Sau Khi Xuyên Qua Thành Kiến Trúc
Tác giả: Đại Mễ Hồng
Editor: GiangNgan
Tác giả: Đại Mễ Hồng
Editor: GiangNgan
Chương 120:
Nữ nhân chanh chua sợ tới mức khuôn mặt thất sắc, nhấc chân liền hướng vách tường đá tới.
Đứa nhỏ chứng kiến mẹ của mình bị giam bên trong, hô to tiến lên muốn giải cứu nàng.
Vừa mới đụng lên cửa thì cửa phòng nhỏ liền tự động mở ra, làm đứa nhỏ xông vào té ngã dưới đất, lại rất nhanh đóng kín lại.
Cho không x3.
Xong rồi, lần này Dương Văn cùng Chu Bình thật sự nhịn không nổi, ôm bụng cười ha ha.
- Mẹ nó! Tụi mày còn có lương tâm hay không! Còn không qua đây mở cửa, còn dám cười! Rất không lương tâm!
Nữ nhân chanh chua hô to.
- Cô nên nói lời xin lỗi đi, không xin lỗi chúng tôi cũng không có biện pháp.
Lời cũng đã nói ra, có muốn đi ra hay không đây không phải hoàn toàn xem chính bọn hắn?
Nữ nhân không có biện pháp, cùng nông hộ hai người liên tục giải thích.
- Xin lỗi rồi đại tiên, chúng tôi cũng không có biện pháp nha, xem ngài lợi hại như vậy, đại nhân đừng trách lỗi tiểu nhân.
Phòng ở này nhìn thấy cũ nát, nhưng trên thực tế rắn chắc vô cùng, đẩy cũng đẩy không nhúc nhích! Không hợp lý!
Phòng nhỏ trong rừng cũng nằm trong phạm vi ngục giam số 13, tự nhiên bị phân chia tới cùng nhau, độ cứng rắn thân thể có thể so với tiến hóa giả phòng ngự nhất giai đỉnh.
Hai người giải thích không hề có thành ý, phòng nhỏ nổi giận, dùng sức lắc thân thể, làm ba người bên trong lảo đảo, không ngừng kêu lên sợ hãi.
Lay đủ rồi, hai người rốt cục đã biết sai lầm, khóc rống để cho hắn dừng lại.
- Đại tiên! Chúng tôi thật sự sai lầm rồi! Buông tha chúng tôi đi!
- Phải đó! Chúng tôi nhất định thắp hương cho ngài! Thật sự là chúng tôi không tốt!
- Đại tiên, tôi phục lạy cho ngài còn không được sao!
Nhìn ba người liên tục phục lạy dưới đất, những người khác đều nghe được, phòng nhỏ mới thỏa mãn thả bọn họ đi ra ngoài.
Nữ nhân chanh chua vừa đi ra tới, muốn chỉ vào Uông Tần chửi ầm lên.
Lúc này núi rừng chấn động, một bóng đen cực lớn đẩy ra hai bên rừng trúc, ảnh tử đáng sợ che khuất cả ánh mặt trời.
- Ngao ô..
Tiếng dã thú rống đinh tai nhức óc, làm đầu óc ba người ngất đi.
Đây.. đây là cái gì!
- Có quái vật! Mẹ!
Đứa nhỏ khóc rống lên, kéo quần áo nữ nhân chanh chua.
Nữ nhân làm gì còn tâm tư lo lắng hắn, chỉ hận không thể đem nhi đồng ném trong này chạy trốn.
Nhìn thấy quái vật còn lớn hơn cả tòa lầu đi tới, hai chân nông hộ run lên.
Lại một trận chấn động kịch liệt, "quái vật" rống to, đầu óc bọn hắn vừa mộng, lập tức té xỉu.
Đây rốt cục là địa phương tồi tàn gì vậy! Bọn hắn không bao giờ tiếp tục tới đây!
Nhìn ba người ngã xuống đất, Dương Văn hỏi:
- Tiểu Tần, chúng ta nên xử lý bọn hắn như thế nào?
Uông Tần cũng không biết, hắn thật sự không muốn lãng phí thời gian với đám người này.
- Những người này có giáo huấn hẳn sẽ không tiếp tục đến, chúng ta đem bọn hắn đưa ra núi lớn đi.
Hắn nói.
Chu Bình chạy tới bên cạnh gấu trúc vừa đột nhiên xuất hiện, sờ sờ đầu nó vừa cúi thấp, còn lấy cây trúc cho nó ăn.
- Thật không thể tin được bọn hắn lại sợ gấu trúc.
Chu Bình khó hiểu:
- Gấu trúc rõ ràng thật đáng yêu.
Gấu trúc Bình Bình thật hưởng thụ lời khen ngợi, ngao một tiếng thật vui vẻ cầm cây trúc, còn lăn lộn làm nũng.
Đáng yêu!
Trong lòng mọi người đều bị hòa tan.
Ba sinh viên vuốt ve gấu trúc một hồi, chậm rãi đem ba người đưa lên xe, Uông Tần lái xe đưa bọn hắn đi tới bên ngoài M thị.
Sắc trời dần tối, mấy người hôn mê trong xe mới từ từ tỉnh lại.
Nông hộ nháy mắt thanh tỉnh, hắn bật dậy gọi nữ nhân chanh chua:
- Đứng lên! Cô còn nhớ chúng ta đã đi vào ngọn núi không?
- Nhớ được a, tiểu thằng nhãi con Uông Tần, lại dám xem thường chúng ta, hắn..
Nữ nhân lẩm bẩm, hình như lại nghĩ tới điều gì, giật mình:
- Chúng ta tại sao ở chỗ này?
Đúng vậy, bọn hắn không phải vừa mới ở trong núi sao?
Gió, lạnh lẽo.
Bọn hắn nhớ rõ bị nhốt trong phòng nhỏ, sau đó đi ra, lại có một bóng đen..
Nông phu run lên, chà xát cánh tay nói:
- Vẫn là về M thị trước đi, tôi cảm giác ngọn núi kia có chút tà hồ.
- Vô nghĩa, bên trong thật sự có quỷ! Ai nha, xui! Sớm biết đã không đi!
Nữ nhân bất mãn.
- Sợ cái gì, xưa nay ở chung một chỗ với quỷ, cuối cùng sẽ bị âm khí phụ thể mà chết, để cho bọn hắn vui trước đi.
Nông hộ như nghĩ tới điều gì, cười lạnh một tiếng lái xe tiến vào trong M thị.
Đêm khuya, trong M thị chỉ có ánh nến, mọi người làm việc suốt một ngày, thỏa mãn tiến vào mộng đẹp.
Sau khi mở ra kế hoạch gieo trồng cây bồ công anh, lại qua hơn hai mươi ngày, qua tháng 12, tiến vào tháng một.
Điều này cũng ý nghĩa, nửa năm tận thế nguyên niên thuận lợi vượt qua, mọi người đi tới năm đầu sau tận thế.
Bọn hắn, thành công sinh tồn nửa năm trong tận thế tồi tệ! Suốt sáu tháng!
Bồ công anh bên ngoài thành nhanh chóng lớn dần, bắt đầu tự phát khuếch tán ra ngoài.
Cùng lúc đó kế hoạch của Du Giản cũng lần lượt được thực hiện.
Dưới lòng đất được triệt để rửa sạch, cống thoát nước được đàn chuột biến dị kiểm tra xong, bài trừ hết thảy nhân tố nguy hiểm tiềm ẩn.
Chúng nó đóng quân ở bên cạnh thành thị, trở thành thủ vệ giả ngầm của thành phố.
Sau khi khu vực cuối cùng trong M thị được dọn dẹp sạch sẽ, lúc Du Giản đang ở trong ngục giam Mậu Lâm lại nhận được nhiệm vụ nêu lên.
- Chúc mừng ngục trưởng hoàn thành nhiệm vụ trường kỳ của ngục trưởng ngục giam Mậu Lâm: Rửa sạch M thị.
- Đang tiến hành phóng ra phần thưởng, mời chờ đợi..
- Phần thưởng phát sóng thành công, mời ngục trưởng nhận lĩnh.
- Dị năng duy nhất thăng cấp, toàn thể kiến trúc có thể tiến hành trao đổi vượt qua thời không, quyền khống chế thăng cấp, hiện tại ngục trưởng có thể thay thế mỗi tòa kiến trúc năng lượng thể, tùy ý thao tác toàn bộ kiến trúc trong M thị.
Nhiệm vụ nêu lên vừa biến mất, cả M thị liền náo nhiệt.
- Ai, hôm nay lại là một ngày nhàm chán.
- Còn không phải sao? Mỗi ngày ở chỗ này nhìn thấy nhân loại đi tới đi lui, nhàm chán.
- Phải đó.. kháo! Làm sao anh nghe được tôi nói chuyện! Không hợp lý!
- Như thế nào mà không hợp lý, tất cả mọi người đều là kiến trúc nha, kháo! Thật có thể nghe được các anh nói chuyện!
Vì thế toàn bộ kiến trúc trong M thị sôi trào, cũng như suy đoán của Du Giản, chúng nó quả nhiên giống như biến thành cái chợ, dị thường làm ầm ĩ.
Từ đó về sau, Du Giản không riêng nghe được lời nói của nhân loại, còn phải phân biệt bên trong có lời nói của kiến trúc hay không.
Bây giờ thì khác, chúng nó có bạn! Còn không quẩy tung lên sao?
Cảm thụ dị năng duy nhất của mình, hắn phát hiện ngoại trừ có thể khai thông với các kiến trúc trong M thị, hắn còn có thể trực tiếp dùng tinh thần liên đón, làm cho kiến trúc truyền lại lời nói của mình.
Không riêng như vậy, cường độ kiến trúc cũng thẳng tắp bay lên, bề ngoài chỉ là tài liệu bình thường, nhưng trên thực tế cũng đã giống như tiểu Lâm trong rừng, có được lực lượng phòng ngự của tiến hóa giả nhất giai!
Sinh vật biến dị nhị giai nhiều lắm chỉ làm chúng nó tổn hại, không thể hoàn toàn phá hủy.
Cống thoát nước cùng đường sắt ngầm dưới đất đều nằm trong phạm vi khống chế của Du Giản, chúng nó không có sinh ra năng lượng thể, nhưng Du Giản có thể trực tiếp thao tác chúng nó.
Hơn nữa cường độ cũng tăng lên trên diện rộng, cũng giống như kiến trúc trên mặt đất.
Hệ thống phòng ngự toàn diện thăng cấp, không chút sơ hở.
Du Giản lần đầu hài lòng với phần thưởng này.
Lực phòng ngự của thành thị tăng lên tới tận đây, trong khoảng thời gian ngắn không cần lo lắng tang thi đàn quy mô nhỏ tập kích.
Ngay sau đó hắn tuyên bố nhiệm vụ kế tiếp: Xây dựng tường thành.
Trước tiên kiến tạo một vòng xung quanh M thị, sau đó ở trong thành thị dựa theo quảng trường thiết trí trạm kiểm soát.
Toàn diện thăng cấp.
Nhìn M thị dần dần được xây dựng trong tay mọi người, các thợ săn cũng tràn đầy tự hào.
Nghe được ngục giam Mậu Lâm ban bố nhiệm vụ mới, mọi người lập tức nhận nhiệm vụ chạy ra ngoại ô.
Sau đó bọn hắn thấy được..
Rất nhiều con chuột biến dị?
Lúc này các thợ săn mới hốt hoảng nhớ tới lời dặn của tổng quản ngục giam Mậu Lâm Tôn Phong Niên.
- Nhiệm vụ lần này cùng con chuột biến dị cùng nhau hoàn thành, tuy rằng mọi người chưa thấy qua chúng nó, nhưng đàn chuột này là thủ vệ giả dưới lòng đất M thị chúng ta, một tháng qua một mực thủ vệ dưới thành thị, tránh cho những sinh vật dưới lòng đất khác tập kích.
Nữ nhân chanh chua sợ tới mức khuôn mặt thất sắc, nhấc chân liền hướng vách tường đá tới.
Đứa nhỏ chứng kiến mẹ của mình bị giam bên trong, hô to tiến lên muốn giải cứu nàng.
Vừa mới đụng lên cửa thì cửa phòng nhỏ liền tự động mở ra, làm đứa nhỏ xông vào té ngã dưới đất, lại rất nhanh đóng kín lại.
Cho không x3.
Xong rồi, lần này Dương Văn cùng Chu Bình thật sự nhịn không nổi, ôm bụng cười ha ha.
- Mẹ nó! Tụi mày còn có lương tâm hay không! Còn không qua đây mở cửa, còn dám cười! Rất không lương tâm!
Nữ nhân chanh chua hô to.
- Cô nên nói lời xin lỗi đi, không xin lỗi chúng tôi cũng không có biện pháp.
Lời cũng đã nói ra, có muốn đi ra hay không đây không phải hoàn toàn xem chính bọn hắn?
Nữ nhân không có biện pháp, cùng nông hộ hai người liên tục giải thích.
- Xin lỗi rồi đại tiên, chúng tôi cũng không có biện pháp nha, xem ngài lợi hại như vậy, đại nhân đừng trách lỗi tiểu nhân.
Phòng ở này nhìn thấy cũ nát, nhưng trên thực tế rắn chắc vô cùng, đẩy cũng đẩy không nhúc nhích! Không hợp lý!
Phòng nhỏ trong rừng cũng nằm trong phạm vi ngục giam số 13, tự nhiên bị phân chia tới cùng nhau, độ cứng rắn thân thể có thể so với tiến hóa giả phòng ngự nhất giai đỉnh.
Hai người giải thích không hề có thành ý, phòng nhỏ nổi giận, dùng sức lắc thân thể, làm ba người bên trong lảo đảo, không ngừng kêu lên sợ hãi.
Lay đủ rồi, hai người rốt cục đã biết sai lầm, khóc rống để cho hắn dừng lại.
- Đại tiên! Chúng tôi thật sự sai lầm rồi! Buông tha chúng tôi đi!
- Phải đó! Chúng tôi nhất định thắp hương cho ngài! Thật sự là chúng tôi không tốt!
- Đại tiên, tôi phục lạy cho ngài còn không được sao!
Nhìn ba người liên tục phục lạy dưới đất, những người khác đều nghe được, phòng nhỏ mới thỏa mãn thả bọn họ đi ra ngoài.
Nữ nhân chanh chua vừa đi ra tới, muốn chỉ vào Uông Tần chửi ầm lên.
Lúc này núi rừng chấn động, một bóng đen cực lớn đẩy ra hai bên rừng trúc, ảnh tử đáng sợ che khuất cả ánh mặt trời.
- Ngao ô..
Tiếng dã thú rống đinh tai nhức óc, làm đầu óc ba người ngất đi.
Đây.. đây là cái gì!
- Có quái vật! Mẹ!
Đứa nhỏ khóc rống lên, kéo quần áo nữ nhân chanh chua.
Nữ nhân làm gì còn tâm tư lo lắng hắn, chỉ hận không thể đem nhi đồng ném trong này chạy trốn.
Nhìn thấy quái vật còn lớn hơn cả tòa lầu đi tới, hai chân nông hộ run lên.
Lại một trận chấn động kịch liệt, "quái vật" rống to, đầu óc bọn hắn vừa mộng, lập tức té xỉu.
Đây rốt cục là địa phương tồi tàn gì vậy! Bọn hắn không bao giờ tiếp tục tới đây!
Nhìn ba người ngã xuống đất, Dương Văn hỏi:
- Tiểu Tần, chúng ta nên xử lý bọn hắn như thế nào?
Uông Tần cũng không biết, hắn thật sự không muốn lãng phí thời gian với đám người này.
- Những người này có giáo huấn hẳn sẽ không tiếp tục đến, chúng ta đem bọn hắn đưa ra núi lớn đi.
Hắn nói.
Chu Bình chạy tới bên cạnh gấu trúc vừa đột nhiên xuất hiện, sờ sờ đầu nó vừa cúi thấp, còn lấy cây trúc cho nó ăn.
- Thật không thể tin được bọn hắn lại sợ gấu trúc.
Chu Bình khó hiểu:
- Gấu trúc rõ ràng thật đáng yêu.
Gấu trúc Bình Bình thật hưởng thụ lời khen ngợi, ngao một tiếng thật vui vẻ cầm cây trúc, còn lăn lộn làm nũng.
Đáng yêu!
Trong lòng mọi người đều bị hòa tan.
Ba sinh viên vuốt ve gấu trúc một hồi, chậm rãi đem ba người đưa lên xe, Uông Tần lái xe đưa bọn hắn đi tới bên ngoài M thị.
Sắc trời dần tối, mấy người hôn mê trong xe mới từ từ tỉnh lại.
Nông hộ nháy mắt thanh tỉnh, hắn bật dậy gọi nữ nhân chanh chua:
- Đứng lên! Cô còn nhớ chúng ta đã đi vào ngọn núi không?
- Nhớ được a, tiểu thằng nhãi con Uông Tần, lại dám xem thường chúng ta, hắn..
Nữ nhân lẩm bẩm, hình như lại nghĩ tới điều gì, giật mình:
- Chúng ta tại sao ở chỗ này?
Đúng vậy, bọn hắn không phải vừa mới ở trong núi sao?
Gió, lạnh lẽo.
Bọn hắn nhớ rõ bị nhốt trong phòng nhỏ, sau đó đi ra, lại có một bóng đen..
Nông phu run lên, chà xát cánh tay nói:
- Vẫn là về M thị trước đi, tôi cảm giác ngọn núi kia có chút tà hồ.
- Vô nghĩa, bên trong thật sự có quỷ! Ai nha, xui! Sớm biết đã không đi!
Nữ nhân bất mãn.
- Sợ cái gì, xưa nay ở chung một chỗ với quỷ, cuối cùng sẽ bị âm khí phụ thể mà chết, để cho bọn hắn vui trước đi.
Nông hộ như nghĩ tới điều gì, cười lạnh một tiếng lái xe tiến vào trong M thị.
Đêm khuya, trong M thị chỉ có ánh nến, mọi người làm việc suốt một ngày, thỏa mãn tiến vào mộng đẹp.
Sau khi mở ra kế hoạch gieo trồng cây bồ công anh, lại qua hơn hai mươi ngày, qua tháng 12, tiến vào tháng một.
Điều này cũng ý nghĩa, nửa năm tận thế nguyên niên thuận lợi vượt qua, mọi người đi tới năm đầu sau tận thế.
Bọn hắn, thành công sinh tồn nửa năm trong tận thế tồi tệ! Suốt sáu tháng!
Bồ công anh bên ngoài thành nhanh chóng lớn dần, bắt đầu tự phát khuếch tán ra ngoài.
Cùng lúc đó kế hoạch của Du Giản cũng lần lượt được thực hiện.
Dưới lòng đất được triệt để rửa sạch, cống thoát nước được đàn chuột biến dị kiểm tra xong, bài trừ hết thảy nhân tố nguy hiểm tiềm ẩn.
Chúng nó đóng quân ở bên cạnh thành thị, trở thành thủ vệ giả ngầm của thành phố.
Sau khi khu vực cuối cùng trong M thị được dọn dẹp sạch sẽ, lúc Du Giản đang ở trong ngục giam Mậu Lâm lại nhận được nhiệm vụ nêu lên.
- Chúc mừng ngục trưởng hoàn thành nhiệm vụ trường kỳ của ngục trưởng ngục giam Mậu Lâm: Rửa sạch M thị.
- Đang tiến hành phóng ra phần thưởng, mời chờ đợi..
- Phần thưởng phát sóng thành công, mời ngục trưởng nhận lĩnh.
- Dị năng duy nhất thăng cấp, toàn thể kiến trúc có thể tiến hành trao đổi vượt qua thời không, quyền khống chế thăng cấp, hiện tại ngục trưởng có thể thay thế mỗi tòa kiến trúc năng lượng thể, tùy ý thao tác toàn bộ kiến trúc trong M thị.
Nhiệm vụ nêu lên vừa biến mất, cả M thị liền náo nhiệt.
- Ai, hôm nay lại là một ngày nhàm chán.
- Còn không phải sao? Mỗi ngày ở chỗ này nhìn thấy nhân loại đi tới đi lui, nhàm chán.
- Phải đó.. kháo! Làm sao anh nghe được tôi nói chuyện! Không hợp lý!
- Như thế nào mà không hợp lý, tất cả mọi người đều là kiến trúc nha, kháo! Thật có thể nghe được các anh nói chuyện!
Vì thế toàn bộ kiến trúc trong M thị sôi trào, cũng như suy đoán của Du Giản, chúng nó quả nhiên giống như biến thành cái chợ, dị thường làm ầm ĩ.
Từ đó về sau, Du Giản không riêng nghe được lời nói của nhân loại, còn phải phân biệt bên trong có lời nói của kiến trúc hay không.
Bây giờ thì khác, chúng nó có bạn! Còn không quẩy tung lên sao?
Cảm thụ dị năng duy nhất của mình, hắn phát hiện ngoại trừ có thể khai thông với các kiến trúc trong M thị, hắn còn có thể trực tiếp dùng tinh thần liên đón, làm cho kiến trúc truyền lại lời nói của mình.
Không riêng như vậy, cường độ kiến trúc cũng thẳng tắp bay lên, bề ngoài chỉ là tài liệu bình thường, nhưng trên thực tế cũng đã giống như tiểu Lâm trong rừng, có được lực lượng phòng ngự của tiến hóa giả nhất giai!
Sinh vật biến dị nhị giai nhiều lắm chỉ làm chúng nó tổn hại, không thể hoàn toàn phá hủy.
Cống thoát nước cùng đường sắt ngầm dưới đất đều nằm trong phạm vi khống chế của Du Giản, chúng nó không có sinh ra năng lượng thể, nhưng Du Giản có thể trực tiếp thao tác chúng nó.
Hơn nữa cường độ cũng tăng lên trên diện rộng, cũng giống như kiến trúc trên mặt đất.
Hệ thống phòng ngự toàn diện thăng cấp, không chút sơ hở.
Du Giản lần đầu hài lòng với phần thưởng này.
Lực phòng ngự của thành thị tăng lên tới tận đây, trong khoảng thời gian ngắn không cần lo lắng tang thi đàn quy mô nhỏ tập kích.
Ngay sau đó hắn tuyên bố nhiệm vụ kế tiếp: Xây dựng tường thành.
Trước tiên kiến tạo một vòng xung quanh M thị, sau đó ở trong thành thị dựa theo quảng trường thiết trí trạm kiểm soát.
Toàn diện thăng cấp.
Nhìn M thị dần dần được xây dựng trong tay mọi người, các thợ săn cũng tràn đầy tự hào.
Nghe được ngục giam Mậu Lâm ban bố nhiệm vụ mới, mọi người lập tức nhận nhiệm vụ chạy ra ngoại ô.
Sau đó bọn hắn thấy được..
Rất nhiều con chuột biến dị?
Lúc này các thợ săn mới hốt hoảng nhớ tới lời dặn của tổng quản ngục giam Mậu Lâm Tôn Phong Niên.
- Nhiệm vụ lần này cùng con chuột biến dị cùng nhau hoàn thành, tuy rằng mọi người chưa thấy qua chúng nó, nhưng đàn chuột này là thủ vệ giả dưới lòng đất M thị chúng ta, một tháng qua một mực thủ vệ dưới thành thị, tránh cho những sinh vật dưới lòng đất khác tập kích.