ngờ lại..

    Không có?

      ..

      Tư Cảnh Hạc đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, anh cúi đầu, dùng đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào ảnh chụp trên màn hình điện thoại, sắc mặt càng ngày càng u ám.

      Người trong bức ảnh này chính là Ôn Vãn, cô cùng bàn mới cùng bàn Lăng Việt.

       Hai người đang ăn tối trong nhà hàng, có ánh nến, có rượu vang đỏ, trò chuyện rất vui vẻ, xem ra quan hệ rất tốt.

      Anh thậm chí còn nhìn thấy trong mắt Lăng Việt tình cảm dành cho Ôn Vãn.

       "Lăng Việt.."

       Tư Cảnh Hạc thấp giọng lẩm bẩm, ánh mắt hơi híp lại, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì.

       Trên thực tế, anh và Lăng Việt có quan hệ họ hàng--

       Cô của anh, Tư Nghê Điệp, mười bảy năm trước khi bà đang ở thời kỳ đỉnh cao đã nhặt một cậu bé, vì lòng tốt xem nó như con ruột của mình.

       Mà đứa trẻ này, chính là Lăng Việt.

       Tư Cảnh Hạc năm đó mười một tuổi, có ấn tượng với đứa trẻ này, khi còn trong tã lót, tiểu Lăng Việt có làn da trắng nõn, mũm mĩm, đặc biệt dễ thương.

       Đã nhiều năm không gặp, trong nháy mắt, đã lớn như vậy.

      Hồi tưởng lại, nếu không phải vì chuyện đó xảy ra, có lẽ anh đã trở nên rất thân thiết với người em họ này..

       Xa xăm.

      Tư Cảnh Hạc đột nhiên hoàn hồn, không còn suy nghĩ sâu xa nữa.

       Anh lại nhìn bức ảnh, thầm nghĩ, Lăng Việt lần này tới Vân Thành là trùng hợp, hay là có mục đích gì?

      Đang suy nghĩ, điện thoại của anh đột nhiên rung lên, anh cúi đầu nhìn, là Ôn Vãn, gửi một tin nhắn WeChat.

       Anh trong nháy mắt ngồi thẳng dậy, ngón tay thon dài lập tức mở WeChat.

      Ôn Vãn: 【Giúp tôi đi đến tầng 1 lấy đồ, cảm ơn. 】

      Một câu đơn giản, khiến Tư Cảnh Hạc nghi hoặc nhíu mày.

      Sao cô không tự xuống lấy?

       Chẳng lẽ, là biết mình đang giận, muốn mượn cơ hội này lấy lòng mình sao?

      Tư Cảnh Hạc cảm thấy suy đoán của mình có lẽ đúng tám chín phần.

      Dù sao, đây là lần đầu tiên Vãn Vãn chủ động nhắn tin WeChat cho mình!

       Khuôn mặt u ám của anh dần dịu đi, đi xuống lầu lấy đồ.

      Ba phút sau, một tràng tiếng gõ cửa vang lên--

       Ôn Vãn từ trên ghế sô pha gian nan đứng dậy đi mở cửa, cô chỉ mở ra một khe nhỏ, duỗi ra một cánh tay trắng nõn thon dài, "Cảm ơn, đưa đồ cho tôi đi."

      Mặc dù cô đã cố gắng hết sức để giữ cho giọng nói của mình ổn định, nhưng Tư Cảnh Hạc vẫn cảm thấy có chút vô lực suy yếu.

       Hơn nữa, chỉ có một cánh cửa mở ra là sao?

       Không phải cô đang muốn lấy lòng mình sao?

       Anh nghi ngờ đưa chiếc túi cho Ôn Vãn, nhưng khi chạm vào tay cô, lòng bàn tay lạnh ngắt khiến anh giật mình.

       Đột nhiên, anh nắm lấy tay cô, đẩy cửa ra, nhìn thấy sắc mặt Ôn Vãn tái nhợt như tờ giấy.

      Con ngươi màu đen của anh rung lên dữ dội, một giọng nói trầm thấp đè nén từ cổ họng trào ra, "Em bệnh à?"

    "Không có."

    Ôn Vãn cầm lấy túi xách, cả người dựa vào tường, khóe môi tản ra ý cười: "Tư tiên sinh, trước kia không phải anh vẫn phớt lờ tôi sao? Sao bây giờ lại bắt đầu quan tâm đến tôi rồi?"

       "Người ta nói phụ nữ lật mặt như lật sách, tôi thấy anh cũng thích hợp với câu danh ngôn này."
     
    LieuDuong thích bài này.
Từ Khóa:
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...