Xuyên Không [Edit] Sau Khi Xuyên Qua Thành Kiến Trúc - Đại Mễ Hồng

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi GiangNgan, 8 Tháng một 2023.

  1. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Sau Khi Xuyên Qua Thành Kiến Trúc

    Tác giả: Đại Mễ Hồng

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 130:

    Mục tiêu của Du Giản là đem ngọn núi này cải tạo thành đồng ruộng.

    - Trước mắt mỗi ngày ngục giam có thể thông điện hai giờ, chúng tôi định là từ 7h-9h tối, trong khoảng thời gian này mọi người có thể tiến hành một ít hoạt động ban đêm.

    Du Giản dẫn hai nàng đi vào trong lầu, triển lãm thành quả lao động của các cư dân.

    Phòng ở trên lầu hai rực rỡ hẳn lên, bên trong trang hoàng tinh mỹ xa hoa, người không biết còn tưởng là khách sạn năm sao phong cách ngục giam.

    Bởi vì hoàn thành nhiệm vụ, Du Giản đã lấy được một cỗ máy móc đổi mới trang hoàng, liền đem vách tường cùng sàn nhà đều thay đổi một lần.

    Nhưng đồ dùng trong nhà vẫn phải tự mình khuân vác.

    Mấy người lớn xuất thân từ học thiết kế, lấy tài liệu ngay tại chỗ, dùng tài luyện nguyên thủy làm ra rất nhiều đồ dùng trong nhà đa công năng dùng vào thực tế.

    Nhìn rất đẹp, lại có thể bày ra tác dụng bất đồng trong phòng ngủ tương đối nhỏ, có thể nói là thiết kế đỉnh cấp.

    - Nếu hai người tính toán trường kỳ ở lại chỗ này, có thể chính mình lựa chọn phòng ở lại, nếu muốn ở chung với tiểu Dương bọn họ, đi tuần tra trong thành thị thì chọn chỗ ở trong ngục giam Mậu Lâm, bên dưới thực vật quán có địa phương nghỉ ngơi.

    Nói xong Du Giản không nghe mặt sau có động tĩnh bèn quay đầu nhìn lại.

    Đinh Viên Viên lau nước mắt, nàng dùng sức hít mũi:

    - Ô ô ô, không ngờ còn có điện, tôi thật hâm mộ, tôi cũng muốn lưu lại, có thể nạp điện cho di động nghe âm nhạc, ô ô ô..

    Hệ thống:

    - Không tới mức vì chuyện này mà khóc đi?

    Nó nói xong, liền chứng kiến Du Giản đi qua đưa khăn tay cho nàng, sau đó nói:

    - Tiểu Đinh a, cô đừng khóc, nạp điện là được, nghe nhạc hao tổn không bao nhiêu, chỉ cần nạp một lần là đủ dùng vài ngày đâu. Hơn nữa trong thành thị còn có mấy dị năng giả lôi hệ, bọn hắn cung cấp phục vụ nạp điện, chỉ cần trả điểm cống hiến là sẽ làm.

    Đương nhiên, không cam đoan nạp điện xong thì có thể sử dụng được điện thoại mà thôi.

    Nghe Du Giản cam đoan, Đinh Viên Viên khoái hoạt bỏ chạy, tính toán nạp điện cho di động của mình trước tiên.

    Có trời mới biết nàng đút một loạt trang bị trong ba lô của mình, ngay cả cục sạc dự phòng đều có, rõ ràng đã mấy tháng không thể sử dụng nhưng nàng cũng không đành ném bỏ.

    Một lát sau nhìn thấy Đinh Viên Viên vui vẻ đi nạp điện, Du Giản lại dẫn hai người đi dạo một vòng xung quanh ngục giam, thuận tiện đi qua rừng trúc gặp gấu trúc cùng nhóm chăn nuôi viên.

    Kế tiếp là thời gian tự do hoạt động, Phương Nhất Nhạc cùng Đinh Viên Viên đi quen thuộc cư dân ngục giam, mà Du Giản lại nhận được vài nêu lên từ "Bộ luật ngục giam".

    - Đinh, căn cứ ngục trưởng phạt đi bia kỷ niệm giải thích xin lỗi, thẳng tới khi thành tâm mới thôi.

    - Đinh, căn cứ.. mới thôi.

    - Đinh..

    Vài điều nêu lên xuất hiện, Du Giản nhìn kỹ mới biết có mấy người sống sót tìm một đại lầu không người ở chuẩn bị ở bên trong ăn thịt nướng – rau dưa thịt nướng.

    Bọn hắn muốn làm như vậy liền gây ra điều lệ, phá hư hoàn cảnh.

    Được, rau dưa còn chưa được ăn, trước tiên bị lôi kéo ra đại lầu, đi tới chỗ bia kỷ niệm xin lỗi.

    Thao tác này làm những người khác nhìn thấy sửng sốt.

    Bọn hắn còn nhớ được mấy ngày trước có một người bởi vì tùy chỗ đại tiểu tiện mà phải chạy tới sám hối?

    Mà vài người lần này từng cười nhạo qua người sống sót kia, lúc này bọn hắn cũng lĩnh hội ý tứ của người kia nói lúc đó.

    Không phải do bọn hắn muốn xin lỗi, mà là có một cỗ lực lượng thần bí đang chấp hành!

    Không muốn mất mặt vài người rất nhanh liền thành tâm sám hối, thề sau này tuyệt không tùy chỗ nhóm lửa phá hư hoàn cảnh, nhất định phải ở nhà làm thịt nướng!

    Sau đó bọn hắn thành công nhanh chóng trốn đi thu lại rau dưa, miễn cho bị người nhặt lậu.

    Chuyện này tới nhanh đi cũng nhanh, rất nhiều người trong lòng đều lưu lại ấn tượng, nhưng không ai miệt mài theo đuổi.

    Đến ngày hôm sau trong vòng trung tâm có hai đứa nhỏ tranh giành một món đồ chơi.

    Đứa lớn đứng bên cạnh bà nội của mình, đứa nhỏ đến từ cô nhi viện Thanh Sơn, hiện tại đang ở trong hiệp hội bảo hộ quần thể nhược thế.

    Đứa nhỏ nguyên bản đang ở trong phòng chơi bóng, quả bóng bay ra cửa sổ hắn chạy ra nhặt, liền bị đứa lớn kia bò lên.

    - Cháu mặc kệ! Cháu muốn chơi cầu!

    Chứng kiến quả bóng cao su màu sắc rực rỡ, hắn lôi kéo bà nội làm nũng:

    - Cháu muốn cháu muốn!

    Vừa nhìn, còn không phải đứa nhỏ dân trấn của nhà Uông Tần bọn họ sao?

    Đứa bé ôm quả bóng lúng túng, rất nhanh Đường Thư đi ra làm chỗ dựa cho nhi đồng.

    - Anh bạn nhỏ, nếu cậu muốn chơi bóng thì phải hỏi nhi đồng nhà chúng tôi có đồng ý hay không, bởi vì quả bóng này không phải của cậu, không thể cướp, biết không?

    Hôm nay là Quý Thanh cùng Đường Thư trực nhật, nhưng loại trường hợp này Quý Thanh không thích hợp xuất hiện cho nên liền kêu Đường Thư đi ra.

    Nhưng Đường Thư lại thích hợp sao? Hắn cũng không biết làm sao khuyên trẻ con, nếu là hắn trước đây gặp được loại tình huống này, trong cô nhi viện có trẻ con tranh giành đồ chơi, viện trưởng sẽ đánh cho một trận.

    - Không! Tôi muốn chơi bóng! Đưa tôi chơi một lát đi!

    Đứa nhỏ nói xong lại làm nũng với bà nội:

    - Bà nội, con muốn chơi bóng!

    Bà nội cũng giúp đỡ lên:

    - Chàng trai, cho cháu trai tôi chơi một hồi đi, một lát sẽ trả lại.

    Đường Thư:

    * * *

    Nhưng đứa nhỏ nhà bọn họ cũng muốn chơi a! Như thế nào không có chút ánh mắt, không thấy được đứa nhỏ đều muốn khóc sao!

    Một giây sau đứa nhỏ kia trực tiếp cướp đi quả bóng bỏ chạy, bà nội còn hô:

    - Ai nha, chỉ chơi một lát, chơi một lát thôi mà!

    Đường Thư trợn mắt há hốc mồm, đây không phải là cướp đoạt sao? Lên xe trước mới mua vé bổ sung!

    - Vị bà bà này, bà nên để cho cháu nội bà trở về nói một tiếng với đứa nhỏ nhà tôi đi, bà làm như vậy chính là cướp bóc, sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt cho bọn trẻ.

    Hắn uyển chuyển.

    Sau khi trở lại M thị hắn còn chưa gặp qua tình huống không chịu nói lý lẽ như vậy.

    Lúc này bà già kia trực tiếp trở mặt:

    - Như thế nào đồ vật của con nít mà anh cũng muốn cướp? Quá mức đi! Anh.. ai! Sao lại thế này!

    Bà già giống như bị người lôi kéo hướng bia kỷ niệm ngục giam Mậu Lâm đi tới.

    Không riêng như thế, đứa nhỏ vừa rồi cướp đi quả bóng sau lưng giống như bị bàn tay to vô hình cầm lấy, trực tiếp đem hắn từ ngã rẽ kéo dài tới trước mặt Đường Thư, đem quả bóng trả lại cho đứa bé lại bị kéo tới cùng bà nội của hắn đi qua bia kỷ niệm trung ương.

    Bia kỷ niệm rất cao lớn, là một tòa tháp nhọn, nó tượng trưng cho nền văn minh của thành phố này, mỗi ngày đều có người tới đây thắp hương.

    Bà già cùng đứa nhỏ bị lôi kéo tới, làm cho mọi người đều ngạc nhiên.

    - Đây là nhóm thứ ba rồi chứ?

    - Phải đó, thật kỳ quái a.

    Mọi người nói xong liền chứng kiến hai bà cháu đứng trước bia kỷ niệm không ngừng sám hối tội của mình.

    Nhất là cháu trai, vừa nói "thật xin lỗi tôi không được cướp đồ vật của những đứa nhỏ khác" thì lại tiếp tục hô "tôi cứ muốn cướp", hình ảnh rất quỷ dị.

    Bà già cũng vậy, lúc sám hối còn muốn hỗn loạn một ít câu không phục, tỷ như"Chúng tôi không có cướp! Là cháu trai của tôi muốn chơi nhưng đứa nhỏ kia không cho! Chơi một chút thì thế nào!.. là kiểu nói chuyện thế này.

    Nhưng đều không có hiệu quả.

    Chỉ cần bọn hắn không thành tâm ăn năn, vẫn phải đứng trước bia kỷ niệm giải thích.

    Đường Thư mang theo nhi đồng đi tới, liền chứng kiến một màn ly kỳ này.

    - Ca ca.

    Đứa nhỏ kéo áo hắn:

    - Bọn hắn đang làm cái gì nha?

    Đường Thư vốn là kinh ngạc, theo sau cũng không có cảm giác sợ hãi, ngược lại đặc biệt vui vẻ.

    Quá sung sướng! Chính là muốn làm cho người như thế bị trừng phạt mới được, bằng không bọn hắn cũng không biết mình làm sai cái gì!

    Nghĩ tới nhi đồng bị cướp quả bóng rơi nước mắt, Đường Thư xoa đầu của hắn.

    - Bọn hắn làm chuyện sai lầm, đang sám hối đâu.

    Đứa nhỏ ngây thơ gật đầu.

    Du Giản ở trong ngục giam, bởi vì thu được tin tức trừng phạt nên hiện tại đang vây xem hoạt động sám hối đâu.

    - Giản Giản, làm như vậy có thể khiến cho người khác cảm thấy quá tàn nhẫn hay không?

    Hệ thống hỏi:

    - Bọn hắn dù sao cũng là người già cùng trẻ con thôi.

    - Thống tử, cậu chưa từng nghe qua một câu nói sao?

    Du Giản nằm trên ghế, thật thảnh thơi.

    Vừa nhìn còn thật quen mắt.

    - Là cái gì?

    - Không phải người già biến thành xấu, là người xấu đã biến già mà thôi.

    Du Giản nhìn trường hợp trong lân phấn kính nói:

    - Tôi mặc kệ là ai, nếu làm việc này thì phải bị trừng phạt, nhất là con nít, hiện tại không trừng phạt, chờ lớn thì biến thành đại họa sao? Đứa bé kia cũng không còn nhỏ rồi, đã sớm tới tuổi hiểu biết chuyện, nhưng vẫn làm ra loại chuyện này, gia giáo thật không lời để nói.

    - Chờ bọn hắn ý thức được sai lầm của mình, trừng phạt tự nhiên sẽ chấm dứt.

    Lời của Du Giản nghe thật nhẹ nhàng, nhưng đã định kết cục của hai người – không nhận sai, chắc chắn sẽ không chấm dứt trừng phạt.

    Thời gian trôi qua, mặt trời xuống núi.

    Hai người đã sớm kêu khàn giọng, nói không ra lời, nhưng bước chân cũng không động đậy, thẳng tắp đứng nơi đó không nhúc nhích.

    Thẳng tới trời tối bọn hắn vẫn đứng trước bia kỷ niệm.

    Sáng sớm hôm sau mọi người ngủ dậy, ra ngoài tản bộ lại phát hiện – hai bà cháu vẫn tiếp tục ngồi tại chỗ, ngủ không chút an ổn.
     
    LieuDuong thích bài này.
  2. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    LieuDuong thích bài này.
  3. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    LieuDuong thích bài này.
  4. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Sau Khi Xuyên Qua Thành Kiến Trúc

    Tác giả: Đại Mễ Hồng

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 133:

    Phía sau hắn có nhiều người cũng có ý xấu như hắn.

    - Đều nghe cho rõ đây! Bỏ súng xuống!

    Nam nhân đắc ý:

    - Nếu không đứa nhỏ này khó giữ được tính mạng!

    Binh lính bị cướp súng té xỉu dưới đất, xem ra bị đánh hôn mê.

    Không có biện pháp, đêm qua mọi người thật lơi lỏng, bọn họ trốn chết nhiều ngày như vậy, khó được có một địa phương an toàn để nghỉ ngơi.

    Người sống sót bình thường không cần phải nói, nhóm quân nhân đều phân thành hai ban trực nhật thủ hộ nhân dân, chưa từng được ngủ một giấc thật yên ổn.

    Ai ngờ được đến địa phương an toàn, lại có người phản bội!

    - Thang Đinh, anh buông súng xuống, có chuyện từ từ nói.

    Văn Phong trầm giọng.

    - Lão tử thật vất vả tìm được cơ hội này, nằm mơ!

    Thang Đinh nói:

    - Tụi mày đều buông súng xuống! Bằng không..

    Theo tiếng súng vang, các học sinh cũng lao ra đại lầu, Đổng Hằng Cửu nhìn thấy nhóm người sống sót giằng co, lặng người.

    Thang Đinh lập tức chỉ khẩu súng qua:

    - Giơ tay lên! Không được lộn xộn! Nếu không kế tiếp chết chính là mày!

    Dứt lời hắn lại quát to lên:

    - Toàn bộ học sinh đều nghe cho lão tử! Từ giờ trở đi lão tử tiếp quản nơi này! Toàn bộ đều xuống dưới!

    - Ách..

    Đổng Hằng Cửu vẻ mặt phức tạp, cũng không dựa theo Thang Đinh nói đi làm, ánh mắt nhìn hắn như nhìn một kẻ ngu.

    Không riêng gì Đổng Hằng Cửu, những học sinh khác cũng dùng loại ánh mắt này nhìn qua, làm cho Thang Đinh càng tức giận.

    - Đều xuống dưới cho tao! Thất thần làm cái gì đấy!

    - Không phải a ca, anh tốt nhất đừng làm như vậy.

    Đổng Hằng Cửu nghĩ tới những người bị pháp tắc trừng phạt, thử làm cho người này trở lại chính đạo:

    - Anh như vậy là sẽ bị trừng phạt.

    Những học sinh khác đều điên cuồng gật đầu đồng ý.

    Nào biết Thang Đinh cười ha ha:

    - Trừng phạt? Trừng phạt cái gì? Mày nói cho tao biết ai tới trừng phạt tao? Hiện tại cũng tận thế, đương nhiên là ai lợi hại nghe ai!

    Đổng Hằng Cửu:

    - Được rồi, nếu anh muốn nghĩ như vậy tôi cũng không có cách nào.

    Thái độ này không chỉ nói là Thang Đinh, nhóm quân nhân đều cảm thấy được kỳ quái.

    Vì sao bọn họ nhìn thấy kẻ bắt cóc dùng súng mà không hề có chút sợ hãi?

    Thang Đinh thấy các học sinh không nghe lời, tức giận nổ chỉ thiên hai phát súng.

    Học sinh một:

    - Thật lãng phí viên đạn.

    Học sinh hai:

    - Đúng vậy, hơn nữa thanh âm còn lớn như vậy, nhất định sẽ hấp dẫn không ít tang thi.

    Nhóm quân nhân thật sự sốt ruột, trong tay Thang Đinh là súng thật, vạn nhất bắn trúng người làm sao bây giờ?

    Lúc này Thang Đinh bị thái độ của các học sinh chọc giận, chĩa súng vào đầu Đổng Hằng Cửu, nổ súng, bắn!

    Tiếng súng quanh quẩn trong vườn trường, ngay sau đó chuyện khó tin xuất hiện!

    Viên đạn ngừng lại giữa không trung! Trôi nổi ngay trước mặt mọi người!

    Nhóm người sống sót chưa từng chứng kiến qua cảnh tượng như vậy?

    Ngay sau đó Thang Đinh kêu thảm một tiếng.

    Chỉ thấy khẩu súng trong tay Thang Đinh rơi xuống đất, tay chân bị dây thừng vô hình trói buộc, trói thành một cây gậy, thẳng tắp ngã xuống đất.

    Hắn đau đớn kêu to, giống như bị vật gì đó vô hình lôi kéo ra bên ngoài.

    - Buông! Có bản lĩnh đi ra.. thật xin lỗi! Là tôi sai lầm rồi! Tôi không nên thương tổn người khác, cấp cho mọi người tạo thành khủng hoảng.. thúi lắm! Quyền nói chuyện phải nắm giữ trong tay người có thực lực, tôi..

    Một người giống như bị tâm thần phân liệt, tự mình chửi nhau, hai loại quan điểm ngang nhau, sắc mặt Thang Đinh đều đỏ rần.

    Không riêng gì hắn, những người đi theo hắn cùng nhau tạo phản vừa rồi đều bị hạn chế lôi ra ngoài.

    Thấy vậy các học sinh cảm thấy không ý nghĩa, liền tự đi làm việc của mình, trước khi đi vẫn không quên cười nhạo một đợt.

    - Ai, đi rồi đi rồi, không có ý nghĩa.

    - Đúng rồi, còn không có sức lực bằng nhìn xem Hảo Nhật Tử thông báo thời gian.

    - Lãng phí thời gian, có công phu như vậy tôi đã giết được mười con tang thi!

    Dáng vẻ phi thường không tôn trọng đám bắt cóc kia.

    Mà nhóm người sống sót mới đến đều trợn mắt há hốc mồm.

    - Văn thúc, đây là súng của các vị.

    Đổng Hằng Cửu nhặt súng lên, đặt vào trong tay Văn Phong.

    Văn Phong tươi cười, che giấu kinh ngạc:

    - Cảm ơn.

    - Không cần cảm ơn, nhấc tay giúp đỡ mà thôi.

    Đổng Hằng Cửu xua tay.

    Thấy hắn không có ý giải thích, bị ánh mắt của nhóm người sống sót cùng đồng đội bức bách, Văn Phong đành hỏi:

    - Tiểu Đổng, vừa rồi là vị lãnh đạo kia ra tay sao?

    - A? Không phải.

    Đổng Hằng Cửu đang định mang theo bọn họ đi nhà ăn, chợt giật mình chỉ lên bầu trời:

    - Là pháp tắc của M thị. Nếu trái với quy tắc, sẽ tự động trừng phạt.

    -?

    Mọi người:

    -?

    Bọn hắn nghe được cái gì? Trái với quy tắc sẽ tự động trừng phạt? Bọn hắn đây là đi vào phim trường tu tiên sao? Vì sao sự tình trở nên ngày càng ma huyễn đây?

    - Cho nên mọi người tốt nhất đừng làm trái quy định, ăn cướp nha, ăn cắp a, dù sao những hành vi không tốt đều bị nghiêm cấm, cũng không cần tùy tiện đại tiểu tiện, ném loạn rác rưởi..

    Đổng Hằng Cửu thao thao bất tuyệt nói, cuối cùng chứng kiến nhóm người sống sót thật khẩn trương, tươi cười:

    - Đừng lo lắng, chắc chắn sẽ không thật nghiêm khắc, nếu là thật đặc biệt dọa người, chúng tôi làm sao sống được thư thái như vậy? Mỗi ngày đều phải lo lắng đề phòng đúng không?

    Nói thì nói như vậy..

    Nhưng bọn hắn cho tới bây giờ chưa nghe nói qua có loại sự tình như thế này! Thành thị này cũng thật là quỷ dị!

    Trái với pháp quy liền tự động trừng phạt? Đây không phải dùng lý do là dị năng làm được là có thể giải thích!

    - Vậy.. Thang Đinh sẽ đi nơi nào? Sẽ chết sao?

    Có người sống sót hỏi.

    - Đi trung tâm M thị a, phía trước ngục giam Mậu Lâm có bia kỷ niệm, cần ở nơi đó sám hối tới lúc nào thật tình ăn năn, bằng không pháp tắc sẽ không bỏ qua cho bọn họ. Ân.. nhưng tôi cảm giác tình huống tồi tệ như vậy, ngục trưởng sẽ trực tiếp đuổi ra thành thị.. đi.

    Đổng Hằng Cửu không xác định nói.

    Hắn cảm thấy đám người kia tồi tệ như vậy, không ngờ còn dám dùng súng giết người, không trừng phạt nặng thì không thể nào nói nổi.

    Dù sao ngục trưởng sẽ xem mà làm, hắn phi thường tin tưởng điều này, những học sinh khác cũng vậy, thật yên tâm với tòa thành thị này, không cần lo lắng sẽ bị đồng bào của mình phản bội.

    Văn Phong lại nghe được hai chữ "ngục trưởng".

    Tuy rằng bọn hắn nói đây là quy tắc, nhưng Văn Phong tin chắc quy tắc của thành phố này liên quan tới vị ngục trưởng, nhất định là bút tích của hắn.

    - Tiểu Đổng, vậy..

    - Ai, đừng nghĩ nhiều, ăn cơm trước đi.

    Đổng Hằng Cửu nói:

    - Trời sắp sáng rồi, Hảo Nhật Tử cần báo thời gian.

    Hảo Nhật Tử? Là vật gì?

    Lúc này thanh âm tiếng gáy xuyên phá chân trời, chỉ thấy một con chim khổng lồ màu đỏ vàng từ phương bắc bay tới, vũ động dáng người, vô cùng xinh đẹp.

    Nhóm quân nhân lập tức đề phòng đem họng súng nhắm ngay không trung.

    - Ai, đó là Hảo Nhật Tử, nó là nhân viên thông báo giờ của ngục giam, mỗi sáng sớm sẽ đúng giờ thông báo cho chúng tôi rời giường.

    Đổng Hằng Cửu quay đầu giới thiệu.

    Nhóm quân nhân xấu hổ buông súng.

    - Ngượng ngùng a tiểu Đổng, chúng tôi không biết.

    Văn Phong gượng cười nói.

    - Không có gì, thật bình thường, mấy ngày hôm trước hơn mười người sống sót mới tới cũng như vậy, mọi người thói quen là tốt rồi. Chúng ta đi ăn cơm trước đi, mọi người rất nhiều ngày không được ăn gì đúng không.

    Cứ như vậy nhóm người sống sót lần đầu tiên cảm nhận được sự ấm áp như ở nhà mình, được các học sinh nhiệt tình giới thiệu về M thị.

    - Chỗ chúng tôi chính là tốt, mỗi lần có người sống sót trước hết sẽ chạy tới nông đại, chiếm cứ ưu thế vị trí địa lý a!

    Các học sinh cao hứng.

    Tiếp tục như vậy sau này nông đại sẽ trở thành tổ chức dân gian lớn nhất thành phố này, tuyệt đối sẽ xếp hạng thứ nhất trên bảng cống hiến của M thị.

    Đúng vậy, thứ nhất trên bảng.

    Cứ như vậy, một ngày trôi qua.

    Cả ngày nhóm người sống sót không cần làm gì, chỉ đi loạn khắp M thị, thậm chí còn đi đăng ký làm thợ săn.

    Văn Phong tuy rất muốn hỏi thăm Lý Cương Nghiên, nhưng vì thợ săn xếp hàng nhiều lắm, hắn cũng không có cơ hội.

    Mãi tới đêm khuya cũng không thể nhìn thấy.

    Hơn mười giờ tối.

    Du Giản kết thúc công tác, đi ra khỏi chỗ ở của đàn nhện.
     
    LieuDuong thích bài này.
  5. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Sau Khi Xuyên Qua Thành Kiến Trúc

    Tác giả: Đại Mễ Hồng

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 134:

    Toàn bộ trứng nhện mang về đều đã nở, có một bộ phận đã trưởng thành, đáng tiếc bởi vì bị thuần hóa chúng nó không thể tiếp tục tiến hóa tự nhiên, hiện tại chỉ có tiêu chuẩn nhất nhị giai.

    Ngày này hắn đều ở trong rừng thu thập tơ nhện, dùng chế tạo quần áo.

    Sáng nay Du Giản nhận được "Bộ luật ngục giam" báo cáo nói có người làm xằng làm bậy trong nông đại, dùng súng uy hiếp người khác.

    Làm cho tiểu con bướm tra xét, cừ thật, là đoàn xe từ bên ngoài đến, trong đó còn có quân nhân!

    Xem phương hướng hẳn cũng từ phía nam.

    Du Giản tính toán tìm bọn họ hiểu biết một chút tình huống, nhưng bởi vì lúc này sự tình còn rất nhiều, cho nên nghĩ làm xong rồi mới đi – là hệ thống muốn hắn đi làm, bằng không Du Giản thu thập tơ nhện suốt nửa giờ đã sớm muốn tìm cái cớ chuồn ra ngoài đi chơi.

    Ngay lúc đó hệ thống kịch liệt khiển trách:

    - Anh không được quên anh còn thiếu vật che tai của các thợ săn đâu! Một ngày lại một ngày, thời gian nhiều bao nhiêu! Giản Giản, hiện tại anh chính là một ngục trưởng đủ tư cách, gánh vác lên tính mạng của một vạn người!

    Du Giản:

    - Được, tôi sẽ làm việc một ngày, nếu hôm nay còn không làm xong, tôi sẽ trước không làm, đi tìm binh đại ca nói chuyện phiếm.

    Hệ thống:

    - Đi thong thả.

    Qua mười hai giờ, tuyết rơi.

    Thời tiết càng thêm rét lạnh.

    Du Giản đứng trên sân thượng tòa lầu cao tầng trong thành thị, nhìn M thị yên lặng xa xa.

    Nửa năm trước hắn thật không nghĩ tới có thể đem nơi này thu thập tới trình độ như thế.

    - Tôi nhìn lịch ngày, hôm nay hình như là giao thừa đi?

    Du Giản hỏi.

    Hệ thống cũng đi lật xem:

    - Nga, hình như là phải, chuyện gì vậy Giản Giản?

    - Tôi..

    - Kháo! Giản Giản, anh không phải là muốn mở party đi! Tôi cảnh cáo anh! Bây giờ là thời kỳ phi thường! Sống trong gian nan khổ cực chết vào yên vui biết không?

    Hệ thống cảnh giác hô.

    - Tôi.. không mở party.

    Du Giản nói, hệ thống mới yên tâm thì một giây sau hắn đổi giọng:

    - Chúng ta ăn cơm tất niên.

    Hệ thống:

    -?

    Có gì khác nhau sao? Anh chỉnh Trung văn cùng Anh văn với tôi phải không?

    Du Giản nói năng có khí phách:

    - Đây là ngày hội khắc vào DNA! Tôi không phóng pháo bông đã là tốt lắm!

    Ngay sau đó..

    Phanh!

    Xa xa, thật sự có tiếng nổ mạnh như pháo bông kịch liệt truyền ra, Du Giản ngẩng đầu nhìn lại, trong mưa tuyết màu trắng, đại quân màu đen ô ô áp áp đánh úp tới!

    Là tang thi triều!

    Hệ thống:

    - Thật sự là sợ điều gì sẽ gặp điều đó, được lắm, cơm tất niên khỏi cần nghĩ, mọi người chỉ có thể vội vàng đi giết tang thi!

    Một mảng lớn màu đen từ phía nam tiến gần, Du Giản dùng kính viễn vọng cũng không đoán được có bao nhiêu.

    Cuồn cuộn không dứt, kéo dài tới cuối chân trời.

    Bóng đêm, là màu sắc bảo vệ chúng nó tốt nhất.

    Tường thành chưa xây dựng xong, bên ngoài thành thị chỉ có rừng bồ công anh làm lá chắn.

    Mà người trong thành thị..

    Du Giản nâng tay thổi còi.

    Tiếp theo Hảo Nhật Tử bay lên trời, thân hình màu đỏ sáng rực như vầng thái dương!

    Nó là nguồn sáng rực rỡ dọc theo thành thị bay qua, ánh sáng làm cho người đang nằm ngủ hoàn toàn thanh tỉnh!

    - Phát sinh chuyện gì?

    - Mọi người có nghe được tiếng nổ mạnh vừa rồi không?

    - Thành thị đã bị tập kích sao?

    Bất an cùng nôn nóng hỗn loạn trong không khí, đám người Văn Phong vừa tiến vào M thị liền đề phòng.

    Lúc này đàn bướm khổng lồ từ trung ương thành thị bay lên, lân phấn tản ra sáng rọi, từ bên ngoài công viên khuếch tán bay khắp bốn phương tám hướng.

    Nhìn đàn bướm như cực quang lướt qua không trung, người sống sót không nhịn được thì thào:

    - Thật quá đẹp!

    Một giây sau từ trong đàn bướm vang lên thanh âm:

    - Toàn thành nhất cấp đề phòng, ở phía nam M thị có thật nhiều tang thi xuất hiện, số lượng không biết, nguyên nhân không biết, mời các vị thợ săn chuẩn bị chiến đấu, cùng nhau chống lại tai nạn lần này, thủ vệ quê hương!

    Dù nghe không rõ thanh âm, nhưng mọi người đều biết thanh âm này.

    Là ngục trưởng! Người lãnh đạo cực mạnh của M thị bọn họ!

    Lòng cảnh giác của các thợ săn rất mạnh, nghe được tiếng nổ mạnh liền đợi xuất phát, được Du Giản thông báo đều tự lên xe chạy về hướng nam thành phố.

    Mà trong nông đại lúc này khẩn trương không thôi.

    - Làm sao bây giờ, chúng ta nên làm gì?

    - Tôi đã nói sẽ không có chuyện gì tốt, người sống sót đi qua nơi này, tang thi cũng sẽ đi qua a!

    Đổng Hằng Cửu mặc đồ ngủ vội vàng đi ra, cầm đại loa hô:

    - Mọi người đừng hoảng hốt! Các thợ săn đều đi tường thành bên ngoài tập hợp! Tùy thời chuẩn bị chiến đấu!

    Hắn nói xong đi xuống dưới, vừa nhìn thấy Văn Phong bọn họ, tuy rằng đều đã tới M thị nhưng họ vẫn chư giải trừ quân bị, thời khắc đều chuẩn bị chiến đấu.

    - Văn thúc, thật ngượng ngùng, vừa mới tới M thị lại làm cho các vị nhìn thấy một màn thế này.

    Văn Phong lắc đầu, liếc mắt nhìn các chiến hữu, nói:

    - Đây là vấn đề của chúng tôi, tang thi.. chỉ sợ là đuổi theo người sống sót mà đến.

    Bọn hắn chính là từ C thị trốn tới, chứng kiến thành phố kia diệt vong.

    Hàng ngàn tang thi bao trùm cả tòa thành thị, bên trong có vô số tang thi biến dị bọn họ chưa từng gặp qua, hành động duy nhất của mọi người chính là chạy trốn.

    Mà bây giờ tang thi triều sắp đem một tòa thành thị khác tiêu diệt.

    Bọn họ có thể chiến thắng sao? Không bằng hiện tại vứt bỏ tòa thành thị này chạy trốn, nói không chừng tổn thất còn nhỏ hơn một ít.

    Cho dù tòa thành thị này có quy tắc của mình, có hệ thống độc lập, nhưng tang thi đàn chỉ sợ đã bao trùm toàn bộ đầu óc của đoàn người sống sót.

    - Chúng ta trốn đi! Đánh không lại!

    Có người sống sót đi ra, thần tình tuyệt vọng:

    - Chúng ta đánh không lại chúng nó, chúng nó liên tục không ngừng, tựa như con gián, chúng ta..

    Triệu ca đi cùng Phương Nhất Nhạc với Đinh Viên Viên đều xuất hiện, hắn cũng nhận ra nhóm quân nhân này thuộc C thị, chỉ là còn chưa kịp quen biết nhau.

    - Tôi cũng cho rằng hiện tại rút lui là tốt nhất, chúng tôi đều từ C thị tới, tang thi nơi đó căn bản tiêu diệt không hết. Thành thị không có chúng ta có thể đi tìm, nhưng người không có thì thật sự xong rồi.

    Quả thật bọn họ biết M thị cường đại, cũng nhận thức người lãnh đạo nơi này.

    Nhưng mà.. tang thi triều, chính là tang thi biến dị nhiều nhất, bọn hắn thật không có cách nào đánh bại.

    Người lãnh đạo càng lợi hại cũng là người, năng lực có hạn. Mà trong thành thị này thợ săn còn chưa đủ hai ngàn người.

    Phải biết rằng trong tang thi triều chiếm lĩnh C thị có một nửa đều là biến dị!

    Bọn hắn lấy cái gì đi chiến đấu!

    Hơn mười vạn tang thi xông lên, trừ phi "ngục trưởng" có thêm càng nhiều người cùng chiến đấu, bên cạnh có một chi quân đội, bằng không.. chiến thắng bằng 0!

    Nghe tới đây, Đổng Hằng Cửu lộ ra mỉm cười.

    - Tôi biết, Triệu ca, Văn thúc, hai vị cũng là vì muốn tốt cho mọi người, nhưng đây là thành thị của chúng tôi, là quê hương sinh tồn, nếu chúng tôi còn không tin nơi này, còn có gì đáng tin tưởng nữa đây?

    Lời của hắn cũng đại biểu cho tâm ý vô số học sinh.

    - Chúng tôi từng nhìn thấy ngục trưởng dẫn đi toàn bộ tang thi trong trường học, đem chúng nó nhốt lại, sáng tạo con đường sống.

    - Cũng từng nhìn thấy ngục trưởng lập ra chế độ điểm cống hiến, cùng hắn trong vòng nửa năm rửa sạch toàn bộ tang thi trong một thành phố lớn cấp một.

    - Chúng tôi nhận nhiệm vụ do ngục trưởng tuyên bố, kiến tạo mộ bia cho những người đã chết trong thành thị, trên bia kỷ niệm có khắc tên chúng tôi.

    - Tận thế nửa năm, chúng tôi lại nghênh đón một tiểu sinh mạng đi tới thế giới này, ngục trưởng còn phát ra trứng gà chúc mừng trong toàn thành.

    - Đường sắt ngầm đều rửa sạch sẽ, mọi người vượt qua cuộc sống có cơm no.

    Nói tới đây, trong mắt hắn hiện lên nước mắt.

    - Nơi này không chỉ riêng là một trụ sở, ngục trưởng cũng không phải là một người lãnh đạo lạnh lùng băng sương. Nơi này là nhà của chúng tôi, ngục trưởng là trưởng bối của tất cả mọi người.

    - Tựa như vừa rồi ngục trưởng hô hào chúng tôi chuẩn bị cùng chiến đấu, thủ vệ quê hương, chúng tôi cũng tin tưởng hắn, lại một lần nữa sáng tạo kỳ tích!

    Đổng Hằng Cửu cao giọng nói:

    - Đi trước tường thành, chuẩn bị chiến đấu!

    - Xông lên!

    - Lên! Hôm nay phải giết toàn bộ tang thi! Đổi hết toàn bộ vật tư trong chính phủ!

    Trong bệnh viện, trong trường trung học, trong khách sạn..

    Ý tưởng của các thợ săn không hẹn cùng như nhau, bọn họ chưa bao giờ tự tin như thế, tin chắc có thể đột phá khốn cảnh lần này, nghênh đón ánh rạng đông sáng sớm!

    Nghe được tiếng kêu la đinh tai nhức óc, đám người Văn Phong bị chấn hám.

    Đây là lực ngưng tụ bọn họ chưa bao giờ được nhìn thấy qua, cho dù là C thị cũng như vậy.

    Khi tang thi triều buông xuống, bọn họ chỉ nhìn thấy lòng người, tai vạ tới nơi đều tự trốn chết, cuối cùng là bất đắc dĩ buông tha cho thành trì.
     
    LieuDuongHeoheocon9552 thích bài này.
  6. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    LieuDuong thích bài này.
  7. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    LieuDuong thích bài này.
  8. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    LieuDuong thích bài này.
  9. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    LieuDuongHeoheocon9552 thích bài này.
  10. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    LieuDuong thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...