Chương 70: Ra tay

[HIDE-THANKS]
Khi Quang Thịnh đưa Phù Dung về tới nhà mình, Quang Thịnh mới đem mọi chuyện của nguyên chủ nói cho Phù Dung biết. Kể cả việc đêm qua Lan Anh đến tìm anh nằm dạ.

Phù Dung nghe xong chỉ có thể thở dài:

- Haiii.. không ngờ trên đời lại có hạng con gái như vậy.

Nhưng rồi lại hỏi:

- Vậy bây giờ anh tính làm sao? Vừa rồi khi cô ta vừa đi ánh mắt cô ta nhìn anh rất đáng sợ đó.

Quang Thịnh nói:

- Anh không sợ cô ta sẽ làm gì anh, chỉ sợ cô ta đối phó không được anh, quay sang làm hại em thôi. Vừa rồi cô ta cũng nhìn em nữa mà. Em phải cẩn thận!

Phù Dung gật đầu:

- Em biết rồi!

Phù Dung kiếp này rất sợ chết cho nên là những gì có thể gây nguy hiểm thì cô nhất định sẽ đề phòng thôi.

Còn Quang Thịnh lại khá ngạc nhiên, sao hôm nay Phù Dung lại ngoan như vậy. Không phải bình thường chuyện gì anh cũng đều thuyết phục gãy lưỡi cô mới miễn cưỡng đồng ý sao. Quang Thịnh đột nhiên nhìn cô từ trên xuống dưới nghiêm túc hỏi:

- Em đúng là em không? Hay ai xuyên vào vậy?

Phù Dung: "?"

Thấy vẻ mặt ngơ ngác khó hiểu của cô, Quang Thịnh chợt lên tiếng:

- Em cho anh hôn một cái nha.

Nói xong, anh còn chu cái miệng ra như đúng là muốn hôn cô. Thế nhưng đã bị Phù Dung đấm cho một phát:

- Biến thái..

Liền đứng lên muốn bỏ chạy. Ai ngờ, bị Quang Thịnh kéo lại ôm vào lòng. Tuy bị cô đánh nhưng Quang Thịnh rất vui bởi vì như vậy chứng tỏ cô không bị ai xuyên vào. Anh khẽ nói bên tai cô:

- Đây mới là em nè.

Nói rồi Quang Thịnh cũng quả thật là đè đầu Phù Dung ra mà hôn, mặc kệ bàn tay cô đang đánh vào người anh. Mà với bàn tay bé nhỏ của cô thì đánh vào cơ thể rắn chắc của anh cũng như gãi ngứa thôi.

* * *

Quang Thịnh bắt đầu thuê người đi theo dõi Lan Anh. Quả nhiên, biết được cô ta đã đánh chủ ý lên Phù Dung, muốn cho người bắt cóc Phù Dung. Chỉ là kế hoạch chưa thực hiện được thì đã bị anh chơi lại. Cho người tóm cổ cô ta trước.

Trong một ngôi nhà hoang.

Lan Anh bị trói chặt tay chân, mắt miệng đều bị bịt kín, cho dù cố gắng vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát được. Mà bên cạnh cũng có mấy người đàn ông đang canh giữ.

Quang Thịnh bước vào, chậm rãi ngồi xuống ghế, gác chéo chân. Lúc này anh không còn mang dáng vẻ của một giảng viên có học thức gì nữa mà chính là một đại ca thứ thiệt. Mà anh đúng là đại ca mà, cho dù anh đang ở trong thân xác của một người tầm thường đi nữa thì cái khí chất ấy, chỉ cần anh muốn thì nó sẽ toát ra thôi. Bởi thế, anh mới có thể thu phục mấy đám dân giang hồ ở đây chứ. Mặc dù đây không phải thành phố lớn nhưng ở đâu lại không có mấy phần tử giang hồ.

Quang Thịnh ra hiệu cho một tên đứng bên cạnh mở bịt mắt và bịt miệng cho Lan Anh ra.

Lan Anh vừa nhìn thấy Quang Thịnh thì sợ hết hồn:

- Anh..

Nhưng cô ta mới vừa nói được một tiếng thì đã bị Quang Thịnh ngắt lời:

- Bất ngờ không? Ngạc nhiên không?

Đúng là quá bất ngờ, quá ngạc nhiên đi chứ. Thậm chí còn kèm theo sự sợ hãi nữa.

Quang Thịnh nói tiếp:

- Tôi vốn đã cho cô cơ hội rồi, vậy mà cô vẫn không biết thân biết phận. Còn dám có ý đồ đối phó với hôn thê của tôi. Cô tưởng rằng tôi không biết những gì cô làm hay sao?

Quang Thịnh lúc này vô cùng lạnh lùng, hoàn toàn khác hẳn với Quang Thịnh hiền lành khờ khạo mà Lan Anh đã biết. Khiến cho cô ta cũng không khỏi sợ hãi. Vội vàng cầu xin:

- Anh Thịnh.. anh Thịnh.. em biết sai rồi. Sau này em không dám làm phiền anh nữa.. xin anh.. anh hãy tha cho em lần này có được không?

- Tha?

Quang Thịnh cười khẩy:

- Tha cho cô rồi cô lại đi tìm hôn thê tôi đối phó với cô ấy, hay là sẽ đi tìm người nhà của tôi khóc lóc kể lễ, nói tôi làm cô mang thai rồi bỏ rơi cô?

Lan Anh không ngờ ý nghĩ ở sâu trong lòng cô lại bị Quang Thịnh đọc được. Quả thật cô ta chính là có ý định như vậy. Cho dù lúc này Quang Thịnh đã thay đổi thành một người khác thì thế nào? Quang Thịnh dán giết cô ta sao? Lan Anh tin chắc Quang Thịnh sẽ không dám làm điều đó. Cho nên, cô ta mới tương kế tựu kế, ra vẻ đáng thương cầu xin Quang Thịnh trước, chỉ cần Quang Thịnh thả cô ta ra thì cô ta tuyệt đối sẽ khiến Quang Thịnh không được an nhàn. Tuy nhiên, không ngờ Quang Thịnh lại có thể đoán ra được ý đồ của cô ta. Nhưng mà, cô ta cũng biết Quang Thịnh cũng chỉ là đoán, cho nên nếu cô ta cứ chối thì làm sao Quang Thịnh biết được chứ. Vì thế, Lan Anh không ngừng vừa khóc vừa lắc đầu:

- Không có.. không có.. anh phải tin em. Em tuyệt đối sẽ không bao giờ làm như vậy. Cho dù bây giờ anh đã quên tình cảm trước kia của hai chúng ta nhưng mà trong lòng em vẫn mãi mãi yêu anh. Em sẽ không làm gì tổn hại đến anh..

- Ha ha ha..

Quang Thịnh đột nhiên nở nụ cười thật to. Sau đó nói.

- Lan Anh à Lan Anh. Tôi phải khen rằng kỹ thuật diễn xuất của cô rất hay, cô không đi làm diễn viên rất là uổng. Có điều, cũng đâu phải mình cô biết diễn đâu nè.

Lan Anh khó hiểu:

- Anh nói gì mà em không hiểu?

Quang Thịnh trầm giọng:

- Có gì mà không hiểu? À mà thôi, để tôi nói thẳng luôn vậy. Đó là tôi chẳng những không quên mà còn nhớ cô rất rõ. Mà đặc biệt..

Quang Thịnh dừng lại rồi dùng ánh mắt sắc như dao nhìn vào cô ta:

- Đặc biệt là lúc cô ở trên giường với người đàn ông khác. Cả hai người đã nói tôi là thằng mọt sách ngu ngốc, dại gái như thế nào. Nếu không phải tôi còn cung cấp tiền cho cô thì cô cũng đâu làm bạn gái tôi lâu như vậy. Còn nói tôi không biết phong tình nữa.
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 72: Kế hoạch

[HIDE-THANKS]
Minh Khanh đang trên đường cùng Hoàng Quân trở về quê Phù Dung thì bất chợt bị một chiếc xe gắn máy không biển số bất ngờ ở trong hẻm vọt ra. Minh Khanh vội vàng né sang một bên để tránh nhưng lại vô tình đụng phải một cô gái. Đó không ai khác chính là Lan Anh.

Vậy là hai anh em họ đành phải đưa cô ta vào bệnh viện.

Điều này thì chính là kế hoạch của Quang Thịnh. Anh tin chắc với thủ đoạn của Lan Anh, cô ta sẽ làm được. Tuy Minh Khanh cũng không ngốc nhưng hắn lại chưa chân chính gặp qua một phụ nữ nào dai như đỉa đói như Lan Anh. Trừ phi cô ta lại tìm được một đối tượng khác, hơn Minh Khanh, chứ nếu không cho dù có cùng ôm nhau chết, cô ta cũng sẽ không bao giờ nhả ra.

Mà Lan Anh khi nhìn thấy Minh Khanh đã lập tức si mê. Vừa đẹp trai vừa giàu có nửa, so với Quang Thịnh chỉ có hơn chứ không kém. Vì thế cho dù Quang Thịnh không bắt cô ta tiếp cận Minh Khanh thì cô ta cũng sẽ tìm cách tiếp cận thôi, sau đó.. dĩ nhiên là tìm cách đưa Minh Khanh lên giường rồi.

Và quả đúng như Quang Thịnh dự đoán. Sau khi Lan Anh được đưa vào bệnh viện thì lập tức bắt đầu kể khổ, nào là nói nhà nghèo, cha mẹ chết hết, không nơi nương tựa. Nhưng rõ ràng cha mẹ cô ta còn sống sờ sờ đấy. Có điều Minh Khanh vốn vô tình nên cũng chẳng có cảm xúc gì nhưng Hoàng Quân thì không. Cho nên, Hoàng Quân đã xin Minh Khanh tạm thời đem Lan Anh về nhà ở chung, chờ vết thương cô ta lành rồi thì để cô ta đi. Hoàng Quân luôn là một "cậu bé" rất lương thiện mà. Mà nếu Hoàng Quân đã muốn thì Minh Khanh sẵn sàng đồng ý. Anh ta vẫn luôn thương em nhất. Chuyện của Phù Dung, nếu không phải Hoàng Quân muốn Minh Khanh làm vậy thì Minh Khanh cũng sẽ không trở về tìm Phù Dung, mặc dù trong lòng anh ta luôn cảm thấy nợ Phù Dung.

Có điều bây giờ gặp phải chuyện này thì anh em Minh Khanh quả thật không thể đi gặp Phù Dung được rồi. Đành chờ vết thương của Lan Anh lành rồi tính sau.

Thật ra Lan Anh cũng không bị gãy tay gãy chân gì nhưng lại bị trầy xước vài chỗ, thậm chí bị trật khớp phải đi cà nhắc. Có thể phải dưỡng vài tuần mới có thể hết. Có điều vết thương còn chưa hoàn toàn lành thì Lan Anh nhân lúc Hoàng Quân không có nhà đã bỏ thuốc kích dục vào thức ăn và nước uống của Minh Khanh. Thế là, cô ta chỉ cần đứng trước mặt Minh Khanh thôi thì cũng đã gạo nấu thành cơm.

Tuy nhiên, khi Minh Khanh vừa đè cô ta xuống mạnh mẽ đi vào thì cô ta đã đau thấy mấy ông trời, còn hơn cả lần đầu tiên nữa. Tuy rằng rất đau nhưng ngược lại cơ thể cô ta lại vô cùng muốn quan hệ xác thịt. Cho dù có đau đớn thế nào cô ta cũng vẫn muốn làm chuyện ấy. Cô ta lúc này chính là vừa đau đớn vừa sung sướng, đúng là muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong. Mà Lan Anh lại hoàn toàn không nghĩ đó là do tác dụng của thuốc dị ứng mà Quang Thịnh đã tiêm cho mình. Chỉ nghĩ là do vết thương chưa lành nên mới vậy.

Còn Minh Khanh, khi cơ thể có sự thay đổi thì anh ta đã biết có chuyện không ổn rồi. Và anh ta cũng chắc chắn người làm chính là Lan Anh. Mặc dù cô ta luôn miệng chối. Hừ.. nếu cô ta muốn lên giường với anh ta như vậy thì anh ta sẽ thành toàn cho cô ta. Nhưng khi anh ta làm thì lại thấy cô ta có vẻ như vô cùng đau đớn. Thậm chí còn khóc lóc van xin nữa. Có khi còn giãy giụa thật mạnh hòng thoát khỏi tay anh ta.

Thật ra lúc đó do Lan Anh bị đau quá mức chịu đựng nên theo bản năng mà vùng vẫy thôi. Tiếc là Minh Khanh không hề biết điều này, cho nên sự nghi ngờ đối với Lan Anh cũng vơi đi phân nửa. Tại sao chỉ là phân nửa? Bởi vì hiện tại ở nhà có hai người, Lan Anh không bỏ thuốc thì ai bỏ? Nhưng mà, nếu cô ta muốn lên giường với anh ta như vậy thì tại sao lại có phản ứng chống cự mạnh mẽ này thì đúng là kỳ quái.

Mà cũng mặc kệ, chờ anh ta hết thuốc rồi tính.

Thế là Minh Khanh cứ tiếp tục đè đầu Lan Anh ra mà giải tỏa. Cho dù cô ta bị đau đến ngất xỉu cũng không buông tha.

Minh Khanh tưởng sau khi giải tỏa xong có thể đưa cho Lan Anh một số tiền và ném cô ta ra khỏi nhà. Nhưng nào ngờ cô ta nhất quyết không đi, một hai phải bắt Minh Khanh chịu trách nhiệm. Đã thế còn đi nói với Hoàng Quân.

Hoàng Quân vừa trở về nào biết mô tê gì. Chỉ thấy Lan Anh khóc lóc thảm thiết nói Minh Khanh đã cưỡng bức mình. Còn Minh Khanh thì nói do Lan Anh đã bỏ thuốc vào thức ăn của anh ta. Thế nhưng, khi Hoàng Quân ăn phần thức ăn và thức uống còn lại mà Minh Khanh ăn chưa hết thì đợi cả tiếng cũng chẳng thấy có phản ứng gì.

Mà tại sao Hoàng Quân lại dám ăn? Đó là bởi vì Hoàng Quân tin tưởng Lan Anh. Còn với Minh Khanh, ông anh ruột này, do lịch sự trước đó nên Hoàng Quân không tin tưởng lắm.

Minh Khanh có đứa em mát dạ ghê!

Lan Anh nhân cơ hội này lại khóc càng thảm hơn, như thể giây tiếp theo cô ta có thể đi tự sát vậy. Mặc dù ngay cả bản thân Lan Anh cũng không biết tại sao Hoàng Quân lại không có phản ứng gì. Thuốc do cô ta bỏ là thật nhưng là do Quang Thịnh đưa cho cô ta nha. Tuy rằng là thuốc kích dục nhưng khi bỏ ra ngoài không khí trong vòng 30 phút thì sẽ hoàn toàn mất tác dụng. Vì thế mà khi đồ ăn thức uống bị bỏ thuốc bị nguội đi thì xem như là bình thường rồi. Thế cho nên Hoàng Quân ăn vào mới không bị sao. Chỉ duy nhất có sao là do ăn đồ nguội lạnh nên bị đau bụng đi cầu là điều khó tránh khỏi.
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 73: Tại sao anh lại yêu em

[HIDE-THANKS]
Minh Khanh vì vậy cũng không có bằng chứng chứng minh Lan Anh đã bỏ thuốc. Nhưng anh ta tin vào trực giác của mình, chắc chắn là do Lan Anh làm. Có điều không sao cả, nếu cô ta muốn anh ta chịu trách nhiệm thì anh ta sẽ chịu trách nhiệm, anh ta cũng đâu phải lần đầu cưới vợ. Nhưng cô ta sẽ làm vợ anh ta bao lâu thì còn chưa biết đâu.

Đến nỗi Phù Dung, hiện tại Minh Khanh cũng ném ra sau đầu luôn rồi. Đơn giản vì anh ta bị Lan Anh bám víu không còn thời gian nữa. Mặc dù những ngày sau đó, anh ta chính thức là một người chồng vũ phu.

Mà những việc đó thì Phù Dung hoàn toàn không hay không biết. Dưới sự bảo hộ của Quang Thịnh, cô vẫn bình an sống những ngày yên vui hạnh phúc bên cạnh người thân.

Còn Quang Thịnh xem như trước mắt có thể tạm thời an tâm về Minh Khanh rồi. Không sợ hắn chạy đến cướp Phù Dung nữa.

Còn bên phía Kim Phúc cũng đã đâu vào đó. Sau hai tháng Kim Phúc và Thiên Kim xảy ra chuyện đó thì Thiên Kim đã mang thai. Đương nhiên Kim Phúc cũng không chối bỏ trách nhiệm của mình. Tuy rằng hai người đều còn đi học nhưng vẫn có thể cưới nhau được mà. Hai người đều đã trên 18 tuổi rồi còn gì.

Vậy là tình địch của Quang Thịnh đều đã được dẹp bỏ. Chỉ còn mỗi việc duy nhất là làm Phù Dung chịu đồng ý lấy anh thôi. Điều này mới thật sự là khó đối với Quang Thịnh. Có điều Quang Thịnh có thể chờ được. Anh tin có một ngày, cô cũng sẽ đồng ý lấy anh thôi.

Phù Dung sớm nở tối tàn

Nhưng tình anh mãi không tàn theo hoa

Cho dù năm tháng dần qua

Cho dù hoa đã mấy mùa tàn phai

Tình anh vẫn vẹn không phai theo mùa.

* * *

Ba năm sau.

Vào buổi chiều tại cổng trường học mầm non của thị trấn.

- Chị Phù Dung!

Phù Dung đang đứng nắm tay một đứa bé trai. Chợt nghe có người gọi mình, cô bèn quay sang và mỉm cười:

- Thiên Kim

Thiên Kim đi đến gần đón lấy đứa trẻ đang nắm tay Phù Dung:

- Em phiền chị quá, hôm nay em bận nên đi đón bé trễ.

Phù Dung lắc đầu:

- Có gì đâu nè. Mà hôm nay Kim Phúc không đi đón à?

- Ảnh bận việc ở tiệm không đi được ạ. Mà thầy Thịnh cũng chưa tới đón chị hả?

Phù Dung đáp:

- Hôm nay anh ấy cũng có việc bận nên đến trễ.

Thiên Kim lại hỏi:

- Mà khi nào thì chị cho em ăn đám cưới của hai người đây. Em đợi dài cổ rồi đó.

Phù Dung mỉm cười, chỉ là cô không biết phải trả lời thế nào. Bởi vì ngay cả bản thân cô cũng không biết, cô nữa muốn làm vợ Quang Thịnh nhưng cũng nữa không muốn lấy chồng, thật sự rất là mâu thuẫn.

Thiên Kim chợt nói:

- Trên đời người chân thành như thầy Thịnh vậy rất hiếm. Em thật sự ngưỡng mộ chị đó. Phải chi tình cảm của Kim Phúc dành cho em được như thầy Thịnh dành cho chị cũng đỡ. Chỉ là..

Trong ánh mắt Thiên Kim không khỏi toát lên vẻ u buồn. Tuy rằng Kim Phúc cũng đối xử rất tốt với Thiên Kim, làm tròn trách nhiệm một người chồng. Nhưng mà thứ tình cảm mà Thiên Kim cần, Kim Phúc lại không cho được. Đó chính là tình yêu chân thành. Ba năm qua, Thiên Kim sống với Kim Phúc, tuy bề ngoài hai người rất ân ái hạnh phúc nhưng đâu ai biết được, mỗi khi Kim Phúc ngủ say, trong cơn mơ sẽ gọi hai tiếng Phù Dung. Bây giờ Thiên Kim mới thấm thía thật sâu sắc câu "tình cảm không thể miễn cưỡng". Có điều, bây giờ Thiên Kim đã có con. Có lẽ khi làm mẹ rồi thì mọi tình cảm trước đó người phụ nữ đều sẽ dồn hết cho đứa con của mình. Vì thế, chỉ cần thấy con mình hạnh phúc vui vẻ thì Thiên Kim cũng sẽ hạnh phúc vui vẻ. Còn Kim Phúc thì thôi vậy. Chỉ cần Kim Phúc vẫn làm tròn trách nhiệm người cha, người chồng thì Thiên Kim đã mãn nguyện rồi.

- Phù Dung

Lại có tiếng gọi từ xa nữa. Mà tiếng đó lại quen thuộc không thể nào quen thuộc hơn. Người đó không ai khác chính là Quang Thịnh.

Thấy Quang Thịnh đi đến, Thiên Kim gật đầu chào:

- Thầy Thịnh.

Quang Thịnh cũng gật đầu chào lại:

- Ừ! Em đón con đó à? Sao lại trễ vậy?

- Dạ tại hôm nay em bận chút việc ạ.

Ba người nói thêm vài câu nữa thì Thiên Kim mới chào hai người Phù Dung và Quang Thịnh mà ôm con về.

Nhìn theo bóng dáng Thiên Kim, Quang Thịnh bỗng nhiên hỏi:

- Phù Dung à! Em định khi nào thì cho anh một đứa con như vậy để dắt di chơi đây?

Phù Dung ném túi xách vào người Quang Thịnh:

- Mơ đi!

Rồi tự nhiên mà leo lên xe ngồi phía sau Quang Thịnh.

Quang Thịnh cũng quá quen với câu trả lời này của cô nên cũng không tỏ vẻ gì, lên ga bắt đầu chạy. Tuy nhiên, một lúc sau, Phù Dung bổng hỏi:

- Quang Thịnh! Tại sao anh lại yêu em?

Quang Thịnh không trả lời ngay mà chờ chạy đến bến sông, nơi có thể nhìn ngắm được ánh hoàng hôn đang dần buông, rồi dựng xe ở đó. Hai người bèn nắm tay nhau đứng dựa vào lan can bảo vệ nhìn về phía trời Tây, Quang Thịnh mới nói:

- Anh không biết. Yêu là yêu thôi, không tại sao cả. Nhưng mà, anh cũng muốn hỏi em.

- Anh muốn hỏi gì?

Quang Thịnh nhìn thẳng vào Phù Dung:

- Em có yêu anh không?
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 74: Kết thúc



T/g: Bộ truyện Phù Dung Sẽ Mãi Không Tàn đến đây xin được phép khép lại.

Sắp tới Mèo sẽ cho ra mắt bộ truyện mới, chính là cậu chuyện của Minh Khanh và Lan Anh. Có tên là "Vợ ơi! Về nhà nhé!"

Mèo không thích ngược nữ, cho nên truyện của Mèo đa phần sẽ ít xuất hiện nữ phụ. Mà cho dù có cho xuất hiện thì cũng sẽ không nỡ "hành" nhiều cho lắm. Hoặc là sẽ cho làm nữ chính ở bộ truyện khác. Hi hi..

Chúc các bạn đọc truyện thật vui nhé! Móa moa.
 
Chia sẻ bài viết
Status
Không mở trả lời sau này.

Những người đang xem chủ đề này

Nội dung nổi bật

Xu hướng nội dung

Back