Can Qua

Tiết Trực
Xu
61,049
Token
0
Ruby
0
Bài viết: 124 Tìm chủ đề
401 0
Vàm Cỏ

Viết bởi: Can Qua

Bài thi Cuộc thi Nét Bút Tuổi Xanh



Thể loại: Tản văn; Tâm sự

Thảo luận tại đây

Thay lời tựa:

"Lớn ròng con nước trên sông;

Lòng không vương vấn chẳng trông ngóng gì."

Danh sách chương:

(Hoàn thành, tổng cộng 3 chương)

Chương 1

Chương 2

Chương 3
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 124 Tìm chủ đề
Chương 1
Quá khứ: Khép lại. Hiện tại: Mở mang. Tương lai: Ngỡ ngàng.

Chảy thành dòng và luôn luôn vận động tiến tới phía trước, chính là điểm tương đồng giữa sông ngòi với thời gian. Ấy vậy, vẫn luôn tồn tại điểm khác biệt để phân biệt rạch ròi. Sông hữu hình, có thể tự chữa lành mọi vết thương trên mặt nước, bất kể lớn ròng. Còn thời gian vô hình và cũng rất đỗi vô tình, thì chỉ đủ khả năng làm cho người ta nguôi ngoai.

Ngày tháng qua, cả chuyện dường như đáng quên lẫn điều tưởng chừng nên nhớ đều bị bôi xóa mấy phần. Nỗi ám ảnh từ vụ tai nạn năm xưa dần trở nên nhạt nhòa trong khối óc. Giờ đây, tôi đã có thể lái xe máy điện, đi trên cầu sắt Long An, băng qua sông Vàm Cỏ Tây.

Gió trời lồng lộng, hãy còn nhiệt tình với tôi. Nhờ đó, chiếc yên sau ít nhiều đỡ trống vắng. Ấy vậy, gió đâu thể thay thế Liên Y. Lý do rất đơn giản không có trải nghiệm thì người ta biết lấy gì để so sánh. Tôi từng tuyên bố:

"Anh sẽ mạnh mẽ để yêu em!"

Thế mà trong suốt thời gian quen nhau, đến cả việc lái xe đưa đón, cùng người con gái mình thương đi chơi đây đó, cũng chẳng đủ can đảm để thực hiện. Bao nhiêu dự định bấy nhiêu dang dở. Rốt cuộc chỉ có cơn gió ngay ngắn ngồi sau xe tôi chở..

Tôi thả mắt ngắm nhìn dòng Vàm Cỏ Tây. Trên sông sóng gợn lăn tăn, tựa hồ đang chơi giỡn với gió trời. Để rồi tôi nhớ về Liên Y.

Y nào có phải là chiếc áo để tôi mặc. Y nào có phải nghề khám chữa bệnh để tôi theo đuổi. Y nào có phải là giống như cũ để tôi ăn mày dĩ vãng. Người con gái sở hữu đôi mắt tròn trong trẻo và lấp lánh tin yêu thuở trước cắt nghĩa. Tên em thuần túy là con sóng tinh nghịch, tuy chuyển động nhỏ nhẹ nhưng liên tục tiếp nối.

Gió trợ lực, giúp xe đổ dốc trong khi tôi miên man suy nghĩ. Hai dòng Vàm Cỏ Tây và Vàm Cỏ Đông không nổi tiếng bởi sóng to gió lớn. Màu sắc nước thay đổi theo thủy triều mới là điều tạo nên sự đặc trưng, khiến chúng khác biệt với các con sông còn lại ở miền Tây Nam Bộ.

Nước lớn nước ròng tựa hồ vòng đời của chiếc lá. Thủy triều lên, Vàm Cỏ Tây hớn hở tuổi xanh. Nhưng rồi, thời điểm thủy triều rút xuống, mặt sông lại ngả màu vàng đục, toát lên vẻ già dặn và sâu sắc.

Song, đó là lý thuyết. Từ lúc sinh ra tới khi lớn lên, tôi và em đã quen thân với dòng nước đục. Chấp nhận để trưởng thành, hợp lý. Ấy thế khắc phục để phát triển hay phát triển để khắc phục mới phải đạo. Hai đứa đều chẳng có câu trả lời. Nước sông vẩn đục, cục cằn. Người vẫn nhục nhằn, lận đận.​

"Nhìn dòng nước lững lờ trôi,

Tôi thương con quốc cút côi ao đầm.

Hồ sâu, biển rộng, sông dài.

Ao tù, nước đọng, biết ngày nào khuây?"​

Dòng thời gian cứ trôi, không mảy may xúc động trước những đổi dời của đời sống. Nhóc Trực đã lớn lên và trở thành tôi. Hai bên bờ sông Vàm Cỏ Tây, đoạn chảy qua Tân An, người ta đã giải phóng mặt bằng, đốn hạ những cây dừa nước, gừa, bàng, bình bát.. Mọc hoang và xây dựng bờ kè kiên cố. Chẳng còn lùm cây bụi để nhóc lắng lo chuyện quỷ ma mỗi khi tối trời. Chẳng còn miền bí hiểm để tôi với Y vào cùng phiêu lưu mạo hiểm. Chẳng còn cảnh thật để hai đứa đưa vào truyện.

Thế nhưng tôi biết, không thể bảo là không có tương lai chỉ vì mình chưa thấy được gì ở hiện tại. Nhóc Trực của hiện tại, đâu thể chỉ vì tiếc rẻ quá khứ tươi đẹp mà không chăm lo phát triển, hướng đến tương lai. Đơn cử như chỉ, thương nhau mà sống, cả tôi lẫn Liên Y nào có làm được.

"Em muốn câu văn mình viết ra không chỉ mang ngôn từ trau chuốt mà phải có cảm xúc thật sự và màu sắc của thế hệ, của thời đại em đang sống.."

Liên Y đã nói được, làm được và đạt được thành công trong sự nghiệp viết lách. Còn tôi vẫn kẹt cứng với câu cú dông dài, con chữ sáo mòn. Cái tật hay hứa hẹn mốt mai, nói một đường làm một nẻo đã đẩy tôi ra xa em. Ảo vọng tuổi trẻ giết chết đời tôi. Để rồi hệ quả tất yếu, hai đứa chia tay.

Tuy nhiên than thân trách phận chưa bao giờ là cách hữu hiệu để giải quyết vấn đề. Giữ cho mình bình thản, tôi quay xe, trở về nhà. Tôi quyết định lấy theo vài món đồ rồi lên đường, đi về phía Vàm Cỏ Đông, thay vì trốn tránh. Có lẽ một lối thoát chỉ thực sự hiện hữu khi tôi có can đảm đối diện với kỷ niệm.

Tôi biết mình không thể sử dụng thứ văn chương học trò của bản thân để mưu cầu chuyện người lớn. Song, không chấp nhận đương đầu thử thách thì làm sao có cơ hội mưu cầu hạnh phúc. Nửa đời sau của tôi kể như hư rồi. Còn gì để ngần ngại e dè nữa mà không liều một phen để văn chương tôi có thể hiện thực hóa giấc mơ hoang đàng ấy.​
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 124 Tìm chủ đề
Chương 2
Bấy giờ, tôi có cảm giác rằng nắng ở Tây Ninh không đến mức độ cháy da cháy thịt như bản nhạc mình thường nghe diễn tả. Cậu trai đôi mươi chỉ thấy tim mình ấm lạ. Bởi lẽ Liên Y đã đứng sẵn nơi nhà chờ của bến xe khách, cười hiền và vẫy tay đón chào.

Em không bắt bẻ hoặc cắc cớ hay chê trách gì tôi cả. Mười ngón thon dài vỗ về cẳng tay sứt sẹo. Cột gọn mái tóc, nhiệt tình và vui vẻ, Liên Y cùng tôi tham quan thăm thú.

Mặc dù thích lối du lịch khám phá, nhưng em vẫn lựa chọn đi cáp treo lên đỉnh núi Bà Đen với tôi. Vãn cảnh chùa miếu, nguyện cầu, xem triển lãm, chụp ảnh đôi, ăn những cây kem biểu tượng.. Đầy đủ các mục tiêu đề ra trước đó. Tuy nhiên không có món quà lưu niệm nào được mua.

Sợ Liên Y e ngại chuyện tiền bạc, tôi vội "chứng minh tài chính". Gõ gõ ngón tay vào bụng tôi để làm vui, em mỉm cười và bảo chưa tìm được thức quà ưng ý nên thôi, không mua. Tôi đã tin ngay, chẳng lo sợ vô tư biến thành vô tâm.

Lòng tự ái của một thằng con trai đâu cho phép bạn gái chở mình. Không sử dụng được xe máy thì khó lòng khám phá khắp cùng thành phố và các địa điểm đặc sắc khác ở Tây Ninh. Đôi mắt tròn chẳng gợn ưu tư, Y dịu dàng đáp hình thôi cũng đủ kỷ niệm rồi. Thế là nghỉ ngơi đầu giờ chiều, hai đứa xuống núi, định bụng thẳng tiến ra bến xe khách để ra về..

"Giúp chú một vé đi hai con. Bảo đảm mua rồi hổng có hối hận đâu. Con lia thia này chú bắt ở Bến Kéo về mà. Chiến lắm."

Người bán cá dạo xởi lởi chào hàng. Tôi vốn không nuôi con vật gì trong nhà nên chẳng hào hứng mấy. Tuy nhiên thấy cô gái mình thích có hứng thú, tôi cũng xem cùng.

Chú lia thia ấy cỡ vừa. Vây sắc cạnh, vẩy màu xám bạc phơn phớt đỏ. Lâu lâu nó mới "đỏ mặt tía tai" chứ không sặc sỡ thường trực như những con tôi thấy bày bán ngoài trường tiểu học ở quê.

"Hàng xịn đó anh. Cá lia thia nuôi, nhờ người ta lai tạo nên mới đủ thứ màu sắc bắt mắt. Bạn nhỏ này ngoài tự nhiên nè. Khi nào bất an thì lên màu đậm.."

Y hồ hởi giải thích. Quả thực khi tay em chạm vào, con cá trông dịu dàng hẳn. Thuận đà, tôi pha trò:

"Chà, vậy chứng tỏ anh nguy hiểm quá chừng."

Hai đứa cười, chú bán cá cũng khúc khích theo. Tôi không kì kèo giá cả. Thế nhưng chỉ khi chịu "cưa đôi" với em thì đơn mới chốt được.

"Dễ thương vô cùng. Chúc hai đứa trăm năm hạnh phúc. Sau này có lên chơi thì nhớ ghé, ủng hộ chú."

Người bán cá đon đả nhằm "vui lòng khách đến, vừa lòng khách đi". Nhận hàng mà hai gò má Y ửng hồng. Tôi cũng chỉ biết cười trừ. Chào chú ấy xong, hai đứa bắt xe, đi cùng chiều với Vàm Cỏ Đông để trở về Bến Lức, Long An.

Vậy là Cuộc Tình đã trở thành món quà lưu niệm chuyến du lịch núi Bà Đen - cuộc đi chơi xa đầu tiên và duy nhất của chúng tôi, theo một cách không ai ngờ tới.

Nếu chăm sóc tốt, loài lia thia có thể sống được tối đa năm năm. Cuộc Tình đã suýt mồ côi cả cha nuôi lẫn mẹ nuôi. Nhưng rốt cuộc nó vẫn sống sót, tròn bốn tuổi và đang cùng tôi đi qua cầu Bến Lức.

Cầu Bến Lức bắc ngang qua dòng Vàm Cỏ Đông. Con sông ấy đi vào lịch sử Việt Nam, bởi người anh hùng Nguyễn Trung Trực đã lãnh đạo nghĩa quân đốt cháy chiếc tàu chiến Hy Vọng của giặc Pháp. Ông Huỳnh Mẫn Đạt không hề khoa trương chút nào khi ghi đôi dòng trong bài điếu văn cho người anh hùng vị quốc vong thân:

"Hỏa hồng Nhựt Tảo oanh thiên địa;

Kiếm bạt Kiên Giang khấp quỷ thần."

Tôi không quên những trang sử bi tráng nhưng cũng đầy vẻ vang về sự kiên cường, bất khuất chống giặc ngoại xâm của nước nhà. Song còn một lý do khác khiến tôi bồi hồi khi nhắc về hoặc trông thấy Vàm Cỏ Đông. Bởi lẽ trước khi ra Bắc an cư với gia đình, hồi nhỏ Liên Y cũng từng sống ở Bến Lức, cạnh dòng sông ấy.

Em đã may mắn hơn tôi ở một khía cạnh, khi chứng kiến được dáng vẻ biếc xanh hy vọng của Vàm Cỏ Đông trong quá khứ. Nhờ sức nước chảy mạnh, đoạn nổi tiếng của sông Vàm Cỏ Tây, đi qua Tân An, vẫn tương đối sạch. Thế nhưng ở một phụ lưu gần gũi và cũng gần nhà tôi hơn, nước đã ngả màu cánh gián từ khi tôi biết đến.

Tuy nhiên, tôi cũng may mắn hơn em ở một khía cạnh khác. Tuổi thơ của tôi không gắn với những lần chuyển nhà liên tục theo yêu cầu công việc của mẹ cha. Tuổi thơ của tôi không phải thường xuyên đập đi xây lại các mối quan hệ vì hợp tan bất chợt. Tuổi thơ của tôi không bị đám tinh ranh, quái ác chọc ghẹo chỉ vì giọng điệu không giống chúng.

Vì vậy, tôi càng thương em nhiều hơn.​
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 124 Tìm chủ đề
Chương 3
Tôi biết mình ca không hay. Thế nhưng Liên Y vẫn nhiệt tình cổ vũ khi tôi hát tặng em bài "Anh Ở Đầu Sông, Em Cuối Sông". Nhờ áng thơ sâu sắc của Hoài Vũ và tài phổ nhạc của Phan Huỳnh Điểu, chúng ta đã có một ca khúc cách mạng, đậm chất trữ tình chính trị:

"Anh ở đầu sông, em cuối sông.

Uống chung dòng nước Vàm Cỏ Đông.

Thương nhau ta hẹn trong mùa tới.

Anh đón em về cho thỏa chờ mong.

Anh đón em về cho thỏa chờ mong."

Tháng năm tuyệt vọng nhất đời mình, tôi cũng có hát lại bài này và ngậm ngùi tiếc nhớ những ngày xưa thân ái. Tôi chưa chết. Em vẫn còn sống và sống rất tốt. Chỉ là chúng tôi chẳng còn là gì của nhau nữa rồi.

Có những ngày mai không bao giờ tới. Tôi đã chờ được tới cái hôm cả dòng Vàm Cỏ Đông và Vàm Cỏ Tây cùng chảy chung trong một tỉnh nhà. Thế nhưng đến kiếp nào hai đứa mới có thể nên vợ nên chồng, về chung một nhà?

Ông bà ta có một câu ca dao rất da diết và ẩn chứa nhiều ý nghĩa:


"Chim quyên ăn trái nhãn lồng.

Lia thia quen chậu, vợ chồng quen hơi."​

Tôi không phân tích sâu xa để tốn thì giờ vô ích. Nhìn Cuộc Tình, khối óc liên tưởng rồi suy ngẫm. Lia thia quen chậu, phải chăng là một chấp nhận để tồn tại và phát triển?

Lia thia có nhớ sông kia? Tình yêu đôi lứa, sẽ có mối quan hệ gần gũi với một dòng sông hơn là một cái chậu. Bởi lẽ đó là một quá trình với vô vàn trải nghiệm và xúc cảm. Đóng khung một khoảnh khắc, cung cấp đủ đầy vật chất để nuôi nấng không thể đổi về một tình yêu trọn vẹn.

Em về với người em yêu thuở trước. Anh ta trưởng thành, mạnh mẽ, vững vàng mọi mặt để có thể lo cho em chu toàn. Anh ta một lòng một dạ với em suốt ngần ấy năm. Tôi không thể nào ích kỷ sắm vai chiếc chậu vô tri, đẩy lia thia đầy hoài bão vào cảnh cầm tù. Suy tính gì hơn. Tôi quyết định chủ động chia tay, để em không có một mối bận tâm hay nặng lòng với chút kỷ niệm ít ỏi hai đứa đã có. Cuộc Tình, tôi xin nhận nuôi. Thế nhưng tôi lại bán linh hồn cho ma quỷ, suýt chút nữa hủy hoại đời mình và hủy luôn món quà lưu niệm cuối cùng ấy..

Tôi không thể thả Cuộc Tình xuống Bến Kéo. Tự do không đồng nghĩa với thả đi và bỏ mặc. Nước sông đoạn này giờ đây đã bị ô nhiễm nặng nề. Lục bình cũng gần như chặn đứng dòng chảy.

Thế nhưng vẫn còn có thể hy vọng vào tương lai tươi sáng hơn. Người dân đồng lòng quyết tâm. Cơ quan chức năng quan tâm, can thiệp. Tôi tin con sông sẽ được cứu chữa.

Tôi đưa chú cá lia thia nhỏ nhắn đến ngã ba Bần Quỳ. Đây là nơi Vàm Cỏ Tây sum họp với Vàm Cỏ Đông. Hai dòng nhập lại thành một con sông Vàm Cỏ, để rồi tiến xa, hợp lưu với Soài Rạp, đổ ra Biển Đông. Tôi sẽ để Cuộc Tình được giải thoát tại nơi này.

Xin trả chú cá lia thia về với tự do, thả trôi kỷ niệm vào con nước xuôi dòng.

Dòng sông sâu rộng và hãy còn dài. Dòng đời thênh thang mở lối. Biển Đông là chốn mà trăm ngàn dòng sông trên đất nước Việt Nam náo nức đổ vào, hòa vào nhau. Vàm Cỏ Đông có thể quyện lấy Vàm Cỏ Tây ở đây dẫu thời gian vùi lấp đi rạch Bào, cắt chia thượng nguồn. Thậm chí tại Biển Đông, gặp gỡ con nước Hồng Hà cũng chẳng phải chuyện viển vông.

Chạy xe về nhà, tôi cảm thấy nút thắt trong lòng mình dần dà được tháo gỡ.​

Hết
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 187 Tìm chủ đề
Cuối cùng thả Cuộc Tình về sông cũng như việc buông tay Liên Y. Một tình cảm trở thành những kỉ niệm thời thanh xuân.

Chương 1- 2 lỗi canh giữ toàn bộ chương. Hay là Qua muốn vậy. Đoạn "cưa đôi" với e mở"mà không thấy đóng á Qua. Chúc Qua đoạt giải cao tuần thi này nhé ^^
 
Bài viết: 128 Tìm chủ đề
Đang vui như tình đầu thờ cấp 3, đột ngột chỉ còn là hồi ức, là do đâu? Là thả hay buông liệu có còn quan trọng, vì ngay từ đầu chưa nắm giữ trong tay.

Bài viết rất hay, chúc Qua đạt điểm cao trong cuộc thi! ^^
 
Bài viết: 275 Tìm chủ đề
Vàm Cỏ

Viết bởi: Can Qua

Bài thi Cuộc thi Nét Bút Tuổi Xanh



Thể loại: Tản văn; Tâm sự

Thảo luận tại đây

Thay lời tựa:

"Lớn ròng con nước trên sông;

Lòng không vương vấn chẳng trông ngóng gì."

Danh sách chương:

(Hoàn thành, tổng cộng 3 chương)

Chương 1

Chương 2

Chương 3

Câu chuyện này khiến mình tin rằng, có những tình yêu không cần kết thúc bằng một đám cưới hay lời thề trọn kiếp mới là trọn vẹn. Chàng trai ấy đã chọn buông tay, không phải vì hết yêu, mà vì muốn người mình thương được sống một đời đủ đầy và hạnh phúc hơn. Anh giữ lại tình yêu ấy cho riêng mình, như một dòng sông vẫn lặng lẽ chảy, chỉ khác là không còn song song bên người con gái ấy nữa.

Đọc truyện của tác giả, mình chợt nhớ, từng có một người nói với mình thế này: "Đôi khi, yêu không nhất thiết cứ phải bên nhau đến cuối đời, vì tình yêu là cảm xúc thuần khiết nhất. Nó nên bắt đầu từ sự vô tư nhất, yêu là yêu, không có mong chờ, không cần hy vọng, chỉ biết khi bên cạnh nhau, ta từng hạnh phúc thế nào. Khi không còn bên cạnh, thứ cảm xúc đó vẫn nguyên vẹn trong tim."

Điều khiến mình bất ngờ là tác giả mới chỉ 22 tuổi. Ấy vậy mà lại có thể viết nên một áng văn sâu lắng, trầm buồn, nhưng miên man như một dòng sông lặng lẽ trôi trong buổi chiều yên gió.. Khiến người từng trải như mình cũng tự thấy hổ thẹn.

P/s: Chợt hiểu luôn câu hát của Mỹ tâm "Tình yêu đến em không mong đợi gì.. Tình yêu đi, em không hề hối tiếc.."
 
Bài viết: 124 Tìm chủ đề
Đang vui như tình đầu thờ cấp 3, đột ngột chỉ còn là hồi ức, là do đâu? Là thả hay buông liệu có còn quan trọng, vì ngay từ đầu chưa nắm giữ trong tay.

Bài viết rất hay, chúc Qua đạt điểm cao trong cuộc thi! ^^

Hì hì! Thực sự khó lòng lý giải nguyên do cho một số câu chuyện. Qua đã cân nhắc rất nhiều. Cuối cùng đành đi đến lựa chọn "buông bỏ" để cả hai nhân vật - Trực và Y, tìm lại hạnh phúc.

Qua rất trân trọng tình cảm các hạ dành cho "Vàm Cỏ". Thế nhưng Qua biết tác phẩm vẫn cần cải thiện hơn. Cố lên thôi.

Qua cũng chúc các hạ luôn vững vàng tay bút, viết lách thăng hoa nhe ^^

*Qobe 76*
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back