Phần 2- Chương 10
Ban Mai chưa biết tôi đã có người yêu. Và tất cả các anh chị khác ở trong Đoàn cũng không biết. Mọi người đều thấy tôi mặt tắt mày tối tập trung cho công việc hiện tại, không lo nghĩ gì đến mối quan hệ ở bên ngoài. Thế nhưng tôi chỉ bất đắc dĩ phải làm mình bận rộn lên như thế để không có thời gian buồn bã, không có một giây một khắc nào nhớ đến những mâu thuẫn đang ngấm ngầm xảy ra trong chuyện yêu xa giữa tôi và Sam. Từ hôm phát hiện Sam vẫn nhắn tin cho Lâm như bình thường mà ít khi nhắn tin cho tôi, tôi có hỏi thì Sam nói y như những gì mà Lâm đã nói, rằng chỉ trả lời những tin nhắn gửi đến mình lúc rảnh. Và tất nhiên, Sam vẫn khẳng định giữa mình và Lâm không hề có một mối quan hệ gì đặc biệt!
Nếu tôi bảo với ai đó rằng tôi tin những lời Sam nói thì chắc chắn tôi đang nói dối. Không phải suy nghĩ bi quan, nhưng tôi có linh cảm rằng Sam đang bắt đầu chán tôi, nghĩa là nó không hề đến với tôi bằng tình cảm thực sự! Những câu nói càng lạnh nhạt dần. Những ánh mắt lúc nói chuyện qua video trông mệt mỏi và bơ phờ như kiểu đó là một sự ép buộc. Những bức ảnh càng ngày càng ít đi, thay vào đó là những tin nhắn không đầu không cuối. Cảm xúc Sam đang dành trao tôi hiện tại chỉ như một toa tàu bị bỏ hoang giữa sa mạc bao la!
Nhưng Sam càng lạnh nhạt với tôi bao nhiêu thì Ban Mai càng tỏ ra ấm áp với tôi bấy nhiêu. Con bé không hề ngại ngùng gì khi đối diện với một người anh đi trước như tôi, trái lại còn làm như chúng tôi đã quen từ lâu rồi. Ngày đi chơi, Ban Mai hẹn tôi đến trước cổng trường để cùng đợi Huy Dũng, Minh Huyền và cùng đi chung trên hai chiếc xe. Khi tôi vừa đến, Ban Mai tỏ vẻ mừng rỡ:
- Chà, anh đến sớm ghê!
Tôi mỉm cười:
- Thì anh đã nói là sẽ đúng giờ mà!
Sau đấy, trong lúc đợi Huy Dũng và Minh Huyền, Ban Mai còn kể cho tôi vô số những câu chuyện "trên trời dưới biển" xoay quanh cuộc sống của nó. Đến cả việc hôm nay đến trường nó gặp những ai, trông dáng dấp như nào, nó cũng kể không sót. Nó làm tôi nhớ đến hồi mình còn là sinh viên năm nhất. Khi ấy, mọi thứ đối với tôi đều lạ lẫm đến dị thường. Từ những hàng cây, con đường, những tòa cao ốc, tất cả đều là những thứ mà tôi chưa từng thấy bao giờ. Hay nói cách khác, lúc ấy tôi mới chỉ như một nhà thám hiểm đặt chân lên một hòn đảo mới mà ở đó tất cả mọi cảnh vật đều là mới đối với anh ta!
Huy Dũng và Minh Huyền đến trễ nửa tiếng so với hẹn. Cũng nhờ vậy mà tôi nói chuyện được với Ban Mai nhiều hơn. Tôi không còn cảm thấy muốn xa lánh nó nữa. Mà cũng chẳng có lý do gì để xa lánh trong khi chúng tôi đang cùng sinh hoạt ở Đoàn trường và tôi phải có nhiệm vụ hướng dẫn cho Ban Mai.
Chúng tôi đến một khu đô thị nằm ở rìa thành phố. Nhà cửa ở đây trông khá là đẹp, lại có nhiều chỗ vui chơi hay ho nên Ban Mai đã lên kế hoạch để chúng tôi cùng đến. Tôi chở Ban Mai một xe, Huy Dũng chở Minh Huyền một xe, cứ thế cùng nhau đi tới đó. Cũng may là cả Huy Dũng và Minh Huyền đều có xe máy riêng nên cả bốn không phải xoay xở chuyện kiếm xe để đi.
- Anh đã bao giờ đi đến chỗ này chưa? - Ban Mai hỏi tôi lúc ngồi ở trên xe.
- Anh chưa!
- Em cũng chưa đến bao giờ, nhưng thấy bảo chỗ đó thú vị lắm nên cũng muốn đi thử xem thế nào!
Thú thực tôi rất ít khi đi đâu nếu không có ai rủ hoặc không rủ được ai. Đây gần như là lần đầu tiên kể từ khi lên học đại học tôi mới có một chuyến đi chơi dài hơi thế này. Mà kể cả là Ban Mai, Huy Dũng hay Minh Huyền, tất cả đều chưa một lần đặt chân đến đó.
Mất nửa tiếng để chúng tôi tìm đường đến nơi. Khi đã vào trong khu đó rồi, Huy Dũng và Minh Huyền lăng xăng chạy trước vì muốn khám phá mọi thứ, còn tôi và Ban Mai chậm rãi bước đi theo sau. Lúc ấy, tôi không để ý xung quanh, nhưng vẫn cảm nhận được bàn tay của Ban Mai đang cố tình chạm vào bàn tay tôi. Cảm giác ấy rất khó tả, cứ như kiểu cảm giác của đôi chân khi chạm vào làn nước lạnh. Nó gai lên, tạo thành một phản xạ khiến tôi lập tức rụt tay lại:
- À.. ừm..
Tôi không biết phải nói gì trong lúc đó nữa. Khoảnh khắc bất chợt ấy làm cho tôi chắc chắn hơn về mối quan hệ mà Ban Mai hướng đến mình. Nhưng tôi thì không thể có suy nghĩ ngược lại. Đơn giản bởi vì Sam. Dù Sam có lạnh nhạt với tôi như nào đi chăng nữa thì vẫn là bông hoa trong khu vườn lòng tôi. Sẽ không có bông hoa nào khác được mọc lên trong khi bông hoa đó vẫn đang còn tồn tại!
- Em đừng như vậy nữa! - Tôi nói y như những gì Sam đã nói trong lần đầu tiên thổ lộ.
Lúc ấy tôi không để ý đến biểu cảm của Ban Mai nhưng tôi đoán là nó đang quê xệ khi không nghĩ tôi sẽ từ chối sự chủ động của nó. Sau khoảnh khắc đó, hai chúng tôi vẫn bước đi cạnh nhau nhưng chẳng nói câu nào. Chúng tôi cứ như hai người mất hồn lạc vào nơi đây và để cho sự im lặng dẫn dắt tới cuối.
- Ê có cái này hay lắm nè mày! - Minh Huyền bỗng chạy tới gọi Ban Mai lại.
Trông cô bé lúc đó có vẻ ngập ngừng nửa muốn xem nửa không. Cô bé quay lại nhìn tôi một lúc. Thấy tôi không có phản ứng gì, nó liền đi theo Minh Huyền ra chỗ Minh Huyền chỉ.
Nếu tôi bảo với ai đó rằng tôi tin những lời Sam nói thì chắc chắn tôi đang nói dối. Không phải suy nghĩ bi quan, nhưng tôi có linh cảm rằng Sam đang bắt đầu chán tôi, nghĩa là nó không hề đến với tôi bằng tình cảm thực sự! Những câu nói càng lạnh nhạt dần. Những ánh mắt lúc nói chuyện qua video trông mệt mỏi và bơ phờ như kiểu đó là một sự ép buộc. Những bức ảnh càng ngày càng ít đi, thay vào đó là những tin nhắn không đầu không cuối. Cảm xúc Sam đang dành trao tôi hiện tại chỉ như một toa tàu bị bỏ hoang giữa sa mạc bao la!
Nhưng Sam càng lạnh nhạt với tôi bao nhiêu thì Ban Mai càng tỏ ra ấm áp với tôi bấy nhiêu. Con bé không hề ngại ngùng gì khi đối diện với một người anh đi trước như tôi, trái lại còn làm như chúng tôi đã quen từ lâu rồi. Ngày đi chơi, Ban Mai hẹn tôi đến trước cổng trường để cùng đợi Huy Dũng, Minh Huyền và cùng đi chung trên hai chiếc xe. Khi tôi vừa đến, Ban Mai tỏ vẻ mừng rỡ:
- Chà, anh đến sớm ghê!
Tôi mỉm cười:
- Thì anh đã nói là sẽ đúng giờ mà!
Sau đấy, trong lúc đợi Huy Dũng và Minh Huyền, Ban Mai còn kể cho tôi vô số những câu chuyện "trên trời dưới biển" xoay quanh cuộc sống của nó. Đến cả việc hôm nay đến trường nó gặp những ai, trông dáng dấp như nào, nó cũng kể không sót. Nó làm tôi nhớ đến hồi mình còn là sinh viên năm nhất. Khi ấy, mọi thứ đối với tôi đều lạ lẫm đến dị thường. Từ những hàng cây, con đường, những tòa cao ốc, tất cả đều là những thứ mà tôi chưa từng thấy bao giờ. Hay nói cách khác, lúc ấy tôi mới chỉ như một nhà thám hiểm đặt chân lên một hòn đảo mới mà ở đó tất cả mọi cảnh vật đều là mới đối với anh ta!
Huy Dũng và Minh Huyền đến trễ nửa tiếng so với hẹn. Cũng nhờ vậy mà tôi nói chuyện được với Ban Mai nhiều hơn. Tôi không còn cảm thấy muốn xa lánh nó nữa. Mà cũng chẳng có lý do gì để xa lánh trong khi chúng tôi đang cùng sinh hoạt ở Đoàn trường và tôi phải có nhiệm vụ hướng dẫn cho Ban Mai.
Chúng tôi đến một khu đô thị nằm ở rìa thành phố. Nhà cửa ở đây trông khá là đẹp, lại có nhiều chỗ vui chơi hay ho nên Ban Mai đã lên kế hoạch để chúng tôi cùng đến. Tôi chở Ban Mai một xe, Huy Dũng chở Minh Huyền một xe, cứ thế cùng nhau đi tới đó. Cũng may là cả Huy Dũng và Minh Huyền đều có xe máy riêng nên cả bốn không phải xoay xở chuyện kiếm xe để đi.
- Anh đã bao giờ đi đến chỗ này chưa? - Ban Mai hỏi tôi lúc ngồi ở trên xe.
- Anh chưa!
- Em cũng chưa đến bao giờ, nhưng thấy bảo chỗ đó thú vị lắm nên cũng muốn đi thử xem thế nào!
Thú thực tôi rất ít khi đi đâu nếu không có ai rủ hoặc không rủ được ai. Đây gần như là lần đầu tiên kể từ khi lên học đại học tôi mới có một chuyến đi chơi dài hơi thế này. Mà kể cả là Ban Mai, Huy Dũng hay Minh Huyền, tất cả đều chưa một lần đặt chân đến đó.
Mất nửa tiếng để chúng tôi tìm đường đến nơi. Khi đã vào trong khu đó rồi, Huy Dũng và Minh Huyền lăng xăng chạy trước vì muốn khám phá mọi thứ, còn tôi và Ban Mai chậm rãi bước đi theo sau. Lúc ấy, tôi không để ý xung quanh, nhưng vẫn cảm nhận được bàn tay của Ban Mai đang cố tình chạm vào bàn tay tôi. Cảm giác ấy rất khó tả, cứ như kiểu cảm giác của đôi chân khi chạm vào làn nước lạnh. Nó gai lên, tạo thành một phản xạ khiến tôi lập tức rụt tay lại:
- À.. ừm..
Tôi không biết phải nói gì trong lúc đó nữa. Khoảnh khắc bất chợt ấy làm cho tôi chắc chắn hơn về mối quan hệ mà Ban Mai hướng đến mình. Nhưng tôi thì không thể có suy nghĩ ngược lại. Đơn giản bởi vì Sam. Dù Sam có lạnh nhạt với tôi như nào đi chăng nữa thì vẫn là bông hoa trong khu vườn lòng tôi. Sẽ không có bông hoa nào khác được mọc lên trong khi bông hoa đó vẫn đang còn tồn tại!
- Em đừng như vậy nữa! - Tôi nói y như những gì Sam đã nói trong lần đầu tiên thổ lộ.
Lúc ấy tôi không để ý đến biểu cảm của Ban Mai nhưng tôi đoán là nó đang quê xệ khi không nghĩ tôi sẽ từ chối sự chủ động của nó. Sau khoảnh khắc đó, hai chúng tôi vẫn bước đi cạnh nhau nhưng chẳng nói câu nào. Chúng tôi cứ như hai người mất hồn lạc vào nơi đây và để cho sự im lặng dẫn dắt tới cuối.
- Ê có cái này hay lắm nè mày! - Minh Huyền bỗng chạy tới gọi Ban Mai lại.
Trông cô bé lúc đó có vẻ ngập ngừng nửa muốn xem nửa không. Cô bé quay lại nhìn tôi một lúc. Thấy tôi không có phản ứng gì, nó liền đi theo Minh Huyền ra chỗ Minh Huyền chỉ.