Chương 50. Đi chết đi, lão vu bà
Edit. Lương Bảo Thanh
Còn tiếp
Edit. Lương Bảo Thanh
Từ khi cùng Đi tiểu quân nói chuyên, Trần Diệp Thanh bắt đầu mỗi ngày bẻ ngón tay chờ đợi.
Khoảng cách đến Sát Mã trấn ngày càng gần, lòng dày vò khiến hắn cực khổ hơn bị Triệu Lễ ấn ở trên giường chọc từ phía sau.
Mỗi ngày nghe tiếng động bên ngoài truyền đến, hắn đều theo bản năng nhìn về bàn văn án, sợ đây là tính hiệu của Triệu Dục, có một lần đang ở dùng bữa hắn gấp rút chui vào dưới đũng quần Triệu Lễ. Lúc ấy, hắn liền thấy nô tài hầu hạ bên cạnh đều mở to mắt kinh ngạc, Hoàng Lê yên lặng mà cúi đầu, Bích Oánh là thứ không trượng nghĩa, trực tiếp che đôi mắt lén lút quay đầu đi. Còn Triệu Lễ thì sao.. Thần sắc hắn lúc ấy thực bình đạm, chỉ là tay cầm cái thìa có chút run.
Nhưng tới tối, Triệu Lễ tôn tử kia liền hóa sói, hắn làm lão tử phía dưới đũng quần hắn khóc loạn run cả người, cúc hoa căng chặt, hai đùi không cần hắn bẻ chơi, trực tiếp biến thành gà luộc cho hắn hưởng lạc.
Nghĩ đến đây, Trần Diệp Thanh liền cắn chặt cánh tay, nghĩ lại mà kinh hải nhắm mắt. Triệu Dục a! Mẹ nó, ngươi khi nào mới bỏ được Vưu Liệt tướng quân lăn trở về nha, lão tử thật là chịu thân ca ngươi hết nổi rồi, hắn là thứ hỗn đản tinh lực tràn đầy, ngủ với lão tử thật yên tâm thoải mái, tiêu sái uy mãnh, lão tử nhanh sẽ bị tra tấn đến suy nhược thần kinh, thần hồn tan nát a!
Có lẽ đáy lòng Trần Diệp Thanh bức thiết kêu gọi quá cảm động, rốt cuộc nửa đêm một ngày kia, rốt cuộc doanh trại đội ngũ tây bi công kích ở ngoài thành Đồ Hổ.
Ban đêm, gần vào mùa thu mùa nhiệt độ không khí giảm thấp. Nửa đêm, lửa ngoài trướng vẫn hừng hực cháy, củi bị đốt phát ra âm thanh tí tách, ngọn lửa như nhảy múa dưới bầu trời đầy sao sang.
Trần Diệp Thanh ngủ say bên trong, tùy ý Triệu Lễ ôm eo hắn từ phía sau, hai người thân thể dính sát nhau..
Lúc này, một tiếng nổ vang đánh thức toàn bộ đội ngũ tây tuần. Một giây sau, liền nghe thấy các tướng sĩ gác đêm lớn tiếng gọi 'đi lấy nước'.
Trần Diệp Thanh bị tiếng nổ kia dọa tỉnh, xoay người ngồi dậy, đồng thời, thấy Triệu Lễ đã xuống giường, trên người khoác áo ngoài, giống như một tòa núi cao lớn trầm ổn che phía trước Trần Diệp Thanh.
Bối công công lẹp xẹp từ bên ngoài chạy vào, mũ thái giám quả dưa trên đầu che hai bên tai, thấy Triệu Lễ thình thịch một tiếng liền quỳ trên mặt đất: "Hoàng Thượng, không tốt rồi, xe lương thảo tùy tuần bị người đánh cấp!"
"Điều tra rõ là ai làm?" Tuy nhìn không thấy sắc mặt Triệu Lễ, nhưng không cần tưởng tượng cũng biết giờ phút này hắn rất tức giận.
Bối công công quỳ rạp trên mặt đất đầu cũng không dám ngẩng lên: "Tần tổng quản đã dẫn người đi dập tắt lửa, chắc hắn đã lần ra manh mối."
"Tốt, ngươi lui xuống! Truyền ý chỉ của trẫm, bảo Tần Chiến sau khi dập tắt lửa tới gặp trẫm, bảo tướng sĩ đêm nay đừng ngủ, gia tăng tuần tra, nhất định bắt lấy người phóng hỏa."
"Nô tài lĩnh mệnh!"
Nhìn Tiểu Bối Tử cong lưng lui nhanh ra ngoài, Triệu Lễ mới xoay người nhìn Trần Diệp Thanh ngồi trên giường bất động. Nhìn thấy tiểu nữ nhân từ trước đến nay ngụy trang bộ dáng bách độc bất xâm có chút hơi run, Triệu Lễ cười một cái, ngồi ở mép giường vươn tay nhẹ nhàng ôm chặt nữ nhân đang bị kinh hách vào ngực.
"Hoàng Hậu không cần sợ hãi, trẫm ở bên cạnh ngươi!"
Bên tai truyền tới âm thanh quen thuộc của Triệu Lễ, Trần Diệp Thanh lúc này bỗng nhiên cảm nhận từng đợt hưng phấn truyền tới tới. Khinh thường liếc mắt nam nhân ngốc tự mình đa tình, ai nói lão tử sợ phát run, lão tử rõ ràng là vui vẻ đến các tế bào trong người đều hồi sinh được không?
Triệu Dục a Triệu Dục, mẹ nó, ngươi rốt cuộc động thủ rồi sao? Mẹ nó, ngươi rốt cuộc đã bỏ được đũng quần của Từ Vưu liệt tướng quân rồi sao? Mẹ nó, ngươi rốt cuộc cùng Đi tiểu quân nội ứng ngoại hợp, cấu kết với nhau làm việc xấu giết chết ca của ngươi sao? Ngao ngao ngao! Mẹ nó, ngươi rốt cuộc trở về cứu lão tử thoát khỏi bể khổ, không cần hàng đêm trở thành công cụ bồi ngủ rồi sao?
Trần Diệp Thanh ngẩng đầu nắm chặt tay, nhìn Triệu Lễ còn tự mình đa tình ôm mình nhẹ giọng an ủi, hắn cảm giác đồng tình, lần đầu tiên mở tay ra ôm nam nhân sắp sửa ngỏm củ tỏi này.
"Hoàng Thượng?"
"Sao? Trẫm ở đây! Hoàng Hậu đừng sợ!"
"Thần thiếp không sợ!" Trần Diệp Thanh nhẹ nhàng đẩy Triệu Lễ ra, hai người đối mặt nhau, mắt đôi mắt, hắn trịnh trọng hướng Triệu Lễ biểu quyết tâm: "Thần thiếp sống là người của Hoàng Thượng, chết là quỷ của Hoàng Thượng, không thành quỷ sẽ thành quả phụ!"
Triệu Lễ sắc mặt còn khá tốt, nhưng lúc nghe hai chữ cuối cùng, khóe miệng hắn run run, không phản ứng!
Trận hỏa hoạn tuy rằng tới đột ngột, nhưng Tần Chiến không hổ là tổng quản cấm vệ quân do Triệu Lễ chọn, làm việc nhanh chóng, rất nhanh khống chế hỏa hoạn, không để lan tràn, bảo hộ thỏa đáng doanh trướng của chủ tử.
Thừa dịp Triệu Lễ tiếp kiến Tần Chiến, Trần Diệp Thanh khoác áo choàng khom lưng lén chạy ra tìm Đi tiểu quân. Đứa nhỏ này không có hậu phúc, đã nói với hắn trước khi động thủ phải ám hiệu cho hắn, để hắn chuẩn bị. Ai ngờ hai tên hỗn đản kia nửa đêm chơi nổ bơm, làm lão tử sợ tới mức xém tiểu ra quần, không biết là bàng quang của nữ nhân rất yếu ớt sao? Thường xuyên nhịn tiểu thực dễ mắc bệnh phụ khoa.
Thật vất vả mới tìm được doanh trướng của Đi tiểu quân, Trần Diệp Thanh liền lén đi vào. Quả nhiên, liền thấy tên kia đang đứng trước bàn, trong tay chính cầm một viên sáp nhìn chằm chằm.
Thấy Trần Diệp Thanh nửa đêm xuất hiện, hắn cũng hoảng sợ, bước nhanh tới kéo tay Trần Diệp Thanh đang đứng ở cửa vào, còn nhìn ra ngoài vài lần xác định không ai theo dõi, lúc này mới quay đầu có chút không vui trách mắng: "Lúc này ngươi còn dám tới? Không muốn sống nữa sao!"
"Lão tử đương nhiên muốn sống, chỉ là tiểu tử ngươi cùng ngốc tử đến tột cùng muốn chơi cái gì? Không phải nói đến Sát Mã trấn mới động thủ sao? Nơi này là nào? Là Đồ Hổ thành! Cách Sát Mã trấn còn hơn trăm dặm, động thủ trước cũng không nói một tiếng, lão tử sợ tới mức thiếu chút nữa ngã nhào ngươi có biết hay không." Trần Diệp Thanh cũng tức giận đáp trả Đi tiểu quân, còn ghét bỏ ném tay hắn ra. Thật là chán ghét, cùng tật xấu với ngốc tử, thích kéo tay lão tử.
Chỉ là không nghĩ tới Đi tiểu quân sau khi đang nghe hắn nói lời này, cư nhiên sắc mặt đại biến, duỗi tay nắm chặt bờ vai của hắn, dùng sức lắc: "Ngươi nói tối hôm nay không phải do ngươi động thủ sao?"
"Gì? Ngươi có tật à! Lão tử chỗ nào động tới người, động cái rắm a!" Rống xong đoạn này, Trần Diệp Thanh là nghĩ ra chút gì, kinh ngạc nhìn về phía Đi tiểu quân đang biến sắc: "Ý của ngươi là, trận hỏa hoạn buổi tối hôm nay không phải các ngươi ra tay?"
"Đương nhiên! Ta còn tưởng rằng là ngươi làm!"
Đi tiểu quân rút về tay, nắm chặt viên sáp trong tay sốt ruột đảo: "Kế hoạch của chúng ta là xuống tay ở Sát Mã trấn, tuyệt đối sẽ không đổi. Huống hồ ta mới nhận được tin, Triệu Dục đã rời đại doanh Tây Bắc trực tiếp đi Sát Mã trấn chờ chúng ta. Chính hắn phái người đưa tới kế hoạch hành động cụ thể. Rõ ràng, chỉ sợ hắn hiện tại cũng không biết nơi này đã đã xảy ra chuyện. Hoàng Hậu nương nương, xem ra muốn làm phu quân của ngươi một đi không quay lại, không chỉ có chúng ta mà còn có một người khác!"
Trần Diệp Thanh trong lòng lộp bộp một tiếng, hoảng sợ trợn to mắt khó tin.
Triệu Lễ là hoàng đế a! Trong thiên hạ này trừ Triệu Dục còn có ai dám ồn ào hành thích vua đây?
Huống chi, bên người Triệu Lễ còn được bảo hộ chắt chắn, nhân vật như vậy sao có người nào không muốn sống dám chân chính trêu chọc đây?
Dường như phát giác Trần Diệp Thanh thấp thỏm, Đi tiểu quân thần sắc trầm tĩnh giải thích: "Ngươi biết vì sao Triệu Lễ đi tây tuần còn phải mang theo Triệu Triệt chưa đầy một tuổi không?"
Kỳ thật, đây cũng là hoài nghi của Trần Diệp Thanh. Theo lý mà nói Triệu Triệt tuổi quá nhỏ, thật sự không thích hợp hành tẩu đường dài, nhưng hắn cư nhiên sai người mang theo Triệu Triệt, này hiển nhiên là lo lắng cho nhi tử duy nhất ở lại trong cung gặp nguy hiểm. Còn nguy hiểm này, chỉ sợ là..
"Ngươi là nói là Tiêu thái hậu?"
Đi tiểu quân tặng Trần Diệp Thanh một ánh mắt tán dương, nói: "Tiêu thái hậu khi còn quan sủng hậu cung, tiên đế từng có ý cho con ruột của bà là Lục hoàng tử Triệu Hướng kế vị. Nhưng thời khắc mấu chốt, Triệu Hướng té ngựa mà chết, tiên đế đi đời nhà ma theo, Tiêu thái hậu trong một đêm mất đi nhi tử cùng trượng phu. Chuyện này đối với nữ nhân bình thường đều là đả kích trí mạng, nhưng nữ nhân này lại vẫn đứng ở hậu cung như cũ, làm Triệu Lễ không thể nề hà nàng. Nữ nhân này không chỉ có thủ đoạn, còn có Tiêu gia sau lưng làm đế vương kiêng kị. Hơn nữa ta nghe nói năm đó Triệu Hướng sau khi chết còn lưu tại trên đời một đứa con còn trong bụng mẹ, được Tiêu thái hậu tìm về lén nuôi trong một đạo quan. Nàng làm như vậy là vì cái gì ngươi hẳn là có thể nghĩ đến. Lần này Triệu Lễ xuất kinh tây tuần, là cơ hội xuống tay tốt nhất, ta tưởng Tiêu thái hậu sẽ không bỏ qua thời cơ tốt như lần này."
Triệu Hướng đã chết lại bị kéo ra, lão vu bà kia đắm chìm tại hậu cung cư nhiên lén dưỡng dục cháu ruột của mình, hơn nữa thế lực Tiêu gia hiện giờ đang mạnh. A ha! Triệu Lễ thật đúng là loạn trong giặc ngoài a!
"Chúng ta làm sao bây giờ? Không hạ thủ sao?"
"Sao có thể, kế hoạch vẫn tiến hành như cũ. Chỉ là chúng ta phải cẩn thận đừng làm cho lão bà kia cản trở chúng ta."
Đi tiểu quân bang một tiếng bóp nát viên sáp trong tay, nương theo ánh lửa nhìn ra sau, ngoái đầu nhìn lại nhìn chằm chằm Trần Diệp Thanh, nói: "Hiện tại, không riêng chúng ta muốn Triệu Lễ có đi không về, tay chân Tiêu thái hậu càng muốn bám trụ. Ngươi phải biết, một khi nữ nhân kia thắng, ngươi cũng xong rồi!"
Trần Diệp Thanh vỗ đùi, tức khắc hiểu được!
Đại gia hắn! Hắn sao không nghĩ tới. Nếu là Tiêu thái hậu làm thịt Triệu Lễ, thân là Hoàng Hậu chính cung của Triệu Lễ cùng con ruột của Triệu Lễ, bọn họ có để cho hai ta còn sống sót sao? Đến lúc đó đừng nói làm Thái Hậu, chỉ sợ sẽ chết không toàn thây a!
Ngàn tính vạn tính, vẫn không tính ra cái kia lão vu bà kia!
Khoảng cách đến Sát Mã trấn ngày càng gần, lòng dày vò khiến hắn cực khổ hơn bị Triệu Lễ ấn ở trên giường chọc từ phía sau.
Mỗi ngày nghe tiếng động bên ngoài truyền đến, hắn đều theo bản năng nhìn về bàn văn án, sợ đây là tính hiệu của Triệu Dục, có một lần đang ở dùng bữa hắn gấp rút chui vào dưới đũng quần Triệu Lễ. Lúc ấy, hắn liền thấy nô tài hầu hạ bên cạnh đều mở to mắt kinh ngạc, Hoàng Lê yên lặng mà cúi đầu, Bích Oánh là thứ không trượng nghĩa, trực tiếp che đôi mắt lén lút quay đầu đi. Còn Triệu Lễ thì sao.. Thần sắc hắn lúc ấy thực bình đạm, chỉ là tay cầm cái thìa có chút run.
Nhưng tới tối, Triệu Lễ tôn tử kia liền hóa sói, hắn làm lão tử phía dưới đũng quần hắn khóc loạn run cả người, cúc hoa căng chặt, hai đùi không cần hắn bẻ chơi, trực tiếp biến thành gà luộc cho hắn hưởng lạc.
Nghĩ đến đây, Trần Diệp Thanh liền cắn chặt cánh tay, nghĩ lại mà kinh hải nhắm mắt. Triệu Dục a! Mẹ nó, ngươi khi nào mới bỏ được Vưu Liệt tướng quân lăn trở về nha, lão tử thật là chịu thân ca ngươi hết nổi rồi, hắn là thứ hỗn đản tinh lực tràn đầy, ngủ với lão tử thật yên tâm thoải mái, tiêu sái uy mãnh, lão tử nhanh sẽ bị tra tấn đến suy nhược thần kinh, thần hồn tan nát a!
Có lẽ đáy lòng Trần Diệp Thanh bức thiết kêu gọi quá cảm động, rốt cuộc nửa đêm một ngày kia, rốt cuộc doanh trại đội ngũ tây bi công kích ở ngoài thành Đồ Hổ.
Ban đêm, gần vào mùa thu mùa nhiệt độ không khí giảm thấp. Nửa đêm, lửa ngoài trướng vẫn hừng hực cháy, củi bị đốt phát ra âm thanh tí tách, ngọn lửa như nhảy múa dưới bầu trời đầy sao sang.
Trần Diệp Thanh ngủ say bên trong, tùy ý Triệu Lễ ôm eo hắn từ phía sau, hai người thân thể dính sát nhau..
Lúc này, một tiếng nổ vang đánh thức toàn bộ đội ngũ tây tuần. Một giây sau, liền nghe thấy các tướng sĩ gác đêm lớn tiếng gọi 'đi lấy nước'.
Trần Diệp Thanh bị tiếng nổ kia dọa tỉnh, xoay người ngồi dậy, đồng thời, thấy Triệu Lễ đã xuống giường, trên người khoác áo ngoài, giống như một tòa núi cao lớn trầm ổn che phía trước Trần Diệp Thanh.
Bối công công lẹp xẹp từ bên ngoài chạy vào, mũ thái giám quả dưa trên đầu che hai bên tai, thấy Triệu Lễ thình thịch một tiếng liền quỳ trên mặt đất: "Hoàng Thượng, không tốt rồi, xe lương thảo tùy tuần bị người đánh cấp!"
"Điều tra rõ là ai làm?" Tuy nhìn không thấy sắc mặt Triệu Lễ, nhưng không cần tưởng tượng cũng biết giờ phút này hắn rất tức giận.
Bối công công quỳ rạp trên mặt đất đầu cũng không dám ngẩng lên: "Tần tổng quản đã dẫn người đi dập tắt lửa, chắc hắn đã lần ra manh mối."
"Tốt, ngươi lui xuống! Truyền ý chỉ của trẫm, bảo Tần Chiến sau khi dập tắt lửa tới gặp trẫm, bảo tướng sĩ đêm nay đừng ngủ, gia tăng tuần tra, nhất định bắt lấy người phóng hỏa."
"Nô tài lĩnh mệnh!"
Nhìn Tiểu Bối Tử cong lưng lui nhanh ra ngoài, Triệu Lễ mới xoay người nhìn Trần Diệp Thanh ngồi trên giường bất động. Nhìn thấy tiểu nữ nhân từ trước đến nay ngụy trang bộ dáng bách độc bất xâm có chút hơi run, Triệu Lễ cười một cái, ngồi ở mép giường vươn tay nhẹ nhàng ôm chặt nữ nhân đang bị kinh hách vào ngực.
"Hoàng Hậu không cần sợ hãi, trẫm ở bên cạnh ngươi!"
Bên tai truyền tới âm thanh quen thuộc của Triệu Lễ, Trần Diệp Thanh lúc này bỗng nhiên cảm nhận từng đợt hưng phấn truyền tới tới. Khinh thường liếc mắt nam nhân ngốc tự mình đa tình, ai nói lão tử sợ phát run, lão tử rõ ràng là vui vẻ đến các tế bào trong người đều hồi sinh được không?
Triệu Dục a Triệu Dục, mẹ nó, ngươi rốt cuộc động thủ rồi sao? Mẹ nó, ngươi rốt cuộc đã bỏ được đũng quần của Từ Vưu liệt tướng quân rồi sao? Mẹ nó, ngươi rốt cuộc cùng Đi tiểu quân nội ứng ngoại hợp, cấu kết với nhau làm việc xấu giết chết ca của ngươi sao? Ngao ngao ngao! Mẹ nó, ngươi rốt cuộc trở về cứu lão tử thoát khỏi bể khổ, không cần hàng đêm trở thành công cụ bồi ngủ rồi sao?
Trần Diệp Thanh ngẩng đầu nắm chặt tay, nhìn Triệu Lễ còn tự mình đa tình ôm mình nhẹ giọng an ủi, hắn cảm giác đồng tình, lần đầu tiên mở tay ra ôm nam nhân sắp sửa ngỏm củ tỏi này.
"Hoàng Thượng?"
"Sao? Trẫm ở đây! Hoàng Hậu đừng sợ!"
"Thần thiếp không sợ!" Trần Diệp Thanh nhẹ nhàng đẩy Triệu Lễ ra, hai người đối mặt nhau, mắt đôi mắt, hắn trịnh trọng hướng Triệu Lễ biểu quyết tâm: "Thần thiếp sống là người của Hoàng Thượng, chết là quỷ của Hoàng Thượng, không thành quỷ sẽ thành quả phụ!"
Triệu Lễ sắc mặt còn khá tốt, nhưng lúc nghe hai chữ cuối cùng, khóe miệng hắn run run, không phản ứng!
Trận hỏa hoạn tuy rằng tới đột ngột, nhưng Tần Chiến không hổ là tổng quản cấm vệ quân do Triệu Lễ chọn, làm việc nhanh chóng, rất nhanh khống chế hỏa hoạn, không để lan tràn, bảo hộ thỏa đáng doanh trướng của chủ tử.
Thừa dịp Triệu Lễ tiếp kiến Tần Chiến, Trần Diệp Thanh khoác áo choàng khom lưng lén chạy ra tìm Đi tiểu quân. Đứa nhỏ này không có hậu phúc, đã nói với hắn trước khi động thủ phải ám hiệu cho hắn, để hắn chuẩn bị. Ai ngờ hai tên hỗn đản kia nửa đêm chơi nổ bơm, làm lão tử sợ tới mức xém tiểu ra quần, không biết là bàng quang của nữ nhân rất yếu ớt sao? Thường xuyên nhịn tiểu thực dễ mắc bệnh phụ khoa.
Thật vất vả mới tìm được doanh trướng của Đi tiểu quân, Trần Diệp Thanh liền lén đi vào. Quả nhiên, liền thấy tên kia đang đứng trước bàn, trong tay chính cầm một viên sáp nhìn chằm chằm.
Thấy Trần Diệp Thanh nửa đêm xuất hiện, hắn cũng hoảng sợ, bước nhanh tới kéo tay Trần Diệp Thanh đang đứng ở cửa vào, còn nhìn ra ngoài vài lần xác định không ai theo dõi, lúc này mới quay đầu có chút không vui trách mắng: "Lúc này ngươi còn dám tới? Không muốn sống nữa sao!"
"Lão tử đương nhiên muốn sống, chỉ là tiểu tử ngươi cùng ngốc tử đến tột cùng muốn chơi cái gì? Không phải nói đến Sát Mã trấn mới động thủ sao? Nơi này là nào? Là Đồ Hổ thành! Cách Sát Mã trấn còn hơn trăm dặm, động thủ trước cũng không nói một tiếng, lão tử sợ tới mức thiếu chút nữa ngã nhào ngươi có biết hay không." Trần Diệp Thanh cũng tức giận đáp trả Đi tiểu quân, còn ghét bỏ ném tay hắn ra. Thật là chán ghét, cùng tật xấu với ngốc tử, thích kéo tay lão tử.
Chỉ là không nghĩ tới Đi tiểu quân sau khi đang nghe hắn nói lời này, cư nhiên sắc mặt đại biến, duỗi tay nắm chặt bờ vai của hắn, dùng sức lắc: "Ngươi nói tối hôm nay không phải do ngươi động thủ sao?"
"Gì? Ngươi có tật à! Lão tử chỗ nào động tới người, động cái rắm a!" Rống xong đoạn này, Trần Diệp Thanh là nghĩ ra chút gì, kinh ngạc nhìn về phía Đi tiểu quân đang biến sắc: "Ý của ngươi là, trận hỏa hoạn buổi tối hôm nay không phải các ngươi ra tay?"
"Đương nhiên! Ta còn tưởng rằng là ngươi làm!"
Đi tiểu quân rút về tay, nắm chặt viên sáp trong tay sốt ruột đảo: "Kế hoạch của chúng ta là xuống tay ở Sát Mã trấn, tuyệt đối sẽ không đổi. Huống hồ ta mới nhận được tin, Triệu Dục đã rời đại doanh Tây Bắc trực tiếp đi Sát Mã trấn chờ chúng ta. Chính hắn phái người đưa tới kế hoạch hành động cụ thể. Rõ ràng, chỉ sợ hắn hiện tại cũng không biết nơi này đã đã xảy ra chuyện. Hoàng Hậu nương nương, xem ra muốn làm phu quân của ngươi một đi không quay lại, không chỉ có chúng ta mà còn có một người khác!"
Trần Diệp Thanh trong lòng lộp bộp một tiếng, hoảng sợ trợn to mắt khó tin.
Triệu Lễ là hoàng đế a! Trong thiên hạ này trừ Triệu Dục còn có ai dám ồn ào hành thích vua đây?
Huống chi, bên người Triệu Lễ còn được bảo hộ chắt chắn, nhân vật như vậy sao có người nào không muốn sống dám chân chính trêu chọc đây?
Dường như phát giác Trần Diệp Thanh thấp thỏm, Đi tiểu quân thần sắc trầm tĩnh giải thích: "Ngươi biết vì sao Triệu Lễ đi tây tuần còn phải mang theo Triệu Triệt chưa đầy một tuổi không?"
Kỳ thật, đây cũng là hoài nghi của Trần Diệp Thanh. Theo lý mà nói Triệu Triệt tuổi quá nhỏ, thật sự không thích hợp hành tẩu đường dài, nhưng hắn cư nhiên sai người mang theo Triệu Triệt, này hiển nhiên là lo lắng cho nhi tử duy nhất ở lại trong cung gặp nguy hiểm. Còn nguy hiểm này, chỉ sợ là..
"Ngươi là nói là Tiêu thái hậu?"
Đi tiểu quân tặng Trần Diệp Thanh một ánh mắt tán dương, nói: "Tiêu thái hậu khi còn quan sủng hậu cung, tiên đế từng có ý cho con ruột của bà là Lục hoàng tử Triệu Hướng kế vị. Nhưng thời khắc mấu chốt, Triệu Hướng té ngựa mà chết, tiên đế đi đời nhà ma theo, Tiêu thái hậu trong một đêm mất đi nhi tử cùng trượng phu. Chuyện này đối với nữ nhân bình thường đều là đả kích trí mạng, nhưng nữ nhân này lại vẫn đứng ở hậu cung như cũ, làm Triệu Lễ không thể nề hà nàng. Nữ nhân này không chỉ có thủ đoạn, còn có Tiêu gia sau lưng làm đế vương kiêng kị. Hơn nữa ta nghe nói năm đó Triệu Hướng sau khi chết còn lưu tại trên đời một đứa con còn trong bụng mẹ, được Tiêu thái hậu tìm về lén nuôi trong một đạo quan. Nàng làm như vậy là vì cái gì ngươi hẳn là có thể nghĩ đến. Lần này Triệu Lễ xuất kinh tây tuần, là cơ hội xuống tay tốt nhất, ta tưởng Tiêu thái hậu sẽ không bỏ qua thời cơ tốt như lần này."
Triệu Hướng đã chết lại bị kéo ra, lão vu bà kia đắm chìm tại hậu cung cư nhiên lén dưỡng dục cháu ruột của mình, hơn nữa thế lực Tiêu gia hiện giờ đang mạnh. A ha! Triệu Lễ thật đúng là loạn trong giặc ngoài a!
"Chúng ta làm sao bây giờ? Không hạ thủ sao?"
"Sao có thể, kế hoạch vẫn tiến hành như cũ. Chỉ là chúng ta phải cẩn thận đừng làm cho lão bà kia cản trở chúng ta."
Đi tiểu quân bang một tiếng bóp nát viên sáp trong tay, nương theo ánh lửa nhìn ra sau, ngoái đầu nhìn lại nhìn chằm chằm Trần Diệp Thanh, nói: "Hiện tại, không riêng chúng ta muốn Triệu Lễ có đi không về, tay chân Tiêu thái hậu càng muốn bám trụ. Ngươi phải biết, một khi nữ nhân kia thắng, ngươi cũng xong rồi!"
Trần Diệp Thanh vỗ đùi, tức khắc hiểu được!
Đại gia hắn! Hắn sao không nghĩ tới. Nếu là Tiêu thái hậu làm thịt Triệu Lễ, thân là Hoàng Hậu chính cung của Triệu Lễ cùng con ruột của Triệu Lễ, bọn họ có để cho hai ta còn sống sót sao? Đến lúc đó đừng nói làm Thái Hậu, chỉ sợ sẽ chết không toàn thây a!
Ngàn tính vạn tính, vẫn không tính ra cái kia lão vu bà kia!
Còn tiếp