Xuyên Không Xuyên Nhanh: Tạo Lập Sức Ảnh Hưởng - Eve

Discussion in 'Truyện Drop' started by Eve nguyễn, Aug 19, 2021.

  1. Eve nguyễn create my own path

    Messages:
    180
    "Chương 20. Thế giới 2."
    Chương 20.

    Hoa viên cung Hiền phi.

    Dương Chiêu Lan ngồi trên ghế, mặt mày nhẹ nhàng, trên môi còn tủm tỉm treo một nụ cười êm, là dáng vẻ của một người sắp làm mẹ.

    Ngồi đối diện với nàng ta, một nhan sắc cũng xinh đẹp không kém. Đức phi Kỳ Yến, thong dong nhấp môi từng chút trà.

    Mà nô tì đứng cạnh, cũng vô cùng hiểu phép, chỉ cần trong chén Đức phi cạn hết, liền nhanh nhẹn đi đến rót trà mới.

    Cảnh xuân đã hơn nửa, mát mẻ, khoan khoái, làm tươi vui lòng người.

    Khách đến, đã sớ quen thuộc, kể từ khi Kỳ Yến được nhận lệnh chăm sóc Hiền phi.

    "Nói xem." Dương Chiêu Lan không kìm được, đưa tay vuốt bụng nhỏ của mình, nụ cười trên môi lại càng ấm nồng thêm. "Đứa nhỏ đang trong này đây, là nam hay nữ nhi?"

    "Hiền phi cứ lo ngại." Kỳ Yến, cũng vô cùng tự nhiên và quen hiểu, mỉm cười. "Chẳng phải cũng đều là nguồn vui cho người à?"

    "Đức phi thật hiểu lòng ta." Dương Chiêu Lan cười đến đuôi mắt đều cong lên. "Dù là nam hay nữ, ta vẫn sẽ thương yêu, bồng chăm, chở che nó thật nhiều."

    Kỳ Yến không nói gì, lặng lẽ uống chút trà.

    Ở một nơi mà đáng ra mọi nữ nhân đều phải rắp tâm để tranh sủng, Hiền phi lại vẫn có thể giữ được cái nhìn thoáng như thế, hoàng thượng cũng khá chăm nàng ta.

    Mà một người mẹ như thế, phải chịu mài mục trong nơi này, thật không đáng.

    Kỳ Yến rũ mắt, tính toán chút.

    "Nom Hiền phi đã lên sắc hơn nhiều. Mọi người ai cũng đồn thổi Hiền phi đây yếu đuối. Nhưng xem ra trong chốn này không ai khoẻ được hơn ngài rồi." Kỳ Yến hạ chén, cười trêu.

    "Ôi cũng là sức của Đức phi cả." Dương Chiêu Lan tâm vui cũng hiện rõ trên mặt. "Thật tạ ơn hoàng thượng đã cho ngươi chăm sóc ta. Ngươi đáng ra cũng nên được ban thưởng nhiều quà nữa."

    "Nào dám đâu. Sức của ta chỉ có nhiêu đấy. Sao dám tham mà cấu vét đồ hoàng thượng." Kỳ Yến bật cười, khiêm tốn.

    "Ngươi đừng cứ nghĩ như thế. Hoàng thượng nên thưởng cho ngươi nhiều hơn. Chỉ tại ngươi cứ ngốc nghếch. Đáng ra không nên từ chối ngài ấy như vậy."

    "Đương nhiên là nàng ta từ chối rồi! Phải lùi một bước thì mới lấy được lòng của hoàng thượng chứ!"

    Chưa kịp để Dương Chiêu Lan lộ hết tiếc nuối, một giọng nói chua ngoa từ đằng xa lại vang tới.

    Kỳ Yến thoáng nhướng mày, nàng hơi liếc qua Mạng Kiều Phỉ đang hếch mặt lại gần kia, đột nhiên cười nhẹ.

    "Cô đừng có mà cố nói những lời xấu xí đó. Tất cả chỉ để che đậy cho cái sự thất bại của mình thôi." Hiền phi tuy dịu dàng nhưng vẫn là một người thẳng thắn. Huống chi địa vị nhà họ Dương cũng không kém cạnh nhà Mạng là bao nhiêu. Nàng còn được hoàng thượng lo có mang phải đi lại bất tiện nên được miễn hết các lễ nghĩa, tự nhiên sẽ không cần kiên nể gì hoàng hậu, đừng nói là hành lễ.

    "Ngươi vẫn là cái bộ dáng ngu ngốc, cao ngạo của mình nhỉ." Mạng Kiều Phỉ nàng ta hiển nhiên cũng không vừa, đanh đá hếch mặt. "Ngươi nghĩ chỉ đứa nhóc còn chưa rõ nam nữ trong bụng đó sẽ giúp ngươi đánh lại được hồ ly chín đuôi kia? Đừng có mà cứ ở đây tỏ vẻ như thân thiết lắm. Thật khiến người khác buồn nôn."

    "Này! Cô ăn nói cho cẩn thận!" Dương Chiêu Lan tức giận, mặt hơi đỏ lên.

    "Cẩn thận?" Mạng Kiều Phỉ thấy mình thành công chọc tức được người kia, nàng ta cũng dần hóa vui vẻ, cong mối liếc nhìn Kỳ Yến vẫn đang cúi đầu hành lễ kia. "Ta là đang tốt bụng nhắc nhở cô tránh khỏi dạng người thâm độc như ai đó mới vào thôi."

    "Thần thật không rõ ý hoàng hậu." Kỳ Yến không ngẩn lên, bình tĩnh, khiêm nhượng nói từ tốn. "Tất cả những gì thần có được, đều là dựa vào ý thích của hoàng thượng."

    "Vậy ý ngươi là ta không đáng được hoàng thượng yêu?" Mạng Kiều Phỉ hơi hơi híp mắt.

    "Thần hiển nhiên không có cái ý đó." Kỳ Yến đương nhiên cảm nhận được ánh nhìn của người kia. "Chỉ là ta tin tưởng quyết định của hoàng thượng. Ngài biết việc gì không tốt sẽ lánh đi. Ta tình cờ chỉ là có được chút tài mọn."

    "Ha! Và giờ thì ngươi nói ta không tài còn gây khó chịu cho hoàng thượng?" Mạng Kiều Phỉ liền ẩn ẩn tức giận, nàng ta cong môi lên, cay nghiệt. "Vừa mới được hoàng thượng liếc một chút, người liền nghĩ mình đã thật sự thành phượng hoàng? Đến cả ta người cũng dám nói? Người nghĩ người có cái phép đó?"

    "Thần chưa từng dám có ý đó. Xin người đừng làm khó dễ thần. Người là mẫu nghi thiên hạ."

    Mạng Kiều Phỉ tức giận, nhưng nàng ta cũng không đối được gì, đành hậm hực giậm chân rời đi.

    Cả viện liền về lại yên tĩnh.

    "Cô giỏi quá!" Hiền phi thấy người kia mặt đỏ không nói được lời nào, liền cao hứng. "Có thể làm cho nàng ta ngậm bồ hòn như thế, đúng là người ta đã nhìn trúng!" Mạng Kiều Phỉ vui vẻ đi đến đỡ lấy tay Kỳ Yến.

    "Hiền phi cứ quá khen." Kỳ Yến cũng mỉm cười đáp lại, trong góc tối thoáng nhìn đến đôi chân đã tê rần của mình.

    Người tỏ vẻ quan tâm, thực sự đang quan tâm?

    Dù sao thì cũng là bệnh kiêu kì của mấy tiểu thư, nàng sẽ cố gắng không nhắc tới.

    Kỳ Yến rũ mắt, che đi cái lạnh lùng trong lòng.

    "Mà về chuyện của hoàng thượng.." Dương Chiêu Lan hơi e dè. "Hoàng thượng dạo gần đây hay đến cung ngươi?"

    "Cũng thường thường." Kỳ Yến nhẹ cười, hơi rũ mắt uống trà. Xem ra lời của Kiều Phỉ kia cũng ít nhiều gì có chút tác dụng.

    "Thật ra thì cũng không có gì." Kỳ Yến hạ chén trà xuống, cong mắt tươi cười. "Là ta vô tình biết đến một vài viên đá chứa linh khí. Hoàng thượng tò mò thôi."

    "Thật thế à." Chiêu Lan không ý thức được mà nhẹ thở ra, rồi nàng cũng thoáng ngạc nhiên. "Đá chứa linh khí?"

    "Một loại đá giúp bồi bổ cơ thể người. Nó cũng tốt cho thai nhi lắm đấy. Ta có mang một viên, Hiền phi xem rồi dùng thử nhé." Kỳ Yến lấy trong túi nhỏ mình một viên linh khiết màu xanh lục.

    Dương Chiêu Lan cầm lấy đồ vật kia trong tay. Thật bất ngờ là nó mát lạnh và nom đẹp hơn viên đá bình thường mà nàng đã nghĩ. Và quả thật, cảm giác từ mùi hương mà viên đá này đã mang lại, làm người ta cũng khoan khoái đến thấy rõ.

    "Người bỏ vào hương đốt trong phòng, tầm hai ngày nó sẽ tan hết. Nếu người thấy dùng tốt, ta sẽ mang qua thêm." Kỳ Yến thong dong nhấp trà.

    "Được đó!" Đã được dạy dỗ kĩ càng từ khi nhỏ, Dương Chiêu Lan hiển nhiên cũng cảm nhận được đồ tốt trong tay mình, tươi cười vui vẻ. "Vậy sau này phải phiền ngươi rồi."

    "Cũng không có gì." Kỳ Yến mỉm cười, mỹ nhân xinh đẹp tựa gió xuân.

    Mà Dương Chiêu Lan đâu ngờ, gió xuân thổi ấm êm như thế, vốn cũng chỉ vài tháng là kết thúc.

    Và nàng ta cũng càng đâu ngờ, một viên đá linh khiết nho nhỏ thế này, chỉ một khoảng thời gian thôi, chính là thanh gươm trí mạng đến nàng ta.

    * * *

    Khoảng hai tháng sau, đã có rất nhiều thứ dần thay đổi.

    Tỉ như, việc hoàng thượng luôn lui tới cung Đức phi, cũng không còn là chuyện gì xa lạ nữa.

    Cũng tỉ như, người ta nói Đức phi đang dần cuốn lấy hết tâm can hoàng thượng, làm hoàng thượng hậu cung ba ngàn, cũng chỉ độc sủng một mỹ nhân.

    Hoặc tỉ như, hoàng thượng treo thưởng đào mỏ đá, cũng vô cùng hậu hĩnh. Tuy cái mỏ kia hơi hun hút và khó vào, nhưng người nhận thưởng cũng ngày một lại đông lên.

    Và quan trọng nhất, cái mỏ đá kia, đã thật sự trở thành nguồn bội thu mang lại số tiền cực lớn cho hoàng cung.

    Đá linh khiết, mang lại linh khí giúp người ta luyện võ, cũng có thể lắp binh đao vũ khí, chỉ sau vài ngày được rao bán, đã danh chấn thiên hạ, bán chạy toàn thủ đô.

    Dần dần, số người mua đã không chỉ dừng lại ở trong nước, mà ai cũng biết, sau này, mấy viên đá này, chính là một loại hào quan để nâng cao Đại Quốc.

    Và khỏi nói cũng biết, cái nguồn lợi này, đã gia tăng biết bao nhiêu thuận lợi cho việc thu phục uy quyền cho hoàng thượng.

    Mà phải nói đến, nghe bảo chính Đức phi là người đã phát hiện cái mỏ này.

    Cũng liền ngay sau đó, những tin tức ban thưởng, ban chức, ban quyền cho Đức phi liền kéo nhanh đến chóng mặt.

    Mà hoàng thất giàu có, tiền vào nhân dân cũng dư giả hơn, mọi người lại càng dần tin vào cái truyền thuyết phượng phúc của quốc sư, cũng càng cảm kích Đức phi Kỳ Yến hơn.

    Dù sao thì Phượng Thiên giá lâm, nhân dân rồi sẽ ấm no, hạnh phúc.

    * * *

    Eve: Thực xin lũi, ngụp lâu quá mới trồi lên:((chưa quen với web lắm nên mới đầu mình tưởng truyện bị pay màu rùi. Ai ngờ còn nè: '))
     
  2. Eve nguyễn create my own path

    Messages:
    180
    "Chương 21. Thế giới 2."
    Chương 21.

    "Ngươi nói xem! Rốt cục thì mấy cái trò ban tiệc ban thưởng ngu ngốc này sẽ còn diễn ra đến bao giờ chứ?" Mạng Kiều Phỉ đập mạnh chén trà, mặt nàng ta đỏ bừng, mắt trợn tròn, miệng nghiến răng, quả thật là vô cùng tức giận rồi.

    "Người cứ bình tĩnh trước đã." Bên kia quốc sư tâm trạng có vẻ cũng không hơn, mặt đẹp cũng âm trầm. "Từ từ mọi chuyện cũng lắng bớt. Bây giờ gấp gáp chỉ hóa hỏng."

    "Thế thì ngươi cũng phải mau nghĩ cách đi! Hay ngươi còn định chờ đợi đến bao giờ? Còn chưa đầy nửa tháng nữa là hoàng thượng mở tiệc rồi. Chẳng lẽ ngươi định cứ đứng đó nhìn mấy kẻ đó hả hê hoài giống vậy?" Mạng Kiều Phỉ hiển nhiên không dễ ổn định lại. Cứ nghĩ đến đích thân hoàng thượng mở tiệc thật linh đình để tiếp đãi sứ giả, cũng để ban thưởng Đức phi, nàng ta sắp gấp đến hóa rồ. Cho dù lợi nhuận thu được từ hang mỏ thực sự đã muốn bằng số tiền thu nửa năm, nhưng chỉ cần nghĩ đến địa vị của mình bị uy hiếp, Mạng Kiều Phỉ liền không thể cam chịu được. Mấy sự tức giận khi nãy cũng dần trở lo lắng. Nàng ta cắn môi, vò chặt khăn thêu mình.

    "Hay chúng ta cứ thử một lần đi. Một mình Hiền phi có mang đã đủ rồi. Bây giờ chỉ cần hoàng thượng mở tiệc ra, ngươi nói xem ả Đức phi bên kia vị trí còn nâng lên đến đâu nữa. Ngươi nghĩ chúng ra thật sự sẽ đánh được bọn họ? Lúc đó không chỉ ta, coi chừng cái ghế quốc sư này của ngươi cũng chẳng ấm hơn được lâu đâu."

    "Được rồi, ta hiểu tình cảnh của chúng ta." Khuynh Nhan mệt mỏi lắc đầu, đưa tay xoa xoa lên mi tâm, mày kiếm nhíu chặt. "Nhưng cũng không thể cứ thế hành động lỗ mãng được.. Chi bằng.."

    Rồi đột nhiên, một tia sáng nhỏ loé lên trong đôi mắt âm trầm của quốc sư. Nàng liếc mắt ra hiệu, nha hoàn xung quanh liền hiểu ý lui xuống. Chỉ còn mỗi Khuynh Nhan và Mạng Kiều Phỉ. Hai người thì thầm nói gì đó với nhau, chốc sau liền thấy Mạng Kiều Phỉ ra về, trên môi không kiềm được cười cười cong cong mắt.

    Mà bên này, trong đôi mắt sâu hút của Khuynh Nhan cũng ánh lên ý cười nhạt.

    * * *

    "Hoàng thượng, người có vẻ hơi mệt?"

    Giọng nói the thé của Lý công công vang bên tai kéo ý thức Đẳng Huyền Bát lại. Nam nhân hắc bào trên ghế rồng hơi lắc đầu, khẽ thở ra, chống tay, rũ mắt nhìn chúng quan đang ở dưới đi lại, thì thầm to nhỏ.

    Hôm nay là tiệc, là đại tiệc chào mừng các sứ thần, cũng ban thưởng cho công lao Đức phi.

    Mà ai cũng hiểu rõ, thật ra chào mừng sứ thần chỉ là một cái cớ. Chủ yếu là để tỏ ra ân sủng của hoàng thượng với phúc lành của phượng hoàng thôi.

    Dù sao thì Đức phi cũng là phượng hoàng danh chấn trong lời truyền của quốc sư. Vả lại cái mỏ đó thực sự là nguồn bội thu lớn. Phải nói trước đây đá linh khiết chỉ có vài túi ở vài nước phương bắc xa lắm. Còn Đại quốc sau một đêm đã đào ra mỏ lớn, quả thực không ăn mừng cũng phí.

    Một viên đá linh khiết đó, không chỉ tăng linh lực cho người luyện võ, thêm linh khí cho vũ khí, đến cả người thường cũng dùng điều hòa, cải thiện sinh lực, nhan sắc đến rõ rệt. Đó không phải là một món hời lớn cần tán dương sao.

    Liền ngay, chẳng còn ai phàn nàn gì về cái hành động mở tiệc tốn kém của hoàng thượng nữa, còn thật sự vui vẻ chúc mừng là chuyện khác.

    Nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ của mấy đám quan thần thôi. Chỉ có những kẻ thân thuộc với hoàng thượng mới biết hắn ta vốn dĩ chẳng thật sự hào hứng với tiệc đâu.

    Đẳng Huyền Bát tựa cằm lên tay, miễn cưỡng nâng mắt nhìn chúng sinh.

    Dạo gần đây, hắn thật sự rất bận, bận đến tối mặt tối mũi, hôm nay làm tiệc còn mệt hơn.

    Tuy là cái mỏ đó thực sự là một mối hời lớn, nhưng công việc, trách nhiệm từ đó cũng đổ lên đầu hắn muốn gấp đôi. Từ việc phải xem xét lại tổng thu đưa vào quỹ đến ngân sách đổ ra để chi thưởng cho đám người khai thác mỏ. Mọi thứ trước tiên đều phải do hắn hoàn toàn làm, sau đó mới có thể xem xét mà chia việc ra được.

    Đừng hỏi tại sao hắn làm vua mà vẫn phải bận rộn với những cái như thế. Đơn giản bởi Đẳng Huyền Bát chỉ mới nhậm ngôi, một ông vua non trẻ và có được đất nước sau một trận cướp giết không hoàn toàn, đương nhiên sẽ không thể có được ai đó hoàn toàn tín nhiệm giao việc này.

    Dù sao thì đây cũng là một món mồi béo bở cho biết bao nhiêu kẻ dòm ngó, không phải muốn đưa ai cũng được.

    Thật ra đáng lí Đẳng Huyền Bát đã dẹp trừ xong hậu hoạn và xử lí hết gian thần ở bên phe đối nghịch. Nhưng rồi cái hầm mỏ này bỗng xuất hiện và chắn ngang kế hoạch. Tuy là nguồn lợi nó thu lại thật sự rất cần cho sự phát huy quyền lực của Đẳng Huyền Bát, nhưng bởi vì đám tàn dư vẫn chưa dọn dẹp xong, lợi thu được không những chưa thật sự phát huy tác dụng, còn đem đến cho hắn những gánh nặng không thật cần thiết nữa.

    Nói cách khác, Đẳng Huyền Bát bây giờ giống như một kẻ đang phải bơi giữa biển lại vác bao vàng vậy.

    Hắn đáng ra nên dọn dẹp xong xuôi hết, rồi mới tính đến chuyện phát triển, lời lãi sau.

    Càng nghĩ, Đẳng Huyền Bát lại càng cảm thấy mệt đầu, hắn ngả người ra sau, nhíu mày, đưa tay day day hai thái dương.

    "Hoàng thượng, hay để nô tài xông thêm một viên cho ngài nhé."

    Đẳng Huyền Bát hơi hé mắt liếc nhìn sang bên cạnh, không nói gì, coi như đồng ý.

    Lý công công liền nhanh tay, lấy trong túi gấm ra một viên đá linh khiết, bỏ vào lư hương nhỏ trên bàn, mang lại gần cho hoàng thượng.

    Một mùi hương thanh thanh, mát mát chầm chậm phả lên mặt, Đẳng Huyền Bát nhắm mắt, cũng chậm điều động lại khí tức.

    Quả nhiên, đầu óc đã đỡ nặng hơn nhiều.

    Nam nhân thỏa mãn, mày kiếm cũng chậm rãi dãn ra, từ từ mà hấp thụ linh khí ở trong làn hơi mỏng.

    Hơi tỏa thì mỏng lắm, nhiều khi còn chẳng tưởng là không có, nhưng chỉ khi vừa hít vào, liền nhanh chóng lan tỏa, thẩm thấu khắp cả cơ thể, mới cảm nhận được sự dễ chịu, mát mẻ, nhẹ nhàng và lân lân.

    Liền đột nhiên, trong đầu Đẳng Huyền Bát lại hiện lên gương mặt xinh đẹp, nhu hòa của Đức phi.

    Mọi thứ tự nhiên và dễ chịu đến mức làm hắn cũng ngạc nhiên.

    Và cũng khi từ từ ngẫm lại, hắn cũng nhận ra là đã khá lâu rồi hắn chưa ghé lại cung Đức Phi. Và hình như, Huyền Bát hắn cũng có chút nhớ gương mặt nhu nhu, xinh đẹp kia.

    Tưởng đến những suy nghĩ trong lòng, Đẳng Huyền Bát hơi giật mình, từ khi nào mà hắn biết nhớ nhung, thật sự quan tâm một nữ nhân rồi.

    Không đúng, có lẽ do hắn chỉ đang tò mò về lời truyền phượng phúc của quốc sư, hoặc có lẽ hắn còn hoài nghi nàng, vậy thôi.

    Đẳng Huyền Bát chận rãi nâng mắt, lấy lại được tinh thần, tiếp tục lười biến dựa lưng vào ghế rồng.

    "Đức phi đâu rồi?"

    "Bẩm, đức phi vẫn còn đang chuẩn bị."

    Đẳng Huyền Bát gật nhẹ. Có thể làm một người nhu nhu, nhàn nhạt như nàng chịu chăm chút một tí, xem ra buổi tiệc này cũng không đến mức là lãng phí.

    Thật ra mới đầu hắn chỉ định tôn trọng, xem xét Kỳ Yến một chút nên mới cho tổ chức yến tiệc này. Ai ngờ rằng hắn thế mà lại có quan tâm thật.

    Nghĩ nghĩ một chút, Đẳng Huyền Bát định nhắm mắt an thần thêm chốc nữa thì đột nhiên, một tên lính từ ngoài cửa liền hớt hãi chày vào, mặt trắng bệch, dáng vẻ xộc xệch, có vẻ hoảng hốt lắm, vội vã nói những tiếng đứt quãng.

    "Hoàng thượng! Hoàng thượng! Cung của Đức phi.. Cung của đức phi.. Cháy rồi!"

    * * *

    Eve: Quyết tâm lại mỗi tuần một chap nhé. Tuần nào rãnh thì hai chap hơn ^^
     
  3. Eve nguyễn create my own path

    Messages:
    180
    "Chương 22. Thế giới 2."
    Chương 22.

    Cung của phi cháy, lại là phượng phúc, sủng phi, nhân vật chính của bữa tiệc tối nay, khỏi nói cũng biết hoàng cung đã loạn thành thế nào rồi.

    Đặc biệt là ở trong viện Đức phi, nơi mà ngọn lửa vẫn còn đang hừng hực thắp sáng một vùng trời, đám lính canh, nha hoàng, thái giám chạy qua chạy lại, tát nước, nhốn náo, lộn xộn thành đoàn lớn.

    Thậm chí cho dù khi mấy người hoàng thượng đã đến nơi, tình hình vẫn chưa có gì gọi là suy bớt.

    "Vẫn chưa tắt được lửa?" Đẳng Huyền Bát từ xa đi nhanh lại, phía sau là đám người khi nãy vẫn còn ở bàn tiệc, bây giờ cũng hớt hải không kém.

    "Người đâu? Còn không mau báo cáo chuyện gì đang xảy ra? Còn Đức phi nữa! Đức phi đang đâu rồi?" Vẫn không thấy được bóng dáng quen thuộc, tâm Đẳng Huyền Bát lại lạnh xuống, trầm giọng.

    "Bẩm.. hoàng thượng." Một tiểu thái giám gan nhỏ bị triệu đến, đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của hoàng thượng, hắn cũng bủn rủn hết chân tay, giọng run run.

    "Chúng.. chúng thần thật sự cũng không rõ.. Yến tiệc tối nay mọi cung nhân đều được tập hợp để chuẩn bị, nên cung phi.."

    "Trẫm hỏi Đức phi đâu?" Một cỗ uy áp được phát ra, mắt phượng hoàng thượng càng lạnh xuống, cái ngọn lửa hừng hừng trước mặt như thiêu hết sự kiên nhẫn cùng bình tĩnh của hắn. Đẳng Huyền Bát nắm chặt tay cố giữ bản thân phải trầm tĩnh hết mức có thể.

    Mà tên thái giám tội nghiệp bên kia đã sớm hoảng đến mức sắc mặt trắng bệch, hắn khụy gối quỳ xuống, dập đầu, run lẩy bẩy liên tục cầu hoàng thượng xin tha.

    "Mong bệ hạ thứ tội! Bệ hạ thứ tội! Nô tài.. nô tài không biết. Nô tài thật sự không biết. Một lúc trước chúng nô còn thấy Đức phi đang trên đường tới yến tiệc. Sau đó đột nhiên.. đột nhiên.. không rõ tại sao Đức phi lại đột ngột quay về.. đến giờ.. đến giờ.."

    Ầm!

    Lần này, Đẳng Huyền Bát thực sự không còn kiềm nén nữa. Lại thêm một cỗ uy áp dữ dội nữa được thả ra, lãnh khí nháy mắt đè nén hết lục phủ ngũ tạng của đám người ở chung quanh. Tên thái giám cố nuốt xuống cái nghèn nghẹn ở cổ, những người đứng sau cũng chỉ dám cúi đầu thở nhẹ, chỉ mong giảm sự tồn tại của mình xuống thấp nhất có thể.

    Dù sao đây cũng là lần đầu tiên bọn họ thấy hoàng thượng tức giận như thế này, tự nhiên ai cũng chẳng biết phản ứng sao, mồ hôi cũng vì uy áp của đế vương mà sau lưng cứ từng hàng chảy xuống,

    Nhất thời, trong sân không khí liền hóa lên căng cứng.

    Không biết đã qua đi bao lâu, hoàng thượng vẫn lạnh lẽo đứng đó, nương theo ngọn lửa trước mặt vẫn chưa chịu hạ bớt mà uy áp xung quanh cũng cứ thế tăng lên, làm đám người chung quanh đến hít thở cũng đang dần khó khăn hơn rồi.

    Cuối cùng, cũng có một giọng nói vang lên cắt ngang cái không khí nặng nề này.

    "Ối đã có chuyện gì xảy ra thế? Hoàng thượng, người sao thế này? Đã có chuyện kinh khủng gì diễn ra vậy?"

    Mạng Kiều Phỉ không biết từ đâu hốt hoảng đi lại, vẫn là bộ hồng y rực rỡ cùng gương mặt đã trang điểm kĩ lưỡng. Giờ nom nàng ta có vẻ tái nhợt, có lẽ giật mình với cảnh tượng trước mắt, cũng không quên ngượng ngùng nép vào một bên người hoàng thượng, cắn cắn môi.

    "Thần thiếp còn đang chuyện trò chút với các vị tiểu thư, phu nhân, đột nhiên thấy mọi người đều hốt hoảng chạy theo hướng đâu đó. Còn nghe tin cung Đức phi bỗng nhiên có hỏa nữa. Chuyện này là sao? Tại sao lại có cháy? Còn muội muội sao rồi? Chuyện gì đang diễn ra đây vậy?" Mạng Kiều Phỉ mặt mày tái nhợt, run rẩy víu lấy tay Huyền bát, cũng trong góc tối thoáng liếc đến gương mặt lạnh lẽo của người kia, nhẹ cong môi, rồi lập tức lật mặt quát lớn với đám người phía sau.

    "Các ngươi còn đứng ngây ra đấy? Hay các ngươi nghĩ mạng mình đủ để đổi lấy hơi thở Đức phi rồi? Còn không mau lập tức cứu lấy Đức phi đi! Đức phi mà có chuyện gì xảy ra thì cũng đừng mong mạng nhỏ các ngươi còn hơi sống!"

    Hiển nhiên, những kẻ nghe được lời đó đều như vừa nhận được ân sá, lập tức cúi đầu cuống quýt chạy đi. Ai cũng mong mau mau thoát khỏi cái uy áp kinh khủng của hoàng thượng.

    Mà Đẳng Huyền Bát, từ đầu đến cuối vẫn đứng đó, mắt chăm chăm như xuyên thấu lớp lớp ngọn lửa kia mà tìm thấy dáng vẻ quen thuộc của mỹ nhân, bàn tay đã nắm đến đầy gân xanh.

    "Hoàng thượng, người đừng lo lắng quá." Mạng Kiều Phỉ sau khi thỏa mãn nhìn đám người kia chạy trối chết, cũng nhanh nhẹn xoay người ôm lấy một bên tay Đẳng Huyền Bát, ám muội vuốt ve lấy mấy đường gương xanh, nở nụ cười dịu dàng, yếu ớt. "Thiếp tin những người người trong cung ta. Thiếp cũng tin Đức phi là phượng phúc thiên ân. Muội ấy chắc chắn sẽ bình an vô sự. Người đừng lo quá. Chắc chắn mọi người sẽ sớm tìm thấy muội ấy thôi. Bây giờ người có nóng ruột quá cũng chỉ sinh bệnh. Quan trọng vẫn là long thể của hoàng thượng."

    Đẳng Huyền Bát liếc xuống người kia, nhìn đến gương mặt thoa phấn trắng bệch đang treo lên nụ cười giả tạo, hắn bỗng nhớ nụ cười nhu hòa của Kỳ Yến, trong lòng cũng trĩu thêm một tầng, dứt khoát rút tay ra quay đi.

    "Trẫm tự biết."

    Mạng Kiều Phỉ nhìn hai tay trống trơn của mình, liền nghiến răng, nắm chặt vạt áo.

    Ả Kỳ Yến, tốt nhất nên chết trong đó đi.

    Chỉ là có vẻ mọi thứ không như những gì Mạng Kiều Phỉ mong muốn. Đột nhiên một thân ảnh trắng muốt từ con đường phía sau nàng ta nhẹ nhàng lướt qua, chạy vụt đến trước mặt mọi người, cất giọng trong vắt, hốt hoảng.

    "Đã có chuyện gì xảy ra vậy?"

    "Kỳ Yến?"

    Kỳ Yến quay đầu nhìn sang Đẳng Huyền Bát, gương mặt xinh đẹp vẫn chưa kịp tan hết mông lung, hơi ửng đỏ vì có lẽ vừa chạy gấp, nhưng nàng cũng biết mình thất lễ, nhẹ nhàng đi đến trước hành lễ.

    "Thiếp thân Kỳ Yến xin thỉnh an hoàng thượng. Khi nãy thiếp đã có hơi thất lễ rồi, mong hoàng thượng.."

    Chưa kịp để Kỳ Yến nói xong, cơ thể mảnh mai của nàng đã bị một vòng tay cứng cáp mạnh mẽ kéo vào lòng, ghì chặt vòng eo nhỏ của nàng.

    Chỉ thêm chút nữa thôi, Đẳng Huyền Bát hắn thật sự không biết mình sẽ làm ra cái hành động gì nữa.

    Đây là lần đầu tiên, hắn thấy mình lo lắng, hoảng sợ, mất bình tĩnh như thế.

    "Tạ ơn trời. Tạ ơn trời. Nàng vẫn ổn."

    Đẳng Huyền Bát ôm chặt người trong lòng, cúi đầu ghì sát nơi vai nàng, ánh lửa hắt lên vóc người to lớn lần đầu thấy run rẫy đến thế.

    Trong một vài giây phút ngắn ngủi, hắn đã bị nổi sợ mất đi nàng chèn ép đến cả người đều nhói lên.

    Kỳ Yến cũng bị dáng vẻ này của người đàn ông làm đến hơi ngẩng ra, rồi nàng cũng cong môi, nhẹ cười vỗ vai Đẳng Huyền Bát, thì thầm từng tiếng yên ủi.

    "Không sao. Không sao. Ta ở đây, vẫn ổn, vẫn không có gì cả."

    Một màn này, rơi vào mắt người khác liền sẽ cảm thấy cảm tháng, ngưỡng mộ tình đế phi mặn nồng.

    Nhưng với Mạng Kiều Phỉ, thật sự khiến mắt nàng ta ghen tị đến đỏ lên.

    "Thế chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?" Ôm đủ, Kỳ Yến hơi nghiêng người nhìn ngọn lửa trước mặt. "Đây chẳng phải là cung của thiếp sao? Chuyện gì vậy? Sao lại thành ra thế này rồi?"

    "Vẫn chưa thể rõ được nguyên nhân." Đẳng Huyền Bát chậm chạp dời ánh mắt khỏi hàng mi đang cau lại của nàng, giọng cũng trầm xuống. "Ta nghe nói nàng đã rời đi nhưng đột nhiên về lại." Hắn nhíu mày. "Sao thế?"

    "Đúng là thiếp đã chuẩn bị xong. Nhưng dọc đường lại đụng phải một nha hoàng, y phục bị lấm bẩn nên phải trở về để đổi lại." Nghĩ nghĩ, gương mặt xinh đẹp Kỳ Yến cũng trầm xuống. "Nếu không phải đột nhiên thiếp muốn đi sân sau ngắm chút vườn hoa, chỉ sợ.."

    Bàn tay đang ôm eo mỹ nhân của Đẳng Huyền Bát càng chặt hơn. Hai người nhìn nhau, trầm mặt, trong mắt đều ánh lên vẻ phức tạp cùng hiểu rõ. Không gian thoáng chốc hóa yên tĩnh.

    "Nghe nói muội vừa nhắc đến một nha hoàng vụn về nào đó." Mọi người đều đồng loạt hướng ánh mắt về người vừa nói, chỉ thấy Mạng Kiều Phỉ cong môi, hất tóc nở nụ cười kiêu ngạo.

    "Trùng hợp ta cũng vừa bắt phải một kẻ khả nghi đấy."
     
  4. Eve nguyễn create my own path

    Messages:
    180
    THÔNG BÁO DROP!

    Không phải do hết ý tưởng đâu (thiệt á).

    * * *​

    Gửi đến những bạn đã đọc đến đây của bộ truyện này, tui xin chân thành, cực kì cảm ơn và cũng lấy làm tiếc khi nói từ đây, Xuyên nhanh: Tạo lập sức ảnh hưởng của Eve sẽ chính thức drop!

    Về lí do, tui sẽ trình bày như sau:

    1. Tui thấy tui không hợp với thể loại truyện dài.

    Sau hơn năm ấp ủ, vài tháng tạo ý tưởng, lại vài tháng đăng truyện đầy ngắt quãng, tui đã nhận ra mình không hợp với thể loại truyện dài như này.

    Không hợp với truyện dài, thì còn gì ngoài việc không đủ kiên nhẫn, kiên trì đu theo hố này chớ.

    Tui cũng biết đó là một khuyết điểm khá lớn của tui. Nhưng một khi đã hết kiên nhẫn rồi, thì những gì làm ra cũng chỉ là gượng gạo, qua loa, chi bằng tui tự thông báo là lấp hố.

    2. Truyện dài làm bó hẹp ý tưởng, thời gian.

    Tui tự nhận mình không phải là một người sẽ chuyên tâm. Tui có nhiều ý tưởng, nội dung cực muốn phải làm ngay kẻo nguội nhưng truyện dài lại luôn không cho phép. Nên tui drop, để không lãng phí tài nguyên, thời gian và sức lực mình.

    3. Cảm thấy không kết quả (lí do quan trọng nhất).

    Và lí do quan trọng nhất cho quyết định này, là tui thấy không kết quả.

    Bởi mọi người đã đọc thì đương nhiên cũng nhận ra, tui là một tay bút còn rất non yếu. Nhưng nếu muốn chỉnh sửa lại thì tui đã qua đến mấy chục chương, truyện cũng đã không còn mới nữa, mà việc tui cứ cố mà đu theo thì cũng chưa chắc tui lên tay được.

    Mà người ta bình thường đọc mấy chương đầu không hay, đến hơn chục chương nữa vẫn không hay, thì làm sao có hứng chờ tui viết cho lên tay được đúng không.

    Đó là còn chưa kể khi tui đã không còn chú tâm nữa, càng viết chất lượng cũng càng đi xuống thôi.

    Với lại ngoài kia thị trường cạnh tranh lắm, sao tui nỡ để đứa bé mình đã hết chu cấp đi đấu đá, lạc trôi tội nghiệp được.

    Thế nên, cho dù rất tàn nhẫn nhưng tui đã quyết định drop, bởi truyện dài tui không có sức lực đuổi tới, nó hạn chế ý tưởng, thời gian của tui, và cũng không phải là cách hay để tui luyện kĩ năng viết, mục tiêu tương lai nữa.

    Vậy thì drop truyện này, tui sẽ làm gì?

    Còn làm gì nữa, bỏ cuộc truyện dài thì tui chỉ còn mỗi con đường truyện ngắn đến tản văn thui.

    Dù sao thì truyện dài có gì, tản văn sẽ ngược lại, cũng ngược lại với bao khiếm khuyết của tui ở trên luôn.

    Ngoài ra, tui còn muốn định hình lại phong cách của mình trong thể loại tâm lí, cụ thể là qua tản văn, truyện ngắn với kinh dị nữa.

    Thế nên, rời xa truyện dài là câu chuyện sớm muộn thôi.

    Tui rất tiếc, cũng rất rất buồn cho chặng đường nửa chừng này của mình.

    Nhưng mà ai cũng có mục tiêu, ý định của mình mà đúng không.

    Huống hồ chi tui đã hết yêu, thì cho dù có cưỡng cầu cũng chỉ đành chịu thui.

    Nên rất rất cảm ơn những bạn đã cố gắng đọc hết đến đây bộ truyện này của tui. Tui thật sự đã rất vui vì truyện của mình từng được đón đọc đến như thế. Đến giờ tui cũng vẫn rất vui như vậy.

    Chỉ tiếc là khả năng của tui còn yếu kém, và tui cũng còn rất nhiều khuyết điểm cần sửa chữa thêm, mà truyện dài không phải là con đường tốt nhất.

    Nên thôi, tui đã rất vui và giờ thì cũng chân thành xin lỗi hết các bạn đọc giả, cũng như xin lỗi đứa con thân yêu, đầy tâm huyết và từng được kì vọng này.

    Xuyên nhanh: Tạo lập sức ảnh hưởng - Eve _ Drop.

    Cảm ơn các bạn đã xem hết <3 <3 <3
     
Trả lời qua Facebook
Loading...