Welcome! You have been invited by Hongocto to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 536 Tìm chủ đề
[HIDE-THANKS]
Chương 821: Chạy trốn

Thử nghĩ, nếu người đi qua là gián điệp, tuy rằng trên người không có đồ vật như bom súng lục, nhưng mà sau khi đi qua lại phá hỏng con đường, vậy những người còn lại nên làm sao bây giờ?

Thang máy căn bản là không đến được độ cao ở tầng 57, vậy bọn họ chẳng phải là chỉ có thể chờ bị lửa lớn cắn nuốt?

Hai người ở phía trước đi theo cầu thang hạ xuống lối đi, sau đó dưới sự thúc giục của Xích Dương, hai người nhanh chóng, an toàn mà tới đối diện.

Sau khi tới đối diện, bọn họ vẫn làm việc dựa theo mệnh lệnh của Xích Dương, bò từ cầu thang lên, bò tới tầng 57 của tòa nhà A, sau đó cũng không dám liếc mắt xem bên này một cái, nhanh chóng mà vọt đi vào.

Bên kia, sớm đã có người quân đội tiếp ứng.

Nhìn đến khách quý bên này cũng bắt đầu có người đi xuống, nhóm quân cảnh ở phía dưới mới hung hăng mà thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nếu thật sự làm nhóm nhân vật nổi tiếng trong xã hội này chết ở đây, sợ là quân khu cùng cảnh sát thành phố Giang lại muốn xui xẻo.

Dưới sự kiểm tra cùng uy hiếp của Xích Dương, rút lui đâu vào đấy mà tiến tới kết thúc.

"Công tước Y đốn, Eden, hai người qua đi."

Eden khẽ nhíu mày, nhưng mà lão đại muốn anh ở lại giúp Xích Dương! Sao anh có thể đi được?

Nhưng mà Xích Dương nói chính là quân lệnh, sau khi nháy mắt ra hiệu với Xích Dương, dò hỏi anh có cần ở lại hỗ trợ hay không, Xích Dương đều xem như không nhìn đến, ngay cả một ánh mắt cũng không cho anh, Eden cũng chỉ có thể rời đi cùng công tước Y Đốn.

Sau đó là hai chú cháu Tiếu Thận Bân cùng Tiếu Ván Thịnh.

Mãi đến cuối cùng, chỉ còn lại năm tên quan quân đỉnh cấp của quân khu thành phố Giang là Xích Dương, Lãnh Tấn Bằng, Khúc Minh Nghĩa, Bành Diệu Hoa cùng La Thượng Nghĩa.

"Tôi không cần đi cùng La Thượng Nghĩa! Ông ta ý đồ ám sát tư lệnh nhiều lần như vậy, nếu lát nữa tâm tình ông ta không tốt, trực tiếp ở nửa đường ám sát tôi, vậy phải làm sao bây giờ?"

Nếu nơi này đã không có người ngoài, Bành Diệu Hoa cũng không sợ bị người nghe được, lập tức biểu lộ thái độ của bản thân.

La Thượng Nghĩa cũng hừ lạnh một tiếng: "Ai muốn đi theo ông? Nếu tôi thật là gián điệp, ám sát Xích Dương cũng sẽ không ám sát ông!"

"Ông.."

"Được rồi!" Khúc Minh Nghĩa quát lạnh một tiếng quở mắng: "Đều là quan quân cấp bậc thiếu tướng, ồn ào nhốn nháo ở trước mặt tư lệnh cùng nhiều nhân vật nổi tiếng trong xã hội như vậy còn thể thống gì? Mặc kệ ai là gián điệp, trở về toàn bộ viết kiểm điểm 3 vạn chữ cho tôi lại nói!"

Khúc Minh Nghĩa là chính ủy, cho nên cho dù là nhóm thiếu tướng quân khu, cũng cần thiết nghe theo sự giáo dục của ông ở phương diện tư tưởng chính trị.

Bị Khúc Minh Nghĩa quát như vậy, hai người cũng không dám nói nữa.

Khúc Minh Nghĩa nói với La Thượng Nghĩa: "Thượng Nghĩa, cậu cùng tôi cùng nhau đi qua đi."

La Thượng Nghĩa gật đầu, đang muốn nói "Tốt", lại bị Xích Dương ngăn lại.

"Chính ủy Khúc, an bài như vậy không thỏa đáng lắm. Chuyện lần này, phó tư lệnh La đứng mũi chịu sào, cho dù ông ấy không phải gián điệp, nhưng mà giống như phó tư lệnh Bành nói, chuyện này là từ ông ấy an bài, cho nên ông ấy vẫn là người bị tình nghi lớn nhất."

Khúc Minh Nghĩa nghĩ nghĩ, gật đầu: "Được, vậy cậu an bài, chúng tôi phục tùng."

Dù sao cũng là người mà tư lệnh ủy thác, mà Khúc Minh Nghĩa lại luôn đứng về phía Lãnh Tấn Bằng, cho nên lập tức đáp ứng rồi.

"Tuy rằng chúng ta còn chưa tra ra gián điệp là ai, nhưng mà thực hiển nhiên, bên trong năm người chúng ta có một người là gián điệp. Cũng không sợ nói cho các người, tôi chính là người bị cấp trên phái tới để điều tra gián điệp, cho nên tôi, còn có tư lệnh Lãnh Tấn Bằng, tuyệt đối không phải gián điệp. Còn lại người bị tình nghi là gián điệp cũng chỉ có chính ủy Khúc, phó tư lệnh Bành cùng phó tư lệnh La."
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 536 Tìm chủ đề
[HIDE-THANKS]
Chương 822: Tịch thu vũ khí

"Thành phố Giang đã có dấu hiệu loạn từ hai năm trước, nửa năm trước chính ủy Khúc mới từ thủ đô điều tới đây, mà bên phía thủ đô, kỷ luật nơi bộ đội của ông ấy rất nghiêm minh, chưa từng có bất kỳ sai lầm nào. Cho nên hiềm nghi của chính ủy Khúc cũng cơ bản được loại bỏ."

Xích Dương càng nói, sắc mặt của Bành Diệu Hoa càng khó nhìn.

"Cho nên ý của cậu là, tôi có thể là gián điệp? Ha ha.." Bành Diệu Hoa quả thực sắp bị làm tức chết, trực tiếp quát lạnh lên tiếng.

"Có phải là gián điệp hay không, chuyện này chúng ta trở về rồi nói. Nhưng bây giờ chuyện chúng ta phải đối mặt là chạy trốn. Cho nên đầu tiên, tôi phải xin lỗi mọi người. Vì sự an toàn của tính mạng mọi người, mời các người chủ động giao khẩu súng trên người ra."

Lãnh Tấn Bằng cùng Khúc Minh Nghĩa là hai người có hành động đầu tiên, rất nhanh liền lấy khẩu súng từ trong túi ra, họng súng hướng xuống dưới, giao cho Xích Dương.

Xích Dương cắm hai chiếc súng vào bên hông mình, rồi mới lên tiếng: "Mời hai vị giơ hai tay lên cao, để tôi lại kiểm tra lần nữa."

Lãnh Tấn Bằng cùng Khúc Minh Nghĩa nhao nhao giơ tay lên, để Xích Dương kiểm tra.

Sau khi xác định trên người bọn họ cùng trong túi không có bất kỳ đồ vật khả nghi gì, Xích Dương mới lên tiếng: "Có thể."

Dứt lời, nhìn về phía La Thượng Nghĩa: "Phó tư lệnh La, xin giao khẩu súng cho tôi."

"Được." La Thượng Nghĩa vô cùng phối hợp đưa khẩu súng cho Xích Dương.

"Tôi cũng biết chuyện hôm nay tôi khó thoát tội, nhưng mà mong tư lệnh cùng chính ủy tin tưởng tôi, nếu như tôi thật là gián điệp, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy. Nếu tôi thật muốn ám sát tư lệnh, tôi sẽ chọn thời gian khác, lặng lẽ tìm người giết ông ấy, mà sẽ không gióng trống khua chiêng như vậy. Dù sao chúng ta đều biết thực lực của đội trưởng Xích, giở trò trước mặt đội trưởng Xích, không thể nghi ngờ là múa đao trước mặt Quan Vũ. Tôi còn không ngu xuẩn đến mức này."

La Thượng Nghĩa giao khẩu súng cho Xích Dương, Xích Dương vừa mới nắm chặt súng, ông ta liền bắt đầu nói chuyện. Chẳng qua cũng may súng đã giao ra, hơn nữa cũng chưa từng xuất hiện sai lầm gì.

Bành Diệu Hoa cười lạnh: "Cho nên ý của ông là, chuyện này là tôi làm để vu oan giá họa cho ông?"

Dứt lời, Bành Diệu Hoa liền dùng tay sờ súng.

"Tốt tốt tốt, hiện tại tôi liền chứng minh cho ông xem!"

Nhưng mà vừa mới dứt lời, Xích Dương đã dùng súng của La Thượng Nghĩa chỉ vào đầu Bành Diệu Hoa.

Sắc mặt Bành Diệu Hoa tối sầm: "Xích Dương, cậu đây là ý gì?"

Xích Dương lại là vô cùng bình tĩnh.

"Không có ý gì, chẳng qua hiện tại tôi đang kiểm tra phó tư lệnh La, mong phó tư lệnh Bành đừng lộn xộn, càng không được đụng vào súng của bản thân."

Bành Diệu Hoa bị lời nói của Xích Dương làm cho nghẹn lại, chỉ có thể nuốt cục tức này vào trong lòng.

La Thượng Nghĩa thấy thế, cười lạnh một tiếng.

Sau khi lục soát La Thượng Nghĩa, xác định đã đoạt lại tất cả đồ vật khả nghi trên người ông ta, ngay cả thẻ ngân hàng đều giao cho Lãnh Tấn Bằng bảo tồn giúp, lúc này Xích Dương mới nhìn về phía Bành Diệu Hoa.

"Phó tư lệnh Bành, tới phiên ông."

Hai tay Bành Diệu Hoa giơ lên cao, để chứng minh trong sạch của mình nói: "Xích Dương, tôi sẽ không đưa tay lấy súng lục của mình, vì an toàn, cậu lấy xuống giúp tôi đi."

"Được." Xích Dương cũng không nói nhiều, trực tiếp lấy khẩu súng của Bành Diệu Hoa ra.

Lục soát người Bành Diệu Hoa xong, lúc này Xích Dương mới gật đầu: "Được rồi, hiện tại đã kiểm tra xong.

Bởi vì mấy lần vừa rồi mục tiêu của đối phương đều là tư lệnh, cho nên mời tư lệnh một người rời đi. Sau đó mời chính ủy Khúc cùng phó tư lệnh Bành rời đi, tôi cùng phó tư lệnh La đi cuối cùng."

Bành Diệu Hoa cười nói: "Xích Dương, kỳ thật cậu cũng hoài nghi La Thượng Nghĩa nhất đúng không? Kỳ thật tôi cũng hoài nghi La Thượng Nghĩa."
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 536 Tìm chủ đề
[HIDE-THANKS]
Chương 823: Không kịp chuẩn bị

"Cho nên tôi đề nghị, nếu cậu tin tưởng tư lệnh như vậy, dứt khoát đưa súng cho tư lệnh, chờ chút nữa nếu La Thượng Nghĩa gây chuyện, cậu có thể làm tư lệnh dùng súng bắn ông ta. Dù sao tôi nghe nói tư lệnh cũng đã từng là bộ đội đặc chủng, độ chính xác khẳng định không tệ.

Còn có, tôi đề nghị làm binh sĩ trong tòa nhà A tạm thời rút lui, bởi vì tôi không mấy tin được người của La Thượng Nghĩa."

Xích Dương mỉm cười: "Phó tư lệnh Bành không cần lo lắng, người ở tòa nhà A cũng không phải là người của phó tư lệnh La, mà là tôi lâm thời triệu tập tới, tất cả đều là người trong bộ đội đặc chủng của tôi."

Lần này, không chỉ có Bành Diệu Hoa, ngay cả Lãnh Tấn Bằng cùng Khúc Minh Nghĩa cũng kinh ngạc.

"Lúc xảy ra nổ mạnh, mạng lưới cùng tín hiệu điện thoại đã bị cắt đứt, sao cậu có thể liên hệ bộ đội được?" Khúc Minh Nghĩa hỏi.

"Bởi vì sau khi phát sinh nổ mạnh, một người bạn của Noãn Noãn từ nước M tới, không vào được, cho nên liền gửi tin nhắn cho Noãn Noãn, nói anh ta vào cửa trước."

Bành Diệu Hoa có chút không hiểu, ngược lại là Lãnh Tấn Bằng phản ứng kịp thời, có chút kích động nói: "Cho nên người bạn của Noãn Noãn kia là một hacker, cho dù tín hiệu nơi này đã bị cao thủ ác ý che lại, nhưng mà người này lại có thể bài trừ công kích của tên cao thủ kia, để Noãn Noãn thu được tín hiệu."

"Còn có tôi cùng Thận Bân."

Lãnh Tấn Bằng nghe xong liền cười.

"Tốt tốt. Quả nhiên là tuổi trẻ tài cao. Chờ chuyện này kết thúc, chúng ta muốn mời người bạn của Noãn Noãn kia ăn một bữa cơm."

"Được."

Bầu không khí, giống như lập tức liền ấm lại rất nhiều.

"Được rồi, hiện tại mời tư lệnh rời đi trước."

Hiện tại lời Xích Dương nói chính là mệnh lệnh cao nhất, cho dù là Lãnh Tấn Bằng cũng cần nghe anh.

Cho nên Lãnh Tấn Bằng một thân một mình, cũng không quay đầu lại đi về phía tòa nhà A.

Rất nhanh, ông liền an toàn đi tới đối diện.

Mấy tên lính đặc chủng xông lại, lập tức toàn diện bảo vệ Lãnh Tấn Bằng.

Trên người lính đặc chủng đều mang súng máy, sau khi Lãnh Tấn Bằng tới, những họng súng này lập tức liền nhắm ngay ba người ở đây ngoại trừ Xích Dương.

Chỉ cần bọn họ có một chút bất thường, đoán chừng viên đạn lập tức muốn chào hỏi về phía bọn họ.

Sau khi Lãnh Tấn Bằng an toàn, tiếp theo chính là Khúc Minh Nghĩa cùng Bành Diệu Hoa.

Hai người đi trên đường ngược lại là vô cùng mây trôi nước chảy, vừa đi, còn vừa nói chuyện.

"Chính ủy, chuyện này tôi dám dùng cái đầu trên cổ tôi đảm bảo, gián điệp nhất định là La Thượng Nghĩa. Bởi vì trong chúng ta, gián điệp không thể là ông, tôi cũng dám dùng tám đời tổ tông nhà tôi thề, tuyệt đối không phải tôi, nếu không tôi đi ra ngoài cả nhà sẽ bị xe đâm chết. Thật! Tôi dám phát loại thề độc này, chuyện này tuyệt đối không phải tôi làm. Không thể là Xích Dương, cũng không thể là tư lệnh, vậy cũng chỉ có La Thượng Nghĩa."

Khúc Minh Nghĩa cười cười: "Ông cũng không cần phát thề độc với tôi ở đây, ai cũng biết thề độc không có tác dụng gì. Nếu thật giống như trong tiểu thuyết tu tiên viết, lập lời thề độc, nếu như vi phạm sẽ bị ông trời trừng phạt, như vậy cũng sẽ không xuất hiện nhiều chuyện như vậy. Cho dù trong lúc này nếu gián điệp là ông, sau khi ông phát lời thề độc này cũng sẽ không có trừng phạt rơi xuống trên người ông. Cho nên vẫn là tỉnh lại đi, đến cùng ai là gián điệp, tư lệnh cùng Xích Dương nhất định sẽ tra ra. Cho nên ông nói với tôi cũng vô dụng."

Bành Diệu Hoa nhìn Khúc Minh Nghĩa một chút, thấy sắc mặt của ông ta đối với ông hoàn toàn không thay đổi, bên trong ánh mắt bắn ra một tia oán độc.

Nhưng cuối cùng, hai người này vẫn an toàn tới đối diện.

Còn lại, chính là Xích Dương cùng La Thượng Nghĩa.

"Phó tư lệnh La, ông đi trước đi."
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 536 Tìm chủ đề
[HIDE-THANKS]
Chương 824: Không thể trêu vào

"Được."

La Thượng Nghĩa đi xuống cầu thang, quay đầu nhìn Xích Dương một chút: "Cậu không đi theo?"

"Mời phó tư lệnh La đi trước."

"Được." La Thượng Nghĩa cũng không nói nhiều, trực tiếp đi về phía trước.

Mà Xích Dương vẫn đi theo phía sau ông cách một khoảng cách không gần không xa, bảo đảm một khi đối phương ra tay, chí ít anh có thể có đầy đủ không gian để ứng phó.

Mà lại trên người anh còn có nhiều súng như vậy, nếu La Thượng Nghĩa thật muốn làm gì, đừng nói về vũ lực Xích Dương hoàn toàn nắm chắc có thể thắng được ông ta, cho dù không thắng nổi, cách xa như vậy, anh cũng nắm chắc có thể một phát súng giải quyết ông ta.

La Thượng Nghĩa vẫn luôn đi về phía trước. Cho đến khi ông cũng đã đến gần tòa nhà ở đối diện, mà Xích Dương cũng đã đi tới chính giữa cây cầu kết nối, lúc này mới ngừng lại.

La Thượng Nghĩa dừng bước, quay người nhìn về phía Xích Dương.

Mà Bành Diệu Hoa ở phía đối diện lập tức nhảy lên thật cao.

"Tư lệnh, tôi nói như thế nào? Tôi liền nói La Thượng Nghĩa tuyệt đối chính là gián điệp! Kết quả quả nhiên là ông ta!"

Dứt lời, Bành Diệu Hoa dắt cuống họng quát: "La Thượng Nghĩa, bây giờ ông không có súng, ông cảm thấy ông có thể giết Xích Dương được sao? Tôi đã sớm cảm thấy ông là gián điệp! Ông làm thành phố Giang chúng ta loạn nhiều năm như vậy, quả thực đáng chết!"

Giờ phút này La Thượng Nghĩa cũng không có để ý tới Bành Diệu Hoa, mà là nhìn xem Xích Dương nói: "Trung tướng Xích, kỳ thật tôi vẫn luôn rất kính nể cậu, tuổi còn trẻ liền có thể trở thành người dẫn đầu Phi Ưng, trở thành nhân vật đỉnh cấp của bộ đội đặc chủng trong bộ đội đặc chủng của toàn bộ nước Z."

Thân hình Xích Dương cao dài, thẳng tắp đứng ở chính giữa, cũng không có đi tiếp, chỉ là bình tĩnh nhìn xem La Thượng Nghĩa, lấy bất biến ứng vạn biến.

"Trước đó lúc tôi nghe nói cậu là cháu trai ruột của Xích Nguyên Thịnh, tôi còn không thể tin được, nhân vật cấp bậc thái tử như cậu, đường đường trung tướng, vậy mà chạy tới địa phương nhỏ như thành phố Giang nhậm chức, vẫn chỉ là làm một đại tá, thậm chí bị loại người như Vương Cương Nghị cưỡi ở trên đầu ị phân, thật sự là làm khó cậu."

Dáng người Xích Dương giống như một gốc tùng bách, thẳng, cao.

Ở phía đối diện, Bành Diệu Hoa nghe được thân phận của Xích Dương, đôi mắt đều trừng lớn.

"Tư.. Tư lệnh, Xích Dương là trung tướng? Cậu ấy là cháu trai của đại nguyên soái Xích?"

Lãnh Tấn Bằng nhìn Bành Diệu Hoa một chút, nhẹ gật đầu.

Bành Diệu Hoa: "!"

Trước đó ông còn nghĩ lôi kéo Xích Dương, để Xích Dương trở thành người của ông, chờ sau khi Lãnh Tấn Bằng lui ra, ông làm tư lệnh, liền nghĩ biện pháp thăng chức cho Xích Dương.

Kết quả..

Người ta đã là trung tướng!

Hơn nữa còn là cháu trai của đại nguyên soái duy nhất nước Z!

Thân phận này quả thực không phải loại người như ông có thể trêu chọc được không?

Xích Dương đối mặt La Thượng Nghĩa, chỉ lạnh nhạt lên tiếng: "Dễ nói."

"Xích Dương, thành phố Giang nhỏ như vậy, loạn cũng liền loạn, cậu nói một trung tướng như cậu, thủ trưởng tối cao trong bộ đội đặc chủng, vì sao cậu nhất định phải đến nơi đây làm hỏng việc của tôi? Nếu cậu không đến thành phố Giang thì tốt biết mấy? Như vậy mãi mãi tôi cũng sẽ không bại lộ."

Môi mỏng Xích Dương nhếch lên: "Quân nhân, là vì nhân dân mà phục vụ. Nhưng ông, lại là vì Mafia mà phục vụ. Ông không xứng trở thành quân nhân! Mà tôi tồn tại, chính là chuyên môn loại bỏ những sâu mọt trong quân đội như các người!"

Tiếng nói của Xích Dương mạnh mẽ có lực, La Thượng Nghĩa cùng Bành Diệu Hoa bị chấn động đến mức trái tim căng thẳng.

"La Thượng Nghĩa, tôi khuyên ông buông tay chịu trói, ông đã làm ra nhiều chuyện như vậy, có thể thu tay lại."

"Thu tay lại?" La Thượng Nghĩa đột nhiên ha ha ha nở nụ cười: "Tôi thật đúng là muốn thu tay lại, thế nhưng mà không giết cậu, người ở phía trên tôi sẽ không bỏ qua cho người nhà của tôi.."
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 536 Tìm chủ đề
[HIDE-THANKS]
Chương 825: Uy hiếp

"Cậu cho rằng tôi muốn đối đầu với cậu sao? Tôi cũng không phải kẻ điên, dưới tình huống biết rõ cậu là thủ trưởng bộ đội đặc chủng còn muốn liều mạng với cậu. Thế nhưng mà làm sao bây giờ? Nếu như tôi không giết cậu, người nhà của tôi sẽ phải chết. Cho nên, tôi nhất định phải giết cậu!"

"Người ở phía trên ông là ai?"

La Thượng Nghĩa ngậm miệng không nói.

"Được rồi, vậy tôi đổi một vấn đề. Ông cảm thấy ông đủ năng để giết tôi sao?"

Sau khi Xích Dương hỏi ra vấn đề này, La Thượng Nghĩa lại cười lên ha hả.

"Tôi cảm thấy, nếu như nhiều năm sau còn có người nhắc tới tôi, đó nhất định là cảm thán một thiếu tướng quân đội nho nhỏ như tôi, vậy mà giết Xích Dương, cháu trai Xích Nguyên Thịnh, thủ trưởng bộ đội đặc chủng nước Z đi?"

Đối mặt La Thượng Nghĩa, Xích Dương vẫn là một khuôn mặt nghiêm túc, không nhìn ra bất kỳ biến hóa tâm tình gì.

"Xích Dương, tôi biết cậu có dị năng, sức lực của cậu vô cùng lớn, thậm chí có thể dưới tình huống không cầm đồ vật, dùng dị năng cũng có thể cầm lấy đồ vật, cho nên lúc ở thành phố B nước L, đối mặt nhiều lực lượng vũ trang cùng sát thủ như vậy, cậu chẳng những có thể bảo toàn bản thân, còn có thể bảo toàn cấp dưới của cậu. Cậu, là chiến thần danh xứng với thực."

Bành Diệu Hoa: "!" Dị năng?

Tại sao cảm giác đang êm đẹp, đột nhiên giống như là đi tới một cái thế giới huyền huyễn?

"Nếu ông biết tôi có dị năng, vậy cũng nên rõ ràng, vũ lực của ông cùng tôi căn bản là không cùng một cấp bậc, tôi muốn giết ông dễ như trở bàn tay."

La Thượng Nghĩa gật đầu: "Đúng vậy, cho nên tôi mới giao khẩu súng cho cậu. Bởi vì tôi biết, bằng thực lực bản thân tôi là không thể giết cậu được."

Xích Dương gật đầu: "Cho nên ông còn có chiêu thức khác, hơn nữa còn là chiêu thức tuyệt đối có thể giết được tôi."

La Thượng Nghĩa cười nói: "Đúng vậy. Kỳ thật tôi căn bản không muốn liều mạng với cậu, cho nên ngay khi cậu tiếp nhận súng của tôi, tôi đã bôi một loại thuốc có thể nói là vô cùng trí mạng đối với cậu lên khẩu súng của tôi. Chỉ cần cậu sờ vào súng của tôi, dị năng của cậu sẽ tạm thời biến mất."

Lời nói của La Thượng Nghĩa cũng không dọa đến Xích Dương, anh chỉ là vẻ mặt nghiêm túc, nói ra một sự thật khiến người muốn phun máu: "Cho dù tôi tạm thời mất đi dị năng, nhưng mà đánh 20 người như ông vẫn là không có vấn đề."

La Thượng Nghĩa: "..."

"Ha ha, cho nên tôi căn bản là không muốn đánh với cậu. Nơi này là tầng 57, Xích Dương, cậu nói, nếu như cái cầu này đột nhiên phát sinh nổ mạnh, mà cậu rơi từ tầng 57 xuống, tỉ lệ còn sống là bao nhiêu?"

"La Thượng Nghĩa, ông đã phạm vào rất nhiều sai lầm, tôi có thể cho ông một cơ hội để hối cải làm người mới. Nhưng nếu như ông muốn giết Xích Dương, tôi dám cam đoan, không chỉ là ông, người nhà của ông cũng nhất định sẽ gặp nạn."

"Tại sao tư lệnh cũng học một bộ uy hiếp này? Cho dù hiện tại tôi cùng tư lệnh ngài là ở phía đối địch, nhưng mà làm quân nhân, không tai họa vô tội, chẳng lẽ không phải là bổn phận mà chúng ta nên tuân thủ sao?

Tư lệnh biết không? Cuộc đời tôi ghét nhất là ai dùng tính mạng người nhà tôi tới uy hiếp tôi. Các người không bảo vệ được người nhà của tôi, để bọn họ rơi vào tay kẻ xấu, tôi vì cứu con gái tôi ra, cũng chỉ có thể làm việc giúp bọn họ. Là chính các người không bảo vệ tốt chúng tốt, cho nên tư lệnh cũng không thể trách tôi vô tình. Nếu như ngay cả gia đình nhỏ của tôi tôi cũng không bảo vệ được, còn nói gì đến bảo vệ mọi người? Bảo vệ tổ quốc?"

Lời nói của La Thượng Nghĩa làm Lãnh Tấn Bằng cùng Xích Dương đều nao nao.

Xích Dương hỏi: "Nếu người nhà ông nhận lấy uy hiếp, vì sao ông không báo cáo tổ chức?"

"Báo cáo?"
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 536 Tìm chủ đề
[HIDE-THANKS]
Chương 826: Nổ lớn

La Thượng Nghĩa cười lạnh: "Báo cáo có tác dụng không? Tôi báo cáo, các người sẽ cầm súng xông vào nhà của tôi, bảo vệ con gái của tôi sao? Cậu tin hay không, chỉ cần một phút trước tôi dám báo cáo, một phút sau cái mà tôi gặp được.. Chính là thi thể của con gái tôi?"

Lời nói của La Thượng Nghĩa làm Xích Dương cùng Lãnh Tấn Bằng im lặng hồi lâu.

Bởi vì loại chuyện này đối với quân đội mà nói thật đúng là sỉ nhục.

Làm quân nhân, ngay cả người nhà của bản thân đều không thể bảo vệ, nói chuyện gì đến kiến công lập nghiệp, bảo vệ quốc gia?

Nhưng mà La Thượng Nghĩa lại là nở nụ cười: "Không quan trọng. Sau khi nhà chúng tôi bị ác ma kia để mắt tới, tôi vẫn luôn muốn giải thoát. Hôm nay, ác ma bố trí một cái nhiệm vụ cho tôi, chỉ cần tôi hoàn thành nhiệm vụ, con gái của tôi sẽ đạt được tự do."

Gần như là lời nói vừa dứt, cả tòa khách sạn bắt đầu nổ mạnh từ tầng 76.

"Xích Dương!"

Bởi vì uy lực vụ nổ quá mạnh, hơn nữa là đồng thời nổ mạnh, sóng xung kích to lớn làm cây cầu kết nối này sụp đổ trong nháy mắt.

Lãnh Tấn Bằng hét lớn một tiếng, còn chưa kịp xông lên, đã bị lính đặc chủng ở phía sau xông lên bổ nhào.

Nổ mạnh chỉ kéo dài 5 giây, nhưng mà 5 giây nổ mạnh này, lại giống như là muốn mai táng cả thế giới này.

Xích Dương cùng La Thượng Nghĩa đồng thời bị chìm ngập bên trong nổ mạnh, mọi người chỉ nghe được anh kêu một tiếng Noãn Noãn ngay khi nổ mạnh xảy ra.

Nổ mạnh kết thúc, tất cả mọi người xuất hiện hiện tượng tai điếc trong một khoảng thời gian ngắn, rất nhanh, xuất hiện âm thanh ù tai to lớn.

Mãi đến sau một lúc lâu, thính lực mới dần dần khôi phục bình thường.

Lãnh Tấn Bằng run sợ mà nhìn cầu nối đã gãy mất, cùng với tòa nhà vốn dĩ cao ngất ở đối diện, bây giờ cũng đã toàn bộ đổ sập, trở thành một nơi tràn đầy cặn bã gạch ngói vụn xây, hai mắt mất đi ánh sáng.

Lại nói bên phía Chung Noãn Noãn, dưới sự trợ giúp của Chung Noãn Noãn cùng Selina, đám người thông qua đỉnh thang máy, leo đến trần nhà.

Vốn dĩ trần nhà là vô cùng rắn chắc, nhưng mà Noãn Noãn lại thông qua thấu thị, tìm được nhược điểm của tấm che rắn châc này, sau đó bạo lực đạp vào nhược điểm kia một cái --

Rơi xuống không phải một mảnh tấm che, mà là một chuỗi tấm che.

Đám người: "!"

Sau đó vẫn là trình tự chạy trốn từ trong thang máy như trước kia, Selina xuống trước, sau đó là Xích lão gia tử, sau đó là Chung Noãn Noãn, sau đó mới là một đám khách nữ ở phía sau.

Sau khi Noãn Noãn đi xuống, lập tức dùng thấu thị nhìn thoáng qua tình trạng của lão gia tử, sau khi xác định thân thể lão gia tử tốt đẹp, lúc này mới hỏi: "Ông nội, ông có nơi nào không thoải mái hay không?"

Thần thái Xích lão gia tử sáng láng, dù sao cũng từng là một lính đặc chủng, mặc dù nhiều năm không tham gia chiến đấu, nhưng sự nhiệt huyết thực chất bên trong lại vẫn luôn sôi trào.

Gặp được tình huống nguy hiểm như vậy, lão gia tử chẳng những không e ngại nửa phần, bên trong ánh mắt kia ngược lại lóe ra ánh sáng rực rỡ.

"Không có không có. Noãn Noãn, từ khi cháu trị chân cho ông, tay chân lẩm cẩm của ông cũng có thể phát huy một chút tác dụng. Mặc dù không nói bước đi như bay, nhưng ít ra sẽ không quá cản trở các cháu."

"Ông nội, chúng ta là người một nhà, đừng nói liên lụy hay không. Nếu ông không thoải mái nơi nào, nhất định phải nói với cháu!"

Lão gia tử cười ha ha nói: "Được được, nhất định nói nhất định nói!"

Sự hài lòng của lão gia tử đối Noãn Noãn đã không thể dùng max điểm để hình dung.

Ông cảm thấy cháu trai nhà ông quả thực mạnh hơn con trai ông không chỉ một vạn lần.

Cho nên con của ông tráng niên mất sớm, thế nhưng mà cháu trai ông lại có thể sống lâu trăm tuổi.

Chờ sau khi tất cả mọi người xuống tới, Chung Noãn Noãn cùng Selina liền dẫn mọi người nhanh chóng đi về phía tầng 22.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 536 Tìm chủ đề
[HIDE-THANKS]
Chương 827: Không đi

Đến tầng 22, hai người liền dừng lại, tất cả mọi người cũng đều dừng lại.

"Tại sao không đi?" La Mộng Oánh không hiểu hỏi.

Selina cười nói: "Ừ, là không có ý định đi."

"Vì sao?"

"Ở chỗ này chờ người tới cứu chúng ta."

La Mộng Oánh quát: "Các người điên rồi đi? Nơi này là tầng 22, cho dù muốn đi thang mây, cũng phải đi đến tầng 18 mới có thể ngừng."

"Đúng, muốn tới tầng 18 mới có thang mây, hơn nữa còn không biết thang mây còn có nhiều hay không. Vì sao chúng ta không trực tiếp đi xuống?" Lương phu nhân ở một bên cũng biểu thị bất mãn.

Chung Noãn Noãn căn bản cũng không để ý đám người này, mang theo lão gia tử tốc độ cực nhanh tiến vào một cái hội trường.

Mấy người La Mộng Oánh theo sát phía sau, ý đồ đuổi kịp Chung Noãn Noãn, một bên tìm một bên nói: "Này, Chung Noãn Noãn, cô nghe được lời nói của chúng tôi không? Cô như vậy sẽ hại chết mọi người."

Nhưng mà vừa muốn tiến lên, lại bị Selina cản lại.

"Nếu như cô cảm thấy làm như vậy sẽ hại chết cô, vậy cô có thể mang theo người tin tưởng cô là vị Lương phu nhân này xuống dưới ngồi thang mây đi."

La Mộng Oánh giật mình, lệ khí trong mắt chợt lóe lên, muốn vượt qua Selina, lại một lần nữa bị cô ngăn cản.

Mà thừa dịp bên này Selina tranh chấp cùng đám phụ nữ này, Chung Noãn Noãn đã bằng tốc độ nhanh nhất đưa lão gia tử vào bên trong một cái hội trường.

Đây là một cái hội trường triển lãm ngắm cảnh nửa hình tròn 270 độ, bên trong hội trường triển lãm có hơn mười chiếc xe sang trọng.

Chung Noãn Noãn mang theo lão gia tử vào một chiếc Lamborghini bản số lượng có hạn tốt nhất, sau đó thắt dây an toàn giúp ông.

Trong nháy mắt đám người choáng váng.

"Chung Noãn Noãn, cô đây là muốn lái xe lao xuống đi? Toàn bộ thang máy tòa nhà này cũng đã bị hư hỏng."

Sai khi La Mộng Oánh bị Selina cản trở thân hình, chỉ có thể trơ mắt nhìn Xích lão gia tử ngồi vào trong xe. Nhưng cùng lúc cô cũng cảm thấy đây là một chuyện không thể tưởng tượng nổi.

Dù sao, thang máy đã hỏng, không thể lái Lamborghini xuống dưới. Vậy khả năng duy nhất chính là người phụ nữ điên này muốn lái xe hơi xông ra hội trường triển lãm.

Nhưng mà vấn đề của La Mộng Oánh lại không có người để ý.

Selina vẫn như có như không đứng ở trước mặt của cô, ngăn cản cô tới gần.

La Mộng Oánh bị người đề phòng như vậy, cảm giác đã bại lộ, nhưng lại vẫn chưa từ bỏ ý định nói: "Chung Noãn Noãn, không nói đến đây là khách sạn năm sao, chất lượng pha lê vô cùng rắn chắc, cho dù cô lái xe ra ngoài cũng không thể vọt tới sân thượng ở phía đối diện. Cho dù nơi này không có pha lê, dựa theo tốc độ của Lamborghini, cũng không có khả năng chở nhiều người chúng ta như vậy vọt tới đối diện!"

"Dù sao tôi tin tưởng Noãn Noãn, nếu như cô không tin, giống như Selina nói, cô liền cùng những người tin tưởng cô kia cùng nhau đi xuống đi." Dương Mẫn không vui nói.

"Bà có bệnh đi? Cho dù bà tin tưởng Chung Noãn Noãn, cũng không thể tin tưởng mù quáng như vậy! Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Tới tới tới, các vị đến xem nếu như xe từ nơi này đụng hỏng pha lê lại bay ra ngoài, có thể bay bao xa? Các người đến xem mái nhà của tòa nhà phía đối diện kia, mặc dù là bể bơi, thế nhưng mà tất cả mọi người là phu nhân hào môn, các người.."

Tất cả mọi người đi theo La Mộng Oánh tới bên cửa sổ, nghe cô nói chuyện. Nhìn khoảng cách xa như vậy, cũng đều nhao nhao cảm thấy không có khả năng. Muốn lái xe bay tới đối diện, quả thực chính là không thể tưởng tượng nổi.

Ngay tại lúc mọi người quan sát nghiêm túc, cũng muốn đồng ý với ý kiến của La Mộng Oánh, ngay khi La Mộng Oánh nói được nửa câu, ống tay áo của cô lại là nhanh chóng giơ lên.

Nhìn như lơ đãng mà khoát tay..
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 536 Tìm chủ đề
[HIDE-THANKS]
Chương 828: Noãn Noãn ra tay

Giống như chỉ là muốn chỉ tình huống tòa nhà cao ốc đối diện kia một chút, nhưng mà phi tiêu ngắn trong tay áo lại là lấy tốc độ không kém viên đạn bao nhiêu, từ trong tay áo bắn ra.

Mục tiêu, chính giữa lão gia tử trong xe.

"Cẩn thận!"

Lăng Phẩm Viện vốn đang vẻ mặt

Nghiêm túc cẩn thận tính toán rốt cuộc muốn như thế nào mới có thể lái xe tới hồ bơi ngoài trời ở phía nóc nhà đối diện, thế nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra, đột nhiên nhìn thấy La Mộng Oánh ra tay, Lăng Phẩm Viện chỉ có thể hét lớn một tiếng, nhanh chóng lao tới muốn dùng thân thể chắn phi tiêu giúp lão gia tử.

Nhưng mà tốc độ của cô nhanh, tốc độ của phi tiêu càng nhanh.

Lúc Lăng Phẩm Viện bổ nhào tới, phi tiêu đã bay qua sát thân thể của cô, vụt qua nhanh như tên bắn. Lăng Phẩm Viện nặng nề té nhào trên mặt đất.

Noãn Noãn vẫn luôn phòng bị, vẫn luôn ở cạnh Xích lão gia tử không rời một bước, cho nên ngay lúc La Mộng Oánh bắn phi tiêu ngắn về phía Xích lão gia tử, một cây ngân chân trong tay Noãn Noãn cũng bay vụt ra ngoài.

Ngân châm mềm mại đối kháng phi tiêu sắc bén cứng rắn như lưỡi dao, cái này vốn là một trận quyết đấu không có bất kỳ phần thắng gì.

Nhưng mà, sở dĩ Noãn Noãn có thể trở thành lính đánh thuê đứng đầu thế giới, chiếm cứ vị trí chủ đạo tuyệt đối, không chỉ bởi vì cô có thể thấu thị nhìn thấy được nhược điểm của vật thể, mà là ngay khi mở ra dị năng, cô còn có thể gia tăng tốc độ của cô lên mấy lần. Đồng thời theo dị năng thấu thị thăng cấp đến càng chính xác, tốc độ của cô cũng sẽ càng lúc càng nhanh.

Bởi vậy phi tiêu không cách nào ngăn cản ở trong mắt người khác, Noãn Noãn lại có thể trước tiên nhìn thấy phương hướng đối phương phát lực, nhìn thấy con đường cùng tốc độ lúc phi tiêu bay vụt tới.

Sau đó cô lại lấy tốc độ mà mắt người thường không cách nào thấy rõ đem ngân châm bay vụt ra ngoài.

Ngân châm vừa mịn, vừa mềm, lại dài, lấy tốc độ cực nhanh bắn đi ra ngoài, sau đó vô cùng tinh chuẩn va chạm vào phi tiêu, đồng thời nhanh chóng quấn quanh ở phía trên phi tiêu.

"Đông!"

Theo một tiếng vang nhỏ, La Mộng Oánh trợn tròn mắt phát hiện, phi tiêu cô bắn ra ngoài vậy mà lấy phương thức vật rơi tự do không có lực công kích trực tiếp rơi trên động cơ chiếc Lamborghini kia.

Chung Noãn Noãn ngay tại bên cạnh xe, cho nên chỉ là duỗi cái tay, liền cầm lấy chiếc phi tiêu kia, xoay chuyển tới, lại xoay qua chỗ khác, sau đó cầm tới bên mũi ngửi ngửi.

"Kịch độc hệ thần kinh, chỉ cần làn da bị trầy, độc tố đều có thể xuyên thấu qua vân da bị tổn thương thẩm thấu vào trong máu, trong vòng nửa phút sẽ tấn công trái tim, tạo thành trái tim nhanh chóng héo rút, trong vòng một phút tuyệt đối trí mạng. Không sai không sai, chuẩn bị còn rất đầy đủ."

Ngọa tào, còn có loại thao tác này?

Mẹ nó, Chung Noãn Noãn này còn là người sao? Phi tiêu bay nhanh như vậy, cô vậy mà có thể dùng ngân châm cuốn lấy. Hơn nữa còn vừa lúc làm phi tiêu kia rơi vào trước mặt của cô!

Không chỉ có như thế, cô còn biết độc trên phi tiêu kia là cái gì?

Lăng Phẩm Viện nằm rạp trên mặt đất, cả người đều chấn kinh rồi.

Bởi vì cô cũng cảm thấy phó tư lệnh La Thượng Nghĩa có hiềm nghi lớn nhất, cho nên trên đường đi, cô vẫn luôn để ý quan sát La Mộng Oánh, càng xem càng cảm thấy cô ta có vấn đề. Ngay lúc cô ta không ngừng gây chuyện, cô gần như có thể khẳng định là cô ta, lúc đầu cô còn đang suy nghĩ làm thế nào để thần không biết quỷ không hay mà ra tay với cô ta, cho nên mới cố tình tiếp cận cô ta.

Lúc La Mộng Oánh quyết đoán chậm rãi mà nói, cô cũng đã lặng lẽ tiếp cận cô ta, đang chuẩn bị hành động, kết quả nhìn thấy La Mộng Oánh ra tay.

Khoảng cách giữa cô cũng La Mộng Oánh gần như vậy, nhưng mà La Mộng Oánh ra tay, cô lại không kịp ngăn cản.

Thế nhưng mà rõ ràng Chung Noãn Noãn bắn ngân châm sau khi La Mộng Oánh ra tay, nhưng mà cô ta chẳng những ngăn trở sự công kích của La Mộng Oánh, còn.. Đem ngân châm quấn quanh ở trên phi tiêu kia.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 536 Tìm chủ đề
[HIDE-THANKS]
Chương 829: Phản ứng không tệ

Cái này cần giá trị vũ lực biến thái như thế nào mới có thể đạt tới trình độ như vậy?

Hơn nữa, cô là chó thần chuyển thế sao? Nghe một chút như vậy liền có thể nghe ra độc người ta bôi lên trên phi tiêu là độc gì, có tác dụng gì.

Lăng Phẩm Viện cảm giác, Chung Noãn Noãn chính là loại người nhìn từ xa tưởng là ốc đảo, nhìn gần là vũng bùn, càng đi vào sâu bên trong, càng là phát hiện, hóa ra cái này đúng là một mảnh đầm lầy sâu không thấy đáy, ăn người không nhả xương, thậm chí chỉ chạm vào một chút cũng sẽ không thoát ra được.

Đôi mắt La Mộng Oánh trừng to như hạt đậu, căn bản không dám tin tưởng vũ khí do cơ giới sư đỉnh cấp của tổ chức tỉ mỉ chế tạo lại không có tác dụng đối với Chung Noãn Noãn!

Mà Selina ở một bên nghe được lời nói của Chung Noãn Noãn, suy nghĩ thật lâu mới đột nhiên ồ lên một tiếng, hỏi: "Lão đại, tại sao độc dược này nghe quen tai như vậy? Chất độc này.. Hình như là lão đại ngài nghiên cứu ra được đi?"

Chung Noãn Noãn vẻ mặt kinh ngạc nhìn Selina: "Khó được loại chuyện nhỏ nhặt này cô vẫn còn nhớ rõ."

Lăng Phẩm Viện: "!"

La Mộng Oánh: "!" Có một câu mmp không biết có nên nói hay không! Nhưng cho dù nói ra, tên SB trong tổ chức cho cô độc dược, còn mẹ nó một bộ đặc cấp cơ mật kia đoán chừng cũng không nghe được.

Ánh mắt La Mộng Oánh lóe lên một cái, đột nhiên liền ra tay, một phen liền khống chế được Lăng Phẩm Viện.

Cho dù Lăng Phẩm Viện là lính đặc chủng, cho dù Lăng Phẩm Viện đã từng đi theo Xích Dương làm nhiệm vụ ba lần.

Nhưng dù sao, Lăng Phẩm Viện chỉ là lính đặc chủng bình thường ở thành phố Giang, cho dù lợi hại hơn nữa, cũng chỉ lợi hại hơn lính đặc chủng bình thường một chút.

Mà loại sát thủ được phái ra chấp hành nhiệm vụ cao cấp, ám sát sĩ quan cao cấp như La Mộng Oánh, ít nhất đều là S cấp. Nói cách khác, thực lực của La Mộng Oánh còn mạnh hơn hai tên lính đánh thuê Jill thái tiêu trước đó nhiều.

Trên thế giới này, sát thủ hoặc lính đánh thuê có thể xếp vào S cấp, tất cả đều nằm trong danh sách đỏ của các quốc gia. Bởi vì người như vậy quá nguy hiểm.

Cho nên Lăng Phẩm Viện ngay cả một chiêu của La Mộng Oánh đều không chống được, trực tiếp bị đối phương khống chế.

"Không được nhúc nhích, lại cử động tôi liền giết cô ta!"

Một câu rơi xuống, chúng phu nhân trước đó không nhìn thấy La Mộng Oánh ra tay, cũng không nhìn thấy rõ ràng Chung Noãn Noãn ra tay, giờ phút này mới phản ứng lại đây, xác nhận sự suy đoán trong cuộc đối thoại vừa rồi, tất cả bị dọa đến thét lên một tiếng, muốn chạy trốn bốn phía.

"Lên xe!"

Dương Mẫn quát to một tiếng liền mang theo chúng phu nhân chạy về phía chiếc Lamborghini mà lão gia tử đang ngồi.

Các vị phu nhân cũng biết bản lĩnh của Chung Noãn Noãn, nghĩ đến cô muốn bảo vệ chiếc xe mà ông nội Xích Dương đang ngồi kia, tất nhiên sẽ bảo vệ bọn họ, cho nên hiện tại vào trong chiếc xe kia, mới là phương pháp tráng né sát thủ tốt nhất.

"Phanh!"

Ngay lúc Dương Mẫn chạy tới ý đồ kéo ra cửa xe, Chung Noãn Noãn không lưu tình chút nào, hướng về phía chính giữa cái trán của bà mà nổ súng.

Dương Mẫn vốn nên trúng đạn lại lấy tốc độ phản ứng kinh người cấp tốc tránh đi.

"..."

Các vị phu nhân thấy Chung Noãn Noãn nổ súng, vẫn không làm rõ được tình trạng, còn tưởng rằng Chung Noãn Noãn cũng là một sát thủ, nhao nhao thét chói tai sau đó trốn chạy bốn phía.

Bởi vì đều bị dọa đến mức chân mềm nhũn, bọn họ cũng không chạy xa được, trên cơ bản cũng chỉ có thể run lẩy bẩy trốn ở phía sau những chiếc xe khác.

Rất nhanh, sân bãi trống trải chỉ còn sót Chung Noãn Noãn, Selina, Lăng Phẩm Viện, Dương Mẫn cùng La Mộng Oánh.

Chung Noãn Noãn nhìn xem Dương Mẫn, cười lạnh một tiếng: "Phản ứng không tệ lắm."

Dương Mẫn cũng thay đổi vẻ mặt ốm yếu trước đó, cười lạnh nói: "Câu nói này hẳn là tôi nói với cô. Phản ứng cũng không tệ lắm, chẳng những kịp thời phát hiện La Mộng Oánh, còn phát hiện tôi."
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 536 Tìm chủ đề
[HIDE-THANKS]
Chương 830: Con tin

Lần này đến phiên Selina cười lạnh.

"Đừng mang mũ cao cho bản thân được không? Từ lúc mới bắt đầu lão đại nhà tôi liền biết bà là người của tổ chức KE. Nếu không lão đại nhà tôi cũng sẽ không gọi anh rể tôi vào một bên để bàn bạc đối sách ngay từ khi hội đấu giá hội mới bắt đầu."

Con ngươi Dương Mẫn co rụt lại: "Tại sao các người lại biết tôi là thành viên của KE? Ai nói cho các người biết?"

"Cái này bà cũng không cần biết. Bà chỉ cần nói cho tôi, Rắn Độc ở đâu, tôi có thể để bà chết toàn thây!"

Nghĩ đến Rắn Độc, Chung Noãn Noãn liền nghĩ đến thù hận không độ trời chung ở đời trước.

Giờ phút này, khí tràng của cô mở rộng ra, trong nháy mắt cũng đã hoàn toàn ép xuống khí thế của Dương Mẫn.

Dương Mẫn phẫn hận nói: "Muốn tôi trả lời vấn đề của cô, có thể, nhưng cô phải trả lời vấn đề của tôi trước."

Chung Noãn Noãn nhíu mày, đối với vấn đề mà đối phương muốn hỏi, kỳ thật trong lòng cô đã hiểu rõ.

Mặc dù không đạt được sự đồng ý của Chung Noãn Noãn, nhưng Dương Mẫn vẫn không kịp chờ đợi mà hỏi: "Vừa rồi lúc trong thang máy, cô bắn về phía đối diện một phát súng, cô nói cô đã giết chết tay súng bắn tỉa ở phía đối diện, chuyện này có thật hay không?"

Nhìn bộ dáng vội vàng của Dương Mẫn, Chung Noãn Noãn cười như không cười, ánh sáng trong đôi mắt lưu chuyển, rất là mỹ lệ: "Bà đoán!"

"Tôi muốn cô trả lời tôi!"

So với sự bình tĩnh của Chung Noãn Noãn, hiển nhiên Dương Mẫn nóng vội hơn nhiều. Lúc gầm rú, trong đôi mắt của bà đều hằn lên tơ máu, hai mắt tràn ngập sự phẫn nộ.

"Vậy bà cần nói cho tôi Rắn Độc ở nơi nào. Bà nói cho tôi biết, tôi sẽ nói cho bà biết tình huống của con trai bà."

"Tại sao cô biết nó là con trai tôi? Cô đã làm gì nó? Tôi hỏi cô, cô đã làm gì nó?"

Dương Mẫn nghe được hai chữ con trai từ trong miệng Chung Noãn Noãn, trong nháy mắt hóa thành một con gà mái xù lông.

Nhưng mà bà càng sốt ruột, Chung Noãn Noãn càng bình tĩnh.

"Trả lời vấn đề của tôi. Nếu câu trả lời của bà làm tôi hài lòng, tôi sẽ trả lời vấn đề của bà, nếu không, bà vĩnh viễn cũng đừng nghĩ biết đáp án."

"Muốn chết!"

Dương Mẫn thấy Chung Noãn Noãn rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, lấy tốc độ cực nhanh bắn mấy cái phi tiêu về phía Chung Noãn Noãn.

"Phanh!"

Chung Noãn Noãn đều không nhúc nhích một chút, người ra tay chính là Selina đang ở một bên.

Đã thấy cô rút súng ra, bắn một phát súng vào không trung.

Một viên đạn trực tiếp bắn trúng ba cái phi tiêu, lần tấn công đầu tiên của Dương Mẫn bị thất bại.

"Chung Noãn Noãn, Selina, để súng xuống, nếu không tôi giết cô ta!"

La Mộng Oánh ở một bên thấy thế, lập tức trợ giúp Dương Mẫn.

Cô dùng đao để trước cổ Lăng Phẩm Viện, trên cổ thon dài của Lăng Phẩm Viện lập tức xuất hiện vết máu.

Lăng Phẩm Viện không chút nào nghi ngờ, chỉ cần Chung Noãn Noãn cùng Selina không bỏ súng xuống, La Mộng Oánh thật sự sẽ không xem ở tình cảm bạn bè ngày xưa mà tha cho cô một mạng.

Dù sao cô ta là sát thủ, mà cô là quân nhân.

"Chung Noãn Noãn, không cần để ý cô ta, tuyệt đối không nên bỏ súng xuống." Lăng Phẩm Viện không hề nghĩ ngợi liền hét lớn một tiếng.

Lăng Phẩm Viện người này, mặc dù cường thế chút, tính tình đại tiểu thư nặng chút, tự cao tự đại chút, tam quan không ngay ngắn một chút. Nhưng mà..

Làm một quân nhân, cô vẫn có quan niệm đúng sai cùng quan niệm đại cục cơ bản.

Trong lúc thi hành nhiệm vụ, quân nhân sẽ đặt sự an toàn của tài sản nhân dân ở vị trí thứ nhất, cho dù là hi sinh bản thân, cũng sẽ bảo vệ tốt những người khác.

Huống chi, xem tình huống hai người này ám sát ông nội Xích Dương, lại thêm ông nội Xích Dương đều không nháy mắt một chút có thể lập tức dùng 2 trăm triệu mua châu báu cho Chung Noãn Noãn đến xem, ông nội Xích Dương tuyệt đối không phải người bình thường.
[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Back