Xuyên Không [Edit] Sau Khi Xuyên Qua Thành Kiến Trúc - Đại Mễ Hồng

Discussion in 'Đã Hoàn' started by GiangNgan, Jan 8, 2023.

  1. GiangNgan

    Messages:
    3
    Sau Khi Xuyên Qua Thành Kiến Trúc

    Tác giả: Đại Mễ Hồng

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 120:

    Nữ nhân chanh chua sợ tới mức khuôn mặt thất sắc, nhấc chân liền hướng vách tường đá tới.

    Đứa nhỏ chứng kiến mẹ của mình bị giam bên trong, hô to tiến lên muốn giải cứu nàng.

    Vừa mới đụng lên cửa thì cửa phòng nhỏ liền tự động mở ra, làm đứa nhỏ xông vào té ngã dưới đất, lại rất nhanh đóng kín lại.

    Cho không x3.

    Xong rồi, lần này Dương Văn cùng Chu Bình thật sự nhịn không nổi, ôm bụng cười ha ha.

    - Mẹ nó! Tụi mày còn có lương tâm hay không! Còn không qua đây mở cửa, còn dám cười! Rất không lương tâm!

    Nữ nhân chanh chua hô to.

    - Cô nên nói lời xin lỗi đi, không xin lỗi chúng tôi cũng không có biện pháp.

    Lời cũng đã nói ra, có muốn đi ra hay không đây không phải hoàn toàn xem chính bọn hắn?

    Nữ nhân không có biện pháp, cùng nông hộ hai người liên tục giải thích.

    - Xin lỗi rồi đại tiên, chúng tôi cũng không có biện pháp nha, xem ngài lợi hại như vậy, đại nhân đừng trách lỗi tiểu nhân.

    Phòng ở này nhìn thấy cũ nát, nhưng trên thực tế rắn chắc vô cùng, đẩy cũng đẩy không nhúc nhích! Không hợp lý!

    Phòng nhỏ trong rừng cũng nằm trong phạm vi ngục giam số 13, tự nhiên bị phân chia tới cùng nhau, độ cứng rắn thân thể có thể so với tiến hóa giả phòng ngự nhất giai đỉnh.

    Hai người giải thích không hề có thành ý, phòng nhỏ nổi giận, dùng sức lắc thân thể, làm ba người bên trong lảo đảo, không ngừng kêu lên sợ hãi.

    Lay đủ rồi, hai người rốt cục đã biết sai lầm, khóc rống để cho hắn dừng lại.

    - Đại tiên! Chúng tôi thật sự sai lầm rồi! Buông tha chúng tôi đi!

    - Phải đó! Chúng tôi nhất định thắp hương cho ngài! Thật sự là chúng tôi không tốt!

    - Đại tiên, tôi phục lạy cho ngài còn không được sao!

    Nhìn ba người liên tục phục lạy dưới đất, những người khác đều nghe được, phòng nhỏ mới thỏa mãn thả bọn họ đi ra ngoài.

    Nữ nhân chanh chua vừa đi ra tới, muốn chỉ vào Uông Tần chửi ầm lên.

    Lúc này núi rừng chấn động, một bóng đen cực lớn đẩy ra hai bên rừng trúc, ảnh tử đáng sợ che khuất cả ánh mặt trời.

    - Ngao ô..

    Tiếng dã thú rống đinh tai nhức óc, làm đầu óc ba người ngất đi.

    Đây.. đây là cái gì!

    - Có quái vật! Mẹ!

    Đứa nhỏ khóc rống lên, kéo quần áo nữ nhân chanh chua.

    Nữ nhân làm gì còn tâm tư lo lắng hắn, chỉ hận không thể đem nhi đồng ném trong này chạy trốn.

    Nhìn thấy quái vật còn lớn hơn cả tòa lầu đi tới, hai chân nông hộ run lên.

    Lại một trận chấn động kịch liệt, "quái vật" rống to, đầu óc bọn hắn vừa mộng, lập tức té xỉu.

    Đây rốt cục là địa phương tồi tàn gì vậy! Bọn hắn không bao giờ tiếp tục tới đây!

    Nhìn ba người ngã xuống đất, Dương Văn hỏi:

    - Tiểu Tần, chúng ta nên xử lý bọn hắn như thế nào?

    Uông Tần cũng không biết, hắn thật sự không muốn lãng phí thời gian với đám người này.

    - Những người này có giáo huấn hẳn sẽ không tiếp tục đến, chúng ta đem bọn hắn đưa ra núi lớn đi.

    Hắn nói.

    Chu Bình chạy tới bên cạnh gấu trúc vừa đột nhiên xuất hiện, sờ sờ đầu nó vừa cúi thấp, còn lấy cây trúc cho nó ăn.

    - Thật không thể tin được bọn hắn lại sợ gấu trúc.

    Chu Bình khó hiểu:

    - Gấu trúc rõ ràng thật đáng yêu.

    Gấu trúc Bình Bình thật hưởng thụ lời khen ngợi, ngao một tiếng thật vui vẻ cầm cây trúc, còn lăn lộn làm nũng.

    Đáng yêu!

    Trong lòng mọi người đều bị hòa tan.

    Ba sinh viên vuốt ve gấu trúc một hồi, chậm rãi đem ba người đưa lên xe, Uông Tần lái xe đưa bọn hắn đi tới bên ngoài M thị.

    Sắc trời dần tối, mấy người hôn mê trong xe mới từ từ tỉnh lại.

    Nông hộ nháy mắt thanh tỉnh, hắn bật dậy gọi nữ nhân chanh chua:

    - Đứng lên! Cô còn nhớ chúng ta đã đi vào ngọn núi không?

    - Nhớ được a, tiểu thằng nhãi con Uông Tần, lại dám xem thường chúng ta, hắn..

    Nữ nhân lẩm bẩm, hình như lại nghĩ tới điều gì, giật mình:

    - Chúng ta tại sao ở chỗ này?

    Đúng vậy, bọn hắn không phải vừa mới ở trong núi sao?

    Gió, lạnh lẽo.

    Bọn hắn nhớ rõ bị nhốt trong phòng nhỏ, sau đó đi ra, lại có một bóng đen..

    Nông phu run lên, chà xát cánh tay nói:

    - Vẫn là về M thị trước đi, tôi cảm giác ngọn núi kia có chút tà hồ.

    - Vô nghĩa, bên trong thật sự có quỷ! Ai nha, xui! Sớm biết đã không đi!

    Nữ nhân bất mãn.

    - Sợ cái gì, xưa nay ở chung một chỗ với quỷ, cuối cùng sẽ bị âm khí phụ thể mà chết, để cho bọn hắn vui trước đi.

    Nông hộ như nghĩ tới điều gì, cười lạnh một tiếng lái xe tiến vào trong M thị.

    Đêm khuya, trong M thị chỉ có ánh nến, mọi người làm việc suốt một ngày, thỏa mãn tiến vào mộng đẹp.

    Sau khi mở ra kế hoạch gieo trồng cây bồ công anh, lại qua hơn hai mươi ngày, qua tháng 12, tiến vào tháng một.

    Điều này cũng ý nghĩa, nửa năm tận thế nguyên niên thuận lợi vượt qua, mọi người đi tới năm đầu sau tận thế.

    Bọn hắn, thành công sinh tồn nửa năm trong tận thế tồi tệ! Suốt sáu tháng!

    Bồ công anh bên ngoài thành nhanh chóng lớn dần, bắt đầu tự phát khuếch tán ra ngoài.

    Cùng lúc đó kế hoạch của Du Giản cũng lần lượt được thực hiện.

    Dưới lòng đất được triệt để rửa sạch, cống thoát nước được đàn chuột biến dị kiểm tra xong, bài trừ hết thảy nhân tố nguy hiểm tiềm ẩn.

    Chúng nó đóng quân ở bên cạnh thành thị, trở thành thủ vệ giả ngầm của thành phố.

    Sau khi khu vực cuối cùng trong M thị được dọn dẹp sạch sẽ, lúc Du Giản đang ở trong ngục giam Mậu Lâm lại nhận được nhiệm vụ nêu lên.

    - Chúc mừng ngục trưởng hoàn thành nhiệm vụ trường kỳ của ngục trưởng ngục giam Mậu Lâm: Rửa sạch M thị.

    - Đang tiến hành phóng ra phần thưởng, mời chờ đợi..

    - Phần thưởng phát sóng thành công, mời ngục trưởng nhận lĩnh.

    - Dị năng duy nhất thăng cấp, toàn thể kiến trúc có thể tiến hành trao đổi vượt qua thời không, quyền khống chế thăng cấp, hiện tại ngục trưởng có thể thay thế mỗi tòa kiến trúc năng lượng thể, tùy ý thao tác toàn bộ kiến trúc trong M thị.

    Nhiệm vụ nêu lên vừa biến mất, cả M thị liền náo nhiệt.

    - Ai, hôm nay lại là một ngày nhàm chán.

    - Còn không phải sao? Mỗi ngày ở chỗ này nhìn thấy nhân loại đi tới đi lui, nhàm chán.

    - Phải đó.. kháo! Làm sao anh nghe được tôi nói chuyện! Không hợp lý!

    - Như thế nào mà không hợp lý, tất cả mọi người đều là kiến trúc nha, kháo! Thật có thể nghe được các anh nói chuyện!

    Vì thế toàn bộ kiến trúc trong M thị sôi trào, cũng như suy đoán của Du Giản, chúng nó quả nhiên giống như biến thành cái chợ, dị thường làm ầm ĩ.

    Từ đó về sau, Du Giản không riêng nghe được lời nói của nhân loại, còn phải phân biệt bên trong có lời nói của kiến trúc hay không.

    Bây giờ thì khác, chúng nó có bạn! Còn không quẩy tung lên sao?

    Cảm thụ dị năng duy nhất của mình, hắn phát hiện ngoại trừ có thể khai thông với các kiến trúc trong M thị, hắn còn có thể trực tiếp dùng tinh thần liên đón, làm cho kiến trúc truyền lại lời nói của mình.

    Không riêng như vậy, cường độ kiến trúc cũng thẳng tắp bay lên, bề ngoài chỉ là tài liệu bình thường, nhưng trên thực tế cũng đã giống như tiểu Lâm trong rừng, có được lực lượng phòng ngự của tiến hóa giả nhất giai!

    Sinh vật biến dị nhị giai nhiều lắm chỉ làm chúng nó tổn hại, không thể hoàn toàn phá hủy.

    Cống thoát nước cùng đường sắt ngầm dưới đất đều nằm trong phạm vi khống chế của Du Giản, chúng nó không có sinh ra năng lượng thể, nhưng Du Giản có thể trực tiếp thao tác chúng nó.

    Hơn nữa cường độ cũng tăng lên trên diện rộng, cũng giống như kiến trúc trên mặt đất.

    Hệ thống phòng ngự toàn diện thăng cấp, không chút sơ hở.

    Du Giản lần đầu hài lòng với phần thưởng này.

    Lực phòng ngự của thành thị tăng lên tới tận đây, trong khoảng thời gian ngắn không cần lo lắng tang thi đàn quy mô nhỏ tập kích.

    Ngay sau đó hắn tuyên bố nhiệm vụ kế tiếp: Xây dựng tường thành.

    Trước tiên kiến tạo một vòng xung quanh M thị, sau đó ở trong thành thị dựa theo quảng trường thiết trí trạm kiểm soát.

    Toàn diện thăng cấp.

    Nhìn M thị dần dần được xây dựng trong tay mọi người, các thợ săn cũng tràn đầy tự hào.

    Nghe được ngục giam Mậu Lâm ban bố nhiệm vụ mới, mọi người lập tức nhận nhiệm vụ chạy ra ngoại ô.

    Sau đó bọn hắn thấy được..

    Rất nhiều con chuột biến dị?

    Lúc này các thợ săn mới hốt hoảng nhớ tới lời dặn của tổng quản ngục giam Mậu Lâm Tôn Phong Niên.

    - Nhiệm vụ lần này cùng con chuột biến dị cùng nhau hoàn thành, tuy rằng mọi người chưa thấy qua chúng nó, nhưng đàn chuột này là thủ vệ giả dưới lòng đất M thị chúng ta, một tháng qua một mực thủ vệ dưới thành thị, tránh cho những sinh vật dưới lòng đất khác tập kích.
     
    Heoheocon9552 and LieuDuong like this.
  2. GiangNgan

    Messages:
    3
    Sau Khi Xuyên Qua Thành Kiến Trúc

    Tác giả: Đại Mễ Hồng

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 121:

    - Đàn chuột biến dị đều có thổ hệ dị năng, mọi người cứ kiến tạo tường thành, chúng nó sẽ đi theo phụ trợ, tài liệu kiến trúc chúng ta sẽ vận chuyển, mọi người chỉ cần đến hiện trường là tốt rồi.

    Đúng vậy, bọn họ chỉ lo chạy ra thành, trực tiếp xem nhẹ Tôn tổng quản nhắc tới con chuột biến dị.

    Trên gò đất đánh dấu kiến tạo tường thành, vô số con chuột đứng thẳng, dùng mắt nhỏ ngăm đen nhìn chằm chằm nhóm nhân loại.

    Ban đầu một bên ở trên mặt đất, một bên ở dưới lòng đất, hiện tại đối mặt cùng nhau sinh hoạt chung một chỗ.

    Có người trời sinh sợ chuột, hiện tại lập tức nhìn thấy mấy trăm con chuột còn lớn hơn con gà, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

    Nhưng không có biện pháp, nhiệm vụ tiếp cũng đã tiếp, không nghe Tôn tổng quản nói sao! Đàn chuột này đều là đại công thần, giúp bọn họ trông coi lòng đất thành thị!

    Hơn nữa chúng ta khẳng định cũng bị ngục trưởng vĩ đại tuần phục, có gì mà sợ hãi?

    Vì ngày sau có thể sinh tồn thật tốt trong tận thế, lẫn nhau hợp tác có gì mà không tốt?

    Có thợ săn tiến lên một bước, vươn tay.

    Một con chuột nhảy xuống, thế nhưng cũng đem móng vuốt đáp lên tay hắn.

    Hợp tác, thành lập!

    Từ đó nhiệm vụ kiến tạo tường thành cũng hừng hực triển khai, thích ứng vài ngày cũng không còn thợ săn sợ hãi con chuột.

    Thử hỏi ai có thể cự tuyệt một con chuột sẽ không tùy tiện đại tiểu tiện, nghe hiểu được tiếng người, thông minh còn có thể cùng mình làm việc, lúc mình thương tâm còn cho mình vuốt ve lông xù đây?

    Không ai có thể cự tuyệt!

    Đây không phải cũng là một dạng mèo chó sao?

    Đàn chuột thông minh vượt xa tưởng tượng của mọi người, trừ bỏ không thể nói tiếng người, chúng nó cũng không khác gì nhân loại.

    Du Giản ngồi trên mái nhà cao lầu, nhìn một đám thợ săn trên bả vai có con bướm, trong tay ôm con chuột, thỏa mãn nói:

    - Thống tử cậu thấy được sao? Không ai có thể cự tuyệt lông xù.

    - Không không không, nghiêm khắc trên ý nghĩa mà nói con chuột biến dị chưa tính là con chuột, chúng nó đều có chỉ số thông minh của nhân loại, chính là người khoác da chuột mà thôi!

    Mặc dù có người chán ghét bộ dạng của con chuột, nhưng ở chung thời gian lâu từ từ cũng quen đi.

    Ban đầu đàn chuột biến dị chỉ hợp tác với thợ săn xây dựng tường thành, nhưng sau đó được ủng hộ càng cao, Du Giản lại ra tân chính sách, mỗi ngày bỏ 5 điểm cống hiến thuê một con chuột, có thể cùng đi ra liệp sát tang thi.

    Đồng dạng cũng giống như tiểu con bướm, phải chịu trách nhiệm an toàn cùng cơm nước cho nó.

    Chính sách vừa ra tới, không ít người thường không gia nhập thợ săn dè bỉu.

    Ai không có chuyện gì lại đi thuê một con chuột?

    Chính sách vừa ra tới, liền vẽ mặt.

    Trước không đề cập tới thợ săn, bọn họ ở chung thời gian thật dài với đàn chuột, cũng hiểu được chúng nó phi thường ưu tú.

    Mà đại bộ phận người thường ở trong thành thị đều ở chung với con chuột rất tốt.

    Trong đó hiệu quả rõ rệt nhất là hiệp hội bảo hộ quần thể nhược thế.

    Tổ chức này đều là người già cùng nhi đồng.

    Nhóm thợ săn tuổi trẻ mỗi ngày đều phải ra ngoài liệp sát tang thi, chỉ có như vậy mới có thể kiếm điểm cống hiến đổi lấy thực vật.

    Nhưng vì như vậy sẽ không có thời gian làm bạn với người già cùng nhi đồng trong nhà.

    Vì thế các thợ săn bèn thuê con chuột làm bạn với họ.

    Con chuột biến dị khác với con bướm biến dị, khả năng giao tiếp càng cao, rất thích khai thông, bởi vì có tứ chi còn có thể hỗ trợ làm một ít việc nhà.

    Vì thế làm cho một ít người già có thành kiến đối với con chuột đều có đổi mới ấn tượng, về sau càng sủng ái như là bảo bối.

    Dùng lời nói của một thợ săn mà hình dung, đại khái chính là: Cực kỳ giống cha mẹ tôi phản đối tôi ở nhà nuôi mèo chó, kết quả sau khi mang về nuôi càng thêm hăng say hơn bất kỳ ai khác.

    Ngoài ra M thị còn có một chuyện rất lớn phát sinh.

    Đó chính là – phòng khám trị liệu của Chu Thi Lâm mở ra.

    Nằm ngay bên cạnh phòng đổi điểm, ưu tiên cứu chữa quần thể nhược thế, vả lại còn không thu phí của quần thể nhược thế.

    Tiếp theo, người bị thương nặng cũng ưu tiên trị liệu, hết thảy lấy mạng người làm trước.

    Ngày mở cửa, Du Giản ở trong thực vật quán xem trực tiếp.

    Chu Thi Lâm rất xinh đẹp, người cũng ôn nhu, vừa mở liền thu được hoan nghênh nhiệt liệt.

    Mọi người đều biết nàng là nhân viên trong ngục giam, đối với nàng thật khách khí, không phát sinh sự kiện trêu chọc con gái đàng hoàng.

    Trong gần một vạn người sống sót, đều không có dị năng chữa khỏi, có thể thấy dị năng của Chu Thi Lâm trân quý bao nhiêu.

    Du Giản cũng muốn nhìn một chút dị năng của nàng tiến hóa tới nhị giai có thể sẽ đạt tới uy lực nào.

    Dù sao lúc còn ở nhất giai nàng đã có thể nối lại cánh tay cho Tạ Vũ, chỉ lưu lại chút vết máu bầm nho nhỏ mà thôi.

    - Dị năng trị liệu thật tốt.

    Hệ thống hâm mộ:

    - Có thể nói là một loại dị năng dùng vào thực tế.

    Du Giản mở bản đồ nói:

    - Thống tử, có thể bật mí một chút trong kiến trúc kế tiếp tôi có thể đạt được dị năng chữa khỏi hay không?

    Hệ thống:

    - Loại chuyện này không nên hỏi tôi! Tôi cũng không biết! Anh đi hỏi cơ chế nhiệm vụ đi, từ sau khi quan hệ giữa chúng ta tốt hơn, bọn hắn đã đem quyền hạn nhiệm vụ dựa dẫm vào tôi biết trước đều loại bỏ, hừ, tức giận!

    Đã hiểu, đây là sợ hệ thống lặng lẽ mở cúp đâu.

    Du Giản nghĩ nghĩ, quyết định không hỏi.

    - Đối với tương lai luôn cần bảo trì một chút chờ mong.

    Hắn nói.

    Phòng khám của Chu Thi Lâm thật nóng nảy, mở ngày đầu tiên đã xếp hàng dài. Mã Giai Nghệ làm tuần tra viên của ngục giam khẳng định phải nhìn chằm chằm nơi này, tránh có người đục nước béo cò.

    Nàng khuyên lui không ít người tới giúp vui "gặp mỹ nữ", còn lại đều thật sự bị tổn thương.

    Đại đa số người bệnh đều là thợ săn, nhưng miệng vết thương không nghiêm trọng như vậy, chỉ là sẽ ảnh hưởng đi đường hoặc sử dụng đôi tay.

    Có lẽ bởi vì thường ăn rau dưa biến dị nên năng lượng hiện tại của nàng thật lớn, gấp bốn lần lúc nhất giai, nghiêm khắc tính toán mỗi ngày có thể trị liệu hai bệnh nhân trọng thương – là loại chỉ kém một hơi là sẽ chết.

    Nhưng nhị giai vẫn là nhị giai, tuy rằng có thể trị liệu bệnh nhân trọng thương nhưng không thể hoàn toàn đem bọn hắn khôi phục, nhiều lắm chữa trị tới cấp bậc trung cấp, sẽ không lập tức tử vong mà thôi.

    Ngay lúc này một thợ săn trẻ tuổi chen ngang chạy tới, trong tay hắn ôm một nhi đồng nhắm chặt hai mắt không thể nhúc nhích.

    - Chu bác sĩ! Cứu em trai của tôi đi! Hắn.. hắn..

    Thanh niên nghẹn ngào:

    - Tôi không biết nên làm sao bây giờ, hiện tại dụng cụ của bệnh viện không thể giúp được hắn.

    Chu Thi Lâm vội vàng đứng dậy, bảo hắn đem nhi đồng đặt nằm xuống giường bệnh.

    - Hắn là?

    Thanh niên vội vàng nói:

    - Em trai tôi có bệnh tim bẩm sinh, ai, tôi..

    Không phải bị thương a.

    Loại bệnh tim bẩm sinh này, bằng vào dị năng có thể trị được sao? Những người khác tò mò.

    Ngay cả Du Giản cũng tò mò.

    Nếu dị năng chữa khỏi thật sự có thể chữa được bệnh tật này, sẽ mang tới của cải y học quý giá cho nhân loại!

    Nói không chừng ngay cả ung thư cũng chữa được.

    Chu Thi Lâm nghe vậy liền cầm tay nhi đồng lạnh như băng, dùng sức phóng thích dị năng.

    Quang mang thật ấm áp, làm cho người vây xem nhịn không được tiến tới gần.

    Qua năm sáu phút nàng buông tay nhi đồng, ngồi qua một bên.

    Nhi đồng vừa rồi mặt như giấy trắng lúc này đã có chút huyết sắc.

    - Hắn tạm thời không có việc gì, hiện tại cấp bậc dị năng của tôi quá thấp, chỉ có thể hòa dịu nỗi thống khổ của hắn, qua hơn mười ngày tốt nhất lại đến một lần, bảo trì trị liệu.

    Thấy em trai mình không có việc gì, thanh niên ngồi liệt dưới đất, ôm nhi đồng vào lòng dùng sức cảm ơn.

    Du Giản:

    - Xem ra là có thể chữa khỏi, nếu người có dị năng này nhiều hơn thì tốt rồi.

    Hệ thống:

    - Anh cho là rau cải trắng sao, tùy tiện nhổ lên thì có, có thể nhặt được Chu Thi Lâm cũng đã là may mắn.

    - Hiện tại rau cải trắng cũng không rẻ tiền.

    Du Giản đáp.

    Một gốc rau cải trắng biến dị cần 300 điểm cống hiến, bởi vì lớn nên ăn bảy tám ngày không thành vấn đề.

    Có sự kiện lần này, phòng khám của Chu Thi Lâm xem như đã có danh khí, mỗi ngày vô số người tới khám bệnh.

    Chu Thi Lâm chỉ khuyên nhủ mọi người nếu là bệnh bình thường thì nên đi bệnh viện tốt hơn, nàng chỉ chữa những loại bệnh mà dụng cụ không có cách nào chữa trị.

    Nàng thu phí tổn rất thấp, quả thật giống như đang làm từ thiện.

    Nhìn thấy thành thị phát triển, khác hẳn nửa năm trước, Du Giản thoải mái nghỉ ngơi một ngày.

    Ngày kế hắn gọi Dương Văn, Chu Bình cùng Tôn Phong Niên tới thực vật quán.

    - Ngục trưởng, cậu tìm chúng tôi có sự tình gì sao?

    Tôn Phong Niên hỏi.

    Dương Văn đảo mắt:

    - Ngục trưởng, cậu không phải muốn cho chúng tôi ăn vụng sản phẩm thức ăn mới đi! Tôi ăn liền!

    Sau đó hắn bị Chu Bình gõ đầu.

    - Ngục trưởng, làm sao vậy? Tìm chúng tôi có chuyện gì không?

    Dương Văn không yên.

    Hắn còn nghĩ thầm, chẳng lẽ có chuyện gì làm ngục trưởng không vui sao?
     
    LieuDuong and Heoheocon9552 like this.
  3. GiangNgan

    Messages:
    3
    LieuDuong and Smilies like this.
  4. GiangNgan

    Messages:
    3
    LieuDuong likes this.
  5. GiangNgan

    Messages:
    3
    LieuDuong and nntc6761 like this.
  6. GiangNgan

    Messages:
    3
    LieuDuong likes this.
  7. GiangNgan

    Messages:
    3
    LieuDuong likes this.
  8. GiangNgan

    Messages:
    3
    LieuDuong likes this.
  9. GiangNgan

    Messages:
    3
    Sau Khi Xuyên Qua Thành Kiến Trúc

    Tác giả: Đại Mễ Hồng

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 128:

    Phương Nhất Nhạc nói không nên lời.

    Cũng không phải nàng không nói được, mà là bị chấn hám không lời nào để nói.

    Trước tận thế cũng không có ông chủ nào tốt như vậy, vì để cho công nhân an tâm công tác, lại đem cha mẹ họ thu lưu cùng nhau chiếu cố.

    Du Giản trái ngược, nói ra lời này còn thật đương nhiên, đem những ông chủ khác đều đá văng xuống dưới.

    Phương Nhất Nhạc thật hi vọng tòa thành thị này có thể tồn tại thời gian thật dài, bằng không vạn nhất rơi vào tay giặc, đợi nàng tìm được căn cứ người sống sót khác hẳn cũng sẽ không thói quen đi.

    Trong lòng nàng có một dự cảm, thành thị như vậy hẳn là không có tòa thứ hai.

    - Còn có một mục đích, Phương tỷ, nếu chị nguyện ý gia nhập chúng tôi, hiện tại tôi có thể âm thầm tiết lộ bí mật với chị.

    Còn có mục đích? Phương Nhất Nhạc ngẩng đầu liền nhìn thấy Du Giản đứng nơi lối ra đường sắt ngầm, chờ mong nhìn lên nàng.

    Nàng cười nói:

    - Ngục trưởng, cho dù cậu không nói, tôi cũng tính toán gia nhập..

    Nàng chợt dừng lại.

    Nàng giống như hiểu lầm ý tứ của Du Giản.

    Du Giản hẳn là mời nàng.. gia nhập đoàn thể của hắn?

    Phương Nhất Nhạc tâm động, nhưng nàng vẫn nói:

    - Trước khi tới gặp ngục trưởng, chúng tôi đã đáp ứng gia nhập tổ chức học sinh nông đại, tiếp tục đổi ý chính là nói không giữ lời.

    Du Giản ngẫm lại, có chút tiếc hận:

    - Cũng phải.

    Xem ra lần sau gặp được người thích hợp phải sớm đem bọn họ kéo vào ngục giam mới được.

    Rời đi đường sắt ngầm, hắn nói:

    - Phương tỷ, dựa theo cách nói của chị, tang thi triều không bao lâu sẽ đi tới M thị, trong khoảng thời gian này tôi sẽ cho các cư dân chuẩn bị sẵn sàng, mọi người an tâm đăng ký trở thành thợ săn, ở trong thành thị làm chuyện mà mình muốn làm là được.

    Thành phố này của bọn họ vẫn thật tự do.

    Nói xong Du Giản còn chưa kịp tạm biệt Phương Nhất Nhạc, trước mắt hắn bắn ra mấy khung vuông màu đỏ cảnh báo.

    - Đinh, căn cứ ngục trưởng chế định "Bộ luật ngục giam" quy định, điều thứ hai, có người hút hơn hai điếu thuốc, đã tiến hành trừng phạt, không thể hút thuốc.

    - Đinh, căn cứ ngục trưởng chế định "Bộ luật ngục giam" quy định, điều thứ nhất, có người ném loạn rác rưởi, đã tiến hành trừng phạt, bởi vì không phải cư dân thân mật của ngục giam, không thể nhảy quanh ngục giam, nhân đây thay đổi trừng phạt, nhiễu M thị nhảy chồm hổm (thụt xì dầu) một tuần.

    - Đinh, căn cứ ngục trưởng chế định "Bộ luật ngục giam" quy định, điều thứ ba, phát hiện có người có hành vi thương tổn, nhân đây thông tri, thỉnh ngục trưởng tiến hành phán quyết.

    Nhiễu M thị thụt xì dầu một tuần? Đây không phải sẽ chết người sao? Vì sao đột nhiên lại bị phạt?

    Du Giản lúc này mới nhớ tới bởi vì hoàn thành nhiệm vụ giám ngục trưởng ngục giam Mậu Lâm, M thị đã được tính vào phạm vi ngục giam! Cho nên..

    "Bộ luật ngục giam" cũng là có hiệu lực!

    Một giây sau tiểu Lưu Ly bay tới, là Lý Cương Nghiên gọi kịch liệt điện thoại!

    - Ngục trưởng! Không tốt! Có người đánh nhau trước khu đổi điểm!

    - Sao lại thế này?

    - Bởi vì vật che tai tơ nhện chỉ có một bộ, nhưng người muốn mua thật nhiều lắm! Sau đó bọn hắn liền đánh, ngài mau trở lại đi!

    Du Giản:

    -?

    Du Giản nhân lúc còn không có người phát hiện, lập tức bỏ qua hai nội quy phía trước trong "Bộ luật ngục giam".

    Chờ giải quyết xong sự cố trước phòng đổi điểm, tiếp tục chậm rãi nghĩ biện pháp sửa chữa mà thôi.

    Nói thật nếu không xảy ra chuyện như vậy, hắn thiếu chút nữa đã quên lãng bộ luật này.

    Hệ thống nhỏ giọng nói:

    - Làm sao có thể không bị ai phát hiện, tôi phỏng chừng mấy người phạm sai lầm kia đều khóc chết.

    Du Giản giả vờ không nghe thấy.

    Cũng may Phương Nhất Nhạc đã đi qua tạm biệt hắn, muốn đi khắp thành thị khảo sát, hắn một mình quay về bên ngoài ngục giam Mậu Lâm, đứng trong WC công cộng được quét dọn sạch sẽ lặng lẽ quan sát tình huống bên ngoài.

    Thật sự là đánh nhau.

    Hơn mười thợ săn, mỗi người đều là công nhân vĩ đại, mỗi ngày đều cần cù chăm chỉ đi ra ngoài giết tang thi hoàn thành nhiệm vụ.

    Bọn họ cực khổ để dành nhiều điểm cống hiến như thế, chính là vì chờ chính phủ Mậu Lâm đẩy dời đồ vật gì mới bán ra, sau đó thành người mua đầu tiên.

    Hiện tại tốt lắm, đồ vật đã có, nhưng chỉ có một kiện.

    Nghe được Lý Cương Nghiên giới thiệu tác dụng của vật che tai con nhện, hơn mười thợ săn xoa tay, muốn đấu giá nhưng càng về sau càng không hợp ý, rõ ràng liền đánh nhau.

    Lý Cương Nghiên đành liên hệ Du Giản hỏi hắn biện pháp giải quyết.

    Du Giản đến chưa được bao lâu, nhóm thợ săn liền bị khống chế, Mã Giai Nghệ bọn họ hỏa tốc sử dụng dị năng đem hiện trường phong tỏa.

    Vô số dây mây thực vật biến dị xông tới tạo nên hiệu quả thị giác làm cho nhóm thợ săn đánh nhau thiếu chút nữa quên thở.

    Bốn.. bốn mộc hệ dị năng giả?

    Bốn "cảnh trưởng" tuần tra trong chính phủ Mậu Lâm đều là dị năng giả mộc hệ?

    Là xác suất dạng gì mới có thể thu thập được đội ngũ toàn bộ đều là mộc hệ a? Gom đủ người chơi games nông trại sao?

    Lúc này mọi người nhìn thấy con bướm màu sắc sặc sỡ bay tứi, đứng trên không truyền ra thanh âm.

    - Các vị thợ săn, mọi người đều là niềm kiêu ngạo của thành thị, làm ra cống hiến thật lớn cho sự phát triển của thành thị, nếu chỉ vì một vật che tai mà làm bị thương tình hữu nghị nửa năm của mọi người, vậy được không bù nổi mất.

    Nhóm thợ săn nghe lời Du Giản, cơn tức trên người cũng ổn định.

    Ở trong lòng bọn họ, uy nghiêm của ngục trưởng cao hơn hết thảy, đối mặt với vị ngục trưởng một tay xây dựng chính phủ khôi phục trật tự, các thợ săn đều thật kính trọng.

    - Nhưng mà ngục trưởng, vật che tai này chỉ có một bộ, mà chúng tôi quả thật đều muốn có được.

    Có thợ săn nói, những người khác đều sôi nổi gật đầu.

    Du Giản cũng không nghĩ tới vật kia lại được hoan nghênh tới như thế, đành nói:

    - Không bằng như vậy, vật che tai này tạm thời cho thuê sử dụng, chúng tôi sẽ đem điểm cống hiến số ngày thuê của các vị ghi nhớ, chờ sau này đưa ra bán, giảm bớt giá cả cần mua cho mọi người, mọi người cảm thấy thế nào? Nhóm sản phẩm đầu tiên mười ngày sau lên chợ, mọi người cũng không cần đợi lâu lắm.

    Loại tình huống này bán riêng cho ai cũng không được, nếu không bán thì cũng không tốt lắm.

    Không bằng dùng hình thức cho thuê, khiến cho mọi người cảm thụ được tác dụng, cũng đúng lúc làm bảng quảng cáo cho loạt sản phẩm tiếp theo sau.

    Nhóm thợ săn nhìn tới nhìn lui cảm thấy như vậy cũng không có vấn đề gì, phi thường công bình, mọi người đều có thể mượn sử dụng, hơn nữa sau này sản phẩm bán ra còn được giảm điểm cống hiến, không cần phải tốn thêm tiền.

    Thật hoàn mỹ!

    - Tốt, cảm ơn ngục trưởng!

    Nhóm thợ săn bắt tay giảng hòa, hòa hòa khí khí cảm ơn.

    Bọn hắn tiếp tục xếp hàng phân chia kế tiếp nên là ai sử dụng.

    Nhìn bọn họ đi xa, Du Giản đi vào thực vật quán cẩn thận nghiên cứu "Bộ luật ngục giam".

    Nghĩ tới người phải thụt xì dầu quanh M thị một tuần, hệ thống lên tiếng:

    - Thật thảm!

    - Tuy rằng trừng phạt nhìn thấy nghiêm trọng một ít, nhưng dù sao cũng là hậu quả khi làm trái quy củ.

    Du Giản nhìn lên vách tường thủy tinh, mặt trên dán một danh sách quy định của M thị:

    - Đã nói minh xác không được ném loạn rác rưởi, nhưng vẫn làm trái luật, thậm chí còn tồn tại tâm lý may mắn, nghĩ đến sẽ không bị phát hiện..

    - Cuối cùng gây ra hậu quả xấu, chỉ có thể nói là xứng đáng.

    Hệ thống nói:

    - Cũng phải, Giản Giản, vậy bây giờ anh định sửa thế nào đây?

    Du Giản sửa chữa một chút, điều kiện không thay đổi, chỉ sửa đổi trừng phạt.

    Người trong ngục giam thì bị thụt xì dầu quanh ngục giam một vòng, mà người sống sót bên ngoài phải đi tới trước bia kỷ niệm bên ngoài ngục giam Mậu Lâm lớn tiếng xin lỗi, thẳng tới khi nào xin lỗi thật thành tâm mới thôi.

    Dù sao trừng phạt như vậy Du Giản tùy thời có thể dừng lại, hắn chỉ muốn nhìn xem rốt cục còn có người nào mặc kệ quy định tùy ý phá hư thành thị hòa bình.

    Về chuyện hút thuốc..

    Du Giản quyết định xây dựng điểm hút thuốc trong mỗi quảng trường, cần hút thuốc thì đi bên trong, đừng nguy hại tới người khác.

    - A? Nhưng mà Giản Giản, anh không phải chán ghét khói thuốc sao? Không phải nói mỗi ngày chỉ cho hút một điếu thôi sao?

    Du Giản nói:

    - Trong ngục giam vẫn là như vậy, nhưng ở bên ngoài quản nhiều lắm ngược lại sẽ không hiệu quả. Tôi cũng không phải cha mẹ của bọn hắn, không cần việc gì đều quản, nhiều khi mọi người cần dựa vào chính mình tự chủ.

    Lúc này tiểu Lưu Ly bay tới thả một hình ảnh cho hắn xem.

    Một người sống sót mới kéo được phân nửa quần lúc này vừa chạy vừa kéo tới trước bia kỷ niệm, không ngừng giải thích.

    - Là tôi trái với quy định, ở trong kiến trúc loạn tiểu tiện, tôi xem bên trong không có ai ở cho nên nghĩ là không có ai biết, thế nhưng thật không phải cố ý! Sau này tôi sẽ sửa!

    Người khu trung tâm vốn đã nhiều, bởi vì mọi người nghĩ ở trong vòng trung tâm rất có cảm giác an toàn.

    Vì thế thấy có người chạy tới trước bia kỷ niệm giải thích, rất nhanh liền vây quanh giúp vui.
     
    LieuDuong likes this.
  10. GiangNgan

    Messages:
    3
    Sau Khi Xuyên Qua Thành Kiến Trúc

    Tác giả: Đại Mễ Hồng

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 129:

    Người sống sót chỉ mặc quần đùi, quần giữ lại nơi đầu gối, ngay trong mùa đông bị đông lạnh hai chân đều run lên.

    Nhưng cho dù là như vậy hắn cũng không dừng lại được hành vi giải thích xin lỗi của mình.

    Người bên cạnh chỉ trỏ.

    - Đây là bị cử báo sao?

    - Nhưng cũng không có ai buộc hắn đi, anh xem Lý tổng quản, còn đang làm thủ tục cho thợ săn bên kia đâu, mấy tuần cảnh khác đều đã đi ra ngoài.

    - Vậy người này còn rất tự giác a.

    Mới không phải! Hắn căn bản không phải tự nguyện!

    Hắn vừa mới tiểu một chút, đột nhiên bị một cỗ lực lượng thần bí mang tới nơi đây mạnh mẽ cúi đầu xin lỗi! Việc này hoàn toàn không quan hệ gì với hắn!

    Người kia chỉ hận không tìm một cái lỗ để chui vào, nhưng hắn không được, vẫn chỉ có thể không ngừng xin lỗi, cổ họng đều khô khốc vô cùng.

    Mọi người nhìn một hồi cảm thấy nhàm chán cũng tản đi một nửa.

    Nhưng cũng có người đặc biệt nhàm chán cầm bao hạt dưa vừa cắn vừa xem, bọn hắn phi thường chú ý còn chuẩn bị sẵn túi rác, không đem rác rưởi ném xuống đất.

    - Thế nào? Tôi cá là hắn ba phút sau chấm dứt.

    - Tôi đổ là mười phút. Nhưng thật sự lại có người tùy chỗ đại tiểu tiện sao, không thấy ghê tởm à?

    - Đúng vậy, thành phố chúng ta sạch sẽ như vậy, anh nói trên đường đột nhiên xuất hiện một đống phân, còn không ghê tởm sao?

    Hắn không có đại tiện! Hắn chỉ là tiểu tiện mà thôi!

    Người kia chết lặng, cũng không cách nào phản bác.

    Cỗ lực lượng lôi kéo hắn khủng bố tới cực điểm, thật giống như trên bầu trời có một bàn tay khổng lồ trực tiêp đem hắn lôi kéo tới chỗ này.

    Đây không phải là cỗ lực lượng mà nhân loại có thể phản kháng, lại bị buộc mở miệng nói xin lỗi, hắn sợ hãi tới mức muốn chui luôn xuống đất.

    Đây tuyệt đối không thể mạo phạm! Nó giống như là pháp tắc của ông trời!

    - Tôi thề sau này tôi sẽ không bao giờ tùy tiện đi tiểu! Tôi nhất định sẽ tuân thủ quy định của thành thị, nhiệt tâm cuộc sống!

    Tiếng rống phát ra từ nội tâm, lực lượng trấn áp trên người hắn chợt biến mất, người sống sót đặt mông ngồi dưới đất.

    Hắn vội vàng kéo quần của mình.

    - A, nhanh như vậy thì tốt rồi?

    - Phải đó, tôi còn tưởng tiếp tục xin lỗi thêm một hồi đâu. Chàng trai, sau này đừng tiếp tục tùy tiện đi tiểu, mọi người đều là người văn minh, những quy củ này nên hiểu được đi?

    - Đúng rồi đúng rồi.

    - Thật không phải! Mọi người không biết giống như có một lực lượng thần bí đem tôi kéo qua giải thích!

    Người kia vội vàng nói.

    Giải thích xong hắn lại kinh hồn táng đảm nhìn quanh, chỉ sợ mình lại bị trừng phạt.

    Nhưng lần này lực lượng thần bí vẫn chưa xuất hiện, cũng không tiếp tục vì lời nói của hắn mà buộc hắn xin lỗi.

    Nhưng quần chúng vây xem đây?

    Chỉ cho là hắn đang nói đùa.

    Ở đâu mà có lực lượng thần bí? Phim ảnh nhìn quá nhiều rồi đi? Cho dù ngục trưởng mánh khóe thông thiên, cũng không thể toàn bộ phương vị giám thị cả thành phố, sau đó buộc một người tùy tiện đi tiểu chạy tới giải thích xin lỗi như thế nha!

    Nhưng kế tiếp mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều cảm giác được cỗ lực lượng kia tồn tại.

    Nhiệm vụ xây dựng tường thành triển khai khí thế hừng hực, tránh tạo thành khủng hoảng, Du Giản chỉ nói phía nam có tang thi đi tới, chưa nói là tang thi triều bùng nổ.

    Vì thế việc thi công tường thành sửa lại mục tiêu, ưu tiên xây dựng vách tường phía nam.

    Phương Nhất Nhạc bọn họ xem như hoàn toàn sát nhập vào M thị. Đặc biệt Phương Nhất Nhạc, sau khi thương lượng với tổ chức học sinh nông đại, dùng điểm cống hiến bồi thường mình đã ăn rau dưa biến dị, quyết định gia nhập đội ngũ của Du Giản.

    Trước tận thế nàng là một cảnh sát, hiện tại cũng muốn làm công tác tương quan, tiếp tục vì nhân dân phục vụ.

    Tín niệm này đã ghi khắc trong lòng nàng, sửa không được.

    Ngoài ra Đinh Viên Viên cũng đi theo nàng.

    Hai người thu thập xong vật phẩm, đi tới ngục giam Mậu Lâm gặp Du Giản.

    Trải qua giới thiệu mới biết được cả hai nàng đều có dị năng.

    Khẩu súng của Phương Nhất Nhạc đã được trả lại, dị năng của nàng là tập trung, nhìn thấy địch nhân sẽ tự động tập trung truy tung, bởi vậy viên đạn bắn ra luôn bách phát bách trúng, hơn nữa còn mang theo một ít thương tổn đặc thù.

    Về phần thương tổn là gì thì chính nàng cũng nói không rõ.

    Mặt khác là Đinh Viên Viên.

    Dị năng của nàng thật kỳ lạ, không thuộc về loại công kích.

    Đinh Viên Viên có thể sáng tạo một màn che, biến mất thân hình cùng khí tức người được che chắn.

    Đây là nguyên nhân bọn họ có thể chạy thoát khỏi C thị.

    Nhưng cấp bậc của nàng quá thấp, không thể sử dụng dị năng trong thời gian dài, đi tới bên ngoài M thị đã bị tiêu hao sạch sẽ.

    Xác định hai nàng muốn gia nhập, Du Giản liền lái xe đưa hai nàng rời khỏi M thị, đi tới ngục giam số 13 trong núi lớn.

    Xe rời xa M thị, Đinh Viên Viên tò mò nhìn xung quanh.

    - Ngục trưởng, đại bản doanh không nằm trong M thị a.

    - Đương nhiên là không, ngục giam Mậu Lâm quá nhỏ, hai người cũng nhìn thấy bên trong không có khả năng gieo trồng được nhiều rau dưa lúa nước như vậy.

    Du Giản lái xe đáp.

    Phương Nhất Nhạc cùng Đinh Viên Viên thật thích ứng với kỹ thuật lái xe của hắn, hoàn toàn không có dấu hiệu muốn nôn mửa.

    Dựa theo cách nói của hai người, lúc bọn hắn trốn chết dạng đường sá gì không đi qua, chạy xe như điên như liều mạng đua xe, vì sống sót say xe tính cái gì?

    Nghe vậy tiểu ngục trưởng phi thường hài lòng.

    Thời gian trôi qua xe chạy vào trong núi lớn, xung quanh biến thành từng phiến rừng trúc, nhìn cây trúc cao lớn Đinh Viên Viên kích động.

    - Còn có rừng trúc sao? Không biết có gấu trúc hay không nha!

    Nàng vội vàng hỏi.

    Phương Nhất Nhạc bất đắc dĩ nói:

    - Bên M thị không có gấu trúc, chỗ này không thích hợp cho gấu trúc sinh trưởng..

    - A? Nhưng mà Phương tỷ tỷ, đó không phải là nó sao?

    Đinh Viên Viên chỉ ra bên ngoài.

    Phương Nhất Nhạc:

    -?

    Nàng nhìn ra cửa xe, chỉ thấy một con gấu trúc siêu cấp lớn đang ngồi trong rừng trúc ôm cây trúc cắn.

    Thấy có người nhìn nó còn vươn móng vuốt phất phất tay.

    Tuy rằng biến dị nhưng vẫn thật đáng yêu!

    Phương Nhất Nhạc nghẹn lời.

    Như thế nào lại có gấu trúc! Không phù hợp logic! Chẳng lẽ sau tận thế gấu trúc tự mình chạy tới sao?

    Du Giản hảo tâm giải thích:

    - Phương tỷ, còn nhớ tôi từng nói qua sao? Nếu chị gia nhập chúng tôi, tôi sẽ tiết lộ bí mật cho chị biết.

    Phương Nhất Nhạc nhảy dựng:

    - Ngục trưởng, không phải là gấu trúc đi?

    - Đúng vậy!

    Tiểu ngục trưởng cao hứng:

    - Tôi đặc biệt từ thành phố núi mang về tới, sau này đối với bên ngoài giới thiệu thành thị của chúng ta, nói có gấu trúc, chị xem điều kiện mời chào này thế nào?

    Phương Nhất Nhạc:

    * * *

    Ngục trưởng! Tôi van cầu cậu tôn trọng tận thế một chút đi! Đây là tận thế a! Cậu lại vì mang gấu trúc về mà đặc biệt chạy tới thành phố núi!

    Thật không bình thường!

    - Ngục trưởng, kỳ thật..

    Phương Nhất Nhạc nói có chút gian nan:

    - Coi như cậu không lộ ra tin tức này, cũng sẽ có rất nhiều người muốn gia nhập.

    Gấu trúc cũng chỉ là dệt hoa trên gấm.

    Hấp dẫn mọi người là bầu không khí thân mật hòa bình, hoàn cảnh sạch sẽ, còn có cảm giác an toàn được cường giả bao che.

    Nàng nghĩ, sẽ không ai cự tuyệt được một tòa thành thị như vậy.

    - Ngục trưởng! Nhất định sẽ có rất nhiều người gia nhập!

    Đinh Viên Viên cao giọng hô, nàng ghé vào cửa sổ phía sau vẫy tay với gấu trúc:

    - Tôi cam đoan! Tôi nghĩ muốn xây dựng một hiệp hội bảo hộ gấu trúc!

    - Trời ạ! Không ngờ còn có gấu trúc! Tôi chết đi! Cảm ơn anh ngục trưởng! Tôi sinh là người của ngục giam, chết là quỷ ngục giam!

    Đinh Viên Viên hạnh phúc muốn bất tỉnh.

    Chờ Du Giản lái xe vào ngục giam, trên danh sách cư dân có thêm tên hai người – chính là Phương Nhất Nhạc cùng Đinh Viên Viên.

    Hiện tại trong ngục giam số 13, nơi nơi trồng đủ loại lúa nước cùng tiểu mạch, trên mảnh đất mới khai hoang bên ngoài cư dân còn đang cần cù công tác.

    Khác với thanh thiếu niên bốc đồng, cha mẹ bọn họ ưa thích cuộc sống yên ổn, tuy rằng cũng sẽ ra ngoài giết tang thi rèn luyện, nhưng bình thường chỉ thích trồng trọt trải qua cuộc sống nhàn nhã.

    Du Giản cho xe dừng chỗ Quan Thụ Nha, Lương Xuân Vinh vừa lúc đi ra, trong tay cầm quyển sổ.

    - Ngục trưởng.

    Hắn chợt hô:

    - Cần tôi làm gì sao?

    - Không có chuyện gì Lương ca, anh tiếp tục làm việc, tôi đưa thành viên mới đi dạo.

    Du Giản nhìn lại, Lương Xuân Vinh cũng chào hỏi Phương Nhất Nhạc cùng Đinh Viên Viên.

    - Nơi này chính là đại bản doanh của chúng ta, hai người cũng nhìn thấy toàn bộ món chính trong ngục giam Mậu Lâm đều là nơi này sản xuất, hơn nữa đồng ruộng còn đang khuếch tán ra bên ngoài, nếu sau này thành thị mở rộng, chỉ dựa vào số lương thực này cũng không nuôi sống được mọi người.
     
    LieuDuong and Heoheocon9552 like this.
Trả lời qua Facebook
Loading...