Bài viết: 306 



Phụ nữ mạnh mẽ có đáng thương không?
Càng lớn, tôi càng nhận ra.. những kiểu "ngốc bạch ngọt" như nữ chính ngôn tình thật ra chỉ tồn tại trên phim ảnh. Ngoài đời, những người như vậy thường rơi vào hai dạng:
Một là kiểu "ngây thơ có tính toán" - biết tỏ ra yếu đuối để đạt được điều mình muốn.
Hai là dạng vô tư đến mức vô tri - bị đời đá như quả banh mà vẫn ngơ ngác cười như không.
Thôi thì, dạng đầu còn biết mình làm gì.
Còn dạng hai.. đôi khi lại là một dạng hạnh phúc. Nghĩ mà xem: Phải sống một cuộc đời suôn sẻ cỡ nào, được yêu thương đủ đầy ra sao thì mới có thể vô tư, thiếu đề phòng đến thế?
Vì một khi đã lớn, đã từng va vấp, từng bị phản bội hay bỏ rơi.. thì mấy ai còn giữ được sự đơn thuần ban đầu?
Phụ nữ mạnh mẽ, sắc sảo, lý trí khiến người ta ngưỡng mộ họ. Gọi họ là hình mẫu lý tưởng, là "nữ vương" của thời đại: Biết mình là ai, cần gì, không lệ thuộc vào ai.
Nhưng ít ai hỏi: Để trở thành người như thế, họ đã phải đánh đổi những gì?
Sự mạnh mẽ đó, là bao lần một mình chật vật giữa khó khăn mà không có ai bên cạnh.
Sự sắc sảo đó, là sau vô số lần tin lầm người, tổn thương đến mức phải học cách tự bảo vệ mình.
Còn lý trí? Không phải là thứ có sẵn. Đó là kết quả của một trái tim từng trăm lần tan vỡ, rồi tự nhặt lại từng mảnh, cố ghép thành hình dáng gọi là "ổn".
Trên đời, chẳng có điều gì tốt đẹp mà không phải đánh đổi.
Rượu càng nồng là rượu ủ lâu năm.
Kim cương càng sáng là thứ từng chịu áp lực hàng triệu năm trong lòng đất tối.
Thép càng cứng là vì từng bị nung trong lửa đỏ.
Và phụ nữ bản lĩnh, thường là những người từng bị đời thiêu đốt nhiều nhất.
Người ta nhìn họ, ngưỡng mộ họ. Nhưng mấy ai từng thật lòng tự hỏi: Họ đã trải qua những gì?
Tôi từng quen một người chị. Người khiến tôi hiểu sâu sắc thế nào là "phụ nữ độc lập".
Chị là kiểu "cô gái vàng trong làng độc thân", lấy công việc làm ưu tiên hàng đầu.
Tôi biết chị từng yêu. Nhưng vì lý do riêng mà chị không nói, chị chọn sống một mình. Không buồn bã, không than vãn, chỉ là một quyết định tỉnh táo.
Chị sống hết mình. Làm việc hết mình. Chơi cũng hết mình.
Rất tỉnh táo. Rất phóng khoáng. Rất mạnh mẽ.
Tôi từng đùa:
"Chị không thấy cô đơn sao?"
Chị chỉ cười nhẹ:
"Chị bận quá để nghĩ đến chuyện đó."
Chị như tấm gương cho tôi soi vào. Một người phụ nữ biết rõ giá trị của mình và chưa từng hạ thấp nó vì ai.
Rồi có một người chị khác. Là bà chủ chỗ tôi đang làm thêm. (kiểu tôi có thêm nhiều job ngoài, ngoại trừ công việc chính đó mà- flex nhẹ thôi, hí hí).
Chị xinh đẹp, có tư duy vững vàng. Một bà mẹ đơn thân từng bước ra khỏi một cuộc hôn nhân đổ vỡ, và cũng từng từ bỏ công việc văn phòng với câu nói tôi nhớ mãi:
"Chị mắc mệt với cái thói vô tình của tư bản."
Giữa đại dịch Covid, khi cả thế giới còn đang lao đao, chị nghỉ việc. Khởi nghiệp. Thất bại. Rồi lại đứng lên. Không một lời than vãn.
Phía sau chị không có ai cả. Chỉ có một đứa con nhỏ, và cha mẹ già.
Tôi từng hỏi:
"Chị có sợ không?"
Chị đáp:
"Sợ chứ. Nhưng chị không thể quay đầu. Vì phía sau chị là con trai, là cha mẹ đang đợi chị thành công."
Câu nói đó không hoa mỹ, nhưng thật đến mức khiến tôi lặng người.
Hai người phụ nữ, hai hoàn cảnh khác nhau. Nhưng điểm chung là: Họ quá giỏi. Giỏi đến mức khiến tôi xem họ như nguồn cảm hứng bất tận về sau.
Không phải vì họ chưa từng tổn thương. Mà vì họ vẫn đi tiếp, dù rất sợ.
Mạnh mẽ, không phải là thứ gì đó hào nhoáng.
Mạnh mẽ là khi bạn vẫn bước tiếp, dù biết phía trước còn đầy chông gai.
Tôi không nói đây là thời đại nữ quyền.
Nhưng rõ ràng, chúng ta- những người phụ nữ của thế hệ này: Cũng giỏi giang, bản lĩnh chẳng kém gì cánh đàn ông, đúng không?
Chúng ta có ước mơ, có trải nghiệm, có những lần vấp ngã.. rồi vẫn tự mình đứng dậy, bắt đầu lại từ đầu.
Thời đại này không phân biệt nam - nữ. Chỉ có người dám bước lên, và người chọn ở lại phía sau.
BẠN CŨNG NGHĨ NHƯ TÔI, ĐÚNG KHÔNG?
Càng lớn, tôi càng nhận ra.. những kiểu "ngốc bạch ngọt" như nữ chính ngôn tình thật ra chỉ tồn tại trên phim ảnh. Ngoài đời, những người như vậy thường rơi vào hai dạng:
Một là kiểu "ngây thơ có tính toán" - biết tỏ ra yếu đuối để đạt được điều mình muốn.
Hai là dạng vô tư đến mức vô tri - bị đời đá như quả banh mà vẫn ngơ ngác cười như không.
Thôi thì, dạng đầu còn biết mình làm gì.
Còn dạng hai.. đôi khi lại là một dạng hạnh phúc. Nghĩ mà xem: Phải sống một cuộc đời suôn sẻ cỡ nào, được yêu thương đủ đầy ra sao thì mới có thể vô tư, thiếu đề phòng đến thế?
Vì một khi đã lớn, đã từng va vấp, từng bị phản bội hay bỏ rơi.. thì mấy ai còn giữ được sự đơn thuần ban đầu?
Phụ nữ mạnh mẽ, sắc sảo, lý trí khiến người ta ngưỡng mộ họ. Gọi họ là hình mẫu lý tưởng, là "nữ vương" của thời đại: Biết mình là ai, cần gì, không lệ thuộc vào ai.
Nhưng ít ai hỏi: Để trở thành người như thế, họ đã phải đánh đổi những gì?
Sự mạnh mẽ đó, là bao lần một mình chật vật giữa khó khăn mà không có ai bên cạnh.
Sự sắc sảo đó, là sau vô số lần tin lầm người, tổn thương đến mức phải học cách tự bảo vệ mình.
Còn lý trí? Không phải là thứ có sẵn. Đó là kết quả của một trái tim từng trăm lần tan vỡ, rồi tự nhặt lại từng mảnh, cố ghép thành hình dáng gọi là "ổn".
Trên đời, chẳng có điều gì tốt đẹp mà không phải đánh đổi.
Rượu càng nồng là rượu ủ lâu năm.
Kim cương càng sáng là thứ từng chịu áp lực hàng triệu năm trong lòng đất tối.
Thép càng cứng là vì từng bị nung trong lửa đỏ.
Và phụ nữ bản lĩnh, thường là những người từng bị đời thiêu đốt nhiều nhất.
Người ta nhìn họ, ngưỡng mộ họ. Nhưng mấy ai từng thật lòng tự hỏi: Họ đã trải qua những gì?
Tôi từng quen một người chị. Người khiến tôi hiểu sâu sắc thế nào là "phụ nữ độc lập".
Chị là kiểu "cô gái vàng trong làng độc thân", lấy công việc làm ưu tiên hàng đầu.
Tôi biết chị từng yêu. Nhưng vì lý do riêng mà chị không nói, chị chọn sống một mình. Không buồn bã, không than vãn, chỉ là một quyết định tỉnh táo.
Chị sống hết mình. Làm việc hết mình. Chơi cũng hết mình.
Rất tỉnh táo. Rất phóng khoáng. Rất mạnh mẽ.
Tôi từng đùa:
"Chị không thấy cô đơn sao?"
Chị chỉ cười nhẹ:
"Chị bận quá để nghĩ đến chuyện đó."
Chị như tấm gương cho tôi soi vào. Một người phụ nữ biết rõ giá trị của mình và chưa từng hạ thấp nó vì ai.
Rồi có một người chị khác. Là bà chủ chỗ tôi đang làm thêm. (kiểu tôi có thêm nhiều job ngoài, ngoại trừ công việc chính đó mà- flex nhẹ thôi, hí hí).
Chị xinh đẹp, có tư duy vững vàng. Một bà mẹ đơn thân từng bước ra khỏi một cuộc hôn nhân đổ vỡ, và cũng từng từ bỏ công việc văn phòng với câu nói tôi nhớ mãi:
"Chị mắc mệt với cái thói vô tình của tư bản."
Giữa đại dịch Covid, khi cả thế giới còn đang lao đao, chị nghỉ việc. Khởi nghiệp. Thất bại. Rồi lại đứng lên. Không một lời than vãn.
Phía sau chị không có ai cả. Chỉ có một đứa con nhỏ, và cha mẹ già.
Tôi từng hỏi:
"Chị có sợ không?"
Chị đáp:
"Sợ chứ. Nhưng chị không thể quay đầu. Vì phía sau chị là con trai, là cha mẹ đang đợi chị thành công."
Câu nói đó không hoa mỹ, nhưng thật đến mức khiến tôi lặng người.
Hai người phụ nữ, hai hoàn cảnh khác nhau. Nhưng điểm chung là: Họ quá giỏi. Giỏi đến mức khiến tôi xem họ như nguồn cảm hứng bất tận về sau.
Không phải vì họ chưa từng tổn thương. Mà vì họ vẫn đi tiếp, dù rất sợ.
Mạnh mẽ, không phải là thứ gì đó hào nhoáng.
Mạnh mẽ là khi bạn vẫn bước tiếp, dù biết phía trước còn đầy chông gai.
Tôi không nói đây là thời đại nữ quyền.
Nhưng rõ ràng, chúng ta- những người phụ nữ của thế hệ này: Cũng giỏi giang, bản lĩnh chẳng kém gì cánh đàn ông, đúng không?
Chúng ta có ước mơ, có trải nghiệm, có những lần vấp ngã.. rồi vẫn tự mình đứng dậy, bắt đầu lại từ đầu.
Thời đại này không phân biệt nam - nữ. Chỉ có người dám bước lên, và người chọn ở lại phía sau.
BẠN CŨNG NGHĨ NHƯ TÔI, ĐÚNG KHÔNG?