Sau Khi Xuyên Qua Thành Kiến Trúc
Tác giả: Đại Mễ Hồng
Editor: GiangNgan
Tác giả: Đại Mễ Hồng
Editor: GiangNgan
Chương 130:
Mục tiêu của Du Giản là đem ngọn núi này cải tạo thành đồng ruộng.
- Trước mắt mỗi ngày ngục giam có thể thông điện hai giờ, chúng tôi định là từ 7h-9h tối, trong khoảng thời gian này mọi người có thể tiến hành một ít hoạt động ban đêm.
Du Giản dẫn hai nàng đi vào trong lầu, triển lãm thành quả lao động của các cư dân.
Phòng ở trên lầu hai rực rỡ hẳn lên, bên trong trang hoàng tinh mỹ xa hoa, người không biết còn tưởng là khách sạn năm sao phong cách ngục giam.
Bởi vì hoàn thành nhiệm vụ, Du Giản đã lấy được một cỗ máy móc đổi mới trang hoàng, liền đem vách tường cùng sàn nhà đều thay đổi một lần.
Nhưng đồ dùng trong nhà vẫn phải tự mình khuân vác.
Mấy người lớn xuất thân từ học thiết kế, lấy tài liệu ngay tại chỗ, dùng tài luyện nguyên thủy làm ra rất nhiều đồ dùng trong nhà đa công năng dùng vào thực tế.
Nhìn rất đẹp, lại có thể bày ra tác dụng bất đồng trong phòng ngủ tương đối nhỏ, có thể nói là thiết kế đỉnh cấp.
- Nếu hai người tính toán trường kỳ ở lại chỗ này, có thể chính mình lựa chọn phòng ở lại, nếu muốn ở chung với tiểu Dương bọn họ, đi tuần tra trong thành thị thì chọn chỗ ở trong ngục giam Mậu Lâm, bên dưới thực vật quán có địa phương nghỉ ngơi.
Nói xong Du Giản không nghe mặt sau có động tĩnh bèn quay đầu nhìn lại.
Đinh Viên Viên lau nước mắt, nàng dùng sức hít mũi:
- Ô ô ô, không ngờ còn có điện, tôi thật hâm mộ, tôi cũng muốn lưu lại, có thể nạp điện cho di động nghe âm nhạc, ô ô ô..
Hệ thống:
- Không tới mức vì chuyện này mà khóc đi?
Nó nói xong, liền chứng kiến Du Giản đi qua đưa khăn tay cho nàng, sau đó nói:
- Tiểu Đinh a, cô đừng khóc, nạp điện là được, nghe nhạc hao tổn không bao nhiêu, chỉ cần nạp một lần là đủ dùng vài ngày đâu. Hơn nữa trong thành thị còn có mấy dị năng giả lôi hệ, bọn hắn cung cấp phục vụ nạp điện, chỉ cần trả điểm cống hiến là sẽ làm.
Đương nhiên, không cam đoan nạp điện xong thì có thể sử dụng được điện thoại mà thôi.
Nghe Du Giản cam đoan, Đinh Viên Viên khoái hoạt bỏ chạy, tính toán nạp điện cho di động của mình trước tiên.
Có trời mới biết nàng đút một loạt trang bị trong ba lô của mình, ngay cả cục sạc dự phòng đều có, rõ ràng đã mấy tháng không thể sử dụng nhưng nàng cũng không đành ném bỏ.
Một lát sau nhìn thấy Đinh Viên Viên vui vẻ đi nạp điện, Du Giản lại dẫn hai người đi dạo một vòng xung quanh ngục giam, thuận tiện đi qua rừng trúc gặp gấu trúc cùng nhóm chăn nuôi viên.
Kế tiếp là thời gian tự do hoạt động, Phương Nhất Nhạc cùng Đinh Viên Viên đi quen thuộc cư dân ngục giam, mà Du Giản lại nhận được vài nêu lên từ "Bộ luật ngục giam".
- Đinh, căn cứ ngục trưởng phạt đi bia kỷ niệm giải thích xin lỗi, thẳng tới khi thành tâm mới thôi.
- Đinh, căn cứ.. mới thôi.
- Đinh..
Vài điều nêu lên xuất hiện, Du Giản nhìn kỹ mới biết có mấy người sống sót tìm một đại lầu không người ở chuẩn bị ở bên trong ăn thịt nướng – rau dưa thịt nướng.
Bọn hắn muốn làm như vậy liền gây ra điều lệ, phá hư hoàn cảnh.
Được, rau dưa còn chưa được ăn, trước tiên bị lôi kéo ra đại lầu, đi tới chỗ bia kỷ niệm xin lỗi.
Thao tác này làm những người khác nhìn thấy sửng sốt.
Bọn hắn còn nhớ được mấy ngày trước có một người bởi vì tùy chỗ đại tiểu tiện mà phải chạy tới sám hối?
Mà vài người lần này từng cười nhạo qua người sống sót kia, lúc này bọn hắn cũng lĩnh hội ý tứ của người kia nói lúc đó.
Không phải do bọn hắn muốn xin lỗi, mà là có một cỗ lực lượng thần bí đang chấp hành!
Không muốn mất mặt vài người rất nhanh liền thành tâm sám hối, thề sau này tuyệt không tùy chỗ nhóm lửa phá hư hoàn cảnh, nhất định phải ở nhà làm thịt nướng!
Sau đó bọn hắn thành công nhanh chóng trốn đi thu lại rau dưa, miễn cho bị người nhặt lậu.
Chuyện này tới nhanh đi cũng nhanh, rất nhiều người trong lòng đều lưu lại ấn tượng, nhưng không ai miệt mài theo đuổi.
Đến ngày hôm sau trong vòng trung tâm có hai đứa nhỏ tranh giành một món đồ chơi.
Đứa lớn đứng bên cạnh bà nội của mình, đứa nhỏ đến từ cô nhi viện Thanh Sơn, hiện tại đang ở trong hiệp hội bảo hộ quần thể nhược thế.
Đứa nhỏ nguyên bản đang ở trong phòng chơi bóng, quả bóng bay ra cửa sổ hắn chạy ra nhặt, liền bị đứa lớn kia bò lên.
- Cháu mặc kệ! Cháu muốn chơi cầu!
Chứng kiến quả bóng cao su màu sắc rực rỡ, hắn lôi kéo bà nội làm nũng:
- Cháu muốn cháu muốn!
Vừa nhìn, còn không phải đứa nhỏ dân trấn của nhà Uông Tần bọn họ sao?
Đứa bé ôm quả bóng lúng túng, rất nhanh Đường Thư đi ra làm chỗ dựa cho nhi đồng.
- Anh bạn nhỏ, nếu cậu muốn chơi bóng thì phải hỏi nhi đồng nhà chúng tôi có đồng ý hay không, bởi vì quả bóng này không phải của cậu, không thể cướp, biết không?
Hôm nay là Quý Thanh cùng Đường Thư trực nhật, nhưng loại trường hợp này Quý Thanh không thích hợp xuất hiện cho nên liền kêu Đường Thư đi ra.
Nhưng Đường Thư lại thích hợp sao? Hắn cũng không biết làm sao khuyên trẻ con, nếu là hắn trước đây gặp được loại tình huống này, trong cô nhi viện có trẻ con tranh giành đồ chơi, viện trưởng sẽ đánh cho một trận.
- Không! Tôi muốn chơi bóng! Đưa tôi chơi một lát đi!
Đứa nhỏ nói xong lại làm nũng với bà nội:
- Bà nội, con muốn chơi bóng!
Bà nội cũng giúp đỡ lên:
- Chàng trai, cho cháu trai tôi chơi một hồi đi, một lát sẽ trả lại.
Đường Thư:
* * *
Nhưng đứa nhỏ nhà bọn họ cũng muốn chơi a! Như thế nào không có chút ánh mắt, không thấy được đứa nhỏ đều muốn khóc sao!
Một giây sau đứa nhỏ kia trực tiếp cướp đi quả bóng bỏ chạy, bà nội còn hô:
- Ai nha, chỉ chơi một lát, chơi một lát thôi mà!
Đường Thư trợn mắt há hốc mồm, đây không phải là cướp đoạt sao? Lên xe trước mới mua vé bổ sung!
- Vị bà bà này, bà nên để cho cháu nội bà trở về nói một tiếng với đứa nhỏ nhà tôi đi, bà làm như vậy chính là cướp bóc, sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt cho bọn trẻ.
Hắn uyển chuyển.
Sau khi trở lại M thị hắn còn chưa gặp qua tình huống không chịu nói lý lẽ như vậy.
Lúc này bà già kia trực tiếp trở mặt:
- Như thế nào đồ vật của con nít mà anh cũng muốn cướp? Quá mức đi! Anh.. ai! Sao lại thế này!
Bà già giống như bị người lôi kéo hướng bia kỷ niệm ngục giam Mậu Lâm đi tới.
Không riêng như thế, đứa nhỏ vừa rồi cướp đi quả bóng sau lưng giống như bị bàn tay to vô hình cầm lấy, trực tiếp đem hắn từ ngã rẽ kéo dài tới trước mặt Đường Thư, đem quả bóng trả lại cho đứa bé lại bị kéo tới cùng bà nội của hắn đi qua bia kỷ niệm trung ương.
Bia kỷ niệm rất cao lớn, là một tòa tháp nhọn, nó tượng trưng cho nền văn minh của thành phố này, mỗi ngày đều có người tới đây thắp hương.
Bà già cùng đứa nhỏ bị lôi kéo tới, làm cho mọi người đều ngạc nhiên.
- Đây là nhóm thứ ba rồi chứ?
- Phải đó, thật kỳ quái a.
Mọi người nói xong liền chứng kiến hai bà cháu đứng trước bia kỷ niệm không ngừng sám hối tội của mình.
Nhất là cháu trai, vừa nói "thật xin lỗi tôi không được cướp đồ vật của những đứa nhỏ khác" thì lại tiếp tục hô "tôi cứ muốn cướp", hình ảnh rất quỷ dị.
Bà già cũng vậy, lúc sám hối còn muốn hỗn loạn một ít câu không phục, tỷ như"Chúng tôi không có cướp! Là cháu trai của tôi muốn chơi nhưng đứa nhỏ kia không cho! Chơi một chút thì thế nào!.. là kiểu nói chuyện thế này.
Nhưng đều không có hiệu quả.
Chỉ cần bọn hắn không thành tâm ăn năn, vẫn phải đứng trước bia kỷ niệm giải thích.
Đường Thư mang theo nhi đồng đi tới, liền chứng kiến một màn ly kỳ này.
- Ca ca.
Đứa nhỏ kéo áo hắn:
- Bọn hắn đang làm cái gì nha?
Đường Thư vốn là kinh ngạc, theo sau cũng không có cảm giác sợ hãi, ngược lại đặc biệt vui vẻ.
Quá sung sướng! Chính là muốn làm cho người như thế bị trừng phạt mới được, bằng không bọn hắn cũng không biết mình làm sai cái gì!
Nghĩ tới nhi đồng bị cướp quả bóng rơi nước mắt, Đường Thư xoa đầu của hắn.
- Bọn hắn làm chuyện sai lầm, đang sám hối đâu.
Đứa nhỏ ngây thơ gật đầu.
Du Giản ở trong ngục giam, bởi vì thu được tin tức trừng phạt nên hiện tại đang vây xem hoạt động sám hối đâu.
- Giản Giản, làm như vậy có thể khiến cho người khác cảm thấy quá tàn nhẫn hay không?
Hệ thống hỏi:
- Bọn hắn dù sao cũng là người già cùng trẻ con thôi.
- Thống tử, cậu chưa từng nghe qua một câu nói sao?
Du Giản nằm trên ghế, thật thảnh thơi.
Vừa nhìn còn thật quen mắt.
- Là cái gì?
- Không phải người già biến thành xấu, là người xấu đã biến già mà thôi.
Du Giản nhìn trường hợp trong lân phấn kính nói:
- Tôi mặc kệ là ai, nếu làm việc này thì phải bị trừng phạt, nhất là con nít, hiện tại không trừng phạt, chờ lớn thì biến thành đại họa sao? Đứa bé kia cũng không còn nhỏ rồi, đã sớm tới tuổi hiểu biết chuyện, nhưng vẫn làm ra loại chuyện này, gia giáo thật không lời để nói.
- Chờ bọn hắn ý thức được sai lầm của mình, trừng phạt tự nhiên sẽ chấm dứt.
Lời của Du Giản nghe thật nhẹ nhàng, nhưng đã định kết cục của hai người – không nhận sai, chắc chắn sẽ không chấm dứt trừng phạt.
Thời gian trôi qua, mặt trời xuống núi.
Hai người đã sớm kêu khàn giọng, nói không ra lời, nhưng bước chân cũng không động đậy, thẳng tắp đứng nơi đó không nhúc nhích.
Thẳng tới trời tối bọn hắn vẫn đứng trước bia kỷ niệm.
Sáng sớm hôm sau mọi người ngủ dậy, ra ngoài tản bộ lại phát hiện – hai bà cháu vẫn tiếp tục ngồi tại chỗ, ngủ không chút an ổn.
Mục tiêu của Du Giản là đem ngọn núi này cải tạo thành đồng ruộng.
- Trước mắt mỗi ngày ngục giam có thể thông điện hai giờ, chúng tôi định là từ 7h-9h tối, trong khoảng thời gian này mọi người có thể tiến hành một ít hoạt động ban đêm.
Du Giản dẫn hai nàng đi vào trong lầu, triển lãm thành quả lao động của các cư dân.
Phòng ở trên lầu hai rực rỡ hẳn lên, bên trong trang hoàng tinh mỹ xa hoa, người không biết còn tưởng là khách sạn năm sao phong cách ngục giam.
Bởi vì hoàn thành nhiệm vụ, Du Giản đã lấy được một cỗ máy móc đổi mới trang hoàng, liền đem vách tường cùng sàn nhà đều thay đổi một lần.
Nhưng đồ dùng trong nhà vẫn phải tự mình khuân vác.
Mấy người lớn xuất thân từ học thiết kế, lấy tài liệu ngay tại chỗ, dùng tài luyện nguyên thủy làm ra rất nhiều đồ dùng trong nhà đa công năng dùng vào thực tế.
Nhìn rất đẹp, lại có thể bày ra tác dụng bất đồng trong phòng ngủ tương đối nhỏ, có thể nói là thiết kế đỉnh cấp.
- Nếu hai người tính toán trường kỳ ở lại chỗ này, có thể chính mình lựa chọn phòng ở lại, nếu muốn ở chung với tiểu Dương bọn họ, đi tuần tra trong thành thị thì chọn chỗ ở trong ngục giam Mậu Lâm, bên dưới thực vật quán có địa phương nghỉ ngơi.
Nói xong Du Giản không nghe mặt sau có động tĩnh bèn quay đầu nhìn lại.
Đinh Viên Viên lau nước mắt, nàng dùng sức hít mũi:
- Ô ô ô, không ngờ còn có điện, tôi thật hâm mộ, tôi cũng muốn lưu lại, có thể nạp điện cho di động nghe âm nhạc, ô ô ô..
Hệ thống:
- Không tới mức vì chuyện này mà khóc đi?
Nó nói xong, liền chứng kiến Du Giản đi qua đưa khăn tay cho nàng, sau đó nói:
- Tiểu Đinh a, cô đừng khóc, nạp điện là được, nghe nhạc hao tổn không bao nhiêu, chỉ cần nạp một lần là đủ dùng vài ngày đâu. Hơn nữa trong thành thị còn có mấy dị năng giả lôi hệ, bọn hắn cung cấp phục vụ nạp điện, chỉ cần trả điểm cống hiến là sẽ làm.
Đương nhiên, không cam đoan nạp điện xong thì có thể sử dụng được điện thoại mà thôi.
Nghe Du Giản cam đoan, Đinh Viên Viên khoái hoạt bỏ chạy, tính toán nạp điện cho di động của mình trước tiên.
Có trời mới biết nàng đút một loạt trang bị trong ba lô của mình, ngay cả cục sạc dự phòng đều có, rõ ràng đã mấy tháng không thể sử dụng nhưng nàng cũng không đành ném bỏ.
Một lát sau nhìn thấy Đinh Viên Viên vui vẻ đi nạp điện, Du Giản lại dẫn hai người đi dạo một vòng xung quanh ngục giam, thuận tiện đi qua rừng trúc gặp gấu trúc cùng nhóm chăn nuôi viên.
Kế tiếp là thời gian tự do hoạt động, Phương Nhất Nhạc cùng Đinh Viên Viên đi quen thuộc cư dân ngục giam, mà Du Giản lại nhận được vài nêu lên từ "Bộ luật ngục giam".
- Đinh, căn cứ ngục trưởng phạt đi bia kỷ niệm giải thích xin lỗi, thẳng tới khi thành tâm mới thôi.
- Đinh, căn cứ.. mới thôi.
- Đinh..
Vài điều nêu lên xuất hiện, Du Giản nhìn kỹ mới biết có mấy người sống sót tìm một đại lầu không người ở chuẩn bị ở bên trong ăn thịt nướng – rau dưa thịt nướng.
Bọn hắn muốn làm như vậy liền gây ra điều lệ, phá hư hoàn cảnh.
Được, rau dưa còn chưa được ăn, trước tiên bị lôi kéo ra đại lầu, đi tới chỗ bia kỷ niệm xin lỗi.
Thao tác này làm những người khác nhìn thấy sửng sốt.
Bọn hắn còn nhớ được mấy ngày trước có một người bởi vì tùy chỗ đại tiểu tiện mà phải chạy tới sám hối?
Mà vài người lần này từng cười nhạo qua người sống sót kia, lúc này bọn hắn cũng lĩnh hội ý tứ của người kia nói lúc đó.
Không phải do bọn hắn muốn xin lỗi, mà là có một cỗ lực lượng thần bí đang chấp hành!
Không muốn mất mặt vài người rất nhanh liền thành tâm sám hối, thề sau này tuyệt không tùy chỗ nhóm lửa phá hư hoàn cảnh, nhất định phải ở nhà làm thịt nướng!
Sau đó bọn hắn thành công nhanh chóng trốn đi thu lại rau dưa, miễn cho bị người nhặt lậu.
Chuyện này tới nhanh đi cũng nhanh, rất nhiều người trong lòng đều lưu lại ấn tượng, nhưng không ai miệt mài theo đuổi.
Đến ngày hôm sau trong vòng trung tâm có hai đứa nhỏ tranh giành một món đồ chơi.
Đứa lớn đứng bên cạnh bà nội của mình, đứa nhỏ đến từ cô nhi viện Thanh Sơn, hiện tại đang ở trong hiệp hội bảo hộ quần thể nhược thế.
Đứa nhỏ nguyên bản đang ở trong phòng chơi bóng, quả bóng bay ra cửa sổ hắn chạy ra nhặt, liền bị đứa lớn kia bò lên.
- Cháu mặc kệ! Cháu muốn chơi cầu!
Chứng kiến quả bóng cao su màu sắc rực rỡ, hắn lôi kéo bà nội làm nũng:
- Cháu muốn cháu muốn!
Vừa nhìn, còn không phải đứa nhỏ dân trấn của nhà Uông Tần bọn họ sao?
Đứa bé ôm quả bóng lúng túng, rất nhanh Đường Thư đi ra làm chỗ dựa cho nhi đồng.
- Anh bạn nhỏ, nếu cậu muốn chơi bóng thì phải hỏi nhi đồng nhà chúng tôi có đồng ý hay không, bởi vì quả bóng này không phải của cậu, không thể cướp, biết không?
Hôm nay là Quý Thanh cùng Đường Thư trực nhật, nhưng loại trường hợp này Quý Thanh không thích hợp xuất hiện cho nên liền kêu Đường Thư đi ra.
Nhưng Đường Thư lại thích hợp sao? Hắn cũng không biết làm sao khuyên trẻ con, nếu là hắn trước đây gặp được loại tình huống này, trong cô nhi viện có trẻ con tranh giành đồ chơi, viện trưởng sẽ đánh cho một trận.
- Không! Tôi muốn chơi bóng! Đưa tôi chơi một lát đi!
Đứa nhỏ nói xong lại làm nũng với bà nội:
- Bà nội, con muốn chơi bóng!
Bà nội cũng giúp đỡ lên:
- Chàng trai, cho cháu trai tôi chơi một hồi đi, một lát sẽ trả lại.
Đường Thư:
* * *
Nhưng đứa nhỏ nhà bọn họ cũng muốn chơi a! Như thế nào không có chút ánh mắt, không thấy được đứa nhỏ đều muốn khóc sao!
Một giây sau đứa nhỏ kia trực tiếp cướp đi quả bóng bỏ chạy, bà nội còn hô:
- Ai nha, chỉ chơi một lát, chơi một lát thôi mà!
Đường Thư trợn mắt há hốc mồm, đây không phải là cướp đoạt sao? Lên xe trước mới mua vé bổ sung!
- Vị bà bà này, bà nên để cho cháu nội bà trở về nói một tiếng với đứa nhỏ nhà tôi đi, bà làm như vậy chính là cướp bóc, sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt cho bọn trẻ.
Hắn uyển chuyển.
Sau khi trở lại M thị hắn còn chưa gặp qua tình huống không chịu nói lý lẽ như vậy.
Lúc này bà già kia trực tiếp trở mặt:
- Như thế nào đồ vật của con nít mà anh cũng muốn cướp? Quá mức đi! Anh.. ai! Sao lại thế này!
Bà già giống như bị người lôi kéo hướng bia kỷ niệm ngục giam Mậu Lâm đi tới.
Không riêng như thế, đứa nhỏ vừa rồi cướp đi quả bóng sau lưng giống như bị bàn tay to vô hình cầm lấy, trực tiếp đem hắn từ ngã rẽ kéo dài tới trước mặt Đường Thư, đem quả bóng trả lại cho đứa bé lại bị kéo tới cùng bà nội của hắn đi qua bia kỷ niệm trung ương.
Bia kỷ niệm rất cao lớn, là một tòa tháp nhọn, nó tượng trưng cho nền văn minh của thành phố này, mỗi ngày đều có người tới đây thắp hương.
Bà già cùng đứa nhỏ bị lôi kéo tới, làm cho mọi người đều ngạc nhiên.
- Đây là nhóm thứ ba rồi chứ?
- Phải đó, thật kỳ quái a.
Mọi người nói xong liền chứng kiến hai bà cháu đứng trước bia kỷ niệm không ngừng sám hối tội của mình.
Nhất là cháu trai, vừa nói "thật xin lỗi tôi không được cướp đồ vật của những đứa nhỏ khác" thì lại tiếp tục hô "tôi cứ muốn cướp", hình ảnh rất quỷ dị.
Bà già cũng vậy, lúc sám hối còn muốn hỗn loạn một ít câu không phục, tỷ như"Chúng tôi không có cướp! Là cháu trai của tôi muốn chơi nhưng đứa nhỏ kia không cho! Chơi một chút thì thế nào!.. là kiểu nói chuyện thế này.
Nhưng đều không có hiệu quả.
Chỉ cần bọn hắn không thành tâm ăn năn, vẫn phải đứng trước bia kỷ niệm giải thích.
Đường Thư mang theo nhi đồng đi tới, liền chứng kiến một màn ly kỳ này.
- Ca ca.
Đứa nhỏ kéo áo hắn:
- Bọn hắn đang làm cái gì nha?
Đường Thư vốn là kinh ngạc, theo sau cũng không có cảm giác sợ hãi, ngược lại đặc biệt vui vẻ.
Quá sung sướng! Chính là muốn làm cho người như thế bị trừng phạt mới được, bằng không bọn hắn cũng không biết mình làm sai cái gì!
Nghĩ tới nhi đồng bị cướp quả bóng rơi nước mắt, Đường Thư xoa đầu của hắn.
- Bọn hắn làm chuyện sai lầm, đang sám hối đâu.
Đứa nhỏ ngây thơ gật đầu.
Du Giản ở trong ngục giam, bởi vì thu được tin tức trừng phạt nên hiện tại đang vây xem hoạt động sám hối đâu.
- Giản Giản, làm như vậy có thể khiến cho người khác cảm thấy quá tàn nhẫn hay không?
Hệ thống hỏi:
- Bọn hắn dù sao cũng là người già cùng trẻ con thôi.
- Thống tử, cậu chưa từng nghe qua một câu nói sao?
Du Giản nằm trên ghế, thật thảnh thơi.
Vừa nhìn còn thật quen mắt.
- Là cái gì?
- Không phải người già biến thành xấu, là người xấu đã biến già mà thôi.
Du Giản nhìn trường hợp trong lân phấn kính nói:
- Tôi mặc kệ là ai, nếu làm việc này thì phải bị trừng phạt, nhất là con nít, hiện tại không trừng phạt, chờ lớn thì biến thành đại họa sao? Đứa bé kia cũng không còn nhỏ rồi, đã sớm tới tuổi hiểu biết chuyện, nhưng vẫn làm ra loại chuyện này, gia giáo thật không lời để nói.
- Chờ bọn hắn ý thức được sai lầm của mình, trừng phạt tự nhiên sẽ chấm dứt.
Lời của Du Giản nghe thật nhẹ nhàng, nhưng đã định kết cục của hai người – không nhận sai, chắc chắn sẽ không chấm dứt trừng phạt.
Thời gian trôi qua, mặt trời xuống núi.
Hai người đã sớm kêu khàn giọng, nói không ra lời, nhưng bước chân cũng không động đậy, thẳng tắp đứng nơi đó không nhúc nhích.
Thẳng tới trời tối bọn hắn vẫn đứng trước bia kỷ niệm.
Sáng sớm hôm sau mọi người ngủ dậy, ra ngoài tản bộ lại phát hiện – hai bà cháu vẫn tiếp tục ngồi tại chỗ, ngủ không chút an ổn.