Welcome! You have been invited by Đô Đô22 to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 22 Tìm chủ đề
Chương 10: Buổi quay (II) - Gặp lại cố nhân

[HIDE-THANKS]"Sao vậy?"

Dù đang rơi vào trạng thái thẫn thờ, tôi vẫn cảm nhận được rất rõ một ánh mắt sắc bén đang hướng về mình. Tôi mất tự nhiên cụp mắt nhìn xuống đĩa thức ăn, cố điều chỉnh lại cảm xúc, bình tĩn nhìn thẳng vào người ngồi đối diện:

"A không, gặp được người quen nên có chút bất ngờ ấy mà." Nói rồi tôi cúi đầu ăn trong im lặng. Ông trời thật thích trêu người, tại sao tôi cứ phải gặp lại người cũ, trong những hoàn cảnh éo le thế này. Lần này lại còn là khi người đó đang ở cạnh một người phụ nữ khác nữa. Sau khi chính thức chia tay, chúng tôi quyết định làm bạn. Tuy vậy, cũng hiếm khi tôi và người đó rất hiếm khi liên lạc lại với nhau. Điều này làm tôi bối rối mỗi khi gặp lại, bởi đã một thời gian rồi chúng tôi không nói chuyện, chào hỏi nhau thôi cũng trở nên vô cùng khó khăn. Hình như người đó cũng nhận ra sự có mặt của tôi, nhưng vẫn làm như không có chuyện gì. Tôi cố dằn lòng, được rồi, có lẽ chúng tôi nên là người lạ thì tốt hơn. Dẫu sao thì đã không còn quan hệ gì nữa rồi, dù vẫn còn thoáng buồn mỗi khi nghĩ về lí do kết thúc cuộc tình này, nhưng mọi thứ vốn đã chỉ còn là những hạt bụi của quá khứ. Còn tôi thì cảm thấy chẳng thoải mái tí nào khi lúc nào cũng quay đầu về phía quá khứ kia để sống.

* * *

Sau khi ăn xong, tôi đứng đợi xe ở cổng trước nhà hàng, trong khi những chàng trai khác vẫn đang ở trong làm một số việc theo yêu cầu của người quản lí.

"Anh!" Tôi giật mình khi nghe thấy ai gọi tên mình. Đó là một giọng nói ấm áp thân thuộc. Tôi quay đầu nhìn về phía người gọi mình, rồi bất giác nở một nụ cười tươi như hoa, làm ra vẻ vô cùng bất ngờ:

"Ủa, sao anh lại ở đây? Lần trước gặp ai đó giống anh, còn tưởng nhìn nhầm nữa là. Ai ngờ.."

Anh cũng chỉ cười, nhìn tôi như vừa gặp lại cố nhận

"Lâu ngày không gặp em. Mới vài năm mà thay đổi nhiều quá"

"Ừm, thay đổi nhiều thật.." Tôi cười cười như đùa, nhưng giọng nói thì ngân dài nghe như tiếng thở dài buồn bã.

Anh hiểu ý tôi, đôi mắt có chút xao động, thân hình bỗng cứng đờ. Tôi kéo lại cuộc trò chuyện bằng giọng mong chờ:

"Lâu nay cuộc sống anh thế nào?"

"Cũng ổn. Công việc cũng tốt. Mọi thứ đều ổn. Vả lại.. anh sắp kết hôn rồi."

Ầm! Một tiếng sét đánh ngang đầu tôi, làm mọi thứ như đông cứng. Nụ cười của tôi có phần gượng gạo, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại đôi phần tự nhiên. Tôi hít một hơi thật sâu, nhìn anh một cái thật sâu, rồi mới nói:

"Thế à, vậy phải mời em đến chung vui nhé!"

Anh chỉ nhẹ nhàng gật đầu, còn tôi thì không màng tới nữa, vì bên kia những chàng trai đã ra rồi. Tôi lịch sự chào tạm biệt anh, rồi bước vội về phía những con người khác.

"Ai vậy?" Một người tò mò lên tiếng.

"Bạn cũ của em thôi." Tôi mệt mỏi trả lời, chân nhanh chóng bước vào xe

Trên xe, tôi không kìm lòng được mà rơi vài giọt nước mắt. Chị nhân viên nhìn thấy cảnh này, có vài phần hốt hoảng không biết giải quyết sao. Mọi người nghĩ tôi thật tệ, khi người yêu cũ mà vẫn không thể quên được. Nhưng quên làm sao đây? Ai chỉ cho tôi cách quên đi với! Tôi buồn, vì bản thân đã phải tỏ ra mình ổn trước mặt anh, vì bản thân yếu đuối đến nỗi không dứt được mối tình này. Có lẽ tôi đã yêu sâu đậm một người. Nhưng yêu là một chuyện, đến được với nhau lại là một chuyện khác. Cuộc đời này, có quá nhiều thứ cản trở tình yêu của chúng tôi, mà thuở non trẻ bồng bọt, tình yêu này lại không đủ lớn để cùng nhau vượt qua mọi ngăn cách đó. Khoảng cách địa lý đã làm tình yêu dần tắt ngúm, làm mọi thứ phai nhạt dần, làm chúng tôi yếu đuối và cô đơn hơn. Có lẽ, không phải tình yêu nào cũng chấp nhận thời gian, không gian và chờ đợi.. "Chờ đợi không đáng sợ, cái đáng sợ nhất là không biết phải chờ đến bao giờ." Chúng tôi đã như thế.. đã chờ đợi nhau trong vô vọng, dẫu cho tâm đã ngụi dần..

Thôi thì, hãy coi đây là cái kết đẹp của một cuộc tình đẹp. Tôi chống tay, nhìn ra bên ngoài cửa kính. Ngoài kia, trời vẫn xanh. Chim vẫn hót. Và mọi thứ vẫn rất đẹp..[/HIDE-THANKS]
 
Last edited by a moderator:
Bài viết: 22 Tìm chủ đề
Chương 11: Buổi quay (III) - Anh đã từng nghe về sự tích Sao Băng?

Ánh nắng có phần oi bức làm tất cả mọi người mệt rã rời. Bầu trời xanh ngắt không một gợn trắng của mây. Những làn gió mát mẻ miên man trên da thịt nhưng vẫn chẳng thể nào xoa dịu cái nóng của khí trời. Tôi có những cảnh quay ngoài trời, đó có lẽ là điều kinh khủng nhất. Ánh nắng làm tôi rùng mình và nhanh chóng kiệt sức. Những chàng trai cũng khá mệt, nhưng vẫn rất chuyên nghiệp để tạo nên những cảnh quay đẹp nhất. Có mấy cảnh tiếp xúc nhiều, chúng tôi có phần bối rối, phải quay lại mấy chục lần.

"Phân cảnh tiếp theo!"

Trời đã bớt hực lửa, nhưng cái nóng bốc lên từ mặt đường vẫn khiến tôi khó chịu. Ánh dương tà len lỏi giữa thân hình hai con người, len vào cả đôi mắt của chúng tôi. Tôi nhìn người đối diện. Bao cảm xúc sắp dâng trào trong đáy mắt tôi, thế mà khi bắt gặp ánh mắt của người đó, tôi có vài phần bối rối đến độ phải đảo mắt mấy lần trên không trung. Lúng túng vô cùng! Đã lâu rồi cảm giác này mới trở lại với tôi. Đột nhiên tôi nhớ tới trước đây, khi tôi vẫn còn là một đứa "nhát trai", tôi không dám nhìn thẳng vào người tôi thích, kể cả khi chúng tôi chỉ đi ngang qua nhau. Lâu dần, tôi quen dần. Nhưng lần này,... tôi phải làm sao đây. Ôi nóng quá! Cái nóng nực của mặt trời hay chăng? Là gò má ửng hồng và trái tim đập thình thịch? Không biết nữa, tôi chỉ dám cúi đầu hoặc quay đi thôi, không thể tiếp tục nhìn con người trước mặt được. Làm ơn đừng bắt tôi nhìn anh ấy mà, dù tôi biết anh vẫn đang phát tầm ngắm về phía tôi mà chưa chịu thu lại.

"Cut!" Đạo diễn camera nhận ra tôi đang bối rối, liền lên tiếng ngắt.

"Sao vậy?" Người con trai với ánh mắt sắc bén như đại bàng trước mặt khẽ hỏi tôi với chất giọng trầm khàn.

Ôi cả giọng nói nữa, đã bảo đừng làm gì nữa mà! Tôi sắp khóc vì cái con người này rồi đây.

"Không có gì..." Tôi bình tĩnh ngước nhìn anh, rồi ra hiệu quay lại.

Lần này, tự tin của tôi đã trở về hơn phân nửa.

Giữa nắng chiều vàng, hai con người nhìn nhau. Người con trai trước mặt khẽ chớp mắt.

Giữa nắng chiều vàng, hai ánh mắt bất chợt rung động? Thật? Hay chỉ là giả?

...

"Cả đoàn nghỉ 20 phút, sau đó sẽ quay cảnh cuối cùng!"

Haiz, cuối cùng cũng tới cảnh cuối rồi. Ngày hôm nay dài thật! Mọi người ai cũng mệt nhừ. Trời đen kịt, bây giờ đã là tám giờ tối. Tranh thủ lúc nghỉ, tôi đi dạo bên ngoài.

"Oa! Lâu rồi mới nhìn thấy sao nè!" Tôi khẽ reo lên.

Ừm, đã bao lâu rồi nhỉ? Mới có dịp được ngắm nhìn bầu trời tĩnh lặng thế này. Một bầu trời đêm như một bộ váy đen quyến rũ bí ẩn, được đính thêm bởi ngàn vì sao lấp lánh. Những vì sao xa xôi... Có thấy nó đang nhảy múa không? Có thấy ông trăng, hằng nga và chú cuội đang mỉm cười không? Khi người ta lớn, những câu chuyện cổ tích ngày xưa chỉ còn là những mẫu chuyện bịa đặt. Người ta sẽ chẳng còn tin vào ông bụt, bà tiên, về một chú cuội đang buồn chán bên gốc đa, hay có một nàng hằng nga xinh đẹp bay lượn trên bầu trời.

5518666638_93646176c0_o.jpg

"Trời đẹp thật!"

Người con trai bỗng dưng ngồi cạnh tôi, khiến tôi giật cả mình. Tôi chỉ nhìn anh, cười cười, rồi lại ngước nhìn bầu trời. Tôi như lạc vào những mơ tưởng xa xăm của chính mình. Tôi nhớ về ngày xưa. Về một giấc mơ đã xa rồi... Mơ về những vì sao trên bầu trời, nó đang gắn kết lại tạo thành những hình ảnh ngộ nghĩnh kì hoặc trên bầu trời.

"Chiếc xe nè!" Con nhóc nào đó chỉ tay về phía bầu trời

Tôi nhớ về những ngày phía trên trần nhà nội tôi là cả bầu trời và vì sao đêm. Là khi tôi leo lên gác chỉ để được đến gần hơn bầu trời kia.

Nhìn về một ngôi sao xa xăm trên bầu trời, tôi chợt nhớ về những tưởng tượng thuở tuổi thơ của mình. Một câu chuyện về Sao Băng mà tôi đọc được trong cuốn truyện thiếu nhi, và sau đó là những mơ tưởng về một đêm được ngắm mưa Sao Băng vụt qua bầu trời cùng anh trai mình. Tự nhiên lại nhớ về câu chuyện cổ tích lãng mạn mà tôi đã kể với anh trai mình, tôi tò mò quay đầu hỏi người bên cạnh:

"Anh đã từng nghe về sự tích Sao Băng chưa?"
 
Bài viết: 22 Tìm chủ đề
Chương 12: Buổi quay (IV) - Ngôi sao cô đơn mờ nhạt

Chàng trai bên cạnh có phần ngạc nhiên, lông mi khẽ chớp nhìn tôi khó hiểu.

"Chưa từng"

"Chẳng phải chỉ cần nhìn thấy Sao Băng là điều may mắn sao? Sự tích là nguồn gốc vì sao nó may mắn à?"

Anh cười nhẹ, nghiêng đầu tò mò hỏi tôi. Tôi chỉ cười trừ, ừm, có lẽ vậy. Chẳng biết tại sao, tôi có hứng kể. Rồi bắt đầu ghép từng mảnh kí ức về câu chuyện sự tích đó. Chuyện kể rằng..

Ngày xửa ngày xưa, có 1 đôi nam nữ yêu nhau say đắm. Cô gái Hath rất xinh đẹp, thông minh và giàu có. Chàng trai Gimi nghèo khó, chẳng có gì ngoài tình yêu chân thành..

Để làm đẹp mình hơn trong mắt người yêu, một hôm Hath quyết định vào tiệm duỗi tóc. Khi trở về, Hath xinh đẹp và lộng lẫy gấp ngàn lần hơn. Mọi người đều trầm trồ khen ngợi nàng là người đẹp nhất thế gian. Lời đồn đến tai thần Venus. Nữ thần sắc đẹp rất tức giận vì Hath xinh đẹp hơn mình, nên bắt Hath phải chết. Và rồi nàng Hath chết, song sắc đẹp của nàng vẫn không phai tàn.

"Thế còn chàng trai? Mọi chuyện kết thúc như vậy sao?"

Tôi nhìn người bên cạnh tò mò đến độ cắt ngang, buồn cười vô cùng.

"Nè, lần đầu tiên anh nghe kể chuyện cổ tích hả? Sự tích thôi chứ có phải phim drama đâu mà hóng dữ vậy?"

Rồi tôi hắng giọng, kể tiếp.

Chàng Gimi đặt nàng nằm trong 1 chiếc quan tài bằng pha lê, và chàng quyết tâm đi đến cùng trời cuối đất tìm cách cứu nàng. Chàng đi ròng rã ngày này sang tháng khác, vượt qua bao nhiêu khó khăn, đi qua bao miền đất, giúp đỡ biết bao người dọc đường đi.

Đến nơi chân trời xa kia, chàng gặp được vị thần Eros. Thần tình yêu cảm động trước chàng, thần chỉ tay lên bầu trời và dặn rằng:

"Ở trong dãy thiên hà xa xôi kia, có 1 chùm sao gồm 7 ngôi sao băng. Con hãy đến đó, và hái cho được 1 ngôi sao băng sáng nhất. Vào ngày cuối cùng của tháng 7, con hãy ném ngôi sao ấy xuống trái đất, người con yêu sẽ tỉnh dậy. Nhưng sau đó, con sẽ phải biến thành 1 ngôi sao để thế chỗ cho ngôi sao băng đó, rồi suốt đời con sẽ chỉ là 1 ngôi sao. Con có chịu không?"

"Nếu anh là chàng Gimi, anh có đồng ý?" Tôi dừng đoạn, nghiêng mặt mỉm cười hỏi anh. Ừm thì tôi vốn biết chắc anh sẽ trả lời thế nào, có lẽ là một câu kiểu khuôn mẫu, mà tất cả đàn ông trên đời này đều nói vậy. Là dũng cảm hi sinh vì tình yêu chăng? Thật vĩ đại, cao cả và thiêng liêng! Nhưng khi nằm trong tình cảnh ấy, mấy ai dám oằng mình làm vậy? Hay thật ra, làm gì có cái tình cảnh ấy bao giờ? Yêu thì nhiều, thề thốt cũng lắm, còn hành động thì? Tôi chỉ tiện miệng hỏi trước, chẳng qua muốn tạo kịch tính cho câu chuyện mô típ này chứ thật không phải vì tò mò tí nào.

"Có!" Đó là tất cả những gì tôi nghĩ trong đầu. Đơn giản mà dứt khoát nhỉ?

"..."

Anh chỉ im lặng, điều này khiến tôi hơi ngạc nhiên. Này, không phải là ngay cả kiểu mẫu đàn ông anh cũng không có đó chứ? Không hiểu sao, tôi cảm thấy mình không thể nắm bắt được suy nghĩ của người đàn ông này. Sâu hay quái? Anh không nhìn tôi, mặc cho ánh mắt nghi ngờ của tôi không phút nào rời. Ánh nhìn của anh cũng trở nên xa xôi, anh đưa mắt mông lung trên bầu trời.

"Câu này khó quá nhỉ?" Tôi cười cười, rồi tiếp tục câu chuyện.

"Những ai được chết vì yêu là đang sống trong tình yêu, ta không quan tâm chuyện gì xảy ra, chỉ cần nàng được sống", chàng Gimi nghĩ vậy. Và chàng tiếp tục lên đường. Chàng đã hái ngôi sao băng sáng nhất, chàng đã chờ đợi ngày ngày để ném nó xuống trái đất. Một ngày dài như một năm khi chờ đợi, chàng không thể chờ thêm được nữa. Chàng đã ném nó xuống trái đất trước 1 ngày.

Đêm 30/7 năm đó, khi ngôi sao băng sáng nhất được ném xuống trái đất, gặp lực ma sát cực lớn của bầu khí quyển, nó đã vỡ tung ra thành hàng trăm mảnh nhỏ, làm sáng rực cả một vùng trời. Sau này, người ta gọi đó là mưa sao băng. Ở nơi đó, trong chiếc quan tài pha lê tuyệt đẹp, nàng Hath vẫn nằm im, xinh đẹp. Mái tóc nàng mượt mà như suối nước, những ngón tay nàng nhỏ nhắn, mềm mại đến diệu kỳ. Cơ thể nàng vẫn lạnh ngắt. Chỉ 2 dòng nước mắt nóng chảy trên gò má nàng, chảy mãi, chảy mãi. Chàng Gimi giờ trở thành 1 ngôi sao. Vì quá thương nhớ nàng Hath mà chàng không thể thắp sáng nổi chính mình. Chàng dần mờ nhạt nhất trong cả chùm sao, mà sau này người ta gọi là chòm sao tình yêu..

"Còn có một việc thú vị trong sự tích này nữa đấy!"

Tôi hào hứng tiết lộ. "Sau này, khi sắp xếp lại bảng chữ cái, chữ cái đầu tiên của tên 2 người được đặt kề cạnh nhau, theo thứ tự chàng đi trước, nàng theo sau. Đó là lí do tại sao G lại đứng kề H đấy!"

Anh hơi hứng thú, cười nhẹ.

"Chàng Gimi sẽ mãi là một ngôi sao cô đơn trên bầu trời sao?"

Tôi hơi khựng một chút, chẳng hiểu sao cũng thấy thương cảm cho chàng trai kia.

"Ừm, ở mãi trên bầu trời. Nhưng không phải chàng Gimi đã rất cao cả à? Chấp nhận cô đơn để đánh đổi lấy sinh mệnh của người con gái mình yêu.."

Bầu trời đêm, đen lắm, yên lặng và đáng sợ lắm, những ngôi sao tuy lấp lánh nhưng vẫn cô đơn vô cùng.. Hi sinh là vậy à? Vì người mình yêu mà chấp nhận lùi lại là vậy sao?

Chúng tôi không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn bầu trời. Gió mát rười rượi. Trăng vàng, sao sáng. Lung linh. Thời gian trôi qua.. và đêm dài cũng khẽ qua đi.. giữa hai con người..

slide4-1920x1080-1486110630717.jpg
 
Chia sẻ bài viết
Status
Không mở trả lời sau này.

Những người đang xem chủ đề này

Back