Khoan đã..
Ngoài bức tường thành đang chuẩn bị sụp xuống. Một tiếng ầm đến vang trời. Thành đổ rồi, khói bụi mờ mịt, những lọn khói đen dài tỏa lên cao vút. Nhưng..
Tiếng ngựa hí rộn trời, nghe thật ghê tai, tiếng dẫm đạp hô hoán điều gì đó như thể đang hoảng sợ. Bầu trời rực đỏ, chìm trong khói lửa đen kịt vẽ lên cảnh tượng kinh hoàng đến rợn người. Ngọn lửa dài, đỏ chói xen giữa bên trong là phần đen rực cháy giáng xuống trực tiêu thêu rụi hết tất thảy quân địch với lá cờ xanh dương in logo vương quốc Vyrlor đang hùng hổ tiến vào lâu đài từ bức tường thành đã vỡ. Ai nấy đều chuyển từ ngỡ ngàng sang sợ hãi, đồng tử đều co lại, miệng há hốc mặc khói bụi len vào. Cổ họng liên tục di chuyển.
Rồi thấy pháo binh ngưng bắn, từ thành cao hét lớn xuống.
- R-rồng! Là rồng! Con rồng!
Quân lính buông vội vũ khí, gươm giáo rơi lững thững như không còn chút sức lực nào giữ lấy, từ từ tiến ra phần sân vườn rộng lớn với cỏ cây đang nhe nhóm bén lửa. Quả nhiên cái bóng đen họa rõ sinh vật từ trong truyền thuyết xuất hiện rõ mồn một và còn kinh hãi hơn nữa. Người ngồi trên nó, tấm áo choàng đỏ xen vàng bay phất phới, thêu logo vương quốc Rham. Rh. Morvar, người đang cưỡi con rồng, bay trên tầm cao giữa tầng mây đen, đang trực tiếp thiêu rụi tất cả quân thù bằng ngọn lửa từ sinh vật huyền thoại đó.
Đức vua chứng kiến cảnh tượng hùng vĩ, không nói thành lời, cả người cảm tưởng như ở Nam Cực, toàn thân cứ như bị đóng trong lớp băng dày vĩnh cửu, không khí lửa đốt nóng rực giờ như bão tuyết quét qua làm băng mọi thứ. Vương tử Omega đứng phía sau rõ rành chẳng thể tin nổi.. Cái đó.. Anh trai.. Mọi thứ cứ ong lên như bầu ong vỡ tổ trong đầu. Gương mặt đang bụi mịt bết lại cũng như bừng sang bởi đôi mắt mở to, cảm tưởng muốn ngất như mắt nhất định phải mở to để chứng kiến. Cái đó.. thât sự sao? Điểm thêm một giây cái đầu thông minh liên tục kế sách kia chẳng còn lại gì ngoài hoảng sợ.
- Nhìn kìa, là cờ trắng!
Một loạt cờ trắng phất lên nhưng không phải ở bên ta, mà từ bên ngoài thành. Quân địch thậm chí còn chẳng thể tiến vào trong bước thành họ đã đập sụp đổ, bởi ngọn lửa như không thể tắt đã bao lấy lâu đài mà bảo vệ thay cho bức tường yếu ớt kia.
Một tên lính hét lên, khi thấy dải cờ trắng xuất hiện, cả doanh trai bắt đầu rộn lên tiếng cười, ánh mắt sáng rực nhìn đám quân thù bỏ chạy. Theo sau là tiếng vó ngựa lỉnh kỉnh chạy xa dần, mọi người vẫn chưa hết bàng hoàng bởi cảnh tượng trước đó.
Phật. Phật. Phật.
Tiếng cánh của sinh vật kia đập thành những cơn gió mạnh, thổi tắt đi toàn bộ lửa cháy đang tồn tại trong lâu đài, làm cho mặt đất rung lên như động đất, một vài binh lính còn lấy thân đứng ra để cho nhà vua và Omega khỏi cơn gió mạnh. Khung cảnh tan hoang nóng rực như được vơi đi bởi cơn mưa vô hình.
Con rồng to lớn, gai chạy dọc từ phần đầu to với hai cái sừng mọc theo đuôi mắt đến hết phần đuôi to lớn, phía cuối còn có thêm hai gai lớn chĩa thành hai nhanh nhỏ như cái chuỳ sẵn sàng tấn công nếu có lệnh. Cả thân con rồng là một màu đen, cái cánh lớn với phần nóng trên cùng có xen chút đỏ thẫm như màu máu, nó thăng bằng hai chi sau to lớn rồi khẽ rũ cánh, đặt chúng xuống như chi trước để di chuyển, trông như loài khủng long pterodactylus như to lớn và hùng vĩ gấp vạn lần, nó cúi cái cổ tròn và to, bao xung quanh là những gai nhỏ tựa gai hoa hồng, Minh từ trên lưng nó kiêu ngạo nhảy xuống.
Khoảng khắc chân anh chạm đất, nó khẽ gầm lên thành tiếng.
- Roaa!
Binh lính có mặt nhìn thấy lập tức quỳ xuống, tất cả như được tập trước mà đều tăm tắp. Một phần vì theo lệ lính phải quỳ xuống khi tướng quân đến, phần còn lại là vì sự oai hùng kia, thật khó mà không kính nể. Minh khẽ cười gật đầu, anh đứng thẳng, hai tay chắp sau lưng nhìn đội quân của mình một tay huấn luyện đã chiến đấu bằng tất cả những gì có thể. Đột ngột, con rồng lắc lắc cái cổ tròn và dài, nó như chưa thấy thỏa mãn và có bất bình gì đó. Nó đứng phía sau Minh như con dã thú, rồi gầm lớn lên, cả hai chi trước mở rộng, quay đầu gầm gừ thẳng về phía vua cha và tên Omega đang đứng.
- ROAAA!
Nhà vua đột nhiên cảm thấy bản thân không còn chút sức lực, một chân quỳ xuống như binh lính. Minh ngỡ ngàng giật mình, anh quay lại nhìn con rồng đang gầm gừ, đôi mắt đỏ rực, đồng tử đen to lớn thu hẹp lại như con thoi nhỏ và sắc, chằm chằm hướng về phía Omega, giờ cũng đang quỳ xuống như những người khác, mái tóc vàng rũ xuống che đi hoàn toàn gương mặt, chẳng rõ nét cảm xúc. Minh liếc nhìn về phía hai người, tự nhiên trong lòng cảm thấy sung sướng, con rồng hừ hừ. Nó thỏa mãn rồi.
Vốn từ trước Minh hay đem những câu chuyện thường ngày kể cho nó nghe, nó cũng dường hiểu được một phần cảm xúc chán ghét và hay bị đối xử bất công của anh, dần dần coi hai người cần nhắm đến kia như một kẻ thù địch. Quả là sinh vật huyền thoại, hiểu và biết rõ những gì cần làm.
Minh tiến lại gần, thủ thỉ gì đó xoa cái cổ như trấn an nó, mắt nhắm nghiền, không một động tác thừa, nó nằm xuống sân vườn hoàng gia, cái đuôi dài tinh nghịch ve vẩy, khua làm hỏng gần hết những bụi hoa đẹp được trồng. Minh cười trừ, bước ra từ chỗ con rồng, anh nhanh tiến đến và đỡ nhà vua dậy.
Ai ai cũng nhìn anh với ánh mắt thán phục, thậm chí là có phần phục tùng. Một tên lính trưởng nhanh lên tiếng, cắt đi không khí im lặng chỉ toàn những tiếng thở và tiếng gió.
- Vương tử Rh. Morvar, mừng ngài trở về an toàn!
Minh khẽ nhếch môi, anh gật đầu một tiếng.
- Các ngươi đã làm rất tốt, ta sẽ ban thưởng sau! Giờ thì chia ra cùng những người hầu và quản gia nhanh chóng thu dọn tàn dư để phục hồi lại vương quốc Rham!
Minh cúi đầu, anh nói với chật giọng bình thường nhưng lại làm người ta cảm thấy như có uy lực trong đó, nhanh chân mà rời đi. Khi đi qua còn không quên liếc nhìn con rồng vĩ đại màu đen mà Minh đã cưỡi, đang ung dung nằm nghỉ ngơi thở phì phò những tiếng thật lớn. Thoáng chốc, nơi này chỉ còn lại ba người.. ba thái cực..
Nhà vua đứng thẳng dậy trong sự dè chừng, ông nhìn con rồng như thể chắc chắn nó đã bỏ qua cho ông. Minh phất áo choàng đỏ đang rủ xuống phía trước sang bên vai trái, quỳ một chân xuống trước mặt nhà vua.
- Con đã hoàn thành xứ mệnh bảo vệ vương quốc, thưa vua cha! Con không làm ngài thất vọng chứ?
Vua cha nghe tiếng nói của người con trai cả, xác thực mọi chuyện, bấy giờ mới hoàn hồn, vẫn còn chút sửng sốt nhìn con rồng đang đặt đầu ở dưới đất thở những tiếng dài mệt mỏi rồi lại nhìn lên người con trai trưởng mà vài giây trước ông thề sẽ xử trạm với tội ác tày trời. Sự áy náy, xấu hổ cứ thế mà nuốt lấy, vua cha cứng đờ người. Ông chỉ thuận theo bản năng, đỡ người con cả dậy mà ôm chặt lấy nó. Nước chảy ra theo những dòng dài. Y như lần đầu ôm lấy sinh linh bé bỏng bọc trong tấm vải lụa mềm mại từ lâu những năm trước.
- T-ta.. ta không biết nói gì hơn.. cảm ơn con, Rh. Morvar! Cảm ơn con nhiều lắm, vương quốc này.. dòng tộc này.. mang ơn con rất nhiều! Thất vọng ư? Không hề.. thật sự là ngoài cả sức tưởng tưởng viển vông của t-ta và ừm.. Chiến công lập được hôm nay, quả là..
Đang nói, ông liếc nhanh về phía con rồng đen. Minh đỏ mặt, có chút ngại ngùng rồi hiểu ý, anh cười trừ, xoa cái gáy đỏ bừng.
- A, chuyện đó.. con sẽ giải thích sau, vua cha!.. Chà.. sẽ rất nhiều, thật đấy ạ!.. Và chúng ta cần nhiều thời gian hơn và em con cũng nên phải biết chứ!
Minh lập tức hướng ánh mắt kiêu ngạo nhìn về phía Omega đang bám vào một cô hầu nữ đứng lên, dè chừng nhìn con rồng đề phòng nó mở mắt, một bên đầu gối đỏ ứng, ánh mắt trông có vẻ thật sự khó chịu.
Nhà vua cùng người con cả đứng một góc mà tiếp tục bàn chuyện về việc phục dựng lại vương quốc sau cuộc chiến. Omega, người đáng nhẽ sẽ lập được chiến công giờ đây đứng một chỗ như một tên vô dụng. Cậu cảm giác như không thể chen vào được cuộc trò chuyện kia, cứ như có một bức tường vô hình thật sự to lớn ngăn cản. Omega chỉ đứng một bên với hai tay siết chặt, miệng tự cắn đến bật máu, cố gắng mỉm cười trấn an bản thân, đôi mắt căm phẫn nhìn về phía Rh. Morvar cũng phải tự điều chỉnh để dịu lại. Thật sự ghen tỵ! Ghen tỵ đến ứa máu!
Sao một tên Beta tưởng chừng vô dụng ấy lại có trong mình nguồn sức mạnh huyền thoại to lớn đến thế? Rõ ràng có điều bí mật tên đó đã che dấu của hoàng tộc suốt thời gian qua.. Nhưng mấy cái đó có thể tạm thời bỏ qua.. Chỉ có điều, làm sao để tên đó biến đi cho khuất mắt nhỉ? Biến đi, đúng vậy, biến đi, phải biến mất.. biến mất không giấu vết..
À, thêm một chi tiết nhỏ ngoài lề ạ, các bạn có thể tham khảo hình con rồng này nha (mình cũng lấy ý tưởng này để xây dựng hình tượng bé rồng "nấc cụp" ạ^^. Nguồn mình họa:
Link