Ngôn Tình [dịch] Hạnh Dựng Thành Hôn: Bà Xã, Đừng Trốn Nữa - Tô Vân Cẩm

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Bernice, 22 Tháng mười hai 2021.

  1. Bernice

    Bài viết:
    61
    Chương 120: Bạch Bạch Mau Đến Cứu Cháu

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  2. Bernice

    Bài viết:
    61
    Chương 121: Đừng Bao Giờ Đến Nữa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dư quang khóe mắt Tô Tích Cầm quét về phía An Uyển đang đứng bên quầy, cắn cắn môi, không biết vì cái gì, đột nhiên cô thốt lên: "Không muốn để anh quấy rầy tôi và Diệp Tề."

    Đầu kia trầm mặc, Tô Tích Cầm cũng không để ý tới Bạch Diễn Sâm có tức giận hay không, cô nói: "Không có gì nữa thì tôi cúp máy trước đây."

    Lời còn chưa dứt, đầu kia của Bạch Diễn Sâm đã cúp máy trước, tiếng tút tút rơi vào trong tai cô, trong lòng chợt hơi tức giận.

    Cũng tốt, cúp đi, có bản lĩnh thì sau này đừng bao giờ gọi tới nữa, cũng đừng xuất hiện nữa, Tô Tích Cầm cũng tức giận thu điện thoại lại.

    Túi Sữa Nhỏ vẫn nhìn chằm chằm vào bóng lưng mẹ, đoán ra điện thoại này là Bạch Diễn Sâm gọi tới, hai mắt phát sáng, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt mẹ khi xoay người, cậu liền biết nhất định là cãi nhau với Bạch Bạch rồi.

    "Túi Sữa Nhỏ, cái người Bạch Bạch vừa rồi con nói là ai vậy!" Đường Tịch nhìn chằm chằm Tô Tích Cầm, nhưng lại hỏi cậu nhóc.

    Đường Tịch cảm thấy trong lòng có vạn bong bóng bốc lên, biểu cảm vừa rồi của Tô Tô, còn có dáng vẻ hiện tại nữa, nhìn thế nào cũng có vấn đề, chẳng lẽ là đàn ông?

    Túi Sữa Nhỏ cũng đang nhìn chằm chằm Tô Tích Cầm, hai bàn tay nhỏ bé chống cằm thở dài: "Bạch Bạch chính là bạn của cháu."

    "Bạn của cháu?" Đường Tịch kinh ngạc nhìn lại cậu nhóc, Túi Sữa Nhỏ lúc này cũng giương mắt lên nhìn Đường Tịch đang không thể tin, không phục lẩm bẩm.

    "Dì Tịch, biểu cảm này của dì cứ như cháu không thể có bạn hay sao ấy?"

    Nói xong, cậu bỏ tay xuống, nghiêng đầu, không muốn để ý tới cô ấy.

    "Cái người tên Bạch Bạch này chắc là nhân vật lớn nhỉ! Nhóc quỷ cháu sao lại kết bạn với nhân vật lớn được vậy?"

    Dừng một chút, cô ấy nói: "Có phải người ta nhìn trúng mẹ cháu rồi không?"

    Dứt lời, Tô Tích Cầm đi tới trước mặt trách cứ: "Tịch Tịch, cậu nói với thằng nhỏ những thứ này làm cái gì?"

    "Thử xong chưa? Xong rồi thì chúng ta về nhà." Tô Tích Cầm nói.

    Đường Tịch không thể không tạm dừng cuộc truy hỏi Túi Sữa Nhỏ, cô ấy đứng dậy, lúc này, An Uyển đã rời đi.

    Nhưng sắc mặt Tô Tích Cầm không khỏi trở nên trầm xuống.

    * * *

    Hai người mang theo chiến lợi phẩm bước ra khỏi cửa hàng thương hiệu, Tô Tích Cầm ăn mặc giản dị nhìn bạn tốt trong chiếc váy qua mông, bước chân thướt tha: "Giờ tâm trạng thoải mái rồi chứ!"

    Nói xong, bước xuống bậc thang.

    "Sảng khoái." Bước lên bậc thang, Đường Tịch nở nụ cười quyến rũ với cô.

    "Nhưng mà Tô Tô, mình phát hiện mình đã sảng khoái, nhưng cô lại không thoải mái, có phải là do cuộc điện thoại vừa rồi với cái người Bạch Bạch kia không." Đường Tịch thò đầu hỏi.

    "Cậu đó, đồ bệnh tâm lý!"

    Ngón ta đan nhau vòng qua cánh tay cô, mặt mày tươi cười, đặt đầu lên vai cô: "Mình đúng là bị bệnh, hơn nữa còn bệnh không nhẹ."

    Túi Sữa Nhỏ bên cạnh Tô Tích Cầm, giương mắt liếc mắt nhìn hai người, trong lòng khinh bỉ, cùng con gái đi mua sắm thật mệt mà!

    * * *

    Trưa nay, Lương Tiểu Băng và người nhà cũng dùng bữa ở khách sạn Hilton, giữa trưa, Lục Minh đỡ bà đi vào khách sạn.

    "Lục Minh, chuyện bà dặn dò cháu lần trước, tìm hiểu thế nào rồi?" Khóe mắt Lương Tiểu Băng quét qua Lục Minh.

    Ánh mắt Lục Minh đảo quanh, nhìn sườn mặt Lương Tiểu Băng, cười cười: "Bà à, bà cũng biết sự cẩn thận của anh Tư mà, nếu thật sự có anh ấy cũng giữ kín không kẽ hở."

    Có vẻ như bà đã đoán được câu trả lời như vậy, không có trách, không áp đặt, mà bà thở dài một tiếng.

    "Bà lớn tuổi rồi, vốn muốn Bạch gia được yên bình qua ngày, ai biết A Sâm đến bây giờ vẫn chưa lập gia đình, bà xuống kia biết gặp liệt tổ liệt tông thế nào đây."

    Lục Minh đương nhiên biết Lương Tiểu Băng lại đang dùng khổ nhục kế, cười he he hai tiếng: "Bà à, bà yên tâm, bà xuống đó liệt tổ liệt tông sẽ cảm ơn bà."

    Dứt lời, trên mu bàn tay anh ta truyền đến một trận đau đớn.

    "Cái thằng quỷ này, vậy mà dám nguyền rủa bà?"

    Lục Minh gục đầu lên vai Lương Tiểu Băng, vẻ mặt ấm ức: "Cháu nào dám, cháu chỉ nói thật thôi mà, bà đã chống đỡ Bạch gia tốt như vậy, hơn nữa anh Tư xuất sắc như thế, đây không phải đều là công lao của bà sao."

    "Xuất sắc nhưng mà vẫn độc thân."

    Dứt lời, bước chân Lương Tiểu Băng nhất thời phanh lại, dùng ánh mắt hung tợn nhìn anh ta: "Nếu cháu không nói cho bà biết, bà sẽ nói cho bố mẹ biết, cháu lại đi trêu chọc con gái nhà họ Dương."

    Lục Minh nghe vậy, trợn to mắt.

    "Bà ơi, bà đây là muốn lấy mạng của cháu à?"

    "Vậy thì nói cho bà biết, người phụ nữ kia ở đâu?"

    Lục Minh phiền não vò đầu.

    * * *

    Tô Tích Cầm vốn định cùng Đường Tịch ăn cơm tối xong mới về, nhưng đi dạo đến khoảng năm giờ, trong nhà Đường Tịch có việc nên cô ấy đi trước, mẹ con cô đành phải về nhà.

    Sau khi hai mẹ con về nhà, bộ phận quản lý gọi điện tới nói rằng cô có một gói hàng, vì vậy cô để Túi Sữa Nhỏ ở nhà, cô đi xuống tầng lấy nó.

    Cô đứng cạnh thang máy trong khu chung cư với gói hàng trên tay, phía sau truyền đến tiếng nói: "Thế này bảo tôi tìm kiểu gì? Nơi này to thế kia?"

    Cô quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phía sau có một cụ bà đứng tuổi thanh lịch mặc bộ quần áo màu trắng, trên mặt đeo cặp kính đen siêu lớn, cứ dừng lại rồi lại đi, ở tay treo cái túi LV phiên bản giới hạn đặc biệt chói mắt, đầu tóc bạc chải chuốt tỉ mỉ, tuy tóc bà đã bạc trắng, nhưng hơn ở khí chất, hoàn toàn không tìm được cảm giác của người già, ngược lại nó là đại biểu thời của trang lại tao nhã.

    Tô Tích Cầm nhíu mày, cảm thấy cụ bà này khá táo bạo, khóe miệng không khỏi cong lên.

    "Xin hỏi nơi này có phải có một bé trai trông rất đẹp sống ở đây không, khoảng bốn năm tuổi." Giọng nói như nữ hoàng.

    Tô Tích Cầm đánh giá bà lần nữa, Lương Tiểu Băng bị cô đánh giá nên không kiên nhẫn, đưa tay tháo kính đen xuống: "Có hay không cô cũng nói một câu đi chứ?"

    Nhìn thấy mặt Lương Tiểu Băng, Tô Tích Cầm há miệng, thế này bảo cô phải nói như thế nào, tiểu khu này có quá nhiều trẻ con, con trai cô cũng bốn năm tuổi ấy!

    "Phát ngốc ra đó làm gì!" Lương Tiểu Băng tức giận nói.

    Tô Tích Cầm lấy lại tinh thần, đưa tay vén tóc lại: "Có, trong tiểu khu này đều là trẻ nhỏ lớn chừng đó, không biết bé trai mà bà muốn tìm tên là gì?"

    "Tôi mà biết tên còn cần tìm cô hỏi chắc?" Lương Tiểu Băng quay đầu, nhíu mày nhìn cô, dường như rất không hài lòng với câu hỏi của cô.

    Tô Tích Cầm cảm thấy có chút lúng túng, cụ bà này đúng là kỳ quái. Nhưng cô không quan tâm, vẫn kiên nhẫn nói.

    "Nếu bà không biết tên thì rất khó tìm, hay là bà đến bên phía quản lý hỏi xem, bên phía họ có lẽ sẽ giúp được bà."

    Lương Tiểu Băng tới đây, đơn giản là muốn gặp đứa bé kia, nghe thấy lời này, liền nói: "Đi rồi, chẳng được gì."

    Đột nhiên, Lương Tiểu Băng cầm tay quạt: "Khát quá đi."

    "Nhà cô có nước không?"

    Bà hỏi Tô Tích Cầm.

    Tô Tích Cầm gật gật đầu, Lương Tiểu Băng lại nói theo thói quen: "Vậy xin mấy hớp đi, ngày nóng nực thế này, nếu không phải vì thằng chắt đích tôn, đúng là chẳng muốn chịu tội thế này."

    Lương Tiểu Băng vừa than thở, vừa lấy khăn giấy từ trong túi ra, lau mồ hôi trên trán.
     
    THG NguyenAnnie Dinh thích bài này.
  3. Bernice

    Bài viết:
    61
    Chương 122: Bà Cụ Tìm Đến Cửa

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  4. Bernice

    Bài viết:
    61
    Chương 123: Bà Ngoại Sói Lừa Người

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tô Tích Cầm bị bà nói như vậy, có chút ngượng ngùng, nhưng nghĩ thầm, cụ bà này cô căn bản đâu có quen đâu!

    "Cô nói coi cô e dè thế làm cái gì? Tôi nói rồi, tôi không phải là kẻ lừa đảo." Lương Tiểu Băng trừng mắt nhìn cô.

    "Cháu không có." Tô Tích Cầm bị bà nói như vậy, cúi đầu, nhỏ giọng đáp.

    "Cái này có cái gì không dễ thừa nhận đâu, làm người phải thành thật."

    "Cháu xin lỗi!"

    Hai tay Tô Tích Cầm xoắn lại với nhau, không dám tiếp lời nữa, cúi đầu.

    Lương Tiểu Băng nhìn dáng vẻ của cô, trong lòng mới dễ chịu hơn một chút, giọng điệu cũng chậm lại.

    "Lúc đầu cô nói với tôi, cô là chuyển phát nhanh, cô cũng không nghĩ xem, ngoài kia có cô nào đưa chuyển phát nhanh sao? Cái cớ này của cô thật sự quá" low "rồi đấy."

    Từ ngữ thời thượng của Lương Tiểu Băng khiến Tô Tích Cầm im lặng một trận, tiếp theo lại nghe bà nói: "Thừa dịp tôi đi vệ sinh, lén lút chuồn đi, ném tôi một mình trong nhà vệ sinh, nếu cô ra chiến trường đánh trận, nhất định là đào binh."

    Tô Tích Cầm: "..."

    Lương Tiểu Băng huấn luyện một hồi lâu, khom lưng đấm chân: "Thôi, thôi bỏ đi, tôi vẫn nên đi tìm chắt của tôi thì hơn!"

    Lương Tiểu Băng tìm Tô Tích Cầm, hoàn toàn là tức giận, hiện tại răn dạy trút giận xong rồi, tự nhiên sẽ nghĩ đến mục đích mình đến nơi này, đó mới là chuyện quan trọng nhất.

    Ngay khi Lương Tiểu Băng xoay người, một giọng nói bé sữa từ bên trong truyền ra.

    "Tô Tô, Bạch Bạch nói ngày mai chú ấy rảnh, bảo mẹ trở con qua tìm anh ta lấy."

    Thân thể Lương Tiểu Băng mới xoay một nửa, bất ngờ dừng lại, trong đầu bà hiện lên một vấn đề, bên trong có trẻ con, sau đó lại nhìn Tô Tích Cầm, trẻ tuổi như vậy, có phải là con của cô không?

    Đột nhiên nghĩ đến lời nói của con dâu.

    "Mẹ, cô gái kia nghe nói rất trẻ, hai mươi bốn tuổi."

    Cô gái trước mắt trông cũng rất trẻ ấy nha! Bên trong lại có tiếng trẻ con, chẳng lẽ?

    Một giây sau, Lương Tiểu Băng chạy tới như một trận gió, Tô Tích Cầm cũng không kịp phản ứng, bà đã đi qua bên cạnh cô, vọt vào phòng.

    Đợi Tô Tích Cầm phản ứng lại, Lương Tiểu Băng đã chạy vào phòng khách, cô vội vàng đi vào.

    "Bà ơi, bà làm sao vậy?"

    Lương Tiểu Băng vẫn mang giày đứng ở phòng khách, đôi mắt to trải qua bao thăng trầm kinh hoàng, không thể tin nhìn đứa nhỏ đang cầm điện thoại di động ngồi trong đống đồ chơi.

    Mạc Cẩm Thiên thấy có người lạ đến, ngẩng đầu, nhìn thấy Lương Tiểu Băng đầu bạc trắng, đây không phải là cụ bà ngày đó cậu gặp qua sao? Làm sao cụ này lại đến nhà mình rồi?

    Thằng nhóc kia trừng mắt to đen nhánh nhìn Lương Tiểu Băng, mà Lương Tiểu Băng đang đứng trợn mắt há hốc mồm nhìn Mạc Cẩm Thiên, há miệng, lại nói không nên lời, đôi mắt kia như trở về tuổi thơ sau những thăng trầm của cuộc sống, tất cả đều mãnh liệt mênh mông, gió nổi mây bay.

    Ông trời không phụ lòng người, cuối cùng cũng tìm được rồi.

    Với đôi mắt to đen láy, Mạc Cẩm Thiên nhìn chằm chằm cụ bà ăn mặc thời thượng nhưng biểu hiện có chút kỳ quái. Nhìn một hồi, thấy Lương Tiểu Băng không nói lời nào, vì thế cậu chuyển tầm mắt về phía Tô Tích Cầm đi vào cửa.

    "Tô Tô." Thằng nhóc có hơi hoang mang gọi mẹ.

    Tô Tích Cầm đi vào nói với Mạc Cẩm Thiên: "Con chơi của con đi."

    Mạc Cẩm Thiên lúc này mới quay đầu lại, chuyên chú với khối xây dựng trong tay mình, Lương Tiểu Băng có thể nói là hoàn toàn bị ma nhập rồi, đứng ở đó, vẫn không nói lời nào.

    "Thưa bà, bà không sao chứ!"

    Tô Tích Cầm hô một tiếng Lương Tiểu Băng, cô nhớ tới cụ bà trước mặt là tới tìm trẻ nhỏ, chắc không phải đầu óc của cụ bà này có vấn đề, nhìn thấy con cô nên bị kích động đấy chứ!

    Lương Tiểu Băng hoàn hồn lại, nháy mắt khuôn mặt nở nụ cười sáng lạn: "Không việc gì, không việc gì, đó là con trai cháu?"

    Lương Tiểu Băng chỉ vào Mạc Cẩm Thiên, ánh mắt lại nhìn Tô Tích Cầm, nhưng bước chân lại đi đến gần Túi Sữa Nhỏ.

    Tô Tích Cầm gật đầu, trong lòng Lương Tiểu Băng đã hiểu rõ, tươi cười trên mặt không biết xán lạn cỡ nào: "Thật là đẹp trai, thật đáng yêu, giống như chắt của bà vậy."

    Dứt lời, người bà đã đi tới bên người Mạc Cẩm Thiên, ánh mắt lấp lánh đảo nhìn chằm chằm anh chàng nhỏ kia.

    "Tên của cháu là gì?" Giọng nói nhỏ nhẹ như thể sợ tan trong miệng.

    Túi Sữa Nhỏ ngẩng đầu, thấy sắc mặt Lương Tiểu Băng hiền lành, rất nể mặt đáp lại: "Cháu tên Mạc Cẩm Thiên."

    Họ Mạc? Trong lòng Lương Tiểu Băng đột nhiên lộp bộp, không phải họ Bạch?

    A Sâm đây là làm sao vậy! Sao để con trai mình mang họ của người khác thế này? Bởi vì việc quan trọng nhất bây giờ là dò hỏi trước mắt đã, cho nên bà trước tiên bỏ qua vấn đề này, tiếp tục hỏi.

    "Năm nay cháu bao nhiêu tuổi?" Giọng điệu sung sướng của Lương Tiểu Băng lúc này có chút giống như bà ngoại sói bắt cóc người.

    Ý thức phòng bị của Túi Sữa Nhỏ được nhấc lên, nâng mí mắt đang rũ xuống lên, liếc bà một cái, rồi lại rũ xuống, toàn bộ quá trình chỉ trong vài giây, nhưng lại khiến Lương Tiểu Băng ngạc nhiên.

    Đây là khuôn mẫu của A Sâm lúc nhỏ!

    Túi Sữa Nhỏ cuối cùng vẫn ngẩng đầu lên: "Bà muốn bắt cóc trẻ con?"

    Lương Tiểu Băng: "..."

    Một lớn một nhỏ nhìn nhau, bầu không khí trong nháy mắt có ngưng đọng, chỉ chốc lát sau, cổ Mạc Cẩm Thiên ngửa lên có chút chua xót, nhếch môi, giọng bé sữa cộng thêm khách sáo nói: "Bà đến bên kia ngồi đi ạ!"

    Trong khi nói chuyện, tay của cậu làm một cử chỉ mời về phía ghế sofa.

    Lương Tiểu Băng nhìn bộ dạng vừa dễ thương vừa đáng yêu của Mạc Cẩm Thiên, tiện tay ném túi LV giá trị không nhỏ trên tay xuống đất như thể đó chỉ là cái túi mấy trăm tệ, sau đó ngồi xếp bằng trước mặt cậu.

    "Bà à, bên kia có sô pha, bà ra đó ngồi đi, sàn nhà lạnh."

    Tô Tích Cầm vẫn đứng ở phía sau nhìn hành động của Lương Tiểu Băng, có chút không hiểu nguyên nhân, lại càng bất đắc dĩ.

    Lương Tiểu Băng ngẩng đầu, cười nói với Tô Tích Cầm.

    "Cháu không cần quan tâm tới bà, làm gì thì làm đi, bà chơi với thằng bé là được."

    Tô Tích Cầm nhíu mày, đột nhiên, nghĩ đến một vấn đề, nói: "Bà không đi tìm chắt của bà sao?"

    Lương Tiểu Băng dừng lại, vài giây sau bà vui vẻ nói: "Nhìn thấy Cẩm Thiên, bà như nhìn thấy chắt của bà rồi." Sau đó, bà cúi đầu nhìn Túi Sữa Nhỏ, không nói nữa.

    Tô Tích Cầm gặp khó khăn, cụ bà không rõ lai lịch này muốn ở hoài không đi. Nhìn trang phục của bà là một nhà giàu có, đặc biệt là chiếc túi LV đó là phiên bản giới hạn của mẫu mới trong mùa này.

    Cô làm thiết kế trang sức đá quý, tự nhiên cũng chú ý đến trang phục, túi xách các loại, cho nên liếc mắt một cái là có thể phân biệt thật giả.

    Cho dù bà không phải là kẻ lừa đảo, nhưng không hiểu sao lại xông vào nhà cô, hơn nữa còn không muốn đi, cô thật đúng là bó tay vô sách mà!

    Phải làm sao mới tiễn được cụ bà này đi đây? Tô Tích Cầm vừa nghĩ, vừa cầm túi LV bị ném trên sàn lên, đi về phía sô pha.

    Lương Tiểu Băng ngồi trên sàn nhà, hai mắt ngẩn ra nhìn anh chàng kia, nhưng để lại cho bà chỉ là một gương mặt nghiêng cao lãnh, nhưng điều này cũng không làm giảm đi tâm trạng phập phồng của Lương Tiểu Băng, bà dùng giọng điệu lấy lòng hỏi.

    "Cẩm Thiên, cháu giỏi thật đó nha, có thể chơi được trò chơi phức tạp này."

    Túi Sữa Nhỏ được nịnh đột nhiên ngẩng đầu, quay đầu nhìn Lương Tiểu Băng trông mong nhìn cậu, rất tự mãn nâng cao mũi.

    "Trò chơi phức tạp hơn cái này cháu cũng có thể chơi được."

    "Oa, Cẩm Thiên thật thông minh."

    Lương Tiểu Băng nịnh nọt làm cho Mạc Cẩm Thiên vô cùng hưởng thụ, cũng rất đắc ý, vểnh cằm thật cao che cả tầm mắt.
     
    Alondayroi, Annie DinhTHG Nguyen thích bài này.
  5. Bernice

    Bài viết:
    61
    Chương 124: Đầu Giường Cãi Nhau, Cuối Giường Làm Hòa

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  6. Bernice

    Bài viết:
    61
    Chương 125: Sấm Sét Giữa Trời Quang

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tô Tích Cầm nhìn Lương Tiểu Băng, biết bà cụ trước mắt này đang hiểu lầm, cho nên liền nói: "Cháu và anh ấy không phải.."

    "Trả lời điện thoại trước đi." Lương Tiểu Băng hoàn toàn không để cho Tô Tích Cầm nói tiếp, bà đặt điện thoại vào trong tay cô, sau đó kéo Túi Sữa Nhỏ đi.

    "Cẩm Thiên, đi, chúng ta đi xếp các khối gỗ lại nào."

    Túi Sữa Nhỏ quay đầu nhìn Tô Tích Cầm, dặn dò: "Tô Tô, mẹ với Bạch Bạch không được cãi nhau đâu đó!"

    "Nhìn xem, Cẩm Thiên của chúng ta còn nhỏ vậy đã hiểu chuyện quá đi." Lương Tiểu Băng phụ họa, thậm chí còn quay đầu lại, ánh mắt kia giống như muốn nói, đứa bé còn hiểu chuyện hơn so với người lớn các người.

    Tô Tích Cầm cau mày, cúi đầu nhìn di động trên tay cô, một lúc sau mới cầm di động đi ra ban công.

    "Có chuyện gì nhất định phải nói với tôi sao?" Mở miệng nói câu đầu tiên, Tô Tích Cầm đã đánh đòn phủ đầu.

    "Tính tình như trẻ con." Giọng nói trầm thấp của Bạch Diễn Sâm mang theo vài phần sủng nịnh, trong lòng Tô Tích Cầm như là có cái gì chảy qua, cô cúi đầu, nhìn mũi chân của mình.

    Thật ra lúc cô nhìn thấy An Uyển, đặt biệt cô ta còn hào phóng và khôn khéo như thế, cô cảm thấy Bạch Diễn Sâm giống như đã khiến cô trở thành người chen chân vào quan hệ hai người bọn họ vậy, cả người cô đều thấp hơn cô ta một đoạn, trong lòng cô cảm thấy vô cùng không tốt.

    "Được rồi, lát nữa tôi qua nhà cô, nấu nhiều thêm chút cơm đi." Hai người trầm mặc một hồi, cuối cùng là Bạch Diễn Sâm lên tiếng đánh vỡ.

    Tô Tích Cầm mở miệng muốn nói, nhưng lại không biết nên nói cái gì, cuối cùng vẫn là cúi đầu thấp giọng nói: "Nếu không có chuyện gì chờ ngày mai rồi nói đi!"

    Nói cách khác là đừng đến đây.

    "Nếu tôi không đến, sao có thể đưa bà nội của tôi đi được." Bạch Diễn Sâm đột nhiên nghĩ ra một cái lý do, lần này Tô Tích Cầm kinh ngạc trợn to hai mắt, giây tiếp theo, cô quay đầu lại nhìn bóng dáng người trong phòng khách.

    "Bà cụ kia là bà nội anh?"

    "Đúng vậy, vừa rồi bà gọi điện bảo tôi là bà ở chỗ của cô, bà ấy còn nói thấy một cậu bé, tôi đã nói với bà, đó là con của chúng ta, cho nên cô không được để lộ sơ hở đâu đó, biết chưa?"

    Tô Tích Cầm cảm giác như có sấm sét giữa trời quang, người nhà của anh tìm đến cửa không nói, thế mà anh còn nói với bọn họ Cẩm Thiên là con của anh nữa sao?

    Đến tột cùng là anh muốn làm cái gì chứ?

    "Có chuyện gì chờ tôi đến rồi nói sau." Lúc này Bạch Diễn Sâm dường như đã đoán được tâm trạng của cô, ngắn gọn mấy câu nói, đã lộ ra sự trấn an của anh dành cho cô.

    Lúc này Tô Tích Cầm cũng chỉ có thể chờ anh đến đây, bởi vì mọi chuyện bây giờ đã rất lộn xộn rồi.

    Cô cầm di động bước vào phòng khách, nhìn thấy Lương Tiểu Băng đang vui vẻ chơi đùa với Túi Sữa Nhỏ, trong lòng không nói được là tư vị gì.

    Đây có tính là chó ngáp phải ruồi không đây, bà ấy nói là bà đến tìm chắt nội, hóa ra là đến tìm con của cô, nhưng mà một khi bà biết Cẩm Thiên không phải là con của Bạch Diễn Sâm, hơn nữa cô còn là một người phụ nữ đã ly hôn, thì bà sẽ phản ứng như thế nào đây?

    Còn có thể thích Cẩm Thiên giống như bây giờ không?

    Cô đi đến trước mặt hai người, thấp giọng nói một câu.

    "Lão phu nhân, chúng ta nói chuyện đi!"

    Lương Tiểu Băng ngẩng đầu, giả ngu hỏi: "Nói chuyện gì vậy?"

    "Bà là bà nội của Bạch Diễn Sâm đúng không, anh ấy vừa nói vậy."

    Lương Tiểu Băng không quá kinh ngạc: "Nếu thằng bé đã nói rồi, cháu cũng đừng nghĩ cách đuổi bà đi nữa, để cho bà chơi cùng Cẩm Thiên đi."

    Túi Sữa Nhỏ cầm khối gỗ ở bên cạnh mở to hai mắt, hai tai cùng lắng nghe nội dung cuộc trò chuyện giữa Lương Tiểu Băng và Tô Tích Cầm, cho nên khi nghe được thân phận của Lương Tiểu Băng, cậu bé lập tức quay đầu lại.

    "Bà là bà nội của Bạch Bạch sao?"

    Lương Tiểu Băng nghe thấy giọng nói của cậu bé, tâm đều mềm, bà quay đầu lại nhìn cậu cười: "Đúng vậy, cho nên cháu phải gọi bà là bà cố nội."

    Cậu nhìn thấy Lương Tiểu Băng nhìn cậu với ánh mắt tràn ngập vẻ yêu thích, còn vô cùng nhiệt tình với cậu nữa chứ, mọi thứ đều giống như lời mà Bạch Bạch nói, người nhà của anh rất thích cậu.

    Vừa rồi bà thậm chí còn khuyên nhủ Tô Tô làm hòa với Bạch Bạch nữa, bọn họ đều là người tốt.

    "Bà cố nội." Cậu bé ngọt ngào kêu một tiếng, một câu nói này lại khiến trái tim của Lương Tiểu Băng cũng phải mềm nhũn cả ra, bà lớn tiếng trả lời: "Ơi."

    Sau đó, bà ôm lấy mặt của cậu và hôn mãnh liệt.

    Trước giờ cậu chưa từng bị người khác đối xử như thế bao giờ, lúc này lại cảm nhận được tình yêu tràn ngập của bà, cậu cười đến nổi không khép được miệng, lông mày và đôi mắt đều cong cong.

    Tô Tích Cầm đứng ở bên cạnh nhìn hành động của hai người, trái tim cô giống như treo trên vách núi, loạn hết cả lên.

    Sau khi Lương Tiểu Băng nhận được sự đáp lại của Túi Sữa Nhỏ, liền đứng lên, Tô Tích Cầm vươn tay đỡ bà lên, cô chỉ vào sô pha: "Chúng ta qua đó ngồi đi!"

    Hai người ngồi ở trên sô pha, lúc này Tô Tích Cầm vô cùng thận trọng, cô chưa bao giờ nói một lời nói dối nghiêm trọng như thế, chỉ nghĩ đến đó thôi cô cũng đã đứng ngồi không yên rồi.

    Nhưng Lương Tiểu Băng rất bình tĩnh nhìn cô, ngữ khí vô cùng ôn hòa: "Con đều lớn như thế, các cháu nhưng thật ra rất giỏi, đều giấu không cho chúng ta biết, nếu không phải là bà nhanh trí, chắc đến bây giờ còn bị các cháu giấu đến không biết gì. Nếu bây giờ bà đã biết rồi, cháu và A Sâm nên đi đăng ký kết hôn sớm chút đi, cho con của chúng cháu một cái mái ấm gia đình trọn vẹn, đừng có hôm nay một trận cãi nhau nhỏ, ngày mai lại một trận cãi nhau lớn, còn khiến Cẩm Thiên nhọc lòng giúp các cháu nữa."

    Tô Tích Cầm nghe thấy phải đi đăng ký kết hôn, tim cũng run cả lên, thằng bé cũng không phải của Bạch Diễn Sâm, bây giờ nên làm sao đây?

    Lương Tiểu Băng không để ý đến vẻ mặt hoảng hốt của Tô Tích Cầm, bà cúi người cầm lấy cái cốc ở trên bàn, uống một hơi cạn sạch nước trong cốc, sau đó lại đi đến chỗ của cậu nhóc, trước khi đi còn đặc biệt nói một câu: "Nấu cơm sớm chút, bà chạy lên lên xuống xuống, đói quá rồi."

    Tô Tích Cầm nhìn bóng lưng của Lương Tiểu Băng, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

    * * *

    Lúc Bạch Diễn Sâm đến, Tô Tích Cầm đang đứng bên cạnh cổng của tiểu khu, cô đang chuẩn bị đi ra siêu thị ở bên cạnh mua chút đồ ăn, xe của Bạch Diễn Sâm dừng trước mặt cô, anh thò đầu ra ngoài nói: "Đi đâu?"

    "Đi siêu thị mua chút đồ ăn." Cô vươn tay chỉ về phía siêu thị.

    Lương Tiểu Băng muốn ăn cơm ở chỗ cô, nhưng trong nhà lại không có chuẩn bị sẵn đồ ăn.

    "Đợi một chút, tôi đi cùng với cô."

    Vừa dứt lời, xe của Bạch Diễn Sâm đã chạy vào gara của tiểu khu, Tô Tích Cầm đứng ở ven đường, nhìn theo bóng xe của anh.

    * * *

    Hai người cùng nhau đi bộ trên vỉa hè, Bạch Diễn Sâm mặc trên người một chiếc áo sơ mi màu xanh đậm, trên cổ áo sơ mi mở hai cúc, lộ ra hầu kết của đàn ông, nhưng hầu kết của Bạch Diễn Sâm lại đặc biệt nổi bật, bắt mắt hơn so với hầu kết của những người đàn ông khác.

    Cổ tay áo của anh xắn lên đến cẳng tay, lộ ra cánh tay màu lúa mạch cường tráng, chiếc quần tây màu đen tuyền, đôi giày da thủ công kiểu Châu Âu, không có cái nào không thể hiện ra gu thẩm mỹ độc đáo của anh.

    Và những đường nét như được điêu khắc hoàn mỹ trên khuôn mặt anh nữa, thỉnh thoảng anh đưa mắt nhìn bóng dáng xinh đẹp bên cạnh anh, đối với những ánh nhìn xung quanh, anh làm như không nhìn thấy.

    Tô Tích Cầm có một mái tóc đen dài, cô mặc trên người một chiếc áo bằng vải lanh màu xám khói, điều bắt mắt nhất của chiếc áo này là một vài bông hoa nhỏ được thêu ở trên ngực, lộ ra phong vị người Giang Nam, quần cũng là quần dài bằng vải lanh rộng rãi, vừa phóng khoáng lại rất tao nhã, trong thời tiết tháng sáu này, cô giống như một cơn gió mát thổi qua.

    Xe cộ trên phố phóng nhanh, nổi lên từng trận gió cuồn cuộn. Làm cho tóc của Tô Tích Cầm bay lên, lại dính vào bên má của cô, cô giơ bàn tay mảnh khảnh lên hất tóc ra.

    Nhìn dòng xe chạy qua lại trên đường, lòng của cô cũng rối như tơ vò.

    "Đang nghĩ cái gì đấy?'Một giọng nói vừa trầm thấp lại quyến rũ vang lên bên tai cô.

    Bởi vì Bạch Diễn Sâm ở quá gần, giọng điệu lúc anh nói chuyện thổi tới bên tai cô, khiến cô một trận..

    Cô quay đầu sang một bên, sau đó lùi lại vài bước, nhưng phía sau cô chính là đường cái, Bạch Diễn Sâm tay lanh mắt lẹ nhanh chóng giữ chặt cô lại.

    " Bíp.. "Đúng lúc này, một chiếc ô tô chậm rãi lướt qua phía sau cô, còn bấm còi.

    " Cô không thấy phía sau cô đều là xe sao hả? "Bạch Diễn Sâm sắc mặt xanh mét, giọng điệu đột nhiên trở nên sắc bén.

    Nhìn khuôn mặt xanh mét của Bạch Diễn Sâm, cô vươn tay vén mái tóc đang bay lên do bị xe cộ qua lại thổi bay, cô cúi đầu, lẩm bẩm nói:" Tôi không nhìn thấy. "

    Thật ra cô muốn nói là ai kêu anh đến gần như vậy làm gì, nhưng cô cảm thấy nói ra thì không ổn lắm.

    Bạch Diễn Sâm:"... "

    Hai người lại tiếp tục đi về phía trước, vẻ mặt Bạch Diễn Sâm vẫn lạnh lùng như cũ, Tô Tích Cầm thỉnh thoảng đưa mắt nhìn sang anh, thấy anh là thật sự rất tức giận.

    Cô tìm đề tài nói:" Anh lừa bà nội của anh như vậy không ổn lắm đâu."
     
    Annie Dinh thích bài này.
  7. Bernice

    Bài viết:
    61
    Chương 126: Đã Có Cô, Tại Sao Tôi Lại Muốn Cùng Cô Ấy

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  8. Bernice

    Bài viết:
    61
    Chương 127: Cô Thế Đơn Lực Mỏng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai người mua đồ ăn xong rồi về đến trước cửa nhà, hai tay Bạch Diễn Sâm lúc này xách theo hai túi đồ ăn căng đầy, nhìn Tô Tích Cầm đang đứng móc chìa khóa mở cửa.

    "Bà nội tôi đã tìm đến tận đây rồi, cô hãy để bà vui vẻ một chút."

    Tô Tích Cầm cúi đầu, tra chìa khóa trong tay vào ổ, nhưng cô không lập tức vặn mở khóa cửa, mà đáp lại: "Chắc chắn sẽ có ngày lời nói dối sẽ bị vạch trần."

    "Sau này tôi sẽ tự có cách, bây giờ cô chỉ cần làm theo lời tôi là được rồi." Bạch Diễn Sâm trái lại vô cùng bá đạo mà phủ quyết.

    Thấy Tô Tích Cầm bất mãn, nhưng nhìn hai tay xách đầy đồ của Bạch Diễn Sâm cô cũng chẳng còn cách nào khác, cô đành phải mở cửa, rồi bước vào trước, cô dừng lại trước cửa ra vào, lấy ra hai đôi dép từ trong tủ giày, rồi bắt đầu xỏ vào. Mũi chân trắng nõn chui vào đôi dép, sau đó cô nhìn Bạch Diễn Sâm rồi chỉ vào đôi dép nữ cỡ lớn nói: "Không có dép của nam, anh đi đôi dép này vào nhà trước đi."

    Vừa dứt lời, Tô Tích Cầm giật lấy cái túi từ trong tay anh, rồi nổi giận đùng đùng đi vào bên trong, để lại một mình Bạch Diễn Sâm đứng nhíu mày ở cửa ra vào.

    Túi Sữa Nhỏ sau khi nghe thấy tiếng vang, chiếc đầu nhỏ của nhóc đã giống như chiếc kim đồng hồ, nhanh chóng xoay về hướng anh.

    "Bạch Bạch."

    Tiếng hô của cậu nhóc vang vọng trong phòng, dường như là thứ âm thanh hay nhất trên đời, đang chui vào lỗ tai của Bạch Diễn Sâm, anh nhìn sang.

    Thân thể nhỏ bé của Mạc Cẩm Thiên lúc này nhanh nhẹn giống như một chú cá trạch, nhoáng cái cậu nhóc chạy đến cửa cửa.

    "Bạch Bạch, chú đến đấy ạ!" Túi Sữa Nhỏ dùng đôi mắt to, đen láy ngập nước, ngắm nhìn Bạch Diễn Sâm.

    Bạch Diễn Sâm đã thay dép xong, lần đầu tiên anh đi dép của phụ nữ, không khỏi cảm thấy có chút kỳ quặc, anh một mực cúi đầu nhìn đôi dép trên chân.

    "Cháu đang cùng bà nội làm gì thế?" Bạch Diễn Sâm vừa đi vừa hỏi.

    Túi Sữa Nhỏ nhắm mắt theo đuôi đi theo sau Bạch Diễn Sâm: "Bọn cháu đang chơi ghép hình, bà nội còn chơi chậm hơn cháu đấy."

    Lương Tiểu Băng nhìn hai cha con đang trò chuyện vui vẻ, trong lòng thở dài, quả đúng là máu mủ ruột già nhỉ!

    Không đúng, làm sao có thể thân thiết như vậy được?

    * * *

    Cơm tối rất nhanh đã được làm xong, trên bàn cơm, Lương Tiểu Băng gắp một miếng cá đã được lọc xương vào trong bát của cậu nhóc.

    "Cẩm Thiên, cháu phải ăn cá nhiều một chút, như vậy mới thông minh lên được." Lương Tiểu Băng hiền từ nói.

    "Bà, cứ để cháu, bà cứ ăn cơm đi!" Tô Tích Cầm buông đũa xuống, cô đưa tay nhận lấy đôi đũa dùng chung từ Lương Tiểu Băng.

    Lương Tiểu Băng thoáng nhìn cô một chút: "Sao cháu vẫn còn xưng hô như thế, gọi bà một tiếng bà nội chẳng lẽ khó như thế sao? Hay là cháu ghét bỏ bà lão này đã lớn tuổi."

    Động tác của Tô Tích Cầm bỗng cứng đờ, Cô dùng bộ mặt cứng ngắc nhìn bà, chỉ thấy Lương Tiểu Băng đã xụ mặt, động tác trên tay bà cũng dừng lại, bày ra dáng vẻ đợi cô gọi mình là bà nội.

    Tô Tích Cầm nhìn bà một chút, rồi lại nhìn vào đôi mắt to đang nháy nháy của con trai, cuối cùng cô lại nhìn Bạch Diễn Sâm một chút.

    Nhìn trận thế mà ba người này bày ra, ngược lại cô vẫn có chút yếu thế, lại nghĩ tới mình vừa rồi đã đàm phán thất bại với Bạch Diễn Sâm, cho nên bây giờ nếu cô muốn nói ra sự thật là điều không thể nào.

    Cho nên tình hình hiện tại cô chỉ còn cách giả ngu, mong cho qua chuyện.

    "Thôi chúng ta vẫn nên ăn cơm trước đi!"

    "Cháu còn chưa gọi ta là bà nội mà?" Lương Tiểu Băng xụ mặt, bà dùng hai tay chống cằm, tỏ vẻ nếu cô không gọi, thì bà sẽ không bỏ qua chuyện này.

    Tô Tích Cầm nhìn Lương Tiểu Băng, cô đưa tay vén sợi tóc: "Đợi cơm nước xong xuôi rồi chúng ta lại nói sau."

    "Gọi bà một tiếng bà nội có khó khăn đến thế ư? Hay là cháu chỉ muốn trêu đùa tình cảm của A Sâm, mà không muốn chịu trách nhiệm?" Lương Tiểu Băng không thèm để ý ở đây còn có trẻ con, bà thầm nghĩ cũng chỉ có thể làm đến thế này, mới có thể buộc cô đồng ý chuyện hôn nhân.

    Tội danh này khiến Tô Tích Cầm bất ngờ đến há hốc mồm, cô cầm đũa trên tay lên chỉ vào mình: "Cháu.."

    Sau đó cô lại chỉ về phía Bạch Diễn Sâm: "Anh ta.."

    "Mẹ, chẳng phải mẹ đã từng dạy con điều này sao? Không phải dù có làm chuyện gì cũng phải dũng cảm gánh vác trách nhiệm sao?" Túi Sữa Nhỏ dùng âm thanh bé sữa thêm lời vào.

    Tô Tích Cầm xem một già một trẻ dùng ánh mắt kinh ngạc mà nhìn chằm chằm vào cô, không thể tiếp tục đối mặt với họ được nữa, cô lại đảo mắt nhìn Bạch Diễn Sâm đang ngồi cạnh mình, chỉ thấy Bạch Diễn Sâm tỏ vẻ việc này không liên quan đến mình, anh vẫn tiếp tục bình tĩnh uống canh.

    Trì trệ một lúc lâu, Tô Tích Cầm thấy không có ai đứng bên phe mình, cô hít sâu một hơi, sau đó ấp úng nói với Lương Tiểu Băng: "Bà nội."

    Cô vừa dứt lời, bà đã tháo chiếc vòng ngọc vẫn luôn đeo trên cổ tay xuống, đưa cho Tô Tích Cầm: "Đây là quà gặp mặt của bà, đợi khi nào các cháu kết hôn, bà sẽ lại tặng thứ có giá trị hơn."

    Biến cố quá lớn khiến trong lòng Tô Tích Cầm không khỏi hoảng loạn, cô chỉ mới gọi một tiếng bà nội, sao lại trở thành muốn kết hôn rồi, lại còn tặng quà gặp mặt.

    "Không được, không được, món quà này quá quý giá." Cô vội vàng đùn đẩy.

    Quan hệ của cô cùng với Bạch Diễn Sâm căn bản không phải là thật, với lại cô đã tính đợi sau khi xong việc sẽ rời đi nơi này, làm sao cô có thể nhận quà của bà được cơ chứ.

    "Cháu cứ nhận lấy đi, mấy năm nay thiệt thòi cho cháu rồi."

    Tô Tích Cầm biết rõ ý định của Lương Tiểu Băng: "Nhưng Cẩm Thiên cũng không phải là con cháu của Bạch gia, nếu cháu nhận thì sau này biết ăn nói thế nào đây?"

    Hai cặp mắt đối chọi nhìn nhau qua lại, bầu không khí như bị ngưng lại.

    Ánh mắt Tô Tích Cầm từ trên người Bạch Diễn Sâm dời về phía Lương Tiểu Băng, chỉ thấy trên gương mặt được bảo dưỡng vô cùng tốt kia, tràn đầy vẻ nghiêm túc.

    Từ trên mặt Lương Tiểu Băng cô lại dời mắt nhìn sang Bạch Diễn Sâm, sắc mặt của bà cháu hai người không mấy khác biệt, vẻ mặt lại vừa lúc giống hệt nhau, không khỏi khiến cô cảm thấy chán nản, Bạch Diễn Sâm là muốn ép cô lên lương sơn làm phỉ sao.

    Giằng co một lúc lâu, cô vẫn không đưa tay nhận quà.

    Cô không ngờ rằng tình thế lại thay đổi nhanh như vậy, thậm chí cô còn không nghĩ đến việc sẽ tái hôn, Đặc biệt là với nhà hào môn không thiếu những bữa hồng môn yến như Bạch gia, nhưng xem tình hình hiện tại, cô giống như đang bị người ta bài bố vậy, cô liền nói: "Bà à, tâm ý của bà cháu xin nhận, nhưng việc hôn nhân đại sự, lại không phải là chuyện đùa.."

    "Con cũng đều lớn như vậy rồi, chuyện này sao có thể đùa được?" Lương Tiểu Băng cắt đứt lời cô nói, trông bà có vẻ đã tức giận.

    Chuyện đã thế này, Bạch Diễn Sâm kịp thời xoay chuyển bầu không khí.

    "Cô từ chối làm gì, bà nội đã cho, cô cứ nhận lấy đi."

    Nói đoạn, anh ta nhận lấy chiếc vòng từ trong tay của Lương Tiểu Băng, sau đó đặt vào bàn tay đang đặt trên bàn của cô.

    "Cầm lấy nhanh, cái này có giá trị không nhỏ đâu." Cuối cùng, anh ta còn cố ý nói thêm vào một lời.

    Nghe xong lời này, Tô Tích Cầm vội cầm gấp, cô nắm chiếc vòng thật chặt, bởi nếu làm hỏng, cô sẽ bồi thường không nổi.

    Sắc mặt Lương Tiểu Băng lúc này mới thả lỏng, khuôn mặt vốn đang nghiêm túc lại hiền lành tươi cười như trước: "Ăn cơm, ăn cơm thôi."

    Tiếp theo sau đó, trên bàn ăn ngoại trừ ba người mặt mày vui vẻ, cũng chỉ có mỗi Tô Tích Cầm trong lòng lo lắng không thôi.

    * * *

    Tại Bạch gia, Trên bàn ăn chỉ có Dương Thanh Thu cùng Bạch Thừa Hãn, Dương Thanh Thu khẽ thở dài một tiếng.

    "Vừa rồi mẹ có gọi điện thoại đến, bà đang ở trong nhà của cô gái kia." Dương Thanh Thu liếc mắt nhìn về phía chồng, quan sát nét mặt của ông.

    Bạch Thừa Hãn vừa uống xong chén canh xương hầm đậu, ngước mắt lên nhìn vợ mình một chút, ông nhàn nhạt hỏi: "Trông người ta ra sao?"

    Dương Thanh Thu nhận lấy cái chén trong tay chồng, bà đứng dậy xới cơm: "Mẹ nói, còn rất trẻ."

    Trong lúc nói chuyện, bà đã xới cơm xong, đưa bát cơm tới trước mặt Bạch Thừa Hãn.

    "Con của bà luôn thích gặm cỏ non, lẽ nào còn không phải là cô gái trẻ tuổi hay sao?" Bạch Thừa Hãn nhận lấy chén cơm, liền bắt đầu nói xấu.

    Dương Thanh Thu thấy thế, ban đầu bà còn muốn đem chuyện của con nói ra, cũng không dám lên tiếng nữa, bà cúi đầu ăn cơm trong chén.

    Bạch Thừa Hãn cúi đầu ăn vừa ăn được một miếng, liền hỏi: "Mẹ có nói là con cái nhà ai không?"

    "Mẹ không nói rõ, chắc do không tiện nói, đợi ngày mai tôi tìm mẹ hỏi một chút." Dương Thanh Thu trả lời.

    "Bà phải tìm hiểu thật rõ ràng, cưới vợ không cầu môn đăng hộ đối, nhân phẩm là quan trọng nhất, thân thế trong sạch là được rồi."

    Dương Thanh Thu gật đầu.
     
    THG Nguyen, AlondayroiAnnie Dinh thích bài này.
  9. Bernice

    Bài viết:
    61
    Chương 128: Chẳng Lẽ Anh Hiểu Lầm Rồi Sao

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  10. Bernice

    Bài viết:
    61
    Chương 129: Đứa Trẻ Là Con Ai

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...