Yêu Đi Rồi Khóc - Hamlet Trương

Thảo luận trong 'Văn Học' bắt đầu bởi Maco2711, 25 Tháng mười 2021.

  1. Maco2711

    Bài viết:
    143
    Truyện ngắn 7.3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi bứt rứt không yên, làm Vi cũng chột dạ.

    Tôi toan lôi điện thoại ra nhắn tin cho anh, nhưng Vi ngăn lại. Vi ra hiệu "Suỵt!", nếu muốn thì mình ra khỏi rạp ngay, đừng làm phiền những vị khách khác. Tôi gật đầu, hai đứa con gái lẻn ngay ra ngoài khi vở kịch mới diễn được mười lăm phút.

    Vi lấy cho tôi chai nước, tôi lúc này đang ngồi bệt xuống thềm trước cửa sân khấu, mặt không còn giọt máu. Vi rất lo lắng cho tôi..

    - Mày bình tĩnh đi có được không?

    - Đau quá mày ơi..

    - Hắn không nói với mày hắn có người yêu rồi à?

    - Không, tại tao chưa bao giờ hỏi!

    - Hèn gì hắn không muốn đến với mày..

    Tôi không biết phải làm sao, trống ngực đập liên hồi, cõi lòng tan nát. Nước mắt không hẹn, cứ thế tuôn trào. Một buổi tối mà tôi muốn bất ngờ gặp anh, muốn tận tay trao cho anh món quà tôi đã làm vì anh lại thành ra như thế này.. Bảo Bình ơi, sao vậy chứ?

    Cái đau đớn nhất của tôi, là ngay cả khi nhìn thấy những điều không nên thấy, tôi vẫn không có cái quyền ghen. Ghen chỉ dành cho những người được yêu, không dành cho những mối tình hờ. Trời đã sinh ra một Bảo Bình, đủ sức khiến tôi không còn là tôi một thời gian dài như vậy, sao không để tôi mãi đắm chìm trong cái hạnh phúc ảo tưởng đó suốt đời đi?

    Ngay từ đầu, những dấu hiệu anh đưa ra, những giới hạn mối quan hệ hai đứa rành rành là có. Nhưng tôi cố lờ nó đi, cố lao vào anh để ngày càng khẳng định thêm rằng mình đã yêu một người không thuộc về mình..

    - Tao là con thiêu thân..

    Vi buộc lòng phải nói lời xin lỗi với đám bạn, vòng ra lấy xe tôi rồi đèo tôi về trước. Nó cũng rất buồn khi thấy tôi như vậy, dù ít nhiều nó đã tiên liệu được.

    - Tao hiểu! Nhưng chết trong ánh lửa mình thích, âu cũng là số phận!

    Một lần hiếm hoi tôi có cảm giác nó ủng hộ mình trong chuyện tình cảm này. Nói thật, đêm nay tôi chẳng biết phải làm gì nữa. Anh chưa bao giờ là kẻ níu kéo, nên tôi có giận, có trách, thì anh cũng chỉ cười trừ rồi cho qua như những chuyện vặt vãnh khác. Nếu tôi đào sâu hơn chuyện này, thì kết cục rất có thể tôi sẽ làm cô gái của anh tổn thương, gián tiếp làm tổn thương anh, rồi cuối cùng là tổn thương chính mình.

    Tôi gác cằm lên vai Vi. Ơn trời vẫn còn có Vi ở đây lúc này, nếu không, có lẽ tôi đã mất bình tĩnh mà làm nhiều điều dại dột. Đàn ông trong tình yêu họ thường không suy nghĩ nhiều, chính điều đó lại làm phụ nữ phát điên vì phải nghĩ gấp đôi họ.

    Tôi về phòng, mệt mỏi ngã gục trên giường, không buồn trả lời câu hỏi của mẹ rằng có đói bụng không.

    Tôi mở điện thoại. Là tin nhắn của anh. Chỉ vỏn vẹn:

    "Trùng hợp quá nhỉ?"

    Tôi đã quyết định không liên lạc gì với anh nữa. Đến lúc này, tất cả trong tôi sụp đổ, tôi đã khóc một trận thỏa thích rồi không buồn bước ra khỏi nhà cả tuần. Tôi chỉ nằm đó, vật vờ..

    Mẹ tôi gõ cửa phòng, hỏi thăm. Bà lo lắng cho đứa con gái mới hai mươi tuổi đầu đã có biểu hiện rất bất thường. Bà còn xem tay xem chân tôi liên tục, vì sợ tôi rạch vài dấu "x" trên đó. Bà hỏi:

    - Con sao thế? Cả tuần rồi chứ có ít đâu!

    - Con đang cai nghiện!

    Nói đến đó, miệng mẹ tôi há hốc, tôi mặc kệ chuyện gì sẽ đến sau câu phát biểu vừa rồi. Tôi đóng cửa, lại tiếp tục nằm ù lì một góc.

    Đây quả thật là một mùa cai nghiện gian nan, hơn một năm ròng rã tôi đã nghiện Bảo Bình rất nặng. Tôi luôn nhớ anh, điên dại. Tôi luôn thèm thuồng được ở gần anh, miên man. Thậm chí tôi đã có lần muốn "dâng hiến", để nhận lại một cái cốc đầu rõ đau.

    Cơn nghiện Bảo Bình bắt buộc phải qua, dù muốn hay không. Cơn say nắng này đã kéo dài trở thành một căn bệnh cảm cúm quá nặng, có thể dẫn đến mất mạng bất cứ lúc nào.

    Tôi thở dài, nhìn mình trong gương. Những ngày qua ít ăn, cơ thể đã giảm nốt những cân khó giảm, thon thả đi trông thấy. Tôi cố bẹo má mình, cười nhăn nhở trong gương, mong có lại chút sinh khí. Nhưng bất lực. Tôi vẫn cứ thấy nhớ anh vô cùng..

    Bảo Bình bây giờ đang làm gì, bên ai..

    Tôi nhớ có hôm anh chở tôi, ngồi sau xe máy, lấy hết can đảm, tôi choàng tay qua eo anh. Anh không ngại, có lẽ anh đã quen với những cú tấn công còn bạo dạn hơn thế nhiều lần nên đây chỉ là "trò mèo". Anh cười nhẹ, tiếp tục nói câu chuyện đang dang dở của mình. Còn tôi thì vừa nghe, vừa tủm tỉm cười suốt chặng đường còn lại. Đàn ông, khi họ đã biết họ đang nắm đằng cán, thì việc dẫn dắt cảm xúc của phụ nữ dễ như trở bàn tay. Thế nên trong tình yêu, ai yêu nhiều hơn, thì sẽ dễ đầu hàng người còn lại nhiều hơn..

    Tôi nhớ những cuộc cãi vã mà luôn bị anh bóc mẽ: "À, cô bé này kiếm chuyện!";

    Tôi nhớ những buổi ăn uống chuyện trò vui vẻ, không lo toan;

    Tôi nhớ lúc giả đò làm người biết xem tướng, chỉ để được nắm lấy bàn tay anh rồi di di ngón tay của mình trên đó;

    Tôi nhớ chiếc áo anh mặc, mùi nước hoa anh dùng;

    Càng nhớ, mắt tôi càng nhòa lệ.

    Yêu một kẻ không thuộc về mình, đau đớn biết nhường nào..

    - Đột ngột quá! – Vi nói như thét vào tai. – Mày đi bao nhiêu năm?

    - Bốn năm! Luân Đôn, tao đã quyết định rồi!

    Ba mẹ đã cho phép tôi lên đường du học ngành kinh doanh âm nhạc ở Anh quốc, cũng là một ngành hiếm hoi rất ít nơi giảng dạy. Gia đình luôn mong tôi chú tâm vào học tập. Và tôi cũng quyết định đó là con đường xứng đáng để lựa chọn.

    - Vì hắn?

    - Mày nói cứ như tao là con thất tình, bị đá rồi đâm quẫn trí. Đi du học là quyết định quan trọng và có ích cho tương lai..

    Vi liếc tôi. Làm tôi phải thú nhận:

    - Ừ, thì cũng có phần nào lý do là tao muốn ném mình vào một thế giới mới. Để có cơ hội hiểu bản thân mình muốn gì, và quên đi những gì cần quên.

    - Mày càng cố quên, chính là đang nhắc nhớ!

    - Tao hiểu, nên tao muốn nhờ thời gian giúp một tay..

    Có những nỗi đau mà khi ta tìm đủ mọi cách để xóa nhòa, thì nó càng đậm nét. Những ngày vùi đầu vào chăn nệm trong phòng đã cho tôi nhận ra một điều: Tôi rồi cũng phải đứng dậy và bước ra ngoài, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Không có nỗi đau nào không nguôi ngoai, và cũng không có ai thiếu ai mà sống không nổi cả!

    Lúc trái tim cảm thấy quá sức chịu đựng, hãy cứ để nó được đau đớn tột cùng. Hết cơn đau, như cú chạm chân vào đáy vực, sẽ có sức bật để mình nhảy vượt lên trên..

    Tôi sắp xếp mọi thứ vào va li ngăn nắp, tranh thủ ghé thăm những nơi mình yêu thích ở Sài Gòn, thăm những người bạn thân đã cùng chia sớt buồn vui. Và gửi lời thăm đến anh, thông qua người chị đã giúp tôi gặp được anh ngày ấy..

    Anh vẫn biệt tăm, Bảo Bình đã quên tôi như tôi hằng tin như thế. Anh và tôi vốn dĩ là hai đường thẳng song song, là tôi cố gắng uốn mình thành đường gấp khúc để mong chạm anh ở một góc nào đó trong đời. Nhưng điều đó là vô ích, trong lòng anh không có tôi, như lớp tuyết dày bao năm không thể tan trong một sớm. Tôi đã bước chân vào một cuộc tình mà từ đầu đến cuối chỉ có mình đơn phương trao gửi yêu thương không mệt mỏi, và một ngày, tôi cũng phải tự mình kết thúc trong lặng im.

    Tôi rời khỏi cuộc đời anh, như một ngôi sao mất đi trong thinh lặng, dãy ngân hà không hay biết để mà tiếc thương..

    Trong cái giá rét của Luân Đôn, tôi vẫn hân hoan chạm tay vào từng chiếc chuông đỏ. Ở đây mùa Noel người ta gắn rất nhiều vòng hoa đẹp trước cửa nhà, tuyết rơi vừa phải, không quá khắc nghiệt nên tôi vẫn tranh thủ ra đường ngắm mọi thứ.

    May mắn là tôi có một người cô họ ở Anh, nên nơi ăn chốn ở cũng không làm tôi lao đao như nhiều sinh viên tự lo khác. Mỗi ngày ba mẹ đều Skype qua hỏi thăm, an ủi con gái cưng nên ít nhiều tôi cũng có cảm giác an tâm.

    Tôi ghé siêu thị, mua ít đồ, dự định cùng bà cô và vài người bạn trong lớp làm một buổi tiệc Noel ấm cúng. Tôi đã ở đây hai năm, mọi thứ cũng đã dần quen..

    Khi tôi nghỉ tay, check facebook để xem ở Việt Nam những người bạn của mình đang ăn mừng Noel như thế nào, thì tôi thấy tin nhắn của Vi.

    "Hey!

    Mày bên đó thế nào rồi? Tao xin lỗi nhưng hôm nay tao phải gửi cho mày xem cái này. Khi mày lên máy bay, không biết bằng cách nào mà hắn lần ra tao. Rồi nhờ tao gửi thư này cho mày.

    Tao không cho hắn địa chỉ mày bên Anh, hắn lại không xài FB..

    Tao xin lỗi vì đã không nói sớm với mày, tao rất sợ sẽ ảnh hưởng việc học nên tao muốn đợi một thời gian mày ổn định bên Anh rồi tao mới nói."

    Tôi click vào hình ảnh Vi đính kèm, đó là hình chụp lại từ lá thư viết tay của Bảo Bình.

    "Em!

    Đây là lần đầu tiên anh gọi em như vậy, cho phép anh nhé!

    Khi hay tin em chuẩn bị rời khỏi Việt Nam, anh đã rất muốn gặp em, nhưng anh sợ em còn giận anh chuyện hôm trước. Anh không giải thích gì với em đâu, đó thật sự là một trong những người tình của anh. Anh biết em rất buồn, nhưng anh tin rằng điều đó tốt cho em.

    Anh không phải là một người tốt em à! Cuộc sống của anh rất phức tạp, anh không muốn một cô gái thuần khiết như em phải chịu đựng những ngày đen tối như thế. Anh biết em thương anh nhiều, và đã cố gắng nhiều trong thời gian rất dài vừa qua, nhưng anh không thể đến với em vì trong lòng anh còn rất nhiều khúc mắc.

    Trước khi quen biết em, anh đã từng yêu thương một người con gái. Anh cũng từng như em, đã làm rất nhiều chuyện điên rồ cho người đó, anh đã dùng cả cuộc đời mình để đổi lấy những khoảnh khắc ảo ảnh đó. Trong mắt người đó, anh chỉ là một thằng nhóc, làm gì cũng sai, cũng thiếu suy nghĩ. Người đó không bao giờ tỏ rõ tình cảm với anh, có lúc trốn tránh làm anh phát điên, thậm chí còn nhẫn tâm dắt tay em ra và giới thiệu em cho anh. Để rồi em rơi vào tình yêu với anh, cũng tuyệt vọng như tình yêu anh dành cho cô ấy!

    Mọi thứ sẽ qua cô bé à, anh đã chấp nhận rất nhiều mối quan hệ khác, cũng chỉ để quên đi. Nhưng một ngày, hai ngày, ba ngày.. Tất cả chỉ để lại trong lòng anh những khoảng trống. Có những khoảng trống mà chỉ có một người có thể lấp đầy, nhưng họ đã từ chối, và cứ thế ra đi..

    Anh đã quyết định bán quán bar, rồi trở về quê sinh sống. Anh sẽ lấy vợ, sinh con, như bao người đàn ông khác. Anh rất cảm ơn tình yêu của em, đó gần như là những gì chân phương nhất anh tìm thấy giữa Sài Gòn, chính vì em quá chân phương, anh lại càng không thể làm em tổn thương!

    Anh"

    Tôi được phép về thăm nhà sau hai năm đi học, kỳ nghỉ kéo dài hai tuần. Tôi bước chân xuống sân bay, hít thở bầu không khí Việt Nam thân thuộc, rảo bước trên những con đường đã từng dẫn tôi đến với anh.

    Thật ra những con người ở đây cứ cố chấp đuổi theo nhau trong một vòng tròn, cho đến khi kiệt sức. Bảo Bình của tôi, cho phép tôi gọi thế một lần nữa, chưa bao giờ yêu tôi. Nhưng anh đã tôn trọng tôi đủ để bắt buộc tôi phải rời khỏi vòng tròn đó! Bảo Bình không muốn tôi cũng giống như anh, rơi vào một tình yêu không có tương lai, với những đau đớn định sẵn.

    Một khi Bảo Bình đã yêu ai, đó sẽ là hình ảnh khắc cốt ghi tâm. Anh không thể lãng quên cho dù lòng rất muốn. Những gì bão tố nhất, Bảo Bình đã dồn nén trong lòng, để cho nụ cười bên ngoài được nở tươi. Anh dùng sự đa tình, để che đi bản chất chung tình đến dại khờ của mình..

    Tôi đã không còn là một con bé ngốc nghếch hay làm chuyện điên rồ, tôi ngồi ở quán bar 29, nhấp môi ly Tequila mà không còn cảm giác khó chịu như trước. Rượu uống nhiều sẽ quen, lòng đau nhiều cũng sẽ quen..

    Không còn Bảo Bình đứng đó nữa, không còn hình ảnh anh tất tả ra vào nói chuyện với khách, không còn nụ cười nửa miệng đẹp trai ngày ấy.. Tất cả hiện về trong tâm trí tôi và tan biến. Tôi rất yêu Bảo Bình, nhưng có lẽ không bao giờ tôi muốn gặp lại anh.

    Tôi cần trả cho anh bình yên..

    Như mây của trời, hãy để gió mang đi..

    End
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...