9. Bụi Phấn Thầy con giờ đã già rồi Mắt mờ, chân yếu, da mồi còn đâu Phấn rơi bạc cả mái đầu Đưa con qua những bể dâu cuộc đời Mỗi khi bụi phấn rơi rơi Thầy gieo mầm hạt những lời yêu thương Cho con vững bước nẻo đường Hành trang kiến thức, tình thương của thầy Biết bao vất vả, đắng cay Gạo tiền, cơm áo, vòng quay cuộc đời Nhưng tâm thầy mãi sáng ngời Dựng xây sự nghiệp trồng người thanh cao! Trọn đời con mãi tự hào Cúi đầu cung kính thương sao dáng thầy Dẫu đời xuôi, ngược đó đây Tim con ghi khắc lời thầy khi xưa Khuya rồi thầy đã ngủ chưa? Ngàn bông hoa thắm kính thưa dâng thầy Cho con cuộc sống hôm nay Mừng ngày Nhà giáo ơn thầy chẳng quên! Hoài Thương * * * Lời người sưu tập: Lời của một người học trò cũ với người thầy đã lớn tuổi thật tôn kính và cũng thật tha thiết. Cảm ơn tác giả Hoài Thương đã viết cho đời những câu thơ thật cảm động và cũng đầy tính nhân văn.
10. Tri Ân Thu tàn trời đã sang đông Bồi hồi tấc dạ nhớ mong cô thầy Người trao khát vọng hôm nay Chắp cho đôi cánh em bay vào đời Bao chuyến đò lặng không lời Ươm mầm xanh tốt rạng ngời tương lai Bên trang giáo án miệt mài Hao gầy tâm huyết năm dài tháng qua Từng câu từng chữ ê a Bao lời dạy dỗ thiết tha nồng nàn Mỏi mòn khuya sớm gian nan Nhiều đêm tắt tiếng ho khan quặn lòng Bao thế hệ đã sang sông Thầy cô luôn mãi vọng trông theo cùng Mặc cho mưa gió bão bùng Vẫn âm thầm thắp sáng vùng trời mơ Hôm nay kính dệt vần thơ Tri ân hai tiếng vô bờ khắc ghi Nẻo đời dẫu có thịnh suy Dù bao gian khó mãi ghi ơn dầy Mừng ngày nhà giáo hôm nay Kính dâng lời chúc cô thầy muôn nơi An khang hạnh phúc rạng ngời Gia can êm ấm trọn đời yêu thương Dẫu cho cách trở ngàn phương Lòng hoài khắc khoải vấn vương cô thầy. Thái Tài * * * Lời người sưu tập: Bài thơ thật đậm đà ý nghĩa đúng như lời tựa Tri Ân của bài thơ. Tác giả Thái Tài đã tặng một bó hoa thơ ý nghĩa, đầy màu sắc tôn kính cho các thầy cô trên đất nước Việt Nam. Ngoài bài thơ Tri Ân này, tôi cũng đã đọc nhiều bài thơ khác của Thái Tài. Thơ lục bát của anh luôn vững vàng vần và thanh luật, không hề thua kém thơ lục bát của những nhà thơ đã thành danh khác
11. Chuyến Đò Tri Thức Tôi về thăm mái trường xưa Bao nhiêu kỷ niệm như vừa mới đây Pha sương mái tóc cô thầy Bảng đen phấn trắng còn đây căn phòng Con đò neo đậu bến sông Đưa đàn em nhỏ ấm nồng yêu thương Bằng lăng tím rụng cuối đường Phượng buồn nỗi nhớ vấn vương níu hè Ríu ran chim hót cành me Cánh diều mơ ước ta về tuổi thơ Bên trang giáo án từng giờ Lặng thầm thầy vẫn đưa đò qua sông Ngoài sân vương sợi nắng hồng Chuyến đò tri thức mênh mông tình thầy. Bằng Lăng Tím --- Lời người sưu tập: thơ lục bát nhẹ nhàng như những cánh bằng lăng tím lay nhẹ trong gió. Bài thơ Chuyến Đò Tri Thức của tác giả Bằng Lăng Tím rất xứng đáng nằm trong bộ sưu tập "Thơ Ký Niệm Ngày Nhà Giáo" của những người yêu thơ.
12. Huyền Thoại Người Lái Đò Sáu mươi năm tuổi đời Thầy về hưu với những giấc mơ bạc trắng Con đò ngang rệu rã Cùng bao lớp học trò đã lũ lượt qua sông Có những ánh mắt thân thương Cũng có những giọng cười bất nghĩa Dòng sông chữ bây giờ không còn hiền hòa Cứ chập chờn sóng dữ. Các quan chức giáo dục đứng trên gò cao Thét gào Hô hào Hò hét Hãy truyền lửa cho học sinh Truyền trong từng tiết học! Hãy truyền lửa cho học sinh Truyền trong từng bài giảng! Nhưng lửa ở đâu? Lửa ở đâu? Lấp ló quanh trường Hết bão đen rồi lại nước mắt Lũ sát thủ tuổi teen Những băng cướp áo trắng Clip sex học trò Bạo lực học đường... Ngày ngày vây quanh Ngày ngày gầm gừ Ngày ngày rình rập Thầy từng đêm vò đầu thức trắng Lửa ở đâu? Lửa ở đâu? Người Lớn nói "có": - Dù có tiêu cực Dù có ném "phao" Dù có nâng điểm Nhưng kết quả thi vẫn thành công tốt đẹp! (nói "có" có nghĩa là "không"?) Người Lớn nói "không": - Hãy nói không với bệnh thành tích Hãy nói không với gian lận thi cử Nhưng thi tốt nghiệp vẫn không được rớt nhiều! (nói "không" cũng là "có"?) Các bài giảng đạo đức bỗng rụt đầu xấu hổ Các con số đậu 100% cứ lăn lộn mãi vì cười Học trò nhìn nhau ngơ ngác Lửa ở đâu? Lửa ở đâu? Học trò về thăm bến sông xưa Con đò ngang vắng bóng... Có em nói thầy đã đi tìm lửa phương xa Có em đoán thuyền thầy đang ra khơi vượt biển lớn Có em vớt được những mảnh vỡ của thuyền Khóc... 2012 (Trang web văn học Hội Nhà Văn tp.HCM ngày 20.11.2012) Thanh Trắc Nguyễn Văn Lời người sưu tập: ảnh Thanh Trắc Nguyễn Văn tại trường Võ Thị Sáu
Bình thơ: Cái Chết Của Người Lái Đò Là Điều Tất Yếu... Về hưu, đáng lẽ sẽ là những tháng ngày thanh thản nhất của người thầy giáo già trong bài thơ. Nhưng không, ông về hưu mà lòng vẫn nặng trĩu vì những bất cập về chỉ tiêu, những tiêu cực cũ và mới về thi cử, những cái phi lý trái khoáy khi đánh giá về đạo đức và học tập của học trò, vẫn còn tồn tại trong ngành giáo dục. Một bi kịch, một nỗi đau đáu mà hầu hết những nhà giáo có tâm huyết với nghề vẫn phải thường mang theo trong những tháng năm dài đứng trên bục giảng. Tác giả Thanh Trắc Nguyễn Văn đã tỏ ra rất khéo léo khi dẫn dắt người đọc vào "nút thắt" của bài thơ bằng những câu thơ ở cuối khổ một: "Dòng sông chữ bây giờ không còn hiền hòa Cứ chập chờn sóng dữ" báo hiệu sẽ có những đợt sóng ngầm dữ dội đang sắp đến. Truyền lửa cho học trò để học trò có lửa mà học tập là mơ ước của tất cả những người giáo viên chân chính. Nhưng lấy lửa ở đâu mới là điều quan trọng. Trong bài thơ các quan chức giáo dục cũng tỏ ra rất quan tâm đến điều này: "Các quan chức giáo dục đứng trên gò cao Thét gào Hô hào Hò hét Hãy truyền lửa cho học sinh Truyền trong từng tiết học! Hãy truyền lửa cho học sinh Truyền trong từng bài giảng!" Nhưng tiếc thay họ lại quá quan liêu khi chỉ biết đứng "trên gò cao", chỉ biết "thét gào, hò hét" ra lệnh suông mà thôi! Họ bảo các nhà giáo hãy truyền lửa cho học trò, nhưng bản thân họ cũng đâu có lửa để đưa cho các nhà giáo! Bi hài chính là ở chỗ đó! Thử hỏi các nhà giáo lấy lửa ở đâu ra, khi người giáo viên đồng lương còn quá thấp, ngoài việc dạy học còn phải lo toan trăm điều, trăm việc cho công cuộc mưu sinh? Lấy lửa ở đâu ra khi chương trình giảng dạy còn quá nặng nề, toàn là áp đặt và "nhồi sọ" học sinh? Đúng là lực bất tòng tâm! Chưa hết những cơn "bão đen" như: những sát thủ tuổi teen, những băng cướp giật áo trắng, những clip sex học trò, những bạo lực học đường... luôn luôn diễn ra trên mọi thông tin hàng ngày của các loại báo viết, báo mạng, đài truyền thanh và đài truyền hình. Giáo dục đang xuống cấp trầm trọng, học đường đang bị cái xấu tấn công toàn diện, tấn công mọi lúc mọi nơi. Những câu thơ của tác giả Thanh Trắc Nguyễn Văn đã làm cho chúng ta phải cảm động đến rơi nước mắt, đã làm cho chúng ta phải đồng cảm vì sự lo lắng ưu tư đáng lẽ ra không phải có ở một Người Lái Đò tuổi đã về hưu: "Thầy từng đêm vò đầu thức trắng Lửa ở đâu? Lửa ở đâu?" Bài thơ cứ như một cuốn phim phóng sự, cứ đưa lên màn hình hết thước phim thời sự này lại đến thước phim thời sự khác. Ở khổ thơ thứ tư, tác giả Thanh Trắc Nguyễn Văn lại tỏ ra rất thành công khi đưa ra một câu chuyện hoàn toàn có thật đã từng xảy ra ở trường Đồi Ngô tỉnh Bắc Giang. Câu chuyện đau lòng là chỉ vì "căn bệnh thành tích" muốn đạt được tốt nghiệp 100% mà nhiều cán bộ coi thi đã cung cấp "phao" cho thí sinh! Thật không thể hiểu nổi và cũng thật không thể nào tin nổi: Những người giữ đền lại là những kẻ đốt đền! Các câu thơ lúc thì lạnh lùng như vết dao cứa, lúc thì lại nhẹ nhàng giễu cợt khiến người đọc vừa đau đớn xót xa, vừa buồn cười cho những cái trò dối trá đầy bi hài: "Các bài giảng đạo đức bỗng rụt đầu xấu hổ Các con số đậu 100% cứ lăn lộn mãi vì cười Học trò nhìn nhau ngơ ngác Lửa ở đâu? Lửa ở đâu?" Đoạn cuối bài thơ cũng là đỉnh cao nhất của bài thơ, cũng là lúc gỡ nút cho bài thơ. Người Lái Đò về hưu tuy sức tàn lực kiệt, tuy "con đò ngang đã rệu rã" vì thời gian, nhưng vẫn quyết tâm ra đi vượt biển tìm lửa! Ông không tìm lửa riêng cho bản thân mình mà là đi tìm lửa cho những lứa học sinh tương lai, những lứa học sinh mà sau này không phải là học trò ông trực tiếp giảng dạy. Người Lái Đò cao thượng, trong sáng bỗng trở thành vị thần Prométhée đi tìm lửa ở thế kỷ 21, là một hiệp sĩ Don Quixote trong thời đại giáo dục hiện nay. Và thật bi hùng, Người Lái Đò đã quyết chí lên đường và trở thành huyền thoại: "Học trò về thăm bến sông xưa Con đò ngang vắng bóng... Có em nói thầy đã đi tìm lửa phương xa Có em đoán thuyền thầy đang ra khơi vượt biển lớn Có em vớt được những mảnh vỡ của thuyền Khóc..." Cái chết của Người Lái Đò là điều tất yếu, là điều vô cùng hợp lý vì "một con đò ngang rệu rã" không thể nào vượt qua biển lớn được. Nhưng cũng chính nhờ sự hy sinh đó của ông lại thắp sáng lên một "ngọn lửa lương tri" khác khiến cho những ai còn quan tâm đến ngành giáo dục phải cúi đầu suy nghĩ! "Huyền thoại người lái đò" là một bài thơ hay hiện thực nói chung và cũng là một bài thơ hay nói về nghề giáo nói riêng. Bài thơ là một hồi chuông báo động gióng lên cho mọi người hiểu và đồng cảm về những khó khăn còn tồn tại trong ngành giáo dục. Hình tượng bi tráng của Người Lái Đò trong bài thơ đã làm người đọc phải trăn trở, phải xúc động, giúp cho mọi người hiểu tường tận thêm những "tâm sự khó nói" của những người đang đứng trên bục giảng hiện nay. Thành công của bài thơ có lẽ cũng còn phải kể đến một yếu tố quan trọng khác: tác giả Thanh Trắc Nguyễn Văn cũng là một nhà giáo thật ở ngoài đời! (Trang web văn học Đất Đứng ngày 23.12.2012) Huỳnh Ngọc Lời người sưu tập: Xem thêm: Lời bình thơ của Trương Thị Ngọc Vi
13. Em Mãi Khắc Ghi Thời gian dù mãi dần trôi Con thuyền tri thức suốt đời thầy mang Lật từng cuốn vở sang trang Đong đầy ký ức muôn vàn niềm yêu Nhớ thầy cô những sớm chiều Tận tâm chỉ dạy những điều sáng soi Cho em vững bước vào đời Tương lai trí tuệ rạng ngời mai sau Tóc thầy giờ đã bạc màu Đêm ngày thầy vẫn chăm bầy em thơ Mong đàn em dựng cơ đồ Nước non Đất Việt trong mơ trường tồn Nay giờ em đã lớn khôn Chúc thầy cô mãi giữ hồn non sông Việt Nam sáng mãi trời hồng Chúng em ghi nhớ khắc công ơn thầy. Trần Văn Nghệ
14. Công Ơn Thầy Cô Kinh mài, chữ giũa, mực nghiên Dạy trò con chữ đẹp duyên học đường Mỗi ngày cắp sách đến trường Ươm mầm tri thức làm gương bao người Lúc thầy mới tuổi ba mươi Hay thương giúp trẻ, hay cười vị tha Không màn nhung gấm lụa là Chỉ chăm con chữ để đà dạy răn Mong trò học giỏi siêng năng Khơi nguồn trí tuệ, tài năng cho đời Giáo viên nét đẹp rạng ngời Biết bao thế hệ muôn đời tôn vinh Ơn cô nghĩa thắm đậm tình Tỏa vầng giáo hạnh cho mình ước mơ Nhân ngày Nhà giáo làm thơ Chúc cho hết thảy thầy cô yêu nghề! Trương Văn Thi
15. Về Trường Cũ Thăm Thầy Con về trường cũ chiều nay Thầm mong được gặp lại thầy, thầy ơi! Đưa con qua tới bến đời Đò xưa thầy vẫn không rời sớm trưa Thầy ơi nói mấy cho vừa Ơn thầy dạy dỗ, con chưa đáp đền Biển đời ghềnh thác, chông chênh Đôi khi con sợ mình quên lối về Thầy giờ lận đận chốn quê Lo toan cuộc sống bộn bề có hay Con về trường cũ chiều nay Thầm mong được gặp lại thầy, thầy ơi! Đỗ Quang Vinh Lời người sưu tập: Đỗ Quang Vinh sinh ngày 2.10.1960, quê ở thị trấn Phú Long, huyện Hàm Thuận Bắc, tỉnh Bình Thuận. Ông đến với âm nhạc bằng con đường tự học, trưởng thành trong phong trào văn nghệ quần chúng từ sau năm 1975. Ông là một nhạc sĩ và cũng là một nhà thơ. Năm 1979, ông được điều về công tác tại Phòng Văn nghệ Ty Văn hoá Nghệ thuật Thuận Hải (nay là Sở Văn hoá Thể thao và Du lịch tỉnh Bình Thuận) tham gia công tác biên tập, xuất bản và phụ trách hoạt động phong trào văn nghệ quần chúng.
16. Lời Tri Ân Người thầy áo bạc sờn vai Vẫn đưa thuyền đến tương lai vững vàng Tình thầy con mãi nặng mang Dù xa cách vẫn nồng nàn trong tim Dù bao dâu bể nổi chìm Thầy gò vai gánh chữ thêm cho đời Đêm trường giấc ngủ chơi vơi Ngày xiêu bóng nắng bời bời gió bay Trường xưa in đậm dấu giày Cỏ ơi nâng nhẹ thân gầy thầy tôi Từng trò từng lớp xa xôi Rừng hoang loang tím dáng ngôi trường nghèo Đôi dòng ngăn cách trông theo Còn đây chút phận bọt bèo nổi trôi Chiều rơi nắng đã tắt rồi Bên dòng suối ngọt bồi hồi nhớ nhung. Thái Yên Sa
17. Nhớ Ơn Thầy Cô Bao năm học dưới mái trường Thầy cô tiếp bước con đường tương lai Dù em có bướng có sai Thầy cô vẫn bảo không ai tự tài Quyết tâm rèn dũa miệt mài Rồi sau mới sướng mới oai với đời Sinh ra ai chẳng muốn cười Nhưng ai cũng khóc chào đời đấy thôi Học sinh thích phá thích chơi Đó là quy luật muôn đời đã qua. Nói thì nhất quỷ nhì ma Nhưng ai chẳng sợ thứ ba học trò Thầy cô trọn kiếp đưa đò Dù mưa dù gió phận cò cũng đi Mỗi khi sắp đến mùa thi Tóc thầy thêm bạc mắt cô thêm ngần Nào ai than khó khổ gần Vì nghề nhà giáo phải cần hy sinh Bao người giỏi tiếng thông minh Rồi đâu có sướng bởi khinh chữ thầy Một chữ chẳng thể đong đầy Nhưng dù nửa chữ gọi thầy vẫn nên Dưới thì phải kính bề trên Nợ thì phải trả chớ nên vong tình Học tài học trí Trạng Quỳnh Vang danh sử sách bóng hình quê hương. Lời thầy vẫn mãi thân thương Tình cô vẫn mãi trên đường em đi Lệ nhòa mắt đã tràn mi Tiếc thời cắp sách qua đi vội vàng. Hai mươi, mười một đương sang Em vì sự nghiệp nên đang xứ người Nhưng dù đến khắp mọi nơi Ơn thầy cô mãi muôn đời không quên Xin trời, thượng đế ơn trên Cho thầy cô khỏe vui bên gia đình Để mỗi buổi sáng bình minh Thầy cô tiếp bước công trình tương lai Hai từ "cao quý" chẳng sai Bởi nghiệp nhà giáo không ai sánh bằng. Sở Lưu Hương ----------- Lời người sưu tập: Sở Lưu Hương là một tác giả thơ thường đăng các sáng tác của mình trên mạng. Thơ Sở Lưu Hương xuất hiện rải rác và nhiều trên Facebook, trang web văn học Thư Viện Thơ. Thơ Sở Lưu Hương trong sáng, giản dị, vần luật rất chỉnh. Một số bài thơ tiêu biểu của Sở Lưu Hương: Các Anh Không Về, Suy Gẫm Về Đồng tiền, Vợ...