Tôi quyết định đêm nay sẽ đi uống rượu một mình cho khuây khỏa. Đó là một quán ăn với nhiều loại đồ uống nằm trong một hẻm nhỏ ít người qua lại. Có lẽ tâm trạng không tốt khiến tôi cảm thấy Seoul thật ồn ào. Một nơi yên tĩnh chẳng phải hợp với tôi hơn sao?
Trong chuyến đi này, tôi một mình. Tôi vẫn nhớ mình từng hứa sẽ cùng dẫn bạn bè theo. Nhưng mà hai, ba năm sau, mỗi đứa mỗi ngả, đến cả việc nhắn tin hằng ngày cũng dần trở nên khó khăn. "Hẹn lần khác nhé, còn lần này thì không được rồi.." Nghe nó nói vậy, tôi cũng chỉ biết thở dài thông cảm. Tôi cũng không phải quá cô đơn ở cái đất nước xa lạ này, tôi có quen một người chị, giờ chị ấy đang làm việc ở đây, nhưng hiển nhiên chị chẳng thể nào theo chân tôi đi khắp mọi nơi.
Đồ ăn nơi quán tôi ghé đến đặc biệt bình dân, nhưng ngon và mang đậm hương vị Hàn Quốc. Ngoài đồ ăn, tôi còn gọi cả rượu và bia. Người phục vụ lúc đem ra nhìn tôi có chút kinh ngạc. Tôi chỉ cười nhạt thay cho việc đáp lại ánh mắt nghi ngờ của anh ta. Cũng đúng thôi, chính tôi cũng thấy bất ngờ vềmình nữa là. Hôm nay tôi sao lạ quá! Ghét đồ uống có cồn, ghét vị đắng ngắt của rượu và bia. Nhưng lại, bạo đến mức đi uống một mình. Bao nhiêu lời căn dặn của mẹ tôi bỏ đâu rồi? Đêm nay có phải quá nguy hiểm rồi không? Tôi đang biến thành một người như thế nào cơ chứ! Tìm đến rượu vì thất tình? Mà lại là một mối tình đã kết thúc nhẵng gần một năm? Một cô gái kì quặc, điên rồ vì tình chăng?
Mà đúng là tôi điên rồi, điên mất rồi! Tôi cứ uống, uống đến say mềm. Đầu óc quay cuồng, chân tay bắt đầu luống cuống, khuôn mặt đỏ bừng, còn miệng cũng bắt đầu trở nên lung tung. Hình như người ta nói phải thật, rượu vào lời ra, tôi đây đang ở trong cái trường hợp xấu hổ nhất của đời mình. Tôi nói gì thế không biết, đang nói linh tinh gì vậy cơ chứ? Chẳng nhớ gì cả, cả người cứ lân lân, tôi chỉ nghe loáng thoáng tiếng Tàu, tiếng Tây gì đấy, mà trong lúc quay cuồng, tôi chỉ nói lại với người ta độc nhất bằng tiếng mẹ đẻ.
Rồi sau đó, sau đó hả? Sau đó chuyện gì đã xảy ra nhỉ? Hình như tôi có tỉnh đôi chút nhờ ói được đôi chút và được ai đó cho uống một ngụm nước gì vô cùng chua. Tỉnh táo một chút, tôi cũng nhận ra mắt mình ươn ướt. Khóc sao? Khi nãy hình như tôi có khóc, chắc là khóc lớn lắm, chắc cũng ầm ĩ lắm, giờ mắt mới nặng trĩu thế này. Đầu vẫn đau và lân lân vô cùng, nhưng tôi từ chối sự giúp đỡ của người nào đó, rồi loạng choạng ra về trong cơn say.
Tôi không rõ sau đó tôi đã về bằng cách nào nữa, chỉ duy nhất vẫn nhớ như in khoảnh khắc kẻ xấu đến gần tôi. Lúc rời khỏi quán, đã là sắp nửa đêm, quán lại nằm ở một hẻm vắng vẻ, nên chỗ tôi đứng rất ít người qua. Chợt có một chiếc xe cứ đi tà tà trước mặt tôi, trên xe là hai người đàn ông lạ mặt đang ngoái nhìn tôi. Nỗi sợ hãi trong lòng lại dâng lên. Trong phút chốc, đầu óc tôi tỉnh táo đến kinh ngạc. Cảnh này, ở đâu thế nhỉ? Thật giống mười năm trước, cũng cảm giác ấy, cũng nỗi kinh sợ ấy, ám ảnh đến đáng sợ. Tôi đã mơ hàng ngàn giấc mơ về cái kí ức mười năm trước, nhưng lại chẳng tưởng tượng nỗi đến ngày mình lại gặp lại kí ức này. Y như năm đó, tôi cũng nhìn về lũ người kia, ánh mắt đầy lo lắng, đề phòng, cũng như lúc ấy, tôi cố trấn an mình rằng: "Phải bình tĩnh! Họ chỉ đến tìm nhà rồi đi thôi!". Nhưng mà đáng sợ quá, nụ cười ghê rợn của lũ người xấu xa làm tôi chợt rùng mình nhận ra sự thật. Chết tiệt! Tôi chẳng biết phải làm thế nào cả. Chẳng có mẹ, chẳng có quán cafe và cô hàng xóm nào ở đây, con đường vắng tanh đến phát sợ. Ngay cả thở cũng chẳng dám, cổ họng dường như bị kìm lại nên chẳng thể hét lên. Y như năm đó, tôi chỉ đứng trơ ra mà không biết bản thân phải làm gì. Cái khoảnh khắc chiếc xe lượn lờ trước mặt tôi, tôi nghĩ như mình sắp chết rồi!
Nhưng mà lúc ấy..
Thật kì lạ, có một bàn tay ấm áp chợt bao phủ lên đôi tay giá buốt của tôi, bàn tay mang mùa hè trở về bên tôi. Đôi bàn tay đã cứu tôi khỏi hố sâu lạnh lẽo. Một mùi hương thoang thoảng bay vào mũi tôi, tự nhiên, đầu óc tôi tỉnh táo hẳn. Tôi nhìn thấy bóng dáng một chàng trai, với khuôn mặt thân thuộc và nụ cười tươi rói, dành cho tôi ánh mắt trìu mến:
"..."
Anh đã nói gì cơ? Chàng trai ấy đã bảo gì cơ chứ?
Seoul, một đêm thật dài. Đêm nay, tôi nhìn thấy sao băng..