Cổ Đại [Dịch] Nghịch Thiên Thần Y Phi - Phụng Tử

Discussion in 'Box Dịch - Edit' started by gia đình của tôi, Apr 17, 2021.

  1. Chương 260: Khiến người hận

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Những hoàng tử công chúa này mỗi khi ra ngoài, luôn dẫn theo không ít hộ vệ, cao thủ luyện linh cảnh cũng không ít, bọn chúng không tin bắt không được Sở Cửu Ca.

    "Rắc!" Lúc này cửa sổ bị người đẩy ra.

    "Binh binh binh!" Từng người một trông như miếng giẻ rách bị ném từ cửa sổ vào.

    Những người này đối với bốn vị hoàng tử công chúa mà nói thì vô cùng quen thuộc, đây không phải là người của chúng sao?

    Vô luận là quang minh chính đại bảo vệ họ ở bên ngoài, hay là âm thầm bảo vệ chúng, vô luận là ngưng hồn cảnh hay luyện linh cảnh, lúc này toàn bộ đều mất hết tất cả sức chiến đấu lăn lộn kêu gào trên đất.

    Sở Cửu Ca nói: "Rất xin lỗi, ta không phải chỉ đến một mình, khiến ngươi thất vọng rồi! Toàn bộ xung quanh đây đều là người của ta, một con ruồi cũng không thể bay vào, hôm nay các ngươi xong rồi."

    Bốn người bọn chúng sắc mặt đại biến, cao thủ bảo vệ bọn chúng toàn bộ vậy mà lại bị giải quyết rồi, Lam Yên nói: "Hoàng huynh, chúng ta đi!"

    Cửa bị Sở Cửu Ca chặn lại rồi!

    "Muốn đi, ta cho phép rồi sao?" Sở Cửu Ca lạnh giọng nói.

    Lam Tần mở miệng nói: "Sở Cửu Ca, ta là thái tử điện hạ của Lam Linh Quốc, đắc tội ta, ngươi sẽ không có kết cục tốt đẹp gì! Một quốc gia nhỏ bé như Xích Linh Quốc ngươi, không chịu nổi cơn giận của Lam Linh Quốc ta đâu."

    Bọn chúng dám đụng đến Sở Cửu Ca, không chút sợ hãi, đương nhiên là ỷ vào quốc gia mình lớn mạnh, mà Xích Linh Quốc nhỏ bé yếu ớt, Sở Cửu Ca tuyệt đối không dám đối phó bọn chúng!

    Sở Cửu Ca nói: "Ta nếu như sợ Lam Linh Quốc, bây giờ cũng sẽ không đứng ở nơi này!"

    Tử Tâm nói: "Thái Vân Tông tuy là che chở cho ngươi, nhưng mà bọn chúng có ước định với thất quốc. Chiến sự giữa các quốc gia với nhau, Thái Vân Tông là tuyệt đối sẽ không ra tay, Sở Cửu Ca ta khuyên ngươi vẫn nên suy nghĩ kỹ hẳn làm."

    Bọn chúng ỷ vào thân phận của mình, cho dù âm mưu bị bại lộ, nhưng lại không chút sợ sệt.

    Xích Linh Quốc nói đến cùng vẫn là quá yếu rồi, xem ra cần nghĩ biện pháp giúp Kiêu thúc đem Xích Linh Quốc biến mạnh trở lên.

    Nếu như là hơn mười năm trước Xích Linh Quốc không có yếu đến thế, lớn mạnh được như Tử Linh Quốc, Lan phi sao lại dám đối xử với mẫu thân như vậy.

    "Tử Tâm công chúa, Tử Kha hoàng tử, chúng ta cũng không phải lần một lần hai đối đầu nhau rồi, các ngươi khi nào thấy qua Sở Cửu Ca ta có việc không dám làm không? Ngươi cho rằng ta thực sự sẽ cố kỵ nhiều thế sao?" Sở Cửu Ca lạnh nhạt nói.

    Lòng của Tử Tâm và Tử Kha đột nhiên đập mạnh, Sở Cửu Ca to gan thế nào, bọn chúng đương nhiên biết rồi.

    Dù sao cô ta trước đó to gan đến thế đối phó với chúng mà, bọn chúng vẫn còn nhớ rất rõ rệt.

    Còn có hôm thọ yến của phụ hoàng chúng, Sở Cửu Ca càng làm ra cử chỉ kinh thế thoát tục hơn nữa, ngay đến phụ hoàng chúng cũng chửi, chửi trước mặt mọi người.

    Bọn chúng thực sự nghĩ không ra có việc gì cô ta không dám làm.

    Tử Kha nói: "Sở Cửu Ca, đây là địa bàn của Tử Linh Quốc ta, ngươi bình tĩnh chút! Việc ngày hôm nay là do Lam Yên và Lam Tần bọn chúng tính kế ngươi, ta với lục hoàng muội chỉ là đến xem náo nhiệt mà thôi."

    "Đúng! Hai người này của Lam Linh Quốc ngươi tuỳ ý xử trí, thả chúng tôi rời khỏi! Chúng tôi sẽ xem như không có chuyện gì xảy ra cả." Tử Tâm nói.

    Sắc mặt Lam Yên với Lam Tần tái mét, hai tên qua cầu rút ván, vô lương tâm này!

    Rõ ràng là bọn chúng cũng biểu thị chán ghét đối với Sở Cửu Ca, nên chúng mới tìm bọn chúng qua đây, chỉ vì tạo tốt mối quan hệ với bọn chúng.

    Bây giờ tình huống không tốt, hai gia hỏa này quay đầu liền đem huynh muội chúng bán rồi, thật là tốt cực kỳ.

    Lam Yên phút chốc ra tay, đánh lén Sở Cửu Ca.

    Nếu như đã không có cách nào đàm phán, vậy thì chỉ có thể bắt lại Sở Cửu Ca, sau đó xông ra ngoài.

    Chỉ cần rời khỏi nơi này, bọn chúng liền an toàn.

    Trên gương mặt dịu dàng lộ ra vẻ vặn vẹo độc ác, sự đánh lén của cô Sở Cửu Ca một chút cũng không để trong lòng, bởi vì Sở Cửu Ca sớm đã nhìn rõ hành động của cô ta.

    Sở Cửu Ca rất nhanh liền tránh khỏi, cô lạnh giọng nói: "Xem ra các ngươi là thiếu bị thu thập!"

    "Rầm!" Sở Cửu Ca giao thủ với Lam Yên, Lam Yên nói: "Ngưng hồn cảnh ngũ trọng!"

    "Ngươi cũng là ngưng hồn cảnh ngũ trọng! Thực lực này có thể sẽ rất xuất chúng tại đại hội thiên tài thất quốc rồi, ngươi an an phận phận đến tham gia đại hội thất quốc không tốt sao? Lại cứ muốn chọc đến Sở Cửu Ca ta." Sở Cửu Ca lạnh giọng nói.

    "Còn không phải do ngươi quá khiến người hận rồi! Nếu không ngươi cho rằng ta sẽ để ý một tiểu nha đầu Xích Linh Quốc sao?" Lam Yên lạnh giọng nói.

    Đáy mắt cô loé qua vẻ đố kỵ điên cuồng, Sở Cửu Ca chí ít nhỏ hơn cô năm tuổi, nhưng lại có thực lực tương đương cô, thiên phú như vậy đích thực khiến cô đố kỵ, thực sự muốn hủy đi cô ta.

    "Ngũ hoàng muội, ta đến giúp muội!" Hai người thực lực tương đương, Lam Yên thậm chí có chút chịu thiệt, nên vị thái tử này của Lam Linh Quốc liền xông lên trước giúp đỡ.

    "Cửu muội muội, có cần Tam ca giúp muội hay không! Cũng không phải chỉ có người nữ nhân này có ca ca." Tam Tiền cười nói.

    "Ngươi giữ cửa cho tốt là được, hai người này ta đối phó thừa sức." Sở Cửu Ca đáp.

    "Đó là đương nhiên! Vậy thì ta giữ cửa giùm Cửu muội muội đây." Tam Tiền đứng ở cửa.

    Vô luận nơi này náo ra động tĩnh lớn đến thế nào, cũng không có ai dám đi vào, bởi vì xung quanh bị bao vây bởi một đám sát thủ.

    "Uỳnh uỳnh uỳnh!" Sở Cửu Ca một đối hai hoàn toàn không rơi vào thế hạ phong, hơn nữa còn đả thương đôi huynh muội này.

    Lam Yên nói: "Hai người các ngươi không động thủ sao? Đừng cho rằng Sở Cửu Ca sẽ tha cho hai người."

    Bọn chúng không hề để ý đến sắc mặt trắng bệch của Tử Tâm và Tử Kha lúc này, phải biết Sở Cửu Ca lúc trước mới chỉ là tam trọng, thọ yến phụ hoàng mới không được bao lâu, cô ta đã là ngũ trọng rồi!

    Sở Cửu Ca thực sự không phải là người, lúc đang còn tam trọng bọn chúng hợp sức cũng không phải là đối thủ của cô ta.

    Bây giờ cô ta ngũ trọng rồi hai người họ nếu ra tay, tuyệt đối không có tác dụng, hơn nữa còn bị ngược đến rất thảm!

    Cho nên bọn họ từng người đều không dám ra tay, chỉ có thể ở một bên ngu ngơ nhìn.

    "Các ngươi.." Lam Yên cũng giận rồi, hai người này vậy mà thực sự không giúp đỡ, đáng ghét!

    "Binh binh binh!" Sau khi giao thủ hơn mười hồi, Sở Cửu Ca tìm ra sơ hở chí mạng của Lam Yên, trực tiếp một đòn chân đem Lam Yên đá bay ra ngoài.

    Thái tử Lam Linh Quốc Lam Tần cũng không mạnh hơn vị ngũ hoàng muội đó của hắn bao nhiêu, một đối một đấu với Sở Cửu Ca, sau ba chiêu liền bị Sở Cửu Ca đánh bại rồi.

    "Aaaaaaa!" Bọn chúng đau đớn kêu gào thảm thiết.

    Sở Cửu Ca liếc nhìn Tử Tâm và Tử Kha nói: "Hai người các ngươi lấy sợi dây thừng trói hai người bọn chúng lại."

    "Vâng!"

    Từng lần một đối phó Sở Cửu Ca đều thất bại chúng là không cam tâm, nhưng mà bây giờ thực lực Sở Cửu Ca tiến bộ thần tốc, đã vượt xa bọn họ, trong lòng họ lúc này chỉ cảm thấy sợ hãi.

    Đối với lời của Sở Cửu Ca chúng không dám làm trái, thực sự đem hai tên đồng bọn trước đó của mình trói lại rồi.

    "Các ngươi!" Lam Yên và Lam Tần tức đến thổ huyết.

    Sở Cửu Ca lấy ra một viên đan dược nói: "Viên đan dược này có thêm đồ vào đúng không?"

    "Ngươi.. ngươi không có ăn? Tam phẩm đan dược khó có được đến thế ngươi một người Xích Linh Quốc ngay đến nhất phẩm đan dược cũng chưa từng thấy qua, vậy mà lại không ăn nó?" Lam Yên khó tin nói.

    Tam Tiền cười đùa nói: "Nhất phẩm đan dược rất khó có được hay sao? Cửu muội muội nhà ta có cả đống! Đừng nói là tam phẩm, cho dù là tứ phẩm ngũ phẩm, chỉ cần Cửu muội muội muốn, ta có thể lấy ra cả kho. Ánh mắt ngươi thiện cẩn, Cửu muội muội nhà ta thì không đâu."
     
    Phuongphuong57500 likes this.
  2. Chương 261: Xinh đẹp như vậy

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trên mặt Tử Tâm lộ ra vẻ ngơ ngác, cô khó tin nói: "Đây không thể nào? Đây không thể nào.."

    "Đút cho cô ta!" Sở Cửu Ca đem đan dược giao cho Tử Kha.

    Tử Kha nói: "Được!"

    "Cút ra! Ta không ăn! Ta không muốn ăn!" Lam Yên vùng vẫy.

    "Đây là tam phẩm đan dược trân quý đó, ngươi tự mình nói mà, không thể lãng phí đâu à, ăn đi!" Sở Cửu Ca nói.

    Tử Kha một chút cũng không thương hương tiếc ngọc bóp chặt cằm cô ta, đem viên đan dược đó cố nhét vào, sắc mặt Lam Yên trắng như giấy.

    Đôi mắt cô ta mang theo thù hận nhìn Sở Cửu Ca, "Ngươi sao lại dám?"

    "Việc ngươi dám làm, ta vì sao lại không dám? Người Lam Linh Quốc các ngươi tính kế ta như vậy, Lan phi cho các ngươi điều tốt gì?" Sở Cửu Ca hỏi.

    Lam Yên và Lam Tần mặt ngơ ngác, "Ngươi.. ngươi vậy mà lại biết."

    Thì ra Sở Cửu Ca từ đầu đến cuối đều biết, nhưng lại xem như không biết, xoay bọn chúng như chong chóng trong bảy ngày.

    Lam Yên nói: "Tâm kế ngươi quả là sâu! Sở Cửu Ca."

    Lam Tần nói: "Nếu như ngươi đã biết là do Lan phi kêu chúng tôi làm, ngươi tốt nhất thả chúng tôi ra, Lan phi là sủng phi của Tử Hoàng đó, ngươi nếu như.."

    "Dừng lại! Các ngươi nói với chúng, ta sẽ sợ Tử Hoàng sao?" Khoé miệng Sở Cửu Ca lộ ra một nụ cười mỉa mai.

    Mặt Tử Tâm và Tử Kha khẽ cương lại, tên Sở Cửu Ca này căn bản không biết chữ 'sợ' viết như thế nào, sao có thể sợ phụ hoàng họ?

    Lòng Lam Yên lạnh ngắt, cô biết chỗ dựa của chúng đã không có tác dụng gì.

    Lam Yên trực tiếp khóc lên: "Hu hu hu! Cửu Ca, ta cũng là bị ép đó, là Lan phi uy hiếp ta! Bà ta đố kỵ mẫu thân ngươi được Tử Hoàng bệ hạ nhìn trúng, Tử Hoàng bệ hạ còn muốn nạp bà ấy làm phi, nên bà ta đố kỵ mẫu thân ngươi, bảo ta ra tay đối phó ngươi! Bởi vì trả thù lên ngươi so với trực tiếp trả thù lên người mẫu thân ngươi càng khiến cho mẫu thân ngươi thống khổ."

    "Đúng! Ta cũng là bị bà ta uy hiếp đó, bà ta nói nếu như ta không giúp bà ta đối phó Sở Cửu Ca, bà ta sẽ bảo phụ hoàng phế đi thái tử! Khi xưa cũng bởi vì bà ta thành công trở thành Hoàng phi của Tử Linh Quốc, mới phò trợ phụ hoàng ta đăng lên hoàng vị, ta thực sự không dám đắc tội bà ta." Lam Tần nói.

    "Phụt!" Tam Tiền nhịn không được cười thành tiếng.

    Tam Tiền mở miệng nói: "Nói cứ như là thật, làm cho ta nhịn không được muốn lật tẩy các ngươi. Lam Yên công chúa, điều kiện Lan phi đề ra cho ngươi chính là để cho ngươi gả cho đại hoàng tử, đợi sau này đại hoàng tử trở thành thái tử, ngươi chính là thái tử phi, sau đó chính là hoàng hậu."

    "Còn về Lam Tần, ngươi là xem trọng bà ta đã từng phò trợ phụ hoàng ngươi lên ngôi, ngươi bây giờ cũng đợi không kịp muốn ngồi lên hoàng vị nên mới chủ động đi cầu xin Lan phi, sau cùng Lan phi nói ra điều kiện của bà ta, ngươi không nói hai lời liền đồng ý rồi."

    Lời Tam Tiền mới nói xong, sắc mặt từng người bọn chúng trở nên trắng bệch.

    Lời Tam Tiền nói điều là thật, nhưng mà hắn ta làm sao biết được những bí mật này.

    "Ngốc rồi chứ gì! Tử đô này có rất ít chuyện là ta không biết, có ta ở Tử đô mà các ngươi lại dám tính kế Cửu muội muội nhà ta, thực sự là gậy ông đập lưng ông mà!"

    Lan phi muốn cô càng thảm hơn cả mẫu thân khi xưa, đả kích mẫu thân, khiến cho mẫu thân sụp đổ, ánh mắt Sở Cửu Ca băng lạnh, quả là tự tìm chết.

    "Nên hỏi thì cũng hỏi xong rồi, những thứ dơ bẩn kia của Lan phi chắc hẳn các ngươi cũng không rõ."

    "Câu hỏi cuối cùng, các ngươi muốn đối phó ta như thế nào?" Sở Cửu Ca hỏi.

    Từng người một bọn chúng sắc mặt đều trắng bệch, sao dám nói ra những thủ đoạn ác độc đó, nếu như nói hắn có thể chắc chắn Sở Cửu Ca sẽ phẫn nộ giết chết bọn chúng.

    Tử Kha nói: "Tất cả đều là chủ ý của Lam Yên, cô ta không chỉ muốn đối phó ngươi, lại còn muốn đối phó vị hôn phu của ngươi. Người nữ nhân này bề mặt rất dịu dàng, những lòng lại như rắn độc, thích nhất hành hạ những người nam nhân xinh đẹp."

    "Tử Kha hoàng tử, ngươi nói bậy!" Lam Yên khiển trách nói.

    Lúc này đôi mắt Sở Cửu Ca loé qua hàn quang, bạo phát ra sát ý khiếp người khiến cho bọn chúng run lẩy bẩy, Sở Cửu Ca nhìn chằm chằm Lam Yên, Lam Yên cảm thấy bản thân muốn hồn lìa khỏi xác rồi ấy.

    "Dung yêu nghiệt nhà ta, không phải là người ngươi có thể nhắm đến đâu, rất tốt!" Sở Cửu Ca lạnh nhạt nói.

    Giọng nói băng lạnh đó của Sở Cửu Ca, khiến cho người cảm thấy sởn cả gai óc, cô đích thực rất tức giận.

    Rất tức giận!

    Có một sự chiếm hữu bá đạo đối với Dung Uyên nổi lên trong lòng, lúc trước không phát hiện bây giờ Lam Yên đụng phải miếng vảy ngược này, cô đương nhiên phát hiện rồi.

    Như thể bảo vật cô trộm được phi thường phi thường bảo bối, phi thường phi thường để ý bị người khác dòm ngó, hận không thể trực tiếp đem người này hủy đi.

    Mà Sở Cửu Ca cũng đích thực làm như vậy rồi, mấy cây ngân châm loé qua, đâm vào bốn huyết đạo lớn trên bốn người bọn chúng.

    Sở Cửu Ca nói: "Cởi ra dây thừng đang trói chúng đi! Thắc mắc toàn bộ đều hỏi rồi."

    Đợi sau khi dây thừng được cởi ra, bốn người bọn chúng đều cảm thấy cơ thể nóng bừng bừng, Lam Yên cảm thấy cổ họng của mình nóng như muốn bốc khói.

    Cô kinh ngạc nói: "Sở Cửu Ca, ngươi sao lại dám? Sao lại dám?"

    Sở Cửu Ca nói: "Lấy đạo người trả lại cho người mà thôi, sao lại không dám. Ngươi không phải muốn làm hoàng hậu của Tử Linh Quốc sao? Có dã tâm không có sai, nhưng mà ngốc đến đi trêu chọc ta, cả đời này của ngươi cũng không thể được như ý nguyện rồi."

    "Ngươi! Ta phải giết đi ngươi." Lam Yên gào thét nói.

    "Độc ta hạ cho các ngươi, lợi hại hơn rất nhiều thứ ngươi tặng cho ta, từ từ hưởng thụ!"

    "Sở Cửu Ca, chúng tôi sai rồi! Chúng thôi thực sự sai rồi, nể tình vừa rồi chúng tôi nghe lời như vậy, cho chúng tôi thuốc giải, thả chúng tôi rời khỏi." Tử Tâm cũng suy sụp rồi.

    "Nói với các ngươi đừng có đến trêu chọc ta, cho các ngươi nhiều cơ hội như vậy rồi, các ngươi vẫn cứ tự tìm đường chết, lần này các ngươi đen đủi tìm phải một nhóm đồng bọn ngu như heo! Chúc các ngươi đêm nay vui vẻ!" Sở Cửu Ca không hề muốn nán lại nơi này quá lâu, việc đã làm xong đương nhiên phải rời khỏi rồi.

    Tam Tiền nói: "Cửu muội muội, chúng ta mau đi thôi! Không khí nơi này không được tốt."

    "Ừm!"

    Sau khi Sở Cửu Ca rời khỏi, Tam Tiền nói với người trong lâu này: "Bọn chúng không phải còn chuẩn bị một đám nam nhân xấu xí và ăn mày sao? Nửa trận sau đem tặng cho bọn chúng."

    Cửu muội muội nhà hắn ra tay có chút nhẹ rồi, hắn thì không.

    Thời gian bảy ngày này bố trí một kế như vậy để có được sự tin tưởng của Cửu muội muội, sau đó tính kế Cửu muội muội như vậy, người làm ca ca như hắn quả thực không thể nhịn.

    Nếu như Cửu muội muội nhà hắn thực sự có tính cách thiên chân khả ái, không phải sẽ để cho bọn chúng thành công rồi sao, vậy kết quả thế nào? Thực sự không dám nghĩ đến.

    Bọn chúng quả thực nên trả một cái giá thật thảm trọng!

    "Cửu nhi!" Dung Uyên không hề nhúng tay vào, việc nhỏ như vậy Cửu nhi có thể giải quyết một cách dễ dàng.

    Sở Cửu Ca ngước lên nhìn vào đôi mắt tử thủy tinh đó, cô nói: "Nhìn lâu như vậy rồi, vẫn là cảm thấy rất đẹp, thật muốn giấu đi."

    Dung Uyên hỏi: "Cửu nhi là nói đôi mắt của ta sao? Hay là nói con người này của ta?"

    Sở Cửu Ca thản nhiên đáp: "Đều muốn!"

    Trên mặt Dung xuyên lộ ra nét cười, hình như Cửu nhi đã có chút mở lòng rồi, hơn nữa phi thường tự nhiên làm lòng hắn rung động, khiến cho hắn vui như nở hoa..

    "Ồ! Vậy thì chúng ta nghiên cứu một chút, Cửu nhi muốn đem ta làm sao giấu đi?"
     
    Phuongphuong57500 likes this.
  3. Chương 262: Tự làm tự chịu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày hôm sau chính là ngày đại hội thiên tài thất quốc, Dung Uyên và Sở Cửu Ca một đêm ngon giấc!

    "Cửu nhi, phải đi đến hội trường thi đấu rồi!" Dung Uyên trên mặt Sở Cửu Ca đặt xuống một nụ hôn.

    Sở Cửu Ca nói: "Đợi thêm chút nữa đi, dù sao hôm nay cũng không cách nào tiến hành đúng giờ."

    Hội trường đại hội thất quốc tọa lạc tại con sông lớn nhất Tử Linh Quốc, bên trên Tử Tâm Đảo lớn nhất trên Sông Tử Tâm, là lôi đài chuyên môn được dựng nên vì đại hội thiên tài thất quốc.

    Người xem đã ngồi đầy khán đài xung quanh, bọn họ kỳ vọng có thể chứng kiến trận quyết đấu quyết liệt của thiên tài thất quốc.

    Ngay đến cả Tử Hoàng lúc này cũng đã đến hội trường, đến ông cũng đã đến, chỉ duy nhất người của Xích Linh Quốc chưa một ai đến.

    Bên phía Lam Linh Quốc, có người nói với Tào thiếu chủ: "Ngũ công chúa và Thái tử điện hạ vẫn chưa tỉnh, bọn họ đêm qua nhất định là rất vất vả. Sở Cửu Ca và tên bệnh tật Dung Vương đó quả nhiên là không có đến, chúng ta cứ tiến hành theo lời căn dặn của Ngũ công chúa."

    "Được! Chúng ta lập tức đi bẩm báo với Tử Hoàng bệ hạ."

    Tử Hoàng giận dữ nói: "Xích Linh Quốc là có chuyện gì? Tỷ thí bắt đầu rồi mà vẫn chưa có xuất hiện, chẳng lẽ muốn trẫm hủy đi tư cách thi đấu của bọn họ sao?"

    Lan phi an ủi nói: "Bệ hạ, Xích Linh Quốc không dễ gì mới có thể tham gia thi đấu, cứ thế để cho bọn họ mất đi tư cách thi đấu, có phải là có chút lạnh lùng hay không. Đại hội thiên tài thất quốc, Xích Linh Quốc là một thành viên trong số đó, không thể vắng mặt được, bọn họ nhất định là còn chưa tỉnh, bảo người đến khách điếm kêu họ qua đây.

    Kết quả là rất nhanh liền có người qua báo, Sở Cửu Ca và Dung Vương đều không có trong khách điếm thất quốc.

    " Rốt cuộc đi đâu rồi? "

    Lúc này Tử Hoàng phát hiện Sở Tuyền Nguyệt cũng đến rồi, cô nhất định là đến xem nữ nhi mình thi đấu.

    Tử Hoàng cũng không muốn làm cho cô thất vọng, hơn nữa ông còn muốn thiên tài Tử Linh Quốc giáo huấn Sở Cửu Ca một phen, rửa mối nhục trước đó.

    Sở Cửu Ca nhất định phải tham gia, ông nói:" Tìm cho ta, đem người tìm ra cho ta! "

    " Bệ hạ, có người biết Sở Cửu Ca đang ở đâu. "Vào lúc đó, có người nói.

    " Là Tào thiếu chủ! "

    " Dẫn qua đây! "

    Tào thiếu chủ đi qua nói:" Tham kiến Bệ hạ, tham kiến cô mẫu, Sở Cửu Ca đó quả là rất quá đáng, vốn dĩ bị thương mà còn không chịu an phận dưỡng thương, vậy mà lại trước đại hội thất quốc một hôm đi tìm sự hoan lạc, thật không biết xấu hổ mà. "

    Tử Hoàng ngẩn ra, nói:" Ngươi sao lại biết? "

    " Ta là lén lút nghe được, bởi vì ta nhìn thấy Dung Vương lén lút nói với hộ vệ của hắn là phải tìm ra Sở Cửu Ca cho hắn, nói rằng hắn đối với vị hôn thê đó của hắn rất thất vọng, căn bản không để hắn vào mắt, ta là lén lút đi theo, nhưng mà đó lại là việc riêng của họ, ta cũng không muốn quản, nhưng bây giờ lại bởi vì họ mà làm chậm trễ đại hội thất quốc, ta không thể nhịn thêm được nữa, chỉ có thể đem việc này nói ra với Bệ hạ. "

    " Bệ hạ! Tìm thấy Sở Cửu Ca, lật tẩy những việc dơ bẩn của cô ta, hủy đi tư cách thi đấu của cô ta, sau đó.. "

    Tử Hoàng đứng lên nói:" Lan phi, chúng ta đi! Ngươi cũng đi theo bọn ta! "

    Tử Hoàng dẫn theo người đi tìm Sở Tuyền Nguyệt, Tử Hoàng nói:" Tuyền Nguyệt, Sở Cửu Ca vẫn còn chưa có tham gia thi đấu. Tất cả mọi người đều rất lo cho con bé, bây giờ đã biết con bé đang ở đâu, ta dẫn nàng đi tìm con bé, nàng hãy cố khuyên con bé đừng có làm loạn nữa, không cách nào phát huy trên đại hội thất quốc cũng không thể buông thả như vậy được. "

    Sở Tuyền Nguyệt lo lắng nói:" Cửu nhi nhà ta thế nào rồi? "

    Tử Hoàng thở dài nói:" Không nói trước được, đợi đến lúc đó nàng nhìn thấy liền biết là như thế nào rồi. "

    Sở Tuyền Nguyệt gật đầu nói:" Được! "

    Cũng bởi vì sự tuyên truyền của những người Lam Linh Quốc, những người tham gia khác cũng rất hiếu kỳ Sở Cửu Ca rốt cuộc thế nào rồi? Thế là bọn chúng cùng với Tử Hoàng vội vàng đi đến một địa điểm.

    Tử Hoàng phát hiện có người đi theo, cũng không có ngăn cản, sự việc náo càng lớn càng tốt, Sở Cửu Ca càng không có thể diện bấy nhiêu, ai bảo cô ta lần trước tại thọ yến của ông làm ông mất mặt, đáng đời bị như vậy.

    Sở Cửu Ca làm ra việc mất mặt như thế, hủy đi tư cách thi đấu là nhất định rồi. Đến lúc đó Tuyền Nguyệt nhất định sẽ cầu xin ông, cô cũng sẽ biết năng lực của Bệ hạ Tử Linh Quốc ông không phải là tên dã nam nhân kia có thể so sánh được, nhất định sẽ xà vào lòng ông.

    " Cửu muội muội Cửu muội muội, có kịch hay xem rồi! Còn không đi thì sẽ lỡ mất đó! "Tam Tiền nhận được tin tức, trực tiếp đi phủ đệ của Dung Uyên kêu người.

    Đêm qua bọn họ không hề ở trong khách điếm thất quốc, có như vậy mới chứng thực việc cô cả đêm không về!

    Mày Dung Uyên khẽ nhíu," Đem người ném ra ngoài cho ta! Lại dám để cho người xông vào đây rồi, các ngươi làm việc thế nào vậy? "

    " Vâng, chủ tử! "

    Tam Tiền ồn ào như thế, Sở Cửu Ca vẫn là bị ồn tỉnh rồi, Sở Cửu Ca thấp giọng nói:" Đã đến lúc này rồi sao, đúng là nên đi xem kịch hay rồi. "

    Tử Tinh Châu từ sớm đã ở bên đó đợi bọn họ rồi, hơn nữa còn chọn được một góc nhìn tuyệt nhất.

    Tử Tinh Châu nói:" Cửu Ca, ngươi cuối cùng cũng đến rồi, ngươi xem phụ hoàng ta sắp đi vào rồi. Cho dù là đại hội thiên tài thất quốc, phụ hoàng cũng sẽ không hạ thấp thân phận đến nơi như vậy, xem ra Lan phi tốn không ít công sức để khuyên phụ hoàng rồi! "

    Lúc này đi vào con hẻm nhỏ đó, mày Tử Hoàng khẽ nhíu, có chút hối hận đi đến nơi như vậy.

    Nhưng mà vì khiến cho nha đầu đó không dễ chịu, để có thể khiến cho Tuyền Nguyệt đến cầu xin ông, ông nhất định phải đi vào trong đó.

    Phía sau đi theo một đám người đông nghịt," Tìm Sở Cửu Ca vậy mà lại tìm đến nơi như vậy, cô ta nhất định làm ra việc không thể gặp người rồi. "

    " Nếu như không muốn tham gia đại hội thất quốc trực tiếp từ bỏ là được rồi, tham gia rồi còn làm loạn như vậy, còn chơi một cách không biết kiểm soát như vậy, ngay đến Tử Hoàng bệ hạ cũng bị kinh động đến rồi. "

    Tất cả mọi người đều mang theo tâm trạng xem kịch hay của Xích Linh Quốc chạy đến, đi đến tiểu lầu bên ngoài nhìn thì rất đơn giản, bên trong lại rất sang trọng rộng lớn.

    Tử Hoàng nói:" Ngươi xác định là nơi này? "

    " Đúng! "

    " Từng gian phòng, đem Sở Cửu Ca tìm ra cho ta. "Tử Hoàng hạ lệnh nói.

    Rất nhiều gian phòng đều trống, chỉ duy nhất gian phòng xa hoa nhất tầng trên cùng, tất cả mọi người đi vào nhìn thấy cảnh tượng trong đó đều ngây ngốc cả ra.

    Bọn họ kinh ngạc nói:" Ngũ công chúa, Người.. Người sao lại? "

    " Thái tử điện hạ! "

    Những người đó của Lam Linh Quốc sắc mặt trở nên trắng bệch, ở bên trong nơi này không nên là Sở Cửu Ca sao?

    Tại sao lại là Ngũ công chúa và Thái tư điện hạ của Lam Linh Quốc họ?

    Bên trong chỉ có thể dùng một từ để hình dung, đó chính là loạn!

    Người của bốn quốc gia khác cũng bị kinh ngạc đến, Ngũ công chúa của Lam Linh Quốc là một người nữ tử hiền dịu ôn nhã, không ít thiên tài thất quốc có lòng ái mộ cô.

    Nay nhìn thấy cảnh tượng bất nhã này của cô, bọn họ cảm thấy lòng ái mộ của bản thân một chút cũng không còn, hơn nữa còn cảm thấy ghê tởm, nhìn cũng lười nhìn cô một cái.

    Bị từng đôi mắt nóng rực nhìn, những người đang hôn mê cũng tỉnh lại rồi.

    Còn có những người không rõ danh tính đó, từng người một trông xấu xí không nói, còn có cả ăn mày trong đó.

    Bọn chúng cười ha ha nói:" Vương công quý tử các ngươi cũng quá biết chơi rồi đi, tiền thu rồi việc chúng tôi cũng làm xong rồi, ha ha ha vậy thì chúng tôi đi đây! Lần sau nếu như cần thì có thể tìm chúng tôi, việc làm ăn này lời to rồi, "Người đẹp này da dẻ của ngươi thật tốt."

    Đang nói, ông ta còn dung đôi tay thô ráp đó sờ lên mặt Lam Yên.
     
    Phuongphuong57500 likes this.
  4. Chương 263: Đại hội bắt đầu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lam Yên cảm thấy ghê tởm cực kỳ, vừa nghĩ đến đêm qua những việc xảy ra sau khi mất đi khống chế, sắc mặt cô liền xanh mét.

    Những người đứng trước cửa nhìn thấy cảnh tượng bất nhã này của cô, lúc này hận không thể tìm một lỗ hỏng chui vào.

    Sắc mặt của Lan phi cũng không giữ được nữa, bà hoàn toàn không nghĩ đến sự việc sẽ phát triển thành như vậy, thành công không đủ thất bại lại có thừa.

    Tử Hoàng ở nơi này còn nhìn thấy một đôi nhi nữ của ông, đã giận dữ đến muốn đem những tên ô uế này toàn bộ giết hết, hủy thi diệt tích.

    Có bốn người vẫn là không thể giết đi, nhưng mà những người khác..

    "Người đâu! Đem đám người này kéo xuống, toàn bộ chém hết cho ta."

    Những người này đều ngẩn ra rồi, "Dựa vào cái gì? Là do người đẹp này bảo chúng tôi làm thế, bảo chúng tôi sau nửa đêm đến hầu hạ người trong gian phòng này."

    "Đúng thế! Khi chúng tôi đến bọn chúng vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn, chúng tôi đây là nhận tiền làm việc mà."

    "..."

    Sắc mặt Tử Hoàng xanh mét, ông nói: "Kéo ra ngoài, đừng để cho bọn chúng nói lời dư thừa, giết đi! Toàn bộ giết đi."

    Cảm thấy nguy cơ chết chóc, những người này cũng giận rồi.

    Bọn chúng chửi: "Tiện nhân này ngươi tốt xấu gì cũng nói một câu đi chứ! Đêm qua ta tận tâm tận lực hầu hạ ngươi như vậy, ngươi không thể trở mặt không nhận đó!"

    "Ngươi.."

    Lam Yên tức đến toàn thân run rẩy, cô ôm chặt y phục của mình khóc một cách đáng thương, khàn khàn nói: "Không phải như vậy đâu, không phải.."

    Sau khi đem những người này giải quyết sạch sẽ, Tử Hoàng nói với những người khác: "Các ngươi trước hãy trở về hội trường thi đấu, việc nhìn thấy sáng nay không được nói ra ngoài với bất kì ai, các ngươi rõ rồi chứ?"

    Mắt thấy Tử Hoàng đã giáp ranh trạng thái bạo nổ, bọn chúng đương nhiên không dám nán lại lâu.

    "Nghịch tử! Nghịch nữ! Từ nay về sau các ngươi bị biện làm thứ dân, tự lo cho thân mình đi! Hoàng thất Tử Linh Quốc ta không có hai thứ làm mất mặt người khác như vậy." Tử Hoàng giận dữ nói.

    Tử Tâm kéo lại tay Tử Hoàng nói: "Phụ hoàng, là Lam Yên, là do Lam Yên bọn họ tính kế Sở Cửu Ca, kết quả bị Sở Cửu Ca báo phục. Chúng con chỉ là bị vạ lây mà thôi."

    Lam Yên nức nở nói: "Vẫn mong Tử Hoàng bệ hạ minh xét, là Sở Cửu Ca đố kỵ chúng tôi mới cố ý dùng thủ đoạn như vậy hại chúng tôi! Ta là công chúa của Lam Linh Quốc, tại Tử Linh Quốc gặp phải việc như vậy, vẫn mong Bệ hạ làm chủ cho ta!"

    "Sở Cửu Ca thân mang trọng thương, con bé làm sao có năng lực đối phó các ngươi! Các ngươi quả thực là nói bậy." Tử Hoàng nói.

    "Đó là do cô ta giả bộ, cô ta căn bản không có trọng thương." Lam Yên nói.

    "Ngự y đều nói con bé bị trọng thương, các ngươi đừng có vu oan cho Sở Cửu Ca nữa, hai vị của Lam Linh Quốc, đại hội thiên tài các ngươi còn tham gia hay không? Nếu như không tham gia các ngươi mau cút khỏi Tử Linh Quốc cho ta, còn nếu tham gia lập tức thu thập bản thân, ta chỉ đợi các ngươi thêm nửa canh giờ, nếu không tư cách của các ngươi sẽ bị hủy." Tử Hoàng giận nói, cũng không muốn nhìn bọn chúng thêm một cái, quá dơ bẩn rồi.

    Lam Yên nói: "Ta đồng ý tham gia!"

    Lam Tần nói: "Ta cũng đồng ý tham gia."

    Sở Cửu Ca triệt để hủy đi bọn họ rồi, sau khi trở về nước kết cục của họ tuyệt đối càng thảm hơn cả Tử Tâm và Tử Kha bọn họ.

    Huyết hải thâm thù như vậy, cho dù kéo theo Sở Cửu Ca bồi táng thì bọn họ cũng không tiếc.

    Tử Hoàng lạnh lùng nhìn bọn họ, sau đó liền quay người rời đi.

    Đợi khi bọn chúng lần nữa đi đến hội trường đại hội thiên tài, phát hiện Sở Cửu Ca bọn họ vậy mà đã ở nơi này rồi.

    Tào thiếu chủ nói: "Sở Cửu Ca, ngươi sao lại ở đây?"

    "Đây không phải là đến tham gia đại hội thiên tài sao? Ta không đến nơi này thì nên ở nơi nào?" Sở Cửu Ca nhướng mày nói.

    Rất nhanh những người khác cũng lần lượt đến rồi, bọn họ vốn dĩ đi xem kịch hay của Sở Cửu Ca, kết quả lại nhìn thấy cảnh bất nhã của nữ thần trong lòng họ, tâm trạng tốt lúc sáng sớm cũng sắp bị ghê tởm hỏng mất rồi.

    Tử Hoàng cũng đến rồi, ông nhìn thấy Sở Cửu Ca mày khẽ nhíu lại.

    Ông nói: "Sở Cửu Ca, Dung Vương, các ngươi đi đâu rồi? Tham gia đại hội thiên tài thất quốc vậy mà lại đến trễ."

    "Bệ hạ! Việc này là do ta không tốt, ở Tử đô ta phát hiện một quán mì, vị phi thường ngon, ăn rồi lại còn có thể có vận may, thế là kéo theo Cửu muội muội nhà ta đi ăn rồi. Nhưng mà tay nghề đó rất phức tạp, tốn mất chút thời gian, dẫn đến việc Cửu muội muội đến không kịp. Đợi đến khi chúng tôi đến các ngươi toàn bộ đều không có ở đây, Cửu muội muội đã ở đây đợi một hồi rồi đấy, các ngươi vừa nãy đi đâu thế?" Tam Tiền cười ha ha nói.

    Tử Hoàng không biết tiểu tử này nói rốt cuộc có thật hay không?

    Việc đã đến nước này, đại hội thiên tài phải cử hành, Tử Linh Quốc của ông mất mặt rồi, nhưng mà càng mất mặt chính là Lam Linh Quốc.

    Dù sao Tử Kha và Tử Tâm không hề tham gia lần đại hội thiên tài này, mà Lam Yên và Lam Tần lại là một thành viên trong số những người tham gia.

    Lam Yên và Lam Tần vừa thu thập xong đi đến hội trường, chỉ có điều ánh mắt mọi người nhìn họ đều thể hiện sự chê bai.

    Lam yên mặc một thân y phục màu lam thanh thuần thoát tục, lúc này lại không thể gợi lên sự ái một của bất kì ai.

    Vốn là thiên chi kiêu nữ được mọi người chú ý, nay trong mắt bọn chúng chỉ như một vũng bùn mà thôi.

    Nắm đấm của Lam yên nắm chặt lại, ánh mắt âm trầm nhìn Sở Cửu Ca, nhìn thấy sắc mặt cô hồng hào, thân mật đến thế với vị hôn phu của cô, hận ý trong lòng cô ngút trời.

    Dựa vào gì cô phải chịu đựng những thứ này?

    Tử Hoàng rất buồn bực, nhưng mà thi đấu thì vẫn phải tiếp tục, chỉ có tiếp tục mới có thể để cho thiên tài Tử Linh Quốc ông thu thập Sở Cửu Ca, ông đã đợi thời khắc này rất lâu rồi.

    Tử Hoàng mở miệng nói: "Trẫm bây giờ tuyên bố, đại hội thiên tài thất quốc bây giờ bắt đầu."

    "Mới vừa bắt đầu, xem ra chúng ta vốn không hề đến trễ!" Vào ngay lúc đó, một hàng người xuất hiện tại hội trường đại hội thiên tài thất quốc.

    Người đến ngoại trừ thiếu niên mặc y phục màu đen dẫn đầu không mặc y phục thống nhất với những người khác, những người khác toàn bộ đều mặc giống nhau, tất cả mọi người chỉ một ánh mắt liền có thể nhận ra đó là đệ tử Thái Vân Tông.

    Bọn họ ngẩn ra rồi, đệ tử Thái Vân Tông vậy mà lại đến, đây là đến quan sát thực lực của thiên tài thất quốc sao? Quan sát tình hình địch, hay là đến gay hấn?

    Nam nhân áo đen đó tên là Dạ Dương Thu, qua một thời gian tu vi vủa ông đã triệt để khôi phục.

    Ông nhìn về Sở Cửu Ca, khẽ gật đầu với Sở Cửu Ca.

    Ông chỉ là đến xem người từng là học sinh trong trại đặc huấn ông biểu hiện trên đại hội thiên tài thất quốc, phó tông chủ tuy là đã trở về, ông có thể trở thành đệ tử nội môn, nhưng mà ông vẫn lựa chọn ở lại làm thầy giáo trong trại đặc huấn.

    Lần thành công này của trại đặc huấn cộng thêm sự cống hiến của phó tông chủ đối với tông môn, trại đặc huấn có được sự khẳng định của trên dưới tông môn.

    "Người đó hình như là đại sư huynh Vân Hồng của Thái Vân Tông! Thiên phú cao nhất trong Thái Vân Tông, quả nhiên người của Thái Vân Tông đến không có ý tốt mà! Hắn cũng đến rồi." Có người nhận ra người nam nhân cao lớn cường tráng đó có chút kinh ngạc nói.

    Thiên tài thất quốc và đệ tử thiên tài của đệ nhất tông môn trong thất quốc Thái Vân Tông có mối quan hệ cạnh tranh với nhau, sự xuất hiện của bọn họ khiến cho tất cả thiên tài đều khẩn trương.

    Cho dù thế nào, cũng không thể để cho những đệ tử này của Thái Vân Tông xem nhẹ thiên tài thất quốc.
     
    Phuongphuong57500 likes this.
  5. Chương 264: Đánh bại Thanh Linh Quốc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vân Hồng phát hiện những người này đối với bọn họ có địch ý, hắn thực sự không phải đến để gây sự, hắn chỉ đơn thuần muốn dẫn theo sư đệ sư muội đến cổ vũ cho Sở Cửu Ca mà thôi, thuận tiện dẫn sư đệ sư muội đến xem Sở Cửu Ca thi đấu, học hỏi mà thôi.

    Hắn tuy là đại sư huynh của Thái Vân Tông, nhưng mà người mạnh nhất trong số đệ tử lại không phải là hắn.

    Tử Hoàng nói: "Người đâu! Mau chuẩn bị chỗ ngồi cho các vị khách quý Thái Vân Tông, các ngươi có thể đến xem thi đấu đại hội thiên tài thất quốc, thiên tài thất quốc chúng tôi cảm thấy rất vinh hạnh."

    Dạ Dương Thu nói: "Tử Hoàng bệ hạ khách khí rồi."

    Đệ tử Thái Vân Tông xuất hiện, khiến cho lần đại hội thiên tài thất quốc này trì hoãn thêm một hồi, tiếp theo Tử Hoàng tuyên bố đại hội bắt đầu.

    "Quy tắc đại hội thiên tài thất quốc xưa nay không đổi, trong đó Xích Linh Quốc luôn đứng cuối, không có tư cách rút thăm. Tử Linh Quốc mạnh nhất, không cần tham gia vòng đầu của buổi đấu, năm nước còn lại dựa theo xếp hạng trước sau của mỗi năm rút thăm đối thủ!"

    Người rút thăm có quyền chủ động khiêu chiến người có tư cách bị rút thăm. "

    Tiếp đến rút thăm là Lam Linh Quốc, Lam Tần rút thăm, bọn họ vận khí không tồi, rút trúng là Tranh Linh Quốc, Tranh Linh Quốc cũng chỉ có thể tự nhận đen đủi.

    Cho dù thực lực họ yếu, nhưng mà nhìn đến Lam Yên và Lam Tần lại không hề có ý tốt, dù sao bọn họ là chứng kiến qua việc xấu xa của bọn chúng.

    Cũng đã như thế mà vẫn có mặt mũi đến tham gia thi đấu, mặt mũi của Lam Linh Quốc cũng không phải dày một cách bình thường.

    Thanh Linh Quốc rút trúng Xích Linh Quốc, phải biết Xích Linh Quốc chỉ có hai người, một người trọng thương chưa lành, một người là tên bệnh tật yếu không chịu được gió.

    Bọn họ đối đầu với Thanh Linh QUốc có thực lực mạnh hơn, e là cũng sẽ thảm bại mà thôi.

    Lục Linh Quốc rút trúng Hoàng Linh Quốc, hai nước thực lực tương đương.

    Ba nước đã chuẩn bị xong, đối thủ lần này của Lam Linh Quốc là Tranh Linh Quốc, đối thủ này căn bản không cần bọn họ ra tay, những người khác cũng đã có thể giải quyết.

    " Thái tử hoàng huynh, chúng ta đi hít thở không khí trong lành một chút! "Lam Yên nói.

    " Được! "

    Nói là đi hít thở không khí trong lành, kỳ thực bọn họ là muốn đi tìm Lan phi cầu cứu, bây giờ tình trạng của bọn họ rất tệ, cũng chỉ có Lan phi có thể giúp được bọn họ rồi.

    Bọn họ phải đi tìm Lan phi, nhưng mà Lan phi lại không muốn gặp bọn họ.

    Một đạo thân ảnh lóe qua," Những gia hỏa thành sự không có, bại sự có thừa các ngươi, mẫu phi không hề muốn gặp các ngươi. Nhưng mà mẫu phi ta dù sao cũng là người Lam Linh Quốc, cũng không muốn thấy người Lam Linh Quốc bị hãm hại, cho nên ta có thể đem đan được sư phụ cho ta giao cho các ngươi. Các ngươi có thể trong thời gian ngắn đề cao thực lực, có lẽ có thể đối phó Sở Cửu Ca. "

    " Chúng tôi chuẩn bị đồng quy vu tận với Sở Cửu Ca, không cần loại đan dược này. "Lam Yên nói.

    Cô biết đan dược hắn cho tuyệt đối không phải là thứ tốt gì, viên đan dược lần trước mà cô tặng cho Sở Cửu Ca, sau đó bị chính cô ăn mất cũng chính là vị Thập hoàng tử này đưa cho.

    " Ta khuyên các ngươi vẫn là nhận lấy đi! Nếu không các ngươi muốn báo thù cũng làm không được, thật tội nghiệp. "Tử Vũ cười mỉa nói.

    Lam Tần trầm giọng nói:" Được! Thứ này chúng tôi nhận rồi. "

    Đợi bọn họ trở về, khiêu chiến của Lam Linh Quốc đối với Tranh Linh QUốc đã kết thúc rồi, không cần nghi ngờ, Lam Linh Quốc thắng.

    Tranh Linh Quốc không phục, bắt đầu chửi bới, nói ra những lời sỉ nhục đến vị Thái tử điện hạ Lam Tần và Lam Yên.

    Bọn chúng mới không sợ bọn họ, nói không chừng đợi đến khi hai người họ về nước thì đã không còn là Công chúa và Thái tử điện hạ cao cao tại thượng của Lam Linh Quốc rồi.

    Đôi mắt của Lam Yên gần như muốn phun lửa rồi, tất cả mọi thứ này, toàn bộ đều là do Sở Cửu Ca ban cho, đáng ghét!

    Tiếp đến liền là Thanh Linh Quốc khiêu chiến Xích Linh QUốc, vị thiên tài đó của Thanh Linh Quốc nhảy lên lôi đài, người đó chính là người hôm đó thiếu chút bị Sở Cửu Ca phế đi.

    Bời vì Sở Cửu Ca vẫn luôn dưỡng thương, hắn cũng không có cơ hội tìm Sở Cửu Ca phiền phức.

    Lần này Thanh Linh Quốc bọn họ đụng phải Xích Linh Quốc yếu nhất, hắn giành trước ra tay, hắn muốn đối phó Sở Cửu Ca.

    Cốc Khâu nói:" Người ta muốn khiêu chiến là Sở Cửu Ca của Xích Linh Quốc, Sở Cửu Ca, lên đây đi! "

    Sở Cửu Ca khẽ gật đầu, nhảy vọt lên lôi đài.

    " Trọng thương lần trước ngươi tạo thành cho ta, ta tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi, Sở Cửu Ca ngươi cứ đợi mà thảm bại đi! "Hắn âm hiểm nhìn chằm chằm Sở Cửu Ca, ngay khi trọng tài tuyên bố động thủ liền xông lên phía trước.

    Hắn đối với người nữ nhân Xích Linh Quốc này căn bản không để trong mắt, lần trước hắn có thể bị cô trọng thương đến, đó là vì cô đánh lén.

    " Rầm! "Lần đầu giao phong, người này liền cứng đơ lại rồi.

    " Ngưng hồn cảnh ngũ trọng! Vậy mà lại là ngũ trọng! "

    Đây còn cao hơn cả hắn một trọng đó!

    Không chỉ có mình hắn kinh ngạc, Tử Hoàng cũng có chút ngơ ngác, thọ yến của ông mới diễn ra vào mười ngày trước, mười ngày trước cô chỉ mới là ngưng hồn cảnh tam trọng mà thôi, nay đã là ngũ trọng rồi.

    Thời gian mười ngày phút chốc đột phá hai trọng, đây căn bản là việc không thể nào, chẳng lẽ hôm thọ yến Sở Cửu Ca che giấu đi thực lực.

    Những đệ tử đó của Thái Vân Tông khóe miệng giật điên cuồng," Đại sư huynh, Sở sư muội đã là ngưng hồn cảnh ngũ trọng rồi, tốc độ tu luyện này cũng quá là dọa người đi. "

    Bọn họ biết Sở Cửu Ca khi mới vừa vào Thái Vân Tông mới chỉ là ngưng thể cảnh mà thôi, dưới tình huống bọn họ một trọng cũng chưa đề cao được, Sở Cửu Ca vậy mà phút chốc đạt đến ngưng hồn cảnh ngũ trọng rồi.

    Thiên phú của Sở Cửu Ca lớn mạnh đến thế nào, Vân Hồng càng rõ ràng hơn những vị sư đệ sư muội này, nhưng mà lúc này đây hắn cũng đặc biệt kinh ngạc.

    Cốc Khâu chỉ là ngưng hồn cảnh tứ trọng mà thôi, đây căn bản không cách nào đánh!

    Hắn thầm nhủ: Sở Cửu Ca trọng thương chưa hoàn toàn hồi phục, không thể sử dụng hết toàn lực, cho dù là ngưng hồn cảnh ngũ trọng, ta cũng có cơ hội thắng.

    Thế nhưng mỗi một lần hắn công kích, đều bị Sở Cửu Ca nhẹ nhàng hóa giải đi.

    Hắn cảm thấy Sở Cửu Ca là đang gắng gượng, nếu như thương thế hồi phục hoàn toàn rồi, thì cô sớm đã cường thế công kích rồi, đem hắn đánh bại.

    Tiếp theo hắn sử dụng linh kỹ mạnh nhất cứng đối cứng với Sở Cửu Ca, sau vài chiêu cứng đối cứng, trực tiếp khiến hắn chịu thiệt lớn.

    Hắn cũng cảm thấy buồn bực trong lòng, đây căn bản không hề giống thực lực của một người đang bị trọng thương chưa hoàn toàn hồi phục nên có!

    " Uỳnh! "Một tiếng vang lớn truyền ra, Cốc Khâu bị Sở Cửu Ca nắm được điểm yếu, đánh bay xuống lôi đài.

    Sở Cửu Ca đứng trên lôi đài nói:" Gia hỏa này không được! Thanh Linh Quốc các ngươi tiếp theo phái ai lên? "

    Hắn không được! Sắc mặt Cốc Khâu trở nên vừa xanh vừa trắng, cực kỳ phẫn nộ.

    Người bên phía Thanh Linh Quốc nói:" Người nữ nhân này quả thật quá cuồng rồi! "

    " Tiếp theo, ta lên! "Thiên tài mạnh nhất bên phía người Thanh Linh Quốc Thanh Bắc nói.

    Hắn xác định Sở Cửu Ca là bị trọng thương chưa hồi phục hoàn toàn, hắn sở hữu thực lực ngưng hồn cảnh tương đương với Sở Cửu Ca, nhất định có thể đánh bại cô.

    Sở Cửu Ca nhìn người nam nhân sắc bén trước mắt nói:" Ngươi là người mạnh nhất bên Thanh Linh Quốc sao? Vậy thì đánh bại ngươi, trận chiến với Thanh Linh Quốc các ngươi cũng có thể xem như chấm dứt rồi."

    Đừng nói cô tiến cấp lên ngũ trọng rồi, cho dù cô không có tiến cấp, những thiên tài này của Thanh Linh Quốc đều không thể tạo thành nguy hiểm gì cho cô.

    Trong đại hội thiên tài thất quốc khiến cho cô cảm thấy hứng thú, có lẽ chính là những thiên tài Tử Linh Quốc mà Tử Hoàng đang che giấu.
     
    Phuongphuong57500 likes this.
  6. Chương 265: Dung Uyên rất mạnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tử Linh Quốc là nước mạnh nhất trong thất quốc, thậm chí mà nói mấy nước khác cộng lại cũng không phải là đối thủ của Tử Linh Quốc.

    Tử Linh Quốc có khả năng của mình để bồi dưỡng thiên tài, những thiên tài đó có lẽ không yếu hơn ước với Thái Vân Tông.

    Đại hội thất quốc thông thường, Tử Hoàng chỉ cần để cho một bộ phận thiên tài ra tay là được.

    Chỉ cần bảo đảm lấy được thứ nhất là được, đương nhiên không cần để lộ hết tất cả thực lực của mình.

    Tình huống bây giờ với trước đó hoàn toàn không giống, bởi vì sự xuất hiện đột ngột của Sở Cửu Ca.

    Cô chỉ xuất thân từ Xích Linh Quốc, nhưng lại có được thiên phú và sức chiến đấu kinh người, khiến cho Tử Hoàng không thể không cố kỵ.

    Đôi tay của Thanh Bắc để ở sau lưng, nhàn nhã nhìn Sở Cửu Ca, "Ta là nể tình Xích Linh Quốc các ngươi hàng năm đều không thắng được một trận, cho các ngươi chút mặt mũi để cho các ngươi thắng một trận mà thôi, nếu như các ngươi tự phụ cho rằng các ngươi có thể đánh bại được Thanh Linh Quốc ta, vậy thì quá xem trọng Xích Linh Quốc các ngươi rồi."

    Linh lực ngưng hồn cảnh ngũ trọng bạo phát ra, "Trận này, ngươi thua chắc!"

    Uy thế linh lực của hắn như một con đao sắc bén đánh đến, sắc mặt Sở Cửu Ca thản nhiên, "Thua sẽ là ngươi."

    "Binh binh binh!" Rất nhanh hai đạo thân ảnh trên lôi đài giao nhau.

    Tốc độ của họ càng ngày càng nhanh, càng ngày càng nhanh, còn chưa đợi người khác phản ứng kịp, Thanh Bắc trực tiếp bị Sở Cửu Ca đánh bay xuống lôi đài!

    "Rầm!" Khi rơi xuống dưới lôi đài, Thanh Bắc cũng đang một vẻ ngơ ngác, hắn thua rồi.

    Công kích của Sở Cửu Ca quá nhanh, hơn nữa mỗi một chiêu đều nhắm đến nhược điểm trên người hắn đánh, khiến cho hắn càng ngày càng chịu không nổi, sau đó hắn liền cảm thấy trong đầu một trận trống rỗng, trực tiếp liền ngất đi mất.

    Thanh Bắc nói: "Sở Cửu Ca, ngươi không hề bị trọng thương chưa hồi phục!"

    "Đúng thế! Dưỡng mất bảy ngày, thương thế của ta đã hoàn toàn hồi phục rồi. Thanh Linh Quốc các ngươi không ai là đối thủ của ta, lần này Thanh Linh Quốc các ngươi thua chắc rồi." Sở Cửu Ca thừa nhận nói.

    Lam Yên nói: "Tử Hoàng bệ hạ, Sở Cửu Ca căn bản không hề bị thương, cô ta gạt người, gạt mất ngự y, sau đó âm mưu tính kế ta. Tử Hoàng bệ hạ người nhất định phải làm chủ cho ta."

    Nhưng mà phán đoán của ngự y sao có thể sai, Tử Hoàng không thể nghĩ thông suốt được.

    Sở Cửu Ca nói: "Lam Yên công chúa, ngươi đừng có nói bậy đó, ngươi chẳng lẽ quên mất ngươi tặng cho ta một viên tam phẩm đan dược rồi sao? Tam phẩm đan dược đó là trân phẩm đó, ta ăn rồi liền hồi phục."

    "Nếu như Xích Linh Quốc ta lần này đạt được thành tích tốt, ta nhất định sẽ cảm tạ thật tốt các bằng hữu Lam Linh Quốc!" Trên mặt Sở Cửu Ca lộ ra nụ cười.

    Sở Cửu Ca cười sáng lạn đến nhường nào, sắc mặt Lam Yên và Lam Tần liền khó nhìn bấy nhiêu, trong lòng họ lúc này tức đến muốn thổ huyết.

    Tử Hoàng nhìn thấy Lam Yên hoàn toàn không muốn để ý đến cô, ông nói: "Bây giờ đại hội thiên tài thất quốc, những việc khác sau này hãy nói! Lam Linh Quốc các ngươi bây giờ nên nghĩ là làm thế nào lấy được thành tích tốt, mà không phải là ở đây cáo trạng!"

    Lam Yên không nói nên lời, Tử Hoàng xem ra bị bọn họ làm cho ghê tởm nên không muốn để ý đến họ nữa rồi, giận lây bọn họ hủy đi Tử Kha hoàng tử và Tử Tâm công chúa, xem ra cần phải dựa vào bản thân của họ rồi.

    Bên phía Thanh Linh Quốc cảm thấy bức bối, ngay đến người mạnh nhất cũng không phải là đối thủ của Sở Cửu Ca, hơn nữa thương thế của Sở Cửu Ca vì đan dược của Lam Yên mà đã khỏi rồi, bọn chúng sẽ không nhận được cái gì tốt dưới tay cô.

    Lúc này bọn chúng thống hận Xích Linh Quốc, ngay đến Lam Linh Quốc cũng hận lây sang, ai bảo bọn chúng nhiều chuyện.

    "Lão đại! Chúng ta nên làm thế nào?" Có người hỏi.

    "Thanh Linh QUốc chúng ta xếp hạng ba trong thất quốc, nếu như thực sự thua cho nước hạng nhất đếm ngược Xích Linh Quốc, vậy thì chúng ta không còn mặt mũi trở về nữa. Chúng ta là phía chủ động khiêu chiến, chúng ta đánh không lại Sở Cửu Ca, chẳng lẽ còn đánh không lại tên bệnh tật Dung Vương kia sao?" Thanh Bắc âm trầm nói.

    Sở Cửu Ca có mạnh hơn nữa thì đã sao? Bọn chúng có thể đi đối phó vị hôn phu của cô.

    Chỉ cần khiêu chiến thêm vài lần, thắng nhiều chút thì cho dù thua hai trận, số trận thắng nhiều hơn số trận thua, Thanh Linh Quốc của chúng vẫn có thể giành phần thắng.

    "Ngươi lên!"

    Lại một thiên tài Thanh Linh Quốc đi lên, mọi người có chút ngạc nhiên, Thanh Linh Quốc bọn chúng đụng phải một gia hỏa bưu hãn như thế còn không chịu nhận thua, cũng thực sự là kiên trì.

    Mà vào ngay lúc đó, bên phía Thanh Linh Quốc mở miệng nói: "Sở Cửu Ca, chúng tôi không khiêu chiến ngươi nữa rồi, chúng tôi muốn khiêu chiến một người khác của Xích Linh Quốc, Dung Vương Dung Uyên."

    Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều rất ngạc nhiên!

    Dung Vương Dung Uyên của Xích Linh Quốc, bọn họ không hề nghĩ qua hắn ta sẽ ra trận.

    Thân thể đó của hắn ta sao có thể chịu đựng được chiến đấu kích liệt, đừng có để chết trên lôi đài đó!

    Nhưng mà đây là cách duy nhất Thanh Linh Quốc có thể giành chiến thắng, để có thể giành chiến thắng Thanh Linh Quốc quả thực rất vô sỉ.

    "Nếu như không muốn Dung Vương ra trận, Xích Linh Quốc các ngươi có thể nhận thua! Một khi hắn ra trận thi đấu rồi, hắn nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, tự mình chịu trách nhiệm."

    Trên mặt Sở Cửu Ca không hề có một chút dao động, cũng không hề cảm thấy phẫn nộ vì sự vô sỉ của Thanh Linh Quốc.

    Cô chỉ nhàn nhạt nói: "À! Thì ra các ngươi không dám đấu với ta nữa rồi, muốn Dung Uyên lên sao!"

    Sở Cửu Ca nhảy đến bên người Dung Uyên, cô nói: "Vậy chàng lên!"

    "Sở Cửu Ca điên rồi sao! Cô ta lại để cho Dung Vương ra trận!"

    "Chẳng lẽ Sở Cửu Ca cô ta còn mong Dung Vương chết trên lôi đài sao?"

    "..."

    Dung Uyên gật đầu nói: "Được!"

    Dung Uyên chầm chậm đi lên lôi đài, thân hình hắn rất đơn bạc, nhìn vào trông rất suy nhược.

    Đối với một đối thủ đi một bước cũng sợ đi không vững, người bên phía Thanh Linh Quốc cảm thấy thắng lợi nắm chắc trăm phần trăm rồi, cho dù ức hiếp một tên bệnh tật có chút không được đẹp lắm.

    Nhưng mà không đẹp thì đã sao? Chỉ cần có thể thắng!

    Khi trọng tài tuyên bố bắt đầu, đối phương ra tay rồi.

    Hắn ra tay cũng không quá nặng, thực sự sợ Dung Vương chết trên lôi đài, dẫn đến phiền phức, đây dù sao cũng là con cái duy nhất của Kiêu Hoàng Xích Linh Quốc.

    Khi hắn công kích, Dung Uyên cứ thế đứng đó không động đậy gì cả.

    Mọi người kinh ngạc nói: "Hắn cũng không né, chẳng lẽ đã từ bỏ rồi sao? Tại sao không trực tiếp nhận thua, còn có thể bớt chịu khổ."

    "Đây hoàn toàn là tự sát mà!"

    "..."

    Thế nhưng ngay khi đối thủ muốn chạm đến Dung Uyên, một cỗ lực lượng bá đạo trực tiếp đem đối thủ trước mắt này chấn bay ra ngoài.

    "Cái gì?" Người đó trợn to mắt, khó tin nói.

    Lực lượng bạo phát ra trong phút chốc đó, căn bản không phải là hắn có thể cản lại nổi.

    "Rầm!" Một chiêu giải quyết! Gọn gàng sạch sẽ!

    Từng người một mắt trợn tròn nhìn Dung Uyên, vừa rồi Dung Uyên ra tay, bọn họ không cảm thấy được cấp bậc linh lực của hắn, nhưng lại biết được người này rất mạnh.

    Tuy rằng mọi người đều biết thân thể Dung Uyên rất yếu, không còn sống được bao lâu, cũng không ai nói hắn là một tên phế thải, không có tu vi.

    Lan phi nói: "Bệ hạ, Dung Vương Xích Linh Quốc này thực lực rất mạnh đó! Như thiếp vậy mà không nhìn ra được cấp bậc của hắn cao thế nào, Bệ hạ nhìn ra hay không?"

    Ánh mắt Tử Hoàng khẽ trầm đi, nhìn chằm chằm đạo thân ảnh hư nhược đó nói: "Ta cũng không biết, tiểu tử này nhất định tu luyện bí pháp ẩn giấu thực lực, khiến cho người khác nhìn không ra, có lẽ so với tiểu nha đầu Sở Cửu Ca còn không đơn giản hơn! Xích Linh Quốc quả là càng ngày càng không đơn giản rồi!"
     
    Phuongphuong57500 likes this.
  7. Chương 266: Đối đầu Lam Yên

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Khục khục khục!" Một chiêu soái khí giải quyết của Dung Uyên, khiến cho người khác chấn kinh với sự cường hãn của hắn.

    Nhưng mà hắn vừa ho, mọi người cũng nhìn thấy vẻ mặt nhợt nhạt không chút tơ máu của hắn, cường hãn tuy là cường hãn đó, nhưng mà đoản mệnh thì cũng sống không được bao lâu.

    Dung Uyên nhàn nhạt lướt qua đám người bên phía Thanh Linh Quốc nói: "Các ngươi vẫn còn muốn khiêu chiến Bổn Vương không? Hay là nói khiêu chiến Cửu nhi nhà ta."

    Những người bên phía Thanh Linh Quốc đề nghị nói: "Dung Uyên thân thể không tốt, chúng ta kéo dài cũng đủ kéo chết hắn!"

    "Đúng!"

    Người Thanh Linh Quốc để cho mọi người biết được cái gì gọi là không có vô sỉ nhất, chỉ có càng vô sỉ.

    Bọn chúng người không ít, cho nên chuẩn bị xa luân chiến với một người bệnh nặng.

    Thế nhưng những người này, căn bản không tiêu hao được bao nhiêu lực lượng của Dung Uyên.

    "Binh binh binh!" Dung Uyên một chiêu một người nhẹ nhàng giải quyết rồi, không ai ngoại lệ.

    Quá mạnh rồi!

    Thanh Linh Quốc triệt để bại hoàn toàn rồi, sau khi không một ai có tư cách lên lôi đài khiêu chiến nữa, trận chiến này cũng xem như kết thúc.

    Bên phía Thanh Linh Quốc mất mặt thì đúng là mất mặt chết rồi, một đường bị người một chiêu giết đến cùng, hơn nữa còn là người của Xích Linh Quốc.

    "Đại sư huynh, người đó chính là vị hôn phu của Sở sư muội sao! Thực lực rất mạnh, khiến cho người khác nhìn không ra thâm sâu."

    "Đúng là rất mạnh! Hơn nữa còn trông cực kỳ đẹp, đáng tiếc thân thể không tốt."

    "..."

    Vân Hồng khẽ ngẩn ra, thấp giọng nói: "Vị hôn phu của Sở sư muội?"

    Sau khi Dung Uyên đi xuống khỏi lôi đài, cả người đều đổ gục vào trong lòng Sở Cửu Ca.

    Sở Cửu Ca đỡ lấy hắn, đút đan dược, để cho mọi người biết rằng, một chiêu giải quyết một cách nhẹ nhàng đó của hắn, cũng đem lại cho thân thể yếu nhược đó của hắn gánh nặng rất lớn.

    "Sở sư muội và vị hôn phu đó của muội ấy quan hệ rất tốt!" Vân Hồng nói.

    "Chúng tôi cảm thấy Sở sư muội cùng với vị Dung Vương đó có chút không cân xứng!"

    "Vậy ai xứng với Sở sư muội?"

    "Đương nhiên là Dung công tử rồi! Người lớn mạnh như Dung công tử, mới có thể xứng với thiên phú nghịch thiên như Sở sư muội, sư huynh người nói có đúng hay không?" Một vị tiểu sư muội nói.

    Dung công tử giải quyết đám người của Thái thượng trưởng lão, cứu vớt Thái Vân Tông bọn họ, nay đã trở thành thần thánh trong lòng của rất nhiều đệ tử Thái Vân Tông.

    Vân Hồng nghĩ đến tuyệt thế cường giả mà không thể dùng một từ ngữ nào để diễn tả nổi sự cường hãn đó, Dung công tử, đúng là chỉ có người như thế mới xứng đôi với Sở sư muội.

    Hắn bị Sở sư muội thu hút, có đôi chút ý định về phương diện đó, nay nhìn thấy hai người đó đứng cạnh nhau, còn có vị Dung công tử kia, dù thế nào cũng không đến lượt hắn.

    Đây là một mối tình yêu thầm kết thúc không đau đớn gì, chỉ có hắn biết, sau này hắn dùng tâm thế bình thường đối đãi như sư muội là được.

    Tiếp theo chính là cuộc đối đầu giữa Lục Linh Quốc với Hoàng Linh Quốc, Dung Uyên suy nhược đến cực điểm một mực hưởng thụ sự chăm sóc của Sở Cửu Ca.

    Cửu thúc lúc này đang ngồi trên khán đài quan sát, đây là vị trí chỉ thua duy nhất cho Tử Hoàng mà thôi, bởi vì đây là vị trí mà tên Tam Tiền thiếu gia tài đại khí thô đặt trước.

    Cửu thúc nhìn thấy rất rõ ràng động tác của hai người, lúc này hận không thể đem Dung Uyên ném khỏi trường đấu này, ném vào trong con sông đó ngâm một hồi.

    Tam Tiền nói: "Quỷ Đế đại nhân này là giả bộ thì có! Giả bộ thì có! Quá âm hiểm rồi, tranh thủ chiếm tiện nghi của Cửu muội muội."

    Cửu thúc lửa giận hừng hực, Tam Tiền vô tội nói: "Cửu thúc, con có nói sai sao?"

    "Ngươi nói rất đúng, hắn chính là vô sỉ." Cửu thúc nghiến răng nói.

    Sở Tuyền Nguyệt nhìn thái độ đề phòng, bài xích Dung Uyên như phòng sói đó của Cửu thúc, đã quá quen thuộc rồi.

    Cô bất lực nói: "Ngươi đối đãi như thế với Dung Vương điện hạ, chẳng lẽ không sợ phụ thân ta biết việc của chúng ta, cũng đối đại như thế với chàng sao."

    Bọn họ trải rõ lòng mình với nhau tại Tử Linh Quốc, nhưng mà xa tại Sở gia Xích Linh Quốc Sở lão gia chủ vẫn chưa biết nữ nhi mình bị người nam nhân hủy dung trước đó vẫn luôn ở trong nhà mình cướp đi mất.

    Mày của Cửu thúc khẽ nhíu, sự việc này đích thực khiến cho ông rất đau đầu, cần phải nghĩ cách lấy lòng nhạc phụ đại nhân mới được.

    Tam Tiền thầm nói: Cửu thúc cũng gặp phải vấn đề khó rồi, hy vọng Nhất Nhất nhanh chút đến để cho chút ý kiến cho Cửu thúc! Hắn thì không có chủ ý tốt gì rồi, cho dù là có, cũng chỉ có nước bị Cửu thúc chê mà thôi.

    Một trận chiến của Lục Linh Quốc và Hoàng Linh Quốc, Lục Linh Quốc giành chiến thắng.

    Tiếp đến liền chuẩn bị bắt đầu trận đấu vòng hai rồi, có tư cách tham chiến là Tử Linh Quốc, Lam Linh Quốc, Lục Linh Quốc và Xích Linh Quốc.

    Lần rút thăm này là do Tử Linh Quốc và Lam Linh Quốc, Tử Linh Quốc rút trúng Lục Linh Quốc, Lục Linh Quốc biết bọn họ chỉ có thể dừng bước ngay tại đây rồi.

    Không đúng hay sao? Đối đầu với Lục Linh Quốc, Tử Linh Quốc chỉ có duy nhất một người xuất chiến, đó chính là Thất hoàng tử Tử Tinh Châu, một mình hắn rất nhanh liền đem tất cả thiên tài của Lục Linh Quốc đánh bại rồi.

    Từ sau khi Sở Cửu Ca tiến cấp ngũ trọng, Tử Tinh Châu bị kích thích không nhỏ, cũng đang nỗ lực đề cao thực lực bản thân.

    "Thất hoàng tử quá lợi hại rồi!"

    "Tử hoàng tử quả thật quá đẹp rồi!"

    "..."

    Tử Tinh Châu từng trận đánh xuống, khiến cho không ít người sùng bái hắn, thu hoạch được không ít người hâm mộ.

    Lam Yên âm trầm nhìn về phía Sở Cửu Ca, cuối cùng cũng đến lượt bọn họ rồi.

    Sở Cửu Ca, món nợ ngày hôm qua, hôm nay Lam Yên cô sẽ tính thật kỹ ở trước mặt mọi người.

    Cho dù phải trả cái giá đắt nhất, cô cũng phải khiến cho Sở Cửu Ca chết không được tốt!

    Lam Yên đứng trên lôi đài, mọi người cảm nhận được sự vặn vẹo trên gương mặt của Lam Yên.

    Cô như ác quỷ đến từ địa ngục đến đòi mạng, cực kỳ dọa người.

    Ngũ công chúa vẫn luôn dịu dàng của Lam Linh Quốc vậy mà lại có một bộ mặt như vậy, thực sự khiến cho người ta kinh ngạc.

    Cô mở miệng nói: "Sở Cửu Ca, ta muốn đấu một trận với ngươi! Hơn nửa là sinh tử chiến, ngươi dám hay không?"

    Mọi người ồn ào cả lên, "Sinh tử chiến!"

    "Ngũ công chúa của Lam Linh Quốc vì sao muốn tiến hành sinh tử chiến với Sở Cửu Ca?"

    "Đại sư huynh, Ngũ công chúa của Lam Linh Quốc này với sư muội có hiềm khích gì hay sao? Sinh tử chiến cũng dám đề ra?" Có người nói với Vân Hồng.

    "Cô ta vẫn chưa thể làm gì được Sở sư muội!" Vân Hồng đối với thực lực của Sở Cửu Ca vẫn rất có lòng tin.

    Tử Hoàng cũng không nghĩ đến Lam Yên sẽ to gan đến vậy, mượn Lam Yên đang phát điên này thử xem thực lực của Sở Cửu Ca, ông cũng không có ý kiến gì cả.

    Tử Hoàng mở miệng nói: "Đại hội thiên tài thất quốc, nếu như giữa các thiên tài có ân oán cá nhân không cách nào hóa giải, đúng là có thể đề ra sinh tử chiến! Một khi bị giết, bên còn lại cũng không được phép oán than gì! Giữa quốc gia với nhau cũng không được xảy ra xô xát, một khi đồng ý, thì không thể hối hận, các ngươi phải suy nghĩ cho thật kỹ. Sinh tử chiến không phải là chuyện đùa, có thể thực sự sẽ có người phải mất mạng."

    Lam Yên nắm chặt nắm tay nói: "Ta ý đã quyết!"

    Sở Cửu Ca nhảy về phía lôi đài, cô nói: "Ta không có vấn đề gì! Sinh tử chiến thì sinh tử chiến!"

    Sở Cửu Ca nói: "Đêm qua ngươi chính là bại tướng trong tay ta, bây giờ trên lôi đài đề ra yêu cầu sinh tử chiến với ta, ngươi cảm thấy ngươi có phần thắng sao?"

    "Phần thắng của ta là trăm phần trăm, Sở Cửu Ca, ngươi cứ đợi mà xem! Đêm qua là do ta quá sơ ý, trúng phải kế của ngươi, nhất thời loạn đi phương hướng, mới để cho ngươi đắc thủ." Lam Yên âm hiểm nói.
     
    Phuongphuong57500 likes this.
  8. Chương 267: Kết cục thê thảm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sở Cửu Ca nói: "Vậy thì ngươi cứ thử xem!"

    Phút chốc, Lam Yên vận chuyển linh lực, nhanh như chớp nhảy về phía Sở Cửu Ca.

    Sở Cửu Ca phát hiện Lam Yên mạnh hơn rất nhiều so với trước đó, e là bị sự việc lần này kích thích đến phát điên rồi, kích phát ra hết tất cả tiềm lực của cô ta.

    Mọi người phát hiện, cách chiến đấu của Ngũ công chúa Lam Yên hoàn toàn khác với vẻ bề ngoài của cô, phi thường hung ác, như câu hồn hận không thể một chiêu đoạt mạng.

    Một đạo ánh sáng bạc lóe qua, Lam Yên dùng vũ khí của mình rồi.

    Một cái móc câu dài trượt ra từ trong tay áo của cô, móc sang cổ của Sở Cửu Ca.

    Đánh lén bất ngờ này khiến cho mọi người sợ hết cả hồn, mắt thấy Sở Cửu Ca chuẩn bị máu chảy thành dòng tại hiện trường, bọn họ phát hiện thân hình Sở Cửu Ca nhanh như chớp tránh khỏi.

    "Đáng ghét!"

    Lam Yên như một con bò cạp đang bạo nổ, chủ động phát ra ba lần công kích.

    Ba lần giao thủ, cô không hề chiếm được chút tiện nghi nào cả.

    Cứ thế tiếp tục, cô biết cô là không có cách nào thắng được.

    Cô nghiến chặt răng, trực tiếp sử dụng bí pháp đề cao thực lực của Lam Linh Quốc cô, hơn nữa là loại nguy hiểm nhất.

    Cuộc đời của cô đã bị Sở Cửu Ca triệt để hủy đi, cô cũng không cần cố kỵ nhiều đến thế.

    Giết! Giết! Cô phải giết đi Sở Cửu Ca.

    Lực lượng Lam Yên bạo phát ra là do dùng chính sinh mạng của mình đổi lấy, cỗ lực lượng như vậy khiến cho người khác chấn kinh.

    Ngay đến Vân Hồng mày cũng khẽ nhíu lại, một trận so đấu thiên tài thất quốc Lam Linh Quốc mà lại sử dụng ra thủ đoạn như vậy.

    Đối diện với sự bạo phát của Lam Yên, Sở Cửu Ca trên lôi đài chưa từng sử dụng qua vũ khí cũng lấy ra vũ khí của mình.

    Một đạo sáng bạc lóe qua, ngân châm ở khóe tay Sở Cửu Ca bay ra ngoài.

    Lam Yên vung trường câu trong tay cô chặn lại ngân châm của Sở Cửu Ca, cô lạnh giọng nói: "Chỉ là một số thủ thuật nhỏ mà thôi, tiểu nhân bỉ ổi vô sỉ nhà ngươi, cũng chỉ xứng sử dụng vũ khí như vậy, ngay đến một món vũ khí ra hồn cũng chẳng có."

    "Binh binh binh!"

    Lam Yên cho rằng bản thân đã chắc chắn chiếm ưu thế rồi, thế nhưng Sở Cửu Ca ra tay tốc độ càng ngày càng nhanh, cô với thế công chớp nhoáng ép lại gần Lam Yên, một cây ngân châm đâm vào trong huyệt vị của cô ta, đau đến tận xương tủy.

    "Aaaaaa!" Lam Yên kêu đến thương tâm liệt phế, trên trán đổ đầy những giọt mồ hôi lạnh.

    Mọi người nghe thấy tiếng kêu thảm của cô lòng cũng run lên, đây rốt cuộc là đau đến thế nào! Vị thiên tài này của Xích Linh Quốc thực sự là có chút ác độc.

    "Viu viu viu!" Lại là mấy đạo ngân châm bay đến, Lam Yên chỉ có thể cố nhịn đâu mà tránh né, lăn trên mặt đất tránh né, y phục cũng trở nên rách rưới.

    Nhưng mà..

    "Đó là.."

    Một số vết tích trên người cô không thể che đậy được nữa, hơn nữa còn không phải nhiều một cách bình thường, có thể thấy..

    Người trưởng thành có lẽ đều biết những vết tích đó có ý gì?

    Phải biết, Ngũ công chúa của Lam Linh Quốc còn chưa có gả đó! Quả thực thương phong bại tục.

    Lúc này không chỉ những thiên tài thất quốc biết được những việc xấu xa của Lam Yên, ngay đến tất cả khách xem đấu của thất quốc cũng đều biết rồi.

    Sắc mặt của Lam Yên trở nên vừa xanh vừa trắng, cô nghĩ đến đan dược mà Thập hoàng tử Tử Vũ giao cho cô.

    Cô bây giờ ngay đến chết cũng không sợ rồi, chỉ cần có thể giải quyết Sở Cửu Ca.

    Vô luận viên đan dược đó sẽ tạo thành hậu quả như thế nào, Lam Yên bất chấp tất cả nuốt xuống rồi.

    Sau khi nuốt viên đan dược đó xuống, kết quả cô lại sở hữu nguồn lực lượng càng mạnh hơn.

    Ánh mắt Tam Tiền trầm lại, nói: "Cửu thúc! Lực lượng của người nữ nhân đó có chút không đúng lắm, cô ta ăn không phải là đan dược khôi phục lực lượng, e là một loại bí dược."

    Lam Yên cảm thấy cả người mình đau đến run bần bật, nguồn lực lượng không ngừng đó khiến cô chấn kinh, cô lại lần nữa nhảy bổ về phía Sở Cửu Ca.

    Lam Yên lúc này khiến cho Sở Cửu Ca cảm thấy áp lực rất lớn, Bất tử sinh mệnh chi đồng lúc này vận chuyển đến cực điểm, nắm bắt quỹ tích công kích của con người trước mắt này, đem lực lượng của bản thân thôi thúc nó đến cực điểm.

    "Viu viu viu!" Từng cây ngân châm hướng đến những nhược điểm của Lam Yên công kích đến.

    "Uỳnh uỳnh uỳnh!"

    Có người kinh ngạc nói: "Lam Yên công chúa lúc này thực lực đã đạt đến ngưng hồn cảnh đỉnh phong rồi, cho dù là thế Sở Cửu Ca vẫn không có một khắc nào thua dưới tay cô, quá lợi hại!"

    "Bây giờ Sở Cửu Ca đang trong thế bị động rồi, chỉ có thể một mực né tránh, không kiên trì được bao lâu đâu. Bí pháp của Lam Linh Quốc cũng quá mạnh đi, nhất thời giúp cho thực lực đề cao nhiều như vậy."

    Sở Cửu Ca cũng sử dụng các loại linh kỹ Huyền cấp công kích, linh kỹ Huyền cấp trong tay Sở Cửu Ca bạo phát ra một lực lượng rất cường đại, cho dù người trước mắt là một người ngưng hồn cảnh đỉnh phong.

    Tam Tiền có chú ý đến đôi mắt đó của Sở Cửu Ca, hắn thấp giọng nói: "Cửu thúc, đôi mắt đó của Cửu muội muội thật là đẹp, người cảm thấy thế nào?"

    Cửu thúc lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái nói: "Câm miệng, xem thi đấu!"

    Lam Yên có được thực lực ngưng hồn cảnh đỉnh phong, thực lực thực sự vẫn còn cách rất xa.

    Chiến đấu kéo dài một khoảng thời gian, đủ để cho Sở Cửu Ca có thời gian tìm ra điểm chí mạng của cô ta để công kích.

    "Viu!" Một cây ngân châm bay ra, Lam Yên ngay trước mặt mọi người thổ huyết không ngừng.

    Cô sử dụng năng lực 'Thấu Mang' đối với hơi thở trong người cô ta cảm nhận rất rõ ràng, tác dụng của một châm này chính là triệt tiêu đi hiệu quả của viên đan dược đó.

    Lực lượng của viên đan dược đó bị chặn lại rồi, Lam Yên lập tức chịu phải sự phản phệ cực kì mạnh.

    Loại phản phệ này Sở Cửu Ca cũng có thể dự liệu đến là nghiêm trọng đến mức nào.

    Lam Yên bây giờ không những không hề có được chút khả năng phản kháng nào, bản thân cô cũng triệt để phế đi rồi.

    Thân hình màu lửa đỏ lóe qua, Sở Cửu Ca đem người chấn bay khỏi lôi đài, gương mặt đó của Lam Yên vô cùng trắng, cực kỳ oán độc nhìn Sở Cửu Ca.

    Trận chiến này, Sở Cửu Ca thắng rồi, kết quả như vậy khiến cho mọi người trợn tròn mắt.

    Ánh mắt Tử Hoàng càng ngày càng âm trầm, "Thiên phú của cô gái này còn mạnh hơn so với trong tưởng tượng của trẫm, bản thân cô đối với trẫm đã không được chào đón, e là không thể giữ lại rồi."

    "Báo cho bọn chúng, vô luận thế nào cũng cần mượn cơ hội lần này, đem Sở Cửu Ca phế đi."

    "Vâng, Bệ hạ, thần lập tức thông báo bọn chúng, nhưng mà chỗ Thất hoàng tử?"

    "Không cần nói với hắn!"

    "Thuộc hạ tuân lệnh!"

    Thiên phú Sở Cửu Ca vừa hiển lộ, dẫn đến nhiều luồng ác ý đến từ các phương thế lực.

    Chưa tròn mười lăm tuổi đã có thiên phú thế này, thực lực Sở Cửu Ca thực sự quá xuất chúng rồi.

    Sở Cửu Ca hỏi: "Lam Linh Quốc các ngươi còn lên hay không?"

    Lam Tần nhìn thấy kết cục thê thảm của Lam Yên, trong lòng có chút sợ, nhưng mà hắn không còn đường lui nữa rồi không phải sao? Hắn không còn có sự lựa chọn khác.

    Hắn vẫn là không dám đối phó với Sở Cửu Ca, cuối cùng hắn nói: "Lam Linh Quốc của chúng tôi sao có thể dễ dàng nhận thua như vậy, nhưng mà ta không khiêu chiến ngươi, ta muốn khiêu chiến Dung Vương Dung Uyên của Xích Linh Quốc."

    Lại là một gia hỏa muốn ức hiếp người bệnh, Dung Uyên nói: "Vậy Cửu nhi, nàng về đây, vừa hay có thể nghỉ ngơi một chút."

    Dung Uyên đi đến lôi đài, đáy mắt Lam Tần lóe qua vẻ âm độc.

    Hắn thừa nhận thực lực của Sở Cửu Ca quá khủng bố rồi, Ngũ hoàng muội của hắn đã sử dụng đan dược rồi, thực lực đề cao đến mức đó mà vẫn có thể thắng, hắn đối đầu với Sở Cửu Ca kết cục sẽ không được tốt.

    Nhưng mà, hắn có thể đối phó với tên bệnh tật Dung Vương.

    Cho dù giết không được Sở Cửu Ca, hắn cũng phải giải quyết vị hôn phu của Sở Cửu Ca, khiến cho Sở Cửu Ca thống khổ!
     
    Phuongphuong57500 likes this.
  9. Chương 268: Đả bại Lam Linh Quốc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tỷ thí vừa bắt đầu, Lam Tần liền tiên phát chế nhân ra tay trước!

    "Uỳnh!" Hắn trực tiếp bị chấn bay ra ngoài, nhưng không có chấn bay khỏi lôi đài.

    Lại là một chiêu, lợi hại rồi!

    Dung Uyên nhàn nhạt nhìn lướt qua hắn nót: "Người nữ nhân đó biết sử dụng bí pháp gì đó kia, ngươi là huynh trưởng của cô ta, nhất định là cũng biết! Động thủ đi! Nếu không ngươi không còn cơ hội nữa rồi."

    Trong lòng Lam Tần lửa giận bốc lên ngùn ngụt, người nam nhân này thật sự là cuồng vọng giống như vị hôn thê Sở Cửu Ca kia của hắn.

    Hắn quả nhiên sử dụng bí pháp đó, mọi người có thể rõ ràng cảm nhận được thực lực của hắn được đề cao.

    Ngay khi hắn gần như thành công ép lại gần Dung Uyên, Dung Uyên lại lần nữa ra tay.

    "Rầm!" Lam Tần lại lần nữa bay ra ngoài, lần này là mặt hướng xuống đất, rơi từ trong không trung xuống, mũi cũng bị té đến lệch cả đi, máu mũi chạy không ngừng.

    Đề cao thực lực rồi, cũng bị một chiêu chấn bay ra ngoài, Lam Tần cảm thấy bức bối không thôi.

    Xem ra không còn có cách khác rồi!

    Viên đan dược Thập hoàng tử Tử Vũ đưa cho không thể không dùng rồi, thực lực quả nhiên bạo trướng đến ngưng hồn cảnh đỉnh phong.

    Đây chính là lực lượng, lực lượng cường đại thuộc về hắn.

    Lúc này hắn không tin rằng thu thập không nổi một tên bệnh tật!

    Dung Uyên vẫn đứng đó không động đậy gì cả, nhẹ nhàng hất hất tay, Lam Tần cảm thấy kinh mạch của mình phút chốc đau đớn.

    Hiệu quả của viên đan dược thần bí đó chỉ có tác dụng trong chốc lát, liền không còn nữa.

    "Phụt!" Thân thể hắn bay lên trên cao, lần này chính xác không sai rơi trên lôi đài.

    Xương cốt toàn thân hắn đều bị rơi đến vỡ vụn hết một nửa, càng khiến cho hắn thống khổ chính là kinh mạch của hắn phần lớn đã đứt đoạn.

    Thực lực Dung Uyên cường đại đến khiến cho người khác chấn kinh, nhìn thân hình màu trắng đó, phong hoa tuyệt đại như thần thánh trên trời, cũng không có ai dám xem thường hắn nữa.

    Cường giả vi tôn, chỉ cần thực lực đủ cường đại, liền có thể khiến cho người khác kính phục.

    Dung Uyên nói: "Lam Linh Quốc, còn có ai muốn khiếu chiến ta không?"

    Lam Yên và Lam Tần lúc này thống khổ nói không nên lời, bên phái Lam Linh Quốc không có người phát ngôn, bọn chúng nhìn thấy Dung Uyên đúng là có chút sợ hãi.

    Sở Cửu Ca nhảy về phía lôi đài, đi đến bên người Dung Uyên nói: "Nếu như các ngươi không biết nên cho ai lên, vậy thì cùng lên đi! Tập thể Lam Linh Quốc các ngươi số người không ít, lên hay không?"

    "Tào thiếu chủ, chúng ta lên không?" Có người thấp giọng hỏi.

    Đã đánh hai trận, hai lá bài chủ lực đều triệt để bị đánh bại rồi, kẻ địch quá cường đại, bọn chúng thực ra còn sót lại không bao nhiêu sĩ khí rồi.

    Nhưng mà cứ thế một trận cũng không đánh, bọn họ đến Tử Linh Quốc tham gia đại hội thiên tài thất quốc không phải là uổng công sao?

    Vô luận thế nào, cũng phải lên lôi đài biểu hiện một chút.

    Tào thiếu chủ nói: "Đánh! Đương nhiên phải đánh, chúng tôi không tin dùng chiến thuật biển người còn không giải quyết được bọn chúng, chuẩn bị động thủ!"

    Tào thiếu chủ nói: "Tử Hoàng bệ hạ, điều kiện đối phương đề ra chúng tôi đáp ứng rồi, đây tuy là không phù hợp quy định của đại hội thất quốc, nhưng mà vẫn mong Bệ hạ đáp ứng."

    Tử Hoàng nói: "Được! Song phương đồng ý, có thể thích đáng thay đổi chút quy định, vậy thì thiên tài Lam Linh Quốc các ngươi đồng loạt lên đi!"

    Những phế vật Lam Linh Quốc này đã không còn chút tác dụng gì nữa rồi, cứ để bọn chúng lên như lợi dụng phế vật vậy.

    Thử thêm lần nữa thâm sâu của hai con người này, đợi khi người Tử Linh Quốc của ông động thủ trong lòng cũng có tính toán.

    Nếu như có thể khiến cho những người này tiêu hao đến khi Dung Uyên bệnh phát, không cách nào tham gia thì càng tốt.

    Trực giác của Tử Hoàng nói với ông, tên Dung Uyên này so với Sở Cửu Ca càng khó đối phó hơn.

    Cuộc chiến một đấu một biến thành cuộc chiến tập thể, Sở Cửu Ca và Dung Uyên lưng tựa vào lưng, nghênh chiến mấy chục người của Lam Linh Quốc.

    Tào thiếu chủ ác độc trừng Sở Cửu Ca, hạ lệnh nói: "Lên!"

    Nhận thua chẳng thể thay đổi kết cục thảm bại của Lam Linh Quốc, cùng lên sẽ chỉ khiến cho Lam Linh Quốc thua càng thêm khó coi hơn mà thôi.

    Nhìn thấy một đám thiên tài Lam Linh Quốc ngã xuống, sau đó nhìn lại hai thiên tài phong hoa tuyệt đại đó, đây quả thực là tổ hợp cường đại nhất.

    Lam Linh Quốc thảm bại, Xích Linh Quốc giành chiến thắng rồi.

    Kế đến tiến hành cuộc đối đầu giữa nước đứng nhất và đứng nhì, thiên tài của Tử Linh Quốc đã chuẩn bị sẵn sàng.

    Khi thi đấu bắt đầu, một tử y nam tử rất đẹp đứng trên lôi đài.

    Người nam tử vừa yêu mị lại vừa câu hồn này chính là Thất hoàng tử điện hạ của Tử Linh Quốc, Tử Tinh Châu, người đầu tiên lên đài vậy mà lại là hắn!

    Tử Tinh Châu nhìn về phía Sở Cửu Ca nói: "Ta muốn khiêu chiến Sở Cửu Ca của Xích Linh Quốc."

    Sở Cửu Ca đi đến bên lôi đài, khi tuyên bố bắt đầu để hắn động thủ, Tử Tinh Châu rất gọn lẹ nói: "Ta không phải là đối thủ của Cửu Ca, ta nhận thua!"

    "Hỗn trướng!" Lời của Tử Tinh Châu vừa hạ xuống, Tử Hoàng phi thường phẫn nộ.

    Đây đã là lần thứ hai Tử Tinh Châu ở trước mặt ông chịu thua Sở Cửu Ca rồi, Lan phi an ủi nói: "Bệ hạ, Thất hoàng tử là người trẻ tuổi, nha đầu Sở Cửu Ca đó dù sao cũng là hài tử của Tuyền Nguyệt tỷ tỷ, diện mạo cũng kế thừa đi ưu điểm của Tuyền Nguyệt tỷ tỷ, măng mọc quá tre. Thất hoàng tử điện hạ nhất định là thích con bé, cho nên mới không nhẫn tâm ra tay."

    Tử Tinh Châu thích Sở Cửu Ca, ông lạnh giọng nói: "Tiểu nha đầu đó trẫm tuyệt đối không để cho cô ta sống tốt, hắn thích cũng không có tác dụng. Căn dặn bọn chúng, những trận đấu tiếp theo chỉ khiêu chiến mình Sở Cửu Ca, cho đến khi Sở Cửu Ca thảm bại bị phế đi thì thôi. Còn về tên Dung Uyên đó, dù sao cũng sống không được bao nhiêu ngày, cho dù thực lực hắn có mạnh hơn nữa cũng không cần quản hắn."

    "Vâng, Bệ hạ!"

    Việc Tử Tinh Châu nhận thua bị những thiên tài của Tử Linh Quốc khinh miệt, Tử Tinh Châu nhún nhún vai nói: "Nể tình chúng ta cũng trong một đội, ta vẫn là nhắc nhở các ngươi, lên đó liền trực tiếp nhận thua đi! Đánh cái gì mà đánh? Các ngươi không phải là đối thủ của tên biến thái Sở Cửu Ca đó đâu."

    "Thất hoàng tử, chúng tôi nể thân phận hoàng tử của ngươi mới nhịn ngươi. Ngươi đừng có quá đáng, vậy mà lại nâng cao chí khí người khác, hạ thấp uy phong bên mình, Bệ hạ biết được nhất định đối với ngươi rất thất vọng."

    "Còn không phải sao? Ta thấy Thất hoàng tử bị sắc đẹp của Sở Cửu Ca mê hoặc đến điên đảo rồi, nhưng đừng quên người ta là người đã có vị hôn phu."

    "..."

    Vào lúc đó một thiếu niên thiên chân vô tà nói: "Thất hoàng huynh, Cửu Ca tỷ tỷ thật sự rất lợi hại sao? Huynh nói với ta, tỷ ấy rốt cuộc lợi hại ở điểm nào?"

    Tử Tinh Châu nhìn vị thập hoàng đệ Tử Vũ này của hắn, vị thập hoàng đệ này của hắn xưa này vẫn giống như người vô hình, nhưng hắn biết mẫu phi của hắn chính là Lan phi, cho dù biểu hiện có khiêm tốn hơn nữa cũng không phải là một người đơn giản.

    Tử Tinh Châu nói: "Thập hoàng đệ nếu như không nhận thua mà đối đầu với Cửu Ca, tự nhiên sẽ biết cô ấy lợi hại thế nào rồi. Ta đã khiêu chiến xong rồi, nơi này cũng không còn việc của ta nữa, vậy ta đi tìm bạn của ta xem thi đấu đây, xem xem biểu hiện đặc sắc của Cửu Ca."

    Tử Tinh Châu sau khi nhận thua cực kỳ tiêu sái rời khỏi, Thập hoàng tử nhìn bóng lưng rời khỏi của hắn có chút buồn bực, sau ngày hôm nay, tất cả hào quang trước đó của ngươi, ta sẽ đoạt lấy toàn bộ.

    Tử Vũ ta mới chính là đệ nhất thiên tài Tử Linh Quốc, cũng sẽ là đệ nhất thiên tài trong thất quốc.
     
    Phuongphuong57500 likes this.
  10. Chương 269: Vương bài Tử Linh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tử Tinh Châu không việc gì vướng thân nhẹ nhàng hội hợp với bọn Tam Tiền, Tử Tinh Châu nói: "Tiếp đến mới là cuộc chiến đặc sắc nhất."

    "Cửu muội muội tuyệt đối không thể thua được." Tam Tiền phi thường khẳng định nói.

    Sở Tuyền Nguyệt nhìn theo Sở Cửu Ca, trong lòng cô cũng rất kích động, khi xưa cô còn chưa có đặt chân lên lôi đài này đã thảm bại trở về, mà nữ nhi cô bây giờ lại đứng ở nơi này, đối đầu với người xếp hạng đầu trong thiên tài thất quốc.

    Một nam tử lạnh lùng của Tử Linh Quốc đứng trên lôi đài, hắn lạnh giọng nói: "Ta muốn khiêu chiến Sở Cửu Ca của Xích Linh Quốc."

    Thân hình màu đỏ như một vệt sáng vụt lên lôi đài, Sở Cửu Ca nói: "Chiến thôi! Đừng khiến ta thất vọng, chúng thiên tài của Tử Linh Quốc."

    Cô liên tục đột phá đến ngưng hồn cảnh ngũ trọng, cần có vô số trận chiến để đề cao thực lực.

    Những trận chiến trước đó với mấy nước khác chỉ là làm nóng người mà thôi, thực sự có thể kích phát ý chiến đầu của cô cũng chính là những thiên tài Tử Linh Quốc này.

    Đại hội thiên tài thất quốc, tuổi tác không thể vượt quá hai mươi lăm, bên phía Tử Linh Quốc ngoại trừ Tử Tinh Châu và Tử Vũ ra, đều là những người có tuổi đạp mốc này.

    Nhiều thêm bảy tám năm tu luyện, đẳng cấp của chúng đương nhiên cao hơn.

    Đối thủ trước mắt này của Sở Cửu Ca, chính là có thực lực ngưng hồn cảnh thất trọng.

    Thực lực này đã tương đương với một người thân truyền đệ tử rồi, đệ tử Thái Vân Tông có chút ngạc nhiên nói: "Đại sư huynh, thiên tài của Tử Linh Quốc cũng không ít à!"

    Vân Hồng nói: "Tử Linh Quốc có thể cân tài cân sức với Thái Vân Tông ta, thực lực thiên tài của họ đương nhiên không yếu, không thể xem thường đâu, sau này các ngươi tu luyện không thể buông lỏng nữa."

    Ngũ trọng đối thất trọng, dựa theo việc trước đó Sở Cửu Ca ngay đến ngưng hồn cảnh đỉnh phong cũng có thể đánh bại, mọi người vẫn là rất xem trọng Sở Cửu Ca.

    Đương nhiên, vị thiên tài này của Tử Linh Quốc cũng không yếu, Tử Linh Quốc bồi dưỡng ra thiên tài như vậy, Tử Hoàng nhất định đã bỏ rất nhiều tâm huyết, hơn nữa cũng tiến hành việc huấn luyện phi thường nghiêm khắc mới để cho những thiên tài này có được thành tựu như hôm nay.

    Thực lực không tồi, khóe miệng Sở Cửu Ca khẽ nhếch lên, nghiêm túc chiến đấu.

    "Binh binh binh!" Ngân châm và trường kiếm chạm vào nhau, trong phút chốc bọn họ đã giao thủ vô số hiệp rồi.

    Đây mới thực sự là cuộc giao phong giữa thiên tài với nhau, những trận trước đó hoàn toàn là một phía ngược mà.

    Trong thất quốc, ngoại trừ sự tồn tại đặc biệt như Xích Linh Quốc, thiên tài quả nhiên đều tập trung tại Tử Linh Quốc, tất cả mọi người xem trận chiến này cực kỳ kích động.

    "Rầm!" Cuối cùng là đệ tử của Tử Linh Quốc bại rồi, bị Sở Cửu Ca chấn bay xuống lôi đài.

    Tiếp theo đệ tử Tử Linh Quốc lại lần nữa nhảy lên lôi đài phát ra khiêu chiến với Xích Linh Quốc, vẫn khiêu chiến với Sở Cửu Ca..

    Phải biết lần này Tử Linh Quốc có tất cả chín mươi người thiên tài tham gia thi đấu, ai bảo Tử Linh Quốc mạnh, số người nhiều làm chi!

    Ngày trước Tử Hoàng sẽ không dùng hết danh ngạch, lần này rất khác thường, toàn bộ đều dùng hết rồi.

    Đương nhiên ưu thế của người nhiều liền hiện lộ ra, đó chính là xa luân chiến, từng trận một cũng đủ tiêu hao chết Sở Cửu Ca, cho dù Sở Cửu Ca có cường đại hơn nữa!

    Năm trận, mười trận, mỗi một lần đều là khiêu chiến Sở Cửu Ca.

    Hơn nữa Sở Cửu Ca một vẻ nhẹ nhàng, thảnh thơi, đánh xong một trận khoảng thời gian trống giữa các trận, cô liền lấy ra tam phẩm đan dược nhai, sau đó linh lực liền hồi phục rất nhanh.

    Đánh xong hai mươi mấy trận, Sở Cửu Ca không hề lộ ra chút vẻ mệt mỏi kiệt sức nào.

    "Từ khi nào hiệu quả của nhất phẩm đan dược Hồi Linh đan tốt đến vậy rồi? Khi ta dùng cũng không thấy khôi phục nhanh đến thế mà?"

    "Ta tuy rằng không phải là luyện dược sư, nhưng đối với đan dược vẫn là có chút hiểu biết, đan dược đó căn bản không phải là Hồi Linh đan, càng giống tam phẩm đan dược Ôn Linh đan hơn đó!"

    "Tam phẩm đan dược, không thể nào đâu! Sở Cửu Ca điên cuồng như vậy, đan dược là từng bình từng bình nhai, nếu như thực sự là tam phẩm đan dược vậy thì cả cái quốc khố cũng bị cô ta ăn sạch rồi! Một viên tam phẩm đan dược khó có được cỡ nào, ngươi chẳng lẽ không biết hay sao?"

    Tử Hoàng cũng bức bối lắm chứ, Sở Cửu Ca rốt cuộc ăn đan dược gì mà có thể kiên trì lâu như vậy, ông mời đến thủ tịch luyện dược sư của Tử Linh Quốc ông, Tử Hoàng nói: "Đó rốt cuộc là đan dược gì?"

    Thủ tịch luyện dược sư Xích Liên Thương nói: "Tốc độ khôi phục như vậy, là tam phẩm đan dược, hơn nữa còn không phải là tam phẩm đan dược thông thường, nhất định là tam phẩm đan dược có phẩm chất cực cao. Tiểu nha đầu này từ đâu có được nhiều tam phẩm đan dược như vậy."

    Chỉ cần nghĩ đến sau từng trận số lượng đan dược Sở Cửu Ca đã ăn, Tử Hoàng cũng có chút muốn hộc máu rồi, nhiều đan dược giá trị cao như vậy toàn bộ đều bị tiểu nha đầu này lãng phí rồi.

    Cô ta từ đâu có được nhiều đan dược như vậy? Thái Vân Tông hay là hội đấu giá Cửu Thiên?

    Hiệu quả đan dược tốt, một mực ăn thì cô ta cũng sẽ ăn đến ngán thôi.

    Sở Cửu Ca nói: "Rất nhanh số người các ngươi thua liền vượt quá nửa rồi, số trận thua của các ngươi vượt quá nửa, thì cho dù cuối cùng ta nhận thua, Tử Linh Quốc các ngươi cũng sẽ vô duyên với hạng nhất rồi."

    Mọi người cũng có chút ngạc nhiên, bất giác xa luân chiến đã tiến hành nhiều trận như vậy rồi, hơn nữa vẫn luôn là Sở Cửu Ca thắng.

    "Để vương bài của các ngươi xuất chiến đi! Xa luân chiến đến đây chấm dứt."

    Tử Hoàng khẽ gật đầu, việc tiêu hao thông qua xa luân chiến đến đây kết thúc rồi, thanh kiếm sắc bén của ông đã sẵn sàng xuất chiến, đợi đâm xuyên yết hầu của tiểu nha đầu cuồng vọng đó.

    Một nam tử ôn nhã như thư sinh không chút lực sát thương nào xuất hiện trên lôi đài, diện mạo có chút tầm thường, nhưng mà cảm giác hắn cho người ta lại không chút tầm thường.

    Hắn chầm chậm mở miệng nói: "Ta muốn khiêu chiến thiên tài Sở Cửu Ca Xích Linh Quốc."

    "Ta ở ngay đây, căn bản không có đi xuống lôi đài. Ngươi chính là vương bài của Tử Linh Quốc, có thể bắt đầu rồi." Sở Cửu Ca nói.

    "Ta là Bạch Khiêm, Sở cửu tiểu thư nhìn thấy ta, có phải cảm thấy khá thất vọng, nhưng mà ta sẽ dốc toàn lực chiến một trận với Sở tiểu thư." Hắn ôn hòa cười nói.

    Hắn khiêm tốn như vậy, có thể khiến cho người khác buông lỏng tất cả phòng bị, tay hắn cầm theo một cây quạt ngọc, chầm chậm mở ra.

    Sở Cửu Ca luôn phòng bị từng thời khắc, đương nhiên cả việc trong khi hắn cười nói có mang theo sát ý, nên tuyệt đối không thể buông lỏng cảnh giác.

    Đợi khi trận đấu bắt đầu, hắn đột nhiên bạo phát ra lực lượng khiến cho người khác không thể tưởng tượng nổi.

    Trong cây quạt đó bay ra mấy cây kiếm nhỏ, trực tiếp công kích vào yết hầu của Sở Cửu Ca.

    Sở Cửu Ca dùng Bất tử sinh mệnh chi đồng nắm bắt được tất cả mọi quỹ tích công kích của hắn, khoảng cách gần như vậy đánh lén, tuyệt đối là rất kinh hiểm, mọi người cũng nhịn không được vì Sở Cửu Ca đổ mồ hôi hột.

    Một quân tử khiêm tốn như vậy, nhưng lại làm ra việc ám toán người khác, bất ngờ như vậy.

    Sở Cửu Ca vận chuyển Lôi Hình Quyết, giống như sấm chớp không chút sai lệch tránh khỏi công kích của Bạch Khiêm.

    "Tránh khỏi rồi! Lợi hại quá!"

    "Lại tránh khỏi một cách hoàn mỹ như vậy."

    "..."

    Nhìn theo bóng hình ưu mỹ đó, mọi người nhịn không được kinh thán.

    Đó gần như là một việc người ngưng hồn cảnh không thể làm được, nhưng Sở Cửu Ca lại làm được rồi.

    Đối với việc Sở Cửu Ca có thể tránh khỏi công kích. Bạch Khiêm một chút cũng không bất ngờ, hắn tiếp đến liền bạo phát ra công kích càng sắc bén hơn.

    Vân Hồng đột nhiên kinh hô: "Tên Bạch Khiêm này còn mạnh hơn cả ta, cho đến lúc này hắn vẫn đang che giấu thực lực."

    "Cái gì? Hắn vậy mà lại mạnh hơn cả Vân sư huynh." Những đệ tử khác của Thái Vân Tông thất kinh.
     
    Phuongphuong57500 likes this.
Trả lời qua Facebook
Loading...