282
0
- Kiếm tiền
- Hoa Nguyệt Phụng đã kiếm được 2820 đ
Tình Giữa Thế Gian
Tác giả: Hoa Nguyệt Phụng
Thể loại: Truyện ngắn
Cuộc Thi Nét Bút Tuổi Xanh tuần 29+30+31 - 2025
Chủ đề: Trái tim của kẻ phản diện
Tác giả: Hoa Nguyệt Phụng
Thể loại: Truyện ngắn
Cuộc Thi Nét Bút Tuổi Xanh tuần 29+30+31 - 2025
Chủ đề: Trái tim của kẻ phản diện
Ngọn lửa hừng hực bốc cao, cháy đỏ cả một góc Tuyệt Tình Cốc. Mùi khói, mùi máu, mùi độc tình hoa bị đốt cháy hòa quyện vào nhau, nồng nặc khắp một cõi hư không.
Giữa những tiếng hỗn loạn của người người muốn tìm đường thoát thân, một bóng hồng y tay cầm phất trần, vừa khóc vừa cười lao thẳng vào biển lửa. Đôi mắt nàng hoe đỏ, trên môi vẫn còn vang vọng tiếng cười mỉa mai với thế gian:
- Ha ha ha... Cháy đi! Cháy hết đi... tất cả những gì dơ bẩn và vướng bận trên đời...
Tiếng cười của Xích Luyện Tiên Tử lạnh như dao cắt, thân ảnh dần chìm vào đám lửa cuộn trào. Phía ngoài, người người kinh hãi hét lên:
- Nữ ma đầu điên rồi!
- Trời có mắt! Nữ ma đầu quả nhiên đã tự tìm đường chết!
- Đáng đời nữ nhân độc ác...
Chỉ có một người mang theo tiếng khóc thê lương, đôi tay cố vươn theo níu lấy bóng người đang khuất dần trong lửa:
- Sư tỷ! Đừng vào đó, sư tỷ!
Tiểu Long Nữ trong bộ y phục trắng như tuyết, bị Dương Quá giữ chặt phía sau. Nàng quỳ sụp xuống, đôi tay run rẩy hướng về phía trước:
- Sư tỷ! Đó là sư tỷ của ta... là sư tỷ của ta...
Ánh lửa phản chiếu lên khuôn mặt như băng ngọc, hắt lên hai hàng lệ dâng trào. Trong khoảnh khắc ấy, Lý Mạc Sầu bỗng quay lưng lại, nhìn thấy trong đôi mắt kia toàn là thương xót, không có oán hận mà chỉ có bi ai.
Nàng bật cười, một nụ cười đẫm lệ. Ha ha... Thì ra đến tận thời khắc này, vẫn có người thương xót cho nàng sao? Người đó là Tiểu Long Nữ, là tiểu sư muội mà nàng vẫn luôn ganh ghét, làm khó dễ.
Khói bụi cuộn lên, che mờ mọi thứ... Ngọn lửa liếm sạch từng mảng độc tình hoa, thiêu rụi những thứ đã gợi ra vết thương lòng vốn được chôn sâu của nàng. Trong mơ hồ, Lý Mạc Sầu nghe thấy tiếng lòng mình âm ỉ, dòng ký ức tràn về như dòng nước cuộn trào dưới đáy tim.
Ngày đó, nàng chỉ là đứa trẻ bị bỏ rơi trước cửa mộ cổ, khóc dài không dứt. Sư phụ Lâm Triều Anh nhìn thấy, khẽ thở dài:
- Đứa nhỏ đáng thương! Ta đặt tên con là Mạc Sầu vậy, nguyện cho con một đời không sầu khổ. Còn họ của con...
Lâm Triều Anh nhìn xuống gương mặt non nớt, cười khẽ:
- Họ Lý, Lý Mạc Sầu! Hy vọng con sẽ có một đời bình an.
Từ đó, nàng lớn lên trong sự u tịch của cổ mộ, rồi tiểu sư muội xuất hiện. Nàng bèn cùng sư muội Tiểu Long Nữ làm bạn, cùng nhau luyện võ, luyện công. Tính tình Tiểu Long Nữ trầm tĩnh còn nàng lại như một tinh linh nhỏ, thích hoa, thích cười, thích trọc ghẹo sư muội bên cạnh những tấm bia lạnh lẽo.
Sư phụ thấy nàng như vậy, ánh mắt đầy lo lắng:
- Mạc Sầu, con ham vui, thật dễ nhiễm bụi trần. Người luyện võ vốn kỵ nhất là để cảm tình chi phối...
Nàng chu môi, cúi đầu đáp:
- Đệ tử đã biết, sư phụ! Nhưng con vốn như vậy, làm sao để lòng con có thể lặng như vực nước sâu giống người được chứ?
Sư phụ nghe nàng nói thì sững lại, im lặng hồi lâu rồi thở dài. Ánh nến lay động, chiếu lên ánh mắt u tịch của người, ánh mắt ấy lại đầy xót xa, tiếc nuối.
Nhiều năm sau, sư phụ qua đời. Trước khi mất, người để lại lời căn dặn cho hai nữ đệ tử về những môn quy không được làm trái:
- Cổ Mộ Phái chỉ thu nhận nữ đệ tử, cũng không được vô cớ nhúng tay vào tranh chấp giang hồ. Nữ đệ tử của Cổ Mộ Phái cũng cần tránh nảy sinh tình cảm với nam nhân, trừ khi người nam nhân ấy có thể nguyện chết vì mình...
Thế nhưng, vì tò mò với thế gian ngoài kia, Lý Mạc Sầu bỏ qua môn quy, tự ý bước chân ra khỏi cổ mộ. Nàng nhìn thấy cuộc sống bên ngoài với ánh nắng xuyên qua hàng liễu, hương hoa đào thoáng bay trong gió. Và khi ấy, nàng gặp được người nam nhân trong kiếp số của mình.
Lục Triển Nguyên thanh cao, nho nhã, nụ cười như gió đón xuân. Nàng ngơ ngẩn, lòng xiêu theo nụ cười ấy, linh hồn cũng bị cuốn trôi...
Chẳng bao lâu dưới những cuộc gặp gỡ, nàng và hắn ngày càng quyến luyến. Cuối cùng cả hai nói ra lời ước hẹn, nguyện một đời một kiếp mãi sánh đôi.
Nàng vì hắn mà từ bỏ tu luyện, từ bỏ môn quy, trở thành phản đồ chỉ vì muốn được ở bên cạnh hắn. Nhưng... hắn đã làm gì? Chẳng qua bao lâu, hắn đã có thể lạnh lùng nói với nàng rằng:
- Nếu nàng hận, có thể giết ta, nhưng Nguyên Quân là người ta thương. Trong bụng nàng ấy còn có hài tử của ta. Họ đều vô tội...
- Ha ha... vô tội? Họ quả thật là vô tội! Chỉ có ta là có tội... Ha ha ha...
Nụ cười của nàng khiến hắn vừa áy náy vừa sợ hãi, vội kéo theo Hà Nguyên Quân bỏ chạy. Nàng không đuổi theo, không phải vì đã buông bỏ cảm tình, càng không phải vì buông tha cho họ. Nàng chỉ là cần thời gian kìm xuống nỗi đau, cần thời gian che lấp đi trái tim đang rỉ máu...
Ba năm sau, Lý Mạc Sầu của Cổ Mộ Phái đã chết, kẻ mới được sinh ra thay thế là Xích Luyện Tiên Tử. Xích Luyện Tiên Tử trong giang hồ nổi danh xinh đẹp nhưng vô cùng tàn độc, nàng luôn sẵn lòng giết hết những kẻ chìm đắm trong chữ "tình" hoặc bất kỳ người nào khiến nàng bất mãn. Bởi vì nàng hận!
Nàng hận Lục Triển Nguyên là kẻ phụ bạc, hận Hà Nguyên Quân đã phá vỡ tình yêu của nàng, hận tất cả những cặp đôi gợi đến cho nàng chữ "tình" đầy cay đắng.
Giết chóc trở thành thói quen để nàng giấu nỗi đau dưới lớp băng giá lạnh lẽo. Xích luyện thần chưởng và băng phách ngân châm trở thành bạn đồng hành với nàng. Giang hồ run sợ, gọi nàng là nữ ma đầu. Nụ cười của nàng cũng dần hóa thành lưỡi dao sắc lạnh cướp đoạt mạng người.
Cuối cùng, nàng cũng tìm đến Lục Triển Nguyên. Nhìn đứa bé gái gần ba tuổi bị nàng ôm trong ngực mà khóc lóc kêu gọi cha mẹ, nàng bật cười nhìn Lục Triển Nguyên và Hà Nguyên Quân đang quỳ dưới đất, cầu xin nàng tha cho đứa con của họ. Lý Mạc Sầu chỉ lạnh nhạt nói:
- Lục Triển Nguyên, những gì ngươi nợ ta hiện tại đều có thể xóa bỏ. Ta cũng sẽ trả lại hài tử cho ngươi, với điều kiện...
Nàng cố ý kéo dài giọng, liếc ánh mắt đầy ý giễu cợt sang phía Hà Nguyên Quân, lạnh lùng nói:
- Ngươi phải tự tay giết chết thê tử của chính mình!
Lục Triển Nguyên nghe vậy mặt mũi trắng bệch, vội vàng đứng chắn phía trước Hà Nguyên Quân:
- Mạc Sầu, nếu nàng hận ta thì cứ giết ta, không cần nhắm vào nàng ấy...
Lý Mạc Sầu chẳng hề xao động. Nàng lập tức dùng một tay kéo đứa nhỏ trong lòng ra giữa không trung. Chỉ cần tay nàng thả lỏng, đứa nhỏ sẽ lập tức từ mái hiên cao, nơi nàng đang đứng rơi xuống.
Hà Nguyên Quân thấy vậy thì vội dập đầu khẩn thiết:
- Xin lỗi, tất cả đều là lỗi của ta! Triển Nguyên không nỡ giết ta nhưng ta có thể tự mình kết liễu để bồi tội với cô nương. Cầu xin cô hãy tha cho đứa nhỏ!
Nói rồi, nàng ta cầm lấy kiếm tự cứa vào cổ mình. Lục Triển Nguyên không kịp ngăn cản, thấy Hà Nguyên Quân nằm gục trong vũng máu. Hắn hét lên đầy thê lương, quên luôn cả chuyện con gái vẫn còn nằm trong tay nàng. Hắn cầm lấy kiếm, không đắn đo cắt cổ tự vẫn theo thê tử.
Lý Mạc Sầu nghe đứa bé trong tay khóc thét:
- Cha... mẹ... thả ta ra, ta muốn cha mẹ...
Nàng chứng kiến cảnh tượng bi hài phía dưới, nhìn đứa trẻ với ánh mắt thương hại, ác ý nói:
- Họ đều vì ngươi mà chết, ngươi còn có tư cách muốn họ sao? Ngoan ngoãn theo ta về, nếu không, ta sẽ đánh đòn ngươi...
Lời nói hung ác không thể che giấu đôi tay của nàng đang run rẩy. Thù đã báo, mà sao lòng còn đau hơn xưa? Sự quyết tuyệt của Lục Triển Nguyên khiến nàng cảm thấy tình cảm nàng dành cho hắn thật rẻ mạt. Nàng bật lên tràng cười tê tái:
- Ha ha ha... Hỏi thế gian tình là chi, để đôi lứa thề nguyền sống chết?
Từ đó, nàng đem theo đứa bé vừa đáng thương vừa đáng hận ấy. Nàng luôn hung dữ vì muốn trút giận nhưng cũng không nỡ xuống tay giết chết. Nàng ép nó bái sư, dạy dỗ võ công phòng thân nhưng cũng cấm nó phát sinh cảm tình với nam nhân. Nếu nó dám làm trái, nàng nhất định sẽ không buông tha.
Hơn mười năm sau, Lục Vô Song đã trở thành một thiếu nữ thông minh, lanh lợi, đôi mắt trong veo hệt như nàng thuở nhỏ. Nàng nhìn đôi mắt ấy mà nhớ tới cổ mộ, vào một ngày, bèn tự thân quay trở về.
Tiểu Long Nữ lúc này đã lớn, y phục trắng tinh, dung nhan thanh khiết. Nhưng không ngờ bên cạnh nàng ta lại xuất hiện một nam đệ tử tên Dương Quá.
Nhìn Tiểu Long Nữ với tên nam đệ tử cứ dính sát lấy nhau, nỗi thù hận với tình yêu trong lòng nàng chưa kịp tiêu tan lại bùng lên giận dữ:
- Ta làm trái môn quy, tự ý rời cổ mộ, ta không xứng đáng được nhận truyền thừa Ngọc Nữ Chân Kinh, ta chấp nhận! Nhưng sư phụ đã tin tưởng ngươi, đã truyền lại cho ngươi tất cả, vậy mà ngươi lại dám nhận về một nam đệ tử, ngươi...
Nàng vô cùng tức giận, lập tức ra tay động thủ với Tiểu Long Nữ. Nhìn tên tiểu tử Dương Quá võ công chẳng ra sao nhưng chốc chốc lại nhảy ra đánh lén, nàng thấy thật chướng mắt muốn cho hắn một độc chưởng.
Nhưng thấy hắn liều mạng vì Tiểu Long Nữ, Tiểu Long Nữ cũng chật vật tìm mọi cách che chở cho hắn, nàng lại có chút do dự. Dù sao sư muội đã cùng nàng lớn lên từ nhỏ, một mình tịch mịch ở đây bao nhiêu năm, muốn có người làm bạn cũng rất dễ hiểu.
Không nỡ giết, vậy thì trút giận một chút! Nàng bèn trói Tiểu Long Nữ và Dương Quá quay lưng với nhau, đẩy xuống Hàn Ngọc Trì. Nàng muốn xem thử, tên nam đệ tử sẽ đối với người mà hắn luôn miệng gọi là "cô cô" này coi trọng đến mức nào.
Ai ngờ, Dương Quá thật sự liều chết để đẩy Tiểu Long Nữ lên trên. Nàng trợn to mắt, có chút bực bội, cũng có chút không cam lòng. Tại sao cùng là đệ tử, sư muội luôn được sư phụ coi trọng hơn? Tại sao cùng là nữ nhân, sư muội có người liều chết bảo vệ còn nàng lại bị phản bội?
Nàng tức giận ném Tiểu Long Nữ và Dương Quá ra khỏi cổ mộ. Từ đây, hai sư tỷ muội trở mặt thành thù. Dương Quá sau này còn dám lôi kéo Lục Vô Song rời khỏi nàng, mọi phẫn nộ của nàng từ đây liền nhắm thẳng tới người mà nàng cảm thấy ghen tị nhất, Tiểu Long Nữ.
Nàng không dừng chân tại nơi yên bình nàng từng lớn lên, nàng quay lại với thế gian đầy đau đớn đã sinh ra Xích Luyện Tiên Tử. Nàng tiếp tục làm một nữ ma đầu tàn độc trên khắp giang hồ, nàng nghĩ mọi đớn đau sẽ vẫn mãi được giấu dưới lớp ngụy trang tàn nhẫn ấy.
Thế rồi, vào một ngày, nàng vô tình lạc chân đến Tuyệt Tình Cốc, nơi có độc tình hoa, nơi khiến mọi nỗi đau của nàng bị phóng thích ra ngoài. Nỗi đau trong lòng nàng khi nhớ đến Lục Triển Nguyên biến thành nỗi đau dày vò cả thể xác lẫn tinh thần.
Lý Mạc Sầu lúc này quả thật đã điên rồi. Trước mắt nàng, đâu đâu cũng là hình bóng Lục Triển Nguyên nở nụ cười ấm áp, đâu đâu cũng là hình ảnh ấy bị một lưỡi kiếm lia qua yết hầu làm vỡ vụn. Nàng gào khóc, nàng thê lương truy đuổi hình bóng kia và nàng đuổi đến tận đây, nơi hình bóng ấy đang ở trong biển lửa vẫy gọi nàng...
Thời khắc ngọn lửa xém vào da thịt, Lý Mạc Sầu bỗng tỉnh táo vô cùng. Nàng nhìn về phía Tiểu Long Nữ đang ở bên ngoài, mỉm cười trong tiếc nuối:
- Tiểu sư muội! Sư tỷ cảm thấy thật ghen tị, cũng thật lòng ngưỡng mộ tình yêu mà muội đã có được. Giá như trước đây tỷ nghe lời sư phụ không rời đi cổ mộ thì thật tốt. Chúc muội và tiểu tử Dương Quá có thể nắm tay nhau đi đến cuối cùng...
Ngọn lửa bùng lên cao vút, thân ảnh Lý Mạc Sầu dần biến mất giữa biển lửa ấy, chỉ còn vọng lại âm thanh của nàng tan vào trong gió:
- Hỏi thế gian, tình là chi...
Lời tác giả: Mình dựa vào bộ phim Thần Điêu Đại Hiệp đã từng xem để viết về nhân vật này. Nếu có sai sót điểm nào, mong bạn đọc bỏ qua nha!
Chỉnh sửa cuối:

