Sau Khi Xuyên Qua Thành Kiến Trúc
Tác giả: Đại Mễ Hồng
Editor: GiangNgan
Tác giả: Đại Mễ Hồng
Editor: GiangNgan
Chương 110:
Chỉ có Mã Giai Nghệ, nàng là một người bình thường, cũng đều cùng các học sinh mỗi ngày huấn luyện chính mình.
Nếu so sánh với người thường, Mã Giai Nghệ đúng là lợi hại, đừng nhìn nàng mặt ngoài là một cô gái nũng nịu, nhưng lại có thể hạ quyết tâm tôi luyện chính mình, mỗi ngày thời gian huấn luyện còn dài hơn người khác.
Nhưng hai người bạn cùng phòng của nàng thì khác, một là dị năng giả, một là tiến hóa giả nhị giai, nàng rớt lại phía sau quá xa, cũng bởi vậy liền có tâm nguyện muốn đuổi kịp bạn mình.
Vì thế nàng chỉ còn một con đường cần cố gắng.
Cho dù cha mẹ khuyên nàng nên thả lỏng, nàng đã thật cố gắng, sẽ không ai trách móc nàng, Mã Giai Nghệ cũng không dừng lại.
Không muốn bị hạ xuống, cũng chỉ có thể phấn khởi tiến lên, sẽ không ai đợi nàng.
Nhìn Mã Giai Nghệ rời đi ngục giam đi giết tang thi tích lũy kinh nghiệm, Du Giản quay người đi vào trong.
Sáng sớm hôm nay tiểu đội thợ săn lại xuất phát, hôm nay là ngày bọn họ rửa sạch tuyến đường thứ ba!
Hơn hai mươi người tín niệm tràn đầy, nghĩ tới trứng gà biến dị đều tràn đầy sức lực.
Hương vị ăn quá ngon, làm đồ ăn gì cũng thơm vô cùng!
Ngay lúc bọn họ chuẩn bị đi xuống tầng hầm thì Du Giản đuổi theo ngăn lại.
- Các vị huynh đệ tỷ muội, tôi nghiên phát ra một loại vũ khí mới, mọi người cầm dùng làm đòn sát thủ!
Du Giản thật hưng phấn.
Đòn sát thủ?
Nếu là ngục trưởng nói, xác định là rất lợi hại đi!
Mọi người tò mò.
Chỉ thấy bàn tay Du Giản vừa lật, trong lòng bàn tay xuất hiện một tiểu viên cầu, nhìn kỹ bên trong đúng là vài con tiểu con gián quấn quanh cùng một chỗ!
- Bom duy nhất, uy lực thật lớn! Mọi người đáng giá có được!
Du Giản vươn ngón cái.
Mọi người:
* * *
Không! Bọn hắn không muốn có được!
Đó là cái gì chứ! Đó là một đại đội tiểu con gián gom lại thành một gói to! Cho dù uy lực thật lớn cũng là con gián!
Bọn hắn cho dù chết, từ lối vào đường sắt ngầm nhảy đi xuống cũng sẽ không sử dụng nó làm đòn sát thủ!
Tùy tay cầm một đàn gián mang theo bên người, thật ghê tởm bao nhiêu!
Nhưng không có biện pháp, bởi Du Giản kiên trì, các thợ săn vẫn mang theo bom gián đi vào trong đường sắt ngầm.
Du Giản quay về ngục giam số 13, vừa đi ra tòa lầu liền gặp được Mã Giai Nghệ mới chạy bộ trở về.
- Ngục trưởng, buổi sáng tốt lành!
Mã Giai Nghệ chải tóc đuôi ngựa, mặt mộc lộ ra.
Du Giản cười chào hỏi:
- Buổi sáng tốt lành, Giai Nghệ tỷ, kế tiếp tính toán làm cái gì?
- Kế tiếp? Tính toán đi xung quanh M thị rèn luyện một chút.
Mã Giai Nghệ ngượng ngùng nói, nơi thắt lưng giắt một con dao trái cây.
Tiểu Nhãn Ảnh không đi theo nàng, nghe nói còn đang ngủ, con bướm này là lười nhất trong đàn bướm, nhưng Mã Giai Nghệ cũng không để ý mà cưng chiều nó vô cùng.
- Đi M thị sao..
Du Giản suy tư, vừa lúc nhìn thấy Chu Thi Lâm ôm một cái thùng đi ra, cũng gọi nàng tới.
- Ngục trưởng, Giai Nghệ.
Quanh thân Chu Thi Lâm mang theo dáng vẻ dịu dàng, cho dù là người tính tình nóng nảy khi ở bên người nàng cũng đều dịu xuống, ôn hòa nhã nhặn nói chuyện.
- Thi Lâm tỷ tính toán đi M thị sao?
Du Giản lập tức nói:
- Không bằng cùng nhau đi.
Cùng nhau?
Mã Giai Nghệ vốn định nói mình muốn tìm kiếm tang thi luyện tập dưới chân núi, nhưng nhìn thấy ánh mắt mong chờ của bạn thân, đành im lặng.
- Được!
Nàng đáp ứng:
- Nhưng để tôi lái xe đi!
Ba người chạy tới M thị.
Chạy vào tân M thị, Du Giản để Mã Giai Nghệ trực tiếp lái xe tới công viên trung ương, nói có việc thương lượng với bọn họ.
Mã Giai Nghệ không có vấn đề gì, nàng lái xe thật vững vàng, so với kỹ thuật lái xe tìm chết của Du Giản không biết tốt hơn bao nhiêu lần.
Xe tiến vào vòng trung tâm, tốc độ chậm lại, đây là quy củ ngầm của tân M thị, tốc độ gia hạn trong 20km/h.
Trên đường có không ít người đi lại, cũng là vì tránh có tai nạn phát sinh.
Cho xe dừng bên ngoài công viên, ba người cùng xuống xe nhìn thấy Lý Cương Nghiên đang quét rác ở lối vào.
Xung quanh không có ai, hắn buông chổi vẫy tay:
- Ngục trưởng, Giai Nghệ, Thi Lâm, sao hôm nay mọi người cùng qua đây?
- Tất nhiên là có tin tốt lành.
Du Giản đáp.
Tin tốt lành?
Lý Cương Nghiên lập tức nhớ ra:
- Nga nga, đúng rồi, là Thi Lâm muốn tới mở phòng khám phải không, vậy định giá như thế nào?
- Vậy phải xem Thi Lâm tỷ, dù sao cũng là dị năng của nàng, là nàng tọa chẩn, chỉ là địa điểm nằm ở lối vào công viên.
Du Giản làm như vậy là đề phòng có chút người mượn cơ hội sinh sự.
Dị năng chữa khỏi của Chu Thi Lâm không có tính công kích, nàng lại yếu ớt, dù mỗi ngày ăn rau dưa biến dị hiện tại cũng chỉ đạt tới mức tiêu chuẩn.
Nếu nàng "mai danh ẩn tích" tùy tiện mở phòng khám nơi khác, vạn nhất có người thấy nàng nhu nhược lại vơ vét dọa dẫm đây?
Chu Thi Lâm buông đồ đạc xuống bên chân, cười nói:
- Kỳ thật.. tôi có chút không dám định giá.
Người quen thuộc nàng đều biết, nàng là một người ôn nhu không thích tranh luận với người khác.
Kỳ thật nàng có thể miễn phí trị liệu cho người khác, nếu cần thu phí nàng có chút không yên tâm.
Mã Giai Nghệ khẳng định nói:
- Sợ cái gì? Đây là cô dùng dị năng của mình trị liệu cho người khác, thu phí tổn làm sao vậy? Cô sử dụng dị năng quá nhiều thân thể còn bị suy yếu đâu! Tôi nói cho cô biết, cô càng không thu phí, người ta càng lòng tham không đáy, nếu có người tới bới móc, tôi sẽ lập tức đem bọn hắn đuổi đi ra!
Nghe lời này, Chu Thi Lâm an tâm.
Mọi người kế hoạch, tính toán xây dựng một phòng ốc giản dị bên cạnh nơi đổi điểm.
Ở giữa là cửa tiến công viên, hai bên là phòng khám cùng nơi đổi điểm, thật tiện lợi.
Chu Thi Lâm quyết định xong, Du Giản liền nhờ thực vật biến dị trong công viên kiến tạo phòng ốc.
Lúc trước một dãy đình nghỉ chân bên hồ cũng là thực vật biến dị tạo thành.
Còn có thể làm sao? Gặp phải một vị ngục trưởng như vậy, chúng nó đành phải làm thôi.
Để Chu Thi Lâm ngồi đợi trong chỗ đổi điểm, Du Giản quay đầu kêu Mã Giai Nghệ đi theo mình.
Cho dù tiểu ngục trưởng nói chuyện cười híp mắt, còn để cho nàng thả lỏng, nhưng Mã Giai Nghệ vẫn không thể buông lỏng một chút nào!
Nàng nhớ tới lúc mình lên trung học, mình bị thầy chủ nhiệm một mình gặp mặt làm sợ hãi.
- Ngục trưởng, cậu có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi, tôi cảm thấy được cứ như vậy thật làm người sợ hãi.
Mã Giai Nghệ nói.
- Sợ hãi?
Du Giản nhìn nàng:
- Sợ hãi cái gì?
Mã Giai Nghệ:
* * *
Hiện tại cũng rất sợ hãi a!
Trong công viên trung ương không có người nào, mà cư dân ngục giam ở nơi đây chỉ có ba người, trong đó Trương giảng dạy ưa thích ở luôn trong phòng thí nghiệm, vài ngày không thấy bóng dáng.
Hôm nay là Lý Cương Nghiên trực ban, Tôn Phong Niên đi ra ngoài giết tang thi, bên trong chỉ có thực vật, không có chút nhân khí.
- Ngục trưởng, cậu gọi tôi tới là có sự tình gì sao, bằng không cũng sẽ không gọi tôi đi qua.
Mã Giai Nghệ thử hỏi.
- Cô đừng có gấp, chờ chúng ta vào thực vật quán rồi bàn lại, không phải là chuyện gì xấu, thật sự!
Nhìn Du Giản khẳng định, Mã Giai Nghệ ngược lại càng không yên.
Thực vật quán khác hẳn ngày trước, ngoại trừ bồn hoa trung ương màu trắng, bốn phía đều trồng đủ loại rau dưa biến dị, sai trái trĩu quả.
Cửa sau thực vật quán được xây thành sân nuôi gà, gà biến dị sinh sôi nảy nở thật nhanh chóng, từ năm sáu mươi con biến thành hơn trăm con, mỗi ngày lượng sản xuất trứng gà cũng kinh người.
Lúc này trong ô vuông ba lô của Du Giản chứa số lượng trứng gà lên tới 999+.
Không thấy bóng dáng của Trương Phú Đức, xem ra lại đang mê muội nghiên cứu.
- Chúng ta bắt đầu nói đi.
Du Giản ngồi bên cạnh bồn hoa, làm cho Mã Giai Nghệ tùy tiện tìm chỗ ngồi xuống.
Mã Giai Nghệ không dám.
- Giai Nghệ tỷ, cô đừng khẩn trương, tôi mang cô tới nơi này là muốn hỏi cô có muốn chuyển qua nơi này làm thủ vệ? Chính là hàng ngày tuần tra thành thị, kiểm tra xem có người phạm pháp loạn kỷ cương hay không, tôi cảm thấy cô thật thích hợp.
Tính cách Mã Giai Nghệ hướng ngoại, gặp được sự tình thích bênh vực kẻ yếu, người như vậy thật thích hợp làm "thành quản".
Chỉ có Mã Giai Nghệ, nàng là một người bình thường, cũng đều cùng các học sinh mỗi ngày huấn luyện chính mình.
Nếu so sánh với người thường, Mã Giai Nghệ đúng là lợi hại, đừng nhìn nàng mặt ngoài là một cô gái nũng nịu, nhưng lại có thể hạ quyết tâm tôi luyện chính mình, mỗi ngày thời gian huấn luyện còn dài hơn người khác.
Nhưng hai người bạn cùng phòng của nàng thì khác, một là dị năng giả, một là tiến hóa giả nhị giai, nàng rớt lại phía sau quá xa, cũng bởi vậy liền có tâm nguyện muốn đuổi kịp bạn mình.
Vì thế nàng chỉ còn một con đường cần cố gắng.
Cho dù cha mẹ khuyên nàng nên thả lỏng, nàng đã thật cố gắng, sẽ không ai trách móc nàng, Mã Giai Nghệ cũng không dừng lại.
Không muốn bị hạ xuống, cũng chỉ có thể phấn khởi tiến lên, sẽ không ai đợi nàng.
Nhìn Mã Giai Nghệ rời đi ngục giam đi giết tang thi tích lũy kinh nghiệm, Du Giản quay người đi vào trong.
Sáng sớm hôm nay tiểu đội thợ săn lại xuất phát, hôm nay là ngày bọn họ rửa sạch tuyến đường thứ ba!
Hơn hai mươi người tín niệm tràn đầy, nghĩ tới trứng gà biến dị đều tràn đầy sức lực.
Hương vị ăn quá ngon, làm đồ ăn gì cũng thơm vô cùng!
Ngay lúc bọn họ chuẩn bị đi xuống tầng hầm thì Du Giản đuổi theo ngăn lại.
- Các vị huynh đệ tỷ muội, tôi nghiên phát ra một loại vũ khí mới, mọi người cầm dùng làm đòn sát thủ!
Du Giản thật hưng phấn.
Đòn sát thủ?
Nếu là ngục trưởng nói, xác định là rất lợi hại đi!
Mọi người tò mò.
Chỉ thấy bàn tay Du Giản vừa lật, trong lòng bàn tay xuất hiện một tiểu viên cầu, nhìn kỹ bên trong đúng là vài con tiểu con gián quấn quanh cùng một chỗ!
- Bom duy nhất, uy lực thật lớn! Mọi người đáng giá có được!
Du Giản vươn ngón cái.
Mọi người:
* * *
Không! Bọn hắn không muốn có được!
Đó là cái gì chứ! Đó là một đại đội tiểu con gián gom lại thành một gói to! Cho dù uy lực thật lớn cũng là con gián!
Bọn hắn cho dù chết, từ lối vào đường sắt ngầm nhảy đi xuống cũng sẽ không sử dụng nó làm đòn sát thủ!
Tùy tay cầm một đàn gián mang theo bên người, thật ghê tởm bao nhiêu!
Nhưng không có biện pháp, bởi Du Giản kiên trì, các thợ săn vẫn mang theo bom gián đi vào trong đường sắt ngầm.
Du Giản quay về ngục giam số 13, vừa đi ra tòa lầu liền gặp được Mã Giai Nghệ mới chạy bộ trở về.
- Ngục trưởng, buổi sáng tốt lành!
Mã Giai Nghệ chải tóc đuôi ngựa, mặt mộc lộ ra.
Du Giản cười chào hỏi:
- Buổi sáng tốt lành, Giai Nghệ tỷ, kế tiếp tính toán làm cái gì?
- Kế tiếp? Tính toán đi xung quanh M thị rèn luyện một chút.
Mã Giai Nghệ ngượng ngùng nói, nơi thắt lưng giắt một con dao trái cây.
Tiểu Nhãn Ảnh không đi theo nàng, nghe nói còn đang ngủ, con bướm này là lười nhất trong đàn bướm, nhưng Mã Giai Nghệ cũng không để ý mà cưng chiều nó vô cùng.
- Đi M thị sao..
Du Giản suy tư, vừa lúc nhìn thấy Chu Thi Lâm ôm một cái thùng đi ra, cũng gọi nàng tới.
- Ngục trưởng, Giai Nghệ.
Quanh thân Chu Thi Lâm mang theo dáng vẻ dịu dàng, cho dù là người tính tình nóng nảy khi ở bên người nàng cũng đều dịu xuống, ôn hòa nhã nhặn nói chuyện.
- Thi Lâm tỷ tính toán đi M thị sao?
Du Giản lập tức nói:
- Không bằng cùng nhau đi.
Cùng nhau?
Mã Giai Nghệ vốn định nói mình muốn tìm kiếm tang thi luyện tập dưới chân núi, nhưng nhìn thấy ánh mắt mong chờ của bạn thân, đành im lặng.
- Được!
Nàng đáp ứng:
- Nhưng để tôi lái xe đi!
Ba người chạy tới M thị.
Chạy vào tân M thị, Du Giản để Mã Giai Nghệ trực tiếp lái xe tới công viên trung ương, nói có việc thương lượng với bọn họ.
Mã Giai Nghệ không có vấn đề gì, nàng lái xe thật vững vàng, so với kỹ thuật lái xe tìm chết của Du Giản không biết tốt hơn bao nhiêu lần.
Xe tiến vào vòng trung tâm, tốc độ chậm lại, đây là quy củ ngầm của tân M thị, tốc độ gia hạn trong 20km/h.
Trên đường có không ít người đi lại, cũng là vì tránh có tai nạn phát sinh.
Cho xe dừng bên ngoài công viên, ba người cùng xuống xe nhìn thấy Lý Cương Nghiên đang quét rác ở lối vào.
Xung quanh không có ai, hắn buông chổi vẫy tay:
- Ngục trưởng, Giai Nghệ, Thi Lâm, sao hôm nay mọi người cùng qua đây?
- Tất nhiên là có tin tốt lành.
Du Giản đáp.
Tin tốt lành?
Lý Cương Nghiên lập tức nhớ ra:
- Nga nga, đúng rồi, là Thi Lâm muốn tới mở phòng khám phải không, vậy định giá như thế nào?
- Vậy phải xem Thi Lâm tỷ, dù sao cũng là dị năng của nàng, là nàng tọa chẩn, chỉ là địa điểm nằm ở lối vào công viên.
Du Giản làm như vậy là đề phòng có chút người mượn cơ hội sinh sự.
Dị năng chữa khỏi của Chu Thi Lâm không có tính công kích, nàng lại yếu ớt, dù mỗi ngày ăn rau dưa biến dị hiện tại cũng chỉ đạt tới mức tiêu chuẩn.
Nếu nàng "mai danh ẩn tích" tùy tiện mở phòng khám nơi khác, vạn nhất có người thấy nàng nhu nhược lại vơ vét dọa dẫm đây?
Chu Thi Lâm buông đồ đạc xuống bên chân, cười nói:
- Kỳ thật.. tôi có chút không dám định giá.
Người quen thuộc nàng đều biết, nàng là một người ôn nhu không thích tranh luận với người khác.
Kỳ thật nàng có thể miễn phí trị liệu cho người khác, nếu cần thu phí nàng có chút không yên tâm.
Mã Giai Nghệ khẳng định nói:
- Sợ cái gì? Đây là cô dùng dị năng của mình trị liệu cho người khác, thu phí tổn làm sao vậy? Cô sử dụng dị năng quá nhiều thân thể còn bị suy yếu đâu! Tôi nói cho cô biết, cô càng không thu phí, người ta càng lòng tham không đáy, nếu có người tới bới móc, tôi sẽ lập tức đem bọn hắn đuổi đi ra!
Nghe lời này, Chu Thi Lâm an tâm.
Mọi người kế hoạch, tính toán xây dựng một phòng ốc giản dị bên cạnh nơi đổi điểm.
Ở giữa là cửa tiến công viên, hai bên là phòng khám cùng nơi đổi điểm, thật tiện lợi.
Chu Thi Lâm quyết định xong, Du Giản liền nhờ thực vật biến dị trong công viên kiến tạo phòng ốc.
Lúc trước một dãy đình nghỉ chân bên hồ cũng là thực vật biến dị tạo thành.
Còn có thể làm sao? Gặp phải một vị ngục trưởng như vậy, chúng nó đành phải làm thôi.
Để Chu Thi Lâm ngồi đợi trong chỗ đổi điểm, Du Giản quay đầu kêu Mã Giai Nghệ đi theo mình.
Cho dù tiểu ngục trưởng nói chuyện cười híp mắt, còn để cho nàng thả lỏng, nhưng Mã Giai Nghệ vẫn không thể buông lỏng một chút nào!
Nàng nhớ tới lúc mình lên trung học, mình bị thầy chủ nhiệm một mình gặp mặt làm sợ hãi.
- Ngục trưởng, cậu có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi, tôi cảm thấy được cứ như vậy thật làm người sợ hãi.
Mã Giai Nghệ nói.
- Sợ hãi?
Du Giản nhìn nàng:
- Sợ hãi cái gì?
Mã Giai Nghệ:
* * *
Hiện tại cũng rất sợ hãi a!
Trong công viên trung ương không có người nào, mà cư dân ngục giam ở nơi đây chỉ có ba người, trong đó Trương giảng dạy ưa thích ở luôn trong phòng thí nghiệm, vài ngày không thấy bóng dáng.
Hôm nay là Lý Cương Nghiên trực ban, Tôn Phong Niên đi ra ngoài giết tang thi, bên trong chỉ có thực vật, không có chút nhân khí.
- Ngục trưởng, cậu gọi tôi tới là có sự tình gì sao, bằng không cũng sẽ không gọi tôi đi qua.
Mã Giai Nghệ thử hỏi.
- Cô đừng có gấp, chờ chúng ta vào thực vật quán rồi bàn lại, không phải là chuyện gì xấu, thật sự!
Nhìn Du Giản khẳng định, Mã Giai Nghệ ngược lại càng không yên.
Thực vật quán khác hẳn ngày trước, ngoại trừ bồn hoa trung ương màu trắng, bốn phía đều trồng đủ loại rau dưa biến dị, sai trái trĩu quả.
Cửa sau thực vật quán được xây thành sân nuôi gà, gà biến dị sinh sôi nảy nở thật nhanh chóng, từ năm sáu mươi con biến thành hơn trăm con, mỗi ngày lượng sản xuất trứng gà cũng kinh người.
Lúc này trong ô vuông ba lô của Du Giản chứa số lượng trứng gà lên tới 999+.
Không thấy bóng dáng của Trương Phú Đức, xem ra lại đang mê muội nghiên cứu.
- Chúng ta bắt đầu nói đi.
Du Giản ngồi bên cạnh bồn hoa, làm cho Mã Giai Nghệ tùy tiện tìm chỗ ngồi xuống.
Mã Giai Nghệ không dám.
- Giai Nghệ tỷ, cô đừng khẩn trương, tôi mang cô tới nơi này là muốn hỏi cô có muốn chuyển qua nơi này làm thủ vệ? Chính là hàng ngày tuần tra thành thị, kiểm tra xem có người phạm pháp loạn kỷ cương hay không, tôi cảm thấy cô thật thích hợp.
Tính cách Mã Giai Nghệ hướng ngoại, gặp được sự tình thích bênh vực kẻ yếu, người như vậy thật thích hợp làm "thành quản".