Welcome! You have been invited by Minhee to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 536 Tìm chủ đề
[HIDE-THANKS]
Chương 841: Sống sót sau tai nạn

Bởi vì toàn bộ khí nang an toàn trong xe đã đều bị mở ra, mọi người bị chen lấn không thể động đậy, lại thêm vừa mới trải qua cảnh tượng sống chết, toàn thân đều vô lực, căn bản là không có cách nào tránh thoát, mắt thấy bởi vì khoảng cách xung kích, xe trực tiếp chìm tới đáy, mặc dù mọi người đều biết hồ bơi cũng không sâu, nhưng bọn họ lại không thể tránh thoát, trong nháy mắt không có hy vọng.

Mắt thấy hỏa hoạn lập tức liền bị thủy tai thay thế, nhưng cũng là bởi vì toàn bộ khí nang an toàn đều mở ra, rất nhanh xe lại tự động lơ lửng.

Cửa sổ xe đã không có, thân xe hiện lên, nước lập tức nhanh chóng rút lui.

Phiêu phù ở trên mặt nước, lúc này mọi người mới cảm nhận được sự vui sướng của việc sống sót sau tai nạn.

Mọi người đều biết, hôm nay nếu như không phải Chung Noãn Noãn điều khiển chiếc xe này, đổi thành bất cứ người nào, cho dù là những lính đặc chủng đỉnh cấp, bọn họ cũng tuyệt đối không có khả năng chạy trốn.

Bởi vì ngay từ khi bắt đầu phát sinh nổ mạnh kịch liệt, ngoại trừ đảm lượng, còn cần có sự tính toán cực kì tinh chuẩn, cùng kỹ thuật lái xe cực kì xuất chúng.

Nếu như không thể phát huy tính năng xe đến cực hạn, nếu như không thể tính toán sóng xung kích của vụ nổ này đến cực hạn, chỉ cần cách giẫm chân ga này có một chút xíu sai lầm, hôm nay bọn họ hoặc là bị cuốn vào vụ nổ, hoặc là ngã xuống hơn 20 tầng.

Dù sao đều là chết không có chỗ chôn, kết quả chính là thi thể bị vỡ nát thậm chí là trở thành tro bụi.

Cho nên ngay khi biết đã thuận lợi chạy trốn, mọi người liền muốn cảm ơn Chung Noãn Noãn.

Nhưng khi bọn họ nhìn về hướng vị trí lái xe, nơi đó cũng đã trống rỗng.

"Tiểu thư Sunny đâu? Tại sao lại không thấy cô ấy? Không lẽ là bị quăng ra ngoài?" Một vị danh viện cảm giác bản thân đã bị Chung Noãn Noãn đẹp trai đến cong lập tức hỏi.

"Không biết! Vừa rồi tôi vẫn luôn nhìn bên cạnh."

"Tôi cũng vậy!"

Ba người ngồi phía sau nhìn về phía trước, thấy Lương phu nhân vẫn đang hôn mê.

Ngay lúc ba người đang lo lắng sợ hãi, một đám quan binh cảnh sát vũ trang đã đi tới bên người bọn họ.

Xe trải qua lửa đốt, lại trải qua nước bao vây, cửa xe đã không mở được. Đề phòng làm bị thương người ở bên trong, mọi người lập tức lấy cái cưa ra, ý đồ cưa mở cửa xe.

Thế nhưng mà người ở bên trong lại hét lớn: "Đi tìm tiểu thư Sunny! Cô ấy bị quăng ra ngoài!"

"Tiểu thư Sunny là ai?" Một quan binh cảnh sát vũ trang không biết rõ tình hình hỏi.

"Chính là Chung Noãn Noãn, vợ chưa cưới của đại tá Xích Dương, vị quân tẩu quyên tặng dây chuyền 'Ánh trăng' ngày hôm nay!"

Quan binh kịp phản ứng, nghĩ đến Chung Noãn Noãn, trong nháy mắt mặt liền đỏ lên.

Dù sao trước đó liền nghe người ta nói dáng dấp vợ chưa cưới của đội trưởng Xích không phải đẹp bình thường, mà hôm nay sở dĩ bọn họ có thể tới sớm, tất cả đều là do hai vợ chồng đội trưởng Xích đã sớm bố trí tinh vi.

Mà vừa rồi bọn họ tới, trùng hợp liền thấy chị dâu Xích trong truyền thuyết.

Ai nha má ơi, kia có thể dùng hai chữ xinh đẹp để hình dung sao?

Cho nên nghe được Chung Noãn Noãn, mặt của sĩ quan trẻ tuổi lập tức liền đỏ lên, sau đó rất chân thành nói: "Chị dâu Xích đã rời đi, chính là chị dâu làm chúng tôi nhanh chóng tới cứu mọi người ra."

Nghe được thần tượng đẹp trai đã đi, ba vị phu nhân danh viện đều thở ra một cái, đồng thời, trong lòng cũng vắng vẻ.

Lần từ biệt này, chỉ sợ gặp lại liền khó khăn.

Cô liền nhẫn tâm như vậy, đều không nói hai câu với bọn họ, không cho bọn họ nói tiếng cảm ơn sao?

Mà ba tên phu nhân danh viện này, một người là phu nhân Ung Tông Bạch Mã đến từ gia tộc bậc nhất Đạt Tang Thổ Ty ở tỉnh X, hai danh viện còn lại, một người là Lữ Á Nam, danh viện hào môn bậc nhất tỉnh S, người còn lại là Trịnh Mạn Ni, danh viện bậc hai thủ đô.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 536 Tìm chủ đề
[HIDE-THANKS]
Chương 842: Không có việc gì

Chung Noãn Noãn căn bản không biết, bản thân chỉ là thuận tiện cứu được mấy người, cũng không phải là chuyện khó khăn bao nhiêu, liền thu hoạch ba vị fan hâm mộ siêu cấp.

Ngày sau, ba vị fan hâm mộ này cũng sẽ mang đến cho cô rất nhiều thu hoạch.

Chẳng qua những điều này, Chung Noãn Noãn đều không thèm để ý.

Hiện tại cô để ý nhất, chính là an nguy của anh Xích Dương nhà cô.

Mặc dù sớm đã tính toán tốt, mặc dù lợi dụng thấu thị đã sớm biết kết cục cuối cùng sẽ là cả tòa nhà bị nổ nát. Nhưng khi cô chân chính nhìn anh Xích Dương biến mất ở bên trên cầu nối tầng 57, đặc biệt là ở giây phút cuối cùng, lúc anh Xích Dương bị nổ mạnh bao phủ, vẫn không quên quát to một tiếng "Noãn Noãn", nước mắt của Chung Noãn Noãn đều nhanh chảy ra.

Vốn dĩ vừa an toàn, cô liền định gọi điện thoại cho anh Xích Dương.

Thế nhưng mà vì điều khiển ô tô, điện thoại di động của cô đặt ở trong xe, đã bị nước ngâm. Lại thêm nổ mạnh mãnh liệt cùng chấn động như vậy cũng ảnh hưởng đến điện thoại, tóm lại chính là điện thoại của cô không thể dùng.

Chung Noãn Noãn phát hiện điện thoại không dùng được, khi đó người còn đang trong nước, xe mới vừa xông vào trong hồ bơi, cho nên cô lập tức tháo dây an toàn, nhẹ nhàng gạt mở khí nang an toàn chui ra ngoài.

Sau khi đi ra ngoài liền nhanh chóng bò lên bờ, vừa lúc nhìn thấy quan binh cảnh sát vũ trang trông coi ở nơi đó. Gặp cô tới, tên quan quân cầm đầu kia, cũng chính là vị sĩ quan bị ba vị danh viện hỏi đến liền bị Noãn Noãn mượn điện thoại. Nhanh chóng gọi điện thoại cho Xích Dương.

Nhưng mà đầu bên kia điện thoại lại không có thanh âm.

Mặc dù biết rõ lúc này không có thanh âm rất bình thường, biết rõ không có thanh âm không có nghĩa là người đã xảy ra chuyện, nhưng mà giờ phút này, trái tim Chung Noãn Noãn lại không nhịn được một trận co rút kịch liệt.

Tạm thời không liên lạc được Xích Dương, cô lại sợ Xích Dương cũng trong tình huống giống cô, không gọi điện thoại cho cô được, nếu là không liên lạc được với cô, anh Xích Dương cũng sẽ sốt ruột đến điên mất, cho nên Chung Noãn Noãn lập tức gọi điện thoại cho Đan Kỳ.

"Chị, không sao chứ?"

Mặc dù là cái số xa lạ, nhưng mà Đan Kỳ trực tiếp kêu Chung Noãn Noãn.

Bởi vì anh vô cùng có tin tưởng với người chị này.

Quả nhiên, đầu bên kia điện thoại truyền đến thanh âm Chung Noãn Noãn, lo lắng nói: "Tiểu Đan Kỳ, điện thoại của chị hỏng, đây là dãy số của người khác, em nhanh chóng hỗ trợ đổi thành số điện thoại của chị."

"Được, em lập tức xử lý. Chị đợi em 15 giây."

Đan Kỳ nghe ra được sự nóng vội của Chung Noãn Noãn, lập tức đáp ứng.

Ngay lúc anh đáp ứng, Chung Noãn Noãn đã nghe được thanh âm ngón tay anh cấp tốc tung bay trên máy vi tính.

Vẫn chưa tới 15 giây, mới qua 8 giây, Đan Kỳ liền nói: "Chị, đã xong."

"Được."

Chung Noãn Noãn chỉ là lên tiếng liền tắt điện thoại.

Bởi vì cô biết, mặc dù nhóm đồng bạn này đều là lính đánh thuê nguy hiểm cấp 3S, mặc dù trên người mỗi người đều hoặc nhiều hoặc ít có rất nhiều khuyết điểm. Nhưng mà đều không ngoại lệ, bọn họ đều là những người bạn đáng giá cô không chút do dự giao phó phía sau lưng trong bất kỳ tình huống gì.

Đối với những người bạn thân mật giống như người nhà này, sao có thể nói cảm ơn?

Cho nên Chung Noãn Noãn trực tiếp tắt điện thoại của Đan Kỳ, mà Đan Kỳ cũng đã thành thói quen đóng máy tính lại, sau đó phân phó nói: "Đưa người này đến quân đội, giao cho anh rể tôi."

"Vâng, thiếu gia!"

Sau khi Chung Noãn Noãn đem số điện thoại của vị quan quân kia thành số điện thoại của cô, cô lập tức gọi điện thoại cho Xích Dương, thế nhưng mà điện thoại vẫn là không có thanh âm.

Mặc dù trong lòng lo lắng, nhưng cũng không có chậm trễ chuyện chính, cô tin tưởng, cho dù là từ tầng 57 ngã xuống, anh Xích Dương cũng nhất định không có việc gì.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 536 Tìm chủ đề
[HIDE-THANKS]
Chương 843: Không rõ sống chết

Tạm thời không liên lạc được Xích Dương, bước chân của Chung Noãn Noãn cũng không dừng lại, bởi vì ông nội còn đang ở trong xe Selina.

Hội trường ngoài trời này có hai cái hồ bơi, tính năng của Lamborghini rất nhiều, cho nên Chung Noãn Noãn làm Selina điều khiển xe bay đến khu hồ bơi nước sâu ở phía trước, mà xe của cô thì bay đến hồ bơi nhỏ ở phía sau. Hồ bơi này vốn là không nhiều nước ao, nhưng mà lúc nhìn đến Dương Mẫn cô liền cùng anh Xích Dương chế định một cái biện pháp có thể thực hiện đối với bọn họ, lập tức rút lui người nơi này, đổ đầy nước trong ao.

Chung Noãn Noãn nhảy xuống bể bơi, bơi tới bên người lão gia tử.

Trong xe Selina đánh một dấu tay ok với Chung Noãn Noãn, nói cho cô tình trạng của lão gia tử vẫn tốt đẹp.

Lúc này thần sắc căng thẳng của Chung Noãn Noãn mới trầm tĩnh lại.

Chung Noãn Noãn nhìn thoáng qua lão gia tử, lão gia tử lập tức gương mặt vui mừng nhẹ gật đầu. Xác định ông nội không có việc gì, thần sắc của Chung Noãn Noãn cũng biến thành dịu dàng.

Mặc dù Lamborghini không có nổi lửa, nhưng cũng bị nhiệt độ cao bạo tạc nướng qua. Hiện tại lại bị nước thấm, cửa xe đã có chút biến hình. Chung Noãn Noãn rút đao quân dụng ra, chọc mấy lần vào chỗ cửa xe bị kẹt, sau đó đưa tay nhẹ nhàng kéo một phát, cửa xe liền được mở ra.

Thân thể của lão gia tử bị khí nang an toàn khống chế lại, không thể động đậy, Chung Noãn Noãn cầm tay lão gia tử, cho ông lực lượng, một bên dùng thấu thị xem xét thân thể lão gia tử, vừa nói: "Ông nội, ông không sao chứ?"

Lão gia tử nhanh chóng lắc đầu, "Không có việc gì không có việc gì, tốt đâu. Noãn Noãn, liên hệ được với Xích Dương không? Nó thế nào?"

Trong lòng Chung Noãn Noãn đau đớn một chút, nhưng vì trấn an ông nội, vẫn là khẽ cười nói: "Còn không có liên hệ đến, nhưng mà chuyện nơi này sẽ nổ mạnh cháu đã sớm nói cho anh Xích Dương, anh ấy nói mặc kệ gặp được vấn đề gì, anh ấy đều sẽ không có việc gì. Ông nội yên tâm đi, cháu tin tưởng anh Xích Dương tuyệt đối sẽ không lấy sinh mệnh của chính mình nói đùa."

"Tốt tốt! Không có việc gì là tốt rồi!" Trong lòng lão gia tử rõ ràng cũng vô cùng lo lắng, nhưng mà lúc này không liên lạc được, còn có thể nói cái gì?

Nhiều năm qua, ông vẫn luôn nơm nớp lo sợ như vậy.

Có đôi khi rõ ràng biết quốc gia phái Xích Dương đi làm nhiệm vụ vô cùng khó khăn, thậm chí có thể nói là cửu tử nhất sinh, rõ ràng nói mười mấy hai mươi ngày liền có thể về, hoặc là một tháng liền có thể về. Thế nhưng mà quá ngày so với dự tính còn chưa thấy trở về, lại vẫn luôn không liên lạc được người, đây cũng là chuyện thường.

Qua nhiều năm như vậy, trái tim của lão gia tử đã sớm tâm lực tiều tụy.

Lúc này nói với ông không liên lạc được người, ngoại trừ làm một ông già ngoan ngoãn chờ đợi, không cho cháu dâu thêm phiền, những cái khác ông đều không làm được.

Lúc lão gia tử nói chuyện, Chung Noãn Noãn đã kiểm tra toàn thân giúp ông một chút.

Mặc dù ông nói bản thân không có việc gì, thế nhưng mà trải qua một trận nổ lớn như vậy, những người tuổi trẻ kia đều bị ù tai, huống chi là lão gia tử.

Lại thêm xe bay kích thích như thế, cùng cảm giác mất trọng lượng trong lúc bay ra ngoài không bị khống chế khi bị sóng xung kích của vụ nổ đẩy hướng phía trước, tạo thành gánh vác không nhỏ đối với trái tim cùng thính lực của lão gia tử. Mà vừa rồi sở dĩ ông nội còn có thể đối đáp trôi chảy, đại khái là mò mẫm.

Cho nên lúc này, Chung Noãn Noãn để sát bên tai lão gia tử lớn tiếng nói: "Ông nội, chờ chút nữa ông đừng nhúc nhích, chúng ta chuyển xe tới, ông nằm trên cáng cứu thương, cháu làm châm cứu giúp ông."

"Được."

Lúc Chung Noãn Noãn nói chuyện cùng lão gia tử, Selina đã gọi quan binh cảnh sát vũ trang ở phía đối diện tới.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 536 Tìm chủ đề
[HIDE-THANKS]
Chương 844: Cứu giúp lão gia tử

Dưới sự phân phó của Chung Noãn Noãn, mọi người lập tức đẩy xe từ trong nước lên bên bờ, sau đó Chung Noãn Noãn vạch phá khí nang an toàn, giúp đỡ quan binh cảnh sát vũ trang mang lão gia tử ra ngoài.

Dù sao hiện tại cũng là mùa đông, lão gia tử bị ngâm nước lạnh cho nên máu đã cấp tốc co vào, bệnh huyết áp cao phát tác, toàn bộ tình huống đều có chút không tốt lắm.

Sở dĩ cho tới bây giờ còn kiên trì không hôn mê, cũng là bởi vì muốn biết đến tình huống của Xích Dương trước tiên.

Tầng cao nhất của tòa nhà này là một nhà hội sở thể hình, đỉnh chóp là hồ bơi, phía dưới chính là nơi tập thể hình. Bởi vì là hội sở vận động cao cấp, bên trong có một phòng y tế.

Dưới sự phân phó của Noãn Noãn, máy sưởi đã sớm được mở ra, đám người mang lão gia tử lên phòng y tế, đang muốn đưa lão gia tử lên giường liền bị Chung Noãn Noãn ngăn lại.

Quần áo của lão gia tử đều là ẩm ướt, cứ nằm như thế xác định vững chắc lại bị cảm.

Cho nên cũng không lo được nhiều như vậy, Chung Noãn Noãn liền thuần thục cởi quần áo giúp ông nội, cho tới khi chỉ còn lại một cái quần cộc mới làm người hỗ trợ cởi nốt quần cộc sau đó đưa ông nội lên giường.

Làm cho lão gia tử mặc dù lỗ tai không nghe rõ lắm, nhưng lại ngượng ngùng đến đỏ mặt.

Thân thể vốn đã ướt lạnh đến chết lặng bị chăn đệm khô ráo che lấy, gió nóng điều hòa không khí thổi, lão gia tử liền cảm giác được thân thể đang lạnh lẽo đi xuống bắt đầu có dấu hiệu ấm lại.

Sau đó Chung Noãn Noãn rút ngân châm ra, đâm về phía mấy cái huyệt vị nơi gan bàn chân của ông nội.

Rất nhanh, lão gia tử liền cảm thấy một dòng nước ấm dâng lên từ lòng bàn chân, cấp tốc chảy tới từng khí quan trong thân thể, chảy tới máu ở mỗi một nới.

Trong thời gian này, Chung Noãn Noãn cũng không tiến hành bất luận trị liệu gì cho ông nội, trước mắt mà nói, giữ ấm mới là chuyện quan trọng nhất.

Chỉ cần thân thể của lão gia tử có nhiệt độ, máu ấm lại, rất nhiều bệnh nhỏ của thân thể đều có thể không uống thuốc mà khỏi bệnh.

Sau khi nhiệt độ thân thể nhanh chóng tăng trở lại, những mạch máu bởi vì rét lạnh mà co vào kia cũng bắt đầu chậm rãi đình chỉ co vào, sau đó chậm rãi buông ra..

Cũng sau khi nhiệt độ cơ thể tăng lên, huyết áp bởi vì mạch máu co vào mà cấp tốc tăng cao cũng khống chế được và có xu bướng hạ xuống.

Mà trái tim, dù cho mạch máu đã mở rộng, nhưng lại vẫn tích tụ máu như cũ.

Chung Noãn Noãn biết, nguyên nhân là bởi vì ông nội lo lắng Xích Dương.

Nhìn máu trong cơ thể ông không lưu thông nhanh được, vì để cho ông dễ chịu một chút, Chung Noãn Noãn bắt đầu châm cứu ở trên cổ lão gia tử.

Mặc dù trực tiếp châm cứu ở bên trên trái tim sẽ có hiệu quả rất tốt, nhưng châm cứu, nhất định phải để lộ chăn đệm ra. Cho dù bên trong điều hòa không khí mở rất lớn, trời lạnh như vậy, vẫn sẽ bị lạnh.

Sau khi châm cứu trên cổ, Chung Noãn Noãn lại bắt đầu châm cứu lỗ tai cho lão gia tử.

Sự khôi phục của người già vốn cũng không tốt, nếu như không trị lỗ tai cho tốt, như vậy thính lực chỉ sợ thật sự bị phế bỏ.

Theo thời gian trị liệu càng dài, không chỉ có lão gia tử tâm tình tích tụ, Chung Noãn Noãn cảm giác buồng tim của cô đều muốn tích tụ đi lên.

Bởi vì nổ mạnh đã qua có một đoạn thời gian, nếu như anh Xích Dương thật không có chuyện, hiện tại cũng nên gọi điện thoại cho cô, nhưng mà cho tới bây giờ, điện thoại còn không có đến.

Cô lại muốn chăm sóc ông nội, không thể đi.

Cho nên trái tim, càng ngày càng hoảng.

Ngược lại là lão gia tử, thấy sắc mặt Noãn Noãn càng ngày càng kém, biết cô đang lo lắng, vươn tay, nắm chặt tay Noãn Noãn, an ủi: "Noãn Noãn, yên tâm, trong lòng Xích Dương còn nhớ thương cháu, nhất định sẽ không để cho bản thân xảy ra chuyện. Khẳng định là vụ nổ vừa rồi làm chậm trễ nó, chờ nó làm xong, điều đầu tiên làm khẳng định là gọi điện thoại cho cháu."
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 536 Tìm chủ đề
[HIDE-THANKS]
Chương 845: Noãn Noãn khóc

Vốn dĩ còn muốn ổn định bản thân, nói với mình không nên hoảng loạn, không muốn làm ông nội lo lắng, thế nhưng mà đột nhiên nghe được lão gia tử nói như vậy, nước mắt của Chung Noãn Noãn "Bá" một chút liền chảy ra.

Sống lại một đời, chuyện gì đều trở nên rất tốt, muốn nói có cái gì không tốt, đó chính là Chung Noãn Noãn cảm thấy bản thân trở nên làm kiêu, trở nên yếu đuối.

Ở kiếp trước, ngoại trừ lúc còn bé, lần duy nhất mà cô khóc chính là Xích Dương tới cứu cô, trên đường hai người bọn họ chạy trốn, cô cảm thấy Xích Dương quá khó khăn, quá gian nan, mới khóc như vậy.

Mà đời này, có vẻ như cô thường xuyên không thể khống chế mà khóc lên.

Cô vừa khóc liền có chút không khống chế nổi, Chung Noãn Noãn trực tiếp ngồi quỳ chân trên mặt đất, ghé vào bên giường ông nội mà khóc.

Ông nội không tiếp tục khuyên cô, chỉ là không ngừng dùng bàn tay mọc đầy kén cùng nếp nhăn của ông vuốt ve lấy đầu cùng sợi tóc của cô, giống như là vuốt mèo, làm cô cảm giác thật thoải mái, thật ấm áp, nhưng trong lòng lại đặc biệt khó chịu.

Khó chịu rõ ràng anh Xích Dương đã nói tốt với cô, lại vẫn luôn không gọi điện thoại cho cô. Khó chịu rõ ràng ông nội khó chịu như vậy, vẫn còn nhìn ra lo lắng của cô, ngược lại tới an ủi cô. Khổ sở rõ ràng cô chuẩn bị tốt muốn kiên cường đối mặt trước mặt ông nội, vậy mà dưới sự an ủi của ông nội, cô lại khóc thút thít như một đứa bé, còn khóc đến mức không ngừng được, mất mặt chết..

"Lão đại, điện thoại của anh rể!"

Ngoài cửa vang lên thanh âm của Selina, Chung Noãn Noãn nghe xong, lập tức liền từ dưới đất nhảy nhót lên, sau đó lao ra ngoài cầm điện thoại.

"Anh Xích Dương!"

Đầu bên kia điện thoại vang lên thanh âm của Xích Dương mà Chung Noãn Noãn ngày nhớ đêm mong.. A phi, lo lắng rất lâu.

"Noãn Noãn thật xin lỗi, vừa rồi lúc chạy trốn điện thoại của anh bị hỏng, sau khi xuống dưới lại không gọi được cho em. Anh nghe được người phía dưới nói có hai chiếc xe bay, liền biết cô gái thông minh lại lợi hại nhà anh nhất định là thành công. Thế nhưng mà gọi điện cho em, vẫn là không gọi được, đoán chừng điện thoại di động của em bị hỏng, cho nên anh liền nhanh chóng hack điện thoại của người khác thành số của anh, chờ em gọi cho anh. Thấy em không gọi tới, còn định lập tức gọi điện thoại cho em Ai ngờ phía dưới có một tên binh lính thao tác không tốt, cách tuyến an toàn quá gần, bị chôn ở phía dưới. Vừa lúc anh ở nơi đó, liền múc nước bùn di chuyển giúp bọn họ, hiện tại vừa mới cứu người ra. May mắn đối phương không bị thương nặng."

Từ trước đến nay, Xích Dương là người rất ít nói, lúc có thể không nói lời nào, anh thậm chí là không nói chuyện. Thế nhưng đây chỉ là nhằm vào những người khác mà thôi, đối với Noãn Noãn, anh là tận hết khả năng mà nhiều lời.

Đặc biệt là hiện tại, anh biết cứu người dùng không ít thời gian, nói tốt sẽ lập tức báo bình an với cô, anh vậy mà không thể làm được.

Có thể tưởng tượng, hiện tại Noãn Noãn cùng ông nội lo lắng như thế nào.

Cho nên có thể giải thích rõ ràng, anh liền dùng sức giải thích rõ ràng nhất có thể. Nói chuyện nhanh chóng, sợ Noãn Noãn giận anh.

Đặc biệt là nghe được tiếng nức nở của Noãn Noãn, trái tim của Xích Dương a.. Quả thực giống như đột nhiên bị người cầm thật chặt, đau lòng đến nhanh co rút lại.

"Noãn Noãn.. Em khóc?"

Chung Noãn Noãn lấy lại tinh thần, nhanh chóng ngừng lại tiếng khóc, dùng sức lắc đầu: "Không có không có! Anh Xích Dương, anh không có việc gì là tốt rồi."

Nghĩ đến ông nội không nghe được, cô nhanh chóng đi đến bên người ông nội, gào to: "Ông nội, là anh Xích Dương gọi tới, anh ấy không có việc gì. Vừa rồi anh ấy đi cứu người!"

Lão gia tử nghe được là cháu trai gọi tới, tích tụ trong lòng gần như là lập tức liền tốt.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 536 Tìm chủ đề
[HIDE-THANKS]
Chương 846: Hai tên gián điệp

"Tốt tốt tốt! Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi! Nói cho Xích Dương, ông nội cũng không có việc gì."

"Vâng."

"Anh Xích Dương, ông nội nói là ông cũng không có việc gì. Em đã nhìn qua, vấn đề của ông nội cũng không lớn. Hiện tại em đang ở phòng y tế châm cứu cho ông nội, anh cứ yên tâm đi làm việc của anh đi."

Chung Noãn Noãn biết Xích Dương còn có rất nhiều việc phải làm ở phía sau, tiếp theo, anh khẳng định phải bận rộn rất nhiều chuyện.

Nhưng mà sau lần này, nhiệm vụ Xích Dương được phái tới thành phố Giang cũng coi như là hoàn thành thuận lợi.

Xích Dương cảm giác ngực có chút buồn bực, một sự cảm động ngăn ở ngực căn bản là không ra được. Anh không biết bản thân có tài đức gì lại có thể tìm tới cô vợ nhỏ tốt như vậy.

Miệng anh ngốc, Noãn Noãn không cho anh nói lời cảm ơn, anh cũng không biết nên làm như thế nào để biểu đạt sự áy náy cùng cảm động trong lòng, cuối cùng chỉ buồn buồn mà "Ừ" một tiếng, nói câu "Chờ anh về nhà", sau đó liền tắt điện thoại.

Ngay sau đó liền gọi điện thoại cho Lãnh Tấn Bằng.

Từ lúc nổ mạnh đến bây giờ, Lãnh Tấn Bằng vẫn luôn ngơ ngác ghé vào bên vách núi, hai mắt đỏ bừng, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống, trong nháy mắt liền bị vô số bụi bặm dâng lên cắn nuốt.

Ông không thể tin tưởng cũng không muốn tin tưởng, Xích Dương đã từng hoàn thành viên mãn vô số nhiệm vụ nguy hiểm đến thậm chí là không thể nào hoàn thành, sẽ chết tại đây.

Càng không nghĩ tới phương thức chết của anh lại thảm liệt như vậy.

Giờ phút này, Lãnh Tấn Bằng vô cùng hối hận. Nếu sớm biết ba bốn lần ám sát trước cũng không phải nhằm vào ông, mà là nhằm vào Xích Dương, như vậy vừa rồi có nói cái gì ông cũng sẽ không để Xích Dương đi ở phía sau.

Nếu như ông cùng La Thượng Nghĩa đi cùng một chỗ, là ông dùng súng chỉ vào La Thượng Nghĩa, La Thượng Nghĩa cũng sẽ không bại lộ bản thân, nổ nát cả tòa nhà.

Đáng tiếc tất cả, đều bị ông làm hỏng.

Đột nhiên, Lãnh Tấn Bằng giật mình một cái.

Tòa nhà kia nổ, vậy lão thủ trưởng đâu?

Noãn Noãn mang theo lão thủ trưởng chạy trốn có thuận lợi hay không?

"Thủ trưởng, điện thoại của ngài."

Một lính đặc chủng đi vào bên người Lãnh Tấn Bằng, đưa điện thoại cho ông.

Thế nhưng mà Lãnh Tấn Bằng lại là không có động tác, ngơ ngác ngồi quỳ chân trên mặt đất. Đối với kết quả này, ông hoàn toàn không thể tiếp nhận.

Nếu như tra ra gián điệp muốn dùng tính mạng của Xích Dương cùng lão thủ trưởng đến đổi, vậy ông tình nguyện vĩnh viễn cũng không tra ra gián điệp.

"Alo, thủ trưởng không tiếp điện thoại.. Vâng!"

Nhận được mệnh lệnh của đối phương, tên lính đặc chủng kia trực tiếp to gan đặt điện thoại ở bên tai Lãnh Tấn Bằng.

"Lính của tôi nói ngài không tiếp điện thoại, không phải là đang khóc tôi đi?"

Lãnh Tấn Bằng vốn đang đau thương đột nhiên nghe được thanh âm của Xích Dương từ đầu bên kia điện thoại, đôi mắt đều trừng lớn.

Chẳng qua giờ phút này ông là nhìn xem phía dưới, tất cả mọi người ở phía sau ông, cho nên không nhìn thấy vẻ mặt đột nhiên trở nên vui mừng của ông.

"Ngài không cần hành động khác thường, còn có một tên gián điệp lớn nhất chưa bắt được."

Lãnh Tấn Bằng: "!"

La Thượng Nghĩa đều đã chết, lại còn có một người!

Cho nên trong quân khu của ông có hai tên gián điệp!

Kết quả này làm Lãnh Tấn Bằng cảm giác trong nháy mắt phía sau lưng liền ướt.

"Giám điệp lớn nhất là Khúc Minh Nghĩa. Noãn Noãn nói, vợ ông ta là người bị thí nghiệm của tổ chức KE, là sát thủ cấp bậc 3S."

Lãnh Tấn Bằng: "!"

"Mặc dù Khúc Minh Nghĩa không phải người bị thí nghiệm, nhưng mà làm gián điệp, thân thủ cùng lòng phòng bị của ông ta cũng không thể khinh thường. Hiện tại thân thể của ngài không tốt, phải cẩn thận ông ta. Nhóm người Noãn Noãn đã không sao, cho nên khả năng Khúc Minh Nghĩa lập tức liền sẽ nhận được điện thoại, hiện tại tôi đang nhanh chóng đi về phía ngài, cho nên ngài tận khả năng kéo dài thời gian. Chú ý, nếu như ông ta nhận điện thoại, ngài liền lập tức cách ông ta xa một chút."
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 536 Tìm chủ đề
[HIDE-THANKS]
Chương 847: Con tin

"Được, tôi đã biết."

Vừa tắt điện thoại, thanh âm của Khúc Minh Nghĩa vang lên ngay sau sau lưng Lãnh Tấn Bằng: "Tư lệnh, là ai gọi điện thoại vậy? Xích Dương thế nào?"

Bởi vì vừa rồi đã khóc, cho nên giờ phút này trong mắt Lãnh Tấn Bằng còn tràn đầy tơ máu màu đỏ.

Ông bỗng nhiên đứng lên, Khúc Minh Nghĩa vô ý thức lui một bước, đều đã chuẩn bị muốn phản kháng, Lãnh Tấn Bằng lại giận dữ hét lớn một tiếng: "Tìm! Tìm cho tôi! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác! Xuống dưới!"

"Vâng!"

Tất cả mọi người đứng vô cùng thẳng tắp giơ tay chào ông một cái.

Xích Dương đang trên đường đi về phía ông, vậy ông ở nơi này chờ là được.

Khúc Minh Nghĩa cùng Bành Diệu Hoa đang chuẩn bị nhận lệnh rời đi, đặc biệt là Bành Diệu Hoa, đều đã trực tiếp đi tới cửa, kết quả lại phát hiện Lãnh Tấn Bằng căn bản không hề động.

"Tư lệnh, vậy ngài.." Khúc Minh Nghĩa thấy tư lệnh không đi, không nhịn được lại lên tiếng lần nữa.

Lãnh Tấn Bằng đưa lưng về phía bọn họ, ra vẻ khổ sở vẫy vẫy tay: "Để cho tôi đứng ở phía trên một chút, các người đi xuống trước."

"Vâng."

Mặc dù trong lòng Khúc Minh Nghĩa nghi ngờ, lại cũng chỉ có thể nghe lệnh làm việc.

Lúc vừa mới đi đến cửa, sắp tiến vào hội trường, lại đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại.

Thân thể Lãnh Tấn Bằng cứng đờ, cầm lấy súng liền chỉ về phía Khúc Minh Nghĩa.

Tốc độ của Lãnh Tấn Bằng nhanh, phản ứng của Khúc Minh Nghĩa còn nhanh hơn ông.

Bởi vì khoảng cách Lãnh Tấn Bằng quá xa, cho nên ông chỉ có thể nhanh chóng lấy súng ra, lập tức bắt giữ khống chế Bành Diệu Hoa.

Đột biến chỉ ở trong một đêm.

Cả người Bành Diệu Hoa đều ngây ngốc, liền bị Khúc Minh Nghĩa lôi đi, trong nháy mắt sắc mặt đều bị dọa thay đổi.

"Tư.. Tư lệnh.. Cứu tôi!"

Ngay khi khẩu súng của Lãnh Tấn Bằng chỉ hướng Khúc Minh Nghĩa, tất cả lính đặc chủng cũng giơ súng chỉ về phía Khúc Minh Nghĩa.

Thế nhưng mà giờ phút này, vị trí của Khúc Minh Nghĩa lại ở trong một góc chết.

Phía sau của ông là vách tường, mà hai bên vách tường vừa lúc là góc chết.

Ông lôi kéo Bành Diệu Hoa trốn về phía sau, cả người đều ẩn giấu đi.

"Đều không cần tới, tới tôi liền một súng bắn nổ ông ta!"

Bành Diệu Hoa bị dọa sợ, quát một đám lính đặc chủng: "Bảo các người dựa về phía sau có nghe hay không? Dựa vào sau!"

Dứt lời, lại thận trọng nói với Khúc Minh Nghĩa: "Chính ủy Khúc, ông kiềm chế một chút, xem ở quan hệ cũng không tệ lắm của chúng ta, ông.. Ông kiềm chế một chút, cẩn thận súng cướp cò, giết tôi, ông liền không thể chạy được."

"Khúc Minh Nghĩa, ông thật sự là quá làm tôi thất vọng!" Lãnh Tấn Bằng đi đến nơi cách Khúc Minh Nghĩa rất gần, vốn dĩ muốn cứu Bành Diệu Hoa, thế nhưng mà Khúc Minh Nghĩa lại hoàn toàn trốn ở sau lưng Bành Diệu Hoa, căn bản là không tìm thấy điểm xạ kích.

"Lãnh Tấn Bằng, nói cho tôi, vì sao ông biết tôi là gián điệp? Có phải là Xích Dương còn chưa chết hay không? Cho dù cậu ta còn chưa chết, cậu ta cũng không nên biết tôi là gián điệp. Vậy nhất định là Chung Noãn Noãn gọi điện thoại cho ông đúng không?"

"Đúng." Lãnh Tấn Bằng thuận miệng đáp.

"Tôi nghe nói cô ta quyết đầu cùng người khác trong phòng ăn, mọi người đều nói cô ta rất lợi hại. Đáng tiếc tôi không để ý. Mới làm cục diện tất thắng ngày hôm nay xuất hiện sơ suất nghiêm trọng như vậy. Nếu cô ta còn sống, vậy liền đại biểu vợ của tôi đã chết đúng không? Có phải là A Mẫn nhà tôi đã chết hay không?"

Khúc Minh Nghĩa một bên hỏi, một bên khóc, nhìn ra được, tình cảm của ông cùng vợ cũng không giả.

"Đúng vậy." Lãnh Tấn Bằng trả lời vô cùng dứt khoát, "Noãn Noãn đã xử lý bà ta. Đối với loại sát thủ cấp bậc 3S muốn ám sát thủ trưởng quan trọng, quân đội chúng ta tuyệt không nhân nhượng!"
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 536 Tìm chủ đề
[HIDE-THANKS]
Chương 848: Lựa chọn

Sau khi Lãnh Tấn Bằng nói xong, mọi người đều có thể nghe được tiếng nức nở của Khúc Minh Nghĩa phát ra từ phía sau lưng Bành Diệu Hoa, thật lâu sau mới hỏi: "Có phải là Xích Nguyên Thịnh cũng không chết hay không?"

"Đúng vậy."

Khúc Minh Nghĩa khóc đến lợi hại hơn.

"Tư lệnh, ông là người nhìn tôi cùng Dương Mẫn một đường đi tới. Lúc trước tôi thật vất vả mới theo đuổi được bà ấy! Thật vất vả mới dùng sức của chín trâu hai hổ theo đuổi được bà ấy, ông biết tôi vui vẻ như thế nào không?"

Giờ phút này, tình nghĩa Lãnh Tấn Bằng dành cho Khúc Minh Nghĩa đã hoàn toàn không có, cười lạnh nói: "Tôi không có hứng thú muốn biết cảm tình giữa gián điệp và sát thủ."

"Tôi không phải gián điệp! Dương Mẫn cũng không phải sát thủ!" Khúc Minh Nghĩa có chút điên cuồng, tay đều bị tức giận đến mức phát run, Bành Diệu Hoa sợ tới mức không nhịn được kêu sợ hãi ra tiếng.

"Tôi cùng Dương Mẫn đã từng đều là những người nhiệt tình yêu thương bộ đội, hưởng thụ sinh hoạt ở bộ đội. Nhưng mà ông biết không? Chính là bới vì chúng tôi đều quá mức nhiệt tình yêu thương chức nghiệp này, gần như đầu nhập tất cả nhiệt tình đi vào, lúc này mới làm cho Uy Uy nhà chúng tôi bị người bắt đi ngay lúc mới ba tuổi bởi vì không ai trông giữ."

Lãnh Tấn Bằng nhíu mày, năm đó tuy rằng ông cùng Khúc Minh Nghĩa không ở cùng một bộ đội, nhưng bọn họ đều là người xuất sắc trong bộ đội đặc chủng, là binh vương. Năm đó chuyện con trai Khúc Minh Nghĩa bị bắt cóc truyền đến ồn ào huyên náo, ông là biết đến. Bới vì Lãnh Kỳ Duệ nhà bọn họ cũng thiếu chút nữa bị bắt cóc. Lúc sau, ba mẹ ông liền mời vệ sĩ chuyên nghiệp bảo vệ 24/24, lúc sau liền không xảy ra chuyện tương tự như vậy.

"Năm đó Khúc Uy nhà các người không phải tìm được rồi sao? Liền bởi vì bận về công tác làm con trai bị bị bắt cóc, cho nên các người liền căn hận công tác này, làm gián điệp sát thủ?"

"Đánh rắm! Khúc Uy là đã trở lại, nhưng mà nó cũng đã hoàn toàn bị người khống chế! Vì tính mạng của con trai, tôi cùng Dương Mẫn bất đắc dĩ, lần lượt trợ giúp đối phương đạt thành ý nguyện. Sau lại, bọn họ thấy tác dụng của Dương Mẫn không lớn, giá trị vũ lực không cao, vậy mà đem bà ấy làm thành nhân thể thí nghiệm. Tư lệnh, ông nói, nếu năm đó ông gặp phải chuyện này, trước mặt tính mạng của vợ cùng con, ông là chọn trung thành với tín ngưỡng hay là trung thành với người thân của mình?"

Câu hỏi của Khúc Minh Nghĩa làm Lãnh Tấn Bằng nửa ngày không nói được đáp án.

Ông không dám tưởng tượng, nếu năm đó Tiểu Duệ bị bắt cóc, ông có thể phản bội tín ngưỡng vì Tiểu Duệ hay không. Bởi vì đối với ông mà nói, điều này quá khó khắn.

Tiểu Duệ là tính mạng của ông, thậm chí còn quan trọng hơn tính mạng của ông, cho nên ông căn bản là không nói được đáp án.

Giờ phút này, chẳng sợ biết rõ Khúc Minh Nghĩa đáng chết như vậy, nhưng ông cũng không nói nên lời trách cứ đạo lý lớn gì.

Một người đàn ông, ngay cả vợ con đều không bảo vệ được, còn nói gì đến việc bảo vệ nhân dân?

Ngay lúc Lãnh Tấn Bằng lâm vào thiên nhân giao chiến, một thanh âm leng keng có lực vang vọng một phương thiên địa này.

"Nếu là tôi, tôi sẽ đồng thời lựa chọn tín ngưỡng cùng người nhà của tôi. Khúc Minh Nghĩa, ông làm rõ ràng, bọn họ mới là người bắt cóc con trai ông, mới là kẻ thù không độ trời chung với tín ngưỡng của ông. Nhưng mà đối mặt bọn họ, ông chẳng những không phản kháng, ông lại còn bảo hổ lột da, bản thân việc này chính là cách làm của một tên phản bội! Cho nên nếu là tôi, trong quá trình dùng hết toán lực cứu con trai ra, hoặc là thắng lợi do chiến thắng tà ác, hoặc là chết do bại với tà ác. Không có gì đáng sợ, mặc dù phải chết, cũng là một nhà ba người chúng tôi chết cùng một chỗ, chẳng sợ xuống hoàng tuyền, cũng có thể làm bạn lẫn nhau."

Lời nói của Xích Dương làm mọi người vô cùng chấn động.

Đặc biệt là Lãnh Tấn Bằng, quả thực là bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh. Đạo lý đơn giản như vậy, ông lại thiếu chút nữa bị vòng đi vào.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 536 Tìm chủ đề
[HIDE-THANKS]
Chương 849: Bắt giữ

Điều này có xung đột gì đâu?

Đối mặt kẻ địch, trừ bỏ chiến thắng, chính là hy sinh. Làm quân nhân, đây là điều cần vâng theo sau khi lựa chọn tín ngưỡng lúc tiến vào quân đội.

Lời nói của Xích Dương, cũng làm bế tắc của Khúc Minh Nghĩa có lời giải đáp.

Đúng vậy! Lúc trước ông cùng Dương Mẫn nên giống như Xích Dương nói, kiên quyết chống lại. Cùng lắm thì cuối cùng một nhà ba người bọn họ chết cùng một chỗ. Cũng tốt hơn nhiều năm như vậy bọn họ chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, sống người không ra người, quỷ không ra quỷ, cuối cùng lại không chạy thoát vận mệnh bị tử vong.

Nhưng nếu chết lúc đó, bọn họ là anh hùng. Còn chết lúc này, bọn họ là gián điệp! Là sát thủ!

Châm chọc cỡ nào!

"Xích Dương, vì sao cậu còn chưa chết?" Khúc Minh Nghĩa sốt ruột đến mức đôi mắt đều biến thành màu đỏ.

Nhiệm vụ mà tổ chức giao cho vợ chồng bọn họ cùng La Thượng Nghĩa và con gái ông ta chính là, giết Xích Dương cùng Xích Nguyên Thịnh.

Chỉ cần trong hai người này có một người chết, nhiệm vụ của bọn họ liền tính là hoàn thành, tổ chức sẽ trả lại tự do cho con cái bọn họ. Nếu hai người đều đã chết, vậy từ nay về sau tất cả bọn họ đều đạt được tự do, tổ chức sẽ hủy diệt tất cả chứng cứ phạm tội của bọn họ.

Đối với Khúc Minh Nghĩa mà nói, ông vẫn luôn cảm thấy ước nguyện ban đầu của bản thân không thay đổi, cho nên ông muốn hoàn thành cả hai nhiệm vụ, tẩy trắng bản thân, sau đó làm bản thân cùng người nhà đạt được tự do.

Nhưng mà dưới sự tham dự của Chung Noãn Noãn, Dương Mẫn bại lộ, Xích Nguyên Thịnh còn sống.

Ai tới nói cho ông biết, vì sao người ngã xuống từ tầng 57 như Xích Dương lại không chết?

Những người này đều có ánh sáng của vai chính, cho nên vĩnh viễn đều không giết chết được sao?

"Xích Dương, vì sao cậu còn sống? Vì sao?"

Khúc Minh Nghĩa cực kỳ hoảng sợ, hiện giờ ông cũng bại lộ, Khúc Uy liền sẽ không có người nào bảo vệ. Một khi tổ chức biết mục tiêu nhiệm vụ của bọn họ đều chưa chết, vậy Khúc Uy không phải là chỉ có một cái kết cục sao?

Nghĩ đến đây, Khúc Minh Nghĩa liền không rét mà run.

Xích Dương lạnh lùng mở miệng: "Ông không cần biết vì sao tôi còn sống, ông chỉ cần biết tiếp theo ông sẽ phải tiếp thu tòa án quân sự thẩm phán là được. Buông Bành Diệu Hoa ra, nếu không ông sẽ tội càng thêm tội."

"A- ha hả.. Ha ha ha ha ha.."

Nghĩ đến bản thân cùng Dương Mẫn bảo vệ như vậy, đến cuối cùng, con trai vẫn không thể chạy thoát vận mệnh bị tử vong, Khúc Minh Nghĩa hoàn toàn điên cuồng, điên cuồng mà cười ha hả, Bành Diệu Hoa sợ tới mức không ngừng nói tốt: "Ông Khúc, đừng.. Đừng như vậy, cẩn thận súng của ông. Chỉ cần.. Chỉ cần ông có thể nói ra tung tích của con trai ông, quân đội chúng ta vẫn là sẽ đi tìm con trai giúp ông. Ông yên tâm, cho dù ông bị bắt, nhưng con trai ông là vô tội. Chúng tôi nhất định sẽ đối đãi con trai ông như con trai chính mình. Ông.. Ông cũng không nên làm chuyện sai lớn!"

Nhưng mà Xích Dương lại không để ý tới Bành Diệu Hoa, lenh keng có lực mà nói: "Con trai ông là tay súng bắn tỉa của bên quân địch, là kẻ thù của chúng tôi, nếu bắt được, nhất định phán xử thật nặng."

Khúc Minh Nghĩa: "..."

Bành Diệu Hoa: "..."

Nghĩ đến Khúc Uy vậy mà ý đồ ngắm bắn ông nội cùng vợ chưa cưới của anh, Xích Dương liền cảm thấy tội của anh ta không thể tha thứ. Chẳng sợ chỉ là tùy tiện hứa với Khúc Minh Nghĩa, lừa ông ta, anh cũng không muốn.

Giữa anh cùng Khúc Minh Nghĩa, không chết không ngừng!

Tưởng tượng một chút tình cảnh lúc ấy, thang máy ngắm cảnh hẹp hòi như vậy, nếu người kia không có dị năng thấu thị, không có vũ khí có thể tăng cường tầm bắn, vậy người chết ngày hôm nay nhất định là Noãn Noãn cùng ông nội.

Cho nên, tuyệt đối không thể tha thứ!

Bành Diệu Hoa bị tức chết rồi, nhưng lại không dám trách cứ Xích Dương, rốt cuộc mặc kệ thân phận vẫn là bối cảnh, người ta đều không phải là người mà ông có thể trêu chọc đến.

Nhưng mà..
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 536 Tìm chủ đề
[HIDE-THANKS]
Chương 850: Toàn bộ bị bắt

Bành Diệu Hoa cười nói: "Trung.. Trung tướng Xích, cậu xem tôi này.."

"Xích Dương, Bành Diệu Hoa chính là quan quân quan trọng trong quân đội, chẳng lẽ cậu định hại chết ông ta trước mặt nhiều người như vậy sao?" Khúc Minh Nghĩa nghiến răng nghiến lợi mà dò hỏi, súng cũng gắt gao để ở cái ót của Bành Diệu Hoa, phó tư lệnh Bành sợ tới mức oa oa kêu to.

"Bành Diệu Hoa nhập khẩu thuốc chứa lượng độc tố lớn từ nước M đưa cho tư lệnh, ý đồ mưu hại tư lệnh. Tôi đã báo cáo chuyện của ông ta với cấp trên, cho nên hôm nay ông ta có thể đi thủ đô tiếp thu điều tra. Nếu ông giết ông ta, chẳng qua cũng chỉ là chết một kẻ phạm tội mà thôi, không ảnh hưởng toàn cục."

Vốn dĩ Bành Diệu Hoa đã bị sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, nghe xong lời nói của Xích Dương, nháy mắt sắc mặt liền đỏ lên, nhanh chóng giải thích nói.

"Không phải, trung tướng Xích, tư lệnh, tôi tuyệt đối không có ý đó! Các người có phải lầm cái gì hay không? Lúc ấy tôi thật sự là có ý tốt đưa thuốc cho tư lệnh! Tôi không biết thuốc kia có vấn đề!"

Xích Dương cũng không nhiều lời với Bành Diệu Hoa, lấy ra một cái máy chiếu mini, ấn cái nút, đối thoại giữa Bành Diệu Hoa cùng đối phương liền truyền vào tai của mỗi người ở đây.

"Vì sao tôi thấy tinh thần của Lãnh Tấn Bằng càng ngày càng tốt? Hơn nữa bên phía bệnh viện cũng nói báo cáo xét nghiệm máu cho thấy, các hạng chỉ tiêu đều phát triển theo hướng tốt. Không phải nói thuốc kia chỉ có thể ngăn đau, đồng thời còn chứa lượng độc tố lớn sao? Độc tố kia còn có thể làm các hạng chỉ tiêu của ông ta trở nên tốt hơn? Anh trai, anh đừng lừa tôi!"

Vì tiết kiệm thời gian, Xích Dương chỉ mở một câu cho Bành Diệu Hoa nghe.

Trong nháy mắt, sắc mặt vốn dĩ đỏ lên của Bành Diệu Hoa liền mất đi toàn bộ màu máu. Sắc mặt tái nhợt dọa người hơn cả vừa rồi.

"Thuốc ông đưa cho, tư lệnh cũng không uống, mà là đưa đi kiểm tra, kết quả kiểm tra biểu hiện, thật đúng là có lượng lớn độc tố tác dụng phụ. Cho nên, lời giải thích của ông để lại cho người bên thủ đô đi. Chuyện của ông không phải do tôi quản."

Dứt lời, Xích Dương không để ý tới Bành Diệu Hoa đã uể oải trong nháy mắt, ngược lại nhìn về phía Khúc Minh Nghĩa ở phía sau ông ta, "Khúc Minh Nghĩa, Khúc Uy đã bị bắt, nếu ông dám làm bất kỳ một người nào ở đây bị thương, Khúc Uy sẽ phải chịu xử phạt càng nghiêm khắc hơn.."

Lời nói của Xích Dương còn chưa dứt, Khúc Minh Nghĩa vậy mà đột nhiên đẩy Bành Diệu Hoa ra, cả người đều đánh về phía Xích Dương.

Chỉ cần Xích Dương đã chết, Khúc Uy là có thể bị tổ chức buông tha.

Như vậy, ít nhất nửa đời sau con trai ông còn có cơ hội sống trong ngục giam.

Nhưng mà, một phát súng bắn qua, Xích Dương nhẹ nhàng tránh đi. Mà ông không có người chắn rốt cuộc lộ ra tới, Lãnh Tấn Bằng một phát súng liền bắn vào cánh tay ông.

Tay giơ súng bị thương, tự nhiên là không có biện pháp bắt cóc Bành Diệu Hoa, kết quả Bành Diệu Hoa lấy súng ra chuẩn bị bắn Khúc Minh Nghĩa, miễn cho bản thân lại bị Khúc Minh Nghĩa bắt cóc. Rốt cuộc lúc trẻ Khúc Minh Nghĩa chính là binh vương!

"Phanh!"

Một tiếng súng vang, người trúng đạn lại là Bành Diệu Hoa, người đang chuẩn bị giết Khúc Minh Nghĩa.

Người nổ súng là Xích Dương.

Bành Diệu Hoa phẫn nộ nhìn về phía Xích Dương, còn không kịp nói chuyện, Xích Dương liền nói: "Khúc Minh Nghĩa là phạm nhân quan trọng, phó tư lệnh Bành là tính toán mắc thêm lỗi lầm nữa sao?"

Bành Diệu Hoa vừa nghe, nháy mắt hành quân lặng lẽ.

"Đều bắt lại!"

Xích Dương vừa ra lệnh một tiếng, hai bộ còng tay phân biệt mang ở trên tay Khúc Minh Nghĩa cùng Bành Diệu Hoa.

Quân khu, một tư lệnh, một chính ủy, ba phó tư lệnh, làm đến cuối cùng, trừ bỏ tư lệnh, những người còn lại đều bị bắt, còn có một người tử vong đương trường.

U ác tính ẩn núp ở quân khu thành phố Giang rốt cuộc bị quét sạch.

Vốn dĩ Khúc Minh Nghĩa đều không định nói cái gì..
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Back