Xuyên Không Xuyên Về Thập Niên 90 Làm Lại Cuộc Đời - Yến Mạch Quyển

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi ManhManh84, 15 Tháng hai 2022.

  1. ManhManh84

    Bài viết:
    17
    Xuyên về thập niên 90 làm lại cuộc đời

    [​IMG]

    Hán việt: Cửu linh niên đại trọng trí nhân sinh

    Tác giả: Yến Mạch Quyển

    Bản gốc: Hoàn 229 chương

    Nguồn: wikidich

    Editor: Manh Manh

    Tình trạng edit: Đang bò

    Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Trọng sinh, 1v1..


    Văn án

    Trượng phu tuổi xuân chết sớm, hài tử sinh bệnh chết non.

    Lục Hiểu Miêu mỗi khi nhớ đến hai việc này, trái tim cô đều quặn lên đau đớn.

    Thẳng đến một ngày, nàng trọng sinh!

    Quay trở lại những năm 1990, khi những điều hối tiếc không xảy ra..

    Trọng sinh trở về, Lục Hiểu Miêu chỉ có hai mục tiêu

    Một, khuyên trượng phu rút lui kịp thời khỏi thị trường bất động sản Hải Nam

    Hai, bảo dưỡng thân thể thật tốt, đem đứa con ngoan sinh ra một lần nữa

    Chính là..

    Lục Hiểu Miêu nhìn trượng phu đang ngày càng hăng hái trên thị trường bất động sản

    Lại nhìn trong lòng ngực hai cái tiểu bảo bối

    Nàng cảm thấy sự tình như có một chỗ nào đó không quá thích hợp..

    Link góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Edit Của Manh
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng ba 2022
  2. Đăng ký Binance
  3. ManhManh84

    Bài viết:
    17
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Năm 2055, trong một viện điều dưỡng tại Bắc Kinh, Lục Hiểu Miêu ngồi trên xe lăn được Trọng Sênh đẩy vào hoa viên một bên phơi nắng, một bên nghe tiểu cô nương líu ríu nói về quyển tiểu thuyết cô vừa đọc.

    ".. Lục nãi nãi, ngài nói nếu có thể trở lại thập niên 90, ngài sẽ làm cái gì a?"

    "Thập niên 90 a.." Lục Hiểu Miêu đáy mắt hiện lên một tia hoài niệm.

    "Đúng vậy, nếu ngài trở lại thời điểm ấy ngài sẽ làm cái gì a?" Trọng Sênh lại hỏi một lần nữa.

    Lục Hiểu Miêu thanh âm có chút mơ hồ, "Cái này, cái này ta cũng không biết, bất quá.."

    Trọng Sênh có chút nghe không rõ hướng Lục Hiểu Miêu nhìn lại, "Lục nãi nãi, ngươi vừa rồi nói cái gì?"

    "Nga, không có gì." Nói xong, Lục Hiểu Miêu đột nhiên nghĩ đến điểm gì đó liền nhìn về phía Trọng Sênh, "Đúng rồi, tiểu Sênh, ta nhớ rõ mấy ngày hôm trước con nói sẽ đăng một cuốn tiểu thuyết lên Lục Giang, thế nào rồi? Có tiếng tăm gì không?"

    "Ngài nói cái này a." Trọng Sênh có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, "Con cũng chỉ mới đăng thôi, còn chưa có nhiều người xem lắm đâu."

    Lục Hiểu Miêu kéo bàn tay nhỏ bé của Trọng Sênh, nhẹ nhàng vỗ về, "Không có việc gì a, chậm rãi viết, rồi sẽ tốt hơn mà."

    "Ân", Trọng Sênh gật gật đầu, tóc hai bên thái dương bị gió hất tung lên, bên tai vang lên tiếng sột soạt.

    Trọng Sênh vừa nhấc đầu, đã thấy cây cỏ trong hoa viên đang ở trong gió không ngừng lay động, vừa thấy vậy, nàng liền vội vàng nói với Lục Hiểu Miêu: "Lục nãi nãi, gió thổi rồi, con đẩy ngài về phòng, bằng không trong chốc lát có thể bị đau đầu không tốt lắm đâu".

    "Được"

    Trở lại phòng, Trọng Sênh cẩn thận đỡ Lục Hiểu Miêu ngồi dậy khỏi xe lăn, ngồi vào mép giường: "Lục nãi nãi, ngài trước lên giường nghĩ ngơi một lát, con đi phòng bếp nấu cho ngài một món ăn ngon."

    "Không nóng nảy, con trước ngồi nghỉ ngơi một lát."

    "Không có việc gì, con làm gì cho ngài ăn rồi nghỉ ngơi, bằng không trong chốc lát thì có thể không còn kịp rồi."

    "Không kịp?" Lục Hiểu Miêu trên mặt hiện lên một tia nghi hoặc, bất quá không đợi nàng hỏi xong thì Trọng Sênh đã lon ton chạy về hướng phòng bếp.

    Lục Hiểu Miêu nhìn thấy bóng lưng tràn đầy sức sống của tiểu nha đầu, khóe miệng không khỏi hơi giơ lên, "Tuổi trẻ thật đúng là tốt."

    Đồng thời, không biết vì sao nàng lại nghĩ tới câu hỏi vừa rồi Trọng Sênh hỏi nàng ở dưới lầu, Lục Hiểu Miêu tựa vào đầu giường nhìn những đám mây trắng ngoài của sổ, "Trở lại thập niên 90?"

    "Nếu thật có thể trở về, thật là tốt biết bao."

    Vừa dứt lời, Lục Hiểu Miêu từ từ nhắm mắt lại, quay lưng về phía Trọng Sênh đang bận rộn trong phòng bếp, giống như cảm nhận được điều gì đó, động tác của tay cũng dần dần dừng lại, đồng thời trong phòng còn truyền đến một tiếng cảm thán, "Quả nhiên vẫn là không kịp rồi~"

    Vào đầu mùa hè năm 1994, trong một sân nhỏ của một tòa tiểu viện, Lục Hiểu Miêu, người đang ngủ trưa trong phòng, đột nhiên cảm thấy thân mình thân mình trầm xuống, đồng thời có một đạo âm thanh quen thuộc vang lên trong đầu, "Lục nãi nãi, đời này nhất định phải sống thật tốt."

    Lục Hiểu Miêu thậm chí còn không có thời gian nhớ tới thanh âm này rốt cuộc là do ai phát ra, cả người đã bị một đạo bạch quang cấp hút đi lên. Cùng lúc đó, trong đầu nàng đột nhiên thoáng hiện qua những hình ảnh quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Ngay tại đây, trí nhớ dần dần khôi phục, nàng thấy được Trọng Sênh đang đứng giữa luồng bạch quang.

    Trọng Sênh hướng tới Lục Hiểu Miêu phất phất tay, cùng thời gian Lục Hiểu Miêu đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, "Trọng Sênh? Con.."

    Lời của nàng còn chưa nói xong, đã bị một màn trước mắt làm cho sợ ngây người.

    Lục Hiểu Miêu có chút không dám tin tưởng nhìn chung quanh, những gia cụ mới tinh nhưng lại có chút lỗi thời, nhất là khi cô nhìn thấy chiếc máy khâu đạp bằng chân kiểu cũ nằm trong góc, yết hầu nàng nhẹ lăn một cái, "Cái máy khâu này? Chẳng phải đã mấy chục năm rồi sao?"

    Lục Hiểu Miêu vội vàng rời giường, hướng máy khâu đi đến, bởi vì nóng vội ngón tay còn không cẩn thận bị kim trên máy khâu đâm vào, cơn đau làm Lục Hiểu Miêu tức khắc ngây ngẩn cả người.

    "Đau? Như thế nào lại đau? Ta không phải đang nằm mơ sao? Vì cái gì vẫn còn đau?" Vừa dứt lời, Lục Hiểu Miêu liền nhìn thấy chiếc gương trên bàn trang điểm chiếu đến một đạo thân ảnh.

    Lục Hiểu Miêu nhìn gương mặt quen thuộc nhưng cũng xa lạ trong gương, trong đầu không biết vì sao vang lên một đạo âm thanh trong lúc nửa tỉnh nửa mê vừa rồi, tưởng tượng đến lúc này, đáy mắt Lục Hiểu Miêu không khỏi hiện lên một tia kinh hỉ.

    Chẳng lẽ ta thật sự trở lại thập niên 90? Kia Thanh Lâm có phải hay không còn gặp chuyện không may?

    Nghĩ đến đây, Lục Hiểu Miêu cuống quít tìm kiếm trong nhà, thẳng đến khi tìm thấy tờ lịch treo trên tường phòng bếp, Lục Hiểu Miêu mới nhẹ nhàng thở ra, "Ngày 2 tháng 7 năm 1992, còn khoảng một năm nữa mới xảy ra sự việc, nếu sự việc ngày đó xảy ra nữa hoặc là ở đâu đó phía trước ta có thể ngăn lại rồi.."

    Lục Hiểu Miêu ở trên lịch tìm thấy ngày Bùi Thanh Lâm gặp chuyện không may, liền dùng bút đỏ đánh dấu nhớ kỹ.

    Không chỉ thế, nàng còn từ trong phòng lấy ra một cuốn sổ, đem tất cả những chuyện quan trọng từ trong trí nhớ của nàng ghi chép vào.

    Trong sổ chẳng những có thời gian Bùi Thanh Lâm xảy ra chuyện mà còn có cả ngày sinh của con trai cô là Bùi Thần Dương.

    Trong quá trình ghi chép, ký ức của Lục Hiểu Miêu cũng theo các sự kiện được ghi lại trở về thời điểm ban đầu.

    Trước khi được trọng sinh, Lục Hiểu Miêu là một góa phụ ở tuổi thanh xuân, đến khi về già lại mất đi đứa con độc nhất trở thành một lão thái thái cô đơn. Tuy nhiên trước khi xảy ra những chuyện này, chỉ cần nhắc tới Lục Hiểu Miêu mọi người đều không phải khen ngợi có thừa sao? Nhưng vì cái gì sự tình lại biến thành như thế này?

    Tất cả những chuyện này đều bắt đầu từ cái chết của Bùi Thanh Lâm cũng chính là trượng phu của Lục Hiểu Miêu, mà nguyên nhân chính của sự việc này chính là do sa thải.

    Đầu những năm 1990, ngày càng nhiều doanh nghiệp nhà nước thua lỗ nghiêm trọng, thu không đủ chi do nhiều nguyên nhân, vì để ứng đối với hàng loạt cú sốc đó các doanh nghiệp lớn và nhỏ ở mọi nơi trên đất nước đều phải đối mặt với công cuộc tái cơ cấu và cải cách với quy mô lớn.

    Đồng thời, nó cũng gây ra làn sóng sa thải những nhóm nhân viên đầu tiên.

    Là một quân nhân đã xuất ngũ, Bùi Thanh Lâm sẽ không xuất hiện trong đợt sa thải đầu tiên trừ khi doanh nghiệp đó bị phá sản, nhưng thật sự điều đó đã xảy ra.

    Bùi phụ Bùi mẫu vì giữ cho đại nhi tử Bùi Thanh Mộc không bị nghỉ việc đã buộc Bùi Thanh Lâm, người đáng lẽ không được cho nghĩ việc, sử dụng danh ngạch của mình tới đảm bảo Bùi Thanh Mộc sẽ không bị sa thải bằng không sẽ đến tìm Lục Hiểu Miêu để gây rối.

    Bùi Thanh Lâm lúc ấy đang theo Lục Hiểu Miêu bàn chuyện cưới hỏi, cho nên nghe được Bùi phụ Bùi mẫu vì buộc hắn nghỉ việc mà làm ra được lựa chọn sau đành cắn răng mà đáp ứng.

    Nhưng là trước khi đáp ứng yêu cầu này, hắn đưa ra một cái điều kiện, đó chính là phân gia.

    Sau khi ly khai khỏi gia đình, Bùi Thanh Lâm lập tức cầm tiền phân gia cùng với tiền được hỗ trợ khi sa thải liền ở trong thành phố tìm một cái tiểu viện an cư lạc nghiệp.

    Không chỉ có thế, Bùi Thanh Lâm còn đem toàn bộ tiểu viện này trực tiếp đứng dưới danh nghĩa của Lục Hiểu Miêu coi như là sính lễ.

    Mặt sau còn tìm bà mối làm mai, thực mau, Lục Hiểu Miêu cùng Bùi Thanh Lâm liền ở trong cái tiểu viện này thành thân, ổn định cuộc sống.

    Sau khi kết hôn cả hai có một cuộc sống ngọt ngào.

    Hơn nữa, chỉ cần Bùi Thanh Lâm ở nhà một ngày, nấu cơm, giặt quần áo, đốn củi, múc nước đều bị anh bao, Lục Hiểu Miêu cơ hồ có thể nói là cái gì cũng đều không cần làm.

    Chính là thời gian tốt đẹp chẳng được bao lâu, Bùi Thanh Lâm đã tiêu hết số tiền có được từ việc phân gia và tiền hỗ trợ. Mà Bùi Thanh Lâm tuy là một hán tử tốt, yêu gia đình nhưng là cũng không muốn ăn cơm mềm, tiêu tiền lương của Lục Hiểu Miêu mà sống.

    Vì thế, sau một đoạn thời gian nghỉ ngơi ở nhà, Bùi Thanh Lâm liền bắt đầu khắp nơi tìm kiếm công việc. Lúc đầu đi giúp mọi người đóng đồ đạc, sau đến trang hoàng, xây dựng nhà cửa, rồi cuối cùng trở thành một nhà thầu nhỏ chỉ trong một năm thời gian ngắn ngủi.

    Bùi gia nhìn bằng mắt thường cũng thấy được sự cải thiện rõ rệt, cứ cách một đoạn thời gian là trong nhà lại có thêm một món đồ lớn. Chiếc máy khâu đạp bằng chân mà Lục Hiểu Miêu đã sử dụng mười mấy năm cũng được mua tại đoạn thời gian đó.

    Tất cả mọi việc đều đang diễn ra tốt đẹp, nhưng khi càng ngày trở nên tốt đẹp hơn thì Bùi Thanh Lâm nghe chiến hữu của mình là Tống Thành Phi nói về việc làm của những tòa nhà chưa hoàn thiện ở Hải Nam, một lòng muốn đi Hải Nam để đầu cơ.

    Không chỉ thế, hắn còn muốn mang Bùi Thanh Lâm theo cùng.

    Lúc đầu, Bùi Thanh Lâm không muốn đi, nhưng là khiêng không được khi bên tai luôn có người năn nỉ ỉ ôi, vì thế Bùi Thanh Lâm đành phải cùng những người khác đến Hải Nam trước tìm hiểu một chút về thị trường.

    Nhưng ngay khi bước chân vào Hải Nam, thị trường bất động sản liên tục quay cuồng, Tống Thành Phi và Bùi Thanh Lâm không nhịn được mà đầu tư vào nó, không đến mấy ngày liền thu được một phen lợi nhuận, làm hai người hoàn toàn bắt đầu trầm mê trong đó.

    Lục Hiểu Miêu ngay từ đầu còn có thể nhận được điện báo từ Bùi Thanh Lâm đánh tới, cùng với vài cuộc điện thoại nên cũng biết được đôi chút tình hình của bọn họ trong thành phố. Nhưng thị trường ở lúc sau càng lúc càng trở nên khốc liệt, vừa mới mua được đất, đều còn chưa xây thành phòng ở đã được bán hết sạch.

    Dưới tình huống như thế, lý trí con người cũng không nhịn được mà ngày càng điên cuồng.

    Mà lúc này, một số người nghe được tiếng gió, bắt đầu bán tháo các tòa nhà mà họ đang tích trữ, trong khi những kẻ mất trí vẫn đang không ngừng tiếp tục mua bán.

    Tống Thành Phi chính là một người như vậy.

    Vào cuối năm, Bùi Thanh Lâm còn muốn dựa vào số tiền lãi được kia tiếp tục đầu tư phát triển thêm một đoạn, nhưng khi tưởng tượng đến cảnh nửa năm nay đều không có nhìn thấy tức phụ của mình, liền muốn lấy ra một phần tiền mang về quê, đợi qua Tết Nguyên Đán sau đó liền tiếp tục.

    Nhưng Tống Thành Phi lại không vui, không chỉ có thế hắn còn cầm tiền Bùi Thanh Lâm, nói rằng một khi rút tiền ra liền phải tổn thất một đoạn lớn, hơn nữa giá nhà đất ở Hải Nam sẽ tăng vọt vào dịp Tết Nguyên Đán, lúc này đem tiền lấy ra là không có lời.

    Tuy ngay lúc đó thị trường vẫn như cũ, nhưng bọn họ không biết rằng cách vài tháng sau Tết Nguyên Đán, thị trường bất động sản ở Hải Nam trực tiếp sụp đổ, tiền đầu tư của bọn họ cũng bị trói lại.

    Vào tháng 6 năm 1993, nhà nước đã ban hành một loạt các quy định liên quan đến quản lý nhà đất, ức chế sự gia tăng các công trình địa ốc không nói, mà còn khiến các nhà đầu tư và ngân hàng phải đóng cửa hoặc bỏ trốn cùng một lúc.

    Tiền bạc mà Tống Thành Phi và Bùi Thanh Lâm kiếm được đều bị trói chặt trong đó, trên tay còn lại là một đống nợ, vì để thoát khỏi chuyện này, Tống Thành Phi chỉ có thể nhờ Bùi Thanh Lâm tức tốc trở về Bắc Kinh tìm kiếm Tống gia để cầu cứu.

    Nhưng vào ngày Bùi Thanh Lâm rời khỏi Tống gia, một hồi tai họa từ trên trời giáng xuống..
     
    Last edited by a moderator: 15 Tháng hai 2022
  4. ManhManh84

    Bài viết:
    17
    Chương 2. Phùng Thiến Thiến

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Không lâu sau khi Bùi Thanh Lâm ra khỏi Tống gia, một chiếc xe tải hung hãn lao thẳng về phía Bùi Thanh Lâm, trực tiếp đâm người tử vong tại chỗ.

    Tống gia sau khi nghe được tin tức, liền vội vàng đem người đưa đến bệnh viện nhưng cũng đã vô phương cứu chữa.

    Nghe được tin tức này, Lục Hiểu Miêu hôn mê bất tỉnh, nhưng cùng lúc đó nàng cũng biết được rằng mình đã mang thai được hơn ba tháng.

    Vì hài nhi trong bụng, Lục Hiểu Miêu cưỡng chế bản thân phải trấn định xuống, lo liệu hậu sự cho trượng phu Bùi Thanh Lâm.

    Với sự giúp đỡ của Tống gia, số tiền bồi thường do người lái xe gây tai nạn đã nhanh chóng được đền bù, nhưng là số tiền này chỉ qua tay Lục Hiểu Miêu trong chốc lát, sau đó nàng đã chuyển hết vào tài khoản của công ty Bùi Thanh Lâm và Tống Thành Phi để trả nợ, nhưng dù vậy, món nợ khổng lồ vẫn đè nặng Lục Hiểu Miêu đến khó thở.

    Để có tiền trả nợ, Lục Hiểu Miêu một bên ban ngày đến trường đi học, tối về đạp máy may làm chút trang phục, căn nhà bên hông của gia đình được nàng sửa sang lại để mở cửa hàng.

    Nhưng là số tiền kiếm được cũng chỉ như muối bỏ biển, căn bản còn không đủ chi tiêu trong nhà.

    Mà ở lúc này, người Bùi gia tìm tới cửa, ngang ngạnh nói căn hộ này thuộc về Bùi gia, buộc Lục Hiểu Miêu phải đem nhà trả lại.

    Trong lúc xô đẩy, Lục Hiểu Miêu ngã đổ máu tại chỗ, thai nhi thiếu chút nữa không giữ được.

    Bất quá cũng may mắn một chút, Bùi gia biết được ngôi nhà này ngay từ đầu đã đứng dưới danh nghĩa của Lục Hiểu Miêu, hơn nữa sự tình nháo lớn đến nỗi Lục Hiểu Miêu suýt chút nữa sảy thai, Bùi gia sợ có chuyện không hay xảy ra liền không dám đến cửa nữa.

    Sau đó còn có rất nhiều chuyện không may nhưng cuối cùng Lục Hiểu Miêu đều vượt qua được, tuy rằng cũng đi rất nhiều đường vòng nhưng may mắn là..

    Nàng đã trở lại, trở lại trước khi các sự tình đó phát sinh.

    Vì để bình phục tâm trạng kích động của mình khi được trọng sinh, Lục Hiểu Miêu bận rộn trong ngoài dọn dẹp mọi ngóc ngách trong nhà, đồng thời cũng tìm lại cảm giác lúc trước khi sinh hoạt trong tiểu viện.

    Lục Hiểu Miêu phơi bộ ga trải giường in hình hoa mẫu đơn lên trên cọc tre. Chưa kể hiện tại chất lượng của bộ ga trải giường này thật đúng là không tồi, sau mười mấy hai mươi năm sử dụng chúng cũng không hề xấu đi, cũng không hề kém cạnh những chiếc ga trải giường cotton của thế hệ sau này.

    Không chỉ ga trải giường, rất nhiều đồ vật ở thế hệ sau còn không được tốt như bây giờ, họ chỉ chú trọng đến hình thức mà không quan tâm đến chất lượng, thậm chí các doanh nghiệp còn mong muốn đồ vật của mình bị người dùng hư càng nhanh càng tốt, như vậy mới có thể khiến mọi người tiếp tục mua sắm.

    Nghĩ đến đời sau đủ loại biến hóa, Lục Hiểu Miêu còn có chút cảm thán, mà đúng lúc này cánh cửa ngoài sân bị người gõ vang lên, "Hiểu Miêu, Hiểu Miêu?"

    "Ai nha?"

    "Là ta a, Phùng Thiến Thiến." Phùng Thiến Thiến hét lớn vào cửa.

    "Thiến Thiến?" Lục Hiểu Miêu đáy mắt hiện lên một tia nghi hoặc, tiếp theo mới nhớ tới Phùng Thiến Thiến chính là người bạn thân nhất của cô ở trường. Đáng tiếc sau khi cô nghỉ học, hai người liền dần dần không còn lui tới.

    Nghĩ đến đây, Lục Hiểu Miêu vội vàng bước đến đem cửa mở ra, "Thiến Thiến, ngươi hôm nay tới tìm ta là có việc gì sao?"

    "Ngươi đang nói cái gì vậy." Phùng Thiến Thiến hướng tới Lục Hiểu Miêu nói, "Không phải hôm trước ngươi hẹn ta buổi chiều đến của hàng bách hóa mua đồ vật sao? Ta đi đến đó chờ không thấy ngươi đến, liền tới đây nhìn xem."

    Nói xong, Phùng Thiến Thiến còn đưa tay lên sờ trán Lục Hiểu Miêu thử, "Nóng quá, ngươi có phải bị cảm rồi hay không?"

    "Không đâu." Lục Hiểu Miêu nói, "Ta vừa rồi quét tước vệ sinh trong nhà, đây là do trời nóng mà thôi."

    "Thật sự?" Phùng Thiến Thiến hoài nghi nói, "Thật không phải phát sốt?"

    "Thật sự, không tin ngươi xem, không phải tất cả quần áo ta giặt còn treo đầy ở trong viện sao."

    Phùng Thiến Thiến liếc nhìn vào sân, nhìn thấy quần áo được treo dày đặc trong sân viện, "Trời ạ, ngươi đây là đem hết quần áo trong nhà lấy ra giặt sạch sao?"

    "Cái này, nhất thời thuận tay." Lục Hiểu Miêu có chút ngượng ngùng cười một cái, "Đúng rồi, ngươi đi cửa hàng bách hóa có mua đồ vật gì chưa?"

    "Còn không có đâu." Phùng Thiến Thiến nói, "Không gặp ngươi, liền trước tới tìm ngươi, còn chưa có đi vào."

    "Vậy ngươi đợi ta lát, ta đi vào phòng lấy cái chìa khóa, chúng ta lại đến đó nhìn xem."

    "Ngươi đừng miễn cưỡng a, thật sự nếu đi không được, bất quá mấy ngày nữa chúng ta lại đến đó nhìn xem, dù sao kỳ nghỉ hè vẫn còn dài mà."

    "Không có việc gì, ta cũng muốn đi cửa hàng bách hóa mua vài thứ."

    Lục Hiểu Miêu về phòng cầm chìa khóa, đem xe đạp chở theo Phùng Thiến Thiến đến cửa hàng bách hóa.

    Từ ngõ nhỏ nhà Lục Hiểu Miêu đạp xe không đến mười phút đã đến trước cửa hàng bách hóa, đậu xe bên ngoài khóa kỹ rồi đi về phía cửa hàng bách hóa.

    "Hiểu Miêu, lát nữa chúng ta lên lầu mua mấy bộ quần áo mới đi." Phùng Thiến Thiến hướng tới Lục Hiểu Miêu nói, "Ta nghe nói gần đây có mấy bộ quần áo từ Quảng Châu về, kiểu dáng đặc biệt đẹp."

    Nghe vậy, Lục Hiểu Miêu cũng bắt đầu tò mò lên, "Kia trong chốc lát chúng ta ở dưới lầu mua ít đồ vật, sau đó liền đi lên lầu nhìn xem, vừa lúc ta cũng muốn mua một ít vải về.'

    Lục Hiểu Miêu cùng với Phùng Thiến Thiến ở dưới lầu mua một chút kem bảo vệ da cùng với một ít vật dụng hàng ngày, sau đó liền hướng lầu ba mà đi.

    Vừa đến lầu ba, Lục Hiểu Miêu liền nhìn thấy được những bộ quần áo được treo trên quầy, nhìn những bộ quần áo đó, Lục Hiểu Miêu không thể không thừa nhận, thời trang chính là một vòng tuần hoàn, một số bộ quần áo nằm trong đó ở thế kỷ 21 vẫn rất phổ biến.

    Ngay khi Phùng Thiến Thiến nhìn thấy quần áo, liền gấp không chờ nổi tiếng lên," Hiểu Miêu, ngươi thấy cái áo khoác này có đẹp không? "

    Lục Hiểu Miêu nhìn theo hướng Phùng Thiến Thiến đang chỉ, liền thấy được một chiếc áo khoác màu trắng bắt mắt nhưng cũng có chút khoa trương.

    Mà ở lúc này, nhân viên bán hàng còn liên tục giới thiệu với Phùng Thiến Thiến," Vị này có ánh mắt thật tốt, chiếc áo khoác này chính là được cửa hàng chúng tôi mới nhập từ Quảng Châu về, toàn bộ Bắc Kinh này cũng chỉ có mười chiếc, nếu ngài thích nó, chúng tôi có thể đem xuống cho ngài mặc thử xem sao. "

    " Có thể thử sao? Vậy thì.. "Phùng Thiến Thiến còn chưa kịp nói hết lời, một giọng nói từ phía sau truyền đến," Không cần thử, trực tiếp gói lại cho ta. "

    Lục Hiểu Miêu hướng tới phía sau nhìn lại, liền thấy một nữ tử với vẻ mặt kiêu căng, ngạo mạn đang chỉ vào chiếc áo khoác mà Phùng Thiến Thiến vừa rồi nhìn trúng.

    " Cái áo khoác này là ta nhìn trúng trước. "

    " Ngươi nhìn trúng trước, vậy ngươi mua sao? "

    " Ta.. "

    " Ta cái gì mà ta, không mua thì lắm lời làm gì. "Nữ tử nói rồi nhìn về phía nhân viên bán hàng," Còn không đem áo khoác gói lại cho ta. "

    " Nhưng là.. "Nhân viên bán hàng do dự nói:" Ấn theo quy định thì vị này là người nhìn trúng cái áo trước.. "

    " Nhìn trúng trước nhưng có mua nổi không a? "Nữ tử quét mắt về phía Phùng Thiến Thiến nói," Ngươi coi trọng nó như vậy nhưng lại mua không nổi, thật là mất mặt a. "

    " Ngươi khinh thường ai? Còn không phải chỉ là một chiếc áo khoác thôi sao, ta còn có thể mua không nổi sao? "Nói xong, Phùng Thiến Thiến yêu cầu nhân viên bán hàng gói chiếc áo lại.

    Lục Hiểu Miêu nhanh chóng kéo tay cô," Thiến Thiến, chờ một chút. "

    " Chờ cái gì a, hôm nay tôi phải.. "Cô chưa kịp nói hết lời, Lục Hiểu Miêu liền ở bên tai cô nói vài câu.

    Phùng Thiến Thiến nhìn về phía Lục Hiểu Miêu," Thật sự? "

    Lục Hiểu Miêu khẳng định gật gật đầu, Phùng Thiến Thiến miễn cưỡng liếc nhìn nữ tử kia," Cái áo này nếu ngươi thích liền nhường cho ngươi. "

    " Nói khách khí lắm, lúc đầu đưa cho ta có phải là được rồi hay không, lãng phí thời gian của ta. "

    " Ngươi! "Phùng Thiến Thiến thiếu chút nữa đã nhào vào người phụ nữ kia.

    Lục Hiểu Miêu nhanh chóng đem người kéo đến một bên, không để cho cơn giận này tiếp tục bùng lên.

    Nữ tử cầm theo chiếc áo khoác rời đi, còn hướng tới phía Phùng Thiến Thiến mắt trợn trắng, biểu tình kia thiếu chút nữa làm cho Phùng Thiến Thiến tức điên lên.

    " Được rồi, được rồi, đừng tức giận nữa. "Lục Hiểu Miêu nhìn khuôn mặt căng phồng lên vì tức giận của Phùng Thiến Thiến có chút buồn cười nói," Trong chốc lát ta sẽ mua một khối vải, tự may cho ngươi một chiếc giống vậy được không? "

    " Thật sao? "Nói xong Phùng Thiến Thiến có chút nghi ngờ nhìn Lục Hiểu Miêu," Bất quá, ngươi thật sự biết làm quần áo sao? "

    " Bằng không vẫn là đừng đi. Dù sao, ta cũng không nhất thiết phải có chiếc áo đó, chỉ là vừa rồi người nọ làm cho ta có chút khó chịu mà thôi. "

    " Ta biết, bất quá ngươi xác định là ngươi thật sự không cần? "

    Phùng Thiến Thiến do dự một lúc, nhưng cuối cùng vẫn nói với Lục Hiểu Miêu," Quên đi, chờ thêm mấy ngày nữa thôi là ta sẽ cùng với biểu tỷ đi Tây Chỉ xem thử, quần áo nơi đó cũng khá tốt. "

    " Nếu đã như vậy, ngươi với ta cùng đi xem vải đi. "Lục Hiểu Miêu nói xong, liền lôi kéo Phùng Thiến Thiến hướng tới một quầy vải cách đó không xa.

    " Ngươi thật sự muốn mua vải về tự mình làm sao? "

    " Đúng vậy, không phải trước khi đến đây ta đã nói là sẽ đi mua vải rồi sao? "

    Lục Hiểu Miêu một bên nói, một bên hướng tới quầy vải nhìn những tấm vải treo trong quầy, nhìn đến tấm vải màu trắng với chiếc áo mà Phùng Thiến Thiến nhìn trúng khi nãy xem như là cùng một chất liệu, ánh mắt Lục Hiểu Miêu ngày càng sáng lên.

    " Tiểu cô nương, có thể giúp ta đem khối vải kia xuống cho ta nhìn xem một chút được không? "

    " Tiểu cô nương? "Nhân viên bán hàng ở quầy nghe vậy, khóe miệng nhếch lên gần đến mang tai.

    Chỉ thấy nàng một bên cười cười, một bên liền đem theo khối vải mà Lục Hiểu Miêu yêu cầu kia kéo đến trước mặt Lục Hiểu Miêu," Con ta năm nay đã học cấp 2 rồi, ngươi làm sao có thể gọi ta là tiểu cô nương được a. "

    Lục Hiểu Miêu không cẩn thận đã dùng giọng điệu của đời trước đối đáp với tiểu bối, trong lòng không khỏi nhảy loạn một nhịp, sau mở miệng cười nói," Thật vậy chăng? Ta thấy ngài còn rất trẻ, còn tưởng rằng ngài chưa có kết hôn đâu. "

    " Theo ngươi nói như thế nào liền như vậy đi. "Người bán hàng bị lời nói của Lục Hiểu Miêu làm cho mặt mày hớn hở.

    Phùng Thiến Thiến càng là trợn mắt há hốc mồm, nhìn cái người mà ở trường học luôn kiệm lời, nói được vài câu sẽ đỏ mặt kia, thế mà ngay bây giờ, mới chỉ nói hai ba câu liền đem cái vị bán hàng trước mặt tuổi ngoài ba mươi kia nhẹ nhàng gọi một tiếng muội muội, cuối cùng lại còn mua được vài khối vải tốt với giá rẻ hơn ban đầu.

    Thẳng đến khi rời khỏi cửa hàng bách hóa, Phùng Thiến Thiến đều còn không có phản ứng lại.

    " Hiểu Miêu, ngươi trở nên lợi hại như thế từ bao giờ vậy? "

    " Cái gì? "

    " Ta nói là ngươi, từ khi nào mà tài ăn nói của ngươi trở nên lợi hại như vậy? "

    " Có sao? "

    " Đương nhiên là có, ngươi xem vừa rồi ngươi nói chuyện với người bán hàng, một tiếng hai tiếng đều kêu một cái muội muội, thiếu chút nữa liền cùng người ta kết thân rồi, này nếu là ngươi trước kia nào có lợi hại như vậy a. "

    " Phải không? Kia có khả năng là do gần đây ta xem TV nên cũng học được một chút cách ăn nói đi. "

    " Thật vậy chăng? Xem TV còn có cái tác dụng này? "

    " Đương nhiên, không tin ngươi trở về cũng thử xem "

    " Ta đây cũng trở về thử xem.."
     
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng hai 2022
  5. ManhManh84

    Bài viết:
    17
    Chương 3. Váy liền áo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lục Hiểu Miêu cùng Phùng Thiến Thiến sau khi tách ra, còn ở quầy bán quà vặt trước ngõ nhỏ dừng lại một lát.

    Nàng nhìn thấy trong quầy bán quà vặt có một chiếc điện thoại bàn, liền muốn cầm lấy điện thoại nhấc máy gọi cho Bùi Thanh Lâm.

    Nhưng là không biết có phải do ngại ngùng hay không, vẫn là không biết phải nói cái gì, cuối cùng Lục Hiểu Miêu có điểm túng quẫn ở quầy quà vặt mua một túi muối, sau đó phóng xe đạp trở về nhà.

    "Ta như thế nào lại nhát gan như vậy, còn không phải chỉ là một cuốc điện thoại thôi sao, có cái gì mà không dám." Lục Hiểu Miêu vừa dứt lời liền nghe thấy dì Hồ từ trong quầy bán quà vặt ở đầu ngõ hô to, "Hiểu Miêu, ngươi có điện thoại."

    Trái tim Lục Hiểu Miêu run lên, mảnh vải đang cầm trên tay suýt chút nữa rơi xuống đất.

    Nàng cuống quít buông đồ vật, hướng phía quầy bán quà vặt chạy tới.

    Dì Hồ thấy Lục Hiểu Miêu vội vàng chạy tới, hướng nàng cười nói, "Không cần phải gấp gáp, Thanh Lâm bên kia còn chưa có cúp máy, cứ từ từ đi."

    Lục Hiểu Miêu khuôn mặt đỏ bừng tiếp nhận điện thoại, khi đưa ống nghe lên tai, cô vẫn có thể nghe được tiếng tim mình đập, thẳng đến khi một giọng nói quen thuộc vang lên trong ống nghe, "Hiểu Miêu?"

    Khi nghe thấy giọng nói của Bùi Thanh Lâm, trái tim đang đập loạn xạ của Lục Hiểu Miêu đột nhiên bình tĩnh trở lại, "Là em."

    "Hiểu Miêu, có thể kỳ nghỉ hè này anh không trở về được." Bùi Thanh Lâm có chút thất vọng nói, "Bên này mọi việc đều mới bắt đầu, còn rất nhiều việc phải làm, anh cùng với Thành Phi vừa mới thành lập công ty, trong lúc nhất thời không thể rời đi được."

    Nghe được lời này, Lục Hiểu Miêu tuy là có chút thất vọng, nhưng cũng không ngạc nhiên, dù sao thì đời trước Thanh Lâm cũng là ở ngay thời điểm này gọi điện tới.

    Mà ở lúc này, Bùi Thanh Lâm ở đầu bên kia điện thoại hỏi lại Lục Hiểu Miêu, "Đúng rồi Hiểu Miêu, nếu không em tới đây đi?"

    "Còn một tháng nữa mới phải đi học lại, nếu em tới đây, anh có thể bớt chút thời gian mang em đi dạo trên bờ biển, hơn nữa, không phải em thích ăn nhất là hải sản sao, ở đây hải sản đều là sáng sớm mới được đánh bắt lên, đặc biệt tươi ngon."

    "Nơi này trái cây cũng rất nhiều, đến lúc đó anh mang em đi ăn a.."

    Lục Hiểu Miêu lắng nghe giọng nói trong ống nghe, hốc mắt không biết vì sao lại đỏ lên, "Thanh Lâm~"

    "Làm sao vậy?" Nhận thấy điều gì đó bất thường, Bùi Thanh Lâm vội vàng hỏi Lục Hiểu Miêu, "Có phải hay không nơi nào đó không được thoải mái?"

    "Không có." Lục Hiểu Miêu hít hít mũi, "Em chỉ là có chút nhớ anh."

    Ngay khi những lời này nói ra, Bùi Thanh Lâm thiếu chút nữa làm rơi ống nghe, trên mặt lộ ra một mạt ngây ngô cười, "Hiểu Miêu, anh cũng nhớ em."

    Tống Thành Phi đang ngồi ở đối diện đột nhiên lộ ra vẻ khó tin.

    Nhìn Bùi Thanh Lâm đang cầm ống nghe cười đến ngu ngốc, quả thực không thể tin được người như hắn cũng có thể lộ ra vẻ mặt này.

    Sau khi Bùi Thanh Lâm cúp điện thoại, trên mặt đều là tươi cười sáng lạn không nói, còn đột nhiên ngâm nga một bài hát, giọng ca lạc điệu suýt chút nữa đã tiễn Tống Thành Phi chạy đi mất.

    "Được rồi được rồi, đừng ở trước mặt người cô đơn như ta mà ân ái." Tống Thành Phi hướng Bùi Thanh Lâm nói, "Còn có ngươi ca hát là tình huống gì, ngươi có chuyện gì hay sao?"

    "Hắc hắc" Bùi Thanh Lâm hướng Tống Thành Phi cười ngây ngô nói, "Thành Phi, Hiểu Miêu cô ấy nói mấy ngày nữa sẽ đến đây."

    "Ngươi nói cái gì?" Tống Thành Phi có chút giật mình nhìn lại, "Thê tử ngươi muốn tới đây? Không phải lúc trước cô ấy không đồng ý sao?"

    Lục Hiểu Miêu cúp điện thoại, liền thấy dì Hồ đang nhìn mình mỉm cười, khi nhìn thấy điều này, khuôn mặt Lục Hiểu Miêu lập tức đỏ bừng lên, "Cái này dì Hồ con đi về trước."

    "Trở về đi, về đi, trở về thu dọn hành lý, mấy ngày nữa sẽ đi đến chỗ Thanh Lâm." Dì Hồ cười trêu ghẹo nói.

    Lục Hiểu Miêu đi vào ngõ nhỏ vẫn có thể nghe thấy tiếng cười sang sảng của dì Hồ.

    Lục Hiểu Miêu mang theo vẻ mặt háo hức trở về nhà, liền đem đống vải vừa mới mua xong đặt ở trong sân viện đem vào phòng.

    Chỉ thấy nàng lấy từ trong đống vải vừa mua ra một tấm vải màu trắng, trải ra trên bàn, tiếp theo lấy ra một miếng phấn màu trắng trong hộp trên bàn máy khâu. Những đường nét phác họa vô cùng uyển chuyển đó đều là do Lục Hiểu Miêu học được sau khi cắt qua vô số mảnh quần áo ở kiếp trước.

    Miếng vải vừa được dùng kéo cắt may, dùng kim và chỉ ghép những mảnh vải tương ứng lại.

    Một lúc sau, tiếng máy khâu lộc cộc phát ra từ nhà Lục Hiểu Miêu, những miếng vải trắng được cắt ra dần thành hình dưới bàn tay của Lục Hiểu Miêu.

    Thực mau, một chiếc áo khoác tương tự với chiếc áo trong cửa hàng bách hóa dần xuất hiện trên bàn của chiếc máy khâu.

    Khi quần áo gần như hoàn thành, Lục Hiểu Miêu dùng những mảnh vải còn sót lại quấn thành một nút thắt, đính vào chiếc áo, chỉ một cái thiết kế nhỏ này đã làm quần áo càng trở nên gọn gàng, hơn nữa còn có thể tôn lên vòng eo.

    Hơn nữa, trang phục được cắt may khéo léo, không chỉ khiến người mặc tự tin hơn mà còn không bị gò bó khi mặc, cùng với thiết kế cổ chữ V càng làm cho chiếc cổ người mặc thêm thon dài.

    Về phần vai, Lục Hiểu Miêu cũng chăm chút trong việc cắt may, để những chiếc áo thiết kế theo kiểu này dù vai có hơi xuôi một chút thì sau khi mặc lên sẽ trông thẳng và tự nhiên hơn thay vì sử dụng miếng đệm vai trông có vẻ hơi khoa trương.

    Làm xong quần áo, sắc trời cũng dần tối.

    Lục Hiểu Miêu liếc nhìn bầu trời bên ngoài, liền đem những mảnh vải vứt lung tung khi nãy đem dọn dẹp gọn gàng vào, thu dọn xong, bụng nàng cũng bắt đầu ục ịch kêu to.

    Lục Hiểu Miêu người đã lâu không sử dụng bếp đất, đã tốn một chút thời gian để loay hoay thổi lửa và tự làm cho mình một tô mì trứng cà chua.

    Cà chua vẫn còn tươi ngon được hái xuống từ vườn rau nhỏ ngoài sân, chưa kể đến hương vị cà chua nhà trồng còn ngon hơn cà chua mua ở ngoài siêu thị.

    Lục Hiểu Miêu một bên đặt tô mì xuống, một bên cầm trái cà chua lên nhấm nháp nhai.

    Cũng may những quả cà chua này chỉ to bằng nửa nắm tay, thậm chí ăn hai quả cũng chỉ như món khai vị chứ không hề no bụng.

    Sau khi no bụng, Lục Hiểu Miêu quay trở lại phòng và tiếp tục làm quần áo.

    Loại vải pha màu trắng đã được Lục Hiểu Miêu làm thành một chiếc váy sơ mi hình chữ A. Với cổ áo hình chữ V và những chiếc cúc áo màu đen có chút ánh kim loại, một chiếc váy đẹp, có khí chất đã được thành hình.

    Đối với những mảnh vải còn dư lại, Lục Hiểu Miêu cũng làm cho Bùi Thanh Lâm một chiếc áo sơ mi nam tương tự với cái của Phùng Thiến Thiến.

    Ngoài ra còn một mảnh vải hoa cũng đã được may thành một cái quần cho con trai.

    Làm quần áo quá dễ dàng, trong lúc nhất thời còn không có đã ghiền, Lục Hiểu Miêu nhìn những món đồ nàng đã may được đặt ở trên giường, lại nhìn đến những mảnh vải bị cắt vụn.

    Cuối cùng, cái tay của Lục Hiểu Miêu lại ngứa ngáy, nghĩ có thể dùng những mảnh vải vụn kia buộc lại với nhau làm thành dây cột tóc.

    Dư lại những mảnh vải vụn cũng không ném, Lục Hiểu Miêu thu ngay vào trong túi, chờ về sau khi có nhiều vải vụn, nói không chừng có thể may chúng thành những họa tiết nhỏ.

    Sau một ngày bận rộn, vừa rửa mặt xong, Lục Hiểu Miêu liền chìm vào giấc ngủ.

    Một đêm qua đi, Lục Hiểu Miêu ngay cả mơ cũng không có, sau khi tỉnh lại vẫn có chút không phản ứng kịp, mãi cho đến khi nhìn thấy những bộ quần áo được may ngày hôm qua, cô mới cảm thấy mình thật sự đã trở về thập niên 90.

    Dùng nước giếng rửa mặt, nước lạnh đến nỗi làm cho toàn thân Lục Hiểu Miêu đều run lên.

    Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Lục Hiểu Miêu đến cửa hàng ăn sáng của Trương gia ở đầu ngõ, mua hai cái bánh bao thịt lớn, một cây bánh quẩy lại thêm một chén sữa đậu nành, đây là bữa sáng của cô ngày hôm nay.

    Thịt mềm và mỏng khi cắn vào liền có nước thịt chảy ra.

    Còn có sữa đậu nành, nồng đậm thơm thanh khiết mùi vị đậu nành, khác biệt hoàn toàn với các loại sữa đậu nành được làm bằng bột sữa.

    Chưa kể, cái bánh quẩy kia xốp giòn, bất luận là ăn trực tiếp hay là chấm với sữa đậu nành đều rất ngon.

    Từ sau khi Lục Hiểu Miêu dọn ra khỏi cái nhà này, điều cô tưởng niệm nhất chính là đồ ăn ở đây, hương vị nguyên bản không thêm chút gia vị nào, vô luận là ăn bao nhiêu lần, cô đều sẽ không chán.

    Ăn qua bữa sáng, Lục Hiểu Miêu liềm đem những bộ đồ vừa được may xong tối qua tất cả đều giặt sạch sẽ.

    Mà lúc này, giọng nói của dì Hồ từ quầy bán quà vặt lại vang lên, "Hiểu Miêu, Thanh Lâm lại điện tới a"

    Nghe lời này liền biết hai vợ chồng nhà này thường xuyên liên lạc nhiều đến mức nào.

    Lục Hiểu Miêu tiếp nhận điện thoại, từ trong ống nghe nghe được thanh âm của Bùi Thanh Lâm, "Hiểu Miêu, anh đã nhờ bạn mua cho em một vé tàu vào ngày mốt, đến lúc đó còn sẽ có người đi cùng đưa em tới đây, như vậy anh cũng có thể yên tâm một chút."

    "Đi cùng em?" Lục Hiểu Miêu nói, "Như vậy có phải hay không phiền toái đến người khác, em có thể tự mình đi."

    "Ngàn vạn đừng." Bùi Thanh Lâm nói, "Có rất nhiều người trên xe lửa, anh không yên tâm để em đi một mình."

    "Có cái gì không yên tâm, em đều đã lớn như vậy, chẳng lẽ còn sợ bị bắt cóc."

    "Anh còn không phải sợ mất em sao." Thanh âm Bùi Thanh Lâm từ trong ống nghe vang lên, "Anh lớn tuổi như vậy mới có được thê tử, thật vất vả mới cưới tới tay, nếu là đánh mất em, anh sẽ khóc chết mất."

    Mặt Lục Hiểu Miêu lập tức đỏ lên, "Anh đang nói nhảm gì vậy."

    "Ai nói nhảm, em chính là do anh trăm đắng ngàn cay mới có thể cưới về làm vợ, phải chăm sóc em thật cẩn thận."

    Lục Hiểu Miêu liếc nhìn vào quầy, thấy dì Hồ đang cùng người khác nói chuyện, không có chú ý tới bên này, nhiệt độ trên mặt mới hơi hạ xuống, "Được rồi, nếu anh tiếp tục nói nhảm như vậy em liền không đi nữa."

    "Kia không được, anh ngày hôm qua đã đem chỗ ở của mình thu dọn ổn thỏa, nếu em không tới, anh phải làm sao bây giờ."

    Trong lúc nhất thời, đôi vợ chồng son này còn ở trước điện thoại nói chuyện luyên thuyên, nếu không phải Lục Hiểu Miêu nhìn thấy dì Hồ từ quầy bán quà vặt ra tới thì cuộc điện thoại này sẽ còn tiếp tục kéo dài.

    Cúp điện thoại xong, Lục Hiểu Miêu liền về nhà chuẩn bị đồ ăn cho chuyến tàu vào ngày mốt..
     
  6. ManhManh84

    Bài viết:
    17
    Chương 4. Vải may đồ lao động

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc này không có tàu cao tốc, tất cả đoàn tàu đều là màu xanh lá, không chỉ tốc độ chậm mà các nhà ga còn chưa có kết nối với nhau.

    Từ Bắc Kinh đến Hải Nam đầu tiên phải đến được Quảng Châu, sau đó xuống ga Quảng Châu và phải đi thuyền tiếp một đoạn mới đến được Hải Nam.

    Hành trình này phải mấy ít nhất ba đến bốn ngày, nếu tàu chạy muộn hoặc có chuyện gì xảy ra trên đường thì phải mất thêm một hoặc hai ngày nữa.

    Vì vậy trước khi đến Hải Nam nên mang theo đồ ăn nếu không phải chen chúc với mọi người trên tàu để gọi đồ ăn thì có hơi mệt.

    Suy cho cùng khi có quá nhiều người trên tàu thì việc chen chúc và mất đồ là điều khá bình thường.

    Để an toàn hầu hết những ai đi đường dài đều chuẩn bị trước đồ ăn.

    Mỗi lần Bùi Thanh Lâm đi từ Bắc Kinh đến Hải Nam, Lục Hiểu Miêu đều luôn chuẩn bị một số lương khô cho anh ăn ở trên đường.

    Lục Hiểu Miêu ra khỏi quầy bán quà vặt liền đi đến chợ rau cách đây vài dãy phố để mua một ít nguyên liệu.

    Thịt nạc tươi cắt miếng vuông cho hành, gừng, tỏi vào nồi và chần sơ qua với nước, vớt bọt sau đó lấy thịt ra cho vào nồi hầm, ninh thịt đến khi mềm nhừ..

    Trong khi hầm thịt, Lục Hiểu Miêu bắt đầu sơ chế các nguyên liệu khác, ngâm nấm khô, thịt bò cô chọn là thịt bò dăm có chút mỡ nên nếu làm nước sốt thịt thì sẽ rất ngon.

    Thịt bò rửa sạch, thái miếng rồi trực tiếp ngâm với nước hành, gừng, tỏi vài tiếng cho ra hết máu.

    Sau đó cô ráng một ít đậu phộng, bỏ vỏ đi và bắt đầu nghiền nát, đi ra sân vườn hái một số trái ớt đem vào..

    Lúc này mùi thơm của thịt trong nồi đã bay lên, Lục Hiểu Miêu nhấc nắp nồi lên, dùng đũa chọc vào phần thịt hầm trong nồi, thịt còn chưa có mềm lắm vì vậy Lục Hiểu Miêu đã đậy nắp nồi lại và nấu thêm một chút.

    Thịt trong nồi vừa chín Lục Hiểu Miêu liền bắt đầu nêm nếm, cho chút muối và xì dầu để tăng hương vị và màu sắc, sau đó liền có thể cho thịt ra đĩa để chuẩn bị cho bước tiếp theo.

    Dùng muỗng nghiền nát phần thịt còn lại cho vào chảo chiên ở lửa nhỏ cho đến khi thịt heo chiên xù trở nên bông và tơi xốp ra là hoàn thành.

    Lấy phần chà bông vừa mới làm xong để nguội rồi cho vào lọ sạch.

    Lúc này thịt bò đã ra gần hết máu.

    Lục Hiểu Miêu rửa sạch nấm đã ngâm, cắt thành hình hạt lựu.

    Cho thịt bò đã ngâm vào nồi chần sơ qua với nước, sau đó đem ra để vào chảo đổ ngập dầu vào rồi bắt đầu xào.

    Khi Lục Hiểu Miêu đang bận rộn làm đồ ăn để mang theo trên tàu vào ngày mốt, những đứa trẻ trong xóm đã bắt đầu tụ tập nhau chơi bắn bi ở ngoài ngõ. Nghe thấy mùi thơm bay ra cả đám thèm nhỏ dãi, lần theo mùi thơm tới trước cửa nhà Lục Hiểu Miêu.

    Khi đến trước cửa nhà Lục Hiểu Miêu bọn chúng liền đứng sững lại.

    "Nó đến từ nhà cô Hiểu Miêu"

    "Vậy chúng ta có thể vào không?"

    "Ngươi muốn vào lắm sao, lỡ cô Hiểu Miêu bắt được chúng ta liền cho chúng ta một đống bài tập hè thì sao?"

    Nghe thấy điều này cả bọn sợ mất mật liền bỏ chạy tán loạn như những con chuôt sắp bị mèo bắt được.

    Dì Hồ ở đầu ngõ bị cảnh tượng này làm cho bật cười, cười nghiêng ngã nói, "Chắc chắn rồi, dù có đi học hay không mấy cậu nhóc thúi này vẫn sợ cô giáo lắm."

    Nói như vậy nhưng dì Hồ cũng bị mùi thơm bay ra từ nhà Lục Hiểu Miêu thu hút, không kìm được mà nuốt nước bọt, "Nay Hiểu Miêu làm cái gì mà mùi thơm dữ vậy?"

    Không chỉ có dì Hồ bị hấp dẫn bởi hương thơm nhà Lục Hiểu Miêu mà những người hàng xóm xung quanh cũng có chút xao động, nhưng là người trưởng thành rồi tay không qua nhà người ta thì thật là không hay.

    Không mất bao lâu dì Trương bên cạnh đã tới cửa với một ít dưa chuột và một nắm rau.

    Một lúc sau chị Lưu ở sân trước mang dưa và vài quả ngô trồng ở nhà mang qua, còn bà Vương ở bên trái..

    Lục Hiểu Miêu nhận lấy quà từ hàng xóm cũng cho họ lại một ít chà bông cùng với sốt thịt bò vừa làm xong, không chỉ thế Lục Hiểu Miêu còn đem cách làm chà bông và sốt thịt bò dạy cho bọn họ.

    Cảm thấy Lục Hiểu Miêu thật tốt không chỉ cho đồ ăn còn dạy họ cách làm nên mấy người hàng xóm xoay người trở về nhà cầm lấy một chút cá khô, thịt khô, lạp xưởng nhét vào tay Hiểu Miêu muốn nàng nhận lấy.

    Lục Hiểu Miêu nhìn đống đồ ăn trên tay cùng với đống rau củ trên bàn đá liền cười thật tươi.

    Với những mớ rau mà hàng xóm cho này thì thức ăn của Lục Hiểu Miêu vào ngày mốt sẽ càng dồi dào hơn nữa.

    Buổi trưa, Lục Hiểu Miêu lấy nước sốt thịt bò vừa làm để nấu một tô mì, cho thêm một ít rau xanh, chiên thêm một quả trứng, một tô mì trứng sốt thịt bò đậm đà hương vị đã ra đời.

    Sau buổi trưa và một giấc ngủ ngắn, Lục Hiểu Miêu lấy chiếc áo đã được phơi khô mang vào nhà xếp lại gọn gàng đem đến nhà Phùng Thiến Thiến.

    Địa chỉ này đã được Phùng Thiến Thiến nói với nàng ngày hôm qua.

    Lục Hiểu Miêu liếc nhìn dãy số trước nhà Phùng Thiến Thiến liền đưa tay ra và gõ, "Cốc cốc cốc."

    "Có người ở nhà không?"

    "Ai nha?"

    "Con là bạn học Thiến Thiến, cho con hỏi Thiến Thiến có ở nhà không?"

    "Bạn học Thiến Thiến a, con chờ một lát ta tới liền đây." Trong nhà truyền đến một loạt tiếng bước chân, không bao lâu sau cửa đã được mở ra.

    Phùng nãi nãi vừa thấy người đến là Lục Hiểu Miêu liền hô lên một tiếng, "Con là bạn học của Thiến Thiến à, mau vào nhà ngồi một lát, Thiến Thiến đến nhà người bà con rồi, trong chốc lát nữa sẽ về tới."

    "Đi đến nhà bà con?"

    "Đúng vậy, đứa cháu ta còn vài ngày nữa là phải thi đại học rồi nên họ muốn nhờ Thiến Thiến đến đó dạy cho đứa nhỏ học đó mà." Nói xong, Phùng nãi nãi liền muốn tiếp đón Lục Hiểu Miêu vào nhà ngồi.

    "Không được không được, con hôm nay tới đây chính là để đưa đồ cho Thiến Thiến thôi, nếu nàng không có ở nhà thì con vào làm gì ạ." Nói xong Lục Hiểu Miêu liền đem cái áo trên tay đưa cho Phùng nãi nãi, "Đây là cái áo con làm cho Thiến Thiến, người giữ đó chờ Thiến Thiến trở về liền đưa cho nàng mặc xem coi có vừa không, nếu là không vừa liền đem nó đến tìm con cho con sửa lại"

    "A! Áo sao."

    "Ân, làm phiền con rồi."

    "Nhưng là con vào nhà ngồi lát đi, dì đi làm gì đó cho con uống cho mát a.."

    "Không được, nhà con còn có chút việc, con phải đi về trước.."

    "Vậy con đi đường cẩn thận một chút a.."

    "Aiiii"

    Chờ đến khi Lục Hiểu Hiểu đi mất, Phùng nãi nãi mới đột nhiên nhớ ra hướng tới đầu hẻm nhìn lại, "Nha, quên hỏi cô nương kia tên là gì rồi."

    "Ta thật đúng là, tới tên còn quên hỏi nữa chứ."

    Nói xong, bà nhìn đến cái áo đang nằm trên tay, "Chờ lát nữa Thiến Thiến trở về liền hỏi Thiến Thiến xem con bé lúc nãy tên gì vậy."

    Lục Hiểu Miêu từ nhà Thiến Thiến rời đi, vừa lúc đi ngang qua cửa hàng bách hóa, Lục Hiểu Miêu liền không nhịn được mà đi vào.

    Còn chưa đi tới lầu ba, Lục Hiểu Miêu liền nghe được một trận xôn xao truyền đến.

    "Quản lí, loại vải may đồ lao động này người thật muốn treo lên sao?"

    "Treo lên đi."

    "Loại vải này có treo lên cũng chẳng có ai muốn mua đâu, treo lên chỉ chiếm diện tích thôi." Người bán hàng khó xử nói.

    "Ngươi cứ treo lên cho ta." Quản lí Uông tưởng tượng đến loại vải này đã nằm trong kho hàng ba bốn năm nay rồi đều không có ai mua, nhíu chặt mày lại, "Loại vải này đã nằm trong kho hàng nhiều năm như vậy, nếu không thể bán ra được thì cũng chỉ có thể đem đến bãi phế liệu mà xử lý thôi."

    "Các ngươi lúc bán hàng hãy đem loại vải này ra giới thiệu với khách hàng thử xem."

    "Chúng tôi cũng đã giới thiệu rồi chứ, chỉ là loại vải này xấu như vậy, đại đa số mọi người đều không có liếc mắt đến nó dù chỉ một cái nên chúng tôi cũng lười phải giới thiệu nữa."

    "Đúng vậy quản lí, loại vải này người lấy từ mấy năm trước tính đến nay cũng chỉ mới bán được có mười khối vải thôi.."

    "Vậy thì giảm giá đi." Quản lí Uông nói, "Ta tin rằng giảm giá một nửa rồi thì sẽ có người mua thôi."

    Nhân viên bán hàng nghe vậy liếc mắt nhìn nhau không biết nên nói cái gì.

    Quản lí Uông không nhiều lời liền kêu người dọn tủ vải.

    Lục Hiểu Miêu và quản lí Uông đi ngang qua nhau, bắt gặp khối vải may đồ lao động vẫn còn nằm trên quầy, bất chợt đôi mắt Lục Hiểu Miêu sáng lên.

    Nhưng ngay cả như vậy, Lục Hiểu Miêu cũng không tỏ ra hứng thú với mấy khối vải này mà đi về phía Lưu Lan đang đứng, người bán hàng liền nhận ra cô, "Chị Lưu đang bận à?"

    "Chỉ là đang sắp xếp mấy khối vải lại thôi." Lưu Lan nói rồi nhìn Lục Hiểu Miêu, "Nhân tiện, cô gái, sao hôm nay em lại đến đây, vải hôm trước em mua có vấn đề gì à?"

    "Không, em chỉ tình cờ đi ngang qua nên tính đi vào đây xem một chút thôi." Lục Hiểu Miêu nói, nhìn vào những tấm vải ở trên quầy nói, "Những tấm vải này dùng để may đồ lao động phải không?"

    "Haizz, đừng nói nữa, loại vải này mấy năm trước được nhập về nằm chất đống trong kho không bán được. Gần đây khi kiểm tra hàng tồn quản lí bắt tụi chị phải lấy loại vải này ra bán cho bằng được." Lưu Lan hình như nghĩ ra điều gì đó, nhìn Lục Hiểu Miêu nói, "Nhân tiện nếu em muốn mua chị sẽ bán cho em một cái giá phải chăng nhất."

    "Giá cả phải chăng nhất." Lục Hiểu Miêu có chút hứng thú.

    Thấy vậy Lưu Lan càng thuyết phục Lục Hiểu Miêu, "Em đừng chỉ thấy tấm vải này hơi cũ mà đánh giá thấp nó, chất lượng của loại vải này cực tốt nếu may thành quần áo để chục năm cũng chẳng hư hỏng chút nào đâu."

    "Hơn nữa chất liệu cũng không dễ phai màu. Có thể cất giữ mấy năm nhìn lại cũng giống như đồ mới vậy." Nói xong liền cầm lấy mảnh vải lên đem nhào qua nhào lại vài lần, "Nhìn xem, em chà xát mạnh như vậy mà nó cũng không nhăn."

    "Nhưng.." Lục Hiểu Miêu cầm thử mảnh vải lên, "Chất liệu này quá cứng. Nếu làm thành quần áo mặc vào sẽ rất đau."
     
    tuongnhuMèo A Mao Huỳnh Mai thích bài này.
  7. ManhManh84

    Bài viết:
    17
    Chương 5. Áo khoác

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cái này.." Lưu Lan thật sự không biết nên nói thế nào, "Nên nói như thế nào đây, vật liệu này tuy rằng cứng nhưng lại rẻ, nếu như em mua chị đây nhất định sẽ bán cho em với giá tốt nhất."

    "Vậy thì.. vì chị em lấy về may thử xem?" Lục Hiểu Miêu ngập ngừng nói.

    "Được rồi, đợi chút để chị đi tìm quản lý thương lượng, chị nhất định sẽ bán cho em với giá rẻ nhất." Lưu Lan nói xong liền đi ra phía sau tìm quản lý nói chuyện, sau khi thương lượng với quản lý xong liền bán vải cho Lục Hiểu Miêu với giá chỉ bằng một nửa giá gốc.

    Sau khi Lục Hiểu Miêu mua một được một số khối vải, lại đi mua thêm một số vật liệu khác rồi mới trở về nhà với một đống đồ trên tay.

    Ngày hôm sau là ngày Lục Hiểu Miêu lên đường đi đến Hải Nam.

    Sáng sớm hôm sau, Lục Hiểu Miêu đã thu dọn quần áo từ tối hôm qua đặt vào vali, chiếc vali lúc này không có bánh xe và cũng không có tay cầm.

    Nó chỉ là một chiếc hộp gỗ chắc chắn để đựng quần áo và có thêm một chiếc khóa để khóa chiếc vali lại.

    Lục Hiểu Miêu thở dài, cất vali đi, vào bếp luộc hết số trứng còn sót lại ở nhà.

    Lần này đi Hải Nam chắc chắn sẽ mất một khoảng thời gian rất lâu, nếu không nấu hết trứng, dù có giữ lại cho đến khi cô quay lại thì có lẽ chúng cũng sẽ hư mất thôi.

    Trong khi nấu trứng, Lục Hiểu Miêu lại nấu thêm một nồi cháo.

    Đang nấu cháo thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

    Lục Hiểu Miêu liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay thì biết người đón mình sắp đến, cô ra mở cửa thì thấy hai người đang đứng ngoài cửa, đây chắc là hai người bạn mà Thanh Lâm đã nhờ đến đón cô.

    "Xin chào."

    "Chào chị dâu, chúng tôi là người được anh Lâm nhờ đến đón chị." Tôn Nhất Bình và Vương Lập An vội vàng nói với Lục Hiểu miêu.

    "Tôi biết, Thanh Lâm có nói với tôi, mau vào đi, tiện thể các anh ăn sáng chưa?"

    "Đã ăn."

    "Chưa."

    Tôn Nhất Bình và Vương Lập An nói xong nhìn nhau.

    Lục Hiểu Miêu mỉm cười, "Chắc là các cậu còn chưa ăn sáng. Các cậu đến đây sớm như vậy thì làm sao ăn kịp, mau vào trước đi, tôi nấu cháo nãy giờ chắc cũng sắp chín rồi xong, tôi đi quán điểm tâm mua thêm một ít bánh bao, các cậu muốn ăn gì liền ăn cái đó."

    "Không cần, không cần, chúng tôi đều đã ăn.."

    "Được rồi, đừng khách sáo với tôi, nếu không tôi sẽ rất xấu hổ khi nhờ các anh từ xa như vậy đến đây đón tôi." Lục Hiểu Miêu nói xong liền bước nhanh về phía quán điểm tâm, mua xong bánh liền nhanh chóng trở về.

    Lúc cô quay lại Vương Lập An và Tôn Nhất Bình vẫn còn đứng ở cửa, thấy vậy, Lục Hiểu Miêu liền vội vàng nói, "Sao các cậu lại còn đứng ở đây, mau vào đi."

    "Được rồi."

    "Được rồi chị dâu."

    Tôn Nhất Bình bước vào sân và hỏi Lục Hiểu Miêu, "Nhân tiện chị dâu, hành lý của chị ở đâu vậy? Để chúng tôi đem chất lên xe."

    "Đừng gấp gáp, bây giờ chúng ta ăn sáng trước đi." Lục Hiểu Miêu vừa nói vừa đặt cái bánh bao hấp trên tay xuống, đi vào bếp đem trứng luộc cùng vài lọ sốt thịt bò và chà bông mang lên, "Mấy món này tôi mới làm hôm qua. Các anh mau lại đây ngồi ăn đi, ăn đỡ trước lát nữa tôi sẽ mang cháo ra."

    "Tôi sẽ tự làm. Chúng tôi sẽ tự làm."

    "Ừ, đúng vậy, chị dâu, chị không cần phải bận rộn, chúng tôi ăn cái gì cũng được." Tôn Nhất Bình và Vương Lập An vừa nói vừa chạy nhanh về phía trước lấy thức ăn từ tay Lục Hiểu Miêu, sau đó hai người cùng đi vào bếp để bưng cháo đã nấu ra, tiếp theo liền ngồi xuống bàn ăn.

    Lục Hiểu Miêu nhìn hai người ngồi xuống không đụng đũa, không khỏi cảm thấy thích thú nói, "Đừng ngơ ngẩn nữa, một lát nữa đồ ăn nguội rồi ăn sẽ không ngon."

    "Vậy thì, chúng tôi không khách khí nữa."

    "Cảm ơn chị dâu."

    "Không có gì, tôi cũng rất cảm ơn các anh đã đến đón tôi, nếu không tôi thực sự không biết đống lý này sẽ như thế nào." Lu Xiaomiao vừa nói vừa mở lọ, "Nào, đây là nước sốt bò và chà bông, các anh ăn thử xem."

    "Uh-huh"

    Tôn Nhất Bình cầm cái bánh bao lên xé ra làm đôi, múc một thìa nước sốt thịt bò từ trong lon, cho vào bánh bao, sau đó khép bánh bao lại cắn một miếng.

    Những chiếc bánh bao hấp đầy đặn được kẹp với sốt thịt bò đậm đà, dai dai, ăn kèm nấm và đậu phộng giòn tan trong nước sốt bò, không những thế, vị hơi cay cay càng làm cho Tôn Nhất Bình thêm say mê, ánh mắt không thể không sáng lên.

    Sau một vài miếng ăn, Tôn Nhất Bình một bên cầm cái bánh bao một bên không ngừng trầm trồ khen ngợi Lục Hiểu Miêu, "Chị dâu, nước sốt thịt của chị ăn rất ngon."

    "Nếu thấy ngon thì ăn nhiều một chút."

    "Ân ân." Tôn Nhất Bình lúc này cũng không khách sáo nữa, nước sốt thơm mùi thịt bò, thịt thì mềm nhừ ăn vào như tan trong miệng cùng với chà bông mềm xốp. Ăn vào một miếng liền quên mất cách viết chữ khách khí. Hai người một hơi ăn hết ba cái bánh bao, hai tô cháo và hai quả trứng luộc.

    Sau khi ăn xong, Vương Lập An không ngừng nhìn nước sốt thịt trên bàn, "Chị dâu, chị mua nước sốt thịt này ở đâu vậy? Hương vị thật ngon."

    "Tôi không mua nó." Lục Hiểu Miêu nói với một nụ cười, "Tôi đã tự làm tất cả những thứ này. Lát nữa đi tàu tôi sẽ mang theo vài lọ. Những ngày ở trên tàu có thể chúng ta sẽ ăn nó qua ngày."

    "Thật không?" Mắt Vương Lập An sáng lên khi nghe tin Lục Hiểu Miêu sẽ mang theo chúng lên tàu.

    "Thật, cho nên lát nữa các anh đừng có chê hành lý của tôi nặng a."

    "Sẽ không, sẽ không, chúng tôi sẽ không chê a."

    "Đúng vậy, hơn nữa đây đều là đồ ăn của chúng ta mấy ngày tiếp theo, có chê cái gì cũng sẽ không bao giờ chê cái này a.."

    Chỉ trong chốc lát, hai anh chàng này nhanh chóng bị đồ ăn của Lục Hiểu Miêu cám dỗ.

    Được sự giúp đỡ của hai người họ, Lục Hiểu Miêu nhanh chóng thu dọn đồ ăn và bát đũa, sau đó lên phòng thu dọn hành lý, vali và ba lô ở nhà đều là hành lý của Lục Hiểu Miêu.

    Nhìn thấy điều này, Vương Lập An và Tôn Nhất Bình đều có chút kinh ngạc.

    "Chị dâu, sao chị mang theo ít hành lý vậy?"

    "Ừ, chị dâu, đừng lo lắng chúng tôi không nâng được, chị có thể mang nhiều hơn."

    "Không cần, tôi sắp xếp xong những thứ mình mang theo rồi. Hơn nữa ở Hải Nam rất nóng nên tôi không cần mang theo quần áo dày."

    Vả lại, đây là thời điểm Bùi Thanh Lâm kiếm được tiền nhiều nhất, Lục Hiểu Miêu trong chốc lát cũng không có thiếu tiền, nếu thực sự có thứ gì đó thiếu hụt tới lúc đó đi mua sẽ dễ dàng hơn.

    Nhưng Tôn Nhất Bình và Vương Lập An không biết được ý nghĩ của Lục Hiểu Miêu, họ cho rằng Lục Hiểu Miêu là sợ làm phiền họ nên mới mang ít hành lý như vậy.

    Không sai, hai người này rất cảm động, chia ra mỗi người đều xách theo một vali hành lý, không để cho Lục Hiểu Miêu xách thứ gì, liền đi về phía xe đang đỗ ở trước ngõ.

    "Chị dâu, sau này có chuyện gì cứ nói cho chúng tôi biết."

    "Vâng, chị dâu, chúng tôi đều do Anh Lâm đưa tới. Việc của chị là việc của chúng tôi. Có gì khó khăn chị liền gọi, chúng tôi sẽ giúp chị."

    Nghe đến đây, Lục Hiểu Miêu cảm thấy trong lòng có một dòng nước ấm chạy qua.

    Khi nghĩ đến sự giúp đỡ của bạn bè Bùi Thanh Lâm hết lần này đến lần khác sau khi anh qua đời, đôi mắt cô trở nên ấm áp, "Ân, cảm ơn."

    "Không cần cảm ơn, đây là những gì chúng tôi nên làm."

    "Đúng vậy, chị dâu, chị không cần khách khí."

    Trong khi nói chuyện, ba người họ đã đi đến lối vào của con hẻm.

    Những đứa trẻ đang chơi ở đầu ngõ thấy xe của Tôn Nhất Bình đậu ở lối vào của con hẻm liền tò mò vây xung quanh chiếc xe để xem.

    Một số đứa táo bạo hơn thậm chí còn chạm vào xe, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng reo hò và tiếng cười của những đứa trẻ khi được chạm vào xe.

    Dì Hồ thấy Lục Hiểu Miêu và những người khác đến liền hỏi Lục Hiểu Miêu, "Hiểu Miêu, hôm nay con đi Hải Nam phải không?"

    "Dạ phải." Lục Hiểu Miêu cười với dì Hồ, "Trường học đang cho nghỉ hè nên con muốn đến Hải Nam nhìn xem một chút."

    "Con muốn đi chơi một chuyến, nếu không mỗi ngày đều ở nhà cũng không tốt."

    "Con nói cũng đúng."

    Sau vài câu chào hỏi với dì Hồ, Lục Hiểu Miêu lên xe và đi về phía ga xe lửa.

    Ngay sau khi Hiểu Miêu rời đi không lâu, Phùng Thiến Thiến, người đã đi dạy bù cho đứa em họ hôm qua đến tối mới trở về, vừa mới đứng dậy rời khỏi giường.

    Cô chưa kịp ra sân rửa mặt cho tỉnh ngủ thì đã thấy Phùng nãi nãi cầm theo một chiếc túi đi về phía mình, "Thiến Thiến, tối hôm qua con về, ta ngủ quên mất nên không đưa cái này cho con được."

    "Đây là cái gì?" Phùng Thiến Thiến cầm túi, liếc nhìn vào trong, khi nhìn thấy một chiếc áo trắng, Phùng Thiến Thiến vẫn có chút khó hiểu.

    "Ồ, cái này hôm qua là do bạn của con mang đến cho con, nói là làm cho con." Phùng nãi nãi nói, "Nhưng ta đã quên hỏi cô ấy tên là gì."

    Vừa nghe đến lời này, Phùng Thiến Thiến lập tức liền nhớ tới mấy ngày hôm trước ở cửa hàng bách hóa, tưởng tượng đến này, Phùng Thiến Thiến lập tức liền từ trong túi đem cái áo lấy ra tới.

    Nhìn đến cái áo màu trắng đang nằm trên tay, Phùng Thiến Thiến thiếu chút nữa không nói ra lời, "Này.. Này.."

    "Nha, cái này áo khoác thật đúng là quá đẹp a." Phùng nãi nãi khen nói, "Không nghĩ tới, bạn của con tuổi còn trẻ như thế mà tay nghề thật đúng là không tồi a."

    "Đúng vậy." Phùng Thiến Thiến còn tự giật mình nói, "Con cũng không nghĩ tới, Hiểu Miêu còn có thể làm quần áo a."

    "Hiểu Miêu?" Phùng nãi nãi suy nghĩ một chút, "Tên này nghe có chút quen tai a."

    "Nga, ta nhớ rồi, cô gái này cùng con ở trường học là bạn thân đi, hèn chi ta nghe tên này lại quen tai như thế."

    Phùng nãi nãi lời nói còn chưa nói xong, liền thấy Phùng Thiến Thiến cầm quần áo, nhanh chóng đem chiếc xe đạp đẩy ra cửa, "Thiến Thiến, con đi đâu vậy?"

    "Con đi tìm Hiểu Miêu." Phùng Thiến Thiến nói còn chưa nói xong, cả người liền biến mất ở cửa..
     
    tuongnhuMèo A Mao Huỳnh Mai thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng ba 2022
Trả lời qua Facebook
Đang tải...