Chương 20: Trời quang đãng Bấm để xem Hạ Án ngơ ngác nhìn Hoắc Giao đột nhiên xuất hiện, hai mắt cậu thoáng cái sáng bừng lên, giống như đã tìm được chỗ dựa vững chắc, "vèo" một cái chạy đến núp sau lưng anh trai. Nhìn Dư Thận Hành với bộ mặt u ám đằng kia, Hạ Án vô cùng hả hê, còn có xúc động muốn anh trai đá cậu ta thêm vài cái nữa. Khóe mắt Hạ Án đỏ hoe, nhưng sự ấm ức và tức giận trên mặt đều đã biến mất, cậu trốn sau lưng Hoắc Giao, nếu phía sau Hạ Án có cái đuôi thì chắc hẳn hiện tại đã vểnh lên cao rồi. Nhìn bộ dạng cáo mượn oai hùm này của Hạ Án, Dư Thận Hành vừa tức vừa buồn cười. Ánh mắt Hoắc Giao lạnh lẽo lườm Dư Thận Hành một cái, sau đó anh nhìn Hạ Án, người vừa bấu vào cổ tay áo anh vừa nhìn anh bằng cặp mắt sáng long lanh, anh hỏi với giọng nói ấm áp: "Em không sao chứ?" Hạ Án gật đầu: "Vâng, em không sao." Dư Thận Hành híp mắt, nhìn về phía Hoắc Giao: "Anh là anh trai của Tiểu Hùng?" Anh ta vẫn chưa quên câu nói của Hoắc Giao trước đó "Cậu đang làm gì em tôi?" Dư Thận Hành nhìn Hoắc Giao, đánh giá một chút, kết hợp với những thông tin mà anh ta biết, xác nhận thân phận của anh: "Anh là anh ruột của Tiểu Hùng?" Hoắc Giao nhìn nhìn Dư Thận Hành bằng ánh mắt lạnh lùng, rồi lại quay ra nhìn Hạ Án, phát hiện khóe mắt cậu vẫn còn đỏ, hơi thở tỏa ra từ người anh lại càng lạnh lẽo hơn, anh hỏi Hạ Án: "Cậu ta bắt nạt em?" Những lúc như này thì thể diện còn quan trọng gì nữa. Hạ Án không có chút gánh nặng nào trong lòng, gật nấy gật để: "Cậu ta tới làm phiền em!" Nhìn dáng vẻ mách anh trai như một lẽ dĩ nhiên của Hạ Án, Dư Thận Hành hơi nhíu mày: "Không phải chứ Tiểu Hùng? Cậu còn đi xin viện trợ từ bên ngoài nữa à." Hoắc Giao cau mày, mở cúc ở cổ tay áo ra, mặt mày đằng đằng sát khí, cơ bắp ở cánh tay anh trông cực đẹp mắt, cuồn cuộn cuồn cuộn, anh nhìn về phía Dư Thận Hành: "Em trai tôi, không phải để cho cậu bắt nạt." Thấy vậy, ý cười trên mặt Dư Thận Hành cũng phai nhạt đi, anh ta giơ hai tay lên, tự động lùi ra ngoài cửa: "Tôi cũng không phải đến đây để đánh nhau, tôi vốn là đến để xin lỗi, chứ không hề có ý muốn gây chuyện." Vừa nói Dư Thận Hành vừa nhìn về phía Hạ Án, như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng anh ta lại cười khoát tay cho qua: "Hẹn lần sau gặp lại." Nói xong, Dư Thận Hành quay người đi không chút lưu luyến, để lại lá bạch đàn rơi lả tả trên mặt đất. Trong tiệm lúc này chỉ còn lại Hạ Án và Hoắc Giao. Hạ Án nhìn Hoắc Giao, không đợi anh mở lời, cậu đã lao đến ôm anh thật chặt, sự kích động trong ánh mắt cậu hiện lên rõ ràng: "Anh, anh đến thật đúng lúc!" Hoắc Giao duỗi tay ra xoa nhẹ đầu Hạ Án: "Cậu ta là ai, sao lại đến kiếm chuyện với em thế?" Hạ Án cố gắng nén nỗi ấm ức: "Lần trước em có kể qua với anh rồi đó, là chuyện về hồi em học đại học, em có một người bạn không hợp với em lắm. Chính là cậu ta. Lúc trước cậu ta có ra nước ngoài, không ngờ giờ đã trở về nước." Hoắc Giao hồi tưởng lại một chút, rồi mới phản ứng lại: "Là cái người mà em dùng đàn violin đánh chảy máu đầu đó hả?" Hạ Án đáp bằng giọng buồn bã: "Ừm." Hoắc Giao nhìn về phía Dư Thận Hành vừa mới rời đi, rồi lại nhìn Hạ Án với dáng vẻ không bao giờ muốn nhắc đến con người này nữa, anh tìm cách chuyển chủ đề: "Thế giờ em muốn về nhà hay ngồi ở đây thêm một chút nữa?" Hạ Án không hề do dự, quả quyết nói: "Về nhà!" Hoắc Giao khởi động xe, Hạ Án cứ như vậy thuận thế ngồi lên ghế phụ, cả hai người đều không nhắc tới Dư Thận Hành. Hoắc Giao nhìn cậu em trai: "Vẫn sớm, em có muốn ra ngoài ăn chút gì không?" Hạ Án ngẩn người, sau đó cậu nhướn lông mày: "Anh mời?" Hoắc Giao gật đầu: "Ừm, hôm nay anh mời." Đương nhiên Hạ Án sẽ không từ chối, cười tít mắt đáp: "Duyệt! Thế anh em mình đi ăn gì đây?" Hoắc Giao nghĩ một lúc: "Lẩu nhé?" Hạ Án còn tưởng Hoắc Giao sẽ đề nghị đi ăn ở một nhà hàng cao cấp nào đó, không nghĩ tới anh lại đề xuất đến một nơi phổ thông như vậy, đây lẽ nào là sức mạnh của huyết thống? Bình thường chỉ cần đi ra ngoài ăn, ông Hạ đều sẽ có xu hướng chọn những nơi có món xào hoặc lẩu. Trừ khi có công việc hệ trọng thì mới đến những nhà hàng cao cấp kia. Hạ Án gật đầu quả quyết: "Được ạ, được ạ!" Xe của họ rất nhanh đã hòa vào dòng xe tấp nập trên đường, sau đó biến mất ở ngã rẽ. Nhưng điều Hạ Án không ngờ tới là, quán lẩu mà Hoắc Giao chọn lại chính là quán mà cả nhà bọn họ và anh nhận lại nhau, vừa mới bước vào trong, Hạ Án lập tức nhớ lại khung cảnh đầy xấu hổ của ngày hôm ấy. Nhưng nhìn Hoắc Giao lại có vẻ chẳng suy nghĩ gì nhiều. Anh tìm tới bàn trống ở trong góc rồi hỏi xem Hạ Án muốn ăn món gì, sau đó nhanh chóng gọi món. Hạ Án còn chưa kịp phản ứng thì trên bàn đã bày đầy đồ ăn, nồi lẩu sôi sùng sục sùng sục.. "Anh, sao anh lại chọn quán này thế?" Hạ Án thắc mắc. Nghe thấy vậy, Hoắc Giao nhướn mày: "Sao? Em không thích?" Hạ Án lắc đầu: "Không phải vậy." Chỉ là những ký ức tồi tệ đó, giờ lại ùa về trong đầu cậu. Hoắc Giao xắn tay áo, cho thịt vào trong nồi lẩu: "Chỉ là anh đã từng ăn ở quán này, thấy mùi vị ở đây không tệ." Hạ Án ngẩn người, cậu biết anh đang giải thích cho cậu hiểu, nhưng cậu lại có chút bất ngờ với câu trả lời đó: "Trước đây anh chưa từng ăn lẩu à?" Hoắc Giao "Ừm" một tiếng: "Đây là lần thứ hai anh ăn lẩu." Hạ Án chỉ im lặng nhìn anh, đột nhiên nhớ ra quá khứ thảm thương được viết trong sách của anh, thì ra anh ruột của cậu cực khổ tới mức đến lẩu cũng chưa từng được ăn hay sao? Hạ Án nhìn Hoắc Giao, bất ngờ qua đi, trong lòng cậu lập tức dấy lên niềm thương xót đồng cảm với anh trai mình. Ánh mắt cậu sáng lên, Hạ Án vỗ vỗ vào ngực mình: "Anh yên tâm, sau này em sẽ thường xuyên đưa anh đến nhiều quán ngon ăn! Em nói cho anh biết, ở bên này có nhiều món ngon lắm, nếu anh bận, em có thể mang đến công ty cho anh." Hoắc Giao nhìn Hạ Án, bữa cơm tử tế nhất anh được ăn từ trước tới nay, chính là bữa cơm ăn cùng nhà họ Hạ, cả nhà quây quần bên nhau ăn cơm, vì vậy ký ức về nó cũng sâu sắc hơn. "À đúng rồi anh, chuyện ở công ty anh đều giải quyết ổn thỏa cả rồi, vậy tiếp theo anh tính làm gì?" Tay Hạ Án vẫn chưa lành hẳn, cậu vừa lóng nga lóng ngóng dùng đũa gắp đồ cho vào miệng ăn vừa ngồm ngoàm hỏi. "Anh sẽ tiếp tục điều chỉnh một số nhân sự." Vừa nói anh vừa nhìn vết bầm tím trên ngón tay Hạ Án. "Oh." Hạ Án cũng chỉ là thuận miệng hỏi, chẳng qua sau khi nghe được đáp án này, cậu cũng cảm thấy có chút hứng thú: "Vậy anh có đang thiếu một chân trợ lý tuy không hiểu biết gì mấy nhưng lại rất ngoan ngoãn biết nghe lời, bảo gì làm nấy không?" Nhìn vẻ xảo quyệt trong mắt Hạ Án, giọng điệu của Hoắc Giao cũng mang theo chút vui vẻ: "Vốn là không thiếu đâu, nhưng nếu người trợ lý này là em thì anh thiếu." Hoắc Giao bóc vỏ một con tôm đưa cho Hạ Án: "Đúng lúc anh đang thiếu một thư ký, vốn đã yêu cầu bộ phận nhân sự tìm người rồi, nhưng nếu em nguyện ý thì đến làm đi." Hạ Án sững người: "Thư ký á?" Hoắc Giao gật đầu: "Thư ký trưởng lúc trước là người của Hạ Hạc Hành, hôm qua thư ký đó đã từ chức rồi, anh ta nói là muốn đi theo Hạ Hạc Hành, hiện giờ anh đang tìm thư ký mới." Nói như vậy thì Hạ Án cũng có chút ấn tượng với người thư ký trung thành và tận tụy này, hình như anh ta họ Viên, trong truyện kể rằng anh ta đã giúp đỡ Hạ Hạc Hành rất nhiều. Hạ Án ợm ờ đáp: ".. Ờm, thì ra là vậy à." Hoắc Giao không hiểu những suy nghĩ rối như tơ vò trong đầu Hạ Án, nhìn Hạ Án từ nãy đến giờ vẫn không gắp nổi con tôm, lại còn suýt chút nữa làm rơi xuống bàn, cộng thêm chút bực bội trên mặt cậu, Hoắc Giao cầm đũa lên, gắp con tôm đã được bóc sẵn trong bát của Hạ Án lên đưa tới bên miệng cậu: "Mau ăn đi." Hạ Án cảm nhận được việc con tôm chạm vào môi cậu, đôi môi vốn có màu hồng nhạt của cậu sớm đã bị nước lẩu cay biến thành màu đỏ tươi, con tôm chạm vào môi cậu, khiến môi cậu hơi lõm xuống tạo thành một đường cong xinh xắn. Hoắc Giao nhìn môi Hạ Án, đợi một lúc lâu vẫn không thấy Hạ Án há miệng ra ăn, anh giải thích: "Đũa sạch." Lúc này Hạ Án mới hoàn hồn, há miệng ngậm trọn con tôm, nhồm nhoàm nói: "Em không có chê mà." Hoắc Giao quay trở lại chủ đề lúc nãy: "Nếu em muốn vào công ty làm việc, thì anh sẽ bảo bên nhân sự không tuyển người nữa, em đến làm thư ký cho anh luôn." Hạ Án vô cùng bất ngờ, không nghĩ tới Hoắc Giao lại coi lời nói đùa đó của cậu là thật, vội lắc đầu: "Không được đâu!" Cậu mà làm thư ký cho Hoắc Giao thật thì nữ chính phải làm sao? Nghĩ đến đây, Hạ Án mới nhớ ra một chi tiết quan trọng về cuộc gặp gỡ giữa nữ chính và Hoắc Giao. Còn không phải là sau khi trải qua nhiều lượt kiểm tra và đánh giá thì nữ chính mới được nhận vào làm trong công ty nhà họ Hạ và trở thành thư ký cho Hoắc Giao hay sao? Nếu cậu cướp mất vị trí của nữ chính thì nữ chính phải làm như thế nào? Mà mục đích của cậu chỉ là ngăn cản không để anh em trong nhà tương tàn, ngăn cản Hạ Hạc Hành bước lên con đường hắc hóa, chứ không nghĩ tới bóp chết một mối tình còn chưa kịp chớm nở của anh cậu đâu. Hạ Án không kịp ăn tiếp nữa, vội vàng nói: "Dù sao em cũng không hiểu về mấy việc quản lý công ty hay gì đó, chắc chắn là không giúp nổi chuyện gì cho anh đâu, nếu là chữa lợn lành thành lợn què thì không hay rồi, anh vẫn nên tìm người có chuyên môn đi, như vậy sẽ tốt hơn." Nhìn bộ dạng luống cuống giải thích của Hạ Án, trong đầu anh đột nhiên hiện lên hình ảnh thiếu niên đứng cạnh anh vào năm đó, nhịn không được hỏi một câu: "Em thực sự không hiểu gì hết sao?" Hạ Án thấp thỏm: "Đương nhiên rồi, em chỉ là một con" cá mặn "mà thôi, có thể nằm được thì nhất quyết không ngồi, những chuyện như kia em thật sự không hiểu gì hết." Hoắc Giao gật đầu: "Nếu em không thích làm thư ký thì thôi vậy. Còn nếu em muốn vào công ty, anh sẽ sắp xếp cho em một vị trí nhàn nhã." Hạ Án thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhếch miệng cười: "Vậy thì em muốn một công việc có chỗ làm mà đông thì ấm hạ thì mát, không có nhiều thị phi, nhân viên thân thiện, mỗi ngày chỉ cần động đậy ngón tay thôi là được, hơn nữa lương phải cố định, chỗ làm phải có không gian riêng tư." Hoắc Giao nhìn Hạ Án, gật gù nói: "Quản lý bãi để xe?" Hạ Án: "..." Hình như.. Hình như vị trí quản lý bãi để xe này đều đáp ứng được hết yêu cầu của cậu rồi? Hai người nhìn nhau, ăn ý không nói tiếp về chủ đề kia nữa, tiếp tục ăn. * * * Tại nhà hàng Vân Gian. Hạ Hạc Hành vừa kết thúc bữa tiệc xã giao. Anh day day ấn đường. Nhìn hợp đồng trên bàn, trên gương mặt anh hiện ra một nụ cười nhẹ nhõm. Vốn tưởng rằng để ký được hợp đồng này sẽ phải tốn nhiều công sức hơn, vậy mà không ngờ công việc lại thuận lợi đến thế. Hạ Hạc Hành cầm chiếc áo vest lên, nhìn đồng hồ, đứng dậy chuẩn bị về nhà ăn cơm, nghĩ một lúc, lại quyết định đi ra sảnh mua một chiếc bánh ngọt vị mâm xôi. Anh nhớ Hạ Án rất thích ăn đồ ngọt ở nhà hàng này. Lúc anh xách bánh đi ra khỏi nhà hàng thì va phải mấy người. Mấy người này khoảng chừng 27, 28 tuổi. Người ở giữa nhìn thấy là Hạ Hạc Hành thì lập tức thay đổi sắc mặt, biểu cảm trên mặt hắn ta ẩn chứa vài phần châm biếm và khinh miệt: "Yo! Đây chẳng phải là đại thiếu gia nhà họ Hạ hay sao? Làm sao vậy? Đến cả đồ ngọt cũng phải gói mang về hả?" Nghe vậy, mấy người vây quanh hắn ta đều cười phá lên. "Gì mà Đại thiếu gia nhà họ Hạ chứ, hiện giờ anh ta chỉ là kẻ đáng thương không có nhà mà về thôi, nhà họ Hạ không đuổi cổ anh ta ra khỏi nhà cũng coi như là tận cùng tận nghĩa rồi." "Đúng vậy, con trai ruột nhà người ta vừa về đã điều hành công ty đâu vào đó, đây mới đúng là huyết mạch nhà họ Hạ, không giống như ai kia, chỉ là một kẻ giả mạo." "Các anh không thể nói như vậy được, Hạ đại thiếu, chúng ta quen biết nhau nhiều năm như vậy rồi, nếu anh không có tiền, mấy anh em chúng tôi có thể cho anh mượn tiền, không trả lại cũng không sao cả?" "Anh xem anh kìa, người ta có cần đến sự quan tâm của anh đâu, có một số người mặt cũng thật là dày, kể cả có không phải là con ruột thì đã làm sao, chỉ cần mặt dày mày dạn ăn vạ ở nhà họ Hạ là được rồi?" Hạ Hạc Hành liếc nhìn mấy người này một cái, anh đã đoán trước được những tình huống như hiện giờ. Mấy người này ngay từ đầu đã ôm ý định giậu đổ bìm leo, chỉ là muốn chờ xem Hoắc Giao có đủ khả năng tiếp quản nhà họ Hạ hay không. Hoắc Giao làm được, vậy thì mọi chuyện cũng rõ ràng, nhà họ Hạ không còn cần tới anh nữa. Lúc này mấy con côn trùng hôi thối sống trong cống ngầm bấy lâu nay mới bắt đầu xuất đầu lộ diện. Nội tâm Hạ Hạc Hành cực kỳ bình thản, trên gương mặt anh vẫn là nụ cười ôn hòa quen thuộc ấy, ngoài ra còn mang theo chút cao ngạo coi thường tất cả mọi thứ xung quanh: "Làm phiền, nhường đường." Tiếng xì xào của mấy người lúc nãy lập tức im bặt lại. Hạ Hạc Hành cũng chẳng thèm liếc nhìn đám người đó thêm lần nào nữa, cứ như vậy đi thẳng ra ngoài, hành động đó của anh khiến sắc mặt mấy người sau lưng anh không ngừng thay đổi như con tắc kè hoa. Một người trong số bọn họ không nhịn được, thấp giọng mắng một câu: "F**k!"
Chương 21: Mây mù lượn lờ Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 22: Bầu trời quang đãng Bấm để xem Mất một ngày mới dịch xong tập tài liệu kia, Hạ Án gửi cho bên A, nhìn thông báo nhận được tiền chuyển khoản trong điện thoại, lòng cậu đầy mãn nguyện. Cậu nhìn xem mấy giờ rồi đi xuống dưới, thím Vương đang bận, trông thấy cậu thì cười nói: "Tiểu thiếu gia, hôm nay tôi có làm mấy phần bánh nếp, đều để trong tủ lạnh, ba vị thiếu gia mỗi người một phần." "Bánh nếp?" Hạ Án bước đến phòng bếp mở tủ lạnh ra, quả nhiên nhìn thấy ba hộp bánh nếp được sắp xếp ngay ngắn bên trong, cậu vươn tay nhón lấy một cái, bỏ thẳng vào miệng, vừa nhai nhồm nhoàm đến mức quai hàm phồng cả lên vừa giơ ngón tay cái lên với thím Vương: "Ngon quá.." Thím Vương bị bộ dạng của Hạ Án chọc cười: "Thiếu gia thích là được rồi." Nhìn hai hộp còn lại, nghĩ nghĩ dù sao cậu cũng không có việc gì làm, vì thế cậu dứt khoát lấy một cái túi ra bỏ một hộp vào bên trong: "Để con mang đến công ty cho anh hai." Vừa hay đến công ty thăm Hoắc Giao luôn. Còn về Hạ Hạc Hành.. Cậu cũng không có cách nào, dạo gần đây hành tung của anh ấy rất thần bí, thâm tàng bất lộ, nên dù cậu muốn gặp thì cũng không biết anh ấy ở đâu. Chào thím Vương xong, Hạ Án xách túi lái xe đi ra ngoài, thực ra Hạ Án không thích lái xe, nhưng lần nào cũng để chú Lý lái xe chở cậu đi thì làm phiền chú ấy quá. Trên đường đến công ty Hạ Án còn thuận tiện mua một hộp kẹo trái cây, đến trước cửa công ty, cậu xách đồ đi vào trong, ai ngờ lại bị chặn ở ngoài cửa. Nhân viên lễ tân cau mày: "Giao hàng thì để ở phòng bảo vệ không được mang lên trên." Hạ Án ngẩng đầu lên, ngũ quan bị che khuất bởi chiếc mũ lưỡi trai lộ ra theo động tác của cậu, lúc này cậu mới phát hiện ra quầy lễ tân đã đổi thành người khác, người mới này không biết Hạ Án, lễ tân bị ngũ quan xinh đẹp của Hạ Án làm cho ngây người. "Không phải giao hàng." Hạ Án giơ giơ cái túi trong tay ra nói: "Tôi mang đến cho anh tôi." Nhìn dáng dấp xinh đẹp cùng ánh mắt trong veo của cậu, giọng của lễ tân cũng có chút dịu lại: "Vấn đề không phải là có phải giao hàng hay không, mà công ty không thể tùy tiện cho người ngoài ra vào, nếu không cậu gọi điện cho anh trai cậu bảo anh ta tự mình xuống lấy đi?" Hạ Án chớp chớp mắt: "Ài cái này.. cũng không phải không thể." Chỉ sợ Hoắc Giao đích thân xuống sẽ dọa tới người khác. Hạ Án không làm khó lễ tân, cầm lấy điện thoại gọi cho Hoắc Giao bảo anh ấy nói với lễ tân một tiếng, cho cậu đi lên. Kết quả gọi nhưng Hoắc giao không nghe máy, chắc là đang bận. Hạ Án nhìn điện thoại rồi lại ngẩng đầu nhìn lễ tân: "Anh tôi không nghe máy." Lễ tân nhìn Hạ Án một cái, thấy dáng vẻ của cậu cũng có chút đáng thương, nhịn không được bèn an ủi một câu: "Có thể anh cậu đang bận, dạo này Giám đốc Hoắc quản rất nghiêm, hay là cậu để đồ ở đây đi, lát nữa tôi bảo anh cậu xuống lấy?" Nói xong lễ tân lại hỏi thêm một câu: "Anh cậu là ai, để tôi ghi tên lại?" Hạ Án: ".. Hoắc Giao." Lễ tân gật đầu: "Hoắc Giao đúng không? Giao nào cơ?" Cô lễ tân dừng lại một chút, bầu không khí yên tĩnh, sau đó cô lễ tân đột nhiên cất cao giọng: "Hoắc Giao?" Ý thức được giọng nói của mình hơi lớn, lễ tân vội che miệng lại, ánh mắt lúc nhìn về phía Hạ Án đột nhiên thay đổi, không phải ánh mắt kinh ngạc khi nhìn thấy em trai của ông chủ mà là ánh mắt cực kỳ phức tạp. "Em trai à, cậu bảo anh cậu là Giám đốc Hoắc?" Lễ tân với vẻ mặt một lời khó nói hỏi Hạ Án. "Dạ." Hạ Án gật đầu: "Đúng rồi." Lễ tân hít sâu một hơi, nghiêm túc nhìn Hạ Án, vẻ mặt đầy thấm thía nói: "Em trai à, thanh niên trẻ không nên nghĩ đến đi đường tắt, phải đường đường chính chính mà đi, đi sai đường rồi muốn quay lại khó lắm." Hạ Án: "?" Lễ tân thở dài, nghĩ Hạ Án vẫn còn cứu vãn được bèn nói thêm vài câu: "Cậu biết cả một tuần nay có bao nhiêu người muốn gặp Giám đốc Hoắc không? Có người thì nói là họ hàng, có người nói là bạn, cũng có người nói là bạn gái của Giám đốc Hoắc.. Nói chung có hơn mười người nói là người quen của Giám đốc Hoắc như cậu." Hạ Án lập tức hiểu ý của lễ tân, cậu bị hiểu lầm là trai đẹp muốn dựa vào các ông bầu để 'phất' lên. Hạ Án cũng không tức giận, ngược lại còn có chút vui thay cho Hoắc Giao, cậu thuận theo lời nói của lễ tân: "Vậy anh tôi.. à không, Giám đốc Hoắc có gặp bọn họ không?" "Sao có thể." Gương mặt lễ tân lạnh lùng: "Giám đốc Hoắc bận như vậy, hơn nữa vừa nhìn tôi đã biết những người đó cố ý tới lôi kéo quan hệ rồi, ai cũng cho vào thì tôi đã bị đuổi việc từ lâu rồi." Hạ Án bừng tỉnh, cười tủm tỉm chỉ vào mũi mình nói: "Nhưng tôi thực sự là em trai của Giám đốc Hoắc." "Thôi được rồi." Vẻ mặt lễ tân không tin: "Hôm qua cũng có một người đến nói là em họ của Giám đốc Hoắc." Lễ tân thở dài: "Người xưa nói rất đúng, người đẹp thì một vẻ, người xấu thì mỗi người một vẻ, tuy cậu và Giám đốc Hoắc đều đẹp trai nhưng trông hai người không giống nhau chút nào cả, muốn lừa tôi hả, không có cửa đâu." "Chị không biết đấy thôi, cả nhà tôi không ai giống ai cả, mỗi người mỗi vẻ." Hạ Án chớp chớp mắt, cậu nhìn lễ tân, muốn dùng đôi mắt to tròn của cậu đả động cô lễ tân: "Tôi không thể lên trên thật hả?" Lễ tân tránh tầm mắt của Hạ Án, lạnh lùng vô tình từ chối: "Đó là đương nhiên." Hạ Án thở dài một hơi, nhìn xung quanh, bây giờ đang là thời gian làm việc, ít người qua lại, Hạ Án đáng thương nói: "Gặp Giám đốc Hoắc khó đến như vậy sao?" Lễ tân nhìn nhìn Hạ Án, nghĩ đến ở nhà cô cũng có một đứa em trai trạc tuổi như cậu, kiên nhẫn khuyên nhủ: "Các cậu đều tự thêm filter vào cho người có tiền, thật ra họ cũng là người giống như chúng ta thôi, cũng cần ăn cần uống cần đi vệ sinh, hơn nữa cậu nghĩ Giám đốc Hoắc có phải là người có tính tình tốt hay không? Nhìn là biết Giám đốc Hoắc không phải là người dễ rung động trước sắc đẹp rồi, cậu nên từ bỏ ý định đi." Hạ Án gật đầu, sâu sắc đồng tình: "Cũng đúng." Anh cậu không phải là người dễ rung động trước sắc đẹp, trái tim anh ấy chỉ đập loạn nhịp trước nữ chính thôi. Vẻ mặt lễ tân dịu lại: "Được rồi, cậu mau quay về đi, tôi sẽ không để cho cậu lên đâu." Hạ Án "oh" một tiếng, khua khua cái hộp trong tay: "Vậy.." "Cái này cậu cũng đem về đi." Lễ tân nói: "Là điểm tâm tự làm hay là cái gì khác, giám đốc Hoắc đều không lấy." Hạ Án không nhịn được cười phá lên, điện thoại trong tay cậu đột nhiên reo lên, Hạ Án liếc nhìn phần tên lưu trong danh bạ một cái rồi nghe máy, giọng điệu vui vẻ: "Anh?" Giọng nói Hoắc Giao truyền đến: "Ừm, vừa nãy anh đang họp nên không nghe thấy tiếng chuông, có chuyện gì sao?" Hạ Án cười đến cong mày, hai mắt cậu rực sáng: "Em đang ở phía dưới công ty, em không lên được." Hoắc Giao trầm mặc một lúc, rất nhanh anh đã đoán ra được nguyên nhân sự việc, giọng điệu anh nhuốm thêm chút ý cười: "Em đưa điện thoại cho lễ tân đi." Hạ Án mỉm cười đưa điện thoại qua cho lễ tân đang đầy mặt kinh ngạc, cũng không biết Hoắc Giao đã nói gì mà "xoẹt" một cái, vẻ mặt lễ tân thay đổi liên tục, đến lúc tắt máy xong cô lễ tân vẫn còn có dáng vẻ thần hồn thất lạc. Cô nhìn chằm chằm Hạ Án, dáng vẻ giống như đã phải chịu rất nhiều đả kích. "Cậu.." Lễ tân ngơ ngác nhìn Hạ Án: "Cậu là em trai của Giám đốc Hoắc thật hả?" Hạ Án gật đầu, mỉm cười như một con hồ ly nhỏ: "Đúng vậy, tôi lên trước đây, gặp lại sau nha." Lễ tân ngây ngốc nhìn Hạ Án đi về phía thang máy, trong lòng khóc một dòng sông, tiêu rồi.. đi làm còn chưa đến nửa tháng thì đã đắc tội với em trai của ông chủ rồi, cô sắp bị thất nghiệp rồi hả. Đi đến trước cửa thang máy, Hạ Án nghĩ đến gì đó, cậu quay đầu lại nở một nụ cười rạng rỡ với lễ tân, giơ ngón tay cái lên: "Đúng rồi, anh trai tôi nhất định sẽ khen ngợi sự chuyên nghiệp của chị." Lễ tân sững sờ trong giây lát, tâm trạng bất an bỗng chốc tan biến dưới nụ cười của Hạ Án, cô không nhịn được mỉm cười theo cậu, gương mặt cũng ửng hồng lên: "Cám ơn." Hạ Án đi thang máy lên trên, lúc đến tầng hai mươi ba, thang máy đột nhiên mở ra, nhưng lại không có ai đi vào, chắc là ai đó nhấn nhầm. Đang định đóng cửa thang máy thì cậu nhìn thấy một cô gái mặc đồ công sở nghiêm chỉnh loạng choạng đi ngang qua cửa thang máy, vẻ mặt cô tái nhợt, hơi thở thì gấp gáp. Hạ Án vốn không để ý, nhưng lúc cửa thang máy sắp đóng lại thì cậu lại bước ra ngoài. Dù sao đây cũng là công ty của anh trai cậu, cậu vẫn nên quan tâm một chút đến sức khỏe của nhân viên trong công ty anh cậu thì hơn. Vừa đi ra, Hạ Án đã nhìn thấy có vài người cả nam cả nữ đứng ở trước cửa phòng nhân sự, vẻ mặt ai cũng căng thẳng khẩn trương. Xem ra là đang phỏng vấn tuyển người. Hạ Án đi theo hướng của cô gái lúc nãy thì thấy cô đang cúi gập người lại ngồi xổm cạnh một chậu cây cao. Sợ xảy ra chuyện, Hạ Án ngồi xuống, đưa tay vỗ vỗ lên vai cô gái: "Này, cô không sao chứ?" Cô gái chậm rãi ngẩng đầu lên, giọng điệu có chút yếu ớt: ".. Tôi không sao." Cô gái có mái tóc ngắn ngang vai, trông cô vừa lanh lợi lại vừa gọn gàng, nếu không phải hiện giờ nhìn cô rất mỏng manh yếu đuối thì với vẻ bề ngoài như vậy trông cô rất giống một cô gái giỏi giang tri thức. Hạ Án dừng lại: "Không sao thật chứ?" Cô gái gật đầu: "Vâng, tôi bị tụt huyết áp thôi." Hạ Án thở ra một hơi, sờ sờ trên người, đột nhiên nhớ tới kẹo trái cây cậu tiện đường mua lúc nãy. Hạ Án đưa hộp kẹo cho cô gái: "Cô cầm lấy cái này đi, dù sao thì nó cũng có thể có ích trong lúc nguy cấp." Cô gái hơi ngạc nhiên cầm lấy túi kẹo: "Cám ơn." "Nếu cảm thấy không khỏe thì nên nhanh chóng đến bệnh viện, đừng vì công việc mà tổn hại đến sức khỏe." Hạ Án cũng không nói nhiều, đứng dậy rời đi. Lần này thì Hạ Án thuận lợi mang bánh nếp đến văn phòng Hoắc Giao, cậu mở cửa tiến vào, thấy Hoắc Giao đang cầm bút ký tên, vẻ mặt anh có chút mệt mỏi, nhưng khí thế trên người lại càng thêm lợi hại, không giống như những người nắm quyền bình thường khác mà càng giống như người đứng ở một vị trí cao hơn, mang theo cảm giác bá đạo không thể khinh nhờn. "Anh." Hạ Án bước vào phá vỡ bầu không khí cô đọng trong văn phòng, cậu vừa cười vừa lắc lắc cái hộp trong tay: "Em mang đồ ăn ngon đến cho anh đây." Hoắc Giao giật mình, như thể vừa mới hồi phục tinh thần lại, vẻ lạnh lùng trên mặt anh cũng tan biến dần, thay vào đó là vẻ ôn hòa: "Sao bây giờ mới lên?" Hạ Án đẩy hộp bánh nếp đến trước mặt anh: "Gặp một số chuyện nhỏ, không có việc gì cả." Hạ Án trực tiếp mở cái hộp ra, những viên bánh nếp tròn tròn xanh mướt trông rất ngon miệng. "Chắc hôm nay anh chưa ăn gì đúng không? Anh mau ăn đi." Hạ Án cảm khái nói: "Em thấy bầu không khí ở công ty vô cùng nghiêm túc, chắc chắn là do anh tạo thành rồi." Dưới ánh nhìn của Hạ Án, Hoắc Giao cầm một viên bánh nếp lên cắn một miếng, sau đó anh mới giải thích một câu: "Dạo gần đây khá bận, qua được khoảng thời gian này là có thể thả lỏng một chút." Hạ Án dạ một tiếng, hai mắt sáng ngời: "Vậy hôm nay anh định về nhà lúc mấy giờ?" Hoắc Giao nghĩ một lát rồi nói: "Không nói trước được, có thể anh phải ở lại công ty." Hạ Án thầm nghĩ tổng tài bá đạo đúng là không phải dành cho người thường mà, chỉ riêng việc ăn không ngon ngủ không yên này đã đủ mệt rồi, đổi lại là cậu thì chắc chắn là cậu không chịu được. "Được rồi." Hạ Án lẩm bẩm, vẻ mặt đầy ủy khuất. Hoắc Giao nhìn Hạ Án, môi anh nhếch lên tạo thành một nụ cười nhàn nhạt gần như không thấy rõ, anh đưa tay lên xoa đầu Hạ Án: "Xử lý công việc xong, Vương huynh bồi em đi chơi." Hạ Án nhìn anh rồi cười phá lên, đợi đến lúc cười đủ rồi cậu mới hắng giọng nói: "Tuân chỉ."
Chương 23: Mưa to xối xả Bấm để xem Hạ Án rời đi rất sớm, Hoắc Giao còn có việc cần giải quyết, cậu đợi ở công ty sẽ chỉ làm ảnh hưởng tới tốc độ kiếm tiền của anh ấy, tốt nhất là nhanh nhanh cuốn xéo đi thôi. Nhưng điều khiến Hạ Án không nghĩ tới là cậu vừa về nhà một lát thì trời bắt đầu mưa to. Đây chính là nét đặc trưng của mùa hè, mới giây trước vẫn còn trời quang mây tạnh thì lát sau mây đen đã ùn ùn kéo tới, sấm nổ vang trời, sau đó là "lộp bộp lộp bộp" mưa bắt đầu trút xuống. Nghe tiếng mưa "lộp bộp lộp bộp" đập vào cửa kính, Hạ Án nhìn qua sắc trời bên ngoài. Hơn 7h tối vào mùa hè trời vẫn còn sáng, nhưng vì trận mưa này mà sắc trời xám xịt lại, tivi trong phòng khách còn đang phát tin tức, cảnh báo khu vực nào có sấm sét ở cấp độ cao, rồi có bao nhiêu địa phương bị lũ lụt. Hạ Án ngồi trên sô pha, cậu kéo lấy một cái gối ôm ôm vào lòng nghe tiếng sấm vang lên bên ngoài. Nhìn hình vịt vàng in trên gối cậu thấy trong lòng dễ chịu hơn một chút. Thím Vương xoa xoa cánh tay, sắc mặt có chút lo lắng: "Mưa to thế này, hai vị thiếu gia vẫn chưa về, không có chuyện gì chứ." Hoắc Giao chắc chắn không có việc gì, anh vẫn đang ở công ty, có lẽ định qua đêm ở đó luôn, nhưng còn Hạ Hạc Hành.. Suy nghĩ trong chốc lát, Hạ Án quay lại cười cười với thím Vương: "Cháu gửi tin nhắn cho anh cháu hỏi một chút." Thím Vương gật đầu: "Được." Trong tình huống mưa to sấm chớp như này Hạ Án không dám gọi điện cho Hạ Hạc Hành, chỉ gửi tin nhắn qua. [Gấu Koala không ăn lá bạch đàn: Anh, trời mưa to thế này có cần em trai yêu quý của anh đến đón không? (Cú mèo nghiêng đầu. Jpg) ] Tin nhắn đã gửi đi được nửa tiếng rồi nhưng Hạ Hạc Hành vẫn chưa trả lời. Lúc đầu Hạ Án còn chơi trò chơi, đợi hồi lâu vẫn không nhận được tin nhắn trả lời của anh trai thì cậu cũng bắt đầu lo lắng. Anh trai chưa bao giờ trả lời tin nhắn của cậu chậm như thế này. Hạ Án vô thức cắn móng tay ngón cái, nghĩ nghĩ, nhớ ra cậu biết rất ít bạn bè của anh trai, trong điện thoại cũng chỉ lưu số của một người. Hạ Án không do dự, trực tiếp gửi tin nhắn cho người bạn họ Vu kia. [Gấu Koala không ăn lá bạch đàn: Vu Thường Khởi, anh trai tôi có ở chỗ anh không? ] Vu Thường Khỏi trả lời tin nhắn rất nhanh. [Kim Thương không ngã: Dù sao anh cũng lớn hơn em, em phải gọi là anh chứ, em trai thật không lễ phép.] [Gấu Koala không ăn lá bạch đàn: Vậy thì anh Vu, anh em có ở chỗ anh không? ] [Kim Thương không ngã: Không có, cậu ta chưa về sao? ] [Gấu Koala không ăn lá bạch đàn: Anh em vẫn chưa về.] [Kim Thương không ngã: Chắc là trên đường về có việc gì đó làm chậm trễ thôi, yên tâm đi, anh trai em lớn như vậy rồi, em còn sợ cậu ta bị bắt cóc mất hay sao.] Hạ Án không gửi tin nhắn cho Vu Thường Khởi nữa, cậu ngồi đó trầm ngâm nhăn mày suy đoán. Cậu không lo lắng chuyện anh cậu bị lừa bắt cóc, nhưng trời mưa to như vậy, nếu anh ấy không lái xe ra ngoài mà trời lại đổ mưa thì anh ấy phải làm sao? Nhỡ có chuyện gì xảy ra trên đường thì phải làm sao? Hạ Án còn đang muốn hỏi Vu Thường Khởi xem hôm nay họ đã đi đâu, thì cậu nhận được hai tin nhắn. Một tin là của Hạ Hạc Hành. [Hạ Hạc Hành: Không có việc gì, anh về nhà muộn chút, em ngủ sớm đi.] Tin còn lại thì được gửi đến từ một số điện thoại lạ. [Hạ Hạc Hành ở chỗ đường đèo khu Nguyên Thành.. Dư Thận Hành.] Hạ Án nhìn tên ghi chú "Dư Thận Hành" trước, sau đó cậu mới để ý tới nội dung, sau khi đọc xong lông mày cậu nhíu lại, đường đèo khu Nguyên Thành nghe rất quen. Hạ Án không để ý đến sấm sét bên ngoài, trực tiếp gọi đến dãy số lạ này. "Alo?" Hạ Án nói thẳng luôn: "Cậu nói anh tôi ở chỗ đường đèo là có ý gì?" Dư Thận Hành biết chắc Hạ Án sẽ gọi điện thoại tới, giọng cười cười nói: "Hạ Hạc Hành bị mấy kẻ ăn chơi trong giới chặn lại, bọn họ muốn Hạ Hạc Hành đến đoạn đường đèo đua xe với bọn họ, xem xem ai thắng ai thua." Hạ Án lập tức nhớ ra, đoạn đường đèo là nơi mấy công tử nhà giàu kia chơi đua xe, chỗ đó nhiều khúc cua, độ dốc cao, mà bọn họ lại thích nhất là chơi mấy trò kích thích nguy hiểm đến tính mạng như vậy. Hạ Án: ".. Bọn họ bị điên à?" Mưa to như vậy, muốn đua xe hay là muốn chết? Bọn họ không muốn sống thì thôi đi, sao còn kéo theo anh cậu chứ! Âm điệu Dư Thận Hành có chút ngả ngớn: "Cậu biết đấy, trước đây Hạ Hạc Hành chính là người đứng đầu trong nhóm thế hệ trẻ, điều đó đã khiến rất nhiều người ghen ghét, giờ sa cơ một cái, sẽ dẫn đến chuyện có nhiều kẻ vì thỏa mãn thú vui ác ý của mình mà muốn nhúng chàm người kiêu ngạo như anh ấy." Hạ Án không còn gì để nói: "Đầu óc bọn họ đều có vấn đề!" Dư Thận Hành vâng dạ trả lời: "Đúng vậy, bọn họ có vấn đề." Hạ Án hít sâu một hơi: "Có những ai cá cược với anh tôi?" Dư Thận Hành nghĩ một chút: "Cậu cả nhà họ Trần, cậu hai nhà họ Lưu, một người nhà họ Uông, còn có vài người nữa." Hạ Án gần như nhỡ một nhịp thở, cậu biết những người này, chơi bời không có giới hạn tới mức chạm hẳn vào lằn ranh của pháp luật, tiếng xấu đồn xa, trước kia còn gây ra không ít chuyện ồn ào. "Sao cậu biết?" Hạ Án hỏi. Dư Thận Hành gần như cười ra tiếng: "Còn không phải là do tôi được mời với tư cách kẻ ăn chơi trác táng hay sao?" Hạ Án: "Cậu không lừa tôi chứ?" Dư Thận Hành: "Không có lừa cậu, tôi cho cậu xem lịch sử trò chuyện." Hạ Án lấy điện thoại ra xem ảnh chụp màn hình Dư Thận Hành gửi qua. Vừa mở ra xem sắc mặt Hạ Án liền đen sì. [Mặt trời ngả về tây: Mấy người kia chặn Hạ Hạc Hành lại rồi, chỉ với mức độ oán giận Hạ Hạc Hành của bọn họ thôi thì tối nay tuyệt đối không đơn giản. @Dư Thận Hành: Cậu đến không? Cho cậu xem trò vui, coi như chào mừng cậu về nước.] Hạ Án cắn răng: "Bọn họ ở đoạn đường đèo nào?" Dư Thận Hành: "Cậu muốn đi à?" Hạ Án hít sâu một hơi: "Ừ." Ý cười trong giọng nói của Dư Thận Hành càng nhiều hơn: "Tôi cũng đang định đi, cần tôi tới đón cậu không?" Hạ Án im lặng một lát, ân oán cá nhân không quan trọng bằng an nguy của anh cậu, nhẫn nhịn nói: "Được." Dư Thận Hành cười một tiếng: "Tới ngay." Dư Thận Hành không tắt cuộc gọi ngay, anh ta cười cười hỏi ngược lại Hạ Án một câu: "Coi như tôi giúp cậu một lần rồi đấy?" Hạ Án không muốn vòng vo với Dư Thận Hành: "Có chuyện gì nói đi." Dư Thận Hành nghĩ nghĩ, ý cười giảm đi một chút: "Tôi chỉ có một nguyện vọng nho nhỏ." "Nói." "Thêm wechat của tôi với kéo tôi ra khỏi danh sách đen." Hạ Án tạm ngừng một chút: "Được, thành giao." Động tác của Dư Thận Hành rất nhanh, sau khi Hạ Án gửi địa chỉ nhà qua thì chưa tới mười phút anh ta đã đến trước cửa nhà họ Hạ rồi, làm cho Hạ Án nghiêm trọng hoài nghi có phải thằng cha này vẫn luôn ở ngay cạnh nhà họ Hạ hay không, chỉ chờ cậu đồng ý là đến liền. Mưa vẫn không ngớt, cũng không biết mưa đến khi nào, Hạ Án che ô chờ Dư Thận Hành lái xe chạy vào trong sân, sau khi chiếc xe thể thao màu đỏ của Dư Thận Hành dừng lại trong sân thì cậu nhanh chóng mở cửa xe ra ngồi vào. Hạ Án vội vàng đi tìm Hạ Hạc Hành nhưng vẫn không quên gửi một tin nhắn vào trong nhóm đám con cháu nhà giàu kia. [Gấu Koala không ăn lá bạch đàn: "Anh tôi mà bị mất sợi tóc nào thì chờ sự trả thù của nhà họ Hạ đi.] * * * Trên đoạn đường đèo, chiếc xe thể thao màu bạch kim lao đi nhanh như một tia chớp, xuyên qua cửa sổ xe là có thể nhìn thấy ánh mắt không chút cảm xúc của người lái xe, ánh mắt anh lạnh băng như cỗ máy, tiếng động cơ cùng với cảm giác kích thích lúc đua xe là thứ nhiệt huyết sôi trào mà không người đàn ông nào có thể cưỡng lại được. Nhưng người con trai lại không có biểu cảm kích động hay hưng phấn gì cả, anh hoàn toàn thờ ơ, giống như chỉ vì hoàn thành nhiệm vụ mà thôi, phía sau anh còn có hai chiếc xe thể thao, hai chiếc xe đó muốn vượt qua anh ở mấy góc cua, nhưng đều bị anh chặn lại, không có cơ hội nào vượt qua anh. Tay cầm lái của người con trai khẽ di chuyển, một cú drift đẹp mắt, xe thể thao quay vòng vòng rồi lao qua vạch đích. *Drift là một kỹ thuật lái xe mà trong đó người lái xe cố tình làm thừa lái trong khi vẫn có thể điều khiển được chiếc xe theo hướng mong muốn ở tốc độ cao, nhưng lại gây ra sự trượt bánh sau. Đám đông vây xem đều trố mắt nhìn. Người đàn ông thua thảm dưới tay Hạ Hạc Hành mở cửa xe đi ra, đứng trong màn mưa, không biết là do tức giận hay do kích động mà sắc mặt anh ta đỏ ửng, nhìn chiếc xe thể thao màu bạch kim phía trước bằng ánh mắt nham hiểm. Hạ Hạc Hành tiện tay với lấy chiếc ô bên cạnh mở cửa xe ra bước xuống, thản nhiên nhìn mấy người đàn ông không cam lòng phía sau, trên mặt nở nụ cười ôn hòa. " Còn đấu nữa không? " So với giọng điệu khiêu khích thì giọng điệu ôn hòa này của anh càng khiến cho mấy người kia cảm thấy bị sỉ nhục hơn, sắc mặt của bọn họ cũng càng đỏ hơn, bọn họ không có tâm trạng mở ô, tóc bị mưa làm ướt, trông vô cùng chật vật, đối lập với Hạ Hạc Hành quần áo gọn gàng chỉnh tề thì trông bọn họ lại càng thảm hại hơn. Hạ Hạc Hành liếc nhìn thời tiết trước rồi mỉm cười nhìn đám đông, rõ ràng là anh đang cười nhưng lại làm cho mọi người thấy lạnh sống lưng, Hạ Hạc Hành lặp lại lần nữa:" Còn đấu nữa không? " Nhân viên phục vụ bên cạnh vội vàng mang khăn lông khô, che ô đi tới vây quanh mấy cậu ấm kia. Sắc mặt của cả đám con ông cháu cha đều không tốt, bọn họ tới đây là để xem Hạ Hạc Hành bị bẽ mặt, không nghĩ tới người bị nhục nhã lại chính là bọn họ. Từ nhỏ, Hạ Hạc Hành đã là" con nhà người ta "trong miệng bố mẹ bọn họ, cậu ta không bao giờ chơi cùng bọn họ, cho dù ở tiệc rượu cũng đều là dáng vẻ cao quý lạnh lùng cấm dục không ai với tới, bọn họ cho rằng ít nhất ở phương diện đua xe.. bọn họ có thể dễ dàng đè bẹp Hạ Hạc Hành, tốt nhất là làm cậu ta bị thương, chỉ là không ngờ tới Hạ Hạc Hành lại thắng. Hơn nữa kỹ thuật của cậu ta còn không khác gì tuyển thủ chuyên nghiệp. Nghĩ tới cảnh chiếc xe thể thao màu bạch kim ép sát xe bọn họ rồi vượt qua vách núi, không ai dám nói thi tiếp. Trời vẫn còn mưa to. " Giờ mới bắt đầu chơi, Hạ đại thiếu không cần vội. "Một người đàn ông rất gầy bước ra, hốc mắt anh ta trũng sâu lộ ra chút hung ác:" Không dễ gì mới mời được Hạ đại thiếu tham gia tụ hội cùng chúng tôi, sao có thể kết thúc sớm như vậy chứ? " Nói xong, người đàn ông kéo cô gái đang che ô cho anh ta lại, ôm eo cô gái bắt đầu hôn lên, cô gái không từ chối ôm lấy cổ người đàn ông. Mọi người đều tươi cười xem trò hay. " Uông thiếu, tuy rằng người tình bé bỏng của cậu rất 'ngon', nhưng cũng không cần phải khoe khoang với bọn tôi đâu! " Người được gọi là Uông thiếu cười một tiếng, anh ta cắn một cái vào môi cô gái, rồi đột ngột đẩy cô ta vào trong màn mưa:" Trận tiếp theo, chúng ta chơi như này đi. " " Cậu thắng, tôi tặng cô ấy cho cậu. " Cô gái sửng sốt, ngơ ngác quay qua nhìn Hạ Hạc Hành, thấy anh đứng trong mưa nhưng vẫn đẹp trai như một quân tử thời xưa thì sắc mặt cô ta đỏ ửng lên. Uông thiếu nhìn thoáng qua cô gái bằng ánh mắt đầy hàm súc, mang theo vài phần hung ác, cười lạnh nói:" Hạ đại thiếu thật là có sức hấp dẫn. " Hạ Hạc Hành thản nhiên nhìn qua cô gái:" Không cần. " Uông thiếu liếc mắt nhìn cô gái, cười lớn, sau đó anh ta túm tóc cô gái kéo về sau, cô ta bị đau đến mức không ngừng lùi lại về sau. " Đồ đê tiện. "Uông thiếu cười lạnh một tiếng:" Người ta khinh thường cô đó. " " Vậy.. "Con ngươi nham hiểm của Uông thiếu bốc lên một ngọn lửa, anh ta nhìn chằm chằm cô gái:" Vậy thì phải xem mạng cô có lớn hay không."
Chương 24: Sấm chớp uỳnh uỳnh Bấm để xem Trên đoạn đường uốn lượn ngoằn ngoèo, chiếc xe thể thao màu đỏ phóng đi như thoi đưa. Một tia chớp đánh xuống, hạt mưa nện trên cửa sổ xe, Hạ Án nắm chặt phần tay vịn của chiếc xe, sắc mặt cậu có hơi tái nhợt. Trên mặt Dư Thận Hành ngậm ý cười, ánh mắt anh ta khẽ liếc qua mặt Hạ Án: "Tốc độ có nhanh quá không? Gấu Koala nhỏ, nếu cậu sợ thì tôi sẽ lái chậm hơn." Hạ Án nhanh chóng nhìn Dư Thận Hành bằng ánh mắt hình viên đạn: "Cậu đừng có không tập trung, tập trung lái xe đi, còn có, tôi, không, sợ." Dư Thận Hành gật đầu, ý cười trong mắt càng sâu hơn: "Đúng, đúng vậy, gấu Koala to gan lớn mật như vậy cơ mà, nhất định là cậu không sợ rồi, vậy tôi tăng tốc đây." * * * Bãi đua xe, một cô gái lẻ loi đứng ở điểm cuối, sắc mặt trắng bệch, tóc dính nước mưa, ướt nhẹp dính ở sườn mặt, người thì run bần bật, nhìn qua giống như là ma nước. Quần chúng vây xem đều là dáng vẻ vui sướng khi người khác gặp họa. "Ai, Uông thiếu vậy mà nỡ để tiểu tình nhân của cậu ta như vậy luôn sao, không sợ cô ta bị đâm chết?" "Này có là gì, dù sao cũng là cô gái này tự nguyện, cũng không đến mức bị đâm chết đâu, mà coi như cô ta có bị tàn tật thì Uông thiếu chỉ cần cho cô ta một số tiền là được, kiểu gì cô ta cũng vui tươi hớn hở ngậm miệng lại thôi." "Hahaha, cô gái này còn tưởng rằng chính mình lợi hại lắm mới leo lên được Uông thiếu chứ." "Số người cả nam lẫn nữ bên cạnh Uông thiếu á, hai tay đều đếm không hết, cô ta chả là cái thá gì cả." Nghe những lời này, sắc mặt cô gái càng thêm trắng bệch, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi, nhưng cô vẫn đứng im như cũ không bỏ đi. Nếu cô bỏ chạy, không chỉ cô, mà người nhà cô cũng sẽ trở thành mục tiêu của nhà họ Uông. Hơn nữa bọn họ cũng không nói sai, cô là vì tiền, chính cô chủ động tìm tới Uông thiếu, nếu cô chết hay bị tàn tật, thì tốt xấu gì người trong nhà cô còn có thể nhận được tiền, nếu cô bỏ chạy, thì cả nhà cô đều sẽ không có kết quả tốt đẹp gì. Hai chân cô gái run rẩy, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào cuối đường. Hạ Hạc Hành cầm ô nhìn mấy người đang hút thuốc bên kia bằng ánh mắt lạnh lùng: "Chuẩn bị xong chưa?" Uông thiếu hút một ngụm thuốc, ánh mắt ái muội nhìn thoáng qua nhân viên công tác có dáng dấp khá đẹp mắt, sau đó anh ta mới nhìn về phía Hạ Hạc Hành: "Hạ đại thiếu gấp đến nỗi không chờ nổi mà muốn bắt đầu rồi sao?" Hạ Hạc Hành giơ tay lên nhìn đồng hồ trên cổ tay: "Không còn sớm nữa." Uông thiếu cười một tiếng, giơ tay ném tàn thuốc xuống đất, "Tôi còn tưởng Hạ đại thiếu sẽ không tham gia trò chơi này chứ, dẫu sao Hạ đại thiếu cũng là người tốt." Ý cười ở khóe môi của Hạ Hạc Hành không giảm: "Xem ra mọi người đều hiểu sai về tôi rồi." Nghe vậy, Uông thiếu liền cười phá lên haha haha. Một cậu trai trẻ chạy tới, cậu ta nhìn thoáng qua Hạ Hạc Hành trước rồi hạ giọng nói với Uông thiếu. "Tiểu thiếu gia nhà họ Hạ biết chúng ta dẫn Hạ Hạc Hành tới đây, nói trong group chat là nếu anh cậu ta xảy ra chuyện thì cậu ta sẽ không bỏ qua cho chúng ta." Uông Thành Dương cười nhạo một tiếng: "Cậu ta là cái thá gì chứ, tuy cậu ta là người nhà họ Hạ, nhưng hai ông bà già nhà họ Hạ có thèm ngó ngàng gì đến Hạ Hạc Hành đâu, một tiểu thiếu gia không quyền không thế như cậu ta, có thể làm được gì chứ, không cần quan tâm đến cậu ta." "Dạ." Uông thiếu làm thủ thế với mấy người phía sau, mấy người bọn họ giao tiếp bằng ánh mắt, trên mặt đều lộ ra nụ cười xấu xa. Uông Thành Dương nhìn về phía Hạ Hạc Hành: "Thời gian của Hạ đại thiếu quý giá nên chúng ta hãy mau chóng bắt đầu đi, không nên làm lãng phí thời gian của người ta." Mấy người bọn họ ha ha cười, sau đó thì cả đám cùng mở cửa xe ra rồi ngồi vào. Hạ Hạc Hành nhìn thoáng qua màn mưa, gập ô lại, cũng mở cửa xe ra ngồi vào. Anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho chuyện ngày hôm nay, tâm tư muốn hành hạ anh của đám người này, chỉ cần liếc qua thôi là anh đã hiểu ngay. Hôm nay anh và Vu Thường Khởi cùng tham gia tiệc rượu, lúc ra ngoài, anh bị đám người này chặn đường, không phải là anh không thể thoát khỏi bọn họ. Chỉ là.. Anh xác thật cần một trò giải trí để tiêu khiển. Sau khi trở về từ mạt thế, đã lâu rồi anh không có trải nghiệm lại cảm giác kích thích giữa sự sống và cái chết, nếu nhóm người này muốn "chơi" anh, vậy thì anh phải dốc sức mà chơi mới được. Hạ Hạc Hành cong môi, khởi động xe, ánh mắt nhìn chằm chằm con đường phía trước, những hạt mưa đập vào cửa kính làm mờ cảnh vật trước mặt. Không khí yên tĩnh đến lạ thường, yên tĩnh đến nỗi Hạ Hạc Hành còn có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình. Nhân viên công tác giơ tấm cờ đỏ lên rồi hạ xuống. Trong tích tắc, vài chiếc xe nhanh chóng lao ra khỏi vạch xuất phát, Hạ Hạc Hành nắm lấy vô lăng vọt đi giống như một con dã thú xé rách không gian với hơi thở không thể khinh nhờn được. Nhìn đuôi xe của chiếc xe đua màu bạch kim phía trước, Uông Thành Dương cười lạnh một tiếng, anh ta nhìn người ngồi trong chiếc xe thể thao bên cạnh, hai người bọn họ cùng lộ ra một nụ cười xấu xa, nhanh chóng tăng tốc, bao vây xe Hạ Hạc Hành xe. Hạ Hạc Hành biết vừa rồi anh thắng vài hiệp thì kiểu gì trong ván này bọn họ cũng nhất định sẽ dở trò nên lúc thấy hai chiếc xe kia bao vây lấy xe mình, anh cũng không ngạc nhiên. Chiếc xe thể thao màu lam sắp áp sát xe Hạ Hạc Hành, lúc Hạ Hạc Hành muốn tránh đi thì chiếc xe khác liền chen sang bên còn lại. Ba chiếc xe gần như đi song song với nhau ở phía trước, lốp xe ma sát với mặt đường tạo ra âm thanh chói tai, tiếng động cơ gầm gừ thủng màng nhĩ mọi người, Hạ Hạc Hành không những không tránh đi, mà ngược lại anh còn dẫm chân ga xuống mức thấp nhất, rồi đột nhiên chuyển động tay lái, gần như là ôm ý tưởng muốn đồng quy vu tận, mạnh mẽ đâm vào chiếc xe thể thao màu lam. Đối phương hiển nhiên không nghĩ tới Hạ Hạc Hành lại có thể bất chấp mạng sống như vậy, không kịp bẻ lái, xoay tròn đâm trúng vách núi. Uông Thành Dương cũng chú ý tới một màn này, anh ta nhìn dáng vẻ của Hạ Hạc Hành qua cửa sổ xe. Hình như Hạ Hạc Hành không cảm thấy hành động vừa rồi của cậu ta là cực kỳ nguy hiểm, trên mặt vẫn là nụ cười thành thục như mọi khi. Mẹ kiếp! Uông Thành Dương nghiến răng, bị kích thích, cũng dẫm chân ga hết cỡ, nhưng anh ta lại không dám tới gần Hạ Hạc Hành, ai biết tên điên Hạ Hạc Hành này sẽ làm gì chứ. Hai chiếc xe thể thao chạy song song với nhau, lao ra từ trong màn mưa, mang theo sự hiếu thắng không muốn tụt ở phía sau. Còn hai khúc rẽ nữa là đến điểm cuối. Trên mặt Uông Thành Dương lộ ra một nụ cười âm u, anh ta không tin Hạ Hạc Hành dám đâm vào cô gái kia mà không quan tâm gì hết. Thắng hay thua, không chỉ phụ thuộc vào việc ai cán đích trước, mà cũng phải xem xem đầu xe của ai gần với cô gái kia hơn. Anh không để ý đến sống chết của cô gái kia, Hạ Hạc Hành có thể như vậy không? Chẳng qua là để phô trương thanh thế mà thôi, người như Hạ Hạc Hành, không có khả năng dám lấy mạng người ra cá cược. Hơn nữa.. Nếu Hạ Hạc Hành thật sự đụng phải cô gái kia, có camera hành trình ở đây, Hạ Hạc Hành sẽ phạm phải tội danh cố ý giết người. Hạ đại thiếu của ngày xưa sẽ trở thành hung thủ giết người. Lời này nghe xong liền thấy thực hấp dẫn làm sao! * * * Dư Thận Hành một đường đưa Hạ Án đến bên ngọn núi. Liếc mắt một cái là Hạ Án đã nhìn thấy một đám người đang đứng ở bên kia, cậu đang muốn xuống xe thì bị Dư Thận Hành kéo lại. Dư Thận Hành đội cho Hạ Án một cái mũ, sau đó anh ta lại lấy một bộ quần áo mưa ra đưa cho Hạ Án: "Mặc cái này tiện hơn." Hạ Án nhìn thoáng qua Dư Thận Hành, nhanh chóng mặc áo mưa vào rồi xuống xe, giày thể thao giẫm lên nước làm nước bắn tung tóe, Dư Thận Hành cũng vội vàng theo đi theo Hạ Án. Sau khi chạy qua đó, Hạ Án nhìn thấy một cô gái đứng một mình ở giữa đường đua, phía sau là rào chắn, cậu nhìn một vòng, không nhìn thấy bóng dáng Hạ Hạc Hành đâu. Hạ Án tùy tiện túm lấy một người hỏi: "Nhóm người Hạ Hạc Hành ở đâu?" Người nọ vốn có vẻ mặt không kiên nhẫn muốn hất tay Hạ Án ra, nhưng sau khi chú ý tới dung mạo của Hạ Án xong, anh ta ngẩn ra: "Chỗ này là điểm cuối, bọn họ còn chưa tới đâu.." Hạ Án gật đầu, sau đó cậu nhíu mày chỉ chỉ cô gái ướt như chuột lột bên kia: "Sao cô gái kia lại đứng ở đó?" Ánh mắt người nọ dừng lại trên mặt Hạ Án, anh ta cười một tiếng: "Oh, là quy củ do bọn họ đặt ra, đầu xe ai gần cô gái đó hơn thì người đó thắng." Đây không phải là lấy mạng người ra để cá cược hay sao? Hiện giờ tiểu thuyết cẩu huyết cũng không dám viết như vậy nữa đâu! Vẻ mặt Hạ Án khiếp sợ, vừa muốn đi thì tay cậu đột nhiên bị người túm lại. Hạ Án nhìn lại thì thấy trên mặt người vừa mới trả lời các câu hỏi của cậu đều là ý không tốt: "Ai, cậu tên là gì? Ai dẫn cậu tới đấy? Bao nuôi cậu cần bao nhiêu tiền? Đại gia đây có tiền, nếu không cậu theo tôi đi." Hạ Án: "..." "Theo cái đầu nhà anh!" Hạ Án gầm lên giận dữ, sắc mặt người nọ thay đổi, đang muốn mắng Hạ Án không biết tốt xấu, thì cánh tay mà hắn túm lấy tay Hạ Án đã bị người khác túm lấy, vừa ngẩng đầu lên thì chạm phải ánh mắt u ám của Dư Thận Hành. "Gấu Koala nhr, xem ra chỗ này còn có người không biết cậu đấy." Dư Thận Hành cà lơ phất phơ nói, nhưng ánh mắt lại đầy hung ác: "Buông tay." Sau khi nhìn thấy Dư Thận Hành, sắc mặt người nọ hơi đổi: "Tôi không biết cậu ta là người của cậu.." Khóe mắt Hạ Án nhảy dựng: "Tôi họ Hạ." Người nọ bị chẹn họng, tức khắc mở to hai mắt. Hạ Án cười lạnh một tiếng: "Anh vẫn nên sớm đi trị đầu óc đi." Nói xong, Hạ Án liền bước đi không chút do dự, Dư Thận Hành cười cười tạo thủ thế với người nọ: "Chà, xác thật là cần phải đi chữa trị đầu óc rồi." Dư Thận Hành liếc liếc tay của người này, cười nham hiểm: "Nếu tay không nghe lời, có thể chặt đi." Sắc mặt người nọ trắng nhợt: ".. Xin, xin lỗi, Dư thiếu." Dư Thận Hành không có dừng lại. Anh ta nhìn Hạ Án, cà lơ phất phơ vẫy vẫy tay, trên mặt mang theo nụ cười 'ngứa đòn': "Gấu Koala nhỏ, đừng chạy loạn!" Thấy Dư Thận Hành đuổi theo Hạ Án, người nọ mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được mà cảm thấy hoảng sợ. Ai cũng biết đứa con trai nhà họ Dư là một kẻ điên, nhà họ Dư vốn có hai người con trai, kết quả người con cả chết một cách không rõ ràng, chỉ còn lại mỗi Dư Thận Hành. Không còn cách nào khác Ông cụ nhà họ Dư chỉ có thể đón Dư Thận Hành đang ở nước ngoài về nước. Còn tưởng rằng ở nước ngoài mấy năm Dư Thận Hành sẽ tốt hơn một chút, không nghĩ tới bệnh điên của anh ta vẫn không đỡ hơn chút nào. Hạ Án nép mình trong chiếc áo mưa, trong mưa gió, thân hình mảnh khảnh của cậu trông có vài phần yếu đuối mong manh, Dư Thận Hành đi đến bên Hạ Án: "Đang nghĩ gì đấy?" Hạ Án chần chờ, nhìn cô gái đang run bần bật kia, không nói gì. "Cậu muốn cứu cô ta?" Dư Thận Hành hiểu rõ, tươi cười khóe miệng càng sâu. Hạ Án có biết đến mấy trò tiêu khiển trong giới thượng lưu, từ trước đến nay cậu đều không tham gia, nhưng là tận mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác. "Cô ta vẫn luôn đứng đó không rời đi, đó chính là lựa chọn của cô ta, nếu cậu cứu cô ta, có lẽ cô ta cũng không cảm kích cậu đâu." Dư Thận Hành nói. Hạ Án mím môi. Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến âm thanh của xe ô tô, Hạ Án vội vàng quay đầu lại nhìn. Hai chiếc xe một trắng một đen đang xông thẳng về phía này, mắt bị đèn xe chiếu vào, chói đến mức không mở ra được. Hai chiếc xe cơ hồ là đi song song với nhau, sắp đến điểm cuối, nhưng không có ai có ý định dừng lại cả, thậm chí là chiếc xe màu đen kia còn tăng tốc thêm. Dưới ánh đèn, sắc mặt cô gái đứng ở điểm cuối càng thêm trắng bệch, giống hệt sắc mặt của một người đã chết, hai chân cô ta run rẩy, nhưng lại không tránh đi, mà mang theo sự tuyệt vọng, nhìn chiếc xe đang tới gần mình. Ánh mắt Dư Thận Hành lạnh nhạt hờ hững, anh ta đang muốn mở miệng nói gì đó, thì thấy bóng người bên cạnh mình đột nhiên lao ra, đồng tử Dư Thận Hành co rụt lại, nhìn người mặc chiếc áo mưa màu lam kia vọt tới bên cạnh cô gái kia. Hạ Án giữ lấy cô gái kia, muốn kéo cô ta tránh ra, kết quả sau khi sửng sốt một chút thì cô gái kia lại đột nhiên hất tay Hạ Án ra, hốc mắt hồng đến dọa người, nhưng biểu tình đều là kiên quyết: "Tôi không đi được!" Nếu cô tránh ra, sau này Uông Thành Dương sẽ càng đối xử tàn bạo với cô hơn. Cô đắc tội không nổi. Hạ Án nhíu mày. Chiếc xe chỉ còn cách Hạ Án với khoảng cách chưa đầy 10 mét, ánh đèn chiếu vào mặt cậu, phản chiếu ra cặp mắt trong vắt lại mang theo chút hấp dẫn của cậu. Hạ Án nhấp môi, cậu có thể nhất thời xúc động chạy ra cứu người, nhưng cũng không muốn mạo hiểm tính mạng cứu người. Hơn nữa người ta còn không cảm kích đâu. Cậu chính là lo chuyện bao đồng! Tên Dư Thận Hành này nói rất đúng! Tốc độ của chiếc xe rất nhanh, Hạ Án nhanh chóng quyết định nhảy đến phía sau rào chắn, nhưng cậu lại chạm phải ánh mắt của người nào đó trong xe. "..." "..." Tay nắm tay lái của Hạ Hạc Hành đột nhiên căng thẳng, ý cười trên mặt sớm đã biến mất sạch sẽ kể từ khi anh nhìn thấy Hạ Án. Nhìn Uông Thành Dương không hề có ý định giảm tốc độ, Hạ Hạc Hành chợt có biểu tình tàn nhẫn, anh đột ngột chuyển tay lái, thẳng tắp đâm về phía xe Uông Thành Dương. Lốp xe ma sát vào mặt đường tạo thành tia lửa, tiếng phanh xe chói tai, "ầm" một tiếng, chiếc xe màu đen đụng phải rào chắn, đầu xe bốc khói lõm xuống dưới. Chiếc xe thể thao màu bạch kim dừng lại trước mặt Hạ Án với khoảng cách gần một mét. Hạ Hạc Hành kéo cửa xe ra, vẻ mặt anh lạnh như băng, đầy u ám, nước mưa nện ở trên người anh, mang theo vẻ lạnh lẽo như là kiếm mới rút ra khỏi vỏ.