Cảm tình một lối: Đơn phương. Yêu không dám tỏ, sẽ nhường ăn năn. Bởi vì nhút nhát, nên rằng: Tưởng ra đủ chuyện nhọc nhằn chùn chân! Tự mình làm khó, lần khân. Hai mươi năm nữa, thấy đần biết bao? Nhớ thương, tiếc nuối ngày nào. Phải chi.. có lẽ, đã vào hư không. Em giờ là gái có chồng. Gia viên đầm ấm, sẽ không mơ màng. Còn ta, chẳng thể nghĩ quàng! Gia đình, trách nhiệm, sẽ càng tiếc thay! Tiếc thay ngày ấy như vầy: Anh đây dám tỏ, ngày này đã xong. Để trong giấc mộng sẽ không: Âm thầm tiếc nuối, qua sông tháng ngày! Cho nên kết luận như này: Đơn phương- sầu khổ, tháng ngày, nghĩ quanh!