Đìu hiu lạnh vắng bấy lâu Bữa nay gom chữ một "xâu" dài dài! Toan vào chút chút rồi like Nhưng vì lỡ "nghiện" cắm cài đôi câu.
Đôi câu, ấy đúng là ngầu, Không thơ mấy bữa cứ rầu rĩ thôi... Thỉnh thoảng vào ngắm lại cười, Nhưng cứ ngóng mãi không người làm thơ. Nên nay bèn đặng cầm cờ, Phất tung mấy cái, "hồn thơ" có về~
Mặt dày không ngại khen chê Vần không có mấy vẫn về chung vui Hồn thơ đúng nghĩa đen thui Nhớ người, nhớ ngõ thơ xưa, cứ về.
Rét mướt, cóng lạnh, lề mề Tâm tình chậm chạp, lười đề cả thơ Cả ngày bận bịu bơ phờ Tối về díu mắt, vội mơ màng nằm Kéo theo cơn ngủ sẵn nhằm Chữ ngăn nắp cất, chăn chằm chặp ôm
Hết gấu rồi lại gối ôm Lăn qua lộn lại gối ôm rớt rồi Giật mình mới thấy hỡi ôi Cái mùng bị đứt muỗi thôi quá trời
Gió mưa là chuyện của trời Rét ôm chăn ngủ chuyện tôi thường tình Ngày thì bút luyện rất tinh Ngày thì biếng nhác đến kinh cả người Siêng năng vốn sẵn tính trời Nhưng vì chăn ấm nhất thời bớt siêng Cây còn có lúc ngả nghiêng Người sao tránh lúc chung chiêng, nhác lười?
Lạnh căng, muỗi đói rụng rời Kiếm ăn khó lắm, trách đời chẳng dung Đã đành số kiếp mông lung Hại người, người diệt, khốn cùng tại ai Ngẫm ta lười nhác cũng sai Ráng chăm chỉ lại, kẻo mai thụt lùi
Cả tuần cày cuốc lui cui Bữa nay chủ nhật được lui về nhàn Cắm bình bông ngắm, tâm an Cỏ vườn cuốc giẫy, tiêu tan muộn phiền. Một ngày về với thiên nhiên Thêm yêu khoảnh khắc bình yên quê nhà!
Ngày nghỉ chưa bõ hít hà Thoắt qua một cái, mai là Thứ Hai Giờ này tui vẫn xem live Hoa thì không có, chẳng ai đoái hoài
Niềm vui nào phải lụy ai Hoa không người tặng ta xài xuyến chi Thích bình bông thật ra gì Tươi xinh rực rỡ tức thì đi.. mua