Bạn được lụm ve chai mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.

Rewrite4future

Sống trong đời sống cần có một tấm lòng
2,060 ❤︎ Bài viết: 595 Tìm chủ đề
213 0
Kiếm tiền
Rewrite4future đã kiếm được 2130 đ
afb429454c269b6716fbae08e5ab1b74.jpg


Hai Ông Già Và Mấy Con Chim Sẻ​


Tác giả: Rewrite

Giới thiệu:
Tác phẩm được viết theo kỹ thuật "tảng băng trôi", có 3 chi tiết được ẩn đi trong truyện. Hãy là người đầu tiên tìm ra chúng. ^^ Khi ấy, bạn mới hiểu hết được câu chuyện.

* * *

Ánh nắng chiều thu hắt những vệt sáng loang lổ qua kẽ lá lên mặt bàn đá mát lạnh. Ông Quân ngồi đó, những ngón tay gân guốc sắp xếp các quân cờ vua, đen, trắng, một cách cẩn thận. Tiếng bước chân chậm rãi vang lên từ phía cầu thang. Ông Trung xuất hiện, dáng người cao gầy trong chiếc áo sơ mi cũ kỹ, tay xách một túi ni lông lớn. Ông Quân không hỏi, chỉ gật đầu chào khi người bạn già, khi lão đặt chiếc túi xuống đất, nhẹ nhàng bày từng món đồ cũ ra bên cạnh bàn cờ.

Những cuốn sách giáo khoa, sách tham khảo bìa sờn, chiếc máy cassette cũ, vài bức tranh phong cảnh phai màu, lẫn trong đó là những món đồ chơi trẻ em cũ kỹ. Ông Trung sắp xếp chúng gọn gàng thành một hàng, như chuẩn bị cho một phiên chợ nhỏ giữa sân chung cư. Ông Quân liếc nhìn chiếc đống đồ cũ, ánh mắt thoáng dừng lại ở một gói ni lông trong suốt bọc chiếc đèn lồng hình con bướm còn mới tinh, đôi cánh đỏ rực, những sợi dây tua rua chưa hề rối, thân đèn không một vết xước.

"Đi trước nhé." ông Quân nói, đẩy quân Tốt trắng lên hai ô.

Ông Trung gật đầu, đáp lại bằng nước đi tương tự. Đôi tay ông di chuyển quân cờ chậm rãi, nhưng ánh mắt lại vô thức lướt qua chiếc đèn lồng. Ông Quân quan sát thấy điều đó, cái cách người bạn già thỉnh thoảng lại nhìn vào gói ni lông, như đang cân nhắc điều gì.

Mùi lá úa từ công viên gần đó theo gió heo may thổi vào sân. Nhóm trẻ con chạy đuổi nhau ở góc sân, tiếng cười giòn tan vang vọng. Vài cư dân dừng lại xem đống đồ cũ. Một người đàn ông trung niên lật giở cuốn sách, một bà cụ xem tranh ảnh. Ông Trung chỉ gật đầu nhẹ khi họ hỏi mua, giá bao nhiêu cũng được.

Ông Quân đẩy quân Xe lên, tạo thế tấn công. "Ông hôm nay có vẻ phân tâm."

Ông Trung không đáp, chỉ di chuyển quân Tượng để bảo vệ. Cử chỉ của ông vẫn điềm tĩnh, nhưng ông Quân biết có điều gì đó khác thường. Có lẽ việc dọn dẹp đồ đạc này không đơn giản chỉ là chuẩn bị cho đám cưới của Hạ.

Một cặp mẹ con từ tòa nhà bên cạnh bước đến. Người mẹ trung niên cúi xuống xem xét các món đồ, trong khi bé gái chừng bốn, năm tuổi kéo tay mẹ, chỉ vào chiếc đèn lồng bọc trong ni lông.

"Bác ơi, chiếc đèn lồng này bao nhiêu ạ?" Người mẹ hỏi.

Ông Trung đứng dậy, bước ra khỏi bàn cờ. Ông nhìn chiếc đèn lồng, rồi nhìn bé gái đang háo hức. "Hai mươi nghìn." Ông nói, giọng trầm.

Người mẹ mỉm cười, lấy tiền từ ví ra. Ông Trung nhận tiền, cất vào túi áo ngực. Bé gái reo lên, ôm nhẹ chiếc đèn lồng vào lòng. Ông Quân quan sát thấy ánh mắt ông Trung dõi theo hai mẹ con cho đến khi họ khuất sau góc tòa nhà.

"Đến lượt ông." ông Quân nhắc khẽ.

Ông Trung quay lại bàn cờ, di chuyển quân Mã. Nhưng ông Quân thấy rõ sự khác biệt, có chút nhẹ nhõm thoáng qua trong đôi mắt người bạn già.

Một đàn chim sẻ nhỏ bay xuống sân, nhảy nhót gần đống đồ cũ còn lại. Ông Trung dừng tay, lấy từ túi áo ra một chiếc bánh quy khô. Ông bẻ vụn nó thành từng mảnh nhỏ, ném nhẹ nhàng ra khoảng sân. Lũ chim sà xuống, mổ lấy mổ để những mảnh vụn với tiếng chíu chít vui vẻ.

Ông Quân im lặng quan sát. Có điều gì đó trong cách ông Trung cho chim ăn, khiến ông Quân nghĩ đến một sự chăm chút, một nỗi khao khát.

Bà Liên xuất hiện từ lối vào chung cư, tay cầm tờ giấy và cây bút. "Hai ông đang đánh cờ à? Tôi đang kêu gọi ủng hộ quỹ Trung Thu cho trẻ em đây."

Ông Quân cười lớn, lấy ví ra đóng góp ngay. Bà Liên ghi tên ông vào danh sách, rồi quay sang ông Trung. Không chút do dự, ông Trung lấy số tiền vừa bán mấy món đồ cũ từ túi áo ra, đưa hết cho bà Liên.

"Họ tên đầy đủ?" Bà Liên hỏi.

"Phạm Hoàng Trung".

Bà Liên ghi chép cẩn thận, rồi đột nhiên nói: "Nhà tôi cũng có mấy món đồ cũ, để tôi bảo con dâu mang ra cho ông bán. Được bao nhiêu thì mình đóng góp cho tụi nhỏ nhỉ."

Ông Trung gật đầu, mỉm cười: "Ừ, bà mang ra đây, tiện tôi bán giúp cho."

Lúc đó, Hạ bước vào sân từ cổng chung cư. Cô mặc bộ đồng phục tiếp viên hàng không màu xanh ngọc, tay cầm bó hoa đồng tiền tươi thắm và một túi trái cây. Nụ cười của cô như xua tan không khí trầm lắng.

"Con chào bác Quân, chào cô Liên." Hạ cười chào, rồi quay sang ông Trung: "Ba, hôm nay con mua hoa đồng tiền về cắm. Ba thấy đẹp không?"

Bà Liên cầm lấy bó hoa, ngửi nhẹ. "Hoa đẹp quá. Hồi đó mẹ cháu cũng thích hoa đồng tiền."

Hạ mỉm cười, lấy từ túi ra hai tấm thiệp cưới. "Con mời các bác dự đám cưới của con."

Ông Quân nhận lấy thiệp, đọc to: "Nguyễn Nhật Hạ và Trần Quang Kiên." Ông cười lớn, "Tên hai đứa đẹp quá. Chúc mừng cháu! Nhớ hồi cháu mới về đây, cao mới tới thắt lưng ông thôi, giờ đã lấy chồng, nhanh quá!"

Ông Trung nhìn con gái, ánh mắt dịu lại. Ông đứng dậy, nhẹ nhàng nhận lấy bó hoa từ tay bà Liên, khẽ vuốt ve lên cánh hoa.

Trời chập tối, đèn đường bắt đầu sáng lên. Bé gái lúc nãy chạy ra sân, tay cầm chiếc đèn lồng hình con bướm, ánh sáng lấp lánh trong gió chiều. Cô bé chạy vòng quanh với những đứa trẻ khác, tiếng cười giòn tan vang khắp sân.

Hạ đứng cạnh ông Trung, mắt nhìn theo chiếc đèn lồng. "Ba đã bán nó rồi ạ?"

Ông Trung gật đầu, giọng trầm ấm: "Ừ, ba bán rồi."

Đàn chim sẻ lại bay xuống, nhảy nhót gần nhóm trẻ. Ông Trung nhìn chúng, rồi quay sang Hạ: "Con lên nhà chuẩn bị hoa quả, lát ba lên thắp hương".

Ông Quân lặng lẽ quan sát hai bố con, trong lòng dâng lên một niềm xúc động khó tả. Ông hiểu rằng, cuối cùng thì người bạn già của mình đã tìm thấy sự bình yên.

Chiếc đèn lồng hình con bướm dần khuất xa trong bóng tối, để lại những đốm sáng nhỏ nhoi nhưng ấm áp. Ông Trung ngồi xuống bàn cờ, tay vuốt ve quân Vua. Ông Quân mỉm cười, đẩy quân Hậu lên.

"Chiếu, đến lượt ông."

Giữa sân chung cư đầy ánh đèn, giữa tiếng trẻ con nô đùa và tiếng chim sẻ ríu rít, ván cờ tiếp tục. Họ ngồi đó, cùng nhau, trong ánh đèn chiều Trung Thu.

(Hết) - Truyện dài: 1233 từ.

Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau:

1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)

2. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)

3. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)

=> danh mục các tác phẩm của rewrite

Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
 
Chỉnh sửa cuối:
6,092 ❤︎ Bài viết: 239 Tìm chủ đề
Để không phụ lòng mong đợi của bạn mình cũng sẽ mạnh dạng đoán vài ẩn ý mặc dù mới đọc xong mình vẫn chưa hiểu gì lắm cho cam ^^

Mở đầu nhẹ nhàng, trầm lắng, có chút hoài niệm, hình ảnh hai người bạn già chơi cờ như biểu tượng cho cuộc sống chậm rãi, bình dị thông thường mà ta thường thấy.

Sau đó phải nói đến đống đồ cũ của ông Trung, những món đồ này không chỉ đơn giản là bày ra mua bán, mà nó như bày ra những ký ức, kỹ vật hoặc những điều đã qua cho người khác chọn lựa và tiếp nhận. Tất cả những món đồ mà bạn liệt kê đều có thể tượng trưng cho một kỉ niệm, một giai đoạn trong cuộc đời. Và món đồ bạn tập trung nhất, đặc biệt nhất đó là chiếc đèn lồng hình con bướm, nó còn mới tinh, không vết xước, vô cùng nó nổi bật giữa những món đồ cũ. Điều này gợi cho người đọc thấy đây là một món đồ được trân trọng và bảo vệ rất kỹ.

Khi con gái hỏi "Ba đã bán nó rồi ạ?", và ông trả lời "Ừ, ba bán rồi." Chiếc đèn lồng ấy có thể là biểu tượng cho ký ức đẹp, vật kỷ niệm, tình cảm gia đình, điều ông Trung trân trọng. Việc ông bán nó tức là ông đã từ bỏ hoặc hy sinh một điều gì quý trong bản thân để đạt điều gì lớn hơn. Có thể là điều bình yên như ông Quân suy nghĩ cuối truyện.

Vừa có đèn lồng mà còn vừa có hình ảnh của mấy con chim sẻ nữa, loài chim nhỏ, dễ thương, gần gũi rồi tụ tập để ăn. Sự chăm chút và khao khát mà ông Quân nhìn thấy ở ông Trung phải chăng là những điều ông Trung chưa từng có hoặc bị mất đi (có thể là một người con nào khác và vợ ông), có lẽ ông cũng mong muốn còn đầy đủ gia đình để tụ tập, để ríu rít bên nhau như mấy con chim sẻ.

Việc gây quỹ trung thu cũng tạo nên không gian ấm áp đầy ánh sáng, đầy sự liên kết giữa người già và người trẻ, giữa kí ức và hiện tại.

Từ đầu đến cuối dù có chuyện gì xảy ra thì bàn cờ vẫn cứ tiếp diễn, như là đời sống vậy, sau mọi mất mát, buông bỏ, hy sinh, cuối cùng vẫn tiếp tục, vẫn còn người đồng hành xung quanh. Nước cờ cuối cùng của ông Quân ông dùng quân Hậu, quân mạnh nhất trên bàn cờ, có thể đi nhiều hướng, hoặc hướng quyết định. Ông ấy đặt thế chiếu tướng như ép đối thủ phải đối diện, ở đây nói đến ông Trung. Ông nói: "Đến lượt cậu" như một lời nhắc nhở, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, và hướng đi tiếp theo thuộc về ông Trung.

Thật ra mình vẫn chưa hiểu gì ý đồ của tác giả cả, chỉ tự chém gió thôi, nhìn lại thấy mình chém gió kinh thật :))

P/s: Chỉ đi bình luận dạo thôi, có gì sai sót mong tác giả bỏ qua ^^
 
2,060 ❤︎ Bài viết: 595 Tìm chủ đề
Để không phụ lòng mong đợi của bạn mình cũng sẽ mạnh dạng đoán vài ẩn ý mặc dù mới đọc xong mình vẫn chưa hiểu gì lắm cho cam ^^

Mở đầu nhẹ nhàng, trầm lắng, có chút hoài niệm, hình ảnh hai người bạn già chơi cờ như biểu tượng cho cuộc sống chậm rãi, bình dị thông thường mà ta thường thấy.

Sau đó phải nói đến đống đồ cũ của ông Trung, những món đồ này không chỉ đơn giản là bày ra mua bán, mà nó như bày ra những ký ức, kỹ vật hoặc những điều đã qua cho người khác chọn lựa và tiếp nhận. Tất cả những món đồ mà bạn liệt kê đều có thể tượng trưng cho một kỉ niệm, một giai đoạn trong cuộc đời. Và món đồ bạn tập trung nhất, đặc biệt nhất đó là chiếc đèn lồng hình con bướm, nó còn mới tinh, không vết xước, vô cùng nó nổi bật giữa những món đồ cũ. Điều này gợi cho người đọc thấy đây là một món đồ được trân trọng và bảo vệ rất kỹ.

Khi con gái hỏi "Ba đã bán nó rồi ạ?", và ông trả lời "Ừ, ba bán rồi." Chiếc đèn lồng ấy có thể là biểu tượng cho ký ức đẹp, vật kỷ niệm, tình cảm gia đình, điều ông Trung trân trọng. Việc ông bán nó tức là ông đã từ bỏ hoặc hy sinh một điều gì quý trong bản thân để đạt điều gì lớn hơn. Có thể là điều bình yên như ông Quân suy nghĩ cuối truyện.

Vừa có đèn lồng mà còn vừa có hình ảnh của mấy con chim sẻ nữa, loài chim nhỏ, dễ thương, gần gũi rồi tụ tập để ăn. Sự chăm chút và khao khát mà ông Quân nhìn thấy ở ông Trung phải chăng là những điều ông Trung chưa từng có hoặc bị mất đi (có thể là một người con nào khác và vợ ông), có lẽ ông cũng mong muốn còn đầy đủ gia đình để tụ tập, để ríu rít bên nhau như mấy con chim sẻ.

Việc gây quỹ trung thu cũng tạo nên không gian ấm áp đầy ánh sáng, đầy sự liên kết giữa người già và người trẻ, giữa kí ức và hiện tại.

Từ đầu đến cuối dù có chuyện gì xảy ra thì bàn cờ vẫn cứ tiếp diễn, như là đời sống vậy, sau mọi mất mát, buông bỏ, hy sinh, cuối cùng vẫn tiếp tục, vẫn còn người đồng hành xung quanh. Nước cờ cuối cùng của ông Quân ông dùng quân Hậu, quân mạnh nhất trên bàn cờ, có thể đi nhiều hướng, hoặc hướng quyết định. Ông ấy đặt thế chiếu tướng như ép đối thủ phải đối diện, ở đây nói đến ông Trung. Ông nói: "Đến lượt cậu" như một lời nhắc nhở, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, và hướng đi tiếp theo thuộc về ông Trung.

Thật ra mình vẫn chưa hiểu gì ý đồ của tác giả cả, chỉ tự chém gió thôi, nhìn lại thấy mình chém gió kinh thật :))

P/s: Chỉ đi bình luận dạo thôi, có gì sai sót mong tác giả bỏ qua ^^

Gần đúng nhé. Để mình gợi ý thêm: Chiếc đèn lồng của ai? Tại sao nó còn mới? Hạ là ai? Hoa đồng tiền để làm gì?

Tất cả các câu hỏi này đều có thể trả lời từ dữ liệu trong truyện, mình không dấu đi, mà không để lại dấu vết. Thử tài thám tử nào ^^
 
2,083 ❤︎ Bài viết: 781 Tìm chủ đề
Hạ ko phải con ruột ông trung. Chắc là ông trung là cha kế thôi, mẹ hạ mất, ông ở vậy nuôi cô. Cái lồng đèn cũ chắc liên quan tới sự vấng vương nào đó trong quá khứ, ông trung bán nó rồi, xem như quá khứ khép lại, ông cũng nhẹ lòng. Có thể việc nuôi Hạ lớn rồi cô lấy chồng, có tổ ấm riêng, xem như ông Trung tròn nhiệm vụ, có thể "ăn nói" với người mẹ đã khuất của Hạ
 
2,083 ❤︎ Bài viết: 781 Tìm chủ đề
Này là tui chưa nhìn vào gợi ý của bạn nha, tui đoán khi đọc chi tiết họ tên của hai người
 
2,060 ❤︎ Bài viết: 595 Tìm chủ đề
Hạ ko phải con ruột ông trung. Chắc là ông trung là cha kế thôi, mẹ hạ mất, ông ở vậy nuôi cô. Cái lồng đèn cũ chắc liên quan tới sự vấng vương nào đó trong quá khứ, ông trung bán nó rồi, xem như quá khứ khép lại, ông cũng nhẹ lòng. Có thể việc nuôi Hạ lớn rồi cô lấy chồng, có tổ ấm riêng, xem như ông Trung tròn nhiệm vụ, có thể "ăn nói" với người mẹ đã khuất của Hạ

^^ Giỏi, đúng được 2 ý: Vợ ông Trung đã mất. Hạ không phải con ruột ông Trung, vậy cô ấy là ai? Còn chiếc lồng đèn, nó là của ai?
 
2,083 ❤︎ Bài viết: 781 Tìm chủ đề
Đọc kỹ hơn đi bạn ^^

Hoa đồng tiền tượng trưng cho lòng biết ơn, vậy thì chiếc lồng đèn là của con ông trung, còn mới chưa từng dùng, có nghĩa là có thể đứa con ấy chưa từng được sinh ra, vợ và con ông mất, hạ là trẻ mồ côi, được ông nhận về nuôi
 
Từ khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back