Bài viết: 778 

Chương 44 + 45
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS]
Chương 44: Kiều Ngọc Thanh
Nghe nói trong tay của Kiều Ngọc Thanh có 10% cổ phần của Hải Anh. Thanh Nhã lại dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ Kiều Ngọc Thanh, bắt hắn ta trở về giành chức chủ tịch tập đoàn Hải Anh. Mặc dù Hải Anh so với Tường Lâm cũng chỉ là một tập đoàn nhỏ. Nhưng dù sao cũng là một tập đoàn mà. Chỉ cần lấy được chức chủ tịch thì cũng sẽ lại có thể hốt tiền nữa thôi.
Chú của Thanh Nhã cũng là một cổ đông trong tập đoàn Hải Anh, cũng nắm 15% cổ phần. Ông ta từ lâu cũng rất muốn vị trí chủ tịch, Thanh Nhã chỉ cần nói rằng, chỉ cần ông ta ủng hộ Kiều Ngọc Thanh lên vị trí chủ tịch, thì sau khi hắn ta lên, sẽ đem vị trí đó giao lại cho ông ta. Ông ta cũng biết Kiều Ngọc Thanh là dạng như thế nào, cho nên dĩ nhiên liền đồng ý. Sau đó, ông ta còn gọi điện cho hai người bạn chí cốt của ông ta đang nắm giữ 10%, dùng lý lẽ thuyết phục, vì thế người đó cũng ủng hộ Kiều Ngọc Thanh.
Cho nên, cũng xem như hiện tại trong tay của Kiều Ngọc Thanh đã có 35% cổ phần, đủ để tranh vị trí chủ tịch rồi. Chỉ cần dụ thêm một cổ đông đang nắm giữ dù chỉ 1% cổ phần nữa thì phần thắng đã thuộc về họ.
Tường Lâm nghe Quang Hưng nói về những việc làm của Vĩnh Minh và Thanh Nhã mà không khỏi tội nghiệp cho hai kẻ đó. Vì tiền mà một người có thể hy sinh thân thể, một người có thể hy sinh người phụ nữ của mình, chỉ để lấy thứ vốn không thuộc về mình. Đúng là đáng thương! Tường Lâm hoàn toàn không tức giận một chút nào, chỉ cảm thấy cả hai quả thật quá ngu xuẩn. Thảo nào tập đoàn Tường Lâm rơi vào tay họ lại nhanh chóng sụp đổ như vậy. Ấy thế mà còn chưa sáng mắt, còn tiếp tục muốn cướp của người khác.
Bỗng nhiên Tường Lâm chợt nhận ra điều gì đó, liền nhìn vào Quang Hưng, mở miệng:
- Anh nói ra điều này, đừng nói là anh đã mua những cổ phần còn lại của Hải Anh rồi nhé!
Quang Hưng cười ha hả:
- Đúng là chỉ có chú hiểu tôi!
Nhưng rồi lại nói:
- Nhưng mà cũng không phải là cổ phần còn lại, mà là cổ phần của chính Kiều Ngọc Thanh và chú của Thanh Nhã.
Tường Lâm vô cùng kinh ngạc, muốn mở miệng hỏi vì sao anh ta làm được. Tuy nhiên, lại ngẫm lại, nếu là anh thì cũng sẽ làm được thôi. Bởi vì Kiều Ngọc Thanh chỉ là một tên ngốc, chỉ cần một chút thủ đoạn là sẽ dễ dàng lột sạch hết mọi thứ của hắn ta ngay cả một cái quần lót cũng không còn. Chính vì vậy mà ông Hải bà Anh mới có thể không đem hắn ta bỏ vào trong mắt. Còn chú của Thanh Nhã, tuy là một con cáo già nhưng phàm làm người thì ai lại không có nhược điểm. Chỉ cần nắm bắt được nhược điểm đó thì còn sợ con cáo già không ngoan ngoãn hay sao.
Chỉ là Tường Lâm thắc mắc, Quang Hưng đã dùng cách gì để khiến họ nhả ra số cổ phần đó thôi.
Quang Hưng cũng không dấu diếm.
Kiều Ngọc Thanh là một kẻ mê gái ngu ngốc ăn chơi trác táng thì đương nhiên phải dùng sắc dụ và một ít thuốc kích thích rồi. Đang lúc trên thiên đường, cho dù có đem hắn ta đi bán, hắn cũng đều sẽ tự nguyện đưa tay cho dẫn đi.
Còn chú của Thanh Nhã, ông ta có một đứa con trai duy nhất nhưng lại mê cờ bạc. Chỉ cần tạo điều kiện cho con ông ta chơi cho thỏa thích, rồi đem giấy nợ đến đòi để chuộc mạng con trai thì còn điều kiện nào ông ta lại không chấp nhận. Nhưng chỉ tiếc là dù có thế nào ông ta cũng chỉ bán ra 5% cổ phần. Số còn lại ông ta vẫn chạy vay mượn được.
- Tuy nhiên, như vậy thì cũng đủ rồi! - Quang Hưng nói.
Hiện trong tay Quang Hưng đã có 15% cổ phần tập đoàn Hải Anh, số còn lại là phải dựa vào Tường Lâm rồi.
Tường Lâm gật đầu:
- Anh yên tâm! Sẽ không để anh thất vọng.
Hai người đều nhìn nhau cười.
Thành Trung cũng không làm cho Tường Lâm thất vọng. Rất nhanh hắn đã báo cho Tường Lâm biết, đã mua được hầu hết cổ phần còn lại của Hải Anh. Tất cả đều mua lại của các cổ đông nhỏ lẻ. Tuy không oai phong bằng Quang Hưng, trực tiếp lấy trên tay của Kiều Ngọc Thanh và chú của Dương Thanh Nhã nhưng trong thời gian ngắn mà Thành Trung có thể mua hết tất cả thì đúng là phải bội phục.
Thành Trung được Tường Lâm khen ngợi cũng không dám nhận toàn bộ công lao. Bởi vì còn có sự giúp sức của Mạnh Hùng nữa mà. Nếu không có Mạnh Hùng, Thành Trung cũng đâu có thể nhanh như vậy.
Tường Lâm chợt thắc mắc hỏi:
- Cậu và Mạnh Hùng thân nhau từ bao giờ vậy?
Chương 45: Muốn đưa Kiều Ngọc Thanh lên làm chủ tịch?
Nếu như đây không phải là một cuộc điện thoại thì có lẽ Tường Lâm đã nhìn thấy khuôn mặt đỏ như trái gấc vô cùng hiếm thấy của Thành Trung rồi.
Hắn và Mạnh Hùng thân nhau từ bao giờ ư? Dĩ nhiên là cái lần uống rượu say đánh nhau bị Tường Lâm cho ngủ chung một giường rồi. Và cũng bởi vì hai người cùng nhau tìm mua cây cảnh đền lại cho Tường Lâm mà đã trở nên thân thiết lúc nào không hay. Rồi lại cùng nhau ra nước ngoài tìm Quang Hưng. Bất tri bất giác, hai người đã trở thành một đôi bạn rất thân. Cùng ngồi uống rượu, cùng tâm sự chuyện quá khứ, cùng bàn tính chuyện tương lai, cùng hiểu nhau hơn. Tuy nhiên, lần đó cũng không biết là do rượu hay do cái gì mà khiến não hai người đàn ông mơ mơ màng màng cảm thấy đối phương cười lên rất đẹp. Thế là.. Khụ.. Phát sinh cái gọi là quan hệ đồng giới. Để rồi khi thanh tỉnh hai người cũng không biết phải làm sao đối mặt với nhau. Tuy nhiên, càng muốn tránh thì hình ảnh của đối phương lại cứ hiện hữu trong tâm trí, cố tình đi vào quán bar chơi gái, cũng không còn cảm giác nữa. Vậy là, sau nhiều lần tranh đấu với bản thân, hai người lại một lần nữa tìm gặp nhau. Mặc kệ tình yêu đồng giới thì sao chứ, bây giờ thiếu gì, có thêm họ cũng đâu có gì đặc biệt. Vậy là, hai người mạnh mẽ nắm lấy tay nhau trở thành một mối quan hệ khác.
Nhưng mà, Thành Trung cũng không thể đem chuyện này nói với Tường Lâm được. Hắn sợ Tường Lâm sẽ kỳ thị hắn.
Cho nên, Thành Trung cố tỏ ra bình thường nhất có thể cười ha ha nói với Tường Lâm:
- Ha ha ha.. Thật ra thì bọn em chỉ cãi nhau lúc nhàn rỗi thôi. Còn đụng tới việc chính sự thì phải hợp tác chứ.
Tường Lâm cũng không nghĩ gì nhiều, thật ra anh cũng chỉ là hỏi cho có hỏi thôi. Bảo Thành Trung hãy đến tập đoàn Hải Anh, rồi tắt máy.
Cùng lúc này.
Ông Hải và bà Anh và Tường An đang ở trong phòng họp đối mặt với Kiều Ngọc Thanh, Kiều Vĩnh Minh, Dương Thanh Nhã cùng chú của cô ta và hai cổ đông khác. Họ bảo ông Hải phải nhường ra chức vị chủ tịch cho Kiều Ngọc Thanh.
Tường An liền lên tiếng:
- Dựa vào cái gì chứ?
Thanh Nhã liền bước ra, dựa vào người Kiều Ngọc Thanh nói:
- Dựa vào trong tay anh Thanh đây có 10% cổ phần và các vị ở đây đều ủng hộ anh ấy.
Tường An tức giận quát:
- Cô là ai mà lại đứng ở đây nói chuyện? Đây là cuộc họp cổ đông của chúng tôi đâu tới lượt người ngoài như cô xen vào.
Thế nhưng, Thanh Nhã lại thản nhiên nói:
- Tôi là vợ sắp cưới của anh Thanh, của anh ấy cũng như của tôi. Cho nên, tôi có quyền lên tiếng ở đây. Ngược lại là cô, cũng chỉ là một đứa cháu, cha mẹ cô chưa lên tiếng, cô lên tiếng cái gì.
Tường An vô cùng tức giận nhưng đúng là cô cũng không thể phản bát được. Kiều Ngọc Thanh theo vai vế là chú của cô, Thanh Nhã nói là vợ sắp cưới của hắn, tự nhiên theo vai vế cũng là thím. Tường An chỉ là con cháu đúng là khó có thể mở miệng.
Thấy Tường An tức mà không thể làm gì được Thanh Nhã vô cùng đắc ý. Để mặc cho bàn tay của mình cho Kiều Ngọc Thanh hôn. Tuy nhiên, cô ta lại không hề để ý thấy, lúc này sắc mặt của Vĩnh Minh vô cùng khó coi. Trong mắt cũng lóe lên một sự tức giận nhưng cũng đã nhanh chóng biến mất, không ai có thể phát hiện.
Hai vợ chồng ông Hải bà Anh nãy giờ đều ngồi im lặng. Lúc này, bà Anh mới chợt nhìn quanh một vòng mấy người có mặt ở đây, xong rồi mới lên tiếng:
- Các vị thật sự muốn đưa Kiều Ngọc Thanh lên làm chủ tịch?
Mấy cổ đông khác nhìn nhau, không nói gì, duy chỉ có chú của Dương Thanh Nhã thì lên tiếng:
- Đúng vậy! Vợ chồng hai người cũng đã ngồi quá lâu. Nhưng tập đoàn lại cũng chẳng có phát triển gì thêm. Cũng đã đến lúc phải nhường lại cho lớp trẻ rồi.
Ông Hải nở nụ cười nhưng trong mắt lại không có chút ý cười nào. Nhìn thẳng vào ông ta:
- Có thật đúng là nhường lại cho lớp trẻ không?
Ông ta bị một ánh mắt như vậy nhìn, có phần hơi chột dạ, vội xoay đầu sang chỗ khác tránh đi. Nhưng vẫn cứng miệng nói:
- Đúng vậy!
Thế nhưng, ông Hải lại nhướng mày, nhìn vào Kiều Ngọc Thanh, nói:
- Có điều, dựa vào số cổ phần trong tay các vị liệu có đủ để nó ngồi lên chức chủ tịch tập đoàn Hải Anh không?
Kiều Ngọc Thanh vừa định mở miệng nói gì thì Dương Thanh Nhã đã vội lên tiếng trước, cứ y như là cô ta đang muốn ngồi vào chiếc ghế chủ tịch chứ không phải Kiều Ngọc Thanh:
- Anh Thanh đã có 10%, chú của tôi cũng 15%, còn có hai vị còn lại ở đây. Tất cả cộng lại cũng đã 45% rồi. Đủ cho ông Hải đây nhường lại chiếc ghế chủ tịch đó.
Ngay khi đám người Dương Thanh Nhã đang đắc ý, nghĩ chắc chắn phần thắng sẽ thuộc về mình thì đột nhiên một giọng nói từ bên ngoài đột ngột vang lên:
- Có thật là 45% không? Sao tôi nhớ không phải nhỉ?
Mọi người kinh ngạc nhìn ra. Liền thấy cánh cửa phòng từ từ mở ra. Sau đó có năm người lần lượt tiến vào. Đầu tiên là Tường Lâm, Nhã Vy rồi đến Quang Hưng và Thành Trung, cuối cùng là Mạnh Hùng.
Giọng nói vừa rồi cũng là của Tường Lâm.
Họ bước vào rất tự nhiên mà kéo ghế ngồi xuống, trước sự kinh ngạc của tất cả mọi người.
Nghe nói trong tay của Kiều Ngọc Thanh có 10% cổ phần của Hải Anh. Thanh Nhã lại dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ Kiều Ngọc Thanh, bắt hắn ta trở về giành chức chủ tịch tập đoàn Hải Anh. Mặc dù Hải Anh so với Tường Lâm cũng chỉ là một tập đoàn nhỏ. Nhưng dù sao cũng là một tập đoàn mà. Chỉ cần lấy được chức chủ tịch thì cũng sẽ lại có thể hốt tiền nữa thôi.
Chú của Thanh Nhã cũng là một cổ đông trong tập đoàn Hải Anh, cũng nắm 15% cổ phần. Ông ta từ lâu cũng rất muốn vị trí chủ tịch, Thanh Nhã chỉ cần nói rằng, chỉ cần ông ta ủng hộ Kiều Ngọc Thanh lên vị trí chủ tịch, thì sau khi hắn ta lên, sẽ đem vị trí đó giao lại cho ông ta. Ông ta cũng biết Kiều Ngọc Thanh là dạng như thế nào, cho nên dĩ nhiên liền đồng ý. Sau đó, ông ta còn gọi điện cho hai người bạn chí cốt của ông ta đang nắm giữ 10%, dùng lý lẽ thuyết phục, vì thế người đó cũng ủng hộ Kiều Ngọc Thanh.
Cho nên, cũng xem như hiện tại trong tay của Kiều Ngọc Thanh đã có 35% cổ phần, đủ để tranh vị trí chủ tịch rồi. Chỉ cần dụ thêm một cổ đông đang nắm giữ dù chỉ 1% cổ phần nữa thì phần thắng đã thuộc về họ.
Tường Lâm nghe Quang Hưng nói về những việc làm của Vĩnh Minh và Thanh Nhã mà không khỏi tội nghiệp cho hai kẻ đó. Vì tiền mà một người có thể hy sinh thân thể, một người có thể hy sinh người phụ nữ của mình, chỉ để lấy thứ vốn không thuộc về mình. Đúng là đáng thương! Tường Lâm hoàn toàn không tức giận một chút nào, chỉ cảm thấy cả hai quả thật quá ngu xuẩn. Thảo nào tập đoàn Tường Lâm rơi vào tay họ lại nhanh chóng sụp đổ như vậy. Ấy thế mà còn chưa sáng mắt, còn tiếp tục muốn cướp của người khác.
Bỗng nhiên Tường Lâm chợt nhận ra điều gì đó, liền nhìn vào Quang Hưng, mở miệng:
- Anh nói ra điều này, đừng nói là anh đã mua những cổ phần còn lại của Hải Anh rồi nhé!
Quang Hưng cười ha hả:
- Đúng là chỉ có chú hiểu tôi!
Nhưng rồi lại nói:
- Nhưng mà cũng không phải là cổ phần còn lại, mà là cổ phần của chính Kiều Ngọc Thanh và chú của Thanh Nhã.
Tường Lâm vô cùng kinh ngạc, muốn mở miệng hỏi vì sao anh ta làm được. Tuy nhiên, lại ngẫm lại, nếu là anh thì cũng sẽ làm được thôi. Bởi vì Kiều Ngọc Thanh chỉ là một tên ngốc, chỉ cần một chút thủ đoạn là sẽ dễ dàng lột sạch hết mọi thứ của hắn ta ngay cả một cái quần lót cũng không còn. Chính vì vậy mà ông Hải bà Anh mới có thể không đem hắn ta bỏ vào trong mắt. Còn chú của Thanh Nhã, tuy là một con cáo già nhưng phàm làm người thì ai lại không có nhược điểm. Chỉ cần nắm bắt được nhược điểm đó thì còn sợ con cáo già không ngoan ngoãn hay sao.
Chỉ là Tường Lâm thắc mắc, Quang Hưng đã dùng cách gì để khiến họ nhả ra số cổ phần đó thôi.
Quang Hưng cũng không dấu diếm.
Kiều Ngọc Thanh là một kẻ mê gái ngu ngốc ăn chơi trác táng thì đương nhiên phải dùng sắc dụ và một ít thuốc kích thích rồi. Đang lúc trên thiên đường, cho dù có đem hắn ta đi bán, hắn cũng đều sẽ tự nguyện đưa tay cho dẫn đi.
Còn chú của Thanh Nhã, ông ta có một đứa con trai duy nhất nhưng lại mê cờ bạc. Chỉ cần tạo điều kiện cho con ông ta chơi cho thỏa thích, rồi đem giấy nợ đến đòi để chuộc mạng con trai thì còn điều kiện nào ông ta lại không chấp nhận. Nhưng chỉ tiếc là dù có thế nào ông ta cũng chỉ bán ra 5% cổ phần. Số còn lại ông ta vẫn chạy vay mượn được.
- Tuy nhiên, như vậy thì cũng đủ rồi! - Quang Hưng nói.
Hiện trong tay Quang Hưng đã có 15% cổ phần tập đoàn Hải Anh, số còn lại là phải dựa vào Tường Lâm rồi.
Tường Lâm gật đầu:
- Anh yên tâm! Sẽ không để anh thất vọng.
Hai người đều nhìn nhau cười.
Thành Trung cũng không làm cho Tường Lâm thất vọng. Rất nhanh hắn đã báo cho Tường Lâm biết, đã mua được hầu hết cổ phần còn lại của Hải Anh. Tất cả đều mua lại của các cổ đông nhỏ lẻ. Tuy không oai phong bằng Quang Hưng, trực tiếp lấy trên tay của Kiều Ngọc Thanh và chú của Dương Thanh Nhã nhưng trong thời gian ngắn mà Thành Trung có thể mua hết tất cả thì đúng là phải bội phục.
Thành Trung được Tường Lâm khen ngợi cũng không dám nhận toàn bộ công lao. Bởi vì còn có sự giúp sức của Mạnh Hùng nữa mà. Nếu không có Mạnh Hùng, Thành Trung cũng đâu có thể nhanh như vậy.
Tường Lâm chợt thắc mắc hỏi:
- Cậu và Mạnh Hùng thân nhau từ bao giờ vậy?
Chương 45: Muốn đưa Kiều Ngọc Thanh lên làm chủ tịch?
Nếu như đây không phải là một cuộc điện thoại thì có lẽ Tường Lâm đã nhìn thấy khuôn mặt đỏ như trái gấc vô cùng hiếm thấy của Thành Trung rồi.
Hắn và Mạnh Hùng thân nhau từ bao giờ ư? Dĩ nhiên là cái lần uống rượu say đánh nhau bị Tường Lâm cho ngủ chung một giường rồi. Và cũng bởi vì hai người cùng nhau tìm mua cây cảnh đền lại cho Tường Lâm mà đã trở nên thân thiết lúc nào không hay. Rồi lại cùng nhau ra nước ngoài tìm Quang Hưng. Bất tri bất giác, hai người đã trở thành một đôi bạn rất thân. Cùng ngồi uống rượu, cùng tâm sự chuyện quá khứ, cùng bàn tính chuyện tương lai, cùng hiểu nhau hơn. Tuy nhiên, lần đó cũng không biết là do rượu hay do cái gì mà khiến não hai người đàn ông mơ mơ màng màng cảm thấy đối phương cười lên rất đẹp. Thế là.. Khụ.. Phát sinh cái gọi là quan hệ đồng giới. Để rồi khi thanh tỉnh hai người cũng không biết phải làm sao đối mặt với nhau. Tuy nhiên, càng muốn tránh thì hình ảnh của đối phương lại cứ hiện hữu trong tâm trí, cố tình đi vào quán bar chơi gái, cũng không còn cảm giác nữa. Vậy là, sau nhiều lần tranh đấu với bản thân, hai người lại một lần nữa tìm gặp nhau. Mặc kệ tình yêu đồng giới thì sao chứ, bây giờ thiếu gì, có thêm họ cũng đâu có gì đặc biệt. Vậy là, hai người mạnh mẽ nắm lấy tay nhau trở thành một mối quan hệ khác.
Nhưng mà, Thành Trung cũng không thể đem chuyện này nói với Tường Lâm được. Hắn sợ Tường Lâm sẽ kỳ thị hắn.
Cho nên, Thành Trung cố tỏ ra bình thường nhất có thể cười ha ha nói với Tường Lâm:
- Ha ha ha.. Thật ra thì bọn em chỉ cãi nhau lúc nhàn rỗi thôi. Còn đụng tới việc chính sự thì phải hợp tác chứ.
Tường Lâm cũng không nghĩ gì nhiều, thật ra anh cũng chỉ là hỏi cho có hỏi thôi. Bảo Thành Trung hãy đến tập đoàn Hải Anh, rồi tắt máy.
Cùng lúc này.
Ông Hải và bà Anh và Tường An đang ở trong phòng họp đối mặt với Kiều Ngọc Thanh, Kiều Vĩnh Minh, Dương Thanh Nhã cùng chú của cô ta và hai cổ đông khác. Họ bảo ông Hải phải nhường ra chức vị chủ tịch cho Kiều Ngọc Thanh.
Tường An liền lên tiếng:
- Dựa vào cái gì chứ?
Thanh Nhã liền bước ra, dựa vào người Kiều Ngọc Thanh nói:
- Dựa vào trong tay anh Thanh đây có 10% cổ phần và các vị ở đây đều ủng hộ anh ấy.
Tường An tức giận quát:
- Cô là ai mà lại đứng ở đây nói chuyện? Đây là cuộc họp cổ đông của chúng tôi đâu tới lượt người ngoài như cô xen vào.
Thế nhưng, Thanh Nhã lại thản nhiên nói:
- Tôi là vợ sắp cưới của anh Thanh, của anh ấy cũng như của tôi. Cho nên, tôi có quyền lên tiếng ở đây. Ngược lại là cô, cũng chỉ là một đứa cháu, cha mẹ cô chưa lên tiếng, cô lên tiếng cái gì.
Tường An vô cùng tức giận nhưng đúng là cô cũng không thể phản bát được. Kiều Ngọc Thanh theo vai vế là chú của cô, Thanh Nhã nói là vợ sắp cưới của hắn, tự nhiên theo vai vế cũng là thím. Tường An chỉ là con cháu đúng là khó có thể mở miệng.
Thấy Tường An tức mà không thể làm gì được Thanh Nhã vô cùng đắc ý. Để mặc cho bàn tay của mình cho Kiều Ngọc Thanh hôn. Tuy nhiên, cô ta lại không hề để ý thấy, lúc này sắc mặt của Vĩnh Minh vô cùng khó coi. Trong mắt cũng lóe lên một sự tức giận nhưng cũng đã nhanh chóng biến mất, không ai có thể phát hiện.
Hai vợ chồng ông Hải bà Anh nãy giờ đều ngồi im lặng. Lúc này, bà Anh mới chợt nhìn quanh một vòng mấy người có mặt ở đây, xong rồi mới lên tiếng:
- Các vị thật sự muốn đưa Kiều Ngọc Thanh lên làm chủ tịch?
Mấy cổ đông khác nhìn nhau, không nói gì, duy chỉ có chú của Dương Thanh Nhã thì lên tiếng:
- Đúng vậy! Vợ chồng hai người cũng đã ngồi quá lâu. Nhưng tập đoàn lại cũng chẳng có phát triển gì thêm. Cũng đã đến lúc phải nhường lại cho lớp trẻ rồi.
Ông Hải nở nụ cười nhưng trong mắt lại không có chút ý cười nào. Nhìn thẳng vào ông ta:
- Có thật đúng là nhường lại cho lớp trẻ không?
Ông ta bị một ánh mắt như vậy nhìn, có phần hơi chột dạ, vội xoay đầu sang chỗ khác tránh đi. Nhưng vẫn cứng miệng nói:
- Đúng vậy!
Thế nhưng, ông Hải lại nhướng mày, nhìn vào Kiều Ngọc Thanh, nói:
- Có điều, dựa vào số cổ phần trong tay các vị liệu có đủ để nó ngồi lên chức chủ tịch tập đoàn Hải Anh không?
Kiều Ngọc Thanh vừa định mở miệng nói gì thì Dương Thanh Nhã đã vội lên tiếng trước, cứ y như là cô ta đang muốn ngồi vào chiếc ghế chủ tịch chứ không phải Kiều Ngọc Thanh:
- Anh Thanh đã có 10%, chú của tôi cũng 15%, còn có hai vị còn lại ở đây. Tất cả cộng lại cũng đã 45% rồi. Đủ cho ông Hải đây nhường lại chiếc ghế chủ tịch đó.
Ngay khi đám người Dương Thanh Nhã đang đắc ý, nghĩ chắc chắn phần thắng sẽ thuộc về mình thì đột nhiên một giọng nói từ bên ngoài đột ngột vang lên:
- Có thật là 45% không? Sao tôi nhớ không phải nhỉ?
Mọi người kinh ngạc nhìn ra. Liền thấy cánh cửa phòng từ từ mở ra. Sau đó có năm người lần lượt tiến vào. Đầu tiên là Tường Lâm, Nhã Vy rồi đến Quang Hưng và Thành Trung, cuối cùng là Mạnh Hùng.
Giọng nói vừa rồi cũng là của Tường Lâm.
Họ bước vào rất tự nhiên mà kéo ghế ngồi xuống, trước sự kinh ngạc của tất cả mọi người.