

Yêu em đến ba ngàn kiếp
Tác giả: Ngư Lạc ft Chin.
Thể loại: Truyện ngắn.
Số chương: 2.
Ngó qua các tác phẩm khác của Ngư Lạc nhé ^^: Các tác phẩm của Ngư Lạc .
Tác giả: Ngư Lạc ft Chin.
Thể loại: Truyện ngắn.
Số chương: 2.
Ngó qua các tác phẩm khác của Ngư Lạc nhé ^^: Các tác phẩm của Ngư Lạc .
Chương 1:
Cô và anh quen nhau được ba tháng, chính thức trở thành người yêu của nhau suốt ba năm và vừa mới chia tay nhau cách đây ba tuần. Phải chăng số mệnh đã đưa đẩy họ? Số ba là con số mà cô yêu thích nhất nhưng cũng chính con số đó lại khiến cô thấy ghét nhất. Vì sao? Vì nó đem anh - tình yêu ngọt ngào từ chàng trai ấy - đến bên cô nhưng nó cũng khiến cô đau khổ với sự kết thúc của mối tình này.
Trên con đường dày cộm tuyết sau đợt tuyết rơi đêm qua, cảnh vật xung quanh trắng xóa một màu. Một màu trắng đẹp dịu dàng và hoàn mĩ bao trùm lấy cảnh vật. Tuyết rơi liệu có lạnh không? Xung quanh toàn một màu trắng của tuyết, cảnh đẹp đến tái tê cõi lòng. Tuyết đẹp thật đấy, nhưng tuyết lạnh lắm, lạnh lẽo và băng giá. Cái lạnh ấy, phải chăng là cái lạnh của riêng đất trời, hay là cái lạnh lẽo cô đơn của chính tâm hồn con người?
Giữa cảnh tuyết trắng nao lòng, một bóng dáng mảnh khảnh, người gầy sọp, đôi môi tái nhợt đang bước từng bước nặng nề. Nhưng điều đó vẫn không làm mất đi vẻ đẹp tuyệt mĩ trên gương mặt thanh tú sắc xảo kia. Đôi chân cô vẫn bước từng bước thật chậm trên nền tuyết phủ. Đã không còn những kỉ niệm xưa, đã không còn dấu chân ai nơi này, cùng cô đi trên tuyết nữa rồi.
Cô dạo quanh qua những nơi quen thuộc, nơi in lại dấu ấn kỉ niệm của hai người. Đó đơn thuần chỉ là muốn ôn lại một miền kí ức xưa cũ mà thôi, trước khi trí nhớ của cô đang dần loại bỏ nó. Dẫu cho biết rõ rằng điều này sẽ khiến trái tim cô tan vỡ ra thành trăm mảnh, nhưng cô vấn gượng cười chấp nhận điều đó. Tình đầu, một thời cứ say đắm và mải mê theo đuổi, tình đầu một thời con người ta coi là tất cả. Tình đầu, là mối tình đẹp nhất!
Sau một hồi dạo quanh, nhìn ngắm những cặp đôi khác tay trong tay hạnh phúc. Trong vô thức cô lại đi đến rồi dừng chân tại điểm 'bắt đầu' – nơi hai người gặp nhau lần đầu tiên và trao nhau những câu chào xã giao. Và rồi từ ấy họ đã bắt đầu một cuộc nói chuyện mới đầy thú vị. Nơi đó là:
Quán coffee CAT & DOG;*
"Argg.. Thật là ấm quá đi!"
Cô bước vào cửa tiệm chào hỏi những người nhân viên quen thuộc ở đây, khẽ run người lên vì lạnh. Kế đến nhanh chóng đảo mắt một vòng rồi kêu cho mình một ly cà phê sữa nóng. Sau khi chọn được chỗ ngồi thích hợp bên khung cửa kính, nhìn ra ngoài đường lớn phủ đầy tuyết với những bông tuyết đang nhẹ nhàng rơi xuống phất phơ trước gió thì trong tay cô đã có một làn hơi ấm truyền đến từ chiếc ly sứ màu bạc hà. Ban đầu, cô tính sẽ ngồi ở chỗ cũ của hai người trước đây nhưng hiện tại nó đã bị một cặp tình nhân khác ngồi mất rồi, cô đành phải kiếm chỗ ngồi khác và may sao cô lại chọn được một chỗ ngồi lí tưởng như thế này. Lúc ngồi xuống, trên ghế vẫn còn hơi ấm, cô chỉ nghĩ là do người ngồi trước mới đi khỏi thôi nhưng những dòng chữ chi trên bàn lại khiến cô chú ý, nghi hoặc rồi ngạc nhiên.
"Tố Tố, anh chàng người yêu của cậu vừa mới bước ra khỏi cửa lúc nãy đấy. Vừa mới đi thôi nhưng hai người lại không gặp nhau ở trước cửa tiệm ư?"
Đang bơi trong mớ suy nghĩ của mình thì cô bị Lâm Như vỗ vai gọi hồn về. Lâm Như là chủ quán cà phê này và cũng là người bạn thân nhất của cô. Nghe câu hỏi vừa nãy từ đứa bạn thân của mình, cô có cảm giác bản thân đã bị đánh rơi xuống mười tám tầng địa ngục vậy. Không nói, không rằng, cô cầm vội áo khoác chạy ra cửa và không quên đặt tiền lại trên bàn thu ngân. Cô bước xuống đường, ngó hết bên này sang bên kia rồi chạy một mạch đến công viên. Cô mong rằng anh sẽ đi qua bên này. Và rồi thất vọng khi không thấy anh đâu. Cô vẫn quyết tâm không nản chí, tiếp tục chạy hết các chỗ lưu lại của hai người chỉ mong có thể gặp lại anh, một lần này thôi. Trước khi cô quên mất anh như chiều tàn nắng tắt hẳn.
Cô bắt đầu thở dốc, phần trung nhân ở giữa mũi và miệng đã xuất hiện một dòng dịch màu đỏ đặc quánh. Không vội lau nó đi, cô ngửa cổ lên trời hét thật lớn:
"TRƯƠNG VỆ THÀNH"
Cô chỉ mong nó có thể truyền tới anh ngay lúc này và mãi mãi về sau. Lần cuối cùng cô gọi tên anh. Cô ngã khụy trên mặt đất ngất lịm. Mọi người xung quanh dừng lại mọi hành động của mình, bắt đầu bu lại xem xét tình hình.
"Này cô gái, cô không sao chứ?"
"Ai đó gọi xe cứu thương đi!"
Tiếng xe cấp cứu khẩn vang vọng khắp ngõ ngách. Một chàng trai đã đi khá xa chỗ cô liền đứng lại ngoảnh đầu nhìn về hướng xe cấp cứu đang di chuyển. Anh nhìn chiếc xe, rồi rảo bước thật nhanh trên con đường đầy tuyết phủ.
"Chào em nhé, người lạnh lùng"
* * *
"Thật sự là đã không còn gì rồi sao? Tất cả đã kết thúc thật sao? Mình sẽ mãi mãi quên đi anh ấy sao? A Thành, cho dù không có em bên cạnh thì xin anh hay sống hạnh phúc nhé!"
Cô buông xuôi, từ bỏ hết tất cả để chìm vào quên lãng. Tiếng 'tít' của máy điện tâm đồ vang lên khắp căn phòng. Nó kéo dài, dai dẳng và lạnh lẽo đến nao lòng. Hàng ngũ bác sĩ đứng lặng yên nhìn người con gái ra đi trong nụ cười yên bình.
Quán Café cũ, trên chiếc bàn quen thuộc của hai người, hàng chữ 'Yêu em đến ba ngàn kiếp' bắt đầu mờ dần...
Last edited by a moderator: