[HIDE-THANKS]Editor: Trmieh
"Vị trí quốc sư đại nhân này đã là người người hâm mộ, kính xin ngươi không cần có tâm tư khác. Tình cảm giữa bệ hạ và Đại vương vô cùng tốt đẹp.
Bệ hạ đã hứa hẹn, tương lai sẽ nhường ngôi vị hoàng đế cho Đại vương, hiện tại chỉ là tạm thời ngồi ở vị trí này, đây đều là bởi vì lúc trước Đại vương thân thể không tốt. Cho nên ngươi muốn tiến vào hậu cung bệ hạ là không có khả năng, ngươi tốt nhất nên sớm bỏ đi ý nghĩ như vậy."
"Hơn nữa một nam tử muốn tiến vào hậu cung của nữ nhân, truyền ra ngoài sẽ là chuyện cười."
Lăng Thi Nhi một hơi đem những gì mình muốn nói xong, chủ yếu là Tuân Tử Hoài mỗi ngày đều ở bên người Thiên Nhạn, ánh mắt đối phương nàng ta nhìn không thích hợp, mới có cảnh cáo này. Nói như thế nào nàng ta còn là người nổi tiếng bên cạnh Hạ Thanh Sơn, Tuân Tử Hoài không dám làm gì nàng ta.
Tuân Tử Hoài trong lòng ha hả cười lạnh, mặt ngoài một trận cao lãnh: "Ngươi cái tỳ nữ này, đang nói bậy cái gì?"
Kỳ thật Tuân Tử Hoài trong lòng cũng không bình tĩnh, hắn vốn tưởng rằng hắn đối với bệ hạ trăm y ngàn thuận, cái gì cũng nghĩ đến nàng, chỉ vì hắn họ Tuân, nàng là minh quân, hắn phụ tá nàng là chuyện nên làm.
Hiện giờ bị Lăng Thi Nhi vạch trần, hắn mới tỉnh ngộ lại, phần tâm ý này của hắn, còn mang theo những thứ khác.
Khó trách hắn luôn không tự chủ được muốn tiếp cận nàng, suy đoán tâm tư của nàng, muốn đem tất cả những thứ tốt đẹp nâng lên trước mặt nàng.
Muốn vì nàng làm hết thảy, đau lòng quá khứ của nàng, không muốn thấy nàng bị một chút thương tổn, yên lặng đem hết thảy tai họa ngầm diệt trừ, làm cho nàng bớt quan tâm đến chuyện vặt vãnh.
Tất cả chỉ vì, trái tim của hắn biến chất.
Ánh mắt Tuân Tử Hoài xuất hiện chút mê mang, nghĩ đến chuyện trước kia, hai má xuất hiện hai tia đỏ ửng bất thường. Lăng Thi Nhi vừa nhìn, đã cảm thấy suy nghĩ của mình là chính xác.
"Quốc sư đại nhân, mời người có thể dừng lại, làm một nam nhân không cần như vậy. Một nữ nhân chỉ có thể có một phu quân, không thể nạp nam phi, bệ hạ có một ngày sẽ từ vị trí kia đi xuống, thành hoàng hậu của Đại vương. Ý nghĩ không tốt này của ngươi sẽ tạo thành phiền phức cho bệ hạ, hủy hoại thanh danh của nàng, nói không chừng đến lúc đó vị trí hoàng hậu cũng không giữ được."
Tuân Tử Hoài phục hồi tinh thần lại, ánh mắt nguy hiểm: "Ban ngày ban mặt, ngươi đang nằm mơ à?"
"Quốc sư.." Lăng Thi Nhi đi qua một chút.
"Ngươi cái tỳ nữ này, tránh ra một chút, quốc sư ta đối với ngươi một chút hứng thú cũng không có! Nhanh lên, nếu không phải nể mặt Ninh Sơn Vương, quốc sư ta liền kêu người đem ngươi đánh bản tử."
Lăng Thi Nhi không nghĩ tới Tuân Tử Hoài lại đột nhiên hét lớn một tiếng, ý tứ của lời kia nàng ta cũng có chút không kịp phản ứng.
Thiên Nhạn bị hấp dẫn, cùng Hạ Thanh Sơn nhìn qua.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Thiên Nhạn quét mắt nhìn Tuân Tử Hoài, thoạt nhìn không giống là chịu thiệt, nàng cảm thấy Tuân Tử Hoài hẳn là không chịu được thiệt thòi.
Lại nhìn Lăng Thi Nhi vẻ mặt phẫn nộ.
"Quốc sư, làm sao vậy?"
Tuân Tử Hoài hai bước đi đến bên cạnh Thiên Nhạn: "Bệ hạ, ta không thích thị nữ này, nàng ta nhất định phải tới khuyên bảo ta, ta chỉ muốn một lòng phụ tá bệ hạ. Nàng ta tất nhiên không buông tha, muốn dùng sắc đẹp mê hoặc ta, còn không đẹp bằng ta đâu, thật quá tự tin. Ta thấy nàng ta rõ ràng chính là tham lam và ghen tị với khuôn mặt của ta, đúng là chưa từng thấy qua người vô liêm sỉ như vậy. Lúc trước nhìn mặt mũi Ninh Sơn Vương, ta không so đo với nàng ta, không nghĩ tới nàng ta càng ngày càng nghiêm trọng."
Lăng Thi Nhi xù lông, hô to: "Quốc sư, ngươi không cần nói lung tung, nô tỳ nào dám.. dám làm điều đó."
"Ngươi làm sao không dám? Ngươi vừa rồi còn muốn kéo ống tay áo của ta, trước mặt bệ hạ ngươi còn dám động tay động chân, sau lưng bệ hạ, còn không biết ngươi sẽ làm ra chuyện gì."
Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^[/HIDE-THANKS]
"Vị trí quốc sư đại nhân này đã là người người hâm mộ, kính xin ngươi không cần có tâm tư khác. Tình cảm giữa bệ hạ và Đại vương vô cùng tốt đẹp.
Bệ hạ đã hứa hẹn, tương lai sẽ nhường ngôi vị hoàng đế cho Đại vương, hiện tại chỉ là tạm thời ngồi ở vị trí này, đây đều là bởi vì lúc trước Đại vương thân thể không tốt. Cho nên ngươi muốn tiến vào hậu cung bệ hạ là không có khả năng, ngươi tốt nhất nên sớm bỏ đi ý nghĩ như vậy."
"Hơn nữa một nam tử muốn tiến vào hậu cung của nữ nhân, truyền ra ngoài sẽ là chuyện cười."
Lăng Thi Nhi một hơi đem những gì mình muốn nói xong, chủ yếu là Tuân Tử Hoài mỗi ngày đều ở bên người Thiên Nhạn, ánh mắt đối phương nàng ta nhìn không thích hợp, mới có cảnh cáo này. Nói như thế nào nàng ta còn là người nổi tiếng bên cạnh Hạ Thanh Sơn, Tuân Tử Hoài không dám làm gì nàng ta.
Tuân Tử Hoài trong lòng ha hả cười lạnh, mặt ngoài một trận cao lãnh: "Ngươi cái tỳ nữ này, đang nói bậy cái gì?"
Kỳ thật Tuân Tử Hoài trong lòng cũng không bình tĩnh, hắn vốn tưởng rằng hắn đối với bệ hạ trăm y ngàn thuận, cái gì cũng nghĩ đến nàng, chỉ vì hắn họ Tuân, nàng là minh quân, hắn phụ tá nàng là chuyện nên làm.
Hiện giờ bị Lăng Thi Nhi vạch trần, hắn mới tỉnh ngộ lại, phần tâm ý này của hắn, còn mang theo những thứ khác.
Khó trách hắn luôn không tự chủ được muốn tiếp cận nàng, suy đoán tâm tư của nàng, muốn đem tất cả những thứ tốt đẹp nâng lên trước mặt nàng.
Muốn vì nàng làm hết thảy, đau lòng quá khứ của nàng, không muốn thấy nàng bị một chút thương tổn, yên lặng đem hết thảy tai họa ngầm diệt trừ, làm cho nàng bớt quan tâm đến chuyện vặt vãnh.
Tất cả chỉ vì, trái tim của hắn biến chất.
Ánh mắt Tuân Tử Hoài xuất hiện chút mê mang, nghĩ đến chuyện trước kia, hai má xuất hiện hai tia đỏ ửng bất thường. Lăng Thi Nhi vừa nhìn, đã cảm thấy suy nghĩ của mình là chính xác.
"Quốc sư đại nhân, mời người có thể dừng lại, làm một nam nhân không cần như vậy. Một nữ nhân chỉ có thể có một phu quân, không thể nạp nam phi, bệ hạ có một ngày sẽ từ vị trí kia đi xuống, thành hoàng hậu của Đại vương. Ý nghĩ không tốt này của ngươi sẽ tạo thành phiền phức cho bệ hạ, hủy hoại thanh danh của nàng, nói không chừng đến lúc đó vị trí hoàng hậu cũng không giữ được."
Tuân Tử Hoài phục hồi tinh thần lại, ánh mắt nguy hiểm: "Ban ngày ban mặt, ngươi đang nằm mơ à?"
"Quốc sư.." Lăng Thi Nhi đi qua một chút.
"Ngươi cái tỳ nữ này, tránh ra một chút, quốc sư ta đối với ngươi một chút hứng thú cũng không có! Nhanh lên, nếu không phải nể mặt Ninh Sơn Vương, quốc sư ta liền kêu người đem ngươi đánh bản tử."
Lăng Thi Nhi không nghĩ tới Tuân Tử Hoài lại đột nhiên hét lớn một tiếng, ý tứ của lời kia nàng ta cũng có chút không kịp phản ứng.
Thiên Nhạn bị hấp dẫn, cùng Hạ Thanh Sơn nhìn qua.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Thiên Nhạn quét mắt nhìn Tuân Tử Hoài, thoạt nhìn không giống là chịu thiệt, nàng cảm thấy Tuân Tử Hoài hẳn là không chịu được thiệt thòi.
Lại nhìn Lăng Thi Nhi vẻ mặt phẫn nộ.
"Quốc sư, làm sao vậy?"
Tuân Tử Hoài hai bước đi đến bên cạnh Thiên Nhạn: "Bệ hạ, ta không thích thị nữ này, nàng ta nhất định phải tới khuyên bảo ta, ta chỉ muốn một lòng phụ tá bệ hạ. Nàng ta tất nhiên không buông tha, muốn dùng sắc đẹp mê hoặc ta, còn không đẹp bằng ta đâu, thật quá tự tin. Ta thấy nàng ta rõ ràng chính là tham lam và ghen tị với khuôn mặt của ta, đúng là chưa từng thấy qua người vô liêm sỉ như vậy. Lúc trước nhìn mặt mũi Ninh Sơn Vương, ta không so đo với nàng ta, không nghĩ tới nàng ta càng ngày càng nghiêm trọng."
Lăng Thi Nhi xù lông, hô to: "Quốc sư, ngươi không cần nói lung tung, nô tỳ nào dám.. dám làm điều đó."
"Ngươi làm sao không dám? Ngươi vừa rồi còn muốn kéo ống tay áo của ta, trước mặt bệ hạ ngươi còn dám động tay động chân, sau lưng bệ hạ, còn không biết ngươi sẽ làm ra chuyện gì."
Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^[/HIDE-THANKS]