Bài viết: 778 

Chương 190: Đối chiến! (Canh một)
Nữ nhân trước mặt, mặc một bộ hồng y, trên mặt trét một lớp phấn rất dày trắng bệch như quỷ, dường như chỉ cần lắc nhẹ, là rất nhiều phấn có thể rơi ra, khóe mắt bay ra hai vệt màu đỏ, đôi môi cũng đỏ tươi giống như máu, nhưng lớp trang điểm lộng lẫy và phóng đại không che giấu được tuổi tác của bà ta, bởi thế, Mộ Thanh Lan vẫn có thể nhìn thấy nếp nhăn như có thể kẹp chết con muỗi nơi khóe mắt.
Khi bà ta cười lên, đôi môi đỏ mọng hé mở, càng kinh người hơn.
Bà ta mặc một bộ đồ màu đỏ, dáng người đã có hơi biến dạng rồi nhưng chiếc váy vẫn rất hở hang, thậm chí có thể nhìn thấy những lớp ngấn mỡ ở eo.
Những lời Mộ Thanh Lan nói, thật đúng là chân thành.
"Ta không nói ngươi già, mà ta nói ngươi xấu."
Mộ Thanh Lan dụi dụi khóe mắt, cảm thấy mấy ngày nay hình như mình nhìn Vân Dực nhiều rồi, nên mới cảm thấy nữ nhân này hết sức cay mắt.
Quả nhiên thằng nhãi Vân Dực này, chính là tai họa!
Vân Dực đương nhiên không biết, ngay cả loại chuyện này mà Mộ Thanh Lan cũng có thể đổ lên đầu hắn được, định ra một tội danh cho hắn, có điều nữ nhân đối diện quả thực có chút quái lạ.
Ngay cả trong lòng hắn cũng âm thầm cảnh giác.
Mặc dù hai đòn tấn công vừa rồi không công phá được kết giới của hắn, nhưng trong lòng Vân Dực biết rõ, đây bất quá chỉ là đối phương thử mà thôi. Thực lực của nữ nhân này, có thể mạnh hơn tưởng tượng một ít!
"Hừ! Đừng tưởng rằng ngươi có được dung mạo đẹp đẽ này, ta sẽ khoan dung vô hạn đối với ngươi! Đắc tội với bổn cô nương, đối với ngươi không có gì tốt!"
Nụ cười trên mặt nữ nhân thu đi, trong mắt hiện lên lửa giận, ở trong đêm, nhìn càng thêm quỷ dị.
"Ngươi nhìn người bên cạnh ngươi xem, sạch sẽ, không nhiều lời, thật là làm cho người ta thích.."
Ánh mắt của nữ nhân đó rơi vào trên người Vân Dực, mặc dù nhìn đã lâu, nhưng vẫn không giấu được vẻ kinh diễm.
So với một nam nhân cực phẩm như vậy, những tiểu sủng vật trước đó của bà ta, thật đúng là rất thô tục!
Nếu có thể sờ vào khuôn mặt lạnh lùng, sạch sẽ cao quý của nam nhân đó, thật đúng là..
Mộ Thanh Lan hiếm khi nhìn thấy ánh mắt như vậy của một nữ nhân.
Đó là một loại dục vọng cùng tham lam cực độ, ý nghĩ điên cuồng muốn nhanh chóng chiếm đối phương làm của riêng mình.
Nữ nhân bình thường, cho dù thật lòng thích, cũng sẽ có chút dè dặt, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn qua, cao lắm cũng chỉ là tràn đầy ngưỡng mộ và thẹn thùng.
Nhưng nữ nhân trước mặt này, rõ ràng đã là một tay già đời.
Vân Dực hơi nhướng mắt, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.
Nữ nhân đó sửng sốt, trong lòng bất giác run lên.
Bị thiếu niên áo trắng nhìn một cái như vậy, thế nhưng khiến bà ta có loại cảm giác không rét mà run!
Tuy nhiên, một lúc sau, sắc mặt bà ta đã trở lại bình thường, bà ta nhìn Vân Dực đầy ẩn ý, rồi vui vẻ cười:
"Thú vị.. Ta thích nhất loại này ha ha ha.."
Lời còn chưa dứt, trong tay bà ta đột nhiên xuất hiện một cái vòng tay bạch ngọc, trên vòng tay là bảy cái chuông nhỏ màu vàng.
Leng keng!
Bà ta khẽ lắc tay, chiếc chuông trên chiếc vòng tay phát ra âm thanh lanh lảnh!
Giữa đỉnh núi trống trải, âm thanh này tức khắc vang vọng khắp nơi!
Tiếng chuông đó thật giòn giã, và vang xa!
Khi âm thanh đó càng ngày càng gần, trên kết giới của Vân Dực tức khắc có một gợn sóng!
Một uy áp đáng sợ, lập tức bộc phát ra từ cơ thể của nữ nhân đó!
Cho dù còn có khoảng cách, nhưng Mộ Thanh Lan vẫn cảm giác được lực lượng kia gần như áp đảo, khiến người hít thở không thông!
Tiếng chuông từ bốn phía truyền đến, giống như trở thành một cái lồng vô hình, nhốt bọn họ trong đó!
Mộ Thanh Lan lông mày hơi nhướng một chút -- đây mới là thực lực chân chính của nữ nhân này!
Chỉ sợ, đã đột phá Hư Không Cảnh rồi!
"Ngươi có thể xác định cảnh giới của bà ta sao?"
Mộ Thanh Lan bước một bước tới gần Vân Dực, thấp giọng hỏi.
Đột nhiên đến gần khiến tim Vân Dực loạn nhịp, quay đầu lại nhìn thì lại thấy một mảng tóc đen nhánh.
Lúc này, toàn bộ chú ý của Mộ Thanh Lan đều tập trung vào nữ nhân đối diện, tự nhiên không phát hiện Vân Dực liếc nhìn mình.
Mặc dù thân hình của Mộ Thanh Lan đã phát triển rất nhiều, nhưng Vân Dực vẫn cao hơn nàng gần một cái đầu, đó là lý do tại sao mới có cách nhìn trịch thượng như vậy.
Sau khi nhìn thoáng qua, Vân Dực thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói:
"Hư Không Cảnh trung kỳ."
Mộ Thanh Lan trong lòng nhảy dựng, nàng đoán đối phương là một cường giả đã đột phá Hư Không Cảnh, lại không nghĩ tới còn là Hư Không Cảnh trung kỳ!
"Vậy còn ngươi?"
Thực lực của Vân Dực luôn rất thần bí, ngay cả nàng cũng không thể xác định.
Vân Dực còn chưa kịp nói, thì nữ nhân ở phía đối diện đã nở một nụ cười "quyến rũ" với Mộ Thanh Lan và nói:
"Nếu ngươi muốn biết, thì cứ trực tiếp hỏi ta là được, phỏng đoán cũng vô nghĩa. Về phần thực lực của hắn à.. Ở tuổi này, đạt tới trình độ này, thật sự là rất hiếm thấy. Có điều có thể ngươi phải thất vọng rồi, hắn bây giờ là Hư Không Cảnh sơ kỳ đó nha."
Nói cách khác, chính là thấp hơn bà ta một bậc.
Mộ Thanh Lan hơi kinh ngạc.
Bởi vì dựa theo suy đoán của nàng đối với thực lực của Vân Dực, hẳn là phải vượt qua cấp bậc này.
Nhưng nữ nhân này cũng không cần phải nói dối.
"Mặc dù các ngươi có bốn người, nhưng cho dù có thêm nữa cũng không phải là đối thủ của ta, không bằng ngoan ngoãn nghe lời, nếu các ngươi dỗ bổn cô nương vui vẻ, thì ta sẽ tha cho các ngươi được tự do, thế nào hả?"
Dỗ vui vẻ?
Với bộ dạng hiện tại của bà ta, ai cũng có thể tưởng tượng được "dỗ vu vẻi" rốt cuộc là biện pháp dỗ dành gì!
Với lại, Mộ Thanh Lan cũng sẽ không tin lời hứa của loại người như vậy.
Nữ nhân bĩu môi, biểu cảm trên khuôn mặt bà ta như vậy, thật sự là vô cùng quái dị.
"Xem ra các ngươi hình như rất không nguyện ý.. Thôi thì ta sẽ tự mình động thủ vậy!"
Nói xong, chiếc vòng trong tay bà ra lại rung lên!
Leng keng keng!
Chiếc chuông nhỏ lại vang lên, âm thanh trở nên trong trẻo và thấm thía hơn!
Ù ù!
Kết giới do Vân Dực bày ra, lại rung chuyển dữ dội!
"Kết giới này sẽ không chống đỡ được lâu đâu."
Vân Dực nói, bạc kiếm đã nằm trong tay.
Mộ Thanh Lan thần sắc hơi ngưng lại, Nguyên lực toàn thân đều được huy động, chăm chú nhìn chằm chằm nữ nhân đó.
Chiếc vòng tay đó hẳn là một Nguyên khí rất lợi hại, chỉ dựa vào sóng âm này, thì đã gần như phá vỡ được kết giới của Vân Dực!
Ngay sau đó, bóng dáng Vân Dực, bỗng nhiên biến mất tại chỗ!
Nàng lập tức quay đầu lại nhìn, nhưng lại thấy Vân Dực đang hướng thẳng về phía nữ nhân đó!
Gần như cùng lúc, Mặc Vũ cũng xông ra ngoài!
Giang Đạt Nguyên lo lắng nhìn Mộ Thanh Lan: "Tam thiếu, chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Mộ Thanh Lan trầm tư một lát: "Chờ xem cái đã."
Hiện tại nàng không có ý định liều lĩnh xông tới như vậy, bởi vì nàng biết thực lực của mình, nếu không sử dụng những át chủ bài đó, ngược lại sẽ trở thành gánh nặng cho Vân Dực.
Trên mặt Giang Đạt Nguyên vẫn còn hơi căng thẳng, nhưng nhìn thấy Mộ Thanh Lan bình tĩnh như vậy, cũng cảm thấy nhẹ nhõm một chút.
Chỉ là trong lòng vẫn còn có chút nghi hoặc -- Vân Dực là Hư Không Cảnh sơ kỳ, làm sao có thể là đối thủ của nữ nhân đó?
"Ta thích kiểu nhào vào lòng này nhất."
Nữ nhân đó thấy Vân Dực lao đến, lập tức tỏ ra kinh hỉ xen lẫn hài lòng, đồng thời không quên trêu chọc.
Mà khi bà ta nói điều này, uy áp trên cơ thể cũng tiếp tục tăng lên! Chiếc vòng trên tay cũng không ngừng rung lên!
Từng đợt công kích lực lượng vô hình nhanh chóng hướng về phía Vân Dực!
Vân Dực vung thanh trường kiếm chém ra, một cầu vòng bạc xẹt qua bầu trời! Chạm mạnh với những năng lượng đó!
Ầm ầm ầm!
Một tiếng vang thật lớn vang lên, lúc này bọn họ đang ở giữa không trung phía trên đỉnh núi, cho nên chống đỡ một kích như thế, luồng gió cường đại đã khuếch tán tứ phía, làm không ít đá vụn lăn xuống núi!
Cũng có một số trực tiếp nghiền thành bột mịn!
Có thể tưởng tượng được uy lực trong đó!
Mặc dù Mộ Thanh Lan được kết giới ngăn cách, nhưng vẫn có thể cảm nhận được dư ba của lực lượng, lồng ngực run lên, giống như bị thứ gì đó nghiêm trọng áp chế!
Thanh Nguyên Trảm trong tay nàng chém ra, phá vỡ năng lượng mãnh liệt đang đến liên tục đó!
Hai người ở trên giữa không trung, từng người lùi về sau nửa bước!
Nữ nhân đó nhìn chằm chằm Vân Dực một lúc, nụ cười trên mặt dần dần rộng ra, nhưng trong đôi mắt vốn đã âm u lại không có ý cười nào.
Da mặt bà ta run lên, như thể đang cười, nhưng lại giống như đang làm một biểu cảm phóng đại kỳ lạ nào khác, trông rất quỷ dị.
"Chút tài mọn."
Vân Dực một thân bạch y, đứng trên không trung, gió thổi qua, nâng góc áo lên thành một đường vòng cung đẹp mắt.
"Phải không?"
Một giọng nói lạnh lùng và trầm thấp, nhàn nhạt vang lên.
Vẻ mặt hắn lạnh lùng, dung nhan tuyệt thế, thanh kiếm bạc trong tay đột nhiên đứng ở trước người.
Trên thanh kiếm màu bạc đó, một luồng ánh sáng lấp lánh, như thể dải ngân hà đang đổ xuống!
Tất cả sự rực rỡ dường như được tập hợp như thế!
Năng lượng thiên địa xung quanh, không ngừng di chuyển về phía thanh kiếm bạc!
Vẻ mặt của nữ nhân đó cuối cùng đã thay đổi.
Vân Dực đột nhiên buông tay! Thanh kiếm bạc đó chợt lặng lẽ lơ lửng trước mặt hắn!
Vô số ngôi sao, đột nhiên rơi vào trong tay hắn!
Sau đó, hắn thoải mái giơ tay lên, chỉ vào nữ nhân đó từ xa--
"Vạn kiếm vì lao!" (Một ngàn thanh kiếm là một nhà tù)
Vèo!
Trên bầu trời đêm đen, vô số thanh kiếm màu bạc đột nhiên xuất hiện! Nó giống như mưa, tha hồ đổ xuống!
Mục tiêu, hiển nhiên là nữ nhân đó!
Những thanh kiếm bạc đó, vậy mà giống hệt như thanh kiếm trước mặt Vân Dực!
Một nửa bầu trời, ngay lập tức được chiếu sáng!
Mộ Thanh Lan há hốc mồm.
Đây tuyệt đối không phải là Nguyên lực hóa kiếm đơn giản, nàng biết thanh kiếm bạc đó của Vân Dực không phải vật tầm thường, nhưng muốn điều khiển nó đến cảnh giới thuận buồm xuôi gió như vậy, thì cần bao nhiêu Nguyên Lực mới có thể! Và cần một sự hiểu biết chính xác ra sao nữa!
Chỉ bằng một chiêu này, thực lực của Vân Dực, tuyệt đối vượt xa Hư Không Cảnh sơ kỳ bình thường!
Nữ nhân đó cũng không ngờ rằng Vân Dực vừa ra tay lại có thể ra sát chiêu như vậy, nhưng điều khiến bà ta khiếp sợ nhất chính là lực lượng cường đại ẩn chứa trong thanh kiếm bạc đó!
Cho dù Vân Dực chỉ triệu hồi ra vô số hóa thân của thanh kiếm bạc, nhưng bà ta vẫn có thể cảm nhận được uy áp từ xa và mênh mông trong đó!
Ngay sau đó, bà ta đột nhiên cười khẩy một tiếng, rồi dừng động tác trên tay.
Sau đó, đột nhiên tháo một chiếc chuông trên vòng tay và ném nó về phía Mộ Thanh Lan!
Mộ Thanh Lan đột nhiên ngẩng đầu!
- - - - - đề cử - - - - -
(Xong chương)
Khi bà ta cười lên, đôi môi đỏ mọng hé mở, càng kinh người hơn.
Bà ta mặc một bộ đồ màu đỏ, dáng người đã có hơi biến dạng rồi nhưng chiếc váy vẫn rất hở hang, thậm chí có thể nhìn thấy những lớp ngấn mỡ ở eo.
Những lời Mộ Thanh Lan nói, thật đúng là chân thành.
"Ta không nói ngươi già, mà ta nói ngươi xấu."
Mộ Thanh Lan dụi dụi khóe mắt, cảm thấy mấy ngày nay hình như mình nhìn Vân Dực nhiều rồi, nên mới cảm thấy nữ nhân này hết sức cay mắt.
Quả nhiên thằng nhãi Vân Dực này, chính là tai họa!
Vân Dực đương nhiên không biết, ngay cả loại chuyện này mà Mộ Thanh Lan cũng có thể đổ lên đầu hắn được, định ra một tội danh cho hắn, có điều nữ nhân đối diện quả thực có chút quái lạ.
Ngay cả trong lòng hắn cũng âm thầm cảnh giác.
Mặc dù hai đòn tấn công vừa rồi không công phá được kết giới của hắn, nhưng trong lòng Vân Dực biết rõ, đây bất quá chỉ là đối phương thử mà thôi. Thực lực của nữ nhân này, có thể mạnh hơn tưởng tượng một ít!
"Hừ! Đừng tưởng rằng ngươi có được dung mạo đẹp đẽ này, ta sẽ khoan dung vô hạn đối với ngươi! Đắc tội với bổn cô nương, đối với ngươi không có gì tốt!"
Nụ cười trên mặt nữ nhân thu đi, trong mắt hiện lên lửa giận, ở trong đêm, nhìn càng thêm quỷ dị.
"Ngươi nhìn người bên cạnh ngươi xem, sạch sẽ, không nhiều lời, thật là làm cho người ta thích.."
Ánh mắt của nữ nhân đó rơi vào trên người Vân Dực, mặc dù nhìn đã lâu, nhưng vẫn không giấu được vẻ kinh diễm.
So với một nam nhân cực phẩm như vậy, những tiểu sủng vật trước đó của bà ta, thật đúng là rất thô tục!
Nếu có thể sờ vào khuôn mặt lạnh lùng, sạch sẽ cao quý của nam nhân đó, thật đúng là..
Mộ Thanh Lan hiếm khi nhìn thấy ánh mắt như vậy của một nữ nhân.
Đó là một loại dục vọng cùng tham lam cực độ, ý nghĩ điên cuồng muốn nhanh chóng chiếm đối phương làm của riêng mình.
Nữ nhân bình thường, cho dù thật lòng thích, cũng sẽ có chút dè dặt, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn qua, cao lắm cũng chỉ là tràn đầy ngưỡng mộ và thẹn thùng.
Nhưng nữ nhân trước mặt này, rõ ràng đã là một tay già đời.
Vân Dực hơi nhướng mắt, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.
Nữ nhân đó sửng sốt, trong lòng bất giác run lên.
Bị thiếu niên áo trắng nhìn một cái như vậy, thế nhưng khiến bà ta có loại cảm giác không rét mà run!
Tuy nhiên, một lúc sau, sắc mặt bà ta đã trở lại bình thường, bà ta nhìn Vân Dực đầy ẩn ý, rồi vui vẻ cười:
"Thú vị.. Ta thích nhất loại này ha ha ha.."
Lời còn chưa dứt, trong tay bà ta đột nhiên xuất hiện một cái vòng tay bạch ngọc, trên vòng tay là bảy cái chuông nhỏ màu vàng.
Leng keng!
Bà ta khẽ lắc tay, chiếc chuông trên chiếc vòng tay phát ra âm thanh lanh lảnh!
Giữa đỉnh núi trống trải, âm thanh này tức khắc vang vọng khắp nơi!
Tiếng chuông đó thật giòn giã, và vang xa!
Khi âm thanh đó càng ngày càng gần, trên kết giới của Vân Dực tức khắc có một gợn sóng!
Một uy áp đáng sợ, lập tức bộc phát ra từ cơ thể của nữ nhân đó!
Cho dù còn có khoảng cách, nhưng Mộ Thanh Lan vẫn cảm giác được lực lượng kia gần như áp đảo, khiến người hít thở không thông!
Tiếng chuông từ bốn phía truyền đến, giống như trở thành một cái lồng vô hình, nhốt bọn họ trong đó!
Mộ Thanh Lan lông mày hơi nhướng một chút -- đây mới là thực lực chân chính của nữ nhân này!
Chỉ sợ, đã đột phá Hư Không Cảnh rồi!
"Ngươi có thể xác định cảnh giới của bà ta sao?"
Mộ Thanh Lan bước một bước tới gần Vân Dực, thấp giọng hỏi.
Đột nhiên đến gần khiến tim Vân Dực loạn nhịp, quay đầu lại nhìn thì lại thấy một mảng tóc đen nhánh.
Lúc này, toàn bộ chú ý của Mộ Thanh Lan đều tập trung vào nữ nhân đối diện, tự nhiên không phát hiện Vân Dực liếc nhìn mình.
Mặc dù thân hình của Mộ Thanh Lan đã phát triển rất nhiều, nhưng Vân Dực vẫn cao hơn nàng gần một cái đầu, đó là lý do tại sao mới có cách nhìn trịch thượng như vậy.
Sau khi nhìn thoáng qua, Vân Dực thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói:
"Hư Không Cảnh trung kỳ."
Mộ Thanh Lan trong lòng nhảy dựng, nàng đoán đối phương là một cường giả đã đột phá Hư Không Cảnh, lại không nghĩ tới còn là Hư Không Cảnh trung kỳ!
"Vậy còn ngươi?"
Thực lực của Vân Dực luôn rất thần bí, ngay cả nàng cũng không thể xác định.
Vân Dực còn chưa kịp nói, thì nữ nhân ở phía đối diện đã nở một nụ cười "quyến rũ" với Mộ Thanh Lan và nói:
"Nếu ngươi muốn biết, thì cứ trực tiếp hỏi ta là được, phỏng đoán cũng vô nghĩa. Về phần thực lực của hắn à.. Ở tuổi này, đạt tới trình độ này, thật sự là rất hiếm thấy. Có điều có thể ngươi phải thất vọng rồi, hắn bây giờ là Hư Không Cảnh sơ kỳ đó nha."
Nói cách khác, chính là thấp hơn bà ta một bậc.
Mộ Thanh Lan hơi kinh ngạc.
Bởi vì dựa theo suy đoán của nàng đối với thực lực của Vân Dực, hẳn là phải vượt qua cấp bậc này.
Nhưng nữ nhân này cũng không cần phải nói dối.
"Mặc dù các ngươi có bốn người, nhưng cho dù có thêm nữa cũng không phải là đối thủ của ta, không bằng ngoan ngoãn nghe lời, nếu các ngươi dỗ bổn cô nương vui vẻ, thì ta sẽ tha cho các ngươi được tự do, thế nào hả?"
Dỗ vui vẻ?
Với bộ dạng hiện tại của bà ta, ai cũng có thể tưởng tượng được "dỗ vu vẻi" rốt cuộc là biện pháp dỗ dành gì!
Với lại, Mộ Thanh Lan cũng sẽ không tin lời hứa của loại người như vậy.
Nữ nhân bĩu môi, biểu cảm trên khuôn mặt bà ta như vậy, thật sự là vô cùng quái dị.
"Xem ra các ngươi hình như rất không nguyện ý.. Thôi thì ta sẽ tự mình động thủ vậy!"
Nói xong, chiếc vòng trong tay bà ra lại rung lên!
Leng keng keng!
Chiếc chuông nhỏ lại vang lên, âm thanh trở nên trong trẻo và thấm thía hơn!
Ù ù!
Kết giới do Vân Dực bày ra, lại rung chuyển dữ dội!
"Kết giới này sẽ không chống đỡ được lâu đâu."
Vân Dực nói, bạc kiếm đã nằm trong tay.
Mộ Thanh Lan thần sắc hơi ngưng lại, Nguyên lực toàn thân đều được huy động, chăm chú nhìn chằm chằm nữ nhân đó.
Chiếc vòng tay đó hẳn là một Nguyên khí rất lợi hại, chỉ dựa vào sóng âm này, thì đã gần như phá vỡ được kết giới của Vân Dực!
Ngay sau đó, bóng dáng Vân Dực, bỗng nhiên biến mất tại chỗ!
Nàng lập tức quay đầu lại nhìn, nhưng lại thấy Vân Dực đang hướng thẳng về phía nữ nhân đó!
Gần như cùng lúc, Mặc Vũ cũng xông ra ngoài!
Giang Đạt Nguyên lo lắng nhìn Mộ Thanh Lan: "Tam thiếu, chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Mộ Thanh Lan trầm tư một lát: "Chờ xem cái đã."
Hiện tại nàng không có ý định liều lĩnh xông tới như vậy, bởi vì nàng biết thực lực của mình, nếu không sử dụng những át chủ bài đó, ngược lại sẽ trở thành gánh nặng cho Vân Dực.
Trên mặt Giang Đạt Nguyên vẫn còn hơi căng thẳng, nhưng nhìn thấy Mộ Thanh Lan bình tĩnh như vậy, cũng cảm thấy nhẹ nhõm một chút.
Chỉ là trong lòng vẫn còn có chút nghi hoặc -- Vân Dực là Hư Không Cảnh sơ kỳ, làm sao có thể là đối thủ của nữ nhân đó?
"Ta thích kiểu nhào vào lòng này nhất."
Nữ nhân đó thấy Vân Dực lao đến, lập tức tỏ ra kinh hỉ xen lẫn hài lòng, đồng thời không quên trêu chọc.
Mà khi bà ta nói điều này, uy áp trên cơ thể cũng tiếp tục tăng lên! Chiếc vòng trên tay cũng không ngừng rung lên!
Từng đợt công kích lực lượng vô hình nhanh chóng hướng về phía Vân Dực!
Vân Dực vung thanh trường kiếm chém ra, một cầu vòng bạc xẹt qua bầu trời! Chạm mạnh với những năng lượng đó!
Ầm ầm ầm!
Một tiếng vang thật lớn vang lên, lúc này bọn họ đang ở giữa không trung phía trên đỉnh núi, cho nên chống đỡ một kích như thế, luồng gió cường đại đã khuếch tán tứ phía, làm không ít đá vụn lăn xuống núi!
Cũng có một số trực tiếp nghiền thành bột mịn!
Có thể tưởng tượng được uy lực trong đó!
Mặc dù Mộ Thanh Lan được kết giới ngăn cách, nhưng vẫn có thể cảm nhận được dư ba của lực lượng, lồng ngực run lên, giống như bị thứ gì đó nghiêm trọng áp chế!
Thanh Nguyên Trảm trong tay nàng chém ra, phá vỡ năng lượng mãnh liệt đang đến liên tục đó!
Hai người ở trên giữa không trung, từng người lùi về sau nửa bước!
Nữ nhân đó nhìn chằm chằm Vân Dực một lúc, nụ cười trên mặt dần dần rộng ra, nhưng trong đôi mắt vốn đã âm u lại không có ý cười nào.
Da mặt bà ta run lên, như thể đang cười, nhưng lại giống như đang làm một biểu cảm phóng đại kỳ lạ nào khác, trông rất quỷ dị.
"Chút tài mọn."
Vân Dực một thân bạch y, đứng trên không trung, gió thổi qua, nâng góc áo lên thành một đường vòng cung đẹp mắt.
"Phải không?"
Một giọng nói lạnh lùng và trầm thấp, nhàn nhạt vang lên.
Vẻ mặt hắn lạnh lùng, dung nhan tuyệt thế, thanh kiếm bạc trong tay đột nhiên đứng ở trước người.
Trên thanh kiếm màu bạc đó, một luồng ánh sáng lấp lánh, như thể dải ngân hà đang đổ xuống!
Tất cả sự rực rỡ dường như được tập hợp như thế!
Năng lượng thiên địa xung quanh, không ngừng di chuyển về phía thanh kiếm bạc!
Vẻ mặt của nữ nhân đó cuối cùng đã thay đổi.
Vân Dực đột nhiên buông tay! Thanh kiếm bạc đó chợt lặng lẽ lơ lửng trước mặt hắn!
Vô số ngôi sao, đột nhiên rơi vào trong tay hắn!
Sau đó, hắn thoải mái giơ tay lên, chỉ vào nữ nhân đó từ xa--
"Vạn kiếm vì lao!" (Một ngàn thanh kiếm là một nhà tù)
Vèo!
Trên bầu trời đêm đen, vô số thanh kiếm màu bạc đột nhiên xuất hiện! Nó giống như mưa, tha hồ đổ xuống!
Mục tiêu, hiển nhiên là nữ nhân đó!
Những thanh kiếm bạc đó, vậy mà giống hệt như thanh kiếm trước mặt Vân Dực!
Một nửa bầu trời, ngay lập tức được chiếu sáng!
Mộ Thanh Lan há hốc mồm.
Đây tuyệt đối không phải là Nguyên lực hóa kiếm đơn giản, nàng biết thanh kiếm bạc đó của Vân Dực không phải vật tầm thường, nhưng muốn điều khiển nó đến cảnh giới thuận buồm xuôi gió như vậy, thì cần bao nhiêu Nguyên Lực mới có thể! Và cần một sự hiểu biết chính xác ra sao nữa!
Chỉ bằng một chiêu này, thực lực của Vân Dực, tuyệt đối vượt xa Hư Không Cảnh sơ kỳ bình thường!
Nữ nhân đó cũng không ngờ rằng Vân Dực vừa ra tay lại có thể ra sát chiêu như vậy, nhưng điều khiến bà ta khiếp sợ nhất chính là lực lượng cường đại ẩn chứa trong thanh kiếm bạc đó!
Cho dù Vân Dực chỉ triệu hồi ra vô số hóa thân của thanh kiếm bạc, nhưng bà ta vẫn có thể cảm nhận được uy áp từ xa và mênh mông trong đó!
Ngay sau đó, bà ta đột nhiên cười khẩy một tiếng, rồi dừng động tác trên tay.
Sau đó, đột nhiên tháo một chiếc chuông trên vòng tay và ném nó về phía Mộ Thanh Lan!
Mộ Thanh Lan đột nhiên ngẩng đầu!
- - - - - đề cử - - - - -
(Xong chương)