Ngôn Tình Yêu Anh Là Ước Nguyện Cả Đời Không Hối Tiếc - Tuệ Xán Liên Hoa

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi Tuệ Xán Liên Hoa, 28 Tháng mười một 2020.

  1. Tuệ Xán Liên Hoa

    Bài viết:
    108
  2. Tuệ Xán Liên Hoa

    Bài viết:
    108
  3. Tuệ Xán Liên Hoa

    Bài viết:
    108
  4. Tuệ Xán Liên Hoa

    Bài viết:
    108
  5. Tuệ Xán Liên Hoa

    Bài viết:
    108
  6. Tuệ Xán Liên Hoa

    Bài viết:
    108
    Chương 105 Bình thường luôn là hắn cho cô vòng tay chở che, cho cô chỗ dựa vững chắc. Nhưng đến lúc khó khăn, đến lượt cô trở thành chỗ dựa cho hắn.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hôm nay ngày 1/1 Âm lịch năm 2022, Liên Hoa 25 tuổi. Chúc mọi người một năm bình an, mạnh khỏe và đọc được nhiều tác phẩm có giá trị nha. Chúc mừng năm mới nên chương này miễn phí nha. Ha ha ha..

    An Nhạc ra khỏi phòng, cánh cửa sắt đóng sập sau lưng, tự động đóng lại, cài lại toàn bộ hệ thống bảo mật. Với tầng tầng lớp lớp bảo vệ như vậy người bên ngoài muốn mở ra còn khó huống hồ là người bên trong.

    Anh ta vui vẻ nghĩ nên nghiên cứu thế nào với cơ thể phụ nữ mang thai mà không ảnh hưởng đến tính mạng, cái sinh vật giống cái này thời kỳ mang thai cực kì mẫn cảm, còn dễ ngoẻo, muốn chới đùa cũng không tận hứng.

    Không như mọi người suy đoán, anh ta vốn không hề vội vã muốn biết được vị trí của bảo tàng. Anh ta muốn tìm thứ đó chỉ để chứng minh mình giỏi hơn vị sư phụ quá cố kia, chứ không hề để tâm đến vật chất có thể nhận được.

    Anh ta đã phải một mình rất lâu rồi, rất buồn tẻ, cho nên có người chơi cùng, cung cấp vật liệu thí nghiệm dĩ nhiên càng đáng giá hơn.

    Bảo tàng, anh ta nhất định sẽ lấy được. Nhưng trước lúc đó dành chút thời gian bồi đôi vợ chồng kia chơi một chút không cũng không hề gì.

    An Nhạc đương nhiên biết Ngân Linh có mưu đồ mới lấy thân thử độc, tự động rơi vào tay anh ta, nhưng anh ta rất hứng thú xem cô muốn giở trò gì. Có thể khiến anh ta hứng thú như vậy, cô mới là cô gái đầu tiên. Quả nhiên mắt nhìn người của vị sư huynh tiện nghi không hề tệ chút nào.

    Hắn ta rẽ qua bảy, tám khúc quẹo vào phòng giám sát.

    Mấy người trong phòng thấy hắn vào lập tức dạt sang một bên nhường màn hình chính lại cho hắn. Trên đó đầy các ô vuông thể hiện góc độ của toàn bộ camera giám sát trong cả khu biệt thự. Hắn kích vào một ô phóng to màn hình quan sát.

    Trong đó là hình ảnh cô gái một tay đặt lên mặt cái đầu đang ngoẹo sang một bên, một tay buông thõng, vẫn đứng như vậy không hề nhúc nhích đến vài phút liền.

    Nếu không phải thời gian trên màn hình vẫn đang chạy còn tưởng đây là một tấm hình chụp chứ.

    Đây chính là camera phòng giam Trường Phong.

    Mấy người xung quanh An Nhạc thấy trường hợp hình ảnh không hề thay đổi này, sợ xảy ra chuyện, có người hack vào hệ thống nên lập tức kiểm tra nhưng không có dấu hiệu nào của sự xâm nhập.

    Sự thật là Ngân Linh bị cú sốc tinh thần quá lớn, chưa điều khiển được lý trí hoạt động nên mới đứng nguyên như vậy.

    Cuối cùng Ngân Linh cũng cử động, run rẩy mò đến chốt mở khóa tay trên tường.

    Đột nhiên được thả lỏng khiến cơ thể Trường Phong theo quán tính đổ ập xuống người cô làm cô loạng choạng mấy bước mới đứng vững.

    Ngân Linh đặt hắn dựa nửa người vào tường, ôm chậu nước được đặt cách đó mấy mét xuống bên cạnh, lôi từ trong người ra một chiếc khăn tay như thể có phép màu.

    Đầu tiên cô lau mặt cho hắn, rồi đến hai tay, cuối cùng mới mò mẫm đến mấy vết thương trên người, khi kết thúc công việc, nước mắt sinh lý cũng đã khô từ lâu. Có lẽ khi đã quen thuộc với đau đớn, đến nước mắt cũng chẳng còn mà rơi nữa.

    Đau đớn nhất không phải lúc nước mắt như mưa, mà là lúc muốn khóc cũng chẳng thể khóc được.

    Trường Phong không hề tỉnh lại, Ngân Linh cũng thấy như vậy tốt hơn, nếu tỉnh chỉ để nhận ra thực tế phũ phàng chi bằng không tỉnh.

    Đây là cách cô yêu chiều người đàn ông của mình.

    Bình thường luôn là hắn cho cô vòng tay chở che, cho cô chỗ dựa vững chắc. Nhưng đến lúc khó khăn, đến lượt cô trở thành chỗ dựa cho hắn.

    "Nước, dịch dinh dưỡng, bông băng gạc cùng thuốc giảm đau."

    Tuy Ngân Linh chỉ nói một loạt yêu cầu như vậy nhưng cô tin chắc người trước màn hình giám sát có thể hiểu rõ ràng.

    An Nhạc nhìn từng động tác cũng yêu cầu không khách khí của cô. Tuy rằng anh ta nói cô cần gì cứ nói nhưng người bình thường nên biết rõ vị trí của mình, họ lại ở vị trí đối địch, cô yêu cầu anh ta giúp đỡ kẻ thù như vậy không thấy có vấn đề gì sao?

    Nói xong yêu cầu cô không hề để tâm mà dựa sát vào người Trường Phong, không dám đè nặng vết thương của hắn nhưng vẫn mong muốn chút hơi ấm quen thuộc để vỗ về tâm tư bất an, không hề lo lắng đến An Nhạc có đáp ứng yêu cầu hay không.

    Không chỉ riêng An Nhạc mà những người cấp dưới của anh ta cũng lần đầu tiên thấy một cô gái vô tư như vậy.

    "Thật là quá đáng, cô ta tưởng bản thân còn ở địa bàn Trường gia sao? Loại phụ nữ ngu ngốc không phân biệt được hoàn cảnh thế này phải dạy cho một bài học thì mới biết rõ vị trí của mình."

    "Đúng vậy, đúng vậy.."

    Mọi người vừa nói chuyện vừa nhìn phản ứng của An Nhạc xem màn ninh hót này có tác dụng không nhưng từ đầu đến cuối khuôn mặt hứng thú của hắn chưa từng thay đổi khiến họ cũng không biết tiếp tục thế nào.

    Còn tưởng cứ mặc kệ như vậy thì An Nhạc bỗng lên tiếng.

    "Mang cho cô ấy, thỏa mãn mọi yêu cầu của cô ấy, hiểu?"

    "Dạ, vâng."

    Mặc dù họ vẫn mang tâm lý bị hù dọa nhưng hiểu phải phục tùng mệnh lệnh cho nên dù trong lòng có bao nhiêu nghi vấn cũng chỉ có thể nghĩ trong lòng.

    Cái yêu cầu "thỏa mãn mọi yêu cầu" này, nếu đối tượng là cô gái đang theo đuổi thì không có gì đáng nói. Nhưng đó là người phụ nữ của kẻ thù mà. Cho dù lão đại anh hứng thú với cô nàng thì chỉ cần khiến cô ta thành của mình là được, làm gì phải mất công lấy lòng?

    Không có ai là con giun trong bụng An Nhạc nên mặc dù làm việc với nhau nhiều năm, vẫn không có ai hiểu được trong đầu hắn ta nghĩ cái gì.

    Bên ngoài hắn rất hòa nhã như thể dễ nói chuyện nhưng bọn họ đều biết lúc hắn ra tay lại tàn nhẫn hơn bất cứ ai.

    Nói đâu xa, những vết thương trên người Trường Phong có đến chín phần mười là tự tay hắn tạo ra.

    Cho nên không có ai tọc mạch hắn muốn làm gì, chỉ có phục tùng mệnh lệnh.

    Trong Trường gia thứ tạo nên sự trung thành và phục tùng là uy nghiêm còn ở đây lại là nỗi sợ.

    Dù là cái nào thì chỉ cần có thể khiến người khác không dám phản bội, không phải vẫn tạo nên một tổ chức kiên cố tường đồng vách sắt sao.

    Ngân Linh lơ mơ sắp ngủ thì có tiếng gõ trên cửa, một ô cửa nhỏ được mở ra trên cánh cửa nhìn như một tấm sắt hoàn mĩ.

    Đồ bên ngoài được đưa vào qua cái cửa nhỏ đó.

    Cô còn đang nghĩ trong lòng, An Nhạc nói hệ thống bảo mật qua năm cửa chém sáu tướng của hắn kia là tốt nhất kia, nếu nhiều người có thể mở thì sao có thể gọi là an toàn? Hóa ra còn có thể thế này, đúng là mở rộng tầm mắt.

    Cô đón lấy cái khay, nhỏ giọng.

    "Cảm ơn."

    Cũng không để ý phía bên kia đáp lại thế nào mang khay về bên cạnh Trường Phong.

    Tuy rằng chỉ có một chút nhưng đúng là đầy đủ theo yêu cầu của cô.

    "Phong, tỉnh.. anh uống chút nước đi."

    Với cơ thể bây giờ có cho hắn ăn gan rồng tủy phượng cũng hấp thu không nổi, chỉ có thể điều dưỡng dần dần.

    Huống hồ, hắn lại không chủ động hấp thu bất cứ thứ gì, kể cả nước.

    Chắc hẳn trong khoảng thời gian này hắn đã bị ép uống không ít thứ bản thân không muốn mới tạo thành phản xạ có điều kiện từ chối mọi tác động từ bên ngoài như vậy.

    Nhưng tình hình này nếu tiếp tục, dù có thể thoát khỏi đây, cơ thể hắn cũng không cách nào phục hồi, dinh dưỡng có thể thiếu một chút nhưng không thể thiếu nước, nếu không tế bào không cách nào hoạt động.

    Ngân Linh hôn lên bờ môi khô nứt của hắn.

    Chẳng có chút cảm giác đam mê say đắm, chỉ đơn thuần dùng nước bọt làm ẩm bờ môi khô.

    Bởi vì cô phát hiện hắn từ chối tất cả tác động bên ngoài, chỉ không bài xích cô.

    Có lẽ vì bên nhau thời gian lâu dài, lại là người gần gũi nhất bên cạnh nên hắn đã mặc định cô như một phần của mình.

    Đã không phải "bên ngoài" thì sao lại từ chối?

    Cô dùng cách như vậy, đút cho hắn hết một chén nước cùng dịch dinh dưỡng.

    Thứ này tuy rằng đủ chất, hương vị lại chẳng ngon chút nào.

    Cảnh này người trong cuộc chẳng thấy gì nhưng từ bên ngoài nhìn vào lại đầy hương diễm, chói mù mắt chó của mấy con cẩu độc thân trước màn hình giám sát.

    Tuy họ biết cô gái này không phải cố tình làm vậy chọc tức họ nhưng cô có thể có chút ý thức của người bị giám sát được không?

    Mấy hành động thân mật thế này không phải nên càng giảm thiểu càng tốt sao?

    Người duy nhất thấy thú vị với cảnh này chỉ có An Nhạc ngồi thong dong trước màn hình máy tính xem đoạn video được gửi về máy, tay trái quay tròn chiếc bút trong tay, tay phải mân mê môi bản thân như thể người được hôn là hắn ta, lẩm bà lẩm bẩm như tụng chú.

    "Thú vị, ngày càng thú vị."

    Hắn ta vốn tưởng tình cảm của Ngân Linh với Trường Phong không hề sâu sắc như bên ngoài đồn đại, cho nên mới có thể thờ ơ lãnh đạm như vậy, nhưng nhìn phản ứng của Trường Phong, phải thân thiết đến mức nào mới khiến một người từ chối bất cứ xự xâm nhập bên ngoài nào lại thụ động tiếp nhận như vậy?

    An Nhạc vui vẻ nhoẻn cười.

    Ngoài Ngân Linh ra, không ai rõ tình trạng của Trường Phong như hắn.

    Hắn cho Ngân Linh cơ hội gặp Trường Phong không phải chỉ vì thông tin của cô mà còn vì tình trạng của Trường Phong đã đến mức sắp không xong rồi.

    Cả tâm lý lẫn sinh lý đều trên bờ vực sụp đổ.

    Như thể cọng dây thun bị kéo căng hết mức, chỉ cần thêm một chút tác động cũng sẽ là cọng rơm cuối đè chết lạc đà.

    Phựt.

    Đứt gãy.

    Hắn ta vốn nghĩ cô gái này sẽ phải mất nhiều thời gian hơn nữa mới có thể khiến hắn tiếp nhận cô, không ngờ cô chỉ đơn giản tiếp xúc, thì hắn đã tình nguyện tiếp nhận.

    Thật sự là bất ngờ.

    Cho nên có thể khẳng định tình cảm giữa hai người còn sâu sắc hơn thiên hạ bên ngoài đồn thổi nhiều.
     
  7. Tuệ Xán Liên Hoa

    Bài viết:
    108
  8. Tuệ Xán Liên Hoa

    Bài viết:
    108
  9. Tuệ Xán Liên Hoa

    Bài viết:
    108
  10. Tuệ Xán Liên Hoa

    Bài viết:
    108
    Chương 109 Cậu rất tài giỏi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tôi uống hết rồi, cậu đi được chưa?" Ngân Linh hỏi.

    An Nhạc cười vô tội.

    "Tôi rất nhàm chán, chị lại thú vị cực kỳ, tôi muốn nói chuyện với chị."

    "Nói cái gì? Bảo tàng?"

    An Nhạc xua tay "Ồ, không, không. Tôi không muốn bàn về thứ không thú vị kia. Ít nhất lúc này chưa."

    Ngân Linh ngạc nhiên.

    "Cậu mời tôi đến không phải vì bảo tàng sao?"

    An Nhạc nhún vai.

    "Một phần thôi, chị đã ở trong tay tôi thì tôi muốn bảo tàng lúc nào chẳng được. Phần nhiều là tôi tò mò về chị.. và anh ấy."

    "Thần kinh."

    Ngân Linh không nhịn được đánh giá.

    Sau đó lập tức cau mày, cô không hề có ý định nói ra câu này. Với hoàn cảnh yếu thế bây giờ, chọc giận cậu ta là điều không khôn ngoan.

    An Nhạc tất nhiên nắm bắt được thay đổi nhỏ trên mặt cô.

    "À, ra chị nghĩ trong lòng như thế. Thuốc tôi vừa cho chị uống là thành phẩm tôi mới nghiên cứu, kích thích con người nói điều người đó nghĩ. Có thể nói là một phiên bản của thuốc nói thật đó."

    Trường Phong nghe được, trên mặt không thay đổi gì nhưng Ngân Linh cảm nhận rõ ràng cánh tay đang ôm mình siết lại một chút.

    Hắn lo lắng.

    Cho nên mặc dù cô cũng lo lắng nhưng cố gắng thả lỏng cơ thể, chỉ cần không nghĩ đến những thứ quan trọng là được. Chưa kể loại thuốc nào cũng dần bị kháng thuốc theo thời gian.

    Cô cố gắng nở một nụ cười.

    "Cậu rất tài giỏi."

    An Nhạc hơi khó hiểu: "Không phải chị rất ghét tôi sao?"

    Sao còn khen cậu ta?

    Với tình trạng nghĩ gì nói nấy bây giờ, cô không thể nào nói dối được, cho nên cô thật sự nghĩ như vậy.

    "Không nói đến chuyện cậu có thể bắt giấu Phong ở đây đã thể hiện năng lực lãnh đạo cùng phân tích cực kỳ tài năng thì đứng trên phương diện nghiên cứu khoa học, loại thuốc biến đổi DNA lúc trước hay thuốc kích thích thần kinh nói thật bây giờ đều là những thứ rất khó nghiên cứu thành công."

    Khi con người tập trung vào một vấn đề, sẽ không có cách nào suy nghĩ linh tinh, cho nên Ngân Linh lập tức hướng câu chuyện về phía An Nhạc. Ít nhất thì hiểu biết của cô về cậu ta không nhiều, sẽ không tiết lộ cái gì quan trọng.

    "Tôi không thích cậu, là vì cậu làm hại những người tôi quan tâm, nhìn thấy Phong như này, tôi chỉ muốn cho cậu lên bàn phẫu thuật mổ ra khâu lại vài trăm lần, khiến cậu sống không được chết không xong. Nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc tôi khâm phục tài năng của cậu."

    An Nhạc thay đổi ánh mắt nhìn cô chăm chú sau đó cười vui vẻ.

    "Tôi thì rất thích chị, chị là tổng hợp của những mâu thuẫn nhất quán. Nói chị cảm tính thì chị lại phân biệt rõ ràng, không để tình cảm chi phối nhưng nói chị lý trí thì tình cảm của chị lại quá nồng nhiệt. Chị biết không, tôi ngồi đây cũng cảm nhận được tình cảm và quan tâm của chị đang tỏa ra.."

    Cậu ta dừng cười, nhíu mi.

    "Tiếc là tình cảm đó không hướng về phía tôi."

    Ngân Linh thoáng cảm thấy chút thương hại với người con trai, không phải nói là đứa trẻ này. Một người chưa từng được yêu thương thì cũng không biết cách yêu thương người khác.

    Cô nghĩ như vậy cũng nói ra.

    "Cậu thiếu tình thương lắm à? Nếu cậu muốn được yêu thương thì cậu phải thể hiện điều đó ra ngoài. Không thể nghĩ theo cái kiểu, các người không cho thì tôi cũng không cần được. Đứa trẻ biết khóc mới có kẹo ăn."

    Giọng nói của cô không có mỉa mai trách móc mà tràn đầy ân cần, cho nên dù câu chữ khiến người khác bực bội thì An Nhạc lại không thấy tức giận.

    Còn quan tâm cả kẻ thù, cô gái này thật là kỳ lạ.

    "Hay là chị bỏ anh ta theo tôi đi, đứa trẻ trong bụng chị tôi cũng sẽ nuôi dưỡng, thứ anh ta có thể cho chị tôi cũng có thể cho, thứ anh ta không cho được, tôi cũng có thể cho."

    Ngân Linh tức đến cười.

    Trường Phong không nói gì nhưng ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm An Nhạc, như một con dã thú nhìn kẻ thù muốn cướp miếng mồi trong miệng nó vậy.

    Hắn gằn giọng "Mơ đi."

    "Chị ấy còn chưa nói gì mà, anh gấp cái gì? Với tình trạng của anh, dù tôi có làm gì chị ấy ở đây thì anh cũng không ngăn cản được."

    An Nhạc nhìn lại Trường Phong đầy khiêu khích.

    Hai mắt Trường Phong đỏ gằn "Mày dám.."

    Thuốc kích thích thần kinh trong người hắn chưa tan hết, chỉ kích động một chút cũng cảm thấy mạch máu chảy ngược muốn vỡ tung.

    Nhưng hắn không để ý đến mà thầm suy tính khả năng mang Ngân Linh chạy thoát khỏi đây là bao nhiêu.

    Tuy rằng hắn kích động không phải giả nhưng không hề mất lý trí, hắn biết mình không làm được gì An Nhạc, nhắm mắt lại bình tĩnh, mắt không thấy tâm không phiền.

    An Nhạc cười cười thể hiện thái độ, tôi có gì không dám, đừng quên anh đang trên địa bàn của tôi.

    Cậu ta thấy Trường Phong không phản ứng nữa thì chậc lưỡi, nhàm chán rồi quay qua nói với Ngân Linh.

    "Chị nghĩ sao? Tôi có thể đáp ứng vài điều kiện trong khả năng của mình."

    "Ví dụ như? Cậu làm chủ ở đây, trong khả năng của cậu thì nhiều thứ lắm đấy." Ngân Linh lúc này hơi bất mãn với loại thuốc khiến người ta nghĩ gì nói nấy kia.

    Bình thường cô có nghĩ cũng sẽ không hỏi ra mấy câu não tàn thế này.

    "Chị cân nhắc thật à?" Cậu ta có vẻ vui mừng "Tôi có thể cho chị tự do đi lại trong biệt thự, kể cả phòng nghiên cứu phát triển của tôi. Đồng thời có thể thả mấy người đã bắt được, bao gồm cả.. anh ta."

    Ngân Linh nghe đến đây bất ngờ không nhịn được hỏi "Cả anh ấy? Cậu tốn bao công sức mới bắt được người chỉ để hành hạ một trận? Cậu.."

    Cô không tìm được từ diễn đạt thứ mình muốn miêu tả cho nên không nói thành lời được.

    An Nhạc chia sẻ thật lòng.

    "Tôi chỉ tò mò người thầy luôn canh cánh trong lòng là người thế nào? Một tháng qua những gì có thể nghiên cứu đều đã nghiên cứu, tôi hơi chán rồi. Ban đầu tôi muốn giữ anh ta lại nghiên cứu một thứ khác, nhưng chị hợp ý tôi hơn, tôi nghiên cứu chị cũng được."

    Một cách nói thật nhẫn tâm, sự nhẫn tâm của trẻ con. Muốn thứ gì thì giành cho bằng được, không quan tâm nó tổn thương người khác thế nào. Nhưng điều đáng nói là nó không bắt nguồn từ tham vọng mà từ sự tò mò, ham khám phá của một đứa trẻ.

    Đây là một đứa con nít có bộ não của một thiên tài và cơ thể của một chàng thanh niên.

    Cho nên cậu ta mới càng đáng sợ.

    Bởi vì cậu ta không cần suy xét bất cứ thứ gì. Làm gì cũng dựa vào bản tâm, lại có bản lĩnh thực hiện.

    Một con quái vật.

    "Hấp dẫn đúng không? Chị suy xét thế nào?" An Nhạc vẫn nhìn Ngân Linh chờ cô trả lời.

    Ngân Linh thở dài, cô không thể nói cho một đứa trẻ chưa từng được yêu thường rằng tình yêu đẹp đẽ và không thể thay thế như thế nào, giống như bạn không thể nói với một người mù rằng mặt trời rực rỡ ra sao.

    "Đúng là rất hấp dẫn, nhưng rất tiếc tôi phải từ chối."

    Ngân Linh khẽ vỗ nhẹ cánh tay căng cứng của Trường Phong đang ôm mình.

    Từ lúc nghe được An Nhạc nói muốn thả mình để cô ở lại hắn đã không kìm được gồng cứng cơ bắp.

    Hắn biết cô sẽ không rời khỏi hắn vì bị dụ dỗ bởi vật chất dù cho điều kiện tốt thế nào nhưng dùng hắn làm điều kiện thì khác. Người con gái ngốc nghếch này đâu phải chưa từng đẩy bản thân vào nguy hiểm vì hắn?

    Ngân Linh nói tiếp "Tôi đã hứa với anh ấy sẽ không bao giờ dùng bản thân làm điều kiện trao đổi, dù cái giá là gì đi nữa."

    An Nhạc chớp chớp mắt không hiểu.

    "Không phải chị yêu anh ta sao? Yêu anh ta thì phải muốn tốt cho anh ta chứ?"

    Ngân Linh gật đầu.

    "Đương nhiên tôi muốn tốt cho anh ấy. Nhưng sao cậu lại cảm thấy bỏ rơi tôi và an toàn sống sót là điều tốt cho anh ấy? Có tốt hay không phải tự anh ấy nói mới được."

    Đây là điều cô rút ra sau sự việc với Trần Tuấn Anh. Không phải mình nghĩ tốt thì điều đó là tốt, đối phương cũng phải cảm thấy vậy mới được. Dùng quan điểm của mình đánh giá cuộc đời người khác là một hành vi sai lầm, cô đã rút ra kinh nghiệm.

    Rất nhiều người trên thế gian, dùng lý lẽ vì muốn tốt cho đối phương, ba mẹ muốn tốt cho con, tôi muốn tốt cho bạn, em muốn tốt cho anh rồi đưa ra quyết định thay người khác. Bắt họ phải sống theo ý mình.

    Dưới cái nhìn của cô đó là ích kỷ chứ chẳng phải yêu thương.

    Không phải cá sao biết được niềm vui của cá.

    "Nhưng chị còn chưa hỏi sao biết anh ta không thấy mạng sống của mình đáng quý hơn chị chứ?"

    An Nhạc háo hức chờ cô trả lời. Mong cô sẽ không trả lời mấy câu như những người bị tình yêu làm mụ mị đầu óc kiểu 'tình yêu đáng quý hơn mạng sống'.

    Ngân Linh bật cười.

    "Nhìn mặt cậu có vẻ rất mong đợi câu trả lời của tôi, nhưng có lẽ phải làm cậu mất hứng rồi, tôi không hỏi vì nếu tôi là anh ấy tôi sẽ chọn như vậy."

    "Chị vừa nói không thể thay anh ta chọn điều tốt hay không, bây giờ lại nói bản thân chị là anh ta thì sẽ chọn như vậy, chị không thấy mâu thuẫn sao?"

    Ngân Linh lắc đầu.

    "Không mâu thuẫn. Anh ấy yêu tôi, cho nên muốn tôi tốt, tôi quyết định theo lòng mình thì mới tốt được. Suy ra tôi tốt anh ấy cũng tốt. Hợp logic chưa?"

    Anh Nhạc suy nghĩ, đúng là hợp logic nhưng tình yêu là toán logic à mà hợp logic hay không?
     
    Nguyễn Ngọc NguyênDương2301 thích bài này.
    Last edited by a moderator: 29 Tháng sáu 2023
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...