Chương 20. Tình yêu lâu năm Bấm để xem Theo kịch bản phim ngắn âm nhạc mà Apo và Tor đóng chính, Apo là diễn viên múa triển vọng, còn Tor là nhân viên của trung tâm khiếm thính - anh cũng là người khiếm thính. Theo kịch bản câu chuyện thì cả hai người đều có tương tác với bạn diễn nữ. Mấy cô gái thích hai người họ lắm, vừa đẹp trai lại tốt tính, chuyên nghiệp. Nhưng Apo thì thích đàn ông, còn Tor lại là giai thẳng. Tuy ai cũng biết cả hai đã có người yêu lâu năm, nhưng có một hai diễn viên nữ vẫn thích đưa số điện thoại cho Tor hoặc hỏi xin add Line chat nhưng cậu lúc nào cũng khéo léo từ chối. Có lần Apo đang trong phòng vệ sinh thì nghe thấy tiếng nói chuyện từ phía ngoài hành lang: "Em A là người tiếp theo xin add nick Line của P Tor mà không được." "Ôi trời đã nói người ta chung thủy lắm mà cứ cố là sao nhỉ?" "Yêu nhau hơn 10 năm rồi còn không kết hôn, không phải cũng chán nhau rồi sao? Cũng không đăng ảnh lên insta nữa" "Bộ bả chưa bị chửi đủ hả? Còn đăng ảnh cái gì?" "P Apo thì yêu bao nhiêu năm rồi nhỉ?" "Nghe nói đóng phim xong là yêu luôn đúng không?" "Vậy cũng phải 4 5 năm rồi, mới công khai 2 năm trước" "Thế cũng lâu rồi!" "Nhưng đôi đó yêu lâu thì cũng có cưới được đâu?" "Má, nói chuyện ác mồm ghê!" Apo định ra ngoài nhìn xem là ai đang nói nhảm thì có người giữ tay cậu lại: Tor đứng phía sau lắc lắc đầu với cậu. "Cậu nghe mấy chuyện đó không thấy khó chịu sao?" - Apo hỏi Tor khi hai người mua cafe ra góc riêng buôn dưa "Thì đương nhiên là khó chịu, nhưng không phải chúng ta nghe mấy lời đó hàng ngày luôn hả?" - Tor hút cafe "Hàng ngày á?" - Apo ngạc nhiên "Hồi trước lúc mình đóng Tuổi nổi loạn, mọi người ship mình với Kao nhiều lắm. Lúc đó Meen cũng không vui, lo lắng nữa vì không chỉ phim đó mà cả phim điện ảnh, quảng cáo sau này cũng dính nhau nhiều. Mọi người cũng bàn tán sau lưng nhiều lắm, nói bạn gái mình không xinh bằng Kao. Mình cũng từng đứng ra cãi nhau đó. Nhưng sau đó mọi người còn bàn tán nhiều hơn. Nào là Kao có ý với mình nhưng bị từ chối, nào là mình hung dữ, bạn gái quản chặt.. Thậm chí Kao có bạn trai rồi mà cũng bị đồn thổi nữa cơ." "Nên mình và cả cô ấy đợt đó rút kinh nghiệm là chẳng thèm cãi lại họ nữa. Đương nhiên là nếu nói trước mặt thì sẽ nhắc. Nhưng ví dụ như lần này là vô tình nghe thấy họ nói chuyện ở phòng bên cạnh thì bỏ đi thôi. Không thì cậu suýt nữa xông vào phòng vệ sinh nữ cãi nhau đấy!" "Thực ra mình nghĩ là họ nói chuyện ở ngoài hành lang nên định đi nói ra nhẽ ấy!" "Lần sau nhịn thì hơn. Có lần Kao phải làm việc lại với nhân viên xưa cô ấy cãi nhau ấy. Dù chào hỏi nhau mà vẫn có chút gượng gạo. Thế nên mình nghĩ chúng ta còn làm việc lại với nhau dài dài, đừng để mọi thứ khó xử." "Vậy lần sau mình có thể nói khi họ nhắc đến trước mặt mình đúng không?" "Ừ lúc đó thì cứ nói thôi, họ sẽ im. Còn mình đến chỗ họ nói họ thì sẽ bị coi là gây sự trước đó!" Apo chẳng thích phải nhịn chút nào. Thực ra nếu họ nói xấu cậu thì cậu cũng bỏ qua thôi, nhưng sao lại nhắc đến chuyện hẹn hò của cậu và Mile chứ. "Vậy là cậu và P Mile đang hẹn hò thật hả?" - Tor đổi chủ đề. "Thì.. chắc cậu cũng nghe đồn rồi đó." - Apo nói "Ekip của tớ còn chưa tiếp xúc với bên cậu luôn, đây là lần hợp tác đầu tiên đó!" "Như họ nói đó!" - Apo nhún vai - "Hẹn hò cũng được 2 năm rồi." Apo quay sang nhìn Tor: "Yêu lâu năm mà không kết hôn như họ nói là thế nào vậy?" Tor nghiêng đầu nghĩ "Có lẽ là, mỗi ngày bên nhau đều rất quý giá và hạnh phúc." "Hai người không sống chung sao?" "Sống chung thì có, nhưng có thời gian mình nghỉ ngơi thì cô ấy lại có lịch bay. Có thời gian cô ấy bay trong nước và được nghỉ mình lại phải đi quay phim. Nhiều lúc bận quá sẽ ở căn hộ khác gần công ty hơn nên cũng không gặp nhau thường xuyên được. Thế nên khi có được hẳn một tuần để ở bên nhau thì đều thấy hạnh phúc và quý giá lắm." Có đôi khi Mile phải về quê để làm việc hoặc bay đi du lịch cùng gia đình, công ty. Khi đó Apo trở về nhà không thấy ai cả cũng hụt hẫng lắm. Nhưng dần dà cậu học được cách rủ bạn bè đi chơi, đi ăn uống mua sắm nên sự vắng mặt của Mile không còn làm cậu buồn lắm nữa - đương nhiên là vẫn nhớ lúc đi ngủ rồi. "Thực ra.." - Apo nghĩ - "Nếu là hôn nhân đồng giới được chấp thuận, mình cũng không biết có nên kết hôn với P Mile không." "Bởi vì sự liên kết đó rất thiêng liêng," - Tor đồng tình với cậu ấy - "Rõ ràng nghĩ rằng sẽ gắn bó với nhau cả đời, mà cũng đã bên nhau cả đời rồi. Nhưng nhắc đến một cam kết mãi mãi thì lại chần chừ." "Cô ấy không ý kiến gì sao?" - Apo nhìn sang Tor Dù sao phụ nữ cũng quan trọng chuyện kết hôn hơn chứ? "Hồi trước thì cũng có, mình cũng định cầu hôn cô ấy. Nhưng có đợt anti tấn công cô ấy nhiều quá, cô ấy cũng stress nữa nên bỏ lỡ cơ hội. Sau này thì.. cảm giác hiện tại đang rất tốt nên vẫn duy trì tiếp." Giống như đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất vậy. "Cậu hỏi như vậy, không phải nghĩ đến P Mile chứ?" Apo bị nắm thóp nhưng cũng chẳng ngại gì, cậu bảo: "Thì, cũng 2 năm rồi, cứ tiếp tục duy trì như thế này mà không có bước tiến gì sao?" Không muốn chỉ dừng lại như thế này, nhưng cũng không biết nên tiếp tục thế nào. "À thật ra mình từng mua nhẫn đôi với cô ấy.." - Tor nói "Vậy cũng không khác gì đính hôn rồi?" - Apo hỏi "Nhưng mà sau đó bị fan soi ra, nên cả mình lẫn cô ấy đều cất đi rồi!" - Tor cười. Apo nổi tiếng chậm hơn cậu ấy, nhưng nghĩ lại những gì Tor và bạn gái phải trải qua đúng là khắc nghiệt hơn cậu ấy và Mile nhiều. Hồi mới ra Tuổi nổi loạn thì không nói, nhưng lúc ra Con tim sắt đá thì Tor và bạn gái cũng bên nhau 5 năm rồi mà anti cô ấy còn nhiều hơn. Cũng may hồi cậu quay trở lại đóng phim, tuy được khen chems tốt với bạn diễn nữ nhưng không ai nhảy vào cà khịa Mile cả. Ngày hôm đó trở về, Apo ngắm Mile thật kỹ trong lúc ngủ, anh trở người quay sang thấy cậu đang nhìn mình chằm chằm thì giật thót: "Gì thế?" - anh ngái ngủ hỏi "Em làm anh tỉnh à?" "Ừ, tự nhiên trong đêm tối có 2 con mắt trắng dã nhìn anh, anh tưởng ma ấy." "Ma cái đầu anh!" - Apo chui vào chăn nằm ôm chặt anh. "Vậy sao không ngủ đi hả?" - Mile ôm chặt lấy cậu "Em đang nghĩ về chuyện kết hôn với anh." Mile nghe thấy thế thì nhìn cậu, trong anh sáng lờ mờ anh có thể cảm nhận được sự nghiêm túc của cậu qua lời nói và ánh mắt nhìn anh. Apo thấy anh ngồi dậy bật đèn bàn lên rồi nhìn cậu nghiêm túc: "Em nói gì cơ?" "Em đang suy nghĩ về việc kết hôn với anh" - Apo đáp lại "Em.. muốn kết hôn với anh?" "Em.. nói là em đang suy nghĩ.." "Vậy em nghĩ sao?" "Em đang nghĩ thì anh tỉnh!" "Thế giờ em nghĩ tiếp đi?" "Thì em.. đang nghĩ đây?" Mile vẫn ngồi tựa vào giường nhìn cậu chằm chằm. "Anh đừng nói là định chờ đến khi em trả lời mới đi ngủ nhé?" Mile gật đầu, Apo bật cười kéo anh: "Đi ngủ, đi ngủ đi, sáng mai em sẽ trả lời anh!" "Để đến sáng mai thì sao anh ngủ?" Apo bật cười, cậu cũng ngồi dậy nghiêm túc nhìn anh: "Vậy anh đã từng nghĩ đến sẽ kết hôn với em chưa?" "Rồi!" - Mile gật đầu - "Anh nghĩ đến từ khi em về đây sống chung cơ!" Không thể phủ nhận là Apo đã bất ngờ khi nghe câu trả lời dứt khoát và nhanh chóng này của Mile. "Nhưng em chả thấy anh nói gì với em cả.." "Nói rằng anh coi chúng mình là vợ chồng từ ngày đầu ấy hả? Với cái bản tính của em thì chả cười anh một trận ý chứ!" - Mile ký đầu cậu - "Em sẽ chê anh sến cho mà xem. Thế nên anh quyết định cứ sống chúng thế này cũng đã là gia đình với nhau rồi." Apo nhìn anh rồi bảo: "Thật ra lúc nãy nhìn anh ngủ, em đã nghĩ: Mình muốn như thế này cả đời. Cuộc sống hiện tại với em rất đủ đầy, rất biết ơn vì mỗi ngày đều hạnh phúc thế này. Mà như hôm nay em và Tor nói chuyện với nhau, em nghĩ.. chuyện chúng ta cũng không thể dậm chân tại chỗ thế này được." "Rồi em muốn tiếp tục như nào?" "Vậy giờ em nói như thế thì anh tính sao?" Mile nghe thấy thế thì đứng dậy bật đèn rồi đi ra ngoài, Apo khó hiểu nhìn theo anh, sau đó Mile đã quay trở lại với hai cái đồng hồ trên tay. "Em thích màu nào?" Apo nhìn hai cái đồng hồ cơ dây da: Một cái xanh biển, một cái màu nâu, viền mặt đồng hồ nạm kim cương, bên trên mặt kính còn có logo Harry Winston nữa: "Anh mua khi nào vậy?" "Lần công tác Châu Âu trước đây, bạn rủ đi xem đồng hồ, nhìn thấy hai cái này vừa đẹp vừa xứng đôi, nhưng bọn mình vậy.. nên anh mua về luôn." "Mua về mà xong lại cất đi? Đây là đồng hồ automatic mà?" "Thì mua cả máy quay đồng hồ rồi.." "Nhưng anh thà cất đi chứ không đưa em?" "Anh đã định sinh nhật mua cho em. Nhưng xong anh lại thấy có cái khác đẹp hơn nên lại mua rồi.." Apo nhìn hai cái đồng hồ, ướm ướm lên tay mình rồi bảo: "Em lấy màu xanh!" "Vậy anh lấy màu nâu." "Nhưng mà nó giống nhau quá đi mất.. khác mỗi màu. Thiết kế y hệt! Hãng này còn nổi tiếng nữa. Fan nhìn ra ngay.." "Anh đeo là chính, em đi quay phim có mấy khi đeo đâu?" Apo nhìn anh chằm chằm: "Ủa đồng hồ đôi với chồng thì phải đeo chứ? Phải khoe!" Mile thấy cậu vênh mặt lên trông cưng hết biết, liền ôm mặt hôn cậu ngấu nghiến. Muốn cắn cậu ấy, nuốt vào trong bụng mới thỏa. "Sao hôm nay em lại nghĩ về chuyện kết hôn thế?" Hình ảnh Tor lướt qua đầu cậu, Apo ôm anh khẽ bảo: "Vì em không muốn bỏ lỡ thời gian tốt nhất." Không muốn nhỡ sau này xảy ra chuyện gì đó, dù vẫn tiếp tục bên nhau nhưng dường như lại chẳng tiến triển thêm được. Sợ rằng sau này anh ấy sẽ quen với cuộc sống có cậu cũng được mà không có cũng chẳng sao. Nhỡ đâu ở bên cậu chỉ còn là thói quen, sự thoải mái mà mất đi nồng nhiệt để bước sang trang mới? Vậy nên Apo không muốn bỏ lỡ. "Thời gian tốt nhất?" - Mile ôm eo cậu rồi nằm đè lên trên - "Là lúc anh còn khỏe sao? Yên tâm là anh còn khỏe đến 80 tuổi!" Ôi cái tên này? Apo muốn đập anh một trận nhưng đã không thể cựa quậy được. Thôi để sáng mai vậy!
Chương 21. Day One Bấm để xem Sau 1 tháng quay phim, thêm 1 tháng hậu kỳ và ghép nhạc, 1 tháng nữa để pr quảng bá phát hành vé concert. Cuối cùng buổi biểu diễn Day One của công ty Bear cũng đã diễn ra tốt đẹp. Top1 trending là tên bài hát được yêu thích nhất - là bài hát cuối cùng của concert, tiếp đến là diễn xuất của TorApo. Thậm chí các fan còn bảo cái tên "#torapo" này cũng cute phết. Hai diễn viên đã có người yêu lâu năm nhưng đóng với nhau vẫn siêu tình. Hashtag #3 lại chính là bạn gái của Tor đi cùng bạn trai của Apo: Mile và Meen dắt tay nhau vào hội trường, tuy không dừng lại chụp ảnh nhưng đám phóng viên và fan đã hú hét ầm lên khi vừa thấy Mile, sau đó im im xì xào bảo nhau: "Ê, bên cạnh là Meen mà?" "Ừ Meen bạn gái Tor mà đúng không?" "Nếu Meen là bạn gái Tor, đi cùng Mile thì nghĩa là?" "AAAAAAAAAA" Mile thấy các fan hét ầm ỹ thì giơ tay ra hiệu các fan trật tự, sau đó đỡ tay đưa Meen vào bên trong. Đây là lần đầu tiên Meen đi sự kiện lớn thế này, dù mọi người đều biết cô là ai nhưng Meen vẫn rất lo lắng và hồi hộp. Bị chửi trên mạng quen rồi nhưng nhỡ bị chửi trước mặt thì vẫn sợ lắm. Nhưng Mile luôn ở bên cạnh trấn an cô: "Đừng lo lắng, có anh đi cùng em!" Meen gật đầu với Mile, hít một hơi sâu: "Anh có muốn nói chuyện với báo chí hay người quen không? Em có thể vào ghế trước." "Ngoài Jeff ra thì anh cũng không quen nhiều người lắm. Với cả tối nay nên để ca sỹ, diễn viên là nhân vật chính, chúng ta vào ghế ngồi trước vậy." Dự án phim ngắn này thực tế là của công ty Bear - một công ty phát hành game, hoạt hình mới nổi thực hiện. Nói là công ty nhưng theo Mile biết thì chủ công ty là một đứa nhóc nhà giàu thiên tài mới 15 16 tuổi, cùng đám bạn Hiso thành lập công ty và viết bài hát theo sở thích. Sau đó có một đứa muốn làm từ thiện cho câu lạc bộ âm nhạc của trường học. Đám nhóc đó thành lập công ty rồi tự hát, tự đăng tải các bài hát lên mạng xã hội. Ai mua vé đi xem concert sẽ góp phần ủng hộ quỹ học bổng và tài trợ cho câu lạc bộ âm nhạc của trường. Vấn đề là, mới lần đầu tiên tổ chức concert, tụi nó đã mời hẳn Mai Davika, Ter Chantavit, Baifern và Nine - toàn là couple nổi tiếng, 1 couple real và 1 couple được ship rầm rộ. Không nói việc mời họ hợp tác chung đã khó mà riêng catse đã được dự đoán khủng rồi. Nhưng ngay dự án mở đầu Bear đã làm khán giả lác mắt, ca sỹ chính là học sinh của câu lạc bộ âm nhạc nhưng hát siêu hay, lời và nhạc do team tự sáng tác. Concert chiếu hình ảnh phim, còn dàn nhạc chơi ở phía sau - giống như trong MV nhạc phim Hoàng tử Ai Cập vậy. Đợt đó diễn xuất của hai đôi Mai - Ter và Baifern - Nine cũng được khen ngơi qua 2 cốt truyện riêng. Sang năm nay, Bear tiếp tục tổ chức concert âm nhạc mới gây quỹ cho câu lạc bộ âm nhạc của 3 trường khiếm thính. Đặc biệt hơn là thay vì có 2 cốt truyện, lần này chỉ có một tuyến truyện do Apo và Tor đóng chính thôi. Tự bản thân Mile cũng hồi hộp thay cậu, nhưng nhìn sang bên Meen đang lo lắng, Mile thấy mình nên tự tin hơn để khích lệ cô. "Họ sẽ làm tốt thôi!" - Mile bảo. Meen ngần ngại nhìn anh, rồi cô hỏi: "Em có search thông tin về anh và Apo ấy.. thì em thấy 2 người cũng được ủng hộ. Nhưng em thì không. Việc em đến đây hôm nay có khiến anh ấy bị ghét lây không?" "Đằng nào chúng mình cũng đến rồi. Em lo lắng không phải muộn rồi à?" - Mile cười - "Nhưng anh nghĩa là cậu ấy không quan tâm người ngoài nghĩ gì đâu. Cậu ấy muốn em ở bên cạnh cậu ấy giây phút này, nên hãy ở bên cậu ấy nhé!" Các ca sỹ đến khu vực thảm đỏ và phỏng vấn trước để sau đó vào cánh gà chuẩn bị lên sân khấu, tiếp đến là hai diễn viên chính. Ekip của Bear như đạo diễn, biên kịch, nhạc sỹ.. chẳng bao giờ xuất hiện cả. Trong số các ca sỹ diễn hôm nay bao gồm: Jeff Satur, Ally, Nont và Ink. Mile chỉ quen mỗi Jeff, họ đã hẹn sẽ gặp nhau ở tiệc sau khi kết thúc concert. Thế nên Mile dành toàn bộ thời gian ngồi trong hội trời để buôn chuyện với Meen tới khi Apo và Tor đi vào. "Phải nói thật là," - Mile nói nhỏ với cậu khi dàn nhạc bắt đầu bước ra sân khấu - "Em và Tor chems tốt phết đấy." Apo cũng mỉm cười rồi bảo anh: "Thật ra em và Tor đã bảo nhau là, lúc nhìn nhau thì hãy nhớ đến người yêu. Thế nên em nhìn cậu ấy mà nghĩ đến anh, và cậu ấy nhìn em thì nghĩ đến Meen. Do đó khi xem thì hãy hiểu ánh mắt em nhé." Mile nắm nhẹ tay cậu và bắt đầu xem bộ phim âm nhạc, với nhân vật chính là hai người họ, chỉ là hai người họ thôi. Ca khúc 1: Swimming in the ocean while it rains "Từng hạt mưa đập vào mặt Apo đau rát, cậu mở mắt ra ngắm nhìn bầu trời xám xịt, xung quanh cậu là biển nước mênh mông đang không ngừng sủi bọt trắng xóa vì cơn mưa. Cách duy nhất để bớt đau, có phải là lặn xuống không? Apo hít một hơi sâu rồi lặn xuống mặt nước xanh thẳm. Đúng là ở dưới mặt nước chẳng còn cảm nhận được cơn đau hay bất kỳ âm thanh nào nữa, cứ như thế này thì thật tốt." Apo đi thang máy từ tầng 10 xuống tầng 1, giữa chừng thang máy đón thêm khách ở tầng 7. Người bước vào là một thanh niên đẹp trai, ấn tượng đầu tiên đập vào mắt cậu là hàng lông mày của anh ta rất rậm, nổi bật giữa gương mặt luôn. Để tránh ngại ngùng nên Apo đã cắm mặt vào điện thoại, nhưng cậu liếc xuống sàn thì thấy Mile đang mang một đôi dép lê đen cũ, trong khi đang ăn vận sơ mi quần âu phía trên rất gọn gàng. Quả là phong cách của dân văn phòng! - cậu nghĩ thầm. Khi thang máy mở ra, cậu nhường cho anh đi lên trước, Mile cười lại với cậu rồi bước ra. Hai người một trước một sau, bước về cùng một cửa hàng tạp hóa trước cửa tòa nhà công ty cậu. Cửa hàng thì bé, hai người thì có vẻ ngại nhau, nên Mile chọn xong lon cafe thì còn chần chừ mãi, Apo mua nước rất nhanh rồi cũng lên văn phòng làm việc, sau đó Mile mới đi lên. Thật chẳng hiểu sao họ lại ngại ngùng như thế, như kiểu vừa liếc qua nhau đã có cảm giác điện giật, do đó để tránh bị giật tiếp thì phải né nhau ra vậy. Ôi cả hai con người ngại ngùng. Lần thứ 2 gặp nhau là khi Apo đi sang một siêu thị khác to hơn - cũng ở cạnh công ty. Cậu thấy đôi dép lê quen thuộc đang đứng trước quầy đồ uống. Lần này Apo nghĩ: Đã có duyên thế thì hay là làm quen đi nhỉ? "Xin chào." - Apo đi đến bên cạnh anh, nhưng Mile không để ý mà đang mải chọn xem nên lấy lon cafe nào. "Anh hầu như chỉ mua đồ uống thôi nhỉ?" - Apo đánh tiếng thêm lần nữa. Nhưng Mile vẫn mải chọn cafe rồi bỗng nhìn thấy cậu đứng bên cạnh, anh ngơ ngác nhìn cậu rồi quay đi bỏ ra quầy thanh toán. Ủa? - Apo nghĩ - Lơ mình luôn? Lần này cậu cũng thanh toán thật nhanh rồi đi vào thang máy cùng anh. Vẫn là con số tầng 7 và tầng 10, nhưng lần này là đi lên. Apo lại tằng hắng thêm lần nữa: "Sao anh lại lơ tôi thế?" Nhưng Mile không đáp lời cậu mà chỉ nhìn chằm chằm về phía trước. Thang máy mở cửa ở tầng 7, anh lập tức đi ra ngoài, chỉ còn Apo chưng hửng đứng bên trong. "Kiêu thế không biết?" Cậu hậm hực trong thang máy, nhưng rốt cục không chịu được mà Apo lại bấm thang xuống tầng 7. Phải tìm anh ta nói chuyện cho ra nhẽ mới được. Cậu đã kịp xin số điện thoại hay làm quen gì đâu? Mới thử bắt chuyện mà coi cậu như không khí thế à? Nhưng Apo vừa đi đến cổng công ty tầng 7 thì đứng khựng lại: Mile đang nói chuyện bằng thủ ngữ với đồng nghiệp. Cậu nhìn sang tên công ty: Công ty trợ giúp người khiếm thính AB. Vậy ra anh ấy là người khuyết tật, anh ấy không nghe được những gì cậu nói. Apo còn đang lúng túng trước cửa công ty thì có nhân viên đi ra chào cậu bằng ngôn ngữ ký hiệu, cậu lo lắng xua tay: "À tôi.. tôi.." "Ồ cậu có thể nói bình thường" - chị nhân viên cười với Apo - "Cậu đến đăng ký học sao?" Chị gái chỉ vào poster khóa học ngôn ngữ ký hiệu đang được khai giảng. "Em.. Em chưa chắc nữa.." - Apo nói. Nhưng rồi cậu nhìn thấy Mile nhìn sang cậu từ góc phòng, bị cậu phát hiện thì bối rối cắm mặt xuống ghi chép. Apo không nhịn được cười mà hỏi: "Vậy đăng ký lớp học ở đâu ạ?" Mile thấy Apo đi vào phòng tư vấn khóa học thì có chút lo lắng. Anh nhịp nhịp tay xuống bàn chờ ngay khi cậu vừa đi ra thì chạy ra hỏi: "Cậu ấy đến làm gì thế?" "Cậu ấy đăng ký học ngôn ngữ ký hiệu" - nhân viên khua tay giải đáp anh. Mile lo lắng mím môi, nhưng cũng chẳng làm gì được. Chắc là tự cậu ấy muốn học thôi chứ chẳng liên quan gì anh đâu nhỉ. Lại một lần nữa Mile gặp Apo trong thang máy. Mile đang mệt mỏi thì thấy có bàn tay huơ huơ trước mặt mình. Anh quay sang thì thấy điện thoại của Apo đã gõ sẵn chữ: - Xin chào, chúng ta làm quen nhé. Kèm theo đó là gương mặt đang tỏ vẻ đáng yêu của cậu. Mile không nhịn được mà bật cười với cậu. Anh khẽ gật đầu và cầm điện thoại của cậu gõ chữ: - Xin chào, tôi là Mile. - Còn tôi là Apo Và đó là cách họ quen nhau, một lần nữa. "Khi đó, Apo đang đắm chìm dưới biển xanh thì một ngư dân nhảy xuống kéo cậu lên. Các ngư dân khác trên thuyền đánh cá đều hò nhau tìm cách đưa cậu lên thuyền. Apo nằm trên thuyền cá, nhìn trời cao rồi che mặt khóc."
Chương 22. Day One (2) Bấm để xem Ca khúc 2: Reading alone in empty libraries Apo vừa đi học ở trung tâm ngôn ngữ kí hiệu, vừa đi chơi với Mile. Mặc dù lúc đầu Mile thường từ chối, nhưng vì cậu đã xin Line chat của anh và thuyết phục anh mãi nên Mile đành đồng ý đi uống nước với cậu. Ngày hôm đó là chủ nhật, cả hai đều gặp nhau với hình ảnh áo phông quần đùi bò, Apo mặc áo hình con mèo còn Mile mặc áo in hình câu chữ gì đó trên mạng. Vẻ lo lắng thể hiện rõ trên mặt anh, nhưng Apo đã ôn tập rất kỹ: Cậu chào anh bằng ngôn ngữ ký hiệu, Mile mỉm cười rồi gõ điện thoại: - Gõ text cũng được mà, như chúng ta vẫn chat ấy - Cái gì tôi biết thì tôi sẽ nói bằng ký hiệu Nhưng cậu mới đi học 2 buổi đầu trong tuần, chỉ mới học chữ cái và số đếm, cùng câu chào đơn giản. Thế nên đa số các câu chuyện về sau là cả 2 cầm điện thoại hý hoáy nhắn tin cho nhau. Buổi hẹn hò đầu tiên dù im lặng nhưng rất vui vẻ, thế nên tần suất hẹn nhau đi chơi cũng nhiều hơn, gần hơn. Có lần Mile và Apo đi xem triển lãm tranh nghệ thuật. Giữa muôn vàn bức tranh màu sắc, họ tách nhau ra để xem tranh thoải mái hơn, nhưng cuối cùng lại về ngắm chung với nhau một bức tranh to về biển cả. Chẳng hiểu sao khi nhìn bức tranh này Apo lại thấy sợ hãi, còn Mile thì viền mắt hơi đỏ. Bức tranh có kích thước to nhất bức tường đó, so với những bức tranh thiên nhiên màu sắc ấm áp xung quanh, hay thậm chí bức tranh về núi cao đi nữa, thì với Apo bức tranh biển cả này vẫn đáng sợ hơn cả. Nó được chia ra làm ba phần: Bầu trời trắng bồng bềnh bên trên, mặt nước xanh ở giữa và đáy biển sâu thẳm bên dưới Cậu gõ text hỏi anh: - Anh thích bức này chứ? Mile khẽ lắc đầu, - Anh không thích biển - Vì sao? Mile chỉ im lặng nhìn cậu, anh không gõ chữ nữa mà dùng ký hiệu vuốt tay từ trái tim ra ngoài, rồi thêm mấy động tác ngón tay dập dìu gì đó. Apo ngơ ra rồi bảo: "Từ từ, để em quay lại đã.." Cậu giờ điện thoại lên định quay lại câu trả lời của Mile, nhưng anh đã bật cười lắc đầu rồi bỏ đi. "Kìa kìa?" - Apo túm tay anh lại nhưng Mile vẫn trêu cậu, không cho cậu biết đáp án của anh. Apo về nhà nhớ lại các động tác của Mile, cậu ghi động tác ra sổ rồi tra mạng xem nó có nghĩa là gì. "Anh đã đánh mất người mình yêu ở biển" Apo đọc nguyên cả câu, trong lòng cậu bắt đầu chùng xuống. Hóa ra người ta không thích biển, người ta vẫn chưa quên người yêu cũ. Trong khi cậu thì thích biển, và cậu thích anh. Đã đến giờ trưa mà Mile không thấy Apo xuống rủ anh đi ăn như mọi hôm. Anh nhắn tin cậu cũng không trả lời. Mile lo lắng không biết do cậu bận hay do sau buổi đi đến trung tâm triển lãm kia anh làm gì khiến cậu không vui. Nếu mà không vui thì.. có lẽ do cậu biết nghĩa của câu nói đó rồi. Mile đánh liều lần đầu đi lên tầng 10 để tìm cậu ấy. Dù sao họ cũng mới là bạn bè, nếu cậu không thích anh nữa thì ít ra giữ mối quan hệ bạn bè cũng được nhỉ? Mà anh cũng chỉ muốn làm bạn với cậu thôi Tầng 10 chỉ có một trung tâm duy nhất: Là một cơ sở dạy múa chuyên nghiệp. Mile nhìn logo uốn lượn trước mặt rồi hít một hơi sâu bước ra khỏi thang máy. Mọi lần Apo đứng ở hành lang nhìn thẳng vào chỗ anh ngồi đối diện dễ dàng, nhưng hành lang phòng tập này chỉ có một quầy lễ tân vắng người. Anh mở cửa đi vào trong xem có ai không? Tại phòng tập lớn bên cạnh là Apo đang tập múa cùng bạn diễn, bên cạnh là giáo viên đang quan sát. Cậu ấy khi tập trung trông thật khác với lúc xuống gặp anh. Gương mặt đầy mồ hôi nhưng ánh mắt vẫn sáng lấp lánh, đặc biệt là khi cậu ấy nhìn bạn diễn đầy tình cảm, vừa nắm tay vừa đỡ cô ấy lên cao, chạy ra xa rồi lại về bên nhau. Bỗng cả 2 dừng lại nhìn về phía giáo viên, Mile nhìn về phía giáo viên thì thấy cô ấy đang nhìn anh rồi đi ra cửa: "Anh tìm ai vậy?" Mile chẳng nghe thấy cô ấy nói gì cả nhưng đọc khẩu hình miệng thì chắc là đang hỏi anh tìm ai, Apo trông thấy vội chạy ra nói: "Anh ấy là người quen của em." Mile đứng đằng xa bối rối nhìn bộ phim câm trước mặt mình. Có lẽ anh đã mang đến rắc rối cho cậu, Apo đi ra chỗ anh dùng ngôn ngữ ký hiệu: - Anh đến tìm em ăn trưa hả? - Có phải anh làm phiền em không? - Không nhưng em ăn muộn đó, từ tuần này cho tới hết tháng sau em phải luyện thi rồi. - Ừ vậy ôn thi tốt nhé. - Khi nào em thi thì anh đến xem nhé - Anh sẽ đến cổ vũ em - Anh thử search tên em trên mạng đi, sẽ có clip múa của em đó - Để anh về xem - Oke, tạm biệt trước nha - Tạm biệt Tối hôm đó Mile trở về nhà, anh search tên cậu trên mạng rồi ngồi mở máy chiếu xem clip gần nhất cậu múa solo. Đó là bài múa giúp cậu đạt giải nhất cuộc thi năm ngoái. Hóa ra Apo là diễn viên múa nổi tiếng được dự thi dành giải nhất ở nước ngoài nữa, cậu còn là cố vấn biên đạo cho nhiều bộ phim nổi tiếng. Mile vừa xem cậu múa vừa áp tay vào dàn loa, giống như cảm nhận bước nhảy của cậu, nhịp tim của cậu vậy. Còn hơn chỉ nhìn cậu ấy múa trong im lặng như thế. Mile nhắm mắt lại nhớ đến bản thân mình hớt hải chạy đến bệnh viện: Apo đang nằm truyền nước ở bên trong. Mẹ cậu ấy khóc đỏ mắt ngồi cạnh. Bà ngẩng lên thấy anh đang đứng ở cửa. Mẹ Apo đi ra giơ màn hình điện thoại cho anh xem: - Cậu còn đến đây làm gì? Mile chỉ biết cúi mặt khóc - Chính cậu khiến con trai tôi trở nên thế này. Mile nhớ đến dòng chữ đó thì bất chợt mở mắt. Trước mắt anh là Apo đang cười tươi rói hạnh phúc giơ cúp lên cao. Mile thở dài rồi tắt màn hình. * * * Ca khúc 3: The sea of stars Apo bận đến độ không có cả thời gian nhắn tin cho Mile. Khi cậu được nghỉ trước khi thi đấu, Apo xuống tầng 7 để gặp anh, nhưng nhân viên lắc đầu nói anh đã nghỉ việc. "Thực ra cậu ấy đã đang làm thủ tục nhượng lại trung tâm này cho người khác. Nhưng tìm mãi không gặp người hứng thú hoặc người có tâm. Gần đây có chủ mới rồi, Mile cũng ở lại giúp họ làm sổ sách và hướng dẫn họ tiếp quản nơi này. Cậu ấy nghỉ cũng được 1 tuần rồi." Apo nghe xong thì gọi điện thoại cho anh, nhưng cậu nhớ ra anh không nghe máy được nên nhắn tin: - Anh, anh đang ở đâu thế? Sao nghỉ việc không báo em? Sốt ruột vì không thấy hồi âm, Apo lại hỏi chị nhân viên "Nhà anh ấy ở đâu vậy?" Chị nhân viên bối rối nhìn Apo "Chị cũng không biết, bọn chị đều là nhân viên mới hết.." - chị quay ra nhìn những người khác - "Có ai biết nhà P Mile ở đâu không?" Tất cả mọi người đều lắc đầu, Apo buồn bã trở về nhà. Cậu nhắn tin cho anh mà không nhận được hồi âm, cuối cùng cậu hỏi: - Anh định biến mất thế này luôn sao? Rồi Apo bỗng nghĩ ra một việc: Sao cậu chưa từng search tài khoản của anh trên instagram hay twitter nhỉ? Apo search tên anh trên twitter nhưng chẳng có thông tin gì cả, còn instagram có acc tên anh, ava của anh nhưng lại khóa private. Cậu không biết nếu mình ấn follow liệu anh có đồng ý không? Hay là tìm hiểu thông tin qua bạn bè của anh trước? Apo click vào mục: Người follow Mile, acc đầu tiên lại là tên cậu Apo Nattawin. Kỳ lạ? Apo mở điện thoại ra: Acc của cậu là Nattawin thôi mà? Đây là acc mới của cậu sau vụ tai nạn.. Sau vụ tai nạn xe thì phải, cậu bị chấn thương nặng dẫn đến quên đi vài việc. Mẹ cậu đưa cậu về nhà chăm sóc, rồi bà đưa cậu một chiếc điện thoại mới với acc mạng xã hội đều do mẹ lập với pass là sinh nhật cậu. Cậu đã chẳng thắc mắc vì sao acc instagram mới lập lại lại có sẵn ảnh cũ của cậu. Nhà cậu.. Apo quay lại nhìn khắp phòng: Tuy có cảm giác quen thuộc nhưng cũng như thiếu gì đó. Apo thử đăng nhập nick instagram kia: Cập gõ ngày sinh nhật của mình nhưng không phải. Ngày sinh nhật của idol? Cũng không phải. Apo đành gõ thử tên cậu cùng ngày sinh Apo242: Lúc instagram xoay tròn rồi hiện ra loạt ảnh, Apo như nhảy cẫng lên. Hóa ra đúng là acc instagram cũ của cậu, phải xem nó có gì nào: Ngay 3 bức ảnh đầu tiên đã làm Apo sững sờ. Tất cả đều là ảnh cậu đang chụp cùng Mile. Đúng vậy: Là Mile mà cậu mới quen một tháng trước ở tòa nhà văn phòng ấy. Sao cậu lại quen anh ấy từ trước? Sao anh ấy cũng tỏ ra là lần đầu gặp cậu? Apo lướt xuống dưới thấy một clip nhạc: Đó là clip Mile đang đánh ghita đệm cho cậu hát. Một mảnh ký ức hiện về lướt qua đầu cậu. Đó là ký ức Mile còn có thể nói. Anh ấy từng nắm tay cậu và nói rằng mình yêu cậu. Đó là một đêm trời đầy sao ngoài bãi biển. Anh đánh ghi ta một bài nhạc hay, nhưng giọng anh thì chẳng hay chút nào. Ai bảo cậu yêu anh chứ. Vậy mà giờ Mile lại chẳng nói được.. Mile ở nhà soạn dịch văn bản cho các công ty thì nhận được tin nhắn của Apo. Anh không biết cậu có thể tiếp tục thế này đến bao giờ. Nhưng Mile không muốn chặn tin nhắn của cậu. Anh mở tin nhắn ra đọc: - Em đang ở bờ biển chờ anh Hả? Mile hốt hoảng định hỏi sao lại ở biển? Thì cậu đã chụp màn hình bờ biển trước mắt gửi anh. Đó là nơi cậu và anh thường đến nghỉ ngơi cuối tuần.. Mile hốt hoảng chạy đến thì thấy Apo đang ngồi ôm chân ở dưới cột điện ven đường, từ chỗ cậu là thẳng bậc thang để đi xuống biển. Apo quay sang nhìn anh, Mile giơ điện thoại lên hỏi cậu: - Em nhớ ra rồi sao? Apo nói thật chậm để anh có thể đọc khẩu ngữ của cậu: - Đồ tồi! * * * Ban nhạc kết thúc bài hát rồi đứng lên cúi chào mọi người, Mile quay sang bảo cậu: "Ice Paris hát hay ghê" "Sắp tới Jeff rồi" - Apo đáp Dàn nhạc giao hưởng đi ra ghế ngồi, mang theo đàn violon, celo, trống.. "Nhạc buồn chắc luôn" - Meen quay sang Tor "Thế khi nào Ally hát?" "Bài này luôn đó!" - Tor trả lời "Cậu diễn cảm động thật đấy!" - Mile nói với sang Tor ngồi cạnh Apo, giơ ngón cái với cậu ấy "Cám ơn ạ" - Tor chắp tay "Còn em thì sao?" - Apo hỏi "Ra rồi ra rồi: Jeff với Ally!" - Mile chỉ Apo bĩu môi lườm anh rồi nhìn lên sân khấu.
Chương 23. Day One (3) Bấm để xem Ca khúc 4: The sea of stars (that appear when you're miles away from the neon lights of the city) Lần đầu tiên Mile bước vào phòng ngủ của Apo, anh quan sát thấy trên tường có rất nhiều cúp và huy chương múa nghệ thuật, cùng với đó là ảnh nhận bằng của một cậu bé nhỏ con, da ngăm mà mắt sáng rực. Các bức ảnh chỉ có cho đến khi Apo 11 12 tuổi, do đó Mile khá bất ngờ khi Apo bước vào phòng, áo sơ mi trắng sơ vin nghiêm chỉnh: "Chào anh ạ" - Cậu chắp tay. Không thể không thừa nhận là giây phút đó Mile đã bị hớp hồn ngay lập tức. Apo nhìn ngoài vừa đẹp trai vừa thu hút hơn nhiều. Cái kiểu học sinh cấp 3 tràn đầy năng lượng, mắt sáng và ngông nghênh, nhưng đứng trước người lớn thì lại rụt rè ấy. "Chào em" - Mile cũng chắp tay với cậu. "Nay xe bus đến muộn hơn nên em về muộn á." - Apo đi về phía bàn học rồi đặt cặp xách lên, cậu lục túi - "Em có mua cafe lon cho anh đó, anh uống không? Hay uống nước cam mẹ em pha?" "Vậy là về muộn do đi mua đồ hay do trễ xe bus đó?" Apo hơi khựng lại rồi nhìn anh anh cười cười "Anh đợi lâu không ạ?" Mile lắc đầu: "Trêu em thôi, học sinh cấp 3 anh hiểu mà, sẽ muốn đi chơi với bạn bè." - Mile chỉ tay về đống huy chương của cậu - "Giờ em còn múa không?" "Em vẫn đi tập đều và đi thi nữa. Nhưng đến lớp 11 rồi thì bố mẹ mới cãi nhau xem là có nên tiếp tục múa không hay học đại học." "Nếu học đại học thì em muốn học ngành gì?" "Em không biết, chắc là làm cho ngân hàng. Bố em đang làm giám đốc chi nhánh. Em có thể vào làm nhân viên rồi phát triển lên." "Đó cũng là một hướng ổn định. Còn mẹ em muốn em theo nghiệp múa?" "Mẹ em là muốn em làm thứ mình thích" - Cậu đặt lon cafe sang bên Mile rồi lôi sách vở ra - "Mà em thích múa hơn." "Vậy giờ anh sẽ làm gia sư để em thi đỗ đại học đã. Sau đó tương lai của em phát triển theo quyết định của em. Muốn ổn định thì ổn định, muốn đam mê thì đam mê." Mile cũng lôi giáo án soạn sẵn ra. "Nhưng mà anh không đưa ra lời khuyên gì cho em sao?" - Apo hỏi "Anh không?" - Mile hỏi lại - "Anh thấy em làm rất tốt việc múa rồi. Giờ anh sẽ giúp em giỏi cả điểm số và đại học. Khi giỏi cả 2 rồi thì em sẽ chọn cái thay vì em thích hơn là cái mà em giỏi." "Lúc đó chẳng cần nghe ai khuyên cả!" Lần đầu tiên Apo thấy có niềm tin ở một người ngoài. Từ bố mẹ, bạn bè và cả người lớn cậu quen, ai cũng đưa ra một phương án: Hoặc nhảy, hoặc ngân hàng. Và vì tỉ số là 50/50 nên cậu vẫn phân vân lắm vì không thể nghe theo số đông được. Chỉ có Mile là nói nói sẽ giúp cậu tự do chọn điều mình thích. Không phủ nhận là Mile giảng bài dễ hiểu hơn giáo viên trên lớp nhiều. Có lẽ cậu là tuýp người không thể hiểu được cách truyền đạt của giáo viên, nhưng nếu cứ chỉ thẳng công thức cho cậu áp dụng thì cậu sẽ làm được bài. "Em được 90 điểm rồi này, Pí có định thưởng gì cho em không đó?" "Muốn ăn gì? Anh bao tất" Mối quan hệ của họ đã dần thân thiết hơn như vậy. Có lần Apo còn cố tình không hiểu bài để Mile ngồi lại giảng cho cậu nhiều hơn. Mile quay sang vò đầu cậu: "Rõ ràng là làm rất nhiều lần rồi sao còn nhầm hả?" Niềm vui nhỏ bé này Apo nghĩ chỉ mình cậu có, hóa ra Mile cũng thích ở bên cậu lâu như vậy. Thế nhưng lần đầu họ hôn nhau trong thư viện, Mile đã hối hận rất nhiều vì đó là thời điểm Apo chuẩn bị thi đại học. Cậu ấy vướng vào yêu đương thế này thì sao mà tập trung thi được? Cả hai giao ước nếu Apo thi đỗ đại học thì sẽ chính thức hẹn hò. "Còn em không đỗ thì sao?" "Thì không phải anh sẽ bị bố mẹ em cho nghỉ sao?" Nghĩ đến việc ôn thi lại 1 năm với gia sư khác, Apo không muốn tí nào nên đã lao đầu vào học. Giây phút cậu cầm bằng đại học trên tay tìm đến Mile, anh còn chưa kịp nhìn tên trường đó là trường nào thì cậu đã nhào lên hôn anh: "Vậy giờ chúng mình hẹn hò được rồi đúng không?" Mile quàng tay ôm eo cậu: "Ừ!" Chuyện tình cảm của họ cứ tự nhiên như thế. Apo không học đại học mà tiếp tục học múa. Cậu và Mile tìm một căn hộ gần với trường học của cả 2. Mile có ô tô nên thường đưa đón cậu đi học. Có thể nói 3 năm đại học đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của cả hai người. Câu chuyện họ chia tay cũng tự nhiên đến đáng sợ. Khoảng thời gian đó Mile thường bận rộn làm đồ án tốt nghiệp và đi thực tập. Họ chẳng mấy khi có thời gian bên nhau. Apo từ việc chờ anh về nhà thì giờ đã ngủ luôn mà không chờ anh nữa. Nhưng hôm đó anh lại chạy về nhà và hét ầm lên: "Anh xong đồ án rồi!" Apo đang ngủ thì giật mình xong vẫn vừa ngái ngủ vừa ôm anh: "Xong chưa? Xong thật chưa?" Cậu nói mà mắt vẫn nhắm tịt lại, Mile bảo: "Xong hết rồi, giờ có thể nghỉ ngơi đi chơi với em rồi." Apo nghe thế thì mở to mắt: "Rồi nhỡ mai anh lại phải sửa gì nữa thì sao? Lần trước cũng bảo em xong hết rồi được nghỉ rồi mà lại phải làm tiếp." Mile nghe thế thì bảo: "Vậy giờ em có muốn đi chơi không? Đi luôn?" Apo thấy anh nói thật đấy không đùa đâu, thế là nửa đêm họ nhét vội quần áo vào túi rồi lên xe bỏ trốn. Khi đó Mile vẫn đang mặc sơ mi trắng của một cậu sinh viên năm 3, còn Apo thì mặc áo phông với gương mặt đầy vẻ thiếu niên tràn đầy sức sống. Mile lái xe ra khỏi đường hầm ố vàng, đưa họ ra xa khỏi thành phố. Càng về đến gần biển, bầu trời đầy sao càng hiện rõ trải dài trước mắt cậu. Con đường tối đen chẳng có xe qua lại, Apo giơ tay ra cảm nhận gió mát, Mile cũng mở mui xe để cậu tha hồ hát hò theo bài hát trên radio. Đó chính là bãi biển nơi mà Mile đã ôm đàn ghita hát cho cậu nghe. Là bãi biển nơi họ hôn nhau say đắm và đan tay vào nhau, hứa rằng sẽ ở bên nhau mãi. Nhưng cũng bãi biển đó là nơi cậu tự tử. Chuyến đi chơi đó rất vui vẻ hạnh phúc. Sau ở biển được 2 ngày, Apo và Mile định lái xe ra sân bay để đi Chiang Mai. Nhưng trên đường họ đã gặp tai nạn. Apo nhớ rõ rằng họ đang dừng đèn đỏ thì bị tông thẳng lên phía trên, khiến cho các xe khác trên đường cũng hoảng loạn. Một chiếc xe khác dù phanh lại cũng không thể tránh họ. Thứ cuối cùng Apo nhìn thấy là mình được Mile ôm lấy. Bọn họ vẫn sống sau vụ tai nạn. Apo bị gãy chân còn Mile thì bị thương cả đầu và xương sườn, tay trái của anh cũng bị gãy. Apo tỉnh lại sau một ngày, nhưng Mile phải mất đến 3 ngày mới tỉnh. Gia đình hai bên đã sắp xếp cho cả hai nằm viện cùng một phòng, nhưng Mile hầu như chỉ ngủ liên tục. Anh chẳng mấy khi tỉnh táo để nói chuyện với cậu nằm bên cạnh. Cho đến nửa tháng sau, mọi người mới nhận ra anh không thể nghe được nữa. "Hả? Mọi người nói gì thế?" - Mile hỏi mẹ mình và nhìn Apo ngơ ngác. Bác sĩ kiểm tra lại cho anh, khám chụp các kiểu và đưa ra kết luận rằng máu bầm trong não đã đè lên dây thần kinh khiến anh mất thính giác. Mile buồn như người mất hồn, nhưng ít nhất anh vẫn giao tiếp được với cậu qua tin nhắn điện thoại. Apo nhắn tin hỏi: "Hôm nay anh đã bớt đau đầu chưa?" "Vẫn hơi nặng đầu" - Mile sẽ trả lời lại vì anh vẫn nói được, nhưng hơi to vì anh sợ cậu không nghe thấy, như anh. Một tháng sau vụ tai nạn, cả Apo và Mile đều dần dần tập đi và tập cử động lại tay bình thường. Nhưng Mile vẫn không thể nghe thấy. Anh bảo cậu: "Nếu mà như phim Hàn Quốc thì dần dần máu tụ sẽ tan ra và anh sẽ lại nghe thấy." Apo muốn mắng anh là anh lậm phim ít thôi. Nhưng cậu không nỡ vì nhớ đến việc anh đã cứu mình. Có lẽ vì thế nên đầu anh ấy mới bị tổn thương. Vì chiếc xe thứ 2 lao lên đâm vào phía cậu mà. "Em và anh sẽ cùng đi học ngôn ngữ ký hiệu đi!" - Apo bảo anh "Cái gì cơ?" - Mile hỏi lại vì Apo không chịu nhắn tin. Cậu nói thật chậm để anh đọc được khẩu hình của mình. "Em còn phải nghỉ ngơi và tập luyện múa lại mà.." - Mile nắm tay cậu - "Anh không sao, không cần lo cho anh." Apo đến trường tập múa, nhưng chân cậu vẫn chưa vững, vẫn chưa xoay được, mọi người lo lắng hỏi nhau liệu cậu có thể lấy lại phong độ trước được không? Thực ra chính Apo cũng rất áp lực, nhưng huấn luyện viên nói cậu không thể nóng vội, Apo chỉ biết giấu lo lắng vào trong. Về đến nhà, cậu phải tập hít thở để lấy vẻ tươi tỉnh nhất cho Mile đỡ lo lắng. Căn nhà trước kia sẽ có tiếng tivi, giờ chỉ có im lặng. Mile ngồi gõ cạch cạch bàn phím, cậu về mà anh không thể nghe thấy. Apo đi đến vẫy vẫy tay trước mặt anh làm Mile hơi giật mình. Ánh mắt anh buồn hẳn, nhưng không buồn bằng việc anh cố cười với cậu. "Về rồi hả?" Apo gật đầu. Mile thoáng buồn, anh muốn được nghe giọng cậu líu lo chào đón anh mỗi ngày. Anh muốn được nghe nhạc, được xem phim, thèm cả tiếng xe cộ ồn ào, tiếng gió xào xạc.. Tất cả âm thanh anh vốn chẳng quan tâm giờ lại khiến anh thèm khát. Thậm chí đến ngay cả giọng mình anh cũng không nghe được nữa. Mile không thể tự lái xe đến trường nữa vì anh không nghe thấy tiếng còi xe, và vì xe cũ của anh đã hỏng nặng nên khi mua xe mới, người ta đã từ chối bán xe cho anh. Thời gian đầu Mile vẫn đi taxi đến trường, nhưng dần dần chính giọng nói của anh cũng biến mất. Anh nghĩ mình vẫn phát âm như bình thường nhưng tài xế không nghe ra anh đang nói gì. Giảng viên và bạn học nhìn anh ái ngại, cô bạn ngồi cạnh anh khẽ viết ra vở: - Cậu viết ra đi rồi mình sẽ nói hộ cho Lúc này Mile mới biết mình cũng sắp sửa trở thành người câm rồi. Những kiến thức anh cố học ngày học đêm để theo kịp kiến thức mình không thể nghe giảng rốt cục cũng chẳng thể phát biểu được. "Em mới học được một câu này: Em yêu anh!" - Apo nhảy đến trước mặt anh, dùng ký hiệu tay để nói chuyện với Mile. Cậu và anh đã đi học ngôn ngữ ký hiệu cùng nhau rồi, dù Mile đã bảo cậu cứ nói mồm đi anh có thể đọc được khẩu hình miệng nhưng giờ đây cậu lại dùng ký hiệu để giao tiếp với anh. Mọi thứ với Mile thực sự quá đau đớn, quá mệt mỏi. Dù anh không muốn thể hiện ra nhưng bên trong tâm hồn kia đã vỡ vụn. Việc học không thể tiếp tục, công việc làm thêm cũng đã nghỉ, có phải đến một lúc nào đó Apo cũng sẽ hết yêu anh không? Một ngày Apo trở về căn nhà tĩnh lặng như mọi lần. Chỉ khác lần này không thấy Mile đâu. Cậu lập tức lo lắng vì từ sau khi xuất viện Mile chẳng mấy khi ra khỏi nhà. Anh ghét khi không thể nghe được nhân viên thu ngân nói giá tiền, anh ghét khi trẻ con phải va vào anh rồi anh mới biết chúng đang cười đùa chạy nhảy xung quanh. Anh ghét khi họ ra ngoài đi dạo mà cậu chào hỏi hàng xóm còn anh lại bước ngang qua. Thế nên Mile chỉ ở nhà suốt nửa năm qua. Nhưng Apo biết anh ghét chính mình của bây giờ. Vậy nên hiện tại không thấy anh đâu, cậu sốt ruột nhắn tin nhưng anh không trả lời. Chắc không phải như trong phim đâu nhỉ? Apo nghĩ rồi bỏ vào phòng ngủ: Nhưng đúng là toàn bộ quần áo của anh đã biến mất. Đồ đạc và cả ảnh chụp của 2 người họ anh cũng mang đi. - Anh bỏ đi đâu hả? Em không thể gọi anh nên hãy trả lời em ngay - Anh muốn chia tay sao? Anh muốn chúng ta kết thúc thế này à? - Nếu chia tay thì cũng phải gặp em một lần rồi nói chia tay đàng hoàng chứ? Anh sợ em níu kéo anh chắc? - Dù chia tay thì cũng trả lại ảnh đây! Ảnh đó là của em! Anh có quyền gì mang hết đi chứ? - Hay là anh đang về gặp mẹ thôi? Anh đang về quê à? Gửi xong tin nhắn cuối cùng, Apo vừa khóc vừa bấm gọi cho mẹ của Mile, cậu hy vọng rằng anh chỉ là về quê mà thôi. Hy vọng không phải là anh bỏ cậu. "Apo con à.." Giọng của mẹ Mile bình tĩnh lạ thường. Trước kia khi cậu gọi cho bà sẽ nhận ra được cảm xúc lo lắng, vui vẻ hay ngạc nhiên. Nhưng lần này có vẻ như bà đã chuẩn bị trước để nghe máy của cậu rồi. "Mẹ có biết anh ấy đang ở đâu không ạ?" - Apo mếu máo hỏi "Apo à, con chờ chút mẹ đang tới. Con chờ nhé." Chỉ khoảng 15 phút sau mẹ Mile đến, bà dịu dàng nắm tay cậu, ôm cậu, an ủi cậu, nói rằng cả bà và Mile đều thương cậu. "Nhưng con nên bắt đầu cuộc sống mới mà không có Mile. Như thế sẽ tốt cho cả 2 đứa." "Sao lại thế ạ? Bọn con chia tay mà tốt sao?" "Mile ở bên con không hạnh phúc. Thằng bé sẽ nghĩ mãi về việc nó không thể bảo vệ con, chăm sóc con, nó nói trông con rất buồn và tội lỗi khi nhìn nó. Và vì thế nó cũng đau khổ. Thế nên nó quyết định ra nước ngoài để học tập và thay đổi cảm xúc hiện tại. Con cũng nên như thế. Con đừng nghĩ chuyện này là lỗi của con. Con phải thoải mái tinh thần hơn, phải quay lại với sự nghiệp của mình." "Anh ấy chưa đi đâu đúng không?" - Apo nắm chặt lấy tay bà - "Giờ mẹ gọi cho anh ấy đi, bảo anh ấy về gặp con. Ít nhất phải nhìn nhau mà chia tay chứ. Sao có thể cứ thế biến mất được?" "Nếu hai đứa gặp nhau, nó không đủ dũng khí đi đâu." - Mẹ Mile gỡ tay của Apo ra - "Mẹ thực sự mong 2 đứa sẽ hạnh phúc hơn trong tương lai. Con cũng cố gắng nhé." Nói rồi bà quay người bỏ đi, Apo định đuổi theo bà nhưng mẹ cậu cũng đã được gọi đến. Bà cúi đầu chào mẹ Mile rồi kéo cậu trở lại phòng. "Con bình tĩnh đã. Hai đứa như thế này, về sau sẽ càng mệt mỏi càng chán ghét nhau hơn thôi. Chia tay từ giờ là tốt nhất. Khi vẫn còn thương người kia. Nó vì con mà ra nước ngoài, con cũng phải vì nó mà tốt lên. Sau này gặp lại Mile nhìn con hạnh phúc thì nó cũng yên lòng." "Con chỉ muốn anh ấy một lần nữa không được sao ạ?" - Apo vừa khóc vừa cầu xin mẹ. Nhưng Apo đã chẳng được gặp Mile lần nào nữa. Cậu thức dậy và thấy giường bên mình trống trơn. Cứ như vậy không biết đã bao nhiêu ngày. Tay cậu cầm điện thoại không buông, nhưng chẳng có tin nhắn nào đến. Mẹ cậu nấu bao nhiêu đồ ăn nhưng cậu chẳng thiết đến. Một ngày bà đi chợ rồi về phòng Apo gọi cậu dậy, nhưng Apo cũng biến mất. Cậu nhắn tin cho anh: - Nếu em không thể quên anh, thì để em tái sinh một lần nữa. Ở thế giới không có anh còn hơn. Mile đọc tin nhắn có chút chột dạ, cậu nhắn tin hỏi mẹ Apo rằng Apo sao rồi, nhưng bà nói họ đang tìm cậu khắp nơi mà không thấy. Mile sợ hãi hỏi cậu đã mất tích lâu chưa? - Mẹ lên sân thượng tìm cậu ấy chưa? - Sân thượng? Mẹ Apo chạy lên nhưng không thấy cậu đâu cả. Mile cũng chạy từ quê nhà lên Bangkok, đi được nửa đường thì mẹ Apo nhắn tin bệnh viện cho anh, nói rằng người ta vớt được cậu ngoài biển. * * * "Sao cái MV có 6 phút mà nhét được cả 2 bà mẹ vô vậy?" - Mile vừa lau nước mắt vừa hỏi Apo "Thì đội edit làm việc như điên chứ sao. Họ muốn cảnh kết thúc là em khóc lóc chạy ra biển, như thế thì vẫn phải có 2 người mẹ ở đó để kiểu chia tay thật ý." "Thật ra thì MV thôi mà, làm điêu điêu tý chẳng ai nói đâu." "Không được đâu" - Tor ngồi bên kia bảo - "Vì phim ngắn lần trước được khen cốt truyện quá hay nên lần này họ muốn giữ vững phong độ của kịch bản, nhạc cũng phải khớp nữa. Thay mấy bài nhạc cho đủ độ dài rồi đấy!" "Ủa chứ lúc đầu là làm concert âm nhạc xong phim ngắn chỉ làm nền thôi mà?" "Vì âm nhạc kết hợp với hình ảnh sẽ đẩy cảm xúc lên cao hơn chứ sao." - Apo nói "Mà giọng Jeff sao nó buồn dữ vậy?" - Mile tiếp tục xì mũi - "Anh xúc động quá đi mất." "Bài sau còn buồn hơn đấy!" - Apo xoa xoa lưng anh Tor thấy thế thì quay sang nhìn bạn gái, nhưng nàng khá "cứng", không có khóc gì cả "Em không thấy xúc động sao?" "Có?" - Meen đáp lại "Thế sao em không khóc?" "?" Meen cấu Tor một cái "Vì nếu là em, em sẽ lục tung Thái Lan lên để tìm anh. Đừng quên em là tiếp viên hàng không, anh có bay đến Bắc Cực cũng không thoát đâu!"
Chương 24. Day One (4) Bấm để xem Ca khúc 5: All the phases of the moon - Chính cậu khiến con trai tôi trở nên thế này. Mẹ của Apo đã gõ dòng chữ đó giờ cho anh xem rồi tức giận bỏ vào trong phòng của cậu. Mile ngồi ngoài hành lang nắm chặt tay, lo lắng không biết bao giờ cậu sẽ tỉnh lại. Mẹ cậu đã chẳng còn nhìn mặt anh nữa, bà khóa cửa phòng bệnh rồi ngồi túc trực bên giường cậu. - Apo, nó quên mất cậu rồi Mẹ cậu đi ra giơ điện thoại cho anh xem, Mile ngẩn ra không hiểu bà đang nói gì - Nó không nhớ cậu là ai, không nhớ vì sao mình lại chạy ra biển ngày mưa rồi bị nạn. Nó hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra. - Nó vẫn nhớ việc đã thi đỗ đại học, đang học năm thứ 3. Nhưng tuyệt nhiên không nhớ "Mile" là ai. - Tôi sẽ cho nó đi khám bác sĩ tâm lý, chụp cắt lớp não.. Nhưng bác sĩ nói có lẽ do nó đã bị cú sốc quá lớn mà mất trí nhớ tạm thời. - Có lẽ cậu nên về nhà trước đi, tôi sẽ liên lạc lại với cậu sau. Mẹ Apo gõ cho cậu xem rồi đứng lên bỏ vào phòng đóng cửa lại. Một mình anh ngồi ngoài hành lang tối om cho đến khi bị y tá mời ra ngoài vì không phải người nhà bệnh nhân. Suốt một tuần sau đó Mile chờ đợi tin nhắn của mẹ Apo, anh thuê một phòng khách sạn để ở lại chờ tin cậu, trừ mấy bộ quần áo anh trai mang đến và anh đi mua xung quanh chẳng có sách báo, chẳng có máy tính hay thứ gì thuộc về anh cả. Mile ngồi buồn thiu trong bóng tối, râu cũng chẳng thèm cạo, mắt nhìn chằm chằm lên trời. Mặt trăng hôm nay nhỏ hơn hôm qua, "Còn nhỏ hơn lòng đỏ trứng muối ở hàng ốc mình ăn nữa" Apo đã từng mô tả mặt trăng với anh như vậy đấy. Mặt trăng hôm nay cũng nhỏ như ngày hôm đó, nhưng anh đã chẳng thể kể cho cậu chuyện vui bé tí này nữa rồi. Và mặt trăng của những ngày sau chỉ còn anh nhìn ngắm thôi. Mile không biết nên mong chờ cậu sẽ nhớ ra anh hay không. Một mặt anh mong chờ cậu đủ yêu để nhớ ra anh. Một mặt anh mong cậu cứ quên đi còn hơn ở bên anh trong dằn vặt và áy náy. Cứ như thế anh lặn lội trong suy nghĩ của mình đến khi trăng biến mất và trời ló dạng. Hai tuần trôi qua và mẹ Apo đã nhắn tin nói với anh rằng: Cậu thực sự đã mất trí nhớ về anh rồi. Kiểm tra chấn thương hay khám tổng quát cho thấy cơ thể cậu không sao cả, bác sĩ tâm lý nhận định cậu bị sốc tinh thần dẫn đến mất trí nhớ. - Dù sao cậu cũng muốn chia tay nó. Vậy thì nhân dịp này hãy làm theo điều cậu mong muốn đi. Đừng gặp lại nó nữa. Mặc dù đã chuẩn bị trước tinh thần nhưng anh chẳng thể cứ thế mà đi được. Mile tới tiệm tạp hóa dưới tầng lầu căn hộ họ đang sống chung để chờ cậu. Lúc Apo bước vào, anh đã cúi mặt xuống quầy để đồ mà không dám ngẩng lên nhìn cậu. Mile luống cuống bỏ ra ngoài thanh toán đồ trước, nhưng Apo cũng rất nhanh đặt tuýp kem đánh răng xuống bàn thanh toán. Theo phản xạ hai người ngẩng lên nhìn nhau. Mile nhớ rất rõ đã nhìn thẳng vào mắt cậu, nhưng Apo cũng nhìn anh trong tích tắc rồi quay mặt nhìn nhân viên thu ngân: "Có thanh toán thẻ không ạ?" "Có ạ" - nhân viên đáp với cậu. Mile còn chẳng thèm cầm đồ về, nhân viên gọi với theo nhưng anh không nghe thấy. Cậu ta lầm bầm: "Có bệnh chắc?" Apo cũng nhìn theo anh nhưng chẳng quan tâm mấy, cậu cầm đồ và bỏ lên phòng. Cuộc đời của họ chỉ cắt nhau một khoảng thời gian ngắn hạnh phúc, rồi rẽ ngang sang hai hướng khác nhau như vậy đấy. * * * Mile nhận được tin nhắn của cậu, anh chạy đến bên bờ biển thì thấy cậu đang ngồi đó. Apo nói thật chậm để anh có thể đọc khẩu ngữ của cậu: - Đồ tồi! Anh có thể nói được gì chứ? Lúc này mà dùng ngôn ngữ ký hiệu để trả lời thì chắc cậu ấy muốn đấm anh hơn quá. - Nếu đằng nào cũng không định quay lại với em, sao anh còn làm quen và đi chơi với em? Sao không để em quên hẳn anh đi? Nhưng rõ ràng anh đã tránh nhưng cậu vẫn đến trung tâm đăng ký học mà? - Anh đã nghĩ lần này chỉ cần làm bạn với em thôi cũng được. Nhưng khi anh lại yêu em rồi, anh sợ em sẽ nhớ ra. Hay một lúc nào đó em sẽ mệt mỏi vì yêu người khiếm khuyết như anh. Mile và Apo ngồi ngắm biển đêm, ánh trăng tròn dát bạc khắp mặt biển yên ả. Mile biết biển có âm thanh rì rào trong ký ức của mình, nhưng giờ đây ngắm nhìn nó không chút tiếng động vẫn thật là khó khăn. Gió biển lạnh lẽo thổi vào người anh, cùng với mùi hải sản ngai ngái đi vào. Đúng là biển, nhưng vẫn thiếu cái gì đấy. Apo quay sang nhìn anh, dùng ngôn ngữ ký hiệu mà cậu nhớ đến mang mang khi đã học 2 năm trước và mới học gần đây: - Em chưa từng cảm thấy mệt mỏi khi ở bên anh Mile lắc đầu nhìn cậu - Anh biết em sẽ không mệt mỏi hay muốn bản thân mệt mỏi. Nhưng anh không muốn tạo áp lực cho em. - Những khi em mệt mỏi, chán nản em thường làm nũng với anh. Nhưng khi đó em luôn gồng mình lên để chăm sóc anh. Anh muốn nói rằng em hãy cứ mệt mỏi, hãy cứ than vãn và là em như trước. Nhưng anh cũng mệt mỏi, anh không quen với chính mình phiên bản khuyết tật. Thế nên anh cứ thu mình lại như vậy. - Anh không muốn đến ngày em chán ghét anh như chính anh chán ghét mình. Apo đọc toàn bộ ngôn ngữ của anh. Cậu hít thở sâu cùng anh bình tĩnh lại. Và Apo bắt đầu phần của mình: - Có lẽ lúc đó chúng ta đều mệt mỏi. Em đúng là đã nghĩ anh bị như thế này là vì em. Mile lắc đầu nhìn cậu, nhưng Apo vẫn tiếp tục - Nhưng em chưa từng nghĩ dù chỉ một phút giây nào: Rằng em chán ghét anh, em ở bên anh vì trách nhiệm. Em yêu anh, em đau lòng, nhưng em muốn ở bên và yêu thương anh, chữa lành anh. - Và anh biết vì sao em ra biển không? Vì bất lực, vì mất đi người em yêu. Và vì em nhận ra: Tình yêu của em là không đủ để giữ anh. - Em là kẻ thất bại vì không thể chứng minh cho anh thấy em yêu anh nhiều thế nào. - Nếu em chết đi, liệu đã đủ chứng minh cho anh thấy chưa? Apo vừa khóc vừa dùng tay nói cho anh biết toàn bộ suy nghĩ của mình lúc đó, rồi cậu cũng gục mặt xuống hai bàn tay mà khóc. Trong nỗi đau cũ và mới đan xen, cậu cảm nhận được Mile đang ôm chặt lấy cậu. Vòng tay anh run rẩy là từ cơ thể cậu truyền sang, hay chính anh cũng đang khóc? Cả hai người chẳng nói gì với nhau nữa, nặng nề nhìn ra biển. Apo quay sang nhìn anh: - Anh nói anh đã mất người yêu ở biển - Giờ người yêu anh quay lại rồi đấy. Trong đêm tối đó, ánh trăng dịu nhẹ chiếu lên gương mặt của Apo. Dù không thể nghe thấy, nhưng lần đầu tiên sau 2 năm, anh bắt đầu cảm nhận được nhiều hơn. Như là sự ấm áp bàn tay cậu dính cát nắm lấy tay anh. Như là ánh mắt cậu lấp lánh sao nhìn anh, rồi cúi người sang hôn anh thật dịu dàng. * * * Cảnh hôn chiếu lên, Apo nhìn sang Meen, Tor nhìn sang Mile, còn fan và khách mời nhìn cả 4 người họ: Reaction trực tiếp luôn kìa!
Chương 25. End Bấm để xem Ca khúc 5: And you The things we do not know about the universe Mile bất ngờ tỉnh giấc lúc nửa đêm, không gian xung quanh vẫn yên tĩnh như vậy, ánh đèn đường từ bên ngoài hắt vào cửa sổ, chiếu qua rèm cửa những vệt sáng thẳng tắp nằm lên chăn họ. Anh cảm nhận được hơi ấm từ Apo đang nằm bên dưới anh, cùng tiếng đập của tim cậu dưới tai mình, và cả ngực cậu lên xuống đều đặn qua nhịp thở. Mile áp tai mình lên ngực cậu để xem có thể cảm nhận tim cậu đập mạnh hơn không? Nhưng anh không nhận ra mình đang đè nặng lên cậu khiến Apo cũng tỉnh. Cậu ngái ngủ mở mắt xem có phải bị bóng đè không thì thấy anh đang rướn người lên cố lắng nghe tim cậu. Apo bật cười, còn Mile thấy người cậu rung lên thì ngẩng lên. Mắt cậu cười sáng lấp lánh qua ánh đèn đường. Và đó là lần đầu tiên Mile biết được: Mình có thể cảm nhận Apo nhiều hơn cả trước kia. - Làm gì thế? - Apo ra dấu tay với anh - Đang lắng nghe em! - Mile trả lời - Lắng nghe được gì rồi? - cậu hỏi Mile lại áp tai lên ngực cậu vờ như đang nghe thật, Apo lại cười tiếp. Anh làm dấu tay bảo: - Em đang hạnh phúc. Rồi anh chống tay lên nhìn cậu - Anh cũng vậy Cuộc sống của họ quay trở về giống như trước đây. Mile cùng Apo đến thăm mẹ của cậu, dù bà vẫn còn giận anh lắm nhưng không còn vẻ "không thể nhìn mặt" như trước. Cuối tuần Apo và anh sẽ đi hẹn hò với nhau, họ đi triển lãm tranh mới hoặc ra hàng cafe. Vẫn luôn có người nhìn hai bọn họ nói chuyện trong yên lặng, nhưng ngược lại, Mile đã quen với việc này hơn. Nếu Apo không để ý thì sao anh phải quan trọng bọn họ nghĩ gì chứ? Đương nhiên cũng có những ngày chẳng yên cả. Ví dụ như Mile không thể lái xe mà Apo không đến đón anh được thì anh sẽ bắt taxi về. Nhưng ngày mưa thì bắt taxi khó hơn nhiều, lại còn tắc đường nữa. Hôm nào mà tăng ca làm thêm giờ thì còn về muộn hơn. Và lúc về nhà chẳng thấy ai cả, Mile nằm sấp xuống ghế sô pha, mệt chẳng thể thở ra hơi. - Làm sao thế? - Apo gọi video call cho anh, vừa thấy mặt anh xám xịt là cậu phải hỏi luôn - Hôm nay chán lắm - Ai làm anh yêu của em chán? Chỉ một câu vậy thôi cũng khiến Mile mủi lòng rồi. - Thời tiết - Mile trả lời - Anh ghét trời mưa! - Trời mưa chỉ thích khi mình không phải đi làm thôi - Apo trả lời anh - Bên này cũng mưa, nhưng mà vừa tạnh xong. Apo quay camera sau cho anh xem: Cậu đang ở tầng cao của khách sạn, nhìn đằng xa là thành phố nhỏ bên dưới bầu trời xám xịt. Nhưng một vùng trời đã có nắng len lỏi xuống tạo ra cầu vồng. Cầu vồng giữa nền xám. - Giờ anh ở nhà rồi, pha gì nóng uống nhé - Apo bảo với anh - Em sẽ về sớm thôi Apo luôn biết cách lên tinh thần cho Mile, mà bản thân cậu cũng dựa dẫm lại anh nhiều. Nếu Mile từng lo sợ cậu quá gồng khi ở bên anh - thì Apo sẽ sống như cũ, sẽ làm nũng và đòi hỏi anh khi muốn. Như ngày xưa cậu vẫn hay làm nũng như vậy. Trò mà cậu thích nhất bây giờ chính là bắt anh cõng. Dân cư cùng tòa nhà đã quá quen với hình ảnh Apo nhảy lên lưng Mile bắt anh cõng đi lòng vòng dưới sân. "Hai cháu hôm nay lại đi dạo đấy à?" - Một bà cụ hỏi "Có mỗi anh ấy đi thôi" - Apo cười đáp lại Mile rất muốn nói: "Em nặng quá à!" - nhưng tay anh đang giữ lấy cậu nên không nói được. Chỉ vừa đi vừa lắc lắc cậu dọa sẽ đánh rơi cậu thôi. Cả khu vườn chỉ nghe tiếng cười của một mình cậu nhưng ai cũng hình dung ra ngay được hai cậu trai đó lại đang đi dạo với nhau đấy. Có lần bọn trẻ trong khu dùng súng đồ chơi "tấn công" nhau bằng cách bật loa thật do, dí đuổi theo mấy đứa trẻ khác. Mà Mile "nhờ" khả năng không nghe thấy gì - luôn được bọn trẻ bám lấy làm vệ sỹ, quàng vai bá cổ anh để đi tấn công mấy đứa kia. Khi đó Apo chỉ đứng nhìn cười như nắc nẻ, đến khi cậu thấy bảo vệ đến thì túm tay anh chạy biến mặc kệ bọn trẻ ngơ ngác rồi bị bảo vệ tới tóm. Có lần Mile mua kem cho bọn trẻ, có đứa hỏi Mile: "Chú ơi, chú thích gì nhất?" Mile đọc khẩu hình miệng của nó rồi nghĩ nghĩ: Anh chỉ tay lên bầu trời "Trời ạ?" - bọn trẻ nhìn theo tay anh Rồi anh chỉ vào cây kem ốc quế trên tay "Bọn cháu cũng thích kem" Cuối cùng anh chỉ tay về phía cậu đang đứng trả tiền. "À.." - bọn trẻ cười khúc khích Apo quay ra nhìn: "Gì thế?" Mile lắc đầu nhìn bọn nhỏ, tụi nhóc cũng vừa cười vừa lắc đầu theo: "Gì? Anh vừa nói xấu gì em?" Cậu đá đá vào chân anh rồi nhướn mày, nhưng Mile vẫn lắc đầu cười, cuối cùng Apo dí kem vào mặt anh: "Có nói không hả? Anh nói xấu em chứ gì?" Mile rất nhanh né tay cậu rồi cũng đứng lên chạy. Hai người lớn chạy đuổi nhau vòng quanh trong tiếng cười của bọn nhóc. * * * Bộ phim kết thúc, khán giả đều vỗ tay nhiệt liệt rồi nhìn lên phía của Mile, Apo, Tor và Meen. Nhưng rất nhanh bọn họ đã ra khỏi đó rồi đến bữa tiệc private sau buổi diễn. Hình ảnh và clip của bữa tiệc về hai cặp đôi như thể một buổi công khai cho mọi người vậy: Rằng Tor và Meen vẫn đang hạnh phúc, và Mile với Apo đúng là một cặp như mọi người nghi ngờ đấy. End. Mong rằng các couple chúng mình ship đều hạnh phúc bên nhau.