Chương 10: Tương ngộ.
Trong thời gian ngắn có thể tìm ra Tê Linh đang ẩn nấp.
Nàng từng có cơ duyên gặp Tê Linh thật một lần, còn phải mất rất nhiều thời gian mới tìm ra nó. Tuy nói Tê Linh trong đây là giả, nhưng thực lực có lẽ cũng không đến nỗi chênh lệch quá lớn đi. Giống như Tứ Túc ở chỗ nàng.
Dạ Tiêu này.. làm nàng cũng có chút tò mò. Tìm Tê Linh vốn là chuyện phải vô cùng kiên nhẫn, khổ sở, hắn làm sao lại có thể nhanh như vậy giết được nó?
Vân Tả nhìn dáng vẻ tò mò của người trước mặt, không hiểu sao có chút khó chịu, nhưng vẫn đúng mực nhìn xung quanh tìm kiếm giúp nàng. Hắn nhớ là có thấy qua người đó rồi. Cuối cùng rốt cuộc cũng nhìn thấy y trong một vòng người.
"Là người đó!"
Hồ Tranh theo hướng cánh tay Vân Tả chỉ nhìn sang. Chỉ thấy bên đó một hàng người vây quanh. Nhưng dễ thấy nhất là nam tử đứng trong một góc, khẽ cúi thấp đầu.
Sống mũi y cao thẳng, ánh mắt sắc lạnh, dù chỉ là góc nghiêng cũng đẹp đến kinh thiên động địa. Điều này càng khiến Hồ Tranh giật mình.
Càng ghê gớm hơn nữa là..
Nàng nhìn thấy trên người Dạ Tiêu đó một luồng linh khí rất thuần khiết. Giống như có ánh sáng từ trời cao ban xuống, quẩn quanh trên người hắn. Luồng linh khí thuần khiết như vậy, dù ở giữa nơi giao thoa trời đất, Hồ Tranh cũng chưa từng được thấy qua.
Nói là linh khí từ trời đất cũng không đúng, mà càng giống như tự bản thân nam tử toát ra luồng khí lực đó. Chỉ cần là nơi y đứng, không khí sẽ được thanh lọc đến độ thuần tuý nhất.
Hồ Tranh không khỏi nổi lên lòng tham, mặc kệ bên cạnh còn có người đứng, mấy bước đã nhanh chân đi đến phía bên kia. Nhanh đến mức Vân Tả còn chưa kịp phản ứng người đã đi mất.
Càng đi bước chân nàng càng giống như bị mê hoặc, không tự chủ được muốn đến gần nguồn linh khí thuần khiết đó hơn.
Cuối cùng trong một giây phút trót dại đó, nàng thực sự đã xuyên qua vòng người đi đến trước mặt nam tử.
Thời gian như ngừng lại.
Hồ Tranh cũng không biết vì sao mình làm như thế. Đến khi phản ứng lại trước mắt đã là khuôn mặt đẹp đến kinh hồn bạt vía kia. Thực sự nói vậy cũng không phải là làm quá. Bởi vì Dạ Tiêu này thực sự quá đẹp.
Hồ Tranh có thể khẳng định số nam nhân nàng từng gặp từ nhỏ đến giờ vốn không ít, nhưng lại không có ai đẹp bằng y.
Đó là sự thật.
Làn da y trắng như bạch ngọc, mày kiếm cong vút, môi không son tự mang sắc hồng nhuận, đôi mắt y lại tựa như một hồ nước thu thăm thẳm, sâu không thấy đáy. Mỗi cái nhấc tay nhấc chân đều mang theo khí chất bất phàm.
Hiện tại đứng ở đây thôi, cũng khiến không ít người vây quanh như bảo vật.
Dạ Tiêu phát hiện có người tới, liếc mắt lên nhìn. Sau khi thấy là một nữ tử cũng không có gì kinh ngạc.
Dường như chỉ cần xác định như vậy, y sẽ quay trở về trạng thái bất động, im lặng rũ mắt nhìn mũi giầy.
"Ngươi là người từ đâu đến thế?"
Hồ Tranh nuốt nước bọt, mạnh dạn hỏi một câu.
Người có linh khí tự thuần như vậy chỉ có hai khả năng. Một là từ nhỏ đã sống ở nơi linh khí thuần khiết nhất trời đất, tu luyện ở đó thẳng đến khi trưởng thành. Hai là tự người đó đã được trời cao chúc phúc, sinh ra định sẵn là người đứng trên vạn người.
Nhưng Hồ Tranh lại càng thiên về ý thứ nhất hơn.
Được trời cao chúc phúc sao? Nàng không tin thần linh sẽ tốt bụng như vậy.
Nhưng nàng cũng đã từng nghe nói tới. Có một loại người.. gọi là người thiên mệnh.
Bọn họ so với những người bình thường càng ở một đẳng cấp khác xa, là những người đứng đầu dãy kim tự tháp.
Dạ Tiêu tất nhiên không trả lời, một người xa lạ đột nhiên xông đến hỏi lai lịch xuất thân, còn nghĩ người khác sẽ trả lời cho, là có vấn đề về đầu óc hay là quá ngu xuẩn đây?
"Chúc mừng Vân Vi vượt qua khảo hạch ngày thứ nhất. Đứng đầu bảng hỏa."
"Chúc mừng Diệp Tây Lăng vượt qua khảo hạch ngày thứ nhất. Đứng đầu bảng kim."
Giữa sân rộng lớn gần như là cùng lúc bỗng nhiên xuất hiện thêm mấy chục người, ai nấy đều chật vật kiểm tra y phục đầu tóc. Sau khi xác định đều an toàn mới thở phào nhẹ nhõm.
Trong đám người có thể thấy nổi bật nhất là Vân Vi, mặc y phục màu tím nhạt, dù cho có chật vật, nàng ta vẫn ưỡn ngực ngẩng cao đầu. Khí chất khác biệt rõ ràng vừa nhìn đã nhận ra.
Vân Vi.. Vân Tả.
Huynh muội Vân Gia.
Còn có nam tử Diệp Tây Lăng ở bí cảnh kim ra sau một bước.
Nàng đều từng nghe nói qua.
Vân gia ở đô thành, là một trong tứ đại gia tộc. Bọn họ gây dựng tiếng tăm của mình từ rất sớm, từ thuở lập quốc đã cùng với tam đại gia tộc còn lại và chưởng môn các tông phái trấn áp phong ấn ma giới.
Tứ đại gia tộc.. không thể đắc tội. Vân gia.. nếu không phải trường hợp bất khả kháng, không ai lại muốn đụng độ với huynh muội nhà này.
Còn có.. Diệp Tây Lăng.
Diệp gia không nằm trong tứ đại gia tộc, cũng không phải người hoàng thất, thực lực cũng không mạnh mẽ gì. Nhưng gốc gác của bọn họ đã cắm ở đô thành từ rất lâu, hơn nữa.. lại có tiền.
Chính là kiểu, tiền tiêu cả đời không hết.
Không biết bọn họ làm ăn buôn bán gì, nhưng mỗi đời gia chủ lại luôn giàu có đến đáng sợ. Tiền của bọn họ thậm chí mua được vô số người trong hoàng thất, giúp bọn họ cắm được không ít tai mắt.
Không phải vạn nhất.. cũng không ai muốn đắc tội.
Còn một người nữa – Dạ Hàn. Con trai của thống lĩnh tướng quân quân đội hoàng thất. Ngoại trừ chức quyền có hơi lớn, thì do mang sẵn dòng máu của cha mình, hắn cũng rất hiếu chiến, nhất là về kiếm thuật.
Là người không nên đắc tội. Cũng không biết vì sao lần này so tài, hắn lại không đứng vị trí thứ nhất. E rằng là bị.. đoạt mất thiên cơ? Thôi đi, nàng cũng không quan tâm nhiều như vậy.
Chỉ còn lại Dạ Tiêu, người trông không có vẻ gì nổi bật, vậy mà lại đứng đầu vòng thứ nhất. Người này.. ngạc nhiên chính là nàng không có một chút thông tin nào.
Gia cảnh, thân thế, thực lực của hắn.. giống như một tờ giấy trắng. Xem ra phải đi nghe ngóng lại mới được. Rốt cuộc là người từ phương nào tới, lại có thể mang theo linh khí thuần khiết như vậy..
Trong lúc Hồ Tranh phân tâm, chấp sự trưởng lão đã một lần nữa xuất hiện trên đài cao, trên tay cầm theo một cuộn giấy, bắt đầu thông báo.
"Khảo hạch ngày thứ nhất, còn một nghìn ba trăm lẻ sáu người. Chúc mừng Dạ Tiêu, Vân Tả, Hồ Tranh, Vân Vi, Diệp Tây Lăng xuất sắc giành vị trí đứng đầu. Các vị sẽ có được một quyền lợi cho khảo hạch ngày mai."
"Còn bây giờ.." Chấp sự trưởng lão cao giọng, mạnh mẽ gõ lên ba nhịp chuông, làm rúng động cả hiện trường: "Khảo hạch kết thúc. Mọi người nghỉ ngơi tự túc. Giờ thìn ngày mai có mặt."
Lời vừa dứt, cửa Vô Nguyên tông nặng trịch từ từ mở ra. Người người như ong vỡ tổ lao ra ngoài. Đa số là người trẻ tuổi đều lao vào vòng tay cha mẹ.
Vân Tả nhìn người đổ xổ đi tới, nhưng lại không thấy hình bóng nữ tử mà hắn tìm kiếm. Rõ ràng ban nãy nàng còn ở đây, vì sao lại rời đi nhanh như vậy.
"Ca!" Vân Vi men theo đám người chạy tới, muốn nắm lấy tay hắn, cuối cùng nghĩ đến cái gì đó, vẫn là cách một khoảng nhỏ, kéo góc áo hắn, cười nói: "Chúng ta đều đứng đầu rồi. Muội nghe nói huynh là người ra thứ hai, thật giỏi quá!"
"Ừ, về thôi." Vân Tả thu lại ánh mắt, lạnh nhạt đáp lại. Ngày mai lại tìm nàng ấy vậy, nàng ấy sẽ không nghĩ hắn bỏ nàng lại chứ?
Vân Tả chưa bao giờ cảm thấy người em gái cùng cha khác mẹ này lại phiền phức hơn bây giờ. Làm sao lúc nào nàng cũng phải bám riết lấy hắn vậy? Cách xa hắn một chút thì chết sao?
Hắn còn chưa nói được với Tranh nhi bao nhiêu câu..
Vân Tả không biết, người mà hắn một lòng mong nhớ lúc này đã sớm chạy xa, còn không nhớ tới hắn một chút nào.
Hồ Tranh từ lúc có hiệu lệnh kết thúc đã theo hàng người đi ra đầu tiên, sau đó dùng thuật thuấn di liên tục dịch chuyển. Chưa đầy nửa khắc đã đi xa khỏi phạm vi năm mươi dặm Vô Nguyên Tông, tiến sâu vào bìa rừng.
Chốc lát nàng dừng lại, đứng bên cạnh một cái cây cổ thụ lớn, đưa tay lau đi một ít mồ hôi tụ trên trán. Pháp thuật này không khó, nhưng thực sự đã tiêu hao đi rất nhiều lực lượng của nàng.
Nếu không phải thật sự có điều cấp bách, nàng cũng không bao giờ dùng đến cách làm khổ mình khổ người thế này.
Hồ Tranh vuốt ngực hai cái, sau khi quan sát xung quanh an toàn, liền ổn định lại thân thể, dùng tay kết ấn, vẽ một vòng tròn trong không trung.
Nàng nhắm mắt, bắt đầu nhẩm chú.
Cứ như vậy một hồi, vòng tròn trước mặt nàng liền có động tĩnh. Một vòng quanh nó sáng lên ánh sáng màu tím nhạt, như một con quay xoay một vòng lớn. Sau đó liền có giọng nói truyền đến, mang theo cả tâm tình vui vẻ.
"Con gái, có chuyện gì thế? Chơi có vui không?" Không sai vào đâu được, đây chính là Hồ Chính Hoàn – cha của nàng.
"Cha." Hồ Tranh vui mừng gọi một tiếng, nếu như người thật ở đây đứng trước mặt nàng, nàng đã liền không kiêng dè lao đến ôm người.
Nhưng nghĩ đến chuyện chính sự trước mặt, Hồ Tranh lại kiềm nén kích động. Nàng hắng giọng, làm như bình thường hỏi: "Cha, người biết gì về người có linh khí thuần khiết không?"
Bên kia im lặng một chút rồi có tiếng đáp lại.
"Biết. Sách cổ của chúng ta có ghi chép lại, người thiên mệnh là những người có thể sử dụng lượng linh khí thuần khiết nhất. Ngàn năm, vạn năm mới có một người. Nhưng người như vậy cũng rất khó lường, sinh ra chỉ có hai số phận, hoặc là tiên, hoặc là ma."
"Cha nói, nếu như ở gần người như vậy sẽ có lợi không?" Hồ Tranh xoa cằm, ánh mắt loé lên tia sáng giảo hoạt. Nếu như..
"Tất nhiên có, nếu như có thể song.."
Hồ Chính Hoàn còn chưa nói xong một chữ "tu" kia đột nhiên dừng lại. Ông nhìn hình ảnh người phản chiếu trên chiếc kính đặt trên bàn, rõ ràng là Hồ Tranh của hiện tại đang đứng ở bìa rừng: "Con hỏi vấn đề này làm gì? Con gái, không phải con đã gặp người như thế chứ?"
"Không có, con hỏi cho biết thôi. Đột nhiên nghĩ tới ấy mà. Cha cũng nói mà, trăm vạn năm mới có một lần, sao con có thể gặp được?" Hồ Tranh mỉm cười, lắc đầu nguầy nguậy.
Nàng vẫn chưa chắc chắn, vậy nên tạm thời không nên để cha biết thì hơn.
Đoạn thời gian này vẫn nên cẩn trọng một chút. Dù sao..
Hồ Tranh ngẩng đầu lên, không rõ ý vị nhìn về phía chân trời.
Cha cũng có thể theo dõi nàng.
"Vậy à?" Hồ Chính Hoàn nửa tin nửa ngờ, nhưng cuối cùng vẫn quyết định nghe lời con gái. Ai bảo đó là nữ nhi mà ông yêu thương nhất.
"Nếu gặp phải người như vậy con tốt nhất nên tránh đi. Đừng rước phiền phức vào người."
"Tất nhiên rồi. Người cũng biết con ghét nhất là phiền phức mà." Hồ Tranh luôn miệng thề thốt, hứa với Hồ Chính Hoàn chỉ cần chơi vui vẻ xong sẽ trở về, không nán lại nơi này quá lâu.
Dù sao để bị phát hiện, ở nơi đâu đâu cũng là người tu đạo này, hậu quả thật sự rất khôn lường. Không chỉ nàng, mà cả người của nàng cũng sẽ bị liên luỵ.
Nhưng mà người có linh khí thuần khiết..
Ngàn năm khó cầu.
Nàng thật là có chút tò mò. Nếu như có thể tìm ra cách hấp thụ linh khí từ hắn, công lực nàng không phải sẽ tăng cao sao?
"Còn nữa cha, đoạn thời gian này người cũng đừng lúc nào cũng nhìn chằm chằm con như vậy, con đi chơi không được thoải mái!"
Bên kia thoáng im lặng. Hồ Tranh còn cho rằng cha nàng sẽ phản bác, ai ngờ rằng ông lại lập tức đồng ý: "Được rồi. Ta sẽ không dùng Tinh Quang kính nữa."
Vậy là.. nàng làm gì cũng được rồi?
Hồ Tranh âm thầm cười trộm. Trong nháy mắt đôi mắt nàng không khống chế được mà biến thành màu tím, trên khuôn mặt hiện lên nét sắc sảo mị hoặc trời sinh. So với thường ngày dường như lại càng quyến rũ hơn gấp bội lần.
Nói sao nhỉ, nàng là hồ ly mà. Hồ ly tất nhiên là quyến rũ.
Nàng từng có cơ duyên gặp Tê Linh thật một lần, còn phải mất rất nhiều thời gian mới tìm ra nó. Tuy nói Tê Linh trong đây là giả, nhưng thực lực có lẽ cũng không đến nỗi chênh lệch quá lớn đi. Giống như Tứ Túc ở chỗ nàng.
Dạ Tiêu này.. làm nàng cũng có chút tò mò. Tìm Tê Linh vốn là chuyện phải vô cùng kiên nhẫn, khổ sở, hắn làm sao lại có thể nhanh như vậy giết được nó?
Vân Tả nhìn dáng vẻ tò mò của người trước mặt, không hiểu sao có chút khó chịu, nhưng vẫn đúng mực nhìn xung quanh tìm kiếm giúp nàng. Hắn nhớ là có thấy qua người đó rồi. Cuối cùng rốt cuộc cũng nhìn thấy y trong một vòng người.
"Là người đó!"
Hồ Tranh theo hướng cánh tay Vân Tả chỉ nhìn sang. Chỉ thấy bên đó một hàng người vây quanh. Nhưng dễ thấy nhất là nam tử đứng trong một góc, khẽ cúi thấp đầu.
Sống mũi y cao thẳng, ánh mắt sắc lạnh, dù chỉ là góc nghiêng cũng đẹp đến kinh thiên động địa. Điều này càng khiến Hồ Tranh giật mình.
Càng ghê gớm hơn nữa là..
Nàng nhìn thấy trên người Dạ Tiêu đó một luồng linh khí rất thuần khiết. Giống như có ánh sáng từ trời cao ban xuống, quẩn quanh trên người hắn. Luồng linh khí thuần khiết như vậy, dù ở giữa nơi giao thoa trời đất, Hồ Tranh cũng chưa từng được thấy qua.
Nói là linh khí từ trời đất cũng không đúng, mà càng giống như tự bản thân nam tử toát ra luồng khí lực đó. Chỉ cần là nơi y đứng, không khí sẽ được thanh lọc đến độ thuần tuý nhất.
Hồ Tranh không khỏi nổi lên lòng tham, mặc kệ bên cạnh còn có người đứng, mấy bước đã nhanh chân đi đến phía bên kia. Nhanh đến mức Vân Tả còn chưa kịp phản ứng người đã đi mất.
Càng đi bước chân nàng càng giống như bị mê hoặc, không tự chủ được muốn đến gần nguồn linh khí thuần khiết đó hơn.
Cuối cùng trong một giây phút trót dại đó, nàng thực sự đã xuyên qua vòng người đi đến trước mặt nam tử.
Thời gian như ngừng lại.
Hồ Tranh cũng không biết vì sao mình làm như thế. Đến khi phản ứng lại trước mắt đã là khuôn mặt đẹp đến kinh hồn bạt vía kia. Thực sự nói vậy cũng không phải là làm quá. Bởi vì Dạ Tiêu này thực sự quá đẹp.
Hồ Tranh có thể khẳng định số nam nhân nàng từng gặp từ nhỏ đến giờ vốn không ít, nhưng lại không có ai đẹp bằng y.
Đó là sự thật.
Làn da y trắng như bạch ngọc, mày kiếm cong vút, môi không son tự mang sắc hồng nhuận, đôi mắt y lại tựa như một hồ nước thu thăm thẳm, sâu không thấy đáy. Mỗi cái nhấc tay nhấc chân đều mang theo khí chất bất phàm.
Hiện tại đứng ở đây thôi, cũng khiến không ít người vây quanh như bảo vật.
Dạ Tiêu phát hiện có người tới, liếc mắt lên nhìn. Sau khi thấy là một nữ tử cũng không có gì kinh ngạc.
Dường như chỉ cần xác định như vậy, y sẽ quay trở về trạng thái bất động, im lặng rũ mắt nhìn mũi giầy.
"Ngươi là người từ đâu đến thế?"
Hồ Tranh nuốt nước bọt, mạnh dạn hỏi một câu.
Người có linh khí tự thuần như vậy chỉ có hai khả năng. Một là từ nhỏ đã sống ở nơi linh khí thuần khiết nhất trời đất, tu luyện ở đó thẳng đến khi trưởng thành. Hai là tự người đó đã được trời cao chúc phúc, sinh ra định sẵn là người đứng trên vạn người.
Nhưng Hồ Tranh lại càng thiên về ý thứ nhất hơn.
Được trời cao chúc phúc sao? Nàng không tin thần linh sẽ tốt bụng như vậy.
Nhưng nàng cũng đã từng nghe nói tới. Có một loại người.. gọi là người thiên mệnh.
Bọn họ so với những người bình thường càng ở một đẳng cấp khác xa, là những người đứng đầu dãy kim tự tháp.
Dạ Tiêu tất nhiên không trả lời, một người xa lạ đột nhiên xông đến hỏi lai lịch xuất thân, còn nghĩ người khác sẽ trả lời cho, là có vấn đề về đầu óc hay là quá ngu xuẩn đây?
"Chúc mừng Vân Vi vượt qua khảo hạch ngày thứ nhất. Đứng đầu bảng hỏa."
"Chúc mừng Diệp Tây Lăng vượt qua khảo hạch ngày thứ nhất. Đứng đầu bảng kim."
Giữa sân rộng lớn gần như là cùng lúc bỗng nhiên xuất hiện thêm mấy chục người, ai nấy đều chật vật kiểm tra y phục đầu tóc. Sau khi xác định đều an toàn mới thở phào nhẹ nhõm.
Trong đám người có thể thấy nổi bật nhất là Vân Vi, mặc y phục màu tím nhạt, dù cho có chật vật, nàng ta vẫn ưỡn ngực ngẩng cao đầu. Khí chất khác biệt rõ ràng vừa nhìn đã nhận ra.
Vân Vi.. Vân Tả.
Huynh muội Vân Gia.
Còn có nam tử Diệp Tây Lăng ở bí cảnh kim ra sau một bước.
Nàng đều từng nghe nói qua.
Vân gia ở đô thành, là một trong tứ đại gia tộc. Bọn họ gây dựng tiếng tăm của mình từ rất sớm, từ thuở lập quốc đã cùng với tam đại gia tộc còn lại và chưởng môn các tông phái trấn áp phong ấn ma giới.
Tứ đại gia tộc.. không thể đắc tội. Vân gia.. nếu không phải trường hợp bất khả kháng, không ai lại muốn đụng độ với huynh muội nhà này.
Còn có.. Diệp Tây Lăng.
Diệp gia không nằm trong tứ đại gia tộc, cũng không phải người hoàng thất, thực lực cũng không mạnh mẽ gì. Nhưng gốc gác của bọn họ đã cắm ở đô thành từ rất lâu, hơn nữa.. lại có tiền.
Chính là kiểu, tiền tiêu cả đời không hết.
Không biết bọn họ làm ăn buôn bán gì, nhưng mỗi đời gia chủ lại luôn giàu có đến đáng sợ. Tiền của bọn họ thậm chí mua được vô số người trong hoàng thất, giúp bọn họ cắm được không ít tai mắt.
Không phải vạn nhất.. cũng không ai muốn đắc tội.
Còn một người nữa – Dạ Hàn. Con trai của thống lĩnh tướng quân quân đội hoàng thất. Ngoại trừ chức quyền có hơi lớn, thì do mang sẵn dòng máu của cha mình, hắn cũng rất hiếu chiến, nhất là về kiếm thuật.
Là người không nên đắc tội. Cũng không biết vì sao lần này so tài, hắn lại không đứng vị trí thứ nhất. E rằng là bị.. đoạt mất thiên cơ? Thôi đi, nàng cũng không quan tâm nhiều như vậy.
Chỉ còn lại Dạ Tiêu, người trông không có vẻ gì nổi bật, vậy mà lại đứng đầu vòng thứ nhất. Người này.. ngạc nhiên chính là nàng không có một chút thông tin nào.
Gia cảnh, thân thế, thực lực của hắn.. giống như một tờ giấy trắng. Xem ra phải đi nghe ngóng lại mới được. Rốt cuộc là người từ phương nào tới, lại có thể mang theo linh khí thuần khiết như vậy..
Trong lúc Hồ Tranh phân tâm, chấp sự trưởng lão đã một lần nữa xuất hiện trên đài cao, trên tay cầm theo một cuộn giấy, bắt đầu thông báo.
"Khảo hạch ngày thứ nhất, còn một nghìn ba trăm lẻ sáu người. Chúc mừng Dạ Tiêu, Vân Tả, Hồ Tranh, Vân Vi, Diệp Tây Lăng xuất sắc giành vị trí đứng đầu. Các vị sẽ có được một quyền lợi cho khảo hạch ngày mai."
"Còn bây giờ.." Chấp sự trưởng lão cao giọng, mạnh mẽ gõ lên ba nhịp chuông, làm rúng động cả hiện trường: "Khảo hạch kết thúc. Mọi người nghỉ ngơi tự túc. Giờ thìn ngày mai có mặt."
Lời vừa dứt, cửa Vô Nguyên tông nặng trịch từ từ mở ra. Người người như ong vỡ tổ lao ra ngoài. Đa số là người trẻ tuổi đều lao vào vòng tay cha mẹ.
Vân Tả nhìn người đổ xổ đi tới, nhưng lại không thấy hình bóng nữ tử mà hắn tìm kiếm. Rõ ràng ban nãy nàng còn ở đây, vì sao lại rời đi nhanh như vậy.
"Ca!" Vân Vi men theo đám người chạy tới, muốn nắm lấy tay hắn, cuối cùng nghĩ đến cái gì đó, vẫn là cách một khoảng nhỏ, kéo góc áo hắn, cười nói: "Chúng ta đều đứng đầu rồi. Muội nghe nói huynh là người ra thứ hai, thật giỏi quá!"
"Ừ, về thôi." Vân Tả thu lại ánh mắt, lạnh nhạt đáp lại. Ngày mai lại tìm nàng ấy vậy, nàng ấy sẽ không nghĩ hắn bỏ nàng lại chứ?
Vân Tả chưa bao giờ cảm thấy người em gái cùng cha khác mẹ này lại phiền phức hơn bây giờ. Làm sao lúc nào nàng cũng phải bám riết lấy hắn vậy? Cách xa hắn một chút thì chết sao?
Hắn còn chưa nói được với Tranh nhi bao nhiêu câu..
Vân Tả không biết, người mà hắn một lòng mong nhớ lúc này đã sớm chạy xa, còn không nhớ tới hắn một chút nào.
Hồ Tranh từ lúc có hiệu lệnh kết thúc đã theo hàng người đi ra đầu tiên, sau đó dùng thuật thuấn di liên tục dịch chuyển. Chưa đầy nửa khắc đã đi xa khỏi phạm vi năm mươi dặm Vô Nguyên Tông, tiến sâu vào bìa rừng.
Chốc lát nàng dừng lại, đứng bên cạnh một cái cây cổ thụ lớn, đưa tay lau đi một ít mồ hôi tụ trên trán. Pháp thuật này không khó, nhưng thực sự đã tiêu hao đi rất nhiều lực lượng của nàng.
Nếu không phải thật sự có điều cấp bách, nàng cũng không bao giờ dùng đến cách làm khổ mình khổ người thế này.
Hồ Tranh vuốt ngực hai cái, sau khi quan sát xung quanh an toàn, liền ổn định lại thân thể, dùng tay kết ấn, vẽ một vòng tròn trong không trung.
Nàng nhắm mắt, bắt đầu nhẩm chú.
Cứ như vậy một hồi, vòng tròn trước mặt nàng liền có động tĩnh. Một vòng quanh nó sáng lên ánh sáng màu tím nhạt, như một con quay xoay một vòng lớn. Sau đó liền có giọng nói truyền đến, mang theo cả tâm tình vui vẻ.
"Con gái, có chuyện gì thế? Chơi có vui không?" Không sai vào đâu được, đây chính là Hồ Chính Hoàn – cha của nàng.
"Cha." Hồ Tranh vui mừng gọi một tiếng, nếu như người thật ở đây đứng trước mặt nàng, nàng đã liền không kiêng dè lao đến ôm người.
Nhưng nghĩ đến chuyện chính sự trước mặt, Hồ Tranh lại kiềm nén kích động. Nàng hắng giọng, làm như bình thường hỏi: "Cha, người biết gì về người có linh khí thuần khiết không?"
Bên kia im lặng một chút rồi có tiếng đáp lại.
"Biết. Sách cổ của chúng ta có ghi chép lại, người thiên mệnh là những người có thể sử dụng lượng linh khí thuần khiết nhất. Ngàn năm, vạn năm mới có một người. Nhưng người như vậy cũng rất khó lường, sinh ra chỉ có hai số phận, hoặc là tiên, hoặc là ma."
"Cha nói, nếu như ở gần người như vậy sẽ có lợi không?" Hồ Tranh xoa cằm, ánh mắt loé lên tia sáng giảo hoạt. Nếu như..
"Tất nhiên có, nếu như có thể song.."
Hồ Chính Hoàn còn chưa nói xong một chữ "tu" kia đột nhiên dừng lại. Ông nhìn hình ảnh người phản chiếu trên chiếc kính đặt trên bàn, rõ ràng là Hồ Tranh của hiện tại đang đứng ở bìa rừng: "Con hỏi vấn đề này làm gì? Con gái, không phải con đã gặp người như thế chứ?"
"Không có, con hỏi cho biết thôi. Đột nhiên nghĩ tới ấy mà. Cha cũng nói mà, trăm vạn năm mới có một lần, sao con có thể gặp được?" Hồ Tranh mỉm cười, lắc đầu nguầy nguậy.
Nàng vẫn chưa chắc chắn, vậy nên tạm thời không nên để cha biết thì hơn.
Đoạn thời gian này vẫn nên cẩn trọng một chút. Dù sao..
Hồ Tranh ngẩng đầu lên, không rõ ý vị nhìn về phía chân trời.
Cha cũng có thể theo dõi nàng.
"Vậy à?" Hồ Chính Hoàn nửa tin nửa ngờ, nhưng cuối cùng vẫn quyết định nghe lời con gái. Ai bảo đó là nữ nhi mà ông yêu thương nhất.
"Nếu gặp phải người như vậy con tốt nhất nên tránh đi. Đừng rước phiền phức vào người."
"Tất nhiên rồi. Người cũng biết con ghét nhất là phiền phức mà." Hồ Tranh luôn miệng thề thốt, hứa với Hồ Chính Hoàn chỉ cần chơi vui vẻ xong sẽ trở về, không nán lại nơi này quá lâu.
Dù sao để bị phát hiện, ở nơi đâu đâu cũng là người tu đạo này, hậu quả thật sự rất khôn lường. Không chỉ nàng, mà cả người của nàng cũng sẽ bị liên luỵ.
Nhưng mà người có linh khí thuần khiết..
Ngàn năm khó cầu.
Nàng thật là có chút tò mò. Nếu như có thể tìm ra cách hấp thụ linh khí từ hắn, công lực nàng không phải sẽ tăng cao sao?
"Còn nữa cha, đoạn thời gian này người cũng đừng lúc nào cũng nhìn chằm chằm con như vậy, con đi chơi không được thoải mái!"
Bên kia thoáng im lặng. Hồ Tranh còn cho rằng cha nàng sẽ phản bác, ai ngờ rằng ông lại lập tức đồng ý: "Được rồi. Ta sẽ không dùng Tinh Quang kính nữa."
Vậy là.. nàng làm gì cũng được rồi?
Hồ Tranh âm thầm cười trộm. Trong nháy mắt đôi mắt nàng không khống chế được mà biến thành màu tím, trên khuôn mặt hiện lên nét sắc sảo mị hoặc trời sinh. So với thường ngày dường như lại càng quyến rũ hơn gấp bội lần.
Nói sao nhỉ, nàng là hồ ly mà. Hồ ly tất nhiên là quyến rũ.
Last edited by a moderator: