Đang mò từng chữ dần dần Chứ nào đâu bỏ thơ thân thẫn thờ Cái vần nó cứ lơ mơ Nối vào nó cứ làm thơ bí hoài
Loanh quanh luẩn quẩn trong ngoài Nghe như tâm tưởng mệt nhoài ngủ đông Xuân qua năm mới mênh mông Gọi mình thức dậy, góp công xây nhà
Nào có dám bỏ thơ ca Chẳng qua thơ khó ngâm nga nghĩ dài Em vô mấy bận lai rai Mà không có thấy thơ ai nối vào
Không ai, mới phải kêu gào: Người ơi người hỡi người chào tôi đi Tôi thèm một chút tình thi Người đưa vần tới, tức thì tôi yêu
Được yêu liền thấy liêu xiêu Từ đây vần đó bây nhiêu đã dùng Thơ ca viết lắm vẫn lung Thôi đành bỏ ngỏ ung dung xem bài.
Người ta muốn bỏ tôi hoài Nhưng tôi không chịu, kéo dài mãi thơ Cứ nối lại nối mộng mơ Để xem người có nỡ thờ ơ không
Chủ nhà cũng đã bỏ công, Nào ai lại nỡ chối "không" đâu nào. Chẳng qua mấy bận cũng vào, Câu từ chưa có bèn chào mà ra. Thế mà nay lại lân la, Năm mới tấn tới thơ ca ngời ngời. Bạn thơ chủ nhà nối lời, Đến thăm cũng tới góp lời thêm câu. Năm mới chúc bạn thêm giàu, Giàu tiền, giàu bạc, mạnh khoẻ, an khang! Chúc lầu thơ thêm lai láng, Nhiều bạn bè ghé luận đàm ý thơ!
Ngày xuân tháng hạ tôi chờ Người đi khắp nẻo, thương nhờ về đây Về cho tôi hái gió mây Ghép vần chuốt chữ tròn đầy mâm trăng Dẫu không thịt cá no căng Bữa thơ cùng nấu, lăng lăng phiêu bồng Nguyên liệu tự quán thơ trồng Riêng phần độc lạ lại đồng thời "phê"
Lộc non, cành biếc xuân về, Hứng thơ chợt động, liền đề đôi câu Sắc xuân rực rỡ muôn màu Lòng ta thôi cũng tìm nhau cho gần Bàn thơ để lại mấy vần Nhịp cầu thơ nối lần lần tâm tư!