Chương 10
"Cứ vậy đi ạ."
Joo Eun không muốn có phiền phức chỉ vì mỗi chuyện có dùng kính ngữ hay không, cô vào nhà này chưa được bao lâu nên không muốn gây sóng gió.
Hơn nữa, chỉ cần các khoản nợ của cô được đảm bảo sẽ trả, cô sẽ im lặng ở trong ngôi nhà này.
Cô gái kia mỉm cười và lịch sự gật đầu. Rồi cô ta nhìn Joo Eun với ánh mắt sắc bén, quan sát từ đầu tới chân.
Giống như kiểu cô ta đang đánh giá người khác và sau đó thở dài.
Joo Eun nhận ra cô ta đánh giá thấp về ngoại hình của mình. Mặc dù có chút chạnh lòng nhưng cô vẫn không thể hiện ra. Dù bọn họ có đánh giá thế nào thì nó cũng chẳng có ảnh hưởng gì đến bản thân cô.
"Nãy giờ em vẫn chưa giới thiệu. Em tên là Lee Joo Eun."
Joo Eun mở lời để xóa bỏ bầu không khí ngại ngùng.
"Tôi biết."
"Em chỉ sợ là chị không biết tên em."
Joo Eun nhìn cô ta đang đứng trước mặt, trả lời. Mặc dù chỉ là phỏng đoán, nhưng cô muốn chắc chắn. Có vẻ cô gái này dễ nói chuyện hơn bà mẹ kế.
"À. Chắc là chưa ai giới thiệu về tôi đúng không?"
"Dạ."
"Mọi người làm cái gì vậy chứ. Tôi là Lee Sung Ji."
"..."
Lee Sung Ji. Joo Eun lẩm bẩm tên cô ta.
Quả nhiên.
Cô đã nghe qua cái tên Sung Ji này từ mẹ kế. Lúc đó cô mơ hồ đoán đó là con gái của nhà này, hóa ra là thật.
Đặc biệt, bà ta bảo cô nhất định phải nghe lời của Sung Ji. Có chút làm quá.
Là Lee Sung Ji.
Trong lúc lẩm bẩm cái tên đó, cô nhớ đến những gì chị Hye Jin viết trong nhật ký.
Hye Jin không thích người tên Sung Ji. Tương tự, Sung Ji cũng như vậy. Lý do thì có vẻ cô đã biết được đại khái.
Cỏ vẻ như Hye Jin và Sung Ji như kiểu nước với lửa không thể hòa hợp được.
Sung Ji là kiểu người luôn ra lệnh cho người khác từ khi sinh ra, còn Hye Jin lại không thích làm theo lời sai khiến của người khác.
"Bây giờ em xuống tầng một để uống nước đây."
Đối mặt với Sung Ji, Joo Eun không thể kiểm soát được biểu cảm của mình.
"Ờ, đi đi. À! Chào mừng cô đến với ngôi nhà này."
Sung Ji nhếch mép cười. Nụ cười đầy toan tính. Joo Eun cảm thấy không thoải mái, cô bước xuống tầng một.
Joo Eun không muốn có phiền phức chỉ vì mỗi chuyện có dùng kính ngữ hay không, cô vào nhà này chưa được bao lâu nên không muốn gây sóng gió.
Hơn nữa, chỉ cần các khoản nợ của cô được đảm bảo sẽ trả, cô sẽ im lặng ở trong ngôi nhà này.
Cô gái kia mỉm cười và lịch sự gật đầu. Rồi cô ta nhìn Joo Eun với ánh mắt sắc bén, quan sát từ đầu tới chân.
Giống như kiểu cô ta đang đánh giá người khác và sau đó thở dài.
Joo Eun nhận ra cô ta đánh giá thấp về ngoại hình của mình. Mặc dù có chút chạnh lòng nhưng cô vẫn không thể hiện ra. Dù bọn họ có đánh giá thế nào thì nó cũng chẳng có ảnh hưởng gì đến bản thân cô.
"Nãy giờ em vẫn chưa giới thiệu. Em tên là Lee Joo Eun."
Joo Eun mở lời để xóa bỏ bầu không khí ngại ngùng.
"Tôi biết."
"Em chỉ sợ là chị không biết tên em."
Joo Eun nhìn cô ta đang đứng trước mặt, trả lời. Mặc dù chỉ là phỏng đoán, nhưng cô muốn chắc chắn. Có vẻ cô gái này dễ nói chuyện hơn bà mẹ kế.
"À. Chắc là chưa ai giới thiệu về tôi đúng không?"
"Dạ."
"Mọi người làm cái gì vậy chứ. Tôi là Lee Sung Ji."
"..."
Lee Sung Ji. Joo Eun lẩm bẩm tên cô ta.
Quả nhiên.
Cô đã nghe qua cái tên Sung Ji này từ mẹ kế. Lúc đó cô mơ hồ đoán đó là con gái của nhà này, hóa ra là thật.
Đặc biệt, bà ta bảo cô nhất định phải nghe lời của Sung Ji. Có chút làm quá.
Là Lee Sung Ji.
Trong lúc lẩm bẩm cái tên đó, cô nhớ đến những gì chị Hye Jin viết trong nhật ký.
Hye Jin không thích người tên Sung Ji. Tương tự, Sung Ji cũng như vậy. Lý do thì có vẻ cô đã biết được đại khái.
Cỏ vẻ như Hye Jin và Sung Ji như kiểu nước với lửa không thể hòa hợp được.
Sung Ji là kiểu người luôn ra lệnh cho người khác từ khi sinh ra, còn Hye Jin lại không thích làm theo lời sai khiến của người khác.
"Bây giờ em xuống tầng một để uống nước đây."
Đối mặt với Sung Ji, Joo Eun không thể kiểm soát được biểu cảm của mình.
"Ờ, đi đi. À! Chào mừng cô đến với ngôi nhà này."
Sung Ji nhếch mép cười. Nụ cười đầy toan tính. Joo Eun cảm thấy không thoải mái, cô bước xuống tầng một.
***
Joo Eun đang học bài, muốn uống nước, cô đi xuống tầng rồi chợt dừng bước. Ngôi nhà luôn yên tĩnh bỗng ồn ào hơn bình thường. Thoạt nghe thấy cuộc đối thoại giữa mẹ kế và Sung Ji.
"Đến đây làm gì vậy chứ."
"Là sinh nhật của mẹ nên đến mà."
"Mọi năm đều nhờ thư ký gửi quà, đột nhiên năm nay lại trực tiếp đến tặng à? Tất cả đều có lý do đúng không. Chắc là có chuyện đúng không."
Sung Ji chẳng thể chối cãi lời của mẹ kế, tủm tỉm cười.
Rốt cuộc là ai tới mà lại như vậy chứ.
Ngay lúc đó, chuông cửa reo lên. Người quản gia ra mở cửa và một bóng dáng quen thuộc xuất hiện.
Lee Ho trong bộ vest lịch lãm bước vào nhà. Trong tay anh cầm một hộp quà.
Lee Ho dừng lại trước mặt mẹ kế và Sung Ji, đưa hộp quà ra.
"Cháu nghe nói hôm nay là sinh nhật của cô. Tuy nhỏ nhoi, nhưng mong cô hãy nhận món quà này."
"Cái gì vậy?"
Khuôn mặt của bà ta rạng rỡ hẳn. Sung Ji nhìn mẹ cô ta và Lee Ho với khuôn mặt đầy vui sướng.
"Cảm ơn cháu."
"Cháu chỉ làm việc vặt thôi ạ, được bảo phải mang đến đây."
"Sinh nhật năm nay sẽ là một sinh nhật đặc biệt lắm đây, vì được trực tiếp nhận quà từ một người tuyệt vời như thế này."
Khuôn mặt mẹ kế đầy rạng rỡ, Lee Ho lịch sự mỉm cười.
"Cậu uống chén trà rồi hãy đi."
"Không sao ạ."
"Tôi chỉ thấy áy náy khi để người ta đến tặng quà rồi đi liền. Sẽ không mất nhiều thời gian đâu, cậu uống chén trà rồi hãy đi."
"Vậy cháu xin phép."
Lee Ho lịch sự xin phép ngồi trên ghế sofa. Joo Eun có chút do dự.
Xuống hay không xuống. Cô khát quá muốn uống nước nhưng nếu xuống dưới đó thì sẽ gây sự chú ý cho người khác.
Trong lúc Joo Eun phân vân, làm thế này không được, làm thế kia cũng không xong thì cô đã lọt vào tầm mắt của Lee Ho.
Lee Ho hơi bất ngờ khi nhìn thấy cô nhưng cũng nhanh chóng kiểm soát được cảm xúc. Tuy nhiên, anh vẫn cứ hướng mắt về cô.
Tại sao lại nhìn mình như vậy.
Giống như muốn nói điều gì đó.
Có lẽ muốn nhắc mình không được nói gì về chuyện thời cấp ba.
Joo Eun yên lặng nhìn Lee Ho. Rồi anh cũng nhìn lại cô.
Chỉ là chạm ánh mắt nhau thôi nhưng mà cô dường như bị cuốn vào ánh mắt của anh. Giống như người tìm thấy được thứ họ đã tìm kiếm trong một thời gian dài.
Tiếp theo đó, Sung Ji và mẹ kế cũng hướng mắt lên.
"Ôi trời, con nhỏ đó.."
Mẹ kế lẩm bẩm với khuôn mặt cứng đờ. Joo Eun và Lee Ho bị cắt ngang bởi câu nói đó.
"Con xin lỗi."
Vì không muốn gặp rắc rối, Joo Eun quay trở về phòng
Chỉ kịp nghe thấy Lee Ho nói "Người kia là.."
Cho đến khi Lee Ho rời đi, Joo Eun cũng chỉ ở im trên tầng hai.
Hơi bức bối nên Joo Eun đã nhìn ra cửa sổ và rồi một lần nữa, cô lại thấy Lee Ho.
Anh ta đang đứng nhìn lên cửa sổ.
Có vẻ anh ta biết rõ cô ở phòng nào.
Đến khi Sung Ji tới, anh ta mới quay đi, Joo Eun lùi lại, lặng lẽ rời khỏi tầm nhìn của hai người họ.
***
Theo những gì bố nói, Joo Eun phải học cả ngày. Điều khiến cô bàng hoàng nhất là, không phải học văn hay học ngoại ngữ mà lại là học về quy tắc lễ nghi.
Cũng chẳng phải là quý tộc thời phong kiến nhưng phải học mọi thứ từ lễ nghi trong ăn uống, đến cách nói chuyện, cách nhìn người khác. Joo Eun bàng hoàng, ngơ ngác nhưng cô giáo lại cười.
"Không được để người khác biết được điểm yếu của mình."
"Biết điểm yếu ạ?"
Cũng không phải là việc làm vương vãi đồ ăn trong khi ăn, Joo Eun tự hỏi liệu có phép tắc nào đặc biệt trong bữa ăn hay không.
"Em không hiểu cũng là điều đương nhiên. Nhưng nếu để người ta bắt được điểm yếu của bản thân, thì họ có thể lấy hết tất cả. Vì vậy tuyệt đối không được có sơ hở."
"..."
"Ở đây vốn dĩ là một nơi như vậy. Đó là lý do tại sao thông thường các đứa trẻ trong nhà tài phiệt, từ lúc bắt đầu tập cầm muỗng đã kết hợp học luôn các quy tắc."
Mọi người sống thật là mệt mỏi.
Joo Eun thầm than trong lòng.
"Tuy bây giờ có hơi muộn nhưng em có thể bắt kịp một cách nhanh chóng, tất nhiên em phải chú ý cách đi đứng, cách nhìn xung quanh. Vậy thì, chúng ta bắt đầu được chưa?"
Giáo viên bắt đầu tiết học. Joo Eun làm theo những gì được chỉ dạy. Cô phải làm việc tương ứng với số tiền nhận được. Phải như vậy thì Hye Jin mới không bị tổn thương.
Joo Eun giấu đi cảm xúc của mình, tiếp tục làm theo những gì giáo viên nói.
***
Joo Eun yên lặng làm theo lịch trình dày đặc. Vì để giải quyết vấn đề ăn, mặc, ở, cô đã nghĩ phải làm theo những gì họ mong muốn, tuy nhiên cũng có những lý do khác.
Nếu bản thân chống đối mà không có lý do, hay khiến tâm trạng họ không vui thì sẽ có vấn đề với món nợ, sẽ tổn hại đến chị Hye Jin, biết điều đó nên cô không kêu ca và phàn nàn mà chỉ làm theo những gì được sai bảo.
Nếu được học nhân văn, kinh tế, kinh doanh, ngoại ngữ thì cũng sẽ biến đó trở thành xương thịt của mình. Không có lý do gì để từ chối những đồ miễn phí.
Tất nhiên, cô phải giảm giờ ngủ để học hành chăm chỉ, phải kiên trì để chị Hye Jin không bị ảnh hưởng.
Cứ một tháng một lần, cô làm bài kiểm tra trước mặt mẹ kế. Đó là khoảnh khắc áp lực nhất. Không có việc gì bất lợi hơn là phải hành động trước mặt kẻ địch để có được điểm cao.
Thế nên, lúc đó Joo Eun phải nhớ lại ngày xưa đã gặp phải những việc tồi tệ hơn thế nữa, để lấy động lực làm tiếp.
"Với mức độ này thì đã tốt hơn nhiều rồi đấy."
Giáo viên vừa mỉm cười vừa khen ngợi Joo Eun.
"Đã bao nhiêu tuổi rồi mà mấy cái này còn làm không được là có vấn đề đấy. Kết quả này thật là không xứng với số tiền tôi đầu tư."
Mẹ kế lạnh lùng cắt ngang lời khen của giáo viên. Giáo viên lúng túng. Lén nhìn khuôn mặt của Joo Eun.
Joo Eun không bận tâm lắm. Thật ra cũng có chút buồn nhưng cô chịu đựng được. Sau hai tháng chung sống, cô cũng không trông đợi gì vào tình yêu thương từ mẹ kế.
Tuy nhiên, cô nghĩ Hye Jin sẽ khác. Hye Jin hay chịu đựng và rất ghét nghe những điều không hay từ người khác, chắc là đã có khoảng thời gian rất khó khăn.
Trong khoảnh khắc ấy, vẻ mặt ủ rũ buồn bã của Hye Jin gợi lên trong đầu cô.
"Rốt cuộc cô đã học cái gì trong nhà này vậy hả.. Chỉ dạy những điều cơ bản này đây ư. Còn những cái khác thì sao."
Mẹ kế thấp giọng nói, nhưng rõ ràng từng chữ cho mọi người nghe thấy. Bà ta cố tình nói bằng những từ ngữ không hay. Các giáo viên đứng yên lặng hướng mắt về Joo Eun.
Joo Eun ấm ức định mở miệng nói nhưng lại thôi. Rồi ánh mắt bà ta liếc sang cô.
Joo Eun đối mặt với mẹ kế, vẻ mặt dè chừng. Ánh nhìn sắc bén như đâm thẳng vào mặt cô.
Joo Eun không tránh né mà đứng yên chấp nhận. Mẹ kế bực tức nghiến răng. Định tuôn ra những lời nói cay độc.
"Nhưng tên của dì là gì ạ?"
Người mở lời đầu tiên là Joo Eun. Cô không muốn nghe những lời cay độc của mẹ kế nên đã đặt câu hỏi.
"Cái gì?"
Trước câu hỏi ngớ ngẩn của Joo Eun, mẹ kế nhíu mày.
"Nghĩ lại thì con vẫn chưa biết tên của dì. Con sợ lỡ như ai đó hỏi con tên của dì mà con lại bảo không biết thì hơi kỳ. Con đã được học các lễ nghi rồi mà nếu để chuyện như vậy xảy ra thì không hay lắm."
"Việc đó cũng chưa biết à?"
Mẹ kế hạ giọng.
"Con vẫn đang đợi dì nói cho con biết. Nhiều lúc con tính hỏi mọi người trong nhà rằng mẹ kế của con tên gì, nhưng hỏi như vậy thì hơi kỳ. Nên con cứ gọi là mẹ kế thôi. À, tên của dì chắc không phải là Mẹ Kế đâu nhỉ?"
Trước câu hỏi hóm hỉnh của Joo Eun, các giáo viên cắn môi chịu đựng nhịn cười. Lông mày mẹ kế nhíu lại. Khuôn mặt sang trọng của bà ta trở nên đầy lo lắng.
"Kim Yu Rin."
Bà ta bất ngờ trả lời.